1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 103: Ngủ Chung (cuối)

      “Ring ring ring” đột nhiên đồng hồ báo thức ở tủ đầu giường vang lên.

      Đó là do Dạ Thiên Ưng đặt đồng hồ báo thức từ trước, 8 giờ sáng rồi. Dạ Thiên Ưng vừa định tắt chuông báo thức lại bị Ngô Hiểu Dao tới trước bước ….

      đắm chìm trong hương vị ngọt ngào của giấc mộng nghe được thanh đồng hồ báo thức, lim dim với tay sờ tới sờ lui, nhưng tìm thế nào cũng thấy chốt đồng hồ báo thức ở đâu …

      “Cạch “ tiếng, Ngô Hiểu Linh vung tay bé lên, lúc này đồng hồ báo thức bị ném ra xa mấy chục mét, rơi xuống đất bể nát, hoàn toàn kêu được nữa.

      A………A……….

      Nhìn thấy như vậy, cơ miệng Hạ Thiên Ưng co quắp.

      , này có phần giống xã hội đen, Dạ Thiên Ưng đối xử với kẻ phản bội hay kẻ địch cũng như này đối xử với cái đồng hồ, giết người diệt khẩu! cho con đường sống.

      ngờ, ngờ, nhóc này trong xương lại lợi hại đến thế, sư…..

      là đáng !!!

      “Mẹ …… “đột nhiên, Ngô Hiểu Dao giãy giụa cơ thể như nằm mơ, nhàng lắc đầu cái, “Tôi ngủ thêm lát" cả người nằm người của Dạ Thiên Ưng lần nữa.

      ý thức được mình gối đầu người , mơ hồ cảm thấy mình như đụng vào cái gì đấy chứ ???

      Tay bé, mềm mại đưa ra ngoài, ngừng vuốt ve cái vật “kỳ lạ” đó

      Dạ Thiên Ưng bên cạnh cau mày, dùng tốc độ nhanh chậm : “nhóc con vuốt ve “bảo bối” của tôi chút” . Bởi vì giờ khắc này, Ngô Hiểu Dao vân vê dục vọng của , hơn nữa lại dùng lực mạnh…….

      Dạ Thiên Ưng xong những lời này, cả người Ngô Hiểu dao lập tức tỉnh táo trở lại

      Nhanh chóng mở hai mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Dạ Thiên Ưng xinh đẹp như nghiệt……….

      Cả người ngây ngẩn, đôi mắt to của chớp chớp, nhanh chóng vươn tay nâng mặt của Dạ Thiên Ưng lên, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Bồ Đào, sao biến thành trứng thối rồi hả?”

      Ai là Tiểu Bồ Đào???

      Lúc này đến lượt Dạ Thiên Ưng trợn tròn mắt, chân mày giật giật ba cái, ánh mắt hơi chút chuyển động, hơi có mấy phần tức giận, hỏi:“Tiểu Bồ Đào? Là ai?”.

      “Ách……………..” sắc mặt của Ngô Hiểu Dao đột nhiên trở nên trắng bạch, lúc trắng lúc xanh………

      ra phải Tiểu Bồ Đào biến thành Dạ Thiên Ưng, mà là bản thân của ở bên cạnh mình?

      Ngô Hiểu Dao cắn chặt môi dưới, nhanh chóng thu hồi tay nâng mặt lên, chân mày nhíu lại thành đường: "Làm sao biết nhà tôi? Tôi từ chức, đuổi cùng giết tận đến nhà của tôi chứ?”

      Nhà của ???

      A, là bất ngờ quá rồi, nhóc này từ khi nào trở nên bá đạo như thế rồi hả? “nhóc con” cười gian, ánh mắt nhìn xuống bốn phía, “ nhìn xem cho ràng, nơi này, là nhà sao?”

      Nghe được lời này, Ngô Hiểu Dao lập tức mở to con ngươi, kinh ngạc nhìn quanh bốn phía. . . . . .

      Ách. . . . . .

      Đây là nơi nào? Vì sao lại ngủ bên cạnh Dạ Thiên Ưng? Mà tay của còn nắm cái gì vậy ? ? ?

      nghi hoặc hí mắt…………..lặng lẽ di chuyển ánh mắt đến thân dưới của Dạ Thiên Ưng, chăm chú nhìn …………..tỉnh cả ngủ.

      Trời ơi, ………thế nhưng ……… nắm………..

      Ngô Hiểu Dao lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên đụng phải cái vật này của đàn ông, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ. . . . . .

      Ôi trời ơi, ai có thể xuất cho gậy, trực tiếp đánh chết thôi!

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 104: Thức dậy (đầu)

      Ngô Hiểu Dao lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên đụng phải cái vật này của đàn ông, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ. . . . . .

      Ôi trời ơi, ai có thể xuất cho gậy, trực tiếp đánh chết thôi!

      nhìn nhìn xuống chân mình, thẳng đến vị trí………..

      “A……………….” tiếng, thể khống chế tiếng thét chói tai thoát ra khỏi miệng được, nhanh chóng rời khỏi cơ thể Dạ Thiên Ưng, theo bản năng muốn tung chăn ra ngoài, nhưng…………….

      “A………………” lại tiếng thét vang lên, chui ra khỏi chăn mới phát chính mình mảnh vải che thân!!!.

      Quần áo của đâu? Chúng ở đâu rồi?

      kịp suy nghĩ, cơ hồ muốn phát điên, nhanh chóng giành lấy cái chăn người của Dạ Thiên Ưng, quấn chặt cơ thể mình.

      Ai ngờ…………….

      “A…………….” tiếng thét chói tai thứ ba trong tích tắc vang vọng cả tầng lầu.

      Tiếng thét này nguyên nhân là do mới phát ……….

      người Dạ Thiên Ưng cũng mặc quần áo, hơn nữa…..

      lần đầu tiên tỉ mỉ thấy ……….. bộ vị tư mật của đàn ông !!! ra là………….nó có hình dạng như vậy? là doạ người, là xấu xí nha!

      Ngô Hiểu Dao nhíu chặt chân mày, đầu óc như bị ma nhập, cách nào suy nghĩ được.

      Mơ hồ nhớ lại, ngày hôm qua sau khi từ phòng làm việc ra ngoài. Bởi vì tay bị thương, quần áo cũng được gọn gàng, sợ mẹ nhìn thấy lo lắng , nên nhanh chóng gọi điện cho mẹ công ty tối nay phải tăng ca, buổi tối trở về, mới tránh được rắc rối.

      Nhưng lại có vấn đề xảy ra, đèn trong công ty đột nhiên bị tắt, bắt đầu sợ hãi, chỉ có đèn trong thang máy là còn sáng, lại thêm mọi người trong công ty đều tan việc, nên quyết định ở trong thang máy qua đêm………

      Nhưng………

      Tại sao khi thức dậy lại nằm chiếc giường với Dạ Thiên Ưng?

      Đây rốt cuộc là như thế nào? Ngay cả khi ngủ cũng thoát khỏi tay là sao?

      “Nhóc con, mỗi ngày thức dậy đều phải ‘luyện giọng to’ vậy sao?” Dạ Thiên Ưng cười gian, nghiêng người lấy tay chống đầu thú vị chờ câu trả lời của .

      Ngô Hiểu Dao nghe vậy cũng phản ứng.

      cho là nguyện ý ‘luyện giọng’ à? Thử nghỉ , vốn dĩ ngủ trong thang máy, vừa mở mắt ra, bên cạnh có thêm tên đàn ông nghiệt, mà lại cùng ngủ chung giường lớn, ai có thể hét lên???

      Lông mày nhíu lại, tức giận mở hai mắt ra, nhưng nhìn lên. . . . . . Kết quả là, lại lập tức nhắm hai mắt lại: "Tại sao tôi với lại ngủ chung ?"

      "Ai, còn sao, ngày hôm qua có người ở trong thang máy nhặt được con mèo con ngủ say, gọi tôi tới nhận, tôi vừa nhìn con mèo kia liền nhận ra là mèo nhà tôi nuôi, tôi đương nhiên phải đem nó về nhà lại rồi."

      Nghe Dạ Thiên Ưng dùng từ ngữ vừa đùa giỡn vừa bá đạo, tức giận biết gì.

      Ai là mèo con hả? coi như động vật sao? Hơn nữa cũng phải do nuôi! ! !

      ngủ ở trong thang máy cũng đâu việc gì đến ? muốn làm gì mà đem tới nhà chứ?

      Hôm nay, Ngô Hiểu Dao rất hận lựa chọn tối qua của mình!

      Tại sao có thể ngủ say như chết vậy chứ? Khiến tên ác ma Dạ Thiên Ưng này có thể thừa cơ??!!

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 105: Thức dậy (cuối)

      Hôm nay, Ngô Hiểu Dao hận lựa chọn tối qua của mình.

      Tại sao có thể ngủ say như chết vậy chứ? Khiến tên ác ma Dạ Thiên Ưng này có thể thừa cơ ???

      Suy nghĩ chút bị Dạ Thiên Ưng cởi quần áo, vậy nghĩa là bị nhìn thấy hết rồi hả ?

      Tại sao lại như vậy, sao sống sờ sờ bị người khác bắt mà còn có tỉnh dậy?

      có tim có phổi! ! !

      "Tại sao lại cởi quần áo của tôi ra? ? ? Tại sao lại ngủ bên cạnh tôi? ? Quan trọng nhất là tại sao cũng cởi quần áo của chính mình ra? ?"

      giống như phát điên, dùng lời hung hăng phát ra khí thế, Dạ Thiên Ưng “ha ha” cười to, “Tôi thích cởi trần ngủ, tôi cho là cũng vậy. Hơn nữa………tôi rất nghèo, căn phòng này chỉ có chiếc giường nên tôi đương nhiên phải ngủ cạnh rồi”

      Nghe Dạ Thiên Ưng giải thích, Ngô Hiểu Dao muốn phát điên. hận thể cho mình hai cái tát, lúc nào cũng chỉ biết ăn rồi ngủ, tính cách tốt.

      “Tôi mới biến thái như ! mau mặc quần áo vào! ! !" trời sáng như vậy mà còn….

      " mặc xong." xong Dạ Thiên Ưng cười xấu xa, chậm rãi mở hai mắt ra, nhưng. .

      Dạ Thiên Ưng căn bản có mặc quần áo, vẫn tiếp tục trần truồng nằm trước mặt .

      cũng mặc kệ, đưa tay cầm gối lên liền ném về phía Dạ Thiên Ưng: " quả thực là lưu manh, biến thái!!" vừa mắng vừa cầm gối đầu đập vào

      "Tôi biến thái? Vậy có con mèo nào đó nằm người tôi cả đêm buông tha sao, biết ai biến thái hơn ai chứ?"

      Bởi vì, thường ngày Ngô Hiểu Dao có thói quen ôm gối bảo bối ngủ, xem ra tối qua nghĩ Dạ Thiên Ưng là gối ôm rồi…….

      Vừa nghĩ tới đó, càng thêm xấu hổ và tự trách, hoàn toàn mất hết hình tượng thục nữ, miệng la lên: "Oa —" tiếng liền khóc rống lên. . . . . .

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 106: Thay đổi mối quan hệ( )

      Vừa nghĩ tới đó, càng thêm xấu hổ cùng tự trách, hoàn toàn xứng đáng với hình tượng thục nữ gì đó, mở miệng : "Oa —" liền khóc rống lên. . . . . .

      "Này, tại sao khóc?" Thấy Hiểu Dao khóc lớn, khuôn mặt cười tà của Dạ Thiên Ưng liền thay đổi thành cảm giác khẩn trương.

      So sánh với nhau, đây phải là lần đầu tiên ở trước mặt khóc lớn tiếng, nhưng so với mấy lần trước ‘ khóc cùng ’, lần này khóc vô cùng, vô cùng đáng ! Làm cho Dạ Thiên Ưng tựa như đối đãi với con cái của mình có chút khẩn trương.

      Hai vai ngừng rung động, giơ tay lên lau sạch nước mắt dưới gương mặt, nghẹn ngào : "Làm sao . . . . . . Như vậy. . . . . . mọn hả! Ta cũng chỉ là. . . . . . Hai năm trước đắc tội ... quá đáng như vậy. . . . . . Khi dễ tôi sao? ? ?"

      nay, muốn hận chết Dạ Thiên Ưng, hiểu tại sao luôn làm ra loại chuyện nhục nhã mình?

      mới 18 tuổi mà thôi a, người đàn ông 26 tuổi thế nào luôn cùng mới lớn tha được đây? ?

      Đối mặt với nghi vấn đáp án, đại khái chỉ có . . . . . .

      Dạ Thiên Ưng phải là tha cho , mà là. . . . . .

      thể bỏ qua !

      Chỉ vì chuyện mười hai năm trước, trong lòng khắc cảnh tượng kia cách nào phai mờ, sợ là cả đời khó quên rồi !

      Vốn muốn khi dễ , nhưng mỗi lần đều là kiềm chế được làm cho khóc, điểm này, Dạ Thiên Ưng cũng tìm ra lý do gì.

      Từ từ ngồi dậy, khóe miệng nâng lên nụ cười tà: "Ta phải rồi sao? Đến lúc nào em hôn tôi có cảm giác, tôi liền bỏ qua cho em."

      Cắn chặt môi dưới, cố gắng pha loảng vị chua xót của nước mắt bên trong khoang miệng mũi: "Cái gì. . . . . . Gọi. . . . . . Hôn có cảm giác?"

      có cách nào nhẫn nại, tại sao như vậy lại thêm mà thể kết thúc. 14967626

      phải chỉ là cái hôn sao? Dù sao cùng Dạ Thiên Ưng cũng hôn qua nhiều lần.

      "Đưa đầu lưỡi của ngươi ra." Ý trời định làm y hệt như , có chút do dự. . . . . .

      Tại sao gọi mình lè lưỡi? Này cùng với cảm giác hôn kia có quan hệ sao? Thôi, mặc kệ nó! Lông mày cau lại, run run rẩy rẩy đưa đầu lưỡi mình ra.

      "A, " nhạt nhẽo cười, gò má Dạ Thiên Ưng từ từ tiếp cận . . . . . .

      Mặt của càng ngày càng đến gần mặt của mình, Ngô Hiểu Dao hốt hoảng thu đầu lưỡi của mình lại, đôi tay chống đỡ ở trước ngực Dạ Thiên Ưng, khẩn trương hỏi: ". . . . . . tới gần tôi định làm gì đấy?"

      " , chẳng lẽ ở trong lòng em hôn môi, phải miệng đối miệng cũng ở chung chỗ sao? Huống chi. . . . . ." Mắt hơi chuyển động, bình tĩnh hạ hai vai xuống : "Em phải là hỏi tôi cái gì gọi là hôn có cảm giác sao? Tôi tại dạy em a! , ngoan ngoãn đưa đầu lưỡi của em ra!"

      . . . . . . . . . . . .

      . . . . . . . . . . . .

      Thôi! Nắm chặt quyền, hạ quyết tâm, vừa nhắm mắt, nhanh chóng đưa đầu lưỡi của mình ra.

      Nhiều nhất đầu lưỡi bị cưỡng bức chút mà thôi, có quan hệ gì! Hừ! !

      Đồ ngốc này, hoàn toàn biết bên trong hôn môi có cách hôn khác gọi là lưỡi hôn, chỉ muốn cắn rơi đầu lưỡi kia của để dùng, nhưng lại thể nấu canh.

      Dạ Thiên Ưng hài lòng cười tiếng, chậm rãi mở hai cánh môi ra, nhàng. . . . . . nhàng mút thỏa thích đầu lưỡi của đưa ra.

      Toàn thân run rẩy, toàn thân có cảm giác giống như điện giật, Ngô Hiểu Dao theo bản năng mở hai mắt ra, liền thấy. . . . . . Nghĩ đến thân hình thông minh.

      Khuôn mặt đẹp trai của Dạ Thiên Ưng sát với khuôn mặt mình, mà môi của bám vào chặt môi của mình.

      Trong nháy mắt, cảm giác nóng rực lên xung quanh hai gò má, hoảng hốt, lần nữa nhàng nhắm hai mắt lại.

      Đúng lúc này, Dạ Thiên Ưng khép hờ hai mắt liền mở ra, thấy từ từ tập trung tinh thần, miệng kia bất giác phát ra nụ cười rất thỏa mãn. . . . . .

      Cái đầu lưỡi như con rắn linh hoạt thành thạo trêu chọc đầu lưỡi vụng về của .

      Gò má Ngô Hiểu Dao lần nữa nóng lên, hô hấp vững vàng ràng có chút gấp rút.

      chưa từng thử qua cách hôn như vậy, chưa bao giờ.

      Nhớ lần đầu tiên lúc hôn cùng Dạ Thiên Ưng, đầu lưỡi của chỉ là đẩy đôi môi của mình ra.

      Mà lần thứ hai hôn, chặt là nhàng hôn lướt qua đôi môi của mình, mà lần này. . . . . .

      khỏi cảm thấy cả người vô lực, tứ chi cùng với cơ thể càng thêm có loại cảm giác tê liệt.

      Ngô Hiểu Dao ngây thơ căn bản chịu được cách hôn mãnh liệt của Dạ Thiên Ưng, chỉ chốc lát sau, giống như có cảm giác mình hít thở thông mà như chết rồi, cả người còn chút sức lực nào xụi lơ ở trong lòng của , miệng mở to thở hổn hển. 10nlk.

      Chỉ sợ hôn như vậy, mình nhất định bị biệt tử, nhất định!

      tại loại cảm giác này là cái gì cảm giác đây? căn bản cách nào hình dung rồi.

      Chỉ là hôn, Dạ Thiên Ưng liền làm cho đầu óc tay chân mềm nhũn, đây đối với đàn ông mà nên bực hay thỏa mãn? Chỉ sợ nay cũng chỉ có người đàn ông kia mới có thể hiểu được cảm giác của bản thân mình.

      Ôm thân hình xụi lơ của , Dạ Thiên Ưng nhất thời sinh ra loại cảm giác tự hào!

      Chỉ cần hôn chút liền khiến cho người phụ nữ ở trong ngực của mình xụi lơ, tựa như tướng quân rong ruổi nơi chiến trường cùng quân đánh thắng trận !

      Nhìn người trong ngực ngừng thở hổn hển, khẽ mỉm cười: "Biết loại cảm giác này sao? Lúc nào em cũng có thể đem tôi hôn cả người vô lực, tôi liền bỏ qua cho em!"

      Xong đời, đoán chừng cả đời mình cũng thể đem Dạ Thiên Ưng hôn có cảm giác như vậy rồi, nhìn cái cũng biết từng có rất nhiều người phụ nữ mới có thể luyện được kỹ thuật hôn thuần thục như vậy.

      Mà mình. . . . . .

      Chỉ mới chia tay bạn trai, còn chưa từng cùng hôn lấy lần.

      Thở dốc trong chốc lát, nhanh chóng từ trong lồng ngực Dạ Thiên Ưng tránh thoát ra ngoài.

      Mặc dù ‘ khiêu chiến ’ với người nay chỉ sợ rất khó, chỉ là. . . . . . Ngô Hiểu Dao cũng có chịu thua!

      Nội tâm bình phục bốn bề dậy sóng, nhanh chóng đưa tay ra hướng Dạ Thiên Ưng : "Trả lại y phục cho tôi !"

      "Đợi chút."

      Lông mày cau lại, dùng ánh mắt sợ hãi quét qua đến thân thể trần truồng của Dạ Thiên Ưng: ", lại muốn làm gì?"

      " phải em muốn y phục, nhưng là e, phải cho tôi biết. . . . . . Nho là ai ? !"

      ". . . . . ." Ngô Hiểu Dao lập tức liền ngây ngẩn cả người, nho ? ? ? Nho là. . . . . ."Phốc" buồn cười cười, Ngô Hiểu Dao ôm chặt chăn, cả người ngã xuống giường, dùng ánh mắt xấu xa quét qua mắt Dạ Thiên Ưng, thần bí : "Tôi cho biết!"

      này, bắt đầu hư hỏng đùa dỡn có phải hay ? Chỉ là, hư hỏng nữa có thể hư hỏng qua con ‘ sói xám lớn ’ kia?

      Thử hỏi, căn phòng , cái giường ngủ, người đàn ông và người phụ nữ trần truồng có thể làm được những chuyện gì? hư hỏng đùa bỡn, đó phải là chờ. . . . . .

      Tự tìm đường chết sao? ?

      Dạ Thiên Ưng nhanh chậm nhíu chân mày, vung tay lên, ‘ bá ’ trong nháy mắt, bao gồm cả Ngô Hiểu Dao chăn mền người liền buông lỏng ra.

      "A ——" đôi tay nhanh chóng bảo vệ ngực, vừa cầu khẩn vừa lo lắng ý đồ đoạt lại chiếc chăn ta Dạ Thiên Ưng: "Cho tôi! Cho tôi! Tôi cho ngươi biết nó là người nào, có được hay ?"

      "Hừ." Xong rồi sao, trợn tròn mắt gì chứ? vẫn còn muốn xúc phạm đến người có quyền có thế? Đó phải là tự tìm cái chết sao? ? Dạ Thiên Ưng bày ra vẻ mặt thắng lợi, đem chăn trả lại cho .

      Thấy vậy, Ngô Hiểu Dao chỉ đành phải tức giận giới thiệu lai lịch ‘ nho ’: "Nó là, nó là gối ôm của tôi. . . . . ."

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 107: Thay đổi mối quan hệ ( hai )

      Xong rồi sao, trợn tròn mắt gì chứ? vẫn còn muốn xúc phạm người có quyền có thế sao? Đây phải là tự tìm cái chết sao? ? Dạ Thiên Ưng bày ra vẻ mặt thắng lợi, đem chăn trả lại cho .

      Thấy vậy, Ngô Hiểu Dao chỉ đành phải tức giận giới thiệu lai lịch ‘ nho ’: "Nó là, nó là gối ôm của ôm gối. . . . . ."

      . . . . . . . . . . . . Cam chịu chờ cái chết.

      . . . . . . . . . . . .

      Trời ơi, ràng là muốn chỉnh ? Vậy mà lại chỉnh ? ? ?

      cái gối ôm rách jb cũng đáng được đặt tên? ? ? ? Dạ Thiên Ưng còn tưởng rằng cùng lắm là người nào đó chứ! !

      "A, a." Khóe miệng co giật hai cái, biết làm sao.

      Vậy mà Ngô Hiểu Dao có cách nào tiếp nhận cái bộ dạng này của . Lông mày cau lại, tức giận : "Làm gì bày ra nét mặt kia chứ? ? Nho ở cùng tôi rất nhiều năm, có nó tôi căn bản ngủ được! ! !"

      "Ách. . . . . ." Nếu như vậy. . . . . . Hai mắt chợt lóe, Dạ Thiên Ưng mập mờ kiêu ngạo cười tà: "Vậy em, ngày hôm qua ngủ ngon như vậy, xem ra, hoặc là tôi ‘ giống như ’ nho của em. Hoặc là, tôi có thể cho em cảm giác an toàn sao. . . . . . ?"

      Còn đợi Ngô Hiểu Dao mở miệng đáp lời, Dạ Thiên Ưng lần nữa thêm vào câu: "Ai, đừng gấp gáp trả lời, tôi trước cho em biết, nếu như em lựa chọn cái thứ nhất, em nên biết hậu quả!"

      Uy hiếp! Đây là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn! ! ! !

      Nhìn gương mặt đẹp trai Dạ Thiên Ưng trầm cười như cười, Ngô Hiểu Dao uất ức ủy khuất nuốt xuống cơn giận này : "Cho tôi y phục, có được hay ?"

      Phải, này mỗi lần vừa bày ra bộ dạng uất ức lại làm cho Dạ Thiên Ưng luôn có cách thể thương.

      Xoay người, nâng tay tới tủ đầu giường lấy cái áo ngủ sợi tơ mặc vào người, nhanh chậm ra khỏi phòng ngủ, từ trong phòng vệ sinh lấy đồng phục làm việc ra cho .

      Vươn tay ra, lúc nhận lấy bộ quần áo kia, ràng ngửi được y phục có mùi thơm ngát, rất ràng cùng với bộ quần áo người Dạ Thiên Ưng phát ra hương thơm nhàn nhạt cũng sai biệt lắm, lông mày cau lại, tò mò hỏi: " tắm rồi?"

      "Trong thang máy quá bẩn, có thể tắm sao?" Những lời này, người vô tâm, làm người nghe như có tình ý.

      Ngô Hiểu Dao ngây ngẩn cả người, tại đột nhiên biết người đàn ông mị trước mắt này rốt cuộc là cái người như thế nào ? !

      Có lúc , đúng là tên đại bại hoại, đại ác ma, đối với lần lượt khi dễ, lần lượt sử dụng thủ đoạn lỗ mãng.

      Vậy mà. . . . . .

      thể phủ nhận là, cái tên ác ma thêm bại hoại này cũng ‘ làm ’ cai việc này .

      Mà bây trồi, Dạ Thiên Ưng thế nhưng mà lại là đàn ông tốt, đem ngủ say ở bên trong thang máy mang về nhà mình, giặt quần áo rồi trả lại cho mình! 14967626

      Nếu như muốn có thể đừng…đối với mình nhiều lần đùa giỡn là tốt biết bao?

      Vẫn là đừng có ngu chứ, loại đại ác ma làm sao có thể bỏ qua mình đây?

      Cái miệng nhắn của Ngô Hiểu Dao đột nhiên dấy lên, ánh mắt tràn ngập địch ý trừng mắt nhìn Dạ Thiên Ưng.

      khi phát ra cái ánh mắt này, Dạ Thiên Ưng có thể hiểu, y phục cũng đưa cho , còn mặc? Sau đó còn có thời gian trừng mắt nhìn mình?

      "Em trừng mắt nhìn tôi là có ý gì, hay là chờ tôi giúp em mặc nó vào?"

      Nghe lời đùa giỡn của Dạ Thiên Ưng, mặt Ngô Hiểu Dao bất mãn gióng lên tới quai hàm: "Mới phải ! Ý tôi là bảo ra ngoài! ! !"

      ra ngoài? ? ?Lúc Ngô Hiểu Dao ra những lời này, thiếu chút nữa bật cười.

      Ai, quả nhiên này giống với những người phụ nữ mà từng quen biết, mặc có mỗi bộ quần áo còn kiêng dè mình? Cũng phải là chưa từng thấy qua? Đây phải là lừa mình dối người sao?

      Bất đắc dĩ, Dạ Thiên Ưng chậm rãi ra khỏi căn phòng, trực tiếp tới nhà bếp. . . . . .

      Phòng bếp quá lớn nhìn như , nhưng cái gì cần có đều có, đúng là chim sẻ tuy nhưng ngũ tạng đều đủ!

      thuần thục mở bếp ga, nong nóng dính nồi, liền đem hai quả trứng cùng cây lạp xương dùng rán dầu, phối hợp thành bữa ăn sáng hôm nay.

      bao lâu sau, ở trong nhà Ngô Hiểu Dao mặc quần áo xong liền ra khỏi phòng ngủ, ai tới đúng là kỳ quái, người đàn ông hư luôn luôn bá đạo, hôm nay làm sao ngoan ngoãn như vậy ra ngoài đây? ( chú sói toát mồ hôi, xem ý tứ của , là hy vọng ở lại quá? ! )

      Vẻ mặt có chứa chút tò mò tới phòng khách, bên này Dạ Thiên Ưng đem bữa ăn sáng chuẩn bị xong: "Nhanh rửa mặt súc miệng, sau đó ra ngoài ăn điểm tâm !"

      Ngô Hiểu Dao choáng váng, đứng ở phòng khách đờ đẫn nhìn Dạ Thiên ưng bên trong phòng bếp.

      nghĩ tới, người hư hỏng thế kia, lại đẹp trai như vậy thế nhưng lại nấu cơm à? ? Đây cũng quá. . . . . . Kỳ lạ chứ? ? ?

      "Nhìn cái gì vậy? Còn nhanh lên ? ?" Cái dáng vẻ hung dữ kia, quả giống như người cha nghiêm khắc chửi con mình .

      Hừ! Ai muốn ăn điểm tâm làm? ? Ngộ nhỡ bỏ thuốc độc làm thế nào? Stop! ! ! !

      lúc ở trong lòng Ngô Hiểu Dao liên tiếp oán trách"Òng ọc, òng ọc" bụng truyền ra thanh ‘ đánh trống ’ khiến cho thái độ cao ngạo của lập tức mềm xuống: "Phòng vệ sinh ở chỗ nào?"

      "Em có phải hay hay ngu ngốc ? ?" Hung dữ buông hai phần ăn sáng trong tay xuống, bước nhanh tới trước mặt Ngô Hiểu Dao, vươn tay hung dữ đánh lên cái trán của : "Em qua phòng ngủ, phòng bếp em cũng thấy đấy, em tại ở là phòng khách, duy nhất còn dư lại căn phòng phải là phòng rửa tay sao?"

      Nghe lời kia của Dạ Thiên Ưng lần nữa nhục mạ mình, phồng phồng cái miệng nhắn, làm khuôn mặt mất hứng hướng toilet chạy .

      Khi bước chân dừng ở cửa phòng rửa tay, nhanh chóng xoay người : "Lý lẽ nhiều như vậy làm gì? Trực tiếp cho tôi biết toilet ở đâu phải xong rồi sao? Tôi xem. . . . . . mới ngu ngốc! ! ! ! ! !" Dứt lời, lập tức ‘ biến mất ’, giống như con chuột con chạy vào trong phòng rửa tay. . . . . .

      "Em chết tiệt kia! ! !" Nhanh đuổi chậm đuổi, Dạ Thiên Ưng gióng như vô tình bị nhốt ở ngoài phòng vệ sinh, cái gương mặt đẹp trai kia đầy mây đen.

      Cái xấu xa này, là lá gan càng lúc càng lớn, lại dám mắng chửi mình ? ? ? dạy dỗ tốt xem ra được! !

      ràng rất tức giận, nhưng thoáng qua. . . . . .

      "Phù phù" Dạ Thiên Ưng lại buồn cười nở nụ cười.

      , thấy Ngô Hiểu Dao có dáng vẻ bướng bỉnh , có chút bất đắc dĩ, lại có chút vui vẻ, tối thiểu. . . . . .

      Thế gian cũng chỉ có này có thể trêu chọc làm cho mình vui vẻ như thế.

      "Mình bao lâu có vui vẻ như vậy rồi?" Con mắt thâm thúy của Dạ Thiên Ưng từ từ trở nên u buồn, sang suốt vừa hỏi biết, tỉ mỉ hồi tưởng lại quá khứ, mơ hồ nhớ. . . . . .

      giống như tại mười hai năm trước cười vui vẻ như thế.

      Giờ phút này. . . . . .

      Nụ cười của chính là ánh mặt trời, thoải mái như vậy, giống như ngâm ở trong lọ mật ngọt.

      cười, hình như cái thế giới bóng tối này cùng bản nhân tính cách có chút hợp, đại khái nhanh vui mừng như vậy, nay cũng chỉ có Ngô Hiểu Dao thanh thuần này mới có thể mang lại niềm vui cho thôi. . . . . . ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :