1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 158: Bi thương gặp nhau lần nữa

      Tên thầy giáo này sao mấy lời như như bị úng nước vậy? ! ! ! Hơn nữa còn cái gì mà chuẩn mực? ? ! ! Chủ yếu nhất là. . . . . thanh này? Xưng hô này? Cảm giác này?

      Lông mày Ngô Hiểu Dao cau lại, đưa tay gỡ mắt kích của xuống, vẻ mặt trong nháy mắt dâng lên tầng tức giận u: "Dạ Thiên Ưng! ! ! ! !"

      Cười tà tà, đôi tay của Dạ Thiên Ưng ôm lấy hông Ngô Hiểu Dao vào trong ngực, ngôn ngữ tràn đầy Nhu Tình, đầu tựa vào cổ , chậm rãi : "Bảo bối, tôi nhớ em lắm. . . . . ."

      bao giờ, chưa bao giờ những câu bồn nôn này với bất kỳ người phụ nữ nào, nhìn ra được, trong mắt ấy lóe lên chân thành cùng vô vàng nhớ nhung, nếu cũng đến gần bên cạnh Ngô Hiểu Dao như vậy.

      Ngô Hiểu Dao bị Dạ Thiên Ưng ôm vào ngực cũng đẩy bản tay ôm lấy thắt lưng của , bởi vì trái tim hoàn toàn bị bao phủ bởi lớp sương mù rồi, căn bản còn sức để lo chuyện khác. . . . . .

      Nhìn bộ dạng của Dạ Thiên Ưng như bây giờ, nội tâm đau đớn của lại lần nữa dâng lên. ràng gặp mặt lại nhau, tại sao còn phải đến đây diễn cái vai thầy giáo mà đùa bỡn mình?

      Mới vừa rồi mình còn mình có mắt nhìn người, mình tin tưởng đàn ông . . . . . .

      A, nhưng bây giờ sao?

      Mình bị gạt lần nữa đúng ?

      tin tưởng "Thầy giáo Bắc " càng nhìn ra "thầy giáo Bắc" chính là Dạ Thiên Ưng, là đùa cợt mà, còn mình dối gạt mình, rốt cuộc mình định ngu tới khi nào đây hả?

      Bị lừa gạt lần còn quên ? Thế nhưng lại bị lừa đến ba bốn lượt? ? Mình là khờ đến mức đó mà! Hơn đáng buồn chính là. . . . . .

      Thế nhưng mình lại có thể sinh ra cảm giác với vai thầy giáo Bắc của Dạ Thiên Ưng! Ngay cả lúc này khi Dạ Thiên Ưng gọi mình, trong lòng cũng rung động đẩy ra . . . . .

      bi thương! đáng buồn!

      Giờ phút này, trong đầu Ngô Hiểu Dao chỉ lên hình ảnh Dạ Thiên Ưng và Thước Tịch Dạ quấn quýt với nhau ở quán Bowling, cùng với cảnh bọn họ mỉm cười hạnh phúc.

      Hơn tháng cũng thể quên ? Và thể quên ư? sao! Lần này, tuyệt đối bị tóm cổ nữa đâu! !

      Dạ Thiên Ưng nhất quyết ôm lấy eo của , cái tay khác khẽ vuốt ve gò má mịn màng của , đôi mắt thâm tình nhỉn chăm chăm vào . . . . . .

      Lúc mới bỏ , rất hận ! Hận hiểu! Hận lần nữa tránh né !

      Tìm suốt mười năm nay, tại sao thể ở lại bên cạnh nhiều hơn mà chỉ trong chốc lát?

      Lúc đó nghĩ mình nên tìm , muốn chờ quay trở lại cúi đầu cầu xin . . . . . .

      Nhưng. . . . . .

      Trong vòng hơn tháng, đến, mà . . . . . .

      Nhưng có ngày nào ngừng lại nỗi nhớ nhung về . . . . . .

      bỏ tất cả cao ngạo cùng tôn nghiêm, quyết định lần thứ ba tìm . . . . . .

      Vốn định ở bên cạnh diễn them cái thầy giáo Bắc này thêm vài ngày nữa, nhưng mà nhịn được nữa rồi, từ lúc bắt đầu khi nhìn thấy vào thời khắc ấy, đa muốn lên ôm chặt lấy , muốn thương . . . . .

      Dạ Thiên Ưng từ từ tiến lại gần khuôn mặt nhắn tinh xảo của , muốn dùng nụ hôn để diễn tả nỗi nhớ nhung của đối với , nhưng là. . . . . .
      Ngô Hiểu Dao quả quyết lấy tay bịt kín đôi môi , châm chọc : "Ơ, thế nào? Chủ tịch Dạ hết người chơi rồi nên chạy đến tìm tôi à? ? Lần này hóa trang cũng công phu ấy nhỉ, làm thầy giáo cơ đấy? ?"

      kiềm chế nỗi buồn bã trong lòng, muốn đánh , muốn mắng , nhưng càng như vậy, càng chứng tỏ thể rời xa được . . . . . .

      Đối mặt với châm chọc của , Dạ Thiên Ưng kiềm chế. . . . . .

      Vốn tính khí của rất nóng nảy, nghe xong giọng điệu châm chọc của Ngô Hiểu Dao, lửa giận trong lòng lập tức dâng lên cao.

      Vẻ mặt cố gắng giữ thái độ bình thường, gỡ bàn tay bịt miệng mình ra, trêu ghẹo : " phải tôi sợ tên nào xấu xa dụ dỗ em sao?"

      A, tên xấu xa? Dụ dỗ mình? ?

      đời này mấy tên xấu xa có tên nào cao hơn Dạ Thiên Ưng đâu, còn sợ người xấu khi dễ mình? chẳng lẽ biết, mà khi dễ người khác vô cùng tàn nhẫn hay sao? ? ? ?

      Cuối cùng vẫn khống chế được tâm tình của mình mà rống giận thành tiếng: " chính là xấu nhất đấy! Tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt, cảm thấy tôi dẽ bị lừa phải hả? cảm thấy như vậy là phụ lòng của Thước tiể thư hay ?" Gào xong, ra sức đẩy hai cánh tay của Dạ Thiên Ưng ôm lấy người .

      Dạ Thiên Ưng biết tức giận về vụ kia, cũng biết là nên vui hay nên mừng đây? Hay là nên tức giận? Cươi tà mị, nhanh chậm trêu chọc : "Bé cưng à, cũng ăn dấm hơn tháng rồi đấy, em ăn tới mấy bình dấm đấy hả. Ngoan, nghe lời, đừng giận nữa."

      Dạ Thiên Ưng mấy lời này mà sao có vẻ nhõm vô cùng, giống như mới giết người xong chỉ mỉm cười rời .

      biết, căn bản biết cái gì cả. ghen, sai chính là ghen! Đau khổ cũng có.

      Nhưng là. . . . . .

      Nhiều hơn chính là đau lòng trong ! ! ! ! !

      Khi cái khoảnh khắc biết mình thích Dạ Thiên Ưng, cũng chính là lúc tổn thương của dành cho bắt đầu . . . . .

      Có lẽ cả đời cũng biết được trái tim đau đớn thế nào, mà bây giờ vẫn giữ vững thái độ thong dong mà lừa gạt lần nữa ư?

      Trải qua nhiều lần như vậy, sợ, sợ Dạ Thiên Ưng này rồi!

      Cho tới bây giờ vẫn biết Dạ Thiên Ưng và Thước Tịch Dạ vẫn qua lại với nhau, nhưng tại sao ta lại tới tìm mình lần nữa, đồ đàn ông vô trách nhiệm, đồ vai lại! Cầm tình cảm của phụ nữ làm đồ chơi ! ! ? ?

      " Tôi từng thích , nhưng mà bây giờ tôi. . . . ." suy nghĩ mình nên cho biết, biết rằng bây giờ vô cùng hận , vô cùng chán ghét , mặc dù. . . . . .

      vẫn còn thích , có cảm tình dành cho , nhưng còn cách nào để thao thứ cho tên đê tiện như . . . . . .

      Nửa câu phía sau, phải ra, mà đôi môi của Dạ Thiên Ưng mạnh mẽ ngăn miệng lại. . . . . .

      muốn nghe nửa câu sau của Ngô Hiểu Dao, chỉ cần nửa câu đầu là đủ rồi. . . . . .

      rất ghét mấy người phụ nữ lời với . Cũng chưa từng với bất kỳ người phụ nữ nào, có lẽ về sau cũng . . . . . .

      Nhưng giờ phút này. . . . . .

      nghe đến Ngô Hiểu Dao thích của mình thời điểm, tim của rất vui mừng, là vui mừng. . . . . .

      Trái tim chưa bao giờ cảm thấy đủ, rốt cuộc cũng thỏa mãn. . . . . .

      Đôi môi bá đạo bao bọc lấy vành môi của , khiến cho mũi phát ra thanh "Ô —- ô —-" .

      Tại sao mỗi lần Dạ Thiên Ưng đều bá đạo? ? Mỗi lần đều muốn làm gì là làm? ? Có lẽ trước kia ngoan ngoãn phục tùng, nhưng bây giờ .

      sợ hãi trước uy nghiêm của , cũng cúi đầu trước , càng khuất phục chỉ có mình đổi lấy tổn thương, bây giờ muốn phản kháng. . . . . .

      Đưa tay hung hăng nắm lấy vết thương bả vai của , trán của thoáng chốc xuất tia mồ hôi lạnh, chân mày nhíu lại, môi vẫn như cũ dính chặt môi . . . . .

      Lời Bỉ Bỉ: bạn Bỉ định đổi lại từ ‘’ thành ‘’. Mọi người cho cái ý kiến nhé

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 159: Tại sao lại chút kiêng kị nào mà tổn thương phụ nữ?
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Máu vết thương vai Dạ Thiên Ưng dính đầy vào tay của , lớp áo trắng nơi bả vai của cũng có đóa hoa màu đỏ tươi . . . . . .

      Tay của . . . . . .

      Từ từ buông lỏng bả vai Dạ Thiên Ưng, đành lòng tổn thương , mềm lòng, muốn hỏi Dạ Thiên Ưng có đau hay . . . . . .

      Cuối cùng, vẫn cách nào tuyệt tình với Dạ Thiên Ưng được rồi. . . . . .

      Tại sao lần lượt bị gây tổn thương nhưng vẫn thể ngừng dừng tình cảm cho ? ? ?

      Ai có thể cho biết lt do được ? ? ? ?

      Nước mắt theo khóe mắt từng giọt long lanh rơi xuống, giống như từng viên trân châu lấp lánh khiến cho người ta thương tiếc vô hạn. khiến lạnh lòng.

      Môi Dạ Thiên Ưng từ từ rời khỏi môi , ôm ngồi lên hai chân , dịu dàng mà tỉ mỉ lau từng giọt nước mắt cho . . . . . .

      "Đừng nữa hành hạ tôi nữa, tôi chịu nổi, cầu xin . . . . . ." chuyện với Dạ Thiên Ưng ngày càng mềm mại. . . . . .

      có cảm giác mình phát điên rồi, hóa điên rồi! như vậy mà lại dịu dàng với ư, biết mình lại sắp rơi vào bẫy của rồi! ! ! !

      Mắng bản thân mình vô số lần là được để đàn ông nắm giữ, bao giờ tin tưởng loại đàn ông như Dạ Thiên Ưng, hận chết Dạ Thiên Ưng rồi, nhưng cuối cùng, mình lại thể chống đỡ nỗi cái dịu dàng của .

      Bây giờ chỉ muốn cầu xin tha cho lần. . . . . . chơi nổi. . . . . .

      Nhìn ấy rơi nước mắt mà lòng đau, Dạ Thiên Ưng hiểu, chẳng lẽ mình đối xử tốt với , vẫn thể thấu hiểu hết mọi chuyện ư?

      Tình trạng bây giờ, căn bản thể tất cả với được! ! !

      "Bảo bối, đừng khóc." nhàng liếm hết nước mắt còn lưu lại mặt Ngô Hiểu Dao.

      Rất rất . . . . . .

      Thưởng thức từng giọt nước mắt trân châu của ấy, tim của cũng rất chua xót. . . . . .

      " biết quá đáng hay sao? ? Tôi dùng khoảng thời gian tháng mới có thể từ từ quen …nhưng tại sao lại xuất vào lúc này?"

      Tại sao à? Tại sao à?

      Nếu như ra, có lẽ quên thứ tình cảm trao cho , nhưng là. . . . . .

      tuyệt đối quên được người này. . . . . .

      Giọng Dạ Thiên Ưng vừa chứa ra lệnh lẫn nhu hòa: "Tôi cho phép em quên tôi! Tuyệt đối cho phép!"

      Ở trong lòng của , 12 năm nay Ngô Hiểu Dao quên lãng , thế mà trong 12 năm ấy ngày trôi qua cũng chưa từng quên . . . . .

      tại, vất vả mới nhớ đến , cho nên tuyệt đối cho phép quên lẫn nữa! ! ! !

      Nhung nhớ như thế nào?

      Dạ Thiên Ưng biết chính tổn thương cho bao nhiêu.

      ngừng ý nghĩ muốn quên , muốn mang bóng dáng của khỏi tâm trí của , nhưng thất bại, thậm chí ngay cả cảm tình dành cho cũng tan biến. . . . . .

      lúc này, điện thoại của Dạ Thiên Ưng để bên mép giường vang lên.

      lau nước mắt cùng với Dạ Thiên Ưng nhìn qua, màn hình hiên lên người gọi là Thước Tịch Dạ. . . . . .

      trận đau đớn lần nữ xâm nhập vào trái tim , mềm yếu lúc nãy dành cho dần dần biến mất, lâu hết nước mắt mặt, toan tính rời , nhưng. . . . . .

      Dạ Thiên Ưng dùng tay ôm chặt lấy eo , khiến cho ngồi ngoan ngoãn chân mình!

      Đến tột cùng cũng biết muốn làm gì? ?

      Chẳng lẽ còn phải tiếp tục ở trước mặt mình biễu diễn cái cảnh ngọt ngào của và Thước Tịch Dạ ư?

      Đủ rồi!

      Đủ rồi!

      Lúc nào mới ngừng hành hạ đây? ?

      Dạ Thiên Ưng đưa tay mở hệ thống loa ngoài điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến thanh của Thước Tịch Dạ: "Thiên Ưng, em là Tịch Dạ."

      Ngô Hiểu Dao muốn nghe, muốn nghe nội dung cuộc chuyện của bọn họ, càng muốn cho Thước Tịch Dạ biết Mình ở chung chỗ với Dạ Thiên Ưng!

      ra sức giùng giằng, trong con mắt toàn vô dụng, nội tâm càng thêm bàng hoàng luống cuống. . . . . .

      "Chuyện gì?" Giọng lạnh lùng của Dang Thiên Ưng vang lên, hỏi Thước Tịch Dạ.

      "Thiên Ưng, ở đâu, bây giờ em qua gặp ." Nghe mấy lời này của Thước Tịch Dạ, càng thêm bàng hoàng.

      Chuyện giữa bọn họ nên riêng là được rồi, tại sao Dạ Thiên Ưng cứ nhất quyết giữ lại đây, nghe cuộc chuyện giữa bọn họ ?

      muốn nhìn thấy Thước Tịch Dạ, van cầu Dạ Thiên Ưng có thể tốt bụng giây được , cứ như vậy để . . . . . .

      "Cùng người của tôi ở chung chỗ. . . . . ." Sau khi Dạ Thiên Ưng xong câu này thâm tình nhìn Ngô Hiểu Dao.

      Thoáng chốc, cơ thể giãy giụa của Ngô Hiểu Dao ngừng hẳn , hoàn toàn ngẩn người. . . . . .

      hiểu. . . . . . hiểu tại sao Dạ Thiên Ưng lại gọi mình như thế trước mặt Thước Tịch Dạ? ?

      Ở Trung Quốc người đại diện cho cái gì, Dạ Thiên Ưng biết ? ? Người thương duy nhất! So người tình hay bạn đều có sức nặng hơn rất nhiều.

      có biết với Thước Tịch Dạ những gì ? ? ? ? sợ Thước Tịch Dạ chia tay với ư? ? cảm thấy như vậy là tổn thương tình cảm của Thước Tịch Dạ ư? ? ?

      Lần này định hát bài tuồng nào đây? ?

      Chẳng lẽ vì muốn tiếp tục đùa bỡn mình, có thể đến người tình cũng cần? ? Nhưng. . . . . .

      Tại sao tim của mình lại có kích động lẫn bi thương trong ấy? ?

      Ngô Hiểu Dao hiểu tại sao Dạ Thiên Ưng phải như vậy với Thước Tịch Dạ, lại còn hiểu vì sao Dạ Thien Ưng lại muốn tổn thương Thước Tịch Dạ. Chẳng lẽ muốn tự mình rơi vào cái bẫy do đặt ra? ?

      Bây giờ nên tính là gì đây? Mình lên chức vụ là kẻ thứ ba ư? ? ? ? Hoang đường! Quả quá hoang đường!

      Dạ Thiên Ưng quả biến tình cảm của phụ nữ thành thứ đồ chơi của ! ! !

      Lúc này Ngô Hiểu Dao cảm thấy Thước Tịch Dạ đáng thương, thậm chí muốn mở miệng giải thích vài điều. Nhưng. . . . . .

      "A, vậy làm phiền !" xong, Thước Tịch Dạ liền cúp điện thoại.

      Cậu trả lời này khiến Ngô Hiểu Dao bị lấp xuống hố sâu rồi.

      hiểu, tại sao Thước Tịch Dạ lại có thể bình tĩnh như vậy? ? Tại sao ấy lại có thái dộ như vậy? ? Chẳng lẽ ấy hiểu câu của Dạ Thiên Ưng? ? Hay là ấy quen với thói trăng hoa của ?

      A, bây giờ NGô Hiểu Dao thể hình dung được nỗi lòng của mình nữa rồi.
      Bất đắc dĩ? đáng buồn? Thế nhưng mình lại thích cái người đàn ông này? ? Đủ rồi! chịu đủ rồi!

      "Bé cưng, có thể sao?" Dạ Thiên Ưng chỉ hi vọng Ngô Hiểu Dao có thể hiểu, vàquan hệ Thước Tịch Dạ chỉ là danh nghĩa mà thôi.

      Nhưng là, Ngô Hiểu Dao hiểu, thậm chí thấy đối xử như vậy với Thước Tịch Dạ lại biến thành cái vẻ chán ghét như thế!

      Nghe câu hỏi Dạ Thiên Ưng . Ở trong lòng Ngô Hiểu Dao dâng lên tràng cười tự giễu. . . . . .

      Có thể sao?

      Dạ Thiên Ưng chỉ vì muốn lừa quay trở lại bên cạnh , mà lại có thể vô tình gây tổn thương cho Thước Tịch Dạ? ?

      Hèn hạ! rất hèn hạ! ! Vì mà khóc quả đáng chút nào! ! ! !

      Lau khô nước mắt. Khinh thường khẽ hừ tiếng, lạnh lùng nhìn vào đôi mắt Dạ Thiên Ưng, tức giận quát: " có biết bây giờ tổn thương biết bao nhiêu người hả? ?"

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 160: lần nữa gặp hoàng tử u buồn
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Lau khô nước mắt. Khinh thường khẽ hừ tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Dạ Thiên Ưng, tức giận quát lên: " có biết bây giờ làm tổn thương ít người hay hả? ?"

      Nghe lời trách mắng của Ngô Hiểu Dao, Dạ Thiên Ưng cười khổ . . . . .

      nên làm thế nào quan hệ của mình với người phụ nữ ấy cho này biết đây? ! ?

      làm thế nào cho này biết bây giờ bản thân mình ở hoàn cảnh nguy hiểm ra sao?

      chỉ hy vọng có thể vui vẻ, tốt nhất cái gì cũng biết, chỉ cần vui vẻ ở cùng chỗ với là tốt rồi.


      Tốt nhất thế giới này tất cả mọi người đều nghĩ Dạ Thiên Ưng phải bảo vệ được người nào, như vậy đối với Ngô Hiểu Dao mới là tốt nhất, bảo vệ tốt nhất . . . . . .


      "Bảo bối, có rất nhiều chuyện em hiểu, bây giờ tôi có cách nào cho em biết hết. Nhưng là tôi thề, từ hôm nay trở , ngoài em ra tôi chạm vào nào dù chỉ chút!" Giờ phút này khuôn mặt của Dạ Thiên Ưng quả rất chân thành, chưa bao giờ chân thành như vậy. . . . . .


      Nhìn khuôn mặt chân thành của , lòng của dao động. . . . . .


      Trong tâm trí của ngừng cho chính mình biết, Dạ Thiên Ưng là giả tạo, là giả tạo thôi! ! !


      Tuyệt đối được mắc lừa! !

      Quả thực mình có rất nhiều điều hiểu! ra bản thân mình còn , nhưng nê lấy mình ra đùa bỡn như vậy! !

      "A, tôi hiểu." Giọng của Ngô Hiểu Dao chứa đầy lạnh lùng, xong lấy tay đẩy Dạ Thiên Ưng ra: "Chuyện trước trước đây tôi hiểu, xin đừng quấy rầy tôi!"

      Ngô Hiểu Dao lạnh lùng ra khỏi phòng làm việc của Dạ Thiên Ưng, chặn lại, cũng giữ lại, những gì nên , nên làm những gì muốn làm. Chưa từng vì người con bỏ ra nhiều thứ như thế, nhưng tại. . . . . .

      A, có lẽ là buông tay !

      Ngồi ở giường, khuôn mặt của Dạ Thiên Ưng thoáng lên tia bất đắc dĩ, thở dài hơi sâu, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. . . . . .

      ******


      Nước mắt, tràn ngập hai má của Ngô Hiểu Dao.

      Đối với lời của Dạ Thiên Ưng, động lòng , đối với đôi mắt của Dạ Thiên Ưng, lại động lòng . thể phủ nhận , bây giờ còn thích .

      Nhưng là, muốn lại tổn thương. . . . . .

      mệt mỏi, tâm can cũng mệt mỏi. . . . . .

      Ngô Hiểu Dao cúi đầu rất nhanh bước , hành lang mọi người ngạc nhiên khi nhìn thấy .

      nghĩ khóc, lại càng muốn gọi người khác đến nhìn khóc, chỉ là, căn bản thể khống chế nước mắt!

      phải tốt lắm sao? Bản thân mình phải bị mắc lừa sao? ? Vì cái gì phải khóc chứ? Chẳng lẽ hối hận có mắc lừa Dạ Thiên Ưng sao. . . . . . ? ?

      Ngay khi thời điểm Ngô Hiểu Dao hoài nghi, bỗng nhiên có chiếc áo trùm kín đầu .

      đợi phản ứng lại, đôi tay giữ cánh tay của lại, dẫn về phía trước. . . . . .

      Ai vậy? ? Thực ra như vậy cũng tốt. . . . . .

      A, cũng muốn bị bạn học nhìn thấy nước mắt mặt mình , bây giờ có chiếc áo này đầu, có ai nhìn thấy bộ dạng xấu xí của .

      Có lẽ là lừa mình dối người , chí ít cũng có thể sảng khoái mà khóc.

      biết ai trùm áo và dẫn đâu, cũng có hỏi, mà là chậm chạp bị người nọ dắt .

      Bỗng nhiên dừng bước chân i, áo đầu Ngô Hiểu Dao bị lấy xuống.

      Chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn đến chính là. . . . . .

      Bắc Thiên Thần! ? !

      . . . . . . . . . . . .

      . . . . . . . . . . . .

      Trong chốc lát, quả thực biết mình nên khóc hay là nên cười ? ! !

      Ha ha ha ha, là theo như lời của học trưởng Bắc Thiên Thần, mỗi lần vào lúc tinh thần sa sút bọn họ lại gặp nhau.

      Hơn nữa mỗi lần đều là lúc bị Dạ Thiên Ưng chơi đùa khiến rơi nước mắt lại gặp ngay ta.

      Trong đôi m ắt của Bắc Thiên Thần xuất tia đau buồn, biết là ai làm cho Ngô Hiểu Dao khóc đến mức như vậy, cũng biết lần rồi lần nữa chảy nước mắt vì ai.

      chỉ biết là, nhìn thấy dáng vẻ khi khóc của , nhịn được muốn an ủi . . . . . .

      gì hết, Bắc Thiên Thần tay lấy ôm vào trong lòng.

      Lẽ ra Ngô Hiểu Dao ngừng khóc, biết làm sao đối mặt với động tác của Bắc Thiên Thần. . . . . .

      "Sao em cứ thế này nhỉ, vì cái gì mà mỗi lần ở đây em đều khóc?" lời của Bắc Thiên Thần lộ vẻ dịu dàng, ánh mắt tràn ngập đau buồn.

      Đôi tay ôm lấy , hăn cảm giác cơ thể này gầy và yếu ớt. . . . . . Ha ha, tổng cộng khóc mấy lần nhỉ? Hình như mỗi lần đều bị Bắc Thiên Thần bắt gặp.

      "Phốc" tiếng, Ngô Hiểu Dao bất đắc dĩ nở nụ cười, nhàng đẩy hăn ra khỏi ngực, ngồi xổm mặt đất, dường như cảm thấy đau hai bên sườn.

      Hành động của là do mới vừa rồi cười lại chuyển sang khóc, nhưng ma trong lòng còn khó chịu như lức nãy nữa rồi.

      "Ha ha." Bắc Thiên Thần ôn nhu cười, ngồi xổm trước mặt của , vươn tay nhéo nhéo hai cái má mềm mại của : "Cái này đúng thôi, có thể lần sau em gặp lại tôi, em cười phải ?"

      Ha ha, nhìn cười tươi, Ngô Hiểu Dao ngay liền cảm thấy người con trai trước mắt này hài hước, hoặc là người con trai này như ánh nắng mặt trời ấm áp trong lòng .

      Lúc mới đem áo trùm lên đầu giống như che khoi cái thế giới ngoài kia, bây giờ mỉm cười, cũng là bởi vì Bắc Thiên Thần xuất .

      Trong lòng thoải mái , thoải mái nhiều, cứ như vừa mới buồn phiền, ở bên cạnh Bắc Thiên Thần mỉm cười đa còn thấy nó nữa: "Cám ơn , Bắc Thiên Thần học trưởng."

      "Ha ha, tôi có làm cái gì đâu" Bắc Thiên Thần nhàng xoa đầu của . Còn hơn nhìn thấy của khóc, thích nhìn những lúc cười rộ lên. . . . . .

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 161 : cho thế giới
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Ngô Hiểu Dao tới lớp học, ngước mắt thấy trong lớp học bao vây lại cụm,tính tò mò của dâng lên. Nhìn bạn thân La Bích Nghi cũng ở trong cái nhóm kia.

      Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ? Tò mò bước qua đúng lúc thấy. . . . . . Lăng Thánh Quân? ? ? Sao lại ở đây? ?


      "A." Lăng Thánh Quân theo đám người trong lớp nhìn về phía Ngô Hiểu Dao, mỉm cười vẫy vẫy với : "Người đẹp lại gặp rồi nhé." Ngô Hiểu Dao bước đôi
      .

      Lăng Thánh Quân vừa gọi xong, tất cả sinh viên nữ xung quanh đều dùng ánh mắt bén lửa nhìn về phía Ngô Hiểu Dao.


      Bầu khí này? Cái quái gì đây hả? ! Ngô Hiểu Dao cau mày, run rẩy hỏi: ". . . . . . Sao cũng đến đây?"


      Muốn làm gì đây chứ?


      Dạ Thiên Ưng đến đây,Lăng Thánh Quân cũng đến đây? ! ! Nâng mắt lên nhìn khắp cả lớp, biết Hàn Tuấn Hi có đến đây ? Lăng Thánh Long đâu? ? Hạ Uyển Uyển đâu? ? Tập đoàn Tác Ni có phải bị đóng cửa rồi ? Sao tất cả bọn họ lại di chuyển đến trường thế này?

      "Hắc! Ông xã bảo tôi tới."

      Những lời này của Lăng Thánh Quân rất có lực sát thương , khiến tất cả sinh viên nam cũng đều nhìn chăm chú về phía Ngô Hiểu Dao !


      Nghĩ lại dung nhan Ngô Hiểu Dao như vậy tuyệt đối là bông hoa của lớp, Hoa hậu giảng đường cũng có thể lắm chứ! Mà sao lại có bạn trai rồi? Cho nên mấy sinh viên nam kia thất vọng rồi.


      Hả. . . . .

      Mặt mày Ngô Hiểu Dao đông cứng lại, biết Lăng Thánh Quân cái gì, cũng có vội vàng giải thích, cũng có bực tức, xoay người im lặng ngồi trở lại vị trí bên .

      Lăng Thánh Quân bên ngoài biểu vẻ tức giận, hơn nữa chuyện cách hài hước, thể hấp dẫn các sinh viên nữ cảm mến. La Bích Nghi cũng ngoại lệ. Chỉ là bây giờ sau khi nghe Lăng Thánh Quân xong, mặt mày La Bích Nghi trầm xuống, phân biệt nặng kéo kéo Lăng Thánh Quân, đưa ra ngoài lớp học : "! Ông xã của Dao Dao là ai? ! ! !"

      Bây giờ La Bích Nghi tìm kiếm hoài cũng thấy người đàn ông bắt nạt Ngô Hiểu Dao, lúc này Lăng Thánh Quân xuất chính là giúp chuyện lớn ! ! !

      A, lúc này (giờ đây) Lăng Thánh Quân có chút thất vọng , cho rằng vì vẻ đẹp của mình, này lôi mình ra ngoài rồi tỏ tình với mình, chẳng qua là tìm tên Dạ Thiên Ưng kia ư?

      Thế nhưng, muốn nhắc tới Dạ Thiên Ưng là ai cơ chứ? thể hình dung nổi !

      Người Dạ Thiên Ưng cũng như tên của như con chim ưng giang cánh bay bay trời rộng lớn! Và Lăng Thánh Quân lòng dạ coi Dạ Thiên Ưng như thần tượng của mình.

      Tính tình của tuy rằng hơi nóng nảy, nhưng mà não bộ và mưu trí hơn người của khiến bao kẻ bình thường phải ngưỡng mộ!

      Quá trình từ kẻ nghèo túng từng bước trở thành người giầu có đều được Lăng Thánh Quân chứng kiến, nỗ lực của , tất cả bọn họ gộp lại cũng bằng mình Dạ Thiên Ưng.

      Nghĩ vậy, nụ cười của Lăng Thánh Quân có chút trầm xuống, vẻ mặt còn cực kỳ nghiêm túc : " tốt lắm, rất tuấn tú, là người đàn ông vĩ đại."

      "Vĩ đại? Vĩ đại mà cùng người con khác hôn môi cho Dao Dao xem sao? ?" Bây giờ La Bích Nghi nổi điên rồi, phải Ngô Hiểu Dao và người đàn ông ấy liên lạc nữa hay sao? Vì sao Lăng Thánh Quân còn xuất ở đây? Chẳng lẽ là người đàn ông kia muốn tìm Ngô Hiểu Dao giảng hòa? ?

      Lăng Thánh Quân nghe chất vấn của La Bích Nghi, chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười .

      chưa từng tiếp xúc qua người phụ nữ nào bên Dạ Thiên Ưng, bởi vì đổi phụ nữ thường xuyên, cũng tuyên bố với em đó là người phụ nữ của .

      Mà ngược lại, Dạ Thiên Ưng liên tục tìm kiếm Ngô Hiểu Dao trong hai năm nay, lại hết lần này đến lần khác tiếp cận , kiên trì với , cố chấp với . So với người khác Lăng Thánh Quân nhìn qua có thể hiểu được. Người phụ nữ của Dạ Thiên Ưng cũng chi có Ngô Hiểu Dao.

      " hiểu đâu, dù sao Hiểu Dao và người đàn ông ấy, có lẽ bây giờ được hạnh phúc, nhưng về sau nhất định cho Hiểu Dao thế giới!"

      Lời này của Lăng Thánh Quân nghe có vẻ là , nhưng nghe xong La Bích Nghi có chút ngạc nhiên. . . . . .

      Người đàn ông ấy rút cuộc là người đàn ông như thế nào? ? ? Bây gờ Ngô Hiểu Dao còn thích sao? ? Lúc này đối với người đàn ông mà Ngô Hiểu Dao thích quả là tò mò. . . . . .

      Nhưng mà có hỏi Lăng Thánh Quân như thế nào, cũng chịu người đàn ông mà Ngô Hiểu Dao từng thích là ai, cũng như, ngô Hiểu Dao cũng chịu ra.

      Chạy về lớp học, La Bích Nghi ngồi ở bên cạnh của Ngô Hiểu Dao, nghiêm túc tra hỏi: "Dao dao, có phải người đàn ông trước kia cậu thích đến tìm cậu hay ? ?"

      Nghe hỏi như vậy, Ngô Hiểu Dao ngây ra lúc, làm sao mà cho La Bích Nghi biết mình còn thích như thế nào? làm sao với ấy, người đàn ông mình thích chính là thầy Bắc chứ?

      ". . . . . . Ha ha, Bích Nghi, ta hơi mệt, về ký túc xá trước, hôm nay ra ngoài chơi được đâu, ngày mai rồi nhé."

      Xin lỗi! xin lỗi Bích Nghi!

      Trong lòng liên tục giải thích, biết mình lừa gạt bạn tốt của mình, nhưng mà cũng biết tính cách của La Bích Nghi, sợ sau khi cho La Bích Nghi biết, thầy Bắc chính là người mình thích, La Bích Nghi tìm cãi nhau.

      muốn như vậy, muốn nhìn thấy bạn tốt và người đàn ông mình thích cãi nhau, cho nên chỉ có thể lừa dối bạn tốt . . . . . .

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 162: Đọc thư tình trong lớp Tiếng .
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Sáng sớm hôm sau, Ngô Hiểu Dao lờ mờ mở đôi mắt còn buồn ngủ. Từ chiều ngày hôm qua sau khi quay về phòng ngủ nằm tới tận bây giờ.

      biết mình ngủ từ mấy giờ, cũng biết mình ngủ trong bao lâu, chỉ biết là, sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là. . . . . .

      Dạ Thiên Ưng rồi sao? Vết thương vai chữa khỏi rồi sao? ? ?

      Vì sao, vì cái gì mà mình mở mắt ra nghĩ đến lại là Dạ Thiên Ưng chứ?

      Nếu thích phải cho biết chứ ! nghĩ ở cùng chỗ với rồi nhớ tới a ! ! ! ! !

      Trong lòng của Ngô Hiểu Dao ngừng đấu tranh , thích , cũng muốn bị thương.

      Có lẽ loại người mâu thuẫn, bị lừa bao nhiêu lần, bị tổn thương bấy nhiều lần,vậy mà lại bắt đầu chùn bước tiếp. . . . . .

      ra khỏi phòng ngủ rồi tới lớp học, hôm nay tiết đầu tiên ở lớp vẫn là tiết tiếng , mất hồn mất vía khi ở trong lớp học, dường như mong chờ cái gì đó. . . . . .

      Reng ——-

      tiếng reo của chuông phát lên, Ngô Hiểu Dao nháy mắt mấy cái mới phát ra vào tiết học.

      hành lang yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân, hai mắt của nhìn chăm chú vào cửa, đúng lúc này. . . . . .

      Thầy Bắc đến. . . . . .

      Trong nháy mắt khóe miệng của rũ xuống rồi cười nhạt. A, có chút khinh thường chính mình , ngày hôm qua còn thề son sắt bảo Dạ Thiên Ưng đừng tới đây quấy rầy mình , thế mà hôm nay khi nhìn vào trong lớp, bản thân mình lại tự giác nở nụ cười! ?

      Còn có, Sao lại lên lớp? Hôm nay phải nên ở công ty sao? Còn có Lăng Thánh Quân ngồi bên cạnh mình nữa, vì lý do gì mà làm?

      A! ! ! Làm gì mà quan tâm bọn họ đâu? ? Vì cớ gì mà cứ nghĩ đến cơ chứ? ? .

      Trong lòng Ngô Hiểu Dao tràn ngập mâu thuẫn, luôn nghĩ muốn rời xa , rồi lại tự giác lần lượt bị tác động trở lại. . . . . .

      Dạ Thiên Ưng vào trong phòng học làm như thấy , vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc giảng dạy cho cả lớp .

      Trong giờ học Ngô Hiểu Dao vẫn thể tập trung được, cúi đầu xuống, bởi vì ngẩng đầu lên thể trốn được bóng dáng để rồi bốn mắt đối diện nhìn vào nhau.

      "Who gave me to translate,what the book the first in the sixth page of the contents of the. (Ai dịch giùm cho tôi, nội dung của phần thứ nhất nằm ở trang sáu của quyển sách này . )"

      Nghe được vấn đề của Dạ Thiên Ưng hỏi, Lăng Thánh Quân vội vàng đem sách của mình đặt lên bàn của Ngô Hiểu Dao.

      Trong nỗi hoang mang lo sợ khó hiểu nhìn về phía Lăng Thánh Quân. . . . . .

      "Thầy gọi phiên dịch kia nội dung sách kìa, mau phiên dịch ." Lăng Thánh Quân có lòng tốt nhắc Ngô Hiểu Dao.

      vừa tập trung chút, hoàn toàn biết Dạ Thiên Ưng về cái gì, cũng biết Dạ Thiên Ưng có gọi trả lời vấn đề đấy hay .

      nhìn Dạ Thiên Ưng lấy cái, liền đứng lên.

      Dạ Thiên Ưng đứng trước bục giảng thấy như vậy bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, bạn học trong lớp ngạc nhiên.

      ai kêu trả lời? Sao lại đứng lên như vậy ? Bọn họ có biết, tất cả đều là trò đùa của Lăng Thánh Quân? Nhưng mà, phía sau còn có chuyện gì xảy ra nữa đây.

      Chỉ thấy, Ngô Hiểu Dao đem nội dung phiên dịch lăng thánh quân đưa cho mình, lớn tiếng đọc : "Hai năm nay em vẫn thể nhớ đến , hai năm nay em vẫn thể quên được mọi chuyện về , hình ảnh khắc sâu vào trong tâm trí của em, em , Thiên. . . . . ." Đọc được đoạn này, cảm giác đúng, nhìn về phía khuôn mặt của Lăng Thánh Quân bên cạnh, chau mày, vẻ mặt chứa đầy căm phẫn : " cho tôi cái gì đây hả? ? ?"

      "Phốc" tiếng, Lăng Thánh Quân ở bên cạnh che miệng cười lên xấu xa, thanh của tất cả mọi người trong lớp cười chế giễu Ngô Hiểu Dao cũng phát ra .

      Nghe thấy tiếng cười chế giễu chối tai, xấu hổ muốn tìm cái hố để chui vào, rốt cuộc là vì sao Lăng Thánh Quân lại chỉnh ? Vẫn là Dạ Thiên Ưng bảo chỉnh sao?

      Im lặng cúi đầu gì, rất muốn chạy ra phòng học, nhìn bức thư bàn xem, thứ mà chính đọc lúc nãy chỉ chưa xem hết toàn bộ. Cuối cùng vẫn còn chữ nữa chưa đọc xong chính là chữ ‘ Ưng ’!

      " được cười ! !" Bỗng nhiên, Dạ Thiên Ưng lúc nào cũng duy trì trầm mặc mà lại bực tức dùng thước dạy gõ xuống bàn, cảm xúc trong nhất thời chứa đầy tức giận, trực tiếp đứng lên dùng tiếng Trung với mọi người.

      Tấm lòng của Lăng Thánh Quân với là tốt, nhưng cần dùng loại biện pháp này bảo Ngô Hiểu Dao lời tỏ tình với mình, bạn học trong lớp của cười chế giễu, càng thêm tức giận! ! !

      Tiếng cười trong lớp dần mất hẳn, điệu cười xấu xa của Lăng Thánh Quân cũng thấy , biết Dạ Thiên Ưng tức giận.

      Thời điểm Ngô Hiểu Dao tỏ tình với , nên cười xấu xa mới đúng, vì cái gì mà giận chứ? Lăng Thánh Quân hiểu, hiểu gì hết!

      Dạ Thiên Ưng bước nhanh về phía trước mặt Ngô Hiểu Dao, vươn tay cướp lại quyển sách tay , đem cái trò đùa chọc người khác mà bực tức nhìn về phía Lăng Thánh Quân: "Bạn học Lăng Thánh Quân! Cậu nếu muốn ở đây dạy dỗ người, cẩn thận tôi. . . . . . ! ! ! ! !" còn chưa dứt lời, đưa tay cầm lấy tờ giấy rồi đứng lên, nhìn thấy Ngô Hiểu Dao liếc cái, lạnh lùng xoay người trở về bục giảng.

      Bạn học trong lớp đều ngạc nhiên, bọn họ vẫn nghĩ đến ông thầy kia là người ngoại quốc, nghĩ tới ông ta được tiếng Trung Quốc như vậy? Còn có chính là. . . . . .

      Bọn họ biết thứ mà Ngô Hiểu Dao đọc đó chính là thư tình, nhưng lại nghĩ tới chuyện đây là dậy dỗ của Lăng Thánh Quân dành cho Ngô Hiểu Dao? Được hỗ trợ của Dạ Thiên Ưng, hiểu lầm cũng được xóa bỏ, các sinh viên trong khóa cũng còn cười giễu nữa. . . . . .


      Hôm nay tặng mọi người hai chương nhé, đền bù thỏa đáng http://***************.com/images/smilies/icon_iou.gif

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :