1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 222: Cách nhau trời vực
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Như thế này cũng tệ lắm, gặp Dạ Thiên Ưng ở trong thang máy rồi khỏi mất công lên tầng kia.

      " ra ngoài!" Dạ Thiên Ưng đứng trong thang máy thốt lên câu lạnh lẽo, đứng canh thang máy liếc nhau phát, sau đó ấy tự động ra khỏi nơi đây. Khi ta vừa khỏi Dạ Thiên Ưng đưa tay kéo Ngô Hiểu Dao vào lập tức bấm nút đóng cửa thang máy.

      " Gì vậy Thiên Ưng?" làm gì thế, chẳng hiểu mô tê gì cả.

      "Em biết cái gì gọi là thư ký riêng ?" Trong giọng của Dạ Thiên Ưng là chất vấn.

      Giờ hiểu giận dỗi của Dạ Thiên Ưng bắt đầu từ đâu. Bởi vì thưa báo trực tiếp với mà tự ý làm thư ký của người khác.

      Nhưng là, cho rằng mình tới đây để đảm đương chức vụ thư ký riêng của Dạ Thiên Ưng, chứ phải tới để hưởng phúc, giờ trong mắt người khác, như mối phiền hà của mà thôi.

      tại Dạ Thiên Ưng bị chọc tức.

      chỉ ra ngoài chuyến, nhưng lúc quay về thấy , chỉ có lo tí chuyện mà lúc về làm thư ký cho người khác rồi.

      "Cả buổi chiều giao công việc gì cho em, em ngủ thiếp cũng đánh thức em dậy, còn tiếp tục như vậy nữa, thử hỏi, đói xử tốt với em như vậy là vì cái gì?"

      Đối mặt với cử chỉ chiều chuộng của , rất vui.

      Nhưng. . . . . .

      hy vọng đối tốt với mình vì nguyên nhân khác. là của bạn , thích . Nhưng ở công việc, là thư ký của . hi vọng công là công, tư là tư, chứ phải công tư bất phân như thế này. Hơn nữa tin chắc rằng là người công tư phân minh ràng, nếu vậy sao công ty có thể tiến bộ thần tốc như thế này cơ chứ. Nhưng vì cái gì mà lại có thể chịu đựng thế này?

      đáp được nghi vấn của Ngô Hiểu Dao.

      cũng biết tại sao đối tốt với như vậy, là phát từ thương lòng với ? Hay là muốn báo ơn với hai năm trước? Cái vấn đề này, vẫn ràng buộc lấy . Vậy chẳng lẽ đối tốt với sai rồi sao? Có lẽ vậy.

      Xoay người khởi động thang máy, Dạ Thiên Ưng lạnh lùng câu: "Ngày mai em vẫn cứ làm thư ký riêng cho ! Hôm nay tan làm tự em về trường."

      Nghe lời lạnh lùng từ , tim đau. Có phải tổn thương rồi hay ? Bạn trai đối tốt với bạn cần lý do hay sao?

      Nhưng...Từ lúc vừa mới bắt đầu, đối xử tốt với cũng đâu phải do . Mà do nguyên nhân khác.

      Rời khỏi thang máy, Ngô Hiểu Dao trở về phòng làm việc trong mát mác.

      Lòng của xao động, tất cả ràng chưa? Vẫn tiếp tục ở chung chỗ với Dạ Thiên Ưng cách ràng,là do chính thích mình ư?

      Nỗi xao động tràn ngập tâm trí .

      ngày mới cuối cùng lại tới, dậy sớm đến công ty.

      Phiền muộn cả đêm, khiến ngủ cũng ngon, xem ra sáng nay có tinh thần làm việc rồi.

      Lên đến tầng 50, chuẩn bị lý cà phê thơm ngon đợi Dạ Thiên Ưng đến.

      lúc sau có tiếng giày cao gót vang lên ràng, Ngô Hiểu Dao từ chỗ ngồi ngồi dậy, thấy ngay Hạ Uyển Uyển.

      "Quản lý Hạ." hơi gật đầu cái.

      Hạ Uyển Uyển ngẩn người giây, ngờ chỉ ra nước ngoài, tách biệt Dạ Thiên Ưng có mấy ngày, Ngô Hiểu Dao có thể đảm nhiệm vị trí thư ký rồi sao?

      để ý đến Ngô Hiểu Dao, mà trực tiếp làm lý cà phê bỏ lên bàn làm việc của Dạ Thiên Ưng.

      Ngô Hiểu Dao rất lúng túng liếc nhìn ly cà phê trong tay, lại nhìn Hạ Uyển Uyển đứng trước mặt, sau đó xoay người đem toàn bộ cà phê đổ .

      Người phải hiểu phải biết điều, vị trí này căn bản thuộc về , đứng dậy đứng bên cạnh, Hạ Uyển Uyển ngồi vào vị trí của , bắt đầu in rồi sửa sang lại tài liệu, còn chưa vào ca làm nhưng Hạ Uyển Uyển bắt tay vào làm mọi chuyện.

      Đây chính là chênh lệch.

      làm thư ký riêng trong vòng vài ngày nhưng chưa từng bận rộn như thế này, nhìn Hạ Uyển Uyển bận bịu mà lòng mặc cảm.

      Có lẽ, chức vị thư ký này căn bản thuộc về , chỉ là phế vật vô dụng mà thôi!

      "Quản lý Hạ, để tôi giúp ."

      " cần."

      nhiệt tình nhưng đổi lấy lạnh lùng như cũ của Hạ Uyển Uyển, điều này cũng thể trách Hạ Uyển Uyển, đối với ai ấy cũng làm như vậy nên đành bỏ qua.

      Lúc chín giờ, Dạ Thiên Ưng làm đúng lúc, bên cạnh còn có Hàn Tuân Hi mới từ nước ngoài về.
      .
      "Uyển Uyển, về rồi." Nét mặt Dạ Thiên Ưng là thoải mái, nhưng trong mắt của Ngô Hiểu Dao, có thể cảm thấy Dạ Thiên Ưng tựa như thể có Hạ Uyển Uyển bên mình được.

      Chủ tịch là Chủ Ngoại, như vậy thư ký chính là Chủ Nội chia se những vất vả với Chủ tịch.

      "Chủ tịch Dạ, tổng giám đốc Hàn." Ngô Hiểu Dao đứng ở đó hơi gật đầu.

      "Thiên Ưng, toàn bộ kế hoạch công việc mấy ngày nay đặt bàn ."

      "Ừ, Uyển Uyển cũng theo trong vào trong." Dạ Thiên Ưng chỉ nhìn Ngô Hiểu Dao bằng con mắt, rồi dẫn Hạ Uyển Uyển và Hàn Tuấn Hi vào bên trong phòng làm việc.

      Giờ phút này Ngô Hiểu Dao cảm thấy, thế giới của và Dạ Thiên Ưng khống giống nhau, kiểu như bọn họ là người nhà, còn chỉ là người ngoài mà thôi.

      Nghe tiếng cười trong phòng làm việc, ghen tỵ, tại sao Dạ Thiên Ưng có thể lộ ra vẻ mặt tự nhiên cùng nụ cười nhõm với bọn họ, nhưng còn thể?

      Bất tri bất giác cũng đến buổi trưa, Dạ Thiên Ưng bố trí chỗ ngồi cho Ngô Hiểu Dao bên cạnh Hạ Uyển Uyển, cả buổi trưa chỉ ngồi ngó Hạ Uyển Uyển bận bịu ngừng mà còn phải giúp bất cứ cái gì.

      "Thiên Ưng, đến giờ ăn cơm rồi." Hạ Uyển Uyển vào giữa trưa thúc giục Dạ Thiên Ưng ăn cơm, cái điều Ngô Hiểu Dao muốn làm cũng làm.

      "Tôi ."

      "Biết rồi." Hạ Uyển Uyển cúp điện thoại, trực tiếp vào thang máy.

      bao lâu, Dạ Thiên Ưng mở ra cửa phòng làm việc ra, mỉm cười tới trước mặt Ngô Hiểu Dao: "Bé con, ăn cơm với ."

      Đây là câu đầu tiên của sau nửa ngày, nhưng lại gọi ăn cơm.

      "Em đói, ."

      Nghe lời cự tuyệt của , Dạ Thiên Ưng nhíu nhíu mày, dường như mỗi ngày đều ăn cơm chung với bọn Hạ Uyển Uyển, giờ từ chối để ăn cơm với , thế mà cũng cự tuyệt luôn sao?

      tiếp, lạnh lùng xoay người bỏ .

      Chốc lát, xách theo rất nhiều thức ăn trở về tầng 50.

      đặt trước mặt Ngô Hiểu Dao, ngẩn người: "Cho em?"

      "Em nghĩ sao?"

      "Vậy ăn cơm chưa?" xuống lầu bao lâu chắc còn chưa ăn.
      Last edited by a moderator: 14/4/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 223: Bọn mình rốt cuộc phải là người chung thế giới
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Nghe thấy hỏi vậy, tiện thể ngồi lên chỗ Hạ Uyển Uyển, mở thức ăn của Hiểu Dao bào: "Dĩ nhiên chưa ăn rồi." xong, cầm miếng bánh Hamburger lên ăn, Ngô Hiểu Dao cũng ăn theo.

      "Bé con, tối theo ra ngoài nhé."

      " đâu ?"

      " ăn cơm."

      Từ cái lần bước vào công ty của Dạ Thiên Ưng, hình như trừ ngủ và ăn cơm ra Dạ Thiên Ưng bàn chuyện gì khác.

      Trước đây, mỗi lần Dạ Thiên Ưng đến trường thăm, đều vui. Rồi mỗi lần gọi điện đến trường, cũng đều rất sung sướng.

      Nhưng sau khi bước vào nơi đây, cảm giác mọi hành động trước đây đều thừa thải, thậm chí những cảm xúc ấy đều ổn định. Có phải vốn thuộc về thế giới của ?

      Hoặc giả cho phép sao? Khi hai bọn họ ở chung với nhau, chắc hẳn cảm thấy xứng với nhau phải ?

      Đến giờ tan việc, Dạ Thiên Ưng mang Hạ Uyển Uyển và Ngô Hiểu Dao ra khỏi công ty.

      Trước cửa có chiếc xe đợi lâu.

      Hạ Uyển Uyển lên chiếc xe khác, Ngô Hiểu Dao lên xe cùng Dạ Thiên Ưng, bọn họ tới khách sạn năm sao, ở đây được Dạ Thiên Ưng chuẩn bị bàn thịt rượu trước.

      Vừa mới bước xuống xe đám phóng viên chặn cửa xe Dạ Thiên Ưng lại. Còn Ngô Hiểu Dao ngồi bên trong xe rất lo lắng, đây là lần đâu gặp phải phóng viên, biết phải lại sao.

      "Chủ tịch Dạ, nghe ngài trở thành người quản lý thị trường tiêu thụ hàng hóa Châu Á, vậy nơi chủ chốt ngài dự định đặt ở đâu?”

      Đối với đám phóng viên ấy, Dạ Thiên Ưng chỉ cười mỉm có lệ, nhấc chân bước xuống xe. Ngô Hiểu Dao lo đến mức ngồi im xe xuống cùng. Hạ Uyển Uyển và Hàn Tuấn Hi ở xe trước vội bước tới ngăn cản đám phóng viên bên cạnh Dạ Thiên Ưng. Lăng Thánh Long là Lăng Thánh Quân thấy vậy cũng vội chạy tới.

      "Xuống xe ." Lăng Thánh Quân vội vã gọi Ngô Hiểu Dao, lúc này mới cuống cuồng xuống xe, rồi chen chúc với đám phóng viên vào bên trong.

      "Má ơi, nếu tôi gọi chắc định ngồi yên trong đó luôn phải ?"

      Lăng Thánh Quân vậy khiến Ngô Hiểu Dao cuối đầu áy náy: "Rất xin lỗi."

      Bây giờ ngoại trừ việc xin lỗi chẳng thể làm gì khác, bởi đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.

      Chân mày hai tên Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Long nhíu thành hàng, thời điểm đó Dạ Thiên Ưng thể nào quan tâm tới ta được, nhưng ta phải tự gia bám theo ấy chứ.

      Dạ Thiên Ưng cũng trách làm chi, biết còn non nớt, lại chưa gặp tình huống nào bao giờ, có lẽ tối nay nên mang đến đây.

      Lúc tiến vào phòng, đồ ăn dọn lên xong xuôi.

      Năm người họ bỏ xuống lớp ngụy trang bên ngoài, biến thành dáng vẻ khác. Chỉ có mình Ngô Hiểu Da là khép nép ở bên cạnh Dạ Thiên Ưng mà thôi.

      "Mấy em, như cũ, say về!" Dạ Thiên Ưng tháo cà vạt cổ xuống, nâng cao ly tay.

      mặt của mấy người khác là nụ cười bất tận, cũng đưa ly cụng từng cái .

      Bữa tiệc ngày hôm nay là đề chúc mừng hợp đồng lớn nhất của bọn họ được ký kết thành công, thể ngờ rằng bọn họ có thể bước lên địa vị của những người đỉnh thế giới.

      "Thiên Ưng, vẫn là câu kia, mấy em có lỗi với cậu." Lăng Thánh Long cảm kích.

      Mười mấy tuổi theo Dạ Thiên Ưng bôn ba đầu đường xó chợ, giờ có 20 tuổi có được thành quả như thế này, nếu có Thiên Ưng, có lẽ đến giờ vẫn chỉ là tên du côn đánh nhau ở ngoài đường phố mà thôi.

      "Ha ha, nếu như tranh cử chức nghị sĩ chính trị thành công, chắc trước 30 tuổi tôi đưa vị thế của công ty chúng ta ra tầm cao mới."

      Bên trong say xỉn của chừng ấy người Dạ Thiên Ưng, chỉ có mình Ngô Hiểu Dao tỉnh táo.

      Ha ha, có cách nào chen vào thế giới của họ, nhìn năm người họ, có thể cảm thấy họ rất thân quen thân thuộc với nhau. Giống như người nhà vậy.

      biết ước mớ của Dạ Thiên Ưng lại cao vời vợi như vậy, , chắc sớm biết mới phải.

      Bên trong cái khí hài hòa này, thích hợp.

      Y như người thừa thải, đến cả đề tài chung để chuyện với bọn họ cũng tìm được.

      "Thiên Ưng, bụng tốt, uống ít thôi." Hạ Uyển Uyển ở bên quan tâm tới Dạ Thiên Ưng.

      Men say nồng nặc khién Dạ Thiên Ưng khẽ cười, gật đầu với Hạ Uyển Uyển: "Sao nhìn em giống bà quản gia thế nhỉ?"

      "Ha ha ha ha, em cũng nhận thấy chị Uyển Uyển nên tiếp tục phát triển nghề quản gia này luôn ." Lăng Thánh Quân cầm trong tay ly rượu tới bên cạnh Hạ Uyển Uyển .

      Hạ Uyển Uyển đá cậu ta cái, Lăng Thánh Quân khóc lóc chạt tới bên cạnh Lăng Thánh Long: " ơi, chị Uyển Uyển ngờ vừa phát triển nghề bà quản gia, còn phát triển cả khuynh hướng bạo lực nữa kìa."

      "Thánh Quân! Cậu còn bậy nữa có thị chị cắt lưỡi cậu ?" Hạ Uyển Uyển dùng vẻ mặt lãnh lẽo, có chút ý giỡn.

      Lăng Thánh Quân đưa tay bụm miệng, lo lắng ngừng, cả phòng chợt rộn vang tiếng cười đùa.

      "Em. . . . . . toilet." Ngô Hiểu Dao vội với Dạ Thiên Ưng, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Lúc vừa ra khỏi, vẻ mặt khổ sở khó .

      chịu đựng nổi nữa rồi.

      vốn dĩ vị trí bên cạnh Dạ Thiên Ưng.

      Trong căn phòng ấy, có người quan tâm , có người bảo vệ , và có người làm cười.

      Nhưng đây? có cách nào khiến với nỗi sầu, ngay cả quan tâm cũng bằng Hạ Uyển Uyển.

      Rốt cuộc ràng buộc giữa bọn họ sâu bao nhiêu?

      Và bên cạnh có vị trí của sao?

      " chưa?" Câu lạnh lùng này là phát ra từ sau lưng Ngô Hiểu Dao.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 224: Thấy cảnh nên thấy
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      " chưa?" Câu lạnh lùng này là phát ra từ sau lưng Ngô Hiểu Dao.

      Quay đầu lại nhìn, là Hàn Tuấn Hi. ( ta là tiểu tam, Bỉ ta chắc chắn)

      "Cố vốn hợp với Thiên Ưng đâu, dù có cố gắng ở bên cạnh ấy cũng hợp nhau, bởi ở cùng thế giới với ấy."

      Đúng, cần Hàn Tuấn Hi đây cũng biết, biết rằng mình và Dạ Thiên Ưng cùng thế giới, mà do trước đây chưa nhận ra mà thôi.

      Đó là do Dạ Thiên Ưng tự động tiến thẳng vào thế giới của , giờ đây chính lại bước vào thế giới của , và nhận ra nó chênh lệch bao nhiêu.

      Có lẽ bọn họ ở chung với nhau là sai lầm. Nhưng có thể ở bên , chỉ là... vẫn tìm được vị trí vốn thuộc về mình mà thôi.


      "Tổng giám đốc Hàn, nới với Chủ tịch Dạ tiếng, tôi có việc về trước nhé." phản bác bất kỳ ý kiến nào của Hàn Tuấn Hi, bởi bất lực, xoay người bước ra khỏi khách sạn, vội vã về lại trường học.

      Cơn gió đêm trong sân trường thổi mái tóc , rồi như vô tình lướt qua da mặt .

      thương nhau là chuyện hạnh phúc, nhưng giữa cái lúc vui vẻ ấy mà người bên cạnh tìm được chỗ đứng cho chính họ, rất đau.

      Chức bạn có thuộc về mình ? . . . . . .

      thuộc về. . . . . .

      Cái nghĩa chính của từ bạn phải là để chơi với bạn trai, mà là người chia hết những lo toan muộn phiền.

      Còn lại biết những muộn phiện của Dạ Thiên Ưng.

      Bởi vì lúc họ chung với nhau là cái thế giới riêng của hai người, họ quên mất mọi thứ ở thể giới bên ngoài!

      "Cãi nhau với tôi à?" Giữa sân trường đen kịt, Bắc Thiên thần nhìn thấy bóng Ngô Hiểu Dao vội chạy đến.

      cười nhàng, lau nước mắt loạn xạ: " có gì cả."Bây giờ ngay có lý do cãi nhau với Dạ Thiên Ưng cũng kiếm được rồi.

      "Vậy có chuyện gì buồn sao?"

      Ha ha, nhìn dáng vẻ Bắc Thiên Thần trước mắt mình, suy nghĩ, nếu như Dạ Thiên Ưng cũng là sinh viên bình thường tốt biết bao nhiêu?

      Như vậy có lẽ buồn, có lẽ bọn họ bình đẳng với nhau, có lẽ bọn họ có chung chủ để đề với nhau.

      Nhưng đến cuối và Dạ Thiên Ưng vẫn thể nào.

      " có gì hết, em về trước nhé." lắc đầu phủ nhận rồi định về, Bắc Thiên Thần kéo lại.

      "Nếu em ở chung với tôi cực khổ, có thể thử. . . . . . tách riêng ra trước cũng được. . . . ." Cậu làm gì? Cậu gì thế này?

      phải cậu đồng ý với Dạ Thiên Ưng chỉ thích Ngô Hiểu Dao trong lòng thôi sao? Tại sao bây giờ lại khuyên ấy chia tay chứ?

      " phải đâu." Bắc Thiên thần vội vàng buông tay của ra: "Tôi chỉ bậy chút thôi."

      "Em nghĩ." lạnh lùng bỏ lại câu này rồi rời .

      Hôm nay có quá nhiều người khuyên chia tay Dạ Thiên Ưng, mà có lẽ điều đó cũng ràng quá rồi còn gì.

      ☆★☆★☆★☆★
      Bên trong phòng khách sạn, Dạ Thiên Ưng uống đến mơ mơ màng màng, thốt tiếng nỉ non: "Hiểu Dao đâu rồi ta?"

      " ấy về rôi?"

      Nghe thấy lời Hàn Tuấn Hi , Dạ Thiên Ưng trợn trừng mắt tỏ vẻ hiểu hỏi lại: "Là ai bảo ấy ?"

      Hàn Tuấn Hi trầm mặc, gì thêm.

      "Thiên Ưng, cậu thấy ấy giống đồ trang trí ở đây sao? Kiểu như bình hoa ấy." Lăng Thánh Long rất ít khi dùng giọng điệu này để chuyện với Dạ Thiên Ưng, có lẽ là bởi vì uống quá nhiều, mà cũng có lẽ bởi vì thích Ngô Hiểu Dao.

      "Mấy người biết cái đếch gì chứ!" Dạ Thiên Ưng tức giận đập mạnh lên bàn, nhanh chóng đứng lên: "Nếu có Dao Dao, cũng có Dạ Thiên Ưng tôi của ngày hôm nay." bỏ lại câu này rồi tức giận rời khỏi phòng.

      Mọi người hiểu chút nào về câu này của , rốt cuộc với Ngô Hiểu Dao có mối quan hệ như thế nào?
      ☆★☆★☆★☆★
      Trằn trọc trở mình suy nghĩ suốt đêm chính cách nào buông bỏ được Dạ Thiên Ưng. Nhưng phải quyết định giải quyết hết tất cả với mới được.

      Chiều đến công ty làm, do xin phép nghỉ từ trước. Đến khi tan làm, mới quay lại công ty.

      "Làm phiền cho hỏi chút, chủ tịch Dạ đâu rồi ạ?" tìm thấy ở tầng 50, cho nên gặng hỏi thư ký ở đây.

      "Mới ra ngoài với thư lý Hạ."

      “Vâng, cám ơn ." Dứt lời, Ngô Hiểu Dao hỏi thăm trực thang máy. ấy lại bảo đến tầng ba bên dưới lòng đất. nhanh chóng thang máy đến đó, và khi vừa bước tới nơi, cũng vừa nhìn thấy bóng lưng Dạ Thiên Ưng.

      Nhưng lúc chạy đến, vô tình phát chuyện.

      Dạ Thiên Ưng cùng Hạ Uyển UYển dưới này làm gì nhỉ? Nơi này phải có 4 tầng sao ta? nhấc chân bước xuống tầng 4, lại đến tầng 5, càng vào bên dưới càng ngửi được mùi gì đó khó chịu.

      Xa xa nhìn thấy Dạ Thiên Ưng ở trong căn phòng dưới tầng 5.

      Chốc lát, cũng theo qua xem sao.

      Mới vừa tới nửa, liền nghe kêu gào thảm thiết, khiến hai chân như nhũn ra.

      Từ từ. . . . . .

      Từ từ. . . . . .

      khe khẽ nhìn vào trong: "A ————" mặt đất be bét thịt người với máu tươi, còn Dạ Thiên Ưng đứng đó sai tay sai sử dụng cực hình tra tấn.

      Dạ Thiên Ưng ngồi tại chỗ mỉm cười ngắm mọi thứ, xem ra nụ cười ấy rất kinh khung. Hai chân run lẩy bẩy, thậm chí gần như xịu lơ vì mất sức lực. Tình huống này nên làm gì đây? Báo cảnh sát? ? Gọi cảnh sát tới bắt người nào chứ? Dạ Thiên Ưng ư?

      ! ! thể báo cảnh sát được!

      Tất cả mọi người trong phòng đều ngeh thấy giọng thét của Ngô Hiểu Dao bên ngoài.

      Hạ Uyển Uyển liếc mắt nhìn Dạ Thiên Ưng, Dạ Thiên Ưng phất tay cái, Hạ Uyển Uyển nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Ngô Hiểu Dao thấy thế cũng vội chạy trốn, nhưng khi chạy lên tầng bốn khu mặt đất hai chân hết sức lực ngã quỵ xuống, cả người nền đất.

      Hạ Uyển Uyển nắm lấy cổ áo từ phía sau, tay ép lưng lên tường xi lăng, khi nhìn thấy mặt ngẩn ra lát: "Là !"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 225: Chuyện mười hai năm trước
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Truyện này có để pic nhé bạn, bạn thông cảm nhé

      Sắc mặt Ngô Hiểu Dao trắng bệch, cả người càng thêm run rẩy, nước mắt chợt tuôn rơi.

      sớm nghĩ đến chuyện Dạ Thiên Ưng vẫn còn tham gia vào giới xã hội đen. Chỉ là do chính dám đối mặt mà thôi.

      tại đến khi tận mắt chứng kiến, mới thấy Dạ Thiên Ưng kinh khủng như vậy, run sợ.

      "Sao nào? Nhìn thấy Thiên Ưng vậy còn thích ấy ?" Hạ Uyển Uyển lạnh lùng hỏi Ngô Hiểu Dao.

      Thích Dạ Thiên Ưng, thích ! Cho dù là như vậy, vẫn thích !

      ", tôi vẫn thích ấy.”

      "Vậy tại sao cả người run đến thế?"

      Cơn run rẩy này thể khống chế được, dù sao mới chỉ 18 tuổi mà thôi, nên lần đầu bắt gặp chuyện này phải run rồi.

      Hạ Uyển Uyển đột ngột nghĩ đến cái gì đấy, đôi mắt ta thoáng qua tia ác ý, kéo cổ áo Ngô Hiểu Dao lôi vào trong góc cầu thang tầng bốn.

      "Quản lý Hạ, làm gì đấy?" Ngô Hiểu Dao hiểu hỏi lại Hạ Uyển Uyển.

      "Bây giờ biết chuyện của bọn tôi rồi, chắc báo cảnh sát, cho nên. . . . . ." xong, Hạ Uyển Uyển ấn lên mặt nhẫn, con dao bén nhọn xuất trước mặt Ngô Hiểu Dao.

      Thấy Hạ Uyển Uyển làm thế cơ thể Ngô Hiểu Dao càng run.

      bằng Hạ Uyển Uyển mà, Hạ Uyển Uyển vừa có thể san sẻ công việc bình thường với Dạ Thiên Ưng, lại vừa có thể chia sẻ luôn chuyện giới xã hội đen với .

      sao? Chỉ biết sợ, sợ đến nỗi người phát run lên. Giờ chỉ có thể giúp Thiên Ưng làm chuyện, đó là giữ kín chuyện ngày hôm nay!

      "Tôi báo cảnh sát, tôi thích ấy, tôi bán đứng ấy!" dối, nhưng cũng tự trách chính bản thân mình. Lựa chọn này của là đúng hay sai đây? Chẳng lẽ bởi vì chữ thích mà bị tấm vài đẹt kịt che đôi mắt?

      Là ai đúng?Là ai sai? Ai phải ai trái? Giờ đây chẳng thể phân biệt nỗi nữa rồi.

      cho rằng tôi tin ư?"

      "Nếu tin giết tôi ." xong, nhắm hai mắt lại, mê muội mất rồi, mê muội trong cuộc tình này, bản thân phân biệt được trắng đen, sống còn ích gì.

      Hạ Uyển Uyển chút xao động, tin Ngô Hiểu Dao, trong lòng chỉ tin tưởng bốn người Hạ Uyển Uyển lớn lên cùng nhau mà thôi, vâng chỉ tin bọn họ thôi!

      Chiếc nhẫn của chút lưu tình đâm tới Ngô Hiểu Dao.

      Nhưng lúc này, Dạ Thiên Ưng nhanh chóng tới bên cạnh Hạ Uyển Uyển, phen tóm lấy tay ta, hất văng ta ra ngoài.

      Ngô Hiểu Dao cảm giác mình có thể cử động được, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Dạ Thiên Ưng đứng trước mặt , còn Hạ Uyển Uyển ngồi mặt đất nhìn Dạ Thiên Ưng cách hiểu gì.

      " biết làm gì ?" Dạ Thiên Ưng lạnh lùng hỏi Hạ Uyển Uyển.

      "Thiên Ưng! ta nhìn thấy cảnh ấy rồi, có thể báo cho cảnh sát biết"

      "Dù ấy có báo cảnh sát, tôi cũng cam tâm tình nguyện!" Cho dù có ngày Ngô Hiểu Dao phá hủy tất cả của , cũng cam tâm tình nguyện.

      "Thiên Ưng!" Hạ Uyển Uyển đứng dậy khỏi nền nhà, tức giận nhìn : "Rốt cuộc thiếu nợ ta cái gì hả, sao có thể hủy mơ ước của mình vì ta chứ?"

      "Uyển Uyển! Trước khi tôi nổi giận " Dạ Thiên Ưng dần dần khó chịu.

      Hạ Uyển Uyển là bạn , xém chút nữa giết người phụ nữ của , nếu như phải vừa rồi kiềm chế cơn giận trong lòng, ắt hẳn tổn thương Hạ Uyển Uyển mất rồi.

      Hạ Uyển Uyển gì, thất vọng xoay người rời khỏi tầng hầm. Dạ Thiên Ưng vẫn đứng trước mặt Ngô Hiểu Dao, nhưng đến gần .

      muốn mọi việc biến thành như thế này, cũng muốn coi như kẻ ác bá hay ác ma. Nhưng cuối cùng giấy bao giờ bọc được lửa, vẫn nhìn thấy nó. nên thế nào cho biết đây? Giải thích như thế nào đây?
      sợ phải ?

      Nhìn thấy gương mặt trắng bệch ấy, biết sợ hãi đến mức nào.

      "Dao Dao, hù em rồi." Dạ Thiên Ưng miễn cưỡng nở nụ cười đứng bên cạnh, vuốt tóc .

      né tránh, cũng né theo bản năng mà nhìn thẳng vào mắt : "Thiên Ưng, nên giận quản lý Hạ làm chi, ấy nghi ngờ là đúng."

      Nghe giọng thản nhiên của , Dạ Thiên Ưng ngẩn người, sao lại khóc thét vì sợ với , sao lại dùng vẻ bình tĩnh ấy đối mặt với ?

      "Em ..."

      "Trong thang máy có 5 người chết, hôm ở quá Bowlling bị đuổi giết, em bị kẻ khác bắt cíc, lúc ở phòng làm việc cầm súng, mấy chuyện này phải em chưa từng gắn kết lại với nhau, cho đến hôm nay em nhìn thấy cảnh này, em xác định mình sợ, sợ. Nhưng mà em thích , , là , nên em có thể bỏ qua cho ..."

      Thoạt nhìn qua có thể thấy chân thành trong đôi mắt , dối, có thể chấp nhận hết mọi thứ từ Dạ Thiên Ưng.

      vui khi nghe vậy, có lẽ trước đây coi thường . Xem thường 18 tuổi này.
      Ha ha, che giấu tất cả nhưng vẫn thoát khỏi tầm mắt , ngốc ư? luôn cảm thấy này ngây thơ, nhưng khi như vậy, thấy mình mới là kẻ ngây thơ.

      gì thêm, Dạ Thiên Ưng muốn ôm vào lòng, nhưng ...

      đẩy vòm ngực Dạ Thiên Ưng ra.

      "Thiên Ưng, có thể cho em biết, hai năm trước vì sao lại hỏi em câu: Em còn nhớ mười năm trước ?"

      Ban nãy Hạ Uyển Uyển hỏi vậy, có thể cảm giác được Dạ Thiên Ưng thiếu nợ mình cái gì đó mười hai năm trước, và hôm nay cũng muốn hỏi ràng chuyện này.

      Dạ Thiên Ưng nở nụ cười nhạt nhòa, dựa vào tường rồi ngồi xuống cạnh : "Em nhớ vết sẹo ở vai trái em làm sao có được ?"

      Quả nhiên, tất cả đều liên quan đến vết sẹo này, cười nặng nề: “ nhớ.”

      Dạ Thiên Ưng ngẩn người ra, ngạc nhiên nhìn : " nhớ sao? Lúc có phải em bị mất trí nhớ ?"

      "Hình như là vậy." vẫn cười .

      Nghe vậy, Dạ Thiên Ưng chỉ cười nhõm: "Em kể cho em biết nhé, mười hai năm trước, em chắn nhát dao cho thằng nhóc, thằng nhóc ấy là ."
      Last edited by a moderator: 16/4/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 226: Chia tay
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Cả đời này cũng quên được bé đó, cũng có thể đêm tất cả trao cho bé ấy.

      "Thiên Ưng"Nước mắt trong mắt Ngô Hiểu Dao gợn sóng, đôi tay vuốt ve gò má Thiên Ưng, lời có chút nghẹn ngào: "Nếu nhứ em với , em phải bé đó, có tiếp tục cùng em ?"

      "Gì?” Dạ Thiên Ưng ngẩn ngơ cả người, hiểu gì.

      Nếu như phải bé đó, có tiếp tục cùng ?

      biết! cũng biết, vẫn luôn nghĩ rằng bé đó.

      Nhìn thấy Dạ Thiên Ưng trả lời được vấn đề này, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

      muốn biết này!

      muốn biết rằng vì muốn trả ơn mà .

      trách được, Dạ Thiên Ưng chưa từng lời với , ra chỉ vì trả ơn mà thôi.

      mặt kệ nước mặt mặt mình, đem môi chạm vào môi , nhìn ngắm , rồi ra lời trùng với suy nghĩ của mình: "Sẹo này là do vết thương lúc bé nghịch ngợm nên bị dao đâm vào thôi, mà em cũng mất trí nhớ gì chi hết á, ha ha, em phải tìm đâu, cũng chắn giúp đao gì cả, cũng cần lấy thân trả ơn em nữa. Cho nên, bọn mình chia tay nhé."

      Đứng dậy, từ từ rời khỏi công ty, Dạ Thiên Ưng đuổi , cũng kéo lại.

      hy vọng đến dường nào, có thể câu: “ phải vì trả ơn mới thích em.”

      Nhưng có.Bản thân ngờ từng cử chỉ dịu dàng của dành cho đều là vì trả ơn.

      có thể tiếp nhận tất cả mọi thứ, chịu đựng mọi thứ vì . Nhưng chấp nhận người đàn ông thương mình.

      Nhìn dòng người lướt qua đường, cảm giác đau đớn ngập tràn trong tim .

      , lần này hình như càng đau đớn hơn, người nên . Đây là lần thứ mấy rơi nước mắt vì nhỉ? Cuộc tình này trớ trêu, quá chua chát!

      Tất cả có được rất dễ dàng, nhưng giữ được nó sao khó. Thời gian dài vậy mà vẫn khiến là sao?

      Thất bại rồi.

      Tim có loại cảm giác đau đớn khó tả, nếu giữa bọn họ có khúc mắc hay hiểu lầm gì còn có thể gỡ bỏ. Nhưng nếu có tình yếu duy trì cuộc tình này bằng cách gì?

      Vô tri vô giác về tới phòng ký túc, dọc đường đều đợi , nhưng khí bước tới sân trường vẫn tìm thấy bóng .

      Trở lại phòng là liền vùi mình vào chăn, muốn nhìn thấy mấy thứ Dạ Thiên Ưng tặng mình.

      Hồi tưởng tất cả những gì dành cho , buỗi dã vũ tráng lệ ấy, cái bong bóng bay đẹp đẽ ấy, dịu dàng dành cho , quan tâm dành cho , tất cả chỉ vì vết sẹo vai trai của mà thôi.

      hận cái sẹo này.

      Nếu như có vết sẹo này, hai năm trước chiếm đoạt được , rồi có thể hận suốt cuộc đời. Để như bây giờ...
      Thương , nhưng chiếm được .
      ☆★☆★☆★☆★
      Dạ Thiên Ưng vẫn tựa vào vách tường dưới tầng hầm, mặt vừa là vẻ chần chừ vừa là vẻ hoài nghi.

      chấp nhận là do vết sẹo đó ư?

      Theo đuổi mấy lần cũng đều vì vết sẹo đó ư?

      Cố níu giữ , cũng chỉ vì ơn nghĩa thôi sao?

      Chẳng lẽ chưa bao giờ. . . ?

      Khi vết sẹo của mình từ đâu mà có, lúc ấy đầu óc trống rỗng.

      ra phải tìm.

      Nhưng vì cớ gì, lúc lời chia tay, tim lại đau đến vậy?

      phải là loại người máu lạnh, có tình cảm ư?

      Nếu là người tìm, chia tay chia tay thôi, nhưng cớ sao tim lại đau đến nhường này?

      Nếu như đỡ nhát dao xuất trước mặt, cho ta khoản tiền hay theo đuổi ta?
      ☆★☆★☆★☆★
      Mười ngày trôi qua, Dạ Thiên Ưng chưa từng xuất lại trước mặt , điều này chứng tỏ tình cảm giữa họ chấm dứt. quên , quên tất cả từ . Nếu quên được, cứ thôi, vẫn thương thôi. Mặc dù như vậy rất khổ. lần nữa nén tâm tư, giờ quan trọng là thi cứ, tương lai cũng vậy!

      "Giản Dao, thi, nhanh."

      "Biết rồi mà."

      Đúng là ở chung với chị em tốt là sướng nhất, tất cả hình như khôi phục lại như trước kia, chỉ khác biệt là giáo viên được thay đổi.

      Ha ha.

      Đây là môn thi cuối cùng của , thi xong có thể đến thăm ông ngoại rồi, nghĩ kỹ bệnh tình của ông ngoạn vẫn còn phụ thuộc vào trợ cấp của Dạ Thiên Ưng.

      Hơn nữa sợi dây chuyện giá trị lớn ấy vẫn còn nằm trong tay . Trước hết phải chờ kỳ thi kết thúc rồi mới nghĩ cách trả lại mới được.

      "Thi sao rồi?" Bắc Thiên Thần quan tâm tới bên cạnh .

      khẽ mỉm cười, sờ sờ tóc: "Cũng tệ lắm, có thể lấy được bằng luật sư tạm thời."

      Cuộc thi lần này kết thúc, có nghĩa rằng có thể lấy được bằng luật sư tạm thời.

      "Em lợi hại , giờ mới lấy được bằng luật sư tạm thời này."

      Bằng luật sư tạm thời ít ai có thể thi qua được, mới năm nhất mà thi qua chứng tỏ rất giỏi rồi.

      “kaka, biết đâu em là thiên tài đó!" Ngô Hiểu Dao đùa giỡn Bắc Thiên Ưng vài câu.

      Trong lòng buồn cũng phải buồn để sống, vui cũng sống qua ngày, vui cũng cũng sống hết ngày, thôi cứ cười ha hả cho khỏe.

      "Dừng dừng." Bắc Thiên thần đưa tay cốc đầu cái, nụ cười thản nhiên bên môi: "Em đúng là tự đại mà."

      Loại cảm giác này tốt đấy, hai người trong sân trường chuyện, hơn nữa đề tài cũng hợp rơ với nhau. Có lẽ cũng nên bắt đầu người bình thường như mình thôi.

      "Đúng rồi,kỳ nghỉ em chơi với hai phải ?" Bắc Thiên Thần đến giờ vẫn chưa biết Ngô Hiểu Dao chia tay Dạ Thiên Ưng.

      Nghe câu hỏi ấy, cười tự nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra: “Em chia tay ấy rồi mà, thế mà cái người này, lại còn tổn thương em nữa chứ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :