1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 138: Niềm vui thích thú ngủ cùng với nhau

      Dạ Thiên Ưng chậm rãi ra phòng khách rồi tiện tay đóng cửa phòng ngủ lại, đôi mắt nhìn Lăng Thánh Quân ngồi ghế sô pha giống như nhìn tình địch của mình, tức giận.

      Nghiêng người ngồi lên tủ để TV, mặt nghiêm túc, giọng uy nghiêm, : " xảy ra chuyện gì?"

      từ rất lâu năm người bọn họ có loại ăn ý với nhau, cần quá nhiều lời, ai trong số bọn họ vẫn có thể hiểu được ý của người khác.

      Lăng Thánh Long ngồi ghế sô pha đứng lên, cau mày: "Thiên Ưng, bọn ở Nhật Bản tính toán bắt cóc người phụ nữ của cậu, rồi uy hiếp cậu!"

      Đối với chuyện này, Dạ Thiên Ưng biết, có thể biết từ nhiều năm trước.

      Trong giới xã hội đen hỗn loạn, vợ con chính là nhược điểm lớn nhất của những người như bọn họ. Cho nên. . . . .Chưa từng có người phụ nữ nào có thể chiếm lấy tâm trí của .

      Nếu những người phụ nữ trước đây có bị bắt làm con tin chăng nữa, tâm lý của Dạ Thiên Ưng cũng lộ ra tia cảm xúc nào. Đây là nguyên nhân khiến thể mở lòng mình, khi con người như có tình cảm, còn nghi ngờ, đó chính là điểm chí mạng của .

      Dạ Thiên Ưng lúc ở Đại Lục có thể được coi là người vô cùng hoàn hảo, vì thể chê vào đâu được và có lấy nhược điểm.

      Tới Nhật Bản, "tiền án" của đưa đến Nhật Bản khiến cho nhiều "con ruồi" ngừng bao quanh , muốn chia sẻ bớt chén cơm.

      Về phần hôm nay, lúc Thước Tịch Dạ gọi điện thoại tới cầu cứu cũng phải phát giác ra chuyện gì, Dạ Thiên Ưng đoán được chuyện mấy băng nhóm xã hội đen Nhật Bản kèm người bên cạnh Thước Tịch Dạ, bắt làm con tin uy hiếp .

      Nhưng . . . . Chuyện này coi như món quà dành cho ! Bây giờ, chỉ muốn công bố với cả thế giới rằng Thước Tịch Dạ là người tình của mà thôi.

      "Được rồi, sao cả, các người phái thêm người bảo vệ Tịch Dạ là được rồi." xong, khóe miệng Dạ Thiên Ưng gợi lên nụ cười nhàn nhạt.

      Nhìn cái nụ cười kia, Lăng Thánh Long và Lăng Thánh Quaan nhìn nhau, lập tức hiểu ra chuyệ gì diễn ra.

      "À, chuyện bên kia Tuấn Hi xử lý như thế nào rồi?"

      Dạ Thiên Ưng hỏi xong, Lăng Thánh Quân nhanh chóng trả lời: "Bây giờ Tuấn Hi bắt 5 tên trong nhóm cầm đầu, cũng tóm được tên nội gián của bang hội Bất Nhập Lưu."

      Chau mày, trong giây lát mặt Dạ Thiên Ưng trầm xuống: "Bang hội Bất Nhập Lưu dám khiêu khích chúng ta sao ? A, xem ra sau lưng bọn chúng chỉ có bang Sơn Khẩu Tổ chống đỡ thôi nhỉ ! ! !"

      Đầu óc Dạ Thiên Ưng suy nghĩ vô cùng nhanh, thích tìm hiểu nguyên nhân bên ngoài, mà thích diệt trừ tận gốc mấy chủng loại bên trong kia kìa..., vốn muốn dùng đến thế lực của bang Đại Lục! Nhưng khi phải đối đầu với bang xã hội đen lớn nhất Nhật Bản là Sơn Khẩu Tổ bắt buộc phải dùng đến nó rồi! !

      Tiễn Lăng Thánh Quân và Lăng Thánh Long, Dạ Thiên Ưng quay trở về phòng ngủ ngay lập tức.

      Lúc này Ngô Hiểu Dao vẫn còn tức giận, nằm giường nhúc nhích.

      "Ha ha. . . . . ." Cười dịu dàng, Dạ Thiên Ưng trưng bộ mặt tươi cười kéo tay Ngô Hiểu Dao, cưng chìu hỏi "Cục cưng, buổi tối muốn ăn món gì đây?"

      Sau nghe xong câu hỏi của da thị như bị tê dại, Ngô Hiểu Dao cả người ngẩn ra . . . . .

      Đầu óc phải có bệnh đấy chứ? Mới lúc nãy còn bạo lực với mình, bây giờ lại trưng ra cái bộ mặt tươi cười như thế? ? lúc lạnh lùng, lúc nhiệt tình đến mức độ khiến người ta chịu nổi?

      thể chịu nổi, chịu nổi cảnh bị đối xử như thế này.

      Có khi đối xử với rất tốt, có thể khiến như bay lên trời; có khi lại đối đãi tốt, khiến rơi nước mắt. Ở nơi đây, trái tim của chắc bị Dạ Thiên Ưng phá hư đến còn gì nữa. Ngô Hiểu Dao trầm mặc , bày tỏ kháng nghị của .

      "Giận cái gì hả? Lúc nãy tại em quá dụ hoặc người khác cho nên tôi mới muốn em ra ngoài.” Dạ Thiên Ưng thốt ra lời này, cả đời chưa bao giờ thay đổi sắc mặt của mình, bậy giờ lại xuất chút hồng hồng. . . . . .

      . . . . . . . . . . . .

      . . . . . . . . . . . .

      biết lời của thể điều gì, nhưng trong lòng có chút rung động. Tại sao khi nghe câu ấy, lại có cảm giác như thế này….

      Lại bị mê hoặc rồi hả? sắp bị Dạ Thiên Ưng đứng trước mặt mê hoặc mất rồi. . . . . .

      "Thịt kho! ! !" Trong lòng có chút khó chịu, còn có chút buồn bã. Bởi vì , bởi vì . Tất cả đều vì ! ! !

      "Được." Dạ Thiên Ưng gật đầu, giơ tay xoa đầu , đứng dậy vào nhà bếp.

      Ngồi trong phòng ngủ, phát bây giờ thể hiểu nổi suy nghĩ của chính bản thân mình. Tại sao lại để mặc cho quyết định tất cả mọi chuyện, mịnh nực cười? Còn nữa. . . . . .

      Quá xấu hổ? !

      Rất nhanh, Dạ Thiên Ưng làm xong món thịt kho ưa thích của , tới tủ bên cạnh lấy ra chai rượu, rót vào hai ly bàn ăn.

      "Tôi uống!" Nhìn rượu vang đỏ, Ngô Hiểu Dao lắc đầu.

      uống? Hai năm trước biết bị ai mang vào trong phòng, vẫn quên chuyện tự ý mở chai rượu quý của mà uống. , biết chai rượu vang đỏ này thuộc loại gì, nhưng biết đấy là rượu dùng để chào mừng thành lập công ty Sony của , thế mà còn muốn uống? muốn. . . . . . Ai!

      "Sao thế? Từ lúc nào biến thành ngoan rồi hả ?" Dạ Thiên Ưng mỉm cười hỏi , lắc rượu đỏ trong ly.

      Nghe lời , tâm hồn Ngô Hiểu Dao chút nữa bị đánh đỗ. ! Hung hăng quăng cho ánh mắt xem thường.

      Từ đầu đến chân Ngô Hiểu Dao luôn là ngoan ngoãn, biết chưa hả! Chỉ có đêm đó. . . . . .

      Suy nghĩ lát, nếu do bạn trai phản bội cũng chả uống rượu để làm gì, trong cuộc đời đó là lần uống rượu đầu tiên, cũng là lần cuối cùng! Loại cảm giác đó quả rất khó chịu, nghĩ đến chuyện mượn rượu giải sầu, nhưng ngờ càng sầu hơn! Đầu óc đau đến ngất, cổ họng khô nóng, trong dạ dày sôi sục, muốn ói nhưng phun ra được thứ gì.

      Dạ Thiên Ưng cũng tiếp tục ép uống rượu, ra rất ghét mấy người phụ nữa say xỉn!

      Đây cũng chính là lý do vì sao hai năm trước dẫn vào trong phòng!

      cũng vì Ngô Hiểu Dao xem là trai bao, lại còn bộ dạng say khướt ấy nữa. . . . . . ( chú sói: Bởi vì Ngô Hiểu Dao trộm rượu vang đỏ của . Dạ Thiên ưng: ngươi xong chưa? ! )

      Cả đêm Ngô Hiểu Dao rất khó ngủ, ban ngày ngủ nhiều quá, cho nên buổi tối tự nhiên ngủ được!

      Nguyên nhân chủ yếu là do Dạ Thiên Ưng trần như nhộng ngủ cạnh , thể cử động cơ thể mình, chỉ sợ đụng bị ăn còn miếng thịt.

      Xuyên qua ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, nhìn khuôn mặt ngủ của Dạ Thiê Ưng, biết vì điều gì thế nhưng lại nhìn mỉm cười.

      Nghĩ kỹt, có bất cứ quan hệ nào, ngủ cũng giường còn có thể gì, thế nhưng nhìn thấy đàn ông lõa thể ngủ bên cạnh mình mà còn có thể cười được? ?

      Đoán chừng từ thời cổ chí kiêm đến giờ thế giới này chỉ có mình mới làm được điều này! ! !

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 139: Gắn đuôi lên người Dạ Thiên Ưng


      Chỉnh sửa lại từng suy nghĩ trong đầu mình, lặng lẽ ngồi dậy, bước vào toilet, khom người lấy sợ dây cao su bồn rửa tay, rồi lại chạy về chỗ Dạ Thiên Ưng

      nâng tay sờ vào mái tóc đen chắc khỏe của , hồi lâu cũng di rời.

      Dạ Thiên Ưng dùng dầu gội gì nhỉ? Vì sao tóc lại có thể dưỡng tốt đến như vậy? Sợi tóc vừa trơn mềm, bóng mượt.

      Mặc kệ! dùng sợi dây cột chủm tóc đầu Dạ Thiên Ưng, che miệng cười lén.

      Bất giác trời sáng, Ngô Hiểu Dao ngủ như chết. Về phần Dạ Thiên Ưng sao? Lần đầu tiên có giấc ngủ tệ, cảm giác bỗng, nhưng lúc nửa đêm có cảm giác thở nổi.

      Vừa mở mắt nhìn! Thấy Ngô Hiểu dao gác chân lên người .

      điên mất. có lấy chút dịu dàng đẩy ra khỏi người, nhẫn nhịn những ba đêm nay, ngày mai là đêm cuối cùng! Rốt cuộc cũng sắp được giải thoát! ( chú sói: Đáng! Tự mình tìm. )

      ‘tinh tinh———’

      Nghe tiếng chuông cửa, Dạ Thiên Ưng nhanh chóng rời giường ra mở cửa. Khi cánh cửa vừa mở ra.

      Bốn người đứng ngoài cửa, theo thứ tự là Hàn Tuấn Hi, Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long cùng với Hạ Uyển Uyển. Nét mặt bốn người bọn họ trong lúc đó từ nghiêm túc biến thành kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc lại chuyển sang nhịn cười, cuối cùng. . . . . .

      "Hahaha…” Toàn bộ bật cười.

      Dạ Thiên Ưng nhíu mày, chợt nhận ra được điều gì đó , ‘ rầm ’ phát, nhanh chóng đóng cửa phòng lại, chạy vào toilet, lúc nhìn mình ở trong gương. . . . . .

      nương ngốc” thắt bím tóc đứng trước gương!

      Chỉ giây, Dạ Thiên Ưng phẫn nộ! : "Con nhóc đáng chết kia!" Nhưng qua lúc. . . . .

      Khuôn mặt tức giận biến thành niềm vui bất đắc dĩ. hết cách với , hết biện pháp với rồi. Bởi vì đáng .

      Cũng có người phụ nữ nào lợi dụng lúc ngủ làm chuyện điên rồ như hế này, cũng chỉ có bé con ấy mới dám làm ra cái chuyện vừa ngây thơ vừa đáng như thế này thôi. . . . . .

      Gỡ bím tóc đầu xuống, Dạ Thiên Ưng ra mở cửa. Nét mặt bốn người ngoài cửa khôi phục vẻ nghiêm túc vốn có.

      Chỉ có Hàn Tuấn Hi vẫn còn chút lo lắng mặt. . . . .

      "Chuyện gì? !"

      "Thiên Ưng, ngày mai phải tới công ty thôi." Giọng Hàn Tuấn Hi pha chút lạnh lùng lẫn khẩn cầu.

      Chân mày Dạ Thiên Ưng nhíu lại, giọng nó có mấy phần ra lệnh: "Tôi phải nghỉ phép ba ngày rồi sao?”

      "Nhưng là, tại. . . . . ."

      "Được rồi, tôi suy nghĩ lại!" Dạ Thiên Ưng dùng cách này để trả lời khẩn cầu của Hàn Tuấn Hi, nhưng chắc chắn ai cũng biết, đây là qua loa cho xong chuyện mà thôi.

      Có lẽ, Hàn Tuấn Hi mà tiếp tục nữa, chọc giận Dạ Thiên Ưng. Nhưng mà, rất lo lắng cho Dạ Thiên Ưng. . . . . .

      Nét mặt vẫn lên lo lắng, hai mắt Hàn Tuấn Hi lóe lên cái, đề cập vấn đề: "Thiên Ưng, vừa rồi . . . . . Là cố ý cột lên? Hay bé kia thừa dịp ngủ mà cột lên đấy?" ra suy nghĩ của mình.

      Dạ Thiên Ưng có thể được ý tứ trong lời của Dạ Thiên Ưng, trước kia lúc ngủ cho dù thanh cũng đều phát , nhưng bây giờ bị Ngô Hiểu Dao cột tóc trong lúc ngủ cũng biết, điều này chứng tỏ, nếu như có sát thủ đến tập kích giết , đầu rời khỏi mình mất rồi. . . . . .

      nghĩ năng lực của mình bị thoái hóa hả? Vì sao nghĩ chỉ có khi mình ở bên Ngô Hiểu Dao mới buông lỏng tinh thần mà ngủ cách ngon lành như thế hả? "Cậu yên tâm , Tuấn Hi. Tôi chỉ cho mình nghĩ ba ngày, các người làm trước ." Lời vừa dứt, tự tay đóng cửa phòng lại.

      Ngoài cửa, Hàn Tuấn Hi cam lòng, cũng phải muốn nhắc đến chuyện Dạ Thiên Ưng ngủ như chết, mà là lo lắng an nguy của , có bao nhiêu người muốn mạng sống của ? ? Nơi này ai biết cơ chứ? ! !

      A, ngờ, được khen là kẻ tử thần, thế nhưng lại có thể buông lỏng thần kinh đối với Ngô Hiểu Dao? ?

      Nhưng, Lăng Thánh Quân 18 tuổi lại có suy nghĩ bất đồng với Hàn Tuấn Hi, có lẽ bởi vì tuổi, chỉ hi vọng Dạ Thiên Ưng có thể nghĩ ngơi tốt, có thể buông lỏng bản thân mình, mà Ngô Hiểu Dao chính người có thể làm cho Dạ Thiên Ưng thực được mấy việc đó thôi! !

      Dạ Thiên Ưng bước nhanh vào phòng ngủ, đưa tay kéo tay Ngô Hiểu Dao, lôi ra khỏi giấc mộng.

      "Mẹ, để con ngủ lát nữa." Ngô Hiểu Dao nửa mê nửa tỉnh trả lời.

      Nghe câu của , Dạ Thiên Ưng tức giận đến méo mũi: "Ai là mẹ em hả? ! !"

      Mở mắt, mơ hồ nhìn Dạ Thiên Ưng đứng bên cạnh giường, hơi nhíu mày, vui hất tay ra: "Đừng làm phiền tôi!!”

      Lời vừa thốt ra của , lần này coi như Dạ Thiên Ưng thể khống chế được mình nữa. . . .

      Thử nghĩ xem, Dạ Chi Đế Vương, Dạ Thiên Ưng bị áp bức bến bước như thế này? Bị mắng, bị hành hạ, còn bị trêu chọc, lại còn mình làm phiền ấy?

      Buông cánh ta ra, Dạ Thiên Ưng gian manh cười cười, lầm bầm lầu bầu như cho chính mình nghe thôi: "Vậy tôi tự chơi."

      Chỉ thấy, sau khi câu ấy dứt, Ngô Hiểu Dao giật mình từ giường ngồi dậy, kích động nhìn về phía Dạ Thiên Ưng, nhanh chóng chạy vào trong phòng vệ sinh.

      Ước chừng tới 15 phút, rửa mặt và thay quần áo xong xuôi, tinh thần tràn đầy kích động với : " thôi!"

      Vậy mà. . . . . .

      Lúc này đến phiên Dạ Thiên Ưng bắt đầu nhanh chậm nhìn tình hình, cả người nằm giường thốt ra lời châm chọc : "Ai nha, biết người nào nửa đêm làm chuyện xấu, cột nguyên cái bím tóc đầu tôi đấy nhé?"

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 140: Mặc quần áo cho ( Dạ lão đại nảy sinh độc ác )

      Hỏng bét!

      Tên Dạ Thiên Ưng khốn kiếp này ngày nào cũng trêu mình, mình trêu lần lại tưởng là ?

      tên đàn ông mọn mà! ! Tức giận quay đầu nhìn về phía ta, Ngô Hiểu Dao giả vờ nở nụ cười ngây thơ vô tội: "Là tôi, là tôi gắn cho đấy, bởi vì tôi cảm thấy bộ dạng như thế rất đẹp nhá." (Bỉ Bỉ: ngây thơ vô số tội =:)

      "A, vậy sao?" Chân mày hạ xuống, Dạ Thiên Ưng nhún vai: "Nhưng tôi lại cảm thấy rất khó coi nha, bây giờ tôi rất giận, muốn thay quần áo, làm thế nào đây nhỉ?" xong, ngồi dậy, hả hê nhìn Ngô Hiểu Dao đứng trước mặt mình.

      Hừ!

      Đồ vô lại, uy hiếp hả? ? có biện pháp a, bây giờ ăn nhờ ở đậu nhà của , dù mình có tình nguyện cũng phải nghe lời rồi.

      Chu cái miệng nhắn lên, nhướng mày, Ngô Hiểu Dao ‘vui vẻ, vui vẻ’ chạy đến tủ treo quần áo bên kia.

      Lúc vừa mở cửa tủ quần áo ra, trong tủ treo đầy đống quần áo hàng hiệu, đầy đủ các loại khác nhau.

      Suýt nữa chết lặng người, hổ là trai bao nhỉ, bề ngoài cũng được Dạ Thiên Ưng chú ý đến như vậy, quần áo còn nhiều hơn so với mình? Nghĩ xong, cầm bộ comle màu xám bạc ra, chậm rãi tới trước mặt Dạ Thiên Ưng.

      "Của !" xong, Ngô Hiểu Dao liền đem comle đưa cho .

      Nhưng Dạ Thiên Ưng cứ ngồi yên tại chỗ nhìn điệu bộ đưa comle của , có ý nhận nó từ tay .

      Nhìn như vậy là ý gì đây hả?

      Dạ Tiên Ưng chờ mặc đồ vào cho à? có tay à? ?

      Chỉ cột cái bím tóc nho đầu mà phạt mặc quần áo cho , hai năm trước lỡ coi là trai bao mà đến giờ còn so đo với . Hừ, cũng nên trêu chọc làm chi! Tự làm mình thêm xấu hổ mà thôi! ! !

      Miễn cưỡng đặt comle lên giường, đưa tay, đưa tay lên chuẩn bị cởi áo ngủ tơ lụa của Dạ Thiên Ưng, thế nhưng khi tay vừa mới chạm vào cổ áo ngủ của đột nhiên ngừng lại. . . . .

      Cơ ngực chắc khỏe lộ ra, da thịt trắng sáng hiếm có, đập thẳng vào mắt Ngô Hiểu Dao, nội tâm của nhanh chóng lay chuyển, gương mặt cũng tự nhiên đỏ ửng.

      Dạ Thiên Ưng nhìn bộ dáng khẩn trương của , thoáng chốc lộ ra tia cười xấu xa: "A, dù sao tôi cũng gấp, nghe ở Nhật Bản có chỗ chơi rất , chỉ tiếc buổi trưa đóng cửa rồi."

      Nghe , Ngô Hiểu Dao hạ quyết tâm, vì chơi, bất chấp mọi giá! Đôi tay cởi áo ngủ của Dạ Thiên Ưng.

      Thoáng chốc, cả thân hình lõa lồ trước mắt , nhìn da thịt của . . . . . . Còn cái nơi riêng tư của cũng xuất mồn trước mắt nữa.

      Tại sao giống lần trước nhỉ? ? ràng lần trước rất lớn, tại sao bây giờ lai nhũn nhũn như con gì thế nhỉ? ? ( lần trước là Dạ lão đại thức tỉnh, phản ứng bình thường đàn ông mà chị. Khụ. . . . . . )

      Toàn thân của từ xuống thấp đều trở nên căng thẳng, ánh mắt như vô tình nhìn vào thân dưới của , giống như nhìn loại đồ vật có sức hút mê người. (chị biến thái =.= , Dao: liếc)

      Cả mặt đỏ bừng, theo bản năng muốn quay đầu sang chỗ khác, lại phát cổ như bị mất khống chế, làm sao để xoay cổ đây hả? Làm sao có thể nghiêng cái đâu qua bên đây, lòng như lửa đốt, nhưng biết làm thế nào.

      "Bé con, xem xong chưa? Có muốn sờ ? ?" Mặc dù Dạ Thiên Ưng hỏi như vậy thôi, có thể coi đó là lời lòng, bây giờ cũng có chút khẩn trương vô cùng. Dù người đàn ông nào có phóng túng đến cỡ nào , cũng chịu nổi phụ nữ nhìn chằm chằm vào bộ phận quan trọng của họ được cơ chứ? Loại cảm giác đó,khiến cả người đều nổi da gà.

      Chính vì những lời này, Ngô Hiểu Dao nhắm mắt nhớ lại lúc nãy: "Tại sao mặt quần lót hả? ?" may là mình còn có thể nhắm mắt, mới có thế mà mình lo lắng đến nỗi biết nhắm mắt như thế nào rồi.

      "A. . . . . ." Hừ tiếng, Dạ Thiên Ưng mở miệng châm chọc : "Mặc quần lót rồi sao đây, làm sao em có thể nhìn cho ? Bây giờ phải tôi dễ dàng để cho em thưởng thức nó hay sao?"

      Nghe xong, trái tim muốn chết rồi, thề, mới vừa rồi vô tội, chuyện đó nằm trong phạm vi khống chế của , nhưng bị Dạ Thiên Ưng thành như thế, có cảm giác xấu hổ.

      Nhắm chặt hai mắt đem quần tây ném qua cho Dạ Thiên Ưng, lành lạnh: " mặc quần trước !"

      Dạ Thiên Ưng liếc qua. . . . ."A, lạ nha." bụng lại nảy đầy ý nghĩ xấu xa với , giọng pha chút đùa giỡn hỏi ngược lại: "Em cũng mặc quần lót ra ngoài đường đấy chứ?"

      Bị hỏi như vậy, cả người Ngô Hiểu Dao hoảng sợ, ra chỉ có lúc ngủ Dạ Thiên Ưng mới trần truồng à? phải lúc nào ta cũng như vậy hả? cho rằng khi nào cũng mặc đồ trong cơ chứ.

      . . . . . . , cái đó để chỗ nào? ?" Hai mắt Ngô Hiểu Dao nhắm chặt hỏi ta.

      Dạ Thiên Ưng cười ta, nhíu máy : "Cái nào của tôi? ?"

      "Là cái. . . . . . Là cái. . . . . ." Mím chặt đôi môi, tay nắm thành quả đấm, cuối cùng cũng phải ép mình ra: “Đồ trong. . . . . .Quần lót! !"

      Trận này, Dạ Thiên Ưng như cá gặp nước, càng muốn làm chuyện xấu hơn nữa, con mắt lay động, trong lời đầy khi dễ: "Em biến thái nha, lại có hứng thú hỏi cái ấy hả?"

      . . . . . . . . . . . .

      . . . . . . . . . . . . .

      Lần này thực Ngô Hiểu Dao khóc ra nước mắt, hoàn toàn bị lấy lại cả vốn lẫn lời luôn rồi, nếu bây giờ lời nó có dao trong đó, cắt cổ tự vẫn vì !

      "Mở mắt!" Dạ Thiên Ưng được phục vụ tận tình ra chỉ thị với .

      hơi hé con mắt, phát nửa người dưới của mặt quần chỉnh tề, liền thở phàm nhõm, cầm áo sơ mi đưa qua cho Dạ Thiên Ưng: " mặc !"

      "Cái này em mặc vào cho tôi!" Dạ Thiên Ưng tiếp tục ra lệnh.

      Đây là tượng trưng của người đàn ông muốn chinh phục người phụ nữ của chính mình, đàn ông thuần phục phụ nữ chỉ ở giường, mà còn trong cuộc sống sinh hoạt, bình thường đàn ông rất thích được phụ nữ mặc áo cho mình, cho nên từng bước từng bước chinh phục Ngô Hiểu Dao bằng cách này!

      bất mãn cầm áo sơ mi mặc lên người Dạ Thiên Ưng, khi cài nút áo cho , bàn tay thon khẽ chạm vào lồng ngực chắc chắn của , khẽ run. . . . . .

      Lòng trở nên hồi hộp. . . . . .Chưa bao giờ mặc áo cho người đàn ông khác, càng chưa từng chạm vào người đàn ông nào cả, thể tưởng tượng nổi, da thịt trắng nõn của Dạ Thiên Ưng lại có thể nóng rực như thế này.

      Gương mặt của nóng lên lần nữa, trái tim giống như chú thỏ bị sói lớn uy hiếp, chỉ đơn gian giúp Dạ Thiên Ưng cài nút nào mà giống như làm việc này mười năm rồi ấy.

      Rốt cuộc cũng mặc áo sơ mi xong, cả người nhõm thở phào hơi, giơ tay lấy cà vạt vắt lên bả vai của : "Cái này tôi biết thắt, tự mình làm ."

      Dạ Thiên Ưng cau mày, giơ tay xoa đầu , cười: "Ngoan ngoãn học , về sau mấy chuyện này đều là của em đấy!" xong, đem cà vạt thắt lên.

      Nhưng. . . . . . Ngô Hiểu Dao hiểu , câu vừa nãy là có ý gì vậy. . .

      ---> Xin lỗi vì tuần này chậm trễ nhé moi người ^^

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 141: Sau vui vẻ là tổn thương

      Rốt cuộc cũng rời khỏi căn hộ chung cư, bản chất như trẻ con của Ngô Hiểu Dao lập tức ra, nhún nhảy ra khỏi nhà.

      Dạ Thiên Ưng lấy xe, bao lâu lái tới trước mặt chiếc Ferrari màu đỏ chói.

      . . . . . . . . . . . . Xe này? ? Trai bao xa Ferrari? Trời ạ! ra làm trai bao dễ kiếm mấy thứ đắt tiền như thế này nhỉ? ? Hay là cướp của người ta đó? " lấy đau ra cái xe tốt vậy hả?" Ngô Hiểu Dao giật mình hỏi .

      Dạ Thiên Ưng bất đắc dĩ đưa ra lời dối với : "Phụ nữ cho!"

      Nghe xong câu của . . . . . .Trong lòng có cảm giác thoải mái, rất thoải mái. . . . . Giống như có thứ gì đó mắc ngẹn trong lòng . . . . . . Đứng ngoài xe, hồi lâu sau cũng chịu lên xe.

      Dạ Thiên Ưng biết làm sao lắc đầu nhìn , đành phải sửa lại lời lúc nãy: "Tôi vay tiền mua nó, lên được rồi chứ?"

      Nhất định điên rồi! Tại sao giải thích với nhiều vậy? Cứ nhìn đến nét mặt khó chịu của , nhìn được mà giở trò trêu chọc . Đến phút cuối lại thành thế này.

      Vậy mà. . . . . .

      Sau khi nghe câu của Dạ Thiên Ưng, lúc này Ngô Hiểu Dao mới ngồi lên xe rồi. hiểu. . . . . .

      hiểu vì sao mình lại để ý việc người phụ nữ khác đưa xe cho , xe của liên quan gì đến mình cơ chứ? Tại sao khi đổi lời, tâm tình của mình lại vui mừng đến mức này nhỉ?

      Nhìn nụ cười của , Dạ Thiên Ưng cũng mỉm cười.

      Mấy người phụ nữ trước kia chưa bao giờ quan tâm đến đồ dùng của , họ chỉ biết là họ có ăn, có mặc rồi thôi.

      Nhưng lại để ý mấy thứ này. . . . . .

      Đầu tiên họ đến công viên Disneyland ở trung tâm Nhật Bản, tin chắc, tính cách của bé con chắc chắn thích đến chỗ này nhỉ? Lúc ra ngoài Dạ Thiên Ưng y như người đạo đức giả, giống như thư sinh nho nhã quý tộc, cần đùa giỡn với nữa, ngay cả tay của cũng chạm qua, thậm chí cả lời cũng thốt ra lời..

      Đôi tay vẫn bỏ trong túi quần, mặt đeo cái kính bự lại nở nụ cười lấy lần. Mặc dù như vậy, nhưng vẫn khiến nhiều ngước nhìn rất lâu.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, cả ngày Ngô Hiểu Dao đều hưng phấn cực kỳ, đối với mấy thứ này có hứng thú gì, nhưng nhìn ấy hạnh phúc như vậy lòng cũng rất thỏa mãn.

      Cái từ thỏa mãn này rất ít khi xuất hiên người của . Ngay cả khi còn bé lúc bị bỏ đói, rất khổ sở mới ăn được bữa no nhưng mặt vẫn chưa bao giờ xuất vẻ thỏa mãn. Nhưng Ngô Hiểu Dao, ấy chỉ lần khiến cho có loại cảm giác đó.

      Bất tri bất giác trời tối, bởi vì Dạ Thiên Ưng đồng ý dẫn chơi cả ngày, cho nên dẫn đến tòa nhà cao cấp chơi bowling.

      Lúc Dạ Thiên Ưng ngừng xe, nhìn vào kính chiếu hậu, trong mắt xuất tia kỳ lạ, vẻ mặt chuyển sang u.

      "Xuống xe!" Giọng Dạ Thiên Ưng có chút lạnh lùng, ra lệnh cho bước xuống khỏi xe..

      Thôi! so đo với , cả ngày đều chơi vui vẻ rồi, chủ yếu là. . . . .

      Cả ngày hôm nay Dạ Thiên Ưng đối xử với vô cùng đúng đắn. cảm thấy khí như thế này rất thoải mái, rất giống kiểu bạn bè thân thiết chơi với nhau vậy, ha ha. . . . . .

      Bước vào tòa nhà chơi Bowlling, Dạ Thiên Ưng ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Nhìn động tác của , ngạc nhiên, tới đây chơi bowlling à? chơi mình cũng dám chơi! Vậy tới đây làm gì chứ? Nghĩ nghĩ, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ nhúc nhích. Ai, hôm nay lại phải biến thành cột điện ở đây rồi. . . . . .

      Mày cau lại, nhìn đứng sừng sững bên cạnh, vẻ mặt Dạ Thiên Ưng khó chịu lên tiếng hỏi: "Tùy em chơi như thế nào chơi!"

      Nghe lời bực bội của , cũng bực bội theo.

      ràng hôm nay bình thường hơn với mọi ngày cơ mà, sao vừa đến đây chơi bowlling lại thay đổi tính tình rồi chứ? ?

      lần hai lần còn lần thứ ba nữa, cũng khó chịu hạ gióng hỏi : " chơi, thế dẫn tôi đến đay làm chi? ? ? ?"

      Dạ Thiên Ưng lên tiếng, mà trầm mặc ngồi đó. . . . .

      nhìn thấy từ xa có người quen quen tiến đến cạnh , khóe miệng thoáng tia cười tà, đem điện thoại đặt bên tai, giọng : "Bằng tốc độ nhanh nhất tới Bowling Cửu Long đón Dao Dao mau!" Dứt lời, cúp điện thoại, đứng dậy bước đến cạnh Ngô Hiểu Dao, lớn tiếng quát : "Sao phiền phức thế hả?"

      Mình phiền? ? ? ? làm gì vậy chứ! ràng là người đề nghị ra ngoài chơi. biết đầu óc của chứa toàn đậu hũ nữa.

      Xem ra lần này Dạ Thiên Ưng chửi phải là chuyện đùa.

      hiểu. . . . . . hiểu , lúc tốt với lúc tệ bạc với , tính tình bất định. Lần này quá đáng với rồi.

      Chịu đủ rồi, chịu đựng cái người này quá đủ rồi! ! ! phải là người có trái tim. Tại sao tính khí bá đạo như thế trút hết lên người chứ?

      Nhưng. . . . . . Tại sao lại tức giận, hề tức giận, chỉ có nỗi chua xót lan tràn trong lòng . Tại sao cổ họng lại đau rát đến thế. Ai…ai có thể cho biết lý do được ? ? Ngô Hiểu Dao lưỡng lự. . . . .

      Lúc uất ức tự hỏi bản thân mình, thoáng thấy bóng người tới trước mặt , còn đợi ngẩng đầu nhìn là ai tới, bạt tai rơi xuống má , vang lên thanh "Bốp".

      cái tát mạnh mẽ đặt lên mặt . . . . . .

      Cơn đau mặt truyền đến, nghi hoặc muốn nhìn chủ nhân của nó là người như thế nào.

      Chậm rãi ngẩng đầu lên, trước mặt đột nhiên xuất người phụ nữ.

      Con mắt mở to hết cỡ. . . . . . Thế nào lại là. . . . . .Nữ minh tinh Thước Tịch Da chứ? ? ?

      Tại sao? Tại sao Thước Tịch Dạ lại đánh ? ta. . . . . . Tại sao? ? ? Mình. . . . . .Cả người Ngô Hiểu Dao run rẩy, biết chuyện gì xảy ra, bất động đứng nguyên tại chỗ, biết chính mình nên làm điều gì tiếp theo.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 142: Đau đến tận xương

      Nhìn cái tát của Thước Tịch Dạ vừa hạ xuống, Dạ Thiên Ưng đứng bên sắc mặt trở nên cực kỳ u….

      Híp mắt, quay đầu nhìn về phía Thước Tịch Dạ, vẻ trầm đột nhiên biến mất, thay thế bằng nụ cười xấu xa: "Tịch Dạ, nhớ chứ? !"

      Sau khi Thước Tịch Dạ nghe được câu hỏi của Dạ Thiên Ưng, trong lòng như nở hoa, rất muốn dạy dỗ cái con hồ ly tinh này rồi, ai biết, đây là cơ hội trời cho kia chứ? ! ! !

      "Dạ." Khẽ gật đầu, Thước Tịch Dạ ôm choàng lấy cổ , dán môi mình lên môi của . . . . . .

      trốn tránh, Dạ Thiên Ưng nhiệt tình đáp trả lại cái hôn của Thước Tịch Dạ. . . . . Hoàn toàn quên mất đứng bên .

      Ngô Hiểu Dao ttrợn mắt nhìn mọi thứ diễn ra trước mặt mình. Tay nắm chặt thành quả đấm, móng tay cằm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau thấm đậm, mình bị hoa mắt, là . . . . . .

      Kinh ngạc nhìn và Thước Tịch Dạ thân thiết với nhâu, chợt tỉnh ngộ, ra là như vậy. . . . . . Thời cơ thuận lợi đấy nhỉ, tất cả đều là kiệt tác của Dạ Thiên Ưng. . . . . .

      Bởi vì mối thù hai năm trước mà có thể đối xử với như vậy sao? Sau khi thực có tình cảm với , lại chuẩn bị cho nhìn được cái cảnh kích thích như thế này, kích thích trái tim bé của .

      ngờ. . . . . Mình là con bé ngây thơ ngu ngốc ngoan ngoãn như vậy, lại rất thích hợp trở thành đồ chơi cho . Bây giờ người tình của xuất , vậy có lẽ thứ đồ chơi đây chắc rút lui rồi hả?

      Cả ngày Dạ Thiên Ưng cứ tuân theo khuôn phép như vậy là chỉ sợ Thước Tịch Dạ nhìn thấy đùa giỡn với phụ nữ ư?

      Nhưng ngờ, trùng hợp là Thước Tịch Dạ lại đến quán Bowling này, để chứng minh trong sạch của mình, lại xa lánh mình ư?

      Cái tát lúc nãy Thước Tịch Dạ dành cho mình, là trừng phạt đối với sao? Nực cười. . . . . . nực cười, tại sao mình lại ngu như vậy, đần như vậy, ngốc nghếch như vậy, thiếu chút nữa đắm chìm trong bộ mặt giả tạo của Dạ Thiên Ưng mất rồi.

      A, sắc mặt Ngô Hiểu Dao thay đổi ngay lập tức, giống như sấm sét đánh vào trái tim của , linh hồn của . Tê tâm phế liệt khiến cho nước mắt cứ như muốn rơi xuống.

      Trước mặt, Dạ Thiên Ưng và Thước Tịch Dạ hôn càng mãnh liệt. Lòng của đau lại càng đau.

      'Ngô Hiểu Dao, thể khóc, tuyệt đối thể khóc, nếu như khóc, khiến cho người đàn ông kia như ý . phải kiên cường, nhất định phải kiên cường. Ta cho khóc biết chưa! ’ Trong lòng Ngô Hiểu Dao ngừng lặp lại những lời răn dạy bản thân mình…

      Tại sao? Tại sao trái tim của lại đau như vậy? từng, thấy Lam Cẩn Hiên cùng phụ nữ bước ra từ khách sạn nhưng lại đau như thế này.

      Tại sao lại trở nên như thế này, tại sao lại đau hơn trước đây hả? Là tình cảm của đối với Dạ Thiên Ưng nhiều hơn so với Lam Cẩn Hiên…

      Chẳng lẽ mình rơi vào trong cái bẫy của Dạ Thiên Ưng sao? Chẳng lẽ mình còn cách nào kiềm chế bản thân mình rồi hay sao? A, loại tình cảm này chỉ là trò chơi, có người thắng cũng có người thua, lần này thua đến nỗi thương tích đầy mình . . . . .

      Cơn đau lên xuống trong lòng cho biết rằng, là người thua, thua bởi cái người phụ nữ đứng trước mặt hôn nồng nhiệt bên kia.. Trở thành món đồ chơi trong lòng bàn tay ? thành công trả thù vì chuyện hai năm trước!

      Đêm hôm ấy, ăn hết được , người đàn ông bá đạo này vẫn cam lòng! cam lòng! ! Cho nên bây giờ chà đạp trái tim gấp bội, khiến nó đau ỉ! !

      Trách sao? trách! Là do chín mình quá đần độn, là do chính mình quá ngu ngốc! Tại sao lại quan tâm cái tên đàn ông xấu xa như thế này chứ. lần tổn thương, mình còn chưa chịu đựng nổi sao? Còn tới lần thứ hái nữa ?

      sao. . . . . .

      sao. . . . . .

      Bây giờ mọi chuyện đều quan trọng. Loại đàn ông này xứng để rơi nước mắt! ! ! ! ! !

      Trái tim Ngô Hiểu Dao ngừng an ui mình, khóc, rơi nước mắt. . . . . Vốn định xoay người rời , nhưng Thích Tịch Dạ chợt giữ cánh tay lại. . . . .

      Ngô Hiểu Dao hiểu, cái tát còn chưa đủ cho ta sao? Mình còn nợ gì ta hả? ? ta còn muốn thêm gì nữa đây? Mặt tỏ ra có gì xoay người nhìn về đôi nam nữ Dạ Thiên Ưng và Thước Tịch Dạ.

      Họ rất ân ái, rất ngọt ngào. Tay Dạ Thiên Ưng ôm lấy hông của Thước Tịch Dạ, mặt tràn đầy ý cười? Nụ cười ấy là gì? Là cười nhạo mình, hay là khoe khoang, khoe khoang có được hạnh phúc?

      Khoe khoang cái gì? A. . . . . . Khoe khoang cái gì! ! ! ! Khoe khoang thành công khiến tổn thương?

      Lòng Ngô Hiểu Dao như gào thét từng cơn từng cơn. Hít hơi sâu. Đáy lòng cười giễu chính mình.

      thành công, thành công! ! ! ! ! !

      Nhưng, bao giờ cho thỏa mãn. Tuyệt đối bao giờ! khóc, dù chỉ giọt nước mắt cũng muốn nó rơi xuống. . . . . .

      Phụ nữ rơi nước mắt là biểu thị của thua cuộc, bao giờ rơi nước mắt trước loại đàn ông này, chịu thua!

      "Sau này đừng dây dưa Dạ Thiên Ưng, hiểu chưa?" Giọng khinh bỉ xen lẫn chút giễu cợt truyền vào tai Ngô Hiểu Dao, Thước Tịch Dạ vênh váo nhìn chằm chằm Ngô Hiểu Dao, có thành kiến sâu nặng với người con này, có thể nhận thấy, trong cuộc điện thoại lần trước nghe Dạ Thiên Ưng dịu dàng như vậy chắc là con bé đứng trước mặt này thôi.

      tưởng nó là phụ nữ đầy vẻ mị hoặc, hấp dẫn đàn ông, bây giờ nhìn qua mới biết nó cũng có thế mà thôi.

      Hơn nữa, lúc nãy thấy Dạ Thiên Ưng giận dữ quát lên, Thước Tịch Dạ biết, bé này cũng bị Dạ Thiên Ưng đem ra chơi đùa. Nhưng tại sao mình lại ra vẻ với cái con bé ngây thơ trước mặt này nhỉ? ? ?

      Nếu là Dạ Thiên Ưng chơi ngán phụ nữ này, thế nào cũng là người tình của Dạ Thiên Ưng, bây giờ chỉ muốn tóm ta lại để trút giận, còn có thể trực tiếp tống khứ ả phụ nữ hết được Dạ Thiên Ưng chiều này nữa, lần này Thước Tịch Dạ phải dạy bảo con hồ ly tinh này cho tốt! ! ! ! ! !

      Nghe mệnh lệnh của Thước Tịch Dạ, Ngô Hiểu Dao cười khổ. . . . . .

      Mình dây dưa Dạ Thiên Ưng? A. tệ, tệ, lần này coi như Dạ Thiên Ưng tìm đúng được đối tượng.

      Biết mình cần phải giải thích cái gì cho Thước Tịch Dạ hiểu, cũng biết mình bao giờ cãi nhau với ta, hôm nay Dạ Thiên Ưng ăn triệt để rồi đấy.

      "Lấy bản lĩnh của có thể khiến cho tôi dây dưa với ta?" Lời của vừa thốt ra, Thước Tịch Dạ hài lòng thả cánh tay ra….

      Ngô Hiểu Dao chưa từng nhìn Dạ Thiên Ưng lấy cái, hy vọng cái loại đàn ông lòng lang dạ sói kia chuyện với câu, thua chính là thua, có bất kỳ cạm chịu với . Xoay người, bóng lưng chứa đầy vẻ bi thương, từng bước từng bước ra khỏi quán bowling . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :