Cô Bé Ngốc Của Tôi - Hinh Nhu

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 10: Cảm ơn em, Thưởng Nhi!



      Tuy rằng dọc đường , Văn Trạch giúp Lạc Thưởng Nhi chuẩn bị tinh thần sẵn, với mẹ đặc biệt mến con nhưng vẫn cảm thấy lo sợ.


      Bà Văn sống ở khu biệt thự hoa viên ở ngoại thành, nơi đó vốn là khu biệt thự lớn nhất, nhà của Văn Trạch nằm ở bên trong khu.


      Văn Trạch nắm tay Lạc Thưởng Nhi vào cửa, có hơi khẩn trương, tay nắm chặt tay Văn Trạch.

      - Mẹ, Thưởng Nhi tới rồi.


      Văn Trạch thoải mái quay đầu lại nhìn cười cười giúp bớt căng thẳng.


      Trong phòng khách, người phụ nữ khí chất cao nhã, vẻ mặt kiêu ngạo ngồi ngay ngắn ghế salon màu trắng bằng da . ghế salon lót thêm cái đệm bằng lông lạc đà dày nặng làm cho người phụ nữ trước mặt càng cao quý hơn.



      Người phụ nữ nghe thấy giọng của con trai, quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn hai người:


      - Có vợ là quên mẹ, còn biết về nhà sao? – Bà Văn cất tiếng, ngữ khí tốt.



      Bây giờ Lạc Thưởng Nhi mới nhìn ràng hình dáng của mẹ Văn, da dẻ trắng như tuyết, nõn nà mà có nếp nhăn nào, đôi mắt sáng rạng rỡ đặc biệt có thần, cái cổ cao xinh đẹp, đôi chân dài thon , tròn mắt nhìn chằm chằm làm sởn cả tóc gáy.



      Lạc Thưởng Nhi nghĩ thầm: "Mẹ Văn Trạch xinh đẹp!"



      Bà Văn :

      - Nhìn cái gì?! Còn biết chào hỏi à?



      Lạc Thưởng Nhi trong lòng run sợ:

      - Mẹ, con là Lạc Thưởng Nhi, chúng con về.



      Văn Trạch ôm trán, cảm thấy đau đầu.


      còn chưa kịp lên tiếng, bà Văn nhảy khỏi ghế salon, tung tăng chạy đến hai người trước mặt, miệng hoan hỉ cười , vui mừng ra mặt:

      - Mẹ giả bộ làm mẹ chồng hung dữ có giống hay ? Rất giống đúng ?


      Bà bỗng nhiên kéo tay Lạc Thưởng Nhi:

      - Mẹ khổ luyện lâu lắm đó, có dọa con sợ ? Có ?


      Bà Văn cười cười như con nít, ra vẻ hài lòng, sắc mặt bà thay đổi trong nháy mắt làm Lạc Thưởng Nhi sững sờ kinh ngạc, nhất thời biết gì.


      - Haha! Đúng là uổn công mẹ tập cả buổi chiều! – Bà Văn cực kỳ đắc ý.

      - Để mẹ nhìn xem, nhìn xem, này rất xinh xắn, mười mấy tuổi rồi? – Bà Văn nhéo nhéo hai má trắng nõn, mềm mại của Lạc Thưởng Nhi – Oa! tay!


      Văn Trạch cảm thấy mất mặt.

      - Mẹ, tụi con vẫn còn đứng trước cửa.

      - A! Mau vào, mau vào nhà! thể để con dâu mệt được! – Bà Văn kéo Lạc Thưởng Nhi, khoác vai cách thân mật, quăng con trai ra đằng sau – Con bé này, dáng dấp đẹp mắt, nhìn trong veo như giọt nước thế nào sao lại để Văn Trạch gạt về nhà vậy con?!


      Văn Trạch há hốc mồm, Lạc Thưởng Nhi cũng há hốc mồm, còn chưa dám mở miệng chuyện.


      - Tới đây ngồi xuống nào!


      Bà Văn kéo Lạc Thưởng Nhi ngồi ghế salon, ném áo choàng sang bên, nhìn thẳng vào , miệng khẽ nhếch:

      - Aiz! Phải chi mẹ cũng có được đứa con như vậy, nhắn thế này! Làm cho người ta thích!

      Lúc này, bà Văn hận thể đem trước mắt biến thành đứa trẻ sau đó hôn lên má vài cái. Nhưng mà bé này lớn vậy rồi, làm như thế lịch cho lắm... bà Văn tiếc nuối nghĩ ngợi.

      - cho mẹ nghe xem, Văn Trạch nó có bắt nạt con ? Bắt nạt con ra sao?

      Lạc Thưởng Nhi ngạc nhiên nhìn mẹ Văn Trạch, vẫn cảm thấy hơi khó thích ứng được với tình huống thế này:

      - ấy... ...

      Bà Văn vỗ đùi:

      - Mẹ biết ngay là cái thằng này muốn cưới vợ trẻ cho dễ bắt nạt mà, nó có ý tốt đâu! Nó bắt nạt con ra sao?


      Lạc Thưởng Nhi mắt chữ A miệng chữ O.


      Mặc dù Văn Trạch biết thế này, nhưng ngờ mẹ lại.... Mẹ à, mẹ đừng gây khó dễ cho con nữa được ?


      - Hay là con qua đây ở với mẹ luôn !


      Văn Trạch thể nhịn được nữa:

      - Mẹ! Thời gian đùa giỡn chấm dứt!


      Mẹ Văn Trạch cười hì hì đứng lên:

      - Con trai, đừng tức giận! Con làm con dâu của mẹ sợ đó!


      Bà quay đầu nhìn con dâu nãy giờ lời nào:

      - Sao con gì hết vậy? – Giọng , dịu dàng – Bà Văn vỗ đầu cái – Lúc mẹ mang thai tâm trạng cũng tốt, nên cái gì cũng muốn , có phải con có thai ?

      - HẢ?!

      Hai người trố mắt nhìn nhau. Mẹ à, mẹ tự biên tự diễn đó ư?


      Hôm nay Lạc Thưởng Nhi coi như được nhìn tận mắt người mẹ cực phẩm dở hơi của Văn Trạch.


      Cơm nước xong, Lạc Thưởng Nhi ngồi chuyện với mẹ chồng, kiên nhẫn từng chút giải thích có bị Văn Trạch bắt nạt, thế nhưng mẹ chồng lại cứ nhất quyết hỏi bị bắt nạt thế. Làm phải lại lần nữa giải thích lại từ đầu những gì vừa .


      Văn Trạch mặt đen xì, ngồi bên lời nào. Hôm nay mẹ là hưng phấn quá mức tưởng tượng rồi.


      Nhắc đến chuyện mang thai Lạc Thưởng Nhi đỏ mặt im lặng lời nào.


      Bà Văn nhìn qua nhìn lại, trong đầu tính toán.


      Lạc Thưởng Nhi vừa mới vào phòng tắm lâu, bà Văn mượn cớ có thể Lạc Thưởng Nhi quen với thiết bị phòng tắm cao cấp của nhà họ, liền đẩy luôn Văn Trạch vào phòng tắm. Sau đó khóa cửa lại cười gian xảo:

      - Để xem làm sao hai đứa ra ngoài được! Hừ! Mẹ nương tay lắm rồi đó!


      Văn Trạch ở bên trong đập cửa:

      - Mẹ! Mẹ đùa quá trớn rồi đó!

      Lạc Thưởng Nhi ôm lấy thân thể chỉ còn đồ lót người, cũng muốn khóc kém:

      - Mẹ, con còn phải tắm!


      Văn Trạch đưa lưng về phía Lạc Thưởng Nhi, mặt đối diện với cửa, thở dài

      - đây là mẹ trách chúng ta, mẹ trách chúng ta sao về gặp mẹ sớm chút. Dạo trước bận rộn quá nên quan tâm đến mẹ..

      Lạc Thưởng Nhi hơi mủi lòng, ngoài mặt mẹ cười ầm ĩ tưởng chừng như rất vui vẻ, nhưng ra bà ấy rất đơn.

      - Ba mẹ tình cảm rất tốt. Họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, từ biết chuyện này. Chỉ là nghĩ tính cách hoạt bát sôi nổi của mẹ giảm bớt sau cái chết của ba . – Văn Trạch từ từ xoay người, giọng có phần trầm xuống – Nhưng ngược lại mẹ ở trước mặt luôn giả vờ vui vẻ, tim phổi, vô tư đùa giỡn, lo buồn. Kỳ biết, mẹ sợ lo lắng. Có lần ngang qua phòng mẹ, nghe được tiếng mẹ khóc, còn gọi tên ba như thể ông vẫn còn sống vậy.

      Văn Trạch tới gần Lạc Thưởng Nhi, cầm khăn tắm khoác lên người , động tác chậm rãi, từ từ ôm :

      - lòng rất buồn, nhưng dám . Trong phòng mẹ đến giờ vẫn còn cất giữ tro cốt của ba, mẹ đau đớn, lại thể với ai, trong lòng khổ sở lại phải giả bộ kiên cường.

      Lạc Thưởng Nhi nghe vậy, trong lòng buồn bã, vươn tay vỗ lưng của Văn Trạch:

      - Sau này mỗi khi rãnh rỗi, chúng ta thường xuyên đến thăm mẹ, chăm sóc mẹ nhiều hơn. Mẹ đáng như vậy, luôn cố gắng tươi cười trước mặt chúng ta, sao chúng ta nỡ để mẹ đơn mình khổ sở được chứ.

      Văn Trạch nhàng cười:

      - Cảm ơn em, Thưởng Nhi.

      Hai người ôm nhau ngày càng chặt, giống như bao giờ tách ra.

      Ngoài cửa, nước mắt bà Văn ngừng rơi. Bà cố tình tạo ra tiếng bước chân lớn giả bộ như rời nhưng ra bà rón rén quay lại cánh cửa nghe lén hai người bọn họ từ lúc nào.
      Last edited: 28/9/15
      tialia88, Kimiko, Yuki_Ran9 others thích bài này.

    2. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 28/9/15
      tialia88, Yuki_Ran, thuyt9 others thích bài này.

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 12: Dịu dàng dẫn dắt

      Văn Trạch vô cùng buồn bực nhìn Lạc Thưởng Nhi chuyện điện thoại, ánh mắt hết sức u ám.


      - A Triệt, lúc nào mình trở về chuyện tiếp được ? - Lạc Thưởng Nhi áy náy nhìn gương mặt khinh khỉnh của Văn Trạch, khẩn cầu nho với Hàn Triệt.


      - Hừ! Quấy rầy vợ chồng hai người sinh hoạt à? – Giọng của Hàn Triệt ở đầu dây bên kia nghe vô cùng đắc ý, Lạc Thưởng Nhi dường như có thể nhìn thấy Hàn Triệt che ống cười gian xảo.


      - Này, Thưởng Nhi, tại sao nữa? Công lực Văn tiên sinh nhà cậu thế nào? Kéo dài bao lâu? Chống chọi được bao lâu? Chịu đựng được bao lâu? Nhìn ta tao nhã lịch như vậy, khi leo lên giường có hóa thân thành cầm thú ?


      Lạc Thưởng Nhi rốt cuộc thể nhịn được nữa, dứt khoát cúp luôn điện thoại.


      Văn Trạch mặt hầm hầm:

      - xong chưa?

      - Xong rồi.

      - Vậy ngủ.

      - Dạ.

      Hiếm khi Văn Trạch có nét mặt dọa người như vậy. Đều do Hàn Triệt gọi điện thoại làm hỏng mất bầu khí hiếm có như thế này. Trong lòng Lạc Thưởng Nhi cũng cảm thấy buồn bực.

      Lạc Thưởng Nhi tắt đèn, hai người nằm giường. dám thở mạnh, tự hỏi Văn Trạch tức giận sao?

      Nhất định là rất giận...

      Lạc Thưởng Nhi biết còn chưa ngủ, dè dặt vòng tay ôm lấy Văn Trạch, cũng hề nhúch nhích.

      chậm rãi rúc đầu vào ngực , dịu dàng dỗ dành:

      - vui sao?

      - có! – Giọng nghe tự nhiên, giống như giọng của cậu bé ương ngạnh.

      Lạc Thưởng Nhi cười nhạt, vỗ vỗ vào cánh tay bền chắc của , giống như mẹ dỗ dành đứa con trai bướng bỉnh.

      - Được, được. có tức giận...

      - Sao em lại có thể xem như có chuyện gì? Mấy bạn em phá hỏng chuyện tốt của chúng ta đó! – Văn Trạch nhịn được lên tiếng oán trách.

      Lạc Thưởng Nhi bật cười:

      - mấy tuổi rồi mà còn bĩu môi như thế chứ?!

      - Em thấy sao?

      - Dĩ nhiên, bĩu môi cao như vậy mà! – Mắt Lạc Thưởng Nhi giờ quen với bóng tối trong phòng, dĩ nhiên là thấy. cười cười dùng ngón trỏ nhàng chạm vào môi Văn Trạch.

      nghiêng đầu nhìn . Đúng là có thể nhìn thấy . Ánh mắt của lấp lánh sáng rực rỡ, trong đêm tối mờ ảo đôi mắt lóe lên tia linh động.

      dường như đợi được Lạc Thưởng Nhi câu tiếp theo, liền hôn lên môi .

      Dịu dàng, triền miên, ôm hôn tha thiết, nhàng thăm dò .

      hơi sửng sốt chút, sau đó vươn tay ôm lấy cổ , tùy ý đón nhận, vô cùng thuận phục.

      Nụ hôn này so với các nụ hôn trước lâu hơn, lãng mạn hơn. Nụ hôn day dưa thế này dần dần dấy lên khát vọng của bọn họ.

      Văn Trạch cố chấp cứ muốn kéo dài nụ hôn này. ra rất muốn mở đèn lên để nhìn thấy dáng vẻ e thẹn động tình của , nhất định là vô cùng xinh đẹp.

      nhàng khiến giảm dần khẩn trương, còn nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác ngoài .

      Văn Trạch nhàng đặt tay lên bộ ngực mềm mại của , môi từ từ hôn xuống cái cổ thiếu nữ xinh đẹp.

      Tay bắt đầu cởi quần áo ra, ngạc nhiên vì lúc này tay mình run run.

      Người con xinh đẹp như vậy ở trong ngực mình, trân trọng muốn cho mình đêm ân ái suốt đời khó quên...


      Cuối cùng quần áo cởi hết.

      Văn Trạch bỗng nhiên ngơ ngẩn, trong đôi mắt chợt có ánh sáng kinh ngạc lẫn vui mừng, dám tin vào mắt mình:

      - Em mặc đồ lót!


      Lạc Thưởng Nhi phát ra nhìn chằm chằm chút che giấu, mắc cỡ che mặt:

      - Lúc ngủ có mặc!


      Văn Trạch cảm thấy vợ bé của mình là đáng , che mặt như vậy cho là thấy sao?

      cười cười, kéo tay xuống. Đôi mắt long lanh thẹn thùng lọt vào tầm nhìn của , :

      - Còn che mặt nữa chứ! Học ở đâu vậy? Hử? – Giọng của từng tiếng từng tiếng nghe đầy cám dỗ.


      Áo ngủ cởi ra bị gạt sang bên, nơi riêng tư xinh đẹp, quyến rũ chưa trải qua đời của trẻ như đóa hoa non nớt dần ra.

      Xinh đẹp, ngọt ngào vô cùng.

      Môi lần nữa lại hôn lên môi , vẫn như cũ dịu dàng mà tính tế.

      vì xấu hổ và khẩn trương mà hơi run rẩy.

      Văn Trạch hôn lên gò má , hai bàn tay tự nhiên ôm lấy bầu ngực ..

      Lạc Thưởng Nhi cũng có xem ít tiểu thuyết tình cảm, có vài nam chính ở giường đều rất kích động, khi đó nghĩ: nắn bóp như vậy chắc là đau lắm!

      Nhưng tay Văn Trạch lại rất dịu dàng, đụng chạm như vậy làm cho lòng gợn sóng.

      bị động ôm lấy cổ , cảm giác đầu từ từ di chuyển xuống bên dưới, hai tay chỉ có thể dời sang đặt ở hai bên.

      hôn lên bộ ngực mấy đầy đặn của , môi hơi khô nứt, phảng phất ở da thịt làm cho từng đợt từng đợt sóng điện kích thích toàn bộ thân thể .

      khẽ run, nhưng vẫn còn có thể suy nghĩ: Ngày mai phải mua cho Văn Trạch son dưỡng môi, mùa đông môi rất dễ bị nứt.


      ra , lúc này chính nhân quân tử như Văn Trạch cũng thể kiềm chế nỗi nữa. muốn nhanh chóng điên cuồng mà chiếm đoạt . Nhưng của quá , biết mình cần phải dẫn dắt tỉ mỉ.

      Nếu như cứ thế mà vô tình làm bị thương, nhất định trong lòng ấn tượng xấu.

      muốn như vậy!

      Cho nên, Văn Trạch tình nguyện chịu đựng khao khát và đau đớn bên dưới mà nhàng từng bước từng bước dẫn dắt .


      Vừa hôn lên da thịt mềm mại của Lạc Thưởng Nhi, vừa cởi bỏ quần áo người mình.

      Thân thể căng cứng theo từng động tác của . ra cảm giác da thịt tương phản nhau là như thế này: Da thịt mềm mại trơn mượt, thân thể lại bền chắc, tráng kiện.

      Cả hai đều có cảm giác xúc động lẫn tò mò cùng nhau cảm thụ thời khắc kì diệu này.

      Cơ thể xữ nữ quả rất nhạy cảm. ra trong lúc liên tục hôn , đóa hoa của sớm nở rộ.

      xâm nhập của mà hít thở sâu, cảm thấy khó lòng kiềm chế hơi thở của mình trở nên gấp gáp. Nếu như phải trong phòng ngủ có ánh sáng, nhất định nhận ra toàn thân đỏ ửng hết lên.

      thử xông vào trong cơ thể ngọt ngào của .

      Nhưng mà, lần đầu tiên triền miên đối với họ mà dễ dàng.

      có hơi vội vàng, mà lại hẹp quá mức.

      Toàn thân Văn Trạch phủ lớp mồ hôi mỏng:

      - Thưởng Nhi, có được ?


      Lạc Thưởng Nhi cắn môi theo thói quen. đau lòng xoa gương mặt , yên lặng . Trong mắt giờ này ánh lên sợ hãi, khẩn trương, thẹn thùng lẫn tín nhiệm hoàn toàn vào .

      tự hỏi thế giới này, lần đầu tiên của những đôi nam nữ khác có giống như bọn họ, vừa dè dặt lại vừa hết sức nôn nóng như thế này hay . Mà biết những người đàn ông kia có giống như , bị dục vọng bức bách đến toàn thân đau nhức như thế này .

      cúi người, tay chải chải mái tóc ướt mô hôi của Lạc Thưởng Nhi, tay kia sờ soạng quyết định thử lại lần nữa.

      Gương mặt gần sát bên , bởi vì nhẫn nhịn mà vẻ mặt bối rối của cũng lôi kéo tâm tình của .


      Giọng của Văn Trạch còn ràng như lúc đầu nữa:

      - Thưởng Nhi, nhịn chút, biết nhất định đau.

      ôm sát hông của , thản nhiên gật đầu cái:

      - Được!
      Last edited: 28/9/15
      tialia88, Kimiko, Yuki_Ran8 others thích bài này.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 14: Ngày sau tân hôn


      Tuy rằng Văn Trạch chiếm hết tiện nghi từ vợ , nhưng mà mềm mại thơm tho nằm trong ngực làm khó lòng tránh khỏi đứng núi này trông núi nọ.

      Dầu vậy sợ thân thể Lạc Thưởng Nhi thể chịu nổi dày vò của mình, nên chăm sóc rất dịu dàng, ngoài ra có bất kỳ hành động nào khác.

      Lạc Thưởng Nhi còn thấy cái gối mềm chèn giữa hai người nữa.

      Lúc nửa đêm Văn Trạch thỉnh thoảng kích động khiến cho bị dọa sợ, nhưng cuối cùng rất an phận, chỉ ôm rồi ngủ.

      Trời tờ mờ sáng,Văn Trạch vẫn ngon giấc. Lạc Thưởng Nhi mở mắt, gương mặt còn ngái ngủ. nhìn người nhắm mắt ngủ say nghĩ nghĩ, đàn ông dù có tao nhã lịch thế nào trời sinh ra mang theo hung khí...

      Làm đau như vậy....


      Lạc Thưởng Nhi ai oán bĩu môi, nhưng vẫn cảm nhận được hạnh phúc ngập tràn trong lòng.Từ nay về sau là của em, em cũng là của .

      Văn Trạch...

      Văn Trạch dịu dàng như vậy...


      Văn Trạch tỉnh giấc.

      Lạc Thưởng Nhi ngắm nhìnông chồng ngủ với ánh mắt hiếu kì lộ liễu, nhìn sót xăng ti mét nào gương mặt . Chợt mở mắt, làm Lạc Thưởng Nhi giật mình đỏ mặt, hai mắt hoảng sợ mở to.

      Văn Trạch cười cười ôm lấy , giọng khàn khàn:

      - là chồng của em thích ngắm cứ ngắm, sợ cái gì!


      Lạc Thưởng Nhi cười kiều thỏa mãn, vùi đầu vào ngực Văn Trạch, hai tay lơ đãng thuận tiện chống trước ngực .

      Ý cười mặt Văn Trạch lan tràn:

      - Tuy rằng là chồng em, nhưng nếu như em tuỳ ý ngắm sỗ sàng như vậy vẫn phải thu lệ phí đó!

      Lạc Thưởng Nhi ngẩng đầu, mặt Văn Trạch gần sát mặt . chỉ cần hơi nhổm người lên là có thể hôn lên cái cầm cong cong duyên dáng của .

      Nhưng mà Văn Trạch phản ứng nhanh hơn, nhanh chóng cúi đầu khẽ hôn lên môi . Lạc Thưởng Nhi còn chưa kịp nhắm mắt lại, nhìn thấy hai hàng lông mi dài của khẽ run run, thâm tình khép hờ.

      nhìn chớp mắt, cảm thấy hai người từ xa lạ đến quen biết, rồi lại từ quen biết đến thân mật như vậy... quả là chuyện kỳ diệu biết bao.

      Văn Trạch hơi đẩy ra, tạo khoảng cách giữa hai người, nắm lấy bàn tay của Lạc Thưởng Nhi, tinh tế thưởng thức.

      - Sao vậy vợ của , lưỡi bị mèo cắn rồi sao?

      - Em ngắm nha.

      - Lại ngắm! Em còn nhìn như vậy nữa ăn luôn em! - Văn Trạch học theo lời thoại phổ biến nào đó.

      Lạc Thưởng Nhi nở nụ cười vươn tay ra ôm mặt :

      - Em nhìn đủ rồi, chúng ta rời giường thôi.

      Văn Trạch bắt đầu nằm ỳ ra, hai tay gắt gao ôm Lạc Thưởng Nhi vào lòng.

      - Nằm thêm chút . Lát nữa rồi dậy!

      Dáng vẻ của khiến cho người nào đó mềm lòng. Lạc Thưởng Nhi cười cười nằm ngực lên tiếng.

      Văn Trạch suy nghĩ hồi lại hỏi:

      - Thưởng Nhi, có khi nào em hối hận vì lấy ?

      Lạc Thưởng Nhi nắm chặt dây lưng áo ngủ của Văn Trạch, nghiêm túc suy nghĩ chút rồi mới :

      - Lần trước em cùng công viên trò chơi rất vui vẻ, nhưng chỉ tiếc là được bao nhiêu. xem, bây giờ là mùa đông, dù cho chúng ta có muốn chơi công viên cũng mở, có muốn ngôi nhà ma cũng được. đáng tiếc mà!!

      Căn bản Văn Trạch phải hỏi điều này, nhưng nghe vậy liền hiểu ý, :

      - Giữa tháng 3 này còn phải bay qua Mỹ lần nữa...

      Thấy Lạc Thưởng Nhi nhìn mình vì sao, Văn Trạch tiếp:

      - Hay là em cùng với . Ở Ohio có tàu lượn vòng siêu tốc kích thích nhất thế giới - nhìn trước mắt khiêu khích – Người ta xây nó cao bằng với tòa nhà 40 tầng lận đó. À... để nhớ xem, nếu như lầm hình như nó cao tới 128 mét. Ngồi ở đó có cảm giác như rơi từ thiên đàng thẳng xuống địa ngục, vô cùng kích thích, vô cùng khủng bố! bé, em có dám với ?!


      Ở độ tuổi của Lạc Thưởng Nhi, nào cũng cực kỳ thích điên cuồng, kích thích. ham thích trong lòng nháy mắt bị Văn Trạch nhen lửa lên, hưng phấn :

      - vậy ư? dẫn em !

      - Em gan vậy sao?

      - Đương nhiên, hồi em mười mấy tuổi thích nhảy cầu và leo vách núi. Cảm giác ở cao nhìn xuống rất sáng khoái. Có điều lần trong khi leo núi, em té từ thềm đá xuống bị gãy chân, sau đó ba em cho em chơi những trò mạo hiểm như vậy nữa. Ba cấm luôn!

      Lòng Văn Trạch sợ đến mức run lên, cả người liền khẩn trương, căng thẳng.

      Từ thềm đá ngã xuống sao?! Cao bao nhiêu? giờ chân thế nào rồi?

      Nhưng chỉ nghĩ trong lòng, nghiêm mặt , nhìn Lạc Thưởng Nhi có thể lại bình thường cũng hiểu nhất định là khỏi.

      - biết đó, em rất ngoan. Ba cho, em liền nghe lời – Đôi mắt Lạc Thưởng Nhi chợt lóe sáng – Chú Văn à, dẫn em được ?

      Lúc đầu chú ý, nghe nửa câu đầu Văn Trạch còn hơi vui mừng. Vừa nghe nửa câu sau, lập tức trả lời cần suy nghĩ:

      - Leo vách núi, nhảy cầu... đời này em cũng đừng nghĩ tới. Còn nếu là leo núi khi nào có cùng, em mới được .

      Ánh mắt Lạc Thưởng Nhi nhất thời có hơi ảm đạm, cực kỳ uất ức :

      - Em còn tưởng tìm được chỗ dựa vững chắc, kết quả cũng chỉ như câu : Tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu à!!

      - Bé con, đừng tủi – Văn Trạch thân mật bóp cái mũi , cười nham hiểm - có thể cùng em chơi trò vận động cơ thể khiến cả hai đều sung sướng mà!


      Lạc Thưởng Nhi cảm thấy nếu cứ tiếp tục nằm đây, Văn Trạch chút lưu tình ăn sạch , vì thế quyết định nhanh chóng rời giường rửa mặt.

      Văn Trạch vốn đè chặt Lạc Thưởng Nhi xuống giường, ai ngờ đâu vừa hơi mất tập trung chút chui qua chỗ trống chạy mất. sững sờ, ngẩng đầu nhìn Lạc Thưởng Nhi làm mặt xấu với , dáng vẻ đắc ý, khóe môi khỏi cong lên: đúng là nhóc tinh quái!

      ---

      Hai người quần áo chỉnh ta ra khỏi phòng. Bà Văn chờ cơm bọn họ từ lúc nào.

      Lạc Thưởng Nhi nhìn thấy bà tay chống cằm, tay cầm cái nĩa đâm đâm vào trong dĩa trứng, miệng chu lên lẩm bẩm:

      - Cho chết, cho chết nè! Cướp đoạt con của ta! Làm con ta mệt mỏi! Còn ra! Còn chịu ra!


      Thái dương của Văn Trạch hằn lên gân xanh, tới đè tay mẹ mình lại, nhìn dĩa trứng bị chọc thủng trăm lỗ, trông rất đáng thương.

      - Mẹ! Mới có 7h45. Tụi con phải ra rồi sao.

      Bà Văn ngừng động tác ngẩng đầu, gương mặt khó coi thể tưởng:

      - Tiểu Trạch, mẹ 5h30 thức dậy làm đồ ăn sáng rồi. Con vừa lòng chưa!!

      Lạc Thưởng Nhi vội vàng giảng hòa:

      - Mẹ à, mẹ chưa ăn gì phải ? Chúng ta ngồi xuống cùng ăn .

      Bà Văn mất hứng :

      - Nguội hết rồi!!

      Lạc Thưởng Nhi :

      - Con thấy sữa bò còn nóng... A!!- đưa mắt nhìn thấy cái dĩa trứng bị bà Văn đâm đến thê thảm – Để con chiên lại 3 cái trứng khác. Mẹ, , ngồi chờ chút nhé!

      Bà Văn bĩu môi, lầu bầu:

      - Phải để Tiểu Trạch làm mới đúng, nhưng nó làm rất khó ăn!

      Bà Văn cực kỳ bất mãn, lại tiếp tục cầm nĩa chọc chọc vào dĩa trứng trước mặt.

      Văn Trạch mềm mỏng dụ dỗ mẹ mình:

      - Mẹ à, con trò chuyện với mẹ được ?

      Lạc Thưởng Nhi vội vàng đem cái thứ xấu xí bàn vào bếp, phòng ngừa mẹ chồng lại tiếp tục trút giận lên nó.

      - Thưởng Nhi!

      Lạc Thưởng Nhi vừa quay đầu bị mẹ chồng vẫy tay gọi lại. mỉm cười đến gần hỏi:

      - Có chuyện gì vậy mẹ?

      Bà Văn với giọng đáng thương:

      - Mẹ đói... mẹ muốn ăn 5 cái trứng.

      - Được, thành vấn đề.

      - Làm nhanh nhanh, mẹ muốn trò chuyện với con.

      - Dạ.

      Văn Trạch khỏi ganh tị hỏi:

      - Mẹ, phải có con trò chuyện với mẹ rồi sao?

      - Hứ, thèm!

      Từ ngày đó trở , Văn Trạch chính thức bị mẹ ruột mình biến thành đứa con rễ được chào đón...
      Last edited: 28/9/15
      tialia88, Kimiko, Yuki_Ran9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :