1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 178: Mập mờ trong thư viện (Tiếp)
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa




      Nhưng lúc Ngô Hiểu Dao hoàn toàn tập trung vào sách, lớp da dê người Dạ Thiên Ưng lập tức bỏ xuống. . . . . .

      Ánh mắt của vẫn đặt lên trang sách, mà cái bàn tay an phận, chậm rãi đưa qua mặt bàn, chạy đường đến trước ngực Ngô Hiểu Dao . . . . .

      Đưa ra ngón tay, nhàng châm lên ngực .

      Ngô Hiểu Dao ngẩn người, quay mặt nhìn về phía Dạ Thiên Ưng. . . . . .

      ấy nghiêm túc đọc sách, chẳng lẽ cảm giác vừa rồi của mình là sai, hình như có người chọc vô ngực của mình mà ta?

      Chẳng lẽ, đúng như Dạ Thiên Ưng từng , trong đầu mình toàn chứa mấy thứ dâm dê sao? Mất mặt chết được.

      Ngô Hiểu Dao mắng mở trong lòng mình xong, lại tiếp tục nhìn quyển sách bàn. . . . . .

      bao lâu, bàn tay trái của Dạ Thiên Ưng để bàn tuột xuống, từ từ đưa về phía lưng Ngô Hiểu Dao, nhập tâm đọc sách, căn bản biết giờ phút này Dạ Thiên Ưng làm cai gì bên cạnh mình.

      dùng mắt xác nhận vị trí móc khóa áo lót của , nhanh chóng đưa ngón tay cái cùng ngón trỏ ra, nhàng chen vào, cách lớp áo đem áo lót mở ra. . . . . .

      Á? ? ? ?

      Ngô Hiểu Dao giống ngư dạng, lần này quá chuẩn xác. nhanh chóng nhìn về phía Dạ Thiên Ưng, nhưng vẫn đọc sách bên cạnh.

      Hừ, gải bộ! Tức chết được! Xem ra hỗi nãy mình nghĩ lầm, chính là chọt vào ngực của mình mà.

      ngờ, bây giờ lại to gan cởi áo lót ra? Chưa , tốc độ cởi áo lót cũng quá thuần thục rồi đấy! Cũng biết cởi qua bao nhiêu đứa con rồi! Tên khốn kiếp này! !

      Ngô Hiểu Dao vừa hổ thẹn, vừa giận, vừa tức!

      Áo lót cứ như vậy bị mở ra, thế nào cài lại đây? dùng hai tay ôm ngang ngực, vừa định đứng lên.

      Dạ Thiên Ưng thò tay xuống đặt lên bắp đùi , sau đó tay trái khoác lên bả vai , cái tay khác để trước bụng , cười xấu xa đến vô tội.

      khẽ nhíu mày, dám nổi giận, mà là tràn đầy cầu khẩn: " đừng như vậy!"

      Dạ Thiên Ưng liếc nhìn chung quanh, phát ra tiếng ‘Suỵt’: "Bé con à, giọng chút, ở thư viện phải giữ yên lặng!" ngồi bên cực kỳ nghiêm túc, bàn tay an phận đặt ở bụng chợt chuyển vào trong lớp áo. . . . . .

      "Này !"

      được quá đấy nhé! Đến mức này mà còn làm bộ nghiêm túc với , bảo ơ thư viện yên lặng, vậy làm cái quái gì người vậy chứ? Hừ!

      Ngô Hiểu Dao tức giận mở to cặp mắt nhìn , mà cái ngón tay thô ráp kia khẽ vẽ vòng tròn lên cái bụng bằng phẳng của , trong nháy mắt nụ cười khóe miệng trở nên méo mó, như nhẫn nại điều gì đó.

      Có chút ngứa, có chút quái lạ,như mồ hôi dưới nang lông tứa ra.

      "Đừng như vậy." Nhẫn nại lấy nụ cười, đưa tay muốn đẩy Dạ Thiên Ưng ra.

      Thấy vậy, cái tay ôm bả vai Ngô Hiểu Dao, phen khóa lấy cổ tay , đem hai tay của để ra phía sau, khiến cho quấy rầy trêu chọc của mình.

      Ngô Hiểu Dao coi như là tuyệt vọng. Hoàn toàn còn lối thoát, chỉ có thể để mặc cho Dạ Thiên Ưng đùa giỡn.

      Bên trong nơi quá yên tĩnh như vậy, dám la lên, cũng dám giãy giụa, ngay cả thở dốc để hít thở khí cũng khiến người khác nghĩ bậy. Cắn môi dưới, nhăn mày lại, hi vọng Dạ Thiên Ưng có thể dừng tay ngay tại đây.
      Nhưng nếu đồng ý cầu của Dạ Thiên Ưng , làm sao có thể dừng tay lại đây?

      Ngón tay linh hoạt của Dạ Thiên Ưng di chuyển dần lên phái , cho đến khi chạm vào áo lót của . . . . . .

      Dùng ngón tay nhàng nẩy lên, chiếc áo lót cản trở của bị vén lên . Bàn tay to của bọc lấy nơi đầy đặn đáng ấy, nhàng dùng bàn tay xoa nắn.

      Trong nháy mắt, khuôn mặt mịn màng của Ngô Hiểu Dao chợt đổ ửng, xấu hổ mang theo chút chút mê loạn. Như cái loại ở lớp hôm nay, lòng càng thêm lo lắng, cái loại kích thích ấy càng ngày càng tăng, khiến cơ thể mẫn cảm vô cùng.

      Dạ Thiên Ưng vừa cười xấu xa vừa nhìn biến hóa khuôn mặt của , cái ngón tay thành ấy chợt vẽ vài vòng lên nơi đầy đặn nõn nà của .

      khẽ cắn môi, tỏ vẻ hưởng thụ

      Nhìn Ngô Hiểu Dao quật cường nhưu vậy, ngón tay thô ráp của chợt di chuyển xuống dưới, trượt đến. . . . . .

      "Đừng! !" lo lắng khiến tỉnh tảo lại đôi phần.

      hiểu rất ràng, cái quan hệ mập mờ giữa và Dạ Thiên Ư là gì. Nhưng. . . . . . Dù sao cùng chỉ là đứa trẻ mới lớn, nếu để cho người đàn ông sờ vào nơi mềm mại ấy, xấu hổ đến chừng nào đây hả?

      Đôi mắt dần dần xuất cầu khẩn, nhìn chăm chú vào Dạ Thiên Ưng, hi vọng có thể dừng lại bây giờ, ngay lúc này!

      Nhưng Dạ Thiên Ưng đâu có để ý nhiều như vậy? càng hoảng loạn, càng kích thích! Co càng điên cuồng, càng thỏa mãn!

      Tay của tiếp tục di chuyển, sau khi thăm dò vào quần lót của , nhàng dùng bàn tay phủ lên nơi bụi hoa rậm rạp trong đó. . . . . .

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 179: Mập mờ trong thư viện (Cuối)
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      xấu xa nhìn về phía Ngô Hiểu Dao, côđột nhiên ngẩn người, hiểu tại sao lại cười như vậy!

      Từ trước đến nay chưa có loại cảm giác kích thích chạy dọc cơ thể như thế này, cảm giác tê liệt khiến mê loạn, căn chặt vành môi dưới.

      “Bé con, thoải mái ?" Giọng trầm thấp của Dạ Thiên Ưng văng vẳng bên tai , cố gắng lắc đầu cái để bày tỏ kháng cự của chính mình!

      Thoáng chốc, Ngô Hiểu Dao cả người vừa run lên, hai chân cũng vô lực buông lỏng ra, nếu phải mím chặt đôi môi nhất định phát ra riếng rên rỉ khiến người ta phải xấu hổ.

      Cả người mềm như nước, xụi lơ lên bả vai của Dạ Thiên Ưng, hai mắt hơi nhắm, tiếng hít thở dần dần dồn dập. . . . . .

      Tất cả nét mặt của bây giờ quyến rũ Dạ Thiên Ưng.

      cảm thấy bụng dưới của mình thắt lại chặt, rất muốn đem hết người ở thư viện đuổi ra ngoài, sau đó chăm sóc tốt của trong này. . . . . .

      Đôi tay Dạ Thiên Ưng giữ người chợt buông lỏng, bỏ trói buộc nhưng vẫn kháng cự nữa, bởi vì còn sức, ngoan ngoãn dựa lên vai của .

      "Bé con, đây là em quyến rủ ." giọng ở bên tai nỉ non. Đôi má trắng nõn của Ngô Hiểu Dao trở nên hồng thuận đáng .

      thẹn thùng, nhưng là loại chí mạng dành cho người khác. Ngay cả tên đàn ông diệt vô số phụ nữ nhưng cũng thể cản lại quyến rũ chết người này của .

      "Cầu xin , bỏ qua cho em . . . . . ." Tiếng cẩu khẩn của Ngô Hiểu Dao cũng vô lực, mềm yếu như vậy, Dạ Thiên Ưng nghe thấy cũng chỉ là thứ thanh mê hồn. . . . .

      Cơ thể Ngô Hiểu Dao run lên, cảm giác như mình phiêu du nhưng đám mây trắng xóa. . . . .

      Dạ Thiên Ưng hơi ngẩng đầu lên, lúc này, phát khuôn mặt đỏ bừng của Lăng Thánh Quân bên phía đối diện, nhìn đăm đăm vào ngực Ngô Hiểu Dao!

      Trong nháy mắt, cái miệng cười của lập tức ngập chặt, đổi lấy vẻ mặt trầm. "Khụ. . . . . ." Dạ Thiên Ưng ho khan tiếng, chau mày nhìn vào mặt Lăng Thánh Quân.

      Lăng Thánh Quân như cảm nhận được khác thường, vội vàng nhìn về phía Dạ Thiên Ưng.

      Nhìn vẻ mặt đen kịt của Dạ Thiên Ưng, Lăng Thánh Quân suy nghĩ về cảnh xấu hổ của mình ban nãy. . . . . .

      Thế nhưng lại có thể nhìn vẻ mặt quyến rũ của Ngô Hiểu Dao đến thất thần, ngay cả bụng dưới cũng bành trướng đến đau. Quá đáng hơn, trong đầu vừa xẹt qua ý nghĩ tốt bao nhiêu. . . . . .

      Ý nghĩ kia là, nếu như Ngô Hiểu Dao là người phụ nữ của mình tốt bao nhiêu. . . . . .

      Nghĩ tới đây, Lăng Thánh Quân áy này nhìn đôi mắt của Dạ Thiên Ưng.

      Chưa từng nghĩ tới, chỉ với người phụ nữ như vậy lại khiến muốn ngắm trọn vẹn! Càng nghĩ tới, lại còn có ý nghĩ muốn ngắm ấy với người phụ nữ của Dạ Thiên Ưng! !

      Lăng Thánh Quân áy náy, có cảm giác mình phải xin lỗi Dạ Thiên Ưng, trong lòng , Dạ Thiên Ưng là người trai rất tốt ! Ngay từ lần đâu tien gặp Ngô Hiểu Dao, chả có cảm xúc gì, chẳng qua là thấy ấy thanh khiết đáng , và sau khi biết ấy trở thành người phụ nữ mà Dạ Thiên Ưng coi trọng, càng thêm nén lòng! Mà bây giờ. . . . . .

      Dạ Thiên Ưng nhìn thấu tất cả những mơ mộng của Lăng Thánh Quân dành cho Ngô Hiểu Dao rồi.

      Nhưng, biết đó là lỗi của mình, là chính bản thân cũng quên đây là nơi công cộng, cũng chính đem Ngô Hiểu Dao biến thành món ngon dụ hoặc lòng người như thế này, ngay cả người đầy kinh nghiệm như Dạ Thiên Ưng vẫn khống chế được nỗi lòng, huống chi Lăng Thánh Quân mới chỉ 18 tuổi?

      Nhưng mà lần này, chỉ hi vọng Lăng Thánh Quân chỉ hơi mơ mộng với Ngô Hiểu Dao, mà phải !

      "Thiên Ưng, ô ~~~~~ em thở được." Bởi vì Dạ Thiên Ưng đột nhiên vùi đầu Ngô Hiểu Dao vào lồng ngực, cho nên khiến thở nổi.

      Dạ Thiên Ưng nghe tiếng , vội vàng buông ra, nhìn khuôn mặt nhắn đầy quyến rũ của , vẫn còn chút đỏ ửng, lông matf cau lại, giọng tràn đầy ra lệnh: "Dấu đầu em vào ngực mau!"

      Bây giờ ở trường học ? mà làm như vậy bạn học biết mối quan hệ của họ sao?

      " cái gì?"

      Dạ Thiên Ưng trả lời câu hỏi của , cũng đợi đồng ý, phen bế lên.

      Trời ạ! Lớn gan rồi đấy?

      Ngô Hiểu Dao nhìn bạn học ngồi chung quanh, vừa ngượng ngùng, vừa lo lắng.

      "Nhanh lên chút! Làm theo !" Dạ Thiên Ưng lạnh lùng ra lệnh, phải đem đầu mình chôn chặt vào ngực . . . . . ..

      Vừa mới chuẩn bị bỏ , Dạ Thiên Ưng lại đột nhiên dừng bước, liếc ánh mắt qua người Lăng Thánh Quân, trực tiếp ôm Ngô Hiểu Dao thẳng ra khỏi thư viện, chạy thẳng tới phòng làm việc của mình. . . . . .

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 180: Mập mờ trong phòng làm việc
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Dọc theo đường , Dạ Thiên Ưng chỉ sợ người khác thấy được khuôn mặt mê người của Ngô Hiểu Dao, chỉ đành phải gia tăng bước chân hướng đến phòng làm việc.

      chịu nổi, tại sao Ngô Hiểu Dao có thể câu hồn người khác như vậy chứ? Quả giông snhuw con hồ ly , bao sao đàn ông khống chế được ham muốn nguyên thủy nhất. Nhưng may mắn, ra tay trước, khóa chặt bên cạnh mình.

      may mắn mới tìm được Ngô Hiểu Dao sau 12 năm ròng rã, rốt cuộc “Có công mài sắt, có ngày nên kim” tìm được , nếu như tìm muộn mấy năm, giám tưởng tượng mình làm ra loại tình huống như thế nào.Là vật quý hiếm thấy, là vật ngon miệng, nào ai khác khiến muốn giữ lại đây?

      Ha ha, Dạ Thiên Ưng cảm ơn tên bạn trai đầu tiên ra tay với Dạ Thiên Ưng, hơn nữa cười nhạo cái tên ngu ngốc ấy, người xinh đẹp như vậy lại biết giữ gìn? Quả thực là ngu ngốc!

      Dọc theo đường , Ngô Hiểu Dao suy nghĩ tới trêu chọc của Dạ Thiên Ưng đối với mình là như thế nào? có thể hình dung ra được cái dáng vẻ mê loạn của chính mình, quá xấu hổ, rất xấu hổ. . . . . .

      ràng hi vọng bước bước tiếp theo, nhưng thân thể lại phối hợp nhịp nhàng với Dạ Thiên Ưng. sao vậy? Chẳng lẽ não bộ và cơ thể liên kết với nhau? Tại sao cơ thể mình lại để mặc trêu chọc của , nghe theo chỉ đạo của não bộ. Tiếp tục như vậy, sợ mình khuất phục trước mê hoặc của !

      bao lâu, bọn người Dạ Thiên Ưng đến phòng làm việc của , nhàng đặt Ngô Hiểu Dao lên giường mình, vẻ mặt của vừa nghiêm túc vừa bất mãn, giọng trở nên cứng rắn: "Nếu như em muốn nhốt em cả đời bên , nhớ, tất cả của em đều thuộc về , bao gồm dáng vẻ mê người của em."

      ngẩn người, hoàn toàn trợn tròn mắt.

      Mình cũng muốn như vậy đó nhé, nhưng ai biến mình thành thế hả? ? ? Bây giờ người ta lại trách mình ?

      " có thể để ý tới em chút được ?" tức giận ngồi dậy chất vấn Dạ Thiên Ưng.

      " được mạnh miệng!" Dạ Thiên Ưng giận dỗi . biết mình nên giận , nên lớn tiếng với , nên lộ cái mặt trách cứ này với , càng thêm, lộ ra vẻ mặt đẹp như vậy, rất hài lòng.

      Nhừng vừa nhớ tới khuôn mặt của Lăng Thánh Quân lúc nãy, ghen.

      Cái người đàn ông bá đạo này, xem ra chỉ hy vọng chấp nhận được , vì tất cả của là của !

      Nhưng Ngô Hiểu Dao nào biết những thứ này? có cmar giác mình quá oan uổng, mới vừa nãy còn rất tốt, rồi Dạ Thiên Ưng lại thay đổi đến chóng mặt, bây giờ càng lớn giọng với nữa chứ?

      Thiệt là! luôn đối xử với như vậy, lúc tốt, lúc xấu! Ai chịu nổi cái dạng vậy chứ! Hừ! ! !.

      " biết lý mà!" xong, tức giận muốn lao xuống giường.

      Nhưng Dạ Thiên Ưng lại ôm lại lên giường. . . . . .

      Vẻ mặt của ôn hòa, dịu dàng, mà là lạnh lẽo đến kinh người, giờ phút này trong lòng , chiếm giữ thay thế nơi ấy rồi.

      Dạ Thiên Ưng tia dịu dàng hôn lên bờ môi Ngô Hiểu Dao, vô cùng thô bạo.

      Cau mày, cảm giác Dạ Thiên Ưng bây giờ giông y chamg người trong quá khứ, đôi tay ra sức chống cự: "Buông em ra! ! Buông em ra ! ! !"

      Dạ Thiên Ưng tức giận ngẩng đầy lên với : ", về sau em chỉ thuộc về mình !"

      Nhìn cái tình huống bất thình lình này, lại nghe cái câu bá đạo của nữa. buồn cười, cũng muốn khóc. . . . . .

      Buồn cười, là bởi vì cảm thấy Dạ Thiên Ưng rất quan tâm mình, rất hiếm khi.

      Muốn khóc, là bởi vì bây giờ Dạ Thiên Ưng quá rất kinh khủng, hơn nữa ham muốn chiếm giữ của quá mạnh mẽ. . . . . .

      "Vậy sau này chỉ thuộc về em sao?" Ngô Hiểu Dao ra câu này như đứa trẻ ngay thơi, đôi mắt to tròn trong vắt, vẻ mặt cũng rất là đáng .

      Ha ha, nhìn cái vẻ đơn thuần của , nóng nảy vốn có của tiêu tan tức khắc, làm sao với đứa trẻ ngây thơ trong sáng này đây?

      Dạ Thiên Ưng bất đắc dĩ cười cười, khẽ hôn lên cái trán cái, nét dịu dàng đọng lại mặt: "Đúng rồi, sau này chỉ thuộc về em , Ngô Hiểu Dao."

      Nhìn dịu dàng của Thiên Ưng bây giờ, cảm nhân đôi mắt chân thành của , vô cùng cảm động. . . . . . Khẽ mỉm cười, dùng giọng nghịch ngợm trả lời câu hỏi trước đó của : "Được rồi, vậy sau này em chỉ thuộc về thôi."

      Nghe xong, Dạ Thiên Ưng nhíu mày, trong giọng có chút khinh bỉ: "Tại sao lại có cảm giác câu của em chả kiên định chút nào?"

      "Do em suy nghĩ mà!" nghịch ngợm xong, lẽ lưỡi nhìn Dạ Thiên Ưng.

      Nhìn cái người nghịch ngược trước mắt mình, Thần Long nhanh chóng mút lấy đầu lưỡi của , đôi tay ngừng xoa nắn bên eo , để trừng phạt trêu đùa của bây giờ. . . . . .

      Cơn ngứa như điểm chết của , quả so với trêu chọc của Dạ Thiên Ưng ban nãy càng khiến mê loạn. . . . . .

      nghiêng đầu tránh né, cả người ngừng giãy dụa, cười giống cười, khóc cũng giống khóc, cầu xin : "Cứu mạng! ! ! Cứu mạng! ! !"

      "Hôm any kêu rách cổ họng cũng ai tới cứu đâu." Dạ Thiên Ưng cười xấu xa nhìn , đôi tay càng dùng thêm sức xoa xoa người .

      "Em tin!" Ngô Hiểu Dao khiêu khích, càng lớn tiếng kêu lên: "Cứu mạng! ! Cứu mạng ! !"

      Trước đây kêu bao nhiêu lần cũng có ai tới cứu đâu chứ ? Thế nhưng lần. . . . . .

      Cửa phòng làm việc Dạ Thiên Ưng lập tức “Rầm” cái, mở tung ra! ! !

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 181: em gặp mặt hết sức đỏ mắt

      Ngô Hiểu Dao trước kia kêu cứu mạng rất nhiều lần mong có người tới cứu sao? ? Thế nhưng lần này. . . . . .

      "Ầm" tiếng cửa phòng làm việc của Dạ Thiên Ưng bị đạp ra! ! !

      phải đâu? ? ?

      Mình trước kia kêu cứu mạng rất nhiều lần cũng có người đến cứu mình, lần này cần cứu mạng lại có người đến? ! tại Dạ Thiên Ưng là thầy giáo, mình là học sinh a! !

      Động tác này? ?

      Ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía Dạ Thiên Ưng đè ở người của mình?

      Trời ơi! Đều là lỗi của mình, mình cũng nên kêu cứu mạng đấy! Hiểu Ngô mới hiểu.

      Giờ phút nầy nội tâm Ngô Hiểu Dao rất khẩn trương, van xin bởi vì nghịch ngợm mà đem đến đại phiền toái . . . . . .

      "Thầy giáo cường bạo nữ sinh sao?" thanh châm chọc phát ra từ sau lưng Dạ Thiên Ưng.

      Đè ở người là Dạ Thiên Ưng, vẻ mặt thoáng chốc trầm xuống. . . . . .

      Mẹ nó, cái thế giới này thực có người chán sống rồi sao, dám quấy rầy ?

      Dạ Thiên Ưng nhanh chậm từ người Ngô Hiểu Dao đứng dậy, cũng chậm rãi ngồi dậy, khẩn trương nhìn người cứu . . . . . .

      Chỉ thoáng, cả người Ngô Hiểu Dao thất thần, ngay khi Dạ Thiên Ưng xoay người, cũng sững sờ! Người đàn ông đột nhiên tiến vào nhìn người giường sau càng thêm ngẩn người.

      Trong nháy mắt, cả căn phòng tràn đầy khí ngột ngạt, ba người toàn bộ ngưng mắt nhìn lẫn nhau. . . . . . Người đánh vỡ bầu khí ngột ngạt kia là Ngô Hiểu Dao: "Bắc Thiên Thần. . . . . . Học trưởng."

      Lúc này coi như nhìn thấy Bắc Thiên Thần nên nín khóc, nhưng lại là dưới trường hợp này, quả rất mất thể diện.

      Bắc Thiên Thần cũng để ý tới lời của Ngô Hiểu Dao, mà là nhìn đăm đăm Dạ Thiên Ưng.

      Dạ Thiên Ưng kia căn bản từ vẻ mặt trầm trong nháy mắt trở nên biết làm sao, lần đầu tiên đối mặt với người quấy rầy mình, lộ ra nét mặt hốt hoảng như vậy.

      Bắc Thiên Thần hai mắt chợt lóe sáng, mặt chút thay đổi: " hai, lâu gặp !"

      bên Ngô Hiểu Dao đầu óc nhất thời rơi vào hoảng loạn!

      ra là. . . . . . ra là Dạ Thiên Ưng là hai của Bắc Thiên Thần? ? ! ! trách được mình cảm thấy bọn họ có chút giống nhau! là khéo, trùng hợp!

      Mỗi lần người trai Dạ Thiên Ưng kia làm khóc, đều gặp phải người em trai Bắc Thiên Thần này. A, là lường gạt, trời cao đây là ông bù lại khuyết điểm của Dạ Thiên Ưng sao? trai tổn thương hết , rồi đưa em trai tới?

      Chủ yếu hơn chính là. . . . . . Dạ Thiên Ưng, chẳng lẽ là họ Bắc? ! ! Cũng đúng, hàng trăm họ ở Trung Quốc có lý nào có họ Dạ đây? Nghĩ tới đây, Ngô Hiểu Dao cả người đắm chìm trong thế giới của riêng mình. nhớ lại rất nhiều, là lắm chuyện! Toàn bộ chuyện xưa chút lại chút xíu nhớ lại . . . . . .

      Dạ Thiên Ưng đứng tại chỗ nhúc nhích, nhìn em trai mình, cảm giác thiên ty vạn lũ nổi lên chú ý đầu. . . . . . ( thiên ty vạn lũ chỉ mối quan hệ mật thiết ).

      Bắc Thiên Thần là em trai của , tại mười hai năm trước rời Nhật Bản sang Trung Quốc, sau đó định cư lại, liền đem Bắc Thiên Thần cũng cùng nhau chuyển sang Trung Quốc. Sau, thường cho Bắc Thiên Thần rất nhiều phí sinh hoạt, nhưng lại rất ít thấy Bắc Thiên Thần.

      Hai năm trước, lại rời Trung Quốc, tới Nhật Bản, dùng phương thức giống nhau, đem Bắc Thiên Thần sang Nhật Bản, vừa cho cậu em trai khoản tiền mà thôi, liền có quan tâm em trai mình. căn bản biết ra em trai mình lại ở trường này? ? !

      "Thiên Thần, ra là ngươi cũng học ở đây a." Bây giờ Dạ Thiên Ưng tia tà mị, giống như người trai bộ dạng rất đàng hoàng, vô cùng hòa ái dễ gần.

      Thấy bộ dạng này của Dạ Thiên Ưng, Ngô Hiểu Dao cảm thấy choáng, chưa từng gặp qua như vậy Dạ Thiên Ưng, đặc biệt trưởng thành, thậm chí có chút người lớn, chút cảm giác "Gian ác", hoàn toàn là người trai tốt được tôn kính.

      "Ha ha." Bắc Thiên Thần đôi mắt ưu buồn hơi cong , dùng lời châm chọci : "Cái người trai này là tốt, ngay cả em trai ruột học ở đâu cũng biết a."

      Nghe em trai châm chọc, Dạ Thiên Ưng hơi áy náy cúi đầu tiếp. quả rất tệ, nhưng là cũng phải quan tâm đến người em trai tên Bắc Thiên Thần này! ! ! Mà là. . . . . .

      Mà là giống như Ngô Hiểu Dao, muốn Bắc Thiên Thần sạch cũng liên lụy vào vòng sinh hoạt bẩn thỉu này của mình, chỉ là muốn giải thích thôi. . . . . .

      Bắc Thiên Thần hai mắt chợt lóe lên, nhìn Ngô Hiểu Dao, từ từ đến trước mặt , dịu dàng cười cười: "Cùng trai tôi ở chung chỗ cũng phải cẩn thận a, nhưng chuyên ăm thịt xữ nữ, hơn nữa Game Over chỉ biết dùng tiền đuổi mà thôi!"

      Chỉ thoáng, trong lòng Ngô Hiểu Dao giống như bị kim châm, rất là thoải mái.

      Mặc dù cùng Bắc Thiên Thần gặp nhau nhiều lắm, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy dịu dàng học trưởng có chút đáng sợ.

      Ngô Hiểu Dao cũng là ngại lời Bắc Thiên Thần, ngược lại, hơn để ý đến việc Bắc Thiên Thần dùng từ, tại sao có thể dùng lời dịu dàng như thế công kích trai của mình đây? Dạ Thiên Ưng phải trai của sao? ? ?

      bên Dạ Thiên Ưng cầm nắm đấm chặt, chân mày khóa lại với nhau, quá khứ chính là như vậy nhịn châm chọc? Nếu sớm tiến lên đem người đánh gần chết, mà bây giờ, chỉ có thể nhẫn nại, bởi vì là em trai của . . . . . .

      Bắc Thiên Thần cũng có vì vậy bỏ qua, lại chậm rãi tới trước mặt Dạ Thiên Ưng, vẫn như cũ dùng giọng dịu dàng : " traii, lợi hại, mấy năm cũng tới nhìn em lần, vất vả lắm mới tới được, vẫn là vì quyến rũ nữ sinh , ngờ bàn tay cũng với đến ngôi trường này rồi."

      Nghe em trai châm chọc, nội tâm Dạ Thiên Ưng phẫn nộ thể nhẫn nại được, tính tình vốn nóng nảy, đối với người em này coi như là đủ có thể nhịn được rồi, ngờ Bắc Thiên Thần còn ba lần bốn lượt khiêu khích ? !

      Dạ Thiên Ưng nắm chặt quả đấm phất tay cho đệ đệ của mình quyền: "Đây chính là em đối với người trai này có thái độ kia khi chuyện sao? ?"

      "Thiên Ưng. . . . . ."

      Ngô Hiểu Dao thấy vậy, vừa muốn chặn lại, chỉ nghe, Dạ Thiên Ưng quát to: "Em câm miệng cho tôi!"

      Ngô Hiểu Dao cả người khẩn trương run rẩy , có ở tiếp.

      Bắc Thiên Thần bị đánh có nổi giận, khẽ mỉm cười, khinh thường sờ sờ gò má của mình, xoay người rời khỏi phòng làm việc của Dạ Thiên Ưng! Chỉ là đôi mắt ưu buồn càng thêm ảm đạm có ánh sáng. . . . . .

      Sau khi Bắc Thiên Thần rời khỏi, Dạ Thiên Ưng nhất chân ‘ ầm ’ tiếng đạp cửa phòng làm việc.

      Ngô Hiểu Dao cúi đầu, áy náy câu: " xin lỗi."

      Dạ Thiên Ưng lông mày cau lại, kinh ngạc nhìn . . . . . .

      Nên lời xin lỗi là a, lần nữa đem lửa giận phát tiết lên người Ngô Hiểu Dao, tại sao xin lỗi đây?"Dao Dao, em cái gì?"

      Chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt áy náy nhìn Dạ Thiên Ưng: "Nếu như phải là em làm loạn. Học trưởng Bắc Thiên Thần cũng vào, nếu như học trưởng Bắc Thiên Thần có vào cũng hiểu lầm giữa hai em...hai người càng cãi nhau."

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 182: Người đàn ông hoàn mỹ

      Chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt áy náy nhìn Dạ Thiên Ưng: "Nếu như phải là em làm loạn. Học trưởng Bắc Thiên Thần cũng vào, nếu như học trưởng Bắc Thiên Thần có vào cũng hiểu lầm giữa hai em...hai người càng cãi nhau."

      Ha ha, rất thiện lương, rất thiện lương.

      Dạ Thiên Ưng nhàn nhạt mà cười cười, bước nhanh tới trước mặt , mực ôm chặt lấy thân thể nhắn kia: "Đứa ngốc, đó là vì giữa em có ân oán, có liên quan đến em." Dịu dàng xong, hai mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt thuần khiết, vươn tay nắm chặt tay bé của , vẻ áy náy vẻ đọng ở mặt của : "Thiên Thần sai. . . . . ."

      Đột nhiên, Ngô Hiểu Dao vươn tay che môi Dạ Thiên Ưng, muốn ngăn lời tiếp theo của .

      muốn nghe tiếp, muốn nghe, muốn biết Dạ Thiên Ưng trước kia là người như thế nào! chỉ biết, bây giờ đối với mình rất tốt, rất tốt, là đủ rồi. . . . . .

      " lúc trước cũng qua rồi, chỉ là vẫn rất quá đáng đấy."

      rất rộng lượng làm Dạ Thiên Ưng rất cảm động, kéo tay của , ôm chặt thân thể , ở bên tai nỉ non mấy câu: "Sau này , rồi, về sau trừ em ra bất kỳ người phụ nữ nào chạm qua, mặc dù cách nào đảm bảo em là người phụ nữ đầu tiên, nhưng chắc chắn rằng em là người phụ nữ cuối cùng!"

      Nghe lời dịu dàng này của Dạ Thiên Ưng, rất cảm động, tựa đầu sâu vào ngực .

      cầu thứ nhất, chỉ cầu cuối cùng. Ha ha. . . . . .

      Đối mặt với ân oán của hai người, Ngô Hiểu Dao muốn hỏi, chỉ là hy vọng hai người em có thể hòa hảo, cùng mẹ sinh ra, đốt nhau sao quá gấp đấy.

      "Thiên Ưng, họ Bắc sao?" Chuyện này nhất định phải làm ràng! Nhất định phải biết ! Chuyện này đối với rất quan trọng, rất quan trọng. . . . . .

      "Ừm."

      A, cười, chôn ở trước ngực mặt của bất đắc dĩ cười hạ: " là từ lúc nào bắt đầu sửa họ vậy?"

      "Mười hai năm trước. . . . . ."

      Mười hai năm trước à?

      Ha ha, nụ cười khổ từ khóe miệng của lộ ra ngoài, tiếp, mà là giả bộ ngủ thiếp ở trong lồng ngực Dạ Thiên Ưng. . . . . .

      Dạ Thiên Ưng vốn tên là Bắc Thiên Ưng, kể từ mười hai năm trước rời Trung Quốc đến Nhật Bản liền đổi họ, chữ Dạ đại diện cho tâm địa đen tối( dùng đại chả biết dùng từ gi để chi nghĩ cho từ " tâm hắc ám " cả), khí phách của , muốn tất cả mọi người phải nghe lời . . . . . .

      *******************************

      Hôm nay là ngày thứ mười rồi, Dạ Thiên Ưng cũng muốn về công ty rồi. Cùng Ngô Hiểu Dao ở trong trường học mười ngày cuộc sống cảm thấy rất nhõm, thậm chí cả đời cũng nhàng như vậy. . . . . .

      Buổi chiều sân trường, tản ra ánh sáng vàng óng ánh, La Bích Nghi thân mình ở trong công viên của trường học đọc sách đấy.

      Lăng Thánh Quân tới bên cạnh của , nhàng vỗ vỗ bả vai của : " vẫn tò mò muốn gặp bạn trai của bạn ."

      La Bích Nghi nghe xong, cả người do dự chút. 14967626

      Ngô Hiểu Dao cho biết, ấy bị người kia tổn thương nhưng làm lành với nhau rồi, dù cho La Bích Nghi hỏi thế nào nữa, ấy đều chịu .

      tại, rất tồ mò vể người đàn ông kia, xem rốt cuộc có phải ba đầu sáu tay làm Ngô Hiểu Dao mê mẩn: "!"

      xong, Lăng Thánh Quân mang theo La Bích Nghi tới quán cà phê của trường học. Trong quán cà phê to chỉ có người đàn ông, tên kia tóc đen nhánh, nhìn bóng lưng vóc dáng rất được.

      Chắc hẳn người kia là người đàn ông mà Ngô Hiểu Dao thích? Nghĩ xong, từ từ đến gần ta, vòng qua này trước mặt người đàn ông. Giơ chậm rãi kêu.

      Oa!

      A!

      La Bích Nghi cảm thấy máu dâng trào, nếu như người đàn ông này phải là bạn trai Ngô Hiểu Dao, muốn ấn xuống rồi cưỡng hôn ( Chị này quá háo sắc ). trách được có thể khiến cho Ngô Hiểu Dao mê mẩn. tại La Bích Nghi bị làm cho hôn mê!

      "Chào ." Dạ Thiên Ưng chậm rãi đứng lên, ưu nhã đối với La Bích Nghi lên tiếng chào hỏi: "Tôi tên là Dạ Thiên Ưng."

      Dạ Thiên Ưng! ! ? ? ?

      Tên này sao lại nghe quen tai như vậy? ? Hơn nữa. . . . . . Nhìn vẻ ngoài cũng rất quen thuộc? ? La Bích Nghi nghĩ nghĩ lại đột nhiên nghĩ đến chuyện hai năm trước. . . . . .

      Tên đại ca xã hội đen lớn nhất Trung Quốc cũng tên Dạ Thiên Ưng? Là tên đàn ông suýt nữa cường bạo Ngô Hiểu Dao? Tại sao? ? Tại sao Ngô Hiểu Dao slại thích ? Tại sao lại cùng Ngô Hiểu Dao ở chung chỗ?

      tại trong đầu La Bích Nghi có chút hoảng loạn, căn bản biết Ngô Hiểu Dao cùng Dạ Thiên Ưng tại sao lại đến với nhau .

      " là bạn trai của Dao Dao sao?" La Bích Nghi lần nữa xác nhận.

      "Tôi là bạn trai của Dao Dao. Mời ngồi ." xong Dạ Thiên Ưng liền ngồi xuống, La Bích Nghi cũng ngoan ngoãn ngồi ở đối diện với .

      Dạ Thiên Ưng ưu nhã đặt tay lên bàn cà phê, mẫn cái.

      La Bích Nghi xém ngất a, Xã Hội Đen cũng có thể ưu nhã như vậy? Như vậy rất có khí chất quý tộc? ?

      "La tiểu thư, hôm nay tôi mời tới đây, là có chuyện muốn giúp tay."

      "Xin ngài chỉ giáo cho."

      La Bích Nghi gật đầu, Dạ Thiên Ưng từ trong túi áo móc ra tấm danh thiếp đưa cho .

      Nhận lấy danh thiếp, tròng mắt đều muốn ra ngoài, toàn cầu Top 100 mạnh tập đoàn Sony? ! ! Dạ Thiên Ưng lại là. . . . . . Chủ tịch? ? ? ! ! đại ca của xã hội đen thế nhưng thành chủ tịch rồi hả ? ? ?

      trách được Ngô Hiểu Dao đáng chết kia sống chết cũng chịu bạn trai là ai, ra là vì muốn khiêm tốn?

      Ai! Có tiền! Có sắc! Cử chỉ ưu nhã! Lời khéo kéo! Ngô Hiểu Dao coi như là kiếm được.

      Nếu như bây giờ giết chết Ngô Hiểu Dao, mình lên làm tình nhân của Dạ Thiên Ưng, ! ! Chỉ cần ngày làm người tình liền thỏa mãn. Dĩ nhiên đây là lời đùa của La Bích Nghi rồi.

      "Tấm danh thiếp này là của tôi, từ hôm nay trở tôi nhưng có thể rất hiếm thấy Dao Dao rồi, nếu như Dao Dao gặp khó khăn gì tôi hi vọng gọi điện cho ta trước tiên, bất kỳ lúc nào cũng được."

      Quả quá khen, lúc nào gọi đến đúng là người đàn ông quí hiếm mà. La Bích Nghi muốn điên rồi, muốn điên rồi, chỉ là vì muốn tôn nghiêm nên cố làm ra vẻ trấn định : "Tại sao phải cùng Dao Dao thẳng."

      Nghe câu hỏi kia của La Bích Nghi, Dạ Thiên Ưng đứng lên, vừa tia ưu nhã mỉm cười: "Dao Dao đến bây giờ ngay cả số điện thoại cũng cho tôi biết, hơn nữa tôi hi vọng cần cho Dao Dao biết chuyện tôi tìm . Tốt lắm, tôi trước, Dao Dao làm phiền quan tâm rồi." ưu nhã xong, đôi tay đút vào túi áo rời khỏi phòng cà phê, Lăng Thánh Quân cũng theo phía sau rời . . . . . .

      Nhìn bóng lưng Dạ Thiên Ưng rời , La Bích Nghi hình như nghĩ tới điều gì , đột nhiên rống lên câu: " phải là giáo sư Bắc chứ? ? ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :