1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 233 - thời khắc nguy hiểm
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      "Dù tôi phải ân nhân cũng tôi?"

      "Ừ." Dạ Thiên Ưng kiên định gật đầu, đứng dậy tới ngồi bên cạnh , đôi bàn tay bắt lấy cánh tay : " vẫn cho rằng em là đó, cho nên hoàn toàn để ý suy nghĩ kỹ tình cảm với em là báo ơn hay tình , cho đến khi em bảo em phải là ấy, mười ngày nay tự mê hoặc bản thân mình, nhưng cho đến bây giờ mới phát , ... Dạ Thiên Ưng có em được, dù em phải ấy, vẫn rất em."

      Nghe lời tự bạch mà nước mắt rơi đầy mặt.

      rất cảm động, điều luôn chờ đợi chính là lời từ .

      muốn Dạ Thiên Ưng vì báo ơn mà quan tâm , vì chỉ muốn lòng.

      tại lấy được lời của Dạ Thiên Ưng. Lòng rất thỏa mãn.

      "Nếu như, cái cứu vô tình xuất trước mặt lần nữa, làm gì với ấy?"

      Cái vấn đề này Dạ Thiên Ưng nghĩ tới, nếu như cứu mình xuất , làm sao?

      "Ha ha, nếu như ấy muốn cái gì cho ta cái, ngoại trừ ra, vì chỉ thuộc về ."

      "Đồ ngốc, thịt ngon mà biết ăn." nở nụ cười vui sướng, đôi tay phủ lên gò má của Dạ Thiên Ưng, giọng nỉ non: "Chẳng qua em thích." Môi nhàng rơi lên môi .

      Lần này lại đến bên nhau, tin chắc, cả đời này bọn họ bao giờ chia lìa nhau nữa.

      Chỉ là, phải tìm được vị trí của mình bên cạnh Dạ Thiên Ưng mới được.

      phải giúp !

      phải người thuộc xã hội đen nhưng cũng phải cố gắng giúp . Bởi vì chỉ có mới biết là người như thế nào.

      "Bé con, có muốn làm thư ký bên cạnh nữa ?" Dạ Thiên Ưng hỏi lần nữa nhưng mang theo ép buộc. muốn dùng sức mạng để miễn cương ở bên cạnh mình, có thể thấy, thích hợp làm thư lý.

      "Em muốn."

      "Thôi được rồi, về công ty trước, tối qua đón em."

      "Vâng."

      Tiễn Dạ Thiên Ưng , Ngô Hiểu Dao cảm giác mình chợt trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này. Nhưng mà, cũng phải khiến Dạ Thiên Ưng làm người đàn ông hạnh phúc nhất. nhất định dùng hết sức mình kết hợp với .
      ☆★☆★☆★☆★

      "Thiên Ưng, hai gã cần được mang đến đây rồi."

      Bên trong phòng làm việc của Chủ tịch hội đồng quản trị, Hạ Uyển Uyển, Lăng Thánh Quân, lăng Thánh Long và Hàn Tuấn Hi toàn bộ đều có mặt ở đây.

      Dạ Thiên Ưng ngồi ghế làm việc, vẻ mặt thâm trầm nhìn hãi tên tóc vàng hoe quỳ trước bàn mình: "Rốt cuộc mấy người có hạ thuốc trong nước của đó ?"

      Sau khi bảo lãnh Ngô Hiểu Dao ra khỏi đồn cảnh sát ngày hôm qua, Dạ Thiên Ưng sai người bắt hai tên này lại.

      Sử dụng chất ma túy tổng hợp quy vào tội lớn, nhưng muốn cuộc đời Ngô Hiểu Dao phải dính phải vết nhơ nào!

      " bỏ!" Miệng hai tên đàn ông này quá cứng, da thịt bị châm gần nát, bọn họ vẫn khăng khăng bỏ thuốc vào đồ uống của Ngô Hiểu Dao, giống như bị người nào đó mua chuộc vậy.

      " ư?" Dạ Thiên Ưng càng lạnh lùng, ánh mắt dời về phía Hàn Tuấn Hi.

      Hàn Tuấn Hi móc từ trong túi áo ra khẩu súng ngắn, nhanh chóng chỉa lên đầu tên trong số chúng.

      "Rốt cuộc có hay ?" Dạ Thiên Ưng ngừng hỏi hai tên này.

      Hai tên nhìn nhau cái rồi im lặng lên tiếng.

      Thần Long Thiên phát có điều gì đó, sắc mặt biết đổi ngay lập tức, cảm giác có gì đó ổn, vừa định bảo Hàn Tuấn Hi thu súng trong tay lại, cửa phòng lập tức mở ra.

      đám cảnh sát mặc đồ thường phục xông vào phòng, người dẫn đầu là Tiếu Thiên Dạ.

      Dạ Thiên Ưng híp mắt nhìn chằm chằm, bị gài bẫy.

      Hai tên tóc vàng quỳ trước mặt chắc chắn bị Tiêu Thiên Dạ mua chuộc, khó trách đối mặt với mà lại khai chuyện gì. Đáng tiếc là phát trễ.

      Hàn Tuấn Hi cầm súng.

      Nhìn Tiếu Thiên Dạ ép buộc mình, Dạ Thiên Ưng tỉnh táo mà nở nụ cười, vẫn duy trì vẻ mặt ung dung bình thản: "Cảnh sát Tiếu à, dù có là cảnh sát chăng nữa, cũng được tự tiện xông vào phòng làm việc của người khác chứ nhỉ?"

      Tiếu Thiên Dạ khinh thường khẽ hừ tiếng, ánh mắt là phẫn hận nhìn về phía Dạ Thiên Ưng: "Nếu như đến đây, biết chừng Hàn Tuấn Hi coi thường luật pháp mà giết người rồi, bảo vệ tính mạng của công dân là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi."

      tại trong tay Hàn Tuấn Hi cầm súng, dù giải thích thế nào cũng được.

      Nhìn Dạ Thiên Ưng có vể bình thản, nhưng lòng giận sôi máu.

      Đây là lần thứ hai bị Tiếu Thiên Dạ tính toán.

      Chuyện hay lớn đều cẩn thận để ý, chưa từng mắc bẫy bao giờ, nhưng giờ ... Dạ Thiên Ưng nắm chặt tay thành quả đấm, im lặng .

      "Dạ Thiên Ưng, cấp dưới của chú dùng súng, chú thoát khỏi liên can được đâu." Tiếu Thiên Dạ hả hê nhìn Dạ Thiên Ưng.

      Đúng lúc này... Ngô Hiểu Dao vào phòng làm việc của Dạ Thiên Ưng.

      LÚc ở bệnh viện Bắc Thiên Thần gọi điện đến báo, trong điện thoại rằng, Dạ Thiên Ưng cho cấp dưới bắt hai tên hạ thuốc .

      Nghe vậy lòng có cảm giác lo lắng vô cùng.

      biết Dạ Thiên Ưng là người đàn ông như thế nào, dù trước mặt cười vui vẻ, nhưng đối với người khác lại là chuyện đáng quan tâm.

      Cho nên vội bắt xe đến công ty Dạ Thiên Ưng.

      Lúc vừa tới công ty bắt gặp đống ký giả tại cổng, lên đến tầng 50 thấy hết tình bên trong.

      Hàn Tuấn Hi cầm sung trong tay, những lời Tiếu Thiên Dạ , mấy thứ này chứng tỏ ông cảnh sát Tiếu này mình chỉnh Dạ Thiên Ưng!

      đứng ngoài cửa suy nghĩ hồi lâu, mình nên làm gì nhỉ? Làm như thế nào vừa cứu được Hàn Tuấn Hi và Dạ Thiên Ưng đây ta?

      Mỗi lần gặp chuyện may đều được Dạ Thiên Ưng cứu giúp, hôm nay muốn thể lại.

      Tỉnh táo đầu óc xong, bước vào phòng làm việc của .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 234: Tiểu Bạch Thỏ biến thân thành Sói Xám Lớn
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Khi Ngô Hiểu Dao tiến vào trong, toàn bộ tất cả ánh mắt bên trong phòng làm việc đều nhìn về phía , Dạ Thiên Ưng vốn bình tĩnh nãy giờ cũng cảm thấy lo lắng.

      muốn để nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy đối mặt với cảnh sát. Đôi mắt nhìn chăm chú vào người , muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng lại .

      Ừ, , mìm cười nhìn thẳng vào Tiếu Thiên Dạ.

      "Cảnh sát Tiếu phải ? mới vừa trong tay Tổng giám đốc Hàn có súng, Chủ tịch Dạ cũng thoát khỏi liên can đúng ?"

      "Đúng vậy!" Tiếu Thiên Dạ lạnh lùng gật đầu.

      "Vậy tôi hỏi ngược lại câu, nếu như người cấp dưới của có giấu thuốc độc hại vậy có phải cũng dính liếu đến họ hay ? Chúng ta là con dân của ngài Thủ Tướng, nếu như tôi phạm tội, có phải ông ấy cũng thoát khỏi liên can?" Giờ phút này, nét mặt chững chạc và mang đầy áp bức, chất vấn lời vừa rồi của Tiếu Thiên Dạ, trúng tim đen của nó, khác xa hoàn toàn hình dáng trẻ con của mình.

      Bọn Lăng Thánh Long, Lăng Thánh Quân, Hàn Tuấn Hi và cả Hạ Uyển Uyển đều đứng tại chỗ mà sững người, Ngô Hiểu Dao của bây giờ và cái người theo chân bọn họ lúc trước hoàn toàn giống nhau.

      Dạ Thiên Ưng ngồi ghế làm việc biết là người như thế nào, nhìn ngốc nghếch thế thôi, chứ so với ai cũng thông minh phết, nhưng vậy có được ? Bảo tham gia vào giới xã hội đen đầy tối tăm này ư?

      Tiếu Thiên Dạ ngẩn người giây, rồi cười khinh bỉ: “Ý muốn ?"

      "À, Chủ tịch Dạ hoàn toàn biết Tổng giám đốc Hàn mang súng. Đó là chuyện cá nhân của Tổng giám đốc Hàn, tin có thể hỏi Hàn Tuấn Hi đây."

      xin lỗi, Tổng giám đốc Hàn... Nhưng nếu như kiểu này, Thiên Ưng và đều xui xẻo như nhau, chỉ vậy mới có thể bảo toàn Dạ Thiên Ưng trước.

      Dạ Thiên Ưng và bọn Hàn Tuấn Hi cũng trách làm chi, bọn họ biết, giờ chỉ có biện pháp này là tốt nhất.

      khi Dạ Thiên Ưng bị bắt cổ phiếu của tập đoàn Sony bị giảm mức nghiêm trọng, ngay tư cách tham gia bầu cử chính trị gia đợt này cũng bị cách chức.

      Hàn Tuấn Hi cũng do dự thêm mà gật đầu nhận tôi: "Đúng, Chủ tịch Dạ hoàn toàn biết chuyện tôi mang súng bên mình."

      Nghe thấy Hàn Tuấn Hi và Ngô Hiểu Dao kẻ xướng người họa, Tiếu Thiên Dạ nắm chặt tay thành quả đấm: "Vậy vết đánh mặt hai người này sao?" vậy theo hoàn cảnh.

      cũng biết ta cố tình tiếp tục điều tra. Mà cũng biết rất hai tên đàn ông quỳ đất, kẻ khiến uống phải thuốc kích thích.

      Dạ Thiên Ưng muốn giúp hả giận, nhưng hình như chính khiến bị khó xử như vậy? Được thôi, giúp hóa bỏ mọi nghi ngờ buộc tội.

      "Ha ha, chúng tôi làm sao có thể biết được họ bị đánh như thế nào chứ? Lời này của ngài đừng nên hỏi chúng tôi, nên hỏi bọn họ ấy?" mặt mỉm cười hết câu, rồi xoay người từ từ đến hai tên đàn ông quỳ đất, trong đôi mắt hiển thị vô tình mà sắc bén, cúi đầu bên tai hai tên đó vài câu: "Mấy người có thể oan ức khai chủ tịch Dạ đánh, nhiều lắm Chủ tịch Dạ chỉ bị án cố ý đả thương người vô tội, nhưng có nghĩ tới chuyện sau đó hay ?"

      Lời của toàn uy hiếp, mười phần như ác ma, nhưng bên trong lời lại có kỳ diệu. sợ người hai gã này có máy nghe lén,nên thốt ra mất tính từ uy hiếp cao hơn.

      ra chỉ nghĩ, nếu như bọn họ chỉ điểm Dạ Thiên Ưng đánh họ, sau khi ra tù ấy tìm giết bọn họ cho bằng được!

      thay đổi rồi, cũng chẳng biết là dân thường hay dân xã hội đen nữa. Cũng trở nên độc ác mất rồi...Lòng lên tiếng trách chính mình, nhưng đồng thời, từng rằng...muốn cùng Dạ Thiên Ưng tàn tạ, biến mất.

      Hai tên đàn ông quỳ nghe ra ý trong lời , liếc nhau cái.

      Dù bọn họ được Chính phủ bảo vệ, còn chuyện Dạ Thiên Ưng có thế lực thế nào bọn họ tất nhiên biết , nên việc bây giờ là bảo vệ tính mạng của mình quan trọng hơn, vừa đắc tội với chính phủ lẫn Dạ Thiên Ưng.

      "Vết thương của chúng tôi là người khác đánh!"

      Thấy hai người họ vậy, Ngô Hiểu Dao khỏi lộ nụ cười xấu xa.

      Dạ Thiên Ưng cũng nhìn thấy uy hiếp hai tên ấy, nhưng rốt cuộc uy hiếp thế nào nhỉ?

      "Ôi chao." thở dài hơi như đùa bỡn người ta, rồi xoay người nhìn về phía Tiếu Thiên Dạ: "Vết thương của bọn họ hình như liên tới Chủ tịch Dạ đấy nhé."

      Tiếu Thiên Dạ giờ phút này thay đổi thái độ đối địch với ta, vốn dĩ cài cái bẫy hoàn hảo, lại bị ta phá hỏng, đây cam lòng!

      Nhưng mà, sao, vậy cứ tóm Hàn Tuấn Hi trước cũng được! Ký giả bên ngoài đông kiểu ấy, thấy Hàn Tuấn Hi bị còng tay ra khỏi công ty, ắt hẳn giá cổ phiếu thị trường của tập đoàn Sony bị giảm nghiêm trọng! nắm chặt tay thành nằm đấm: "Đem Hàn Tuấn Hi về điều tra."

      Bên ngoài có bao nhiêu ký giả nắm rất , thể để nó ảnh hưởng đến tiền đồ của Hàn Tuấn Hi được, khi bị còng tay công khai tất nhiên Hàn Tuấn Hi bị buột tội.

      hai bước tới trước người Hàn Tuấn Hi, dừng hành động còng tay của người nọ: "Chờ chút!"

      " còn muốn như thế nào?" Tiếu Thiên Dạ bất mãn chất vấn .

      Nét mặt khôi phục nghiêm túc, có bài có bản vài câu: "Súng của Tổng giám đốc Hàn có phải là súng đồ chơi hay súng , mấy người kiểm tra kỹ chưa? Căn cứ hiến pháp năm 89, nếu xác định người hiềm nghi phạm tội có mang theo vũ khí mắc phải tội người mang đồ cấm, toàn bộ đều chính thức, mấy người có quyền hạn còng tay Tổng giám đốc Hàn lại! Cảnh sát Tiếu, điểm này phải biết hơn tôi phải ?"

      Nhìn Ngô Hiểu Dao kiên quyết như thế, khóe miệng Dạ Thiên Ưng nở nụ cười yếu ớt, vẫn luôn cho rằng chỉ là yếu ớt, nhưng giờ phút này...

      cảm thấy trái tim mình bị này chiếm đóng mất rồi, muốn thể , lại thể cách hoàn hảo như thế này đây.

      "Được thôi." Tiếu Thiên Dạ tức giận nghiếm răng nghiến lợi: "Đem Hàn Tuấn Hi ."

      "Tổng giám đốc Hàn, tôi nhất định cứu ra!" giọng với Hàn Tuấn Hi, kèm nụ cười tự tin bên môi.

      ——— —————— —————— —————— ——————–

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 235: Tiểu Bạch Thỏ biến thân thành Sóm Xám Lớn (tiếp)
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa
      Lần này Hàn Tuấn Hi cũng lạnh lùng từ chối, đồng ý bằng cái gật đầu, nở nụ cười yếu ớt với .

      Hàn Tuấn Hi bị mang , Tiếu Thiên Dạ ở lại lúc lâu vẫn chưa chịu rời , nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đầy ý cười của Dạ Thiên Ưng, tựa như mất tỉnh táo rống lên câu: "Tôi hoài nghi người chú có mang theo súng, bây giờ lục soát người chú!" Dứt lời, ta nhanh chóng chạy tới trước mặt Dạ Thiên Ưng, phen tóm lấy cổ áo Dạ Thiên Ưng.

      Dạ Thiên Ưng vẫn giữ vững nụ cười môi, , mặc cho đôi tay Tiếu Thiên Dạ làm xằng bậy: "Cảnh sát Tiếu à, chú ý tác phong, làm thế này ảnh hưởng đến chất lượng video đấy." xong, liền chỉ về phía Ngô Hiểu Dao bên kia.

      Tiếu Thiên Dạ quay đầu lại, thấy Ngô Hiểu Dao cầm trong tay chiếc điện thoại di động lại cổ vũ Tiếu Thiên Dạ: "Tiếp tục nào Cảnh sát Tiếu, tiếp tục làm chứ, nhanh nhanh nghe lời chủ tịch Dạ kìa, biểu cảm vẻ mặt nên tốt hơn chút nữa, thôi ảnh hưởng đến chất lượng video!"

      Nhìn Ngô Hiểu Dao và Dạ Thiên Ưng kẻ xướng người họa, còn ta giống như con khỉ làm xiếc, buông hai tay ra rồi chạy về hướng ta.

      Lăng Thánh Quân và Lăng Thánh Quân chắn trước người , vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cảnh sát Tiếu.

      gập chiếc điện thoại tay lại, lấy lại vẻ mặt nghiêm túc: "Căn cứ luật dân điều số 90, nếu ở tình huống nào có lệnh kiểm soát, được lục soát cơ thể người dân! Cảnh sát Tiếu, tôi cất giữ để làm vật chứng khởi tố "

      ", tính làm cái gì hả?" Tiếu Thiên Dạ đứng xa xa chỉ về phía , mở lời chất vấn.

      Thấy Tiếu Thiên Dạ luống cuống như vậy, người đứng đầu Thần Long Thiên chợt che miệng cười.

      Bởi vì, đây là lần đầu tiên cả của lộ nét mặt tức giận trước đối phương. Cũng là lần đầu tiên nghe Ngô Hiểu Dao mấy câu khiến ta muốn giết người, muốn đánh người như thế này.

      "Tôi?"

      vẫn luôn luôn tìm kiếm nhưng hề được cái vị trí bên cạnh Dạ Thiên Ưng. Nhưng rốt cuộc bây giờ, tìm được nó.

      "Tôi là luật sư đại diện của Chủ tịch Dạ, tôi tên là Ngô Hiểu Dao!" tự tin hết câu, rồi tới bên cạnh Dạ Thiên Ưng, mỉm cười nhìn Tiếu Thiên Dạ đằng ấy.

      "Sao giống giống hút thuốc phiện hôm ấy vậy chứ?"

      Mấy từ này vừa dứt, nét cười mặt Dạ Thiên Ưng bị màn đen che phủ.

      khẽ vỗ vỗ lên tay Dạ Thiên Ưng, vẫn duy trì nụ cười với Tiếu Thiên Dạ: " sao cả, Cảnh sát Tiếu có thể tùy ý kiện tôi vụ sử dụng thuốc phiện trái phép, cao nhất là bị nhà trường đuổi học, nhưng bằng luật sư tạm thời tôi mới lấy được bị tịch thu, điều này chắc hiểu ."

      sợ, bây giờ sợ cái gì hết. Dù có bị nhà trường đuổi học, vẫn có thể tự thi bằng Luật sư, sao cả, muốn ở bên cạnh Dạ Thiên Ưng và muốn giúp đỡ .

      Tiếu Thiên Dạ tức giận trợn mắt nhìn Ngô Hiểu Dao, cam lòng rời khỏi phòng làm việc của Dạ Thiên Ưng.

      Nhưng sau khi Tiếu Thiên Dạ mới , cả người gần như ngã quỵ nền đất. may là có Dạ Thiên Ưng đỡ vào lòng, ngồi lên đùi , cái dáng vẻ kiên quyết và hùng hổ ban nãy biến mất tăm, cơn run rẩy toàn thân ập đến.

      sợ , lúc nãy chẳng qua cố gắng giả vờ nghiêm túc thôi, may . sợ mình mắc lỗi nào đó, có thể khiến Tiếu Thiên Dạ mang Dạ Thiên Ưng . Nhưng thắng ta. Nhưng cũng đồng thời, đem bản thân mình đối chọi với phía cảnh sát, hối hận về việc này.

      Dạ Thiên Ưng vung tay, đám người Lăng Thánh Quân rời khỏi phòng. Ngay cái khoảng khắc ra, trong đôi mắt Hạ Uyển UYển dâng lên chút ghen tỵ. Vừa hâm mộ Ngô Hiểu Dao, cũng vừa ghen tỵ tình của họ. Tại sao ấy lại có thể nhận được chở che từ Dạ Thiên Ưng, tại sao ấy lại có thể ở bên cạnh ? Còn mình mãi vẫn được?

      Lúc khép cánh cửa, nước mắt Hạ Uyển Uyển cũng chảy theo. Vẻ mặt lạnh lùng của mang theo nét sầu bi. Lăng Thánh Quân đứng bên lại để tâm đến chuyện này, cứ vậy mà . Nhưng Lăng Thánh Long cứ vẫn ở yên đó, đứng bên Hạ Uyển Uyển, nhìn vẻ tổn thương khuôn mặt ấy, muốn an ủi, muốn mở miệng chuyện với .

      Đáng tiếc, cái miệng của có bao giờ khôn khéo đâu, cả năng khiến chuyện cũng có, cũng hiểu dịu dàng là gì. Đưa tay khẽ vuốt má Hạ Uyển Uyển, dịu dàng : "Uyển Uyển, buông tay tình cảm với Thiên Ưng , em có thể tìm hiểu người khác mà?" Lời vừa khẩn thiết và chiều.

      Ồ, có lẽ và Hạ Uyển Uyển đều thuộc cùng dạng người, người này bao giờ ngó ngàng tới người khác. Từ đến lớn trong đối mắt của Hạ Uyển Uyển chỉ có Dạ Thiên Ưng, nhưng ai biết, từ thuở quen nhau, trong đôi mắt chỉ có mình mà thôi.

      chưa từng chú ý đến tình cảm của . Chưa từng!

      "Trong mắt em có người khác đâu!" Hạ Uyển Uyển đẩy bàn tay Lăng Thánh Long ra, vô tình cự tuyệt khẩn thiết của .

      muốn tìm hiểu ý bên trong lời Lăng Thánh Long, chỉ biết rằng, còn cách nào để buông bỏ tình cảm dành cho Dạ Thiên Ưng, dù tằm mắt ấy chưa từng dừng lại chỗ , vẫn ngừng .

      Lăng Thánh Long xoay người bỏ , lòng đau, đâu đến nhức nhói. Nếu như Dạ Thiên Ưng Hạ Uyển Uyển, cất cái tình cảm của dành cho . Nhưng Dạ Thiên Ưng có người thương, tại sao ấy lại còn cố chấp như vayajc hứu? Tại sao chịu nhìn lại bản thân mình chứ?

      ☆★☆★☆★☆★

      Cảm nhận được cơ thể trong lòng run lẩy bẩy, lòng Dạ Thiên Ưng có hơi hơi áy náy, là chính nguyên nhân từ khiến dấn thân vào chốn xã hội bẩn thỉu này.

      Thế giới của có ánh sáng và cũng có đen tối, và nên bước vào đen tối cùng . Nhưng có lẽ được như mong muốn. chen chân vào thế giới ấy, cả ánh sáng lẫn đen tối dừng.

      Cái biểu ban nãy của là giả tạo, nhưng hết lòng diễn xuất cho tròn vai, vậy chân chính trong lòng là ý nghĩ gì?

      quên thuộc hình ảnh ngây thơ của , còn vì muốn diệt trừ những thứ trong sạch mới thi vào ngành luật. Nhưng lúc này đanga làm điều gì đây?

      chưa từng hội hận, nhưng nội tâm tự trách mình,mà cũng sao rồi. Ai có thể Dạ Thiên Ưng đen tối toàn diện được chưa?
      chỉ muốn dùng đôi mắt này, bên cạnh giúp hoàn thành ước mơ bây lâu nay. Vì giấc mộng của , màng tất cả. Nhưng đồng nghĩa rằng, 27ước mơ của tan tành.
      Vĩ đại ? cần ca tụng về hy sinh trong tình này, chỉ muốn có được giá trị của mình trong nó mà thôi.

      Dạ Thiên Ưng khẽ vuốt ve khuôn mặt buồn rười rượi của , biết là nên khen ngợi hay nên trách đây nữa.

      "Thiên Ưng à." Ngô Hiểu Dao lên tiếng, nhìn thấu tâm tư Dạ Thiên ƯUng: "Em muốn làm luật sư của được ?"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 236: Tiểu Bạch Thỏ biến thỪ sói xám lớn (tiếp)
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Ừm, ra cũng muốn ra mấy câu kiểu này, bởi tương lai cỗ giúp Dạ Thiên Ưng gỡ bỏ những điều ràng.

      do dự, rồi tim bồi hồi, tin năng lực và đầu óc của , nhưng như vậy có được ? Mang vô cùng thuần khiến vào cái thế giới đầy rẫy mưu này được ?

      "Em biết nó có nghĩa là gì ?"

      "Biết mà, cho dù trước đây làm chuyện gì hay sau này làm cái gì, em thích , thích tất cả từ , em chỉ mong sau này cố gắng giảm bớt tình huống bạo lực là được."

      Lời của rất uyển chuyển, phải là người có đầu óc, biết có số việc phải dùng bạo lực để giải quyết, nhưng thích luật pháp là vũ khí để giải quyết nó hơn.

      cảm động đủ để biểu đạt tình cảm Dạ Thiên Ưng , , nhưng tình hình bây giờ… về sau cố gắng hết sức mình.

      gì, bởi hi vọng, sau này “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”

      Môi của nhàng rơi lên môi thay lời đồng ý, vừa nhớ đến khoảnh khắc đầy nghị lực bảo vệ từng người , trong lại dấy lại dục vọng thể khống chế.

      Đầu lưỡi trượt chui vào trong, mút thỏa thích để có thể đáp lại.

      bàn tay an phận mò vào bên trong lớp quần áo, lý trí kéo tỉnh lại, mở ra hai mắt nhìn Dạ Thiên Ưng mần mò mình, kéo bàn tay ảnh ra, gương mặt có chút ửng hồng: "Đây là phòng làm việc mà."

      "Ừ ha." Dạ Thiên Ưng cười xấu xa, đưa tay giữ tay lại: "Nhưng bây giờ quyết định biến nó thành phòng ngủ." Dùng sức kéo vào trong lòng.

      chịu vùng ra, quyến rũ chuyện với : "Đừng giỡn nữa, em có chuyện nghiêm túc hỏi ."

      Dạ Thiên Ưng dừng lại hành động với . vẻ mặt cũng nghiêm túc kém nhìn : "Chuyện gì nào?"

      "Cái người tên Tiếu Thiên Ưng có phải quen biết với đúng ?"

      Nghe hỏi thế, buông ra, trong đôi mắt tự nhiên xuất tia tình thân: " ta là cả của .”

      thương em trai, nhưng đối với người trai này ...

      hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hận ta, nhưng Tiếu Thiên Dạ lại buông tha cho , giờ muốn tránh muốn né cũng được nữa rồi.

      cũng nhìn thấy được vẻ mặt bây giờ.

      Bàn tay nắm chặt, vẻ mặt cũng với suy nghĩ trong lòng thoáng thay đổi vì cái tên Tiếu Thiên Dạ, tại sao lại đột nhiên hận ta ư? Giờ chỉ xác định được điều. Đó chính là, thuộc phe chính nghĩa.

      "Thiên Ưng! Theo trình tự pháp luật chắc khoảng hai ngày sau tòa sán mới hội thẩm vụ án tổng giam đốc Hàn giấu vũ khí trong người, em hi vọng có thể đưa vụ án này cho em."

      Nhìn vẻ mặt tự tin của , chút nghi ngờ nào cả, nhưng Hàn Tuấn Hi giấu vũ khí bị bắt gặp trực tiếp, còn làm sao để thắng kiện được đây?

      A, hiểu gì về pháp luật, đối với bất cứ chuyện gì đều nhờ khả năng thông minh của chính , nhưng chỉ mình luật là chịu, giao cho được ? Hay giao cho luật sư có thâm niên và kinh nghiệm?

      "Được." muốn có nghi ngờ về năng lực của , nhưng cần phải phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất: "Nếu mức độ phạm tội của Hàn Tuấn Hi thuộc dạng nặng nhất tuyên bố như thế nào?"

      "Xử phạt ngồi tù hai năm trở xuống."

      Hai năm ư?

      em mấy người bọn họ lúc ở Trung Quốc làm hoàn thành trót lọt mọi chuyện, cũng chưa từng bị dính án ngồi tù. Bọn họ sợ ngồi tù, dù sao ai ai cũng phải bị cứa dao liếm máu mà sống thôi. Nhưng bây giờ bọn họ làm cho tập đoàn lớn, nếu Hàn Tuấn Hi bị kết án ngồi từ, chắc chắn nghiệp tương lai sau này đều bị hủy hết.

      Hàn Tuấn Hi là người em của nh, lúc 12 tuổi tìm đường chạy từ Nhật sang Trung tình cờ gặp phải Hàn Tuấn Hi, lúc ấy cậu ấy cũng bằng tuổi , nên tình cảm hơi sâu nặng. Những sau 12 năm mưa gió ấy, theo bước chân em chưa từng có lần cãi vã, vĩnh viễn Hàn Tuấn Hi đều nghe mệnh lệnh của .

      Giờ phút này lo cho Hàn Tuấn Hi.

      "Thiên Ưng, em đồng ý cứu Tổng giám đốc Hàn ra ngoài, cho nên cứ tin em ." Nhìn được lo âu ra sao, lần đầu tiên thấy nét mày được tự nhiên, cũng muốn an ủi như họ, giờ quyết định bên cạnh cũng phải học nốt chia cảm thông với nhau.

      "Ừ." gật đầu cái, đành phải trao cho nụ cười tín nhiệm: "Cần giúp tay ?"

      "Cần chứ, cho em người biết công ty các , với tài liệu về Tổng giám đốc Hàn nưuax."

      "Em trực tiếp tìm là được rồi."

      " được!" phủ định lắc đầu cái.

      chỉ muốn ở bên cạnh Dạ Thiên Ưng, cũng để bộc lộ tài năng của mình. Mà mỗi khi ở bên cạnh lại khiến tim đập nhanh, còn mặt đỏ ửng vì xấu hổ.

      Nếu ở trước phiên tòa điều tra Dạ Thiên Ưng về Hàn Tuấn Hi, chắc chắn Hàn Tuấn Hi ngồi tù lập tức.

      "Lát nữa sắp xếp em trong phòng làm việc này, rồi bảo Hạ Uyển Uyển qua đây cho em, có chuyện gì trực tiếp hỏi ấy." nhìn ra được lo lắng của .

      Ha ha, quả cũng có loại cảm xúc đó, chính là khi nào với ở bên nhau, đều có cảm nghĩ muốn chọc ghẹo cho .

      Mà bây giờ chính quan trọng hơn, cũng hy vọng tình cảm riêng của làm hại tiền đồ của Hàn Tuấn Hi.

      Nhìn chung đến buổi chiều, mọi thứ được chuẩn bị xong.

      Ngô Hiểu Dao thành công bước vào phòng làm việc của bộ phận pháp lý trực thuộc công ty Dạ Thiên Ưng, sau này đó chính là t vị tríhuộc về , còn Hạ Uyển Uyển tạm thời đóng đô ở đây thời gian.

      "Chào quản lý Hạ."

      "Chào." Hạ Uyển Uyển lạnh lùng đáp lời , nếu phải vì vụ án của Hàn Tuấn Hi, bản thân cũng chẳng muốn gặp ta. .

      "Có thể đem tới cho tôi những hạng mục mang lại lợi nhuận khổng lồ gần đây được ?"

      Thấy Ngô Hiểu Dao đặt câu hỏi, Hạ Uyển Uyển nhíu mày, tin Ngô Hiểu Dao, càng muốn đem các hạng mục cho ta: " chỉ là luật sư, cần gì mấy hạng mục ấy?"

      Lần trước ở tầng hầm dưới kia, nhận thấy độ đối xử của Hạ Uyển UYển với rồi, có thể cảm thấy Hạ Uyển Uyển tin , với lại những hạng mục đề án ấy cũng được phép giao cho người ngoài xem.

      Nhưng những hạng mục ấy rất quan trọng đối với vụ án lần này.

      "Quản lý Hạ, tôi hi vọng tin tưởng tôi."

      " thể!" Thái độ Hạ Uyển Uyển rất quả quyết, chút do dự, cho dù lần này Ngô Hiểu Dao trợ giúp Dạ Thiên Ưng, hay chuyện lần trước ta báo cảnh sát, cũng tuyệt đối đặt niềm tin ở Ngô Hiểu Dao: "Nếu đến tìm Dạ Thiên Ưng để lấy hạng mục, tôi cũng đưa cho đâu." Hạ Uyển Uyển lạnh lùng hết câu, trực tiếp ra khỏi phòng làm việc của .

      hiểu tại sao Hạ Uyển Uyển lại ghét như vậy. Giữa bọn họ cũng đâu có bất kỳ thù hận nào đâu. Chẳng lẽ... Hạ Uyển Uyển thích Dạ Thiên Ưng sao?

      "Quản lý Hah!" Thái độ của đột nhiên trở nên cứng rắn hơi, kéo tay Hạ Uyển Lại, giọng điệu đầy nghiêm túc: "Bây giờ việc cứ Tổng giám đốc Hàn quan trong hơn, tôi hi vọng tin tưởng tôi lần!"

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 237 – Tiểu Bạch Thỏ biến thành Sói Xám Lớn (tiếp)
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Hạ Uyển Uyển trở tay tóm lấy tay , vừa dùng lực vừa ép người lên thành tường, trong con người toàn ý đối địch: "Tốt nhất đừng chọc vào tôi, nếu tôi cũng mặc kệ có là người phụ nữ của Thiên Ưng hay , tôi cũng giết ."

      " là bạn của Tổng giám đốc Hàn sao?" Ngô Hiểu Dao bộc phát, giọng điệu khó chịu ra mặt: " có thể bỏ qua chuyện riêng tư giùm tôi được ?"

      hoàn toàn biết nên làm gì để khuyên Hạ Uyển Uyển được, chả mong có thể làm bạn với Hạ Uyển Uyển, nhưng ít nhất mong ta phân biệt được chuyện công và tư.

      Hạ Uyển Uyển ghét mình, nhưng Hàn Tuấn Hi và Hạ UYển Uyển là bạn của nhau. Tại sao ta cứ nhất định trộn lẫn hai thứ ấy vào vậy nhỉ?

      "Chuyện riêng ư? Xem ra biết tôi thích Thiên Ưng rồi nhỉ, thế sao cứ liên tục xuất trước mặt tôi vậy? Mấy người nhau là chuyện của mấy người, tôi chỉ biết tôi chẳng muốn thấy mặt , hiểu ?"

      ấy thích Dạ Thiên Ưng, vậy mình nên làm cái gì đây? An ủi ấy? Hay làm gì khác?

      Loại chuyện như thế này chưa từng gặp phải, vậy có giống cái lần bắt gặp Dạ Thiên Ưng hẹn hò với Thước Tịch Dạ chăng, ấy cũng thế phải ? Vậy xin lỗi, phạm sai lầm rồi. nên gọi Hạ Uyển Uyển qua đây với . Bởi cái tình trạng như thế này tương tự loại hành hạ tim mình vậy.

      "Xin lỗi , quản lý Hạ, để tôi bảo Dạ Thiên Ưng kiếm người khác." chân thành lời xin lỗi với Hạ Uyển Uyển. Là do chính quan tâm đến suy nghĩ của Hạ Uyển Uyển.

      À, vậy điều duy nhất có thể làm là tránh xa Hạ Uyển Uyển thôi, tại đâu thể tặng Dạ Thiên Ưng cho ấy được.

      Nhận lời xin lỗi của Ngô Hiểu Dao, Hạ Uyển Uyển buông tay ra, rồi xoay người ra khỏi phòng.

      Ngô Hiểu Dao cũng báo việc thay đổi người cho Dạ Thiên Ưng biết, trực tiếp đến tìm Lăng Thánh Quân hỏi số chuyện về công ty.

      Trong bốn người, Lăng Thánh Long, Hạ Uyển Uyển, Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Quân, cũng chỉ có Lăng Thánh Quân đối xử với được được chút, với lại cũng quen biết hơn mấy người kia.

      Lúc kéo cửa phòng, bắt gặp Ngô Hiểu Dao ra.
      Lăng Thánh Quân làm mặt hề, miệng cười đùa, hỏi chuyện: "Đại Luật Sư tìm em trai này có việc gì đấy ạ?"

      "Chào quản lý Lăng, tôi muốn các hợp động gần đây và nhưng hạng mục có dự án lớn của công ty, có thể đưa cho tôi ?" dùng giọng cầu xin chuyện với Lăng Thánh Quân.

      Lăng Thánh Quân khoát tay ý bảo ngồi xuống, gật đầu dứt khoát: " ngồi đó , tôi lấy giùm cho ."

      " đưa mấy hạng mục ấy cho tôi sao?" hỏi lại Lăng Thánh Quân.

      Tại sao ta lại đưa mấy hạng mục ấy cho coi, tại sao tin tưởng , nhưng Hạ Uyển Uyển tin?

      mong sao bạn của Dạ Thiên Ưng cũng là bạn của biết nhường nào.

      "Đương nhiên rồi, bởi vì là bạn của Thiên Ưng, cũng là bạn cũng tôi mà." Lăng Thánh Quân hết câu rời .

      Ha ha, nếu từng người đều có suy nghĩ giống Lăng Thánh Quân tối biết bao nhiều. chưa từng thử tiếp xúc thân thiết với bạn của Dạ Thiên Ưng, cũng chẳng biết được mối quan hệ lớn đến nhường nào giữa bọn họ, nhưng luôn tận mắt nhìn thấy họ luôn với nhau như hình với bóng. Lại còn ở chung với nhau nữa, chắc hẳn mối quan hệ của bọn họ rất tốt.

      có cách nào làm chừng ấy người thích , nhưng bản thân cũng cố gắng để họ ghét mình được.

      Trong vòng hai ngày vừa qua, nguyên ngày Ngô Hiểu Dao nghiên cứu tình hình về Hàn Tuấn Hi, cũng biết ít chuyện liên quan đến tập đoàn Sony bây giờ.

      Hiểu từng chi tiết về Dạ Thiên Ưng, cảm giác nơi mình đứng cũng dính liếu nhiều đến xã hội đen.

      Trước lúc bắt đầu phiên tòa giờ.

      Dạ Thiên Ưng tự mình chở Ngô Hiểu Dao đến tòa, theo sau là xe của bọn Lăng Thánh Quân.

      Lúc xe dừng trước tòa, đám phóng viên chờ chực lâu chỗ đó ùn ùn kéo qua đây.

      Hai ngày nay, Ngô Hiểu Dao vẫn ở trạng thái khiêm tốn khác thường, đám phóng viên ngoài kia cũng biết người biện hộ cho Hàn Tuấn Hi là ai. Mà những lúc phỏng vấn Dạ Thiên Ưng, ta đều duy trì im lặng của mình.

      Hôm nay mở phiên toà phúc thẩm, đám phóng viên lại kéo đến gây khó dễ.

      Ngô Hiểu Dao hình như quen thuộc với đám phóng viên trước mặt, mỉm cười sau lưng Dạ Thiên Ưng xuống xe.

      "Thưa , có phải là Luật sư biện họ của Hàn Tuấn Hi hay ?"

      "Vâng đúng rồi."

      "Vậy thưa , đối mặt với vụ án Tổng giám đốc Hàn giấu vũ khí người giải quyết như thế nào?"

      Hôm nay hình như toàn bộ tiêu điểm đều đặt người , cũng trở thành đối tượng phỏng vấn của đám nhà báo phóng viên, Dạ Thiên Ưng thấy thế liếc mắt ra hiệu cho Lăng Thánh Quân và Lăng Thánh Long đăng sau, hai người bọn họ lập tức lên trước bảo vệ Ngô Hiểu Dao.

      Dạ Thiên Ưng và Hạ Uyển Uyển dẫn đầu vào tòa án, Ngô Hiểu Dao hết nửa ngày mới theo sau vào trong.

      cảm thấy trưởng thành hơn rất nhiều, đối mặt với đám phóng viên ấy mà chẳng lo lắng gì, có trưởng thành kèm dày dặn hơn lúc trước, tiến bộ quá, haha, hình như đuổi kịp bước của mất rồi.

      Sau khi bước vào trong, thay xong áo luật sư, những người khác thấp thỏm lo lắng ngồi trong phòng hậu thẩm.

      "Thiên Ưng à." Bên má xuất vệt hồng hồng, lo lắng tới trước mặt Dạ Thiên Ưng

      " thoải mái à? Sao mặt đỏ thế kia?" Dạ Thiên Ưng xoa gò má ửng hồng của .

      trầm mặc cúi đầu, dòm dòm ba người Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long với Hạ Uyển Uyển bên cạnh Dạ Thiên Ưng, câu bé xíu gì: "#@! ! ¥@! #! #"

      Giọng đến mức mình còn nghe huống chi Dạ Thiên Ưng: "Em cái gì?"

      Nghe thấy Dạ Thiên Ưng hỏi vậy, lấy hết dũng khí, gương mặt đỏ bừng còn miệng hét lên: " mua cho em bao cao su tránh thai với."

      ". . . "

      ". . . "

      ". . . "

      Lời vừa thốt ra, bốn người trong phòng hậu thẩm đều ngẩn người, Hạ Uyển Uyển đứng dậy trừng mắt nhìn rồi bước ra khỏi phòng đầu tiên.

      Hai tên đàn ông nào đó mặt đỏ ửng lên vì ngại, cũng vội vã bước theo sau.

      "Mấy người đừng mà, tôi có ý gì khác mà." Bây giờ có nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng rửa sạch tội mà. Đúng là khóc ra nước mắt.

      "Thiên Ưng? ? Thiên Ưng? làm sao vậy?" khẩn trương lay lay cái tên Dạ Thiên Ưng đơ ra.

      Lúc này, mới lấy lại thần trí, lời có vài phần trách móc, còn mặt có hơi hơi đỏ ửng: "Em lớn như vậy làm gì chứ? giọng với được à?"

      "Em rồi mà, chẳng phải nghe được à, sắp mở phiên tòa rồi, mau mua , mua xong rồi làm trợ lý luật sư cho em." Ngô Hiểu Dao xong lo lắng chạy vào trong tòa. Chuẩn bị cho phiên tòa sắp đến.

      ". . . " Dạ Thiên Ưng chẳng hiểu nổi, biết bày trò gì đây.

      Chỉ là, bất đắc dĩ lái xe mua giùm .
      ——— —————— —————— ———-

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :