1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Phần II: Khúc dạo đầu bí
      Chương 37: Chuẩn bị về nhà


      Hai năm sau. . . . . .

      Giữa trưa hè nóng bức, cũng là thời điểm tốt nghiệp tràn đầy ly biệt trong sân trường. Các bạn học nhìn nhau ngừng rơi nước mắt, tình , tình bạn, chưa gì chia xa.

      Ở trường trung học, khi tốt nghiệp, lần chia ly này mỗi người đều chọn cho mình con đường riêng, hoặc là còn gặp lại!

      "Bích Nghi. . . . . . Tớ nhớ đến cậu nhiều lằm. . . . . ." Đôi mắt đẫm lệ của Ngô Hiểu Dao ‘tí tách’ rơi xuống những giọt nước mắt.

      ôm chặt người bạn thân là La Bích Nghi, vẻ mặt tràn đầy thất vọng. Mặc dù là người Trung Quốc, nhưng lại sinh ra ở Nhật Bản.

      Theo như ước nguyện của mẹ, cũng như mong muốn của mình, cuối cùng cũng đậu vào chuyên ngành chính trị ở Nhật Bản, đồng thời xa nơi này, xa người bạn thân thiết.

      Ngày tháng còn có trăng tròn trăng khuyết, huống chi con người đánh mất niềm vui?! Với tình bạn ba năm nay, hai lưu luyến ôm nhau chặt.

      Còn nhớ hai năm trước, và Lam Cẩn Hiên vừa mới chia tay, trước diễn cảnh của cuộc sống, mỗi ngày đều nản lòng, dẫn đến tâm trạng ủ rũ. Lam Cẩn Hiên cũng vì chuyện này mà chuyển trường nơi khác. . . . . . Chuyện thất tình đối với cũng đả kích bằng việc phải chia xa La Bích Nghi!

      có quan hệ huyết thống, nhưng lại hơn hẳn tình thân chị em, bây giờ mới được đạo lý này.

      "Dao Dao, đừng khóc!" La Bích Nghi cũng mạnh mẽ là mấy, ngược lại còn có ý định an ủi Ngô Hiểu Dao.

      Ngô Hiểu Dao đích thị là kiên cường, bởi vì điều kiện chi tiêu ở Nhật Bản quá cao, mười mấy tuổi thân mình rời khỏi quê nhà, trở về Trung Quốc tự lập, sống ở đây chừng sáu năm trời, nhưng vẫn luôn diện đồ xuềnh xoàng, ăn uống cũng khá tiết kiệm. Bản thân lúc nào cũng sống vui vẻ, vì biết mình có người bạn như La Bích Nghi, quả hề muốn rời xa nơi này.

      Nhưng mà. . . . . . có bữa tiệc nàokhông tàn?! phất phất tay cáo biệt La Bích Nghi, ngồi vào máy bay, bay tới Nhật Bản.

      Khi chuyến bay bắt đầu cất cánh, lại lần nữa rơi nước mắt. Có lẽ, đây chính là biểu thị của tuổi thanh xuân, có niềm vui phải lắm lúc xuất nỗi buồn. . . . . .

      "Nhật Bản, tao trở về!" Vừa xuống máy bay, Ngô Hiểu Dao liền hưng phấn hô to tiếng.

      Dù sao sáu năm qua chưa trở về, vừa nghĩ tới gặp lại mẹ và ông ngoại, cũng coi như bao nhiêu đau khổ đều biến mất hết. sai, người ta , mất cái này tất có cái khác, phải sao?! (Bó tay này =D)

      Ngồi vào xe điện ngầm để trở về vùng ngoại ô của Tokyo, lòng khỏi kích động, khát khao về lại nhà mình. . . . . .

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 38: Cảm giác nhớ nhà


      Nhật Bản ------ Tokyo

      Chính là nơi đắt đỏ nhất thế giới, tiếp tục giữ vững vị trí thành phố có chi phí sinh sống cao nhất, vật giá leo thang, cả hơi thở cũng liên quan tới tiền.

      Ngô Hiểu Dao sinh sống ở vùng ngoại ô của Tokyo, tỉnh Kanagawa, thuộc vùng Kanto, đây là tỉnh có dân số đông thứ 3 tại Nhật Bản, sau Tokyo và tỉnh Osaka. Tỉnh Kanagawa phải quá xa Tokyo, nhưng chi phí tương đối giảm rất nhiều.

      Gia đình sống trong căn hộ ở Kanagawa với chi phí rất thấp. Nếu bạn từng xem qua Crayon Shinchan (*), trong đó có đề cập tới căn phòng của Nohara, đó chính là căn phòng của Ngô Hiểu Dao.

      (*) Truyện tranh 'cậu bé bút chì'

      Căn nhà bao gồm phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, ước chừng khoảng 30 thước vuông mà còn phải sống chung với hai người nữa, gian chật chội. giờ trở về, ba người lớn chen chúc cùng nhau, haiz. . . . . là!

      sáu năm trở về nhà, nhìn gò má hóp lại của mẹ cùng với ông ngoại tuổi cao, nhất thời xúc động.

      "Mẹ, ông ngoại, con về."

      Mẹ Ngô và ông ngoại ngồi bận rộn ở phòng khách thoáng chốc ánh mắt nhòe : "Dao Dao, sáu năm qua con sống tốt ?"

      Ngô Hiểu Dao cười ngọt ngào, ngồi sô pha ở phòng khách: "Mẹ, con sống rất tốt, vô cùng vui vẻ."

      Đây chính là điều người con trong gia đình nên làm, tốt khoe xấu che. Cuộc sống thế nào, chỉ có mỗi mình biết.

      Bạn học chế nhạo, bạn trai phản bội, suýt nữa còn bị người trong giang hồ cưỡng bức, điều khiến hạnh phúc nhất chính là gặp La Bích Nghi.

      Cũng phải thôi, con cái xa nhà chỉ có cha mẹ lo lắng. Nhìn thấy con mình mạnh khỏe, bà biết rằng trưởng thành rất nhiều. Lúc chỉ cao có 1 mét 2, bây giờ tầm 1 mét 65, chỉ đẹp hơn mà bộ dạng cũng khá chững chạc, đúng là thiếu nữ độ tuổi mười tám.

      "Dao Dao, hôm nay mẹ nấu món mà con thích nhất. Nào, mau rửa tay rồi chuẩn bị dùng cơm." Mẹ Ngô điềm đạm xong, Hiểu Dao cấp tốc chạy vào trong phòng vệ sinh.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 39: Bắt đầu tìm việc


      Ngô Hiểu Dao thích nhất món gì? Thay vì là bữa cơm đạm bạc, bàn chỉ bày biện ít đồ ăn, trừ món thịt kho hầu như rau cải.

      Lại , cả phí sinh hoạt đều dựa vào nghề thủ công của mẹ, ông ngoại cũng có lương hưu trí, cả nhà ba người chỉ sống phụ thuộc vào bà Ngô dễ dàng gì.

      May nhờ có con học giỏi, lại hiểu chuyện, cho nên bà Ngô cũng tốn bao nhiêu tiền chi trả học phí cho con, ngay cả tiền học đại học cũng được nhà trường tài trợ.

      "Ông ngoại, ông ăn cái này. Mẹ, của mẹ cái này." Hiểu Dao hiểu chuyện, dường như là đức tính bẩm sinh. Từ khi còn , có thứ gì ngon đều để dành cho họ.

      Về phần ba . . . . . .

      Khi bắt đầu hiểu chuyện, mẹ Ngô cũng giấu diếm việc ông bỏ rơi gia đình.

      "Dao Dao, con cũng mau ăn ." Mẹ Ngô đưa tay gắp cánh gà đưa qua cho con . Chợt buông đũa xuống, hít sâu hơi, cầu khẩn : "Mẹ, con bây giờ 18 tuổi, con muốn đến Tokyo vừa làm việc vừa học, như vậy có được ?"

      sớm lên kế hoạch, tự biết mẹ mình cực khổ, chỉ vì khi ấy còn quá , muốn xin việc làm rất khó, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, muốn làm để giúp đỡ gia đình.

      Mẹ Ngô nghe xong, khẽ nhíu mày, buông đũa trong tay xuống, vẻ mặt thoáng chốc nghiêm túc: "Dao Dao, có phải con cảm thấy phí sinh hoạt của mình đủ? Nếu thế mẹ cho con thêm, con bây giờ chỉ cần học hành cho giỏi, những chuyện khác cần phải quan tâm."

      Đối mặt với tình thương của mẹ, trái tim luôn cảm thấy ấm áp, mẹ tốt với như vậy, làm sao có thể ngồi yên? Chẳng lẽ cứ sống nhờ đồng lương của mẹ?!

      " ạ. Mẹ, con bây giờ lớn rồi, muốn dựa dẫm mẹ nữa!"

      "Nhưng. . . . . ." Con của bà năm 12 tuổi sống xa nhà, bởi vì chuyện này mà bà canh cánh trong lòng, cảm thấy bản thân mình quá bất lực, nay nó vất vả trở về, còn muốn rời khỏi bà, bà làm sao có thể chịu được. . . . .

      Suy tư hồi lâu, lại nhìn thấy ánh kiên định của con , bà chỉ có thể miễn cưỡng khen ngợi: "Được rồi, nhưng nhớ là được làm việc quá sức, nếu thể vừa học vừa làm, nhất định phải với mẹ, tại tiền lương của mẹ đủ nuôi sống con, có biết hả?"

      "Hì hì, con biết rồi, con cám ơn mẹ."

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 40: Chờ đợi phỏng vấn


      Thời gian nhập học còn khoảng tháng nữa, tranh thủ những ngày này, cùng mẹ và ông ngoại tận hưởng mái ấm gia đình, sau đó xin việc.

      Mấy ngày nay Hiểu Dao ngừng xem báo, rốt cuộc cũng thấy công ty "điện tử Sony" tuyển dụng. Tuyển thư ký, lương tháng 200.000 ¥ (Khoảng 50 triệu VNĐ, thấy vậy chứ nhiều đâu nha mọi người, vì đời sống bên Nhật cao lắm http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif)

      Đối với số gia đình ở Nhật, có thể kiếm 200.000 ¥ tháng quả là số tiền khá lớn. Khó trách tại sao công ty điện tử Sony sớm chen chân vào Top 100 công ty hàng đầu thế giới, quả nhiên họ đầy thực lực.

      Đãi ngộ tốt, phúc lợi cao, vừa nhìn thấy bảng thông báo tuyển dụng, Hiểu Dao liền cầm sơ yếu lý lịch phỏng vấn.

      Dĩ nhiên, cầu của họ cũng thấp, nếu là thư ký bình thường phải tốt nghiệp đại học.

      Đúng là được đậu vào trường đại học danh tiếng, nhưng còn chưa tốt nghiệp, đối với việc phỏng vấn lần này coi như ôm mộng thử thách!

      Công ty Sony đặt tại thủ đô Tokyo, khu vực phồn hoa nhất Nhật Bản, giao thông tương đối tiện lợi. Từ tỉnh Kanagawa ngồi xe điện ngầm ước chừng 1 canh giờ là có thể tới tòa cao ốc Sony.

      Nhìn thấy tòa nhà nguy nga tráng lệ, mở to mắt đầy kinh ngạc. . . . . .

      Oa, lớn quá , nơi này có lẽ là nơi cao nhất Nhật Bản? Quả hổ danh là công ty nổi tiếng thế giới.

      Ngô Hiểu Dao thân mình vào bên trong văn phòng Sony.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 41: Phỏng vấn thành công


      "Xin chào."

      " chính là Ngô Hiểu Dao?" Khi Hiểu Dao vào phòng phỏng vấn, nhân viên nhìn lên nhìn xuống đánh giá , vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa trầm: " ngại quá, sau khi đọc sơ phần lý lịch cá nhân của , điều kiện này thể đáp ứng tiêu chuẩn tuyển dụng của công ty."

      Ngay từ ban đầu cũng biết mình hội đủ điều kiện, nhưng mà công việc này quá tốt , có kẻ ngu mới muốn thử. Để lãng phí tiền xe điện ngầm của ngày hôm nay, Hiểu Dao nhủ thầm đành phải cố gắng!

      Khuôn mặt nhắn liền biến đổi, hạ quyết tâm, giống như thanh súng máy ‘khai hỏa’ : "Thứ lỗi cho tôi thẳng, tôi luôn nghĩ rằng trình độ là tất yếu, nhân viên công tác 10 năm và nhân viên làm việc 1 năm, khoảng cách giữa bọn họ là 9 năm, nhưng chị có dám bảo đảm, kinh nghiệm của người mới bằng người cũ hay ?"

      Dứt lời, trong lòng Hiểu Dao thầm khen ngợi bản thân, hổ danh là sinh viên nghiên cứu luật pháp, tài hùng biện luôn là số 1!

      Người phỏng vấn khỏi cau mày, bất đắc dĩ : "Nhưng trình độ học vấn của đạt!"

      "Trình độ học vấn lên điều gì? Đấy chẳng qua chỉ là tờ giấy, nay có rất nhiều người chỉ mới học hết cấp 2 lập nên nghiệp. Thậm chí còn có doanh nhân chỉ mới tốt nghiệp tiểu học? thế nào tôi cũng là sinh viên của khoa chính trị, lý nào học vấn của tôi so với bọn họ còn kém?!" Lời của vừa vang lên, khiến ít người trong phòng kinh ngạc, là 'bệnh cũ về luật pháp lại tái phát'

      Tuy những điều là đúng, nhưng ngộ nhỡ đắc tội với người phỏng vấn, rất có thể bị liệt vào danh sách đen. Tất nhiên, nếu như qua được ải này, chừng được tuyển dụng. Chủ yếu là phải xem tâm trạng của người phỏng vấn kia thế nào.

      Người phỏng vấn bị Ngô Hiểu Dao quay như chong chóng, trong đầu trở nên rối mù. . . . . . Chỉ là tuyển dụng nhân viên thang máy, cần gì phải nghiêm túc như vậy? "Được rồi, ngày mai đến đây trình diện với quản lý." Vừa hay tâm trạng của người phỏng vấn chợt dịu lại, tình hình căng thẳng nãy giờ phút chốc tiêu tan.

      Nhưng. . . . . . nhưng mình muốn làm thư ký mà, sao lại liên quan đến việc trình diện?! "Chị, chị ơi, tại sao phải đến bộ phận trình diện?"

      "Làm ơn nương, đây là cuộc phỏng vấn tuyển dụng phục vụ thang máy, đến trình diện với quản lý còn đâu?"

      "Người bấm thang máy?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :