1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 200: Người phụ nữ làm chuyện đại

      Hôm sau trời vừa sáng, khi Ngô Hiểu Dao rời giường nhìn thấy Dạ Thiên Ưng còn ngủ ở bên cạnh của mình. Đây là lần đầu tiên, Dạ Thiên Ưng dậy trễ hơn .

      nhàng vén chăn lên, phát nửa người vẫn là bán nude, nhớ tới ngày hôm qua quá mệt mỏi, cho nên có mặc khi ngủ.

      là mất thể diện! ! ! Mỗi lần đều bị Dạ Thiên Ưng làm cho mặt đỏ tim đập.(minchi- )

      Hừ! phục! muốn ngày nào đó xoay người, đem Dạ Thiên Ưng làm cho đỏ mặt tim đập! !

      Chỉ là, càng ngờ, lần này Dạ Thiên Ưng mặc y phục ngủ? Đây là lần đầu tiên, Ngô Hiểu Dao có chút ngạc nhiên.

      muốn nghĩ nhiều, vội vã mặc quần áo, cũng đem món đồ nội y xấu hổ kia cởi ra.

      Lại đến trước mặt Dạ Thiên Ưng, nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, nhếch môi lên, quả nhìn như say như mê.

      bao lâu Dạ Thiên Ưng chậm rãi thức dậy. bối rối nhìn chăm chú đôi mắt Dạ Thiên Ưng.

      Dạ Thiên Ưng mở ra, đối với dịu dàng cười: "Bé con, mấy giờ rồi?"

      Liếc nhìn đồng hồ treo tường: "8 giờ rồi."

      Nghe được Ngô Hiểu Dao đến mấy cái chữ này, vội vàng ngồi dậy, nhanh xuống giường, chạy vào toilet.

      Đây là lần đầu tiên thấy Dạ Thiên Ưng lo lắng vội vàng như thế.

      Dạ Thiên Ưng sau khi ra ngoài, cuống quít tớibên cạnh của , khẽ hôn lên trán của : “Bé con, hôm nay bận họp, trước.”

      Ha ha, trách được Dạ Thiên Ưng vội như vậy? ra là bận họp.

      vẫn cho là Dạ Thiên Ưng giống như đùa giỡn nhưng có vẻ nghiêm trọng, nhưng là ngờ Dạ Thiên Ưng gặp chuyện đúng đắn thế nhưng lại như thế nóng nảy.

      Cảm thấy bộ dạng Dạ Thiên Ưng làm việc nhất định đẹp trai hơn, khiến cho mê mẩn.

      Ngô Hiểu Dao hơi gật đầu cái, chạy tới trước bàn, cầm lên sợi dây chuyền kim cương tình ái: “Thiên Ưng, cái này cũng mang thôi.”

      Dạ Thiên Ưng biết, căn bản coi trọng những vật xa xỉ đó. Nếu như kim cương so với kẹo, Ngô Hiểu Dao nhất định lựa chọn kẹo, bởi vì chính là đơn thuần như vậy.

      Dạ Thiên Ưng mỉm cười chút, đưa tay vuốt ve mái tóc : “Bé con, tặng vật gì nhận lại, nếu như em thích, vậy vứt là được rồi!” xong, xoay người nhanh chóng rời .

      Cầm trong tay sợi dây chuyền giá trị hơn tỷ Dollar, cũng cảm thấy vui vẻ, mà là cảm thấy Dạ Thiên Ưng tại sao phải ra tay với hào phóng như vậy? Tại sao? là đối với mỗi người đàn bà cũng ra tay hào phóng như vậy sao? Còn là đối với ? Chỉ là kết cục mặc kệ là thế nào, đều mất hứng…


      ***


      ra Dạ Thiên Ưng cũng phải là người đàn ông hào phóng, ra phải. người đàn ông rất công tư phân minh!

      Cùng quá phụ nữ của , cũng cho các 20 vạn, ý tứ là đôi bên thiếu nợ lẫn nhau. Mà cũng rất ít, rất ít đưa phụ nữ đồ. cảm thấy là lãng phí, là có tiền nhưng là phải kẻ ngốc!!

      Về phần tại sao lại đưa cho Ngô Hiểu Dao sợi dây chuyền hơn tỷ, ha ha, có lẽ cũng biết nguyên nhân.

      tỷ à?

      Trước kia Dạ Thiên Ưng đánh liều bao nhiêu năm mới có thể kiếm được? Những ngày ấy rất mệt mỏi.

      Nhưng bây giờ đổ vào người rồi. Là bởi vì tại cảm thấy tiền dễ kiếm rồi hả? Hay là, cảm thấy những thứ này Ngô Hiểu Dao nên có được đây?

      ra khỏi khu ký túc xá nữ, Dạ Thiên Ưng nhanh chóng chạy ra cổng trường, nơi xe dừng.

      Bắc Thiên Thần đứng ở cổng trường học chờ đợi Dạ Thiên Ưng ra.

      Nhìn , Bắc Thiên Thần bất kỳ lời gì, nhưng nhìn đến gương mặt Bắc Thiên Thần mảnh màu xanh, cảm thấy có chút đau lòng.

      Khi cùng Bắc Thiên Thần lướt qua nhau, Bắc Thiên Thần nỉ non câu: “ hai, xin lỗi.”

      Nghe được thanh nỉ non này của em trai, chính có làm bất kỳ lời nào đáp lại, mà là trực tiếp lái xe rời , nhưng là khóe miệng của lại vẽ nụ cười hạnh phúc…

      Được người xưng là người đàn ông vô tình ác độc ai nghĩ tới cũng có khuôn mặt khác đây??


      **

      Ngô Hiểu Dao cầm sợi dây chuyền mà Dạ Thiên Ưng tặng , cất giấu kỹ ở trong ngăn kéo, giờ phải tìm La Bích Nghi học. Mới vừa ra cửa liền nhìn thấy La Bích Nghi khi dễ hai nữ sinh đứng trước cửa phòng ngủ của . khẩn trương liếc nhìn kẹo trong phòng mình, nhanh chóng ra khỏi phòng, tay đóng cửa lại. Bởi vì cũng muốn lần này “Nhà” bị người khác phá hủy!

      “Dao Dao, hai người bọn họ là cho tùy ý xử lý!” La Bích Nghi xong, nhìn về hai chị khóa ở phía sau lưng.

      Này chị khóa liếc nhau cái, hơi cúi đầu: “ xin lỗi.” xong, họ quỳ xuống.

      Nhưng Ngô Hiểu Dao thiện lương thể nào để các quỳ xuống. đưa tay đỡ hai nữ sinh. phải là hận các ấy rồi, cũng phải là trách các ấy.

      Nhưng là biết, hai người nữ sinh này, cũng là vì bằng hữu mới khi dễ , thế nào hai người nữ sinh này cũng coi như đạt đến trình độ nào đó!

      “Thôi, về sau chúng ta xem như chuyện gì cũng còn xảy ra.”

      Khuyên người phải có lòng khoan dung nhân hậu làm xúc động hai nữ sinh khi dễ . Hai nữ sinh cũng gì, cảm kích liếc mắt nhìn Ngô Hiểu Dao, nhanh chóng rời .

      La Bích Nghi cũng có chút cam lòng đứng lên: “Dao Dao, cứ như vậy xong rồi?”

      khẽ mỉm cười, tràn đầy rộng rãi: “Oan gia nên cởi nên buộc sao! Nhiều bằng hữu tốt hơn nhiều kẻ địch mạnh ồ!”

      Đúng vậy a, khoan dung độ lượng có lẽ đổi lấy hai cái bằng hữu. thiện lương có lẽ đổi lấy nhiều người thích .

      18 tuổi này, hiểu được khuyên người phải có lòng khoan dung, đạo lý này, như vậy nhất định biểu thị có thể làm thành đại !!!




      Chương 201: giải hòa

      ra khỏi sân trường, ánh mắt các bạn học nhìn Ngô Hiểu Dao thay đổi.

      Hâm mộ? Ghen tỵ?

      ai truy vấn chuyện ngày hôm qua Bắc Thiên Thần hôn , bởi vì mọi người thừa nhận Ngô Hiểu Dao cùng Dạ Thiên Ưng là đôi rồi ! Bắc Thiên Thần chỉ là thứ ba người chen chân vào, chỉ ảnh hưởng đến hình ảnh của thôi!

      Hơn nữa, trong sân trường công chúa mới cũng ra đời, đó chính là Ngô Hiểu Dao. Ha ha, trong trường học chính là hoa khôi của trường, ra dựa vào dạ hội chọn lựa công chúa! Như vậy cách khác là hoa khôi mới của trường rồi.

      Chỉ là, hoàn toàn quan tâm đến những danh hiệu vô vị này, danh hiệu chỉ là thứ yếu thôi, chủ yếu là, các bạn học đừng khi dễ , là được rồi!

      Trong hành lang, La Bích Nghi và Ngô Hiểu Dao cùng Bắc Thiên Thần vừa đúng đụng mặt.()

      Thoáng chốc, nét mặt của chút khủng hoảng, trong lòng càng thêm khẩn trương. sợ Bắc Thiên Thần đối với làm ra chuyện quá trớn.

      Tay của gắt gao kéo tay La Bích Nghi, La Bích Nghi cảm thấy khủng hoảng, đôi mắt nhíu chặt nhìn chằm chằm Bắc Thiên Thần.

      La Bích Nghi lúc trước còn hi vọng Ngô Hiểu Dao cùng Bắc Thiên Thần lui tới! ! tại phát , nhìn người thể nhìn bề ngoài!

      Có vài người bề ngoài rất tốt nhưng bên trong đều thối rữa! Nhìn mặt ngoài được, ra rất xấu. Nhưng có vài người, nhìn mặt ngoài rất xấu, nhưng lại rất tốt.

      Giống như lúc Ngô Hiểu Dao hình dung Dạ Thiên Ưng, La Bích Nghi liền vô cùng ghét Dạ Thiên Ưng. Nhưng trải qua vài kiện, La Bích Nghi cảm thấy Dạ Thiên Ưng đối với Ngô Hiểu Dao vô cùng tốt. . . . . .

      " xin lỗi." Lời xin lỗi này của Bắc Thiên Thần là khi lướt qua Ngô Hiểu Dao đủ để nghe, dám mặt đối mặt với , bởi vì sợ dạo .

      cùng với Ngô Hiểu Dao có mấy lần gặp nhau, ở trong đầu đều để lại ấn tượng sâu sắc.

      Lần đầu tiên, cầm quần áo cho , bày ra khuôn mặt hoa lê đẫm lệ liền sâukhắc ở trong trí nhớ của .

      Lần thứ hai, vừa khóc, cảm thấy bé trước mắt đáng , cực kỳ muốn gọi người khác thương .

      Lần thứ ba, biết là đàn em khóa dưới của , rất vui vẻ.

      Lần thứ tư, canh chừng khóc, cách nào khống chế ôm , từ lúc đó trở , liền muốn bảo vệ !

      Mà đôi mắt của cũng vẫn dừng lại ở người của

      Nhưng, khi nghe được tiếng kêu giúp đỡ, nhanh chóng đá va82ngc cửa phòng làm việc trong giây kia.

      Trong lòng thay đổi tất cả kích động muốn bảo vệ mà chuyển hóa thành tổn thương !

      hận . Vô cùng hận!

      nghĩ đến việc tổn thương , càng muốn khi dễ , muốn trả thù trai của Dạ Thiên Ưng, nhưng ra lại càng muốn bảo cho cách xa Dạ Thiên Ưng ra.

      Sau đó, nhanh chóng cùng Tiết Hân Nhiên lui tới, nhưng là giữa bọn có tình cảm.

      Mỗi lần nhìn bị khi dễ, lúc đó rất vui vẻ, rất vui vẻ, nhưng trong lòng của là như thế nào đây? Chỉ có chính mới biết…

      Khi thấy chén canh nóng kia giội đầu , cười tà ác.

      Nhưng là tim của

      Lại vô cùng khó chịu. Hết cách rồi, có biện pháp. Ai người phụ nữ kia là bạn trước của trai, người mà vẫn rất căm hận? Hai người qua lại làm cho ghen tức.

      hôn Ngô Hiểu Dao, lúc ấy có lời thề son sắt với bản thân mình là vì trả thù.

      Nhưng là, cũng phụ nữ Dạ Thiên Ưng chạm qua, đụng cũng đụng, tại sao còn có thể hôn Ngô Hiểu Dao?

      So với ai ràng nhất… đối với Ngô Hiểu Dao là vừa thấy rồi!!

      Ha ha, những chuyện này chỉ có biết, cũng với bất kỳ ai.

      Bởi vì tại và Dạ Thiên Ưng tốt hơn nhiều, cũng có thể cảm thấy, thái độ của Dạ Thiên Ưng đối đãi với cùng các người phụ nữ đều giống nhau.

      Như như vậy, yên lặng chúc phúc cho cùng trai thôi…

      Nghe xong lời xin lỗi của Bắc Thiên Thần, Ngô Hiểu Dao cười, mặc kệ hiềm khích lúc trước, vẫn cười.

      nhanh chóng kéo tay Bắc Thiên Thần lại, vẻ mặt tràn đầy kích động: “Học trưởng Bắc Thiên Thần, cùng Thiên Ưng có phải hay tốt hơn trước??”

      Nhìn đơn thuần trước mắt này, Bắc Thiên Thần bất đắc dĩ…

      thế nào lại tổn thương , chẳng lẽ quên mất sao?

      Cùng bởi vì tiếng xin lỗi, liền dễ dàng tha thứ cho ?

      Hơn nữa còn quan tâm tình cảm em giữa bọn ??

      Xem ra giống như Dạ Thiên Ưng hình dung, thiện lương đơn thuần…

      Có lẽ bởi vì thiện lương, đơn thuần mới có thể làm ác ma Dạ Thiên Ưng khuynh đảo đây?

      “Ừm.” Bắc Thiên Thần kiên định gật đầu, rồi nhìn Ngô Hiểu Dao khôi phục nụ cười dịu dàng.

      Nhìn nụ cười trước kia của , vô cùng kích động, cái đó từng đọng lại trong lòng như vệt ánh mặt trời và bây giờ Bắc Thiên Thần lúc trước lại trở về rồi…

      Hơn nữa còn cùng Dạ Thiên Ưng hòa thuận rồi.

      kích động nhảy lên, vui vẻ cười, mỉm cười rất rực rỡ a, ngây thơ mỉm cười a.

      Bắc Thiên Thần đưa tay ôm chặt lấy , việc này làm ngẩn người chút…

      Bắc Thiên Thần có chút đau khổ, tình nguyện Ngô Hiểu Dao cả đời tha thứ cho , cũng hi vọng đối với lộ ra bộ dạng đơn thuần này mỉm cười. Như vậy chỉ làm tâm dao động, rất dao động!!

      Dạ Thiên Ưng đối với tốt bao nhiêu, biết rồi, ràng.

      muốn… Ngô Hiểu Dao a!!!

      “Học trưởng Bắc Thiên Thần??” Ngô Hiểu Dao biết vì sao Bắc Thiên Thần ôm mình.

      Bắc Thiên Thần cũng gì, mà là buông lỏng tay của mình ra, đôi mắt u buồn dừng lại ở người chốc lát, rồi xoay người rời

      đúng là người đứng xem sáng suốt, bên La Bích Nghi cảm giác Bắc Thiên Thần đối đãi Ngô Hiểu Dao đến ánh mắt đều thay đổi, từ trước mến đến căm hận mà bây giờ Bắc Thiên Thần hoàn toàn lộ ra vẻ ái mộ sâu sắc rồi…

      “Dao Dao, cậu nên cách xa học trưởng Bắc Thiên Thần chút !” La Bích Nghi lo lắng, lo lắng Ngô Hiểu Dao rơi vào vòng xoáy ở giữa tình cảm em.

      Đúng là ngốc mà, còn quay lại hỏi La Bích Nghi: “Tại sao? Học trường Bắc Thiên Thần giúp tớ hai lần!” Con người này, chỉ biết lấy đức báo oán, vĩnh viễn nhớ người khác tốt, nhớ được cái xấu của người khác.

      “Tớ cảm thấy, Bắc Thiên Thần giống như thích cậu.”
      Last edited: 26/9/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 202: lâu gặp

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa



      Bạn trở lại và lợi hại hơn xưa

      "Mình có cảm giác, Bắc Thiên Thần hình như thích cậu. "
      “Bắc Thiên Thần thích mình? ? ? Quả thực là lời vô căn cứ, đây cũng quá tức cười, trước giờ Bắc Thiên Thần hận mình hận đến muốn chết, bây giờ lại thích mình? Làm sao có thể? Hơn nữa. . . . . ." Học trưởng Bắc Thiên Thần là em trai của Thiên Ưng, thể nào đâu. " đến đây, áy náy hướng La Bích Nghi cúi đầu: "Xin lỗi, Bích Nghi, mình vẫn chưa với cậu người đàn ông mình thích là Dạ Thiên Ưng. "

      La Bích Nghi vừa nghe xong cười: " sao đâu."

      Nghe thái độ trong lời của La Bích Nghi, Ngô Hiểu Dao rất là cảm kích. Nhưng. . . . . .

      La Bích Nghi dễ dàng tha thứ cho mình như vây ư?
      Buổi dạ vũ ngày hôm qua tại sao La Bích Nghi cũng tia kinh ngạc khi nhìn thấy mình và Dạ Thiên Ưng ở cùng nhau? Tại sao mình mỗi lần gặp nạn Dạ Thiên Ưng cũng xuất đúng thời điểm mấu chốt? Chẳng lẽ? ?

      "Bích Nghi, chắc phải cậu là tai mắt của Thiên Ưng chứ? " tràn đầy nghi vấn hỏi ấy.

      Trái tim La Bích Nghi căng thẳng, khẩn trương lắc đầu cái: "Làm sao có thể chứ? Cậu đừng có nghĩ bậy. " xong, nhanh chóng chạy vào bên trong phòng học.

      Lúc này, Ngô Hiểu Dao càng thêm ngờ rồi. . . . . .

      ☆★☆★☆★☆★ ngài ☆★ ☆★ chi ☆★ cầm ☆★ là ☆ lang ★ nhất ☆ đại ★ ☆★ viết ☆★ làm ☆★ động ☆★ lực ☆★☆★☆★

      ☆★☆★☆★☆★ ngài ☆★ ☆★ chi ☆★ cầm ☆★ là ☆ lang ★ nhất ☆ đại ★ ☆★ viết ☆★ làm ☆★ động ☆★ lực ☆★☆★☆★10nlk.

      【 Cuộc sống quá nhàm chán, cuộc sống yên ổn bất đắc dĩ mà thôi. 】

      Đây là đoạn ca từ trong bài hát . Mới đó mà nửa tháng qua rồi. Mọi thứ trong cuộc sống khôi phục lại bình thường, mà Dạ Thiên Ưng nửa tháng nay vẫn chưa từng xuất trước mặt Ngô Hiểu Dao lần. Nhưng lại thường xuyên thấy Dạ Thiên Ưng tivi.

      Công ty của phát triển rất thuận lợi, bây giờ trong thời gian tranh cử nghị viên chính trị, công ty của thành công trong việc tấn công ra thị trường toàn cầu. .

      biết ràng, người đàn ông ưu tú đến cỡ nào.

      Trong lớp, người thấy giáo tiếng giảng bục, lại cảm thấy ông ấy chuyện tốt so với Dạ Thiên Ưng. Cũng phải nghiêng về Dạ Thiên Ưng, mà là Dạ Thiên Ưng rất tuyệt!

      Mới đầu, cho là Dạ Thiên Ưng chỉ là lão đại của xã hội đen, cái gì cũng biết cơ đấy. Nhưng ngờ trình độ ngữ của ấy lại có thể tốt như vậy, quản lý công ty cũng tốt như vậy. càng nghĩ càng cảm thấy vô địch ! !

      "Mọi người nhìn cái gì kìa?" Vốn lớp học yên tĩnh nhất thời phát ra tiếng ồn ào, rồi mọi người rối rít nhìn ra ngoài cửa sổ.

      "Dao Dao! ! !" La Bích Nghi kích động lay người , đưa ngón tay hướng ngoài cửa sổ.

      khinh thường nhìn sang, nhưng là. . . . . .

      Và cả người ngây ngẩn! Kinh ngạc lấy tay bụm miệng, nhanh chóng chạy tới phía trước cửa sổ. Chỉ thấy phía trước cửa sổ quả bong bóng bay bay từ từ lên , và quả bóng bay ấy có ghi thêm dòng chữ . . . . .

      Dao Dao. . . . . .

      Cùng với hình trái tim.

      cười, nụ cười mang theo nước mắt. Dạ Thiên Ưng chưa bao giờ với từ thích hay từ . Ngay cả giờ phút này, Dạ Thiên Ưng cũng chỉ là dùng hình trái tim để thay thế.

      Chỉ như vậy là đủ rồi! Như vậy đủ rồi, đủ làm thỏa mãn.

      Mở cửa sổ ra, Dạ Thiên Ưng bỏ tya vào túi quần đứng dưới lầu ngẩng lên nhìn Ngôn Hiểu Dao.

      "Bảo bối, nhảy xuống đây nào." Dạ Thiên Ưng xong, giang hai cánh tay ra chờ đợi rơi xuống cùng với .

      Chuyện này điên mất rồi ? Đây chính là tầng ba mà, nếu nhảy xuống đó mà hứng được, tong.

      Toàn bộ bạn học cùng lớp đứng phía sau reo lên: "Nhảy ! Nhảy ! Nhảy !"

      Nghe được lời khích lệ của bạn bè, nở nụ cười rồi nhìn về phía Dạ Thiên Ưng.

      ti rằng Dạ Thiên Ưng hứng được mình! ! !

      Nhắm hai mắt lại, hít hơi sau, nhanh chóng phi người ra ngoài cửa sổ. Đây là lần đầu tiên nhảy lầu, quá kích thích! Quá điên cuồng! Ngay cả tim cũng vọt lên tới cổ luôn rồi. . . . . .

      Thời điểm rơi xuống, Dạ Thiên Ưng vững vàng bắt được .

      Tình huống này giống như chàng hoàng tử bế nàng công chúa trong câu chuyện tích đầy huyền ảo vậy.

      Dạ Thiên Ưng lại lần nữ mang đến cho lãng mạn vô tạn, lần thứ hai bảo cảm nhận giấc mơ tích này. Cảm giác ấy chưa từng có.

      Dạ Thiên Ưng cho nhiều kích thích và vui vẻ! thỏa mãn, rất thỏa mãn!

      Chậm rãi mở hai mắt ra,đối diện với là nụ cười dịu dàng của Dạ Thiên Ưng.

      "Thiên Ưng, em rất nhớ " Đây là lần đầu tiên chủ động nhớ Dạ Thiên Ưng. xong vươn hai cánh tay ôm chặt lấy cổ Dạ Thiên Ưng.

      Nghe được câu nhớ thương của , trong lòng của rất ngọt, rất ngọt. . . . . .

      "Ngốc à, cũng rất nhớ em" xong, Dạ Thiên Ưng buông Ngô Hiểu Dao xuống.

      cứ có cảm giác bản thân mình tại ngắm Dạ Thiên Ưng thế này đều nhìn đủ, chỉ là. . . . . . : "Thiên Ưng, phải làm sao?"

      tại mới hơn 10 giờ sáng, theo lý thuyết Dạ Thiên Ưng thể đến tìm được, nhưng tại sao lại xuất ở này?

      Dạ Thiên Ưng có chút bất đắc dĩ mà cười , đưa tay giữ chặt lấy bàn tay bé của .

      Đây hình như là lần đầu tiên bọn họ dắt tay nhau trong sân trường.

      cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cùng người trong lòng như vậy là tốt , và cùng người trong lòng dắt tay nhau sân trường càng tốt hơn.

      “Bé ngốc, tiếng nữa phải công tác ở Pháp ba tháng . . . . ."

      công tác ba tháng? Đây cũng có nghĩa là ba tháng nữa bọn họ thể gặp nhau? Lúc trước tuy bọn họ ít gặp nhau, nhưng tối thiểu cách khoảng thời gian Dạ Thiên Ưng mang đến bất ngờ cho . Nhưng là, tại. . . . . .

      cúi đầu , có quyền giữ lại Dạ Thiên Ưng, Dạ Thiên Ưng có công việc bên mình, đâu phải ấy tới đó để chơi!

      Dạ Thiên Ưng lại lên tiếng, lần này trong giọng mang theo chút cầu khẩn với : "Em đồng ý với ?"

      Đồng ý, em đồng !

      Nhưng mà. . . . . . chỉ là sinh viên vẫn còn học, tuy nở xa Dạ Thiên Ưng nhưng cũng thể : "Em phải lên. . . . . ."

      " biết rồi." Dạ Thiên Ưng cắt ngang lời của .

      biết Ngô Hiểu Dao là sinh viên, căn bản nên mở miệng với về chuyện này, quá ích kỷ, quá ích kỷ!

      Im lặng hồi, Ngô Hiểu Dao mỉm cười nhìn về phía : "Có phải và học trưởng Bắc Thiên Ưng làm hòa rồi phải ?"

      Nghe xong câu hỏi này, khỏi lộ ra nụ cười yếu tớt: "Ừ. Đúng rồi, Em với Thiên Thần làm sao biết được nhau?" đối với chuyện này cũng hơi tò mò, nhưng vẫn chưa có cơ hội hỏi.

      với Bắc Thiên Thần làm sao biết được nhau ? phải do Dạ Thiên Ưng sao ! Đối với chuyện này, làm sao có thể quen biết Bắc Thiên Thần, có số việc chính là khéo như vậy đấy!

      cười thần bí: "Bởi vì đấy!"

      "? ?"
      “Ừ, lần đầu tiên em trốn tên Ngưu Lang qua đường cửa sổ, kết quả cả người ngã vào ống cống gần đó, may là có học trưởng Bắc Thiên Thân ngang qua, cầm quần áo cho em thay. Lần thứ hai , sau khi em biết là tổng giám đốc của tập độc Sony, chạy ra khỏi phòng làm việc của nha, đứng ở lối bộ mà khóc, cũng là Bắc Thiên Thần ngang qua an ui em vài câu, nên cú vậy mà biết nhau theo!"

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 203: lời từ biệt
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa



      Dạ Thiên Ưng nghe xong lời trần thuật của cảm giác nên thành lời.

      Hơi giận? thế nhưng lại chui cửa sổ? Nhưng đó là lỗi của . khóc mà để cho người khác nhìn?

      Suy nghĩ chút, lại ăn dấm chua với em trai mình.

      Dạ Thiên Ưng nhìn Ngô Hiểu Dao cách nghiêm túc: " cho em biết, sau này muốn khóc khóc cho mình thôi, được khóc với người khác biết chưa?"

      Nghe dạy dỗ, giận hờn cãi lại: "Đây còn phải là lỗi của chắc! nhất định phải khiến em khóc mới chịu à?"

      "Được, được! Là lỗi của !" bây giờ coi như hoàn toàn đầu hàng Ngô Hiểu Dao rồi. Chốc lát, mặt lộ ra vẻ xấu xa, giọng tràn đày hài hước: "Về sau, chỉ khiến em khóc ở giường có được ?"

      . . . . . . . . . . . .

      đúng là! Sắc lang! ! ! Bên má đỏ ửng lên, ngượng ngùng cho Dạ Thiên Ưng cái đấm.

      "Thiên Ưng, đến lúc rồi." Phía xa truyền đến thanh của phụ nữ.

      Ngô Hiểu Dao nhìn về phía Hạ Uyển Uyển. biết Hạ Uyển Uyển là thư ký của Dạ Thiên Ưng.

      Luôn theo bên cạnh . Lần này Dạ Thiên Ưng ra nước ngoài chắc hẳn cũng mang ấy theo!



      Nghĩ tới đây. . . . . .

      cũng hoi ghen\. . . . . .

      Hạ Uyển Uyển rất đẹp, lại thuộc loại người đẹp băng giá nữa. So với bản thân hoàn toàn khác biệt.

      Nhìn Dạ Thiên Ưng về hướng xe Hạ Uyển Uyển, muốn kéo muốn gọi lại. . . . . .

      Ngay tại lúc muốn lên xe, dừng lại bước chân, ngược bước về lại phía Ngô Hiểu Dao nhanh, khẽ hôn lên môi nàng, ngôn ngữ tràn đầy dịu dàng: " Bé ngốc, trời lạnh rồi, nhớ mặc nhiều vào nhé."

      phải là người đàn ông tỉ mỉ, càng phải là bà mẹ, nhưng lại lơ đãng ra câu này với Ngô Hiểu Dao, có thể thấy được quan tâm đến Ngô Hiểu Dao cỡ nào.

      " cũng thế. . . . . ."

      Tậm biết xong, Dạ Thiên Ưng lên xe Hạ Uyển Uyển. . . . . .

      cảm thấy rằng thay đổi, từ vô tình dànho cho biến thành hữu tình, lại từ hữu tình trở thành chung tình rồi, từ lạnh lùng trở nên biết săn sóc hơn, mà từ săn sóc lại trở nên quan tâm đến nhiều hơn. . . . . .

      rất cảm động, rất cảm động. . . . . .

      có thể hiểu , tình cảm mà dành cho Dạ Thiên Ưng biến thành tình .. . . . . .

      Cái đêm Dạ Thiên Ưng ở đây, là tình cảm dành cho cái vết sẹo người hay ?

      Xe Dạ Thiên Ưng từ từ biến mất trong tầm mắt Ngô Hiểu Dao, trong đôi mắt nỡ và chả muốn muốn cái khác.

      Ba tháng mà tính ra cũng dài, mà cũng ngắn.

      Ha ha, chỉ khi người con nhớ nhưng ai đó, ba tháng này càng khó hơn ba mươi năm ăn ngao vậy!



      tiếng huýt sáo vọng bên tai , khiến lấy lại tâm trí rồi nhìn phía đối diện đường cái.

      Phía đối diện đường cái có hai tên con trai dùng ánh mắt bỉ ổi nhìn chằm chằm.

      thu lại tâm tình rồi tính toán quay về trường học.

      Nhưng hai tên kia nhanh chóng chạy tới bên cạnh , rồi phen tóm lấy tay .

      "Này em , có phải rất đơn hay ?" Hai tên sắc lang này vừa vặn qua Đại học Luật, cũng vừa vặn nhìn thấy đứng lẻ loi bên kia đường lớn.

      Nghe được câu hỏi của tên này hiểu chuyện gì! Nhất định bởi vì lộ vẻ nhu nhược mà khiến hai tên này thèm muốn!

      Ra sức hất cánh tay tên ấy ra, giọng đầy vẻ sắc bén: "Đây chính là cửa Đại học, mấy người muốn chơi khăm cũng nên chọn chỗ mà chơi, muốn ngồi chồm hổm trong ngục giam cũng nên chào hỏi bà nội tôi trước cái !"


      Làm người thể mềm yếu, làm con càng được như vậy.

      Càng mềm yếu càng dễ bị người ta lấn áp.

      Trong lòng khong phải sợ hai tên sắc lăng trước măt mình, nhưng sợ bị lấn áp ! Giờ chỉ có thể cứng đầu cứng cổ chống lại hai tên sắc lang này mà thôi.

      Quả nhiên hai tên kia nghe câu của ngạc nhiên mà nhìn nhau.

      Bọn họ ban nãy thấy người đứng bên lề đường là mềm , bây giờ ..? ?

      "Mấy đây chỉ muốn an ủi em thôi, làm gì dữ như vậy hử?"

      Nghe lời dâm dê phát ra từ họ, trong lòng Ngô Hiểu Dao thở phào nhõm hơi, thấy cái cửa ải khó khăn này cũng qua.

      "Người nào cần. . . . . ."

      " Mấy người định làm gì vậy hả?" đợi Ngô Hiểu Dao xong, Bắc Thiên Thần liên xuất bên cạnh , ra câu khó chịu với hai tên nọ.

      Hai tên sắc lang kia ngẩn người chút, bọn họ chỉ muốn trêu chọc nữ sinh nhưng muốn rước phiền toái vào thân đâu.

      Mà công thêm việc đây là cửa chính trường học, nhiều chuyện bằng bớt chuyện, hai tên kia thấy Bắc Thiên Thần đến hoảng hốt chạy .

      Ngô Hiểu Dao thấy thế thở phào nhõm thêm lần nữa.

      "Cám ơn nhiều, học trưởng Bắc Thiên Thần." vừa vừa xoay người đối diện với Bắc Thiên Thần.

      "Ha ha, là ba gọi tôi qua chăm sóc cho em." Lời sai bảo này làm khó Bắc Thiên Thần rồi! Dạ Thiên Ưng tuy nhận thấy Bắc Thiên Thần có tình cảm với Ngô Hiểu Dao, vậy mà giao chuyện chăm sóc ấy cho Bắc Thiên Thần khi Dạ Thiên Ưng có ở đây.

      Bắc Thiên Thần cự tuyệt Dạ Thiên Ưng, nhưng sau khi đồng ý có cảm giác mình hơi mơ hồ. biết giờ mình khoảng cách với Ngô Hiểu Dao.

      tại Dạ Thiên Ưng có ở đây, mà lại gọi chăm sóc Ngô Hiểu Dao, phải cho cơ hội gần gũi Ngô Hiểu Dao sao?

      Đây là lần đầu tiên Dạ Thiên Ưng giao nhiệm vụ cho , hi vọng mình có thể đem hết khả năng để hoàn thành nó, mà phải thừa lúc vắng nhà mà vào.

      Ngô Hiểu Dao nghe câu của Bắc Thiên Thần trong lòng cười hả hê, suy nghĩ kỹ hình như Dạ Thiên Ưng với Bắc Thiên Thần làm hòa rồi, Dạ Thiên Ưng lúc mà vẫn quên kiếm người chăm sóc cho , hihi.

      Chủ yếu nhất chính là Bắc Thiên Thần trở lại rồi, trở lại là ánh mắt trời ấm áp giúp đỡ như hai lần trước đây.

      "Vào thôi." xong vui vẻ vào sân trường. . . . . .

      giữa sân trường mà mặt mày luôn hớn hở, bước chân hướng tới lớp học.

      Bắc Thiên Thần cả đoạn đường đều yên lặng theo sau , muốn rời nhưng lại có lời muốn hỏi , trầm mặc chốc lát Bắc Thiên Thần vươn tay giữ lại.

      xoay người nhìn Bắc Thiên Thần cách tò mò: " Học trưởng Bắc Thiên Thần có chuyện gì vậy?"

      "Em thích hai của tôi vì cái gì?"

      Nghe câu hỏi của , ngẩn người. . . . . .


      Kể từ khi ở chung chỗ với Dạ Thiên Ưng hề hỏi mình thích vì cái gì, tại sao mới có mấy tháng với Dạ Thiên Ưng nhưng tình cảm ấy lại dâng lên thành tình . . . . . .

      Dạ Thiên Ưng xấu xa, hư hỏng!

      Hai năm trước suýt nữa mạnh mồm nhốt lại.

      Hai năm sau giả nghèo đến gần , rồi lừa đủ chuyện.

      Khi thấy Dạ Thiên Ưng hôn Thước Tịch Dạ, liền xác định trong lòng mình có chỗ dành cho Dạ Thiên ƯNg.

      Từ trước đến nay thích Dạ Thiên Ưng vì cớ gì?

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 204: Nguyên nhân nhau
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa



      Hai năm trước cũng mạnh miệng lắm, nhưng khi thấy thuộc hạ của mình lấy áo che chắn tấm thân của lại.


      Hai năm sau mặc dù lặp lặp lại hành động đùa bỡn , nhưng chưa lần ra tay với cả! Mang chơi, quạy phá, buổi trưa trong thang máy mang cơm đến cho , lúc ở nhà nấu cơm cho .

      biết đối với những khác có làm như vậy hay .

      Nhưng lại thích Dạ Thiên Ưng bởi nhưng cử chị dịu dàng dành cho .


      Sau này?

      Bọn họ cách biệt tháng, hi vọng mình lời dụng 1 tháng này để quên Dạ Thiên ƯNg như thể! Ngay cái đêm Dạ Thiên Ưng đóng vai thầy giáo dạy tiếng trái tim lại thổn thức lần nữa!

      Từ Từ phát triển, Dạ Thiên Ưng chỉ có dịu dàng. . . . . .

      Tuy nhiên vẫn hư như cũ, nhưng lần lượt mang đến cho niềm vui lẫn kích thích, lần lượt cứu thoát khỏi nguy hiểm, giờ mất rồi. . . . . .

      mỉm cười với Bắc Thiên Thần, đáp lại cái nghi vấn của : "Em phải thích Thiên Ưng vì cái gì, mà em vô cùng thương ấy!"

      Nhìn lời si tình của đến ngẩn người kia, Bắc Thiên Thần cũng ngẩn ra, có lẽ Dạ Thiên Ưng đối xử với em giống người khác.

      trước mắt này rất đặc biệt, nhưng mà. . . . .

      đơn thuần trước mắt này có thể chấp nhận mặt khác của Dạ Thiên Ưng?

      tại Dạ Thiên Ưng, nhưng có ngày khi biết Dạ Thiên Ưng là kẻ giết người chớp mắt, tình cảm của dành cho Dạ Thiên Ưng có dao động ?

      Nghĩ hết mấy chuyện này, Bắc Thiên: "Nếu như, tôi là nếu như! Nếu như hai tôi là người rất xấu xa, vậy em còn có thể thương ấy nữa ?" Bắc Thiên Thần căn bản biết vì sao mình lại hỏi cái vấn đề như vậy? hi vọng cái gì? đợi cái gì ?

      Ngô Hiểu Dao cười, vừa cười, giờ phút này cười như vậy có chút kỳ lạ: "Em Thiên Ưng, chỉ ấy tốt, hay ấy xấu, nếu như ấy là người làm chuyện ác khắp nơi, em cùng ấy xuống địa ngục cùng nhau!" ~> là mù quáng =_=

      Nếu như vấn đề này Bắc Thiên Thần hỏi mấy tháng trước, đấp án của chán ghét Dạ Thiên Ưng, phải cách xa Dạ Thiên Ưng.. . . . .

      Nhưng là bây giờ. . . . . .

      thay đổi rồi sao? Nhưng học luật. Chẳng lẽ ấy đôi mắt liêm chính này bị mảnh vải đen che kím rồi ư?

      Thế nhưng lại muốn xuống địa ngục cùng với Dạ Thiên Ưng, ý này có nghĩa gì đây? Đại biểu cái gì? Là cùng nhau trầm luân? Còn cùng nhau thoát ly khổ ải? Cùng nhau mục nát, cùng nhau bất hủ . . . . .

      Bắc Thiên Thần phản bác lại được rồi, biết tình cảm của Ngô Hiểu Dao dành cho Dạ Thiên Ưng. Nhưng là, tại sao có thể trong thời gian ngắn như vậy mà Dạ Thiên ƯNg?

      Còn ? cũng học luật! Dạ Thiên Ưng đối xử tốt với bao nhiêu, bây giờ biết. Nhưng bàn tay mình phải đem đen biến thành trắng ư? Từ tự tù còn thiếu.

      Trong tương lai lúc cậu đối mặt với tri mình, cậu lựa chọn như Ngô Hiểu Dao, hay còn đứng về phía chánh nghĩa đây?

      Bắc Thiên Thần buông cánh tay ra, khôi phục lại nụ cười ngây ngô: " ra tôi biết Dạ Thiên Ưng là đại ca xã hội đen hai năm trước rồi."

      Bắc Thiên Thần nghe xong ngẩn người, này biết Dạ Thiên Ưng là người xã hội đen bộ sợ sao?

      "Chính là cái hôm đưa áo quần cho tôi ấy, bị Thiên Ưng cầm tù ở cái khách sạn!"

      Trời ạ! Bắc Thiên Thần kinh ngạc lấy tay bụm miệng.

      Dạ Thiên Ưng đối với phụ nữ thế nào mà giờ cậu mới nghe thấy, cậu vốn tưởng rằng Ngô Hiểu Dao với Bắc Thiên Thần gặp nhau trước, nhưng bây giờ. . . . . .

      cách khác, hai năm trước Dạ Thiên Ưng cưỡng hiếp ? Sau ấy người đàn ông cưỡng hiếp này ư? ? ?

      "Em bị ấy cưỡng . . . . ." Bắc Thiên Thần hết câu, mà là có chút thiết tha, có loại cảm giác thành lời ngự trị trong lòng của .

      " có.” nghiêm túc lắc đầu cái: "Hai năm trước Thiên Ưng có cưỡng hiếp tôi, mà là bỏ . Sau tôi bỏ trốn. Hai năm sau hai bọn tôi gặp nhua ở công ty, cho tới bây giờ Thiên Ưng vẫn chưa chạm qua tôi."


      Nghe lời của , Bắc Thiên Thần cảm thấy quá kỳ lạ.

      Dạ Thiên Ưng là người tuyệt đối đối với người phụ nữ nào mà vừa gặp , hơn nữa chưa từng có việc phụ nữ đưa tới tay mà ăn cả.

      Rốt cuộc là vì cớ gì mà Dạ Thiên Ưng chấp nhận ? Hai năm trước bỏ qua , hai năm sau lại còn có thể ở chung chỗ với nữa ?

      "Có phải em và trai tôi từng gặp mặt nhau ?"

      Nhìn Bắc Thiên Thần, cười, nụ cười ấy là bất đắc dĩ. . . . . .

      cũng biết Dạ Thiên Ưng đối xử với phụ nữ khác như thế nào, cho nên cố ý khích tướng để Bắc Thiên Thần ra chuyện Dạ Thiên Ưng đối xử với như thế nào, chính xác là muốn coi thử Dạ Thiên Ưng có đối xử giống với những phụ nữ khác hay , hay hoặc chỉ đối xử đặc biệt với mà thôi.

      tại nhìn ra được trong lời Bắc Thiên Thần, Dạ Thiên Ưng đối xử rất đặc biệt với ! nên vui hay nên mừng đây? Nhưng có!

      rất muốn biết Dạ Thiên Ưng đối xử đặc biệt có phải vì vết sẹo kia hay ?

      Ha ha, ngay cả cái người biết gì như Bắc Thiên Thần, cũng hỏi có phải hai người gặp nhau hay chưa . Xem ra giữa và Dạ Thiên Ưng tồn tại vấn đề ! !

      Chỉ là, có thể xác định chính xác, tình cảm đối với Dạ Thiên Ưng là tình chân , nhưng tình cảm của đối với là cái gì đây?

      "Chưa từng gặp mặt!" Ngô Hiểu Dao xong quay đầu rời , nhưng ngay tại lúc quay đầu kia lại có lên nụ cười khổ quấn chặt lấy tim can mình.

      Nhìn Ngô Hiểu Dao rời , đầu óc Bắc Thiên Thần loạn cả lên, cậu vốn tưởng rằng tình cảm Ngô Hiểu Dao và Dạ Thiên Ưng rất đơn giản.
      Nhưng nghe tường thuật mồn từng chuyện, Bắc Thiên Thần giờ đây cảm thấy giủa hia người họ có vấn đề rất phức tạp, rất phức tạp!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 205: Ở Pháp vô tình gặp thiếu nữ
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa



      Paris, Nước Pháp, 7 giờ tối. . . . . .

      Dạ Thiên Ưng tới Paris được 3 hôm, ở trong khách sạn 5 sao, đứng trước cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài. Giờ đeo tai nghe bluetooth bàn công việc với Bá tước Arnaud , người đứng thứ 15 trong số những người có giá trị nhất thế giới.

      Bá tước Arnaud là ông tổng của Louis Vuitton- LV , mà với ông ấy chưa bao giờ gặp gỡ nhua, cho nên đây là lần đầu tiên.

      Nguyên nhân tới Pháp chính là hi vọng có thể cùng Bá tước Arnaud kí kết bản hợp đồng với người mới.

      Các hạng mục kinh doanh trong tập đoàn Sony của Dạ Thiên Ưng vô cùng hỗn độn, vô cùng hỗn độn, bình thường lấy đầu tư là chính, loại nào có thể kiếm ra tiền đầu tư ngay vào đó.

      tại coi trong thương hiệu LV này. Cho nên hi vọng, Bá tước Arnaud đem quyền đại lý nhãn hiệu LV ở Châu Á chuyển nhượng cho .

      Cúp điện thoại, Dạ Thiên Ưng khẽ mỉm cười.

      Liếc nhìn bên ngoài biết chắc cỡ 8 giờ, trong đầu chợt xuất câu hỏi, đó chính là Ngô Hiểu Dao ở Nhật ăn cơm trưa chưa?

      "Thiên Ưng." Hạ Uyển Uyển gõ cửa rồi vào phòng ngủ Dạ Thiên Ưng.

      "Uyển Uyển, chuẩn bị chút , Bá tước Arnaud hẹn tôi ở khách sạn Angstrom lúc 9 giờ." xong Dạ Thien Ưng mở laptop.

      Hạ Uyển Uyển gật đầu cái, tới chỗ tủ treo quần áo lấy ra cho Dạ Thiên Ưng bộ đồ tây.

      đem bộ đồ tây của Dạ Thiên Ưng đặt lên giường, rồi vươn tay định cởi bộ đồ tây Dạ Thiên Ưng mặc người ra.

      Dạ Thiên Ưng ngẩn ra, dừng việc mở máy tính lên: "Tự tôi làm là được." xong vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Uyển Uyển.

      Hạ Uyển Uyển lạnh lùng đứng tại chỗ, thấy Dạ Thiên Ưng cứ nhìn mình nên xoay người ra khỏi phòng ngủ của , đứng ngoài phòng khách chờ thay đồ.

      Trước kia chỉ cần Hạ Uyển Uyển ở đây, quần áo Dạ Thiên Ưng đều do chính tay Hạ Uyển Uyển thay ra, mà bây giờ Dạ Thiên Ưng ngừng hẳn việc bảo thay đồ, ngay cả lúc thay quần áo cũng bảo Hạ Uyển Uyển đu ra ngoài.

      Vẻ mặt Hạ Uyển Uyển lạnh nay càng lạnh hơn. . . . .

      biết Dạ Thiên Ưng đối xử với Ngô Hiểu Dao tuyệt đối bình thường, cũng biết so sánh ràng buộc giữa Dạ Thiên Ưng và Ngô Hiểu Dao hề tầm thường
      nhưng Dạ Thiên Ưng đối với Ngô Hiểu Dao là tình ư?

      A, Hạ Uyển Uyển hiểu…

      Chỉ trong chốc lát, Dạ Thiên Ưng thay xong quần áo rồi cùng Hạ Uyển Uyển ra khỏi phòng. nhận lấy thứ tay Dạ Thiên Ưng rồi sát phía sau .

      Hành lang ngoài phòng ngủ khách sạn vô cùng yên tĩnh. Nhưng sau đó, hồi tiếng bước chân vội vã vang lên rồi hướng về phía ngày càng gần.

      Nhìn xa xa chỉ thấy con. kia mặc chiếc váy màu hồng phấn, vẻ mặt mang theo đầy khẩn trương và hốt hoảng.

      ta xông thẳng đến chỗ Dạ Thiên Ưng. Theo sát sau lưng ta là bốn tên đàn ông mặc tây trang màu đen. vừa quay đầu vừa chạy, trùng hợp thấy được Dạ Thiên Ưng.

      bé kia khẩn trương liếc nhìn Dạ Thiên Ưng, trong đôi mắt chứa đầy nước.

      xem xét này kỹ lưỡng từ xuống dưới, chắc số tuổi khác Ngô Hiểu Dao bao nhiêu, mà dáng người vừa đáng lại vừa ngây thơ.

      nắm tay chặt, giống như khóc cũng giống như cầu cứu: “Chú ơi, chú có phải là người Trung Quốc ?”

      Dạ Thiên Ưng nghe bé kia gọi tiếng, rất muốn cười, chú ơi? Xưng hô này có phải già rồi ? cười nhàng rồi gật đầu cái.

      “Chú ơi, cầu xin chú giúp cháu với.” kia dùng thanh non nớt cầu cứu Dạ Thiên Ưng. Gặp người đồng hương rồi.

      bao lâu, bốn tên áo đen kia chạy đến trước mặt này, giọng ngập tràn đe dọa: “Veneza, vec-nous-bi-ent! ( mau cùng bọn ta!)”

      Nhìn mấy tên người Pháp hung hãn phía đối diện, mỉm cười: “Mod-y arresta-tion-sen-plein-jour?” (Bắt người tùy tiện như vậy à?)”

      Hạ Uyển Uyển đứng bên nghe thấy câu của Dạ Thiên Ưng nhíu mày. Dạ Thiên Ưng phải là người có lòng tốt mà nhiều chuyện, làm sao đột nhiên lo chuyện của bé này? Chẳng lẽ vì bé này có mấy điểm giống Ngô Hiểu Dao?

      “Moins-mind your own-busi-ness, etel-l enous-do it-del’ar-gent! (ít xen vào chuyện của người khác , ta thiếu bọn ta tiền!)”

      Dạ Thiên Ưng nghe mấy người kia xong quay đầu nhìn về phía bé kia.

      Nước mắt trong khóe mắt rốt cuộc cũng rơi xuống, cầu khẩn mà nhìn Dạ Thiên Ưng: “Chú ơi, cháu thiếu bọn họ 1 vạn đồng Franc, bọn họ muốn bắt cháu làm vũ nữ để trả tiền, cầu xin chú cứu cháu.”

      Nhìn bé kia đầy nước mắt, Dạ Thiên Ưng cười tiếng viết tấm chi phiếu cho mấy cái tên Pháp đòi nợ kia, mấy người kia nhận được tiền rời .

      cảm kích nhìn Dạ Thiên Ưng, vội vàng lời cảm ơn: “Cháu cảm ơn chú.”

      “Tôi già vậy sao?” Tốc độ nhả chữ của Dạ Thiên Ưng nhanh chậm nhưng đầy cảm giác tà mị.

      “Dạ dạ, xin lỗi .”

      Nhìn dáng vẻ bé hơi bẩn, trong giọng Dạ Thiên Ưng tràn đầy dịu dàng: “Có cần tôi đưa về nhà hay ?”

      vừa nghe xong liền khóc tiếng lớn: “Tôi là bị người ta lừa đến Pháp, sau đó vất vả lắm mới tìm được công việc, nhưng phải cần tiến đặt cọc để làm, cho nên tôi thông qua ông chủ tìm chỗ cho vay nặng lãi mượn ít tiền, ngờ ông chủ và mấy tên cho vay ấy là cùng bọn, cho nên tôi trốn khỏi chỗ làm kia . Bọn họ vẫn luôn truy đuổi tôi, ngờ tôi lại chạy tới đây.”

      Nghe bé kia tự thuật xong, Dạ Thiên Ưng do dự chút, nhàng phủ tay lên vầng trán bé con: “Đừng khóc, như vậy , bây giờ tôi có việc rồi, bây giờ em có thể đến phòng của tôi, đây là chìa khóa phòng.”

      nghe thấy câu của Dạ Thiên Ưng, do dự chút rồi cảm kích cảm tạ : “Cám ơn , cám ơn nhé.” nhận lấy chìa khóa rồi chạy nhanh đến phòng của .

      “Thiên Ưng, trong phòng còn có đồ quan trọng ?” Hạ Uyển Uyển lạnh lùng hỏi Dạ Thiên Ưng, bởi vì thái độ giờ của lạ lùng rồi.

      Dạ Thiên Ưng khẽ mỉm cười tràn đầy quan tâm: “ sao.”

      “Thiên Ưng, ngươi phải là cầm này giải buồn chơi chứ?” Hạ Uyển Uyển rất ít quan tâm cuộc sống riêng của Dạ Thiên Ưng, thế nhưng lần này nàng lại hết sức tò mò.

      Tiến vào bên trong thang máy, Dạ Thiên Ưng lắc đầu cái, vẻ mặt hơi trầm: “ bé kia phải loại tôi muốn!”

      Lời này có nghĩa là gì?

      Hạ Uyển Uyển luôn hiểu loại phụ nữ mà Dạ Thiên Ưng muốn, có tính cách trưởng thành và có cảm giác, sau này Dạ Thiên Ưng phát triển với Ngô Hiểu Dao, cảm thấy hình như khẩu vị của Dạ Thiên Ưng thay đổi rồi phải ? Nhưng bây giờ ra lời như vậy là ý gì? Chuyện này có ý nghĩa gì đây?
      Last edited by a moderator: 17/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :