Cô Bé Ngốc Của Tôi - Hinh Nhu

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 42: Văn Trạch là học sinh giỏi

      Mỗi ngày cứ thế trôi qua, thỉnh thoảng Văn Trạch lại đến đại học F giảng dạy, làm giảng viên phóng khoáng tao nhã, hưởng thụ những ánh mắt ái mộ của các nữ sinh viên, đến khi kết thúc giờ học lại ở trong phòng nghỉ giáo viên quấn lấy vợ của mình.

      Thỉnh thoảng, lại đến công ty, khẩu thị tâm phi an ủi Sử Lan Khả vì khiến bận tối mắt, còn mình sướng ru.

      Thỉnh thoảng lại báo cáo tình hình của Lạc Thưởng Nhi cho bà mẹ thân của mình và ba mẹ vợ.

      Nhưng dành phần nhiều thời gian để ở lớp học dành cho những người sắp làm cha mẹ mà chuyên tâm học hỏi.

      Các giáo viên ở lớp ‘Người mẹ tốt’ luôn tươi cười chào đón :

      - Ôi! Tiểu Văn mới đến đấy à… ha ha, đó, sau này nhất định là người cha có trách nhiệm. Vợ cũng là… sao chưa bao giờ thấy nhỉ, ấy bận đến thế sao?

      Văn Trạch cười cười, nửa tủi tủi nửa bao che khuyết điểm:

      - có, là tôi sợ ấy mệt.

      Nếu Lạc Thưởng Nhi có mặt ở đây, nhất định thốt lên:

      - dối chớp mắt.

      Những chuẩn bị làm mẹ trong khóa học đối với Văn Trạch đều đặt biệt có ấn tượng tốt. Trong mắt mọi người, luôn khiêm tốn lễ phép, thân mật dễ gần gũi.

      Trong phòng học này, cũng có nhiều ông bố cùng vợ mình đến học chăm sóc chuẩn bị làm ba, nhưng là có giống loại tình huống này của —— cái người mang bầu kia thấy đến, ngược lại người làm ba này lại thường xuyên đến học tập chăm chỉ...

      Văn Trạch còn khiến cho bạn bè oán giận, có bà xã quên bạn bè, Văn Trạch tỏ ý cười trong điện thoại: "Tôi bị bà xã mình nhốt vào trong vòng lẩn quẩn rồi, các cậu cũng đừng lông bông nữa, nên tranh thủ tìm kiếm cho mình vợ ."

      "Thôi , cậu suốt ngày chỉ nghĩ làm thế nào để vào trong cơ thể vợ mà thôi…"



      Hôm nay, các giáo viên hướng dẫn câu lạc bộ Người mẹ tốt rốt cuộc cũng gặp được ‘bà Văn’ thần bí và khỏi kinh ngạc…

      ... ra vẫn còn là sinh viên...

      Mấy giáo hướng dẫn nhìn Lạc Thưởng Nhi mặc bộ đồng phục của đại học F, rồi lại nhìn nhau ngơ ngác.

      Kỷ Hinh Dư là bà mẹ luôn mình, nhàng cười : "Đây là bà mẹ rất đặt biệt nha, tôi là Kỷ Hinh Dư. Chúng tôi đều rất tò mò về ."

      "Ha ha, xin chào các giáo. Chị Hinh Dư, xin chào! Cứ gọi tôi là Lạc Thưởng Nhi."

      Văn Trạch hơi gật đầu với mọi người, sau đó ân cần cởi áo khoát cho Lạc Thưởng Nhi rồi cẩn thận cất , lại tới bên người , ôm thắt lưng , cùng ngồi xuống.

      giương mắt nhìn xem Lạc Thưởng Nhi, lại cúi đầu nhìn xuống đồng hồ đeo tay, : "Cách giờ vào học còn có 20 phút, em cùng mọi người tâm , toilet."

      "Vâng." Lạc Thưởng Nhi gật gật đầu.

      Văn Trạch rồi, trong phòng học ngoài trừ Lạc Thưởng Nhi, chỉ có đôi vợ chồng, Kỷ Hinh Dư và ba người hướng dẫn lớn tuổi, mọi người đều vây lại cùng Lạc Thưởng Nhi chuyện.

      " bao nhiêu tuổi vậy?"

      " kết hôn bao lâu rồi?"

      "Khi nào sinh con?"

      "Chao ôi ~ xinh xắn quá..."

      Nghe mọi người thao thao bất tuyệt , Lạc Thưởng Nhi chỉ biết cười trừ, nghĩ rằng những người bạn của Văn Trạch giống những người bình thường, họ đều rất nhiệt tình vậy...

      Chỉ có giáo họ Chu tỏ ra hơi mất thiện cảm với Lạc Thưởng Nhi, luôn hỏi những câu làm cho người ta khó trả lời:

      có biết cậu ấy luôn đến mình ?”

      Làm sao tôi có thể biết...

      Lạc Thưởng Nhi cười cười: "Bởi vì tôi còn phải học."

      Mọi người đều : "Tuổi trẻ như vậy, vẫn là sinh viên, có thai lại còn phải đến trường, kiên cường!"

      giáo Chu nhăn mày, : "Mang thai là tốt rồi phải nên ở nhà dưỡng thai, nên làm cho chồng bận tâm, đừng ỷ tuổi còn , muốn gì làm đó. Là phụ nữ, kết hôn xong phải vì gia đình chăm lo nhiều chút, đúng ?"

      Lạc Thưởng Nhi nhất thời bị hỏi như vậy, thể , nghĩ rằng: phải Văn Trạch mọi người đều rất hòa thuận sao...

      Kỷ Hinh Dư cười ha ha lãng tránh mà giảng hòa, : "Những gì dạy rất phong phú, truyền lại cho Lạc Thưởng Nhi chút ."

      Lạc Thưởng Nhi tìm được bậc thang, lập tức liền ngọt ngào lấy lòng người ta, : "Đúng vậy đúng vậy, giáo Chu, dạy bảo chút , cần phải chú ý những việc gì, tôi còn thiếu sót rất nhiều."

      Chu Phương nhìn vào đồng hồ, ngữ khí mặn nhạt : "Điểm đặt biệt cần lưu ý, lúc kiểm tra gặp bác sĩ cậu phải đều biết sao, còn nhớ ư? Bây giờ sắp vào học rồi, nếu có rảnh về sau hãy ..."

      Lạc Thưởng Nhi quan sát bóng dáng giáo Chu mà cắn răng: Văn Trạch phải , vị giáo Chu này phải là tốt nhất sao! Cái gì à! Đây ràng chính là cấp bậc Diệt Tuyệt sư thái, lời ra đều lạnh buốt, chẳng có cảm tình...

      Mọi người đều trở lại chỗ ngồi chờ học, Kỷ Hinh Dư ngồi ở bên cạnh , : "Em đừng để trong lòng, kỳ giáo Chu có ác ý đâu."

      "A, có việc gì đâu." Lạc Thưởng Nhi cười.

      "Em à, em lấy trúng người chồng tốt, Văn tiên sinh tao nhã, vừa chăm sóc vừa thương em."

      "Dạ, cũng tốt ."

      "Em vừa mang thai ba tháng, còn gầy như vậy, phải bổ sung nhiều dinh đưỡng lắm nha." Kỷ Hinh Dư gần 7 tháng thai kỳ, tựa lưng vào ghế khó khăn nâng đỡ bụng mình, : "Lúc cục cưng được ba tháng, chị vì cú sốc tình cảm thống khổ chịu nổi, căn bản ăn cái gì cũng vô." dừng chút, tiếp tục : "Sau đó ấy vẫn rời khỏi chị. Em biết , khi đó, để giữ được thai chị cực kì vất vả..." vừa xong vẫn còn có điểm nghẹn ngào.

      Kỷ Hinh Dư bởi vì mang thai cả người đều có chút phù thũng, nhưng vẫn khó nhìn ra được, người con xinh đẹp, Lạc Thưởng Nhi nhìn gương mặt sắc xảo của , nghĩ ra tại sao dịu dàng xinh đẹp vô cùng như vậy, lại mang trong bụng bảo bối mà có thể bị vứt bỏ.

      “Nhưng cuối cùng chị cũng thầm chịu đựng mà trôi qua..." Kỷ Hinh Dư sờ sờ bụng, : "Chị phải cám ơn bảo bối của mình, là hạt giống ấy cho chị, để có thêm dũng khí mà trở thành người mẹ kiên cường sống tiếp."

      Lạc Thưởng Nhi nghe xong những lời này trong lòng cũng thâm trầm, an ủi vỗ vỗ lưng Kỷ Hinh Dư, : "Chị đừng nghĩ nhiều nữa... Đều trôi qua rồi, tại chị cùng đứa phải điều dưỡng tốt, chị Hinh Dư nhất định phải thuận lợi sinh tiểu bảo bối khỏe mạnh."

      "Cám ơn." Kỷ Hinh Dư cầm tay Lạc Thưởng Nhi.

      " chuyện gì đó?" Văn Trạch mang theo cái gói to trở lại phòng học, vừa cười vừa kéo cái ghế dựa đến ngồi ở trước mặt Lạc Thưởng Nhi.

      " về Văn tiên sinh đó." Kỷ Hinh Dư cười vui đùa , Lạc Thưởng Nhi lại nhìn thấy ở khóe mắt còn mang theo giọt lệ, nhất thời liền chua xót lòng.

      "Hả, về tôi? Thưởng Nhi xấu gì về tôi vậy?" Văn Trạch từ túi lấy ra cái tấm bạc cẩn thận đặt lên đùi Lạc Thưởng Nhi, cử chỉ dịu dàng, : “Giữ lấy cái này , trong phòng học có vẻ lạnh hơn so với bên ngoài."

      " xấu đâu!" Kỷ Hinh Dư : "Văn tiên sinh tốt như vậy mà."

      "Làm phụ nữ dễ dàng. Thưởng Nhi nhà tôi tuổi còn trẻ vì tôi phải sớm làm mẹ, tôi nếu thông cảm cho ấy, quan tâm ấy đáng giận."

      Kỷ Hinh Dư có chút đơn cười cười, cái gì.

      ...

      Gần đây Lạc Thưởng Nhi cứ ngáp liên tục, giáo Chu nhìn mọi lúc luôn tỏ ra lành lạnh, chuyện cũng khách khí hơn, Lạc Thưởng Nhi cũng lười nghĩ nhiều.

      Nhưng ra nhìn giáo Chu đối Văn Trạch đặc biệt hiền lành thân thiết, điều này làm cho Lạc Thưởng Nhi cực kì buồn bực thời gian.

      Sau tan học, Văn Trạch dìu Lạc Thưởng Nhi ra phòng học.

      "Trước hết nên ăn bữa cơm, buổi chiều đến sản khoa kiểm tra lần đầu."

      "Đúng vậy, rốt cục cũng xong, em cần phải làm người đáng ghét nữa. Hừ hừ... Chuyện này là tại mà ra cả?" Lạc Thưởng Nhi bĩu môi.

      "Sao lại vậy?!" Văn Trạch ôm chầm của bả vai.

      "Còn phải do bị giáo Chu phê bình! Kỳ bà ta cũng biết, là sợ em mệt đến mới để cho em tới..." Lạc Thưởng Nhi bĩu môi, vừa nhấc mắt liền thấy Kỷ Hinh Dư ở phía trước, hô: "Chị Hinh Dư!"

      Kỷ Hinh Dư quay đầu: "A, hai người phải trước rồi sao? Sao còn ở đây?"

      "Hì. Vừa mới toilet ra, Chị Hinh Dư định đâu vậy?"

      " ăn cơm thôi, buổi chiều làm kiểm tra sản phụ lần thứ năm."

      Lạc Thưởng Nhi vui vẻ thốt lên: "Vậy tốt quá, chúng ta cùng nhau ."

      Văn Trạch nhíu mày, nhưng gì.

      Lạc Thưởng Nhi xong liền thấy hối hận, chỉ nghĩ Kỷ Hinh Dư chia tay với ba đứa bé trong bụng, nên muốn quan tâm chút, nhưng mà lại quên, có Văn Trạch bên cạnh quan tâm hết mực, Kỷ Hinh Dư ít nhiều cũng cảm thấy mất mát và khổ sở...

      Nhưng Kỷ Hinh Dư có chối từ, tự nhiên thoải mái gật đầu : "Tốt, dù sao tôi cũng chỉ mình."

      Văn Trạch cảm thấy mình dẫn hai người phụ nữ có thai khoa sản kiểm tra rất kỳ quái, tưởng tượng thấy ba người ở hành lang bệnh viện càng thêm khổ sở—— mặc kệ, dù sao dáng dấp Lạc Thưởng Nhi cũng giống phụ nữ có thai, ngược lại giống em chồng cùng trai và chị dâu mang thai...

      Nhưng trước đó Lạc Thưởng Nhi lỡ ngỏ lời mời, Kỷ Hinh Dư cũng đồng ý, có khó xử cũng đâu được gì.

      Văn Trạch đành phải cười cười, lễ phép : " thôi, tôi dẫn hai người đến nhà hàng rất ngon, hai người nhất định thích."
      Last edited: 31/3/16
      Kimiko, Yuki_Ran, Chris7 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Chuẩn đàn ông luôn
      Haruka.Me0 thích bài này.

    3. littleprincess1305

      littleprincess1305 Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      17
      huhu dạo này bận quá học nhìu nên quên vào đọc truyện:yoyo44:, keke mà giờ đọc thường xuyên hơn nek, tks nàng nha:yoyo19:
      Haruka.Me0 thích bài này.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 43 Lần đầu kiểm tra sản khoa

      "Aiz... phiền toái, ngoài trừ kiểm tra xương chậu, còn phải đo huyết áp, kiểm tra nhịp tim, xét nghiệm lượng đường trong nước tiểu..." Người đến người trong bệnh viện, Văn Trạch việc trước là trả tiền viện phí, Lạc Thưởng Nhi ngồi nghỉ ở chỗ đối diện các cửa sổ thu phí ra vào, nhìn xem mà hoa cả mắt.

      "Ha ha, đây chính là cuộc chiến trường kì, hai người chuẩn bị tâm lý chưa?" Kỷ Hinh Dư cười vỗ vỗ bả vai Lạc Thưởng Nhi, : "Chị còn phải qua bên kia xét nghiệm kháng thể kháng nguyên bệnh viêm gan, sau đó còn lấy huyết thanh xét nghiệm bệnh giang mai nữa, thường xuyên rồi cũng quen thôi, Thưởng Nhi cố lên!"


      "Chị Hinh Dư! Chị có thể mình chứ?" Lạc Thưởng Nhi vội đứng lên giữ chặt , : "Để cho Văn Trạch là được mà, hay chúng ta cùng nhau ."

      " cần, chúng ta phải cùng làm xét nghiệm chỗ. Huống hồ lần nào chị cũng tự mà, yên tâm , có việc gì đâu." Kỷ Hinh Dư cười tươi với Lạc Thưởng Nhi cười đến tươi, bước chân vững vàng mình bước .


      Lạc Thưởng Nhi nhìn bóng dáng Kỷ Hinh Dư mình lẻ loi độc, cảm thấy khó chịu nên lời, sinh mệnh bé bị người cha vứt bỏ, để mặc người mẹ tự thân lo liệu, chị ấy thân độc bước chậm chạp do mang bụng to mà khó khăn di chuyển..

      "Aiz..." Lạc Thưởng Nhi dài thở ra.

      "Đừng thở dài, mỗi người đều phải tự mình đối mặt với lựa chọn của chính mình." Văn Trạch tới, nhìn bóng dáng Kỷ Hinh Dư, cất giọng nhàn nhạt.

      Văn Trạch cầm các tờ phiếu đăng kí màu hồng màu xanh hoàn thành thủ tục tiến đến bên người Lạc Thưởng Nhi, : "Chúng ta trước tiên cân thể trọng và đo huyết áp, lát xem ra chắc là ba mẹ đến, thôi."


      "Ba mẹ? Bọn họ đều đến?" Lạc Thưởng Nhi : "Bọn họ làm sao mà biết?"


      "Lần đầu tiên kiểm tra thai nhi, người lớn trong nhà đều rất khẩn trương, làm sao có thể cho bọn họ. À, mẹ biết em bắt đầu nghỉ hè, ngày nào cũng la hét muốn chuyển đến chăm sóc cho em đó."

      " ư?! Em cũng rất muốn mẹ đến! Thời gian đầu, ban ngày học, buổi tối lại muốn được ngủ lại ở trường, sau vì thi cử mà bận đến tối mặt tối mày, cũng ít gần gũi mẹ...” Lạc Thưởng Nhi than vãn, ôm cánh tay Văn Trạch, vừa tò mò nhìn các bà mẹ kiểm tra phụ sản vừa tiến hành kiểm tra, sau cùng : "Thai nhi phát triển tốt lắm, rốt cục xong. Hôm kia xin tạm nghỉ học, bây giờ em đặc biệt phấn khích —— có thể chuyên tâm ở nhà dưỡng thai! Đúng rồi, mau mau mời mẹ đến đây nha."


      “Em xác định muốn mẹ đến chăm lo cho mình?”


      “Em có thể tự lo cho bản thân, nhưng chủ yếu là mẹ ở mình quá đơn. Em luôn muốn mời mẹ đến ở với mình, dù mẹ luôn bên kia phong thủy tốt. Mà em nghĩ... ra, trong lòng mẹ sợ quấy rầy thế giới của hai người trẻ chúng ta đó thôi… Haha, lần này vừa vặn lấy lý do mẹ đến chăm sóc em, nhất định mẹ đến!"


      "Thưởng Nhi..." Văn Trạch bỗng nhiên gọi bằng giọng ngọt ngào.


      "Tốt quá! Đến lúc đó có thể cùng mẹ bắt nạt ! thích!" Lạc Thưởng Nhi làm bộ vô cùng hưng phấn.


      Vì thế, Văn Trạch trong lòng khỏi gợn những cơn sóng chẳng lành.....


      ...


      Kiểm tra trong phòng, nữ bác sĩ siêu tim thai trong bụng Thưởng Nhi cười đến đặc biệt hiền hòa. Trong phòng nho chật ních người thân của bệnh nhân, mẹ Văn, Lạc Bỉnh Hằng, Diêu An Nhiên và Văn Trạch bốn người vây quanh giường Lạc Thưởng nhi nằm, mỗi người đều hết sức khẩn thiết và khẩn trương.


      Văn Trạch nắm chặt hai tay, quan sát tim thai nho rung động.


      Lạc Thưởng Nhi làm động tác cầm bàn tay của Văn Trạch áp vào tay mình, cười với : “ khẩn trương vậy sao?"


      Văn Trạch mặc kệ việc có người lớn và người ngoài ở đây, tiến đến trước mặt Lạc Thưởng Nhi, khom người xuống khẽ hôn , : "Hơn cả khẩn trương nữa, kỳ cảm thấy rất kích động..."


      Nữ bác sĩ kia bỗng nhiên : "Hai người im lặng !"


      Mọi người nhất thời đều như nín thở, chăm chú nhìn vào bác sĩ, mẹ Văn còn có chút trách cứ, trừng mắt nhìn Văn Trạch cái.


      Hồi lâu, bác sĩ : "Hình như tôi nghe được hai thứ tiếng, giống tim thai bình thường!"


      Mẹ Văn lập tức đứng lên, giọng kêu: "Là song thai sao?!"


      Lạc Bỉnh Hằng và Diêu An Nhiên nhíu mày, như thể tin là .


      Bác sĩ cười cười, : "Có thể, nhưng là cũng có thể là huyết lưu thanh của cuống rốn, tôi đề nghị các vị làm siêu B, nếu là đa thai, càng phải chú ý nhiều việc, rất phức tạp."


      Tiếp theo, nữ bác sĩ tràng chuỗi kiến thức y học, mọi người đều như lọt vào trong sương mù, cũng may cuối cùng tổng kết lại từ mà mọi người đều hiểu và thấy an tâm:


      "Thai nhi bình thường."


      Văn Trạch và Lạc Thưởng Nhi cũng đều nghe được sắc thanh thúy của thai nhi, nhịp đều đặn của tim thai, Lạc Thưởng Nhi cười đến híp mắt, Văn Trạch cũng đặc biệt vui mừng, hai người nắm chặt tay nhau thủ thỉ, lâu sau mới hồi tâm trở lại.


      Mẹ Văn : "Ai nha, buồn nôn quá, thôi, chúng ta làm siêu B." xong liền đẩy Văn Trạch ra rồi dìu Lạc Thưởng Nhi đứng lên.


      Lạc Bỉnh Hằng trầm mặc , lôi kéo Diêu An Nhiên ra ngoài trước.


      ...


      "Tứ… tứ bào thai!!!" Lạc Thưởng Nhi hoàn toàn ngây ngốc .... Thân thể của sao có thể chứa đến bốn đứa ...


      Văn Trạch cũng thực kích động, năng hơi lộn xộn hỏi bác sĩ: "Đứa , bọn đều khỏe mạnh cả đúng ?"


      Mẹ Văn thấy như phát điên, cười cười nhìn bụng Lạc Thưởng Nhi nhất định là rất lớn. Mẹ Văn lại che miệng nhịn trong chốc lát, ngừng nghỉ, cười vui vẻ.


      Bác sĩ trừng mắt nhìn bà vài lần, mẹ Văn đành phải : "Cái kia... Tôi được, tôi phải ra ngoài cười cho rồi trở lại..."


      Lạc Bỉnh Hằng bỗng nhiên : "Mọi người cứ ở trong này nghe , tôi ra ngoài hút điếu thuốc..."


      Diêu An Nhiên có chút bất an, vội theo.


      Văn Trạch và Lạc Thưởng Nhi vô cùng vui mừng, cũng để ý, tiếp tục hỏi ít điều cần lưu ý...


      Bác sĩ mỉm cười gật đầu, : "Trước mắt xem ra, cục cưng và mẹ đều tốt, tim thai đập rất khỏe mạnh. Bệnh viện chúng tôi từ trước tới nay có 8 thai phụ mang tứ thai, tôi phải chúc mừng mọi người!"


      "Có điều, nhiều bào thai trong quá trình mang thai càng thêm vất vả, mỗi giờ mỗi phút đều phải cẩn thận, và chú ý phụ nữ mang thai luôn phải giữ tâm trạng tốt nhất trong mọi tình huống, đến bệnh viện kiểm tra định kỳ là rất quan trọng. Mặt khác, phải cẩn thận chút, được bỏ qua chút biểu gì khác thường..."


      "Chúng tôi ." Văn Trạch .


      "À! À!" Lạc Thưởng Nhi cũng lên tiếng trả lời .


      " còn quá trẻ, đây phải là chuyện dễ dàng, mới 20 tuổi, như vậy, mang thai trong lúc này gặp rất nhiều phản ứng khó khăn, làm chồng cần phải săn sóc vợ mình."


      Văn Trạch ôm thắt lưng Lạc Thưởng Nhi chăm chú nhìn ánh mắt : "Nhất định."


      ...


      "Hi, đợi đến sau này, đùi phụ nữ có thai còn khả năng giãn tĩnh mạch mạch, cái bụng nhô lên như quả dưa hấu to tướng rất khó chống đỡ, phải dọa em nha, em phải chuẩn bị tâm lý." Văn Trạch cẩn thận nâng Lạc Thưởng Nhi, miệng lại lời hù dọa .


      Lạc Thưởng Nhi cho là đúng: "Hứ, em là mẹ , vì bốn bảo bối này, cái gì em cũng sợ!”


      “ Ha ha! dũng cảm!" Văn Trạch cười ra tiếng lớn.


      Lạc Thưởng Nhi nhìn bóng dáng mẹ Văn mẹ Diêu An Nhiên đứng chung chỗ cách đó xa, hồ nghi hỏi: "Kỳ lạ , ba ba đâu?"
      Kimiko, Yuki_Ran, myuyen4 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Ôi hóng quá và mừng ed trở lại, thks ed
      Haruka.Me0 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :