1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 123: Màn đêm buông xuống

      Bây giờ bên đầu óc Ngô Hiểu Dao chìm vào ngây dại rồi, biết dùng từ ngữ nào để đánh giá .

      Cảm thấy. . . . . . Dạ Thiên Ưng trước kia hổ là lão đại xã hội đen nổi danh nhất Trung Quốc, ngay cả tay trái mà cũng huấn luyện ra thế, quả thực thể so sánh với người bình thường, hình như trời sinh có mệnh lớn rồi, mà nay, thế nhưng lại. . . . . .

      Nếu như cả đời chỉ làm trai bao có phải che giấu tài cán hay ?

      " muốn cả đời làm trai bao à?"

      Đối với những từ ngữ trong cái câu phá hư phong cảnh như thế này, khí trong lành bông nhiên thay đổi. Phản ứng đầu tiên của Dạ Thiên Ưng là sững sờ, ngay sau đó. . . . . .

      Ở trong lòng thể cười cho được.

      cố nở nụ cười, vẻ mặt ngập tràn đáng thương: "Ai. . . . . ." Nặng nề thở dài: "Tôi cũng muốn làm chủ tịch, nhưng có thực lực. Hay thế này . . . . . . Nếu như ngày nào đó tôi làm chủ tịch em làm thư ký nhé, như thế nào?"

      Đây mới cần !

      Nếu là coi mình Đổng Trưởng, mình làm thư ký cho bị trêu chọc đến chết à? tại Ngô Hiểu Dao mình tránh còn kịp nữa là, còn phải làm thư ký cho ?

      Chỉ là. . . . . .

      vẫn hy vọng chút tiền đồ: "ừ! được!"

      Có lẽ, đây chỉ là lời qua loa; có lẽ, đây chỉ là phụ họa mà thôi, nhưng mặc kệ như thế nào, bé hiền lành này được nuốt lời hứa của mình!

      "Đây chính là em nhé? ? ? Coi như chuyện này là lời hứa! !" Dạ Thiên Ưng Nhất nghiêm mặt xong, cho cơ hội đổi ý: "Tôi cho em biết, trước khi tôi làm chủ tịch em được làm thư ký của người khác, biết chưa?"

      Ha ha, biết rằng, trong lòng con “sói” này mưu lớn hình thành nên. . . . . .

      Mà Ngô Hiểu Dao ngây thơ lại biết đươc còn nhìn Dạ Thiên Ưng gật đầu."Ừ."

      Nhìn như 18 tuổi ngồi trong ngực mình, Dạ Thiên Ưng suy nghĩ , mình để ý đến bởi vì chuyện tình của 12 năm trước, hay là bởi vì chính bản thân hấp dẫn mình? ?

      Cho Ngô Hiểu Dao ăn no, Dạ Thiên Ưng căn bản ăn vài miếng cơm nhanh chóng ra khỏi thang máy, chủ yếu là chuyện của công ty khiến người nắm quyền này thể bỏ mặt được, có thể kiếm được nửa ngày ăn cơm với Ngô Hiểu Dao, cũng coi là chuyện rất dễ dàng rồi.

      ( chú sói: ra có bữa tiệc tốt hơn chờ Dạ Thiên Ưng tới đấy. Mẹ, cho ta hiểu Dao muội muội ăn hộp cơm, con mẹ nó ngươi ăn xong , thứ gì? ! Dạ Thiên ưng: cút con mẹ mày ! )

      Lúc Dạ Thiên Ừng rời khỏi đây, giờ phút này, ở trong lòng Ngô Hiểu Dao biết ra được cái cảm giác như thế này. . . . . .

      Thỉnh thoảng cảm giác loại đàn ông rất vô tình.

      Thỉnh thoảng cảm giác loại đàn ông rất tàn bạo.

      Thỉnh thoảng cảm giác loại đàn ông biến thái.

      Thỉnh thoảng cảm giác là loại đàn ông rất bá đạo.

      Nhưng mà thể thừa nhận, bây giờ Dạ Thiên Ưng làm cho cảm thấy như. . . . . . rung động!

      cũng hiểu rốt cục vì sao lại rung động với Dạ Thiên Ưng.

      Chẳng lẽ bởi vì hình dángbên ngoài y hệt thiên thần của ?

      thích điều đó, thích hình dáng bên ngoài của người nào đó. Nhưng quả Dạ Thiên Ưng rất đẹp trai, rất khó bảo phụ nữ thể kháng cựu nổi.

      Vậy mà. . . . . .

      Nếu như chỉ dựa vào hình dáng bên ngoài của Dạ Thiên Ưng khiến rung động, như vậy? !

      Có lẽ, cũng bởi vì thỉnh thoảng hành động ôn nhu của mới là nguyên nhân khiến mình rung động? Ha ha, ai biết a. . . . . .

      Nghĩ tới đây, có thể chối cãi bày ra trước mắt Ngô Hiểu Dao.

      Trong lòng Dạ Thiên Ứng là tên trai bao, cho nên phương pháp xử lý dụ dộ phụ nữ có rất nhiều.

      Mình chỉ là 18 tuổi, đối diện với phương pháp dụ dỗ của Dạ Thiên Ưng như vậy có ngày ngày mình trầm luân với .

      Thế nhưng người đàn ông này cứ luôn thích dây dưa với như thế, mình cũng phải là cái loại phú bà? ? Trai bao phải dây dưa với phú bà mới đúng chứ nhỉ?

      Mới đầu, chỉ đơn giản nghĩ lad Dạ Thiên Ưng chỉ muốn trả thù bời vì chuyện 2 năm trước đem làm trai bao. Bây giờ nhìn lại, nếu như muốn trả thù cũng cần dịu dàng như thế ? ?

      Nghĩ tới, nghĩ lui, bàn tay của Ngô Hiểu Dao cứ sờ thang máy như có lực hút, hai chân ngừng giẫm nền, bây giờ bị Dạ Thiên Ưng làm cho hồ đồ rồi. . . . . .

      Bất tri bất giác, tới buổi tối rồi. Nhìn đồng hồ, sắp tới 8 giờ?

      biết vì sao , ở trong lòng Ngô Hiểu Dao chợt trở nên lo lắng.

      Bên ngoài sắc trời tối, còn ai ra khỏi công ty? ?

      Tại sao giờ này Dạ Thiên Ưng cũng chưa ghé qua thang máy? Chẳng lẽ bây giờ vẫn còn ở công ty, hay là về rồi?

      Mình rốt cuộc chờ mong cái gì hả? Tại sao từ sau bữa trưa, mình luôn nhớ tới vậy? ?

      Đúng lúc này. . . . . .

      Tiếng ‘ tinh, tinh ’ vang lên, thang máy đột nhiên khởi động . . . . . .

      Trái tim Ngô Hiểu Dao căng thẳng, có chút mong đợi mà ngẩng đầu lên, đồng thời nhìn theo. . . . . .

      Con số thang máy phải lên, mà là xuống tầng dưới? Hơn nữa còn lại là tầng 1? ? ? ! !

      Làm sao có thể như thế? Bây giờ làm sao có thể có người từ tầng 1 lên đến đây chứ? phải là. . . . . .

      Ma chứ! ! ! !

      Nhất thời Ngô Hiểu Dao cảm giác sống lưng mình lạnh toát, mắt long lanh mở to nhìn chằm chằm mấy con số. Chỉ chốc lát, thang máy tới tầng , chỉ nghe “ting” tiếng, cửa thang máy đột nhiên mở ra.

      Thoáng chốc Ngô Hiểu Dao hít hơi lạnh, vội vã nhìn ra bên ngoài thang máy. . . . . . 14967626

      Đôi mắt nhìn quanh, nhưng hồi lâu, cũng trông thấy bóng người ngoài thang máy. Bên ngoài chỉ có mảng đen thui, vô sợ đến choáng váng………

      Tại sao lại có thể như vậy? Làm sao có người nào lên thang máy hả? Lập tức "Ong" , đầu Ngô Hiểu Dao như muốn nổ tung.

      Chẳng lẽ có ma sao? ? Mình có xui xẻo như vậy chứ? ? ? Ôi! ! ~~~~~~~~~ đều do cái ông chủ tịch chết tiệt kia, có việc gì mà bảo làm thêm hả, nếu mà bị ma bắt , cả đời mình cũng bỏ qua cho .

      Cắn chặt môi dưới, tay của giơ lên, run rẩy chạm đến nút thang máy.

      Nhưng ai biết lúc này. . . . . .

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 124: Thời khắc nguy cơ

      Cắn chặt môi dưới, tay của giơ lên, run rẩy chạm đến nút thang máy.

      Nhưng ai biết lúc này. . . . . .

      Đột nhiên có bàn tay to thò vào bên trong thang máy! ! !

      "A —" Theo bản năng Ngô Hiểu Dao hét to cách sợ hãi, hai tay ôm lấy đầu, cả người chạy vào trong thang máy.

      Cửa thang máy hoàn toàn mở ra. hốt hoảng nhìn ra ngoài thang máy. Chỉ thấy 5, 6 người ông đứng trước thang máy.

      Mấy người đàn ông kia thấy động tác của Ngô Hiểu Dao như thế, cũng ngẩn ra.

      trừng lớn mắt, lo lắng trong lòng dần buông xuống, bởi vì bầy tiến vòa toàn đàn ông mặc tây trang. Vậy bọn họ phải là ma? ! !

      Còn đợi Ngô Hiểu Dao lên tiếng, mấy người đàn ông liền nhấn nút tầng 50.

      đồng thời nhìn qua, tầng 50? Nơi đó phải là phòng làm việc của Chủ tịch sao? Hơn nữa mấy người đàn ông này, cũng phải người của bộ phận PR, mình chưa thấy qua bao giờ! trễ thế này, mấy người bọn , tới phòng làm việ của Chủ tịch làm gì? ? Chẳng lẽ là trộm đồ? ! thể nào. . . . . .Xui xeo thể này tại sao lại đến với mình? !

      Vậy bây giờ làm thế nào đây? Báo cảnh sát?

      lúc Ngô Hiểu Dao do dự, mấy đàn ông đó nhìn nhau lượt, người đàn ông trong đó chợt lóe lên, bàn tay từ từ thò vào trong túi áo . . . . . .

      lúc này, ‘ ầm ’ tiếng, thang máy mới tới tầng 20, rồi ngừng!

      Mấy người kia nhìn nhau lần nữa, nhanh chóng rút súng trong túi áo ra, nhắm ngay ngoài cửa.

      Ngô Hiểu Dao nhìn, cả người cũng ngưng trệ . . . . . .

      Đó là súng! Mấy người này phải là cướp bình thường! ! Giặc cướp bình thường chỉ chơi dao găm thôi, thế nhưng bọn họ nghịch súng? ? ? Đám người kia rốt cuộc là ai hả? ! ! !

      Cửa thang máy mở ra, ngoài cửa có ai, màn đen như mực, mấy người mặc âu phục nhìn nhau, liền thu súng tay về.

      Ngô Hiểu Dao đứng phía sau bọn họ toàn thân ngừng run rẩy, biết, khi cửa thang máy đóng lại nghĩa là nình thành hồn dưới cây súng của mấy người kia.

      Đột nhiên!

      Đèn bân trong thang máy lóe lên hai tiếng‘ tách, tách’, ngay sau đó tắt ngấm, thang máy cũng hoàn toàn dừng, bây giờ bên trong thang máy cũng nhìn thấy 5 ngón tay. . . . . .

      Ngô Hiểu Dao dám phát ra thanh, đứng tại chỗ nhúc nhích.

      biết, chỉ cần mình hét tiếng tại chỗ này, rất có thể chết ngay lần đầu.

      Bỗng, Ngô Hiểu Dao cảm giác giống như có thứ gì đó rơi xuống bả vai của mình, màn đen như thế này khiến biết cái gì dừng ở đó. Đành phải giật giật bả vai, ai ngờ, cái gì đó chạm vào vai .

      hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn phía ngoài thang máy rồi nhìn lại, giống như có bóng người ở thang máy này? ! !

      Mẹ nha. . . . . . phải là ma đấy chứ, ở bên thang máy này làm sao có bòng người chứ? ? Suýt chút nữa Ngô Hiểu Dao bị hù dọa đến nỗi tê liệt đất.

      Nhưng lần nữa lại có thứ gì đó chạm vào vai . như liên tưởng đến cái gì. . . . . .

      Đây là làm gì đó? Chẳng lẽ phát tín hiệu với mình sao? ?

      Trái tim căng lên, Ngô Hiểu Dao cắn chặt môi dưới, biết quỷ thần xui khiến sao nữa, giơ tay cao lên , muốn kéo cái thứ đụng vào người ra. Nhưng mà. . . . . .

      Lại có bàn tay lớn đưa vào trong thang máy! !

      Con mắt thể nhầm là bàn tay to lớn ấm áp kia kéo bàn tay bé của .

      Nội tâm có chút run rẩy, cơ thể nhắn của Ngô Hiểu Dao từ từ đứng thẳng lên. . . . . .

      Những người đàn ông hắc ám kia nhìn nhau, toàn bộ rút súng ra.

      Bên trong thang máy rất tối, cửa thang máy khẽ mở ra. Bọn họ căn bản chần chừ ra phía ngoài. Bọn họ biết có mai phục ở bên ngoài thang máy hay !

      Bọn họ ở trong thang máy giống như cá trong chậu vậy, ở bên trong thang máy cảm nhận được mọi thứ.

      Bọn họ còn chưa phát ra, bây giờ cơ thể của Ngô Hiểu Dao ra ngoài được nửa. . . . . .

      ☆★☆★☆★☆★ ngài ☆★ ☆★ chi ☆★ cầm ☆★ là ☆ lang ★ nhất ☆ đại ★ ☆★ viết ☆★ làm ☆★ động ☆★ lực ☆★☆★☆★

      ☆★☆★☆★☆★ ngài ☆★ ☆★ chi ☆★ cầm ☆★ là ☆ lang ★ nhất ☆ đại ★ ☆★ viết ☆★ làm ☆★ động ☆★ lực ☆★☆★☆★

      Trong khoảng gian đen kịt, Ngô Hiểu Dao cảm nhận được cuộc chiến đen tối quanh đây, cơ thể càng thêm lạnh lẽo mà run rẩy, nhưng mà. . . . . .bàn tay kéo ra cũng rất ấm áp, rất ấm! Giữ chặt như bị biện hút.

      dám phát ra tiếng động, ngoan ngoãn để bàn tay ấm áp kia kéo mình ra khỏi thang máy.

      Khi cả cơ thể đứng bên ngoài thang máy lại nghe thấy: "Bảo bối, đừng sợ."

      Những lời an ủi này rất êm dịu, rất nhàng. . . . .toàn thân lãnh lẽo của Ngô Hiểu Dạo chợt có thứ cảm giác ràng như rung động êm ái, cơ thể cũng từ từ ấm lến dần.

      Giọng mà người kía phát ra có chút quen thuộc, đúng vậy phải ai khác cả. . . . . .

      Là Dạ Thiên Ưng!

      Mặc dù nhìn thấy được khuôn mặt tuấn khiến người ta điên đảo, nhưng có thể ràng cảm nhận được cái thanh trầm ấm của người đó là cỡ nào khiến cho người khác say mê, cỡ nào khiến cho người khác cảm thấy ấm áp. . . . . .

      Quá tốt, loại cảm giác này rất tốt, mong muốn trước đó, rốt cuộc cũng có người tới cứu mình.

      Đây là lần đầu tiên Ngô Hiểu Dao chờ—— hoàng tử “!” ra.

      ☆★☆★☆★☆★ ngài ☆★ ☆★ chi ☆★ cầm ☆★ là ☆ lang ★ nhất ☆ đại ★ ☆★ viết ☆★ làm ☆★ động ☆★ lực ☆★☆★☆★

      ☆★☆★☆★☆★ ngài ☆★ ☆★ chi ☆★ cầm ☆★ là ☆ lang ★ nhất ☆ đại ★ ☆★ viết ☆★ làm ☆★ động ☆★ lực ☆★☆★☆★10nlk.

      Vốn là hệ thông thang máy chỗ Ngô Hiểu Dao bị đóng, Dạ Thiên Ưng nhàm chán chạy tới bật hệ thống theo dõi thang máy lên.

      Lúc mở ra, đột nhiên phát , bên trong thang máy có vài tên đàn ông. biết, mấy người này căn bản phải là người của công ty, cũng phải là thủ hạ của ! Mà là nhân viên bên ngoài xông vào đây! ! !

      liện gọi Lăng Thánh Quân báo tình hình.

      Nhận được mệnh lệnh đám người của Lăng Thánh Quân lền chạy tới thang máy ở tầng cao, thấy thang máy sắp đến gần tầng 20, vì vậy Lăng Thánh Quân vào thang máy gần nhất xuống tầng 20, nhấn khóa thang máy, thu hút chú ý của mấy người đó.

      Sau đó, Dạ Thiên Ưng và Lăng Thánh Quân lợi dụng ống thông phía thang máy, từ tầng 21 nhảy vào cứu Ngô Hiểu Dao ra bên ngoài.

      Lúc đầu dùng đoạn dây thừng thu hút chú ý của Ngô Hiểu Dao, cho đến khi vươn tay lên vội vàng kéo Ngô hiểu Dao ra bên ngoài thang máy.

      nếu bởi vì Ngô Hiểu Dao ở bên trong thang máy tất cả cũng cần phiền phức như thế này, bọn họ có thể chờ nhưng nhân viên bên ngoài xâm nhập vào lên đến tầng 50, rồi ở ngoài nổ súng phục kích bọn họ.

      Nhưng, mấy người áo đen bên trong thang máy ràng là có ý định giết Ngô Hiểu Dao để diệt khấu, cho nên Dạ Thiên Ưngng phải dùng thời gian ngắn ngủi, tạo ra phương án cứu nguy hữu hiệu!

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 125: Đe dọa khủng bố

      Đứng ở thang máy cuối cùng Dạ Thiên Ưng cũng chậm rãi đưa bàn tay ra, cảm giác được gương mặt mềm mại của , theo gương mặt của , từ từ di chuuyển đến hai má .

      . . . . . . Đây là muốn làm gì? Ngô Hiểu Dao nhíu mày cái, liền cảm thấy bàn tay tinh tế kia che kín hai lỗ tai của mình.

      Thoáng ngẩn người chút, biết hành đông che lỗ tai lại của Dạ Thiên Ưng là có ý gì? !

      Che hai lỗ tai Ngô Hiểu Dao, Dạ Thiên Ưng đôi lỗ tai để trước tai nghe màu xanh phát ra lệnh: "Toàn bộ giết!" Bóng tối dưới thang máy, thoạt nhìn tròng mắt của lúc này như ánh sáng nguy hiểm để lộ ra, làm cho người khác phải run rẩy!

      Ngay khi lệnh phát ra, chỉ nghe ‘ ầm, ầm, ầm ’ mấy tiếng đinh tai nhức óc của cây súng vang lên, cùng tồn tại ở tầng chót của thang máy Lăng Thánh Quân, cùng với Lăng Thánh Long sớm phục kích ở ngoài thang máy, bóng tối ở bên trong thang máy che mất cảnh tượng tranh chấp cùng với năm nhân viên toàn bộ bên ngoài thang máy bị giết sạch! ! !

      Hai lỗ tai của Ngô Hiểu Dao tuy bị che, nhưng cũng có thể ràng nghe được tiếng súng. . . . . .

      Toàn thân ngừng run rẩy, là ai tranh đua, có người bị thương hay ? ? ?

      Tối đen như mực , cái gì đều nhìn thấy, chỉ có thể ngửi được nồng nặc mùi máu tươi. . . . . .

      Dần dần tiếng súng ngừng lại.

      Bàn tay của Dạ Thiên Ưng che kín hai lỗ tai từ từ buông lỏng.

      khẽ cúi thân thể xuống, gương mặt từ từ lại gần Ngô Hiểu Dao.

      Bên trong thang máy có chút lạnh lẽo, có thể cảm thấy hơi thở ấm áp thổi ở bên gò má của mình. . . . . .

      Đúng lúc này, vật mềm mại như đôi môi dính vào môi . . . . . .

      Dạ Thiên Ưng sao?

      Nhất định là ! Cái mùi nước hoa thơm nhàn nhạt kia xuyên thấu trong lỗ mũi dần dần che giấu mùi máu tươi. Dừng ở nơi vừa hẹp vừa mềm.

      Thối nát , căn bản cái gì đều nhìn thấy , chỉ có thể dùng cảm giác. . . . . .

      Cảm giác môi của , chính là mềm mại. . . . . .

      Như vậy để cho người có cách nào kháng cự. . . . . .

      Dần dần thân thể run rẩy của từ từ lắng xuống.

      Nhưng lý trí, lại khiến cho muốn đẩy ra Dạ Thiên Ưng. . . . . .

      Đối với hành động thành náy của Ngô Hiểu Dao, hoàn toàn rước lấy tức giận của Dạ Thiên Ưng.

      Nhắc tới mới thấy có nguy cơ, đều lo lắng gần chết cho .

      Tại chính mình phát chỉ là muốn hôn , còn nguyện ý? Dạ Thiên Ưng tính tình nóng nảy làm sao có thể kiềm chế?

      Đôi môi nhanh chóng rời môi Ngô Hiểu Dao, đôi tay giữ cổ tay lại, dùng sức đẩy. . . . . .

      Ngô Hiểu Dao cả người lại rơi trở về bên trong thang máy.

      Bởi vì lúc này hai tay Dạ Thiên Ưng lôi kéo , cho nên lúc té xuống cũng có ngã xuống.

      Chung quanh khoảng gian đen kịt, căn bản dám chuyện, mùi máu tươi dần dần lại ràng , ! So mới vừa càng nồng nặc!

      Nội tâm tràn đầy cầu khẩn, khát vọng Dạ Thiên Ưng chớ buông ra tay, nhưng là. . . . . .

      còn là vô tình buông lỏng ra đôi tay, Ngô Hiểu Dao cả người lại trở về bên trong thang máy.

      Nội tâm tràn đầy u oán mắng Dạ Thiên Ưng là đồ bất nhân.

      Mới vừa còn cảm kích cứu mình, tại lòng tốt của lại bị quẳng ? ?

      Ngô Hiểu Dao đứng ở bên trong thang máy dám lời, bởi vì xác định được mấy người áo đen kia có còn ở đây hay . . . . . .

      Vậy mà, chân của giống như đột nhiên dẫm vào cái gì đấy? Là tay sao?

      Nghĩ tới đây, Ngô Hiểu Dao giống như bị điểm huyệt ngay cả thở cũng dám thở mạnh.

      Đúng lúc này, đứng ở bên ngoài thang máy Dạ Thiên Ưng vô tình với ống nghe màu lam nha: "Bật đèn thang máy lên!"

      Lời của phát ra trong nháy mắt, bên trong thang máy sáng lên. . . . . .

      Ngô Hiểu Dao thấy ràng đứng ở trong vũng máu, thi thể đầy đất, mở to mắt có, nhắm hai mắt có.

      "A ——–" tiếng thét chói tai vang lên ở bên tai, dám có hành động nào. Rất rất có khả năng động cái dẫm lên thi thể ngổn ngang đất. . . . . .

      Thi thể ở trước mắt này nhìn qua rất kinh khủng, đầu óc Ngô Hiểu Dao rơi vào hoảng loạn.

      Tại sao có thể như vậy? Làm sao thi thể ở đầy đất đây?

      Đúng rồi! Mới vừa tiếng súng vang lên, Dạ Thiên Ưng giết chết bọn họ sao?

      phải có tham gia vào xã hội đen sao? ?

      Hơn nữa lúc đó Dạ Thiên Ưng cũng ở bên cạnh mình, vậy người nào giết những người này đây?

      Lúc này kinh sợ luống cuống , 18 tuổi chưa bao giờ đối mặt với xã hội đen, đối mặt với những thi thể này"Oa" tiếng liền khóc lớn lên, tựa như đứa bé vô dụng bị lạc đường.

      Đứng ở tầng chót của thang máy Dạ Thiên ưng, nhìn về phía đáng thương kia, trái tim cấm cười tiếng, lời tràn đầy lạnh lùng, : "Sợ sao?"

      vội vàng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Dạ Thiên ưng, nhanh chóng gật đầu cái, khát vọng đây có thể đem mình kéo ra ngoài.

      Vậy mà. . . . . .

      Dạ Thiên Ưng vẫn nhúc nhích, như cũ giọng tràn đầy lạnh lùng ra: "Muốn ra khỏi đó sao?"

      liên tiếp gật đầu, tại muốn ở chỗ này thi thể chất đày đất trong gian bịt kín, quá đáng sợ! quá đáng sợ. . . . . .

      "Về sau chính tôi muốn hôn em, còn cự tuyệt sao?" 14967626

      Ngô Hiểu Dao hoảng sợ, nội tâm còn duy trì lại chút lý trí .

      Đối mặt với nghi vấn kia của Dạ Thiên Ưng, do dự. . . . . .

      thể đồng ý, coi như đáng sợ, cũng thể để mặc cho Dạ Thiên Ưng hôn mình chứ? ? Dù sao bọn họ mới biết có mấy ngày, hơn nữa có bất cứ quan hệ gì. . . . . .

      trầm mặc , lợi dụng ánh mắt thương hại nhìn Dạ Thiên ưng, giống như đứa bé.

      hi vọng ánh mắt dáng thương như vậy có thể đả động đến người đàn ông vô tình này cứu mình ra khỏi nơi bịt kín như địa ngục này. . . . . .

      *************************************

      Nhưng Dạ Thiên Ưng sao có thể bị ánh mắt thương hại này của làm rung động, đáp án nhất định là thể nào!

      Thấy Ngô Hiểu Dao duy trì trầm mặc, vô tình đóng cánh cửa của tầng chót thang máy tầng chót lại.

      lúc này, người bạn kia của Dạ Thiên Ưng là Lăng Thánh Quân rốt cuộc nhịn được nở nụ cười. . . . . . 10nlk.

      Lúc nào người bá đạo như Dạ Thiên Ưng cũng rơi vào tình huống như thế này rồi hả ?

      Bị phụ nữ cự tuyệt hôn? Hơn nữa còn là ? ? Cuối cùng còn rơi vào, phải dựa vào phương thức uy hiếp, để có thể hôn kia? ? Càng khác thường là, căn bản để ý !

      Lăng Thánh Quân là càng nghĩ càng tức cười a, nhưng lại dám cười ra tiếng, chỉ sợ Dạ Thiên Ưng ngộ nhỡ nổi cơn giận, cũng đem mình nhốt cùng với thi thể vậy dễ chơi!

      "Đóng cửa thang máy lại." Lời này của Dạ Thiên Ưng khi phát ra, sớm chờ đợi ở tầng 20 Hàn Tuấn Hi cùng Lăng Thánh Long liền đem Ngô Hiểu Dao người ở bên trong thang máy đóng cửa lại.

      Cùng lúc đó, Dạ Thiên Ưng cùng Lăng Thánh Quân hai người chống từ tầng chót thang máy gắng sức lên tầng 21 mặt đất, trực tiếp nhảy ra ngoài. . . . . .

      Như thế này cũng tệ, mấy đấng mày râu coi như là ‘ bình an vô ’ giải quyết tất cả, vậy cũng thương vẫn sống sờ sờ cùng đống thi thể bị giam cầm ở bên trong thang máy!

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 126: Ba ngày chung sống

      nay, con đường rút lui của Ngô Hiểu Dao cũng bị phong kín, còn cùng nhiều thi thể như vậy ở chung chỗ. sợ đến mức hồn bay phách lạc, nước mắt sợ hãi ngừng chảy xuống.

      Thực nghĩ tới, giây trước, Dạ Thiên Ưng còn tỉ mỉ che lỗ tai của sợ nghe được tiếng súng, mà giây sau lại để đứng cùng với đống thi thể này.

      là xấu, rất hư a! ! ! !

      Ngô Hiểu Dao càng nghĩ càng uất ức, phải là bởi vì chính mình cự tuyệt nụ hôn của Dạ Thiên Ưng sao?

      Mình lại thích , cũng ưa thích của mình, tại sao phải bắt mình sau này đều được cự tuyệt nụ hôn của à? ? ?

      quả thực là biến thái! Là biến thái! Bỗng nhiên. . . . . .

      Đen thang máy đều bắt đầu vụt sáng lên.

      Ngô Hiểu Dao lúc này là sợ đến mức mặt biến sắc, nhiều thi thể như vậy đèn vẫn còn chiếu lên nữa? ?

      Dè dặt của bị quét sạch rồi, cổ liền căng ra lớn tiếng hô lên: "Dạ Thiên Ưng, mau đưa tôi mang ra ngoài a! ! !"

      biết giờ phút này Dạ Thiên Ưng khẳng định ở bên ngoài thang máy! bây giờ khủng hoảng chịu được, điều kiện gì cũng có thể đồng ý với người đàn ông hư kia.

      Quả nhiên, sau khi tiếng rống to của phát ra, bên ngoài thang máy lập tức truyền đến tiếng Dạ Thiên Ưng: "Suy tính như vậy sao ?"

      Ngô Hiểu Dao lần này ngay cả do dự cũng có: "Tôi đồng ý. . . . . . Tôi đồng ý. . . . . . Tôi đồng ý ! !"

      Bên ngoài thang máy Dạ Thiên Ưng thấy đồng ý lại sảng khoái như vậy, cười tà mị, nhất quyết tha giễu cợt : "Em đáp ứng tôi cái gì à? ?"

      Trái tim căng thẳng, là bởi vì khẩn trương mà vặn vẹo khuôn mặt nhắn càng trở nên căng thẳng , cắn chặt môi dưới, giọng líu ríu : "Tôi đồng ý, về sau bao giờ nữa. . . . . . bao giờ nữa. . . . . . Cự tuyệt . . . . . . Hôn!"

      "Ách. . . . . . cũng quá gượng ép ? ?" nay mảnh bị bưng bít ở đây.

      Người này là quá đáng, dù sao mình cũng rồi, Ngô Hiểu Dao nắm chặt hai quả đấm, liên tiếp gào to lên: "Tôi đồng ý với , về sau bao giờ nữa cự tuyệt nụ hôn của rồi !"

      **************************

      Lúc này, đứng ở bên ngoài thang máy Dạ Thiên Ưng nghe ‘ tích cực ’, sau khi ‘ chủ động ’ trả lời, mặt hả hê nhìn người bên cạnh mình Hàn Tuấn Hi, Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long ba người, giống như : ‘ Thấy được , đây chính là sức hấp dẫn của tôi. ’

      Luôn luôn lạnh lùng như Hàn Tuấn Hi lúc này trong lòng suy nghĩ: đần độn dồn ép.

      Lúc này người ôn hòa như Lăng Thánh Long trong lòng suy nghĩ: phương pháp uy hiếp như vậy, ai có thể thỏa hiệp đây?

      Nghĩ là nghĩ như vậy, hình như hai người họ chưa ra, chỉ là im lặng lên tiếng, khi cái gì cũng nghe được. Lăng Thánh Quân lại khác rồi, giơ ngón tay cái lên thở dài : "Lão đại quả nhiên trùm sò, chiêu hạ lưu như thế cũng có thể nghĩ đến, Thánh Quân bội phục, bội phục!"

      Tiếp đến tình tiết sau của vở kịch mà người nổi tiếng liên tưởng là. . . . . . Dù sao Lăng Thánh Quân tên tiểu tử hư này gảy tay hay chân chính là thiếu được rồi !

      ==========
      Đứng ở bên ngoài thang máy Dạ Thiên Ưng nghe kia coi như là hoàn toàn đầu hàng, liền hài lòng cười tiếng khẽ gật đầu: "Ưm. . . . . . Ba ngày nay cậu ở trong căn hộ của tôi ."

      Lòng lang dạ thú, người ngoài đường cũng biết, tình cảm của người này cho tới nay dự tính kế hoạch lớn gì liền vì hôm nay mà bày ra? bên Lăng Thánh Quân biết là muốn cảm tạ đám ‘ ma quỷ ’ kia thành quả mà Dạ Thiên Ưng mưu trước đó, hay là nên khi dễ bọn họ ngu xuẩn, tự đưa mình tới cửa gọi Dạ Thiên Ưng giết đây?

      Vậy mà, bên trong thang máy ba hồn bảy vía của Ngô Hiểu Dao bị hù dọa khí phách, đâu còn có thời gian mà để ý tới cái gì? Cực kỳ thẳng thắn đồng ý đứng lên: "Được, tốt! ! Mau đưa tôi ra ngoài!"

      Ngay sau đó, bên ngoài thang máy Dạ Thiên Ưng coi như là nụ cười thỏa mãn rồi, bây giờ vốn còn dùng nhiều mưu kế để giữ Ngô Hiểu Dao lại, ngờ đơn giản như vậy liền làm sợ cái gì cũng đồng ý, xem ra chính mình còn phải cảm tạ những thứ bên ngoài xâm nhập vào kia !

      "Mở ra thang máy ." Mệnh lệnh này của Dạ Thiên Ưng vừa ra, Hàn Tuấn Hi ở phòng điều khiển liền mở ra thang máy.

      Cửa thang máy mở trong nháy mắt, Dạ Thiên Ưng nhìn thấy cặp mắt Ngô Hiểu Dao khóc giống như cái chuôn lớn vừa đáng , vừa đáng thương .

      Ngay cả bên ngoài thang máy Lăng Thánh Quân nhìn thấy bộ dáng này của cũng cười lăn đất rồi.

      Dạ Thiên Ưng vẻ mặt cười xấu xa dậm lên những thi thể kia liền về phía .

      Ngay khi vừa tới trước mặt Ngô Hiểu Dao, đợi tự tay ôm nữa, Ngô Hiểu Dao chủ động nhảy dựng lên, cả người nhảy vào trong ngực của : "Oa ———" tiếng, nhếch nhác khóc rống lên. . . . . .

      Lúc này, hai tay Ngô Hiểu Dao ôm chặt cổ của Dạ Thiên Ưng, hai chân cũng vòng chắc bên eo của .

      Đối mặt với tư thế này căn bản hiểu có nhiều mập mờ, chỉ là khóc, chỉ là khóc. Nước mắt gần như cũng ẩm ướt bả vai Dạ Thiên Ưng rồi.

      Bất đắc dĩ, nhàng lắc đầu cái, ôm Ngô Hiểu Dao giống như ôn đứa con của mình ra khỏi thang máy.

      Bàn tay khẽ vuốt ve đỉnh đầu của , khuôn mặt lạnh lùng kia của Dạ Thiên Ưng để lộ ra tia vô cùng dịu dàng: "Bảo bối, đừng khóc, nha?"

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 127: Con mẹ nó hôm nay tôi ăn hết

      Bàn tay khẽ vuốt ve đỉnh đầu , khuôn mặt lạnh lùng của Dạ Thiên Ưng khỏi lên tia dịu dàng: "Bảo bối, đừng khóc, Hả?"

      Bất luận Dạ Thiên Ưng khuyên bảo Ngô Hiểu Dao như thế nào, nhưng cũng chỉ khóc, chỉ là khóc. . . . . .

      Lần này đem bị dọa sợ đến như thế này. bó tay.

      thể , giờ phút này, trong lòng Dạ Thiên Ưng có chút áy náy…. .

      thanh niên nhìn thấy nhiều xác chết như vậy cũng đủ chết rồi, huống hồ chỉ chỉ là ?

      Có phải lần này làm như vậy có chút quá đáng ?

      Nhưng ai bảo bao giờ ngoan ngoãn nghe lời , chỉ có thể làm như vậy mới biết điều được. . . . . .

      Sau khi Dạ Thiên Ưng phân phó cho Lăng Thánh Quân xử lý hết mấy xác chết này cho tốt, ngay lập tức ôm Ngô Hiểu Dao lên ghế bên cạnh tài xế xe Lăng Thánh Quân.

      Dạ Thiên Ưng ngồi đùi mình, êm ái cười cười: "Đừng khóc nữa, quần áo của tôi toàn nước mũi rồi đấy. . . . . ." Giơ tay lên, lau hết nước mũi mước mắt mặt , mặt tù từ xuất cảm giác áy náy. . . . . .

      "Đừng khóc nữa, có được , Hả?" Bàn tay nhành nhéo khuôn mặt , dùng mặt quỷ chọc cười. Ai ngờ. . . . . .

      Ngô Hiểu Dao người ta cũng cũng thèm nhìn.

      Này, Dạ Thiên Ưng lớn bằng chừng này cũng chưa có an ủi ai bao giờ, còn diễn mặt quỷ nữa? ?

      Tự biết có làm vui lên, nhăn mày, tiếng nhu hòa nhưng có chút bất mãn: "Đừng khóc. . . . . ."

      "Đừng khóc. . . . . ."

      "Đừng khóc!"

      "Đừng khóc! ! ! !"

      "Đừng khóc! ! con mẹ nó phiền chết rồi ! !"

      Tính cách nóng nảy của Dạ Thiên Ưng nhẫn nại dỗ dành Ngô Hiểu Dao gào khóc, phát tác rống lớn.

      Tiếng rống của vang lên, Lăng Thánh Quân ngồi bên cạnh nhìn thấy hết vào mắt, biết Dạ Thiên Ưng giận rồi.

      Nhưng làm sao Ngô Hiểu Dao quan tâm giận hay giận? chỉ biết rằng Dạ Thiên Ưng làm chuyện xấu khiến sợ hãi đến như thế. còn có mặt mũi nào mà chuyện với ? ?

      Thút thít hai tiếng, tức giận trừng Dạ Thiên Ưng ở trước mặt, bất chấp yếu thế mà hét lên: "Con mẹ nó nếu ném tôi vào trong thang máy, tôi có thể khóc sao hả? ! ! !"

      Trong nháy mắt, Lăng Thánh Quân lo lắng mình cười đến nỗi gãy lưng rồi "Ha ha ha ha ha ha."

      Lần nãy thể nhịn cười được, trong trí nhớ, nhớ chưa từng có người ào chuyện với Dạ Thiên Ưng như vậy, Ngô Hiểu Dao coi như là đầu tiên, cũng là cuối cùng.

      Lại thêm vào mấy tiếng tục của ấy, còn đặc biệt là quen , đừng nhắc tới tốt hơn ấy.

      Hàng lông mày Dạ Thiên Ưng cau lại, biết làm thế nào khi quay đầu nhìn Lăng Thánh Quân cười to như thế, lại đưa mắt nhìn Ngô Hiểu Dao khóc lớn, vừa tức vừa bất đắc dĩ!

      Lái xe Lăng Thánh Quân 18 tuổi, bình thường lúc với , Dạ Thiên Ưng có cảm giác như được trẻ con phục vụ, bây giờ cộng thêm Ngô Hiểu Dao 18 tuổi nữa, hoàn toàn coi như bị trả con chơi đùa. . . . .

      " phải tôi với em nếu em tục tôi liền đánh em à?" Dạ Thiên Ưng nghiêm túc chất vấn Ngô Hiểu Dao khóc.

      Nhìn vẻ nghiêm túc của Dạ Thiên Ưng trước mặt, nỗi hận trong lòng chạy thẳng vào tim, cố ý chọc giận : "Tôi nguyện ý con mẹ nó , ta thích mắng con mẹ nó, quản cái rắm gì con mẹ nó? !"

      "Ha ha ha ha ha ha." ‘kít———–’ tiếng, Lăng Thánh Quân lái bỗng phanh xe cái, gục tay lái ngừng cười, nếu như vẫn lái xe trong tình huống này , nhất định xảy ra tai nạn xe hơi . . . .

      Dạ Thiên Ưng nghe Ngô Hiểu Dao loạt từ bẩn cách thuận miệng như thế, có loại cảm giác muốn phun máu.

      Lần đầu tiên gặp như thế, bởi vì, thầm thề trong lòng, về sau có đánh chết , tuyệt đối sinh con , nếu đứa bé sinh ra mà giống như , đoán rằng có thể giảm thọ mười năm.

      "ok!" Dạ Thiên Ưng ngoan ngoãn giờ tay đầu hàng, bày luôn cả khuôn mặt ‘tôn tử’ tươi cười: "Về sau tôi tuyệt đối hù dọa em như vậy nữa, có được ?"

      Từ bao giờ Dạ Thiên Ưng thỏa hiệp với phụ nữ vậy? Từ bao giờ mà Dạ Thiên Ưng đánh phụ nữ vậy?

      Nếu như là ngày trước đây, có lẽ tát cái vào mặt Ngô Hiểu Dao. Nhưng là hôm nay. . . . . .

      lại ra tay.

      Bây giờ uy nghiêm của Dạ Thiên Ưng coi như là bị quét rồi, có lẽ bản nhân Ngô Hiểu Dao căn bản cũng biết bây giờ còn chút mặt mũi nào, nhưng Lăng Thánh Quân đứng ở bên cạnh so với ai đều hơn hết. . . . . .

      Cái loại đàn ông bá đạo, đàn ông tàn nhẫn như thế này bao giờ giống thư sinh nho nhã mà nhẫn nhịn phụ nữ, cũng bao giờ đối đãi tốt với phụ nữ.

      từng : ‘đàn ông với phụ nữ cũng có gì khác biệt lắm, chuyện mà đàn ông có thể làm được , có lẽ bởi vì nhất thời đối với phụ nữ vẫn có thể làm được, ngược nếu người phụ nữ nào mà có chuyện tính toán so đo, cho nên chẳng bao giờ tha thứ cho loại phụ nữ như thế này. . . . . . ’

      Giống như chuyện trước đây từng túm tóc Ngô Hiểu Dao, giống như trước kia từng cho này mấy bạt tai

      Nhưng. . . . . .

      Bây giờ cũng giơ tay lên đánh Ngô Hiểu Dao, trái tim băng giá của được cảm hóa à? Còn là. . . . . .

      Chỉ đối với ở trước mặt bao giờ ra tay?

      Nhìn Dạ Thiên Ưng thỏa hiệp, tiếng khóc của dần dần chuyển sang thút thít , vẻ mặt ngập tràn ngây thơ mong đợi: "Vậy thề , sau này được khi dễ tôi nữa!"

      Dạ Thiên Ưng quả quyết từ chối lời tỉnh cầu của "Em đừng có mà được voi đòi tiên! ! ! ! !"

      Nhưng hôm nay Ngô Hiểu Dao coi như ăn hết Dạ Thiên Ưng rồi!

      Cũng khong biết ra sao, mới vừa làm nũng, lại bị Dạ Thiên Ưng hù dọa làn nữa, tiếng khóc rống lên “oa…………..”

      Thấy vậy, vẻ mặt nghiêm túc của Dạ Thiên Ưng đành phải chuyển sang bất đắc dĩ, bây giờ coi như đạ bị đùa giỡn hoàn toàn trong lòng bàn tay của Ngô Hiểu Dao rồi."Được được được, tôi thề, tuyệt đối sau này khi dễ em nữa."

      Ngay sau khi lời thề được ra, Ngô Hiểu Dao lúc này. . . . . .

      Nở hoa trong lòng! Tiếng khóc cũng ngưng hẳn.

      Dạ Thiên ưng coi như hiểu, hoàn toàn hiểu hết, lần này thể nghi ngờ hơn là bị bé này chơi đùa!

      Vươn tay khẽ đánh lên vai Lăng Thánh Quân gục vô lăng mà cười.

      Lăng Thánh Quân nhíu mày, tò mò nhìn về phía Dạ Thiên Ưng.

      Dạ Thiên Ưng gì, nhàng phất tay , Lăng Thánh Quân hiểu ý xuống xe, cả người dựa vào cửa xe, nhìn cảnh đêm lối bộ. . . . . .

      Đợi Lăng Thánh Quân ra phía sau xe, sắc mặt của Dạ Thiên Ưng từ từ thay đổi, cánh tay vòng quanh hông Ngô Hiểu Dao, cánh tay đặt sau ót .

      Chỉ thoáng, Ngô Hiểu Dao cảm thấy bầu khí bên trong xe thay đôi. . . . . Trở nên vô cùng thu hẹp, khiến cong người ta thể khống chế được nhịp tim của chính mình. . . . . .

      (Bỉ Bỉ: haha, có cảnh nóng *che mắt* )

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :