1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 128 : Hôn nồng nhiệt trong xe


      Đợi Lăng Thánh Quân ra phía sau xe, sắc mặt của Dạ Thiên Ưng từ từ thay đổi, cánh tay vòng quanh hông Ngô Hiểu Dao, cánh tay đặt sau ót .

      Chỉ thoáng, Ngô Hiểu Dao cảm thấy bầu khí bên trong xe thay đôi. . . . . Trở nên vô cùng thu hẹp, khiến cong người ta thể khống chế được nhịp tim của chính mình. . . . . .

      Nhìn chằm chằm vào Dạ Thiên Ưng trước mặt, nàng căn bản thể nào tách khỏi đôi mắt thâm thúy ấy. Giống như cả người chìm sau vào trong ấy, thể tự kiềm chế chính mình, mà từ từ trầm luân. . . . . .

      "Còn nhớ tôi dạy em cách hôn trước đây ?" Giọng của Dạ Thiên Ưng rất nhàng, trong đôi mắt cũng ngập tràn dịu dàng.

      Nhìn chăm chú bộ dạng dịu dàng của Dạ Thiên Ưng, trong lòng thoáng chốc nổi lên đợt sóng . tự chủ mình mà gật đầu cái. có cảm giác Dạ Thiên Ưng muốn hôn , nên lập tức mím chặt môi lại.

      Dạ Thiên Ưng nổi giận, cánh tay đặt dưới eo kéo cả người lại gần hơn. . . . . .

      Bị trêu chọc như vậy. . . . . .

      chợt buông lỏng phòng tuyến, vừa giãy giụa cơ thể vừa nở nụ cười.

      Mượn cơ hội này đôi môi của Dạ Thiên Ưng đặt lên đôi môi đỏ mềm mại của Ngô Hiểu Dao. . . . . . cách nhanh chóng khít chặt lại.

      Đôi moi khẽ mút đôi môi , đây mới là êm ái, khiến co con người ta say mê như vậy. . . . . .

      Sau khi Dạ Thiên Ưng thỏa thích trêu chọc môi , khủng hoảng trong lòng từ từ lắng xuống, loại cảm giác như chạm phải điện lan tỏa khắp cơ thể . . . . . .

      làm sao vậy?

      Chẳng lẽ vì mình chấp thuận cầu lúc nãy của khi ở bên trong thang máy?

      Như vậy sao?

      phải vậy đâu, chẳng qua là lừa gạt chính mình. . . . . .

      So với mấy lần kháng cự trước kia, đều là chán ghét, tại . . . . . .

      Căn bản còn cách nào để kháng cự lại nụ hôn thần kỳ của Dạ Thiên Ưng. . . . . .

      muốn suy nghĩ về mọi thứ, nhưng nỗi hoảng loạn chợt sâu vào trong đầu . . . . . .

      tại . . . . . .

      Chỉ muốn cảm thụ nụ hôn này tốt . . . . . .

      Nhắm hai mắt lại, tay tự chủ mà ôm lấy cổ Dạ Thiên Ưng.

      Cảm thấy Ngô Hiểu Dao từ từ thuận theo, biết. . . . . .

      từ từ bị chinh phục rồi, khóe miệng hơi nhếch lên, tránh khỏi mà lộ ra nụ cười hài lòng.

      Đầu lưỡi nghịc ngợm quấn lấy lưỡi , cạy hàm răng ra.

      Đầu lưỡi của giống như con rắn ngừng chuyển động trong khoang miệng của , mãi cho đến khi quyến rũ luôn con rắn là , ép buộc lưỡi phải cùng lưỡi hòa vào nhau trong đó. . . . . .

      Hai người bọn họ thưởng thức nước bọt của nhau, thỏa thích mà mút lưỡi lẫn nhau. . . . . .

      Si mê đến loạn lạc rồi. . . . . .

      Bầu khí bên trong càng trở nên mập mờ, biết là thực tế hay là hư ảo, biết là người tình quen thuộc hay người xa lạ. . . . . .

      Dạ Quang khẽ chiếu rọi ở trong toa xe, nhiễu 『 loạn 』 nàng buồng tim. . . . . . 14967626

      Nụ hôn này khiến khí trong buồng xe trở nên vô cùng mỏng manh. . . . . .

      Vì trở nên như thế cho nên người ta thể nào hít thở. . . . . .

      còn cách nào để khống chế lại nụ hôn trêu chọc của Dạ Thiên Ưng. . . . . .

      Hai gò má từ từ nóng lên, nhịp tim cũng vô cùng nhanh, tứ chi như vô lực, cả người xụi lơ rồi ngã vào vòm ngực ấm áp của Dạ Thiên Ưng, miệng thở hổn hển.

      Khẽ mỉm cười, Dạ Thiên Ưng ni non bên tai : "Ai, phải đợi tới khi nào em mới hôn tôi được như thế hả?"

      Nghe được lời đùa giỡn này của Dạ Thiên Ưng, có thể cảm giác được rằng. . . . . .

      Nhất định cả đời này cũng thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của Dạ Thiên Ưng mất rồi. . . . . .

      Tại sao với người đàn ông xấu xa như thế này, lại khiến cho lòng rung động được nhỉ? thể hiểu hết được chính mình.

      Là bởi vì màn đêm này sao?

      Ban đêm có thể khiến cho con người ta mê loạn, khiến cho con người ta si mê đến say sẩm, và khiến cho con người ta quên chính mình.

      Mới vừa rồi hoàn toàn chìm đắm vào trong nụ hôn của Dạ Thiên Ưng, có cách nào tự kềm chế. . . . . .

      Dạ Thiên Ưng nhàng ôm lên, sử dụng nửa thân dưới, trực tiếp ngồi vào vị trí lái xe, khởi động xe.

      Chỉ có điều, khi Lăng Thánh Quần đứng ở bên ngoài thấy xe khởi động, cả người bị kinh ngạc, đưa tay muốn mở cửa xe ra, nhưng Dạ Thiên Ưng là cái người độc ác, đem cửa xe khóa lại cách vô tình.

      "Thiên Ưng, để tôi lên chứ?"

      Dạ Thiên Ưng nhanh chậm hạ cưa xe xuống, khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị như con ác ma: " phải cậu thích cười sao? Vậy cậu cười thỏa thích ở chô này rồi về nhà!" Dứt lời, vô tình khởi động xe, đem Lăng Thánh Quân đáng thương nhét vào màn đem u tối. . . . .

      độc ác, biết tốt xấu.

      ràng cái xe này là của Lăng Thánh Quân nhưng tại sao lại cho Lăng Thánh Quân mình lên xe cơ chứ?

      Ngô Hiểu Dao chu cái miệng nhắn, rất bất mãn đối với thái độ của Dạ Thiên Ưng đối với quản lý Lăng như vậy, hiểu nổi, tại sao mình lại cùng cái gã đàn ông xấu xa này hôn nhau chứ?

      mất hứng chất vấn tên Dạ Thiên Ưng ngồi bên cạnh"Làm sao có thể xấu vậy chứ.Hình như cái xe này là của quản lý Lăng mà?.

      Ai ngờ, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Thế nào? Đau lòng khi thấy quản lý Lăng bộ về nhà à?"

      . . . . . . . . . . . .

      . . . . . . . . . . . .

      Nguyên ngày mà tên Dạ Thiên Ưng này có lấy câu có ích, bất luận mình cái gì cũng trêu chọc lại, Hừ! quả thực là cái tên khốn kiếp!

      Nghĩ xong, chu cái miệng của mình lên, hai tay khoanh trước ngực, có mấy phần nũng nịu, vui : "Tôi muốn về nhà!"

      "Suy nghĩ sung sướng nhỉ, em đấy. . . . . ." Cười tà mị, nhất thời khuôn mặt tuấn tú của chuyển sang bộ dạng tên ác ma máu lạnh: "Tính từ ngày hôm nay, em ở nhà tôi đến ngày mốt mới về!"

      Cái gì? Ở tới 3 ngày ? ? ? ? ! !

      Lúc này Ngô Hiểu Dao mới nhớ đến lời chấp thuận của mình đối với Dạ Thiên Ưng trong thang máy lúc nãy, đó chính là chuyện ở nhà 3 ngày.

      Nhưng. . . . . .

      chỉ mới 18 tuổi thôi à? ? ! ! Lại với tên đàn ông thân thuộc? ? ! ! Hơn nữa còn là tên đàn ông rất nguy hiểm? ? ! ! Chuyện này mà mẹ biết được, làm sao có thể được cơ chứ? ? ! ! ! 10nlk.

      kiên định "Tôi mà trở về, mẹ tôi mắng đấy!" ý muốn thuyết phục Dạ Thiên Ưng.

      Lại nghĩ, ngay cả ngày hôm qua cũng về nhà, nếu như hôm nay cũng quay trở về, mẹ Ngô có thể đánh chết .

      Vậy mà, lời của lại thể lay động Dạ Thiên Ưng chút nào, vươn tay móc điện thoại rồi ném sang cho Ngô Hiểu Dao, giọng đầy ra lệnh: " với mẹ em, em bị tên đàn ông xấu bắt cóc, ba ngày sau mới thả về nhà!"

      cũng biết là tên đàn ông xấu à?

      Stop!

      cũng có biết mình đấy.

      Nhưng mà, nếu như với mẹ như vậy, đoán chừng có thể hù chết mẹ mình. nhíu chặt lông mày, trong xe cãi: "Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà a! ! !"

      Nghe Ngô Hiểu Dao an phận mà ồn ào như thế, Dạ Thiên Ưng tay mở nhạc trong xe, cả người coi như có chuyện gì mà lái xe, căn bản coi ra gì.

      Tự biết mình đòi hỏi là chuyện có gì để vui, dùng sức hừ tiếng "Hừ!" , cam lòng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ . ràng lúc nãy mình làm nũng vẫn có chút công dụng mà, tại sao lần này lại có tác dụng gì chứ?

      Ai, Ngô Hiểu Dao biết, lần này coi như có thể lật trời , Dạ Thiên Ưng cũng để cho về nhà, chỉ vì. . . . . .

      Mấy ngày nay sống cùng nhà với Dạ Thiên Ưng, vô cùng, vô cùng quan trọng. . . . . .

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 129: Cuộc sống ở chung 3 ngày bắt đầu

      Chạy như bay đường dài, rốt cuộc cũng tới chung cư của Dạ Thiên Ưng, vừa lôi vừa kéo đem Ngô Hiểu Dao vào thanh máy trong chung cư.

      Khuôn mặt Ngô Hiểu Dao toàn vẻ bất mãn đúng trong thang máy mà hầm hừ: "Cái người này là bắt cóc mình a ~."

      " hết mọi chuyện, tôi tên đàn ông tệ hại, cho nên phải bắt cóc em thôi." Dạ Thiên Ưng vừa cười xấu xa vừa với Ngô Hiểu Dao rồi đóng cửa thang máy lại..

      Cắn chặt môi dưới, đôi lông mày như vặn thành hàng. . . . . .

      Chuyện gì, luôn bá đạo như thế hả? Cũng để ý đến cảm nhận của ! Dạ Thiên Ưng chết tiệt! Dạ Thiên Ưng đáng chết! Ở bên trong lòng Ngô Hiểu Dao ngừng mắng chửi Dạ Thiên Ưng.

      Lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, Hạ Uyển Uyển đột nhiên vào trong thang máy. . . . . .

      Ngô Hiểu Dao giương mắt nhìn, khẽ ngẩn người ra.

      này. . . . . . Quả rất đẹp, trưởng thành, chín chắn, quyến rũ, vóc người cao cũng gầy, phong cách cũng phải loại cao quý bình thường.

      Nhưng mà, càng nhìn càng thấy quen mắt là thế nào nhỉ? đột nhiên Ngô Hiểu Dao nhớ ra, đây là lúc trước bị giật điện cùng với Dạ Thiên Ưng, cũng là người trong bộ phận PR!

      Dạ Thiên Ưng nới với Hạ Uyển Uyển mới vào trong thang máy "Uyển Uyển, lát nữa mang qua đây bộ đồ ngủ."

      lạnh lùng gật đầu cái: “Vâng."

      Ngô Hiểu Dao đứng bên liếc nhìn Dạ Thiên Ưng, rồi lại nhìn qua Hạ Uyển Uyển.

      Bất chợt có cảm giác, hai người bọn họ rất xứng đôi! Tuyệt đối là trời sinh đôi! !

      Hạ Uyển Uyển rời thang máy được lúc lâu, lúc này Ngô Hiểu Dao tự nhiên câu cảm thán: " ấy xinh đẹp a~."

      "Ha ha." Dạ Thiên Ưng nghe xong, hơi hơi cười, hỏi có chút khiêu khích "Ghen tỵ à?"

      tính là ghen tỵ, chỉ là rất hâm mộ thôi. có phụ nữ nào cái đẹp, ra trong lòng ai cũng đều thích cái đẹp. cũng rất thích cái đẹp, nhưng trời sinh ra như vậy cũng còn cách nào khác, có chút ít cũng hơi ghen tỵ.

      thể , Dạ Thiên Ưng có thể nhìn ra khuôn mặt Ngô Hiểu Dao đều là tự ti khi đứng trước Hạ Uyển Uyển. Nhưng mà. . . . . .

      Có lẽ sau thời gian dài như thể này Dạ Thiên Ưng biết rằng, trong lòng , thủy chung vẫn nghĩ Ngô Hiểu Dao đẹp hơn so với Hạ Uyển Uyển. . . . . .

      Vì Hạ Uyển Uyển đột nhiên xuất , Ngô Hiểu Dao quên chuyện về nhà, bị Dạ Thiên Ưng trực tiếp mang vào. . . . . . Phải là “lừa” vào căn hộ trong chung cư này mới đúng.

      A, cũng thể nghĩ đến chuyện có thể ra được khi vào đây! ! !

      lâu sau, Hạ Uyển Uyển đem bộ đồ ngủ viền ren đưa cho Dạ Thiên Ưng rồi ra ngoài.

      Liếc bộ đồ ngủ cầm, đưa cho Ngô Hiểu Dao, đưa tay chỉ phòng vệ sinh: " tắm, rồi thay đồ ."

      Chỉ phút, cái cảm giác lo lắng lại chạy thẳng vô tim , chậm rãi nhận lấy bộ đồ ngủ trong tay , tâm tình bất an, vừa có chút sợ hãi.

      thể giải thích nổi việc vào nhà của Dạ Thiên Ưng rồi, quên chô này là cái ổ sói, bây giờ còn muốn tắm ở cái ổ sói này? phải tự tìm đến cái chết sao?

      cau lông mày, trừng mắt nghi hoặc nhìn Dạ Thiên Ưng.

      Bất đắc dĩ lắc đầu, hít hơi sâu, khinh thường: "Tôi có hứng thú với việc nhìn lén phụ nữ tắm đâu, hơn nữa còn lại loại con chưa trỗ mã hết các bộ phận cơ thể."

      chỉ cách vô tâm, nhưng mà người nghe hữu ý !

      Sau khi mình nghe lời , đáng lẽ nên vui mừng mới đúng? Nhưng lại có chút nào. . . . . .

      Trong lòng Ngô Hiểu Dao chút vui mừng, ngược lại cảm giác có chút mất mác.

      Mình là chưa hoàn toàn trỗ mã ư?

      Thế tại sao Dạ Thiên Ưng lại còn thích dây dưa với ? ? ? Đến bây giờ, tim của mình dần dần bị rung động cách kỳ lạ, nhưng hôm nay lại với mình như thế? Nghĩ ngợi, Ngô Hiểu Dao tức giận xoay người vào nhà tắm. . . . . .

      Dạ Thiên Ưng sáng suốt sao có thể nhìn ra nghi hoặc của ấy. . . . . .

      ra . . . . . .Trong lòng so với những người phụ nữ thành thục khác vẫn có sức quyến rũ hơn tất cả. . . . . . Nhưng cái câu con chưa trỗ mã hết lúc nãy vẫn đúng , dù sao. . . . . . Có nhiều người cũng thích Lolita đó chứ? !

      Thời gian trôi qua mỗi phút mỗi giây, vào phòng rửa tay nhưng vẫn chưa thấy Ngô Hiểu Dao từ nhà tắm ra. Chuyện này làm cho Dạ Thiên Ưng có chút bận tâ, tắm nhưng 2 giờ rồi mà còn chưa xong? Chẳng lẽ ngất xỉu bên trong rồi?

      Lông mày nhíu lại, lo lắng chạy đến trước cửa nhà tắm, dùng sức đâọ cửa: "Dao Dao? ! ?" ( chú sói: khụ, lần đầu tiên gọi tên cún cớm của Ngô muội muội . )

      "Dao Dao? Nghe thấy trả lời tôi câu Dao Dao! ?"

      Lúc sau, bên trong có người lên tiếng, Dạ Thiên Ưng lo lắng nắm tay thành quả đấm, dưới tình thế cấp bách đá cái “rầm” lên cánh cửa nhà tắm.

      Thấy cửa mở toang, Ngô Hiểu Dao đứng bên trong hoảng sợ lấy hai tay ôm ngực: " tiến vào làm gì? ? ! !"

      Nhìn trước mắt mình có chút tổn hại nào, cả người Dạ Thiên thở phào nhõm: "Tắm xong rồi, tại sao vẫn chưa ra? ?"

      Quả tắm xong rồi, chỉ là chuyện bộ đồ ngủ của Hạ Uyển Uyển đưa cho. . . . . .

      Lập tức "thịch " , gò má khuôn mặt nhắn của Ngô Hiểu Dao chợt đỏ lên, cúi đầu nhìn quần áo của mình: "Áo ngủ này. . . . . ." Lúng túng , chậm rãi buông hai tay trước ngực xuống.

      . . . . . . . . . . . .

      . . . . . . . . . . . .

      Chỉ trong phút chốc, trong lòng Dạ Thiên chợt lên đợt sóng ngầm . . . . . .

      Bộ đồ ngủ viền ren tơ lụa vốn trong suốt rồi, nhưng chỗ no tròn đầy đặn của lại ra hết phân nửa, chỉ có nụ phấn hồng nho là hơi bị che lấp dưới lớp áo ấy. . . . . .

      Trước kia từng nhìn nhiều phụ nữ mặc đồ xuyên thấu như thế này, nhưng có cảm giác, nhưng ngược lại khi thấy Ngô Hiểu Dao mặc nó, lại cảm thấy vô cùng, vô cùng có cảm giác. . . . . .

      Do ánh mắt của càng ngày càng kém sao? Nhưng mà. . . . . . hiểu. . . . . .

      ==========Khụ, gian phòng, nam nữ.

      Nam dương cương mười phần, nữ mặc cái như thế 『 tính 』 cảm giác áo ngủ, phía sau kịch tình nên là gì chứ? Chú sói biết. . . . . .

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 130: Lộ vẻ sát ý

      Nhìn bộ quần áo khêu gợi của Ngô Hiểu Dao, thoáng chốc trong lòng Dạ Thiên Ưng bị kích thích lên ngàn tầng sóng a. . . . . .

      Bộ đồ ngủ tơ lụa có viền ren của vốn dĩ trong suốt rồi, nơi đầy đặn no tròn kia còn lộ ra hơn phân nửa, nhưng chỉ có nụ hồng nho kia là được che giấu chút mà thôi. . . . . .

      Trước kia từng thấy nhiều người phụ nữ mặc áo ngủ xuyên thấu như thế này, nhưng hề có cảm giác gì, ngược lại khi Ngô Hiểu Dao mặc, lại cảm thấy vô cùng, vô cùng có cảm giác. . . . . .

      tại là do ánh mắt càng ngày càng kém sao? Hay là. . . . . . lại có chút hiểu. . . . . .

      Từ từ đè nén xuống vẻ mặt có phần kinh ngạc, cười tà mị, cố làm ra vẻ thèm để ý: "Ăn mặc như vậy sao? Cho dù lúc em mặc gì cũng thấy, em có phải cảm thấy mặc áo này ngủ được, vậy cởi ra hết ."

      Gương mặt Ngô Hiểu Dao vốn đỏ rồi bị Dạ Thiên Ưng trêu chọc như vậy lại càng thêm đỏ.

      Hôm nay lý giải vì sao phải tới nhà ở, lại càng lý giải được tại sao phải tắm ở trong nhà của người đàn ông hư này, hơn nữa lại hề hiểu được nguyên nhân đưa cho bộ áo ngủ trong suốt này?

      Tất cả đều hiểu được.

      Hôm nay bầu khí có chút biến chất, từ khủng hoảng đến chán ghét lại đến hận. . . . . .

      Từ hận đến hồi hộp lại đến quen thuộc. . . . . . 10nlk.

      A, là kỳ quái. . . . . .

      Nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm, Ngô Hiểu Dao chạy thẳng tới phòng ngủ, cầm chiếc chăn nằm ở ghế sa lon nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. . . . . .

      **********************************************

      Theo chân Ngô Hiểu Dao rời khỏi phòng tắm, Dạ Thiên Ưng cũng quan tâm. Mà là vào phòng vệ sinh, giặt xong rồi tắm rửa. Chỉ mất nửa giờ.

      Thu dọn tất cả xong, mặc đồ ngủ tơ tằm màu lam, cơ ngực trắng noãn hơi lộ ra, tóc đen có chút ẩm ướt, mười phần người đàn ông này hấp dẫn hết mười, ngay bây giờ nếu như có người phụ nữ nào nhìn thấy bộ dáng , khẳng định như là chó sói bổ nhào vào !

      Sau khi từ phòng tắm ra ngoài, liền thấy Ngô Hiểu Dao ngủ say ở ghế salon trong phòng khách.

      Bất đắc dĩ lắc đầu, nhàng ôm vào phòng ngủ rồi đặt giường. . . . . .

      cũng muốn ngủ ngay, mà rón rén ra khỏi phòng ngủ.

      Vươn tay, đóng lại cửa phòng ngủ, trở lại phòng khách, tới trước tủ rượu, lấy ra chai rượu nho đỏ 82 năm, sau khi mở ra nghiêng chai đỗ vào trong ly cao cổ khay trà.

      Ngồi ở ghế sa lon, Dạ Thiên Ưng ly rượu trong tay đung đưa múc nửa trong trung, con ngươi tràn đầy khí phách của vị hùng vĩ đại.

      Vươn tay cầm lấy ống nghe màu lam đưa lên lỗ tai, bấm số điện thoại của Hàn Tuấn Hi: "Tuấn Hi, ba ngày này ta đến công ty, cũng ở trong căn hộ, nhưng là. . . . . ." Chỉ thoáng, thanh vô cùng trầm, vẻ mặt cũng vô cùng trầm. hớp chút rượu đỏ trong ly, con ngươi thoáng chốc tràn đầy vẻ sát ýn: "Tôi muốn cậu thu dọn bang hội tập kích chúng ta trong công ty! Hơn nữa, tôi muốn bắt sống đại ca của chúng! ! ! !"

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 131: Ngủ cùng rất khổ cực

      "Tôi muốn cậu tiêu diệt bang hội hôm nay tới tập kích chúng ta ở công ty! Hơn nữa, Tôi muốn bắt sống đại ca của chúng! ! ! !"

      Lời này phát ra, bên kia điện thoại Hàn Tuấn Hi hơi sững sờ: "Bọn chúng phải là người của Bang Sơn Khẩu sao?"

      "A, mấy tên tiểu tử kia, ý đồ bên trong của chúng là quấy nhiễu tầm nhìn của ta!"

      Những lời này của phát ra đằng sau đó lộ sát khí, bây giờ ở Nhật Bản dám tập kích người của , trừ Bang Sơn Khẩu Nhật Bản cùng với mấy Hắc Bang lớn ra căn bản có những người khác!

      Mặc dù, trong thang máy tiêu diệt toàn bộ mấy tên sát thủ kia, nhưng. . . . . .

      Căn bản đủ! ! Còn thiếu!

      Dạ Thiên Ưng phải là người ngu ngốc! chủ động tìm phiền toái phải cám ơn trời đất, thậm chí có người tự tìm gây phiền toái rồi hả ? Như vậy có nghĩa là, người tìm gây phiền toái, . . . . . .

      Bị Dạ Thiên Ưng làm cho chết chỗ dung thân! ! ! !

      "Tôi hiểu."

      Cúp điện thoại, Dạ Thiên Ưng Nhất đem ly rượu đỏ hơi uống cạn sạch, thẳng vào trong phòng ngủ.

      Nhìn Ngô Hiểu Dao ngủ say ở giường, vẻ mặt vốn trầm của lập tức buông lỏng rất nhiều.

      ràng là thề rằng sau này ngủ cùng ngỏ này, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được mà chủ động dính lấy .

      tới bên cạnh giường, Dạ Thiên Ưng cởi bỏ cái áo ngủ duy nhất ở người, cơ bắp tràn đầy sung mãn bắp thịt bóng loáng toàn bộ đều lộ ra ngoài.

      Vóc người cân xứng phối hợp với gương mặt đẹp trai kia, quả thực là kiệt tác của ông trời!

      Nhấc cái chăn đắp lên người Ngô Hiểu Dao, động tác của nhàng nằm xuống bên cạnh của .

      Ngửi được người phát ra hương thơm mê người thân thể , Dạ Thiên Ưng cảm thấy có luồng nhiệt đánh thẳng lên đỉnh đầu của .

      say sao? Nhưng chỉ uống chút rượu thôi mà, nhưng là. . . . . . Tại sao bây giờ lại có cảm giác muốn cùng dây dưa đây?

      Nằm ở bên cạnh , mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngủ kia, nhàng ngẩng đầu lên, gương mặt từ từ đến gần đôi môi đào của. . . . . .

      "Chẹp, Chẹp. . . . . ."

      ". . . . . ."

      Đúng lúc tình nồng ý đậm, Ngô Hiểu Dao đột nhiên miêng phát ra thanh chẹp. Tất cả các xúc động lúc trước của Dạ Thiên Ưng bị quét sạch rồi.

      bất đắc dĩ lắc đầu, khỏi khẽ cười: " chính là . . . . . ."

      Chẳng biết tại sao, đến việc này, trong tim của chảy ra chút chua xót.

      sai, lại có thể làm dục vọng của , mỗi khi dục vọng sắp bộc phát, bày ra bộ dang , cuối cùng làm cho người đàng ông lạnh lùng như có cảm giác tội lỗi.

      Ai da, xem ra Dạ Thiên Ưng vẫn tương đối có tính người . . . . . .

      Vô tình, rơi vào tình trạng nửa mê nửa tỉnh, sao đoán được, xoay người cái, cánh tay Ngô Hiểu Dao đặt ở ngực của .

      Hơi nhíu mày, kiềm chế tức giận, để mặc cho này tiếp tục ‘ thích gì làm nấy ’.

      Nhưng lại ngày càng táo tợn hơn nữa? !

      "Ầm" Cả bắp đùi lập tức đặt ở người của Dạ Thiên Ưng, đầu gối của lại lần nữa vô tình đập vào chỗ hiểm người Dạ Thiên Ưng.

      "Ưmh. . . . . ." Cắn chặt môi dưới, đau khổ rên rỉ.

      Thôi, nhịn! Ai bảo gây , đem này đưa tới nhà chi?

      Chỉ là. . . . . .

      này ngoại trừ việc ngủ làm cho người khác ghét ra, những lúc khác đều đáng .

      Nhớ lại, nhớ lại, Dạ Thiên Ưng "Lưng đeo" thân thể nhắn của Ngô Hiểu Dao kia liền vào giấc ngủ. . . . . .

      Buổi sáng sớm mùa hè rất sáng, nhưng có vài người thích ngủ nướng, để ý đến cái gì trời có sáng hay có sáng , chỉ quan tâm đến chính mình ngủ đủ ngủ thiếu.

      Như vậy, Ngô Hiểu Dao đây chính là ví dụ, cũng gần đến buổi trưa, thực còn ngủ phi thường.

      Dạ Thiên Ưng ước chừng 8 giờ sáng tỉnh dậy, đây là sớm hình thành thói quen rồi.

      Bản thân Dạ Thiên Ưng cũng thích lãng phí thời gian vào việc ngủ. sau khi rời giường là làm chuyện, chính là làm điểm tâm.

      Từ nghèo khó đến giàu có, chưa bao giờ thuê nữ giúp việc làm dù chỉ ngày, toàn bộ đều là tự nấu cơm cho mình ăn, vậy là nhiều năm qua thành thói quen rồi.

      Thấm thoát đến giữa trưa rồi, Ngô Hiểu Dao từ tình trạng ngủ mê man tỉnh, cảm thấy hôm nay ngủ rất thoải mái.

      Có thể là do giường lớn? Cũng có thể là do "Ôm gối" đó rất thoải mái? !

      Vừa mở ra mắt, cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh đều xa lạ.

      nhớ là hình như ngủ ghế sa lon ? Tại sao sau khi tỉnh dậy lại ở giường của Dạ Thiên Ưng cơ chứ? ? ? ? Làm cái gì a, để ý lại bị tập kích nữa? ?

      Nhìn áo ngủ mặc người chút vẫn còn rất chỉnh tề. nhõm thở phào.

      Nhưng. . . . . . Áo ngủ này mặc như mặc này có liên quan gì đâu à? Buồn bực! !

      Đứng dậy mặc quần áo tử tế, khẽ bước ra khỏi phòng ngủ của Dạ Thiên Ưng, nửa gương mặt lộ ra bên ngoài rình coi Dạ Thiên Ưng có ngồi ở ghế sa lon hay .

      Thoáng chốc, cả khuôn mặt của có chút bình minh. . . . . .

      Dạ Thiên Ưng vẫn như cũ mặc áo ngủ tơ tằm màu lam của ngày hôm qua, ngồi ở ghế sa lon, tất cả bề ngoài xem ra, quá gợi cảm, nhìn khuôn mặt Ngô Hiểu Dao cũng khỏi bị mê hoặc .

      "Em là có thể ngủ đấy."

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 132: Em vừa tham ăn lại vừa tham ngủ

      Dạ Thiên Ưng vẫn mặc chiếc áo ngủ tơ lụa màu xanh lam như ngày hôm qua, ngồi bên chiếc ghế sô pha, nhìn từ đầu đến chân, vẫn gợi cảm như thường, nhìn khuôn mặt như thế khiến cho Ngô Hiểu Dao nổi lên chút háo sắc của phái nữ.

      mở miệng châm chọc: "Em vẫn còn nằm được à.", ánh mắt quét lên người Ngô Hiểu Dao.

      thoáng ngẩn người, vội chạy ra phòng khách để nhìn đồng hồ treo tường, trong lòng kinh hoàng hỏi Dạ Thiên Ưng: "Mấy giờ rồi? Mấy giờ rồi vậy? ?"

      nhanh chậm nhìn ra ngoài, rồi chậm rãi : "12 giờ rồi."

      "Hả? ? ? 12 giờ? ? ! !" Trong phút chốc, cả người Ngô Hiểu Dao đều cuống lên: "Trễ rồi! Trễ mất rồi! !"

      Làm thế nào đây, ngày đầu tiên làm 10 giờ mới tới nơi, hôm nay 12 giờ vẫn còn chưa bước ra khỏi cửa. Đều là tại tên Dạ Thiên Ưng kia! Đều do hết! Gặp mặt hai ngày là trễ những hai hôm, 555555555. Ngô Hiểu Dao giống như bị phát đin chạy loạn ra ngoài phòng ngủ.
      (555555: huhuhuhuhu)

      Đúng lúc này, Dạ Thiên Ưng nhanh chậm phía sau lưng : "Em gấp cái gì hả? Quản lý em hôm qua gặp phải tình huống như thế, cho nên hôm nay em có thể ở nhà tĩnh dưỡng."

      Đúng rồi! Ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn trong công ty như thế kia, có người chết đó nha! ! Cảnh sát cũng đến rồi chứ nhỉ? ? Vậy có nghĩa là hôm nay cần phải làm?

      Nhưng mà, tại sao lại đúng lúc cũng ở nhà tĩnh dưỡng như chứ? ? A! Đây là cái đạo lí quái gở nào vậy hả? ? Hừ!

      Trái tim như được giải thoát, xoay người nhìn Dạ Thiên Ưng, hoàn toàn chú ý đến lời vừa rồi của : "Vậy tôi có thể về nhà được chứ?"

      Nghe thấy câu hỏi của , Dạ Thiên Ưng nhướng mi, cười cười xấu xa: "Dĩ nhiên là thể, chẳng lẽ em quên, em bị bắt cóc đến đây sao."

      Biết trước mình nhận được đáp án như thế này! Cái người bá đạo như Dạ Thiên Ưng đều như vậy, mỗi lần chuyện lời ra mình đều phải nghe theo. Được thôi, phải muốn giữ lại đây sao, Hừ! Nhìn chỉnh chết đây! ! ! !

      Nét mặt của Ngô Hiểu Dao đột nhiên chuyển sang hung ác rồi lời lạnh lùng với : "Tôi đói rồi! ! !"

      thỏng thả nhưng ra là lời châm chọc Ngô Hiểu Dao "Em cũng đến nỗi nào, vừa tham ăn lại vừa tham ngủ nhỉ, chẳng lẽ đối với cuộc đọ súng hôm qua có chút hứng thú sao?"

      Chỉ là. . . . .Lúc như thế này trong lòng luôn có cảm giác thoải mái. . . .

      Chưa bao giờ nghĩ tới, con mèo nào có thể dễ dàng giáo huấn như thế này, nhanh như vậy quen thuộc với cuộc sống của , còn khóc nháo như lúc trước, còn bất chợt là náo loạn với .

      Ngô Hiểu Dao nghe câu hỏi của , mân mê vành môi nhắn rồi thốt ra lời: "Mấy người trong thang máy hôm qua là kẻ xấu, bọn họ muốn cướp đồ của công ty mình, hơn nữa quản lý Lăng vì bảo vệ công ty mà xử lý bọn họ là chuyện thường tình, nhưng chuyện giết hết bọn họ tôi hiểu lắm, mà đó là chuyện lãnh đạo, chẳng quan hệ tới tôi!"

      Dù cho từ ngữ trong lời của có vẻ ngây thơ, nhưng khi nghe lời này được ra, khoe miệng Dạ Thiên Ưng tự dưng nhếch lên.

      thể thừa nhận thông minh, hiểu được chuyện cần hỏi và những chuyện nên hỏi. Những chuyện nào có thể hiểu và những chuyện cần hiểu.

      Người đàn ông có thể biết được phụ nữ thông minh, phụ nữ ngốc nghếch

      Nếu như là người vô cùng khôn khéo, người đàn ông cảm thấy ghét họ.

      Nếu như là người ngốc nghếch hết thuốc chữa, người đàn ông cũng cảm thấy rất phiền não.

      Dạ Thiên Ưng là vậy, là người rất có chủ nghĩa đàn ông, đối với những biểu tỏ ra thông minh của Ngô Hiểu Dao, lặng lẽ thưởng thức những lúc như thế. Rồi đối với những cử chỉ vụng về của cũng vô cùng thương !

      với những người phụ nữ trước đây đều có tương phản rệt, bọn họ đối với chuyện nên hỏi liên tục điều tra hỏi han mọi thứ, đối với những chuyện nên hiểu tỏ ra mình rất thông mình, khiến cho phải thường xuyên đổi phụ nữ bên cạnh mình.

      Mà bây giờ. . . . . .

      “Bé con ra ăn cơm " khuôn mặt Dạ Thiên Ưng lên vẻ cưng chiều khi bưng đồ ăn ra ngoài bàn.

      Ngô Hiểu Dao mất hứng đứng trước bàn ăn " có thể đừng gọi tôi là bé hay bé con được , tôi với cũng quen thân là mấy!" ( chú sói: tiểu tử, tiểu bảo bối, vật , tiểu tinh, ngươi tùy tiện chọn cá thôi. Ngô Hiểu Dao: . . . . . . )

      "A. . . . . ." Nhếch miệng cười tà mị, Dạ Thiên Ưng châm chọc: " quen à? Nhưng mà hình như hôn cũng hôn nhiều lần, ngủ cũng ngủ chung nhiều lần, ra em đối với người quen lại có thể tùy tiện như vậy hả?"

      Chỉ thoáng, trái tim Ngô Hiểu Dao như có từng hồi đau nhói. . . . .

      A, đúng rồi! quen cũng từng hôn nhiều lần. ngủ cũng ngủ nhiều lần. Dạ Thiên Ưng sai, ra mình lại có thể trở thành người tùy tiện như vậy? !

      ép mình phải giải thích trước mặt Dạ Thiên Ưng về vấn đề này, cũng muốn tìm cho mình cái cớ để biện minh cho mình, những hành vi này có lẽ đều do gây ra. thể ngờ được có ngày người tôn thờ trinh tiết như lại có thể thành ra như vậy.

      Từ đến lớn chưa bao giờ tùy tiện, trước mặt bạn trai cũng bao giờ, với những người bạn học cũng thế, vô cùng theo phép tắc quy định cho bản thân.

      Nhưng. . . . . . Kể từ sau ngày gặp được Dạ Thiên Ưng, luôn thấy những hành vi của chán ghét và đáng ghê tởm.

      Nhưng từ từ, dần dần. . . . . .

      Đối với mang cảm giác như lỗi nhịp, hình như những lời trêu chọc đùa giỡn của Dạ Thiên Ưng cũng thành thói quen đối với rồi.

      thể nào tự mình giải thích cái nguyên nhân ấy, có lẽ đúng như lời Dạ Thiên Ưng , rất tùy tiện, nhưng sao cả!
      Ngô Hiểu Dao trả lời câu hỏi của Dạ Thiên Ưng, bước lên trước hai bước, ngồi xuống ghế ăn cơm.

      Ngày đêm còn dài. Vì trả thù lời châm chọc lúc nãy của Dạ Thiên Ưng, ăn miếng cơm thứ nhất liền nhíu mày, vẻ mặt khổ sở cực khổ nuốt cơm: " Khó ăn !"

      Dạ Thiên Ưng nghe xong. . . . . hề cảm thấy khó ăn như co ? ?

      Mặc dù chưa từng có ai thưởng thức tài nghệ nấu nướng của , nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ đánh giá món ăn mình làm quá dở? Chẳng lẽ do bản thân tự luyến? ?

      "Thôi! Nể tình đấng mày rầu vào bếp nấu bữa cơm này, tôi ăn!" Ngô Hiểu Dao xong liền há miệng to, há to ăn cơm.

      ra Dạ Thiên Ưng nấu ăn vô cùng ngon nha.

      vẫn có chút hiếu kỳ, người đàn ông giống như vậy, trước kia là lão đại của xã hội đen lại có rất nhiều tiền, coi như bây giờ còn tiền, muốn tự cấp tự túc cho chính mình, cũng thể nấu ăn đến mức độ ngon hết cỡ như thế này?

      Lúc nãy nhìn cách bày trí căn hộ biết được chỉ sống có mình, cuộc sống riêng của Dạ Thiên Ưng là đây sao?
      --
      Nhìn ánh mắt tò mò của Ngô Hiểu Dao đặt người mình, liếc mắt liền phát tâm địa gian xảo của rồi, cái gì mà cơm rất khó ăn chứ, chính là bới móc xiên xỏ mình đây mà!

      Chỉ là, giận, mà là thích thú nhìn cười : "Có phải em nghĩ người như nấu cơm rất kỳ lạ? Có phải em cảm thấy chỉ có mình ở trong căn hộ này?"

      Woa, Dạ Thiên Ưng biết thuật đọc tâm người khác sao? Làm sao có thể biết nghĩ cái gì chứ? Cái tên hư hỏng này quả đơn giản nha! !

      Ngô Hiểu Dao nghe xong hai câu hỏi của , vội vàng gật đầu: "Ừ, Ừ!"

      "Vậy. . . . . ." Con người thâm thúy của Dạ Thiên Ưng chuyển động cái, giọng từ từ chuyển sang giọng điệu kiêu ngạo: "Vậy em cảm thấy cuộc sống của tôi như thế nào? !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :