Haru ơi Haru à , lâu lắm rồi nàng có đăng truyện! Mình hóng quá trời quá đất luôn òi! Đăng nhanh nhanh nhé. Hóng truyện từ bạn... thanks
@Vy Tử @thienbinh2388 Trong tuần mình cố gắng ra chương mới nhé, nhiều chuyện xảy ra nên tr này bỏ xó 1 thời gian cảm ơn các bạn theo dõi, ủng hộ mình nhé
@Vy Tử của nàng đây, nhìu người ủng hộ ta còn ham làm chứ tự đăng tự coi cũng buồn nàng ạ ^^ Chương 44: Quá khứ bi thương Lúc Văn Trạch tìm được Lạc Bỉnh Hằng ở hoa viên phía sau bệnh viện, ông đưa lưng về phía Văn Trạch, ngồi ở ghế dài hút thuốc, bóng lưng già nua như có chút bi thương. y tá trẻ cầm mấy túi nước biển qua thấy vậy liền : "Thực xin lỗi, tiên sinh, xung quanh bệnh viện đều là khu vực cấm hút thuốc, vì sức khỏe của bệnh nhân, xin ông nơi khác hút thuốc." Lạc Bỉnh Hằng gật đầu xin lỗi, dập tắt điếu thuốc rồi quăng vào thùng rác, : "Ngại quá, tôi hút nữa." Văn Trạch bước đến gần ông hỏi: "Ba, sao ba lại ở chỗ này? Sao đột ngột gọi con tới đây?" Lạc Bỉnh Hằng ngẩng đầu lên, đúng là khuôn mặt lo lắng, ông khàn cổ họng : "Mấy người Thưởng Nhi tìm ba hả?" Văn Trạch thấy Lạc Bỉnh Hằng như vậy, nhất thời bất an, đáp: "Dạ. Họ kêu con tìm ba, con lại nhận được điện thoại của ba..." "Ngồi ." Lạc Bỉnh Hằng lại từ trong bao thuốc,cầm điếu sau đó lắc đầu, cười khổ trả về, : " bực bội, thèm thuốc lá quá...” "Ba làm sao vậy?" Văn Trạch ngồi ở bên cạnh Lạc Bỉnh Hằng, : "Thân thể của ba mới tốt lên tí, bác sĩ cũng dặn dò tuyệt đối nên hút thuốc lá." "Aiz... Chúng ta đổi chỗ khác tâm , trước hết cứ để cho An Nhiên và mẹ con đưaThưởng nhi về nhà, ba có việc muốn với con." "Vâng." ... Văn Trạch ở căn phòng vẫn còn bỏ trống ở trung tâm thành phố, Lạc Bỉnh Hằng trầm mặc ngồi ở trong phòng khách, ông dùng 1 ly vũ di đại hồng bào mới pha nóng hổi, nhưng vẫn cảm thấy đáy lòng dậy lêntừng cơn từng cơn lành lạnh thể tưởng. "Ba?" Văn Trạch thăm dò tính mở miệng trước. "Hả... aiz ... Trong lòng có chuyện khó ra, cũng biết làm sao nữa, muốn ra cũng cần phải sử dụng chút dũng khí." Lạc Bỉnh Hằng cười tự giễu, uống ngụm trà, : "Ừm, trà ngon!" Văn Trạch im lặng. Lạc Bỉnh Hằng : "Chuyện này, Thưởng Nhi cũng biết... Kỳ , nhà mẹ ruột của con bé có gien mang đa thai, cho nên hôm nay biết tình trạng củaThưởng Nhiba chẳng hề có chút kinh ngạc, ngược lại... Rất lo lắng..." Văn Trạch nhăn mày đẹp, hỏi: "Sao lại như vậy?" “Cái thai đầu tiên sau khi kết hôn của mẹ vợ ba cũng là tam sinh, nhưng mà bởi vì giữ thai thất bại, bà ấy lập tức mất ba đứa trẻ. Diệp Phong, chính là mẹ củaThưởng Nhi, làmẹ vợ của ba mạo hiểm lần thứ hai mang thai mới có, nhưng mang thai cũng thuận lợi." "Lần đó cũng là mang đa thai, cực kì dễ sanh non, vì để có thểgiữ lại ít nhất đứa bé, bàấy bí quá hoá liều, vừa có thai liền tiến hành thủ thuật giảm thai." Văn Trạch lẳng lặng nghe, tay cầm cốc trà lại tự chủ được bắt đầu run rẩy... "Diệp Phong kết hôn với ba nửa năm mang thai..." Lạc Bỉnh Hằng đặt chén trà xuống, chậm rãi nhắm hai mắt lại, ông tựa vàosofa, cánh tay phải khoát lên trán, cả người nhìn qua yếu ớt mà thương cảm. "Diệp Phong lần đầu tiên làm mẹ, côấy vừa mới biết liền vui vẻ vô cùng. Ba vĩnh viễn cũng quên đượcnụ cười ngày đó của côấy, đẹp cách đặc biệt. Diệp Phong là mộtngười phụ nữ rất mạnh mẽ, rất quả quyết, nhưng từ sau khi mang thai liền trở nên càng lúc càng dịu dàng, ba có thể nhận thấy côấyvô cùng cố gắng học tập làm thế nào để trở thành người mẹ tốt." "Phản ứng cơ thể của Diệp Phong trong thời gian mang thai đặc biệt nghiêm trọng, côấy thường ói đến mặt mày say sẫm, nhưng sau đóvẫn cười cười nhìn ba mình có chuyện gì, dù có khó chịu hơn nữa cũng ráng ép mình ăn cái gì đó, ấy thể để các bảo bối trong bụng cũng bị đói. kiên cường của ấykhiến cho ba đau lòng..." "Lần đầu tiên khám thai khi đó ba mẹ rất tự tin, bảo bối củaba mẹ tới thế giới này ..." Tay của Văn Trạchđột nhiên khẽ run rẩy, nước trà rắc ra hơn phân nửa, liên tục ngừng rút khăn tay lau, che dấu hoảng loạn của mình. Rất lâu, : "Trong số đó có Thưởng nhi đúng ..." Giọng của Lạc Bỉnh Hằng hơi nghẹn ngào, ông : " Đúng... Hai vợ chồng chúng ta đều rất vui. Khi đó mẹ vợ của ba cũng tận tâm hết sức chăm sóc cho Diệp Phong, chúng ta thông qua quan hệ biết giới tính của đứa bé, hai đứa bé và bé trai... Chúng ta quả thực cảm thấy quá hạnh phúc... Thậm chí sớm cònđặt ba cái tên cho ba đứa bé, con lớn gọi là Lạc Vũ Phi, Con làLạc Thưởng Hinh, con trai gọi làLạc NhĩĐông..." Lạc Bỉnh Hằng cúi đầu đầu thấp, chôn ở giữa đầu gối, ông hoàn toàn chìm đắm ởtronghồi ức của mấy chục năm trước, những cảm giác cực hạn hạnh phúc cùng với sau đó là đau đớn vì mất cốt nhục, cảm giác tuyệt vọng chân thựclàm cho ông thống khổ khó mà tự kềm chế. Văn Trạch mắt khép hờ, lông mi dài tại đáy mắt đầu rơi xuống loạt bóng đen, : "Hóa ra tên của Thưởng Nhi bắt nguồn từ vậy sao..." "Đúng... Thưởng Nhi là con đầu, nhưng mà vì kỷ niệm hai đứa bé kia, chúng ta lấy tên của chúng đặt choThưởng Nhi..." Lạc Bỉnh Hằng còn : "Kỳ , Diệp Phong và ba luôn rất cẩn thận, mỗi ngày đều chuẩn bị chu đáo, vô cùng mong đợi nghênh đón bọn chào đời." "Như vậy, bình an vô đến lúc bọn được bảy tháng, mẹ vợ ba đặc biệt vui vẻ, còn đây là phúc lớn..." "Đối với việc bọn sinh non chúng ta cũng có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà ngờ hết thảy đều nhanh như vậy..." "..." Lạc Bỉnh Hằng hắng giọng cái, ông vẫn cúi nửa đầu, Văn Trạch thấy vẻ mặt của ông, nhưng mà biết, người đàn ông kiên cường như sắt này, khóc. "Chúng ta quyết định sinh mổ, nhưng mà… ̣nhưng mà lại bị nhiễm trùng, Diệp Phong vẫn hôn mê bất tỉnh, ba đứa vừa sinh ra liền phảiđưa vào lồng kính, thân thể đều đặc biệt suy yếu. Nhìn Diệp Phong còn nằm giường bệnh và ba đứa như vậy, những sinh mệnh yếu ớt có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, trái tim của ba đều như nát vụn..." "Ba ngày sau, Diệp Phong tỉnh lại, khi đó chỉ còn cóThưởng Nhi là còn thở, bác sĩđã toàn lực cứu giúp, con bé mới sống sót. Hai đứa còn lại... Tất cả đềuchết yểu... Ba từ bệnh viện ôm hai thi thể vẫn còn ấm... đem bọn nó an táng." Giọng của Lạc Bỉnh Hằng khàn khàn đến mức nghe . "Chúng ta đãlừa Diệp Phong, có thể côấy vẫn biết. làm sao có thể biết? ấy là người mẹ, mỗi giờ mỗi phútđều rằng ấy muốn ôm đứa , mỗi khi như vậy, ba đều phải cười dối côấy, lòng bađau như dao cắt..." "Diệp Phong phải chịu đả kích lớn, bệnh nặng dậy nổi... Thưởng Nhi còn chưa kêu mẹ, vĩnh viễn còn mẹ..." Lạc Bỉnh Hằng nghĩ đến nỗi đauliên tục mất ba người thân như vậy, có cảm giác muốn sống nữa. Ông nhớ đến việc khám thai hôm nay, khi đó nụ cười mặt Thưởng Nhi và Diệp Phong giống nhau như đúc, tim ông như bị ai cào xé. "Văn Trạch, ba thực rất hối hận vì đồng ý quyết định của cha vợ ba là để cho Diệp Phong làm thủ thuật giảm sản... Chúng ta đều nỡ làm vậy, kết quả khám thai mang cho chúng ta lòng tin rất lớn, chúng ta trăm triệu lầnkhông ngờ mọi chuyện lại như vậy." "Lúc An táng Diệp Phong, mẹ vợ ba khóc ngất , tỉnh lại còn luôn miệng 'Người đầu bạc tiễn người đầu xanh...’ tâm tình ba khi đó..." "Chuyện của mẹ vợ của ba, chuyện của Diệp Phong, giống như nỗi ám ảnh quấn lấy ba, khiến ba sợ hãi. Con có biết thời điểm Thưởng Nhi được chẩn đoán mang thai tư, trái tim của ba như muốn rớt ra ngoài, ba là sợ, rất sợ..." Lạc Bỉnh Hằng đau khổ lau kho nước mắt. Hóa ra, dù thời gian trôi qua... vẫn đau đớn thôi. Văn Trạch vẫn lên tiếng, lẳng lặng lắng nghe, tim sớm rối thành nùi, tê dại... "Văn Trạch, ba là chồng, là cha, nhưng mà, ba chỉ có thể trơ mắt ra nhìn mọi chuyện trong tuyệt vọng, khiến ác mộng ám ảnh... Thưởng Nhi là đứa con duy nhất của ba và Diệp Phong, ba..." Văn Trạch đứng phắtdậy, tay nổi lên gân xanh, quả đấm càng siết càng chặt… "Văn Trạch, con biết ? Có số việc, phải là dốc hết toàn lực có thể làm được. Đối diện với thực, chúng ta bất năng..." Bất năngnên mới mất , bất năng nên mới tuyệt vọng. ...