1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 211: Chỗ dựa duy nhất trở về

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Hôm nay Ngô Hiểu Dao tới bệnh viện, Bắc Thiên Thần cũng theo .

      Ngồi ở cửa phòng bệnh mà mặt mày ủ rũ, lo lắng đan xe lo âu, muốn mất bất kỳ người thân nào, chỉ cầu cầu xin ông ngoại có thể có chuyển biến tốt mà thôi.

      "Dao Dao, ăn chút gì ." Bắc Thiên Thần tới đưa cho Ngô Hiểu Dao tô cháo tổ yến.

      chán nản lắc đầu muốn ăn, từ chối ý tốt của .

      Bắc Thiên Thần buồn bã ngồi xuống trước mặt , giọng như khuyên bảo ai đó vậ: "Ăn chút nào, được ?"

      Thoáng chốc. . . . . .

      Trái tim nhảy lên “thịch thịch” . . . .

      Mới vừa rồi điệu bộ của Bắc Thiên Thần rất giống Dạ Thiên Ưng, ngay cả cách chuyện với cũng giống.

      thể thừa nhận nhớ Thiên Ưng, rất nhớ .

      Khi người con lâm vào thời điểm mất mát thứ ấy nghĩ đến đầu tiên là người đàn ông thương ấy, nhưng Dạ Thiên Ưng có bên cạnh .

      muốn báo cho Dạ Thiên Ưng biết, dù sao ấy cũng lo cho nghiệp của mình.

      Mặc dù, bây giờ rất khát khao ấy quay về bên cạnh .

      Nhận lấy tô cháo tổ yến tay Bắc Thiên Thần, khẽ cười: "Cám ơn Bắc Thiên Thần."

      Nghe giọng dịu dàng của ấy, nhìn nụ cười thuần khiến của ấy, gương mặt hơi đỏ, rồi giơ tay về phía mặt ấy, nhưng đúng lúc ấy vươn tay xoa mặt khiến bất giác thu tây về.

      muốn sờ khuôn mặt , nhưng biết thuộc về . . . . . .

      Nhìn động tác Bắc Thiên Thần, Ngô Hiểu Dao ngẩn ra nhưng nghĩ gì thêm, đứng dậy.

      " đâu vậy?” Bắc Thiên Thần tò mò hỏi.

      "Em mang qua cho mẹ, bà ấy cũng chưa ăn gì."

      "Ha ha, em ăn , mang cho dì ấy rồi."

      Bắc Thiên Thần câu này xong cảm kích vô cùng.

      Lòng bây giờ rất yếu mềm, chỉ cần ai đó làm gì tốt chút thôi, cũng khiến cảm kích người đó rất nhiều.

      cảm thấy Bắc Thiên Thần như ánh mặt trời ấm áp trong lòng vậy, mỗi lần đều chiếu sáng nỗi buồn man mác ở đó. . . . . .

      "Mẹ." Ngô Hiểu Dao vào phòng, đôi mắt hơi ươn ướt: "Hay chúng ta mượn cậu ít tiền được mẹ?"

      còn cách nào rồi, chỉ có thể xin mẹ vay tiền cậu mà thôi.

      trai mẹ Ngô là ai, mẹ Ngô so với ai hiểu ông ấy hơn cả, bà lắc đầu, nhìn người cha của mình nằm yên giường bệnh: "Cậu con cho chúng ta mượn tiền đâu con ạ."

      trai của mẹ Ngô cũng tương đối khá giả, trong nhà chắc chắn cũng có vài chục vạn. Nhưng đời mà, có vài người có hiếu, lại có vài người lại vô cùng bất hiếu. trai bà khi kết hôn ném cha cho mẹ, chưa từng ghé đến nhà cũ thăm lần, ông cũng là người tương đối ích kỷ, cái gì cũng phải vắt ra nước mới chịu.

      Ngô Hiểu Dao thở dài, rồi lẳng lặng nhìn ông ngoại nằm bất tỉnh giường, nước mắt bất chợt rơi xuống.

      có tiền đáng sợ, nhưng lúc có tiền lại có ai để mượn càng đáng sợ hơn.

      từng có suy nghĩ, lấy viên món quà "Kim cương chi " mà Dạ Thiên Ưng tặng mình cầm cố . . . . . .

      Nhưng biết nếu mình làm như vậy có phải dùng tiền của Dạ Thiên Ưng hay .

      "Dao Dao, trước tiên con về trường , đừng làm chậm trễ việc học."

      "Dạ." Lau hết nước mắt mặt, theo Bắc Thiên Thần về trường học. . . . . .

      Về đến trường cũng hơn mười giờ tối.

      giữa sân trường, cơn gió đêm quất qua người khiến cơ thể lạnh cóng.

      Hôm nay vào đông rồi, cỡ vài ngày nữa đến năm mới, mong sao bệnh của ngoại có chuyển biến tốt hơn để cả nhà đón năm mới vui vẻ.

      Giữa những lo lắng bận tâm, chợt Bắc Thiên Thần đem áo khoác lên người .

      ngẩn người chút, quay đầu nhìn về phía Bắc Thiên thần: " sao đâu, em lạnh." xong, định đưa tay đẩy áo khoác của ra.

      Nhưng là. . . . . .

      Bắc Thiên Thần theo bản nắng tóm lấy tay : " được."

      Bây giờ lúng túng, mấy ngày nay Bắc Thiên Thần đối với rất tốt, lại chăm sóc rất kỹ lưỡng nhưng có phải hơi quá rồi ?

      rút tay lại, nhưng Bắc Thiên Thần có ý buông tay ra?

      "Học trưởng Thiên Thần?"

      "A, xin lỗi." Bắc Thiên Thần ngại ngùng bỏ bàn tay lạnh ngắt ấy ra, bước nhanh về hướng ký túc xa nữ.

      biết lý do gì mà càng ngày càng nhịn được.

      Tại sao mỗi khi lơ đãng làm mấy hành động mập mờ với như vậy?

      Nếu như cứ tiếp tục như vậy, sợ có ngày, phản bội trai của mình.

      Tới cửa phòng, NGô Hiểu Dao trả áo khoác lại cho , Bắc Thiên Thần lửng thửng về phòng. . . . .

      Hôm sau trời vừa sáng. . . . . .

      Ngô Hiểu Dao bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.

      mặc chiếc áo ngủ bằng bông ra mở cửa. Vừa mới ngó xem thử cơn buồn ngủ của biến mất ngay lập tức. Trước mặt con rối Crayon Shinchan khổng lồ đứng sừng sững tại cửa.

      Hai nhân viên này thường xuyên đến đây giao hàng cho , thường chia nhau mà , quen mặt rồi. Mà hôm nay con rối này quá lớn nên hai người cùng nhau.

      Bọn họ đem nó vào trong phòng rồi rời .

      đúng đó, nhìn chăm chăm vào con Crayon Shinchan trước mặt mình. Dạ Thiên ưng biết thích xem Crayon Shinchan 》, nhưng ngờ có thể tặng con rối to như thế này, chắc chiều cao cỡ mét chín.

      Thấy nó, cười, nhưng nước mắt cũng rơi xuống cùng.

      Bây giờ vui, lo cho bệnh tình của ngoại.

      vòng tay ôm lấy cả người nó vào trong lồng ngực.

      đột nhiên thấy nó ấm áp, tựa như Dạ Thiên Ưng vậy.

      "Thiên Ưng, chừng nào mới về?" Ngô Hiểu Dao nỉ non, tính cỡ ngày 20 mới về được.

      Đột nhiên, cái con Crayon Shinchan cũng vòng tay ôm lấy .

      ngẩn người, tại sao con rối này lại chủ động ôm ?

      hốt hoảng đẩy nó ra, nhưng dù dùng sức thế nào cũng rời khỏi lồng ngực nó được.

      "Bé con, về."

      Hình như nghe được tiếng Dạ Thiên Ưng, hay mình nghe nhầm?

      ngẩng đầu lên nhìn mặt nó.

      vết rách? ?

      vươn tay kéo cái đầu Crayon Shinchan . . . . . .

      Hiểu Dao kích động hét lên : “Thiên Ưng à!!” Rồi ôm chầm lấy .

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 212: Cuộc chuyện giữa hai em

      "Thiên Ưng! ! !" Ngô Hiểu Dao kích động hét lên rồi ôm chầm lấy Dạ Thiên Ưng. . . . . .

      Quá nhiều niềm vui, quá nhiều ngạc nhiên

      bị Dạ Thiên Ưng làm điên loạn rồi.

      nhớ bao nhiêu chỉ mình biết nhất. . . . . .

      Ngày hôm qua còn ngồi đây chờ Dạ Thiên Ưng mau mau quay về bên cạnh mình, nhưng hôm nay cho niềm vui bất ngờ như thế này.

      rất vui, nhưng tại sao Dạ Thiên Ưng đột nhiên về đây?

      "Thiên Ưng, sao về đây vậy?" dựa đầu vào ngực , hỏi han.

      "Hiểu Dao, trước tiên cởi cái ‘áo khoác’ này ra cái , nóng quá."

      Dạ Thiên Ưng thế, buông ra, ngồi giường chờ cởi chiếc ‘áo khoác’ dày cộm kia ra.

      Cởi áo xong, ngồi bên cạnh Ngô Hiểu Dao, đưa tay ôm lấy bờ vai .

      khéo léo đem đầu tựa lên vai .

      " nhớ em, nên về thôi." Dạ ThiêN Ưng dịu dàng với .

      "Em cũng rất nhớ . . . . ." vừa hết câu, nước mắt thay nhau chảy xuống.

      "Bé con, sao lại khóc?" Dạ Thiên Ưng thả ra, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đầy nước của .

      gì, vội đưa tay ôm , đem đôi môi hồng hào đặt lên môi .

      Đây là lần thứ ba chủ động hôn Dạ Thiên Ưng, lần này có vẻ nhu vậy, tượng tự lần trước khi hôn Dạ Thiên Ưng khi muốn bỏ .

      Dạ Thiên Ưng ôm chặt lấy , cảm nhận nụ hôn say mê từ .

      biết, Ngô Hiểu Dao cần , rất vui

      Nhưng. . . . . .

      hiểu tại sao lại khóc.

      Là bởi vì chuyện ông ngoại ư?

      Tại sao chỉ khóc mà với chuyện diễn ra với ông ngoại mình?

      Nụ hôn này kéo dài rất lâu, mặc dù hai mắt khép chặt, còn nươc mắt ngừng rơi xuống.

      "Bé con, xảy ra chuyện gì?"

      Dạ Thiên Ưng tự cấp cho Ngô Hiểu Dao cơ hội, hi vọng trực tiếp cho biết chuyện nhà .

      lau nước mắt, miễn cường nặn ra nụ cười: " có gì đâu."

      Dạ Thiên Ưng cảm thấy lòng mình xuất lửa nóng, nhanh chóng về bên cạnh là vì cái gì chứ ?

      phải vội vàng tới đây làm chỗ dựa cho ư?

      Nhưng tại sao chính ra?

      " cho em cơ hộ, có chuyện gì hả? Nếu như em , ngay lập tức!"

      muốn cho Dạ Thiên Ưng biết bệnh tình của ông ngoại mình, muốn bảo làm chỗ dựa cho , an ủi .

      Nhưng. . . . . .

      khi ra Dạ Thiên Ưng bất chấp tất cả giúp đỡ .

      muốn làm vậy, muốn nhận tiền của Dạ Thiên Ưng!

      "Thiên Ưng. . . . . . có gì đâu. . . . . ."

      xong vội vã nắm lấy tay Dạ Thiên Ưng, nhưng lại vô tình hất tay ra, đứng lên ra khỏi phòng, bỏ lại ở đó. . . . . .

      Nhìn bóng lưng , Ngô Hiểu Dao khóc rống thành tiếng . . . . .
      ☆★☆★☆★☆★

      Dạ Thiên Ưng giờ bụng đầy lửa giận, nên tính khí của được tốt cho lắm, vô số lần nhẫn nhịn tính cách này của Ngô Hiểu Dao, nhưng lần này thể.

      Chạy từ nới xa lắc đến đây, để nhận đối đãi như vậy sao?

      biết, muốn cho bởi vì muốn nhận tiền từ , kể cả chuyện ông ngoại bị bệnh rất nặng.

      Nhưng có hiểu hay ?

      cam tâm tình nguyện để tiêu tiền của , coi như đêm tất cả trong tương lai sau này giao hẳn cho , là chấp nhận.

      Bởi vì, nếu có câu của Ngô Hiểu Dao khi ấy, Dạ Thiên Ưng cũng có được như vậy giờ. . . . .

      " hai." Dạ Thiên Ưng vừa mới tới sân trường, tiếng Bắc Thiên Thân vang lên gọi giật lại.

      thấy Bắc Thiên Thần, lửa giận càng ngày càng lớn, giọng lạnh lẽo hơn: "Chuyện gì?"

      Nghe lạnh lẽo ấy, lòng Bắc Thiên Thần khỏi mang cảm giác lo lắng: " à, sao mà về Nhật rồi vậy?" Bắc Thiên Thần cũng biết về Hồng Kông, chỉ vô tình gặp ở sân trường khi tới gặp Ngô Hiểu Dao.

      Dạ Thiên Ưng sau khi nghe Bắc Thiên Thần hỏi vậy, cơn tức giân tuôn thẳng lên đỉnh đầu, giọng mang mỉa mai: "Tôi muốn ở lại đó đâu, nên báo cho em Dao Dao đúng ?"

      hết câu, Bắc Thiên Thần lẳng lặng cuối đầu

      Mới đầu cũng biết Bắc Thiên Thần có cảm tình với Ngô Hiểu Dao, mà do chính những bông hoa tươi ở phòng ban nãy thu hút chú ý của !

      Căn bản mỗi ngày chỉ tặng cho Ngô Hiểu Dao búp bê, chưa bao giờ tặng hoa tươi.

      Ngô Hiểu Dao nuổi mấy chậu hoa tươi ấy vô cùng tốt, có thể chứng minh Ngô Hiểu Dao nghĩ chúng được Dạ Thiên Ưng tặng mà thôi.

      ra Bắc Thiên Thần tặng hoa cho Ngô Hiểu Dao cũng thành vấn đề, hay Ngô Hiểu Dao nhận hoa của nó cũng chả có gì quan trọng!

      Nhưng. . . . . .

      Những bông hoa Bắc Thiên Thần tặng cho là Tulip tím.

      Và ý nghĩa của Tulip tím là Endless Love.

      Ngô Hiểu Dao căn bản thể nhận hoa của Bắc Thiên Thần nếu biết ý nghĩ của chúng, điều này chắc chắn nghĩ Dạ Thiên Ưng tặng.

      Mà việc đưa mấy chậu hoa này tới đây phải vì muốn biểu đạt ý giùm Dạ Thiên Ưng, cũng phải thay Dạ Thiên Ưng dụ dỗ NGô Hiểu Dao, mà là khát vọng. . . . . .

      ngày nào đó, Ngô Hiểu Dao có thể tự mình nhận ra tình cảm chân thành của Bắc Thiên Thần.

      " … xin lỗi. . . . . ."

      "Cậu thích Hiểu Dao từ khi nào?" Dạ Thiên Ưng nghiêm túc chất vấn Bắc Thiên Thần.

      "Hai năm trước. . . . . ."

      Dạ Thiên Ưng hiểu rồi, hiểu hoàn toàn, Bắc Thiên Thần vừa gặp Ngô Hiểu Dao , mà lại ngu ngốc dâng tặng ba tháng vừa qua cho Bắc Thiên Thần.

      vốn nhìn người rất chuẩn, nhưng tại sao lần nào lại thể nhìn ra tình cảm của em trai mình với Hiểu Dao cơ chứ?

      Nếu như Bắc Thiên Thần người con khác, chẳng phải Ngô Hiểu Dao, tự tay đưa ấy đến với nó, bởi rất thương đứa em trai này.

      Nhưng Bắc Thiên Thần lại thích người con trân trọng nhất cuộc đời này.

      căn bản thể giao Ngô Hiểu Dao cho người khác, dù đó là ai, ngay cả đó là đứa em trai mình thương nhất.
      Last edited by a moderator: 22/4/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 213: tức giận giữa cơn triền miên

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Dạ Thiên Ưng hiểu, Bắc Thiên Thân vừa gặp Ngô Hiểu Dao , mà còn ngu ngốc hiến dâng 3 tháng vừa qua cho nó.

      ràng nhìn người rất chuẩn, nhưng tạo sao lần này lại nhìn ra tình cảm của em trai mình dành cho người cơ chứ?

      Nếu như Bắc Thiên Thần phải người khác, có thể tự tay mang ấy đến cho nó, nhưng đây lại là người của . Và Bắc Thiên Thần cũng là đứa em trai thương nhất.

      căn bản thể chắp tay dâng Ngô Hiểu Dao cho người khác, cho dù đối phương là em trai của mình bản thân cũng làm được.

      "." Bắc Thiên Thần, người luôn được Dạ Thiên Ưng thương chăm sóc, lần này cậu quyết định nhượng bộ: "Lòng em thể ngừng thích Hiểu Dao, nhưng tuyệt đối, em bộc lộ nó ra bên ngoài, được ?"

      Dạ Thiên Ưng bất đắc dĩ, rất bất đắc dĩ, phụ nữ trái đất này nhiều như vậy, nhưng tại sao Bắc Thiên Thần vừa gặp Hiểu Dao ngay?

      Là lỗi của Dạ Thiên Ưng , nếu như hôm đó nhốt Hiểu Dao lại, gặp Bắc Thiên Thần! Nếu như phải do thân thế của gây hại cho Ngô Hiểu Dao, cũng gặp Bắc Thiên Thần lần hai.

      "Tùy!" Dạ Thiên Ưng lạnh lùng xong, lập tức ra khỏi trường.

      "Thiên Ưng." Đúng lúc này, Ngô Hiểu Dao ở phía xa xa lớn tiếng gọi Thiên Ưng lại, nhưng dừng bước, tiếp tục lên xe.

      Mặt đầy nước mắt, chạy tới bên cạnh xe Dạ Thiên Ưng, kéo cảnh cửa: "Thiên Ưng, em xin lỗi. . . . . ."

      Ngay lúc Thiên Ưng vừa , nhận được điện thoại của mẹ. Mẹ bảo có người đàn ông tên là Dạ Thiên Ưng, tối hôm qua chuyển ông sang khoa điều trị cao cấp ở bệnh viên, và hiểu mọi chuyện.

      Dạ Thiên Ưng cái gì cũng biết cả. Mặc dù bản thân hi vọng nhận được trợ giúp từ nhưng chính lại lừa dối .

      "Lên xe." Dạ Thiên Ưng cất giọng lạnh lùng, khi vừa xong, Ngô Hiểu Dao ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.

      nhìn trường học từ cửa kính, Bắc Thiên Thần , khởi động xe.

      Dọc đường , Dạ Thiên Ưng gì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

      cũng ngoan ngoãn ngồi yên câu gì với Dạ Thiên Ưng.

      bao lâu, xa đến dưới căn hộ Dạ Thiên Ưng.

      xuống xe, đứng ở bên ngoài, đưa mắt nhìn Ngô Hiểu Dao vẫn còn trong xe, lớn tiếng quát tháo: "Còn xuống xe? "

      câu này khiến Ngô Hiểu Dao giật mình, vội vàng mở cửa bước xuống xe.

      CŨng phải sợ Dạ Thiên Ưng, mà biết mình sai rồi, bây giờ bị la mắng cũng thành vấn đề. theo sát bước chân vào phòng.

      Khi cửa phòng vừa mở ra, Dạ Thiên Ưng thô bạo kéo cánh tay lôi vào trong phòng ngủ.

      "Em ra cửa đều mặc áo ngủ hả? Hả?" Dạ Thiên Ưng tức giận chất vấn , tay còn lại nới lỏng cổ áo.

      Bây giờ cả người ngập lửa, thể dịu dàng với như nước.

      Nghe câu hỏi của Dạ Thiên Ưng, cúi đầu bướng bỉnh thầm câu: "Gào cái gì mà gào? Áo ngủ này có thể mặc ra ngoài chứ bộ." Sau khi nhận được điện thoại của mẹ, vì thế chưa kịp thay quần áo chạy theo , bây giờ tốt rồi, còn bị mắng nữa chứ.

      Nghe được câu mạnh miệng của , cơn tức của sôi lên sùng sục, tới trước

      ông sang khoa điều trị cao cấp ở bệnh viện, và hiểu mọi chuyện.

      Dạ Thiên Ưng cái gì cũng biết cả. Mặc dù bản thân hi vọng nhận được trợ giúp từ nhưng chính lại lừa dối .

      "Lên xe." Dạ Thiên Ưng cất giọng lạnh lùng, khi vừa xong, Ngô Hiểu Dao ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.

      nhìn trường học từ cửa kính, Bắc Thiên Thần , khởi động xe.

      Dọc đường , Dạ Thiên Ưng gì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

      cũng ngoan ngoãn ngồi yên câu gì với Dạ Thiên Ưng.

      bao lâu, xe đến dưới căn hộ Dạ Thiên Ưng.

      xuống xe, đứng ở bên ngoài, đưa mắt nhìn Ngô Hiểu Dao vẫn còn trong xe, lớn tiếng quát tháo: "Còn xuống xe?"

      câu này khiến Ngô Hiểu Dao giật mình, vội vàng mở cửa bước xuống xe.

      Cũng phải sợ Dạ Thiên Ưng, mà biết mình sai rồi, bây giờ bị la mắng cũng thành vấn đề. theo sát bước chân vào phòng.

      Khi cửa phòng vừa mở ra, Dạ Thiên Ưng thô bạo kéo cánh tay lôi vào trong phòng ngủ.

      "Em ra cửa đều mặc áo ngủ hả? Hả?" Dạ Thiên Ưng tức giận chất vấn , tay còn lại nới lỏng cổ áo.

      Bây giờ cả người ngập lửa, thể dịu dàng với như nước.

      Nghe câu hỏi của Dạ Thiên Ưng, cúi đâu bướng bỉnh thầm câu: "Gào cái gì mà gào? Áo ngủ này có thể mặc ra ngoài chứ bộ." Sau khi nhận được điện thoại của mẹ, vì thế chưa kịp thay quần áo chạy theo , bây giờ tốt rồi, còn bị mắng nữa chứ.

      Nghe được câu mạnh miệng của , cơn tức của sôi lên sùng sục, tới trước mặt , kéo đến giường.

      Dạ Thiên Ưng đè lên người , môi cuồng dã chiếm lĩnh môi , tia dịu dàng. Thậm chí gần như cắn xé môi cách điên cuồng.

      nhíu hàng lông mày, nụ hôn lúc này của Dạ Thiên Ưng khiến đau.

      "Ừm!!!" ra sức tránh né: "Thiên Ưng, làm em đau!"

      Nhìn cái người lừa dối trước mắt mình, lửa giận trong đôi mắt hề biến mất. Dùng sức xé hết áo ngủ rồi đẩy lên giường.

      biết bây giờ Thiên Ưng giận, nhưng lên tiếng xin lỗi rồi, tại sao lại còn tức giận đến mức như thế này. đưa tay kéo áo.

      " được phép mặc lại!" Dạ Thiên Ưng lớn tiếng gào lên, kéo cái, đem chiếc áo ngủ màu hồng người ném xuống mặt đất.

      Thân hình lõa lồ che giấu chút gì của ra trước mắt .

      Hôm nay bị Dạ Thiên Ưng đối xử nhu thế này, nhưng lại có hồi hộp, tim đập thình thịch hay đỏ mặt, mà có cảm giác vui: " làm gì thế hả? Em chỉ muốn mượn tiền của nên mới muốn cho biết chuyện ông ngoại, như vậy mà có thể giận sao?"

      Hôm nay, Dạ Thiên Ưng chỉ tức giận chuyện Ngô Hiểu Dao lừa dối , mà còn cả chuyện của Bắc Thiên Thần.

      để ý đến nữa, đưa tay tháo cà vạt cổ xuống, cánh tay còn lại bắt lấy bàn tay .

      hoảng hốt, vội giùng giằng: " được trói em, đươc trói em!"

      Chút sức nho của làm được gì Dạ Thiên Ưng cả, qua bao lâu cột hai cánh tay lên đầu giường.

      Dáng vẻ bây giờ của , giống như chờ đợi người khác đến ăn mình vậy, cả người trần truồng, mảnh vải che thân. Xấu hổ cùng nhục nhã lưu lại trong nước mắt của .

      Hôm nay Dạ Thiên Ưng quá đáng sợ, hình như rất giống với lần đầu tiên đối xử với ...

      Thấy đôi mắt ướt đẫm nước mắt của nhưng Dạ Thiên Ưng lại có chút xúc cảm để ý, vội vã đè lên người .

      Trước kia, vành môi của Dạ Thiên Ưng khiến si mê trong nó, hôm nay nó giống như hung khí kinh khủng vậy, mỗi lần chạm vào cổ, ngực hay bụng đều khiến đau đớn.

      cất tiếng khóc bất lực, cũng chẳng để ý da thịt trắng nõn nà của mình tại biến thành cái gì.

      Dạ Thiên Ưng từ từ ngừng lại.

      Nhìn chằm chằm vào từng vết hôn chằn chịt thân thể Ngô Hiểu Dao, lửa giận trong lòng cũng nguội dần .

      Bởi vì, thành công việc đem "Nhãn" ấn lên toàn bộ người rồi (= = Bỉ ổi)

      "Thiên Ưng, buông em ra mau!" chợt lên tiếng cầu xin tha mạng.

      Nhưng Dạ Thiên Ưng mở trói cho , muốn trói cả đời. Người đàn ông trói người con kia lại, đây chính là cách họ bộc lộ khát vọng trói buộc ai đó mà thôi. muốn trói lại, trói chặt chẽ. Rồi vây hãm trong tòa nhà của mình.

      Dạ Thiên Ưng lại vồ lên người lần thứ hai, nhưng lần này...

      Đôi mắt của trở nên mềm mại hơn, ngay cả đôi môi cũng nhàng hơn, từ từ mơn trớn đôi môi , và tức giận trong lòng cũng dịu .

      Cảm giác Dạ Thiên Ưng quay trở lại, trở về với hình Dạ Thiên Ưng thâm tình dịu dàng, nhưng tại sao vẫn chưa cởi trói cho mình?

      Chương 214:

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      M ôi D ạ Thiên Ưng nhàng lướt cổ . Giống như gió mát vậy, vừa có chút lạnh lẽo, vừa có chút nhàng.


      Gò má vốn trắng bệch của thoáng chốc lên màu đỏ ừng, dung mạo vốn còn giãy giụa nhưng giờ lại xinh đẹp kiều diễm. . . . . .

      Chậm rãi nhắm chặt đôi mắt, hàm răng cắn chặt vành môi, hô hấp dồn dập đến khó chịu.


      Nhìn thấy dáng vẻ chìm đắm mê hồn của , động tác của dần dần nhu hòa hơn trước.

      “Ừm." vẫn có cách nào khống chế miệng mình ngâm tiếng rên rỉ xấu hổ. cảm thấy mình quá mất mặt. Cái loại cảm giác ấy lại đến, cái cảm giác muốn quên hết tất cả ấy lại đến, khiến khó chịu.


      Chỉ cần Dạ Thiên Ưng chạm vào nơi nào đều cảm thấy thoải mái.

      cảm giác toàn thân mình ngứa ngáy rất khó chịu, chợt nở tiếng cười kiều diễm: “Nhột quá, Thiên Ưng."

      Bắt gặp nụ cười của , cũng mỉm cười vui vẻ.

      Công nhận hôm nay hơi quá đáng, đem tất cả những bức xúc trong lòng mình đổ lên người , rốt cuộc cũng đổi được nụ cười của , rất thỏa mãn và cũng muốn thỏa mãn như .

      Cái địa phương mẫn cảm nhất của phụ nữ bị trêu chọc, rốt cuộc cũng khống chế nổi mà phát ra tiếng rên rỉ mê hoặc kia, hơi thở càng lúc càng mạnh, toàn thân có loại cảm giác gì đó lại tới.

      Đầu lưỡi Dạ Thiên Ưng hơi chuyển động.

      lúc này, chợt ưỡn cong người lên, hai chân kẹp lấy đầu Dạ Thiên Ưng, trong miệng cứ thoát ra tiếng van nài: "Thiên Ưng, Thiên Ưng à. . . . ."
      Last edited: 11/1/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 215: Cơn tức giận giữa triền miên.
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Theo sát phản ứng cơ thể Ngô Hiểu Dao, Dạ Thiên Ưng biết chắc sắp đạt tới cao trào khoái cảm rồi.

      Đôi môi ôn nhu của vừa rời như cái bóng bay xì hơi nằm mềm nhũn giường, đôi mắt khép hờ, hơi thở gấp gáp. Đầu óc trống rỗng, hiểu chuyện gìđang xảy ra, chỉ biết cơ thể mình bị Dạ Thiên Ưng trêu chọc mà thôi.

      Lần này Dạ Thiên Ưng hoàn toàn hài lòng! Lưỡi đảo thêm vòng nữa.

      Mới vừa nghe Ngô Hiểu Dao gọi tên mình khi lên cao trào cơn khoái cảm, thấy vô cùng hưng phấn. cầu khẩn , cần điên cuồng với .

      Nhìn gương mặt đỏ ửng vì hưng phấn hướng về phía mình, rời bên dưới. Vươn tới đầu giường cởi trói cho .

      Ngắm nhìn những vết hôn chằn chịt lưu lại thân thể , rồi nhìn vết đỏ ửng xấu xí cổ tay, Dạ Thiên Ưng vội hôn xuống đó, giọng dịu dàng: "Bé con à, em ở đây đợi …. mua quần áo cho em." xong, cầm cái chăn phủ lên người .

      hiểu đây là thế nào? Lúc mới bắt đầu ấy tức giận vô cùng, lúc sau dịu dàng như nước, nhưng tạo sao lúc bọn họ đến bước như thế này rồi mà ấy vẫn còn giữ vững lý trí như vậy? ( == bởi vì ấy ăn thịt bòđiên )

      Ngay tại thời điểm hét lên, trong tríóc chỉ toàn hình dáng Dạ Thiên Ưng, đúng như nghĩ, khẩn cầu , cần che lấp nỗi khát khao trong lòng.

      Nhưng thế nào mà

      Lại làm?


      biết xảy ra quan hệ trước hôn nhân là phải phép, nhưng muốn hiểu cảm giác của Dạ Thiên Ưng dành cho , có phải giống như hay mà thôi.


      Dạ Thiên Ưng ra khỏi phòng ngủ vào nhà vệ sinh. cố gắng dùng nước lạnh xoá khuôn mặt đỏ ửng của chính mình. Giờ có cảm giác mình chơi đùa với lửa vậy.


      Mỗi lần trêu chọc Ngô Hiểu Dao, cả người như bị thiêu nóng. Cái loại cảm giác nhìn mà ăn được là khổ.


      Dạ Thiên Ưng ở trong nhà vệ sinh lúc lâu mới ra khỏi, vừa bước ra cửa gặp Lăng Thánh Quân tới thăm.


      “Sao vây? Lăng Thánh Quân đào mỏ à?” Dạ Thiên Ưng cười đùa y hệt giong điệu Lăng Thánh Quân.


      , em tới lấy đồ.” Lăng Thánh Quân lắc cái đầu rồi tò mò nhìn lại: “Đúng rồi, Thiên Ưng, sao nhìn có vẻ có tinh thân vậy?”


      ngẩn người, nhíu mày lên tiếng.


      Lăng Thánh Quân thấy vậy, cười xấu xa: “Chẳng lẽ chơi đùa với em Hiểu Dao mệt rồi à?”


      Lăng Thánh Quân nhắc đến chuyện này tức đâu, hai bọn họ vừa tám chuyện vừa vào thang máy, Dạ Thiên Ưng phẩn hận thốt ra câu: “Tôi còn chưa chạm qua Hiểu Dao!”


      Nghe xong lời này, toàn bộ đồ tay Lăng Thánh Quân đều rớit xuống đất, xem ra quả nhiên như chuyện nghĩ, Dạ Thiên Ưng căn bản thể bỏ được Ngô Hiểu Dao, mà rất thương ấy.


      “Vậy khong phải kể từ khi quen Ngô Hiểu Dao bị cấm cửa sao?”


      Lăng Thánh Quân biết chắc Dạ Thiên Ưng là người đàn ông chính trực, thuộc loại mấy người đàn ông có phụ nữ sống được, mà là người đàn ông dùng phụ nữ để giết thời gian, bởi vì Dạ Thiên Ưng từng rằng, người đàn ông khi dính phải sắc nữ thể làm nên việc lớn.


      Sau khi nghe Lăng Thánh Quân thế, Dạ Thiên Ưng hung hăng trừng mắt liếc cậu ta, im lặng gì.


      Cho đến khi thang máy dừng ở tầng , Lăng Thánh Quân chạy vọt ra khỏi thang máy, xấu xa câu: “ Thiên Ưng à, có thể dùng tay giải quyết đó.” xong ta chạy biến như lần khói.


      Bên trong thang máy, mặt mày Dạ Thiên Ưng não nề, nghĩ nghĩ lại lời Lăng Thánh Quân vừa qua, chửi ẩu tiếng, ra khỏi thang máy lấy xe đến cửa hàng bán áo quần.


      Vừa tiến vào tiệm bán quần áo, Dạ Thiên Ưng hấp dẫn tầm mắt nhiều người ở đây.


      Nhìn nhãn hiệu quần áo mặc người , chuyển qua ngắm phong cách ăn mặc của , rồi nhìn lại vóc dáng đẹp đẽ của , đôi mắt mấy nhân viên bán hàng nhìn giống như nhìn thấy tiền vậy.


      Nghĩ kỹ chút thấy người đàn ông này hơi quen mặt, nhân viên tinh mắt nhịaan ra đó là Chủ tích tập đoàn Sony, Dạ Thiên Ưng.


      “Ông Dạ, xin hỏi ngài muốn mua thứ gì?”


      Dạ Thiên Ưng ngó quanh cửa hàng lần, sau đó cất tiếng lạnh lùng: “Các lấy đò nữ khó coi nhất ra cho tôi.”


      “Hả?” Nhân viên nghe xong thấy kỳ lạ, Dạ Thiên Ưng mua đồ cho phụ nữ, mà tại sao lại bảo mang đồ khó coi coi nhất ra đây?


      “Nghe hiểu sao?” Dạ Thiên Ưng hỏi lại lần nữa. Nhân viên nọ vội trao đổi ánh mắt với các nhân viên khác, sau đó chạy vào kho hàng lấy ra mấy bộ đồ kiểu cũ của mấy năm trước mang ra cho . Nhìn nhìn, cảm thấy cũng tệ lắm, đủ độ khó coi. Nghĩ xong, trả tiền, cầm lấy món đồ xấu xí nhất còn gì để xấu hơn rồi qua cửa hàng đồ lót sát bên.


      Tại cửa hàng nội y, đứng cả buổi cũng dám tiến vào trong. Nghĩ , đàn ông như thế này vào mua đồ lót phải quá biến thái ? Nhưng Ngô Hiểu Dao lại mặc đồ trong lại ra ngoài như thế này, nhà cũng có đồ nữ, cũng thể để mặc gì bên trong được.


      Hết cách rồi, lấy can đảm bước vào cửa hàng bán đồ lót.


      nhân viên thấy Dạ Thiên Ưng tới lon ton chạy ra đoán: “Ông Dạ, xin hỏi cần gì?”


      Hai tay bỏ vào trong túi bình thản ung dung mà nhìn mấy bộ đồ lót chung quanh, rồi đưa tay chỉ vào bộ đồ cỡ trung: “Lấy hết mười bộ cỡ này cho tôi.”


      cứ ngỡ ai biết, ngờ đâu có người nhân ra thân phận của , vậy dứt khoát hoặc là mua, còn mua mua cho nhiều vao, để lần sau khỏi tới chỗ này.


      Nhân viên kia vừa nghe xong đứng ngu chỗ, lần mua những mười bộ? Nhưng do buôn bán có hời cho nên cũng chẳng hỏi thêm chi nhiều, căn cứ vào bị trí Dạ Thiên Ưng chỉ mà lấy đủ số lượng cần thiết cho ta.


      Sau khi Dạ Thiên Ưng nhận lấy chầm chậm ra khỏi cửa hàng bán đồ lót, thế nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa... tốc độ bước nhanh hơn trước đó rất nhiều, gần như chạy tới chiếc xe đỗ ngay lề đường. Vội vã đêm đống đồ lót vứt vào trong xe, gấp gáp khởi động xe khuất....
      Last edited by a moderator: 10/3/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 216
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa



      Lúc đẩy cửa vào nhà, thấy Ngô Hiểu Dao ngồi cười vui vẻ xem TV.

      Tự nhiên Dạ Thiên Ưng có cảm giác đau nhói tim, nghĩ lại mấy việc mất mặt ban nãy đều do mà ra, ấy thế giờ phút này lại nhàn nhã ngồi xem TV ư?

      "Thiên Ưng, về rồi à?" nghiêng mặt chào Dạ Thiên Ưng rồi quay lại xem TV.

      "Ừ." Dạ Thiên Ưng lạnh lùng gật đầu cái, đưa tay giao đồ cho : “ thay.”

      Lúc này mới quay đầu chính thức nhìn bộ dáng thâm trầm của Dạ Thiên Ưng, hình như có chút mất hứng phải. Chắc bị chậu hoa nào rơi trúng đầu chứ?

      Nghĩ nghĩ vậy, tay vẫn phải mở cái túi Dạ Thiên Ưng đưa cho mình, túm cái đồ
      lót đưa lên trước mặt, xấu hổ với : “Thiên Ưng, có phải biến thái quá đấy? Lại mua đồ lót nữa chứ, mua quá trời?”

      Dạ Thiên Ưng nghe vậy thiếu chút nữa tức giận muốn sặc khí, lớn tiếng với : “Em cho rằng đây biến thái là vì người nào hả? Nếu muốn giết chết mau thay !” Gào xong, nới lỏng cà vạt, ngồi cái phịch ghế sofa.

      Lúc này thấy dáng vẻ của Dạ Thiên Ưng rất đáng so với bộ dáng quen thuộc lúc trước, tựa như đứa trẻ con vậy. vui vẻ hì hà hì hục chạy vào phòng thay quần áo.

      Nhưng mà mấy thứ quần áo Dạ Thiên Ưng hình như có chút vấn đề, lẽ thích thể loại này?

      Dạ Thiên Ưng giương mắt nhìn ngắm Ngô Hiểu Dao ra khỏi phòng ngủ, trong lòng vẫn có cái khó chịu, đồ xấu như vậy mà vẫn che được vẻ đẹp của .

      nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, cầm lấy chiếc lược rồi chạy ra, vội vàng kéo ngồi xuống ghế.

      “Thiên Ưng, làm gì thế?”

      “Ha ha.” Dạ Thiên Ưng cử chỉ dịu dàng, còn giọng tràn ngập quan tâm: “ muốn chải đầu cho em, thấy kiểu tóc rất hợp với em.”

      Nghe như thế cảm giác Dạ Thiên Ưng tốt với mình, ngay cả chải đầu cũng giúp nữa. Nhưng… Trong lòng Dạ Thiên Ưng đâu muốn tốt cho , bây giờ như mụ dì ghẻ, nghĩ hết biện pháp khiến trở nên xấu xí hơn mà thôi. Bạn trai nhà người ta muốn bạn mình xinh đẹp hơn, còn Dạ Thiên Ưng ngược lại, chỉ hi vọng người phụ nữ của mình ngoan chút, đáng chút, chim néo vào người chút là được, về phần dáng ngoài ư, phụ nữ khác có thể đẹp nhưng Ngô Hiểu Dao .

      Nghĩ mấy chuyện này đầu cũng chải xong.

      hưng phấn tới trước gương.

      Gớm chết được! Khó coi chết được! Hai cái bím tóc để ngang bả vai, bây giờ mà con để kiểu đồ xưa?

      Chẳng lẽ con mắt của Dạ Thiên Ưng có vấn đề?

      “Bé ngốc, đẹp chứ?”

      “Ừm.” bất đắc dĩ gật đầu, muốn tổn thương lòng tự ái của Dạ Thiên Ưng, giờ đây biến thành em thời thập niên 70 rồi. Nhưng chỉ cần Dạ Thiên Ưng thấy đẹp là được, cần người khác khen ngợi.

      Nào ai biết Dạ Thiên Ưng sướng muốn chết, làm trở nên xấu như vậy khiến rất vui, giọng cũng nhàng hơn: “Bé ngốc, đói bụng chưa? làm cơm cho em.”

      Nghe như vậy, Ngô Hiểu Dao khôi phục lại vẻ mặt đau thương. Mẹ vẫn còn ở bệnh viện chăm sóc ông ngoại, mẹ ăn cơm chưa nhỉ? Ông ngoại thoát khỏi tình trạng hôn mê chưa?

      Thấy vẻ mất mác của , khẽ hôn lên trán cái, véo cái má : “Bé ngốc, ăn cơm xong rồi dẫn em gặp ông ngoại nhé?”

      kích động giang tay ôm lấy cổ , cười vui vẻ: “Thiên Ưng, cảm ơn .”

      Nhìn nụ cười mà lòng thấy thỏa mãn vô cùng, bây giờ chỉ muốn nhốt trong căn phòng của mình, để cho người khác nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này, để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ này của .

      Đến khu cao cấp tầng 19 ở bệnh viện. Thang máy vừa mở ra nhưng chỉ có gian phòng duy nhất. Đẩy cửa phòng bệnh ra, quả thực là khách sạn sang trọng. Phòng khách, phòng ngủ, toilet, cái gì cần đều có. Nếu như bệnh nhân ở nơi này tình hình bệnh chắc chắn có chuyển biến tốt.

      Ngô Hiểu Dao cũng biết cái loại ưu đãi này Dạ Thiên Ưng dành cho người nhà . Bản thân thể tưởng tượng được, nếu như cho Dạ Thiên Ưng, bệnh tình của ông ngoại như thế nào?

      vào phòng thấy mẹ ngủ với ông ngoại giường.

      “Mẹ.”

      Dạ.” Mẹ Ngô thấy Dạ Thiên Ưng khách sáo gật đầu chào hỏi.

      Khẽ mỉm cười đáp lời chào hỏi, Dạ Thiên Ưng đem cháo tổ yến cho buổi trưa đặt lên bàn, giọng hiền hòa gần gũi: “Bác , cứ gọi cháu Thiên Ưng là được rồi.”

      Mẹ Ngô cười nhàn nhạt, ngồi cạnh ba mình.

      Mặc dù gia đình bà Ngô chỉ là người làm thuê, nhưng ánh mắt bà vẫn vô cùng nhạy bén, bà có thể thấy được mối quan hệ giữa con và Dạ Thiên Ưng. Bà cũng biết trong suốt kì nghỉ đông vừa rồi, con mình mặt ủ mày dột là vì ai. Nhưng bà sợ… Con mình lại giống con đường của bà.

      Bà Ngô muốn con mình quen với Dạ Thiên Ưng, nhưng ba giờ có thể ở phòng bệnh loại cao cấp như thế này, có thể hưởng thụ chăm sóc này đều do Dạ Thiên Ưng giúp đỡ.

      Bà Ngô tự mắng mình, vì bệnh tình của ba mà bán con .

      “Mẹ, mẹ ăn trước , đồ ăn Thiên Ưng làm đấy ạ.” xong, Ngô Hiểu Dao múc cho mẹ chén cháo.

      Mẹ Ngô lắc đầu cái, đem chén cháo bỏ lại bàn.

      “Dao Dao, điện thoại rơi xe rồi, em xuống lấy cho được ?”

      “Vâng.” Thấy Dạ Thiên Ưng nhờ vả, ngoan ngoãn lấy chìa khóa giúp .
      Last edited by a moderator: 22/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :