1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 118: Bị lập từ bốn phía
      Trương Mẫn tức giận căm phẫn hướng cao tầng thang máy lên, vươn tay nhấn nút thang máy, từ từ chờ đợi hạ xuống bên trong thang máy Ngô Hiểu Dao xuất ! ! ! ! !

      ‘ Ding dong ’ tiếng, thang máy như dự đoán dừng lại, Trương Mẫn đứng ở trước cửa thang máy trước nắm chặc hai quả đấm, cau lông mày lại, lúc thang máy mở ra, ‘ vèo ’ tiếng liền tiến vào.

      "Chị Trương, có chuyện gì mà gấp như vậy?" Ngô Hiểu Dao tò mò nhìn Trương Mẫn.

      Thoáng chốc ‘ ầm ’, cửa thang máy đóng lại.

      Trong lúc đợi cửa thang máy đóng lại, Trương Mẫn thể tiếp tục kiềm chế cơn ticws giận ở ngực nữa, chửi ầm lên: " còn dám hỏi tôi? ? ! !"

      Ngô Hiểu Dao biết là thế nào, đầu óc mơ hồ nhìn xung quanh: "Chị Trương, chị đừng tức giận, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      "Mày im miệng cho tao!" Ánh mắt quét mắt lên con số thang máy, lúc thang máy tới lầu kia, Trương Mẫn vươn tay, Ngô Hiểu dao có chút sửng sốt nắm chặt cánh tay sắt của thang máy.

      "Ai nha." Ngâm tiếng, Ngô Hiểu Dao nhếch nhác vọt ra khỏi thang máy. . . . . .

      Cần phải nhớ cho kĩ, nơi này là lầu , cũng là nơi mà nhiều người quan trọng đến rồi , hai người phụ nữ này dây dưa làm cho nhiều người chú ý đến.

      Có lẽ, đây chính là kết quả mà Trương Mẫn muốn.

      Làm ở chỗ này tiền lương mặc dù thấp, nhưng mà người phụ nữ này hết ăn lại nằm, nếu có chỗ dựa là quản lý Tôn có thể ‘ sống ’ tiếp hay ? Ngày thường, mặc dù là phục vụ thang máy, người sáng suốt đều biết , người phụ nữ này chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì, mỗi ngày cũng đến trễ về sớm , hoặc là làm nhất định chui vào phòng làm việc của quản lý Tôn.

      Thử hỏi, nhân viên như thế có thể là người tốt sao?

      nay, cũng có chút khôn ngoan, quản lý Tôn có ở đây, bất cứ giá nào, dù sao sớm muộn gì cũng bị quản lý mới nhậm chức xa thải, vậy bằng chính mình trước khi ‘ chết ’kéo người chịu tội thay. 14967626

      "Chị Trương, chị làm gì vậy a. . . . . ." Ngô Hiểu Dao muốn né tránh người phụ nữ ác độc níu lấy thân thể tay mình, nhưng bộ dáng nhắn làm sao là đối thủ của Trương Mẫn?

      Gặp người có trình độ gần giống với minh, Trương Mẫn ác độc cười tiếng, híp mắt lại, vung lên tay ‘ chát ’ cái bạt tai nóng hừng hực rơi mặt Ngô Hiểu Dao.

      lúc này, Trương Mẫn vẫn quên trước mặt của mọi người lớn tiếng quát: "Tiện nhân, ai bảo mày quyến rũ người! ! biết xấu hổ! ! !"

      cũng tệ, từ ngữ trau chuốt đó đó căn bản dùng cho mình mà bây giờ toàn bộ dùng người Ngô Hiểu Dao.

      Nhất thời, bụm má, mặt tràn đầy uất ức Ngô Hiểu Dao.

      Đại sảnh lầu to như vậy, người đến người nhân viên càng ngày càng nhiều, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người phụ nữ cãi vả này. . . . . .

      ************************************

      "Thang máy đến lầu tại sao lại bất động đây?" Đến gần buổi trưa, Dạ Thiên Ưng còn tính toán áp dụng mưu của mình đây, nhưng ngờ ở lầu 41 chờ đợi lâu thang máy cũng đến. Sửng sốt ngơ ngác thang máy đứng tại lầu nhúc nhích.

      "Người phụ nữ đáng chết, điên khùng kia chạy đâu sao? !" Dạ Thiên Ưng trong cơn giận dữ, phun trào ở đỉnh đầu, nắm chặt hai quả đấm, trực tiếp sử dụng thang cuốn xuống lầu .

      Tuy lên lầu dễ dàng xuống lầu khó khăn, từ lầu 41 xuống cũng phải chuyện đơn giản, ‘ trừng, trừng, trừng ’ chạy xuống, càng nghĩ càng giận, khuôn mặt đen tối kia giống như ruột bút chì.

      Rốt cuộc đạt tới lầu rồi, Dạ Thiên Ưng nắm chặt hai quả đấm trực tiếp thẳng hướng lâu cao tầng thang máy.

      Chỉ thấy, lầu cao tầng thang máy vị trí vây quanh vô số người, lông mày cau lại, cái kia trong cơn giận dữ bộ dạng chỉ thoáng lui nửa.

      ‘ Cậu bé xảy ra chuyện? ! ’ đây là cảm giác đầu tiên của Dạ Thiên Ưng, từ từ. . . . . . Từ từ. . . . . . Hướng đến phía kia nơi mà Trương Mẫn cầm đầu.

      Lúc này, mọi người ai cũng hề phát , Dạ Thiên Ưng đến gần. . . . . .

      "Hai người phụ nữ này như thế nào lại tranh cãi! ?"

      " biết a."

      "Hình như là phục vụ thang máy kia dụ dỗ cấp chứ?"

      " biết xấu hổ, thỏ còn ăn cỏ gần hang, tại sao ta lại có thể như vậy chứ? ! ?"

      " đúng là, vóc người rất thanh thuần, chỉ là đáng tiếc là người được bao nuôi, đúng là. . . . . . Làm người ta ghê tởm a."

      đúng là việc liên quan đến mình vắt giò ngồi xem. Mọi người phê bình chuyện của người khác nhưng ngoài miệng cũng để ý, chuyện linh tinh phải có nhiều chuyện khó nghe. 10nlk.

      Mà Dạ Thiên Ưng đứng ở sau lưng mọi người sắc mặt ‘ vèo ’ cái trong nháy mắt nguội xuống.

      Mặc kệ bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, cũng cách nào dễ dàng tha thứ cho mấy người kia cứ như thế nhục mạ Ngô Hiểu Dao.

      ra, với tính cách của Dạ Thiên Ưng, coi như Ngô Hiểu Dao dụ dỗ người nào, cũng chỉ cho mắng, tuyệt cho những người khác nhục mạ!

      Nắm chặt hai quả đấm gân xanh lộ ra dữ dội, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cách đó xa bốn bề quây quanh Ngô Hiểu Dao. . . . . .

      Chuyện này, chắc hẳn người bị hại là người hai mươi mấy tuổi mọi người thể nào tiếp thu được ánh mắt giễu cợt của mọi người như vậy, huống chi còn là người gần mười tám tuổi Ngô Hiểu Dao? ?

      Nghe mọi người phê bình, cùng với khuôn mặt Trương Mẫn tươi cười hả hê trầm, cả người nhất thời cảm thấy choáng váng đầu não căng ra.

      Mình rốt cuộc làm sai điều gì? ?

      Ngày hôm qua chị Trương còn đối với mình hòa nhã dễ gần, thế nào hôm nay liền thay đổi thành bộ dáng này?

      đơn thuần hoàn toàn biết mình sai ở chỗ nơi nào, chỉ biết, mình khó chịu, là khổ sở, ở trường mặc dù cũng gặp qua nhiều người phụ nữ như vậy, nhưng nay là ở công ty, tại sao còn có người như vậy xuất ?

      Khát vọng bình yên, khát vọng cách xa ‘ giang hồ ’, nhưng người ở ‘ giang hồ ’ sao lại có thể cách xa tranh chấp thị phi đây?

      Ai có thể đến cứu cứu mình, ai có thể xuất nhanh chóng cứu mình ra khỏi lời đồn đại trong nước sâu lửa bỏng.

      Trong lòng ngừng cầu khẩn, sắc mặt từ từ trở nên trắng bệch, trắng bệch , Ngô Hiểu Dao có chút đau ở ngực, màn đen đung đưa trước mắt, thân thể từ từ nghiêng về phía sau.

      Trong lúc ngã xuống, rã rời con ngươi giống như thấy được người đàn ông quen thuộc, thuận theo đó là cái ôm ấm áp trong ngực, liền mất cảm giác. . . . . .

      "Chủ Tịch Dạ."

      "Chủ Tịch Dạ."

      Dạ Thiên Ưng kịp lúc xuất , đem Ngô Hiểu Dao ôm chặt ở trong ngực, mọi người thấy vậy trái tim hơi bị căng thẳng, vội vàng chào hỏi , càng dọa cho Trương Mẫn sợ đến toàn thân ngừng run rẩy lên: "Dạ. . . . . . Chủ Tịch Dạ. . . . . ."

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 119: hùng cứu mỹ nhân

      "Chủ Tịch Dạ."

      "Chủ Tịch Dạ."

      Dạ Thiên Ưng kịp lúc xuất , đem Ngô Hiểu Dao ôm chặt ở trong ngực, mọi người thấy vậy trái tim hơi bị căng thẳng, vội vàng chào hỏi , càng dọa cho Trương Mẫn sợ đến toàn thân ngừng run rẩy lên: "Dạ. . . . . . Chủ Tịch Dạ. . . . . ."

      Cái khuôn mặt đẹp trai kia ngay lúc này giống như cùng Satan, liếc nhìn mọi người, từ từ bày ra nụ cười tà: "Quyến rũ người còn biết xấu hổ?"

      "Giỏi cho kẻ được bao nuôi liền kêu người khác ghê tởm? ?"

      Trong miệng phun ra từng chữ làm mọi người rét mà run, meo mắt, vừa mang theo nụ cười tà: "Tôi nhớ được trước đây lâu lúc ra cửa có người coi tôi như Ngưu Lang, xem ra tôi cũng như vậy rất ghê tởm đúng ?"

      Có thể xem như Ngưu Lang tên ngốc kia chỉ có thể là Ngô Hiểu Dao, bất quá cho dù là người thứ hai coi là Ngưu Lang xuất , đoán chừng người này nay gặp Diêm Vương rồi.

      Mọi người nghe vậy, vội vàng lắc đầu: ". . . . . . . . . . . ."

      "A." Giễu cợt hừ tiếng, nhàng ngẩng đầu: "Tôi cho các người biết bí mật. . . . . ." Ánh mắt nguy hiểm ánh mắt nhìn Ngô Hiểu Dao ở trong ngực mình, tay ôm lấy ngất xỉu: "Tôi đây, mấy ngày nay theo đuổi nha đầu này, xem ra tôi cũng vậy muốn mất mặt đúng hả?"

      Dời tầm mắt của mọi người, vì vậy đám người này lộ sắc mặt, Dạ Thiên Ưng tiếc hủy hoại hình tượng của mình, tới nâng Ngô Hiểu Dao lên.

      thể nghi ngờ, mọi người lần nữa lắc lắc đầu.

      Xã hội này cứ như vậy, ngươi có tiền, người khác ăn phân đều là ngon ; ngươi có tiền, ăn thịt người khác cũng cảm thấy thối!

      Tường sập mỗi người đều hiểu đạo lý, chê bai Ngô Hiểu Dao lại thể mất miếng thịt, đương nhiên là trò vui cho quần chúng rồi, ngược lại, đắc tội với tổng giám đốc nhưng cục diện khác rồi.

      Trương Mẫn đứng ở bên kia là bị dọa sợ, nhất định muốn làm nhục, làm nhục Ngô Hiểu Dao, lấy làm nơi trút giận, cũng biết, ấy lại có Chủ Tịch bảo vệ? ? !

      "Các người vừa mới phải đều rất có thể sao? tại sao lại câm? Hả? ? ! !" Trong nháy mắt, Dạ Thiên Ưng phát ra tiếng gầm thét giận dữ, lông mày cau lại, sắc mặt trầm xuống: "Mấy người cũng rất nhàn nhã đúng ? Là muốn giảm tiền lương, hay là suy nghĩ muốn ta cho mấy người làm thêm giờ, mình , có chút rãnh rỗi đều ở đây nếu giảm bớt các người đều giảm được tai họa! ! !"

      ", Chủ Tịch Dạ, chúng ta. . . . . . Chúng ta. . . . . ." Lời còn chưa hết, mọi người nagy lập tức giải tán, biến mất ở ngay tai chỗ.

      Dạ Thiên Ưng hai mắt chợt lóe lên, lạnh lùng : "! Đứng lại cho tôi!"

      thanh này phải kêu người khác, chính là gọi Trương Mẫn!

      Trái tim căng thẳng, toàn thân ngừng run rẩyquay đầu lại: "Dạ. . . . . . Chủ Tịch Dạ. . . . . ."

      "Đừng sợ." Miệng nhếch lên mang theo tia cười tà, ôm Ngô Hiểu Dao chậm rãi tới trước mặt Trương Mẫn: " và công ty là ký hợp đồng dài hạn chứ?"

      "Phải . . . . . Đúng vậy. . . . . ."

      "A. . . . . ." Khẽ gật đầu, hài lòng con ngươi chớp cái làm mê người: "Vậy tốt. . . . . . Vậy tốt. . . . . ."

      Chẳng biết tại sao, tâm tình đột nhiên trở nên yên lặng như vậy, Trương Mẫn bị dọa sợ đến mức dám thở dốc cái!

      Đột nhiên, nụ cười mê người của Dạ Thiên Ưng từ từ trở nên dữ tợn dữ dằn lên: "Trước khi hợp đồng chưa mất hiệu lực, ngươi đừng vọng tưởng tới việc từ chức, nếu ngươi phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng bao nhiêu nên ràng chứ?"

      "Như vậy, tương lai mười năm, hai mươi năm, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý làm phục vụ trong thang máy đến khi mệt chết luôn ! ! !" Dứt lời, Dạ Thiên Ưng ôm Ngô Hiểu Dao cũng quay đầu lại tiến vào thang máy cao tầng.

      Chiêu này, là quá độc ác!

      Biết cái gì gọi muốn sống cũng được muốn chết cũng thể sao?.

      Trương Mẫn nay nghĩ từ chức cũng từ được chức rồi, coi như, trong công ty này có mấy người có thể ký hợp đồng dài hạn , cũng bởi vì cùng quản lý Tôn kia có mối quan hệ đặc biệt bằng cửa sau. 10nlk.

      Lúc này chế giễu, cuộc sống tương lai của chỉ sợ tăm tối, chỉ cần ngày chết, phải ty này nhốt chết.

      Bất qua, yên tâm , với người như Dạ Thiên Ưng nếu ‘ chơi ’ ngán, tự nhiên đưa đến Diêm La Vương thôi!

      ********************************

      Ôm trong ngực, khóe mắt còn vương hai hàng nước mắt óng ánh trong suốt, Dạ Thiên Ưng thấy, đáy lòng có cảm giác ra lời.

      Nâng bàn tay lên, nhàng lau sạch giọt nước mắt ở khóe mắt, lanh lảnh cưng chìu ma sát khuôn mặt nhắn của .

      cho phép bất kỳ ai khi dễ , ai cũng có thể, nhìn thấy mới vừa màn kia, đừng nhắc tới nghi ngờ đau.

      tại với thân phận này, cũng biết muốn đem này tới nơi nào tốt. Quan trọng là, nay muốn cho này biết mình là Chủ Tịch của công ty này. . . . . .

      Vừa đúng, lúc này coi như Dạ Thiên Ưng ‘ đau khổ có chỗ ở ’, Lăng Thánh Quân theo căn dặn của vào giữa trưa, ở bên trong thang máy giả bộ cái bàn , cái ghế .

      Này , hai người bọn họ hình như ở trong công ty có gian riêng của mình, cũng có thế giới an bình của mình.

      Ngồi ở ghế, ngồi ở trong ngực , nhàng ôm ấp lấy , lắc lắc , tựa như đối đãi đứa bé như nuông chiều.

      Chỉ trong chốc lát, Ngô Hiểu Dao từ trong hôn mê tỉnh lại, lông mi rậm nhàng chớp nháy. . . . . .

      Mình ở nơi nào, rất ấm. . . . . . Cùng với cảm giác lạnh lẽo lúc trước hoàn toàn thành ngược lại.

      Ở đó mọi người chỉ trích phê bình mình, Ngô Hiểu Dao cảm nhận được bi thương cùng vô dụng, đến khi người phụ nữ hoặc là có loại cảm giác này, thường thường cần cái ôm trong ngực làm dịu, nay được ôm trong ngực cho cảm giác vô cùng an toàn.

      " tỉnh rồi hả ?"

      thanh làm say lòng người rót vào bên tai, trong lòng run lên, tay nhàng nắm lấy áo Dạ Thiên Ưng, chậm rãi mở mắt ngái ngủ ra. . . . . . 14967626

      Con ngươi long lanh, trong khoảnh khác kia đập vào là khuôn mặt tươi cười cưng chiều của , Ngô Hiểu Dao ở cũng nhịn được ‘ oa ’ lên tiếng, ở trong lòng khóc rống lên. . . . . .

      chưa trưởng thành này cần an ủi, cần an ủi, càng thêm cần ấm áp.

      Mười tám năm qua kiên cường sớm vượt ra khỏi gánh nặng của cuộc sống, người nào có thể trở thành nơi dựa vào, cũng chưa từng cần bất kỳ ai để dựa vào, cứ như vậy, mỗi ngày đều ngu ngốc độc sống qua ngày, chưa từng mang đến cho ai bất cứ phiền phức gì, còn ngừng dùng nhiệt tình của mình chiếu sáng người khác.

      Có lẽ, nha đầu ngốc này biết, dùng lòng nhiệt tình của mình làm bao nhiêu người ấm áp, mà này người thứ nhất được mang đến ấm áp, chính là Dạ Thiên Ưng. . . . . .

      Vỗ nhè sống lưng của , ôm chặc cơ thể rét run của , từ trước đến nay Dạ Thiên Ưng chưa bao giờ bày ra dịu dàng kia, mới gặp mặt quan tâm.

      Cái cảnh này thoạt nhìn là ấm áp cùng hòa thuận như vậy, giống như ở giữa người nhau đưa đẩy lẫn nhau thương . . . . . .

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 120: Bắt đầu mưu

      bé ngốc này rốt cuộc cũng khóc rồi, làm cho quần áo người Dạ Thiên Ưng đều là nước mũi nước mắt, khiến người ta lo lắng.

      “All this time I was waiting, hoping you would come around.”

      Lắc đầu bất đắc dĩ, ngay lúc Dạ Thiên Ưng muốn trêu chọc này, đột nhiên điện thoại di động lại reo lên. Đứa nào ngu ngốc gọi vào giờ này hả

      Nhướng mày, vội vàng bắt máy: “Alo?”

      Ngô Hiểu Dao ngồi trong ngực đầy vẻ lúng túng. . . . . .

      Lúc nãy khóc, thế nhưng lại quên mất mình ở nơi nào, bây giờ tỉnh táo rồi, mới phát ra mình ngồi trong ngực .

      Làm thế nào đây? Nhanh chóng “nhảy ra ngoài” à? Nhưng bây giờ chút sức lực để cử động cũng có, đầy vẻ lúng túng nhúc nhích ngồi trong ngực .

      Thời gian giống như là hình ảnh bị dừng vậy, khuôn mặt nhắn của Ngô Hiểu Dao ngày càng ửng đỏ, cắn chặt môi, biết nên làm thế nào cho đúng bây giờ.

      Đúng lúc này, Dạ Thiên Ưng nghe điện thoại xong, nhìn vật đáng ở trong ngực mình: “Cục cưng, bây giờ tôi có chuyện phải làm, em ở trong thang máy này đợi ... lát nữa trở lại.”

      Vốn lúng túng muốn chết luôn đến nỗi Ngô Hiểu Dao cũng dám nhìn cái , “. . . . . .”, bây giờ còn gọi nàng là “cục cưng”??

      Trái tim nhảy “thịch , thịch”, so với xe mô tô còn nhanh hơn gấp trăm lần.

      “Ừ.” nhàng gật đầu cái, vẫn cúi thấp đầu như cũ, dám nhìn lần.

      Thấy vậy, Dạ Thiên Ưng cũng còn thời gian “trừng phạt” cho tốt, từng động tác đặt xuống, bước nhanh ra khỏi thang máy.

      Lúc gần người này còn quên dặn dò câu: “Nhớ, đừng chạy ‘lung tung’.”

      Trong thang máy, bọn họ giống như là người “nhà” vậy, người chồng còn tự mình dặn dò vợ trước khi ra khỏi nhà ‘nhớ, đừng ra ngoài vụng trộm’, rốt cuộc là có ý tứ gì đây.

      Ngô Hiểu Dao vẫn còn xấu hổ đến nỗi chưa hồi phục lại bình thường, vừa cúi thấp gật đầu cái, Dạ Thiên Ưng lúc này mới an tâm rời .

      “phù. . . . . .” Sau khi bỏ , bé ngốc nhàng thở ra hơi, cái việc vừa nãy là khiến người ta đè nén. . . . . .

      Giơ tay lên sờ sờ hai gò má của mình, cả người Ngô Hiểu Dao giống như có dòng “mật ngọt” chảy vào trong, hận đến nỗi tìm được lỗ để chui xuống dưới đó.
      Kêu lên tiếng “Ủa? ? ?", lúc này Ngô Hiểu Dao mới phát bên trong thang máy hình như có chút thay đổi. . . . . .

      Bàn ghế đầy đủ, ngay lập tức ngây ngốc: "Tại sao lại có thế ra như thế này? !"

      Ngây người xình xung quanh, đồ ngốc này hoàn toàn biết Dạ Thiên Ưng mưu gì đây.

      đem lời dặn dò của Dạ Thiên Ưng quăng ra khỏi đầu, lao nhanh ra khỏi thang máy, trực tiếp chạy đến phòng làm việc của quản lý, muốn hỏi hết mọi chuyện.

      "Quản lý Tôn. . . . . ." Đẩy ra cửa, cũng nhìn kỹ trong phòng có ai, thẳng thắn lên tiếng: "Tại sao trong thang máy lại lắp đặt bàn ghế hả?"

      Vừa mới xong câu đó, chỉ thấy, người bên kia từ từ xoay ghế ra trước, người ngồi ghế và cùng nhau thay đổi ánh mắt.

      Nhìn chăm chú, Ngô Hiểu Dao ngẩn người. . . . . .

      Đây phải là Lăng Thánh Quân ư, chính là trợ thủ riêng của Dạ Thiên Ưng mà? ? Lần trước đưa mình vào chỗ chết trong bộ phận quản lý bảo vệ? ? làm sao lại xuất ở đây hả? ?

      Nhất thời, Ngô Hiểu Dao vô cùng hốt hoảng, vội vàng lui về phía sau hai bước: "Sao. . . . . . lại ở đây?"

      "hi, người đẹp." Khẽ mỉm cười, Lăng Thánh Quân khéo léo giơ tay chào : "Tôi bị chủ tịch điều tới đây kiêm luôn chức phục vụ bộ phận quản lý."

      Trong nháy mắt, Ngô Hiểu Dao cảm giác đầu óc mình choáng váng, trước mắt đều là khoảng tối tăm.

      Ý tứ trong lời này là gì vậy hả, về sau Lăng Thánh Quân là quản lý của rồi hả? Như vậy có nghĩa là về sau đồng bọn của Dạ Thiên Ưng quản lý sao?
      Trời ạ! Trong lòng điều muốn chết cũng có rồi . . . . . .

      "Người đẹp, có phải khi thấy cái người đẹp trai như tôi làm cấp của cho nên rất hưng phấn đúng ?"

      "Hưng phấn cái rắm ấy!" Ngô Hiểu Dao bất bình mà tức giận lầm bầm trong miệng.

      "Ha ha ha." Thấy khuôn mặt nhắn rối bòng bong của , Lăng Thánh Quân nhịn được phát ra tiếng cười. Mà cũng kỳ lạ , mấy người đàn ông ở đây giống như nhau đều lấy việc trêu chọc Ngô Hiểu Dao làm niềm vui thường ngày.

      "Chuyện cá nhân . . . . . . Bắt đầu từ ngày hôm nay, phải làm thêm giờ 3 ngày, từ chiều cho đến 10 giờ tối! Buổi sáng đến 9 giờ! Hơn nữa buổi trưa có thời gian ăn cơm trưa, biết chưa?”

      "Hả?" Đây phải là cố ý chỉnh mình sao? Ban ngày đến mấy giờ cũng sao cả, nhưng buổi tối lại tới 10 giờ à? ? Buổi tối đến mười giờ còn ai ở trong thang máy làm gì?

      Quan trọng nhất là đến 10 giờ hết xe rồi, thuê xe về nhà phải tốn mấy ngàn yên Nhật đấy! Tháng này công ty còn chưa có trả lương, lấy đâu tiền thuê xe mấy ngàn yên hả?

      "Tôi cự tuyệt! cố tình chỉnh tồi đấy hả!"

      Căn bản là cố ý, chỉ tiếc cố ý ‘chỉnh’ đây phải là do Lăng Thánh Quân làm, mà là con sói xám lớn Dạ Thiên Ưng kia kìa!

      Lăng Thánh Quân tỏ vẻ oan uổng nhún vai: "Tôi có cái quyền ra lệnh việc này, là ý của chủ tịch ấy, nếu như có bất mãn gì đến tìm chủ tịch mà quấy rầy nhé!"

      Vừa nghe đến đây, Ngô Hiểu Dao càng tò mò đối với cái người chủ tịch của công ty này .

      ta rốt cuộc là người như thế nào?

      Tiền lương của người đứng thang máy và công nhân vệ sinh so với thư ký lại cao hơn, hơn nữa bây giờ trong thang máy còn chen vào bộ bàn?

      cầu thang máy phải làm đến 10 giờ tối? ? Có phải là quá kỳ lạ hay hả? ? ?

      Hừ!

      Ở trong lòng Ngô Hiểu Dao thầm tính toán, hung hăng liếc cho Lăng Thánh Quân cái rồi nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc.

      Lúc chuẩn bị bước ra khỏi cửa phòng, Lăng Thánh Quân vẫn quên thêm vào câu: "Nhớ, được ngủ ở công ty! ! !"

      . . . . . . . . . . . .

      . . . . . . . . . . . .

      Mẹ ơi, đường lui của Ngô Hiểu Dao con coi như bị chặt đứt rồi! Xem ra cũng chỉ có thể thuê xe về nhà thôi. . . . . . Nhưng. . . . . . nhận được ít tiề rồi! ! ! ! Ô! ~~~~~~~~~~~~~~~~~

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 121: Mắng chửi Chủ tịch

      Rời phòng làm việc, này vốn là muốn tìm đồng nghiệp hỏi chút thông tin, có phải bọn họ cũng về trễ như vậy , nhưng hình như các đồng nghiệp đều nghĩ ngơi hết cả rồi.

      là xui xẻo, chẳng lẽ chỉ có mình ở lại làm việc tới 10 giờ đêm sao? !

      Trở lại bên trong thang máy, bất mãn ngồi lên chiếc ghế được bố trí trong thang máy, từ cái ngày thứ nhất ở công ty bắt đầu có nhiều việc xảy ra.

      Lúc đầu thang máy này vẫn có người sử dụng, nhưng về sau lại còn ai nữa? ?

      Phương thức tính toán phô trương thế này nham hiểm, chuyện rất kỳ quái.

      Kỳ lạ nhất chính là, quản lý tại lời liền thay đổi, chỗ này quá kỳ lạ đấy chứ? ! !

      Đột nhiên, đống thứ trong đầu Ngô Hiều Dao vẫn chưa giải thích được, tháng máy ngừng bỗng từ từ chuyển động lến.

      Nhìn con số thang máy. . . . .

      Tầng 41! Chẳng lẽ là Dạ Thiên Ưng? ?

      Làm thế nào? Làm thế nào đây? Lúc nãy gặp chuyện xấu hổ như thế, bây giờ lại xuất , mình nên dùng thái độ gì để gặp mặt đây?

      Lòng dạ hoảng loạn, trông thấy thang máy chuẩn bị tới tầng 41, Ngô Hiểu Dao vội vàng đứng thẳng người, đợi cửa thang máy mở ra. . . . . .

      ‘ting ting’ tiếng, cửa lớn thang máy mở ra, nhìn ra ngoài, chính là Dạ Thiên Ưng. . . . . . ( chú sói: nhảm, ngươi đến muốn gặp người khác, người khác dám lên sao? ? )

      Trái tim Ngô Hiểu Dao, trong phút chốc vừa theo cửa thang máy mở ra, vừa khẩn trương đập mạnh.

      Cắn chặt môi dưới, cố gắng nhìn vào Dạ Thiên Ưng, đợi ta vào thang máy, định nhấn con số, Dạ Thiên Ưng nhanh tay lẹ mắt nhấn nút tắt thang máy .

      ‘ ầm ’ tiếng, thang máy đứng im bất động tại nơi, trong lòng Ngô Hiểu Dao chợt lạnh lẽo. . . . .

      đúng. . . . . . muốn làm cái gì đây? ?

      Tại sao tắt thang máy? Chẳng lẽ. . . . . .

      Ánh mắt hốt hoảng chợt lóe lên, cuống cuồng vội vã nhìn Dạ Thiên Ưng ở bên cạnh: ". . . . . . muốn làm gì vậy?"

      "Ăn cơm!" Dứt lời, Dạ Thiên Ưng đưa tay đặt hai hộp cơm tiện lợi lên chiếc bàn trong thang máy.

      "Phù. . . . . ." Thở ra hơi dài, trái tim treo ngược của lúc nãy giờ mới yên tâm mà rớt xuống.

      Nhưng mà Dạ Thiên Ưng cũng mãnh liệt, bản thân lại dám tự cúp điện? Hơn nữa còn dám kêu mình ở trong thang máy này ăn cơm? ? ? Ý tốt của coi như mình xin nhận. Nhưng nếu là chuyện ăn cơm, hay là thôi , mình cũng dám. . . . . .

      Đột nhiên, Dạ Thiên Ưng mở miệng thử dò xét ," suy nghĩ gì đó?", đợi Ngô Hiểu Dao trả lời, khóe miệng chợt nở nụ cười xấu xa: "Chẳng lẽ nghĩ tôi muốn tìm em để. . . . . , kết quả chỉ là tới tìm em để ăn cơm, làm em thất vọng phải ?"

      khẩn trương trong lòng quay trở về, đôi mắt mở to: "Nào có? ! !" Tay nắm chặt thành quả đấm : "Dù sao cũng là ‘người phạm tội nhiều lần’ rồi, bây giờ cũng thành thói quen với tôi."

      Cái việc này gọi là hành hạ tinh thần đến mệt mỏi? Năm lần bảy lượt đều bị hành xác, cũng khác biệt lắm nên thành‘thói quen’ rồi.

      "‘người phạm tội nhiều lần’? ?" đúng là có ngày bé này cũng biết mình là ‘tay quấy rối’ như thế nào sao? ? Đầu hai hàng lông mày nhíu chặt cùng chỗ, hai tay đan chéo trước ngực, vừa bất mãn vừa nghiêm túc : "Tôi cho em biết, cũng là lần cuối cùng cho em biết , tôi chỉ ra tay đối với em thôi! Muốn. . . . . cho em biết tôi là ‘tay quấy rối’ kia đấy, nhưng tính định mượn đao giết người à? !"

      có nhìn lầm chính xác bây giờ Dạ Thiên Ưng thông minh phơi bày quỷ kế của mình.

      Ngô Hiểu Dao ngơ ngác đứng tại chỗ, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn . . . . . .

      Mượn đao giết người? ? ?

      Suy nghĩ lát, căn bản mình có ý định đo tố giác Dạ Thiên Ưng, nhưng trong lúc choáng váng đầu óc mình chạy tới chỗ Lăng Thánh Quân cáo trạng rồi? ? ?

      Suy nghĩ dưới lo lắng trong ngoài, đôi mắt từ nghi hoặc. . . . . . Từ từ biến thành nỗi áy náy: "Mau chóng đem chuyện thang máy này khai , cẩn thẩn coi chừng cái ông chủ tịch kỳ quái kia đuổi việc giờ. . . . . ."

      Mặc dù xin lỗi, nhưng lời này đều toát lên tin tưởng cùng với ý tốt gợi ý lỗi lầm rồi sao?

      Nhưng bé ngốc này đâu có biết, tò mò nhắc nhở điều này, hoàn toàn là mắng chửi Dạ Thiên Ưng!"Chủ tịch kỳ quái? !"

      "Đúng vậy đó." bé này biết hít khí nào mà điện lên, bình thường có người vụng trộm huyện thuyên với , hôm nay lên bộ mặt bà tám rồi xén tay áo lên, đứng trươc mặt Dạ Thiên Ưng, cách thần bí: " nghĩ , trong thang máy để bộ bàn, chủ tịch kia có phải đầu óc có vấn đề ? Người bình thường ai lại để thứ này ở đây? ? Thế sao đặt nguyên cái giường luôn ? ! !"

      . . . . . . . . . . . .

      . . . . . . . . . . . ..

      Ý là muốn gường à, cái này sao sớm! Nếu biết muốn cái này, đồng ý đề nghị ban đầu của Lăng Thánh Quân. Từ tốn nho nhã gật đầu, mặt Dạ Thiên Ưng tránh khỏi lộ ra vẻ xấu hổ: " có thể sợ em mệt đấy. . . . . ."

      Người trong cuộc giải thích cho có lệ, lại khiến cho Ngô Hiểu Dao càng tò mò.

      Thử nghĩ, mình cùng Chủ tịch có quen biết nhau, đến bây giờ mình cũng chưa từng nhìn thấy Chủ tịch, làm thế nào chủ tịch lại đột nhiên quan tâm tới mình chứ?

      Hơn nữa. . . . . .

      Dạ Thiên Ưng làm gì phải giúp Chủ tịch giải thích việc này? Người đàn ông này tính cách phải rất bá đạo sao! là kỳ quái! !

      "Chắc chắn đâu..., tôi với quen biết, đoán rằng đầu óc có vấn đề, cái gì mà tiền lương của nữ thang máy còn cao hơn với thư ký, còn tôi phải làm việc tới 10 giờ đêm, buổi trưa cho ăn cơm, quả là quá đáng! Nhân đạo đâu rồi! ! !" Ngô Hiểu Dao càng càng kích động, càng mắng càng thoải mái, đâu có biết vị chủ tịch mắng trong miệng là người ngồi trước mặt. . . . . . ?

      Ai, hận thể nhắc nhở câu, trong lúc đó bảo im miệng , nếu lúc sau nếu sói đội lốt cừu kia trở mặt, tự chịu đựng !

      Dạ Thiên Ưng có chút buồn bực trong ngực, càng nghẹn càng tức, vẫn thể giải quyết ra bên ngoài,

      Quan trọng chớ sao. . . . . .

      Hắc! Quả đối với Ngô Hiểu Dao có nhân đạo.

      Về phần tiền lương của nữ thang máy so với thư ký sao?

      Đó là bởi vì Dạ Thiên Ưng tương đối coi trong nhân viên làm việc ở tầng dưới cùng này.

      Bây giờ đến đây, bị Ngô Hiêu Dao mắng chửi còn đông.

      Sắc mặt ngày lập tức trầm xuống, tay đặt Ngô Hiểu Dao vào chỗ ngồi, từ ngữ mang tính ra lệnh: "Ăn cơm!"

      "Đừng! Thang máy đột nhiên đóng cửa thế này, biết đâu chút nữa có nhân viên dùng biết làm sao hả?"

      " có ai sử dụng, cái thanh máy này chỉ có người ở bộ phận PR sử dụng thôi, những người còn lại được pháp vô đây." Đối với những câu hỏi của Dạ Thiên Ưng có chút nhức đầu, dứt khoát biên tập ra lời dối lừa .

      Nhưng mà chiêu này vừa mới sử dụng xong có tác dụng.

      Ngô Hiểu Dao suy nghĩ, ra cái thang máy này chỉ cho người ở bộ phận PR sử dụng? Chả trách mình luôn thấy đúng, ra là chuyện như thế này à.

      Nhưng cái ông Chủ tịch ấy cũng đủ vấn đề nhỉ! Thang máy bố trí như thế này phải cho mọi người sử dụng sao? Sao lại chỉ cho phép ngành sử dụng thôi?

      Quái dị! Quái gở! Quái đản!

      Nhưng mà. . . . . .

      như vậy. . . . . .

      Vậy cho dù ăn cơm cũng bị gì nhỉ? Dù sao cũng có người ngoài!

      Nghĩ xong, mới yên tâm ăn xong hộp cơm. . . . . .

      ---------- BỔ SUNG THÊM ----------

      Chương 121: Mắng chửi Chủ tịch

      Rời phòng làm việc, này vốn là muốn tìm đồng nghiệp hỏi chút thông tin, có phải bọn họ cũng về trễ như vậy , nhưng hình như các đồng nghiệp đều nghĩ ngơi hết cả rồi.

      là xui xẻo, chẳng lẽ chỉ có mình ở lại làm việc tới 10 giờ đêm sao? !

      Trở lại bên trong thang máy, bất mãn ngồi lên chiếc ghế được bố trí trong thang máy, từ cái ngày thứ nhất ở công ty bắt đầu có nhiều việc xảy ra.

      Lúc đầu thang máy này vẫn có người sử dụng, nhưng về sau lại còn ai nữa? ?

      Phương thức tính toán phô trương thế này nham hiểm, chuyện rất kỳ quái.

      Kỳ lạ nhất chính là, quản lý tại lời liền thay đổi, chỗ này quá kỳ lạ đấy chứ? ! !

      Đột nhiên, đống thứ trong đầu Ngô Hiều Dao vẫn chưa giải thích được, tháng máy ngừng bỗng từ từ chuyển động lến.

      Nhìn con số thang máy. . . . .

      Tầng 41! Chẳng lẽ là Dạ Thiên Ưng? ?

      Làm thế nào? Làm thế nào đây? Lúc nãy gặp chuyện xấu hổ như thế, bây giờ lại xuất , mình nên dùng thái độ gì để gặp mặt đây?

      Lòng dạ hoảng loạn, trông thấy thang máy chuẩn bị tới tầng 41, Ngô Hiểu Dao vội vàng đứng thẳng người, đợi cửa thang máy mở ra. . . . . .

      ‘ting ting’ tiếng, cửa lớn thang máy mở ra, nhìn ra ngoài, chính là Dạ Thiên Ưng. . . . . . ( chú sói: nhảm, ngươi đến muốn gặp người khác, người khác dám lên sao? ? )

      Trái tim Ngô Hiểu Dao, trong phút chốc vừa theo cửa thang máy mở ra, vừa khẩn trương đập mạnh.

      Cắn chặt môi dưới, cố gắng nhìn vào Dạ Thiên Ưng, đợi ta vào thang máy, định nhấn con số, Dạ Thiên Ưng nhanh tay lẹ mắt nhấn nút tắt thang máy .

      ‘ ầm ’ tiếng, thang máy đứng im bất động tại nơi, trong lòng Ngô Hiểu Dao chợt lạnh lẽo. . . . .

      đúng. . . . . . muốn làm cái gì đây? ?

      Tại sao tắt thang máy? Chẳng lẽ. . . . . .

      Ánh mắt hốt hoảng chợt lóe lên, cuống cuồng vội vã nhìn Dạ Thiên Ưng ở bên cạnh: ". . . . . . muốn làm gì vậy?"

      "Ăn cơm!" Dứt lời, Dạ Thiên Ưng đưa tay đặt hai hộp cơm tiện lợi lên chiếc bàn trong thang máy.

      "Phù. . . . . ." Thở ra hơi dài, trái tim treo ngược của lúc nãy giờ mới yên tâm mà rớt xuống.

      Nhưng mà Dạ Thiên Ưng cũng mãnh liệt, bản thân lại dám tự cúp điện? Hơn nữa còn dám kêu mình ở trong thang máy này ăn cơm? ? ? Ý tốt của coi như mình xin nhận. Nhưng nếu là chuyện ăn cơm, hay là thôi , mình cũng dám. . . . . .

      Đột nhiên, Dạ Thiên Ưng mở miệng thử dò xét ," suy nghĩ gì đó?", đợi Ngô Hiểu Dao trả lời, khóe miệng chợt nở nụ cười xấu xa: "Chẳng lẽ nghĩ tôi muốn tìm em để. . . . . , kết quả chỉ là tới tìm em để ăn cơm, làm em thất vọng phải ?"

      khẩn trương trong lòng quay trở về, đôi mắt mở to: "Nào có? ! !" Tay nắm chặt thành quả đấm : "Dù sao cũng là ‘người phạm tội nhiều lần’ rồi, bây giờ cũng thành thói quen với tôi."

      Cái việc này gọi là hành hạ tinh thần đến mệt mỏi? Năm lần bảy lượt đều bị hành xác, cũng khác biệt lắm nên thành‘thói quen’ rồi.

      "‘người phạm tội nhiều lần’? ?" đúng là có ngày bé này cũng biết mình là ‘tay quấy rối’ như thế nào sao? ? Đầu hai hàng lông mày nhíu chặt cùng chỗ, hai tay đan chéo trước ngực, vừa bất mãn vừa nghiêm túc : "Tôi cho em biết, cũng là lần cuối cùng cho em biết , tôi chỉ ra tay đối với em thôi! Muốn. . . . . cho em biết tôi là ‘tay quấy rối’ kia đấy, nhưng tính định mượn đao giết người à? !"

      có nhìn lầm chính xác bây giờ Dạ Thiên Ưng thông minh phơi bày quỷ kế của mình.

      Ngô Hiểu Dao ngơ ngác đứng tại chỗ, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn . . . . . .

      Mượn đao giết người? ? ?

      Suy nghĩ lát, căn bản mình có ý định đo tố giác Dạ Thiên Ưng, nhưng trong lúc choáng váng đầu óc mình chạy tới chỗ Lăng Thánh Quân cáo trạng rồi? ? ?

      Suy nghĩ dưới lo lắng trong ngoài, đôi mắt từ nghi hoặc. . . . . . Từ từ biến thành nỗi áy náy: "Mau chóng đem chuyện thang máy này khai , cẩn thẩn coi chừng cái ông chủ tịch kỳ quái kia đuổi việc giờ. . . . . ."

      Mặc dù xin lỗi, nhưng lời này đều toát lên tin tưởng cùng với ý tốt gợi ý lỗi lầm rồi sao?

      Nhưng bé ngốc này đâu có biết, tò mò nhắc nhở điều này, hoàn toàn là mắng chửi Dạ Thiên Ưng!"Chủ tịch kỳ quái? !"

      "Đúng vậy đó." bé này biết hít khí nào mà điện lên, bình thường có người vụng trộm huyện thuyên với , hôm nay lên bộ mặt bà tám rồi xén tay áo lên, đứng trươc mặt Dạ Thiên Ưng, cách thần bí: " nghĩ , trong thang máy để bộ bàn, chủ tịch kia có phải đầu óc có vấn đề ? Người bình thường ai lại để thứ này ở đây? ? Thế sao đặt nguyên cái giường luôn ? ! !"

      . . . . . . . . . . . .

      . . . . . . . . . . . ..

      Ý là muốn gường à, cái này sao sớm! Nếu biết muốn cái này, đồng ý đề nghị ban đầu của Lăng Thánh Quân. Từ tốn nho nhã gật đầu, mặt Dạ Thiên Ưng tránh khỏi lộ ra vẻ xấu hổ: " có thể sợ em mệt đấy. . . . . ."

      Người trong cuộc giải thích cho có lệ, lại khiến cho Ngô Hiểu Dao càng tò mò.

      Thử nghĩ, mình cùng Chủ tịch có quen biết nhau, đến bây giờ mình cũng chưa từng nhìn thấy Chủ tịch, làm thế nào chủ tịch lại đột nhiên quan tâm tới mình chứ?

      Hơn nữa. . . . . .

      Dạ Thiên Ưng làm gì phải giúp Chủ tịch giải thích việc này? Người đàn ông này tính cách phải rất bá đạo sao! là kỳ quái! !

      "Chắc chắn đâu..., tôi với quen biết, đoán rằng đầu óc có vấn đề, cái gì mà tiền lương của nữ thang máy còn cao hơn với thư ký, còn tôi phải làm việc tới 10 giờ đêm, buổi trưa cho ăn cơm, quả là quá đáng! Nhân đạo đâu rồi! ! !" Ngô Hiểu Dao càng càng kích động, càng mắng càng thoải mái, đâu có biết vị chủ tịch mắng trong miệng là người ngồi trước mặt. . . . . . ?

      Ai, hận thể nhắc nhở câu, trong lúc đó bảo im miệng , nếu lúc sau nếu sói đội lốt cừu kia trở mặt, tự chịu đựng !

      Dạ Thiên Ưng có chút buồn bực trong ngực, càng nghẹn càng tức, vẫn thể giải quyết ra bên ngoài,

      Quan trọng chớ sao. . . . . .

      Hắc! Quả đối với Ngô Hiểu Dao có nhân đạo.

      Về phần tiền lương của nữ thang máy so với thư ký sao?

      Đó là bởi vì Dạ Thiên Ưng tương đối coi trong nhân viên làm việc ở tầng dưới cùng này.

      Bây giờ đến đây, bị Ngô Hiêu Dao mắng chửi còn đông.

      Sắc mặt ngày lập tức trầm xuống, tay đặt Ngô Hiểu Dao vào chỗ ngồi, từ ngữ mang tính ra lệnh: "Ăn cơm!"

      "Đừng! Thang máy đột nhiên đóng cửa thế này, biết đâu chút nữa có nhân viên dùng biết làm sao hả?"

      " có ai sử dụng, cái thanh máy này chỉ có người ở bộ phận PR sử dụng thôi, những người còn lại được pháp vô đây." Đối với những câu hỏi của Dạ Thiên Ưng có chút nhức đầu, dứt khoát biên tập ra lời dối lừa .

      Nhưng mà chiêu này vừa mới sử dụng xong có tác dụng.

      Ngô Hiểu Dao suy nghĩ, ra cái thang máy này chỉ cho người ở bộ phận PR sử dụng? Chả trách mình luôn thấy đúng, ra là chuyện như thế này à.

      Nhưng cái ông Chủ tịch ấy cũng đủ vấn đề nhỉ! Thang máy bố trí như thế này phải cho mọi người sử dụng sao? Sao lại chỉ cho phép ngành sử dụng thôi?

      Quái dị! Quái gở! Quái đản!

      Nhưng mà. . . . . .

      như vậy. . . . . .

      Vậy cho dù ăn cơm cũng bị gì nhỉ? Dù sao cũng có người ngoài!

      Nghĩ xong, mới yên tâm ăn xong hộp cơm. . . . . .

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 122: Bầu khí thay đổi

      Vừa mới an tâm ngồi ăn cơm, nhưng mới ăn được hai muỗng, cảm thấy có chút vấn đề! ?

      Hôm nay Dạ Thiên Ưng có chút giống ngày thường cho lắm? ?

      Tại sao đột nhiên đối xử tốt với như vậy? Buổi trưa lại đưa cơm cho ? ? ? Chẳng lẽ Dạ Thiên Ưng có mưu lớn nào đó chờ mình! ! ! ? ( chú sói: ngươi đoán đúng rồi! )

      Ngô Hiểu Dao nhăn trán, mặt đầy mớ nghi hoặc nhìn Dạ Thiên Ưng bên cạnh: "Đột nhiên đối xử tốt với tôi như vậy, chẳng lẽ có mưu lớn với tôi à?"

      Dạ Thiên Ưng vừa nghe xong, kinh ngạc đến nỗi rơi vào trạng thái im lặng. . . . .

      Nhớ lại mấy hôm trước đây, rồi nhìn bây giờ.

      Quả thực, quả thái độ đối đãi của với Ngô Hiểu Dao khá hơn nhiều, lúc đầu chuyện của cũng quản cũng hỏi han, thờ ơ, chỉ muốn trêu .

      tại, mọi chuyện của cũng trong lòng bàn tay rồi, ngay cả tài liệu cá nhân của cũng tra cứu 1 lần.

      Dạ Thiên Ưng là người vô cùng coi trọng thời gian! Nhưng bây giờ, lại vì Ngô Hiểu Dao mà xin phép nghỉ 3 ngày! ? !

      Còn nguyên nhân. . . . . .

      cũng biết là vì cái gì, chung chính là chỉ muốn ở cùng nơi với Ngô Hiểu Dao mà thôi . . . . . .

      Trầm tư trở lại, Dạ Thiên Ưng buông đôi đũa trong tay xuống, khóe miệng phút chốc gợi lên nụ cười xấu xa: "Đương nhiên là có mưu, tôi đây, vốn định nuổi em mập lên rồi bán , có thể hơi bị được tiền nha."

      Hừ! Quả nhiên Dạ Thiên Ưng có tốt bụng như vậy đâu, vậy mình ăn được sao?

      Nhíu hàng lông mày, nhếch cái miệng tỏ ra vui, ném đôi đũa trong tay , bày tỏ kháng nghị!

      Nhìn động tác này của Ngô Hiểu Dao, trong lòng Dạ Thiên Ưng ràng có chút tức giận, sắc mặt dần dần trầm, lời nghiêm khắc: "Ăn!"

      " ăn! ăn! ăn đâu!" vừa vừa chọc giận Dạ Thiên Ưng.

      Trong nháy mắt, lửa giận trong lòng liền phát chạy “vọt” vào tim .

      Kéo cái ghế ngồi phía dưới, nhanh chóng kê sát vào Ngô Hiểu Dao

      Trong lòng “lộp bộp” tiếng . . . . .

      Xong đời rồi! Lần này mình lại chọc giận Dạ Thiên Ưng rồi, muốn đứng lên. . . . . .

      Làm sao đoán được, Dạ Thiên Ưng giơ tay giữ tay lại, kéo cả người nhắn của Ngô Hiều Dao ngồi lên đùi . . . . . .

      Lập tức “bùm”, khuôn mặt trắng nõn của Ngô Hiểu Dao lên chút hồng hồng gò má .

      Đối diện với tư thế mờ ám như thế này, trái tim của chợt rung động “thình thịch”.

      Lời vừa rồi sai bét. Làm thế nào đây? Tại sao lại thành cái dạng này hả? ? ? là mắc cỡ quá ! ! ! ! !

      Nhăn mày, khuôn mặt của viết đầy chữ tình nguyện. . . . .

      " ăn? ?" Dáng vẻ mị của Dạ Thiên Ưng chợt ra, vừa ‘làm rối loạn’ lại như người ‘trai bao vạn năm’! ( Dạ Thiên ưng: thảo, làm sao ngươi hình dung đây? Muốn chết sao? ? ? Chú sói: . . . . . . )

      Ngữ điệu của chậm vội, đôi mắt đa tình của chợt lên trêu đùa. . . . . .

      Bàn tay chậm rãi giơ lên, ngón tay thon dài từ từ. . . . . . Từ từ đưa tới cái nơ của . . . . . .

      Rồi nhàng tháo ra. . . . . .

      Chiếc nơ đồng phục của Ngô Hiểu Dao bị Dạ Thiên Ưng kéo ra..

      Lúc thấy đưa tay định tháo nút áo ngực Ngô Hiểu Dao , nhanh chóng nắm lấy bàn tay của Dạ Thiên Ưng, vẻ mặt đầy cầu khẩn: "Tôi ăn. . . . . . Tôi ăn. . . . . ." ( chú sói: ai, thất vọng. . . . . . )

      Thấy nhóc này cầu xin tha thứ, Dạ Thiên Ưng nở nụ cười, tỉ mỉ đem chiếc nơ cổ áo buột lại.

      Đối mặt những động tác săn sóc chu đáo của Dạ Thiên Ưng, Ngô Hiểu Dao tự nhiên thất thần. . . . . .

      Còn nhớ lần trước ở phòng bảo vệ Dạ Thiên Ưng giật phăng áo ra, nhưng sau đó, liền vô tình rời . Mà lần này. . . . . .

      Thế mà lại cài lại áo cho cẩn thận như thế? ? ?

      Tại sao? Tại sao phương thức đối đãi của Dạ Thiên Ưng càng ngày lại thay đổi như thế?

      Chuyện này. . . . . .Khiến Ngô Hiểu Dao càng hiểu. . . . . .

      "Há miệng ra!" Giọng trầm thấp của Dạ Thiên Ưng vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Ngô Hiểu Dao.

      Nhìn tư thế bây giờ lát, vẫn như cũ ngồi đùi Dạ Thiên Ưng. Mà lại có ý dùng tay trái đút cho ăn. . . . .

      Lập tức "Ầm", Ngô Hiểu Dao cảm giác gương mặt mình nóng lên lần nữa, trái tim càng tăng gia tốc đập “thịch, thịch” ngừng, loại cảm giác đó lại tới rồi. . . . . .

      loại cảm giác như động lòng. . . . . .

      Mình rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao phải ba lần bốn lượt trong lòng mình lại động lòng với người nam nhân mạnh mẽ này chứ?

      "Tôi . . . . . Tự tôi có thể ăn."

      Ngô Hiểu Dao ngượng ngùng hết rồi định đứng lên, nhưng ai biết tay phải của Dạ Thiên ôm hông của Ngô Hiểu Dao chặt, khiến cho căn bản thể nhúc nhích được.

      Bộ mặt hiếu kỳ nhìn Dạ Thiên Ưng, trong đôi mắt to long lanh như muốn : ‘ nhanh buông tay được . . . . . . ’

      Bây giờ, thái độ hôm nay khác thường nên khuôn mặt Dạ Thiên Ưng nhịn được vẻ mặt đẹp trai: "Em là muốn tôi dùng miệng cho em ăn hay, vẫn là để cho tôi dùng đũa đút em ăn."

      . . . . . . . . . . . .

      . . . . . . . . . . . .

      Coi như có thể hiểu, hai chọn ? có điều thứ ba rồi? Vậy hay là. . . . . ."Đôi đũa!”

      "A. . . . . ." Khóe miệng gợi lên nụ cười thắng lợi, tay trái cầm đôi đũa lên cẩn thận cho ăn cơm.

      Lớn đến chừng này ngoại trừ mẹ bảo ăn cơm ra, Dạ Thiên ưng còn là thứ hai, hơn nữa còn là người đàn ông đút ăn cơm?

      Nhìn có vẻ, nét mặt của đều là vẻ tình nguyện, nhưng thực chất. . . . . .

      Ở bên trong lòng của Ngô Hiểu Dao vẫn còn "Thịch. . . . . . Thịch. . . . . ." ở trong hỗn loạn. . . . . .

      Lúc nhìn động tác cầm đôi đũa của Dạ Thiên Ưng, trong lòng chợt có hiếu kỳ thay thế ngượng ngùng trước đó: "Tay trái của cũng có thể cầm đũa tốt như vậy sao?"

      "Ừ . . . . ." Khẽ gật đầu, Dạ Thiên Ưng nhìn tay trái của mình như có điều suy nghĩ: "Bởi vì tay trái cũng là vũ khí rất hữu dụng. . . . . ."

      Từ Dạ Thiên Ưng bắt đầu củng cố chính bản thân mình, vô luận là tay, chân, hay đầu óc, đều huấn luyện để tăng cường độ nhạy bén. Bởi vũ khí lớn nhất của con người là cơ thể mình!

      Cho nên, tay trái tay phải của đều được huấn luyện. Cặp chân dưới cũng có sức rất mạnh! ! ( chú sói: ân, Dạ lão đại ‘ cái chân thứ 3 ’ càng thêm mạnh mà có lực, hiểu lời này ý tứ mỹ nữ cửa, nhớ nhắn lại, chú sói đặc biệt giải thích cho ngươi. )

      Ở đây sau khi hết lời, trong con mắt suy nghĩ của Dạ Thiên từ từ chuyển sang những mưu đen tối. . . . . .

      Bây giờ bên đầu óc Ngô Hiểu Dao chìm vào ngây dại rồi, biết dùng từ ngữ nào để đánh giá .

      Cảm thấy. . . . . . Dạ Thiên Ưng trước kia hổ là lão đại xã hội đen nổi danh nhất Trung Quốc, ngay cả tay trái mà cũng huấn luyện ra thế, quả thực thể so sánh với người bình thường, hình như trời sinh có mệnh lớn rồi, mà nay, thế nhưng lại. . . . . .

      Nếu như cả đời chỉ làm trai bao có phải che giấu tài cán hay ?

      " muốn cả đời làm trai bao à?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :