1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 62: khôi phục tính sói (thượng)

      "Đừng nóng vội, tỉnh táo lại, ngồi xuống trước." Dạ Thiên Ưng bắt lấy cánh tay ở trong nháy mắt, mặt lên dung nhan giống như thiên sứ lộ ra chút nụ cười trấn an , liền lôi kéo Ngô Hiểu Dao lui về phía sau hai bước, cả người dựa vào vách sắt của thang máy ngồi xuống.

      Chỉ thoáng, cảm thấy người đàn ông trước mắt này chỉ có phong độ hơn nữa còn gặp biến cố mà sợ hãi, lộ phong cách quý phái, hỗ là công ty lớn!

      Trái tim lo lắng của từ từ để xuống, cố ý duy trì khoảng cách với Dạ Thiên Ưng nên dựa vào vách tường thang máy ngồi xuống.

      Nhìn bộ dạng đề phòng của , Dạ Thiên Ưng bày ra dáng vẻ y hệt đùa giỡn: " rất sợ tôi?"

      ". . . . . . phải." Ngô Hiểu Dao lắc đầu liên tục, con ngươi hoảng loạn lại hề liếc cái.

      Tròng mắt xoay chuyển, thân thể Dạ Thiên Ưng cố ý kéo gần khoảng cách lại với : "Vậy làm gì cách xa tôi như vậy? Tôi còn tưởng rằng rất ghét tôi đấy."

      ", phải vậy, tôi chỉ. . . . . Chỉ . . . . ."

      Nhìn khuôn mặt nhắn của từ từ đỏ bừng lên, Dạ Thiên Ưng cố ý giả bộ hiểu: "Chỉ là cái gì?"

      Người này còn thông minh hơn hồ ly, sao lại biết người đáng ngây thơ ở trước mắt này sợ hãi cái gì đây?

      thể nghi ngờ, cố ý trêu đùa bé như thôi.

      "Chỉ là có chút khẩn trương." Ngô Hiểu Dao nuốt nước miếng xuống, lúng túng nặn ra khuôn mặt tươi cười, nhìn về phía Dạ Thiên Ưng.

      cảm giác thỏa mãn hoàn toàn sinh ra, rất vui mừng vì bé này lại hiểu được và biết cách bảo vệ mình.

      Cũng tiếp tục làm khó , Dạ Thiên Ưng chuyển đề tài: ", bao nhiêu tuổi?"

      "18 tuổi."

      "A, mới lớn đấy."

      ấy bây giờ mới 18 tuổi, vậy hai năm trước phải chỉ có 16 tuổi?

      bé hư này 16 tuổi đến quán trai bao? đúng là lớn mật ! hồi phải ‘ đánh cái mông ’ mới được!

      Dạ Thiên Ưng lần này là có chút tức giận, mặc dù giờ phút này biết được cách bảo vệ mình, nhưng hồi tưởng lại năm đó, nếu như người mà gặp phải là mình, chừng trước kia bị người khác ăn, quả thể tha thứ! Nghĩ tới đây, lại càng phát cáu.

      Chỉ là. . . . . .

      Nếu trở lại hai năm trước, Ngô Hiểu Dao gặp người khác, người đó cũng chưa chắc dám ra tay với vị thành niên chứ?

      Năm đó cũng chỉ có vị đại ca xã hội đen bá đạo ngông cuồng này, để ý đến luật pháp gì, mới dám ra tay với vị thành niên!

      Ánh mắt nóng bỏng thỉnh thoảng quét qua thân thể nhắn của , thể thừa nhận, Ngô Hiểu Dao ở trong hai năm này thay đổi quá lớn!

      Khi đó vừa nhìn chính là bộ dạng của vị thành niên, nhưng bây giờ thành thục, xinh đẹp lên ít.

      Cũng biết hai năm qua có người nhanh chân đến trước hay , tại sao lúc này mình thưởng thức ‘ trái cây sắp chín mùi ’ này?

      Đột nhiên, ý tưởng này phát ra, sắc mặt Dạ Thiên Ưng trong nháy mắt trầm xuống, ánh mắt nóng bỏng xen lẫn mấy phần ánh sáng gian tà lộng lẫy chậm rãi đưa về phía Ngô Hiểu Dao: "Em, có muốn thử làm việc mà mình thích trong thang máy ?"

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      CHƯƠNG 63
      Ngô Hiểu dao vốn còn tràn ngập căng thẳng và hít thở thông, nhưng sau câu hỏi kia của Dạ Thiên Ưng hoàn toàn tỉnh.

      Làm.........làm.....làm tình ???

      Con người tao nhã như thế mà trong miệng lại thoát ra lời dung tục như vậy??

      Mình nghe lầm! Nhất định là do mình nghe lầm rồi!

      Ngô Hiểu Dao liên tục thôi miên mình, tự với mình là nghe lầm, nghe lầm.

      " trả lời có nghĩa là em đồng ý rồi?" Đột nhiên, bàn tay to lớn của Dạ Thiên Ưng lợi dụng sơ hở nhanh chóng kẹp chặt cánh tay của .

      Toàn thân giật mình cái, lông tơ liền dựng thẳng lên.

      Tuy rằng đây phải lần đầu tiên bị ta bắt lấy cánh tay, nhưng lần này ràng là do hoảng sợ mà đờ đẫn.

      ..... phải!

      Mình vừa mới nghe sai, có sai!

      Người đàn ông tao nhã như Thiên Sứ thánh thiện kia chính xác dùng thanh của ma quỷ ra những lời hạ lưu kia.

      Đầu óc Ngô Hiểu Dao liền trống rỗng, Dạ Thiên Ưng hơi dùng chút lực, giống như tóm lấy món đồ chơi đem tới bên cạnh mình.

      Bày ra khuôn mặt vô cùng khôi ngô có chút tỳ vết nào quả là kiệt tác của trời, làm mỗi lần nhìn thấy cũng dám nhìn thẳng mặt, nhưng mà, lần này nhìn tỉ mỉ chút khuôn mặt khôi ngô này.......

      U ám, khủng bố giống như vẻ mặt của Satan vậy!

      Sao mình lại ngu xuẩn như vậy!

      Sao hôm đó lại sai khiến satan? ràng bên trắng, bên đen, chẳng lẽ mình bị mù sao? Oa.....

      ".... buông ra! Đừng làm loạn!!!"

      Cánh tay ngừng vặn vẹo, khuôn mặt nhắn đáng dần dần hoảng sợ.

      Giọng của lúc này làm sao có thể hăm dọa con sói kia đây?

      Dạ Thiên Ưng.......À ! Sau này nên gọi là Dạ Thiên Sói!

      Hoàn toàn buông tay, vậy mà ngược lại còn kiêng nể gì, cười tà mị, nét mặt càng liều lĩnh vùng lên: "Là em đồng ý "làm tình" với tôi trong thang máy phải sao?"

      "Tôi.......tôi có!!!" chính xác là đồng ý, có thể là vừa vặn trả lời trong lòng Dạ Thiên Ưng chính là chấp nhận.

      Ai kêu người này bá đạo tay che trời đến vậy!

      Hôm nay Ngô Hiểu Dao coi như hiểu được như thế nào là biết người biết mặt biết lòng, bên ngoài hoàn mỹ, cữ chỉ thanh cao, thực tế chính là cầm thú đội lốt người!

      Nơi này chính là thang máy công tay, làm sao ta lại to gan như vậy chứ?

      Đúng vậy!!!

      Nơi này là công ty, tuy rằng thang máy trục trặc, nhưng mà phải cuối cùng vẫn là ở trong công ty hay sao?

      ta quấy rối mình hay sao, trừ phi muốn làm việc nữa!

      Nghĩ đến đây, Ngô Hiểu Dao lấy hết dũng khí, lớn tiếng dọa: ".......... tên gì, nếu quấy rối tôi, có tin tôi khiếu nại với công ty hay !!"

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      CHƯƠNG 64

      ".... tên gì, nếu tới đây lung tung, có tin tôi khiếu nại với công ty hay ?"

      Dường như cảm thấy lời thoại này sử dụng khi nào rồi, nhưng nghĩ lại vẫn nhớ ra được, hình như trường hợp trước mặt cũng từng xảy ra ở nơi nào, có ký ức mơ hồ lên trong óc của Ngô Hiểu Dao, nhưng cách nào chắp vá đầy đủ.

      thanh hăm dọa to lớn của phát ra, lại hù dọa được Dạ Thiên Ưng rời khỏi, ngược lại chính sợ tới nỗi toàn thân run.

      Thầm cười trong lòng, Dạ Thiên Ưng khỏi nhớ tới tình cảnh hai năm trước, phản ứng của lúc này, thay đổi gì so với hai năm trước, chắc hẳn...

      Trong hai năm này có ai trước bước thưởng thức quả sắp chín cây này chứ?

      " bé này..." Bày ra khuôn mặt đẹp trai cùng với giọng trầm thấp làm cho toàn bộ bên trong thang máy khung cảnh mờ ám. Khuôn mặt tuấn tú của đến gần Ngô Hiểu Dao, mùi nước hoa người làm nhất thời say mê có phầm tìm thấy múc tiêu. " cho tôi biết, muốn tìm ai khiếu nại tôi?"

      ràng cảm giác được hơi thở đàn ông ấm áp thổi từng đợt mặt mình, có phần ngứa. Mà thân thể của ta...

      Người đàn ông này cường tráng, rất đẹp trai, giống như ngọn núi, quả thể cùng so vẻ bề ngoài nổi.

      Bề ngoài nhìn như nghiệt, dáng người lại to lớn vô cùng. ta rất... là rất... hoàn mỹ!

      Trai đẹp ở trước mặt, là "đói bụng", Ngô Hiểu Dao bị giới hạn trong hai phía.

      Hoảng sợ, cổ vũ mình chút sức mạnh, giống như súng liên thanh phản kháng: "Ông chú này, nếu dám chạm vào tôi, tôi tới phòng quản lí khiếu nại , nếu họ bỏ mặc, tôi tìm giám đốc khiếu nại, nếu cũng quản lý, tôi tìm CEO, nếu CEO quản ly tôi tìm chủ tịch khiếu nại!!! Sợ ??"
      ...............
      ...

      Sợ, rất sợ Dạ Thiên Ưng!

      Sợ chính mình thất thố ở chỗ này........ cười đến chết mất thôi!

      Tìm quản lý? Mà giám đốc phòng quản lí lại là tên sói kia, địa bàn của Lăng Thánh Quân.

      Tìm giám đốc khiếu nại?? Được, việc này tệ, dù sao giám đốc là Lăng Thánh Long điềm đạm, chỉ có điều....... cậu ta nổi tiếng là "quỷ khát máu, phúc hắc" giết người trong vô hình!

      cho cùng, vẫn là tìm CEO Hàn Tuấn Hi, chừng ta có thể thay Ngô Hiểu Dao làm chủ, nhưng ở nơi này, theo tính cách Hàn Tuấn Hi, nếu tránh khỏi việc tiết lộ scandal chủ tịch "dâm loạn trẻ em" trực tiếp giết diệt khẩu!

      Cho nên thôi.........

      Cuối cùng là rơi xuống tay chủ tịch giải quyết chuyện này, đến cùng còn phải là khiếu nại với Dạ Thiên Ưng hay sao, cần gì vòng quanh như vậy? Nếu chủ tịch "biết" chuyện này nhất định! Nhất định "phân xử" cho .

      "Ông chú này?"

      "Ừ, tôi là bé này, lại chấp nhận tôi gọi là ông chú sao? già rồi!" Nhìn ra được, bây giờ Ngô Hiểu Dao có phần muốn bằng bất cứ giá ào phải đánh tới cùng

      Hai tròng mắt lên tia u, Dạ Thiên Ưng lần đầu tiên nghe thấy xưng hô này, miệng lưởi của bé này cũng thấy là lợi hại đúng là thà chết cũng chịu thiệt. Có điều mình chỉ hơn có tám tuổi kêu mình già?

      Khuôn mặt cảng trở nên u, đối mặt nghe lời này, cũng có nhiều nhẫn nãi để tiếp tục chơi. " bé........" nét cười u ở khóe miệng, môi kề sát tai , lạnh lùng : "Tôi tên là Dạ Thiên Ưng!"

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      CHƯƠNG 65
      Dạ.......Dạ.........Dạ

      Sau khi nghe thấy tên này, thân thể Ngô Hiểu Dao càng hoang mang dữ dội.

      ấy nhớ!

      Rốt cục cũng nhớ lại!
      Hèn chi, khi trước có người kêu ta là Thiên Ưng, tên quen thuộc như vậy.

      Hèn chi cảm thấy cảnh tượng hôm nay xảy ra ở nơi nào rồi.

      Tình cảm.....

      Trong nháy mắt, rốt cục chút cảnh tượng hoảng sợ và Ngưu Lang được chắp vá hoàn chỉnh tron đầu nàng.

      Đối diện với khuôn mặt khôi ngô nghiệt này, mới phát quen thuộc như vậy.

      Dạ Thiên Ưng..... Dạ Chi Đế Vương! Ông trùm của xã hội đen! Bây giờ lại chạy đến Nhật Bản làm PR???

      Trời ạ! Đây quả là oan gia ngõ hẹp, hai năm trước bản thân mình vất vả thành công chạy thoát khỏi bàn tay ma quỷ Dạ Thiên Ưng ở Trung Quốc, nhưng ngờ, hai năm sau lại lần nữa rơi vào mối nguy hiểm khog6 có kết quả này.?

      'Ông trời, là ông đùa giỡn tôi chứ??'

      'Hai nước cách xa nhau có thể gặp nhau, chẳng lẽ tôi phải đem lần đầu tiên cho tên ác ma này mới xong việc hay sao??'

      Cái gì là thanh cao? Cái gì là thân sĩ? Cái gì là dịu dang??

      ta chính là ông trùm xã hội đen đóng vai Thiên Sứ, hừ!!

      Satan! Thần chết! Ma quỷ! Cầm thú!! BT......

      Ngô Hiểu Dao dùng tất cả những từ ngữ thầm mắng trong lòng dám miệng.

      Chủ yếu là muốn chưa đánh khai, tự chui đầu vào lưới, lỡ như ta nhận ra mình là ai, cùng lắm chỉ tính toán nợ trước mắt. Nếu ngộ nhỡ gợi cho nhớ lại chính là nợ cũ nợ mới tính chung lượt.

      Nhô Hiểu Dao ngừng khẩn cầu, đừng cho Dạ Thiên Ưng nhớ lại là ai, nhưng mà..........

      Điều này sao có thể đây?

      Trí nhớ tồn tại hai năm, có thể dễ dàng quên ta. Mà ........

      Sớm khắc trong tim của ta, đời này thể quên !

      Nhìn vào vẻ mặt Ngô Hiểu Dao đờ đẫn, cười tà mị, chọc tức : " bé kia, nhớ ra tôi là ai chưa?"

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      CHƯƠNG 66
      Xong rồi, bây giờ chết chắc rồi.

      Ngô Hiểu Dao rơi vào địa ngục trong nháy mắt.

      ra.......

      Chỉ là mình nhận ra ta, mà ta sớm nhận ra mình.

      Vậy sao ta ra tay với mình sớm hơn?

      A! Đúng rồi! Những lúc khác thuận lợi. Bây giờ quá dễ dàng, phòng , ai quấy rầy, quá vắng vẻ, bị ràng buộc, aaaa, mẹ ơi !!!!

      "Dạ.......Dạ...Dạ Đế!!" Răng đánh răng dưới, phút chốc nước mắt hoảng sợ tràn đầu hốc mắt, chỉ còn thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu nhận tội: "Hai năm trước là do tôi hiểu chuyện, mới cho là Ngưu Lang, van cầu "đai nhân tính toán với tiểu nhân" tha thứ sai lầm của tôi."

      Bây giờ nếu ngoan ngoãn chút, số kiếp đều được chôn sâu dưới mấy thước trong thang máy.

      Quan trong là, bây giờ có ngoan ngoãn cũng vô dụng, nghĩ rằng Dạ Thiên Ưng có thể buông tha cho hay sao?

      Tạm thôi nhắc tới việc của hai năm trước, chỉ đến lần gặp sau này, vừa gặp đá đến "bộ phận PR", sau đó, trăm cay nghìn đắng leo lầu gặp Ngô Hiểu Dao, lại bị này dọa mất nửa cái mạng.

      Tha cho ??

      có cửa đâu!

      "Muốn tôi tha thứ cho em?"

      "Ừ!Ừ" Nhìn thấy đường sống, Ngô Hiểu Dao ngừng gật đầu như trống bỏi.

      Dạ Thiên Ưng thấy vậy, khóe miệng hơi hơi giơ lên tà tứ cười, nhanh chậm : "Em nhắm mắt lại, có mệnh lệnh của tôi được mở ra!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :