1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 173: Chuyện khôi hài giữa đêm trăng thanh gió mát
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      "Bảo bối, đừng kêu! !"

      . . . . . . . . . . . .

      . . . . . . . . . . . .

      Đồng thơi ngăn lại tiếng kêu của , cả người Ngô Hiểu Hiểu rơi vào trang thái thẩn thờ.

      Dạ Thiên Ưng?

      Rốt cuộc hôm nay biết chỗ nào đúng rồi?

      Dạ Thiên Ưng bá đọa như vậy làm sao có thể bỏ qua cho mình. Tình cảm của là vậy à? Quá giỏi!

      Lập tức, lửa giận trong lòng dâng lên tận đỉnh. Ngô Hiểu Dao xoay người đánh lên ngực của : " hư quá , thiếu chút nữa em bị hù chết rồi đấy biết ?"
      sắp bị Dạ Thiên Ưng làm cho điên loạn rồi, , đầu tiên là trai bao giờ chuyển sang thầy giáo, mà chừ trở thành sắc lang? Đối với đùa tới bến rồi.

      "ha ha, hư, rất hư." xong, Dạ Thiên Ưng bế ngang Ngô Hiểu Dao lên, khóe miệng lên nụ cười xấu xa, giọng bỡn cợt: "Hù bảo bối rồi à, vậy phải đền bù đúng ?”

      "Ai muốn bồi thường? mau về phong ." như vậy, thế nhưng khi bị ôm lên, nhịp tim tự nhiên gia tốc nhanh hơn, khuôn mặt nóng rực.

      "Hả, em mà cứ bảo cho gặp ma nữ tóc dài dưới kia đấy."

      Bị Dạ Thiên Ưng xấu xa nhắc nhở như vậy, Ngô Hiểu Dao lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn bị ôm lên giường . . . . .

      Bóng tối bên trong căn phong khiến họ nhìn được khuôn mặt đối phương. . . . . . Nhưng bởi vì màu đen này, bọn họ vẫn có thể cảm thụ tất cả về nhau. Dạ Thiên Ưng dùng ngón tay sờ lên vành môi của . . . . . .

      Cảm giác ngón tay khô ráp ấy vuốt ve môi mình, khiến mặt ửng đổ, trái tim thấp thỏm yên.

      Từ từ nhận ra hơi ấm phả vào gò má của từ , mặt của chậm rãi dịch chuyển đến gần , cho đến khi dán sát chung chỗ, đôi môi mềm mại của dán chặt lên môi hồng của .
      rất lâu bọn họ hôn nhau, bốn ngày trước chỉ đụng chạm sơ qua mà thôi, căn bản có cách nào để biểu đạt cái nhớ nhung trong tháng bên nhau của bọn họ!

      Bây giờ cảm thấy triền miên này rất ngọt ngào, rất ngọt ngào! Là lần đầu tiên nhận thấy nó ngọt ngào đến lạ thường, dù sao nụ hôn này là vì tình mà sinh ra. . . . . .

      Mượn màn đêm, thiếu nữ ngượng ngùng như biến mất, đôi tay ôm lấy cổ của Dạ Thiên Ưng, cảm thụ nụ hôn của , và đáp lại nụ hôn của !

      Đầu lưỡi mềm mại của trượt vào trong miệng .

      Cảm giác cái lưỡi kia trêu đùa tỏng khoang miệng , đôi môi của nhàng mút liếm đầu lưỡi của .

      Được đáp lại, vui, rất vui. . . . . .

      Đầu lưỡi linh hoạt chuyển động bên trong, thưởng thức nước bọt của , cảm thấy nó như mật ngọt tinh khiến vậy.

      Càng lúc càng to gan đáp lại nụ hôn của , đầu lưỡi của bọn họ vì kích tình quấn chung nơi.
      Hô hấp của Ngô Hiểu Dao bắt đầu rồi loạn, đầu óc cũng trống rỗng. Lại tới rồi, cảm giác ấy lại tới rồi.

      thể hình udng mình vào bây giờ, cảm giác giồng như mình quên mọi thứ, chỉ say sưa trong nụ hôn cuồng giã này.

      Nhưng lần này say mê ấy phải của riêng mình .

      Hơi thở của Dạ Thiên Ưng cũng bắt đầu rồi loạn, có cảm thấy kỹ xảo hôn của thuần thục hơn rất nhiều, thậm chí khơi dậy dục vọng trong lòng .

      Ngưng nụ hôn kia, giọng êm ái của Dạ Thiên Ưng vang vọng bên tai : "Hiểu Dao, em tiến bộ nhanh . . . . . ."

      Hơi thở của chưa trở lại bình thường, nhưng cảm giác lớn hơn lại vây lấy . . . . . .

      Môi của rơi lên vành tai nhạy cảm của , lè lưỡi liếm láp vành tai , toàn thân run lên trận, đôi mắt khép chặt. Bây giờ đắm chìm trong đó rồi. . . . . .

      Trước kia lúc hôn Dạ Thiên Ưng, thân thể của khống chế mà phối hợp với , nhưng trong lòng lại có chút nào dễ chịu , toàn bộ bị tự trách lấp đầy!

      Nhưng là lần này. . . . . . Vỏ bọc trong lòng được tháo xuống, nghiêm túc hưởng thụ mọi cảm giác từ phía . . . . . .

      Giờ phút này, cả bóng tối trong phòng ngủ ngập tràn tư vị nhiệt tình. . . . . .

      Bàn tay Dạ Thiên Ưng từ từ di chuyển đến khóa áo của , duỗi ngon tay nắm lấy khóa kéo.

      Trong loạn lạc vẫn tìm được ý thức của mình, quần áo bị kéo xuống nửa, vội vàng tóm lấy cánh tay Dạ Thiên Ưng: " được. . . . . ."

      Nghe thanh vô lực mềm yếu của , căn bản thể khiến Dạ Thiên Ưng dừng lại động tác, thanh ở cổ phát ra của giống như cỗ mị hoặc người ta phạm tội.

      Gợi lên nụ cười xấu xa, môi từ từ kề tai , vang lên giọng nỉ non: "Bé con, cần cầu xin đâu."

      Cái giọng trầm thấp mê người ấy dụ hoặc con người ta, khiến não bộ mảnh hỗn loạn, biết Dạ Thiên Ưng đa đùa bỡn , cố ý dùng loại thanh đó cho nghe!

      Đầu lưỡi nhàng liếm lên cái cổ nhạy cạm của . Mê loạn xâm nhập vào người , hai cánh tay ngăn cản trở nên vô lực, đôi tay từ từ trượt xuống bên hông.

      Dạ Thiên Ưng mượn cơ hội kéo móc khóa áo của .


      Trong màn đêm yên tĩnh, thể nhìn thấy khuôn mặt Dạ Thiên Ưng, chỉ có thể cảm nhận đôi gò má nóng hổi của mình, nhịp tim tăng dần gia tốc. . . . . .

      Đầu lưỡi tinh xảo trượt xuống, đôi tay vạch áo ra, đầu lưỡi nhàng liếm bả vai , cho đến khi cảm giác nơi vết sẹo ấy, càng mãnh liệt hôn lên đó. . . . .

      Bởi vì, vết sẹo kia khiến nhớ lại chuyện lúc xưa.

      cảm nhận liếm lên vết sẹo của mình, nhưng là, biết nguyên nhận vì sao. . . . . .

      Khẽ nhắm hai mắt lại, hưởng thụ cảm giác tê dại mà Dạ Thiên Ưng mang lại, bộ ngực phập phồng lên xuống càng khiến nó thêm lớn.

      "Ư . . . . . ư. . . . . ." Ở trong căn phòng yên tĩnh, có thể nghe ràng thanh của , mà tiếng nhịp tim, tiếng thở hổn hển của như trêu đùa với Dạ Thiên Ưng.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 174: Chuyện khôi hài giữa đêm trăng thanh gió mát.
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa



      Dạ Thiên Ưng nhanh chóng đẩy nội y của ra, hai khối tròn trịa đựng dứng dưới tầm mắt . Nhưng tiếp tục nữa mà đột nhiên đứng lên.

      Cảm giác Dạ Thiên Ưng ngừng lại động tác, chậm rãi mở mắt. Trong khoảnh khắc, đèn được bật sáng cả phòng ngủ. . . . . .

      có bóng đêm che giấu, ngại ngừng bao bọc lấy toàn thân Ngô Hiểu Dao. Hai tay ôm chặt lấy ngực, vì khẩn trưởng mà khuôn mặt méo mó: "Tại sao bật đèn?"

      Nghe giọng hốt hoảng của , khóe miệng Dạ Thiên Ưng gợi lên nụ cười tà mị, bước nhanh tới trước mặt , gỡ hai tay ôm ngực của ra: "Bởi vì muốn nhìn thấy cơ thể xinh đẹp của em, vả lại muốn nhìn dáng vẻ kiều diễm của em lúc này."

      Lời của vô cùng trêu đùa, nghe như vậy khiến càng ngượng, khẽ quay mặt sang bên , ngôn ngữ tràn đầy khẩn cầu: " được nhìn, được ?"

      Nhìn đôi má ửng đỏ của , dáng vẻ dụ hoặc, giống như quả đào chín mong chờ người ta hái xuống. Dạ Thiên Ưng cảm thấy người con này đẹp làm sao !

      Ngô Hiểu Dao nhắm hai mắt lại, cắn chặt vành môi dưới khiến mình khỏi thoát ra thành kỳ cục.

      Nhìn dáng vẻ chịu đựng của , Dạ Thiên Ưng càng cười xấu xa.

      Dù Ngô Hiểu Dao cắn chặt môi nhưng vẫn thể nào che tiếng rên rỉ kiều hoặc. thanh như hấp dẫn lòng người, khiến Dạ Thiên Ưng hài lòng.

      Nhưng Ngô Hiểu Dao nghe thanh ấy chỉ muốn chui xuống đất mà thôi. . . . . . Nếu như bây giờ có hang động dưới đất, muốn chui vào đó.

      muốn tiếp tục như vậy nữa, muốn, loại cảm giác này khó chịu, giống như là phải bản thân mình.

      " được, Thiên Ưng . . . . . được tiếp tục." thanh của như cầu xin tha thứ, như mang theo dịu dàng. Vươn hai cánh tay đẩy lồng ngực Dạ Thiên Ưng ra khỏi chính mình.

      Nghe thanh mềm mại của , cảm thu thân thể đầy nhạy cảm của , vô cùng thỏa mãn với mẫn cảm của người phụ nữ như . . . . . .

      thở phào nhõm, cảm thấy hai chân mình như vừa chạm vào nền đất. . . . .

      Đó là loại cảm giác rất kỳ quái, khiến người ta như đám mây lơ lửng giữa tầng . Thân thể như hào tan, để người ta mê loạn mà đánh mất lý trí. phải mình chìm đắm vào Dạ Thiên Ưng?

      "Thiên Ưng. . . . . ." Ngô Hiểu Dao đột nhiên rên lên tiếng.

      Dạ Thiên Ưng nhíu mày, hiểu : "Sao?"

      "Thiên Ưng, ép lên vết thương em rồi."

      Thấy khổ sở, Dạ Thiên Ưng nhanh chóng ngồi dậy rồi nằm bên cạnh , ân cần nhìn lên cơ thể , ngôn ngữ tràn đầy thương : "Bảo bối, còn đau sao?"

      "." Nhàn nhạt mà cười cười, nhìn đôi mắt ngập tràn cưng chìu dành cho . dịu dàng khiến hạnh phúc, loại hạnh phúc này kéo dài đến bao lâu? Dạ Thiên Ưng như vậy vĩnh viễn phải ?

      Dạ Thiên Ưng dịu đầu vào trong mái tóc , đôi môi mỏng khẽ chạm vào vành tai xinh, dịu dàng "Tốt lắm, bảo bối, ngủ , nếu như có chỗ nào thoải mái cho biết." Ngửi mùi hương quen thuộc mái tóc của , lưu luyếntrong chốc lát, tự tay gài lại áo lót của , tỉ mỉ chỉnh trang lại quần áo cho .

      Từ hành động này khiến Ngô Hiểu Dao thấy thay đổi. Đúng ra là thay đổi vì người phụ nữ của mình.

      Hai năm sau, đầu tiên là vô tình với , vô tình túm lấy đầu , vô tình bỏ cái đàn ông ấy vô miệng , vô tình trong giọng lạnh lùng.

      So với động tác bây giờ. . . . . Quả thực khác biệt trời vực! Tỉ mỉ che chở, lời dịu dàng, đôi mắt thương,bảo trầm luân bên cạnh . . . . . .

      "Bé con. . . . ." được nửa câu, Dạ Thiên Ưng thêm.

      ra , ba ngày trước muốn với rằng, cần cậy mạnh vào bản thân mình, nguyện ý mất tài sản lẫn tính mạng để bảo vệ . Ngay từ mười hai năm trước, mạng sống và tài sản này của đều là nhờ mà giữ được. (Muốn biết chuyện tình 12 năm trc ? Hối lộ ^^)

      Chỉ là! buông lời ra khỏi miệng, bởi vì sau này cho bất kỳ kẻ nào bắt cóc !

      Nhấc chăn lên, nằm ở bên cạnh , Ngô Hiểu Dao ngẩn người chút, kinh ngạc nhìn về phía Dạ Thiên Ưng: " phải định ngủ ở đây đấy chứ?

      Dạ Thiên Ưng chợt đứng dậy cởi áo ra , tà mị cười, hỏi ngược : "Em nghĩ sao?"

      Nhìn làn da rắn chắc bóng loáng của , còn có. . . . . . Vết thương bả vai, trong đôi mắt lên thương: "Đau ?" Ngồi dậy định vươn tay sờ lên chỗ ấy, nhưng vì ngượng lại buông tay.

      Dạ Thiên ưng xấu xa kéo tay đặt lên đó.

      Cảm nhận nhiệt độ thân thể , cùng với là da bóng loáng, bàn tay Ngô Hiểu Dao đặt ngực run rẩy, gương mặt đỏ ửng. Thân thể ấm áp, bắp thịt rắn chắc, quả dụ dỗ đây mà.

      "Bé con, sau này cái thân thể này chỉ là của em thôi." *xịt máu*

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 175: chết
      "Bé con, về sau thân thể của em chỉ thuộc về tôi."

      Dạ Thiên Ưng này kén cá chọn canh lời trêu truyền vào bên tai của , lòng của nhất thời dâng lên vô tận ấm áp, nhưng lại ngượng ngùng, che đậy khiến cho phát ra thanh cự tuyệt: "Tôi mới cần đấy." Thu tay về, đưa lưng về phía Dạ Thiên Ưng nằm xuống.

      Xấu xa vẫn quên trêu phen, đầu từ từ đến gần bên tai , giọng câu: "Vậy em thân thể chỉ thuộc về tôi có được hay ?"

      xấu lắm! Chỉ câu làm nhịp tim mình đập mạnh lời kén cá chọn canh trêu chọc mình, làm cho mình khi ở bên cạnh đều mặt đỏ tim đập, hai mắt hơi nhắm lại, có làm bất kỳ điều đáp lại,

      Chốc lát, Dạ Thiên Ưng cởi yi ti gua, rồi nằm ở bên cạnh ôm chặt thân thể của .

      Sau lưng dán chặt lửa nóng của thân thể , cảm giác nhiệt độ của người toàn bộ truyền qua người .". . . . . . Về sau có thể hay chớ khỏa thân khi ngủ?"

      Dạ Thiên Ưng khỏa thân hoàn toàn là muốn dụ dỗ nha, nếu ngày nào đó thú tính của đại phát chừng cường bạo , như vậy rất mất mặt nha.

      "Hừ, em cho rằng ở đâu cũng khỏa thân ngủ sao?"

      Quả , Dạ Thiên Ưng là có thói quen khỏa thân lúc ngủ, nhưng là khi ở trong khu nhà này và trước mặt Ngô Hiểu Dao mà thôi.

      Khỏa thân ngủ là biểu buông lỏng, mà duy nhất có thể buông lỏng ở nơi chính là ngôi nhà của năm người bọn họ, còn nữa là ở bên cạnh rồi. . . . . .

      Đầu của từ từ gần sát gáy , ràng ngửi được mùi thơm trong mái tóc kia, và mùi thơm cơ thể mê hoặc.

      cũng có thể ràng cảm thấy hơi thở hổn hển ấm áp, cứ như vậy, lần nữa mặt của đỏ lên. . . . . .

      "Bé con, về sau em cũng thử khỏa thân ngủ , rất thoải mái."

      "! là đồ biến thái!" ngượng ngùng , dần dần nhắm đôi mắt ngập nước kia lại.

      Đây là lần đầu tiên bọn họ ở cùng nhau sau khi tách ra hơn tháng, đêm này. . . . . .

      Hai người bọn họ cảm thụ nhiệt độ lẫn nhau, hơn tháng nay bây giờ là lần đầu bọn họ ngủ như thế này hương vị rất ngọt ngào. . . . . .

      Mặt trời mùa thu dần dần lên cao, Ngô Hiểu Dao từ từ mở đôi mắt buồn ngủ ra.

      Nhìn người đàn ông trước mắt mỉm cười, sợ hãi trợn to hai mắt, nhưng là lập tức thở ra hơi. . . . . .

      ra Dạ Thiên Ưng mỉm cười chăm chú nhìn , căn bản cái gì đáng sợ, nhưng cái đầu tóc màu vàng kia của , làm cảm thấy rất xa lạ, cho là người đàn ông khác ngủ bên cạnh đấy.

      "Thế nào?" Nhìn thấy khủng hoảng, Dạ Thiên Ưng quan tâm hỏi .

      Từ từ ngồi dậy, nhìn chằm chằm nằm người ở giường, lời tràn đầy bất mãn: " có thể nhuộm tóc trở lại hay ? Ta còn tưởng rằng người khác ngủ ở bên cạnh ta đấy."

      là vì người nào đó mới đem tóc nhuộm thành màu vàng hay sao? Nhuộm cái màu lam đeo mắt kiếng râm đều rất khó chịu chết rồi, còn oán trách? ?

      Dạ Thiên Ưng cười xấu xa, đứng dậy từ phía sau ôm lấy eo thon kia, môi dính vào bên tai của lời êm ái trêu chọc : " tại là thầy giáo của em nha, cái người này là học sinh xấu, thế nhưng lại quyến rũ thầy giáo lên giường của mình nha, hơn nữa còn ghét bỏ màu tóc của thầy giáo tôi đây?"

      Nghe xong lời ái muội kia của , gương mặt của ‘ bá ’ lập tức đỏ lên.

      ràng phải quyến rũ Dạ Thiên Ưng lên giường mình , bây giờ còn bị kẻ xấu kia cáo trạng trước rồi sao? Chủ yếu chính là Dạ Thiên Ưng cũng phải là thầy giáo gì chứ?

      ". . . . . . cũng đừng có năng lung tung! Câu nào của em là quyến rũ ? ? ?"

      "Hả? Thầy giáo như làm sao lại chạy đến giường của em hả ? tại sao tìm cái giường khác đây? ?" Dạ Thiên Ưng ngữ điệu nhanh chậm, xong nhàng ở bên tai thổi hơi nóng.

      Bị giọng trêu đùa của , giật thót cả người, tức giận lấy cùi chỏ đánh lên ngực Dạ Thiên Ưng, nhanh chóng chạy xuống giường: " nhanh chết ! Cái đàn ông hư hỏng phóng túng này! !"

      lời nhục mạ, Dạ Thiên Ưng nhanh chóng mặc quần áo vào, tà mị cười: "Vậy tự tử nha?"

      " !" mới biết Dạ Thiên Ưng tự tử như lòi !

      "Hừ." Dạ Thiên Ưng khẽ hừ tiếng, mở cửa sổ phòng ngủ nhàng chạy lấy đà trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ.

      cho là mình choáng váng, cũng sợ choáng váng, đây chính là lầu hai a! ! ! Coi như té xuống chết được, nhưng là. . . . . .

      "Thiên ưng! !" điên cuồng chạy tới cửa sổ nhìn xuống dưới lầu. . . . . . 10nlk.

      Chỉ thấy Dạ Thiên Ưng đứng ở dưới lầu cười tiếng xấu xa, liền cho nụ hôn gió xoay rồi người rời . . . . . .

      "Hô" nhìn rất tốt chút thương tích cả người hơi thở phào nhõm. . . . . .

      Tên Dạ Thiên Ưng đáng chết này quả xấu! ! ! Thân là đàn ông mà khiếm nhã với , giả trang thầy giáo đến gần , giả trang sắc lang hù dọa , tại lại dựa vào nhảy lầu làm lo lắng.

      . . . . . . Quá kích thích! ! ! !

      Cùng Dạ Thiên Ưng ở chung chỗ có chán ghét, chắc canh có "Vui mừng" . . . . . .

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 176: Mập mờ lớp

      Thấm thoát Dạ Thiên Ưng ở trường được 9 ngày rồi, mỗi ngày đều lấy danh nghĩa là thầy giáo cùng Ngô Hiểu Dao thân cận, nha. . . . . . Có lẽ dùng từ thân thiết hình dung có vẻ hơn khít khao.

      Mấy ngày nay, đối với Ngô Hiểu Dao mà , được chân , ở đây 9 ngày đều trải nghiệm được rất nhiều vui vẻ. Dạ Thiên Ưng mỗi ngày đều cho rất nhiều vui mừng, trêu chọc ngửa tới ngửa lui . Chủ yếu nhất chính là . . . . .

      Bọn họ ai cũng cần băn khoăn bên ngoài kia thế giới dù tràn đầy hỗn loạn, trường học vẫn là nơi tốt nhất!

      Trường học hồn nhiên, trường học thanh tĩnh, trong trường học có lục đục đấu đá mỗi ngày qua quá thoải mái, rất thư thái. . . . . .

      Gì? Trường học cũng có lục đục đấu đá? A, khi ai đó đặt chân vào xã hội, mới có thể phát , ra trong trường học vẫn lục đục đấu đá chỉ là lông phượng củ ấu thôi!

      Trong lớp, Ngô Hiểu Dao chú tâm nghe Dạ Thiên Ưng giảng bài, bị người thầy giáo này cuốn hút mất rồi, chỉ là bởi vì lớn lên đẹp trai, chủ yếu nhất là, nội dung bài giảng của rất tuyệt.

      hy vọng cả đời đều là Bắc lão sư của mình biết bao nhiêu đây? ! Như vậy, bọn họ mới có thể mỗi ngày đều gặp mặt ở trường học, chỉ là khuyết điểm duy nhất là, bọn họ cách nào giống như những học sinh khác đương phóng khoáng như vậy, trong trường học quan hệ của bọn họ là bí mật, dù sao học sinh cùng thầy giáo truyền ra xì căng đan phải là chuyện tốt gì, ngay cả La Bích Nghi cũng biết chuyện giữa bọn họ.

      "Suy nghĩ như thế nào rồi?" tại, dạy, Dạ Thiên Ưng phân phó tất cả học trò bắt đầu tự học, là đứng bên cạnh Ngô Hiểu Dao giọng mà hỏi .

      "Em muốn!" Ngô Hiểu Dao rất dứt khoát tiếng cự tuyệt câu hỏi của .

      Ha ha, giữa bọn họ suy nghĩ đến việc là, Dạ Thiên Ưng ngày hôm qua cầu đến công ty đảm đương nhiệm cụ thư ký riêng, dù sao chương trình học đại học của cũng rất dễ dàng, mỗi ngày hay ba tiết học, cũng chỉ buổi sáng mà thôi, cho nên có đầy đủ thời gian cho mình làm thư ký.

      Dạ Thiên Ưng biết, khi mình về công ty làm, cũng có thời gian đến thăm . Cho nên, vì giữ ở bên người, chỉ có thể gọi là làm thư ký cho mình. Như vậy cũng làm trễ nãi việc làm, lại có thể cả ngày nhìn thấy .

      Ai, tâm tư Dạ Thiên Ưng hiểu, những thứ này biết hết, cũng nghĩ mỗi ngày đều làm bạn ở bên cạnh , nhưng nên đến công ty làm thư ký cho . Cái nơi đó từ từ miệng mồm mọi người, muốn bị các đồng nghiệp Dạ Thiên Ưng là người biết kiềm chế là cái gì, cũng muốn để cho người ta cảm thấy công tư phân minh. Càng muốn chiếu cố của Dạ Thiên Ưng! ! Cho nên, tuyệt đối làm thư ký riêng cho thôi!

      "Chắc chắn chứ?" Dạ Thiên Ưng đẩy mắt kiếng lên, quét mắt quan sát học sinh xung quanh, thần bí nhìn về phía Ngô Hiểu Dao.

      kiên định gật đầu với , bày tỏ mình vô cùng chắc chắn!

      "A." Nhếch miệng lên cười tà mị, Dạ Thiên Ưng chậm rãi dùng cây thước nâng cánh tay Ngô Hiểu Dao lên, nhàng như vậy đảo qua. . . . . .

      Xẹt qua nơi cánh tay giơ lên kia.

      Cử động này, làm Ngô Hiểu Dao hoàn toàn ngẩn người!

      đây là muốn làm gì? Thế nhưng dùng cây thước đùa giỡn mình? ? Hơn nữa nụ cười tà mị kia? ? phải muốn ở lớp. . . . . .

      Bingo! chính là muốn ở lớp. . . . . . ¥#@¥@. 10nlk.

      Khẽ mỉm cười, Dạ Thiên Ưng kinh ngạc : "Hả? Bạn học Ngô Hiểu Dao có vấn đề hiểu? ?"

      Tình huống xảy ra bất ngờ lời của làm cho đầu óc mơ hồ, bởi vì căn bản cũng có muốn hỏi gì nha? ?

      Ai ngờ, Dạ Thiên Ưng đột nhiên xoay người lại, đứng ở bên cạnh của , vô cùng nhiệt tình khom người xuống, đôi tay che thân thể xinh của lại, ánh mắt cẩn thận dừng lại cuốn sách vở ở mặt bàn.

      Ngô Hiểu Dao khẩn trương giãy dụa thân thể, sắc mặt dần dần nổi lên hốt hoảng, quét mắt các bạn học chung quanh, hạ thấp giọng chất vấn: " muốn làm gì? ?"

      Dạ Thiên Ưng xấu xa cười tiếng, đầu từ từ gần sát bên tai của , giọng đáp lại: "Đoán thử xem nào. . . . . ."

      Trong nháy mắt, Ngô Hiểu Dao trong lòng khơi dậy tầng bọt sóng, mơ hồ cảm thấy dự cảm xấu.

      # che giấu #

      Trời ơi! đây là muốn làm gì a! bình thương thân thiết với .

      Người ngồi bên cạnh là La Bích Nghi đâu rồi, trong phòng học còn nhiều học sinh như vậy đâu rồi, mặc dù bọn họ là ở trong góc lớp, nhưng là ngộ nhỡ bất kỳ học sinh nào quay đầu lại nhất định nhìn được bọn họ làm gì . Dạ Thiên Ưng quá lớn mật rồi, đây quả thực quá điên cuồng.

      Hoảng loạn ngăn cách giưa bàn tay to kia là y phục bắt được tay của Dạ Thiên Ưng, chau mày, cố gắng hạ thấp thanh dồn dập của mình xuống, tràn đầy ra lệnh : " nên như vậy! ! ! Thiên Ưng! !"

      Thấy hoảng loạn như thế, Dạ Thiên Ưng hài hước chau mày, ở bên tai giọng"Hư. . . . . ." tiếng: "Bé cưng, em cũng muốn gọi các bạn học biết chúng ta làm gì chứ?"

      Nghe được thanh uy hiếp tràn đầy kia, nhíu mày cam lòng buông bàn tay to của xuống.

      Thôi! Thôi!

      Nhưng có thể như vậy rồi sao? Trong lòng lo lắng muốn chết. Chỉ có thể ôm may mắn ở bên trong lòng của.

      Nếu như mình làm bất kỳ điều gì đáp lại nào, phải cảm thấy có gì vui cũng lấy tay ra chứ? !

      A, đây chỉ là cách nghĩ an ủi mình của Ngô Hiểu Dao thôi.

      # che giấu # bị trêu chọc như vậy, thân thể Ngô Hiểu Dao nhanh chóng bị cảm giác khẩn trương cùng xấu hổ quấn lấy toàn thân, nhưng chính là bởi vì cảm giác khẩn trương mày, nên thân thể của càng nhạy cảm.

      "Bé con, có phải hay rất kích thích à?"

      "Mới. . . . . ." Mới vừa ra chữ, Ngô Hiểu Dao lập tức ngậm miệng của mình lại, mặc kệ thanh rất , đều sợ có bạn học đột nhiên quay lại, vội vàng lắc đầu cái, gương mặt cũng có chút ửng đỏ lên, hơi thở ràng bắt đầu nặng nề.

      ‘ Tên đàn ông đáng chết hư hỏng! ’

      ‘Tên đàn ông xấu xa! ’

      biết xấu hổ! ! ! ’

      ‘bt! ’

      ‘Sắc ma! ! ! ’

      ‘ Ở lớp học lại dám công khai làm chuyện như vậy, quả thực là. . . . . . ’

      Còn đáng để đáp lại, cuối cùng vẫn cách nào khống chế phản ứng của bản thân, xấu hổ khiến dùng cuốn sách chắn trước mặt. Ở trong lòng ngừng mắng Dạ Thiên Ưng!

      biết Dạ Thiên Ưng trêu mình như vậy là vì chuyện làm thư ký kia, nhưng muốn sao! Tại sao nhất định pahir bá đạo như vậy, thể vì lập trường của mình mà lo lắng đây? ? !

      Mỗi lần đều là như thế, nghe mệnh lệnh của lại được! Hừ! lần này tuyệt đối muốn thỏa hiệp với !

      "Bé con, em dùng tài hùng biện tình cảm rồi sao." # che giấu # ai ngờ đêm đó Thiên Ưng càng phát ra lớn mật lên. . . . . .

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 177: Mập mờ trong thư viện
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      "Bé con à, em định dùng tài hùng biện rồi sao?” Nơi hồng hồng nhô lên ngực sớm đứng thẳng vì bàn tay Dạ Thiên Ưng ở đó.

      biết mình thể đối nghịch lại với trêu chọc của Dạ Thiên Ưng! Nhẫn nại! ! Cắn chặt khớp răng, để ý tới lời của .

      Ai ngờ Dạ Thiên Ưng càng ngày càng lớn mật. . . . .

      Nhếch miệng cười xấu xa, Dạ Thiên Ưng từ từ dán lại gần người , đầu lưỡi khẽ chạm vào vành tai .

      Chỉ thoáng, cả người Ngô Hiểu Dao như có dòng điện chạy qua, cơ thể run rẩy, theo bản năng nắm lấy bắp đùi mình. Muốn mượn đau đớn nơi ấy, để khiến mình quên tư vị mập mờ này. . . . . .

      ‘ Tinh —–’

      lúc hai người ‘chơi’ quên mình tiếng chuông báo kết thuốc giờ học vang lên. . . . . .

      Bàn tay Dạ Thiên Ưng thăm dò trong quần áo rút ra: " đáng tiếc, lần sau chơi tiếp." cười xấu xa, xoay người ra khỏi lớp học. . . . . .

      Cả người Ngô Hiểu Dao giống như có xương, vô lực nằm bàn, thở hổn hển.

      xấu! Mỗi lần đều khiến cho đỏ mặt tới tận mang tai, chân tay rã rời mời dừng cuộc chơi! ! ! Ghét! Ghét! ghê tởm chết được! ! (Thế mà có người thướng *liếc* )

      "Dao Dao? Cậu sao chớ?" La Bích Nghi chăm chú đọc sách nãy giờ, căn bản biết tiết mục giáo viên đùa giỡn học sinh bên cạnh mình.

      " có. . . . . . có việc gì." Dần Dần lấy lại nhịp thở bình thường, khẩn trương đáp lại lo lắng của La Bích Nghi.

      lúc này, Lăng Thánh Quân chợt tới bên người , cúi người lẩm bẩm câu bên tai : "Màn biểu diễn đặc sắc đấy, ha ha ha ha! ! !"

      Nghe câu của Lăng Thánh Quân, Ngô Hiểu Dao xấu hổ thôi, dám ngẩng đầu lên.

      Ngồi ở đó mà Lăng Thánh Quân cũng có thể thấy được, có nghĩa rằng còn nhiều khác có thể thấy được hay ? Quả dám nghĩ nhiều hơn nữa.

      Đều do cái tên Dạ thiên Ưng kia khiến trở nên cuống cuồng! Nhưng. . . . . .Chỉ cần kiên trì ngày nữa thôi! Ngày mai Dạ Thiên Ưng rời .

      ☆★☆★☆★☆★

      Trong thời gia nhìn bóng lưng Dạ Thiên Ưng rời khỏi lớp học, sợ ngày nào đó ta cũng tập kích mình chết!

      "Dao Dao, hôm nay cậu sao thế? Giống như bị hồi hộp ấy?" La Bích Nghi tò mò hỏi bạn mình.

      Quả , cả ngày hôm nay Ngô Hiểu Dao có gì đó là lạ, cả người hoang mang sợ hãi, lo lắng thôi, giống như trốn người nào đó vậy.

      La Bích Nghi cũng lắm, nhưng cậu ấy càng ràng hơn nữa: " có. . . . . . có việc gì, mình thư viện trước !" xong, cất bước chạy về hướng thư viện trường.

      Thư viên ở trường Đại học rất đẹp, nhưng thư viện ở trường Đại học Chánh Pháp Nhật Bản cũng đẹp hơn gấp nhiều lần. giá sách có đầy đủ tất cả mọi loại sách thêm làm gì, điều đăch biệt ở đây, chỗ đọc sách dành cho sinh viên kiêm thêm quán café.

      Nơi này có những cái bàn chữ nhật rất to, chỗ ngồi là ghế salon, vì thế việc đến đây đọc sách là hưởng thụ cực kỳ tuyệt vời.

      Sau khi mượn quyển sách, chạy vào trong phòng, tìm cái ghế salon cạnh cửa sổ nghiêm túc ngồi đọc nó. Cả phòng đọc hơi ít người, ước chừng chỉ có 8,9 người mà thôi.

      lúc Ngô Hiểu Dao tập trung tư tưởng đọc sách, lại có cảm giác có người ngồi xuống hướng đối diện với mình, ngẩng đầu ngó thử ai. . . . . .

      Là Lăng Thánh Quân! Đây là nghĩa gì?

      "Hi!" Lăng Thánh Quan cười tươi rói chào hỏi .

      để ý đến lời thăm hỏi của Lăng Thánh Quân, khẩn trưởng nhìn hết chung quanh, tại Lăng Thánh Quân lúc nào cũng như hình với bóng với Dạ Thiên Ưng, nếu Lăng Thánh Quân tới đây, có phải cái người tên Dạ Thiên Ưng đó cũng tới đây hay ?

      Ngay lúc Ngô Hiểu Dao tìm kiếm người nào đó, thanh trầm thấp vang lên sát tai : "Bé con, tìm à?"

      Chỉ thoáng, Ngô Hiểu Dao giật mình, dám quay đầu lại! biết đó là Dạ Thiên Ưng! Là ta đấy! Chết!

      Trước kia, cái thanh trầm thấp nền cực kỳ mê người, bây giờ mà nghe chỉ thấy nó giống tiếng gọi của quỷ thần.

      Chạy mau! Phải chạy mau! ! ! Nếu Dạ Thiên Ưng lại tập kích mình!

      Dạ Thiên Ưng nghiêng người ngồi xuống bên cạnh .

      Liếc Dạ Thiên Ưng bên cạnh, sỡ hãi ngập tràn, Ngô Hiểu Dao ra câu mà lắp ba lắp bắp: "Em. . . . . . Em. . . . . . Em có việc trước!" Khẩn trương hết câu, nhanh chóng đứng lên muốn . . . . .

      Nhưng kia Dạ Thiên Ưng nhanh chóng giữ lấy cánh tay , tà mị cười cười: "Thầy vừa tới mà em à? có lễ phép!" xong, mạnh mẽ kéo ngồi xuống.

      Lần này coi như khóc ra nước mắt, ngàn vạn lần tránh, vẫn thể tránh được lòng bàn tay của Dạ Thiên Ưng. Đến thư viện cũng đuổi kịp ! Nếu ở đây Dạ Thiên Ưng xuống tay, hoàn cảnh tự nhiên, người thưa thớt! ta có phải là giáo viên ? Là sắc ma mới đúng!

      "Bé con ,nét mặt của em có vẻ rất hưng phấn, chẳng lẽ chờ mong cái gì sao?" Nghe câu hỏi hài hước của Dạ Thiên Ưng, im lặng triệt để. hưng phấn mà là khủng hoảng! đau ngu mà chờ đau khổ chứ.

      "Thâyd, . . . . . ." Ánh mắt khẩn trương liếc chừng, Ngô Hiểu Dao hạ thấp giọng khẩn cầu: "Thiên Ưng, tha cho em , em muốn làm thư ký cho đâu!"

      Bây giờ Dạ Thiên Ưng có nghĩ đến vấn đề này ? nhất định phải khiến Ngô Hiểu Dao nghe theo lời của mình. Hơn nữa cái này chỉ thuộc về bạn của , làm sao có thể bỏ qua cho ?

      Khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, Dạ Thiên Ưng sờ sờ cuống họng: "Bé con, chú ý vào sách , đừng nghĩ đến chuyện tình cảm trongt hư viện!"

      ". . . . . . . . . . . ."

      Người này tốt , Dạ Thiên Ưng chính thức khiến tổn hại thân thể lẫn tinh thần rồi. Quá mất mặ, làm tới làm lui, ra trong đầu mới nổi ra những ý tưởng ‘dâm loạn’ sao?

      Được! phục! Dạ Thiên Ưng này quá ghê gớm!

      Ngô Hiểu Dao lật sách ra, nhu cái miệng nhắn nhìn quyển sách tay. Dạ Thiên Ưng bên cạnh cũng nghiêm túc gục đầu đọc sách.

      Chẳng lẽ là mình hiểu lầm ? Chẳng lẽ trong đầu mình chứa toàn mấy cái ý nghĩ đó? Nhìn Dạ Thiên Ưng nghiêm túc đọc sách, Ngô Hiểu Dao nghi hoặc đối với bản thân mình.

      lo lắng trong lòng cũng từ từ buông lỏng. . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :