1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 168: hoảng sợ của Dạ lão đại

      Ngô Hiểu Dao sợ! Khoảnh khắc này rất sợ, vẻ mặt khủng hoảng đọng trấn định của mặt, run rẩy : "Ông. . . . . .Ông. . . . . . Đừng đụng vào tôi. . . . . . Đừng đụng vào tôi! ! ! !"

      Người đàn ông để ý tới ấy là run rẩy cầu khẩn , bàn tay thô lỗ theo lưng quần di chuyển xuống dưới thăm dò, cho đến chỗ trắng nõn giữa hai chân kia của , tay của đàn ông chỉ hung hăng chen vào khóm hoa của . . . . . .

      "Đau —–" thanh đau đớn phát ra, cảm giác bị làm nhục tràn ngập toàn thân Ngô Hiểu Dao, cảm thấy đau đớn, theo bản năng giơ chân lên đá vào người đàn ông kia, tay của tên kia đồng thời rút ra khỏi khóm hoa của .

      tình nguyện chết, cũng hi vọng bị bọn đàn hèn hạ này khinh nhờn!

      Nước mắt đọng lại trong hốc mắt, chỉ hi vọng tên này sau khi kiểm tra mình có đúng là xử nữ hay , xâm phạm mình!

      Người đàn ông bị đá văng cảm giác trong khóm hoa kia của Ngô Hiểu Dao có tầng cách ngăn, vẻ mặt cũng ở đây lát trầm xuống: "Mẹ kiếp! ! Chúng ta rút lui! là xử nữ! ! !"

      đất nước này người đều biết, phụ nữ của Dạ Thiên Ưng tuyệt đối phải là xử nữ, mà bây giờ trước mắt đúng là xử nữ !

      Người đàn ông kia nổi giận, cảm giác giống như bị bé trước mắt này lừa gạt, giống như lường gạt, hung hăn đưa chân đá vào bụng Ngô Hiểu Dao.

      "Ưm." Rên lên tiếng, khổ sở cúi đầu, nước mắt đau đớn rốt cuộc nhịn được chảy ra.

      Chỉ là, cũng biết, nếu như đánh mình có nghĩ là xâm phạm mình. . . . . .

      Tên đàn ông này phát tiết người Ngô Hiểu Dao cước kia căn bản hả giận, hung hăng níu lấy đầu tóc dài đen nhánh cuẩ , từng quyền từng quyền đánh vào mặt của .

      Máu mũi, vết máu ở khóe miệng, bao trùm hết nửa gương mặt .

      Cảm thấy hình ảnh trước mắt trở nên mông lung rồi, bên tai chỉ có thể truyền đến thanh ù tai "Ong, ong".

      có cầu xin tha thứ, khóc náo lên, chỉ đẻ mặc cho người đàn ông kia phát tiết.

      Quật cường sao? Còn kiên cường?

      ra chỉ cần với Thước Tịch Dạ câu, ngoan ngoãn nghe lời của tên đại ca kia, chờ đợi Dạ Thiên Ưng đến cứu, có lẽ cũng chịu nỗi khổ về thể xác như vậy. . . . . .

      Nhưng là, muốn! muốn gọi Dạ Thiên Ưng tới cứu mình!

      Nếu như trước đó Dạ Thiên Ưng chỉ lợi dụng Thước Tịch Dạ để che giấu tồn tại của mình, như vậy chỉ có thể chứng minh Dạ Thiên Ưng xem thường mình! Cho là mình gánh nặng của !

      Mình muốn chứng minh cho thấy, mình có thể đối mặt với tất cả, hơn nữa tuyệt đối liên lụy ! !

      Ngô Hiểu Dao là kiên cường, 18 tuổi nhìn như nhu nhược lại có lời và ý nghĩ vô cùng kiên cường và kiên quyết, có lẽ, đây cũng trong những nguyên nhân sâu sắc hấp dẫn được người đàn ông máu lạnh vô tình kia.

      Người đàn ông kia đánh Ngô Hiểu Dao cách tàn bạo có dừng lại, quyền cước tiếp tục gia tăng.

      Cho đến khi. . . . . . Ngô Hiểu Dao - ý thức mơ hồ, cả người ngất , tên kia mới ngừng gia tăng quyền cước đối với .

      "Làm thế nào? Đại ca?"

      Tên đàn ông biết, Thước Tịch Dạ rồi, nhất định thông báo Dạ Thiên Ưng tới, liền bây giờ nhìn lại, này cũng phải là phụ nữ của Dạ Thiên Ưng, nếu chờ Dạ Thiên Ưng tới, nơi này khẳng định là nơi chôn cất xác của bọn .

      "Chúng ta rút lui!" Tên kia xong căn bản để ý tới Ngô Hiểu Dao hôn mê, mang theo thủ hạ khác liền hoảng hốt mà chạy.

      Trong kho hàng lớn, chỉ còn lại 18 tuổi là Ngô Hiểu Dao rồi, thân thể mỏng manh gầy yếu nằm ở trong vũng máu, có ai biết chết, hay còn sống. . . . . .

      *****************************************************
      ở bên trong phòng làm việc, Dạ Thiên Ưng nằm giường đơn vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ đến nhiều chuyện. Tới trường học được ba ngày rồi, còn có bảy ngày phải nghỉ để trở về công ty. tại liền giống như vệ sĩ của , bảy ngày qua đổi lấy có lẽ là bọn họ vĩnh viễn thấy mặt nhau. chưa từng dây dưa cấp bách như thế với người phụ nữ nào, mực tự hỏi mình nguyên nhân gì mà phải dây dưa với như vậy? ?

      Là đơn thuần bởi vì chuyện của mười hai năm trước sao? Nếu như có chuyện kia, phải là khoảng hai năm trước Game Over liền đem vứt bỏ đây? ngờ, có giả thiết, giả thiết được! chỉ biết chính là nửa kia mà mình tìm kiêm. . . . . .

      ‘to still be suffering is stupid after all of this time, didilose my love to, some one better’

      Đột nhiên, cuộc điện thoại vang lên, Dạ Thiên Ưng liếc nhìn là người nào điện tới, nhanh chóng bắt máy: "Tuấn Hi, có chuyện gì?"

      "Thiên Ưng, Thước Tịch Dạ bị bắt cóc rồi."

      Nghe Hàn Tuấn Hi bên kia lo lắng lời , Dạ Thiên Ưng có bất kỳ hốt hoảng, ngược lại giống như là chuyện này có quan hệ gì với mìnhu, bình tĩnh : "ừ, phái người tìm chút ."

      "Thiên Ưng! ! ! !" Khi vừa mới ngắt cuộc gọi của Hàn Tuấn Hi, cửa phòng làm việc liền đột nhiên bị Lăng Thánh Quân đẩy ra.

      Nằm ở giường Dạ Thiên Ưng chậm rãi ngồi dậy, nhanh chậm nhìn người ngoài cửa: "Tôi biết." xong, liền lần nữa nằm lại giường.

      "À? Ai với hay sao?" Lăng Thánh Quân nhanh chóng tới bên giường, tràn đầy tò mò hỏi.

      Nâng mí mắt, quét mắt Lăng Thánh Quân, giơ tay lên mở tờ báo ra, thong thả ung dung trả lời: "Tuấn Hi."

      Ách. . . . . .

      Lăng Thánh Quân nghe xong, đúng. . . . . .chuyện Ngô Hiểu Dao mất tích, Hàn Tuấn Hi làm sao lại biết đây? ? ! ! Chân mày nhíu chặt lại, tò mò gãi gãi đầu: "Kỳ quái nha, Tuấn Hi làm sao biết, Hiểu Dao mất tích đâu rồi, tôi mới vừa biết."

      . . . . . . . . . . . .

      . . . . . . . . . . . .

      "Dao Dao mất tích?" Để tờ báo xuống, Dạ Thiên Ưng nằm ở giường bình tĩnh hỏi.

      "Đúng nha." Lăng Thánh Quân khẳng định gật đầu cái.

      "Người mất tích là Dao Dao?" lần nữa bình tĩnh hỏi lại.

      "Đúng vậy a." Lăng Thánh Quân vừa gật đầu cái.

      "Dao Dao mất tích. . . . . ." Trái tim căng thẳng, ‘ bá ’ trong nháy mắt, Dạ Thiên Ưng giống như hỏa tiễn từ giường liền ‘ nắm chặt ’, nhanh chóng xuống giường, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới trước mặt Lăng Thánh Quân, bắt được cổ áo của , rống to: "Dao Dao làm sao mà mất tích? ! ! ! ! ! ! ? ?"

      ( lòng người dễ thay đổi, lòng người dễ thay đổi a, Thước Tịch Dạ mất tích đại ca Dạ lại bình tĩnh, Ngô Hiểu Dao mất tích trở nên căng thắng? Trích dẫn Triệu Bản Sơn câu , ‘ đối xử chênh lệch lớn như vậy sao? ! ! ’)

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 169: Đại khai sát giới

      "Dao Dao mất tích. . . . . ." Trái tim căng thẳng, ‘ bá ’ trong nháy mắt, Dạ Thiên Ưng giống như hỏa tiễn từ giường liền ‘ nắm chặt ’, nhanh chóng xuống giường, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới trước mặt Lăng Thánh Quân, bắt được cổ áo của , rống to: "Dao Dao làm sao lại mất tích? ! ! ! ! ! ! ? ?"


      Trời ơi, trước giờ dù bất kì chuyện gì Dạ Thiên Ưng đều bình tĩnh xử lí mọi việc nhưng bây giờ ta trở nên hoảng loạn, khẩn trương quá? ? ?

      Mỗi hành động của ta đều làm cho Lăng Thánh Quân cũng cảm thấy bất ngờ, đây là. . . . . . Đây là. . . . . . Dạ Thiên Ưng mà biết sao? !

      Suy xét gãi gãi đầu, Lăng Thánh Quân thử dò xét hỏi câu: " phải là biết sao?"

      "Mẹ kiếp!" Chỉ thoáng, Dạ Thiên Ưng nắm chặt quả đấm, mảnh kính rớt trước mặt bọn họ, phẫn hận còn sôi trào trong lòng : "Con đàn bà đê tiện kia! ! ! !"

      cắn răng nghiến lợi , quả đấm trong tay nổi lên gân xanh dữ dội.

      Thử nghĩ mà xem, Thước Tịch Dạ bị bắt cóc, tại Ngô Hiểu Dao lại mất tích.

      Chuyện chắc chắn trùng hợp như vậy, Dạ Thiên Ưng nghĩ cũng biết là Thước Tịch Dạ bán đứng Ngô Hiểu Dao đấy! Phải biết lời như vậy, vậy còn gải bộ thân thiết với con đàn bà kia ngay trước mặt Ngô Hiểu Dao? ? ? ? ?

      ‘to still be suffering is stupid after all of this time, didilose my love to, some one better’

      lúc này, điện thoại Dạ Thiên Ưng lần nữa vang lên, số điện tới là dãy số rất xa lạ, cau lông mày lại, nhịn được nhận điện thoại: "Ai đó? ?"

      "Thiên Ưng, em là Tịch Dạ!"

      Nghe được thanh của người phụ nữ kia, bây giờ Dạ Thiên Ưng tức giận chân mày vặn lại với nhau, lời cố gắng kiềm chế giận giữ, tận lực duy trì ôn hòa : "Tịch Dạ a, cho biết, Dao Dao bây giờ ở đâu?"

      ngờ rằng, bộ dáng này của Dạ Thiên Ưng quả so với nổi giận còn kinh khủng hơn gấp vạn lần? Bên kia điện thoại Thước Tịch Dạ sợ đến toàn thân cũng run rẩy: "Thiên Ưng, Thiên Ưng, xin lỗi, em phải cố ý bán đứng kia . . . . . ."

      "Tôi tại, hỏi —– Dao Dao ở đâu? ? ? ?" Tức giận, lớn tiếng rống lên, thanh truyền tới bên đầu kia của điện thoại, Thước Tịch Dạ sợ đến thân thể run rẩy càng lúc càng lớn.

      "Ở đây, chỗ kho hàng bị bỏ ở ngoại ô, Thiên Ưng, Thiên Ưng, em van cầu ... đừng có giết em a. . . . . ."

      tại nào có thời gian để ý tới tiếng van cầu xin tha thứ của Thước Tịch Dạ? ? Vô tình cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía sau lưng Lăng Thánh Quân: "Thánh quân, Dao Dao bị bắt cóc đến kho hàng ở ngoại ô, tôi trước."

      "Thiên Ưng!" Lăng Thánh Quân ràng cảm thấy Dạ Thiên Ưng lần này làm việc quá kích động rồi, đây là lần đâu tiên Dạ Thiên Ưng làm có bất kỳ kế hoạch gì liền đơn độc xông vào hang hùm của kẻ địch, chỉ là, cũng biết mình căn bản ngăn cản được Dạ Thiên Ưng : "Thiên Ưng, cẩn thận chút, lát sau tôi dẫn người tới!"

      "Ừ." Gật đầu cái, Dạ Thiên Ưng nhanh chóng lấy xe, chạy như bay đến kho hàng hàng bị bỏ hoang ở ngoại ô đến nơi. . . . . .

      Ở ngoại ô kho hàng bị bỏ hoang có ít nhất ba. Cự ly cũng rất xa, rốt cuộc cái nào mới là nơi nhốt Ngô Hiểu Dao đây? ?

      Theo xe gia tốc chạy, xe của vào nơi thưa thớt người ở vùng ngoại ô rồi, cái nơi kia sâu thấy đáy hôm nay con ngươi hôm lộ vẻ căng thẳng. Nét mặt tà mị cũng hóa thành nóng nảy.

      Trong đầu lần đầu tiên mới biết như thế vào rối tung chịu nổi, có kế hoạch xác thực, chỉ là mục đích chính muốn tìm Ngô Hiểu Dao.

      Đường đồng ruộng rất hẹp, trước mặt là hai chiếc xe tải cao cấp chạy phía trước xe Dạ Thiên Ưng.

      Dạ Thiên Ưng lo lắng dần dần bình tĩnh lại, nhấn ga nhanh chóng chặn chiếc xe kia lại . Lao như mũi tên.

      Chiếc xe tải này vội né qua bên phải để tránh chiếc xe kia, thế nhưng lại giống như cố ý gia tăng tốc độ hung hăng chặn ngang bên mặt sườn chiếc xe tải!

      ‘Kít ——-’ tiếng, tài xế xe tải nhanh chóng đạp chân ga, tức giận chạy xe: "Con mẹ nó ngươi chính phải có bệnh chứ?"

      Buông lỏng dây an toàn, Dạ Thiên Ưng liền đem trong đồ ở trong túi áo cầm tay. Vừa xuống xe, nhanh chóng tới người tài xế kia.

      Tài xế kia nhất thời thất thần, ý đồ muốn quay xe lại, cùng lúc đó, xe những người khác cũng thử nổ máy xe, nhưng Dạ Thiên Ưng xe sớm đè ở bên sườn chiếc xe kia, khiến cho chiếc xe tải căn bản cách nào khởi động.

      "! Tụi mày bắt cóc kia ở đâu? ? ?" Dạ Thiên Ưng mở miệng liền hỏi những lời này, vật trong tay chỉa vào đầu tên kia.

      đường đồng ruộng , tại sao có thể có chiếc xe xa hoa lui tới? Phản ứng đầu tiên của , chủ nhân chiếc xe này là kẻ cóc Ngô Hiểu Dao.

      Coi như lầm, cũng có bất kỳ áy náy, là người có tính cách thà giết lầm cũng bỏ qua! ! !

      "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi biết gì?" Người nọ bị sợ đến mức lắp bắp : "Tôi chỉ là dân chúng bình thường."

      "Dân chúng? Vậy coi như ngươi xui xẻo nên hôm nay mới gặp ta!" có do dự chốc lát, ‘ bùm ’ tiếng, Dạ Thiên Ưng giống như điên bóp cò.

      Bên trong xe những người khác bị sợ đến biết nên làm thế nào cho phải, Dạ Thiên Ưng tức giận kéo cửa xe ra nhìn mấy tên đàn ông xa, lớn tiếng quát: "Các người cũng muốn cho tôi biết, các người là dân chúng a, hả? ? ! ? ? ?"

      Người bên trong xe lần lượt liếc nhau cái, tên mắt kiếng ngồi ở hàng trước nhất ngừng phiêu lơ lửng.

      "Cạch" Dạ Thiên Ưng vô tình mở ra phát súng thứ hai, chỉa vào đầu người đàn ông có ánh mắt mơ hồ kia.

      Ai nấy đều thấy được, giờ phút này Dạ Thiên Ưng giết đỏ cả mắt rồi, trong con ngươi cũng đỏ bừng, đỏ bừng.

      "Rất tốt rồi, ta có kiên nhẫn để chơi đùa cùng các người, các người nếu là , lần lượt cũng phải chết!" Dứt lời, trong đôi mắt kia nhuộm màu máu vẻ sát ý.

      Người xe ai biết Dạ Thiên Ưng là ai, chỉ cần bị tóm được, kết quả chỉ có , đó chính là — chết!

      Coi như bọn họ ngoan ngoãn ra tung tích Ngô Hiểu Dao, nhiều lắm là đổi lấy cái chết thoải mái chút thôi! !

      " sao cả!" người trong xe quan tâm lên tiếng, người này chính là tên vừa rồi đánh Ngô Hiểu Dao.

      tại bừng tỉnh hiểu ra, hoàn toàn có thể chắc chắn, kia tuyệt đối lag phụ nữ của Dạ Thiên Ưng, nếu với tính cách Dạ Thiên Ưng tuyệt đối giận dữ như thế tìm kia.

      Về phần bé kia tại sao là xử nữ, a, chắc là Dạ Thiên Ưng bởi vì quý trọng chịu đụng sao!

      Người đàn ông nghĩ tới đây, cảm giác mình ngu xuẩn, lại bị bé lừa? ? tại lại rơi vào tay Dạ Thiên Ưng, nhận, nhận thua, chỉ là!

      Cho dù chết, cũng muốn kéo thao người chôn theo! Đó chính là người bị đánh đập trong kho hàng-Ngô Hiểu Dao!

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 170: cần thành lời
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Gã này nghĩ đến đây lại cảm thấy mình ngu, để cho con nhóc lừa phỉnh? ? Bây giờ rơi vào tay Dạ Thiên Ưng rồi, nhận thua nhưng mà . . . . .

      Cho dù chết, cũng muốn kéo theo người chôn cùng mình! Đó chính là cái Ngô Hiểu Dao bị đánh bất tỉnh trong nhà kho kia!

      " sao cả! ! Hai năm trước mày giết chết đại ca của tao, hôm nay tao lôi phụ nữ của mày theo cùng! !"

      Còn nhớ hay , hai năm trước, Dạ Thiên Ưng xử phạt tên trong Ưng Xã? Mà cái người trước mặt bây giờ chính là em trai của .

      mực chỉ nghĩ cách báo thù cho trai của mình, nỗi oán hận tích lũy hai năm mang đến Nhật Bản, bây giờ thù chưa trả nhưng mạng sống của . . . . . .

      Tiếng súng vang lên “Pằng”, Dạ Thiên Ưng lưu tình chút và cũng khỏi hỏi nguyên nhân vì sao, lập tức đưa ta lên Tây Thiên chầu Phật. giống như tên bạo chúa thời tiền sử ra tay giết người chút do dự.

      Máu của gã kia vấy bẩn hết buồng xe sau, những người khác sợ hãi ngừng run rẩy: "Dạ lão đại, bé kia ở phía tây kho hàng." Gã này vừa dứt lời , Dạ Thiên Ưng ngay cả thời gian giết người cũng có, mở cửa chạy đến cái xe bởi vì va chạm mạnh mà nát bét tại trường rồi rời .

      Dọc theo đường , suy nghĩ, nếu như bọn người kia bắt cóc Ngô Hiểu Dao rồi, vì sao lại lấy uy hiếp ? Tại sao lại rời khỏi đó? ? Chẳng lẽ trong kho hàng còn có người khác canh giữ ở đó? ? ? ?

      Loạn rồi, đầu óc bây giờ loạn hết rồi, đây là lần đầu tiên đầu Dạ Thiên Ưng có vô số hỗn loạn thế này, thể nào phân tích nổi đầu đuôi câu chuyện hôm nay như thế nào.

      Xe ngừng lại, quét mắt chung quanh kho hàng có thểm chiếc xe nào khác, tay nâng súng, kéo cửa kho hàng ra, nhanh chóng ngắm mộ lượt bên trong kho hàng.

      bóng người. . . . . . Chỉ có. . . . . . bóng dáng quen thuộc nằm vũng máu tươi. . . . . .

      Cái này ống kính rất quen thuộc, rất quen thuộc! !

      Lần cuối cùng nhìn thấy vào mười hai năm trước, cũng chính alf cảnh tượng này nhìn thấy. . . . .

      Dạ Thiên Ưng thu hồi khẩu súng trong tay, nhanh chóng chạy tới trước thân người Ngô Hiểu Dao, tay của run rẩy, sợ, cũng nỗi sợ hãi giống mười hai năm trước, sợ lần này vĩnh viễn rời khỏi cuộc đời của .

      Ngón tay run rẩy đưa tới mũi , dò xét hơi thở . . . . . .

      Còn có hô hấp!

      "Dao Dao! Dao Dao! Em đừng dọa tôi sợ, đừng doạ tôi! ! !" Dạ Thiên Ưng ôm lấy cơ thể nhuốm đầy máu của vào trong ngực, lau chùi gò má vốn trắng bệch của .

      Nghe giọng quen thuộc, hia mắt Ngô Hiểu Dao từ từ mở ra, trước mắt vẫn làmột mảnh mông lung, nhưng vẫn tiếng keu quen thuộc ấy, vẫn khiến nhận ra được là ai ở bên cạnh mình. . . . . .

      Dạ Thiên Ưng! Dạ Thiên Ưng đến rồi! Mình có liên lụy đến hay ? trở thành công cụ uy hiếp của người khác đối với chứ?

      là đau, rất đau, toàn thân đau nhói, gương mặt như lửa đốt khiến nỗi đau nhưu tăng thêm trong .

      Từ từ, mảnh mờ ảo trước mắt dần dần ràng, thấy khuôn mặt đẹp trai của Dạ Thiên Ưng lên dịu dàng thương dàng cho , là của riêng ư? Là dịu dàng của sao? Tất cả đều dành cho ?

      "Thiên Ưng. . . . . ." cố gắng nâng bàn tay đầy máu lên trước mặt . . . . . .

      "Dao Dao, là tôi." Dạ Thiên Ưng nhanh chóng giữ chặt bàn tay bé của , đặt nó lên gò má trắng bệch của mình, chà xát nó lên đó.

      Nở nụ cười nhàng, mắt đen láy của từ từ chuyển sang hình lưỡi liềm: "Thiên Ưng. . . . . .em rất . . . . . ."

      ra rồi, rốt cuộc ra tình cảm của mình cho Dạ Thiên Ưng, hiểu lầm trước đây khiến hận Dạ Thiên Ưng sâu sắc , nhưng là. . . . . .

      Bởi vì , mới có nỗi hận!

      cách nào ngừng nhớ về Dạ Thiên Ưng, hề có giây phút nào ngừng nhó . Trước đây luôn hy vọng mọi thứ Dạ Thiên Ưng dành cho đều là chân ! Cho đến giờ phút này, biết chân nơi !

      Nhìn dáng vẻ Dạ Thiên Ưng trước mặt, vẻ mạt thương dịu dàng, rất vui, rất an lòng . . . . .

      Cho dù có được đáp lại của Dạ Thiên Ưng, dù đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình , cũng phải ra đến dường nào! cái gã xấu xa này !

      Dạ Thiên Ưng nở nụ cười mê người đến kích động, ở trong lòng , tình là thứ giả dối nhất, thích hay đều có thể dễ dàng ra. Ở tại giờ phút này, thế nhưng lại cảm thấy thực chân . Nơi đóng bóng băng sâu thẳm trong dần được cảm hóa. . . . . .

      biết dùng cách nào để trả lời cho , vì vậy người đàn ông này lại ra tiếng “thích” hay “” cho . . . . . .

      "Dao Dao, sau này mãi mãi theo được ?" lấy câu hỏi này để đáp lại tình cảm của Dao Dao!

      Cái từ mãi mãi này địa diện cho gì? Cả đời! Là cả đời ! ra , hay thích, vẫn bằng từ “mãi mãi” trong miệng thốt ra?

      Ngô Hiểu Dao do dự, có chút gì do dự, coi như lần này mình có bị lừa chăng nữa cũng cam tâm tình nguyện. . . . . .

      "Được!" Gật đầu cái, khỏi lộ ra nụ cười ngọt ngào dành cho .

      Môi của nhàng đặt lên môi , vốn muốn tiếp nhận nụ hôn này, nhưng. . . . . . Môi của rách.

      phát ra tiếng rên rỉ nhè .

      Môi Dạ Thiên Ưng nhanh chóng tách ra khỏi môi , lo lắng hỏi : "Bảo bối, đau lắm à?"

      " sao đâu." Lắc đầu cái, bộc lộ vẻ kiên cường.

      "Nhẫn nại chút nhé, đưa em đến bác sĩ."

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 171: mặt là đen mặt là trắng
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa



      "Nhẫn nại chút nhé, đưa em đến bác sĩ." xong, Dạ Thiên ưng thận trọng ôm lấy cơ thể đầy vết thương của lên, chậm rãi ra khỏi kho hàng, giờ phút này bên ngoài kho hàng đứng đầy thuộc hạ của , ít nhất cũng mấy trăm ngày xếp hàng nghiêm chỉnh.

      "Dạ lão đại!" Mọi người cùng lên tiếng chào .

      Đối mặt trận thế như vậy, chân mày Dạ Thiên Ưng chợt nhíu lại, muốn mấy người này ở trước mặt xưng hô kiểu này với , lại càng muốn bảo bối trong ngực biết được, bây giờ mình vẫn là vị thủ lĩnh băng nhóm xã hội đen.

      Ở trong lòng của thuần khiết, thuần khiết như thiên sứ, nhưng lại bẩn thỉu, bẩn thỉu như con ác ma trong bóng đêm. . . . . .

      Vậy mà, nghe đám người kia gọi Dạ Thiên Ưng như vậy, có bất kỳ nghi vấn cũng tỏ ra hiểu vấn đề . . . . .

      Mỗi ngày nhìn như như vậy, nhưng thực ra cũng phải là người ngốc ngếch.

      Vì sao bả vai Dạ Thiên Ưng lại có vết thương? Vì sao mấy người trong thang mấy kia lại bị giết sạch? phải chưa từng nghi ngờ. . . . . .

      thích , chỉ là hy vọng của bây giờ loại bỏ bại hoại của mình,cũng là kẻ lạm sát vô tội. . . . . . Nhưng Ngô Hiểu Dao đơn thuần làm sao hiểu, ở bên trong thế giới đầy giơ bẩn vậy, làm sao được đúng sai. . . . . .

      ☆★☆★☆★☆★

      Đến bệnh viên tư nhân của Dạ Thiên Ưng, mấy người bác sĩ chưa trị các vết thương người Ngô Hiểu Dao. Trải qua quá trình chẩn đoán bệnh tình, thân thể của cũng lo ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng ba ngày còn chuyện gì. Chuyện này khiến cho lo lắng trong lòng Dạ Thiên Ưng hạ xuống.

      "Thiên Ưng, bắt được mấy tên loạn đản." Ngoài phòng bệnh Hàn Tuấn Hi hồi báo tình hình nay cho Dạ Thiên Ưng biết.

      "Tuấn Hi. . . . . ." Dạ Thiên Ưng hơi do dự chút, xoay người Hàn Tuấn Hi ở sau lưng: "Cậu có biết mấy người đó tại sao lại dùng Ngô Hiểu Dao uy hiếp tôi ?"

      Chỉ thoáng, chung quanh hai người đàn ông xuất bóng mây kỳ quặc , mặc dù duy trì trầm mặc, nhưng ý tứ của Hàn Tuấn Hi hiểu , cũng hiểu ta diễn đạt ý nghĩ gì.

      Hàn Tuấn Hi hơi cúi đầu, lạnh lùng : " xin lỗi."

      hiểu mấy ý trong lời của Dạ Thiên Ưng, cũng biết Dạ Thiên Ưng nhận ra mình thích Ngô Hiểu Dao.

      Vậy mà, lần này, có thể thừa nhận Ngô Hiểu Dao còn trở thành gánh nặng của Dạ Thiên Ưng, vậy sau này sao? Sau này kẻ địch mạnh cỡ bao nhiêu cả ai có thể biết trước được! Hai người bọn họ muôn sở cùng với nhau là chuyện đơn giản như tưởng tượng! !

      thêm, Hàn Tuấn Hi xoay người khỏi phòng bệnh, Dạ Thiên Ưng đẩy cửa phòng bệnh Ngô Hiểu Dao.

      Con người thâm túy nhìn Ngô Hiểu Dao nằm giường, bây giờ rất muốn trách cứ nhóc này.

      Nếu như ngoan ngoãn hợp tác với mấy người đó chắc bị đánh đến nỗi như vậy đâu!

      Những người đó lợi dụng Ngô Hiểu Dao để uy hiếp cái gì, coi như giao nộp công ty cho mấy người đó, cũng tình nguyện để bị đánh! Nào có món đồ nào, quý giá bằng cơ thể của ?

      Chậm rãi tới bên cạnh Ngô Hiểu Dao, yên lặng ngồi nhìn khuôn mặt đầy vết thương ấy, bàn tay chậm rãi nâng lên, lại để xuống, biết mình nên thương như thế nào cho phải đây.

      Bất tri bất giác, Ngô Hiểu Dao mở đôi mắt mông lung ra, rọi vào tầm mắt của là khuôn mặt đẹp trai tràn đầy lo lắng của Dạ Thiên Ưng. . . . . .

      Đôi gò má đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn Dạ Thiên Ưng.

      Suy nghĩ chút mới thấy mình to gan, tự dưng rãnh rỗi tỏ tình với người ta, đây là lần đầu tiên của mình mà.

      Trái tim đập ‘thịch, thịch’ ngừng, đợi đến khi áp chế xuống xâu shoor lại cứ dâng lên. “Dạ. . . . . . Dạ Thiên Ưng." Run rẩy mở miệng.

      Dạ Thiên Ưng ngồi ở mép giường chợt lóe mắt nhìn : "Gì?" Bàn tay cưng chìu véo chóp mũi : "Em gọi làm gì?"

      "Ừm, Thiên Ưng . . . . ." ngượng ngùng nhìn Dạ Thiên Ưng, hít hơi hơi sau, trong giọng lộ ra vẻ tự tin:"Sau này em bảo vệ mình tốt!"

      cũng muốn hỏi Dạ Thiên Ưng chuyện gì, cũng muốn xác nhận quan hệ giữa và Thước Tịch Dạ. Chuyện qua cứ để nó trôi qua như thế . . . . . .

      chỉ biết lúc đo Dạ Thiên Ưng hỏi sau này có thể theo hay , mà mình cũng đồng ý với rồi, vậy có thể lý giải bây giờ chính thức trở thành bạn của sao?

      Nếu như vậy phải bảo vệ bản thân mình thậ tốt, cần lời dụng người con khác để làm lá chắn phòng thân cho .

      Lời của Ngô Hiểu Dao coi như Dạ Thiên Ưng hiểu, ha ha, bé này kiên cường đến cỡ nào đây nhỉ?

      Quả cần bảo vệ, bởi vì lần nữa lại bảo vệ cho . . . . .

      Đưa tay sờ trán , Dạ Thiên Ưng nở nụ cười dịu dàng. . . . . .

      ☆★☆★☆★☆★

      Ngày thứ nhất Ngô Hiểu Dao ở bệnh viện có thông báo cho La Bích Nghi biết, nhưng cho ấy tới đây, dù sao trường học cách bệnh viện cũng hơi xa.

      Dạ Thiên Ưng mấy ngày nay đều chăm sóc choc ô, hề rời nửa bước. Đối mặt với dịu dàng của , biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm động của munhf.

      Cho đến ngày thứ tư. . . . . .

      Mặc dù mấy vết thương người Ngô Hiểu Dao khép miệng, nhưng là mấy bộ phận ứ đọng máu bầm mặt và người vẫn chưa tan. Nhưng vẫn phải về trường học chuyến, vì vậy lúc chạng vạng tối, họ đến cổng sân trường.

      Lúc xuống xe, Dạ Thiên Ưng kéo cánh tay của lại, tà mị cười, giọng như lay động: "Bé con, buổi tối có muốn tới phòng làm việc của hay ?"

      Trong nháy mắt, đôi gò má trắng trẻo của Ngô Hiểu Dao chợt đỏ lựng, trong đêm tối khiến người khác say mê."Đừng!" Dứt khoát lắc lắc cái đầu, quả quyết : "Bị giảng viên khác bắt được em bị đuổi học đấy!"

      A, cũng đừng quên, bây giờ Dạ Thiên Ưng là giảng viên ở trường, nếu quả bị bắt được ngủ cùng với giảng viên, vậy vấn đề đuổi học đặt lên hàng đầu tiên rồi.

      "Bị bắt được tốt hơn sao, em bị đuổi học, nuôi em, được mà?" Câu này nghe qua có vẻ bông đùa, nhưng là lời lòng của .

      Giá trị con người của Dạ Thiên Ưng quá mức rồi, đừng nuôi Ngô Hiểu Dao, nuôi cả nhà cũng thành vấn đề.

      Nhưng. . . . . .

      chưa từng nghĩ được người khác nuôi, cũng muốn được người khác nuôi! !

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 172: Nửa đêm lén vào phòng
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Ha ha, đối với tự lập tự bảo vệ là chính.

      Dựa vào người khác để nuôi sóng bản thân, tựa như ăn nhờ ở đậu người ta vậy, khắp mọi nơi đều kém hơn người ta bậc, vả lại ước mơ cao hơn hẳn bây giờ. . . . .

      Đó chính là, trở thành luật sư! Vì những con người bị án oan, muốn thay qua tòa xử lý giùm họ.

      Nhưng Dạ Thiên Ưng được xem như là gì?

      Xã Hội Đen? ! !

      Bây giờ ấy chỉ là người làm kinh doanh! Là người nghiêm túc và nghiêm túc!

      ti vi luôn đưa tin nhưng lúc Dạ Thiên Ưng quyên góp tiền cho người nghèo, cho nên người tốt!

      Ngô Hiểu Dao biết bản thân mình chìm trong mệ muội, chính mình lừa gạt bản thân mình! Nhưng là, dù biết mặt khác của như thế nào?

      thương , thích ! Chỉ có thẻ gải bộ hồ đồ mà thôi, nhưng có vẻ tỏ ra thông mình vẫn khó bằng tỏ ra hồ đồ.

      Cho nên khi đó Dại Thiên Ưng mới biết người con thông mình như thế nào. Hiểu được những chuyện nên biết, những chuyện nên biết!

      "Em cần người khác nuôi, sau này em là luật sư."

      Nghe câu trả lời thuộc hàng “top gun” của , Dạ Thiên Ưng cười khổ: "Ha ha, luật sư . . . . . ."

      Cái nghề thánh thiện cỡ nào!

      Ngô Hiểu Dao đại học vô cùng danh tiếng, Dạ Thiên Ưng cũng hiểu , khi tốt nghiệp chính thức trở thành luật sư vĩ đại! Cũng chính là hóa thân thành chính ngĩa! Vậy đây? Được coi là tà ác sao??

      Ha ha, từ xưa chánh và ta liên hệ nhau, có ý nghĩa sau này tổn thương đến chính sao?

      Dạ Thiên Ưng muốn nghĩ, cũng dám suy nghĩ, nỗ lực! cố gắng cải tà quy chánh! Bây giờ chỉ hy vọng Ngô Hiểu Dao coi như người tốt. . . . . .

      "Đúng rồi, làm à?" Ngô Hiểu Dao biết muốn ở cùng nên nghỉ mười ngày! Nhưng là, là chủ tịch của công ty đa quốc gia, mười ngày đối với chắc hẳn vô cùng quan trọng!

      "Ha ha, còn có 3 ngày đấy nhé." Nụ cười nở rộ trrrn khóe môi , đôi bàn tay chậm rãi nâng lên, véo lên cằm , tựa như muốn đùa vui mà trêu chọc với : "Ba ngày nay, muốn thương em tốt."

      Đột nhiên, lông mày Ngô Hiểu Dao chợt nhíu lại, khuôn mặt trắng trẻo của chợt lên màu đỏ đỏ, càng nghĩ càng khổ.

      Chỉ là, muốn Dạ Thiên Ưng vì mà lơ là việc chính .

      Trước kia vẫn cho rằng Ngưu Lang mà thôi, cảm thấy có chí lớn. Bây giờ biết làm Chủ tịch rồi, nhưng lại có thể hy sinhh mười ngày vì . Đối mặt với dịu dàng chân thành của Dạ Thiên Ưng vô cùng cảm kích, cũng tự trách! thích như vậy. . . . . .

      "Thiên Ưng. . . . . ."

      Lời của còn chưa hết, Dạ Thiên Ưng chợt giơ đôi tay bịt kín lấy bờ môi đào của , biết muốn cái gì. . . . . .

      Thái độ cảu Dạ Thiên Ưng khi đối xử với phụ nữ, chủ yếu là dùng tiền đuổi . tuyệt đối tiêu tốn thời gian người phụ nữ nào. Bởi vì họ đáng giá! có người nào khiến dành riêng thời gian của mình! Ngày đêm bảo vệ mấy ả ta.

      Nhưng bây giờ. . . . . . lại có thể lãng phí giờ người của em đấy.

      phản ứng kiểu này ư?

      A, Thần Long Thiên có chút tự giễu bản thân mình, mấy khác lúc nào cũng lôi kéo chơi cùng, mà lại đẩy ra. . . . . .

      lại tức giận, ngược lại cảm thấy rất hiểu chuyện.

      Tay rời bờ môi của , Dạ Thiên Ưng dịu dàng cười, bàn tay sờ lên đình đầu : " Này luật sư tương lai, nhanh vào ký túc xá nghỉ ngơi ."

      "À, tạm biệt. . . . . ." Chạy xuống xe, Ngô Hiểu Dao vẫn có cảm giác hình như có điều gì đó đúng lắm? Tuy nhiên nghĩ ra đúng chỗ nào!" cũng nên nghỉ sớm chút." xong, xoay người chạy nhanh về phía ký túc xá của mình. biết rằng, trong bóng đêm lặng lẽ phía sau lưng, có người đan nở nụ cười tà mị. . . . . .

      ☆★☆★☆★☆★

      Chỉ chốc lát, Ngô Hiểu Dao quay trở lại túc xá, nhìn đồng hồ, chắc La Bích Nghi nghỉ ngơi rồi, nên cũng báo chuyện mình xuất việm làm chi.

      Đẩy cửa phòng ra, trong màn đêm Ngô Hiểu Dao lần mò công tắc điện tường.

      Nhưng. . . . . . Vào thời khắc này, bàn tay to đưa ra từ phía sau , đột nhiên bịt kín miệng ! ! ! Cùng lúc đó, cái tay khác ôm lấy vòng eo của .

      Chỉ thoáng, Ngô Hiểu Dao bị tập kích bất ngờ nên hốt hoảng hít vào ngụm khí lạnh.

      Trời ạ! Tình huống này là sao đây? Khong phải mình gặp bọn cướp sắc cướp tiền đấy chứ? ! ! Tại sao mình xui xẻo như vậy đây ta? ? Cả ngày đều có lúc nào an tâm cả? bắt cóc gặp sắc lang, bây giờ ở phòng ngủ mà ucngx an toàn luôn, 555555555.

      Trong lòng Ngô Hiểu Dao như phát run, thân thể ra sức giùng giằng, bởi vì bị bưng kín miệng, cho nên chỉ phát ra thanh kháng cự yếu ớt: “Ừm………….Ừm…..”

      "Này , ngoan ngoãn hợp tác, chỉ là cướp sắc mà thôi, cũng muốn giết người. Nếu thành , cẩn thận cái mạng này của cũng bị cướp luôn đấy." Sau lưng, giọng đàn ông tầm thấp vang lên cho Ngô Hiểu Dao nghe thấy, lạnh lùng uy hiếp

      Ngô Hiểu Dao tại quả muốn nổi điên mất, sớm biết bảo Dạ Thiên Ưng đưa lên phòng, bay giờ gặp cái chuyện vậy đây, đừng chọc nữa chứ?

      Đây chính là trường học, còn có luật lệ hay ? nghe theo lời của tên đàn ông kia, vẫn cố gắng giãy giụa, đầu lắc lư, mở miệng cắn lên bàn tay của gã ta.

      "Ừm. . . . . ." Bởi vì đau đớn nên tâ kia rên rỉ tiếng, bàn tay đan bịt miệng khẽ bỏ ra.

      Nhờ vào đó thời cơ, Ngô Hiểu Dao vừa định kêu to, liên nghe giọng của người phía sau lưng vang lên: "Bảo bối, đừng kêu!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :