1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 133: Nghe điện thoại mà tay cũng rãnh rỗi( 1 )

      "Vậy. . . . . ." Con ngươi thâm thúy của Dạ Thiên Ưng chuyển động cái, giọng điều từ từ chuyển sang kiêu ngạo hỏi : " Vậy em cảm thấy cuộc sống của thuộc dạng gì? !"

      Ngô Hiểu Dao nghe xong, kích động đến nỗi đặt bát đũa tay xuống bàn, bắt đầu tưởng tượng hình ảnh Dạ Thiên Ưng trong đầu mình. . . . . .

      " bây giờ tôi cũng lắm. Chỉ là, cuộc sống của trước kia chắc có hơn ba nghìn mỹ nữ bên cạnh, lại ở nhà cao cấp, dùng xe hàng hiệu, người nào chọc giận liền giết chết người đó, có đúng ? ? ?"

      Sau khi lời bốc phét của Ngô Hiểu Dao thốt ra, trong lòng Dạ Thiên Ưng thể cười được, công nhận bé này có sức tưởng tượng rất phong phú.

      Thời điểm trước đây khi ở Trung Quốc, mặc dù có tiền, nhưng là đồng tiền của xã hội đen. Ở nhà cấp cao? Lái xe hàng hiệu, làm sao có thể được chứ? Do trước đây quan chức hối lộ nên mới có chút tiền, căn bản như những điều mà Ngô Hiểu Dao nghĩ.

      Cho nên, mới vị trí lãnh đọa xã hội đen cho trợ thủ của mình, lấy việc kinh doanh làm nghiệp, bắt đầu con đường chính đạo trong tương lai.

      Ngô Hiểu Dao vừa xong suy nghĩ đó cũng chỉ là tình trạng bây giờ của Dạ Thiên Ưng mà thôi! ! !

      nhẫn nhìn nở nụ cười, nhưng mặt vẫn là vẻ bị thương. . . . . .

      Ánh mắt nhìn qua khuôn mặt Dạ Thiên Ưng, trong phút chốc Ngô Hiểu Dao giật mình, biết mình sai rồi.

      Trước kia có nhiều tiền còn bây giờ được tốt như vậy, đáng lẽ ra mình nên nên nhắc lại quá khứ của mới dúng."Xin lỗi. . . . . ." Cúi đầu áy náy, giữ im lặng.

      ". . . . . ." Thoáng sững sờ, Dạ Thiên Ưng biết dùng từ ngữ gì để diễn tả bộ dáng bây giờ của .

      Chỉ có thể , Ngô Hiểu Dao trước mặt ngu ngốc vô cùng, vô cùng ngốc nghếch đến đáng , mà cũng vô cùng lương thiện. . . . .

      như thế này nếu ra bên ngoài xã hội, kết cục cũng chỉ có thể có , đó chính là bị người ta ăn chừa lại miếng xương!

      "Thôi, về sau em cứ nghe lời tôi , đừng chọc giận tôi là được!"

      "Ừ." Ngô Hiểu Dao ngu đột xuất tự nhiên gật đầu, hoàn toàn hiểu ý trong lời của .

      Nhưng giây sau, tính tính toán toán rồi bừng tỉnh ngay lập tức

      Tại sao sau này mình phải nghe lời của ? Tại sao về sau đừng chọc giận ? cũng phải là ba của mình? " chuyện sao giống cái loại người gia trưởng thế hả? ?"

      Đối với câu hỏi của Ngô Hiểu Dao , bản thân Dạ Thiên Ưng cũng tự mình phát giác ra rồi. Mấy ngày nay giống như người quản gia chuyên lo việc nhà, cảm thấy mệt chết được, mệt chết mất. . . . . .

      Nếu Ngô Hiểu Dao là con của bóp chết từ lâu rồi. Nhưng mà . . . .

      Cũng có chút vui vẻ. . . . . .

      ( chú sói: TMD hung ác, có thể ra những lời này, là bởi vì ngươi có đứa bé, đợi có đứa bé, nhiều bướng bỉnh, ngươi đều nguyện ý làm tôn tử. )

      bao lâu, hai người ăn xong bữa cơm, Ngô Hiểu Dao tự động đem chén bát rửa, chẳng qua là thói quen thường xuyên ở nhà của , mặc dù biết làm cơm, nhưng mỗi ngày đều giúp mẹ rửa chén.

      Nhìn đồng hồ đeo tay điểm 1 giờ chiều, kích động nhảy lên ghế sô pha.

      Lúc này, Dạ Thiên Ưng ngồi ghế liền nhìn qua cảnh tượng này.

      bá đạo giành lấy điều khiển tivi tay Dạ Thiên Ưng, dò kênh Anime. Bây giờ tivi phát sóng phim hoạt hình 《 Crayon Shinchan 》, đây chính là Anime mà thích nhất.

      Suy nghĩ kỹ từ khi học phổ thông rất ít có thời gian thư giản như bây giờ, aizzz, nghĩ tới, cái thời gian rãnh rỗi để thư giản như thấy này lại phải trải qua cùng cái tên hư hỏng như thế này.

      Dạ Thiên Ưng ngồi bên lại thể thư giản giống như , buồn bực, người đàn ông làm sao có thể xem mấy cái chương trình trẻ con như thế này chứ? ! ?

      Ánh mắt từ từ di chuyển người Ngô Hiểu Dao, khóe miệng gợi lên nụ cười xấu xa, chợt đưa tay mình ra phía sau eo , dùng sức kéo qua.

      Còn đợi phản ứng kịp thời, cả người ngồi đùi của Dạ Thiên Ưng mất rồi.

      Lưng dựa vào lồng ngực ấm áp của , hơi nóng từ phía sau truyền đến. khẩn trưởng khiến cổ như thắt lại, khẽ há miệng, thể ra từ nào cả. Sợ hãi đến nỗi quên hét lên. Trực giác với rằng, tư thế như thế này quá mập mờ. Mặc dù đây phải là lần đầu tiên, nhưng như thế này biết mình nên làm sao cho phải.

      Nhăn mày lại, chỉ muốn cầu xin Dạ Thiên Ưng đừng làm tư thế này với . . . . . .

      qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn giữ cho bản thân mình trong sạch, muốn bị kết thúc chính bàn tay của .

      Ôm Ngô Hiểu Dao vào lòng, cảm thấy cơ thể run , đường cong khóe miệng kéo rộng, nhướng người quan sát nét mặt , biết này khẩn trương muốn chết.

      Đầu dần dần dịch chuyển về hướng Ngô Hiểu Dao. . . . . .

      Hé mở đôi môi, hàm răng trắng khẽ cắn vành tai của .

      Cơ thể mềm nhũn, gương mặt nóng lên, cảm giác tê dại từ vành tai lan truyền dọc cơ thể. . . . . .

      Ngô Hiểu Dao chỉ là chưa ném trải việc đời, đối diện với người cao thủ tình trường như Dạ Thiên Ưng đây, làm thế nào có thể chống đỡ được chứ ?!
      lấy môi mình trêu chọc vào nơi mẫn cảm nhất của . an phận giãy giụa cơ thể, cảm giác xấu hổ xen lẫn nỗi tức giận, nức nở : "Cái lão sói háo sắc này, buông tôi ra!"

      " tôi là lão sói háo sắc, vậy em từng gặp loại háo sắc nào biết nghe lời chưa?" Giọng Dạ Thiên Ưng như dụ hoặc, bàn tay nắm cằm , đem khuôn mặt nhắn nhìn thẳng vào . . . . . .

      Đôi môi bá đạo của Dạ Thiên Ưng đặt lên môi , có lấy dịu dàng, tràn đầy cuồng dã tham luyến hôn môi .

      hôn cách quá tàn bạo, đầy mạnh mẽ, vặn chặt chân mày, đôi tay đẩy cơ thể ra.

      Lúc bình thường ở cùng chỗ với Dạ Thiên Ưng, đều cảm thấy có chuyện gì to tát, thậm chí đôi lúc thấy mình rất thoải mái.

      Nhưng , tại sao mỗi lần như vậy đều khiến cho ‘Sung sướng’

      kinh ngạc lẫn vui mừng, rồi khiến cho cảm giác mình như môt con rối, như Con Rối. ghét, thậm chí chán ghét loại cảm giác như thế này.

      ‘were¬ gonna bring th¬e flavour¬s how you how, I’ve¬ go¬t a que¬stion ¬for ya¬ bet¬ter¬ an¬swer¬ now. ’

      Thời điểm lúc này, bầu khí như ngưng đọng bên trong gian phòng, điện thoại Dạ Thiên Ưng đột nhiên vang lên. . . . . .

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 134: Nghe điện thoại mà tay vẫn rãnh rỗi (2)

      ‘were gonna bring the flavours how you how, I’ve got a question for ya better answer now. ’

      Thời điểm lúc này, bầu khí như ngưng đọng bên trong căn phòng, điện thoại Dạ Thiên Ưng đột nhiên vang lên. . . . . .

      Ngô Hiểu Dao thở cả người, nội tâm thấp thỏm hạ xuống, cú điện thoại này như ân nhân cứu mạng đối với vậy, dùng sức đẩy Dạ Thiên Ưng ra, chỉ chiếc điện thoạt kêu bên kia: "Điện thoại kìa! ! ! ! !"

      vốn tưởng thả ra, có thể Dạ Thiên Ưng thả ra. Nhưng lại buông tha cho .

      tay ôm lấy hông , cái tay khác lấy di động bàn đặt bên tai.

      Thô bạo ôm lấy eo của , muốn thoát khỏi ư, càng giãy giụa bao nhiêu, bàn tay càng giữ chặt bấy nhiêu, hoàn toàn dập tắt ý nghĩ của Ngô Hiểu Dao nhân cơ hội này trốn .

      "Ai?" Dạ Thiên Ưng trả lời điện thoại, rồi chuyển qua môi , khẽ cắn môi của .

      Ngô Hiểu Dao mở to con ngươi, đầu óc ngưng trệ nhìn Dạ Thiên Ưng. thể tin nổi, nghe điện thoại kia mà! ! ! Cũng bỏ qua mình? ? ?

      "Thiên Ưng, em là Tịch Dạ."

      Lời người phụ nữ kia vừa thốt ra, Dạ Thiên Ưng chậm rãi rời khỏi đôi môi , giọng lạnh lẽo: "Chuyện gì? ! ! !"

      buông lỏng bàn tay, làm cho Ngô Hiểu Dao cả người. . . . .

      Là ai gọi đến? Tại sao giọng Dạ Thiên Ưng lại lạnh lẽo như vậy? ? ? Cảm giác đối với mình, bình thường đều là tuấn dịu dàng nhưng có chút xấu xa, cởi mở nhưng vẫn khiến con người ta say mê, cũng đôi lúc lại hơi lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ giống như lúc này. . . . . .

      Ngô Hiểu Dao biết rằng, ra chỉ trừ mình là Dạ Thiên Ưng đối xử rất tốt, còn đối với những người khác đều như bây giờ.

      muốn nghĩ nhiều, cú điện thoại kia gọi đến, bây giờ cả người như trút được gánh nặng, nhưng tình hình vẫn chưa kết thúc. . . . . .

      cánh tay đảng rãnh rỗi của Dạ Thiên Ưng từ từ dịch chuyển lên phía cái eo của .

      ngẩn người, bàn tay Dạ Thiên Ưng có chút hơi lạnh lần mò vào bên trong lớp áo của .

      Thắt lưng nhạy cảm của bị bàn tay lành lạnh ấy chạm vào, tim khẽ run lên nhịp, theo bản năng thốt ra tiếng kháng cự : " được. . . . ."

      Rốt cuộc là muốn làm gì đây, nhận điện thoại mà vẫn quên trêu ?

      Ai ngờ, Dạ Thiên Ưng nở nụ cười xấu xa rồi nhìn , bật ra tiếng “xuỵt”.

      Bây giờ loại cảm xúc khẩn trương cùng nhục nhã làn tràn bên trong cơ thể .

      nghe điện thoại, nếu như thốt ra mấy thanh kháng cự chắc đầu dây bên kia nghe được.

      Thế nhưng bởi vì tình huống ngay bây giờ. . . . .

      Cái loại cảm giác kích thích ấy làm cho trở nên lo lắng vô cùng. . . . . .

      Tịch Dạ ở đầu dây điện thoại bên kia nghe được thanh của phụ nữ, thử dò hỏi "Thiên Ưng, ai ở chung với vậy?"

      Mày cau lại, Dạ Thiên ưng lạnh lùng : " liên quan gì đến , có chuyện gì .” xong, bàn tay kia nhanh chóng trượt lên tấm lưng bóng loáng của Ngô Hiểu Dao, nhàng đặt tay lên áo lót của rồi nhanh chóng mở ra.

      mở áo lót mình? ? So với thời gian mình hiểu vấn đề gì còn nhanh hơn? ? ? ? ? ?

      Vốn lúc nãy tay còn đặt ở bên eo , chưa tới giây mở áo lót ra rồi? ? ? ? Cách thức của có phải quá cao siêu. . . . . .Quá quen thuộc. . . . . .Mới nhanh đến mức độ như thế.

      có áo lót người, Ngô Hiểu Dao cũng cảm thấy có chút thoải mái, nhưng. . . . . .cũng có chút nguy hiểm. thể cử động cơ thể, gương mặt như lửa đốt mà nóng lên. Bây giờ muốn mắng Dạ Thiên Ưng cũng thể được, chỉ có thể để dán chặt bên người .

      Bàn tay kia di chuyển từ sống lưng ra trước ngực rồi xoa bóp nơi đầy đặn trắng nõn của . . . . . .

      Ngô Hiểu Dao thể nhẫn nhịn, cau mày, nhàng phát ra thanh kháng cự ". . . . . .". Đưa tay cản lại nhưng muộn. . . . . .

      Lời của càng chưa xong, bàn tay Dạ Thiên Ưng nhanh chóng bịt miệng lại, đưa ngón trỏ và ngón giữa cạy đôi môi hồng ra rồi đưa vào bên trong, nhàng chơi đùa đầu lưỡi . Nhìn tư thế như vậy, giống như ….giống như cảnh mấy người phụ nữ miệng ngậm thứ “của quý” của người đàn ông bên trong, miệng vừa dâm vừa khao khát vô hạn.

      "Ưmh ưmh ưmh. . . . . ." Tay của chiếm lấy miệng . Muốn nhưng thứ thoát ra chỉ là thanh nhục nhã.

      Xấu hổ, tức giận! cảm thấy chính mình như con dê chuẩn bị làm thịt, để mặc cho Dạ Thiên Ưng đùa giỡn trêu chọc.

      Đầu dây điện thoại bên kia, Mễ Tịch Dạ lo lắng "Thiên Ưng, em có cảm giác mấy ngày nay đều có người theo dõi em.".

      Nét mặt Dạ Thiên Ưng có gì thay đổi, chỉ vì biết người nào theo dõi ta, cũng biết vì sao ta lại bị theo dõi, nhưng vẫn lời lạnh lùng: "Ừ, vậy bây giờ muốn gì?"

      xong, đầu lưỡi Dạ Thiên Ưng lướt qua vành tai Ngô Hiểu Dao. . . . . .

      Bị Dạ Thiên Ưng tấn công 3 chỗ cùng lúc như thế này, thân thể của như chạm phải điện mà mềm nhũn người, nhưng khẩn trương mong muốn trong lòng khiến cảm thấy vô cùng xấu hổ. . . . . .

      Bàn tay phủ lên nơi tròn trịa của Ngô Hiểu Dao, khẽ rời nơi ấy, rồi đặt lại lên nửa bầu ngực, ngón trỏ cùng ngón tay cái nhàng nắm lấy điểm phấn hồng ngực , nhàng vân vê khiến cho nó nở hoa.

      Thoáng chốc, điểm phấn hồng của đứng thẳng lên, Dạ Thiên Ưng nhìn cơ thể quen thuộc của rồi nở nụ cười xấu xa, bàn tay nâng niu nơi ấy, ở bên tai lời mập mờ: "Bé con, em nhạy cảm nha."

      Nghe thanh câu hồn của Dạ Thiên Ưng, bị làm như thế này lại còn bị trêu chọc. Lần này Ngô Hiểu Dao thể chịu đựng được nữa, đầu óc trống rỗng, cả người giống như có hàng ngàn con kiến bò bên trong.

      Mắng mình vì sao dâm đãng như thế này, vô sỉ, bị người ta đối xử như thế, nhưng tại sao cơ thể vẫn phối hợp với ? ? ?

      Tại sao? Chẳng lẽ trời sinh mình có cơ thể dâm đãng như thế này? Ngô Hiểu Dao cảm thấy xấu hổ tột đỉnh nước mắt tự dưng chảy xuống.

      Dạ Thiên Ưng cảm giác nước mắt rơi xuống tay mình, vội vàng đưa lấy tay đặt trong miệng cùng với tay đặt ngực , ôm mặt nhìn đối diện với .

      "Bé con, sao thế?"

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 135: Khoảng thời gian hạnh phúc

      Dạ Thiên Ưng cảm nhận được nước mắt của chảy cổ tay , vội vàng lấy ngón tay đặt trong miệng cùng với bàn tay phủ ngực của ra, tay ôm đối mặt với mình.

      "Bé con, em sao vậy?"

      Câu hỏi dịu dàng của phát ra, liền đem di động tai đặt sang bên, đầu bên kia điện thoại bất luận Thước Tịch Dạ cái gì, căn bản đều nhớ nữa.

      Nhìn bộ dáng khẩn trương của Dạ Thiên Ưng, Ngô Hiểu Dao thút thít được: "Tại sao? Tại sao em trở nên kinh khủng như vậy, em cảm thấy chính mình rất dâm đãng."

      Nghe xấu hổ lại chịu nổi chất vấn, Dạ Thiên Ưng cười. . . . . ."Ha ha. . . . . ."

      Dù sao chỉ mới có 18 tuổi mà thôi, chuyện nam nữ khẳng định cái gì cũng hiểu. Đối mặt với trêu chọc của như vậy, dù là phụ nữ thành thục có ‘ kinh nghiệm chiến trường ’ cũng phải đầu hàng, huống chi là đây?

      Chỉ là, Dạ Thiên Ưng cũng biết, bây giờ có thể khiến cho này đạt được khoái cảm, tương lai muốn làm vật này chỉ quấn lấy mình, biến thành người phụ nữ của lại được! ! ! !

      Dạ Thiên Ưng đưa tay ra nhàng lau giọt nước mắt mặt , trong con ngươi lộ dịu dàng: "Ai em là phụ nữ dâm đảng? Em như vậy rất quyến rũ. . . . . ." xong, liền luồn tay ra sau tỉ mỉ cài lại áo lót của .

      Đối mặt với hành động dịu dàng này của Dạ Thiên Ưng, Ngô Hiểu Dao chỉ cảm giác lòng co rút lại, giờ khắc này, chỉ vì hành động của mà lay động. . . . . .

      "Về sau, có thể hay đừng làm như vậy." cúi thấp đầu, giọt nước mắt óng ánh trong suốt theo hốc mắt tràn ra ngoài, biết chính mình lại như thế, trong vô thức, phát chính mình đột nhiên bị cuốn vào hành động dịu dàng của . Rồi lại rất mâu thuẫn ghét hành động trêu chọc của đối với mình.

      muốn. . . . . .

      nghĩ, nếu như vậy, sợ, sợ mình đến ngày mâu thuẫn điên mất, cũng sợ cứ như vậy bị ăn hết.

      "Em cho rằng tôi đối với người nào cũng đều như vậy sao?" Dạ Thiên Ưng nghiêm túc, đưa tay ôm đến bên cạnh.

      Nhưng mà, lời của lại làm Ngô Hiểu Dao có chút hiểu. Chẳng lẽ đúng? ? ? Chẳng lẽ phải đối với người nào cũng đều như vậy sao? đối với người khác là thế nào? Tốt hơn? Hay là tệ hơn? Mà người khác là chỉ bao nhiêu người? Coi như lần trước là Trương Mẫn vu oan cho , nhưng bản nhân rốt cuộc là như thế nào? Trong đầu Ngô Hiểu Dao đầy dấu chấm hỏi.

      Đối với những lời này, Dạ Thiên Ưng láo, trước kia cho đến bây giờ cũng bao giờ có tình cảm đối với phụ nữ, mỗi lần đều là mấy người phụ nữ kia chủ động quấn lấy , chủ động tìm , cũng sử dụng bất kì thủ đoạn gì đối với bất kỳ người phụ nữ nào!

      Dạ Thiên Ưng đưa tay cầm lấy di động đặt tai mình, đầu bên kia điện thoại Thước Tịch Dạ có thể biết ràng làm gì, Dạ Thiên Ưng chưa bao giờ đối sử sịu dàng như thế với , nghe trong điện thoại đối với người phụ nữ dịu dàng, trong lòng Thước Tịch Dạ vô cùng khó chịu, tuy nhiên lại dám nổi giận với Dạ Thiên Ưng. . . . . .

      "Tôi biết rồi, tôi phái người bảo vệ !" Dứt lời, đợi Thước Tịch Dạ kịp thời phản ứng lại, Dạ Thiên Ưng ngắt điện thoại.

      muốn phái người bảo vệ ai? Trong lòng Ngô Hiểu Dao tạo thành điều bí , biết người gọi điện thoại tới là ai, cũng biết Dạ Thiên Ưng có năng lực gì mà có thể bảo vệ người khác?

      "Bé con, chuẩn bị, chuẩn bị, chúng ta ra ngoài!" xong, Dạ Thiên Ưng đứng dậy về phòng ngủ chuẩn bị thay quần áo.

      Ngô Hiểu Dao như cũ ngồi ở ghế sa lon nhúc nhích, mân mê cái miệng nhắn có chút bất mãn : " cần!"

      " chơi, chẳng lẽ em phải muốn sao?"

      Dạ Thiên Ưng dùng lời mê hoặc hỏi , liền động lòng. . . . . .

      Mặc dù ở Nhật Bản, nhưng mà đến chơi? đúng là chưa hề chơi lần. Nhưng. . . . . .

      Dạ Thiên Ưng làm sao lại tốt bụng như vậy? Đột nhiên muốn đem chơi? ? Chẳng lẽ đền bù cho hành động quá đáng kia sao?

      Do dự chút, nhìn TV, rồi lại nhìn mắt Dạ Thiên ưng.

      Bất đắc dĩ, quay trở về ngồi ghế sa lon, nhàng vuốt xuôi cái mũi của , lời tràn đầy cưng chìu : "Em là tham lam quá đấy, trước tiên xem xong phim hoạt hình rồi !"

      "Ừm! Ừm! !" Dạ Thiên Ưng nhìn thấu được lòng , vì vậy mà này vô cùng hưng phấn, gật đầu liên tục, dời mắt đến TV. 14967626

      Nhưng, tâm tư của , vẫn ở người . . . . . . khéo hiểu lòng người.

      biết được bản thân bỏ được phim hoạt hình mà , lại biết được muốn chơi, hơn nữa. . . . . .

      Ngô Hiểu Dao đưa tay sờ sờ cái mũi của mình, gương mặt thoáng chốc có tia ửng đỏ, trong lòng cũng có cảm giác ngọt . . . . . .

      Đối với dịu dàng kia của Dạ Thiên Ưng quả động lòng, nhưng mà đối với mặt khác của vẫn duy trì chán ghét.

      lần lượt đối với mình làm ra những hành động như vậy là bởi vì cái gì đây? Tại sao mình cùng có bất kỳ quan hệ gì cũng cần phải làm cho mập mờ đây? Cái tự ái kia của có nghĩ qua sao? Có cân nhắc qua sao? 10nlk.

      Nhìn Ngô Hiểu Dao ở bên cạnh xem ti vi, Dạ Thiên Ưng khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ. . . . . .

      Lúc trước và các người phụ nữ kia ở cùng chỗ, thứ họ cần chính là quần áo nhãn hiệu nổi tiếng, ví da, đồ trang sức, mỹ phẩm.

      Nhưng khi ở cùng chỗ với này, chỉ cần vừa nhắc tới chơi, vốn mặt ủ mày chau bộ dạng trở nên vô cùng hưng phấn.

      Trẻ con chính là trẻ con, chính là như vậy dễ dàng có được thỏa mãn, vẫn duy trì vẻ đẹp của trong sáng.

      Có phải hay mình nên cần thêm nghiêm túc khi cư xử với đứa bé này đây? Dạ Thiên Ưng hiểu tự hỏi bản thân mình. . . . . .

      ý thức được gần đến xế chiều, ánh mặt trời màu vàng chiếu rọi vào bên trong phòng khách quá lớn cảm giác được cả căn phòng ấm áp lên.

      Mùi vị mang theo là chút non nớt của thiếu nữ ngủ say, tựa vào bả vai của người đàn ông trưởng thành khêu gợi.

      Bức tranh hoàn mĩ đấy giống như muốn đoạt mắt lấy của người xem.

      kia chính là Ngô Hiểu Dao, xem ti vi biết lúc nào lại tựa vào bả vai của Dạ Thiên Ưng ngủ thiếp .

      Nhìn quá thành thục lại có chút non nớt gương mặt, Dạ Thiên Ưng cười dịu dàng. lâu có buông lỏng như vậy rồi, cũng rất lâu có nhàn nhã như vậy.

      Khoảnh khắc đẹp luôn thoáng cái liền trôi qua, Dạ Thiên Ưng cảm giác hôm nay trôi qua rất mau.

      Đêm rất khuya, Ngô Hiểu Dao cuối cùng từ trong ngủ mê tỉnh. . . . . .

      Mở to con ngươi nhìn chung quanh, trời tối rồi a. Chuyện chơi kia? Dạ Thiên Ưng bày ra.

      Dạ Thiên Ưng tuyệt đối là cố ý! Tuyệt đối là nghĩ hứng thú lên là gọi mình còn hết rồi tự biến mất! ! !

      Nhướng mày, tức giận trừng to mắt, tốt nhìn chằm chằm.

      Dạ Thiên Ưng thấy vậy, khẽ mỉm cười, lời có chút châm chọc : "Em là được, ngủ 12 giờ rồi , vậy mà buổi chiều còn có thể ngủ thêm giấc, tôi làm thế nào cũng đều ngủ dậy a."

      " tại sao đánh thức tôi? ? ?" Ngô Hiểu Dao rất tức giận! Cũng phải bình thường cũng hay uể oải sao, nhanh hận chết , chỉ là dám trách chính mình, cả ngày chính là thích ngủ như vậy, ngủ gật chính là nguyên nhân của việc ngủ đủ.

      "Chớ phồng miệng." Dạ Thiên Ưng đưa tay ngắt má toàn tâm toàn ý, cưng chìu cười cười: "Ngày mai tôi dẫn em chơi ngày, như thế nào? ?"

      "Hừ!" Ngô Hiểu Dao mặc dù vẻ mặt nhìn như là bất mãn, nhưng trong lòng vui mừng như nở hoa. . . . . .

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 136: biệt được trong hoàn cảnh đùa cùng nam sinh lại chọc giận

      ‘ đinh — đông —-’

      tiếng chuông cửa vang lên. Dạ Thiên Ưng ra lệnh sai khiến Ngô Hiểu Dao: " mở cửa!"

      Gọi mở cửa nguyên nhân chủ yếu là do cách cửa tương đối gần. Dĩ nhiên, cũng có thể gọi. . . . . . Đồ đại lười sai bảo con sâu lười .

      Con sâu lười chỉ có thể oán trách. ràng nơi này là nhà Dạ Thiên Ưng, làm gì gọi mình mở cửa?

      Hừ! lười chết! Đoán chừng đến lúc 30 tuổi nhất định phát tướng, giống với cái bụng của phụ nữ có thai, hừ!

      vô cùng miễn cưỡng tới trước cửa, đem mắt xuyên thấu nhìn qua lỗ nhìn ra bên ngoài.

      Ngồi ở ghế sa lon Dạ Thiên Ưng bất đắc dĩ cười , căn bản có thể đoán được là ai tìm tới cửa. Dù sao trong nhà trọ này là nơi năm người bọn ở, phải Lăng Thánh Quân, chính là Lăng Thánh Long, hoặc là Hàn Tuấn Hi cũng có thể là Hạ Uyển Uyển ? Còn phải nhìn sao?

      Sao đoán được, lúc này. . . . . .

      "A ———-" tiếng thét chói tai kinh sợ phát ra, ghé vào nhìn qua cái lỗ kia cả người Ngô Hiểu Dao trong nháy mắt té xuống đất. . . . . .

      Nghe được tiếng thét chói tai kia của Ngô Hiểu Dao, khiến cho Dạ Thiên Ưng sợ hãi, khẩn trương chạy tới bên cạnh của , lo lắng dò hỏi: "Làm sao vậy? ?"

      Chỉ thấy, ngón tay Ngô Hiểu Dao run rẩy chỉ ngoài cửa, sắc mặt trở nên trắng bệch, răng đánh răng dưới: "Có. . . . . . Có. . . . . . Quỷ. . . . . ."

      Dạ Thiên Ưng cùng nhìn ra, nhanh chóng đỡ đứng dậy, cau mày lại, bước bước dài đến trước cửa.

      khẩn trương núp ở phía sau lưng của , đôi tay nắm kéo áo ngủ .

      Dạ Thiên Ưng tràn đầy tức giận kéo cửa ra, vẻ mặt tràn đầy trầm quát: "Thánh Quân, cậu muốn chết phải hay ? ? Có muốn hay tôi thành toàn cho cậu? ? ! ! ?"

      ra , Lăng Thánh Quân thường cùng Dạ Thiên Ưng diễn loại xiếc này, cái gì gõ cửa xong bỏ chạy a, cái gì giả trang quỷ hù dọa Dạ Thiên Ưng a, đều sớm chết lặng. Chỉ là mỗi lần đều bị Dạ Thiên Ưng chửi mắng trận.

      lần Lăng Thánh Quân trêu đùa làm cho nóng nảy, liền móc súng ra bắt đầu bắn phá, ngược lại khiến cho Lăng Thánh Quân bị sợ đến mức chạy thẳng‘ tư trượt, tư trượt ’.

      Lần này, đoán chừng cũng phải ngoại lệ rồi.

      Ngoài cửa Lăng Thánh Quân, đứng ở trong con đường tối om, dùng ánh sáng của di động chiếu lên mặt , thử nghĩ, Ngô Hiểu Dao dùng lỗ nhìn , có thể hù chết sao? Liền bây giờ nhìn lại, trong khí còn có mấy phần trầm.

      Bị Dạ Thiên Ưng cứ như vậy mà phơi bày, Lăng Thánh Quân lập tức thu hồi điện thoại di động, vô cùng mất mác: "Mỗi lần cũng dọa được ... vô cùng bình tĩnh tôi tính tình như đứa trẻ, chẳng nhẽ làm bộ sợ được sao?"

      "Lần sau nếu như cậu còn chơi trò đùa quái đản kia tôi liền giết chết cậu ! ! ! !" Dạ Thiên Ưng gầm thét gào xong, đưa tay đem Ngô Hiểu Dao kéo đến trước người của mình, tức giận đối với Lăng Thánh Quân quát: "Cậu xem chút, cậu hù dọa ấy biến thành cái dạng gì rồi? ?" 10nlk.

      nhìn bộ dạng Ngô Hiểu Dao. . . . . .

      Trong hai tròng mắt nước mắt rơi lã chã, sắc mặt cũng trắng bệch, toàn thân vẫn còn hơi run rẩy.

      Trong nháy mắt, tất cả lòng tự tin của Lăng Thánh Quân đều trở lại: "yes! Rốt cuộc cũng thành công hù được người."

      "Dao Dao! ! ? ?" Dạ Thiên Ưng khẩn trương kêu Ngô Hiểu Dao ở bên cạnh, chỉ là ngây ngốc đứng tại chỗ nhúc nhích, nhìn chăm chú vào Lăng Thánh Quân, mắt cũng nháy.

      Lăng Thánh Quân kia căn bản chỉ biết tự mãn, thoáng chốc có chút khẩn trương. Chẳng lẽ cho dọa sợ chứ? ?Dạ Thiên Ưng biến mình thành quỷ mất.

      "Này, mỹ nữ? ? !" Lăng Thánh Quân đưa ra năm ngón tay ngón tay ra trước mặt Ngô Hiểu Dao đung đưa.

      đột nhiên giống như đanh hoàn hồn, hai hàng lông mày chặt nhíu lại, sắc mặt cũng từ khủng hoảng biến thành tức giận, cái miệng nhắn há mồm, hớp liền cắn ngón giữa Lăng Thánh Quân. . . . . . Vết cắn có thể .

      "A —–" thoáng chốc, Lăng Thánh Quân khổ sở gào khóc , bước nhanh ra khỏi hành lang. . . . . .

      Ngô Hiểu Dao bên kia như cũ nhất quyết tha chịu nhả ra, vươn hai tay ra hướng Lăng Thánh Quân trận vung loạn xạ.

      Lăng Thánh Quân khốn kiếp, lần đầu tiên lấy được tin tưởng của mình, đem lấy mình tàn nhẫn đưa vào hố lửa, lần này càng phải là người, trực tiếp đem mình dọa cho khóc!

      Lăng Thánh Quân hư hỏng tuyệt đối phải bởi Dạ Thiên Ưng! là thối tha cá tìm tôm thối nát.

      Khốn kiếp! Khốn kiếp! Nhìn mình cắn chết !

      "Ôi, ôi, mỹ nữ, tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm rồi! Mau thả ra!" Lăng Thánh Quân khổ sở cầu xin được tha thứ .

      Lúc này, cửa thang máy đột nhiên mở ra, Lăng Thánh Long từ bên trong ra, vừa hay nhìn thấy Ngô Hiểu Dao tức giận đánh em trai của mình, ngẩn cả người ra.

      ", , có người đánh em!"

      Lăng Thánh Long cũng để ý tới em trai kêu cứu, mà là thò đầu ra khỏi bên trong thang máy, nhìn về phía cửa phòng Dạ Thiên Ưng.

      Chỉ thấy, Dạ Thiên Ưng vẻ mặt trầm dựa vào ở khung cửa ngưng mắt nhìn Ngô Hiểu Dao cùng Lăng Thánh Quân đùa, trong mắt mơ hồ lộ ra ánh sáng khiến người khác rét mà run.

      Chỉ thoáng, Lăng Thánh Long lập tức liền hiểu chuyện gì xảy ra, gấp gáp hướng em trai của mình liếc mắt ra hiệu.

      Nhưng kia Lăng Thánh Quân dù sao chỉ mới 18 tuổi mà thôi cùng Ngô Hiểu Dao đều là tính tình rất giống thiếu niên, vất vả tìm được nữ sinh cùng tuổi, chỉ chú ý vui vẻ cùng Ngô Hiểu Dao đùa giỡn, căn bản có chú ý tới cái liếc mắt của trai.

      Vậy ở nơi xa Dạ Thiên Ưng vẻ mặt càng ngày càng trầm, từ từ đến gần Ngô Hiểu Dao cùng Lăng Thánh Quân, đưa ra bàn tay ra hề dịu dàng bắt được cổ áo của .

      cứ như vậy, Ngô Hiểu Dao ngưng ầm ĩ, dùng ánh mắt hiếu kỳ quay đầu nhìn về phía Dạ Thiên Ưng. . . . . .

      Vẻ mặt của là khủng khiếp a, đây là vì cái gì? ? ? Hơn nữa, tại sao phải bắt được cái cổ của mình? 14967626

      Dạ Thiên Ưng sắc mặt thất thần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hai em nhà họ Lăng , lạnh lùng : "Các cậu lát nữa tới tìm ta! ! !" Dứt lời, bước nhanh kéo theo Ngô Hiểu Dao tiến vào trong phòng. . . . . .

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 137: Đấng mày râu nổi cơn ghen

      Sắc mặt Dạ Thiên Ưng bỗng trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía em nhà họ Lăng, lạnh lùng: "Chút nữa hai người tới gặp tôi ! !" Dứt lời, túm lấy cổ áo Ngô Hiểu Dao rồi bước nhanh vào phòng. . . . . .

      Ngô Hiểu Dao gặp tình huống như thế này, đầu óc có chút mơ hồ hiểu vấn đề gì diễn ra.

      Bây giờ mình là người bị giận sao? ? Nhưng, ràng mình mới là người bị hại cơ mà! Tại sao ta lại có thể giận mình cơ chú?

      Cổ áo bị siết chặt đến đau, có cảm giác thở nổi, nhíu mày lại, Ngô Hiểu Dao tức giận rống lên: " làm gì đấy hả, buông tôi ra mau!"

      Dạ Thiên Ưng im lặng, vẻ mặt vẫn như cũ kéo vào trong phòng.

      Vừa vào đến nơi, Dạ Thiên nàng cả người liền bị vứt nằm ở giường. . . . . .

      ràng mới vừa rồi rất diu dàng với nhưng giờ nó đâu rồi, chỉ mới đảo mắt cái khôi phục lại bộ dáng tàn bạo, vì sao có thể thay đổi nhanh như vậy chứ? như vậy, làm sao mình có thể chịu đựng nổi nữa? ?

      " . . . . ."

      đợi Ngô Hiểu Dao hết câu, Dạ Thiên Ưng bước nhanh đến đè lên người , bàn tay thô bạo của đè gáy xuống giường, giọng cực kỳ trầm thấp: "Em rất thích đùa giỡn với đàn ông lắm sao? ?"

      Nghe lời của , tim của Ngô Hiểu Dao chợt căng thẳng, chẳng lẽ . . . . . .

      Chắc đâu. . . . . bao giờ. . . . . .

      Mình và Lăng Thánh Quân như thế mà gọi là đùa giỡn ư? ! Cái đồ bại hoại như ta khiến mình sợ hãi đến chết khiếp, mình muốn đánh chết ta.

      Bây giờ Ngô Hiểu Dao hoàn toàn bị oan uổng, nhưng sợ dám ra, lại còn bị Dạ Thiên Ưng trách cứ như thế này đây, tại suy nghĩ kỹ càng có lẽ căn bản xuất trong căn nhà này! ! !

      "Tôi có đùa giỡn với đàn ông khác! buông tôi ra , đừng làm tôi đau."

      "Muốn tôi thả em ra? ! Có thể!" Dạ Thiên Ưng nở nụ cười xấu xa, trong giọng ngập tràn ra lệnh: "Ngồi dậy hôn tôi!" xong, buông lỏng tay Ngô Hiểu Dao, ngồi xuống cạnh .

      Chủ động? ? ? Hôn ? ? ? ? Đây chính là chuyện lớn giống như dâu lần đầu tiên lên kiệu hoa đó nha.

      Từ lúc ra đời cho đến nay chưa bao giờ chủ động hôn người ta lần nào, nếu tính mấy lần bị hôn, cũng đều do Dạ Thiên Ưng hôn cả!

      đâu nhất thiết phải chủ động hôn ta! ! Nhưng. . . . . . Nếu nghe lời ra lệnh của , có thể mình tiếp tục bị ngược đãi phải ? ! ! Ngỗ nhỡ vừa mới đến nơi thổ huyết mà chết chứ chẳng chơi.

      Nghĩ xong, Ngô Hiểu Dao tữ từ bò dậy, nhìn chăm chú nét mặt bình tĩnh của .

      Thôi! Lần này cứ xem như mình hôn Dạ Thiên Ưng là luyện tập cho bản thân mình !

      nhắm nghiền hai mắt, hạ quyết tâm, nhanh đặt môi mình lên môi Dạ Thiên Ưng, rồi nhanh rời .

      Nếu như mím môi lại, biết chừng trái tim có thể nhảy loạn xạ đến nổi từ cổ họng chui ra rồi. mặt nóng ran, dám ngẩng đầu nhìn . là ngượng đến chết được! ! !

      Đối mặt với cái hôn như chuồn chuồn chạm nước của Ngô Hiểu Dao, tức giận của Dạ Thiên Ưng lập tức biến mất. Nhưng vẻ mặt vẫn duy trì nghiêm túc như cũ: "Dạy em hôn môi chừng ấy thời gian, bây giờ vẫn còn chưa được à?" Dứt lời, trong nháy mắt đè Ngô Hiểu Dao xuống giường.

      Cả người người , môi của dán chặt lên đôi môi mềm mại của .

      chủ động hôn rồi, tại sao còn bị tập kích nữa hả?

      Nếu biết sớm muộn gì cũng bị tập kích như thế này ngay lúc ban đầu chủ động hôn ! !

      Đôi mắt Ngô Hiểu Dao mở to, đôi tay chống ngực , muốn đẩy ra, nhưng thể sử dụng được chút sức lực nào, thừa nhận cơ thể Dạ Thiên Ưng rất nặng, căn bản cũng thể cử động thân mình được, chỉ đành phát ra mấy tiếng “Uhm…….Uhm” trong miệng mình.

      Môi Dạ Thiên Ưng thỏa thích mút lấy hương vị ngọt ngào đôi môi của , lúc mở miệng phát ra tiếng kêu, đầu lưỡi của thuận thế di chuyển vào bên trong miệng .

      nhàng dùng đầu lưỡi chơi đùa với lưỡi của , trêu chọc trong miệng ấy khiến cho má ngừng nóng lên.

      Đột nhiên, trong tình cảnh nóng bỏng sôi sục, tiếng của Lăng Thánh Quân vang lên. "Thiên Ưng!"

      Cau mày, nhanh tay lấy tấm mềm làm bằng tơ lụa đắp lên người Ngô Hiểu Dao "Vẻ mặt như thế này đừng ra ngoài khiến tôi mất mặt.”

      Vẻ mặt mình như thế nào? ! Ngô Hiểu Dao biết, nhưng so với mọi người Dạ Thiên Ưng là người hiểu nhất

      Đôi mắt long lanh mở to cùng với cái miệng sáng bóng lúc tỏ vẻ bất mãn mà cầu xin , khuôn mặt trắng nõn cùng đôi mắt ửng hồng sau khi khóc, chỉ cần nhắc tới giống như dụ dỗ người ta muốn thưởng thức chúng, làm sao Dạ Thiên Ưng có thể để người khác thấy dáng điệu dụ dỗ, vẻ mặt quyến rũ ấy được chứ?

      vĩnh viễn vẫn là như thế này, vừa ngang ngược, lại là người đàn ông vô cùng bá đọa!

      Nhìn thấy Ngô Hiểu Dao và Lăng Thánh Quân thân thiết với nhau lúc nãy, tự dưng có cảm giác giống như đồ chơi của mình bị cướp mất, thích cảm giác này! Lại còn nữa, lúc cắn ngón tay giữa của Lăng Thánh Quân, ý này là sao? Có lẽ ngây thơ này biết, nhưng với người đàn ông ‘ trải qua chiến trường’ như , khi thấy cảnh tượng như thế vô cùng chướng mắt.

      Có lẽ quên mất, vào giữa trưa hôm nay, cũng đem mấy ngón tay bỏ vào trong miệng của , cảm giác lúc đó vô cùng thỏa mãn, ngắm nhìn “liếm” tay khiến cho chỗ đó của bị sưng lên. Nhưng buổi tối, lại “liếm” tay của người đàn ông khác. . . . . . thể nổi giận sao? !

      Mà lúc này, vẻ mặt mê người của sau khi “hôn” đẹp vô cùng, cho nên, tuyệt đối cho người khác thưởng thức thành quả vô cùng tuyệt vời của ! ! !

      Nhưng. . . . . .

      bá đạo như thế nhưng thể để cho Ngô Hiểu Dao hiểu được điều này! ! ! !

      hiểu! Chuyện gì cũng hiểu!

      biết lý do vì sao Dạ Thiên Ưng tự nhiên lại nổi đóa, hy vọng là ghen, nhưng biết, bao giờ đươc như vậy, bao giờ vì non nớt như mình mà làm điều vô nghĩa như thế!

      Bây giờ Dạ Thiên Ưng lại vẻ mặt của rất mất mặt ? lại càng thêm vô cùng, vô cùng tự ti!

      Theo lời của mình làm mất mặt, thế tại sao vẫn còn dây dưa với mình

      Hừ!

      Quả ! Quả ! Tính tình của mình tuy khác gì đứa trẻ con, dáng vẻ bên ngoài cũng có đủ quyến rũ của người phụ nữ. Mà bề ngoài của tên khốn Dạ Thiên Ưng kia cũng thể bắt bẻ được.

      Nghĩ đến đây, mặt Ngô Hiểu Dao tỏ vẻ uất ức, miệng như lên, trong mắt đều lên vẻ mất mác tổn thương. . . . .

      ***
      Dạ Thiên Ưng chậm rãi ra phòng khách rồi tiện tay đóng cửa phòng ngủ lại, đôi mắt nhìn Lăng Thánh Quân ngồi ghế sô pha giống như nhìn tình địch của mình, tức giận ~ ing.

      Nghiêng người ngồi lên tủ để TV, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nghiêm túc, : " xảy ra chuyện gì?"

      từ rất lâu năm người bọn họ loại ăn ý với nhau, cần quá nhiều lời, ai trong số bọn họ vẫn có thể hiểu được ý của người khác.

      Lăng Thánh Long ngồi ghế sô pha đứng lên, cau mày: "Thiên Ưng, bọn ở Nhật Bản tính toán bắt cóc người phụ nữ của cậu, rồi uy hiếp cậu!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :