1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      CHƯƠNG 67
      Dạ Thiên Ưng giống như vua chúa ban xuống mệnh lệnh, cả người Ngô Hiểu Dao rơi vào sửng sốt.

      Kêu mình nhắm mắt để làm gì? phải là mình........ nhắm mắt cái rồi mở ra được nữa chứ??

      Oa....

      Nhìn thấy bộ dạng Dạ Thiên Ưng kiên nhẫn, nếu lỡ chọc giận ta, mình "bị tử hình ngay tại chỗ" trong thang máy, nếu vậy mình muốn sống nữa rồi.

      Cân nhắc phải trái hồi lâu, Ngô Hiểu Dao bày ra khuôn mặt nhắn ủy khuất khích lệ, nhắm mắt lại chút.......... chút thôi.

      Đúng lúc này.......

      mảnh mềm mại gì đó đặt cánh môi phấn nộn của .

      Nháy mắt, toàn thân trận rã rời khẩn trương......

      Có chút thoải mái, cái kia dá môi mình mềm, lại có chút lạnh lẽo.

      Chậm rãi............chậm rãi...........

      Vật đó ngày càng mềm mại giống như con rắn linh hoạt nâng mở môi , có ý mở hàm răng trắng noãn của chui vào bên trong.

      Mình chưa từng có loại cảm giác này, cảm giác như thế này.......

      Ngô Hiểu Dao cảm thấy có chỗ đúng.

      Con ngươi nhắm chặt liền mở ra rất nhanh, thoáng nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô kia cách mình cực kỳ, cực kỳ gần........

      Hai tròng mắt nhắm chặt, lông mi dài, hơi hơi nhếch lên về phía trước, giống như trăng lưỡi liềm.

      Người đàn ông hoàn hảo, ngay cả từng chi tiết đều tới trình độ cao nhất.

      đúng! đúng! Bây giờ phải là lúc tán thưởng ta!!

      Tinh thần nhanh chóng được kéo lại, đồng tử của Ngô Hiểu Dao mở rộng....

      Khối mềm mại kia có phải là......???

      Môi của Dạ Thiên Ưng!?!

      Cái đó có giống với con rắn đâu?!??

      Phải...phải rồi ....chính là đầu lưỡi của ????

      thể nào.........

      Đây chính là nụ hôn đầu của mình nha!!!

      Vì sao nụ hôn đầu của mình lại mất trong tay trùm hắc đạo ?!!

      Ngô Hiểu Dao liền cảm thấy toàn thân nóng lên, hai má giống như bị lửa đốt, từng cơn tràn vào bên trong .

      Tính ra, trong hai năm qua lại với Lam Cẩn Hiên, bọn họ chỉ dừng lại ở mức nắm tay thôi, đừng đến hôn môi gì, mà ngay cả hôn má cũng có.

      Mà hôm nay, nụ hôn đầu tiên của cứ như vậy bị người đàn ông xa lạ lấy , trong lòng làm sao mà dễ chịu được?

      'Oa........Oa..........." Cái đầu của Ngô Hiểu Dao đong đưa như trống bỏi, miệng phát ra thanh kháng cự mơ hồ.

      Để tay ở ngực Dạ Thiên Ưng, bất kể dùng hết sức lực cũng thể đẩy ta ra.

      Cảm thấy Ngô Hiểu Dao bắt đầu " thành ", Dạ Thiên Ưng chậm rãi mở mắt, môi lưu luyến rời đôi môi say lòng người của : "Tôi phải hay sao? có mệnh lệnh của tôi được mở mắt. em muốn tôi trừng phạt em như thế nào đây?"

      Giọng điệu chuyện của ta giống như giỡn, phảng phất vài phần tức giận.

      Vừa mới say sưa hôn, Dạ Thiên Ưng giống như nhấm nháp "đồ ăn" ngon nhất, còn chưa kịp thưởng thức nhiều chút, lại bị cắt ngang, ai có thể tức giận chứ?

      Thấy Ngô Hiểu Dao trả lời, lông mày Dạ Thiên Ưng nhíu lại, mặt tràn đầu oán giận, tiếp tục tránh mắng: "Còn nữa, kỹ thuật hôn môi của em rất tệ!!!"

      ta xong, trong lòng Nhô Hiểu Dao đều có suy nghĩ.

      ta hỏi mình liền cướp nụ hôn đầu của mình còn chưa , còn bản thân mình kỹ năng hôn kém??

      ta quả là cầm thú mà!! , !! ta là bằng cầm thú!!

      Quai hàm bất mãn la lên, nghẹn ngào mân mê cái miệng nhắn, ủy khuất : "...... quá đáng!!!.Đây là........ đây là nụ hôn đầu tiên của tôi!!!!"

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 68: Cảm giác hôn

      Nụ hôn đầu tiên?

      Câu này của vừa ngượng ngùng vừa tức vừa buồn bực, tiếng trách cứ trong tâm phát ra sau, Dạ Thiên Ưng vốn cầm chặt bàn tay của từ từ, từ từ buông lỏng ra. . . . . .

      Hồi tưởng đến vị ngọt vừa hôn, quen, biểu vụng về, là lần đầu tiên gặp. Chỉ là. . . . . .

      Chỉ là luôn luôn chỉ ăn tủy ở trong xương giờ gặm xương mới biết nó ngon như thế nào ở giữa nơi này được hôn đến thỏa mãn.

      Xem ra, đến cho đến tận bây giờ vẫn chưa có người nhanh chân đến trước , thưởng thức Ngô Hiểu Dao bữa ăn chính ngon nhất này!

      Nghĩ tới đây, trong lòng Dạ Thiên Ưng vô cùng hả hê, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ vô cùng nghiêm túc: "Nếu là nụ hôn đầu, vậy tôi cũng trừng phạt em nữa có mệnh lệnh của tôi liền mở mắt ra chuyện tình rồi."

      Cái gì? ? ?

      Đây là lần đầu tiên Ngô Hiểu Dao nhìn thấy có người vô lại như vậy, thậm chí còn lý lẽ? ?

      bảo mở mắt ra là như thế nào? ?

      cho là là ai à? ? ?

      A, đúng rồi, là đại ca xã hội đen!

      "Còn mau cám ơn tôi? ?" Dạ Thiên Ưng ngày càng táo tợn hơn, dùng giọng ra lệnh giận dữ đầy tức giận mắng mỏ Ngô Hiểu Dao.

      Cái gì gọi là ngậm bồ hòn làm ngọt có khổ thể ? lần này coi như là hoàn toàn hiểu .

      Hừ!

      Trong lòng mặc dù tràn đầy cam lòng, nhưng hề biểu ra bên ngoài, chỉ đành phải uất ức mở to mắt mà cúi đầu xuống, giọng : "Cám ơn ."

      Hận a! ! ! Hận a! ! !

      Hai năm trước tuy là lỗi của , nhưng thiếu chút nữa cái tên lưu manh này cường bạo; nay, có lỗi ở chỗ nào? Làm gì bị cưỡng hôn còn phải cám ơn với ? ? ?

      Giọt nước mắt theo đường nét của khuôn mặt nhắn mà ‘ tí tách, tí tách ’ rơi xuống, tâm tình cam chịu oán trách ngày càng nặng nề.

      Dạ Thiên Ưng nhìn thấy được bộ dạng gặp cảnh khốn cùng của bé này, là tốt rồi buồn cười, luôn là nhịn được muốn ở hung hăng đem khi dễ đến lúc khóc lớn tiếng.

      Giọt nước mắt óng ánh trong suốt như hạt thủy châu rơi cái mu bàn tay trắng mịn, ngắm nhìn hồi lâu, là muốn thưởng thức hương vị giọt nước ‘ ngọt ’ này.

      Nâng cánh tay lên, nhàng liếm giọt lệ kia . . . . . .

      Là vị ngọt, rồi lại có chút lạnh rung , ngon quá.

      Nhếch miệng gợi lên chút cười , vì báo đáp ‘ chiêu đãi bữa ăn phong phú ’ này, Dạ Thiên Ưng quyết định hôm nay tạm thời tha cho lần!

      Đứng lên, bước nhanh tới trước cửa thang máy, khuỷu tay rắn chắc tách cửa thang máy ra, còn đợi Ngô Hiểu Dao kịp thời phản ứng, nhàng lật người rời khỏi thang máy.

      Chuyện này xong rồi sao?

      Đột nhiên, nước mắt Ngô Hiểu Dao ngừng rơi, nhìn bóng dáng rời , có phải món nợ giữa vì vậy mà cũng được xóa bỏ?

      Nôn nóng đứng dậy, chạy tới cửa thang máy, ló đầu ra ngoài, lớn tiếng hỏi: "Dạ đại ca, món nợ giữa chúng ta có thể xóa bỏ rồi sao? ?"

      Lại , Dạ Thiên Ưng thường về sau đó, hề có người nào gọi quá câu ‘ Dạ Đế, Dạ đại ca ’, chỉ cần có người lỡ miệng lên, chắc chắn chịu trận đánh tơi bời.

      Hôm nay, Ngô Hiểu Dao hai lần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của , chỉ là thôi, ai bảo hôm nay tâm tình của tốt? ?

      Cười tà tứ, bước chân của về phía trước đột nhiên dừng lại, xoay người, dùng từ ngữ hài hước hồi đáp: "Dĩ nhiên là thể, chờ lúc nào tôi hôn có cảm giác rồi, tôi bỏ qua cho !"

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 69: Bị tiện nhân hại

      Thang máy phát ra tiếng 'ding ding' vì tới phòng phục vụ, hoảng hốt từ bên trong thang máy ra ngoài, xoay người lại nhìn xuống cái thang máy rỗng lắc lắc, nhớ tới trường hợp xảy ra kia, toàn thân tự chủ mà toát mồ hôi .

      Nếu phải vì chút tiền này, cả đời cũng muốn cái thang máy này !

      liếc mắt xem thường, trong khoảnh khắc xoay người . . . . . . .

      "Em vừa mới bị nhốt ở trong thang máy à?"

      Gương mặt mỉm cười của Trương Mẫn ra ở phía sau ,chỉ thiếu chút nữa là dọa cho sợ mà ngất : "Ừ, ừ" Cái đầu của gật liên tục, miễn cưỡng nặn ra nụ cười tươi tắn, ánh mắt ngừng xoay chuyển.

      Lông mày cau lại, hừ! Trương Mẫn quả nhiên suy đoán đúng rồi, chủ tịch rất coi trọng con hồ ly tinh này !

      Trong lúc vô tình lại hướng ánh mắt tới đôi môi đỏ thắm của . . . . . .

      Nghiến răng, Trương Mẫn miễn cưỡng mỉm cười, : "Sắc mặt của em hình như được tốt lắm, chẵng lẽ xảy ra chuyện gì ở trong thang máy sao?"

      " có. . . . . . có." Mặc dù Ngô Hiểu Dao còn , nhưng dù sao cũng hiểu được chút chuyện, nếu như chuyện này ra ngoài, chỉ sợ chọc giận Dạ Thiên Ưng là , hai là khiến cho mất mặt!

      , tại sao phải suy tính việc này có ảnh hưởng gì đến hay ? Nhưng. . . . . .

      Tóm lại, cũng hy vọng làm lớn chuyện này lên, chỉ muốn đừng quấy nhiễu là tốt lắm rồi.

      "Ai nha, có việc gì, chị cùng với em ." Ánh mắt xoay chuyển, Trương Mẫn cười quỷ dị: "Có phải . . . . . Lúc nãy em bị nhốt ở trong thang máy , có người. . . . . .

      đến đoạn này, cái đầu ngốc nghếch Ngô Hiểu Dao hề phòng bị mà ngẩng lên, bật thốt: "Chị Trương, làm sao chị biết?"

      Hừ, biết, chính là vật thí nghiệm đầu tiên nếm đến 'ngon ngọt'!

      Nghiến răng , Trương Mẫn bày ra vẻ mặt tức giận và dáng vẻ buồn phiền: "Ai nha, bởi vì chị cũng gặp, hết cách rồi, ai bảo có quyền cao chức trọng, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi."

      "Chị Trương cũng gặp??" Ngô Hiểu Dao vừa nghe,cũng tức giận! ra chỉ là bị cái tên đại ca xã hội đen đó quấy nhiễu, xem ra là kẻ tái phạm nhiều lần! Công ty tại sao lại có thể giữ lại mâm mống tai họa như thế được? ?

      được! được!

      Vốn là muốn chuyện này bị vạch trần, xem ra. . . . . .

      "Chẳng lẽ người trong phòng PR lại có quyền cao chức trọng ở trong công ty sao?"
      “Phòng PR? ?" Trương Mẫn có chút ngu ngốc, nhìn theo ánh mắt của Ngô Hiểu Dao, cảm thấy mơ hồ, con hồ ly tinh này biết thân phận của chủ tịch?? "Ai , trai bao trong công ty quan trọng chứ, dù sao cũng hơn những tiểu thư yếu đuối như chúng ta? Em cứ ? Cho nên. . . . . ."

      Dáng vẻ thua thiệt lại thể làm gì đập vào mắt của Ngô Hiểu Dao, lửa giận trong lòng chạy thẳng đến trái tim, nắm chặt hai quả đấm, cam lòng : "Chẳng lẽ liền tùy ý cái bàn tay đó quấy rối sao?"

      A, nếu như Dạ Thiên Ưng nghe những lời này phải tức chết, là bàn tay quấy rối? ? ? Xác thực, hành đôngg kia có gì khác với bàn tay quấy rối, chỉ là bàn tay quấy rối này chỉ tập kích người thôi.
      "Ách." Trương Mẫn khó xử cau lông mày lại, cái đầu lay động : "Cũng phải, chỉ cần tố cáo đến phòng bảo vệ là được, nhưng. . . . tôi có chút đụng chạm đến quản lý phòng bảo vệ."

      Căn bản Lăng Thánh Quân người ta nhận ra là ai, ở đâu ra đụng chạm? Chiêu này của hoàn toàn là mượn dao giết người !
      Người muốn giết, chỉ có mình Ngô Hiểu Dao thôi!
      Bên trong công ty người nào biết Lăng Thánh Quân và chủ tịch là bạn? Nếu ta tố cáo chủ tịch, nhất định! Nhất định bị Lăng Thánh Quân đuổi việc, cũng đều là đắc tội với chủ tịch!

      Hừ! Mình thểcó được chủ tịch, con hồ ly tinh này cũng đừng nghĩ đến việc đó, ta mau chong cút !

      Chiêu này của Trương Mẫn là ‘ mượn dao giết người ’ mà hình như sắp có hiệu quả rồi, Ngô Hiểu Dao quang minh chính nghĩa híp mắt, nhanh chóng hỏi "Chị Trương, phòng bảo vệ ở lầu mấy?"

      "Lầu 42."

      "Được, tôi đến tố cáo cái tên vô lại đó! Thay mọi người diệt trừ cái tai hoạ này!" Dứt lời, Ngô Hiểu Dao giống như là làm chuyện tốt cho nhân dân, bước vào bên trong thang máy, thẳng tới lầu 42.

      biết, sau này Trương Mẫn kia có gặp nguy hiểm hay ? Nhưng lúc này ta mừng rỡ như đóa hoa, đợi chờ tin tức ngày mai Ngô Hiểu Dao bị đuổi việc !

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      CHƯƠNG 70

      Bên trong phòng giám đốc

      Trong phòng giám đốc rộng lớn mà yên tĩnh như thế, Lăng Thánh Quân thảnh thơi ngồi ở ghế làm việc. vừa xoay bút, vừa lại thản nhiên lộ ra nụ cười xấu xa: "Thiên Ưng, vừa mới làm gì với bé kia trong thang máy? Thú nhận !"

      xong, ta như thẩm vấn tội phạm ngồi sô pha mà chất vấn Dạ Thiên Ưng.

      "Hừ?" Khóe miệng xẹt qua độ cong, hai tròng mắt chợt lóe, đứng dậy dùng sức đá vào Lăng Thánh Quân ngồi ghế.

      Bàn làm việc bị trượt ra phía sau, làm cho Lăng Thánh Quân kìm được đổ mồ hôi lạnh:"Ngất, thiếu chút nữa đá tôi thành như vậy, muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn à?"

      Lăng Thánh Quân muốn quay lưng ngồi xuống, Dạ Thiên Ưng lại xuyên qua đũng quần của đá thẳng vào ghế, nếu tránh kịp lúc chỉ sợ Lăng Thánh Quân chảy máu ngay lập tức!

      "Cậu nhiều như vậy, sinh ra đời sau cũng chỉ là tai họa, tôi nhổ cỏ tận gốc mà thôi." Dạ Thiên Ưng nhanh chậm xong, làm ra bộ dáng lưu manh ngẩng đầu bắt chéo chân mặt bàn làm việc.

      Nếu bộ dạng hai người lúc này bị người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ hình tượng tạo nên trong công ty bị hủy hoại trong chốc lát!

      " chút, chút , rốt cuộc có phải các người có dính líu với nhau ?"

      Trong đôi tròng mắt thâm thúy ánh lên hình ông tám Lăng Thánh Quân, vặn mày, lạnh lùng : " chuyện phiếm!"

      " chuyện phiếm???" Sói xám ngày ăn mặn có thể chuyện phiếm với thỏ trắng trong thang máy? - Lăng Thánh Quân tin, chút cũng tin, có đánh chết cũng tin. Ánh mắt xoay tròn, cười cười: "Tôi thấy... là vừa "làm vận động” vừa chuyện phiếm phải ??"

      "Thánh Quân!" trong nháy mắt, sắc mặt Dạ Thiên Ưng trở nên vô cùng u ám, đứng thẳng dậy vỗ xuống mặt bàn, cầm lấy con dao trong ống đựng bút chặn lại, lạnh lùng : "Nếu cậu còn bậy, coi chừng tôi cắt lưỡi cậu!"

      Động tác Lăng Thánh Quân nhanh nhẹn, dùng ngón trỏ với ngón giữa kẹp lấy dao bay tới: "Hừ!" Dùng sức hừ tiếng, trút hết bất mãn trong lòng, nhưng cũng thu được ý nghĩ trong lòng mình.

      Ai ngờ...

      "Cốc, cốc cốc" Tiếng gõ cửa phòng làm việc bất ngờ vang lên, Lăng Thánh Quân và Dạ Thiên Ưng vội vàng lấy lại bộ dạng uy nghiêm, thận trọng, có chừng mực ngồi sô pha.

      "Vào ." Lăng Thánh Quân lên tiếng, cửa phòng làm việc từ từ mở ra, người đàm ông kính cẩn lễ phép nhìn về Dạ Thiên Ưng gật đầu: "Chủ tịch" Thuận tiện nhìn về phía Lăng Thánh Quân: "Giám đốc Lăng, bên ngoài có giữ thang máy tìm ngài."

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 71: Giám đốc trẻ tuổi

      Sau khi nghe nhân viên lại, mắt Lăng Thánh Quân chuyển cái, suy ngh4i xem ai tới tìm mình.

      Như hoàn toàn quên mất uy nghiêm của bản than, dùng sức vỗ xuống mặt bàn đùa cợt giống thanh niên mới lớn: “Ha ha, cậu cần , tôi hỏi ấy!” xong hứng khởi ra khỏi phòng làm việc.

      Cau mày nhưng Dạ Thiên Ưng cũng ngăn cản Lăng Thánh Quân rời mà chỉ tò mò vì sao đột nhiên Ngô Hiểu Dao lại tới đây.

      Chậm rãi đứng dậy đến cửa sổ lá sách nằm giữa căn phòng và phòng bên cạnh, đưa tay nhấc lên 1 khe hở nhìn Ngô Hiểu dao ngồi ở trong phòng.

      Bây giờ và Ngô Hiểu Dao chỉ cách nhau 1 bức tường mà thôi…….

      Ngồi ở ghế sô pha bên ngoài phòng, Ngô Hiểu Dao an tĩnh đợi gặp giám đốc.

      Chỉ lát sau Lăng Thánh Quân liền đến.

      “Tiểu thư, xin hỏi tìm tôi có chuyện gì?” thu lại vẻ sáng chói như ánh mặt trời trong quá khứ, dùng bộ dạng thành thục lão luyện hỏi thăm ý định của .

      Chậm rãi ngẩn đầu lên, chăm chú nhìn….

      Người đàn ông đẹp trai trước mắt này dường như từng gặp qua ở nơi nào rồi???

      Giật mình…..

      ta phải là người ở cùng Dạ Thiên Ưng trong thang máy vừa rồi, hơn nữa còn từng gào to đó là người đàn ông của mình??

      Ồ, khó trách lúc đó lại hỏi mình ở bộ phận nào, hóa ra ta là giám đốc, phải là ở bộ phận PR.

      Ách, đúng! Đợi 1 chút…..

      ta hình như có quan hệ tệ với Dạ Thiên Ưng? Chẳng lẽ…….

      Vội vàng đứng lên, run rẩy hỏi: “Xin hỏi ngài có phải là bạn của Dạ Thiên Ưng ?

      …………………

      …………………

      Mình còn tự hỏi ấy tìm mình có chuyện gì, chẳng lẽ vì chuyện này??

      Chẳng nhẽ vừa rồi ở trong thang máy Thiên Ưng làm cho bé này hứng thú, ấy Thiên Ưng rồi hả? Bây giờ tìm đến mình muốn mình giúp thổ lộ hay sao?

      Cái loại chuyện tình duyên này phải ít đụng tới mới tốt!

      Dù sao Lăng Thánh Quân cũng và Dạ Thiên Ưng rốt cuộc có quan hệ như vậy hay , ngộ nhỡ biến khéo thành vụng Dạ Thiên Ưng giết mất: “Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp, phải quen biết, cũng thân.”

      Trong chớp mắt, tim Ngô Hiểu Dao cao lập tức rơi xuống đất, xem ra tìm được người đòi lại công lý rồi. “Giám đốc…..”

      cần khách khí như vậy, tôi tên là Lăng Thánh Quân, gọi tôi là Thánh Quân là được”. Hai người đều 18 tuổi, chừng Ngô Hiểu Dao còn lớn hơn nữa, cứ kêu ‘ngài, ngài’, là lạ đó.

      Nhân cơ hội này, có thể tìm cách thân thiết với thuận lợi tìm hiểu và Dạ Thiên Ưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì trong thang máy!

      Nghĩ tới đây, Lăng Thánh Quân liền biểu lộ ra khuôn mặt mỉm cười sáng lạng y hệt ánh mặt trời với Ngô Hiểu Dao …..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :