1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 163: Gặp lưu manh
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Mọi chuyện rồi cũng trở lại bình thường sau cơn sóng gió, Ngô Hiểu Dao tuy ngoài mặt bình thản như có gì nhưng lòng thấy nhỏm hơn rất nhiều, yên lặng ngồi ở hàng ghế cao.

      "Dao Dao, thầy ấy đối với cậu quả thực rất tốt." Lúc này, La Bích Nghi ngồi cạnh với .

      Ngô Hiểu Dao trầm mặc , cúi đầu nhìn sách, trong lòng bỗng dậy lên cảm giác áy náy. . . . . .

      Lúc nãy, chính bản thân còn nghi ngờ chuyện xảy ra là do Dạ Thiên Ưng cố tình làm khó dễ mình, nhưng nghĩ kỹ lại dường như phải vậy. Với lại, Dạ Thiên Ưng còn giúp làm sáng tỏ hiểu nhầm với các bạn học. ngẩng đầu len lén liếc mắt nhìn Dạ Thiên Ưng, lập tức lại cúi đầu. . . . . .

      Bởi vì. . . . . .

      Trong khoảnh khắc lén nhìn, trùng hợp lại bắt gặp ánh mắt tràn đầy chiều của Dạ Thiên Ưng nhìn mình, gương mặt đột nhiên ửng đỏ.

      muốn để Dạ Thiên Ưng nhìn thấy hay biết, rằng mình giờ đây nhìn khiến khuôn mặt ửng đỏ, nhịp tim. . . . . .

      giờ học nhanh chóng trôi qua, thực ra Dạ Thiên Ưng và Ngô Hiểu Dao chưa bao giờ có bất kỳ trao đổi riêng, ngay cả khi tan tiết học, cũng là cũng quay đầu nhìn lại lớp học.

      Đối với kiểu thái độ này của Dạ Thiên Ưng, lại có cảm giác bứt rứt khó diễn tả trong lòng, ràng hai người bọn họ nên là như vậy, nhưng vì sao trong lòng lại thấy trống trải thế này *rung động* *là rung động* rồi!? giọng phá vỡ bầu khí im lặng.

      Quay đầu nhìn về phía bên cạnh, là Lăng Thánh Quân: " Lăng Thánh Quân. . . . . ."
      ấp a ấp úng hét lớn, Lăng Thánh Quân giả bộ mặt tò mò nhìn về phía : "Làm sao thế?"

      "Sao lại ở đây. . . . . . phải với. . . . . . thầy Bắc phải làm sao?"

      lí nhí, tựa hồ như thầm với bản thân, biết mình thể quên tất cả về Dạ Thiên Ưng, nếu quên được rồi, hỏi vì sao hôm trước dạy.

      Hỏi xong điều cần hỏi, Ngô Hiểu Dao xấu hổ cúi đầu.

      Lăng Thánh Quân căn bản biết rằng quan hệ giữa và Dạ Thiên Ưng xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình hình vừa nãy chắc là bọn họ trong thời kỳ chiến tranh lạnh: "Thiên Ưng vì chuyện của nên nghỉ phép 10 ngày."

      nghe xong những lời Lăng Thánh Quân vừa , trong lòng khẽ phập phồng, hiểu tại sao Dạ Thiên Ưng phải làm như vậy?

      là Chủ tịch, có tiền, lại rất tiền nhiều là đằng khác, mà cũng vô cùng đẹp trai. Tại sao lại lãng phí thời gian như vậy? Nếu là để trả thù chuyện tình cảm hai năm trước đạt được mục đích rồi còn gì? Vậy bây giờ là gì cái gì chứ??

      Tiếp tục trả thù? Hay là. . . . . .

      muốn nghĩ thêm, cũng dám nghĩ, muốn để mình nảy sinh bất kỳ ảo tưởng mơ mộng nào đối với , tại con tim còn nghe lời nữa, nếu động lòng, cố lại rơi vào bẫy của Dạ Thiên Ưng lần nữa.

      “ Tỉnh táo lại , phải dùng lý trí , Ngô Hiểu Dao mày có gì xuất chúng chứ? Ngoại hình xinh đẹp, có, khí chất, cũng thấy đâu, có thể có ý gì với ngươi chứ?” luôn tự nhủ với mình trong lòng như vậy, cần hiểu vị trí của mình bây giờ.

      Cả buổi trưa trôi qua rất nhanh, với Dạ Thiên Ưng cũng chạm mặt nhau ngoài hành lang mấy lần, cả hai bên đều coi nhau như là người lạ qua đường.

      Nhưng thể phủ nhận ánh mắt hai người nỡ rời đối phương. . . . . .

      ☆★☆★☆★☆★

      Buổi chiều. . . . . .

      "Tân Minh, có mấy em năm nhất kìa , cũng xinh đẹp đấy chứ?" ba tên con trai ngoại hình tầm thường ngồi sân chỉ trỏ bình phẩm.

      Ba tên này đích thị là những tên lưu manh quanh khu vực này, chuyên tới các trường học trong khu vực để chọc ghẹo nữ sinh xinh đẹp, bọn chúng cũng từng bị đuổi học vài lần, nhưng chẳng bao giờ khiến chúng sợ hay bận tâm, vậy còn ba lần bốn lượt chạy tới trường học gây .

      Trong nhóm Tân Minh là tên mập ú, cũng là kẻ cầm đầy bọn. Bọn họ hoa chân múa tay chỉ chỏ, khi nhìn đến Ngô Hiểu Dao, hai mắt gã Tân Minh bỗng sáng rực, dục vọng nổi lên, nuốt nước miếng rồi bước đến chỗ đứng.

      Lúc này, Ngô Hiểu Dao cùng La Bích Nghi ngồi băng ghế sân trường đọc sách, đột nhiên ba tên lưu manh kia hiểu ở đâu xuất , và La Bích Nghi đặt sách xuống nhìn ba tên kia.

      Gã Tân Minh nhìn hai rồi đến ngồi giữa Ngô Hiểu Dao và La Bích Nghi.
      Chuyện gì thế này?? định giở trò gì sao??

      Ngô Hiểu Dao và La Bích Nghi nhìn nhau nhiểu chuyện gì, hai người vừa định đứng lên, hai tên theo liền đứng trước mặt hai chặn lại rồi ép ngồi xuống.

      "Các ngươi muốn gì?" La Bích Nghi tức giận nhìn bọn chúng hỏi.

      Tên Tân Minh liền đưa tay quàng vai Ngô Hiểu Dao.

      nhíu mày, hất tay tên mập khỏi người nhưng chút tác dụng nào, "Bỏ tay ra khỏi người tôi ngay!" hơi tức giận hét lên.

      Theo như tình thế giờ, đoán ba tên này phải sinh viên của trường mà là mấy tên lưu manh quanh đây. Bọn chúng cũng gan lớn , giữa ban ngày như vậy mà dám công khai trêu chọc nữ sinh??

      " em." Ánh mắt chỉ thấy bỉ ổi vô sỉ trong đó, buông lời ong bướm rồi nhìn lượt thân hình từ xuống dưới, ngưng lại. Gã Tân Minh này nhìn chằm chằm khuôn ngực nuốt nước bọt: " em làm thích rồi đấy." vừa xong bàn tay lập tức lao đến tiếp cận khuôn ngực .

      Ngô Hiểu Dao theo phản xạ lấy tay che lại, vừa định đứng lên, gã Tân Minh lại ghì vai cho , nhìn quanh sân bóng chỉ thưa thớt mấy sinh viên, chả trách ba tên này ngang nhiên lộng hành như vậy!

      "Mau buông tôi ra! Nếu ta kêu người tới đó!!!" cách dứt khoát với tên Tân Minh.

      Song những câu này làm thấy bị uy hiếp chút nào, còn ra hiệu bằng mắt cho hai gã còn lại, người trong bọn chúng kéo La Bích Nghi lại.

      "Đừng đụng vào tôi!!" La Bích Nghi tức giận cố gắng hất tay tên kia ra nhưng chẳng thấm gì với sức .

      "Tân Minh, để em này lại cho em chứ." giọng đầy đê tiện, rồi kéo La Bích Nghi đứng lên.

      "Các ngươi được phép làm tổn thương Bích Nghi!!" Thấy bạn mình bị bọn hèn hạ định làm hại, Ngô Hiểu Dao tức giận cố gắng hô hoán to về phía sân trường......

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 164: Anhh hùng cứu mỹ nhân ( đáng tiếc hùng phải Dạ lão đại )
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      " mau buông tôi ra! Nếu tôi kêu người đến! ! !"

      Giọng uy hiếp của vừa thốt ra, đối với Tân Minh mà hoàn toàn vô dụng, giương mắt nhìn hai tên kia, người trong đó đưa tay kéo La Bích Nghi ra ngoài.

      "Đừng đụng vào tôi! !" La Bích Nghi tứ giận hất tay người nọ ra nhưng vẫn vô dụng.

      "Tân Minh, cái ả này cho chúng tôi dùng là được rồi." Lời của tên này tỏa ra mùi vị bỉ ổi, Tân Minh mỉm cười gật đầu cái, hai gã ấy mới kéo La Bích Nghi ra bên.

      "Mấy người được làm bậy với Bích Nghi! !" Đối mặt với chuyện abnf bè thân bị khi dễ, Ngô Hiểu Dao tức giận hét toáng lên. . . . . .

      Mấy bạn học khác đứng dưới bãi tập ngước mắt lên nhìn đây, nhưng chỉ là nhìn và có thêm hành động gì khác.

      Trong lòng Ngô Hiểu Dao thoáng qua mất mác, cũng thể kêu gọi giúp đỡ, nêu làm như vậy bị mấy tên lưu manh này bịt miệng lại, cho nên dùng cách lớn tiếng để gây chú ý từ người khác, nhưng ai biết. . . . . .

      Những người đó sau khi nghe thấy lại bỏ chỗ khác. mất mác, vì sao mọi người thấy mấy tên lưu manh này lại mất mạng chứ? Mà phải ra tay giúp người khác khi họ gặp hoạn nạn chứ? Bọn họ học cái gì ở đây? Là luật pháp! ! Đối với cái ác lại đứng nhìn???

      "Em à, muốn chúng tôi làm bạn em bị thương em nên ngoan ngoãn hợp tác nhé." Tân Minh uy hiếp xong, đưa tay cầm cánh tay Ngô Hiểu Dao lên.

      Hai dù bất luận có giãy giụa cỡ nào vẫn thoát khỏi khống chứ của be tên đàn ông, ba người kia lôi Ngô HIểu Dao với La Bích Nghi vào góc tối sau sân thể dục.

      Trong đôi mắt của hai liên tia tuyệt vọng: "Thả bạn tôi ra ! !" Cuối cùng giãy giụa nữa, Ngô Hiểu Dao chỉ có thể cầu xin cái tên cầm đầu thả La Bích Nghi ra mà thôi.

      Hai tụi này là bạn thân với nhau, rất thân, tình nguyện bị kẻ khác ức hiếp cũng muốn La Bích Nghi bị ăn hiếp như được.

      "Dao Dao, cậu cái gì đấy? ?" La Bích Nghi tuyệt đối bỏ lại Ngô Hiểu Dao " Mấy tên lưu manh này, ở đây là trường học mà sợ bị bắt sao?"

      Ba tên lưu manh đâu rảnh lo mấy chuyện này? Bọn họ thường xuyên đến trường này ức hiếp mấy , đối với uy hiếp như hai họ cũng tập thành thói quan mất rồi.

      Rẽ ngoặt nữa là đến phía sau của sân vận đổng rồi. Chỉ cần vào nơi đó coi như dê vào miệng cọp, Ngô Hiểu Dao ở bên trong lòng dần dần lên cảm giác hoảng sợ.

      Hai năm trước Dạ Thiên Ưng cũng mang cho loại cảm giác hoảng sợ này, hai năm sau trong thang máy, ở phòng bảo vệ cũng mang cho cảm giác ấy.

      Nhưng sau này? lại thấy đáng sợ là bao. . . . . .

      nấu cơm, đối xử dịu dàng với , nhưng mọi thứ đều là giả. . . . .

      Chuyện thang máy lần đó? Lần trước mấy tên ấy định giết diệt khẩu, bàng hoàng luống cuống, Dạ Thiên Ưng kéo lên khỏi chỗ đó, vậy hôm ấy Dạ Thiên Ưng đối với lòng hay là giả dối? ?

      Gặp nguy hiểm người con nghĩ tới ai đầu tiên? ? Là người mình thích nhất , người thân hay bạn bè!

      Mà đối với , người nghĩ tới đầu tiên là Dạ Thiên Ưng. . . . .

      Ôm lấy tia ảo tưởng, cầu cứu, cầu cứu! Khát vọng có người tới cứu hy vọng người đó là Dạ Thiên Ưng. . . . . .

      "Mấy người từ từ ! Tôi bực tụi bây rồi đấy nhé! !" Khi bọn vào ngõ vắng có sẵn người đứng ở đó.

      Đám người Tân Mình dừng bước, Ngô Hiểu Dao và La Bích Nghi hy vọng nhìn qua đây.

      Phải . . . . .

      Là Lăng Thánh Quân!

      Nơi đó, đôi tay Lăng Thánh Quân đặt trong túi quần, đứng ở cuối góc mỉm cười với đám người Tân Minh.

      Đám người Tân Minh lần lượt nhìn nhau cái, kinh ngạc hỏi: "Mày là thằng nào?"

      "Tôi?" Lăng Thánh Quan chậm rãi đến bên cạnh đám người Tân Mình, cho đến khi tới trước mặt Tân Minh mới dừng bước chân: "Tôi là sinh viên đại học nha!" Mặt của kề sát Tân Minh, lời vừa thân thiết vừa hòa ái nhưng cũng vô cùng tự nhiên.


      mỉm cười giống như ánh mặt trời, càng cười càng rực rỡ. . . . . .

      Mấy người Tân Minh cũng buổng lỏng: "Tên khốn này, mà tốt nhất bớt lo chuyện người khác ! Bằng đợi chúng ta Game Over với hai con này xong, rồi đem chân mày tháo ra đấy!"

      "Ha ha ha ha ha." Lăng Thánh Quân cười đến nỗi miệng khép lại được, cúi đầu lướt nhìn hai cái chân của mình, hơi nâng lên, hiểu hỏi: "Mày tháo chân của tao sao?"

      Dứt lời, hai mắt lóe sáng, nâng chân đá vào bụng của Tân Minh phát.

      Cả người Tân Minh bay lên , tay tóm Ngô Hiểu Dao cũng buổng lỏng.


      Tân Minh rơi xuống đất như tản đá lớn rơi bãi cát vàng.

      Hai tên giữ La Bích Nghi, cũng thả tay ra chạy tới bên cạnh Tân Mình, bị đá phát khiến cho khóe miệng Tân Minh loang lổ vết máu tươi. Hai choáng váng, đứng tại chỗ nhúc nhích.

      "Còn mau chạy à?" Lăng Thánh Quân với Ngô Hiểu Dao, mặt vẫn nở nụ cười tười như hoa.

      Đối diện với lời đuổi người. Ngô Hiểu Dao hiểu, hiểu tại sao nét mặt của Lăng Thánh Quân vẫn trong trạng thái vui sướng: "Vậy còn sao? ?"

      "Lùi lại !" ta còn khả năng lo cho mình ư? Đầu Lăng Thánh Quân suýt chút nữa bị làm cho đảo loạn: "Mấy người trước , tôi gọi điện thoại rồi sau!" bậy giờ chỉ ước Ngô Hiểu Dao nhanh lên chút, như vậy mới có thể ra tay, có ở đây nào dám giết người được chứ? ( máu tanh, máu tanh! )

      "Vậy cẩn thận chút nhé!" kinh hoảng xong liền kéo tay La Bích Nghi chạy ra khỏi sân thể dục. . . . . .

      ☆★☆★☆★☆★

      "Cẩn thận? Là bọn nên cẩn thận chứ nhỉ?" Lăng Thánh Quân lầm bầm trong miệng, cười rung rung bờ vai, nhưng mắt chợt tối sầm, lập tức đánh đám người Tân Minh rụng răng đầy mặt đất.

      Vỗ vỗ bụi đất người, khinh thường ba tên lưu manh kia: " khó chịu!"

      Bây giờ ở sân trường cho nên thể động thủ giết hết ba tên lưu manh này được, chỉ có thể dạy dỗ tụi này trận được thôi, nhưng bữa tiệc này, đối với việc đùa giỡn với Ngô Hiểu Dao bọn họ phải nằm bệnh viện chữa trị khoảng năm rưỡi là ít đấy.

      Giải quyết xong mấy cái tên lưu manh, Lăng Thánh Quân xoay người ra khỏi góc sân thể dục.

      Ngô Hiểu Dao và La Bích Nghi có chạy quá xa, đứng đằng kia chờ Lăng Thánh Quân tới.

      "Hi!" Lăng Thánh Quân chạy như bay trước mặt bọn họ, nở nụ cười tươi tươi. . . . . .

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 165: Bắt cóc
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      ~~~~> Mai có game , cmt và thank rồi bạn Bỉ úp trò chơi cho ^^

      Nhìn người trước mặt bị tổn thương nào, Ngô Hiểu Dao thở phào nhõm, dù sao đối phương cũng có tới tận 3 người, mà chỉ có mình, nếu lơ như có bị gì trách mình đến chết mất?

      " ngờ còn biết đánh nhau?" La Bích Nghi khâm phục Lăng Thánh Quân.

      "Tôi cũng giỏi mấy đâu." này bỏ qua quá khứ huy hoàng của mình, khiêm tốn : "Chồng của Ngô Hiểu Dao còn giỏi hơn đấy, người đánh mười người cũng thành vấn đề!"

      "Khụ!" Ngô Hiểu Dao nghe xong suýt nữa hộc máu mà chết, cái tên Lăng Thánh Quân này cahr bao giờ nghiêm túc cả, lúc nào cũng trêu chọc mình.

      Nhưng lần này so đo, dù sao lần này Lăng Thánh Quân cũng là người cứu khỏi đó, mặc dù người hy vọng nhất xuất . . . . .

      Dạ Thiên Ưng!

      "Trai đẹp, làm sao xuất ở đây vậy ?"

      Câu hỏi của La Bích Nghi gợi lên lòng hiếu kỳ trong Ngô Hiểu Dao, tại sao Lăng Thánh Quân lại xuất đúng lúc hai người họ bị ăn hiếp?

      "Hắc hắc, là do chồng của Dao Dao ấy..., bảo tôi theo Hiểu Dao, lúc nãy ở trước sân thể dục thể ra tay được, cho nên phải vào trong kia."

      Bây giờ dù sao cũng là ở sân trường, lLăng Thánh Quân tuyệt đối thể gây ra tai tiếng gì, nếu rất dễ gây phiền phức cho Dạ Thiên Ưng.

      Ngô Hiểu Dao nghe câu của Lăng Thánh Quân, vẻ mặt rất là nghiêm túc: "Lăng Thánh Quân, đừng có ở đó xằng bậy được ! Tôi và ta có bất kỳ quan hệ nào rồi! !" xong mang La Bích Nghi rời khỏi chỗ đó.

      hận Dạ Thiên Ưng. . . . . . Vô cùng hận . . . . . .

      Có lẽ vĩnh viên cũng bao giờ quên được chuyện trong quán Bowlling được!

      Mang lưng tổn thương, tỉnh ngộ và để Dạ Thiên Ưng làm nhiễu loạn cuộc sống của mình.

      Nghe câu vừa rồi của Lăng Thánh Quân, thể thừa nhận, bị cảm động.

      xác thực hơn, kể từ khi Dạ Thiên Ưng tới trường học của , bất cứ chuyện gì dành cho , đều cảm động!

      Nhưng là, trốn tránh, dưới nhiệt tình của Dạ Thiên Ưng, chỉ là bình thường, càng phải là có năng lực chống đỡ, đối mặt với mọi hành động của Dạ Thiên Ưng, có thể trầm mê mình vào đó. . . . .

      ☆★☆★☆★☆★

      "Bích Nghi, Nhật Bản là nơi mua sắm lớn nhất đúng ?" Ngô Hiểu Dao hẹn La Bích Nghi hôm nay chơi.

      Bây giờ họ dạo khu phố nổi tiếng nhất Nhật Bản. Nhìn những cửa hàng đồ trang sức và quần áo, Ngô Hiểu Dao chỉ có thể giải khát chúng trong mơ thôi, vì có tiền nên chỉ có thể ngắm chúng tại đây.

      "Dao Dao! Cái túi này đẹp ?" La Bích Nghi cầm lên chiếc túi làm bằng xa rất đẹp, chọn trúng thứ tuyệt với như thế này nên quay lại đằng sau hỏi ý kiến Ngô Hiểu Dao, nhưng. . . . . .

      Ngô Hiểu Dao lại biến mất. . . . . .

      "Dao Dao? ? ?" La Bích Nghi cứ đứng giữa khu phố tìm bóng dáng Ngô Hiểu Dao trong vô vọng, ràng ấy mới ở bên cạnh mình mà, chỉ đảo mắt cái mà người sống sờ sờ lại thấy tăm hơi ở đâu? ?

      Chỉ thoáng, La Bích Nghi khỏi thấy chuyện kinh khủng sắp xảy ra.

      ☆★☆★☆★☆★

      Lắc lư trong xe tải, toàn thân Ngô Hiểu Dao bị dây thừng chặt và hai mắt nhắm nghiền

      dần dần khôi phục được ý thức, ở trong ấn tượng, nhớ mình dạo phố với La Bích Nghi, nhưng có đôi tay bịt miệng lại, ngất .

      tại vừa mở mắt, nhìn mọi thứ xung quanh. . . . . .

      "Ư, ư …” Miệng bị bịt lại, chỉ đành phải phát tiếng ậm ừ.

      Tình huống bây giờ là như thế nào đây? óc hoảng loạn, chẳng lẽ bị bắt cóc? ? ?

      "Tiểu thư, an phận chút! !" Người đàn ông người đằng trước với .

      Nằm bên trong xe, thể nào thấy được diện mạo của người ngồi phía trước, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm đó chờ thời gian trôi qua.

      Lần đầu tiên! Lần đầu tiên đối diện với nguy hiểm lại bình tĩnh như vậy, cảm thấy chuyện bắt cóc lần này, bọn lưu manh này tuyệt đối đơn giản như vậy.

      đột nhiên ngất xỉu lè do chất Đy-ê-te, đối với loại chất này tên lưu manh bình thường thể nào lấy được.
      (Đy-ê-te: Diethyl ether C2H5OC2H5, chất thuộc dòng họ nhà ete, có thể gây mê trong thời gian ngắn, chất này rất hiếm tìm được trong các cửa hàng thuốc, chủ yếu là bên nước ngoài. MỌi người có thể tìm thêm thông tin, Bỉ Bỉ chỉ biết vậy thôi ).

      Thấy người này có lai lịch , nguyên nhân bắt cóc tuyệt đối phải là vì tiền!

      Về phần nguyên nhân, xem ra hồi nữa có thể biết! Xe dần ngừng lại, hai người đàn ông ngồi trước lôi xuống xe.

      Nhìn quần áo người của hai người này, chắc hẳn rất có lai lịch! Ngô Hiểu Dao bị hai tên này dẫn vào trong kho chứa hàng bên trong, liền thấy trong kho có 8-9 người đa đứng đó , chính giữa kho hàng có người đàn ông ngồi ghế, có quỳ trước mặt ông ta, người đều bị trói chặt.

      Lúc vào, ấy quay lại nhìn . . . . . . .

      Là Thước Tịch Dạ! Sao lại là ta? Sao ta lại bắt tới đây? VỤ này hình như quá kỳ lạ, chắc liên quan đến Dạ Thiên Ưng rồi đây.

      Giờ phút này, Ngô Hiểu Dao ngừng tỏ vẻ tỉnh táo, ngay cả đầu óc cũng tỉnh táo, an phận để hai tên kia dẫn vào trong kho hàng, nhưng lập tức cửa kho hàng đóng lại, bên trong mảnh tối thui chợt lên. . . . . .

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 166: Hiểu lầm trong nháy mắt được gỡ bỏ
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      "Dạ vâng! Chính là ta, ta mới là người phụ nữ của Dạ Thiên Ưng!" Toàn thân Thước Tịch Dạ run rẩy nhìn về phía rồi với tên đàn ông ngồi trước mặt tâ.

      Quả nhiên như suy nghĩ Ngô Hiểu Dao, vụ bắt cóc lần này liên quan đến tên Dạ Thiên Ưng khốn kiếp kia! ( Đừng chửi ấy khốn kiếp, ấy chỉ đê tiện =.:)

      Nhưng. . . . . .Tại sao Thước Tịch Dạ lại mới là người phụ nữ của tên Dạ Thiên Ưng kia?

      Người đàn ông kia cầm điếu thuốc trong tay, nhàng hút vào hơi, rồi phất tay, mấy người bắt cóc Ngô Hiêu Dạo lập tức xé miếng dán miệng ra.

      Người đàn ông kia đứng lên , đến trước mặt , hỏi câu hung ác: " là phụ nữ của Dạ Thiên Ưng sao?"

      "Ông cảm thấy tôi giống lắm sao?" Trong giọng Ngô Hiểu Dao thể bình tĩnh của , hề tỏ ra chút sợ hại nào.

      Chủ ý này là bởi vì, phân tích lời của Thước Tịch Dạ và tên kia, giả thiết ra khỏi cái kết luận.

      ra , mấy tên này muốn lấy người phụ nữ của Dạ Thiên Ưng ra uy hiếp ta, bọn ban đầu bắt cóc Thước Tịch Dạ trước. Nhưng Thước Tịch Dạ lại mình mới là phụ nữ của Dạ Thiên Ưng, lấy người khác ra bảo đảm cơ thể mình. Chính xác là vậy.

      A, cho cùng còn phải là vì cái đạo lý người vì mình trời tru đất diệt hay sao? ! Đối với việc làm của Thước Tịch Dạ cũng trách làm chi, mà nên suy nghĩ cách để trốn khỏi đây. Nhưng xem tình hình trước mắt có vẻ rất khó!

      Nhà kho này có 11 người bên trong, hai người con như bọn họ bị trói cả người, về phần địa điểm nhà kho này cũng biết ràng lắm, có lẽ việc chạy trốn phải là chủ yếu mà chỉ có việc bảo toàn tính mạng của hai người mới quan trọng hơn.!

      Người đàn ông hạ mắt quan sát Ngô Hiểu Dao, quay đầu bước nhanh tới trước mặt Thước Tịch Da, “bốp” cái lên mặt : "Mẹ kiếp, phụ nữ của Dạ Thiên Ưng mà ăn mặc rách rưới như vậy hả? ?"

      Tên này phải thằng ngu, Dạ Thiên Ưng có tiền, là thương nhân có tài, vậy mà Ngô Hiểu Dao lại mặc chiếc áo lủng, thử nghĩ, phụ nữ của Dạ Thiên Ưng chắc chắc phải mặc người toàn đồ hiệu mới đúng? ! Chắc là Thước Tịch Dạ lừa rồi đây.

      " phải vậy, phải vậy! Ông hãy nghe tôi " Nước mặt Thước Tịch Dạ rơi xuống: "Tôi chỉ là người tinh giả của Dạ Thiên Ưng thôi, là do ta cố ý thả tin tức này ra bên ngoài, ra người phụ nữ của ta mới là người này."

      Có ý gì đây? ? Thước Tịch Dạ cái gì? ấy tự vệ nên mới dối sao? Còn … nếu ấy ?. . . . .

      Chuyện ở quán Bowling hôm trước? Sau. . . . . .

      Trời ạ! ! !

      Trong nháy mắt Ngô Hiểu Dao sáng tỏ mọi chuyện, hiểu, tất cả hiểu! !

      Lúc trong quán Bowling, thái độ của Dạ Thiên Ưng thay đổi phải vì do Thước Tịch Dạ đến đây , mà bởi vì lúc ấy có sát thủ ở bên cạnh họ! ! !

      Ngô Hiểu Dao khi đó vẫn biết , kẻ từ khi và Dạ Thiên Ưng chia tay, tin tức có đăng tải kiện tập kích trong quán Bowling, có ý gì hả? ! Bởi vì lúc ấy cũng ở trong quán, trong khoảng thời gian ấy có tập kích, xem ra là sau khi rời mới có chuyện xảy ra!

      Mà đúng lúc Hàn Tuấn Hi đến gặp , là để tiếp ứng?

      trách hai ngày trước Dạ Thiên Ưng với : “Có số việc em hiểu được”, bây giờ Ngô Hiểu Dao hiểu! hiểu!

      Dạ Thiên Ưng vì bảo vệ mới dùng Thước Tịch Dạ che giấu tai mắt người tasao? Là như vậy sao? ?

      Nguyên nhân. . . . . .

      Trước kia Dạ Thiên Ưng thuộc xã hội đen, chắc chắn ít kẻ thù truy sát ! ! ! !

      ấy sao lại vậy? ? Tại sao phải áp dụng cái loại này mà dùng tấm lòng của mình để bảo vệ ?

      Vậy ấy đối với Thước Tịch Dạ là loại tình cảm gì đây? ? ? Lợi dụng ấy để bảo vệ người con khác?

      ây đối với mình là cái gì? Vì bảo vệ mình, bảo mình làm tình nhân bí mật cả đời sao? Việc này đối với cả hai đều công bằng! ! ! !

      Giờ phút này, sau khi Ngô Hiểu Dao biết tình càng hạn sâu! Cũng rất vui!

      hận bởi vì Dạ Thiên Ưng lợi dụng tình cảm của Thước Tịch Dạ, vui mừng là bởi vì. . . . . .

      Trước giờ, dịu dàng mà Dạ Thiên Ưng dành cho phải là trả thù , cũng phải là đùa bỡn tình cảm của !

      xin lỗi! xin lỗi!

      luôn mắng hành hạ, trách cứ , ngay cả khi cố tình giả dạng giảng viên cũng chỉ nghĩ làanh đặt bẫy lần nữa! Bây giờ hiểu lầm hết, nhưng. . . . . .

      có thể làm cái gì đây? ?

      Nhìn thấy Dạ Thiên Ưng câu xin lỗi với , với , luôn luôn thích ? ?

      Những lời này còn có cơ hội đây ?

      Sau khi tên kia nghe Thước Tịch Dạ xong, xoay người, lần nữa nhìn về phía Ngô Hiểu Dao: “Lời ta có phải ?"

      "A." Khinh thường khẽ hừ tiếng, Ngô Hiểu Dao lạnh lùng : "Ông bắt cóc phụ nữ của Dạ Thiên Ưng là muốn uy hiếp ấy sao?"

      "Ha ha ha. . . . . ." Tên kia nhổ lên đất cái, cười đến rung rung bờ vai: "Nếu tôi muốn chơi khô ả đàn bà của Dạ Thiên Ưng sao? ? ?"

      "Ha ha ha ha ha." Chỉ thoáng, Ngô Hiểu Dao phát ra tiếng cười to, nhưng tiếng cười này là che giấu nỗi sợ hãi trong lòng mà thôi.

      Giờ phút này, trong đầu của chỉ nghĩ đến kế sách tốt nhất, nghĩ đến việc làm sao có thể bảo toàn tánh mạnh của và Thước Tịch Dạ, làm sao có thể bị mấy cái tên khốn này uy hiếp Dạ Thiên Ưng nhà mình: "Ông cảm thấy nếu mấy ông bắt đúng người, Dạ Thiên Ưng cũng bị mấy người uy hiếp sao? ?"

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 167: Cư xử cách tàn nhẫn

      "Ha ha ha ha ha." Chỉ thoáng, Ngô Hiểu Dao cười to tiếng, nhưng tiếng cười to này cũng chỉ là vì che giấu hoảng loạn trong nội tâm thôi.

      Giờ phút này, trong đầu của chỉ nghĩ tới biện pháp , nghĩ tới làm thế nào mới có thể bảo vệ tính mạng của mình cùng Thước Tịch Dạ, làm sao có thể để mấy tên bại hoại lấy uy hiếp Dạ Thiên Ưng: "Ông cứ coi như các ngươi bắt đúng người, Dạ Thiên Ưng bị các ngươi uy hiếp sao? ?"

      Lời này của Ngô Hiểu Dao trúng ngay tim đen của người đàn ông kia, ông ta biết coi như bắt phụ nữ của Dạ Thiên Ưng cũng có khả năng uy hiếp được , nhưng! thoáng ném ý nghĩ kia.

      Nếu quả giống như Thước Tịch Dạ từng , Dạ Thiên Ưng luôn luôn dùng con đàn bà nhân khác để che giấu tồn tại của này, như vậy thể nghi ngờ rằng này rất quan trọng đối với kẻ máu lạnh vô tình như Dạ Thiên Ưng, địa vị của ta trong lòng có thể tầm thường. !

      "Có lẽ con đàn bà khác thể uy hiếp ! Nhưng là nhất định có thể!"

      Lời khẳng định của tên kia phát ra, Ngô Hiểu Dao rất hi vọng điều , nếu đúng như vậy mình có vị trí rất quan trọng ở trong lòng của Dạ Thiên Ưng! rất muốn thử chút có đúng hay bản thân mình có thể uy hiếp được Dạ Thiên Ưng.

      Nhưng. . . . . . thể thử!

      Nếu quả đúng như vậy, tên kia uy hiếp Dạ Thiên Ưng thế nào? Nhìn bị tên đàn ông kia nắm mũi dẫn sao?

      Nếu như uy hiếp được thế nào? Những thứ này cũng quan trọng sao?

      tại muốn quan tâm đến Dạ Thiên Ưng nhưng đối với mình cảm giác là thế nào chính là, chỉ biết mình thích , mình muốn liên lụy !

      "Ông như vậy, liền thả Thước tiểu thư !"

      Ngô Hiểu Dao bình thản , Thước Tịch Dạ đầy hồi hộp và kinh sợ, tràn đầy bất ngờ nhìn về phía .

      ngờ Ngô Hiểu Dao thế nhưng có thể bình tĩnh như vậy để đối mặt với chuyện này, càng nghĩ tới, ta thế nhưng có thể cùng người xấu lên cầu thả mình?

      Ha ha, kia hấp dẫn Dạ Thiên Ưng chính là cái gì? trước kia biết, có lẽ tại hiểu biết ràng rồi? ?

      "Cũng tốt." Người đàn ông căn bản cách nào liên lạc được Dạ Thiên Ưng, vừa đúng có thể gọi Thước Tịch Dạ thông báo với Dạ Thiên Ưng : "Để con đàn bà đó ."

      "Cám ơn, cám ơn!" Thước Tịch Dạ cảm kích đến mức chảy nước mắt , nhanh chóng đứng rồi dậy rời , ở cái khoảng khắc kia cùng Ngô Hiểu Dao lướt qua nhau, giọng câu: "Cám ơn. . . . . ."

      Cám ơn cái gì?

      A, câu ‘ cám ơn ’ này của Thước Tịch Dạ dám nhận.

      thể nào gánh vác, thậm chí cảm thấy phải mình bây giờ rất là có lỗi Thước Tịch Dạ, ngày đó bên trong quán bowling, nhìn Thước Tịch Dạ cùng Dạ Thiên Ưng thân mật làm đau lòng muốn chết. Trong khi đó Thước Tịch Dạ biết Dạ Thiên Ưng chỉ lợi dụng , cũng đau lòng muốn chết chứ? Có lẽ mối quan hệ của bọn họ, cũng chỉ là đôi bên có lợi.

      Nhưng là. . . . . .

      " xin lỗi!" Ngô Hiểu Dao giọng với Thước Tịch Dạ câu này.

      Câu xin lỗi này, là với Thước Tịch Dạ, nhưng lại bao hàm ý nghĩa phi phàm khác. . . . . .

      Nếu như mình còn có thể nhìn thấy Dạ Thiên Ưng, mình quyết định quan tâm đến mối quan hệ giữa Thước Tịch Dạ và Dạ Thiên Ưng rốt cuộc có mối quan hệ gì, mình chỉ muốn thổ lộ với , cho biết, mình thích , . . . . . .

      Thước Tịch Dạ rời , cùng lúc đó, trong con ngươi của Ngô Hiểu Dao chứa ưu thương sâu lại càng thêm sâu."Ha ha ha. . . . . ." lộ ra khỏi tiếng cười nhạo, tiếng cười càng lúc càng lớn.

      ‘ Chát ’ tiếng, tên đại ca tiến lên hai bước cho bạt tai hung hăng: "Mày cười cái gì? ? ?"

      là đau, rất đau. . . . . .

      Cái bạt tai đó đánh vào gò má trắng của chỉ trong nháy mắt sau xuất dấu của năm ngón tay, khóe miệng của cũng rỉ ra chút máu.

      phải là sợ, cũng sợ! Đối mặt kẻ ác, càng sợ hị càng bại hoại phách lối!

      có cầu khẩn, có nước mắt, 18 tuổi kiên cường: "Tôi cho ông biết, ra căn bản tôi phải là phụ nữ của Dạ Thiên Ưng!"

      Ngô Hiểu Dao những lời này trước, ra là nghĩ tới cách đối phó với tên kia rồi.

      Bước đầu tiên trong kế hoạch của chính là bảo những tên đó thả Thước Tịch Dạ, mà bước thứ hai. . . . . .

      Chính là mình chạy trốn! Chỉ là bước thứ hai cũng rất có thể tặng mạng sống của cho bọn kia!

      đánh ván bài, trong ván bài này tiền cược chính là mạng sống của ! Trò chơi này có tên là cố tìm đường sống trong cõi chết!

      "Mày cái gì?" Người đàn ông căn bản tin tưởng lời của Ngô Hiểu Dao.

      "Tôi lừa ông! Tôi phải là phụ nữ của tên Dạ Thiên Ưng kia." Ngô Hiểu Dao ngước đôi mắt to long lanh lên, tràn đầy kiên định nhìn tên kia, chỉ thoáng, khuôn mặt trắng noãn nhắn kia lên nụ cười quỷ dị, lạnh nhạt : "Dạ Thiên Ưng là người, tôi tin tưởng, ông so với tôi còn ràng, đối đãi như thế nào với phụ nữ của , ông cũng có thể hiểu hơn ta. Mà ta. . . . . . Còn à xử nữ ! !"( Ta biết sử dụng từ nào để diễn tả từ sơ nữ )

      Đây là vũ khí lợi hại nhất của Ngô Hiểu Dao! chưa bao giờ cùng Dạ Thiên Ưng xảy ra quan hệ, cho nên điều này cũng có thể chứng minh phải là phụ nữ của Dạ Thiên Ưng chứng cớ lợi nhất là đây!

      mặt nụ cười chính là quỷ dị!

      Hình như là ở đùa cợt mấy tên đàn ông ở trong kho hàng, hoặc như là khiêu khích. . . . . . như vậy hoàn toàn là đùa với lửa là tự thiêu a!

      Người đàn ông nhíu chặt mày lại, sắc mặt trầm xuống, tràn đầy tức giận đưa bàn tay bẩn thỉu về phía Ngô Hiểu Dao. . . . . .

      sợ! Khoảng khắc này sợ, vẻ mặt khủng hoảng đọng trấn định của , run rẩy : "Ông. . . . . . Ông. . . . . . Đừng đụng vào tôi. . . . . . Đừng đụng vào tôi! ! ! !"

      Người đàn ông để ý tới câu cầu khẩn của , bàn tay thô lỗ theo lưng quần di chuyển xuống thăm dò, chen đến chỗ trắng nõn giữa hai chân , tay của tên kia hung hăng chen vào khóm hoa của . . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :