1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 108: Thay đổi mối quan hệ ( ba )

      vào toilet khỏi phải Ngô Hiểu Dao rất hối hận khi mắng Dạ Thiên Ưng, cũng phải sợ vào đuổi giết mình, chính là. . . . . .

      Trong phòng rửa tay bàn chãi đánh răng cùng ly súc miệng chỉ có bộ, như vậy là ý gì. . . . . .

      hít sâu hơi, ảo não mở cửa phòng rửa tay ra, giống như đứa bé làm sai, dùng cửa chặn nửa bên mặt, lộ ra nửa bên mặt lén lút nhìn xem Dạ Thiên Ưng. . . . . . .

      Dạ Thiên Ưng nhìn lên , tức giận hỏi " thế nào? !"

      Cổ họng thiếu chút nữa bị hù dọa mất nửa cái mạng của , "Bên trong cái. . . . . . Trong phòng vệ sinh chỉ có mộ bàn chãi đánh răng cùng ly súc miệng, tôi. . . . . . Dùng. . . . . . Cái . . . . . . Này." thanh của càng ngày càng , càng ngày càng , đến mức mà gần như để cho người kia nghe mấy chữ cái sau.

      Nhưng có mấy cái chữ cái trước, Dạ Thiên Ưng liền căn bản biết gì.

      Chau mày, nhịn được đứng lên, trong miệng tức giận bất bình lẩm bẩm: " mẹ đáng ghét! !"

      "Con mẹ nó!"

      ". . . . . ." Trong nháy mắt, Dạ Thiên Ưng trợn tròn mắt.

      Câu kia giọng thầm ra ‘ con mẹ nó ’ có thể thề, tuyệt đối phải là mình , cũng có thể khẳng định mình tuyệt đối có nghe lầm, sững sờ ánh mắt nhìn về Ngô Hiểu Dao đứng ở cửa toilet.

      Chỉ thấy khuôn mặt nhắn của trầm xuống, lập tức liền đem lửa giận trong lòng toàn bộ bộc phát ra: "Ngại phiền cũng đừng dẫn tôi tới nhà à? Tôi con mẹ nó còn phiền !"

      Đoán chừng nếu phải bị Dạ Thiên Ưng chọc tức kiểm soát được, cũng lớn tiếng ra lời thô tục như thế mở miệng ngậm miệng ‘ mẹ, mẹ kiếp ’ .

      Chốc lát sau, Dạ Thiên Ưng hồi hồn, bước bước dài vọt tới cửa toilet, sửng sốt đem từ phòng vệ sinh cho lôi ra ngoài: "Tôi cho em biết!" Vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, cái tay gắt gao nắm lấy cánh tay , ngón tay kia chỉ lên khuôn mặt nhắn của : "Về sau em còn ra chữ thô tục, tôi liền đánh em!"

      Ai nguyện ý chuyện cả ngày mang theo ‘ mẹ ’ ra đường à? ? ? Dù sao kiểu ngoan ngoãn.

      Nhưng ràng chính là Dạ Thiên Ưng đồng ý của liền đem mang về nhà. tại tốt hơn, miệng còn đầy chữ thô tục oán trách vậy? Cái bướng bỉnh này sao có thể nhịn?

      "Ai cần lo? Tôi nguyện ý! Hơn nữa còn là trước đấy!" Cũng biết vì sao, luôn cảm giác hôm nay mình tỉnh dậy lá gan giống như lớn hơn gấp mấy lần!

      Hơn nữa. . . . . . cũng cảm thấy Dạ Thiên Ưng có kinh khủng như vậy.

      Nghe được trong lời của Ngô Hiểu Dao có chút tức giận , Dạ Thiên Ưng nhíu mày cái: "Tôi là đàn ông, em so sánh với tôi sao?"

      Cái hư hỏng này, học cái xấu là khá nhanh, mình chỉ câu ‘ con mẹ nó ’, cho mình tài giỏi mà ra ‘ con mẹ nó ’, là nên khen thông minh đây? Hay là nên mắng dốt nát đây? Dù sao cũng là mình mở miệng trước ra lời thô tục?

      "Xoạt. . . . . ." Ngô Hiểu Dao chú ý xoay người, hai tay khoanh ở trước ngực: "Đàn ông giỏi giang à? Đàn ông vô địch à? Chuyện mà đàn ông có thể làm sao đàn bà thể chứ!"

      "Vậy sao?" Hôm nay Dạ Thiên Ưng cũng tin, cực kỳ dẻo mồm dẻo miệng? ?"Tôi có thể đứng ở đây tiểu, em có thể sao?

      ". . . . . ." Đôi mắt khẽ đảo, tức giận phồng mà nghiến răng, giọng lẩm bẩm: " là thấp kém. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi còn ngồi xuống tiểu, có thể sao?"

      Hừm. . . . . . Đây phải là tranh cãi sao. Dạ Thiên Ưng cười tà mị: "Được, em bây giờ trước mặt tôi ngồi xuống tiểu, tôi liền ở trước mặt em, ngồi xuống tiểu, như thế nào?"

      Đàn ông ngồi xuống tiểu khó khăn sao? ? Chỉ sợ khó khăn chính là người phụ nữ đứng tiểu? ?

      Này , Dạ Thiên Ưng cũng làm khó , chỉ muốn ngồi xuống tiểu, cùng lắm cũng ngồi cạnh tiểu, như thế nào? ?

      Ngô Hiểu Dao nhất thời liền tức giận đến mức ra lời, còn có ý đồ căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, xạo: "Thôi, tôi tranh cãi với , ràng Phật tất cả: bất kể đàn ông hay phụ nữ đều là kiệt tác của Thượng Đế."

      "Hì hì!" Nghe xong bốc phét. Dạ Thiên Ưng thể tiếp tục nhẫn nại, đứng ở đất cười.

      Ngô Hiểu Dao thấy vậy, cả người ngây ngẩn thất thần, xem như là quái vật nhìn chằm chằm.

      Hồi lâu, lúc này Dạ Thiên Ưng mới từ từ ngưng cười to. Giơ tay lên, lau sạch nước mắt trong hốc mắt, lúc này mới phát ra mình cũng cười đến chảy nước mắt rồi.

      ". . . . . . cười cái gì à? ?" Ngô Hiểu Dao nhịn được rồi, bộ mặt tò mò hỏi .

      Chậm rãi ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn Ngô Hiểu Dao: " , học thức đáng sợ, đáng sợ là có văn hóa mà còn khoe khoang, biết ?"

      "Phật trước, phần sau đàn ông hay phụ nữ đều là kiệt tác của Thượngc? Vậy tôi xin hỏi , ở trong lòng Phật theo đuổi thượng đế là gia đình sao?"

      Theo lời châm chọc phát ra. Khuôn mặt nhắn của Ngô Hiểu Dao lóe sang "Vọt" trong nháy mắt liền đỏ lên.

      Lúc này như mất hết cả mặt mũi, cũng vứt xuống Thượng Đế cùng Phật rồi ! ! ! !

      Nhăn mày nâng chân mày lên, cảm giác của nay muốn giết người diệt khẩu, cái gì tay trói gà chặt, cái gì phụ nữ địch lại đàn ông? muốn biết nhiều như vậy, đưa tay ra hung hăng đẩy Dạ Thiên Ưng ngồi chồm hổm mặt đất.

      Nhưng mà, giây tiếp theo, nên biết mình hành động sai lầm rồi.

      Chỉ thấy, Dạ Thiên Ưng nhanh tay lẹ mắt, hại chính mình ngã xuống đồng thời đôi tay trong nháy mắt toàn ôm lấy thắt lưng Ngô Hiểu Dao, hai người cùng nhau ngã xuống sàn nhà.

      Nam ở dưới, nữ ở , hai tay Dạ Thiên Ưng như cũ gắt gao ôm lấy eo thon của .

      Khuôn mặt nhắn của như tờ giấy đỏ thắm gò má cách gương mặt đẹp trai của Dạ Thiên Ưng khoảng chừng vài cm, có thể ràng cảm thấy cái hơi thở ấm áp thổi vào khuôn mặt của mình!

      Lông mi nhịn được khẽ run, sâu trong nội tâm có cảm giác khẩn trương thể hình dung, cùng cảm giác khủng hoảng ngày hôm qua hoàn toàn khác nhau. . . . . .

      Cảm giác mặt mình là nóng, giống như là muốn cháy.

      "Thình thịch, thình thịch" từng trận thanh trong trái tim truyền ra, biết là tim của có đập như vây , còn đây là tiếng tim mình đập? Chỉ biết là, giờ phút này tim của mình sắp đến miệng cổ họng. . . . . .

      Vậy mà, người thay đổi chỉ là Ngô Hiểu Dao, còn có người bị đè ở phía dưới là Dạ Thiên Ưng!

      Nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhắn có chút ửng đỏ của , mỉm cười cùng ánh mắt từ từ chuyển hóa thành ôn nhu, trước nay chưa có ôn nhu. . . . . .

      Ôm ở bên eo tay chậm rãi di chuyển đến cái ót , cái con ngươi xinh đẹp nhìn thẳng hai mảnh môi đào hồng phấn. Nhập vào dụng tâm tình.

      Từ từ. . . . . . Từ từ. . . . . . Chậm rãi. . . . . . Chậm rãi. . . . . . Hướng về phía cánh môi non mềm lại gần . . . . . .

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 109: Thay đổi quan hệ (4)

      Nhìn chăm chăm khuôn mặt ửng đỏ của ấy, nở nụ cười và ánh mắt từ từ chuyển sang dịu dàng, dịu dàng từ trước đến nay chưa từng có. . . . . .

      Cánh tay ôm lấy eo của ấy từ từ di chuyển lên phía sau gáy , đôi mắt xinh đẹp nhìn trực diện vào đôi môi hồng đào

      Từ từ. . . . . . Từ từ. . . . . .Từng chút. . . . . .Từng chút. . . . . .Lại gần đôi môi ấy. . . . . . Chóp mũi khẽ chạm vào nhau.

      Trong phòng khách quá rộng, nửa khí bên trong phòng dường như ngưng đọng lại, khiến cho nhịp tim của hai người tự nhiên tăng tốc độ.

      nhìn khuôn mặt của Dạ Thiên Ưng tới gần, phải biết làm sao, vốn chỉ có rung động nho , nhưng lần này lại càng thêm run rẩy hơn trước.

      Thấy tình thế cấp bách, chợt đẩy Dạ Thiên Ưng ra: " tìm cho tôi cái bàn chải đánh răng mau đ.i" Đầu quay sang bên, có thể cảm nhận khuôn mặt mình bây giờ rất đỏ.

      Trong chốc lát, từ trong bầu khí mờ ám Dạ Thiên Ưng tỉnh lại.

      ràng lúc nãy muốn hôn Ngô Hiêu Dao, so với mấy lần trước có khác biệt rệt!

      Mấy lần trước là do chính cố ý hôn , nhưng ở lần này. . . . . .

      Bản thân lại tự chủ mà hôn ấy? ? ? thể hiểu, tại sao mấy lần đó có cùng cảm giác như nhau?

      Dạ Thiên Ưng đứng bật dậy, dẫn vào trong phòng toilet , lấy bộ bàn chải đánh răng mới.

      Sau khi rửa mặt đánh răng xong, hai người bọn họ cùng nhau ăn sáng.

      Hôm nay Ngô Hiểu Dao cảm thấy Dạ Thiên Ưng ở trước mắt mình lại lẫm, khó có thể miêu tả được.

      có chút đáng sợ, cũng có chút đáng ghét nào, giống như hai người sống chung với nhau. Chuyện này. . . . . .Nguyên nhân vì sao nhỉ?

      ràng ngày hôm qua bản thân vẫn còn rất hận , nhưng bây giờ nỗi hận đối với biến mất, hay bởi vì hôm nay xử có kinh khủng bằng hôm qua sao? Hay là bởi vì lý do khác. . . . . . ?

      Nhìn chằm chằm vào Dạ Thiên Ưng ở trước mặt, có việc cần làm : ". . . . . Tại sao lại đến Trung Quốc?"

      Nghe được câu hỏi của , Dạ Thiên Ưng thở dài: "Ai, sống nổi ở Trung Quốc, cho nên phải chạy sang Nhật Bản phát triển rồi. . . . . ."

      , Dạ Thiên Ưng phải là người biết diễn xuất, đôi mắt lên trong mắt Ngô Hiểu Dao, cùng với lời mang đáng thương, khiến trong lòng của Ngô Hiểu Dao mang nỗi chua xót,loại cảm giác ấy giống như là. . . . .

      Cảm thấy có chút đáng thương. . . . . .

      Trước đây Dạ Thiên Ưng nổi danh khắp nước Trung Quốc, tuy là biết nhiều về chuyện xã hội đen, nhưng có ngày người đứng đầu tổ chức xã hội đen thể tồn tại ở nơi ấy chắc là bị người khác truy giết, hết sức mất thể diện. . . . . .

      Có điều! có xã hội đen cũng tốt, để xã hội trong sạch cũng nên phát triển chút.

      đúng nha?

      còn nơi để ở, bản thân nên vui mừng mới đúng chứ nhỉ? Tại sao lại thấy đáng thương? ?

      Thôi bỏ qua , làm người thể nhân lúc tường bị ngã mà đẩy con người ta, bây giờ mình nên chế giễu , vẻ mặt của Ngô Hiểu Dao có chút an ủi nhìn về phía , thản nhiên: " sao đâu, làm trai bao cũng rất có tiền đồ đấy."

      "Khụ. . . . . ." Đêm hôm nay Dạ Thiên Ưng suýt chút nữa chết vì bị sặc sữa bò.

      , căn bản chỉ vô ý lừa Ngô Hiểu Giao thôi, ai ngờ ấy lại ngốc như vậy, mình cái gì cũng tưởng ? Tức giận nhất chính là ba lần bốn lượt co như trai bao? ? ? Lại biến thành trai bao rất có tiền đồ vậy hả? ? A. . . . . . A. . . . . .

      Tuy trong lòng rất tức giận, nhưng . . . . . . Nhớ lại cảnh tình 12 năm trước

      A, ấy vẫn có thay đổi, cũng trong sáng, tốt bụng như thế. . . . . .

      "Ai." Thở ra hơi nặng nề, Dạ Thiên Ưng lau sạch khóe miệng, trong mắt ánh lên nỗi buồn: "Nếu như tôi làm trai bao cũng sống nổi sao, em nuôi tôi chứ?"

      Đối với khuôn mặt đẹp trai như tìm bà già giàu có bao nuôi trong thời buổi bây giờ cũng có thể, làm sao có thể để người nghèo như nuôi cơ chứ ?

      "Yên tâm , chỉ cần phá hủy khuôn mặt đó, chắc chắn có rất nhiều bà già giàu có bao nuôi ."

      ". . . . . ." Cái con bé này tuyệt đối tìm cái chết! ! ! ! Sắc mặt Dạ Thiên Ưng tối sầm lại, hết sức trừng mắt vào Ngô Hiểu Dao trước mặt mình: " Tôi hỏi em đấy chứ." Trong nháy mắt, lấy lại bộ dạng đáng thương đau buồn: " Em nuôi tôi chứ? ?"

      Chu cái miệng nhắn lên, Ngô Hiểu Dao vui hỏi lại: ". . . . . . . . . Tại sao kêu tôi nuôi chứ?"

      "Bởi vì ở Nhật tôi chỉ biết có mỗi em thôi."

      Nghe Dạ Thiên Ưng xong, lông mày của Ngô Hiểu Dao nhíu lại cái: " đừng cho tôi ngu ngốc! Ngày hôm qua Lăng quản lý giúp đỡ như thế, tôi khẳng định rằng hai người có quan hệ tầm thường!"

      Đồ ngốc này cũng để ý, nhưng ngay giây sau đó, ấy liền bị Dạ Thiên Ưng lừa gạt cách hoàn toàn."Tôi với ta chỉ có quan hệ đồng nghiệp thôi, tình cảm cũng sâu đậm lắm."

      Stop! Vậy mình với có tình cảm sâu nặng à? Mình chưa từng quên, ba bốn lần ăn hiếp , và cũng rất hận !

      Suy nghĩ như thế, nhưng thôi, ai bảo người tốt bụng cơ chứ? "Nếu như. . . . . . Nếu như sau này quấy rối quấy nhiễu tôi nữa ..., chờ đến lúc sống nổi nữa, tôi. . . . . . tôi đem chia tiền lương của mình cho nửa!”

      Nghe câu trả lời dè dặt của ấy, trong phút chốc, trong lòng của Dạ Thiên Ưng có điều thể thành lời. . . . . .

      Dường như có dòng chảy ấm áp nho di chuyển trong lòng .

      Sống đến 26 năm, trừ bốn thuộc hạ biết quá khứ của , từ trước đến giờ chưa ai biết về cuộc sống của như thế nào. . . . . .

      Ngày bây giờ. . . . . .

      Ngô Hiểu Dao ngây thơ lời như thế, rất cảm động!

      Cũng như cảm động của mười hai năm trước. . . . . .

      Bởi lẽ tuổi của còn , còn chưa bị cuộc sống xã hội làm ô nhiễm! Cũng có thể, sau này ấy vẫn thanh khiết như thế, chỉ có điều chưa biết ra làm sao cả, Dạ Thiên Ưng tuyệt đối để bị nhiễm bẩn, bị bào mòn, làm cho vẫn giữ mãi được hồn nhiên vốn có.

      Chỉ vì bây giờ. . . . . .

      Từ lâu bị cái xã hội đen tối ấy làm cho hư hỏng rồi, cho nên, bằng mọi cách cho phép, người con quan trọng trong lòng mình cùng rơi xuống Địa Ngục cùng với .

      Suy nghĩ về việc này, khóe miệng Dạ Thiên Ưng thoáng nụ cười đen tối, đồng thời khôi phục nét mặt trêu đùa : "Chừng đó tiền của em có thể đủ nuôi tôi sao? Còn có!" Lời hung ác phát ra, đập mạnh tay xuống bàn "Em đừng cho rằng tôi nghèo túng, còn sức để đối phó với em, nếu như em lợi dụng cơ hội để bác bỏ, tôi vẫn đến nhà tìm em như trước đây! ! ! !"

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 110: Chiếm tiện nghi tàu điện ngầm (1)

      Khóe miệng Dạ Thiên Ưng thoáng nụ cười đen tối, đồng thời khôi phục nét mặt trêu đùa : “Chừng đó tiền của em có thể đủ nuôi tôi sao? Còn có!" Lời hung ác phát ra, đập mạnh tay xuống bàn "Em đừng cho rằng tôi nghèo túng, còn sức để đối phó với em, nếu như em lợi dụng cơ hội để bỏ rơi tôi, tôi vẫn đến nhà tìm em như trước đây! ! ! !”

      Nghe thấy lời uy hiếp của Dạ Thiên Ưng mới tốt ra, vẻ mặt vừa thể đồng tình mới đó của Ngô Hiểu Dao trở nên tức giận.

      Hừ! nên lý với cái loại người như . Ban đầu mình còn nghĩ có chút đáng thương ! Bây giờ tốt rồi. . . . .Dù ban ngày có chuyển sang đêm cũng biết.

      Xí ! Cứ để ở bên ngoài sống nổi! Cứ để cho mang xui xẻo cả đời ! Cứ để cho nghèo đến lúc chết luôn ! !

      Trong lòng Ngô Hiểu Dao ra sức mắng chửi , hết sức trừng trừng mắt vào Dạ Thiên Ưng

      Đột nhiên, điện thoại của Ngô Hiểu Dao vang lên “All this time I was waiting, hoping you would come around.”. chạy tới nghe máy: “Ngô Hiểu Dao, bây giờ sao còn chưa làm hả? ?”

      Ngô Hiểu Dao vừa nghe lời trong máy, vừa nhìn đồng hồ. . . . . . Mẹ kiếp 9 giờ rồi hả? !

      xin lỗi, xin lỗi chị Trương, xin lỗi, em đến ngay!” Vừa xong liền cúp điện thoại.. Nôn nóng tới trước cửa phòng.

      “ Em gấp gáp cái gì chứ?”

      Dạ Thiên Ưng ngồi tại chỗ nhanh cũng chậm ra, vô cùng tức giận quay đầu lại phái : “Đều là do ! Bây giờ tôi phải làm trễ, đây là ngày thứ hai tôi làm đấy!!”

      Làm thế nào lường trước được, khuôn mặt Dạ Thiên Ưng tỏ ra quan tâm, chính xác, cần để ý, toàn bộ nhân viên dưới của công ty làm muộn đều bị đuổi việc, trừ vị chủ tịch công ty này!

      "Vậy là tôi cũng trễ sao? Em chờ tôi, tôi cùng làm với em.”

      Do Ngô Hiểu Dao biết thân phận của , sau khi nghe xong, lo lắng trong lòng vơi mất nửa.

      Đúng! Dạ Thiên Ưng cũng đến muộn.

      Nhưng, nghe được lời có chút lo lắng của , thử hỏi, muốn thăng chức chứ?

      vất vả mới tìm được công việc tốt như vậy lại nhanh chậm làm trễ?

      Nhưng lúc này mình và cũng chưa rời khỏi nhà, cuối mặt ăn cơm, với người ăn cơm: “Ngay cả quần áo cũng chưa thay? Tôi phải chờ đến khi nào đây? ?”

      “Tôi cho em biết, đảm bảo em làm cùng với tôi bị mắng, nếu tin chính em làm chừng bị chửi đấy? ?"

      Lời này coi có lý, Ngô hiểu Dao mà làm trễ bị mắng đến chết, mà có cùng ngược lại, chỉ là. . . . . . rất có khả năng bị đám mê trai trong “đội bảo vệ Thiên Ưng” đánh chết . Cái này, hình như kinh khủng hơn chứ?

      Ngô Hiểu Dao sau khi nghe xong cái lời hứa của , suy nghĩ cẩn thận……

      như thế nào thế nào Dạ Thiên Ưng cũng có quan hệ với bộ phận lãnh đạo, so với người lãnh đạo cũng khác biệt lắm. chừng Dạ Thiên Ưng tốt về bản thân với cấp , có thể được thăng chức ngay trong hôm nay.



      Nhưng theo như lời như vậy. . . . .

      Vậy có đúng hay mình thiếu cái ơn ? Thôi, thiếu ơn nghĩa so với bị đuổi việc vẫn tốt hơn nhiều!

      Chỉ là, tưởng tượng nếu bị đuổi việc, vậy phải trông thấy Dạ Thiên Ưng hàng ngày rồi?

      Nhưng, chẳng may nếu Dạ Thiên Ưng tìm được nhà của mình rồi sao, thế mẹ mình bị hù mà chết sao?

      Ngô Hiểu Dao tưởng tượng loạn xạ xong xuôi, vội vàng thúc giục: “Vậy còn nhanh lên chút hả! ! ! !”

      Nhìn dáng vẻ nóng nảy của , lớn đến chừng này tuổi lần đầu tiên có người lớn tiếng với Dạ Thiên Ưng như vậy.

      Bất đắc dĩ đứng dậy về phía phòng mình, đưa tay đóng cửa lại.

      Nhanh chóng đặt tai nghe bên tai mình, bên vừa thay quần áo vừa gọi ddienj thoại : “Tuấn Hi, cậu nới với người quản lý bộ phận kinh doanh tiếng, Ngô Hiểu Dao hôm nay có lý do trễ, đừng truy xét! Biết ?”

      Hàn Tuấn Hi tiếp nhận lời chỉ thị, khẽ gật đầu: “Hiểu rồi.” Dạ Thiên Ưng ở đầu máy bên kia tắt máy.

      Thay quần áo xong, Dạ Thiên Ưng cùng Ngô Hiểu Dao rời khỏi căn hộ. lấy xe, mà theo Ngô Hiểu Dao lên tàu điện ngầm.

      Trong lúc đợi tàu điện ngầm tới, có vô số phụ nữ đưa mắt nhìn Dạ Thiên Ưng.

      Hết cách rồi, xem khuôn mặt của , giống như “đồ chơi” bẩm sinh của phụ nữ vậy, chỉ cần cưỡi xe ra ngoài đường, cho dù bác gặp phải cũng mong muốn đùa giỡn với vài lần. ( Dạ Thiên Ưng: == đây là lần đầu tiên ta chen lời vào trong đây, chú sói, nếu như ngươi dùng những từ ngữ miêu tả ta giống trai bao ...ta liền giết chết ngươi! ! ! ! )

      Nhìn bộ tây trang màu bạc phối hợp ở cơ thể của Dạ Thiên Ưng, Gucci, có giá trị tới mấy trăm ngàn nhân dân tệ, mặc người càng tạo khác biệt giữa khí chất cao quý của với nhiều người.

      qua nơi đứng, càng ngày càng nhiều phụ nữ tới, ban đầu vốn có ý định bắt tàu điện ngầm nhưng phỏng chừng là tới để xem náo nhiệt. Dự tính là chỉ đứng tiếng đồng hồ, chỉ sợ giao thông ở Nhật Bản ách tắc rất lớn. Đến lúc đó cảnh sát quy Dạ Thiên Ưng tội gây nhiễu loạn trật tự xã hội, ai bảo sở hữu khuôn mặt làm mê hoặc phụ nữ cơ chứ ? !

      Nhìn ánh mắt của đông đảo phụ nữ xung quanh, Ngô Hiểu Dao đứng bên cảm thấy Dạ Thiên Ưng mà làm trai bao rất uổng phí nhân tài! !

      Đột nhiên, Dạ Thiên Ưng đứng tại chỗ tức giận thầm câu. “Chết tiệt!”

      Ngô Hiểu Dao thoáng sững sờ, tò mò nhìn về phía : “Sao thế?”

      Khuôn mặt trầm, im lặng , tay nắm chặt thành hai quả đấm.

      đúng lúc này. . . . . .

      “Phốc” Suýt chút nữa Ngô Hiểu Dao cười đến nỗi đem nước mũi phun ra ngoài.

      Chỉ thấy, bộ tây trang màu bạc của Dạ Thiên Ưng ở phía sau lúc phồng lúc xẹp, bởi vậy dự đoán, có hai khả năng.

      , chính là. . . . . . Dạ Thiên Ưng đánh rắm, cái rắm này chắc cũng , mới làm cho nên bộ tây trang mới phồng lên như vậy; hai, chính là. . . . . . Có đôi bàn tay sờ lên cái mông của Dạ Thiên Ưng, đặt bộ tây trang ấy vừa sờ vừa di chuyển.

      nhất định thế, người đàn ông cao ngạo giống như , dù có muốn đánh rắm cũng phải nhịn; vậy xem ra chỉ có khả năng thứ hai? !

      Ánh mắt liếc về phía đó, thần trí của Ngô Hiểu Dao nhất thời ngẩn ra, sau mông ra là chỉ có cái tay,mà là vô số cái tay di chuyển mông .

      Kiềm chế nụ cười sắp bộc phát ra ngoài, dùng mắt rình coi khuôn mặt của . . . . . .

      Trời ơi! tức giận đến xanh mặt, tím mặt rồi!

      Hừ, đáng đời! Ai bảo ở trong thang máy chiếm tiện nghi của người khác, bây giờ phải nếm mùi hậu quả tồi tệ khi bị người khác chiếm tiện nghi ! ! ! Đáng! !

      Bây giờ Ngô Hiểu Dao sung sướng muốn chết luôn, mở to tầm mắt nhìn bị chiếm tiện nghi, nhưng ngờ rằng, tai vạ chuẩn bị đến với rồi!

      ======

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 111: Chiếm tiện nghi tàu điện ngầm ( hạ )

      Đợi ước chừng khoảng mười phút tàu điện ngầm, rốt cuộc chờ cũng đến, đoán chừng cái mông Dạ Thiên Ưng cũng khiến người khác sờ chắc cũng sai biệt lắm. Cần phải nhớ, đây là chờ xe buýt, cửa ải tiếp theo, còn có chịu đấy.

      ‘ Chiếm tiện nghi tàu điện ngầm ’ cái từ ngữ này, cũng chỉ miêu tả người đàn ông, ở Nhật Bản thiếu nữ cũng là bàn tay quấy rối !

      Tốt lắm, xe điện ngầm đến, lấy quãng thời gian ngồi tàu điện ngầm, căn bản coi như là gặp nhóm thương gia Cao Phong Kỳ rồi, nhất là quốc gia như Nhật Bản, phần lớn dân tộc Quốc Khánh đều lệ thuộc vào cái công cụ giao thông được làm bằng sắt này.

      Theo tàu điện ngầm dừng lại ổn định, ‘ ào ào ’ lượng lớn người rời khỏi nơi chật chội bên trong xe giống như cái hộp lớn.

      Dĩ nhiên, Ngô Hiểu Dao cũng chen chúc về đằng trước . Ngược lại, Dạ Thiên Ưng coi như là ‘ khí ’, nhàn nhã tự đắc đôi tay nhét vào trong túi áo đứng ở cách đó xa, chờ đợi tất cả mọi người tàu hết mới .

      Chủ yếu chen lên như vậy cũng vô dụng, cũng còn có chỗ ngồi, lên rồi, cũng phải là đứng? Vậy bằng từ từ chờ đợi tới thoải mái!

      lúc này, trong chật chội Ngô Hiểu Dao cảm giác giống như người nào ở phía sau sờ cái mông của mình?

      thể nào. . . . . . Chẳng lẽ mình cũng gặp bàn tay quấy rối rồi hả ? ? ? Hay là . . . . . . Cái người sờ cái mông mình, là Dạ Thiên Ưng đây? ?

      Ánh mắt liếc về mắt, Dạ Thiên Ưng đứng ở cách đó xa, tay của dài, đoán chừng cũng sờ tới cái mông của mình. Vậy là ai đây?

      Ngô Hiểu Dao khẩn trương suy tư trong chốc lát, nhưng rất nhanh dòng người chật chội như vậy chen lấn, sờ cái mông mình chính là cái bàn tay kia rời khỏi mông . 1496762610nlk.

      Vậy mà, Dạ Thiên Ưng đứng ở cách đó xa thần sắc thoáng chốc trầm xuống. . . . . .

      rút hai tay ra khỏi túi, bước nhanh về phía trước kéo cánh tay của người đàn ông trung niên nam nhân ra.

      Dùng sức lôi kéo, người đàn ông trung niên liền bị kéo ra khỏi đám người.

      "Mày. . . . . . Mày làm gì thế? ?" Người đàn ông trung niên có chút hoang mang sợ hãi nhìn Dạ Thiên Ưng.

      trầm cười , Dạ Thiên Ưng phát ra ngôn ngữ tràn đầy lãnh lẽo: "Chiếm tiện nghi của người phụ nữ của tôi đủ thoải mái chưa? ? ! !"

      Vừa nghe như vậy, cơ thể người đàn ông trung niên kia thoáng chốc hơi run rẩy: "Mày. . . . . . Mày ở đây gì tao căn bản hiểu."

      " hiểu? !" vừa trầm cười tiếng, thu hồi nụ cười nguy hiểm trong nháy mắt, vẻ mặt của quả để cho người bất lực thở dốc.

      Hai mắt chợt lóe sáng, cái bàn tay dùng sức ngắt cái, dùng sức làm cổ tay người đàn ông trung niên xoay tròn xuống.

      Chỉ nghe tiếng "Rắc rắc", sắc mặt người đàn ông kia thoáng chốc trắng bệch, đầu đổ mồ hôi lạnh, khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt đau đớn.

      "Tao muốn kiện mày! ! Tao muốn kiện mày, cố ý tổn thương! !" Người đàn ông trung niên đau đớn chức trách Dạ Thiên Ưng, có thể cảm thấy ràng cánh tay mình bị gãy xương.

      Dần dần vi mô đám người càng nhiều hơn, Ngô Hiểu Dao lúc này cũng nhìn về phía Dạ Thiên Ưng.

      thấy ràng người đàn ông trung niên kia té xuống đất, mà Dạ Thiên Ưng đứng ở bên cạnh người đàn ông trung niên đó.

      Trái tim căng thẳng, bước nhanh vọt vào trong đám người, tò mò hỏi Dạ Thiên Ưng: "Thế nào?"

      Vẻ mặt trầm Dạ Thiên Ưng từ từ khôi phục, cười dịu dàng tiếng, mềm với Ngô Hiểu Dao: " có việc gì, thôi." xong, tính toán lôi kéo Ngô Hiểu Dao rời .

      Ai ngờ, vậy mà người đàn ông trung niên biết thức thời mà thuận theo nhất quyết tha : "Mày đừng hòng , tao tại báo cảnh sát!"

      Lông mày cau lại, bước chân Ngô Hiểu Dao về phía trước bước rồi dừng lại, chậm rãi liếc nhìn người đàn ông trung niên đó.

      Dạ Thiên Ưng làm cho người đàn ông trung niên đó ngã xuống đất dậy nổi sao? Tại sao chỉ là chờ tàu điện ngầm cũng có thể làm cho người kia ngã xuống đất dậy nổi đây? Còn nữa, tại sao làm như vậy cũng xin lỗi đây? dòng điện xẹt qua.

      cũng biết là nguyên nhân gì Dạ Thiên Ưng làm hại người đàn ông trung niên, cũng biết, là bởi vì mới có thể tổn thương người đàn ông trung niên kia .

      chỉ biết, nếu người đàn ông trung niên kia bị Dạ Thiên Ưng làm cho bị thương, nhất định cần thiết phải xin lỗi.

      Nhưng, Ngô Hiểu Dao biết tính khí Dạ Thiên Ưng, xin lỗi, vậy mình tốt hơn.

      tràn đầy quan tâm tới bên cạnh người đàn ông trung niên, mỉm cười gật đầu cái: "Chú, xin lỗi, phải cố ý."

      Dạ Thiên Ưng nghe được Ngô Hiểu Dao lời xin lỗi, có chút giận dữ, cũng đánh nhiều lắm ! ! !

      Nếu là bây giờ phải con đường lớn muốn chém đứt tay người đàn ông trung niên kia!

      tại, còn ngu đột xuất chạy tới xin lỗi? ! ? Vậy lúc trước mình khi dễ ta, ta thế nào cho mình xin lỗi đây?

      Ai, thôi, ai kêu chính là đơn thuần, hiền lành đây? ?

      "Cái gì phải cố ý?? nhìn xem tay tôi? ?" Người đàn ông trung niên nam xong cũng hướng Ngô Hiểu Dao đưa cánh tay mập mạp của ra.

      Ngô Hiểu Dao nhìn xuống. . . . . .

      Vẻ mặt kia vốn là áy náy liền trở nên vô cùng phẫn nộ, ‘ Chát ’ tiếng rơi xuống, phất tay hung hăng đánh người đàn ông trung niên kia bạt tai.

      Quần chúng vây quanh nhìn thấy trường hợp này toàn bộ đều giật nảy mình, ngay cả Dạ Thiên Ưng cũng ngẩn ra.

      Chỉ là chốc lát, vẻ mặt sững sờ lại bị nụ cười tà mị thủ tiêu, tại rất muốn biết Ngô Hiểu Dao làm như thế nào biết người đàn ông trung niên nam kia chính là tên sắc lang bỉ ổi? !

      "Chú này! Mới vừa sờ cái mông của tôi, bây giờ chú báo cảnh sát , báo cảnh sát ! Tay chú bị thương cùng lắm bồi thường tiền cho chú, nhưng là loại người như chú thấp hèn cưỡng hiếp vị thành niên có thể bị bắt ngồi tù đó nha!" Ngô Hiểu Dao học luật pháp, hiểu biết ràng bên nào tội nặng, bên nào tội .

      Hèn hạ cưỡng hiếp vị thành niên so với tội cố ý đả thương người càng nghiêm trọng hơn. Vì vậy, cố ý lấy chính mình thành trẻ vị thành niên.

      Ông chú trung niên kia vừa nghe xong, cực kỳ tức giận chất vấn: " có chứng cớ gì ta sờ ?"

      Hai mắt chợt lóe sáng, Ngô Hiểu Dao nhanh chóng duỗi ngón tay ra chỉ chỉ vào ngón tay mập mạp của người đàn ông trung niên: " ngón tay chú mang cái nhẫn lớn này liền nghiêm trọng bán đứng chú! ! ! ! !"

      Lời này vừa ra, người đàn ông trung niên kia ràng ngây ngẩn cả người.

      Cho nên, thái độ Ngô Hiểu Dao đối đãi với ông chú trung niên kia, chuyển từ đồng tình đến tức giận, chủ yếu là bởi vì. . . . . . Lúc trước có người sờ cái mông , ràng cảm thấy bàn tay sờ mông mình có đeo vật cứng, mà bây giờ tay người đàn ông trung niên kia có chiếc nhẫn thể nghi ngờ đó chính là vật cứng vừa rồi. Cho nên, mới có thể tức giận như thế cùng Dạ Thiên Ưng đứng ở cùng trận tuyến, cùng nhau trách cứ cái ‘ bàn tay quấy rối ’ ghê tởm này.

      Thấy vẻ mặt người đàn ông trung niên lộ ra tia hốt hoảng, tiếp tục thêm vào câu: "Là tôi báo cảnh sát vậy hay chú báo cảnh sát? mau! ! Nhưng tôi trước cho chú biết, tôi tại mới 16 tuổi, cẩn thận cảnh sát bảo chú ở trong ngục giam ngồi chồm hổm tới 1 năm rưỡi đấy! ! ! ! !"

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 112: Cùng làm

      Dạ Thiên Ưng trước đó cùng với người đàn ông trung niên kia ràng làm chuyện giống nhau, thậm chí so với kia người đàn ông kia còn ác liệt, tại sao phải chánh nghĩa lẫm liệt trừng phạt người đàn ông kia đây? ?

      " tệ nha." Dạ Thiên Ưng mỉm cười xong, vươn tay lên khoác bên bả vai . . . . . .

      Ngô Hiểu Dao thấy vậy, hơi hơi nhíu cau mày dùng sức đẩy bàn tay ra, nhìn về phía chất vấn: "Có phải hay cảm giác cùng với ông chú kia làm chuyện rất hạ lưu?"

      Nghi vấn này của rơi ra, khóe miệng Dạ Thiên Ưng đột nhiên nâng lên cười tà mị, cơ thể hơi ghé vào bên tai : "Hành động của đối với em cũng rất hạ lưu, hành động của tôi đối với em cũng gọi là hạ lưu."

      . . . . . . . . . . . .

      . . . . . . . . . . . .

      Lời này rơi ra, cả người Ngô Hiểu Dao giống như là bị điểm huyệt đạo sững sờ đứng tại chỗ. . . . . .

      Dạ Thiên Ưng phản ứng cũng có chút quá nhanh chứ? ? ? Cho nên có bị mình lượn quanh vào đây? nhất thời cảm thấy rất chịu thua, giọng lẩm bẩm: " ràng đều là giống nhau nha!"

      "Em cái gì? !" Đột nhiên, bên sắc mặt Dạ Thiên Ưng trông rất là khó coi, càng trở nên càng u ám, tức giận đứng chất vấn trước người Ngô Hiểu Dao.

      Lông mày cau lại, nhanh chóng nghiêng đầu, lớn tiếng chất vấn: " là người điếc à? ?"

      Sao đoán được, cái khuôn mặt u ám kia càng đông lại thêm, nheo cặp mắt, khớp xương phát ra tiếng vang ‘Rắc rắc, rắc rắc ’: "Có tin hay tôi ở đường lớn liền xé quần áo của em? ? ?"

      . . . . . . . . . . . .

      . . . . . . . . . . . .

      Bị vẻ mặt nghiêm túc của Dạ Thiên Ưng dọa giật mình, vốn là có vẻ mặt tức giận lập tức bị khủng hoảng. Giữ yên lặng cúi đầu. . . . . .

      Cái người đại bại hoại luôn là mạnh như thế, nay còn quá đáng hơn đường lớn xé y phục của , cũng dám cùng đối đầu.

      Ngộ nhỡ phát điên khùng, ở đường lớn xé nát quần áo của , cũng còn mặt mũi gặp người à? ? ?

      Ngô Hiểu Dao bị dọa đến cúi thấp đầu, căn bản phát bộ dạng lúc này của Dạ Thiên Ưng. . . . . .

      Vốn là vẻ mặt tức giận liền bị nụ cười xấu xa thủ tiêu, mạnh mẻ chờ vui vẻ, áp chế bộ dạng muốn trêu đùa giỡn lại.

      Cũng động não suy nghĩ chút, làm sao có thể chọc đường lớn xé quần áo chứ? Muốn xé cũng phải là về nhà xé chỉ là đúng ? Đứa trẻ a! Chính là nhin được muốn hù dọa, hù dọa chút liền tưởng !

      "Khụ." Cổ họng kéo lên, nghiêm túc mà tràn đầy uy nghiêm hỏi: "Tôi cùng với người đàn ông hạ lưu kia là cùng dạng sao?"

      Căn bản là giống nhau! Thậm chí so với người đàn ông kia còn quá đáng hơn, nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . .

      Là sao dám à? Dạ Thiên Ưng là người như thế nào ra bất kì cái gì đều có thể làm được, cũng dám chọc giận , chỉ đành phải sợ hãi lắc đầu.

      "Ừ." Thấy vậy, Dạ Thiên Ưng hài lòng gật đầu cái, đôi tay đút vào trong túi áo, ra lệnh : "Em về sau nên làm bằng tàu điện ngầm."

      "Tại sao?" Nhanh chóng ngẩng đầu lên, gương mặt Ngô Hiểu Dao nghi ngờ. Tàu điện ngầm là phương tiện giao thông duy nhất! Tại sao Dạ Thiên Ưng lại mình nên làm bằng tàu điện ngầm?

      Nhưng, nâng mí mắt lên thấy vẻ mặt Dạ Thiên Ưng cho phép mình thể là ‘ hù dọa người ’, lập tức tâm cam tình nguyện cúi đầu, ngoan ngoãn gật đầu cái: "Vâng. . . . . ."

      Chết bại hoại, đồ khốn nạn, làm cái gì đều muốn quản lý mình? cũng phải là gì của mình, ngay cả công cụ giao thông để mình làm, cũng làm phiền sao? ?

      Hừ, mình làm bằng tàu điện ngầm mình bằng cái gì đây? Chẳng lẽ mỗi ngày đến đón mình hay sao?

      Chỉ là. . . . . .

      Sau này mình làm thế nào Dạ Thiên Ưng cũng thể biết a, là đúng ? ! Nghĩ tới đây, Ngô Hiểu Dao nhếch miệng lên tia cười xấu xa, khỏi có chút lừa mình dối người rồi.

      Về điểm này hành động của , chú ý đến có thể thoát khỏi Dạ Thiên Ưng con mắt thần của ‘ con sói xám lớn ’ này sao? Đáp án, nhất định là ! liếc mắt nhìn liền hiểu ra nhổ này suy nghĩ cái gì. Nhưng có vạch trần !

      đúng là đạo cao thước ma cao mười trượng, Dạ Thiên Ưng. . . . . . sớm tính toán rất tốt sau này làm như thế nào có thể ‘ hành hạ ’ cái người nho Ngô Hiểu Dao kia rồi !

      Đưa tay ra bên đường chặn chiếc xe lại, hai người cuối cùng vẫn phải thuê xe làm. . . . . .

      Lúc chờ tàu điện ngầm kia người đàn ông kia lần bị chiếm tiện nghi. Lúc ở tàu kia cũng bị người khác sờ thế là hòa rồi, hai người này đâu còn tâm tư mà chen lấn lên tàu điện ngần nữa? Chỉ sợ ‘ kẻ trộm tàu điện ngầm ’ hai người này có thể ‘ mang thai ’ rồi ! o(╯□╰)o

      Chỉ chốc lát sau, hai người liền dừng trước cửa công ty, nhìn qua thời gian là hơn 10 giờ rồi, Ngô Hiểu Dao ôm trong lòng nỗi lo lắng lòng thấp thỏm chuẩn bị tiến vào trong công ty cao ốc, nhưng ngược lại Dạ Thiên Ưng cũng ở cửa công ty bước chân dừng lại.

      Thoáng sửng sốt chút, đứng ở cửa chính của công ty, vẻ mặt của tò mò quay đầu lại: ", vào làm sao?"

      Có lòng tốt hỏi thăm, nhưng ngờ Dạ Thiên Ưng nhếch lên nụ cười tà, đôi tay đút vào túi, khuôn mặt đẹp trai từ từ hướng kề sát, mập mờ hỏi: "Em, bỏ được tôi sao?"

      . . . . . . . . . . . .

      . . . . . . . . . . . .

      Nếu biết ‘ kết quả ’ là như vậy, mình cũng nhiều chuyện hỏi!

      Chỉ là tốt bụng quan tâm chút thôi, kết quả cuối cùng lại bị chọc ghẹo, về sau mình tuyệt đối quan tâm nữa! Hừ! ! ! ! 10nlk.

      Lông mày hơi cau lại, thân thể Ngô Hiểu Dao lui về phía sau bước, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Dạ Thiên Ưng đứng cách đó xa, sau đó chính là. . . . . ."Hừ! ! ! !" Dùng từ hừ giết chết , nhìn nhìn , chạy còn nhanh hơn thỏ, vọt thẳng vào bên trong công ty rồi.

      Chỉ còn lại mình đứng cửa chính ra nụ cười mê người Dạ Thiên Ưng bất đắc dĩ lắc đầu. . . . . .

      "Hừ!" Đột nhiên, phía sau lần nữa truyền ra thanh khác thường.

      Sắc mặt trầm xuống, Dạ Thiên Ưng híp mắt lại, liền hề quay đầu lại bên mặt nghiêm túc hướng công ty bước vào, vừa : "Thánh Quân, cậu sao lại thích theo dõi tôi như vậy, về sau tôi tiến cử cho cậu làm vệ sĩ riêng của tôi được ?"

      Đúng mỗi lần muốn đùa giỡn chút, kết quả Lăng Thánh Quân bị đem ra đùa giỡn, gương mặt cam lòng. . . . . . 14967626

      *******************************************
      Ngô Hiểu Dao tớiphòng làm việc của giám đốc bộ phục vụ, đúng như Dạ Thiên Ưng hứa hẹn, giám đốc bộ phục vụ bộ đúng là có nổi giận đối với , ngược lại. . . . . . Ngược lại đối với vô cùng ân cần.

      biết giám đốc Tôn thay đổi thái độ là bởi vì cái gì, chẳng lẽ là bởi vì Dạ Thiên Ưng?

      Nhưng mình tiến vào công ty sớm hơn so với bước a, hơn nữa coi như Dạ Thiên Ưng gúp mình lời tốt với giám đốc Tôn, giám đốc Tôn cũng khách khí đối với mình như vậy chứ?

      Cứ có cảm giác. . . . . . Hôm nay có gì là lạ, rồi lại tìm ra lý do là gì. Kiểu Dạ Thiên Ưng giúp đỡ.

      Bất đắc dĩ, Ngô Hiểu Dao mang theo đầu óc mơ hồ tới chỗ làm việc của mình, từ hôm nay mới đón nhận thách thức. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :