1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 227
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      ". . . . . ." Bắc Thiên Thần chợt dừng bước chân.

      Giờ phút này, hình như lòng cậu có cảm giác vui như mở cờ? Đối tượng chia tay là trai cậu, bản thân cậu làm gì mà vui vậy nhỉ? Nhưng, nếu như chia tay với hai, vậy có nghĩa rằng...cậu có quyền theo đuổi đúng ?

      "Em sao chứ?" Bắc Thiên Thân ần cần hỏi thăm Ngô Hiểu Dao phía trước.

      Ngô Hiểu Dao quay đầu cười: "Sao có việc gì được, nhưng thà vui còn hơn là đau buồn khi chia tay."

      Ha ha, bọn họ chia tay khó để cứu vãn nó nữa rồi, trừ khi Dạ Thiên Ưng lòng , còn mối tình này chấm dứt hoàn toàn.

      Bắc Thiên thần bước nhanh tới bên cạnh, rồi đưa tay giữ lại: "Ngày mai tôi mời em xem phim được chứ?"

      "Hả?" Xem phim rạp? Hình như từ lúc chia tay Lam Cẩn Hiển chưa xem lại bao giờ: " cùng với bạn mình à?"

      Ở trong lòng , vẫn chỉ xem Bắc Thiên Thần là bạn bè, mà cảm thấy Bắc Thiên Thần rất thích Tiết Hân Nhiên, cho nên bản thân chưa từng lo lắng với bất cứ đề nghị nào từ phía Bắc Thiên Thần.

      " ây... ngày mai bận rồi." Bắc Thiên Thần mặt ngoài tự nhiên lắm, nhưng tim bên trong đập thình thịch dã man.

      "ok, ngày mai gặp nhé."

      đây biết chuyện này đúng hay sai, mới chia tay Dạ Thiên Ưng vừa xong, qua lại với Bắc Thiên Thần có tốt nhỉ?

      Nhưng lại cảm thấy Bắc Thiên Thần là người bạn tốt, thấy thất tình mang chơi giải khoai. Tốt hơn hai nhiều.

      ☆★☆★☆★☆★

      Nhận được đồng ý của Ngô Hiểu Dao, nét mặt Bắc Thiên Thần vui trông thấy.

      Có thể gọi bây giờ cậu thừa nước đục thả câu ? Cậu biết. Cậu chỉ muốn ở bên cạnh thôi, rất rất muốn, dù đó chỉ là bạn bè cũng được.
      ☆★☆★☆★☆★

      Hôm sau trời vừa sáng, Ngô Hiểu Dao đến thăm ông ngoại rồi quay về trường.

      Ca phẫu thuật của ngoại thành công mỹ mãn, cũng thoát khỏi tình trạng hôn mê sâu, biết được tin vui này, trong lòng rất vui.

      cám ơn Dạ Thiên Ưng, rất biết ơn , nếu chắc có lẽ mất người thân quan trọng nhất.

      Nhưng đáng tiếc, biết nên trả tất cả cho thế nào.

      hẹn Bắc Thiên Thần đứng ở cổng trường lúc 7 giờ sau khi học xong.

      Khi đến, Bắc Thiên Thần đứng đó đợi được tiếng.

      "Xin lỗi, có phải em đến trễ ?"

      " đâu, do tôi đến sớm thôi." Bắc Thiên Thần cong cong đôi mắt u buồn, nhưng nụ cười môi lại tươi tắn vô cùng.

      Đến rạp chiếu phim, Bắc Thiên Thân mua vé vào cửa, Ngô Hiểu Dao mua thức uống cùng Popcorn, hai người tựa nhiên cặp tình nhân vừa cười đùa vui vẻ vào phòng chiếu.

      Lúc ngồi xuống, đèn trong phòng cũng vừa tắt ngúm, nhìn Ngô Hiểu Dao bên cạnh, lòng Bắc Thiên Thần có niềm vui thể tả.

      Muốn theo đuổi , muốn làm bạn mình. Nhưng biết, đối với chỉ xem như người bạn thân bình thường mà thôi.

      "Ha ha ha ha." Nhìn bộ phim hài màn ảnh ộng, cười nghiêng cười ngả, những u sầu trong lòng dường như cũng vơi .

      Nhưng lại biết rằng, ánh mắt Bắc Thiên Thần vẫn luôn dừng người .

      Lúc ra khỏi rạp chiếu phim cũng 10 giờ đêm, nhưng Nhật Bản là cái đất hoạt động về đêm với vô số đèn led lấp lánh.

      "Cám ơn , Bắc Thiên Thần học trưởng." vẫn cho rằng Bắc Thiên Thần hôm nay dẫn xem phim rạp, chỉ vì muốn an ủi chuyện thất tình của .

      "Ha ha." Tiếng cười của cậu có chút bất đắc dĩ, đến khi nào mới nhận ra tình cảm của cậu đây?

      Dần dần bọn họ đến trạm tàu điện ngầm, lúc tính bước lên tuyến Bắc Thiên Thần vội tóm lại tay , kéo chạy.

      Cậu muốn cứ như vậy mà kết thúc, cậu rất muốn bên , bởi dễ dàng gì cuộc hẹn hò với hôm nay có lần khác.

      "Thiên Thần học trưởng định đâu thế?" tò mò hỏi Bắc Thiên Thần đằng trước.

      Quay đầu, cậu lộ nụ cười xấu xa: “Thuê phòng.”

      "Hả?" Bước chân vốn phối hợp với cậu, nhưng lại dừng.

      Bắc Thiên Thần cùng dừng chân cười cùng : "Giỡn mà, bọn mình đến quán bar uống rượu ."

      "..." Đừng mà, lần trước thất tình cũng quán rươu, giờ lại tình cũng quán rượu là sao?

      Nhưng mà, người ngoan ngoan như vẫn có đôi khi cuồng loạn, vậy phóng túng buổi cũng được. Nửa đêm chạy loạn thế này cũng sướng chán. Suy tính chập, gật đầu đáp ứng qua quán bar cao cấp gần rạp chiếu phim.

      Lần đầu tiên tới đây, cảm thụ nhạc và khí ồn ào xung quanh, giống như có cảm giác muốn buông bỏ hết mọi thứ.

      Chả trách mấy người thương nhân, thành phần trí thức lại thích mấy chốn như vầy. Có lẽ do mấy chỗ này có áp lực từ công việc lẫn cuộc sống, khiến họ được thoải mái phát tiết.

      Tiếng nhạc ầm ĩ cơ hồ có thể át tiếng chuyện.

      "Lần đầu tiên tới đây à?" Bắc Thiên Thần kề sát tai hỏi.

      gật đầu, hai người bọn họ tới chiếc ghế dài.

      Quầy rượu ngay ở giữa với khán đài cao cao, dưới khán đài là sàn nhảy với vô số người lắc lư cơ thể nền nhạc sôi động.

      Bắc Thiên Thần lôi lên khán đài, cậu tiến lên chuyện với DJ ở giữa, bảo cho cậu mượn bàn DJ Lam Nguyệt Thiên chút.

      Sau đó, Bắc Thiên Thần sử dụng những động tác thuần thục bàn DJ, cả quầy rượu được dấy lên cao trao lần nữa.

      Nhìn tất cả mọi người xung quanh rơi vào sương mù, bị mê hoặc bởi nó, nhìn Bắc Thiên Thần đó, ôi, đẹp trai quá.

      Nhưng sao lại thấy bóng dáng Dạ Thiên Ưng người ấy nhỉ?

      Bộc phát hết , Ngô Hiểu Dao bước lên sàn nhảy, mặt là nước mắt nhớ nhung, vòng eo xinh xắn cử động theo tiết tấu nhạc sàn.

      Tới cái nơi náo nhiệt thế này, bộc lộ con người khác, con người thích nhảy, thích bạo động.
      Đúng lúc này, có hai tên đàn ông tóc vàng tới bên cạnh ...
      Last edited by a moderator: 20/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 228: Bị cảnh sát bắt
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa
      Cảm thấy bộ phận quan trong người bị đụng chạm, dừng điệu nhảy lại, nhìn hai tên đàn ông trước mặt, nhíu mày toan tính rời .

      Hai người đàn ông này liếc nhau cái, trái phải giữ tay lại, cuồng dã nhảy múa.

      "Buông tôi ra." Giờ phút này tiếng của rất lớn, nhưng rất đáng tiếc, nó bị thành ầm ĩ của nhạc sàn lấn át.

      Bắc Thiên Thần chơi đĩa DJ thấy thế vội bước xuống, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Ngô Hiểu Dao, tóm lấy cổ áo tên rồi cho đấm.

      Người người trong sàn nhảy thấy có cuộc ẩu đả nên tản ra xung quanh.

      "Đàn Thiên Thần." Ngô Hiểu Dao hất bàn tay tên còn lại ra rồi chạy đến bên cạnh Bắc Thiên Thần, muốn tiến lên ngăn vụ ẩu đả này lại.

      Tiếng nhạc vẫn lớn như trước, hai tên khốn ấy lại liếc nhìn nhau cái, sau đó tên tóc vàng trong đó liền vung tay định đấm cho Bắc Thiên Thần cú.

      Bắc Thiên Thần chợt cúi đầu, nhanh chóng dùng chân đá phát vào bụng khiến ta thở hổn hển.

      Nhìn vụ ẩu đả cũng ngày càng mở rộng ra, Ngô Hiểu Dao đứng bên nhìn nó, từ từ chuyển lo lắng sang vui vẻ.

      Nếu bình thường tự trách mình, nhưng giờ, thấy mình sảng khoái, thỏa mãn bản thân.

      y hệt con điên, chạy tới chiếc ghế dài đằng trước, cầm nguyên 1 chai bia đập lên đầu gã tóc vàng ấy.

      Máu tươi theo vết thương đầu chảy xuống, cả quầy rượu phát ra tiếng thét chói tai, nhạc vì thế cùng dừng lại, đèn điện bật sáng.

      Lúc này. . . Hồn vía Ngô Hiểu Dao được kéo trở lại.

      Nhìn gã đàn ông trước mặt bị mình đánh, rồi nhìn chai bia tai, tâm trí đáp xuống mặt đất.

      Mấy người xung quanh đều dùng ánh mắt khủng khiếp nhìn , sao vậy?

      cách nào giải thích được, lúc chai bia tay rơi xuống đầu gã ấy, thấy rất sảng khoái, tựa như tất cả nỗi buồn phiền tan biến theo nó.

      "Dao Dao." Bắc Thiên Thần chạy tới bên cạnh của , cầm tay lên, coi thử có bị mảnh thủy tinh làm bị thương hay .

      "Em? Em? Em đập đầu người ta sao?" biết nên khóc hay nên cười đây, ngoan ngoãn như lần đầu tiên mất dạy thế này.

      "Em sao chứ?" Bắc Thiên Thần khẽ vuốt mặt , phát trong ánh mắt mờ mịt mông lung chút ánh sáng.

      Là do cậu chú ý đến điều này, hôm nay khác xa ngày thường.

      Cậu vốn tưởng rằng thất tình ảnh hưởng gì đến . Nhưng lầm rồi, bây giờ nhìn biểu của , cùng với nụ cười khúc khích lúc ở rạp chiếu, cậu biết vị trí của Dạ Thiên Ưng trong lòng quá lớn.

      "Con mẹ nó, giờ tao báo cảnh sát, chúng ta gặp nhau ở đồn cảnh sát , mẹ kiếp !" tên tóc vàng bị Ngô Hiểu Dao đập chảy máu đầu, tên bị Bắc Thiên Thần đánh sưng bầm tím mặt mũi.

      Nhìn hai tên đó, nhịn được cười phá lên.

      "Dao Dao." Bắc Thiên Thần lắc lắc , giúp tỉnh táo lại. Hình như có gì đó là lạ.

      "Ha ha ha ha, nhìn hai tên ấy kìa, mắc cười quá ." Biểu của càng ngày càng lạ lùng.

      giờ phản ứng của đủ dạng, chỉ có thể hiểu theo cách, hoặc là Ngô Hiểu Dao điên rồi, hoặc là... có người bỏ thuốc trong nước của .

      Nhớ lại từ lúc mới bước vào quán rượu, uống mấy ly bia, còn chỉ uống thức uống mà thôi, uống chút rượu nào.

      Tên đàn ông tóc vàng?

      Hai tên này khi thấy bọn họ đến chuyển bàn qua sát đây. Chẳng lẽ bọn họ bỏ thuốc kích thích vào thức uống của ?

      "Này, có phải mấy người bỏ thuốc kích thích vào đồ uống của ấy đúng ?" Bắc Thiên Thần tức giận đến trước mặt hai tên chất vấn.

      Hai người họ liếc nhau cái: "Nào có, mày đừng bậy bạ!"

      Bắc Thiên Thần tức giận vung tay cho gã trong đó đấm, tên còn lại thấy thế vội chạy lên giúp.

      lúc này, cảnh sát chạy tới.

      Cảnh sát hỏi thăm tình huống lát, lập tức mang ba người đánh nhau, cùng với Ngô Hiểu Dao đứng cười khúc khích bên cạnh vào đồn cảnh sát.

      "Ha ha ha ha, lần đầu tiên em đến đồn cảnh sát đấy nhé." Ngô Hiểu Dao vừa cười vừa , cảm giác xung quanh đều là thế giới mơ hồ, ràng.

      "Dao Dao, em tỉnh táo lại nào." Bắc Thiên Thần biết rằng, nếu chuyện đến đồn cảnh sát bị trường biết được, như vậy có nghĩa là cậu và Ngô Hiểu Dao bị kỷ luật theo quy định của nhà trường.

      Cậu thế nào cũng sao, nhưng ...

      Cậu hôm nay chỉ hy vọng bên nhiều hơn, thế mà lại để bị bỏ thuốc, cậu quá vô dụng.

      "Có phải ấy chơi thuốc ?" Cảnh sát trong xe quan sát Ngô Hiểu Dao rồi hỏi chuyện.

      vội vã lắc lắc đầu: "Tôi là sinh viên giỏi đấy nhé, chơi thuốc đâu."

      " cảnh sát, có thể giúp tôi liên lạc với Tiếu Dạ Thiên được ?"

      Nghe câu hỏi của Bắc Thiên Thần, cảnh sát phía đằng trước nhanh chóng quay đầu lại: "Cậu là gì của ấy?"

      "Tôi là em trai của ấy.” bất đắc dĩ mới làm thế này, muốn liên lạc với cả, tuy nhiên, giờ chỉ có mình ấy mới có thể giúp Ngô Hiểu Dao giữ được tương lai.

      Lúc cậu và Dạ Thiên Ưng đến Trung Quốc chưa từng liên lạc lại với Tiếu Thiên Dạ.

      Cậu chỉ biết mình có trai cả làm cảnh sát, còn hình dáng ấy thế nào cậu đều biết.

      Còn về phần quan hệ giữa ba người với nhau, cậu với Tiếu Thiên Dạ chắc chắn có gì, nhưng giữa Dạ Thiên Ưng và Tiếu Thiên Dạ ...
      Last edited by a moderator: 22/4/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 229: cả nhà họ Bắc
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Lúc đến đồn cảnh sát, Bắc Thiên Thần và Ngô Hiểu Dao được thẩm vấn chung trong phòng, còn hai tên tóc vàng hoe kia được thẩm vấn ở căn phòng khác.

      "Bắc Thiên Thần, người nhà cậu tới bảo lãnh, cậu có thể rồi."

      "Còn Ngô Hiểu Dao sao?"

      " ta thể , qua xét nghiệm cho thấy trong máu ta có thành phần ma túy tổng hợp.”

      " cảnh sát, ấy bị bỏ thuốc đấy. " Bắc Thiên Thần bất mãn giải thích với người cảnh sát kia.

      "Những chuyện này bọn tôi điều tra, cậu ."

      " liên lạc với Tiếu Thiên Dạ chưa?"

      " ta chạy đến đó." xong, người cảnh sát kia đem Bắc Thiên Thần ra khỏi phòng thẩm vấn.

      Bên ngoài phòng thẩm vấn, Dạ Thiên Ưng dùng vẻ mặt thâm trầm nhìn Bắc Thiên Thần.

      Bởi vì khung giám hộ Bắc Thiên Thần để tên tuổi địa chỉ của Dạ Thiên Ưng, cho nên trước tiên cảnh sát thông báo cho đến đây bảo lãnh, còn người giám hộ của Ngô Hiểu Dao cảnh sát liên hệ nhưng vẫn chưa đến

      " hai.” Bắc Thiên Thần giờ chỉ mong Dạ Thiên Ưng mau mau rời khỏi chỗ này, cậu muốn nhìn thấy Ngô Hiểu Dao bây giờ, càng thể để ấy gặp được Tiếu Thiên Dạ dọ cậu gọi đến.

      "Em dám mang Ngô Hiểu Dao quán Bar?" Dạ Thiên Ưng khi nhận được cảnh sát thông báo cũng biết ngọn nguồn chuyện này rồi, lấy danh phận bạn trai Ngô Hiểu Dao để bảo lãnh ra ngoài, nhưng giờ trong cơ thể có chứa chất ma túy, nên phải giam giữ 48 tiếng đồng hồ mới có thể bảo lãnh ra ngoài được.

      "Vâng." Bắc Thiên Thần áy náy gật đầu.

      "Tại sao em coi trọng ấy hả?" Dạ Thiên Ưng lập tức bùng phát lửa giận trong người.

      Mười ngày nay phiền đến khó chịu, mà giờ lại nhân được tin tức Ngô Hiểu Dao chung với Bắc Thiên Thần nữa chưa. Tim khỏi có loại mùi vị ghen tuông chiếm lĩnh.

      "Ơ, ở đồn cảnh sát mà công khai cãi nhau à?" giọng tình từ kiểu nhà giàu phát ra.

      Cả cục cảnh sát đúng nghiêm chào người đàn ông kia cái, sau đó đứng sang hai bên nhường đường cho ta.

      Người đàn ông ấy từ từ về phía Dạ Thiên Ưng, trong đôi mắt ấy là ác ý khi nhìn vào Dạ Thiên Ưng.

      Thoáng chốc, Dạ Thiên Ưng vốn giận dữ chuyển sang căm hận, tay nắm chặt thành quả đấm, mắt nhìn chằm chằm vào tên đàn ông đó.

      “Chú trong coi em trai thế nào vậy ta? Sao lại dạy dỗ nó thành tên lưu manh đầu đường xó chợ như thế nhỉ? ra ngoài đánh nhau, còn mang bạn hít thuốc phiện, là ‘thượng bất chánh hạ tắc loạn’* mà." Người đàn ông này chính là cả của Dạ Thiên Ưng, Tiếu Thiên Dạ. (thượng bất chánh hạ tắc loạn: mình xin phép được để nguyên câu văn này, bởi theo ý mỉa mai của ông Tiếu này đối với Ưng hợp ngữ cảnh, dùng châm ngôn để càng tăng độ mỉa hơn nữa. ^^ Tạm dịch câu này là: chính trực dưới nề nếp.)

      Hình dáng bên ngoài của ta cũng tương tự như Dạ Thiên Ưng, chỉ là phong cách của có cảm giác nghiêm trang nghiêm nghị hơn mà thôi, so với cái vẻ mị hoặc của Dạ Thiên Ưng chệnh lệch rất xa.

      Thấy Tiếu Thiên Dạ chất vấn mình, Dạ Thiên Ưng khinh thường cười tiếng: "Em trai của tôi tôi có quyền dạy bảo nó như thế nào chứ, đâu có thể so với loại người nhận người khác làm cha mà cậy mạnh được đâu."

      Dạ Thiên Ưng rất hận Tiếu Thiên Ưng, nỗi hận ấy thể nào dùng vào tiếng đồng hồ để gỡ bỏ được.

      Kể từ ba mẹ bọn qua đời, Tiếu Thiên Dạ lập tức được gã chính trị người Nhật Bản nhận nuôi, sau đó ta trở nên coi thường Dạ Thiên Ưng .

      "À há." Tiếu Thiên Dạ nhíu mày, giọng phẫn hận: "Nếu phải do chú hại chết cha mẹ tôi, làm sao tôi trở thành nhi, tôi được nhận nuôi nhỉ? "

      Trong nháy mắt, nắm tay của Dạ Thiên Ưng nổi đầy gân xanh vì uất ức. hại chết ba mẹ mình, nhưng nếu có chỉ là kẻ gián tiếp giúp hung thủ hại chết ba mẹ mà thôi.

      Khi còn bé Dạ Thiên Ưng rất nghịch ngợm, lúc ở nhà đùa lửa, cẩn thận đốt cháy cả căn nhà, thế là, vì cứu Dạ Thiên Ưng mà ba mẹ phải chôn mình trong trận hỏa hạn đó.

      Từ đó, vẫn luôn mang trong mình nỗi trách cứ bản thân mà sống qua ngày. Cho đến khi gặp được bé ấy, nhưng trách cứ trong lòng cùng bay theo .

      Rất vất vả mới buông bỏ được nỗi ám ảnh đó, giờ lại bị Tiếu Thiên Dạ khơi ra, tự trách cùng với nóng giận trong lòng Dạ Thiên Ưng như muốn lao ra. Nhưng thể đánh Tiếu Thiên Dạ, biết lòng dạ hèn hạ của ta, giống y đúc mười hai năm trước, dù đây là lần đầu tiên họ gặp lại. Vẫn toàn mùi thuốc súng.

      " cả, đừng trách hai." Ba mẹ bọn họ mất khi Bắc Thiên Thần còn quá , cậu trách trai mình, mà hơn nữa, vị trí của hai Dạ Thiên Ưng trong lòng cậu lại rất lớn.

      "Ồ, Thiên Thàn à, như vậy , em đừng có theo cái người có tiền đồ này nữa nhé, theo ." Từ lúc mới tới Tiếu Thiên Dạ coi thương Dạ Thiên Ưng, vô cùng coi thường , ngay cả bây giờ Dạ Thiên Ưng trở thành thương nhân xuất xa, ta vẫn coi thường như trước.

      " cả à, trong lòng em hai vẫn ở vị trí đầu tiên, hôm nay em gọi đến đây, là hy vọng nể tình bọn mình là em ruột, xóa bỏ tội danh của Ngô Hiểu Dao giùm em." Lời Bắc Thiên Thần ra vừa mang kiên định lẫn ý khẩn cầu.

      Cậu khẳng định vị trí của Dạ Thiên Ưng cách kiên định, và khẩn cầu cứu giúp Ngô Hiểu Dao giùm cậu.

      "Em đừng bậy như thế, cả ta đây phải theo luật phát mà làm, bé kia nếu hút thuốc phiện có biện pháp, còn nếu bị hại thả người ra thôi, dĩ nhiên, trước tiên cũng có thể dùng danh nghĩa của mình để bảo lãnh bé ra khỏi đây trước khi đến lúc đó."

      Tiếu Thiên Dạ xong, trừng mắt nhìn Dạ Thiên Ưng rồi vào phòng làm việc cảnh sát ở bên trong.

      " hai, em còn cách nào mới gọi cả đến."

      "Thôi." Dạ Thiên Ưng trách Bắc Thiên thần.

      biết, tình huống như thế này chỉ còn mình Tiếu Thiên Dạ mới bảo lãnh được Ngô Hiểu Dao.

      Rốt cuộc chỉ có quyền lực chính trị mới lớn nhất, hiểu rồi, muốn thỏa mãn dã tâm của mình, nhất định phải trở thành chính trị gia.

      Chốc lát, Ngô Hiểu Dao mặt mày vui vẻ ra khỏi phòng thẩm vấn. Nhưng...Khi nhìn thấy Dạ Thiên Ưng trong nháy mắt, khổ sở trong lòng bất chợt dâng lên lần nữa, lúng túng cúi đầu, vẫn cố để nụ cười bên môi. Dù muốn cười cũng chả được.

      Thấy dáng vẻ kiểu đó,lòng Dạ Thiên Ưng có loại giận dỗi thành tên, quát: "Mang lên xe!" xong, xoay người khỏi đồn cảnh sát.

      Bắc Thiên Thần tới bên cạnh của , dẫn ra khỏi đồn cảnh sát, rồi cùng nhau ngồi lên xe Dạ Thiên Ưng về.
      Last edited by a moderator: 23/4/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 230: Thân thiết sau chia tay
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Lúc lên xe, và Bắc Thiên Thần ngồi vào ghế sau, nhìn kiểu ngồi ấy, mày Dạ Thiên Ưng nhíu chặt với nhau.

      muốn ngồi ở bên cạnh mình, cái vị trí này mới thực thuộc về . Đôi lúc ánh mắt dừng lại nơi gương chiếu hậu, hoàn toàn thể rời khỏi hình bóng .

      Mười ngày, thể dừng lại nỗi nhớ nhung dành cho . Vì hoàn toàn tìm được lý do tại sao. Nếu chia tay cần gì phải nhớ? đâu phải người muốn tìm sau chừng ấy năm nay.

      bao lâu, Dạ Thiên Ưng lái xe đến chỗ ở của mình, lúc dừng mới phát mình lái nhầm điểm đến.

      Ô, Bắc Thiên Thần còn ở đây mà, làm gì vậy chứ? Hai người họ quen nhau rồi sao? Chuyện này can hệ gì đến cơ chứ? Nhưng khi nhìn thấy bọn họ chung với nhau, ghen ty.

      Ngô Hiểu Dao nhìn cảnh ngoài xem, sau đó im lặng, rồi câu: "Tôi muốn về trường."

      "Nhớ về trường rồi đừng ra ngoài điên loạn nữa!" Dạ Thiên Ưng im lặng nãy giờ chợt lên tiếng, đây cũng là lần đầu tiên họ chuyện lại sau mấy ngày chia tay. Nghe qua còn có vẻ cãi nhau nữa cơ đấy.

      Dạ Thiên Ưng trách , trách mới chia tay chạy ra ngoài chơi đùa, mà còn lại chơi với con trai. Mặc dù gã đó là em trai của mình.

      Nhưng tóm lại có biết thằng nhóc đó thích mình nhỉ, lại còn chơi với nó chứ?

      Trong giọng của ghen tức, ấy thế mà Ngô Hiểu Dao vẫn phát ra.

      " tên gì vậy ?" Thuốc ấy có tác dụng khiến bộc lộ nỗi uất ức của mình thành cơn giận với Dạ Thiên Ưng: "Tôi tự mình chơi, quản cái gì tôi chứ?"

      Nhìn dáng vẻ buông thả của , Dạ Thiên Ưng giận và còn có cảm giác vui vui.

      chẳng thay đổi được cái vẻ đáng của mình sau khi dính chút thuốc mà, nở nụ cười xấu xa, giọng lộ châm chọc : "Mới chia tay có mấy ngày, chạy ra ngoài chơi?" vào trọng tâm chuyện cần bàn.

      " nhảm, chẳng lẽ bắt tôi ở nhà khóc à?"

      " khóc ít nhất em cũng nên ngoan ngoãn mấy ngày chứ? Cũng biết ai đó lúc tôi, lúc khác cũng tôi, kết quả mới đảo mắt cái mặt nguyên nụ cười, còn sung sướng so với người khác nữa kìa."

      Bên trong xe vốn dĩ là lúng túng bao bọc, giờ lại bị cơn cãi vã nhau thay thế, mặc dù là chửi mắng nhau nhưng ai cũng có thể nhìn thấy rằng đó là liếc mắt đưa tình, Bắc Thiên Thần bên thấy mình có chỗ ở đây, mở cửa xe xuống.

      Nhìn Dạ Thiên Ưng cười xấu xa, cộng với dáng vẻ tức giận ấy, cũng muốn tức: " bị ngu à? Tôi có muốn cười, cũng làm được. Còn nữa, tôi thích đấy, thích sao nào, nhưng ít nhất so với còn hiểu nó như thế này đấy, chỉ muốn báo ân nên chả phân biệt ràng tình với là cái thá gì, uổng công năm nay 26 tuổi mà vừa ngây thơ, vừa ngu ngốc thế bà!"

      "Em mắng ai ngây thơ, ai ngu ngốc hả? " Dạ Thiên Ưng đứng dậy chạy đến chỗ Ngô Hiểu Dao, dùng vẻ nghiêm túc hỏi cho .

      "Mắng đó!"

      "Chửi câu nào đấy?" Nhìn vẻ mặt có vẻ nghiêm túc, nhưng lòng vui hả hê.

      Mười ngày, chưa bao giờ vui vẻ như thế này, chỉ lúc ở bên mới biến thành vậy. Điều này chứng tỏ cái gì đây?

      " ngây thơ, ngu ... Ừm."

      Lời của mới được nữa, bị đôi môi bá đạo của Dạ Thiên Ưng cuốn lấy, chưa được đồng ý của hôn đến điên cuồng.

      Loại cảm giác nhớ thương mười ngày nay, đem nó hóa thành cái hôn dành cho , ban đầu còn giãy dụa nhưng sau đó lại mềm mại đón nhận.

      say đắm trong nụ hôn của , say sưa trong tất cả của , cảm nhận đầu lưỡi của trườn vào trong khoang miệng mình, vốn dĩ say đắm nó nhưng bỗng lấy lại lý trí, dùng răng cắn chặt đầu lưỡi , đẩy ra, dùng tay lau miệng, nhìn rồi vội mở cửa bước xuỗng xe.

      muốn tình từ nơi , nhưng giờ là chuyện gì đây? Nụ hôn ràng này là chuyện gì đây?

      Giống như tình trạng mập mờ như trước đây ư?

      Đủ rồi, muốn như vậy.

      Tại sao vì bản thân mình câu, phải vì trả ơn mà quen chứ? Dù mình phải bé năm ấy, cũng đồng ý ở bên được mà, tại sao lại giải thích như vậy chứ?

      Cười, cười, phải cười chứ!

      Con mẹ nó cái thuốc chết tiệt đó quá , chỉ biết khiến cười, vừa cười vừa khóc khó chịu muốn chết.

      Bắc Thiên Thần đứng bên ngoài nhìn Ngô Hiểu Dao bước xuống xe mang theo nước mứt mặt, lòng cậu có cảm giác đau thành lời.

      Cậu cảm nhận được mình hoàn toàn thể xen giữa bọn họ, dù họ có chia tay hay chăng nữa, cậu vẫn biết rằng, vẫn thích Dạ Thiên Ưng như cũ.
      ☆★☆★☆★☆★
      Nhìn Ngô Hiểu Dao cùng với Bắc Thiên Thần dần dần xa, Dạ Thiên Ưng thở dài hơi.

      mới hôn ư? Lý do? có. tìm được bất kỳ lý do gì khiến muốn hôn .

      Thấy Bắc Thiên Thần với , vì sao trong lòng lại có cảm giác ghen tức? Xa nhau mười ngày nay, tại sao vẫn nhớ mãi quên được? Xuống xe, trở lại căn hộ nơi ở, lấy chai rượu vang rót nửa ly, ngồi ghế salon, lắc cái.

      Khóe miệng trong nháy mắt lên nụ cười mơ hồ.

      Lúc nãy cãi nhau với trong xe, giống như đứa trẻ bướng bỉnh vậy. Tựa như quên hết mọi phiền não. Vì sao có bãn lĩnh vậy nhỉ? Và tại sao lần nào cũng mập mờ với ?

      Chìm đắm trong hỗn loạn, đầu óc Dạ Thiên Ưng cũng loạn thêm, muốn tìm đáp án, tìm lý do thích hợp nhất để nhớ đến nữa, bởi vì chỉ muốn gặp lại bé mười hai năm trước giúp thoát chết mà thôi.

      "Ting ting."

      Tiếng chuông cửa vang lên, Dạ Thiên Ưng để ly rượu trong tay xuống, ra mở cửa.

      Hạ Uyển Uyển đứng ở ngoài cửa, gương mặt có chút hồng hồng, người còn tỏa ra mùi rượu nồng nặc.

      Từ cái lần Dạ Thiên Ưng mắng Hạ Uyển Uyển kia, tìm được lý do gì đến gặp Dạ Thiên Ưng, đây cũng coi là lần đầu tìm đến sau mấy ngày nay.

      "Uyển Uyển, em uống rượu à?" Dạ Thiên Ưng nhíu mày, ghét phụ nữ uống rượu, Từ lúc Hạ Uyển UYển theo cho đến bên giờ chưa từng uống rươu. (Tôi nhớ đợt trước 5 người nhậu chúc mừng, ta có uống mà -_- )

      Trong nháy mắt, hốc mắt Hạ Uyển Uyển chứa đầy nước, cúi đầu tỏ vẻ vô tội, như yếu đuối chịu nhiều uất ức
      ——— —————————–
      Last edited by a moderator: 23/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 231 – Thời khắc quan trọng nhất lại chạy tới người đàn ông này
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Dạ Thiên Ưng đưa tay kéo vào nhà rồi đỡ ngồi lên ghế salon, lấy chiếc khăn lông ấm lau mặt cho .

      Đây chính là cách thể của Dạ Thiên Ưng với Hạ Uyển Uyển cùng ba người quan trọng khác trong lòng của mình.

      Cho dù máu lạnh bao nhiêu, tuyệt tình bấy nhiêu chăng nữa, trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày của mình, đều như vị trai chăm sóc từng tí đối với họ.

      "Thiên Ưng." Hạ Uyển Uyển giọng gọi tên Dạ Thiên Ưng, vòng tay ôm cổ : "Em thích , tại sao tới bây giờ vẫn có cảm giác chứ?"

      "Uyển Uyển à." Dạ Thiên Ưng nhíu mày, muốn tóm tay Hạ Uyển Uyển lại, trong lòng vẫn coi như đứa em mà đối xử, chưa hề có chút tình cảm nam nữ.

      " bảo thích phụ nữ chững chạc, em cố gắng bản thân ăn mặc chín chắn, giả bộ trưởng thành hơn, bảo thích phụ nữ xinh đẹp, thấy em đẹp hay sao? Tại sao trong tầm nhìn của có em? biết em hâm mộ những người phụ nữ trước đây hay ?"

      Hạ Uyển Uyển tình nguyện được Dạ Thiên Ưng đối đãi như những người phụ nữ cam nguyện trước đây, thích , thích tám năm, từ 14 tuổi gắn bó với Thần Long Thiên, bắt đầu từ khoảnh khắc đó, thích Dạ Thiên Ưng. (Thần Long Thiên: theo mình đây là tên tổ chức xã hội đen của mấy Dạ Thiên Ưng, Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long, Hạ Uyển Uyển. Do mình k đọc 100c đầu tiên, cho nên k hiểu về cụm từ này lắm. Mình xin phép để nguyên tên riêng trong cv nhé.)

      Nhưng trong mắt Dạ Thiên Ưng giây phút cũng chưa từng có , dù chỉ lần.

      chỉ có thể mỗi ngày nhìn Dạ Thiên Ưng chiều chuộng người phụ nữ khác, mỗi ngày nhìn thân thiết với người con khác. vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

      chưa từng nổi giận vô cớ với , vẫn hết mực thương như thuở trước, thế nhưng lại vì ả Ngô Hiểu Dao mà tức giận , bản thân hiểu nổi, đến cùng coi trọng ta ở chỗ nào cơ chứ?

      "Uyển Uyển, em còn mấy câu giống mấy ả phụ nữ khác, sau này đừng theo ." Ở trong lòng , Hạ Uyển Uyển giống những phụ nữ khác, tựa như người thân, người nhà ở Thần Long Thiên, thể mất .

      chưa thích người phụ nữ nào cả, điều này có thể thừa nhận. Riêng lý do tại sao thích phụ nữ chững chạc, trưởng thành hơn, cũng hiểu .
      Nhưng... có thể xác định lòng mình rằng, chưa từng thích bất cứ người phụ nữ nào, bao gồm ngay từ lúc mới bắt đầu quen Ngô Hiểu Dao, Lăng Thánh Quân hỏi , thích ấy , có thể xác định câu trả lời của mình là thích . Khi đó dù có vì lý do là ân nhân từng cứu , vẫn chưa thích .

      Nhưng bây giờ... biết phải ân nhân của mình, nhưng tại sao vẫn chưa có cách nào xác định tình cảm của dành cho là gì?

      , kia sao?

      sai!

      Từ lúc sau khi kết thúc nụ hôn, bảo đừng dây dưa với nhau nữa, mới phát mình .

      Cũng phải vì lý do nào hết, cũng chẳng vì đoạn tình nghĩa mười hai năm trước, cứ coi như dù có chuyện đó, vẫn .

      Ngốc quá .

      Đến giờ mới mới tỉnh ngộ.

      Muộn đây? Còn kịp nữa nhỉ?

      Cướp về còn kịp ta?

      "Thiên Ưng, em muốn chiều chuộng em lần!" Đôi mắt Hạ Uyển Uyển ngập tràn nước mắt, trong lời cầu khẩn thiết tha, tình cảm dành cho quá sâu.

      biết Hạ Uyển Uyển có tình cảm với mình, nhưng đáng tiếc, vẫn chỉ xem như người em , hề có chuyện tình nam nữ.

      "Uyển Uyển, có... người mình rồi." Đây là lần đầu tiên Dạ Thiên Ưng mở miệng lời đương, và khi Hạ Uyển Uyển nghe thấy câu ấy, hai cánh tay đặt cổ cũng buông lỏng xuống.

      Nước mắt rốt cuộc kìm được mà chảy xuống, xoay người chạy khỏi căn hộ của Dạ Thiên Ưng, lòng đau như cắt, tại sao vậy, tại sao Dạ Thiên Ưng lại đối xử với như vậy?

      ☆★☆★☆★☆★

      Trời dần dần hừng ánh sáng, thuốc kích thích bên trong Ngô Hiểu Dao cũng hết tác dụng, nhớ lại buổi gặp mặt Dạ Thiên Ưng tối hôm qua, lòng lại lần nữa dấy lên chút rung động.

      thương dừng .

      Nhưng cái tình từ phía chẳng có nghĩa lý gì.

      Tỉnh táo mà, tình táo lại nào...

      Đứng dậy, đến bệnh viện ông ngoại nằm, thấy nụ cười của mẹ, rồi bệnh tình thuyên giảm của ngoại, lòng cũng an tâm hơn.

      "Ông già, mau đêm giấy tờ căn nhà ấy ra đây."

      "Mày cút ! Mày cút ngay!!"

      Tiếng cãi nhau bên trong phòng bệnh nhân truyền đến tai, nhanh chóng chạy vào trong, người đàn ông đầy hung dữ đứng trong phòng gây gổ với ông ngoại và mẹ .

      "Cậu?" Tiếng mang kinh ngạc vang lên, người đàn ông kia quay đầu lại.

      Là cậu của Ngô Hiểu Dao, chưa từng chăm sóc ông ngoại lấy phút giây.

      Cậu cũng chả để ý đến , vẫn giận dữ hét lên như cũ: "Mau , thế nào tôi cũng là con trai mà, căn nhà đó ít nhất cũng có phần cho tôi."

      hiểu sơ sơ rồi, nghe ý tứ trong lời của ông cũng biết, ông muốn căn nhà của bọn họ ở.

      ", do ba bị bệnh, nên căn nhà đó thế chấp cho người ta rồi." Mẹ Ngô ra sức giải thích.

      Nhưng cậu vẫn cau mày khó chịu, trợn mắt chạy đến chỗ mẹ Ngô mà cãi: "Lúc mày còn làm nhân tình của người ta bộ có tiền cho ba chưa bệnh à? Gạt ai vậy chứ?"

      Cậu gì thế?
      Mẹ là nhân tình của người ta? Vậy mình là gì? Ba của mình là ai ? phải qua đời rồi sao?

      "Mẹ ơi? " toàn thắc mắc nhìn mẹ Ngô, muốn tìm đáp án, ba qua đời chưa? Hay ba mình hoàn toàn chưa chết, giống như lời cậu mẹ chỉ là nhân tình của người ta mà thôi.

      "Dao Dao à, con đừng nghe cậu con bậy nhé." Vẻ mặt mẹ Ngô rất hốt hoảng, bà muốn con bé Ngô Hiểu Dao biết mấy chuyện này.

      "Tao bậy sao? Lúc mày 16 tuổi làm nhân tình cho cái tên chính trị gia kia mà, 17 tuổi sinh cái đứa con hoang này nè, tao bậy chỗ nào chứ?" Cậu ngang bướng hết , lại con đưa ngón trỏ chỉ vào Ngô Hiểu Dao.

      Con ngoài giá thú. Con hoang? Mình là đứa con hoang ư? ra mẹ sinh mình lúc 17 tuổi, ba của mình rốt cuộc là ai, tại sao phải do mẹ chăm sóc, tại sao đến bây giờ mới biết tất cả?

      "Câm mồm! ! !" Ông ngoại lớn tuổi nằm đó tức gần chết, có đứa con bất hiếu như vậy là do bọn họ may mà.

      Mẹ Ngô bị hỏi thế nên nghẹn họng, ngày thường lúc này bà cũng cầu Ngô Hiểu Dao giữ gìn nề nếp, ấy mà bây giờ bà lại mất mặt thế này trước Ngô Hiểu Dao, bà biết làm thế nào trước mặt con đây?


      Chương 232 – Ngô Hiểu Dao, em.
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Nước mắt mẹ Ngô rơi từng dòng xuống đầy mặt. Miệng câm nín biết gì thêm.

      Ngô Hiểu Dao ngây ngốc đứng đó để mặc cậu mình tùy ý làm gì làm.

      Rối rồi, đến 18 tuổi mới biết toàn bộ việc trong nhà mình.

      Ba, ba của rốt cuốc là ai?

      Chính Trị Gia? Là chính trị gia nào? Mà tại sao ông ấy lại chịu trách nhiệm với mẹ ? (dễ òm, liên hệ chương trước, dù mềnh chưa đọc đoạn sau, má tác giả nào cũng thích liên kết)n

      Ai có thể bảo rằng tất cả đều phải được , tại sao cậu lại ra này cơ chứ? Tại sao cậu lại muốn tổn thương mẹ và mình?

      Ngô Hiểu Dao vừa rơi nước mắt bất chợt, có đôi bàn tay nào đó ôm lấy đôi mắt .

      Ai vậy?

      bất lực quay đầu lại nhìn, nước mắt ước đẫm đôi bàn tay kia.

      “Cục cưng à, phải bảo, chỉ được khóc em xem rồi à."

      Cái giọng này là Dạ Thiên Ưng? Sao lại xuất ở đây? Tại sao mỗi lần có nỗi khổ trong lòng lại ở đây cơ chứ?

      Cả người Ngô Hiểu Dao dựa người đằng sau, cảm nhận bờ ngực của , giờ rất cần cái ôm này để che giấu tâm trạng của mình.

      "Cậu là ai?" Cậu kinh ngạc hỏi chuyện Thần Long Thiên, rồi lướt nhìn trong phục lẫn phong cách của Dạ Thiên Ưng, chợt ánh mắt sùng bái của ông ta bắn tứ phía: "Cậu là chủ tịch của tập đoàn Sony phải ?"
      n
      Dạ Thiên Ưng để ý đến ông cậu này, dùng tay lau hết nước mắt mặt Ngô Hiểu Dao, rồi chầm chậm đến cạnh mẹ Ngô: "Bác ." Dạ Thiên Ưng nho nhã chào bà ấy tiếng, sau đó lấy chiếc khắc tay trong túi áo đưa cho mẹ Ngô dùng. Rồi lại lấy trong túi áo trong tấm chi phiếu ghi vài chữ lên bên đó, xoay người đưa cho ông cậu này: "Đây là 20 vạn, đủ để mua lại căn nhà kia."

      "Thiên Ưng!"

      "Cậu Dạ à."

      Mẹ Ngô và Ngô Hiểu Dao cùng tiến lên toan tính chặn lại hàng động của Dạ Thiên Ưng, cười tiếng rồi hướng về phía mẹ Ngô: "Bác à, việc nhà của người lẽ ra con nên can dự vào, nhưng con lại là bạn trai của Dao Dao, con mong rằng mọi người có chuyện gì vui."

      Bạn trai, chẳng phải chia tay nhau rồi à?

      Bây giờ đâu có vị trí nào chứ, bản thân lại phải thiếu nợ nhiều tiền nữa rồi. Nhìn cách năng với hàng động của , chả hiểu nổi.

      Người cậu hớn hở cầm lấy tờ chi phiếu với nét mặt đầy thỏa mãn: "Dao Dao, con với mẹ con đều tốt số đó nha, toàn ăn bám bạn trai giàu có."

      Ngô Hiểu Dao cau mày, khó chịu ra mặt: "Cầm tiền rồi ông mau "

      "Vậy tôi nhé." Cậu hài lòng cầm tiền khỏi phòng bệnh nhân.

      Dạ Thiên Ưng phất tay, cấp dưới của mang bình cháo dinh dưỡng vào trong phòng. ngồi cạnh ngoại Ngô Hiểu Dao, nét mặt là thân thiết: "Ông ngoại, từ lúc ông tỉnh lại mà cháu chưa qua thăm lại được, cháu xin lỗi ông nhé."

      Nhìn người thanh niên trước mặt mình, trong lòng ông ngoại này rất thích, bởi chàng trai này quá ưu tú, nhưng ông vẫn mong cháu mình lại con đường như con ông lúc trước.

      " cần khách sáo."

      "Cậu Dạ này." Mẹ Ngô tới trước mặt Dạ Thiên Ưng, trong mắt là cảm kích: "Cám ơn cậu."

      "Ha ha, bác gọi con bằng Thiên Ưng là được rồi mà, hơn nữa đó là chuyện con nên làm."

      Chỉ cần thấy mẹ mình là tên Dạ Thiên Ưng này lại giả cái dáng chững chạc trưởng thành liền, Hừ! Cái vẻ bỡn cợt bình thường đâu, sao móc ra cho mẹ tôi xem ?

      Còn nữa, giờ ta làm cái gì thế chứ, diễn trò diễn xiếc gì ở đây đây?

      Ngô Hiểu Dao bước nhanh tới cạnh chỗ Dạ Thiên Ưng, lôi cánh tay rồi nhìn về phía mẹ: "Mẹ, con với Thiên Ưng ra ngoài trước nhé." xong, mang theo Dạ Thiên Ưng ra khỏi phòng.

      Vừa ra ngoài, Ngô Hiểu Dao mau chóng bỏ tay ra, sau đó lên tiếng hỏi: "Đến cùng là làm cái gì thế hả?"
      n
      Dạ Thiên Ưng ngay lập tức nở nụ cười bí hiểm, nắm tay lại: "Đoán thử xem?"

      Cảm xúc cảm lẫn nhiệt độ từ bàn tay truyền sang, tim chợt đập “thình thịch” dữ dội.

      Khóe miệng hình như cong lên, nhưng nhịn xuống ngay tức , giả bộ ngây thơ nhìn rồi trả lời: "Tôi đoán ra, cũng phải thêm, tôi nhớ chúng ta chia tay rồi mà."

      càng muốn giả vở ngu đấy, biểu giờ của Dạ Thiên Ưng đoán chắc nó cái gì rồi, nhưng phải ép tự ra mới chịu được.

      bất đắc dĩ lộ vẻ mặt lúng túng, giọng ấp a ấp úng: "......em." Mấy từ này khiến xấu hổ chết được, sống 26 năm trời mà giờ mới lần đầu tiên với con mấy từ kiểu này, tim của giờ phút này khỏi đập liên tục, mặt đỏ ửng vì thẹn, y chang thằng thanh niên mới lớn biết ấy.

      " cái gì? Tôi nghe ." Trong lòng sớm vui đến nở hoa rồi này, chỉ là, toàn bị Dạ Thiên Ưng làm rối bời, lần này phải báo thù mới được.

      " em." Dùng hết hơi trong phổi, Dạ Thiên Ưng lớn tiếng hét lên câu, người người cả dãy hành lang nhìn về phía , xấu hổ trừng mắt nhìn từng người , mấy người đó vội vàng xoay chỗ khác coi như có chuyện gì xảy ra.

      " rống cái quái gì chứ, ai?"

      "Em đừng có mà được voi lại đòi tiên nhé." Dạ Thiên Ưng hơi có vẻ nhịn nổi nữa bảo Ngô Hiểu Dao.

      Hôm nay muốn được voi đòi tiên đấy, bỡn cợt Dạ Thiên Ưng cách được nhất, vẻ mặt nghiêm túc, hết tay Dạ Thiên Ưng ra, ngồi lên chỗ nghỉ ngơi bên ngoài phòng bệnh, im lặng .

      Dạ Thiên Ưng bất đắc dĩ đưa tay gãi gãi đầu, tới trước mặt , ngồi xổm người xuống, mặt cũng nghiêm túc kém, trong giọng là dịu dàng: " em, Ngô Hiểu Dao à."

      Hôm nay bại hoàn toàn rồi nè.

      Bị bé chơi đùa.

      muốn làm , rốt cuộc là ăn , hay đem xơi tái thế biết?

      Mới lúc đầu quen nhau cảm thấy mình nắm trong lòng bàn tay dễ như , cứ tưởng ngốc nghếch.

      Có thể theo thời gian từ từ phát triển, càng ngày càng phát cảm giác mình bị nắm trong tay, hơn nữa còn bị đùa bỡn thương tiếc, gần như toàn bộ tương tử của mình đều phối hợp với vậy.

      Chỉ là, nhận, , cũng còn biện pháp.

      "Dù tôi phải ân nhân của cũng à?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :