1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 238 - Tiểu Bạch Thỏ biến thành Sóm Xám Lớn (hết)
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Dạ đại ca mua bao cao su tránh thai mang vào.

      - "Mở phiên toà"
      Theo tiếng công bố của chủ tòa, tất cả mọi người bên trong phòng tòa án đứng lên. Đây là lần đầu tiên làm luật sư biện hộ, cũng là lần đầu tiên thay người khác lên tòa. Đối mặt với với quan tòa trang nghiêm cùng lời thề thốt trước pháp luật, lại có chỗ này cảm thấy áy náy!

      Phiên tòa lần này có nhiều người đến dự thính, trong đó bao gồm đám người Dạ Thiên Ưng, dĩ nhiên cùng gồm những người bên phía Tiếu Thiên Dạ.

      Quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Tuấn Hi bị kiểm soát tòa, lịch chào cái.

      Hai ngày nay chỉ được gặp Hàn Tuấn Hi lần , nhưng thấy thái độ của dành cho thay đổi, mặc dù vẫn thích chuyện, nhưng lại còn thái độ chán ghét hay thù địch như lúc trước.

      Hàn Tuấn Hi đưa mắt nhìn rồi cũng gật đầu chào hỏi, rồi nhìn sang chỗ Dạ Thiên Ưng ngồi, nở nụ cười nhàng.

      kéo Dạ Thiên Ưng xuống nước hài lòng lắm rồi. Dù hy sinh , khiến ngồi tù, cũng muốn mình dính liếu đến Dạ Thiên Ưng!

      "Vụ án Hàn Tuấn Hi giấu vũ khí trong người, chính thức mở phiên toà thẩm tra xử lý! Xin mời luật sư biện hộ hai bên tiến hành trình bày."

      Ngô Hiểu Dao thuộc luật sư của bị cáo, phải biện hộ sau,còn luật sư của nguyên cáo thuộc giới luật sư chính phủ, đoán họ thuộc phái luật sư công chính nghiêm minh.

      Lúc nghe luật sư bên nguyên cáo biện hộ, vẫn sửa sang lại từ ngữ trong bài trình bày của mình, cho đến khi bên ấy hoàn thành xong, đứng dậy lễ phép chào quan tòa tiếng.


      "Ngày 2 tháng 1, Tiếu Thiên Dạ nghi ngờ Hàn Tuấn Hi có giấu vũ khí ở phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Sony nên chạy cấp tốc chạy đến và phát , lúc đó tôi cũng có mặt, sau đó Cảnh sát Tiếu bị cảnh sát Tiếu bắt giữ, qua bản báo cáo quá trình kiểm tra khẩu súng ống ấy, xác định khẩu súng Hàn nắm giữ là khẩu súng lục loại 77b(222) cỡ đạn 9mm, những thứ này luật sư biện hộ bên kia giới thiệu qua." nghiêm túc trần thuật và đưa bản báo cáo cho quan tòa phúc thẩm: "Đây báo cáo chi tiết cách sử dụng súng lục , căn cứ vào hình dáng viên đạn, cùng với mức độ sử dụng của khẩu súng, báo cáo chứng tỏ, Hàn chưa bao giờ sử dụng khẩu súng lục này lấy lần, có thể thấy được Hàn giữ khẩu súng này để phòng thân mà thôi."

      vừa xong hết câu, luật sư bên phía Nguyên cáo lập tức đứng lên, nhìn về phía . “Thưa luật sư biện hộ, đến thời điểm bây giờ luật pháp nước ta vẫn chưa có quy định người dân có thể mang súng theo bên mình, chắc biết chứ?”

      “Ha ha, đúng vậy, căn cứ pháp luật của nước ta công dân được mang súng người dưới bất cứ tình huống nào, nhưng…” chưa hết câu nhưng đưa thêm bản báo cáo lên quan tòa: “Tôi được biết Hàn thuộc quốc tịch Mỹ, ấy mang súng trong người là chuyện bình thường.”

      Ngô Hiểu Dao xong câu này, cả tòa án ồn ào, Hàn Tuấn Hi mang quốc tịch Mỹ rất ít người biết được, nhưng nhờ cái lý do này, chuyện Hàn Tuấn Hi mang súng bên người hoàn toàn có thể chấp nhận được.

      mỉm cười xong rồi nhìn luật sư bên nguyên cao, người luật sư kia lo lắng gì phản bác lại: “Hàn Tuấn Hi mang quốc tịch Mỹ ta được phép mang theo súng, nhưng đây là Nhật Bản, phải nước Mỹ.”

      sai, đây là Nhật Bản, nhưng đương của tôi hình như quen với luật pháp nước Mỹ, mà quên mất luật pháp nước Nhật, thể trách người biết được, nên tôi hi vọng quan tòa cấp cao có thể Hàn cơ hội để sửa sai.” Lần này người biện hộ là người thiếu kiến thức pháp luật, rồi lại cố tình lấy chuyện Hàn Tuấn Hi có ít kiến thức chuyên môn về pháp luật để , cho nên đó là sai sót của pháp luật Nhật Bản nay, vậy chưa chắc sử dụng được, từng có vụ án đặc biệt là người mang quốc tịch Mỹ mang súng đến Nhật Bản bị bắt, được thả ngay lập tức sau đó.

      mong sao lần này Hàn Tuấn Hi cũng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.

      Ma Luật sư nguyên cáo quyết dừng bước, phản bác ý kiến của lần nữa: “Coi nhhư hiểu biết của Hàn về luật hạn hẹp, nhưng tội tàng trữ súng có thể miễn, còn tội dùng vũ khí chỉa vào đầu của người khác được miễn hay sao? Tôi xin phép được mời nhân chứng thứ nhất vào phiên tòa.” Dứt lời cái tên tóc vàng hoe bị Hàn Tuấn Hi chỉa súng được dẫn vào trong, luật sư nguyên cáo tới trước mặt ta, hỏi thăm về tình hình vụ án: “Chào Trương, ngày hôm đó ở phòng làm việc tập đoàn Sony, bị cáo Hàn Tuấn Hi, cũng chính là CEO của tập đoàn Sony, có hay có chỉa súng vào đầu của ?”

      Thanh niên tóc vàng kia hốt hoảng nhìn Hàn Tuấn Hirồi lại hốt hoảng nhìn Tiếu Thiên Dạ, run rẩy gật đầu cái.

      “Được rồi, tôi xin phép gọi nhân chứng thứ hai vào!”Tiếu Thiên Dạ làm nhân chứng ngồi xuống: “Cảnh sát Tiếu, ngày hôm đó sau khi tiến vào phòng làm việc của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Sony, thấy gì?”

      “Ngày đó sau khi tôi bước vào trong, thấy Hàn Tuấn Hi chỉa súng vào người đàn ông tóc vàng quỳ nền nhà.”

      Nghe nhân chứng và hai trả lời câu hỏi, luật sư nguyên cáo mỉm cười rồi ngồi lại chỗ của mình.

      Ngô Hiểu Dao sớm biết vụ việc chuyển biến theo tình huống này, đem đạo cụ chuẩn bị lúc đầu chuyển đến trước mặt Tiếu Thiên Dạ: “Chào cảnh sát Tiếu, tôi muốn xác nhận ràng lần, sau khi đẩy cửa bước vào, thấy Hàn Tuấn Hi dùng tay chỉa vào đầu người khác, hay tay Hàn Tuấn Hi cầm súng?”

      “Điều này rất quan trọng sao?”

      “Dĩ nhiên rồi!”. khẽ mỉm cười, đưa tay chỉ lên đầu cảnh sát Tiếu: “ người trai xấu xa có tình thân!”

      “Bộp!” Cảnh sát Tiếu tức giận đập tay lên bàn hỏi lại Ngô Hiểu Dao: “ dám sĩ nhục tôi?”

      “Tôi có sao?” mỉm cười, bình thản ung dung đan ngón tay vào nhau: “Tôi chỉ làm suy luận mà thôi.” Xoay người, xô nhìn tất cả mọi người rồi câu: “ người trai xấu xa có tình thân! Đồng nghĩa với hai câu, câu là tôi lúc chỉ vào đầu cảnh sát Tiếu vừa rồi, câu là tôi nhìn mặt mọi người rồi mới câu ấy, cho nên tóm lại chênh lệch có lớn hay chắc mọi người cũng hiểu rồi phải ?”

      hỏi câu ấy, trong số người nghe mình Dạ Thiên Ưng nỡ nụ cười nhạt hời hợt: “Mình thấy ấy còn tinh hơn mình!”

      thể thừa nhận, biểu vừa rồi của chính xác là tìm chỗ sơ hở của ta, Dạ Thiên Ưng bất ngờ hiểu chuyện gì diễn ra, mà còn nhân cơ hội sỉ nhục Tiếu Thiên Dạ nữa chứ, cười khổ.

      “Cảnh sát Tiếu à!” Nét mặt của thoáng chốc nghiêm túc: “Chính tôi hỏi lần nữa, thời điểm bước vào nhìn thấy đương Hàn Tuấn Hi của tôi chỉ vào đầu nhân chứng , tay cầm súng ống phải ?”

      Tiêu Sở Thiên nhíu chặt mi, do dự chốc lát, cam lòng trả lời câu hỏi của ta: “Tay cầm súng ống!”

      “Như vậy cách khác có nghĩa là, đương của tôi có chỉ vào đầu người khác?”

      “Luật sư biện hộ, căn cứ vào lời nhân chứng thứ nhất định giải thích như thế nào?”
      Last edited by a moderator: 3/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 239 - Bí mật mười hai năm trước bị vạch trần (1)

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      xoay người tới chỗ ngồi rồi cầm lên bản báo cáo khác, muốn gặp chuyện may với phần báo cáo nào, nhưng để giúp Hàn Tuấn Hi phải bắt buộc làm vậy: "Phần này là dữ liệu về nhân chứng thứ nhất, nhân chứng Nhất Hào từng vào tù bốn lần, cho nên lời của ta là hay giả tôi nghĩ nên kiểm tra lại cho chắc chắn."

      Phần nội dung về nhân chứng này, chắc chắn ảnh hưởng đến lời của nhân chứng Nhất Hào này.

      "Vậy chuyện Hàn Tuấn Hi mang súng đến văn phòng giải thích như thế nào đây? ta cũng phải có ý định giết người mới mang đến đó."

      "Ha ha." cười khẽ, móc ra túi bao cao su ngừa thai, phút chốc, cả hội trường xôn xao hẳn lên.

      Nét mặt Dạ Thiên Ưng cũng trầm xuống.

      "Phản đối! Phản đối luật sư biện hộ coi rẻ quan tòa!"

      "Món đồ này là đạo cụ rất quan trọng! Có mối liên hệ với vụ án ngày hôm nay thưa quan tòa!" Ngô Hiểu Dao nhìn quan tòa.

      "Phản đối có hiệu lực."

      "Cám ơn quan tòa!" lễ phép gật đầu cảm ơn, lập tức đưa túi bao cao su lên: "Cái này chắc mọi người đều biết." xong, đưa cho Tiếu Thiên Dạ: "Cảnh sát Tiếu, làm phiền cầm lấy nó giúp tôi."

      Tiếu Thiên Dạ nghi hoặc cầm lấy giúp ta.

      "Bây giờ nhé, món đồ này nằm trong tay Tiếu Thiên Dạ, chút nữa có nào đó đứng lên tố cáo, bảo Cảnh sát Tiếu cưỡng hiếp ta, vậy có phải chúng ta nghi ngờ người cầm bao cao su là Cảnh sát Tiếu tội hiếp dâm kia hay ?"

      "Ha ha ha ha ha." Cả tòa án cười như vỡ tổ, Tiếu Thiên Dạ quả có đất dung thân, chính cố ý làm ta khó chịu ra mặt,
      bởi vì ghét Cảnh sát Tiếu, từ ghét ta.

      “Mẹ kiếp, Hiểu Dao lợi hại đó, khiến tên Cảnh sát Tiếu ấy khó chịu kiểu đó luôn chứ, tôi phục rồi đấy.” Lăng Thánh Quân xúc động chuyện với Dạ Thiên Ưng.

      Chỉ là Dạ Thiên Ưng làm dáng vẻ bất đắc dĩ, giọng đáp: “ cũng phục ấy.”

      “Yên lặng! Mời bị cáo Hàn Tuấn Hi ra ngoài trình bày!”

      Quan tòa xong, Ngô Hiểu Dao nhìn đăm đăm vào mặt Hàn Tuấn Hi, khẽ gật đầu với , Hàn Tuấn Hi đáp lại, sau đó mở miệng biện hộ cho mình: “Ngày 2 tháng 1 hôm ấy, tôi với mấy người nữa theo Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Sony đến văn phòng chuyện, sau đó tôi vô tình lấy súng ra lau chùi, ngờ lúc đó cảnh sát Tiếu bước vào.”

      Hàn Tuấn Hi xong, cười hài lòng, đây cũng là do cầu Hàn Tuấn Hi vậy.

      “Hai bên luật sư biện hộ còn hỏi gì nữa ? Nếu như còn hỏi gì xin mời trình bày kết án lại .”

      “Thưa quan tòa, tôi còn lời muốn .” Luật sư nguyên cáo đứng lên, trong lòng Ngô Hiểu Dao chợt có dự cảm xấu.

      “Mời luật sư nguyên cáo trình bày.”

      “Căn cứ vào những tư liệu ghi chép về Chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Sony, hai năm về trước ta.”

      “Phản đối!” Ngô Hiểu Dao nắm chặt tay thành nắm đấm, kích động đứng bật dậy: “Tôi phản đối luật sư biện hộ bên kia về bản án của người liên quan!” Cảnh Tiếu vẫn còn nắm thóp.

      muốn bọn họ nhắc đến chuyện qua về , Dạ Thiên Ưng.

      Dạ Thiên Ưng ngồi ở vị trí dự thính cũng sầm mặt mày, nếu thế lời tiếp theo là, chuyện thuộc giới xã hội đen ai nghi ngờ bị mọi người biết được, chuyện này đối với tương lai của công ty ảnh hưởng rất lớn.

      cũng nắm chặt tay, liếc mắt về phía Tiếu Thiên Dạ, Tiếu Thiên Dạ đáp lại bằng nụ cười hả hê.

      “Thưa quan tòa, Chủ tịch Dạ Thiên Ưng đối với bản án này vô cùng liên quan.”

      “Phản đối có hiệu lực!”

      Ngô Hiểu Dao nghiến chặt răng, ngồi lại chỗ của mình.

      “Hai năm trước tại Trung Quốc, Dạ Thiên Ưng là người của giới xã hội đen, cho nên thể liên quan đến chuyện Hàn Tuấn Hi mang súng bên mình.”

      Nhất thời, cả hội trường bàn tán xôn xao, vô số ánh mắt chuyển về phía Dạ Thiên Ưng.

      Vẻ mặt u ám càng u ám hơn, Ngô Hiểu Dao quay đầu nhìn Dạ Thiên Ưng trong nháy mắt.

      muốn mấy người đó dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn , chỉ hy vọng Dạ Thiên Ưng trong lòng bọn họ là sạch . Nhưng bây giờ lại mất hi vọng đó rồi.

      cúi đầu đứng lên, giọng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều: “Tôi muốn kể mọi người nghe câu chuyện…”

      Câu chuyện cũ này còn chưa bắt đầu nhưng nước mắt tràn mi, xoay người nhìn về phía người dự phiên tòa hôm nay, đôi mắt giây cũng chưa từng rời khỏi người Dạ Thiên Ưng: “Mùa đông mười hai năm trước, có cậu bé 12 tuổi mình mẩy đầy vết thương nằm trong công viên, quần áo người đều bị bẩn, ngay cả gương mặt cũng vì cơn rét lạnh mùa đông mà trắng bệch, lúc ấy cậu ấy dường như thoi thóp từng hơi thở , và trong miệng cậu bé trai ấy ngừng lẩm nhẩm, em ơi… em ơi, tới hỏi han này nọ, mới biết cậu bé chưa ăn cơm ba ngày nay, mà cậu còn đứa em trai hơn 3 tuổi cần được chăm sóc nữa, cậu bé ấy đáng thương, nhưng mà… gã ruột này!!!” Ngô Hiểu Dao tay nắm chặt mắt nhìn về phía Tiếu Thiên Dạ: “ ruột của cậu bé gọi đám lưu manh đến đánh người trong cơn nguy cấp, hơi thở chỉ chờ chực được mất, mọi người biết lúc ấy tên trai ấy ? ta , muốn đứa em trai này cuốn gói khỏi Nhật Bản.”

      Thoáng chốc Ngô Hiểu Dao rơi nước mắt, có lẽ do biểu cảm diễn xuất, có lẽ vì nước mắt của , toàn bộ người trong hội trường đều cảm động thôi.

      Mà Dạ Thiên Ưng … Vẻ mặt xúc động, nước mắt trong mắt cũng rơi xuống từng dòng.

      “Thiên Ưng à?” Nhìn nét mặt Dạ Thiên Ưng là lẫm với trước đây, Lăng Thánh Long thắc mắc nhìn . mặt lần đầu tiên nở nụ cười dở khóc dở cười: “Tôi bị lừa… Lần đầu tiên tôi bị người ta lừa đấy.”

      bị ai lừa?”

      “Ngô Hiểu Dao.”

      Giờ có ý nghĩ muốn tới hôn cái, là nhớ mà… vừa vừa hận ! ràng chính là cứu . Vậy tại sao chính lại thừa nhận?

      Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, rồi nhìn kể vô cùng mạch lạc, nhớ là mình chỉ đó cản mình nhát dao mà thôi, nhưng những chuyện khác chưa từng nhắc đến.

      Thế mà lại kể bị trai đuổi ra khỏi nước Nhật này, còn tả cảnh ba ngày chưa ăn được miếng cơm, ha ha ha, lúc đó bộ dạng nhếch nhác làm sao, xem ra chi tiết cũng quên.
      Last edited by a moderator: 5/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 240- Chuyện mười hai năm trước bị vạch trần(2)
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Đúng, chính là mười hai năm trước cứu Dạ Thiên Ưng, nhưng mong mỏi Dạ Thiên Ưng dùng tình cảm trả ơn để bên cạnh , cho nên khiến tình nguyện quên câu chuyện mười hai năm trước, hôm nay quá bất đắc dĩ mới ra ở đây, nếu cả đời này cũng kể cho Dạ Thiên Ưng biết được đâu.

      hận Tiếu Thiên Dạ, dáng vẻ Tiếu Thiên Dạ coi thường Dạ Thiên Ưng lúc ấy vẫn thể nào quên được! nghĩ đến, môt người trai như thế lại ghét bỏ em trai ruột rà của mình.

      "Cậu bé ấy làm theo lời trai mình rời khỏi Nhật Bản rồi... đến Trung Quốc, lúc đó ấy chỉ mới 12 tuổi! Vậy làm cách nào để sinh tồn đây? Đúng là trời cao có mắt, đại ca xã hội đen Trung Quốc, mang cậu bé ấy vào thế giới của nơi tối tăm nhất của xã hội, thế nhưng nó chưa hề làm bất kỳ chuyện xấu nào, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nó nhẫn nhịn sống chui sống lụi ở đó, rồi dần dần cũng thoát khỏi cái xã hội đen tối ấy, dựa vào thực lực của mình, dựa vào bàn tay trắng cùng năng lực của mình để gây dựng nên tập đoàn hùng mạnh nhất Nhật Bản như bây giờ" Đoạn này tự biên tự diễn, còn cách khác để che giấu thân phận xã hội đen của Dạ Thiên Ưng: "Cậu bé ấy chính là Chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Sony, Dạ Thiên Ưng, kể từ khi tiếp nhận quan lý tập đoàn đến bây giờ, mọi người quá ràng, tập đoàn ngừng lên đỉnh cao, mà Dạ Thiên Ưng cũng chưa từng trốn thuế nhà nước lấy lần, hàng năm đều quyên góp mấy trăm triệu Yên vào từ thiện, tôi xin phép được hỏi nếu trước đây Dạ Thiên Ưng là xã hội đen chứng tỏ ta là người xấu hay sao? Tại sao có những người thích bới móc chuyện xưa ra làm gì?" là than thở là khóc lóc, cảm động lòng người, cả hội trường trong tĩnh lặng, nhưng trong phút chốc sau đó là tiếng vỗ tay nhiệt liệt
      đã nói với tôi chuyện bị ép vào xã hội đen khi nào đâu nhỉ?” Lăng Thánh Long tò mò hỏi Dạ Thiên Ưng.

      “Tôi chưa từng nói với ấy hay cậu, tự ấy bịa ra thôi.”

      “Mẹ kiếp, bịa đại mà cũng có tình cảm kiểu đó à? Hiểu Dao giỡn kiểu đó tính sao đây?” Lăng Thánh Quân khâm phục mà nói.

      “A, sau này mấy người cẩn thận với ấy một chút, bây giờ tôi mới phát hiện ấy là hành tinh bình thường, tôi toàn bị ấy lừa, về sau mấy người có bị bán, thì cả bọn cũng giúp ấy kiếm được khối tiền.”

      Lần này Dạ Thiên Ưng phục, thua, thua đến thảm hại, hoàn toàn bị gái ngây thơ ấy đùa bỡn trong lòng bàn tay mất rồi.

      Chỉ là thích, bị chơi, bị lừa gạt, lòng cam nguyện! Ngược lại, còn hơn trước đây.

      “Trước đây tôi vẫn nghĩ ấy hiền lành lắm, bây giờ nhìn lại, chẳng lẻ giả trư ăn cọp?” Lăng Thánh Long giờ cũng phục lắm, mới nhìn biểu hiện của Ngô Hiểu Dao, đử để vượt qua đầu óc của rồi, nhưng trước đây cảm thấy rất ngu.

      “Ăn cọp? Ấy, thế tôi bị bắt thóp hết rồi. Xong đời! Tôi lại bị lừa bời một đứa con gái 18 tuổi, mấy người về sau thấy ấy thì trốn , đừng lăn xả với tôi chi.” Dạ Thiên Ưng nói kiểu giải khoai, tâm tình của bây giờ rất tốt.

      “ Tôi sẽ lo nghĩ đến nó.” Lăng Thánh Quân nói nghiêm túc.

      “…”

      Đàm người Dạ Thiên Ưng trong phòng dự thính cười đùa vui vẻ, nhìn tình hình trước mắt vụ án của Hàn Tuấn Hi thắng là cái chắc.

      “Trải qua sự nhất trí của bồi thẩm đoàn, quan tòa xin tuyên bố tội danh giấu vũ khí của Hàn Tuấn Hi được thành lập, nhưng bởi vì các nguyên nhân khác nhau, quyết ̣nh dành cho Hàn Tuấn Hi như sau, tịch thu súng, phạt 1 vạn yên Nhật vào công quỹ nhà nước.”

      Ha ha, việc này chấm dứt rồi, Ngô Hiểu Dao thở phào nhẹ nhõm cả người.

      Như bảo đảm thì sẽ cứu Hàn Tuấn Hi ra, lần đầu tiên làm luật sư mà thành công như thế này, rất vui.

      Nhìn vẻ cười tươi của Dạ Thiên Ưng bên dưới, cười nhẹ nhàng đáp lại, nhưng Dạ Thiên Ưng lại chuyển sang nghiêm túc để ý đến .

      biết mình lừa là sai, nhưng…

      từ từ đến trước mặt Dạ Thiên Ưng, áy náy xin lỗi: “Thiên Ưng thật xin lỗi.”

      Dạ Thiên Ưng vẫn chưa để ý đến , trực tiếp nhìn Hản Tuấn Hi: “ Tuấn Hi, lần này cậu có việc gì là ổn rồi.”

      “Ha ha, cũng may có Ngô Hiểu Dao đây.” Hàn Tuấn Hi nói xong thì nhìn về phía , cảm kích cúi đầu cám ơn.

      vẫn cho rằng Ngô Hiểu Dao sẽ làm liên lùy đến Dạ Thiên Ưng, nhưng xem cái trước mắt, ấy ngừng liên lụy đến Thiên Ưng, mà còn giúp ấy phát triển.

      sai, vẫn trách lầm . Nói xin lỗi cũng là chuyện nên làm, hy vọng sau này có cơ hội sẽ gỡ bỏ những trách cứ trước đây.

      cần khách sáo đâu mà”. Ngô Hiểu Dao khách sáo nói xong, so đo Hàn Tuấn Hi trước đây đối xử lạnh nhạt với như thế nao, chỉ hy vọng sau này bọ họ có thể chấp nhận .

      Nhưng xem ra trước mắt chuyện dụ dỗ Dạ Thiên Ưng mới là vần đề quan trọng nhất.

      “ Thiên Ưng…”

      Dạ Thiên Ưng vẫn để ý đến , mà mang theo những người khác ra khỏi tòa, thì chỉ áy náy theo đuôi .

      Khi ra khỏi cửa, thì cả bọn bắt gặp Tiếu Thiên Dạ ra.

      Mặt mày Tiếu Thiên Dạ vui, nhưng ta cũng đến hỏi Dạ Thiên Ưng, mà đến chỗ Ngô Hiểu Dao: “ liên tục hiểu rõ trắng đen như vậy, cũng đòi học luật sao?”

      Ngô Hiểu Dao thu hồi vẻ mặt áy náy, tay nắm thành quả đấm, nhìn chằm chằm Tiếu Thiên Dạ :” Cái gì là đen? Cái gì là trắng? Tôi giờ cảm thấy mình đứng nơi ánh sáng, người nào đó mới là kẻ trong bóng tối, 12 năm trước cho tôi một nhát sao thì tính sao đây?”

      ?” Tiếu Thiên Dạ hoàn toàn đứng hình, chuyện mười hai năm trước từ từ hiện lên, năm ấy 15 tuổi, thật xự nghĩ con bé đâm lại là gái này đây?

      “Ha ha ha ha”. Trong nháy mắt vẻ mặt xuất hiện tia hài lòng:” Có ý nghĩa lắm đấy, đúng là thật biết điều mà, thì ra là bạn gái của Dạ Thiên Ưng à nha, ha ha ha ha, chơi hay lắm!” Dứt lời , trong đôi mắt ta xuất hiện ác ý nhìn vào Dạ Thiên Ưng, xoay người mỉm cười rời .

      Trong lòng Dạ Thiên Ưng thoáng chốc có một loại dự cảm xấu, xem ra ngày sau Tiếu Thiên dạ tuyệt đối sẽ ngó ngàng đến và Ngô Hiểu Dao.

      Nếu khong tránh nổi vậy thì khỏi cần né!

      Đám người bọn họ trực tiếp ngồi lên một chiếc MiniBus trước tòa án.

      Ngô Hiểu Dao ngồi bên cạnh Dạ Thiên Ưng còn nhìn chằm chằm, van xin sự tha thứ của .

      “Nhìn làm gì?” Dạ Thiên Ưng tức giận thắc mắc.

      “Thiên Ưng, tha thứ cho em mà.”

      ghét nhất có người lừa , em được lắm, lại dám gạt thời gian lâu như thế.”

      Dạ Thiên Ưng thật nhỏ mọn! Hừ! Vậy thì ra đòn sát thủ…
      Last edited by a moderator: 6/5/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 241 – Chuyện mười hai năm trước bị vạch trần (hết)

      Editor: Bỉ Ngạn

      Đồ Dạ Thiên Ưng mọn! Hừ! ra đòn sát thủ vậy...

      "Này, Bắc à, à." Khi còn bé gọi như vậy, khi biết Dạ Thiên Ưng là Bắc ấy, cũng nhớ lại tất cả mọi chuyện về quá khứ, cho nên hiểu Dạ Thiên Ưng hơn ,cũng hiểu quãng thời gian đó so với bất cứ người nào! xong làm động tác lắc lắc cánh tay y hệt lúc trước.

      cũng trách chuyện lừa , chỉ là muốn trả thù nên mới làm vẻ mặt nghiêm trang thế này thôi, ra trong lòng sớm vui đến nở hoa mất rồi.

      "Vô dụng thôi, ngoan ngoãn tỉnh lại cưng."

      "Stop!" Ngô Hiểu Dao chu miệng nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Nhìn này hai người nhau liếc mắt đưa tình, trừ Hạ Uyển Uyển, những người còn lại xe đều vui vẻ.

      Đến khách sạn, cả bọn rời xe.

      Dạ Thiên Ưng đưa tay giữ tay lại, thoáng chốc trong lòng căng thẳng.

      Đây chính là lần đầu tiên bọn họ nắm tay giữa chốn công cộng, trái tim như muốn nhả ra ngoài, gương mặt càng ửng đỏ vì ngại.

      Tiến vào trong phòng, đây cũng là lần thứ hai họ ăn cơm ở đây. Nhưng cảm giác lần này có khác biệt, bởi hôm nay nhân vật chính là Ngô Hiểu Dao.

      Vừa ngồi xuống, Lăng Thánh Quân tò mò hỏi Dạ Thiên Ưng: "Thiên Ưng, vẫn luôn bảo Hiểu Dao lừa , lừa chuyện gì thế?"

      Nhìn liếc mắt ngó Hiểu Dao bên cạnh, rồi ngước nhìn cả đám người.

      " phải tôi từng có Dao Dao có Dạ Thiên Ưng này sao? Sau đó Dao Dao bảo ấy phải là người tôi cần tìm, nhưng tới tận hôm nay tôi mới biết ấy chính là người con đó."

      Mấy chuyện này bọn họ biết, bọn họ luôn cho rằng Dạ Thiên Ưng muốn tìm ấy khẩn cấp vậy thôi, thế mà Ngô Hiểu Dao lại lên tiếng phủ nhận mới hay chứ. Vậy bọn vẫn ở bên nhau? Có thể thấy được Dạ Thiên Ưng lòng này, những giữa bọn họ có chuyện gì chăng?

      “Hai người có chuyện gì?”

      “Hồi này tòa mấy người có nghe ấy kể chuyện 12 năm trước của đúng ?”

      “Ừm.”

      ra thực mới là vậy. Mười hai năm trước, tôi bị cả Tiếu Thiên Dạ đuổi giết, chạy thẳng tới công viên trốn. Có khoảng 5 tuổi ngang qua đó, bé lấy đồ tay cho tôi ăn, rồi hỏi tôi nhiều chuyện khác nhau, mà tôi lại cảm thấy bé này đáng ghét làm sao, thế là tôi chuyện của mình ra, nhưng mấy người biết ấy ?”

      gì?”

      Dạ Thiên Ưng khẽ mỉm cười, nắm chặt tay Ngô Hiểu Dao: “ ấy với tôi, nếu đứng ở đỉnh thế giới bị coi thường được nữa.”

      Mọi người thoáng chốc bừng tỉnh, Dạ Thiên Ưng muốn đứng đỉnh thế giới chỉ vì lời của kia ư? Chẳng lẽ vì điều này mà bấy lâu nay Dạ Thiên Ưng vẫn luôn kiếm Ngô Hiểu Dao?

      “Tôi lại chuyện với bé ấy lúc, ngờ trai dẫn theo người tìm được tôi, lúc ấy trai cầm dao trong tay, đâm về phía tôi, bé ấy chút do dự đứng chắn trước người , con dao của cả lại đâm vào bả vai trái của ấy, lúc ấy tôi sợ, nhưng bé lại khóc, ngược lại quay đầu cười cười với tôi nữa chứ, khó khăn với tôi: Bắc à, mau chạy .”

      hiểu, tất cả mọi người hiểu! Nếu như có Ngô Hiểu Dao cũng cso Dạ Thiên Ưng ngày hôm nay, chỉ là chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.

      “Đó là lần đầu tiên tôi bỏ chạy trong sợ hãi, nhếch nhác đến cùng cực, trai muốn đuổi theo tôi, nhưng bé lại ôm chặt lấy bắp đùi ta, khiến ta thoát nổi, sau đó ta bảo với tôi rằng, về sau đừng để ta nhìn thấy mặt tôi ở đất Nhật Bản này, mà bé kia câu khác, nếu ở Nhật nới khác, chờ đến khi nào thành công rồi về cũng được. Cuộc đời của tôi bởi vì ấy mà thay đổi.”

      Nghe xong câu chuyện của Dạ Thiên Ưng, trong lòng mỗi người đều có loại cảm xúc khó thành lời.

      ấy dũng cảm làm sao.

      Mới năm tuổi mà có thể làm chuyện ngờ như vậy, thể thừa nhận bọn họ khâm phục Ngô Hiểu Dao, kể cả Hạ Uyển Uyên trong nhóm.

      còn chỗ để xen giữa hai người Dạ Thiên Ưng và Ngô Hiểu Dao. Bời vì mối ràng buộc giữa bọn họ quá sâu.

      ra lúc ấy thấy em đáng ghét lắm à?” Ngô Hiểu Dao bất mãn hỏi Thiên Ưng.

      “Em cảm thấy sao? bị người ta đánh sắp chết, em lại còn hỏi nhiều vấn đề như thế, em cảm thấy thấy em đáng ghét là được à?”

      “Hừ!”

      Mọi người bật cười ha hả, cảm giác thay đổi, khí giống nhau, hình như trở thành người nhà với bọn họ mất rồi.

      xin lỗi.” Hàn Tuấn Hi đột ngột đưa tay về phía Ngô Hiểu Dao: “Trước đây tôi luôn nghĩ làm liên lụy Dạ Thiên Ưng cũng hơi hơi ghét , nhưng bây giờ… lòng xin lỗi.” xong đưa cao ly rượu uống cạn hơi.

      “Tổng giám đốc Hàn à, đừng vậy, có lẽ do trước đây tôi tốt thôi mà, ha ha.”

      xin lỗi.” Lăng Thánh Long cũng đứng lên, đem rượu trong ly uống hết sạch: “Trước kia tôi cũng rất ghét em đấy.”

      “…” Người ghét cũng nhiều quá trời, chỉ là điều này quan trọng, ha ha tối thiểu bây giờ bọn họ coi mình như bạn bè.

      “Ha ha, Tổng giám đốc Hàn và tổng giám đốc Lăng vậy, có thể do trước kia em khiến mọi người ghét em thôi.”

      Cười nhạt tiếng, lòng rộng lượng, ngại họ ghét như thế nào, chỉ cần về sau mọi người có thể sống chung hòa thuận với nhau là được.

      Dạ Thiên Ưng tất nhiên nhận thấy Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Long có thành kiến với Ngô Hiểu Dao, vừa là em cùng nhau lớn lên, vừa là người con mình , vậy nên dùng quyền hạn gì để giải quyết chuyện này? Nhìn bọn họ có thành kiến với Ngô Hiểu Dao, rất phiền não, vẫn mong kiếm được cơ hội để từng ấy người chuyện với nhau, nhưng mà bây giờ xem ra, hoàn toàn cần giúp, tự Ngô Hiểu Dao có thể giải quyết được. Chỉ là, còn Hạ Uyển Uyển làm sao đây?

      “Hiểu Dao này, sau này em cứ trực tiếp gọi bọn tiếng trai, chị là được, ví dụ như gọi Thánh Quân là được nè.” Lăng Thánh Quân xong nở nụ cười xấu xa.

      Ngô Hiểu Dao cau mày, trừng trừng mắt nhìn Lăng Thánh Quân.

      “Thánh Quân này.” Dạ Thiên Ưng cười thâm trầm, khẽ nhấp ngụm rượu đỏ trong ly: “Dao Dao kêu cậu là trai tôi là cái gì của cậu?”

      Nghe Dạ Thiên Ưng vậy, Lăng Thánh Quân cười càng khép miệng lại được: “ có thể gọi em là trai mà, em ngại đâu.”

      “Khụ… Uyển Uyển sống đến giờ còn phải nhớ mấy người nữa đấy.”
      Last edited by a moderator: 9/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 242: Mối ràng buộc giữa nhưng người em (1)
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Dạ Thiên Ưng nóivừa dứt lời, Hạ Uyển Uyển đột nhiên đứng lên: "Em thoải mái nên về trước đây" lạnh lùng xong quay , mấy người ngồi trong phòng cười vui vẻ bỗng nhiên lúng túng thôi.

      Sắc mặt Dạ Thiên Ưng trầm xuống, bỏ ly rượu trong tay xuống, nhìn Lăng Thánh Long: "Thánh Long, đưa ấy về nhà ."

      chính là người trai tốt của bốn người bọn họ, thấy ai thông minh hơn ai có tài hơn, và ai thích ai trong bốn người.

      Tình cảm của Lăng Thánh Long đối với Hạ Uyển Uyển của phải sớm chiều.

      Tình cảm giữa nam và nữ phải chỉ là tình cảm thương hại, khi đối xử dịu dàng với Hạ Uyển Uyển khiến ngày càng hi vọng, đồng thời điều này càng gây tổn thương cho Ngô Hiểu Dao.

      Lăng Thánh Long vội vã đứng lên chạy ra khỏi phòng đuổi theo Hạ Uyển Uyển.

      "Chị Uyển Uyển sao thế?" Lăng Thánh Quân tò mò với qua.

      " cần để ý đến ấy." Giọng điệu Dạ Thiên Ưng rất lạnh.

      Đối với tình của Hạ Uyển Uyển, cũng kém, chỉ tiếc tất cả thương của dành cho chỉ là tình trai với em , chút tình cảm nam nữ.

      “Dao Dao, có muốn biết bốn người bọn tôi gặp Dạ Thiên Ưng như thế nào ” Lăng Thánh Quân hỏi Ngô Hiền Dao ở phía đối diện.

      rất muốn biết, bởi hi vọng mình hiểu hơn về năm người bọn họ.

      Nhớ lại cái ngày Nhật Bản lất phất tuyết rơi, dường như cũng là ngày cuộc đời lênh đênh như bông tuyết trắng ấy…

      Dạ Thiên Ưng 12 tuổi mình mang đầy vết thương lớn , mỗi bước đều cực khổ vô vàn, có tiền, lại đói bụng làm sao rời khỏi Nhật Bản?

      Vừa tìm được chiếc thuyền đánh cá cập bến hạ neo, từng bước tập tễnh về phía nó, lúc sắp tới, còn khoảng 2 bước chân .

      Cả người ngã xuống nước cái “Tõm”.

      “Tuấn Hi! qua đó xem ai chút .” Khi đó Hàn Tuấn Hi cũng 12 tuổi, gò má trắng sáng của vết xanh vết tím đan xen nhau, tới mạng thuyền dòm thử.

      Xoay ngược cái cơ thể ấy là lúc Hàn Tuấn Hi ngây người, mặt thằng nhóc và mặt nó đều chằn chịt vết máu đỏ tươi.

      “Ông chủ à, là người bị thương.”

      Thấy Hàn Tuấn Hi vậy, người đàn ông có vóc dáng tuấn tú tới mạng thuyền đánh cá, nhìn Dạ Thiên Ưng nằm đất, ta giơ chân đá phát: “Này! Nghĩ đây là thuyền cứu hộ à?”

      “Ông chủ à, cậu ấy bị thương, đừng có đánh nữa”

      “Bịch!” Ông chủ nọ lại đưa chân đạp người Hàn Tuấn Hi: “Con mẹ nó, mày dám lo chuyện của ông đây hả?”

      Thân thể yếu ớt của cậu khẽ run rẩy, ngồi im lặng dưới đất, chỉ là cứ ngưng mắt nhìn Dạ Thiên Ưng nằm mạng thuyền.

      Ông chủ nọ có chút do dự, sau đó mỉm cười, đưa Dạ Thiên Ưng ra phía sau thuyền đánh cá.

      Sinh sống thuyền được ba hôm, vết thương Dạ Thiên Ưng cũng khôi phục.

      “Cậu tỉnh rồi à?” Hàn Tuấn Hi 12 tuổi nhưng phong thái chững chạc, giọng cũng hơi mang vẻ lạnh lùng.

      Dạ Thiên Ưng trầm mặc gì, trong đôi mắt giống như có tiêu cự mà chỉ ngồi im ở góc khoang thuyền.

      Tiếng bước chân dần dần đến gần chỗ bọn họ, ông chủ nọ hùng hổ tiếng vào khoang thuyền, đưa mắt nhìn Dạ Thiên Ưng tỉnh lại, ta đưa tay kéo cậu lên: “Là ông đây cứu mày sống đấy nhé, bắt đầu từ bây giờ mày phải làm công tao!”

      Cậu ta vẫn trầm mặc , có bất kỳ phản kháng nào, vừa khỏi dậy nên hơi yếu, nếu bắt cậu làm việc có hơi cưỡng bức.

      tháng sau đó dần trở thành bạn bè với Hàn Tuấn Hi, bọn họ chỉ cần có sai phạm gì, ông chủ nọ cũng động tay động chân đánh với mắng hai người.

      ngày nọ.

      Hàn Tuấn HI cẩn thận làm bể bình rượu của ông chủ.

      Sau khi say rượu ông chủ vừa đánh vừa mắng Hàn Tuấn HI.

      Dạ Thiên Ưng đứng bên, sát khí trong đôi mắt cậu ngày càng tăng lên, cậu nắm chai rượu bàn đánh lên đầu tên chủ đó.

      Ông chủ nọ tức giận hướng về phía Dạ Thiên Ưng, chuẩn bị đạp cho cậu cái.

      “Ông chủ à, đừng đánh cậu ấy, vết thương của cậu ấy còn chưa lành.” Hàn Tuấn Hi ôm lấy bắp đùi ông chủ cầu xin tha lỗi.

      Dạ Thiên Ưng xin tha thứ, luôn kiếm tìm thứ gì đó trong phòng có thể đánh trả lại.

      “Mẹ nó, ông đây nhất định giết chết mày!” Ông chủ nọ cầm chiếc ghế băng đập tới tấp về phía Dạ Thiên Ưng.

      Trong nháy mắt, lộ ra khỏi tia cười tà, ngôn ngữ tràn đầy lãnh: “Là ngươi muốn chết!”

      Dứt lời, Hàn Tuấn HI lấy chai rượu bể đâm vào sau lưng ông chủ, ta phát ra tiếng hét khổ sở rồi gục xuống nền.

      Ngay vào giây phút nhìn ông chủ gục xuống, ánh mắt Hàn Tuấn Hi lạnh lẽo vô cùng, chút hoảng loạn, và ánh mắt lạnh lẽo ấy nhìn sang Dạ Thiên Ưng.

      “Tôi tên là, Bắc…Dạ Thiên Ưng, cậu tên là gì?” Dạ Thiên Ưng hỏi xong, đứng dậy nhìn về phía Hàn Tuấn Hi, đây là lần đầu tiên cậu chuyện với Hàn Tuấn Hi sau tháng sinh sống thuyền đánh cá.

      “Mình tên là Hàn Tuấn Hi, là đứa mồ côi…”

      Người em đầu tiên cứ như vậy mà có, bọn họ đem thi thể ông chủ nọ đẩy vào trong nước, đem thuyền bán, sau đó đến Trung Quốc phát triển.

      Dựa vào số tiền bán thuyền có được, bọn họ chỉ mua được căn nhà trong lúc đường cùng để sinh sống qua ngày.

      Tiêu sạch bách rồi, làm sao?

      Nhặt đồ ăn thừa, cướp đồ của người ta.

      Lúc Dạ Thiên Ưng giết người chút lưu tình.

      Bất tri bất giác 2 năm trôi qua, Hàn Tuấn Hi và Dạ Thiên Ưng 14 tuổi, hai người bọn họ cũng coi như có được danh tiếng cướp bóc ở địa bàn gần con đường sinh sống, hôm nay chính là ngày đàm phán.

      Mùa đông ở Trung Quốc rất lạnh, thằng nhóc 12 tuổi dẫn theo thằng bé 8 tuổi.

      “Thánh Quân, em ở đây đợi , báo thù cho ba, mẹ!”

      , em cũng muốn .”

      được! Ngoan ngoãn nghe lời nhé.” Lăng Thánh Long 12 tuổi dặn dò đứa em trai rồi vào câu lạc bộ đêm.
      Last edited by a moderator: 9/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :