1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 217: Quyết định làm thư ký chủ tịch Hội đồng quản trị
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Dạ Thiên Ưng cố ý bảo Ngô Hiểu Dao lấy điện thoại giúp , người 24 tuổi lại là thương nhân nhiều mưu kế như , chỉ cần có thay đổi mặt họ, đều nhận ra.

      Dĩ nhiên mẹ Ngô cũng ngốc, thấy Ngô Hiểu Dao rồi bà cũng lên tiếng: "Cố ý bảo Hiểu Dao là muốn gì?"

      Trong lòng Dạ Thiên Ưng tán thưởng mẹ Ngô: "Thông minh như thế này mà sao sinh ra con bé Ngô Hiểu Dao ngốc thế nhỉ?", mà cái này cũng còn may cho , Ngô Hiểu Dao thông minh như mẹ có nước mệt chết.

      "Bác , con có thể thấy bác yên tâm về con cho lắm." Dạ Thiên Ưng thay đổi vẻ tà mị vốn có bằng giọng điệu và tác phong của người chững chạc.

      Mẹ Ngô khẽ cười: "Ha ha, cậu kết hôn chưa?"

      "Dạ chưa."

      "Cậu nghiêm túc với Ngô Hiểu Dao? Hay chỉ muốn vui đùa chút?" Mẹ Ngô hỏi trực tiếp, chút tránh né.

      Bà hận, hận những người đàn ông vừa đẹp trai lại có tiền, bởi năm bà 17 tuổi bị người mình phụ bạc.

      Người đàn ông ấy vô cùng ưu tú, khiến nhiều say mê ta, và lúc biết có người là thời điểm co nhất, trao hết bản thân cho và là lúc mang thai Ngô Hiểu Dao.

      Cũng hết cách thôi, người đàn ông kia chịu trách nhiệm với , bởi vì chỉ là đứa con nông thôn, chọn cách rời xa và bất chấp mọi điều mà sinh ra Ngô Hiểu Dao.

      Mấy chuyện này Ngô Hiểu Dao biết, nhưng Dạ Thiên Ưng biết tất cả, chỉ biết cha Ngô Hiểu Dao là ai mà thôi.

      "Bác , tình cảm của con dành cho Hiểu Dao phải sớm chiều...."

      Đúng vậy, thương suốt 12 năm nay, và trong tương lai có thêm nhiều 12 năm nữa vẫn thể quên .

      Bây giờ, thể cam kết được điều gì, cũng thể cho Ngô Hiểu Dao cái danh phận vợ chồng trong mai sau, bởi vì những biến có trong tương lai ai có thể biết trước được, vì chỉ muốn cho mẹ Ngô biết rằng tình cảm của dành cho ấy phải chuyện đùa.

      Mẹ Ngô im lặng gì tiếp, chỉ thở dài thườn thượt, bà mong con mình theo con đường cũ của bà mà thôi.

      Chỉ chốc lát, Ngô Hiểu Dao chạy hổn hển trở về phòng bệnh: "Thiên Ưng, em tìm thấy điện thoại của trong xe."

      Dạ Thiên Ưng cười trừ, luống cuống lấy điện thoại trong túi ra, giơ trước mặt Ngô Hiểu Dao: "Xin lỗi, ra điện thoại ở trong túi áo , xin lỗi em."

      nhíu mày khó chịu, nhưng lo mẹ ở đây cho nên ép cơn giận xuống, để đó tính sau.

      Thời gian chầm chậm trôi đến lúc Ngô Hiểu Dao và Dạ Thiên Ưng phải về.

      Lúc rất vui vẻ, bởi ông ngoại có thể phẫu thuật, đặc biệt là bệnh viện còn đảm bảo 100% thành công. Cười đến mức cái miệng khép lại được.

      " đâu vậy ?" tò mò hỏi han Dạ Thiên Ưng, do hướng về phải ký túc xá trường , mà là....

      "Đương nhiên là nhà ."

      "Hả?" Nếu về mấy con tóc dài ở ký túc giết mất: " được đâu, nếu bị giám hiệu phát chết em."

      Nghe giọng kháng nghị của , Dạ Thiên Ưng cười xấu xa: "Yên tâm , tuyệt đối em bị phát ."

      Nhìn dáng vẻ tự tin kia biết có chuyện gạt mình: "Tại sao chắc chắn em bị trường phát ?"

      "Bởi vì dùng giá cao mua lại ký túc xá của em rồi, đâu cần lo đến việc về hay về."

      Có nên gọi Dạ Thiên Ưng là thần thông quảng đại nhỉ?

      Chuyện của , như lòng bàn tay, ngay cả ký túc xá của cũng bị thu mua. Hừ, phải kiếm cách dạy dỗ mới được. Nghĩ xong, tựa lưng vào ghế xa rồi ngủ thiếp .

      Kể từ khi ông ngoại đổ bệnh chưa được nghỉ ngơi đúng giờ giấc, giờ cũng thả lỏng được rồi.

      Đợi đến lúc tỉnh lại cũng là giữa trưa, Dạ Thiên Ưng làm, bữa trưa được chuẩn bị bàn ăn.

      Ngô Hiểu Dao trợn tròn mắt nhìn mâm cơm đầy đủ bàn bên kia, Thiên Ưng dậy lúc mấy giờ vậy nhỉ? cười ngọt ngào ăn cơm nấu.

      Dạ Thiên Ưng rất biết cách chăm sóc, giống như người ba bảo bọc con .

      Ây da, ăn uống no nê rồi! Ngô Hiểu Dao phải chuẩn bị hù Dạ Thiên Ưng lần mới được.

      Bước ra khỏi căn nhà của , vội bắt xe buýt cùng đường tới tập đoàn Sony. Lúc đến nơi, nhìn quần áo bản thân mình lần nữa rồi chính thức đặt chân vào cửa Sony. Nhưng lúc vừa vào đại sảnh bị nhân viên lễ tân cản đường lại. ta nhíu mày nhìn từ xuống dưới đánh giá.

      Đồ mặc người ta toàn hàng hiệu chứ phải đồ giả, nhưng hình như khó coi quá phải ? Đặc biệt nhất là hai bím tóc đuôi sam của ta kìa, hơi bị lạ.

      Bản thân cũng biết đồ này hơi bị khó coi, nhưng ai bảo Dạ Thiên Ưng thích làm chi, phải vác xác đến đây.

      "Thưa , đây là công ty phải nơi vào tùy tiện đâu ạ." lễ tân ấy tỏ vẻ tức giận.

      "Đâu có, trước kia tôi từng làm người tiếp thang máy, hôm nay tới đây phỏng vấn chức thư ký."
      Last edited: 16/3/15
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 218 : Cho bất ngờ lớn
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa
      quyết định làm thư ký Dạ Thiên Ưng, bởi muốn trả món nợ ân tình này, và cũng có lẽ vì lý do… muốn ở chung nơi với . Cùng lắm giữ bí mật trong công ty thôi.

      lễ tân đứng đó nghe thấy Ngô Hiểu Dao vậy tỏ vẻ khinh thường, co ta vậy mà làm thư ký à? ta muốn nhìn thấy thư ký Hạ Uyển Uyển tự tử đấy à?

      "Xin lỗi, chúng tôi nhận được thông báo tuyển thư ký. "

      Ngô Hiểu Dao thuộc phạm vi này, giờ cửa chính cũng vào được sao nhỉ? Đột nhiên nhanh nhạy: "Vậy tôi có thể gặp quản lý Lăng Thánh Quân được ?"

      Nhân viên lễ tân thấy mình đuổi được này :" có quan hệ thế nào với quản lý Lăng Thánh Quân?"

      "Tôi là chị của cậu ấy."

      Nhâm viên lễ tân nghe thấy thế ngẩn ngơ người, chị quản lý Lăng, nhưng quản lý Lăng Thánh Quân là lãnh đạp trực tiếp cho mà, vội vàng kết nối với điện thoại Lăng Thánh Quân: "Quản lý Lăng, chào ngài, chị ngài đến tìm ạ"

      Lăng Thánh Quân bên kia đầu dây điện thoại xém chút nữa xỉu taaij chỗ, mình có trai, lấy đâu ra chị ? Kẻ nào rãnh rỗi nhận họ hàng với thế?

      “Tôi có chị ." Lăng Thánh Quân tức giận đáp lại, lập tức cúp điện thoại, trong miệng còn lẩm bẩm câu: "Con bà nó, muốn lợi dụng ông đây à?"

      Nhân viên lễ tân giờ mới hiểu ra, bị Ngô Hiểu Dao lừa, mặt mày tức giận: " à, quản lý Lăng của chúng tôi rồi, ấy có chị , nếu còn chưa chịu tôi báo cảnh sát."

      " ơi, làm phiền gọi cho quản lý Lăng lần nữa , cậu ta biết tôi tên là Ngô Hiểu Dao."

      lễ tân nhíu mày khó chịu nhưng cũng nhấc điện thoại bất đắc dĩ lên: "Quản lý Lăng, cái người tự nhận là chị của ngài ấy, ta bảo ta tên Ngô Hiểu Dao ạ." lễ tân vừa xong đầu dây bên kia cúp máy cái rụp.

      "Quản lý của chúng tôi tự cúp điện thoại rồi này, còn gì nữa hả? Nếu như còn mời giùm." Nghe giọng trách cứ của lễ tân, Ngô Hiểu Dao rời trong tiếc nuối.

      Lăng Thánh Quân này bị gì vậy, chẳng lẽ nhớ ra ?

      Cửa thang máy “Ting ting” tiếng rồi mở ra, Lăng Thánh Quân chạy vọt đến quầy lễ tân, thở hổn hển hỏi nhân viên: "Hiểu Dao đâu?"

      lễ tân vừa nghe ngẩn người, lắp ba lắp bắp đáp lại quản lý: " ấy mới khỏi."

      đợi nhân viên lễ tân xong, Lăng Thánh Quân nhấc chân chạy ra khỏi công tay, may chạy rất nhanh, liếc thấy Ngô Hiểu Dao bước xuống cầu thang: "Hiểu Dao."

      Nghe tiếng gọi, quay đầu, xoay người bước về phía Lăng Thánh Quân: "Quản lý Lăng à, vì tôi vào được công ty nên mới kêu cậu xuống đây." Mặc dù tính tình Thánh Quân xấu xa, rất có tình người, nhưng giờ chỉ có thể cầu cạnh ta mà thôi.

      "Mẹ kiếp, làm cái gì thế, cái gì mà chị tôi, ràng tôi lớn hơn mà!" Lăng Thánh Quân trong bất mãn, tay nhét vào túi áo, tay kéo Ngô Hiểu Dao vào lại công ty.

      Bây giờ thang máy khác trực, phải Trương Mẫn, biết người này.

      bao lâu tới phòng làm việc của Lăng Thánh Quân.

      Lăng Thánh Quân ngồi ghế làm việc tò mò hỏi Ngô Hiểu Dao: "Tại sao lại tới công ty? Hơn nữa sao mặc kiểu đó vậy?" Nhìn cái bộ đồ mặc mà bất đắc dĩ thôi.

      "Thiên Ưng bảo ấy thích thế."

      ". . . . . . . . . . . ." Nghe ấy nóng vậy, Lăng Thánh Quân suýt té ngửa. Dạ Thiên Ưng mà thích ăn mặc kiểu này à? Có ngốc mới tin lời ấy.

      "Đúng rồi, tôi tới làm thư ký cho ấy. "

      Lăng Thánh Quân hiểu rồi. Chắc Ngô Hiểu Dao muốn gây bất ngờ với Dạ Thiên Ưng, nên mới tới tìm mình đây mà!

      Tất nhiên là Lăng Thánh Quân giúp , cũng muốn thấy bộ mặt vui vẻ của Dạ Thiên Ưng nhà mình.

      Đúng lúc Hạ UYển UYển có ở đây, phòng thư ký còn ai quản lý, cho nên Lăng Thánh Quân trực tiếp dẫn Ngô Hiểu Dao vào trong.

      "Ừm." Lăng Thánh Quân khẽ ho tiếng.

      "Chào quản lý Lăng, có chuyện gì ạ?"

      Nhìn Ngô Hiểu Dao bên cạnh rồi liếc người kia cái, lên tiếng: "Giờ quản lý Hạ có ở đây, mà bên chủ tịch Dạ lại thiếu thư ký làm việc, tôi mang em tới đây thay cho quản lý Hạ.”

      Cái gì mà em ? ràng là mình lớn hơn mà, Lăng Thánh Quân đúng là mọn mà! để mình thua thiệt chút nào cả, mới xưng làm chị cậu ta lát, giờ mình là em cậu ta, đồ đàn ông hẹp hòi.

      Vị quản lý kia khẽ vỗ lên tay : "À, trước tiên theo tôi, lát nữa rồi đến phòng nhân báo cáo." vội vàng theo người quản lý kia.

      Ai ngờ, Lăng Thánh Quân nhân lúc bốn bề yên ắng, tiến lên nhéo phát đau.

      "A." khẽ kêu lên tiếng, phẫn hận xoay người liếc Lăng Thánh Quân. cũng biết Lăng Thánh Quân chả phải đồ tốt lành gì, giơ chân đạp cho ta phát. Lăng Thánh Quân nhanh nhẹn né người, lè lưỡi chế giễu .

      "Hừ!" hừ nặng, sau đó theo quản lý kia.

      Người quản lý Đới kia dẫn tới căn phòng làm việc to, cả phòng bóng người, chắc chắn làm việc hết rồi.

      "Mặc cái này vào, tháo bím tóc ra luôn, thay xong tìm tôi." xong, bà ta đưa cho bộ đồ công sở màu đen chuyên nghiệp.

      lúng túng gật đầu đáp ứng, lại phải thay đồ rồi.

      CŨng phải tại nghe lời Dạ Thiên Ưng đâu nhé, do quản lý bảo tháo bím tóc ra đấy.

      người bộ tây trang màu đen, dưới chân là chiếc váy ngắn rất hợp với vóc người cao gầy của , càng khiến chiếc đùi trở nên thon dài.

      Lúc tới trước mặt người quản lý kia, bà ta thay đổi sắc mặt ngay tức khắc, chỉ mới thay đổi bộ đồ mà con bé lại xinh lên trông thấy.

      " đem phần tài liệu này đến phòng làm việc của chủ tịch, sau đó ở lại nghe căn dặn của chủ tịch."

      Nhận lấy xấp tài liệu, phần là thích công việc mới này, phần rất muốn gặp Dạ Thiên Ưng, và tự tin gật đầu bước đến đó.

      Trực tiếp lên 50 tầng, đứng trước phòng làm việc của Dạ Thiên Ưng, trong lòng hồi hộp khôn nguôi, vươn tay đẩy cánh cửa chính ra, ló đầu dòm quanh phòng làm việc của , ngờ đâu nhìn thấy...

      Dạ Thiên Ưng ngồi ghế salon trong phòng, tay khẩu súng ngắn, mỉm cười nhìn Lăng Thánh Long ( trai Lăng Thánh Quân nhé)

      Đột nhiên nụ cười môi Dạ Thiên Ưng biến mất, thay vào đó là tầng tầng băng lãnh lẽo mặt: “Ai?"
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 219: được ở trong phòng làm việc
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Nghe thấy giọng khủng bố của Dạ Thiên Ưng bên trong truyền ra, phản ứng đầu tiên của là muốn bỏ chạy vì sợ.

      Dạ Thiên Ưng liếc mắt nhìn Lăng Thánh Long, hiểu ý chạy ra khỏi phòng làm việc kéo tay ấy lại.

      "Tại sao lại nghe lén?" Lăng Thánh Long lên tiếng sau lưng .

      Vẻ mặt đầy vẻ lo lắng, đứng tại chỗ lấy câu, còn dùng xấp tài kiệu che khuôn mặt mình nữa.

      " !" Lăng Thánh Long nhịn được hỏi .

      Nét mặt mang vẻ bất đặc dĩ, đâu ngờ chưa khiến Dạ Thiên Ưng bất ngờ lại bị Lăng Thánh Quân bắt được trước mất rồi, cảm thấy nực cười: "Em tới đưa tài liệu thôi." xong, xoay người, tiện thể bỏ xấp tài liệu mặt xuống.

      Lăng Thánh Long ngớ người khi nhìn thấy : "Em . . . . ." vội vội vàng vàng buông cánh tay ra.

      "Ha ha." Ngô Hiểu Dao lúng túng cười với Lăng Thánh Long.

      Còn Lăng Thánh Long có thêm hành động gì khác, rời khỏi đó ngay lập tức.

      Như thế này cũng tệ, Lăng Thánh Long rồi, có thể hù Dạ Thiên Ưng được rồi. tiếp tục dùng tài liệu che mặt mình, sau đó vươn tay gõ cửa phòng.

      "Vào ." Dạ Thiên Ưng vừa đáp bước vào.

      Dạ Thiên Ưng vẫn còn ngồi ghế salon, mắt nhìn bước vào cửa, giở giọng đùa bỡn: "Ơ, thư ký mới tới cũng tệ nhỉ?"

      Nghe câu ấy, lửa giận xông thẳng vào tim Ngô Hiểu Dao, ra ở công ty Dạ Thiên Ưng cử xử như thế nào đây à? Đùa bỡn, trêu chọc nhân viên nữ ư?

      "Đến đây , bỏ xấp tài liệu xuống , cho tôi thấy khuôn mặt của em có đáp ứng được nhu cầu của tôi hay .”

      Dạ Thiên Ưng càng càng lẳng lơ, còn nhịn nổi nữa rồi, vội vã vứt xấp tài liệu kia xuống, miệng hét lên: "Shit! Cái tên to đầu chết tiệt kia!"

      Lắng nghe thanh tức giận của mà Dạ Thiên Ưng buồn cười.

      Và cái vẻ tức giận của cũng biến mất ngay lập tức, lần này lại bị Thiên Ưng lừa vố nữa rồi, trộm gà được còn bị mất thêm nắm gạo.

      "Làm sao biết là em?" tò mò hỏi Dạ Thiên Ưng.

      Dạ Thiên Ưng đứng lên, tay đút vào túi quần, nhìn Hiểu Dao vẻ chán nản: "Đồ ngốc, chỉ mình em thông minh mới thi lên được đại học à? Cửa đóng tất nhiên nghe thấy giọng em rồi, phải ?"

      bừng tỉnh, hiểu rồi, nhưng mày vẫn nhíu: “Ý chỉ thông mình chứ gì?”

      " nào có, nào có, nhưng tự nhận mình có điểm mạnh hơn em." xong, xoay người ngồi lại ghế làm việc, nhìn rồi hỏi han: "Làm sao em có thể làm thư ký ngay được vậy?"

      Thấy thế, Ngô Hiểu Dao cười mờ ám: " đoán ." phải mình thông mình đấy à? cho cơ hội đấy.

      tựa cả người vào thành ghế salon, vẻ mặt thâm trầm lên: "Tốt nhất em đừng với , đầu tiên là tìm Lăng Thánh Quân, sau bảo cậu ta dẫn đến phòng thư ký, nếu . . . . ."

      Dạ Thiên Ưng đúng là thần tiên mà, thế mà cũng bị đoán trúng: "Làm sao biết?” kích động ngắt lời .

      Nhưng mà, lúc này đắm chìm trong bực bội của mình dành cho Thiên Ưng quên mất cơn giận của .

      ghét nhất người khác ngắt lời mình, còn ghét hơn nữa cái chuyện Ngô Hiểu Dao đến công ty lại tìm Lăng Thánh Quân đầu tiên.

      Dạ Thiên Ưng mỉm cười đứng dậy, tới cửa phòng làm việc, đưa tay đóng nó lại, rồi khóa trái cửa.

      thấy lạ, khóa cửa làm gì nhỉ?

      " khóa cửa làm gì vậy?” tò mò hỏi.

      Dạ Thiên Ưng im lặng rằng, từ từ ép Ngô Hiểu Dao về phía, theo từng bước chân của , nét mặt Dạ Thiên Ưng càng đen tối: "Đồ ngốc, nếu cấp đùa bỡn cấp dưới, bị lãnh đạo phạt đúng ?"

      Dạ Thiên Ưng cái này làm gì thế? mờ mịt gật đầu cái rụp.

      Ai ngờ, sau cái gật đầu của , Dạ Thiên Ưng mang lên ghế salon ngồi.

      Văn kiện trong tay rơi xuống nền đất, cả người ngã lên ghế salon: "Thiên Ưng, . . . . ." tự nhiên nhớ đến cái tình huống nào đó, lập tức muốn ngồi dậy.

      lấy tay đè bả vai xuống, khẽ hừ tiếng: "Nếu như em muốn bị nhân viên chửi hét lên .”

      phải đấy chứ ? Đây chính là phòng làm việc của mà, Dạ Thiên Ưng lại dám làm tầm bậy trong phòng của của ư? Trong mắt ấy còn thể thống công ty đấy?

      Nhớ lúc còn làm việc ở thang máy, Dạ Thiên Ưng từng làm tầm bậy với trong phòng làm việc của Lăng Thánh Quân, lần này lại ở phòng Dạ Thiên Ưng, hơi...

      " Thiên Ưng, mau buông em ra . . . . ." cầu khẩn.

      "Hử, bé con, bây giờ em nên gọi là Chủ tịch Dạ mới đúng." Dạ Thiên Ưng cười đen tối, cúi xuống hôn bờ môi .

      làm gì vậy?

      bảo là chủ tịch, mà còn làm chuyện điên rồ với mình ngay trong phòng làm việc cơ đây.
      Lần này đáp ứng nụ hôn của Dạ Thiên Ưng, lấy tay đẩy đẩy ra.

      Vì muốn giữa danh tiếng của dám phát ra tiếng rên rỉ nào cả, bên trong miệng chỉ là tiếng ngân khẽ: "Ừm ———Ừm———"

      Bàn tay to lớn của lần mò tới trước ngực , cởi từng nút áo .

      Cảm giác chiếc áo bị cởi ra, chân mày nhíu chặt.

      chấp nhận công việc thư ký này là để được bên , chứ phải đến đây làm chuyện này với .

      Vừa ở công ty, lại còn làm cái chuyện này, ấy sao vậy?

      Lần này vui gì cả, đôi tay dùng sức ngăn Dạ Thiên Ưng lại, thoát khỏi đôi môi , giận dỗi nhìn : "Em nhớ mình tới làm thư ký cho , chứ phải tới làm cái chuyện này!"
      Last edited by a moderator: 28/3/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 220: Thư ký tay mơ
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Dạ Thiên Ưng cười cợt, đưa tay nâng cằm lên: "Cái chuyện nào?"

      Bị hỏi lên như vậy, á khẩu trả lời được,còn mặt nổi lên hai vệt hồng hồng, cái đồ Dạ Thiên Ưng này đúng là tên lưu manh vô lại mà.

      ràng tivi ấy có như vậy, thế sao trước mặt ấy lại thay đổi chóng mặt thế này nhỉ?

      Dạ Thiên Ưng cười dịu dàng, tiện thể cài giúp nút áo, mới thở hơi ra nhõm.

      "Sao nào? muốn thân thiết với à?" Dạ Thiên Ưng hỏi kiểu trách cứ.
      a
      phải muốn thân thiết với đâu, nhưng cũng phải biết trường hợp nào chứ: " phải!"

      "Hả?" Dạ Thiên Ưng cười xấu xa, rồi đứng dậy chen hai tay vào trong túi quần: " ra em thích thân thiết à? Thế sao sớm, để hằng đêm có thể thương em được rồi!"

      Dạ Thiên Ưng là xấu xa mà!
      Cả ngày trong miệng có lấy câu chuẩn mực! Ngày ngày đều trêu chọc mới thấy hả dạ hả lòng!

      Dạ ThiênƯng khôi phục nét mặt nghiêm túc: "Được rồi, thư ký Ngô , sau này em cứ ở bên ngoài đợi tôi giao công việc là được rồi."

      Thấy Dạ Thiên Ưng làm vậy trong lòng rất vui, nhanh chóng vọt khỏi ghế sa lon cúi người chào : "Vâng ạ, chủ tịch Dạ." xong, mở cửa phòng làm việc, chuẩn bị rời .

      "Chờ chút." Dạ Thiên Ưng gọi lại: "Em muốn hỏi những chuyện khác à?"

      "Chuyện gì?"

      " có gì, e, ra ngoài ."

      Kỳ quái, mới vừa nãy ấy nhìn thấy súng tay của mình à? Tại sao ấy hỏi nhỉ? Chẳng lẽ ấy cho đó là súng đồ chơi. Dạ Thiên Ưng hiểu nổi mà tự hỏi bản thân.

      ra .

      biết ý tứ của Dạ Thiên Ưng là gì rồi, ngây thơ, nhưng bản thân tình nguyện giả ngốc bên cạnh .

      Cũng hi vọng mình biết hết tất cả về Dạ Thiên Ưng.

      Biết thế nào? Hỏi thế nào? Súng trong tay ? Vậy như thế nào? làm gì? Bỏ rơi ư? thích như thế này, trong mắt thể phân biệt được trắng đen nữa mất rồi, nhưng biết Dạ Thiên Ưng đối xử rất tốt với , hơn nữa biết ấy rất bất đắc dĩ.

      Cho nên, tình nguyện biết hết mọi thứ từ .

      Mọi chuyện tỉnh táo để nhận xét, nhưng có việc cần phải tỉnh táo, đó là tình cảm của Dạ Thiên Ưng đối với là như thế nào.

      Ngồi tại vị trí làm việc, Ngô Hiểu Dao mỉm cười hạnh phúc.

      Chỉ bị ngăn bởi 1 vách tường, và người ngồi trong kia là người đàn ông .

      bao lâu, đèn đỏ điện thoại chợt sáng, nhìn nó mà biết nên làm gì. * == bắt máy chị*

      lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, Dạ Thiên Ưng nghiêm túc mang giấy ra cho , để lên bàn rồi xoay lưng về lại.

      Nhìn chằm chằm nội dung nó, ôi, cái công việc của thư ký cần làm.

      Mỗi sáng sớm phải có ly caffe lúc 9h, phải nhanh chóng nhận máy, cách bắt máy như thế nào, ứng phó với các vấn đề như thế nào , đều được viết ràng mạch lạc tờ giấy này.

      Điện thoại là đỏ đèn, làm y theo tờ giấy, bắt mắt: "Chủ tịch Dạ, ngài cần gì ạ?"

      ". . . . . . . . . . . ." Dạ Thiên Ưng bên đầu dây điện thoại cho ý kiến: "Em cần phải hỏi có chuyện gì , mà cứ chời trả lời, rồi em đáp lại, biết chưa?"

      What. . . . . .

      Đây là lần đầu tiên với chuyện qua điện thoại này, ngờ giọng của Dạ Thiên Ưng qua điện thoại hay, khiến trái tim nhảy thình thịch đây này.

      Chỉ là. . . . . .

      ra làm thư ký cũng phải cần học nhiều thế ư?

      Xem ra phải học hỏi cẩn thận mới được, mặc kệ như thế nào cũng phải nghiêm túc hoàn thành tốt nhiệm vụ của Dạ Thiên Ưng giao cho.

      "Dạ biết." xong cúp điện thoại.
      ☆★☆★☆★☆★

      Cả buổi chiều, Dạ Thiên Ưng ở trong phòng làm việc in giấy tờ, ra những thứ này đều phải do Hiểu Dao làm hết.

      Nhưng hết cách rồi, giờ Hạ Uyển Uyển lại có ở đây. Mà Dạ Thiên Ưng lại thương Ngô Hiểu Dao, cho chỉ có thể đêm hai chức Chủ tịch với Thư ký gộp chung vô luôn.

      CHợt cửa phòng làm việc bật ra. ngẩng đầu nhìn thấy Lăng Thánh Long vào phòng.

      Dạ Thiên Ưng tức muốn sặc khí, nhấn điện thoại bảo Ngô Hiểu Dao: "Thư ký Ngô, lần sau có người vào có thể báo trước với tôi tiếng được ?"

      Nếu có ai đột nhiên xông vào phòng làm việc , cũng để vậy hả?

      Nếu có thư ký nào giả mạo vào đây, cũng thả à?

      Vậy còn có thư ký để làm gì chứ ?

      "Biết ạ."

      "Em. . . . . ." Dạ Thiên Ưng nóng nảy bực tức quá thể, muốn há miệng mắng mà, nhưng lại nhẫn cúp điện thoại.

      Hết cách rồi, ai biểu vẫn còn là thư ký tay mơ, phải cần học hỏi thêm mới được.

      bên trong lòng Lăng Thánh Long dùng loại cảm giác khó hiểu để hình dung chuyện này, có cảm giác Dạ Thiên Ưng ở trước mặt Ngô Hiểu Dao thay đổi tính khí, đúng nhỉ?

      Nhìn bàn chất đầy tài liệu, nhìn cử chỉ sai xót của Ngô Hiểu Dao, nhìn bộ dạng kiềm chế cảm xúc tức giận của Dạ Thiên Ưng, có thể hình dung cách Dạ Thiên Ưng đối xử với Hiểu Dao là nuông chiều bao bọc hết thẩy.

      Dạ Thiên Ưng cho phép bất kỳ ai có bất kỳ gì sai xót, cậu ta trong thời kỳ quan trọng nhất, cho phép nhân viên có bất kỳ sai lầm nào, dù là những sai xót nhặt nhất.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 221: Mọi người càng ngày càng hợp
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Ngô Hiểu Dao ở ngoài phòng biết bản thân mình mắc phải sai sót liên tiếp cả buổi chiều hôm nay.

      Rốt cuộc như thế nào mới có thể trở thành thư ký tốt đây ta? mà hỏi chính mình.

      bao lâu, lăng Thánh Long ra khỏi phòng làm việc của Dạ Thiên Ưng.
      cúi đầu chào cái.

      Nhưng Lăng Thánh Long ngay cả cái liếc mắt cũng nhìn , thẳng đến thang máy.

      Lúc mới bắt đầu có cảm giác gì đối với Ngô Hiểu Dao. Giờ tự dưng thấy ghét ta cực kỳ. Đúng là bình hoa, đầu não, có chỗ nào nhìn vừa mắt, biết tên Dạ Thiên Ưng đó thích ta ở điểm nào.

      ☆★☆★☆★☆★

      ngày cứ như vậy qua, vì sáng mai Ngô Hiểu Dao có tiết học trường nên Dạ Thiên Ưng cho nghĩ sớm vào buổi chiều.

      Nhìn nét mệt mỏi của Dạ Thiên Ưng lúc lên xe, chắc chắn do bản thân thư ký giúp được gì mới khiến ra nông nổi như thế này.
      "Thiên Ưng, xin lỗi ."

      Nghe thấy lời xin lỗi ấy từ , chỉ mỉm cười cho quá: “Cứ từ từ mà làm.”

      cầu làm thư ký, từ khoảnh khắc bắt đầu biết mục đích chính của mình là gì rồi, mà giờ Hạ Uyển Uyển cũng có ở đây nên cũng muốn vất vả vì .

      sao, mai Hạ Uyển Uyển về rồi.

      sao ư? Ngô Hiểu Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, tự vấn lòng mình.

      Buổi triết học vừa kết thúc tới công ty làm việc lại.

      Dù đến đây ba ngày, tuy nhiên chỉ ngồi yên chỗ chán nản mà thôi.

      Công việc thư ký rất nhàng như thế này à ? Còn ở nữa à? cần làm việc sao?

      Nghĩ nghĩ lại lúc lâu ngủ thiếp từ lúc nào hay.

      Khi điện thoại đỏ đèn vài lần, Dạ Thiên Ưng nặng nề bước ra khỏi phòng làm việc.

      Thấy Ngô Hiểu Dao ngủ gục bàn, nhí mày khó chịu. biết làm cái quái gì đây, giờ mà có thể ngủ ư? Kể từ lúc tiếp nhận công việc ở đây chưa từng có ai dám ngủ trước mặt cả.

      Lửa giận lập tức vọt tới tim, nhưng lại dập tắt lúc trào đến miệng.

      nên mắng mới phải, dù sao cũng còn non trẻ. cũng thể cầu giống như những nhân viên khác được.

      Cởi chiếc áo khoác vet người, choàng lên người . phải thay thư ký đưa tài liệu rồi.

      Ngay lúc Dạ Thiên Ưng bước vào khu vực làm việc của các thư ký họ hoàn toàn sửng sốt: "Chủ tịch Dạ."

      "Đem mấy sấp tài liệu này phân phát hết các phòng làm việc cho tôi." Đồng thời đưa hết tài liệu cho quản lý thư ký.

      Những tài liệu này vốn dĩ do Chủ tịch đưa tới đây mới phải, tại sao ngài ấy lại đích thân đến đây?

      Nhưng quản lý thư ký dám mở miệng hỏi han tình hình, mấy nhân viên nơi này đều hiểu tính cách của Dạ Thiên Ưng như thế nào.

      Xem ra thư ký kia làm gì tệ hại rồi đây, chứ sao bị Dạ Thiên Ưng đuổi nhanh thế?

      ☆★☆★☆★☆★

      bàn, Ngô Hiểu Dao dần dần tỉnh lại. trợn to mắt nhìn chung quanh. Mình lại ngủ thiếp ư? Trời ạ, mình đến đây để ngủ ư? Sao mình vô dùng thế biết?

      Nhìn nhìn cái áo đắp người mình, tại sao Dạ Thiên Ưng mắng mình ta? Chẳng lẽ ấy đối đãi với nhân viên nào cũng như vậy? C

      Gõ cửa phòng làm việc Dạ Thiên Ưng, bên trong có ai trả lời lại. Đúng là thất bại mà, ông chủ của mình có trong phòng hay cũng biết được luôn.

      Thời gian nghỉ ngơi đến, tận dụng khoảng thời gian này viết bản báo cáo thư ký.

      Nhìn các đồng nghiệp bộ phận thư ký bận rộn, rồi nhìn lại mình, sao mình nhàn rỗi thế nhỉ?

      "Ngô Hiểu Dao." Quản lý thư ký gọi.

      "Chào quản lý." lễ phép cúi đầu chào.

      "Chiều này làm gì vậy? Tại sao để Chủ tịch Dạ mang tài liệu đến đây hả?"

      Nghe lời trách mắng của quản lý, trong lòng có chút khó chịu, xem ra phải thư ký có công việc để làm mà là Thiên Ưng giao công việc cho mà thôi.

      À quên, ngủ cả buổi chiều còn tư cách gì nhân công việc chứ? ấy chiều mình, mình để mặc ấy chiều ư?

      khó chịu, rất khó chịu, chả mong mình được cái ân huệ đặc biệt đó, chỉ mong sao Dạ Thiên Ưng đối xử với cũng như những người khác mà thôi.

      biết nên trả lời vấn đề của quản lý như thế nào, nếu như lòng bị đuổi, vậy Dạ Thiên Ưng tính sao ta? Nếu để cho người khác biết Dạ Thiên Ưng có tư tình với thư ký sao đây ta?

      "Ngại quá quản lý à, do tôi mắc làm chuyện khác, mà chủ tịch Dạ lại sợ nhỡ việc nên mới tự mình mang đến đây."

      Giải thích như vậy có lẽ là tốt nhất, mà quản lý kia cũng do dự chút, dù sao mới tới, nếu cứ để làm thư ký của chủ tịch có điều ổn cho lắm: "Thôi, nghỉ việc này , để tôi tìm thư ký khác cho Chủ tịch Dạ."

      Chỉ có thể như vậy thôi, nếu như theo lãnh đạo khác được chăm sóc nữa, chứ cứ cái đà theo Dạ Thiên Ưng thế nào làm sao chịu nổi: “Vâng.”

      Cứ như vậy, được phái đến làm thư ký trợ lý của phòng PR.

      Cho đến lúc này mới biết thư ký nên làm những việc gì, hề có giây để nghỉ, muốn ngủ cũng thể, in tài liệu rồi chuyển tài liệu, đưa nước rồi nghe điện thoại...thế nào cũng có công việc chờ đến làm.

      "Thư ký Ngô." Vị này là trợ lý quản lý của phòng PR, tuổi chưa đến 30, là người tương đối hiền hòa. Nghe ta gọi, Ngô Hiểu Dao lật đật chạy đến.

      "Mang tài liệu này đến phòng chủ tịch Dạ."

      "Vâng" nhận lấy tài liệu nhanh chóng tới phòng lòng việc của Dạ Thiên Ưng.

      phải trở thành thư ký giỏi, nhưng khi ở bên canh Dạ Thiên Ưng lại thể làm được, bởi chính buông lỏng mọi thứ lúc bên .

      Còn khi đến phòng PR, phạm phải sai sót nào cả.

      Lúc tiến vào thang máy, chạm ngay Dạ Thiên Ưng. Vì lúc nhìn thấy bước vào, vẻ mặt Dạ Thiên Ưng cực kỳ u ám.
      "Chủ tịch Dạ, đây là tài liệu trợ lý Triệu bảo tôi mang tới cho ngài."
      Last edited by a moderator: 8/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :