Cô Bé Ngốc Của Tôi - Hinh Nhu

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thượng Nguyệt Phong Linh

      Thượng Nguyệt Phong Linh Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      64
      mấy trâu già thường rất sủng cỏ non,hí hí,

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Lyn nàng ơi, 3 tháng rồi ko ra chương mới, nàng có bận gì báo lại mod tuyển thêm editor, chứ kiểu này ko được:052::052::052:, 2 tuần nữa bạn ko post bài mới hoặc ko thông báo gì, tụi mình làm theo luật ban nick chủ topic
      Haruka.Me0quỳnhpinky thích bài này.

    3. Lyn

      Lyn Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      1,616

      Chương 2: Chiếc túi giữ ấm lớn của tôi

      Editor: Haruka234


      ra, đối với chuyện mình trở thành vợ của người ta, Lạc Thưởng Nhi vẫn cảm thấy hơi khó tin.




      Hình ảnh Văn Trạch xuống xe trước cục dân chính sáng nay vẫn còn hữu trước mắt.




      Trước cửa cục dân chính, Văn Trạch bỗng nhiên xoay người nhìn chăm chăm:




      - Nếu bây giờ em hối hận vẫn còn kịp – Giọng trầm ấm, có chút dịu dàng và hiền lành.




      - Chúng ta vào thôi – Sau đó bước vào trước, cho phép mình chùn bước.




      Sau lưng , Văn Trạch khựng lại mấy giây, sau đó cũng sải bước theo sau. Cửa lớn phía sau hai người họ từ từ khép lại, cuối cùng hoàn toàn đóng kín, còn khe hở.




      ***




      Nhân viên làm việc nhìn giấy chứng minh của hai người, nhịn được cười hỏi:




      - Hai người quen nhau lâu rồi sao?




      Nếu ai lại đăng ký kết hôn vào ngày sinh nhật tuổi 20 của mình chứ?! Chỉ có thể là thể đợi được nữa.




      Nhìn hai người trước mắt, người đàn ông tuấn phi phàm, diện bộ âu phục, dáng vẻ phong độ, là điển hình của mẫu đàn ông chính chắn, nghiệp ổn định; xinh đẹp trong sáng, vẫn còn dáng vẻ của nữ sinh. Nhìn thế nào hai người họ cũng chỉ giống như hơn kém nhau có 4, 5 tuổi thôi.




      Hay là có chuyện gì khó ? Người kia như có như liếc mắt nhìn về phía bụng của Lạc Thưởng Nhi.




      Hành động này khiến cho Lạc Thưởng Nhi bối rối.




      Cuối cùng, họ vẫn có thể thuận lợi cầm giấy hôn thú trong tay.




      Ra đến cửa, cả hai đều cảm thấy mơ hồ: Chỉ đơn giản như vậy... Từ nay bọn họ dính chặt với nhau, rời bỏ.




      Giữa trưa, hai người đến trung tâm giải trí lớn nhất của thành phố Giang Nam để gặp bạn bè của Văn Trạch.




      Lạc Thưởng Nhi cảm thấy rất kỳ lạ. người tính tình điềm tĩnh như Văn Trạch sao lại có đám bạn thích giương nanh múa vuốt như thế chứ. Mấy người ông xung huynh gọi đệ đó trêu chọc khiến cho mặt đỏ tim đập. Càng bực bội hơn là Văn Trạch chỉ ngồi bên uống rượu cười cười, nhìn trở thành trò tiêu khiển của mọi người.




      - Chị dâu, tối nay chị chịu đựng chút. Văn nhịn nhiều năm. Chị có từng thấy thằng đàn ông nào đến 30 tuổi vẫn còn là xử nam chưa? Người như vậy chính là quái vật sống! Quái vật đó!




      người khác lại chen vào:




      - Văn chẳng khác nào ông già khó chịu. Chị dâu, chị còn trẻ như vậy sao lại đồng ý lấy ấy thế? Chị dâu nhìn tôi xem. Tôi vừa trẻ lại vừa có thể lực tốt hơn sao?




      Rốt cuộc Văn Trạch nhịn nổi nữa, ngồi ghế giơ chân đạp cho thằng nhóc kia cước:




      - Cậu cút chỗ khác! – Tư thế thuận nhưng ảnh hưởng gì đến động tác lưu loát của .




      ***




      - Đợi đến lúc Lạc thị vượt qua cơn khủng hoảng, chúng ta tổ chức hôn lễ và hưởng tuần trăng mật. Mấy ngày này tôi rất bận, đành phải để em chịu thiệt thòi rồi – Văn Trạch bước từ trong phòng tắm ra, ngắt ngang dòng suy nghĩ của Lạc Thưởng Nhi.




      ngẩng đầu nhìn , chồng của .




      Quả Văn Trạch sinh ra là móc treo quần áo, dù bây giờ mặc gì cả. chỉ quấn quanh hông chiếc khăn tắm, tóc còn hơi ướt, phủ xuống vầng trán.




      Văn Trạch phải mẫu người có cơ bắp, nhưng thân thể rắn chắc, khỏe mạnh. Hai bắp chân thon dài thẳng tắp đứng trước giường. Lạc Thưởng Nhi nhìn thân hình khỏe dẹp của , gương mặt tự chủ nóng lên, nhưng lại thể rời mắt khỏi cơ thể của người đàn ông này.




      Thấy đỏ mặt thẹn thùng trả lời, Văn Trạch nhìn lại cơ thể mình, buồn cười nhìn :




      - Chẳng lẽ nhìn tôi tú sắc khả san(*) như vậy sao? Tiếc là dù em có thèm cũng nhịn chút . Chậc chậc! Nước miếng chảy ra ngoài hết rồi kìa.




      (*) Sắc đẹp có thể làm no bụng.




      Lạc Thưởng Nhi vừa định phản bác lại thấy Văn Trạch ngồi trước mặt , còn :




      - Ai bảo người nhà em có mắt nhìn chứ!




      Lạc Thưởng Nhi cảm thấy nhất định là nhìn nhầm rồi, sao Văn Trạch lại có biểu quyến rũ thiếu đứng đắng như vậy chứ, cười cợt trêu chọc như đứa trẻ vậy.




      Văn Trạch nhìn dáng vẻ nên lời của Lạc Thưởng Nhi cảm thấy đắc ý. đứng dậy tắt đèn phòng, chỉ để lại đèn ngủ đầu giường.




      - Tôi còn chưa tắm – Lạc Thưởng Nhi hơi nhỏm dậy quay đầu nhìn .




      chợt cảm thấy có lồng ngực ấm dán sát vào , khẽ chấn động, Văn Trạch :




      - Hôm nay đừng tắm, những lúc này con nên hạn chế bị ướt tốt hơn.




      Lạc Thưởng Nhi nghe giọng đầy ân cần của cảm thấy vô cùng thân thiết, nhất thời cảm động.




      Văn Trạch ôm nằm xuống, bàn tay vươn về phía trước eo , nhàng vén áo ngủ của lên chui vào trong. Lạc Thưởng Nhi kinh ngạc, tay Văn Trạch kéo quần ngủ chui xuống bụng dưới của .




      Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, chợt nghe giọng ấm áp truyền đến từ phía sau:




      - Còn đau ?




      Lạc Thưởng Nhi nhớ lại chuyện sáng nay.




      Sau khi rời khỏi Giang Nam, cảm thấy khỏe.




      Văn Trạch nhìn vẻ mặt bối rối của hỏi:




      - Sao vậy? Em khỏe ư?




      - có gì, tôi muốn ghé siêu thị chút – Lạc Thưởng Nhi xấu hổ .




      Ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, Lạc Thưởng Nhi thấy Văn Trạch đứng nghiêng người tựa vào xe, bỏ hai tay trong túi quần. nghĩ, thông minh như chắc hẳn hiểu.




      Về nhà, Văn Trạch thấy đau đến mức gương mặt trắng bệnh, để nằm giường, đưa uống thuốc giảm đau cho uống, sau đó ôm túi chườm ấm chuẩn bị ngủ thẳng đến giờ cơm tối.




      ---




      - Như thế này dễ chịu hơn, nhưng tôi cảm thấy rất xấu hổ - Lạc Thưởng Nhi .




      Người đàn ông phía sau ngồi dậy cười to:




      - Tôi ngại, từ giờ trở tôi là túi giữ ấm cho em.




      - Ừm, cảm ơn.




      nằm sát vào người , thầm bên tai :




      - Em gọi tôi là gì?




      - Chú Văn – chần chừ lát rồi trả lời.




      - bé này!




      - Chú lớn tuổi vậy rồi còn gì! – bĩu môi.




      - Nhưng phải em là vợ tôi rồi sao?




      - Kệ! Tôi thích gọi chú Văn – Lạc Thưởng Nhi cảm nhận được phần bụng của mình liên tục được truyền hơi ấm từ tay , trong lòng cũng ấm áp theo.




      - Ha ha, được, tùy em thôi. Tôi gọi tên đầy đủ của em nghe rất xa lạ, sau này tôi gọi em là Thưởng Nhi.




      - Văn Trạch – chợt xúc động gọi tên .




      - Hử?




      - Có phải chúng ta phát triển nhanh quá ?




      - Làm gì có chuyện đó. Chúng ta là vợ chồng mà. Mau ngủ . Em cứ yên tâm. Trước khi em nhập học tôi cho em thử trải nghiệm chút.




      Lạc Thưởng Nhi hiểu ý , nhất thời bật cười. đột nhiên xoay người, đôi mắt to xinh đẹp trong suốt nhìn chớp, tò mò hỏi:




      - Chú Văn.




      - Sao?




      - Có vẫn còn là xử nam ? – Nhắc đến đây, Lạc Thưởng Nhi lại nhịn cười được.




      - Mấy thằng đó rất đáng ăn đòn!! - Gương mặt Văn Trạch bỗng chốc tái mét, thúc vai cái, xoay người lại lần nữa – Ngủ ! bé này ngoan tí nào hết!




      Lạc Thưởng Nhi chớp chớp đôi mắt ướt: “ ra có lúc tôi cảm thấy còn trẻ con hơn tôi đấy”. Nhưng những lời này chỉ có thể thầm trong lòng, sau đó nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay của :




      - Ngủ ngon.




      đêm yên bình, đêm ngon giấc.




      Lúc này cũng thể là Văn Trạch thương Lạc Thưởng Nhi. chỉ đơn thuần cảm thấy ôm trong lòng là bé đáng khiến người khác muốn thương. Nếu kết hôn, vậy từ nay về sau cố gắng chăm sóc, bảo vệ chu đáo.

      Last edited by a moderator: 7/10/15
      ThuyThuy0411, hangcao, tialia8818 others thích bài này.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 3: Nụ hôn hẹn ước
      Editor:Haruka234


      Sáng sớm, ánh nắng mặt trời chiếu vào cửa sổ, xuyên thấu qua tấm rèm trắng, len lỏi vào trong phòng.

      Trong phòng ngủ rộng lớn, chiếc giường king size, nam nữ tư thế thân mật ôm nhau nằm ngủ.

      Lạc Thưởng Nhi như thường lệ, 7 giờ là mở mắt dậy.

      Bàn tay Văn Trạch vẫn ôm bụng , đầu dựa vào gáy . Người cao lớn như lại nằm ngủ với tư thế như trẻ con làm nũng phía sau .


      Lạc Thưởng Nhi khỏi buồn cười. khẽ động đậy, lại phát dưới mông mình có cái gì đó.

      sờ sờ mới biết có cái gối đệm bị kẹp giữa bọn họ.

      Văn Trạch giật mình dậy, cử động tay mới phát suốt cả buổi tối duy trì tư thế làm cho cánh tay tê rần.

      Lạc Thưởng Nhi ôm chăn mỏng ngồi dậy, vươn cao vai :


      - Tối qua ngủ ngon nha.


      Sau đó nhìn về phía Văn Trạch:


      - Chào buổi sáng!


      Tinh thần tràn đầy năng lượng, giống như khinh khí cầu đầy khí lập tức có thể bay lên.


      Văn Trạch dùng cánh tay bị tê còn lại xoa xoa đầu :


      - Chào buổi sáng, bé! - Giọng có chút khàn khàn, nghe có sức quyến rũ.

      Lạc Thưởng Nhi cười tươi, giơ giơ cái gối đệm hỏi:


      - Đây là cái gì? - ôm lấy cái gối mềm đặt giữa hai người, ngồi dậy, dụi dụi má vào cái gối, nghiêng đầu nhìn - đặt nó ở đây khi nào, sao tôi biết?

      Văn Trạch có hơi xấu hổ, tay vỗ đầu :


      - rửa mặt chải đầu , tóc rối hết rồi!

      Lạc Thưởng Nhi nhún vai, học theo giai điệu bài nhạc ABC:


      - Chú Văn ~ tức giận, hậu quả ~ ~ nghiêm trọng.

      Sau đó chạy rửa mặt.

      Văn Trạch cười lắc đầu: Đúng là con quỷ bướng bỉnh!

      ------

      Ăn sáng xong, Văn Trạch và Lạc Thưởng Nhi cùng ngồi sô pha ở phòng khách.

      Văn Trạch hỏi:


      - Thưởng Nhi, sinh nhật em là vào ngày nào? qua chưa?

      Ngày hôm qua lúc ở cục dân chính, Văn Trạch giúp điền ngày sinh, gia đình toàn tính sinh nhật theo lịch, Văn Trạch cũng hỏi thêm gì.

      ngờ vẫn còn nhớ để hỏi sinh nhật .


      Lạc Thưởng Nhi trả lời:


      - Ngày 15 tháng sau, chú Văn muốn tặng quà cho tôi sao? - Đôi mắt trong suốt sáng ngời, chớp chớp đôi lông mi dài nhìn .

      Văn Trạch chợt nghĩ: ‘Đôi mắt đẹp.’

      Lạc Thưởng Nhi thấy Văn Trạch im lặng nhìn mình chằm chằm, tự nhiên thấy hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn khẽ cười:


      - Sao nhìn tôi chớp mắt vậy?? Bộ tôi dễ thương lắm sao?


      Văn Trạch nở nụ cười, khóe miệng càng sâu nhàn nhạt :


      - Tôi nhất định tặng cho em món quà ý nghĩa. Còn câu hỏi vừa rồi của em, tôi thấy mắt em rất đẹp.


      nhìn , thoải mái thừa nhận lý do mình vừa thất thần, làm cho Lạc Thưởng Nhi biết phải gì tiếp.


      Văn Trạch đưa ra cái hộp nhẫn tinh xảo, mở cái hộp ngay trước mặt rồi :


      - Ngày hôm qua tôi định sau khi về nhà đưa cho em, rốt cục nhìn thấy em đau đến khó chịu như vậy nên thôi. Giờ lại đây, đưa tay em đây.


      lấy chiếc nhẫn nữ ra, đặt cái hộp sang bên.


      Lạc Thưởng Nhi nhìn hai chiếc nhẫn cưới bằng vàng lóe sáng, chiếc nhẫn nam có định viên kim cương , đơn giản mà phóng khoáng, cũng mất vẻ đẹp sang trọng, rất giống phong cách của . nhận chiếc nhẫn nữ từ tay , dùng ngón tay tinh tế sờ sờ, chiếc nhẫn nữ có đính hạt kim cương chừng 5 Carat, xung quanh còn có những hoa văn được khắc tinh xảo, khéo léo.


      Lạc Thưởng Nhi nhận ra, muốn làm viên kim cương 5 carat phải tốn rất nhiều công sức, cái nhẫn này vừa nhìn là biết được làm từ công nghệ nước ngoài.


      Sinh ra trong nhà họ Lạc, cũng từng được dự qua các buổi đấu giá lớn , nghĩ, chỉ cần nhìn qua chất lượng, thủ công của chiếc nhẫn này, liền biết nó có giá thành xa xỉ thế nào.

      Chỉ nghĩ thôi cảm thấy rét run, lo lắng mở miệng: - Chú Văn, cái này quý giá như vậy, lỡ như đeo vừa cũng chỉ có thể cất kỹ, dẫu như vậy tôi cũng thể đeo nó được. Tôi biết chú lại hào phóng như vậy đó.

      Văn Trạch tỏ ra rất nghiêm túc:

      - Cả đời người chỉ có lần, Văn Trạch phu nhân của tôi sao có thể chịu thiệt thòi được chứ. Đây là tấm lòng chân thành của người làm chồng muốn cho vợ thứ tốt nhất, em nhận lấy !

      Có thiệt thòi lúc nào đâu chứ! Đeo cái này làm sao đến trường đây?!


      Văn Trạch để tiếp tục nghĩ ngợi nhiều, cầm lấy chiếc nhẫn vội :

      - Tôi đeo cho em.


      cầm lấy bàn tay tinh tế trắng nõn, trịnh trọng đeo nhẫn vào ngón áp út của , bầu khí có vẻ hơi trang trọng.


      Nhưng khi đeo xong, tay nâng tay lên, nắm tay vào lòng bàn tay mình, tay kia sờ sờ vào ngón tay đeo nhẫn của :


      - Ngón đeo nhẫn này về sau có tên là Văn Trạch phu nhân.


      Ngón tay Lạc Thưởng Nhi tinh tế đeo chiếc nhẫn kim cương, trong đầu lên chồng tiền mặt từ xấp xấp bay , cảm thấy áp lực rất lớn. Đeo chiếc nhẫn ‘xa xỉ’ này vào tay chẳng những hề ra vẻ cao ngạo xa cách, mà còn toát lên vẻ trẻ trung lại vô cùng sang trọng, mẫu thiết kế này quả rất độc đáo.


      - Chiếc nhẫn nữ này là do tôi tự mình thiết kế.


      Văn Trạch thản nhiên .

      - Đây là tâm ý của tôi, từ nay về sau, em là vợ của tôi. Đeo nó, tôi hy vọng em có thể hiểu được rằng em xứng đáng được trân quý. chỉ trong hôn nhân của chúng ta, mà còn trong cuộc sống, mỗi khi thất vọng, khi khổ sở, khi thể giải bày những đau khổ em hãy xem nó như sức mạnh đáng tin cậy, tên của nó nhắc em tự nhủ với bản thân phải tin tưởng chính mình, tin rằng bản thân có giá trị, dũng cảm đối mặt với khó khăn, kiên trì vượt qua với lòng hy vọng.


      Lạc Thưởng Nhi biết, thế giới này lại có những câu dễ nghe như vậy.


      phải thổ lộ, cũng phải hứa hẹn. Nhưng so với chân thành thổ lộ và hẹn thề hứa hẹn việc này làm cho cảm động hơn nhiều. Đó là tên đặt cho cặp nhẫn: ‘Hy vọng bất diệt’.


      chăm chăm nhìn gương mặt nghiêm túc của , nhịn được nhổm người, hôn lên đôi môi đẹp của Văn Trạch:

      - Cảm ơn , Văn Trạch.


      Văn Trạch ngờ nụ hôn đầu của hai người lại phát sinh trong thời điểm này. Ngay cả khi biết là vợ hợp pháp của , hai người lâu phát sinh quan hệ thân mật, nhưng vẫn cứ bất ngờ.


      ngẩn người, nhìn Lạc Thưởng Nhi khẽ hôn xong liền cúi mặt xấu hổ, đâu đó trong lòng tự nhiên có chút gợn sóng. Tận sâu trong lòng như có đóa hoa tulip thanh nhã nở rộ.


      Dạng xúc động này nhanh chóng thoảng qua, làm lòng thấy ngứa ngáy.


      - Có phải em quá chủ động rồi ? Sau lúc, ngẩng đầu nhìn


      còn chưa kịp trả lời, nhanh tay cầm lấy chiếc nhẫn nam:

      - Để em đeo cho .

      điều hòa lại cảm xúc của mình, cầm lấy bàn tay to của , đeo nhẫn vào ngón áp út sau đó với ngữ khí nghiêm túc:


      - Văn Trạch tiên sinh, có bằng lòng lấy Lạc Thưởng Nhi về làm vợ ?

      nhướng mắt nhìn , cười nhưng gì.

      cũng hỏi lại lần nữa, học theo cách trịnh trọng đeo nhẫn vào tay , chỉ chỉ ngón tay tinh tế của :


      - Ngón áp út này từ nay mang tên ‘ông xã của Lạc Thưởng Nhi’.

      Văn Trạch rốt cuộc thoải mái cười ra tiếng, vươn cánh tay rắn chắc ôm lấy . Bên tai Thưởng Nhi vang lên thanh đều đều mang hàm ý vui sướng:

      - Đúng là rất chủ động, nhưng cũng đáng !

      tựa vào lòng , nghiêng người kéo tay giơ lên trước mắt nhìn hai cái nhẫn:


      - Em đồng ý, đồng ý, cũng hôn kết ước, lễ thành hôn sau này cũng làm, từ nay về sau mọi việc lớn đều giao hết cho , phải chăm sóc cho em.

      đẩy vai ra chút, nhìn :


      - Vậy ‘chăm sóc’ em ngay bây giờ luôn!

      Dứt lời, hôn lên môi , dịu dàng ấm áp như gió xuân. mút lấy cánh môi , vô cùng chăm chú.


      - đồng ý - vào tai .

      nghĩ, động lòng đại khái chính là cảm giác. Trong nháy mắt, vui mừng, e lệ, rung động, chờ mong đều cùng lúc tràn đầy trong lòng.

      hiểu quý và tôn trọng của .


      lại ôm vào lòng hỏi:

      - Thưởng Nhi của hôm nay muốn làm gì?”

      - Em muốn gặp baba.

      cúi đầu, ở trong lòng khẽ trả lời.

      - Được, vậy chúng ta gặp ba ba.
      Last edited: 26/9/15
      hangcao, tialia88, Kimiko15 others thích bài này.

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 4: bé tham lam

      hành lang ngập tràn mùi thuốc của bệnh viện, Lạc Thưởng Nhi cùng Văn Trạch sánh vai đến phòng bệnh.


      “Phòng của ba em là phòng nào?” Văn Trạch hỏi.


      “Phòng số 7, ở phía trước kia”. Lạc Thưởng Nhi dừng lại trước cửa phòng, hơi chần chờ: “Văn Trạch, Lang Hoa và Lạc Thị có quan hệ khá nhạy cảm. Em lại nhanh chóng gả cho như vậy, tất cả mọi chuyện đều là do em và mẹ thương lượng. Ba em biết chuyện này, nên em nghĩ...”


      hiểu”. Văn Trạch đứng trước cửa, “Em vào trước , rửa tay”.


      Lạc Thưởng Nhi nhìn Văn Trạch cười khoan dung vỗ vào vai : “Sức khỏe của ba em là quan trọng nhất”, rồi tao nhã xoay người .


      Lạc Thưởng Nhi nhìn bóng lưng cao rộng của mà lòng thấy hổ thẹn. thành tâm thành ý đối đãi với như vậy, mà ngay cả chút dũng khí trước mặt ba thừa nhận là chồng mình cũng có. Cho dù tức giận, nhưng hẳn cũng phải thất vọng lắm.

      Nhưng bệnh viêm dạ dày của ba nghiêm trọng đến mức nôn ra máu và gián tiếp gây sốt. Bác sĩ cứ kéo dài như vậy chữa rất có thể biến chứng thành ung thư...

      biết , bệnh của ba ngày càng nặng là do những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây ở công ty. thể lại để ba gánh thêm gánh nặng tâm lý lớn như vậy.

      Lạc Thưởng Nhi chậm rãi tháo chiếc nhẫn cưới xinh đẹp tay, sờ sờ chiếc nhẫn trong lòng bàn tay mình thầm: “Thực xin lỗi, bây giờ chưa phải lúc”.


      Trong phòng bệnh, Lạc Bỉnh Hằng nhìn thấy con đến thăm vui vẻ ngồi dậy: “Thưởng Nhi, sao suốt ba ngày thấy con đến thăm ba, ba rất nhớ con”


      “Ba!” Lạc Thưởng Nhi ngồi trước giường bệnh, giọng nghe như làm nũng.


      Lạc Bỉnh Hằng nhàng xoa xoa gương mặt của Lạc Thưởng Nhi: “Mẹ con con sang nhà bạn viết luận văn phải ?”


      nhìn gò má của ba ngày càng hóp vào, trong lòng khó chịu, cầm tay ba mình : “Hàn Triệt muốn cùng con thảo luận về luận văn sắp tới nên mấy ngày nay con ngủ ở nhà nó”


      Lúc đó và Diêu An cùng nhau nghĩ ra lý do để giấu diếm ba nếu ông có hỏi, bây giờ đúng lúc có thể dùng.


      “Ừ, con cứ tập trung làm , việc học hành thể qua loa. Mẹ con và Lạc Sinh hôm nay thăm ba, thằng nhóc Lạc Sinh ngày càng mập mạp, lại rất nghịch ngợm, bướng bỉnh, y chang con lúc mới ba bốn tuổi, bề ngoài rất ngoan ngoãn, nhưng chất là siêu quậy”. Trong mắt ba chợt lóe lên ánh sáng tự hào của người làm cha.

      có nha, con và em trai đều rất ngoan ngoãn và đáng ”. Lạc Thưởng Nhi giả vờ bất mãn chu môi phản đối.

      “Còn 7 ngày nữa là con nhập học, con thể mỗi ngày đều đến đây. Thân thể ba cũng biết còn có thể gắng gượng được bao lâu, ba cố hết sức để liên lụy các con”. Gương mặt ông có vẻ bi quan như đèn dầu gần tắt, giọng mang đầy vẻ nuối tiếc.

      Sóng mũi Lạc Thưởng Nhi cay cay, nước mắt rơi xuống: “Ba! Sao ba có thể như vậy! Mẹ cố gắng nhiều như vậy! Lang Hoa cũng quyết định giúp chúng ta. Ba thể nhụt chí như vậy được! Lạc Sinh còn rất , sao ba nỡ nhẫn tâm những lời bi quan như thế chứ?!”. càng càng đau lòng, nước mắt ngừng tuôn ra.

      Lạc Bỉnh Hằng thở dài, lau nước mắt mặt : “Con lớn còn khóc nhè! Nhìn con kìa, hở chút là khóc như vậy sau này ai dám lấy con!”

      Lạc Thưởng Nhi khóc nghe vậy, thầm than thở trong lòng: Con gã cho người ta rồi đó thôi!

      Lạc Bỉnh Hằng tất nhiên thể chịu nổi nước mắt của con , rốt cuộc giơ tay đầu hàng: “Được rồi, được rồi! Ba chữa trị, rồi nhanh chóng khỏi bệnh. Ba còn muốn nhìn thấy Thưởng Nhi lấy chồng, nhìn Lạc Sinh trưởng thành”.

      Rốt cuộc Lạc Thưởng Nhi nín khóc, mỉm cười nhìn ba: “Ba vậy nghe còn được!”

      ...

      “Hôm nay sắc mặt Lạc tổng trông tệ”

      Lạc Thưởng Nhi và Lạc Bỉnh Hằng quay đầu ra cửa thấy Văn Trạch bước vào: “Đến thăm đột ngột vậy, biết có phải quấy rầy Lạc tiên sinh hay ?”

      Lễ phép mà ra vẻ, khách sáo mà miễn cưỡng... đây chính là Văn Trạch!

      Lạc Thưởng Nhi vội lau khô nước mắt mặt, nhìn Văn Trạch mà lên tiếng.

      Lạc Bỉnh Hằng đối với việc Văn Trạch đến thăm vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn lịch đáp lời: “Cảm ơn Văn tổng quan tâm, tôi khỏe nhiều rồi”.

      Ông vỗ vai con : “Con còn nhớ Văn tổng ? Trước kia con hay gọi là chú Văn đó”

      giờ cũng gọi vậy mà...

      Lạc Thưởng Nhi đứng lên, vô cùng tự nhiên chào hỏi: “Chào chú Văn”.
      Last edited: 17/10/15
      hangcao, tialia88, Kimiko18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :