1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 188: Đêm khuya dò hỏi

      "Mấy người được lấy chúng! !" Ngô Hiểu Dao tức giận ngăn cản mọi người lấy kẹo của . Nhưng mọi người đâu để ý đến câu kua? Đến đây gì đó có thể ngăn cản được? ?

      bao lâu kẹo ở trong phòng bị mọi người lấy hết, Ngô Hiểu Dao mất mác ngồi xuống đất, "Oa" tiếng khóc rống lên. . . . . .

      rất ít khóc ở nơi nhiều người, nhưng lần này nhẫn nại được. .

      muốn gọi người khác chia sẻ ngọt ngào của mình cùng Dạ Thiên Ưng. cũng muốn người khác chiếm đoạt hạnh phúc duy nhất mà mình có. . . . . .

      Nhưng có số người, chính là vô tình như thế, bọn họ ăn sạch sành sanh, còn có thể lạnh lùng : "Làm gì dễ giận như vậy? Cũng chỉ là mấy viên kẹo mà thôi!" xong, các nữ sinh liền rối rít rời khỏi phòng của .

      Ngô Hiểu Dao cuộn mình ngồi sàn khóc thút thít, nước mắt tràn ngập gương mặt của . . . . . .

      có, cái gì cũng đều có, ngay cả vật duy nhất để lại cũng thấy rồi. Những thứ ngọt ngào kia Dạ Thiên Ưng cho lập tức trở thành hư rồi. . . . . .

      Khi La Bích Nghi lúc trở lại, thấy khóc lớn, cảm thấy nhất định xảy ra chuyện lớn gì rồi. Nhìn kẹo trong phòng, toàn bộ biến mất.

      "Mẹ kiếp! !" La Bích Nghi phẫn hận tiếng, bỏ thuốc đất đạp cửa bỏ chạy.

      "Đợi chút, Bích Nghi! ! !" khóc lóc rối rít gọi lại La Bích Nghi.

      La Bích Nghi là chị em tốt của , cho nên muốn La Bích Nghi cũng vì mình mà dính líu, càng muốn Trần Tâm Nghi chọc phải cái gì mầm tai vạ: "Thôi, Bích Nghi."

      La Bích Nghi chân mày nhíu lại, những nữ sinh kia quá đáng, thế nhưng lặp lặp lại nhiều lần khi dễ Ngô Hiểu Dao? ? chính là trời sanh thiện lương, nhưng là cũng đến mức như vậy chứ? ?

      Nghĩ xong, Ngô Hiểu Dao hơi cười, mưu tính sâu xa ngồi xuống bên cạnh : " quan trọng Dao Dao, nhẫn nại , lập tức liền kết thúc. . . . . ."

      Đúng vậy a, lập tức liền kết thúc! tin tưởng Dạ Thiên Ưng nhất chắc chắn tới giải cứu Ngô Hiểu Dao đấy!



      Ban đêm, Ngô Hiểu Dao rất khó ngủ, bởi vì cổ cùng với gương mặt như thiêu như đốt khổ sở, trằn trọc trở mình, rốt cuộc dần dần ngủ thiếp . . . . . .

      Nhưng. . . . . . Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, ràng cảm thấy có đôi tay tại êm ái sờ gò má của mình.

      Mở mắt buồn ngủ, Ngô Hiểu Dao thấy ràng bóng dáng ngồi ở trước giường mình.

      có kinh hoảng, có sợ hãi. Mà là nhanh chóng ngồi dậy ôm lấy cái đó bóng dáng khôi ngô: "Thiên Ưng. . . . . . Thiên Ưng. . . . . . Là sao? ? ?"

      Có lẽ là nằm mơ! Có lẽ Dạ Thiên Ưng trước mặt chỉ là trong mộng xuất , nhưng là, cũng cảm thấy thỏa mãn, thỏa mãn! nhớ rồi, là nhớ, là nhớ. . . . .

      "Bé con, là ." Dạ Thiên Ưng trong lời tràn đầy nhu tình, xong, tay khẽ vuốt ve , cái tay ôm chặt lấy .

      vi phạm nguyên tắc của mình, qua quan tâm Ngô Hiểu Dao. Nhưng là cách nào nhẫn nại rồi, nghe La Bích Nghi chuyện của Ngô Hiểu Dao, lương tâm của đau, là đau.

      "Thiên Ưng. . . . . " tiếng la lên qua, phát ra tiếng khóc tê tâm liệt phế.

      Truyền vào tai Dạ Thiên Ưng trong lòng đều là cảm giác bận tâm đau đớn, rốt cuộc bị như thế nào mới có thể khổ sở như thế, tiếng khóc tê tâm liệt phế đây? ?

      Dạ Thiên Ưng khẽ hôn mái tóc của , nhàng đẩy ra . . . . . .

      Trong bóng tối cách nào thấy dáng vẻ mê người kia. Nhưng là nếu như mở đèn, lại bất nhẫn thấy bị thương. . . . .

      Bồi hồi, Dạ Thiên Ưng ngồi dậy, mở đèn trong phòng.

      Ngô Hiểu Dao kinh hoàng dùng chăn che lại đầu: " cần. . . . . . cần mở đèn!"

      Bộ dáng bây giờ của nhất định rất xấu, muốn Dạ Thiên Ưng nhìn thấy bộ dáng này! sợ Dạ Thiên Ưng ghét bỏ mình.

      Dạ Thiên Ưng cười khổ, ngồi về bên cạnh của : "Tiểu bảo bối, rất lâu có gặp em rồi, vén chăn lên, muốn nhìn em kỹ chút." Nhóm người thương hại.

      "! ! !" Ngô Hiểu Dao kinh hoảng toàn thân run rẩy.

      Dạ Thiên Ưng biết lo lắng, đưa tay dùng sức kéo chăn. Khi chăn kéo ra cái phút chốc kia, tim của cũng bể. . . . .

      theo bản năng dùng đôi tay che mặt.

      Môi Dạ Thiên Ưng nhàng đặt cổ . . . . .

      Bởi vì hành động ôn nhu này của , thân thể run rẩy dần dần khôi phục yên tĩnh, Cái hôn này, dịu dàng, dịu dàng. . . . .

      "Bảo nối, lấy tay em ra, được chứ?" Dạ Thiên Ưng thanh vẫn như cũ dịu dàng khác thường, hơn nữa có chứa vài phần khẩn cầu.

      do dự hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi để tay xuống, môi Dạ Thiên Ưng nhàng lộ ở môi . . . . . .

      Cái hôn này so với lúc trước hôn mãnh liệt, nụ hôn nóng bỏng căn bản là chín trâu mất sợi lông ( đáng kể). Nhưng là nụ hôn này, lại làm ấm áp nội tâm của . Vào lúc khổ sở nhất, xuất , lúc bàng hoàng nhất, cho nụ hôn như vậy. . . . .

      Ngô Hiểu Dao liền mang theo nước mắt, càng thêm ươn ướt. . . . .

      Dạ Thiên Ưng môi lưu luyến rời môi của , nhìn hai hàng lệ bên má , vẻ mặt của tràn đầy dịu dàng: "Bé con, rất đau sao?"

      trầm mặc , chỉ hơi hơi lắc đầu.

      Dạ Thiên Ưng đưa tay sờ sờ cái trán của , cởi bỏ giày nằm ở bên cạnh .

      tay của ôm chặt lấy thân thể nhắn, mà lẳng lặng rúc vào trong ngực Dạ Thiên Ưng, cảm thụ ấm áp. . . . .

      "Thiên Ưng, phải đến sao? Tại sao lại tới à?

      "Khụ. . . . . " Nghe xong lời của , Dạ Thiên Ưng lúng túng nắm chặt. . . giọng .

      ra Ngô Hiểu Dao lời này là vô tâm sai lầm. Nhưng là Dạ Thiên Ưng nghe xong lại cảm giác mất sạch thể diện a.

      Quả đến thăm Ngô Hiểu Dao, hơn nữa công việc của tthật vô cùng bận rộn, nhưng còn sắp đặt thời gian đến đây, bởi vì có thể cảm thấy tại cần mình. . . . .

      "Dao Dao, bắt đầu từ ngày mai đưa kẹo cho em rồi!"

      Ngô Hiểu Dao nghe được lời này, hơi ngẩn người chút, vẻ mặt tràn đầy mất hứng. "Tại sao? ?" Vốn là hôm nay các bạn học cùng đoạt hết kẹo, liền đau lòng rồi, tại Dạ Thiên Ưng còn cho kẹo rồi hả? bực chết! !

      "Bởi vì a, sợ hội trưởng em sâu răng." Dạ Thiên Ưng cưng chiều xong, dịu càng cười xuống.

      ra . . . . .

      lại nhận được tin tức từ La Bích Nghi. La Bích Nghi kể hôm nay các bạn hcj giành kẹo của Ngô Hiểu Dao. Cho nên quyết định có đưa kẹo cho La Bích Nghi rồi.

      " có a, em có sâu răng a." Ngô Hiểu Dao có chút nũng nịu qua.

      Dạ Thiên Ưng vừa dịu dàng cười tiếng, khẽ vuốt đỉnh đầu của : "Bảo bối, ngủ trước thôi."

      "Vậy còn ?"

      "Cùng em ngủ." Dạ Thiên Ưng khẽ hôn cái trán của , đưa tay tắt đèn phòng. . . . . .

      Ha ha, nữ nhân khác thích tiền, Ngô Hiểu Dao thích kẹo, ra chỉ cần câu của , Dạ Thiên Ưng là có thể mua hãng kẹo cho . Nhưng biết, chân chính muốn ra cũng phải là kẹo. . . . .
      Last edited: 9/9/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 189: Vũ hội mơ mộng ( thượng )

      Hôm sau trời vừa sáng, Ngô Hiểu Dao cảm giác đêm hôm qua là giấc mộng đẹp, đó chính là Dạ Thiên Ưng đến chỗ mình.

      biết đó chỉ là giấc mộng mà thôi, bởi vì có thể cảm thấy rất , giờ phút này bên cạnh mình có ai.

      sao, dù là mộng cũng được, tối thiểu ở trong mộng cũng được nhìn thấy Dạ Thiên Ưng rồi.

      Mở mắt ra, Ngô Hiểu Dao thoáng chốc bị cảnh tượng trước mắt sợ ngây người. . . . . .

      Trong phòng ngủ lớn, phòng kẹo xuất ở trước mặt . Chạy xuống giường, sờ sờ tay nắm cửa của căn phòng , là được làm từ chocolate! vào bên trong căn phòng , nhìn toàn bộ căn phòng , kinh ngạc dùng đôi tay bụm miệng.

      Ngày hôm qua phải nằm mơ, Dạ Thiên Ưng tới. Hơn nữa là cả đêm qua thế nhưng lần nữa cho giấc mộng hão huyền y hệt như kỳ tích.

      rất lãng mạn, mặc dù cách nào thường xuyên gặp mặt, nhưng là mỗi ngày đều cho nhiều vui mừng khác nhau, tại cảm giác mình hạnh phúc, rất hạnh phúc. . . . . . ngày lần như thế là đủ.



      Năm ngày sau. . . . . .

      Hôm nay là trong trường học tổ chức ngày vũ hội, Ngô Hiểu Dao sớm quên chuyện kia còn chút từ tháng trước.

      bị phỏng cũng khá hơn nhiều, gương mặt của ngày xưa cũng khôi phục, chỉ là gáy còn có chút dấu vết phỏng.

      Kể từ ngày Dạ Thiên Ưng ghé qua, mỗi ngày đều rất vui vẻ, đắm chìm trong căn phòng ngọt ngào của mình.

      La Bích Nghi nhìn sơ qua liền biết là chuyện gì xảy ra, nếu là có người đàn ông giống Dạ Thiên Ưng như vậy, coi như bị phỏng chết cũng cam tâm tình nguyện a! !

      "Đến đây, Dao Dao, mặc cái này vào." Ở trong phòng của Ngô Hiểu Dao, La Bích Nghi đem bộ dạ phục xinh đẹp đưa cho .

      Dạ phục? Có cái gì chuyện quan trọng sao?"Tại sao mặc cái này?"

      Cái này Ngô Hiểu Dao, cả ngày hồ đồ có đầu óc, chuyện vũ hội đều nhớ rồi, chỉ là thôi, nhớ vẫn tốt hơn, nghĩ xong, La Bích Nghi chờ đợi liền nằm bộ dạ phục của Ngô Hiểu Dao: "Mau mặc vào ! !"

      bộ dạ phục màu hồng lộ lưng mặc vào người Ngô Hiểu Dao. La Bách Nghi hai mắt chợt loé sáng, quá gợi cảm! Quả cách nào hình dung rồi.

      Bộ dạ phục màu hồng dài đến chân, có vẻ tôn lên đường cong hấp dẫn của . Sống lưng trắng sáng làm nổi bật bộ dạ phục càng thêm mê người. Nhìn qua cổ thắt lưng càng làm tôn lên cánh tay mảnh khảnh mà thôn dài.

      "Mẹ kiếp, quá đẹp!" La Bích Nghi khỏi phát ra tiếng thán phục.

      Ngô Hiểu Dao gò mà ửng hồng ngượng ngùng: "Bích Nghi, cái quá lộ liễu, hơn nữa còn thể mặc áo lót, kỳ quái a."

      "Dương nhiên rồi, bộ y phục này là bao thân nha, nếu như cậu mặc nội y nó ra đường cong sao, hơn nữa còn là lộ lưng nha, ngươi cũng thể mặc áo lót! Đúng rồi, tớ lấy cậu mấy bộ xuyên thấu nha!" xong, La Bích Nghi nhanh chóng chạy trở về phòng ngủ

      tại coi như là hiểu ra sao rồi.... yên lành La Bích Nghi làm sao bảo mặc cái này ??

      hiểu nổi!

      bao lâu La Bích Nghi đem quần áo xuyên thấu cho Ngô Hiểu Dao

      Má ơi! Hai tròng mắt của trừng to nhìn bộ quần áo xuyên thấu kia, gương mặt cũng lộ ra đỏ ửng: "Cái này là nội y, quá...."

      "Cậu chọn , hoặc là mặc gì cả, hoặc là mặc cái này.

      "Bích Nghi cậu tại sao bắt tớ mặc cái này nha??"

      "Đừng hỏi, mau mặc , mặc tớ với cậu tuyệt giao!" La Bích Nghi tại coi như là ép buộc cùng uy hiếp rồi, nếu như hôm nay Ngô Hiểu Dao , như vậy cùng Ngô Hiểu Dao đều muốn làm cho người ta quỳ xuống ....

      bao lâu Ngô Hiểu Dao ngoan ngoãn mặc quần áo xong. La Bích Nghi búi mái tóc như tơ của cùng với trang điểm nhàn nhạt, bây giờ quả nghiêng nước nghiêng thành quá hoàn mỹ rồi!

      Nhìn Ngô Hiểu Dao ở trước mắt, La Bích Nghi quan sát dưới, nhưng là đột nhiên phát bả vai Ngô Hiểu Dao có chút thiếu sót, đó chính là nơi hoàn mỹ. "Dao Dao, thương thế của cậu để lại sẹo là thế nào đây?"

      Nghe được câu hỏi của La Bích Nghi, hơi lắc đầu " Ha ha, khi còn bé cẩn thận làm bị thương..."

      "A" La Bích Nghi liếc nhìn bề ngoài, lập tức tới vũ hội lúc 7 giờ, vũ hội sắp bắt đầu. gọi Ngô Hiểu Dao mang vào đôi giày cao gót thuỷ tinh xinh đẹp, cứng rắn dời khỏi phòng ngủ

      Đây là lần đầu tiên Ngô Hiểu Dao mang giày cao gót, làm sao mang à? Hơn nữa đôi giày cao gót khoảng chừng 7 centi mét, bước nghiêng cái: "Bích Nghi, muốn đâu à?"

      "Chúng ta là phải chị em tốt?" La Bích Nghi chất vấn Ngô Hiểu Dao, liền kiên định gật đầu. "Tớ cho cậu biết, tớ theo ĐH năm ba mấy nữ sinh đánh cuộc rồi, nếu như cânh thắng danh hiệu công chúa trao cho cậu, tớ và cậu quỳ xuống trước mặt họ!"

      "À??"

      Đúng rồi! tháng trước đánh cuộc! Nhưng là, căn bản nghĩ tới tham gia! Còn quỳ xuống?? Thôi! Nếu La Bích Nghi đánh cuộc như vậy! tham gia cũng được rồi!! nhất định cố gắng thắng!!

      " thôi!" Ngô Hiểu Dao bất đắc dĩ liền cùng La Bích Nghi nhanh chóng chạy tới hội trường dạ hội...

      Trong bộ trang phục màu hồng Ngô Hiểu Dao nhận lấy nhiều ánh mắt nóng hừng hực trong sân trường.

      Gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, trong ban đêm, quả làm cho người khác thèm thuồng. Này nếu phải là ở trường học, khẳng định gặp được thấy sắc lang vây quanh!

      Rốt cuộc tới hội trường dạ hội rồi. Đẩy ra cành cửa to. Ngô Hiểu Dao tiến vào bên trong hội trường tất cả mọi người ghé mắt.

      Các nữ sinh quăng tới vô số ánh mắt ghen tỵ. Các nam nhân quăng tới vô số ánh mắt thèm thuồng ...

      Nơi xa Bắc Thiên Thần khinh thường khẽ hừ tiếng: " trách được Dạ Thiên Ưng lại cưng chiều nhiều ngày như vậy! " tự nhiên biết Bắc Thiên Thần thuộc tuýp đàn ông như thế nào. Trừ khi người phụ nữ đó đối với Dạ Thiên Ưng có lợi, nếu Dạ Thiên Ưng tuyệt đối cưng chiều quá lần!

      Bởi vì, bạn trước của Bắc Thiên Thần bị Dạ Thiên Ưng cưng chiều qua lần, rồi sau đó lại bị ta vô tình vứt bỏ...

      "Thiên Thần, ngươi thích ta sao?" Tiết Hân Nhiên bên cạnh Bắc Thiên Thần kích động hỏi, nhiều ngày như vậy, xem ra Bắc Thiên Thần thích Ngô Hiểu Dao rồi, nhưng mà bây giờ Ngô Hiểu Dao có dáng vẻ xinh đẹp chỉ sợ hoa khôi của trường như khó giữ được vị trí, ngay cả Bắc Thiên Thần cũng động lòng.

      Bắc Thiên Thần hơi lắc đầu cái trong con ngươi tràn đầy căm hận: "Bị trai của minh sử dụng qua bạn ngay cả đụng cũng dùng!"
      Last edited: 9/9/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 190: Vũ hội mơ mộng ( Giữa )

      Ngô Hiểu Dao vẫn đứng ở cửa vào vũ hội nhúc nhích, vô số ánh mắt nhìn chăm chú vào , chỉ cần sai bước có thể nghiêng người, đến lúc đó có thể ném bậc đàn đàn chị.

      "Này." Hai nữ sai khiêu khích khinh bỉ tới trước mặt : "Hoá trang cũng tệ lắm nha."

      " nhảm!" La Bích Nghi tức giận với nữ sinh kia.

      Hai nữ sinh hơi cười , tràn đầy cười nhạo: "Các ngươi chẳng lẽ biết hôm nay phải dẫn bạn trai , mới có tư cách tham gia lựa chọn công chúa sao? ?"

      À? Còn phải mang theo bạn trai à? ? tìm đậu ra bạn trai đây? Nếu như có bạn trai đông nghĩa và La Bích Nghi phải quỳ xuống nhận sai lầm? ? ?

      Làm cái gì a, tại sao sớm? ? Sớm cũng dùng, lại liên lạc được với Dạ Thiên Ưng! !

      "Bích Nghi chính là bạn trai tôi! !" thanh này tất nhiên là chịu thua mà cho qua, nhận lấy màn cười ầm ỉ của cả hội trường.

      " thế nhưng lại đáng thương đến mức phân biệt đâu là đàn ông rồi hả ? ? phải là có bạn trai sao? Chẳng lẽ bởi vì quá xấu nên dám dẫn đến? Hay là bởi vì căn bản cũng thích à? ?"

      Nghe các nữ sinh kia vũ nhục , khuôn mặt nhắn của Ngô Hiểu Dao đỏ lên: "Tôi có bạn trai!" Hơn nữa ở trong lòng của , là người đàn ông ưu tú nhất thế giới! ! !

      "Ha ha ha ha ha." Trong nháy mắt lời giải thích của làm toàn trường cười ầm lên. . . . . .

      "Đúng đúng, có bạn trai, chỉ là quá xấu có đúng hay ? ? ?"
      phải! phải! Dạ Thiên Ưng rất tuấn tú, rất tuấn tú! ! có thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ vũ nhục mình, nhưng là tuyệt đối dễ dàng tha thứ họ vũ nhục Dạ Thiên Ưng!

      Ngô Hiểu Dao nắm chặt quả đấm , chân mày nhíu lại chặt, tức giận ra được nửa câu.

      lúc này. . . . . .

      "A---" cả hội trường toàn bộ nữ sinh thét chói tai. Ngô Hiểu Dao tò mò nhìn mọi người. Nhưng ánh mắt của mọi người là nhìn về phía sau của .

      còn chưa kịp xoay người, bộ y phục khoác ở người của .

      La Bích Nghi mỉm cười buông lỏng tay Ngô Hiểu Dao. Hai cánh tay khác từ phía sau của ôm lấy , cùng ở bên tai ôn nhu: "Bé con, tới chậm, xin lỗi."

      Cái thanh này là?? Nội tâm của căng thẳng, nhanh chóng quay đầu lại ....

      Chỉ thấy Dạ Thiên Ưng mỉm cười nhìn ...

      Mà đứng phía sau Dạ Thiên Ưng là Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long cùng với Hàn Tuấn Hi nữa là ba người

      "Thiên Ưng, ...." Lời của có chút nghẹn ngào, kích động, ở rất mất thể diện lúc Dạ Thiên Ưng xuất

      Dạ Thiên Ưng ôn nhu cười, thân thể cúi xuống, kẽ hôn cái trán của ....

      Ưu nhã xoay người nhìn về phía hai nữ sinh khi dễ Ngô Hiểu Dao, chậm rãi : "Bởi vì tôi quá xấu rồi, cho nên Dao Dao căn bản tính toán đến việc dẫn tôi tới đây, chẳng qua tông còn là biết tự lượng sức mình, hù được các người chứ?"

      Hai nữ sinh chăm chú nhìn Dạ Thiên Ưng, căn bản hề chuyện, mà há to miệng mắt nhìn chớp.

      Bên trong hội trường tất cả nữ sinh bị quân đoàn hoàng tử bất thình lình đến làm cho hôn mê. Chỉ Dạ Thiên Ưng Nhất có thể làm cho các phun máu mũi rồi, còn lần xuất bốn người?? Ngay cả Bắc Thiên Thần bên cạnh Tất Hân Nhiên đều nhìn ngây người.

      Bắc Thiên Thần liếc nhìn Tất Hân Nhiên bên cạnh lại nhìn Dạ Thiên Ưng, trong con ngươi thoáng chốc tràn đầy phẫn hận!

      Dạ Thiên Ưng nhìn mọi người mỉm cười, hơi cúi người xuống: "Tôi tên là Dạ Thiên Ưng, là bạn trai Dao Dao, lần đầu tiên tới tham gia loại vũ hội đại học này, hy vọng mọi người quan tâm nhiều hơn nha."

      vang lên lời tuyên bố, phá vỡ nghi ngờ toàn bộ tin đồn về Ngô Hiểu Dao trong sân trường, hơn nữa lấy hình thức ra sân như thế này, khiến cho mọi người giương mắt mà nhìn, ngừng hâm mộ...

      "Dạ Thiên Ưng? là đổng trưởng của tập đoàn Sony sao?"

      " thể nào? Thường nhìn thấy TV, lần này là chân nha".

      "Quả quá đẹp trai quá xuất sắc rồi!"

      Cả bên trong hội trường dấy lên trận ồn ào, toàn bộ đều thảo luận về Dạ Thiên Ưng. Tất cả các nữ sinh đều quăng ánh mắt hâm mộ về phía Ngô Hiểu Dao.

      Dạ Thiên Ưng hơi giơ tay lên, chỉ thấy, sau lưng Hàn Tuấn Hi đem cái hộp màu hồng giao cho

      Mở hộp ra, từ bên trong lấy ra sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, với con mắt tinh người chỉ cần liếc cái là có thể nhìn ra giá trị của dây chuyền rồi!

      "Kim cương tình ái! Ba ngày trước Dạ Thiên Ưng lấy trăm mười triệu dollar đấu giá thắng được, là Đổng Trưởng của tập đoàn Sony!!!"

      Hồi này, cả hội trường lại đưa tới trận sóng to gió lớn. Đây là muốn hiệu quả, muốn ở trước mặt mọi người giới thiệu là bạn của , những người trước kia khi dễ Ngô Hiểu Dao bây giờ đều hâm mộ , sùng bái !!!

      Nghe được những người đó ra giá trị của sợi dây. Ngô Hiểu Dao nâng tay Dạ Thiên Ưng: " Em muốn"

      Hiểu Ngô hơi thay đổi. biết, Dạ Thiên Ưng là muốn giới thiệu danh tiếng của , nhưng là bây giờ danh tiếng là khá lớn, cũng hy vọng quá mức khoa trương, chỉ cần các bạn học cũng biết có bạn trai là tốt!

      nhận món quà quý trọng kia của Dạ Thiên Ưng như vậy đấy! quá mắc, đeo ở cổ cũng có thể bị "Đè chết"

      Dạ Thiên Ưng cười xấu xa, dán môi ở tai của bên cạnh "Cái này là đồ dởm, chính phẩm tặng cho người khác ....."

      ...... phải đâu?? muốn điên rồi, cả người suýt nữa xụi lơ, may là Dạ Thiên Ưng giữ lại..

      tại trong lòng có rất nhiều khó chịu rồi, nước mắt đều ở trong hốc mắt xoay vòng.

      Dạ Thiên Ưng vừa cười xấu xa, dịu dàng : "Nữ nhân kia chính là Ngô Hiểu Dao, chẳng qua nếu như ngươi phải nếu muốn, vậy ta tặng cho người khác!!"

      ...... quả xấu! Quá là người rồi!

      cả người tức giận suýt nữa muốn sặc khí, cắn môi, hung hăng đánh dưới Dạ Thiên Ưng ngực: " phải nếu đùa bỡn em có phải hay khó chịu a ??"

      " à, thích xem ai kia có vẻ ghen đấy". hày, Dạ Thiên Ưng liền đem sợi dây trị giá trăm mười triệu kia là kim cương tình ái chậm rãi đeo ở cổ Ngô Tiểu Dao....
      Last edited: 9/9/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 191: Vũ hội mơ mộng ( hạ )

      Cả người tức giận suýt nữa muốn sặc khí, cắn đôi môi, hung hăng đánh ngực Dạ Thiên Ưng: " phải đùa bỡn em khó chịu? ?"

      " à, thích xem vẻ ghen của ai kia đấy." này, Dạ Thiên Ưng liền cầm sợi dây trị giá trăm mười triệu là kim cương tình chậm rãi đeo ở cổ Ngô Hiểu Dao. . . . . .

      Cả hội trường đều yên lặng, sợi kim cương tình tỏa sáng lấp lánh ở vũ hội ánh đèn chiếu rọi xuống rất dễ thấy sợi dây.

      Kim cương hợp với Ngô Hiểu Dao trời sanh đại mỹ nhân quả giống như công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích vậy! Nhìn ở cửa vũ hội nam thanh nữ tú liếc mắt đưa tình, quả ghen chết người khác a. Xong rồi, lần này công chúa cần bình chọn rồi, mọi người toàn bộ biết ai là công chúa rồi. . . . . .

      Tiếng nhạc vang lên.

      Dạ Thiên Ưng cầm tay Ngô Hiểu Dao chạy vào bên trong hội trường. . . . . .

      vừa định lấy áo vét của Dạ Thiên Ưng khoác người mình xuống, Dạ Thiên Ưng liền nhíu mày, có chút biểu lộ trầm : "Em dám cởi ra, liền ở trước mặt moij người cởi sạch y phục của em! ! !"

      ra nếu phải là vì mới vừa giải vây cho Ngô Hiểu Dao xong, liền bước tới liền ‘ chát, chát ’ hai tát mặt của rồi.( là bạo lực gia đình mà)

      Thấy ăn mặc lộ liễu như vậy! Dạ Thiên Ưng ngay khi nhìn thấy lửa giận chảy thẳng tới tim rồi, chỉ là đều nhẫn nại, tại rốt cuộc cũng phân tán chú ý của mọi người, cũng phát tiết!

      Nhìn vẻ mặt trầm kinh khủng kia, Ngô Hiểu Dao thành thành mặc y phục của thân mình. ra , cũng muốn mặc lộ liễu như vậy nha! tại mặc xong âu phục, đối với Dạ Thiên Ưng hơi cười: "Được rồi!

      Hừ, thấy ngoan như vậy, tạm thời tha thứ cho món đồ đó lộ liễu quá trớn quả là tội lỗi lớn. Dạ Thiên Ưng đưa tay ôm bên eo của , chuẩn bị nhảy múa rồi. . . . . .

      Nhưng trong thoáng chốc, tia suy nghĩ bỗng xẹt qua đầu của .

      Bàn tay Dạ Thiên Ưng chậm rãi từ bên eo của trượt xuống mông , đột nhiên, vẻ mặt của lại nặng nề, vừa trách cứ vừa kinh ngạc hỏi: "Em thế nhưng có mặc nội y? ? ? ?"

      Bị Dạ Thiên Ưng hỏi như vậy, gương mặt của ‘ ba ' lập tức liền đỏ lên: "Em. . . . . . Có mặc a, chẳng qua là, là đinh khẩu chữ miệng quần. . . . . ."

      Người phụ nữ đáng chết! ! ! ! Dạ Thiên Ưng trán xuất giọt mồ hôi, liếc nhìn gấp hai bên, sau đó yên lặng cúi đầu xuống, bởi vì. . . . . .

      Gương mặt của ở giờ phút này cũng hồng nhuận lên! ! !

      Ngô Hiểu Dao tuyệt đối là tiểu tinh,vô cùng thanh thuần, nhưng lại lớn gan như thế, quả quá câu người rồi!!

      tại Dạ Thiên Ưng ở trong lòng yên lặng cầu nguyện vũ hội sớm kết thúc , sau khi kết thúc, nhất định phải..... Ha ha hha ha ha.....

      Chỉnh chu lại bản thân nhưng tim cứ đập thình thịch, lộ vẻ mặt của thân sĩ mỉm cười, nắm tay Ngô Hiểu Dao nhảy điệu Walt xinh đẹp bên trong hội trường hoa lệ này.

      Ngô Hiểu Dao lộ vẻ quen với điệu nhảy này, lại thêm trở ngại của đôi giày cao gót, ngìn nhảy có vẻ cuẹc kỳ xấu.

      Bất quá, cho dù là như vậy, ở bên Dạ Thiên Ưng ưu nhã khiêu vũ, cũng trở thành phong cảnh mỹ lệ bên trong hội trường......

      Rốt cuộc bản nhạc cũng kết thúc, Ngô Hiểu Dao khoác tay Dạ Thiên Ưng, tới khu nghỉ ngơi của dạ hội.

      lúc này, Dạ Thiên Ưng đột nhiên dừng bước: "Bảo bối, em đứng đay chờ !"

      mới vừa được hai bước, liền hướng Hàn Tuấn Hi ở bên kia hội trường phất phất tay: "Tuấn Hi, cậu giúp tôi trông chừng Dao Dao, đừng để tên khác lừa mất đấy!"

      ....... Trán Hàn Tuấn Hi thoáng chốc xuất mồ hôi hột, mới 18 tuuổi, phải 8 tuổi a, coi như có đầu óc cũng thể bị lừa chạy chứ? ? ? Chỉ là... kãnh đạm vô trần cũng biết Dạ Thiên Ưng rất quan tâm Ngô Hiểu Dao rồi...

      Chỉ là Dạ Thiên Ưng càng quan tâm , chỉ e kẻ khác biết được nhược điểm của Dạ Thiên Ưng.

      Hàn Tuấn Hi dùng vẻ mặt lạnh lẽo tới bên cạnh Ngô Hiểu Dao.

      Thấy Hàn Tuấn Hi xuất , lúng túng cười: " xin lỗi."

      ???

      biết Ngô Hiểu Dao cái gì nữa, đơn giản đúng là hề rời Dạ Thiên Ưng. nhất định trách tuân thủ cam kết, nhưng loại chuyện như vậy, đan hai bàn tay lại với nhau, nếu như Dạ Thiên Ưng tìm , có lẽ giữa bọn họ cư như vậy xong rồi...

      Hàn Tuấn Hi để ý đến việc Ngô Hiểu Dao xin lỗi, mà là đôi tay dút trong túi áo nhìn chăm chú vào chung quanh.

      lúng túng thu hồi nụ cười, đoán chừng tại Hàn Tuấn Hi nhất định hận chết mình! Nhưng là tại sao vẫn ngăn cản mình cùng Dạ Thiên Ưng ở chung chỗ đây? Là bởi vì sợ tương lai mình trở thành gánh nặng của Dạ Thiên Ưng sao?

      ! !

      Từ khi mình cùng Thần Long ở chung với nhau và cũng từ ngày đó trở , mình liền quyết định cho dù tương lai xảy ra bất cứ chuyện gì, tuyệt đối cũng trở thành gánh nặng của Dạ Thiên Ưng nha! !

      "Hàn phó tổng sao?" Đột nhiên, người nữ sinh tới bên cạnh Hàn Tuần Hi ân cần chào hỏi.

      Hàn Tuấn Hi quăng cái liếc cho kia, uống hớp rượu đỏ trong tay, lưng quay về phía nữa sinh kia. Nữa sinh kia nhất thời rất là lúng túng.

      Nhìn Hàn Tuấn Hi tỏ thái độ lạnh lẽo, Ngô Hiểu Dao cũng rất là lúng túng, cảm giác chỉ cần đứng ở bên cạnh nhiệt độ giảm xuống mười độ a. Tình huống như thế, hay là tránh trước mở thôi...

      hơi di chuyển bước , muốn rời xa Hàn Tuấn Hi.

      Mới vừa bước, giày cao gót của Ngô Hiểu Dao nghiêng cái, cả người nghiêng về phía sau...

      Hàn Tuấn Hi ở bên cạnh thấy thế, khẩn trương chạy tới bên cạnh , tay toàn ôm lấy hông , nhưng...

      Ly rượu đỏ trong cánh tay khác toàn bộ đổ vào trước ngực .

      màn lạnh lẽo cùng rượu hương vị ngọt ngào tràn ngập toàn thân , lại thêm vào tại cùng Hàn Tuấn Hi ở tư thế này? ?

      nhanh chóng đứng thẳng người, lúng túng cười cười, chậm rãi nhìn về phía Hàn Tuấn Hi: "Cảm ơn ..."

      Ôm eo của có buông ra, hơi nhíu mày, Hàn Tuấn Hi ánh mắt dừng lại ở trước ngực .

      Bị ruọu đỏ đổ lên người như vậy, trước ngực ràng xuất mảng lớn dấu vết, với bộ đầm xuyên thấu cùng nước rượu đỏ ngực, ở nơi căng tròn, cứ như như lộ ra ngoài.

      "Hàn phó tổng? ?" Thấy Hàn Tuấn Hi tay còn chưa có buông eo của mình, hơn nữa ánh mắt của dừng lại trước ngực mình, Ngô Hiểu Dao càng thêm vô cùng xấu hổ... Cả đêm.

      Nghe được thanh kí của Ngô Hiểu Dao la lên, gò má Hàn Tuấn Hi lạnh lẽo lên chút cứng ngắc, vội vàng buông lỏng ra cánh tay ở eo .

      vừa định lau nước đọng bộ ngực, ai ngờ Hàn Tuấn Hi liền lấy âu phục của mình khoác lên người .

      Hành động này, làm Ngô Hiểu Dao ngẩn ra. Nhưng là chốc lát, hình như nghĩ tới điều gì, gương mặt hơi lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Cảm ơn, cảm ơn."

      Trời ơi!
      Last edited: 8/9/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 192: Tình thân (1)
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Đêm dạ vũ.

      Dạ Thiên Ưng từ từ về phía Bắc Thiên Ưng bên kia. Nhìn đứa em trai cách đó xa, vẻ mặt của trầm, nếu như trước mắt phải là đứa em trai của , vậy chắc bây giờ móc mắt nó ra.

      ra Dạ Thiên Ưng đem công việc hoàn thành xong hết, lợi dụng mấy đêm nay triển khai công việc sớm hơn dự kiến, mới có thể chạy tới đây để nhìn Ngô Hiểu Dao, mà lần này đến đây cũng muốn nghiêm túc chuyện lần với Bắc Thiên Thần, bảo Bắc Thiên Thần đừng ức hiếp Ngô Hiểu Dao của nữa!

      Đôi mắt u buồn của Bắc Thiên Thần mang theo vài phần giả dối kèm theo vài tia khiêu khích, mỉm cười nhìn chăm chú vào Dạ Thiên Ưng tới chỗ mình.

      Trong khoảnh khắc, Dạ Thiên Ưng đứng trước mặt Bắc Thiên Thần, lộ ra nụ cười tuyệt vời với Tiết Hân Nhiên: " , tôi muốn chuyện riêng với Bắc Thiên Thần."

      Tiết Hân Nhiên bị Dạ Thiên Ưng làm cho thần hồn điên đảo, ngốc nghếch gật đầu cái rồi xoay người rời .

      Sau khi Tiết Hân Nhiên rồi, Bắc Thiên Thần hừ tiếng khinh thường, khinh bỉ nhìn về phía trai của mình: " hai, ấy là bạn mới của tôi, hơn nữa cũng còn trinh đâu, còn hứng thú à?"

      Nghe Bắc Thiên Thần châm chọc như vậy, bàn tay nắm chặt thành đấm, ngôn ngữ tràn đầy trách cứ: " tháng nay ức hiếp Ngô Hiểu Dao vui lắm phải ?"

      ra hôm nay Dạ Thiên Ưng tới đây là nằm ngoài dự tính của cậu, cậu ngờ Dạ Thiên Ưng đến đây để gặp Ngô Hiểu Dao. Cái loại phụ nữ có giá trị lợi dụng kia đối với Dạ Thiên Ưng ta là có ý nghĩa gì đây? Mà ở trong lòng Dạ Thiên Ưng Ngô Hiểu Dao có vị trí như thế nào?

      Bắc Thiên Thần thầm nghĩ hết chuyện này rồi lên tiếng : "Ơ, ta biết tố cáo cơ đấy."

      Ngô Hiểu Dao tố cáo? Dạ Thiên Ưng bất đắc dĩ cười khổ trong lòng, nếu như tố cáo tối đó đến tìm , chỉ ôm khóc mà chuyện gì cũng cũng có thể với hơn câu rồi.

      là người thế nào Dạ Thiên Ưng là người hiểu nhất. Cho nên mới bảo La Bích Nghi thông báo tình hình của Ngô Hiểu Dao cho mình, biết. . . . . . .

      Ngô Hiểu Dao chưa từng chuyện gì về bản thân mình.

      "Ha ha." Dạ Thiên Ưng lạnh lùng cười , vẻ mặt trầm bước gần lại Bắc Thiên Thần hai bước: "Lúc học em toàn được điểm A, hơn nữa còn được cho là học sinh ngoan, lúc học trung học trở thành hot boy của trường, thành tích năm hai trung học vô cùng ưu tú, trường đại học em đăng ký dự thi phải là trường Luật Nhật Bản, mà là đột nhiên đổi ý có đúng ?"

      Nghe câu hỏi của Dại Thiên Ưng, Bắc Thiên Thần ngẩn người. Tại sao? Tại sao Dạ Thiên Ưng đều biết hết chuyện này?

      phải ta để ý đến mình sao? Ngay cả trường nội trú ở trung học ta cũng chưa ghé lấy lần, tại sao bây giờ phân ta cũng biết đươc?

      Mà dù Dạ Thiên Ưng biết Bắc Thiên Thần cậu học ở trường này, chính xác là vì cậu thay đổi trường đăng ký dự thi vào ngày đó, căn bản Dạ Thiên Ưng khong biết gì về việc này.

      " cho em biết, Dao Dao chưa từng tố cáo với , và ấy cũng bao giờ tố cáo với , bởi vì ấy tốt bụng, ấy muốn em chúng ta vì ấy mà cãi nhau, nhưng em cứ lặp lặp lại hàng động tàn nhẫn với ấy, nhẫn nhịn của đối với cũng có giới hạn!"

      Dạ Thiên Ưng nhìn người rất chính xác, hiểu rất con người Ngô Hiểu Dao. Mà từ trước đến nay đều nhẫn nhịn với Bắc Thiên Thần, chỉ là nhẫn nhịn.

      Ai cũng bảo là người đàn ông cao ngạo, nhưng lại đối với đứa em trai duy nhất lại hạ mình.

      Ai cũng bảo là người đàn ông máu lạnh vô tình, thế nhưng lại vì Ngô Hiểu Dao mà trách mắng em trai của mình.

      Hai người họ đều là đều là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời của , tình nguyện để Bắc Thiên Thân chặt hết ngón tay của mình, cũng hi vọng nó ức hiếp Ngô Hiểu Dao!

      Nhưng là, Bắc Thiên Thần hiểu, nó hiểu trai của nó như thế nào!

      Năm đó lúc Dạ Thiên Ưng đoạt bạn của nó, Dạ Thiên Ưng biết nó vẫn còn để trong lòng. . . . . .

      Cậu cười, bắt chước giọng điệu năm đó của Dạ Thiên Ưng: "Là ai năm đó coi phụ nữ cũng như quần áo? Thế nào? Tôi chỉ ức hiếp phụ nữ của có chút mà đến mắng em trai mình sao? Vậ nếu tôi chiếm lấy ấy, thế nào?"

      Dạ Thiên Ưng biết, đây là báo ứng, là báo ứng! ! Kẻ thù của rất nhiều, và ngay cả đứa em trai của mình cũng trở thành kẻ thù để hại Ngô Hiểu Dao. A, mình có nên giấu Ngô Hiểu Dao đây?

      Bắc Thiên Thần khẽ nhìn Dạ Thiên Ưng, xoay người bước nhanh về hướng Ngô Hiểu Dao i. . . . . .

      Thấy Bắc Thiên Thần xuất , hốt hoảng lui về phía sau hai bước.

      Hàn Tuấn Hi vừa định tiến lên che cho Ngô Hiểu Dao, Bắc Thiên Thân giơ chân đá vào bụng cái.


      đáp trả, bởi vì người đánh là em trai của Dạ Thiên Ưng, coi như bị Bắc Thiên Thần đánh chết, cũng đáp trả. Đây chính là trung thành của Hàn Tuấn Hi đối với Dạ Thiên Ưng! ! !

      Nhưng chân thành của bọn họ đổi lại chỉ là kiêu căng của Bắc Thiên Thần mà thôi. . . . . .

      Lúc này, bên trong hội trường náo loạn vì Bắc Thiên Thân ra tay đáng người, Dạ Thiên Ưng thấy Bắc Thiên Thần đánh Hàn Tuấn Hi!

      Hàn Tuấn Hi cũng là em của , mặc dù có quan hệ máu mủ! ! Nhưng là. . . . . .

      Dạ Thiên Ưng thể tiếp tục chịu đựng được nữa, trầm mặc , nhanh chóng đuổi theo Bắc Thiên Thần.

      Lúc này Bắc Thiên Thần tới trước mặt Ngô Hiểu Dao rồi, cậu giữ lại cánh tay của .

      Ngô Hiểu Dao ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, môi Bắc Thiên Thần đặt lên bờ môi của nụ hôn. . . . . .

      Cả hội trường chìm trong kinh ngạc, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Bắc Thiên Thân và Ngô Hiểu Dao.

      cảm thấy mình mất mặt! biết gì, biết vì sao Bắc Thiên Thần lại hôn mình.

      Đây là lần đầu tiên hôn người con trai khác ngoại trừ Dạ Thiên Ưng, hơn nữa còn là ngay trước mặt ấy nữa. . . . . .

      vẫn nhớ cảm giác khi Dạ Thiên Ưng cường hôn lần đầu tiên, chán ghét và sợ.

      Thế nhưng khi Bắc Thiên Thần cưỡng hôn, vừa chán ghét, còn có áy náy vô hạn với Dạ Thiên Ưng. . . . .

      Uất ức, nước mắt chợt trào ra. . . . . .

      Đẩy Bắc Thiên Thần ra, lau hết nước mắt mặt, cũng gì, cũng dám nhìn ai, xoay người chạy ra khỏi hội trường.

      Nhìn bóng lưng chạy của Ngô Hiểu Dao mà Bắc Thiên Thần cười khổ, ra , cũng muốn làm tổn thương thuần khiết như vậy, đáng tiếc, ai bảo ấy là bạn của Dạ Thiên Ưng. Thu hồi nụ cười khổ môi, cậu xoay người nhìn Dạ Thiên Ưng khiêu khích: " hai, nhìn bạn bị người đàn ông khác hôn có cảm giác gì nào?"
      Chương 193: Tình thân (2)
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Thoáng chốc, cả hội trường bừng tỉnh, ra là Bắc Thiên Thần là em trai của Dạ Thiên Ưng. Hơn nữa còn là hai em tranh giành người phụ nữ.

      Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long thấy thế, vội vàng đuổi hết người tham gia dạ vũ ra ngàoi, dù sao chuyện trong nhà cũng nên đóng cửa bảo nhau.

      bao lâu, cả hội trường chỉ còn lại Dạ Thiên Ưng, Bắc Thiên Thần, Hàn Tuấn Hi, Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long.

      Dạ Thiên Ưng nâng tay nới lỏng cái cavat cổ, vẻ mặt băng giá tới cạnh Bắc Thiên Thần, đạp cước mạnh vào bụng của nó: "Từ đến lớn, đây là lần thứ hai tôi đánh cậu, nhưng chỉ mới bắt đầu thôi, bắt đầu từ nay tôi dung túng cho cậu nữa!"

      Lần đầu tiên đánh Bắc Thiên Thần là khi đóng vai thầy giáo dậy dỗ em trai minhg. Trước kia bất luận Bắc Thiên Thần giận như thế nào, cũng bao giờ ra tay đánh nó. Lần này Bắc Thiên Thần quá mức, đánh người em của , hôn người phụ nữ của . nhịn nhưng nhịn nổi nữa rồi

      Bắc Thiên Thần bị Dạ Thiên Ưng đạp cái nên ngã lăn mặt đất, cậu lau vết máu khóe miệng, mỉm cười đứng lên: "Dung túng đối với tôi? Hhaha, biết tôi vì cái gì mà thay đôi trường dự thi để đến đây học ? Bởi vì tôi muốn bắt ! ! ! Bắt cái tên xã hội đen bằng cầm thú như ! ! ! ! !"

      Cậu ta vừa ra lời này, Dạ Thiên Ưng liền đá thêm cước vào bụng cậu ta, lập tức cả người Bắc Thiên Thần nằm úp mặt đất.

      Dạ Thiên Ưng dùng chân dậm lên chân của Bắc Thiên Thàn, đưa lưng về phía đám người Hàn Tuấn Hi, giọng cực kỳ lạnh lẽo: "Tuấn Hi, tôi thay Thiên Thần nhận lỗi với cậu , còn nữa, làm phiền cậu giáo dục Bắc Thiên Thần giùm tôi! ! !"

      Ngụ ý của là đám người Hàn Tuấn Hi có thể động thủ, cái mục đích chủ yếu là . . . . . .

      thể ra tay! Hung ác với người khác được, nhưng thể hung ác đối với em trai của mình. Đối với người phụ nữ khác có thể để ý, nhưng đối với Ngô Hiểu Dao thể vô tình với được!

      Dạ Thiên Ưng xong, chạy như bay ra khỏi hội trường dạ vũ, đuổi theo Ngô Hiểu Dao . . . . . .

      ☆★☆★☆★☆★

      Bên trong hội trường, Hàn Tuấn Hi cùng Lăng Thánh Quân và Lăng Thánh Long đưa mắt nhìn nhau, hồi lâu nhúc nhích.

      Bắc Thiên Thần bị Dạ Thiên Ưng đánh đến nổi đứng lên được nên nằm luôn đất, miễn cưỡng mỉm cười nhìn ba người kia: "Nhanh lên , mấy người là con chó cưng của Dạ Thiên Ưng, phải ta bảo mấy người dạy dỗ tôi sao? Động thủ ! ! !"

      Nghe lời vũ nhục của Bắc Thiên Thần, Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long, Hàn Tuấn Hi khó nuốt xuống ức chế trong lòng.

      Bởi vì Dạ Thiên Ưng bảo bọn họ làm chó! Dạ Thiên Ưng đối đãi với họ như em ruột! ! Bọn họ so với ai khác cũng hiểu hơn rất nhiều.

      Đối diện với với lẻ phách lối như Bắc Thiên Thần trước mặt, Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Quân bước lên đánh nó. tại bọn họ rất muốn giết cậu ta, nhưng bọ họ vẫn bận tâm cái nguyên do Bắc Thiên Thần là em trai của Dạ Thiên Ưng.

      Nhưng. . . . . . 10.

      Người luôn nho nhã như Lăng Thánh Long lại tới trước mặt Bắc Thiên Thần rồi vung tay cho cậu ta cái tát, sau đó giơ chân đạp cậu ta cước nữa.

      Lăng Thánh Long đưa tay nắm lấy tóc Bắc Thiên Thần, miệng rống lên: "Con mẹ nó, cậu biết cái thá gì, cậu biết Dạ Thiên Ưng đối xử tốt với cậu bao nhiêu sao?"

      Giọng của Lăng Thánh Long cực to, khiến cho Hàn Tuấn Hi và Lăng Thánh Quân ngẩn người, đây là lần đầu tiên thấy ấy giận đến tím mặt như vậy. . . . . .

      "Tốt? Tôi biết đấy." Bắc Thiên Thần vẫn chịu thua lên tiếng trả lời lại.

      Tay giữ lấy tóc, tay còn lại Lăng Thánh Long tát lên mặt Bắc Thiên Thần cái nữa: "Lúc Thiên Ưng vừa mới tới Trung Quốc phải ăn cơm thừa canh cặn để sống, lúc cậu ấy vừa bước chân vào cuộc sống ấy mỗi ngày đều bị người ta đánh đến mức ra hình dạng con người, sau đó cậu ấy mới khá khẩm lên chút, đón cậu tới Trung Quốc để cậu sống tốt hơn, vậy cậu sao ? Con mẹ nó, bây giờ cậu ghét bỏ người trai xã hội đen của mình? có người trai xã hội đen này cậu có thể sống tới bây giờ sao?"

      "Tôi hiểu ! Tôi hiểu rất ! Vậy thế nào? ? Cho tôi tiền là được rồi sao? Tôi cũng muốn có người được thương , khi có họp phụ huynh người ta có phụ huynh đến dự, còn tôi?"

      ra , người mà Bắc Thiên Thần từ tôn sùng chính là hai Dạ Thiên Ưng của mình, chỉ là, Dạ Thiên Ưng để ý đến cậu, cho nên cậu mới có thể hận Dạ Thiên Ưng như vậy.

      Bắc Thiên Thần lời này xong, Lăng Thánh Long cũng cho cậu ta cái tát mạnh hơn: "Tôi cho cậu biết! Kẻ thù của Dạ Thiên Ưng có bao nhiêu người cậu biết ? Nếu như cậu ấy thân cận với cậu cậu bịt thương! ! Cậu ấy cũng muốn gần gũi với cậu, nhưng thực tế cho cậu ấy làm như vậy, cho nên cậu ấy chỉ có thể đứng xa nhìn cậu học, đứng xa xa nhìn cậu tan giờ học, lúc cậu thi được thành tích bao nhiêu Dạ Thiên Ưng cũng là người nắm nhất! Đây tất cả đều là cái gì, cậu còn cái gì hiểu?"

      Giọng Lăng Thánh Long vang lên trầm bổng như khắc sâu vào ngực cậu, hiểu lầm của cậu với Dạ Thiên Ưng bao nhiêu năm nay liền được giải trừ. . . . . .

      trai Dạ Thiên Ưng bảo vệ cậu, tình của ấy sâu như biển, ừ, sâu hơn biển!

      người thanh niên như Bắc Thiên Thần lại rơi nước mắt, đôi mắt u buồn kia hết u buồn, mà là thấu hiểu, cậu hiểu lầm Dạ Thiên Ưng suốt 10 năm trời! ! !

      "Chính tôi cho cậu biết chuyện." Hàn Tuấn Hi cất giọng lạnh lẽo tới bên cạnh Bắc Thiên Thần " Người bạn của cậu năm đó là em thứ sáu của lão đại băng nhóm nhó, ta lừa gạt tình cảm của cậu, sau đó Thiên Ưng biết nên bảo ta chia tay cậu, nhưng ta đòi Thiên Ưng 10 vạn, tính khí Thiên Ưng mọi người cũng hiểu, ấy đưa cho tai đồng nào, còn đánh ta, nên vì muốn trả thù Thiên Ưng, nê ta cố ý tạo hiềm khích quan hệ giữa cậu và ấy, tạo vụ việc giả ta và Thiên Ưng lên giường. ra Thiên Ưng chưa từng chạm qua ta, hơn nữa ta cũng phải là loại còn trong trắng, mà là người có thể kiếm chồng thiên hạ!"

      Chương 194: Tình thân
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Nghe xong Hàn Tuấn Hi thuật lại việc, Bắc Thiên Thần nhất thời ngẩn người: "! thể nào! ! Nhân Nhân phải là người như vậy! ! !"

      Bắc Thiên Thần thể tin tưởng mấy câu từ miệng Hàn Tuấn Hi được, bởi vì bạn trước đây của cậu mang tới cảm giác vừa thuần khiến vừa ngây thơi, tuy nhiên trong miệng Hàn Tuấn Hi ấy lại biến thành như vậy?

      "Thánh Quân, cậu còn số điện thoại ta đúng ?"

      Lăng Thánh Quân do dự chút, nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi tìm tên bạn trước đây của Bắc Thiên Thần: "Tìm được rồi." Cậu đem điện thoại giao cho Hàn Tuấn Hi.

      Hàn Tuấn Hi lợi dụng hands-free gọi tới: "Là Nhân Nhân phải ?"

      Đầu dây điện thoại bên kia vang lên tiếng con : " là?" Là bạn trước của Bắc Thiên Thần, sai. cực kỳ quen thuộc với nó.

      " còn nhớ Bắc Thiên Thần ?"

      "Thằng ngốc trứng thối kia à, sao?"

      Nhân Nhân xong, Bắc Thiên Thần tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. . . . . .

      Phía sau, Hàn Tuấn Hi và Bắc Thiên Thần cậu cũng thể nghe được nổi. Cũng dám nghe tiếp. . . . . .

      tại Bắc Thiên Thần biết mình sai rồi, cậu là tên trứng thối ngu ngóc, từ đầu đến đuôi cậu là tên trừng thúi ngu ngốc.

      xin lỗi. . . . . . Cậu xin lỗi Dạ Thiên Ưng, cậu xin lỗi người trai nương tựa của mình.

      Hơn nữa, bởi vì cái hận của cậu dành cho trai, mà còn liên lụy đến Ngô Hiểu Dao.

      Toàn bộ ức hiếp trong 1 tháng qua, ấy chưa từng chửi bới lại Bắc Thiên Thần cậu, cũng chưa từng khóc lóc kể lể với Bắc Thiên Thần này, cầu xin cậu đừng ức hiếp nữa. đều im lặng để Bắc Thiên Thần cậu tiếp tục ức hiếp.

      Lúc ấy Bắc Thiên Thần cho rằng rất ngốc, hoặc trắng ra là quá ngu. Bây giờ suy nghĩ kỹ, người ngu là ai? ? Là chính bản thân cậu đây!

      Cậu là đứa em trai sống nương tựa vào Dạ Thiên Ưng 21 năm, thế nhưng cậu lại bằng hiểu chuyện! Ngô Hiểu Dao có thể hiểu được việc cãi nhau của em họ, nhưng cậu lại hiểu.

      Nghĩ tới đây, Bắc Thiên Thần tỉnh ngộ nước mắt từng giọt rơi xuống, chàng thanh niên cứ quỳ gối sàn hội trường dạ vũ, cậu giờ đây là sám hối đối với hiểu lầm của mình dành cho Dạ Thiên Ưng.

      "Tại sao, ấy là với tôi?" Bắc Thiên Thần thút thít hỏi xong, dùng nắm tay đánh mạnh xuống nền cái.

      Lăng Thánh Long buông lỏng cánh tay núi lấy tóc Bắc Thiên Thần ra, bất đắc dĩ : "Bởi vì Thiên Ưng sạch , cho nên cậu ấy cũng hi vọng cậu đến gần. . . . ."

      Xã hội đen! Xã hội đen đáng buồn! Cảnh tượng Dạ Thiên Ưng, ai nghĩ cậu ấy cũng có mặt như thế này đây?

      Lăng Thánh Long xong câu này, mang Lăng Thánh Quân và Hàn Tuấn Hi rời .

      người trai vĩ đại đến dường nào, ta đem toàn bộ mọi thứ đổ lên người mình, chỉ vì muốn bảo vệ đưa em trai.

      Tình nguyện để cho em trai hận mình, cũng muốn em trai thương mình, bởi vì bây giờ at sạch , bởi vì ta là xã hội đen!

      cố gắng để biến thế giới đen tối của mình thành ánh sáng, ta chỉ hi vọng đến ngày có thể quang mình chính đại ở chung chỗ với người mình thương !

      Trong hội trường dạ vũ, chỉ còn lại mình Bắc Thiên Thần, khổ sở sám hối đối về những tổn thương mình gây ra đối với người trai Dạ Thiên Ưng vĩ đại . . . . . .
      Bên ngoài hội trường —-. . . . . .

      "Dao Dao." Dạ Thiên Ưng cau mày tìm Ngô Hiểu Dao cả khuôn viên cây bên ngoài.

      Hỏi thăm cả đoạn đường , Dạ Thiên Ưng nghe được thông tin của mấy sinh viên khác mới biết chạy theo hướng vườn hoa. Hơn nữa giày của cũng bị vứt gần chỗ vườn hoa. Nhưng Dạ Thiên Ưng tìm khắp vườn hoa mà vẫn thấy Ngô Hiểu Dao đâu.

      Bất đắc dĩ, Dạ Thiên Ưng lầm bầm lầu bầu: "Aizza, vườn hoa tối như thế này chắc có mấy con ma đầu rồi đây, mà ma đặc biệt thích mấy đứa con khóc nhè, có lẽ bây giờ phía sau ấy cũng có mọt con."

      Dạ Thiên Ưng xong câu này, thấy ngay bụi hoa cách đó xa nhúc nhích.

      Ngô Hiểu Dao xuất trước mặt Dạ Thiên Ưng, hai bàn chân trần, lau hết nước mắt mặt rồi bói với : "Thiên Ưng, xin lỗi ."

      biết Dạ Thiên Ưng là người đàn ông có tính độc chiếm cao, tại bị BẮc Thiên Thần hôn, Dạ Thiên Ưng chắc chắn trách .

      Nhưng. . . . . . Dạ Thiên Ưng trách mắng như ý nghĩ của .

      phải để ý nụ hôn kia, khi lúc thấy Bắc Thiên Thần hôn lên vành môi , trong lòng tràn đầy ghen tỵ lẫn tức giận.

      Lúc đó rất muốn giết chết Bắc Thiên Thần, nhưng nó vẫn là đứa em trai của ! ! biết, Ngô Hiểu Dao chỉ là người bị hại.

      Nghĩ hết tất cả, Dạ Thiên Ưng dịu dàng cười, ôm chặt vào trong lồng ngực của mình: " Người nên lời xin lỗi mới là , bởi vì mới khiến em bị Bắc Thiên Thần khi dễ như vậy."
      Last edited by a moderator: 22/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :