1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 148: Máu tanh ở lò sát sinh dưới tầng ngầm

      Gỡ bàn tay ra khỏi cánh tay , mặt Ngô Hiểu Dao coi như còn gì nữa bước ra khỏi phòng làm việc của . Nhưng, khi vừa ra khỏi phòng làm việc ấy, lúc về hướng thang máy, nước mắt của từng giọt rơi xuống má. . . . .

      Bốn người đứng bên ngoài thấy khí trong phòng làm việc hòa thuận, thấy Ngô Hiểu Dao chạy ra, trừ Hàn Tuấn Hi những người còn lại đều vào trong phòng làm việc.

      Hà Tuấn Hi đuổi theo thang máy, vươn tay kéo cánh tay Ngô Hiểu Dao lại, nhìn bộ dạng đau lòng của , biết bọn họ chấm dứt rồi. . . . . .

      Ngô Hiểu Dao giương mắt nhìn Hàn Tuấn Hi kéo mình lại, lau nước mắt mặt, nức nở : "Chuyện gì?"

      Lời này hỏi xong, Hàn Tuấn Hi chậm rãi móc ra tờ chi phiếu trong túi áo vest, đưa cho : "Cám ơn . . . . . ."

      thèm nhìn tấm chi phiếu lấy cái, lạnh lùng gạt cánh tay Hà Tuấn Hi ra: "Tôi phải vì lời của mà rời xa ấy! Cho nên cần phải đưa chi phiếu cho tôi!" Dứt lời, chạy nhanh vào trong thang máy.

      Nhìn bóng lưng đơn của ây, trong lòng hàn Tuấn Hi có cảm giác thể thành lời. . . . . .

      ☆★☆★☆★☆★

      Dạ Thiên Ưng đứng trong phòng làm việc nhúc nhích, nhìn bóng lưng đơn của , khóe miệng lên nụ cười khổ. . . . . .

      sai rồi sao? nhận ra, nhận ra, chuyện ngày hôm qua. . . . . .

      A, cần giải thích, giải thích để làm gì được đây? ?

      Tìm 12 năm, tìm kiếm 12 năm, cuối cùng đổi lấy cũng là rời của ngày hôm nay!

      tới cửa sổ sát bên cạnh, nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài, nếu bây giờ có thể đứng ở nóc đỉnh thế giới tốt biết bao nhiêu?

      Có lẽ hài lòng mới là thứ khiến người ta cảm thấy thỏa mãn bây giờ? ? ?

      Ba người tiến vào bên trong phòng làm việc của Dạ Thiên Ưng nhưng im lặng câu gì, bọn họ biết nếu giờ phút này họ thốt ra câu gì có hại diệt thân mà thôi.

      Trầm mặc chốc lát, Dạ Thiên Ưng lên tiếng trước: " xuống tầng ngầm!" xong, mang theo ba người kia vào thang máy, còn Hàn Tuấn Hi cũng theo sau bọn họ vô trong.

      Công ty 50 tâng mặt đất là chỗ làm việc, nhưng 5 tầng còn lại dưới đất từ tầng 1 đến tầng 3 là bãi đỗ xe, có ai biết tầng 4 và tầng cuối cùng được dùng để làm gì.

      A, nơi đó là được. . . . . .

      Thiên đường vui vẻ của Dạ Thiên Ưng, cũng là ‘lò sát sinh dưới đất’ của !

      Ánh đèn lờ mờ chiếc sáng gian dưới tấng 5, cả tầng năm tỏa ra cỗ rùng rợn ghê người cùng với mùi vị ẩm ướt khiến người ta dựng tóc gáy.
      Dạ Thiên Ưng dùng khăn che miệng, chậm rãi vào trong. Bên trong đại sảnh ước chừng có 20 người đàn ông đứng, tây trang thẳng thớm.

      Bởi vì Dạ Thiên Ưng tiến vào trong, mọi người cúi chào 90 độ, cho đến khi ngồi xuống ghế mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Dạ Thiên Ưng toát ra hương vị của bậc đế vươg, người mặc tây trang dẫn theo tên đàn ông mặt đầy máu me đến trước mặt .

      Bởi vì kéo, tên đàn ông máu me đầy người kia như mấy cho chó chết, bị kéo lê kéo lết tạo nên vết máu dài nền nhà, cho đến bị kéo đến trước mặt , vết máu kia mới dừng lại. . . . . .

      Dạ Thiên Ưng chậm rãi tới trước mặt tên "Chó chết", lạnh lẽo chất vấn: "Ngươi , ai là người phá hoại công ty của tôi ? !"

      Biểu lộ của trong giờ phút này tràn đầy nghiêm túc, tình huống này bốn người bọn họ đều quen thuộc, khẳng định tâm tình bây giờ của được tốt. Vứt bỏ tình người nơi khác.

      Tên đàn ông nằm mặt đất câm miệng , giờ đây chỉ còn những hơi thở thoi thóp, cho nên còn sức lực để chuyện.

      Nhưng những biểu ấy đối với Dạ Thiên Ưng còn có gì là đáng giá, đưa chân dậm lên cổ họng của tên kia, khiến cho tên đó còn thoi thóp hơi trước

      "Thiên Ưng, miệng tên này rất cứng!" Lăng Thánh Long đứng sau lưng lên tiếng.

      Người nằm dưới đất bây giờ chính là trong số năm tên tập kích công ty của Dạ Thiên Ưng hôm trước.

      Dạ Thiên Ưng đối với những kẻ thủ đoạn như thế này, làm phục, nhưng ngược lại khiến cảm thấy mình bất tài!

      Ngồi xổm xuống, vẻ mặt của như cũ vô cùng uy nghiêm, bất cẩu ngôn tiếu.

      Đưa tay vào trong túi áo vest lấy ra con dao gấp, từ từ đưađến gần tên kia, thoáng chốc, đôi mắt chợt lóe lên tia tàn ác, cầm lấy con dao hung đâm vào con ngươi ở bên mắt của tên kia! ! ! ! !

      "A ——"

      Nhát dao kia khiến cho tên đàn ông đan nằm thoi thóp dưới đất phát ra tiếng đau xé lòng, trái tim đau đớn khổ sở giãy giụa dưới đất.

      Từ trước đến nay Dạ Thiên Ưng ra tay đều rất tàn nhẫn, tuyệt đối có bất kỳ tia thương hại đối với người khã, nhân từ với người khác chính là tự hại bản thân mình! Mới đến cái tên Dạ Thiên Ưng đa số mọt người sợ đến mất mật rồi!

      vẫn mở miệng hỏi tên đàn ông kia bất cứ vấn đề gì, nhanh chậm rút con dao bén nhọn trong mắt ta, đưa tay lên cao rồi đâm vào con mắt còn lại nhát.

      Tất cả mọi người đứng tại chỗ đều hít vào khí lạnh, đối với tình huống này đan foong hay phụ nữ đều hoảng sợ, nhưng Dạ Thiên Ưng xuống tay lại khoongc ó tia xúc động.

      "Dạ lão đại, là Cốc lão đại sai tôi làm." Tên kia nằm thoi thóp mặt đất còn chịu đừng được hành hạ của Dạ Thiên Ưng, ra sức thốt nên lời cuối cùng.

      Đối mặt với tình huống như thế, bình thường Dạ Thiên Ưng ngừng tay, ta cho bọn họ ộit con đường sống!

      Nhưng là, hôm nay trong lòng của vô cùng tức giận, tâm tình được thoải mái, sau khi tên kia nằm ở đó nhận tội, cũng ngừng tay lại, mà dùng con dao cắt phăng lỗ mũi của , cả quá trình mặt vẫn biẻu lộ gì, coi tên ấy giông như hình nhân sống.

      "A —" tiếng thét cuối cùng của tên kia vang lên, ta đau đớn vật vã rồi bất tỉnh. . . . . .

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 149: Gặp lại trai đẹp

      Chầm chậm, đôi mắt thâm thúy của Dạ Thiên Ưng trở nên u, có lấy chút ánh sáng nào trong đó, gã kia ngất xỉu, nhưng vẫn ngừng đâm dao vào cơ thể của gã ta, giống như đem hết tất cả nổi bực dọc ở trong lòng trút lên người gã ta.

      Hàn Tuấn Hi đứng phía sau thấy vậy liền liếc Lăng Thánh Quân cái, nhanh chóng dang tay kéo Dạ Thiên Ưng đứng lên. Hạ Uyển Uyển cũng vọi vàng xông lên, lấy khăn lâu hết vết máu tay và mặt của Dạ Thiên Ưng.

      Dạ Thiên Ưng lúc này đây, hai bàn tay siết chặt thành quả đấm, chuyện gì cũng màng đến, cũng nghe thấy gì, trong đầu vào lúc này chỉ toàn hình ảnh của Ngô Hiểu Dao.

      Con mèo mè nheo kia sao lại trốn tránh mình hả? ? Tại sao? ?

      Đối với phụ nữ khác chưa bao giờ dịu dàng như với , đối với với phụ nữ khác cũng chưa bao giờ cười như vậy với , đối với phụ nữ khác cũng chưa bao giờ nhẫn nhịn như với , tất cả dành hết cho !

      Vậy còn chưa thỏa mãn điều gì? ? Rốt cuộc bây giờ làm thế nào mới ngoan ngoãn ở bên cạnh mình?

      Dạ Thiên Ưng hiểu, mọi thứ đềukhông hiểu! đối xử tốt với những người phụ nữ kia cũng bằng 1 phần 1000 dành cho , những quý trọng, ngược lại lại muốn xa rời ? ! ! .

      có cách nào để dễ dàng tha thứ, có cách nào để dễ dàng tha thứ, bé đáng ghét kia, rốt cuộc muốn mình như thế nào mới hài lòng đây hả? ?

      Dạ Thiên Ưng chưa bao giờ có được tình , chưa bao giờ bất kỳ người phụ nữ nào, cho nên hiểu tình có nghĩa là gì, hiểu được lý do Ngô Hiểu Dao ở bên cạnh nữa mà rời vĩnh viễn.

      ra chỉ cần, điều Ngô Hiểu Dao muốn chỉ rất đơn gian mà thôi, chỉ cần giải thích hết mọi hiểu lầm của ngày hôm qua, tiin chắc rằng ở lại bên cạnh . Vậy mà, tên đần ông thối tha này được cái mã bên ngoài là đẹp trai, còn ở phươn g diện tình cảm của mình vô cùng ngu ngốc, lại nhất quyết chịu giải thích cho vấn đề ấy ra làm sao!

      ☆★☆★☆★☆★

      Ven đường. . . . . .

      mặt Ngô Hiểu Dao còn lưu lại vài giọt nước mắt. Lúc nãy mình với Dạ Thiên Ưng câu đó, biết mình có bao nhiêu dũng khí mới làm được như vậy!

      Nghĩ tới câu này “ nhảm, con mẹ nó tôi bảo đừng bám lấy tôi nữa, hiểu chưa? ? ! ! !", chỉ biết cười khổ. ra, câu muốn là. ‘ Đưừng đeo bám lấy tôi nữa, đừng lấy tôi ra làm con rối cho sử dụng, đừng có mà phát tiết lên người tôi nữa, tôi chịu nổi, chịu nổi nữa rồi.’ nhưng , tính tôn nghiêm để cho thẳng ý nghĩ dấu tận sâu trong đáy lòng từ lâu tới giờ.

      Đối mặt tình cảm của mình, thất tình 2 lần. Nhưng cả hai lần đều đừng trước mấy tên đàn ông kia mà khóc cho thỏa thích. Lại né tránh tầm mắt của họ, giữ lại những giọt nước mắt bên trong, sau đó bất chợt rơi xuống.

      Suy nghĩ kỹ cũng thấy buồn cười, ở lần thất tình thứ nhất, trùng hợp lại ở trước mặt Dạ Thiên Ưng kể cho nghe hết nỗi uất ức trong lòng.

      ngờ hai năm sau, Dạ Thiên Ưng tạo kịch bản để co diễn lại lần y như vậy.

      Nhớ tới hình ảnh ngày hôm qua, Thước Tịch Dạ và Dạ Thiên Ưng đứng ở trước mặt mình ân ân ái ái, rồi hình ảnh Lam Cẩn Hiên tay trong tay với người con kia đến trước mặt , nó giống hệt nhau!

      ất đồng duy nhất, hai năm trước là bạn chình thức của Lam Cẩn Hiên. Hai năm sau, đối với Dạ Thiên Ưng dù là người tình của cũng chưa được, chẳng qua chỉ là món đồ chơi ngu ngốc dành cho !

      Hai năm trước hoảng sợ mà rời khỏi người . . . . . .

      Hai năm sau đau lòng mà rời khỏi . . . . . .

      Lòng của hai năm trước, chịu tổn thương đến mức nặng nhất, vết thương ấy đau nay càng đau hơn!

      Mệt mỏi, nên nghỉ ngơi rồi đây. . . . . .

      Ngồi ở bên đường, thân thể co rúc chung chỗ, dầu chôn chặt vào hai gối để dấu những dòng nước mắt tuôn rơi.

      Bây giờ cũng cầu thêm thứ gì, chỉ khiẩn thiết cầu mòng đừng cho nhìn thấy Dạ Thiên Ưng là tốt lắm rồi. Còn có . . . . . . mất trí nhớ.

      Hoàn toàn quên người đàn ông ấy! ! !

      " , thoải mái sao?" Đột nhiên, người đàn ông đứng trước mặt Ngô Hiểu Dao, ân cần dịu dàng hỏi thăm .

      Ngô Hiểu Dao nhấc đầu lên, đầu vùi trong hai gối hơi lắc lư cái, bày tỏ có việc gì.

      Người đàn ông ấy hề rời , mà mà đừng trước người của , giọng mang theo chút cười cợt rồi hỏi thăm lần nữa: " à, em mà như vậy bị đàn ông xấu treo ghẹo đấy nhé!"

      Đàn ông xấu? cũng gặp rồi, cũng ở chung mấy ngày với tên đàn ông xấu xa nhất thế giới rồi đấy! đời này còn người nào xấu xa hơn Dạ Thiên Ưng à? ? ?

      Mày Ngô Hiểu Dao cau lại, nhịn nữa mà ngẩng đầu lên, đến khi nhìn được khuôn mặt của người đàn ông trước mặt mình lại ngẩn người.

      Cặp mắt u buồn kia cả đời này bao giờ quên, người đàn ông này là người cho bộ quần áo đàn ông vào thời điểm hai năm trước.

      biết có phải ông trời đùa giỡn hay ? Lần đầu tiên rời xa Dạ Thiên Ưng trong tình cảnh khó khắn, người gặp chính là ta. Lần thứ hai rời xa Dạ Thiên Ưng, người gặp cũng là ta!

      " , chúng ta gặp mặt lần nào rồi phải ?" cảm thấy bé trước mạt chút quen quen, nhưng nhơ chính xác là gặp qua ở đâu.

      Ngô Hiểu Dao nhanh nhan lau hết nước mắt khóe mắt, miễn cưỡng nở nụ cười: "Đúng, hai năm trước tại Trung Quốc ở hội quán Ngưu Lang cho tôi bộ đồ ."

      ta nghe xong, suy tư, đôi mắt u buồn cong lên, tay lấy chiếc khắc đưa cho : "Ha ha, là khéo, mỗi lần chúng ta gặp nhau đều thấy em trong tình cảnh khó khăn như vậy."

      Lời ta ra mang thoe vài tia giễu cợt, Ngô Hiểu Dao cũng bất đắc dĩ cười cười.

      Quả trùng hợp . . . . . .

      Nhận lấy khắn của ta rồi đứng dậy. Người đàn ông kia cũng đứng lên, nở nụ cười nhạt nhòa: "Nhớ về sau đừng đứng ở ven đường mà khóc, cẩn thận bị mấy tên biến thái trêu chọc. Được rồi, tôi trước."

      Nhìn bóng lưng ta, nhất thời cảm thấy người đàn ông này dịu dàng, dịu dàng, nhưng hình dáng bên ngoài. . . . . .

      Cảm giác ta với Dạ Thiên Ưng có mấy điểm giống nhau? ? ! ! (Cảnh báo: nhớ chi tiết này để liên tưởng về sau)

      Nhất định là mình hoa mắt rồi, nhất định là rồi!

      Ngô Hiểu Dao chỉnh sửa lại suy nghĩ trong đầu, xoay người nhìn bóng lưng của ta dần khuất xa, rống to: "Đồ của tôi vẫn còn giữ, đê lại địa chỉ tôi đem qua trả."

      Nghe tiếng gọi, ta chỉ ngừng lại bước chân tiến về phía trước của mình, khuôn mặt đạp trai lên nụ cười dịu dàng: "Em sợ lúc đưa đò cho tôi, tôi ăn hết em à?"

      chưa bao giờ xảy ra mấy chuyện như vậy, đối với nguy hại tiềm bên trong xã hội này cũng chưa hiểu hết, cả người ngưng trệ trong giây lát, lúng túng nhìn ta.

      Người đàn ông dịu dàng : "Ha ha, nếu có duyên, vậy coi thử có gặp nhau lần thứ ba hay , đến lúc đó em đưa đò cho tôi là được." Xoay người, mới được hai bước rồi ngừng lại, quay đầu lần nữa nhìn về phía : "Nhưng mà tôi hy vọng lần sau gặp lại, em có thể vui vẻ hơn chút."

      Ánh mặt trời chiếu lên dáng người cao gầy của ta, điều này khiến càng đẹp trai vô cùng, đôi mắt u buồn cùng giọng dịu dàng, quả so với ánh mặt trời càng thêm chói mắt. . . . .

      Ngô Hiểu Dao nhàn nhạt cười, kiên định gật đầu: "Được." Xoay người, bước ngược hướng với bóng lưng của ấy, mỗi người lối. . . . . .

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 150: Đứng xa mà nhìn nhau ( ~~~> Quan hệ thầy trò bắt đầu <~~~ )

      tháng sau. . . . . .

      Mùa thu dần dần đến, thời tiết ngày càng lạnh, và có nghĩa là ngày nhập học đối với học sinh, sinh viên cũng sắp đến.

      Trải qua kỳ nghỉ hè khác dài, Ngô Hiểu Dao cũng trong vòng xoáy tình ấy mà thoát ra ngoài.

      Xem tin tức tin vi, Dạ Thiên Ưng và Thước Tịch Dạ nắm tay nhau xuất ở mọi hoạt động của ta, trong lòng cùng còn khó chịu như trước đây. Ngược lại cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.

      biết Dạ Thiên Ưng bằng cách nào mà có thể từ tên đứng đầu giới xã hội đen lại vương lên trở thành Chủ tịch Hội đồng quản trị như bây giờ, lại càng biết có bao nhiêu bí mất muốn cho người khác biết.

      giờ đây, đơn giản đạm bạc, người đàn ông trong tivi với là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

      Bọn họ đường thẳng song song, nên vĩnh viễn có ngày giao nhau đúng ?

      Nhàn nhạt cười, tắt TV, Ngô Hiểu Dao bắt đầu thu dọn hành lý để chuẩn bị nhập học.

      Mặc dù trường Đại học ở Nhật Bản của cũng cách xa nhà là mấy, nhưng bởi vì thành tích học tập của rất xuất sắc, cho nên nơi ăn nơi ở đều được nhà trường cung cấp. Vì muốn tăng gánh nặng cho gia đình cho nên chuyển đến trường học. . . . . .

      "Mẹ, con trước."

      Nghe được giọng của con , bà mẹ từ trong bếp ra, trong đôi mắt lên tia nỡ: "Dao Dao, con nhớ về nhà thường xuyên nhé."

      "Dạ." Hơi gật cái, xoay người, chấm dứt những ngày nghỉ chưa tới tháng ở nhà mình. . . . . .

      ☆★☆★☆★☆★

      Bên trong biệt thự trang hoàng toàn thủy tinh, hình ảnh hai người nằm giường lên, người phụ nữ khổ sở nằm giường rên rỉ: " Thiên Ưng, là đau."

      Nét mặt Dạ Thiên Ưng có lấy chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, cơ thể nằm đè lên thân hình mảnh mai kia, ngừng ra vào, giường lớn loang lỗ vết máu màu đỏ, chứng minh ấy vẫn còn trinh nhưng bị cướp đoạt thứ quý giá ấy.

      Người phụ nữ này chưa từng nếm trải mùi đời, gương mặt bởi vì đau đớn mà trông rất khó coi, nhưng trong nháy mắt, cảm giác dục vọng thay thế cho nỗi đau thể xác, khổ sở rên rit cũng thay bằng niềm vui sướng: " Thiên Ưng, em rất . . . . . ."

      Đột nhiên, Dạ Thiên Ưng giơ tay lên, bịt kín miệng ta kia, vẻ mặt tràn đầy lạnh lùng: "Chớ mà tôi, xứng!" chỉ coi người phụ nữ này là vật để phát tiến mà thôi, có lẽ. . . . . .

      Tất cả phụ nữ đều là công cụ để phát tiết. . . . . .

      ta hiểu, lần đầu tiên của đem dâng cho Dạ Thiên Ưng, tại sao lại liên tục xứng?

      ta khóc, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Ngay thời điểm Dạ Thiên Ưng nhìn thấy vẻ mặt đầy nước mắt của người phụ nữ này, trong trái tim nhung nhớ bóng hình Ngô Hiểu Dao lại lên. . . . . .

      "Dao Dao. . . . . ." Dạ Thiên Ưng giọng nỉ non, chậm rãi nhắm hai mắt lại, càng ra sức đâm vào rút ra bên trong người phụ nữ kia, cho đến khi dục vọng ham muốn phát tiết hoàn toàn, vô lực nằm giường, nhưng chút gì gọi là thỏa mãn.

      Trong khoảng thời gian này, mặc dù Dạ Thiên Ưng vẫn khoác thân phận tình nhân với Thước tịch Dạ , lại ngừng quan hệ với hàng đống phụ nữ khác, vô luận phát tiết bao nhiêu lần, cũng có lần nào thỏa mãn cơ thể . . . . . .

      " Thiên Ưng, Dao Dao là người con à." Người phụ nữ ấy hiểu lời .

      Chân mày nhíu lại, Dạ Thiên Ưng trầm mặc . . . . . .

      ? Cái gì được gọi là tình ? . . . . . .

      lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, thời điểm Thước Tịch Dạ bước vào nhìn quần áo xốc xếch người Dạ Thiên Ưng và người phụ nữ mảnh vải che thân bên cạnh , liền hiểu chuyện. . . . . .

      Thước Tịch Dạ bình tĩnh, có bất kỳ bất mãn nào, trong khoảng thời gian này sớm hiểu được mọi chuyện.

      Người đàn ông này, cả đời cũng dành chút tình nào cho , tôi gì mình phải ? Dù sao, mình là dựa vào người đàn ông này mới ổn định được vị thế minh tinh màn bạc như hiên nay, nếu lợi dụng mình, như vậy có thể , chính mình cũng lợi dụng mà thôi.

      Nghĩ xong, Thước Tịch Dạ lướt qua người phụ nữ nàm giường, còn ta cũng tia áy náy nhìn Thước Tịch Dạ, biết Thước Tịch Dạ là người tình của Dạ Thiên Ưng, nhưng cũng biết ta chẳng có vị trí gì trong lòng của Dạ Thiên Ưng.

      "Sao lại đến đây?" Dạ Thiên Ưng ngồi dậy, sửa sang lại quần áo. Người phụ nữ bên cạnh cũng mặc đồ vào.

      "Thiên Ưng, em muốn. . . . . ."

      "Được rồi, tôi biết rồi." Dạ Thiên Ưng xong liền móc ra cuốn chi phiếu, viết 10 vạn, viết 20 vạn. Vung tay ném nó lên giường, hai ả kia như sói với hổ chạy đến tranh miếng mồi.

      Khinh bỉ khẽ hừ tiếng: “Hừ.”, mặt Dạ Thiên Ưng lên vẻ gì, nhấc chân rời khỏi biệt thự.

      Ngồi lên xe, Dạ Thiên Ưng gọi điện thoại cho Hàn Tuấn Hi: "Chuẩn bị gặp mặt lão đại Sơn Khẩu Tổ! ! !" Dứt lời, nhưng lại lái xe về hướng nhà Ngô Hiểu Dao. . . . . .

      Chầm chậm lái xe, Dạ Thiên Ưng dừng lại dưới nhà Ngô Hiểu Dao, nhìn chăm chú vảo cảnh tượng nghèo khổ khó khăn trước mắt mình, trong đôi mắt Dạ Thiên Ưng lên chút ánh sáng quen thuộc, vậy mà, lại có chút hoài niệm. . . . . .

      Nơi này cơ hàn đến cỡ nào. Mà trước kia lại ở đây thuê nhà giá rẻ, nghèo đến mức chỉ có thể uống nước máy, nghèo đến mức ba bữa cơm cũng đủ ăn.

      Nhìn này mọi thứ diện trước mắt, chua xót trước đây của Dạ Thiên Ưng lại bất chợt lên.

      lúc này, Ngô Hiểu Dao xách hành lý chuẩn bị nhập học, lại ngay lúc đem túi lớn túi ra ngoài cửa.

      Dạ Thiên Ưng trong nháy mắt nở nụ cười, xuống xe, cũng lên tiếng gọi Ngô Hiểu Dao. Mà là xa xa nhìn lát, liền. . . . . .

      ‘when¬ the¬ blaz¬ing¬s unis¬ gone,when¬ he noth¬ing¬ shi¬ne ¬supon. ’

      Đột nhiên, tiếng điện thoại vang lên, chút do dự bắt máy, nghe thoảng thoảng trong điện thoại câu : "Thiên Ưng, chuẩn bị tốt."

      Hàn Tuấn Hi báo cáo tất cả mọi thứ, Dạ Thiên Ưng trực tiếp lái xe quay trở về căn hộ của mình, thay bộ đồ vest rồi ra lại cửa …….

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 151: Chân chính vương giả

      "Dạ lão đại." Trước cửa khu chung cư là dãy xe hơi màu đen xếp thành hàng dài, dẫn đầu là chiếc Lincoln dài.

      Dạ Thiên Ưng trực tiếp ngồi lên chiếc đầu tiên, hướng đến ban Xã Hội Đen lớn nhất Nhật Bản là Sơn Khẩu Tổ. . . . . .

      Tới cửa Sơn Khẩu Tổ, Dạ Thiên Ưng tiến vào từ cửa chính, mà tiến vào từ cửa sau. Hơn nữa. . . . . . người bị trói chéo cánh tay ra đằng sau, cột chặt bằng dây thừng dài.

      Trong bốn thủ hạ của chỉ có mình Hạ Uyển Uyển được theo cùng vào trong, cùng lúc đó, người của cũng bị sợi dây trói lại. Trừ mấy tên áp giải bọn họ vào trong 3 người còn lại đều ở ngoài kia, thủ hạ của Dạ Thiên Ưng đều ngồi lại ở xe. Chờ ra lệnh.

      biết lần này làm cái trò trống gì đây?

      Mấy người trong Sơn Khẩu Tổ lần đầu tiên thấy người tới tìm mà thành ra như vậy, dẫn đầu nam nữ bị trói , sau lưng có 4 người theo làm gì?

      Tiến vào chánh đường Sơn Khẩu Tổ, ngồi giữa chánh đường lớn là ông lão chừng năm mươi tuổi, phía sau có hai tên đứng bảo vệ.

      Chắc hẳn ông già kia là lão đại của Sơn Khẩu Tổ.

      Dạ Thiên Ưng vừa tiến vào đến nơi, nở nụ cười tà mị: "Sơn lão đại, vãn bối mạo muội làm phiền ngài."

      Sơn lão đại bên kia nhìn thấy vậy, hiểu chuyện gì diễn ra, trong truyền thuyết Dạ Thiên Ưng là người có lòng dạ độc ác, tuổi chừng 20 độc chiếm hết các thế lực đen tối của Trung Quốc, lúc đó nghĩ Dạ Thiên Ưng chắc hẳn có ba đầu sáu tay mới làm được vậy.

      Bây giờ nhìn qua, quả nhiên những khiêm tốn lễ độ y như tivi mà còn hào hoa phong nhã, chủ yếu là vì sao lần viếng thăm đầu tiên này lại tự trói chính mình như vậy? ? giống người khác! ! !

      "Cậu là Dạ Thiên Ưng?" Sơn lão đại muốn xác nhận chính xác.

      Dạ Thiên Ưng khách khí chào câu: "Vãn bối chính là Dạ Thiên Ưng."

      Lúc này Sơn lão đại chỉ cảm thấy, Dạ Thiên Ưng của Trung Quốc chẳng qua cũng là thế, xem ra chỉ là loiaj người hèn nhát, chắc hẳn lợi hại của chắc chắn là do thủ hạ của ?

      "Tốt lắm, hôm nay coi như cậu đến, tôi cũng có chuyện tìm cậu, vậy tôi thẳng vào vấn đề cần !"

      "Ngài cứ chỉ bảo." Giờ phút này Dạ Thiên Ưng vô cùng khiêm tốn, như vị thương nhân .

      "Tôi nghĩ mình muốn cổ phần công ty Sony của cậu!"

      Sơn lão đại thẳng vào vấn đề với Dạ Thiên Ưng, hơi cười, nhưng vẻ mặt mỉm cười lại chuyển sang trầm: "Tôi muốn cho được chứ?"

      Sơn lão đại trầm nhìn vẻ mặt Dạ Thiên Ưng, nhíu mày cái, Dạ Thiên Ưng ở trong căn cứ của Sơn Khẩu Tổ, có tư cách gì với ? ? Tổng cộng bọn họ đem được bao nhiêu người? Còn có phụ nữ nữa chứ?

      "Tôi nghe người khác cậu định bầu cử làm chính trị viên, mà nội tình của cậu chúng ta đều biết , nếu như ta hết mọi chuyện về cậu, cậu cảm thấy mình có thể bầu cử được sao? ?"

      Đối diện với uy hiếp của Sơn lão đại, Dạ Thiên Ưng ngẩn người trong chốc lát, giọng chứa cầu khẩn nhìn : “Vâng, tôi cũng sợ chuyện này, nếu như Sơn lão đại với người khác, vậy phải tôi thể bầu cử làm chính trị viên sao? ! Làm thế nào đây? !" khẽ suy tư chút, khóe miệng nở nụ cười trầm, bỗng giọng cực kỳ lạnh lùng: "Nếu như tiêu diệt hết người trong Sơn Khẩu Tổ, tiêu diệt hết những người biết nội tình của tôi, phải có thể rồi sao hả? ?"

      Nhìn nét mặt kinh khủng của Dạ Thiên Ưng, Sơn lão đại luống cuống : "Hừ! Nơi đây chính là Nhật Bản, cậu dám giết người sao? ?" Bây giờ Sơn lão đại nắm được nhược điểm của Dạ Thiên Ưng, cũng biết tuyệt đối dám giết nhiều người như vậy!

      Dĩ nhiên, đây cũng là nguyên nhân mà Dạ Thiên Ưng tự trói mình trước khi vào Sơn Khẩu Tổ.

      Chợt thấy, Hạ Uyển Uyển dùng dao nhẫn của ta, cắt đứt sợi dây người, xoay người lại luôn sợi dây thừng người của Dạ Thiên Ưng.

      thả lỏng cổ tay của mình, vẻ ung dung bình thản đọng lại khuôn mặt : "Vì hai ban xã hội đen muốn tranh đoạt nên bắt cóc tôi, kết quả chia công bằng nên chém giết lẫn nhau, ông cảm thấy lý do này như thế nào? Lão đại Sơn Khẩu Tổ? ?" Dạ Thiên Ưng cậu này xong, liền nghe bên ngoài vang lên đầy tiếng súng đạn. . . . . .

      mượn cơ hội chạy tới trước mặt Sơn lão đại, cước đá lên mặt Sơn lão đại.

      Những người khác của Sơn Khẩu Tổ thấy Dạ Thiên Ưng hành động như vậy, vừa định rút đao, Hạ Uyển Uyển lấy đá đất ném vào mặt họ.

      Bốn thủ hạ của Dạ Thiên Ưng mang đến cũng nể tình chém giết thuộc hạ của Sơn lão đại.\

      Dạ Thiên Ưng bên kia tranh đấu với Sơn lão đại cũng hai tên bảo hộ của .

      nhấc chân đạp ngã tên xuống đất, đôi tay tóm lấy áo của , đem nâng lên cao, khẽ co chân lên, đầu gối nện vào hông của tên ấy khiến chỗ đó vang lên tiếng “rắc rắc”, tên ấy vì đau đớn mà than khổ tiếng.

      Sơn lão đại và tên còn lại nhìn cảnh này đầu óc ngưng trệ, người có thể dùng được chiêu này, sức lực rất mạnh, nhưng trước đó Sơn lão đại nghĩ tên khiêm tốn bình thường có chút cơ bắp? ?

      Dạ Thiên Ưng vung chân đá vào tên bị gãy eeo nằm mặt đất, sau đó cước đạp vào bụng của người này, rồi tên ấy bay vào người Sơn lão đại và tên thuộc hạ còn lại.

      " có súng sao gọi là Xã Hội Đen? ? ? ! !" Đôi mắt Dạ Thiên Ưng cương quyết, xong xong lập tức móc súng từ trong túi ra, đặt lên đầu Sơn lão đại, hơi cười.

      Sơn lão đại biết tính mạng mình gặp nguy hiểm, bây giờ chỉ cảm thấy người kia quá nham hiểm, lại dụng chiêu này để hãm hại mình?

      Dạ Thiên Ưng tự trói mình, đến lúc cảnh sát tới đây, chẳng qua cũng mang tiếng bị bắt cóc mà thôi.

      Vậy tại sao lại có nhiều người chết như thế này?

      Đúng như Dạ Thiên Ưng , hai bang Xã Hội Đen chia tài sản công đều, bên Xã Hội Đen chính là Sơn Khẩu Tổ. Mà bên Xã Hội Đen còn lại là ai?

      A, Dạ Thiên Ưng tùy tiện chọn tên thủ hạ là có thể giải quyết được việc này.

      "Mày cực kỳ nham hiểm!" Sơn lão đại nằm mặt đất, giọng cam tâm.

      Dạ Thiên Ưng đối vwois nhục mạ của nhưng lại tức giận, mà khiêm tốn trả lời: "Chỉ do đủ hiểm mà thôi! !" bóp cò, ‘pằng’ tiếng, viên giết chết Sơn lão đại.
      Nhưng, đây đối với Sơn lão địa cũng là chuyện tốt, bởi vì tâm tình Dạ Thiên Ưng rất tốt, cũng hành hạ thân thể của đến chết, chết vẫn còn nguyên xác. . . . . .

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 152: Giải quyết tất cả

      Chỉ giải quyết trong chốc lát, đám thủ hạ của Dạ Thiên Ưng cũng giải quyết hết những người còn lại của Sơn Khẩu Tổ.

      Khi bọn tiến vào thấy Dạ Thiên Ưng tọa lạc ghế của lão đại Sơn Khẩu Tổ, mỉm cười chờ đợi đám người Hàn Tuấn Hi vào trong.

      Hạ Uyển Uyển lạnh lùng phủi quần áo, chậm rãi bên cạnh Dạ Thiên Ưng.

      Lăng Thánh Quân mới gia nhập liền tò mò hỏi: "Thiên Ưng, nhanh vậy mà xong hết rồi sao? ? ?" Lập tức ngơ ngác, mẹ kiếp, tất cả đều giải quyết rồi, quá nhanh rồi đấy.

      "Hừ." Nghe thấy thế, Dạ Thiên Ưng khing thường hừ tiếng, giọng đầy vẻ khinh thường: "A, ai biết bọn họ dùng súng chứ." Thiên Ưng tà mị cười cười.

      "Ha ha ha ha." Sau khi nghe xong câu nhạo báng của , bên trong Sơn Khẩu Tổ vang lên tiếng cười vui vẻ.

      Đúng lúc này. . . . . .

      thuộc hạ còn lại của Sơn lão đại, ở phía sau chỗ ngồi của Dạ Thiên Ưng đứng lên, nhanh chóng lấy trong túi con dao găm, chạy về phía Hạ Uyển Uyển.

      Dạ Thiên Ưng nghe thấy tiếng bước chân, giờ tay ra kéo cánh tay Hạ Uyển Uyển về phía mình. nhàng kéo, cả người ngồi lên đùi Dạ Thiên Ưng, mà nhát dao của thuộc hà Sơn lão đại lại trúng vào cánh tay của Dạ Thiên Ưng.

      Thấy vậy, Lăng Thánh Long móc cây súng trong túi quần, phát giết chết tên kia.

      "Thiên Ưng. . . . . ." Nhìn vết máu cánh tay của Dạ Thiên Ưng, trong con ngươi Hạ Uyển Uyển chợt ngập đầy nước mắt: "Xin lỗi. . . . . ." xong, vội vàng lấy trong túi áo chiếc khăn tay, quấn quanh cánh tay của hăn.

      Vẻ mặt Dạ Thiên Ưng trầm, chứng kiến khuôn mặt đầy nước mặt của Hạ Uyển Uyển khỏi lội ra tia dịu dàng, đưa tay sờ lên đỉnh đầu : "Đừng khóc."

      "Thiên Ưng, sao chứ? ? ? !" Những người khác thấy thế vội vàng vây quanh hắ n.

      Dạ Thiên Ưng lắc đầu, bày tỏ mình vẫn bình an vô .

      "Tại sao chị Uyển Uyển còn ngôi đùi Thiên Ưng, sao chưa chịu đứng lên nhỉ?” Đột nhiên, Lăng Thánh Quân đứng bên, chợt trêu ghẹo hành động của Hạ Uyển Uyển.

      Nghe xong lời này, Lăng Thánh Long đứng bên cạnh đạp phát."Đau đau!"

      Chỉ thoáng, gò má Hạ Uyển Uyển thoáng ửng đỏ, nhanh chóng đứng dậy.

      Mà Dạ Thiên Ưng lại có bất kỳ phản ứng nào khác, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hàn Tuấn Hi, ra lệnh: "Tuấn Hi, công ty giao cho cậu 10 ngày!"

      Nghe câu này, Hàn Tuấn Hi khẽ cau mày, trong lòng loại dự cảm xấu. Nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

      Đêm đó Thiên Ưng bàn giao hết tất cả mọi việc, mặt mang theo chút hưng phấn, từ vị trí ngồi đứng lên, sau đó ra ngoài mình.

      "Thiên Ưng, vết thương của !" Hạ Uyển Uyển ân cần gọi với theo bóng lưng .

      "Vết thương này quan trọng." Dạ Thiên Ưng thong thả , nhanh chóng chạy ra khỏi Sơn Khẩu Tổ. . . . . .

      ☆★☆★☆★☆★

      Trong căn phòng tối tăm, người đàn ông tuổi chừng 25, 26 thân mặc áo ngủ tơ lụa , cầm trong tay ly rượu, ngồi trước cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài.

      "Tu La!" Vào thời khắc này, cánh cửa của căn phòng tối ấy được mở ra.

      Xuyên thấu qua ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào, người đàn ông ngồi cái ghế kia có mái tóc đen nhánh, đôi mắt trong sáng có hồn, gương mặt tuấn mỹ giống như được điêu khắc từng chút , vóc người cũng phải là loại bình thường.

      nếm chút rượu đỏ trong ly, giọng có chút lười biếng: "Chuyện gì?"

      Chỉ thấy người mở cửa đột nhiên quỳ hai gối xuống đất: "Dạ Thiên Ưng tiêu diệt cả Sơn Khẩu Tổ rồi !"

      Người đàn ông khinh thường khẽ hừ tiếng, đem ly rượu trong tay uống cạn hơi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: " sao, chờ hưởng đủ ! Chính ta đuổi ra khỏi Nhật Bản lần nữa." Dứt lời, trong đôi mắt của người đàn ông kia lên tia tà ác. . . . . .

      ☆★☆★☆★☆★

      Rốt cuộc cũng học lại, Ngô Hiểu Dao coi như là sinh viên chính thức nhỉ tuổi nhất ở đây, vì chỉ có 18 tuổi mà thôi, so với những sinh viên năm nhất cũng thua tuổi.

      Nhưng do thi được số điểm cao nhất, sinh viện xuất sắc nhất để thi vào trường Đại học ở Nhật Bản.
      Đại học chính trị và Pháp luật Nhật Bản nằm ở vị trí tương đối hẻo lánh. Nội thất quan trọng nhất bên trong học viện đó là tượng , tay phải nắm quyển công văn; tay trái giơ lên, như đám mây; hai mắt bị bịt kính bằng 1 khối vải. Đây là nữ thầy pháp luật của bên P.Tây; tên là THÁI MĨ TY.
      ấy tượng trưng chô công bằng chính trực!

      Dĩ nhiên còn có vật tổ ở bên trong Học viện, nằm tường ở đằng sau chỗ ngồi của thẩm phán, , con sư tử với chiếc sừng( Kỳ Lân ). Sư tử tượng trưng chô lực lượng của luật pháp, mà Kỳ Lân năm chỉ xuất lần, chỉ có con tuổi Ngựa mới nhìn thấy được điều đó, vì vậy nó được tượng trưng cho trong sạch của luật pháp.

      Mỗi sinh viên mới đến đây đều phải đứng trước hai pho trượng này để tuyên thuệ, lấy nó làm đại diện cho thái độ luật pháp sau này!

      Ngành Ngô Hiểu Dao học là luật pháp, có nghĩa tương lai sau này luật sư! !

      Loại nghề nghiệp luật này thể dùng tiền là có thể mua chộc người khác, đó là phải là nghề nghiệp có thể nắm giữ nhân phẩm của người luật . Mà đó là nghề mà người luật sư nhằm vào việc trắng hay đen để đến phán quyết cuối cùng.

      Nếu Ngô Hiểu Dao tốt nghiệp trường Luật sư danh tiếng này, có thể dùng chính nghĩa của mình để giải quyết các vụ án! Công kích những thành phần đáng ghê tởm trong xã hội! ! !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :