1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 47: Gặp nhau lần nữa (III)

      Những lời này được phát ra, nhất thời sửng sốt, trong lòng như có cảm giác quen thuộc . . . . . .

      Thiên Ưng? ! Hình như mình nghe qua cái tên này.

      "Tùy cậu."

      Thanh của thấp, có phần hớp hồn, khiến người đứng trong góc tim đập thình thịch. ta . . . ta những đẹp trai lại còn có giọng ấm áp . . . . .

      Có lẽ phụ nữ khắp thiên hạ đều như thế, chạm trán với trai đẹp khó tránh khỏi ngu muội, Ngô Hiểu Dao cũng ngoại lệ, tâm hồn như lâng lâng.

      ‘Bíp’ tiếng, thang máy dừng lại ở tầng 40.

      Những người bên trong thang máy ngạc nhiên ngẩng đầu, trong lòng thầm suy nghĩ: ‘Tại sao lại dừng ở tầng 40?’

      Đáy mắt Dạ Thiên Ưng đột nhiên tối sầm, vẻ mặt lộ biểu cảm vui.

      Cho dù bản tính của câu nệ, nhưng đối với 'chính ' lại rất cẩn thận.

      Trong công việc, nếu nhân viên nào vướng vào sai lầm, mặt bất mãn!

      "Cái quái gì thế?" Lăng Thánh Quân hiểu tâm tư của Dạ Thiên Ưng, nhanh chóng mở miệng mắng chửi: ", tại sao lại dừng ở tầng 40 ?!"

      Toàn thân thoáng chốc lạnh ngắt, trong lòng thầm nguyền rủa mình. . . . . .

      Chẳng lẽ nhận lầm người? ? Những người này phải ở bộ phận PR? Vậy bọn họ . . . . .

      Quỷ thần ơi! Ngày đầu tiên làm mà con phạm sai lầm. . . .

      cắn cắn môi dưới, mặt áy náy cúi thấp đầu, xoay người liên tiếp xin lỗi: " ngại quá, tôi . . . tôi mới tới đây làm việc, biết các vị lãnh đạo muốn tầng nào?! Tôi, tôi xin lỗi."

      "Mới tới? Chẳng lẽ được người phụ trách hướng dẫn hay sao?!" Lăng Thánh Quân tuy là người tuổi nhất, nhưng bao giờ ‘giả vờ rộng lượng’, thẳng thắn khiển trách và bác bỏ lời xin lỗi của Ngô Hiểu Dao.

      "Xin, xin lỗi, tôi có xem qua hình ảnh của các nhân viên cấp cao, nhưng là hình có các vị, cho nên. . . . . ." được đến đây, nức nở ngẩng đầu, giống như đứa trẻ bị đám đông bắt nạt.

      vừa mới ngẩng đầu, vẻ trầm mặc của Dạ Thiên Ưng trở nên ngớ ngẩn . . . . . .

      **************************

      【Phiên bản khôi hài, cùng kịch bản liên quan】

      Nội tâm của Dạ Thiên Ưng độc thoại: Chết tiệt! Đây phải là. . . . . . Đây phải là lần trước chạy mất hay sao? ? Nếu như nơi này có bọn người kia, chừng mình có thể. . . . . .

      Tác giả: Có thể cái gì?

      Dạ Thiên Ưng: Trực tiếp đem ấy ‘giết ngay tại chỗ’

      Tác giả: đổ mồ hôi |||_|||

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 48: Hàng ngàn suy nghĩ

      Hơn hai năm qua, Dạ Thiên Ưng ngừng cải tiến nhân , thúc đẩy quá trình phát triển tăng trưởng kinh tế, nhằm đưa công ty vào trong vị trí 100 hàng đầu thế giới. Để có được thành tích này, vất vả làm việc ngày đêm.

      Mặc dù bận rộn, nhưng vẫn ngừng phái người tới Trung Quốc tìm kiếm nơi ở của Ngô Hiểu Dao, nhưng lần nào cũng thu về kết quả tốt.

      Trong hai năm nay, luôn tự nhủ, khuyên lơn bản thân cần suy nghĩ đến ta. Thứ thuộc về mình, chung quy thể ép buộc, dù cho có giam giữ , về sau cũng tìm cách trốn thoát. . . . . . .

      chưa từng nghĩ qua, người khiến ngày đêm mong nhớ, thậm chí là muốn từ bỏ, nay lại xuất ở trước mặt mình.

      Có lẽ, đây chính là duyên phận ?!

      Mười hai năm trước bọn họ lần đầu tiên gặp gỡ, năm ấy chỉ mới sáu tuổi, còn mười hai.

      Cách đây khoảng hai năm, như bông hoa dần dần nở rộ, còn đến tuổi phải lập gia đình.

      Đây là lần thứ ba bọn họ gặp nhau ngoài ý muốn, từ nụ hoa e ấp bỗng chốc nở tung khoe sắc, biến hóa thành thiếu nữ xinh tươi. Còn từ đại ca xã hội đen đổi thành thân phận doanh nhân.

      Thời gian dần trôi, con người dần thay đổi, chỉ có điều đổi, là vẫn nhớ đến , tiếc là. . . . . .

      Hai lần gặp mặt, lại thể nhận ra .

      sao, những thứ này đều quan trọng, quan trọng là có thể nhận ra , hơn nữa lần này. . . . . . thề tuyệt đối! Tuyệt đối để thoát khỏi lòng bàn tay của mình, muốn vĩnh viễn, vĩnh viễn nhớ tới ! Đây có lẽ là tính cách độc đoán nhất của từ trước đến nay, vì thứ mà quyết chí chinh phục.

      "Cho nên? Cho nên cái gì? Nếu biết tại sao hỏi!" Thái độ của Lăng Thánh Quân vẫn y như cũ, nhất quyết buông tha đối tượng đáng thương trước mặt.

      Dạ Thiên Ưng bất chợt cắt đứt dòng suy nghĩ từ nãy giờ, khóe miệng khẽ nhếch, dáng vẻ tao nhã nhưng nụ cười đầy bí hiểm, dùng thanh dịu dàng với người con hoảng sợ: "Đúng vậy, chúng tôi làm việc ở tầng 40. , cám ơn ." xong, vẫn giữ thái độ lịch lãm rời khỏi thang máy.

      Mọi người thấy hành động như vậy, cũng đồng tình bước theo ra ngoài, duy chỉ có Lăng Thánh Quân đầu óc mơ hồ, hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng ngừng lo lắng: Thiên Ưng tại sao lại như thế ??

      "Thánh Quân!" Dạ Thiên Ưng đứng bên ngoài thang máy, đôi tay khẽ đút túi quần, lạnh lùng cất giọng: "Đừng trì hoãn công việc của người khác! Còn mau ra đây?!"

      Nhìn nụ cười quái dị của Dạ Thiên Ưng, Lăng Thánh Quân linh cảm là sắp có chuyện xảy ra với mình, vẻ mặt trở nên khẩn trương, sau đó tự giác khỏi thang máy.

      Trước khi cửa thang máy khép lại, người đàn ông kia đột nhiên hướng mắt về Ngô Hiểu Dao mỉm cười, nụ cười này, ấm áp vô cùng. . . . . .

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 49: Bộ phận PR

      ‘Thình. . . . . . Thịch. . . . . . Thình, thịch’

      Lúc cửa thang máy đóng lại, thiếu chút nữa trái tim của Ngô Hiểu Dao nhảy vọt ra ngoài.

      Chỉ cùng người đàn ông kia nhìn nhau mấy cái, chỉ thoáng nghe mấy câu mà ta ra, dường như trở nên mất hồn.

      ta . . . . . .trông rất quý phái, thậm chí cũng rất lịch lãm.

      ta, giống như con hồ ly tinh mê hoặc phụ nữ ở trong truyền thuyết. . .

      dùng sức lắc đầu, cố gắng xoa dịu mọi thứ để tỉnh táo lại: "Ngô Hiểu Dao! Ngô Hiểu Dao, làm sao mày lại bị người đàn ông xa lạ quyến rũ?"

      "Ngô Hiểu Dao! Ngô Hiểu Dao, mày cũng phải là loại phụ nữ háo sắc. Huống chi người ta đẹp trai như vậy, tuyệt đối, tuyệt đối thể mơ tưởng, đàn ông càng đẹp trai . . . . . . càng hư hỏng !!" viện ra đủ mọi thứ lý do để rũ bỏ hảo huyền. Sau khi lảm nhảm xong, liền cố gắng khôi phục hô hấp, toàn thân ép mình phải nhập tâm cho công việc. . . . . .

      ***

      Cửa thang máy đóng từ lâu, nhưng nụ cười ấm áp và biểu cảm dịu dàng kia vẫn chưa hề biến mất.

      Lăng Thánh Quân đứng ở bên quan sát, mang theo vẻ mặt xấu xa cùng với hành động nhếch môi mờ ám, từ từ tới gần Dạ Thiên Ưng, thò tay khoác lên bả vai người em: "Hì hì, Thiên Ưng, chẳng lẽ muốn tán tỉnh ban nãy?"

      Lời vừa dứt, Lăng Thánh Long ở bên vội vàng mở miệng: "Thiên Ưng, cậu bắt đầu để ý đến phụ nữ rồi sao?!" Khóe miệng gượng cười, ánh mắt chậm rãi nhìn về bộ dạng chìm đắm của Dạ Thiên Ưng: " kia nhất định là mà cậu tìm kiếm trong hai năm qua?!"

      cần phải hỏi, Lăng Thánh Long vẫn là người hiểu tâm tư nhất!

      Bọn họ đứng bên ngoài thang máy hồi lâu, tất cả đều đợi người đàn ông ‘say mê’ kia thức tỉnh.

      ngắm nhìn chiếc thang máy khép chặt cửa, đôi mắt đa tình ngừng sáng lên. . . . . .

      Những người từng trải qua đương ắt nhìn ra được bộ dạng của bây giờ, là đắm chìm và mê muội, chỉ vì thiếu nữ vừa tròn mười tám.

      Chỉ trong chốc lát. . . . . .

      Khuôn mặt 'dại ' kia nhanh chóng thanh tỉnh, cả người tràn đầy uy nghiêm ra lệnh: "Lập tức thông báo với mọi người, từ nay về sau ngoại trừ Dạ Thiên Ưng, tuyệt đối ai được phép sử dụng chiếc thang máy này!"

      Chỉ thị được ban ra, mọi người đành phải gật đầu.

      Có người đồng tình, miệng bắt đầu oán trách: "Vậy còn chúng tôi sao?"

      Hai mắt Dạ Thiên Ưng chợt tối sầm, bất ngờ lên biệu cảm lạnh nhạt, chậm rãi tới trước mặt Lăng Thánh Quân, vươn tay hung hăng vỗ vỗ bờ vai của người trước mặt, dùng tốc độ nhanh chậm : "Đừng lo, cậu trai trẻ, tôi cho phép cậu!"

      Vừa mới nghe xong, Lăng Thánh Quân hồ hởi nhảy lên vui mừng. Thấy , tất cả mọi người đều được thang máy, nhưng tôi vẫn có đặc quyền.

      "Đặc quyền của cậu là. . . . . . chỉ cho phép cậu leo cầu thang làm!" Nửa câu sau của Dạ Thiên Ưng như khiến Lăng Thánh Quân suýt xùi bọt mép, cả người giống như bị điểm huyệt, chưng hững đứng ngay tại chỗ.

      Dạ Thiên Ưng cũng thèm ngó ngàng tới cảm xúc của 'cậu trai trẻ' kia, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về Hạ Uyển Uyển: "Tầng 40 là bộ phận gì?"

      "Vâng, là Bộ phận PR!"

      ". . . . . ." Nghe xong câu trả lời của Hạ Uyển Uyển, lòng nhất thời im lặng. . . . . .

      Lần thứ hai gặp nhau, ấy cho rằng tôi là 'trai bao'.

      Lần thứ ba gặp nhau, ấy trực tiếp đưa tôi đến với bộ phận PR.

      Rốt cuộc trong lòng của này, tôi chỉ là ‘con vịt đực’ thôi sao?

      Sắc mặt trầm xuống, vẻ ngoài tuấn thoáng chốc nhếch môi, vừa bí hiểm vừa gian tà, trong lòng thầm nhắn nhủ: ‘Cả hai lần em đều có suy nghĩ đấy về tôi, để xem sau này tôi ‘trừng phạt’ với em thế nào!’

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 50: Qua cầu rút ván

      "Thiên Ưng, vậy bây giờ chúng ta sử dụng thang máy dành cho nhân viên, hay phải leo cầu thang?"

      Mọi người vẫn như cũ đứng ở tầng 40, chờ chỉ đạo của Dạ Thiên Ưng. Hàn Tuấn Hi vừa dứt lời, mới mỉm cười lạnh nhạt: "Thánh Quân leo cầu thang, chúng ta vào thang máy dành cho nhân viên trở về phòng làm việc!"

      Sau khi nghe xong chỉ thị của Dạ Thiên Ưng, Lăng Thánh Quân tiếp tục bị đả kích. Nỗi đau cũ chưa chấm dứt, nỗi đau mới lại ùa về, bất bình rống to: "Tại sao, tại sao lại bắt tôi leo cầu thang, Dạ Thiên Ưng, , ngay ?"

      Miệng kịch liệt kháng nghị, đợi Dạ Thiên Ưng đáp lời, Lăng Thánh Long lần nữa cúi người bên tai người em trai mình: "Lúc nãy ai to gan mắng mỏ kia? này, cậu mà ở đây gầm rú nữa, chỉ sợ chốc lát, cậu ấy sai người cắt phăng chiếc lưỡi của cậu!"

      "Á. . . á. . .á" Lăng Thánh Quân há to miệng, suýt chút nữa là văng tục rồi.

      Nếu lúc nãy phải do sắc mặt của tối sầm, tôi có thể mắng chửi kia sao?

      muốn nổi cơn tức giận, tôi có thể chủ động dạy dỗ kia sao?

      Mẹ nó!

      Nếu như lúc ấy để mở miệng, chỉ sợ con bé kia bị ăn đơn thôi việc rồi. Tôi hy sinh chửi con bé ấy dùm , phải là giúp 'nó' hay sao?

      Tốt rồi, dám chơi trò qua cầu rút ván với tôi. Sớm biết thế này, tôi thèm quan tâm, trực tiếp sai người giết quách con bé kia cho rồi, để xem lúc đó sống thế nào!

      Shit!

      Sau khi than thở, rên rỉ tất tần tật trong lòng, Lăng Thánh Quân trơ mắt nhìn bọn họ vào thang máy, còn mệt mỏi leo cầu thang bộ đến hộc hơi.

      Oán có oán, hận có hận, chỉ là hẳn căm phẫn mỗi Dạ Thiên Ưng, có điều cũng rất tò mò. . . . . .

      kia rốt cuộc là ai, có bao nhiêu địa vị trong lòng của Dạ Thiên Ưng? kẻ tàn nhẫn như Dạ Thiên Ưng, làm sao có thể biến đổi biểu cảm chỉ vì kia?

      Cả buổi chiều làm việc nhàn nhã, Ngô Hiểu Dao thầm hưng phấn, ngày đầu tiên làm ‘may mắn’ thế này, vừa tỏ ra hiếu kỳ lại vô cùng mừng rỡ.

      tháng lãnh được 300.000 ¥, công việc lại luôn nhàn hạ thế này? Thảo nào hôm ấy ít người đứng xếp hàng.

      Đầu khỏi liên tưởng đến nhóm người kỳ lạ ban nãy . . . . . .

      hiểu vì sao bọn họ lại tức giận, thoáng chốc thay đổi vòng vòng?

      Chẳng lẽ bọn họ nổi giận vì tầng 40 phải bộ phận của họ ? ?

      . . . . . .

      Nghĩ đến đây, Ngô Hiểu Dao khỏi ‘mông lung’.

      Dáng ngoài quyến rũ như tác phẩm nghệ thuật, khí chất người cao quý bất phàm, năng lưu loát, nếu như mà để chấm điểm ta, thằng tay cho ngay 100 điểm, bởi vì . . . bởi vì tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào của ta!

      Nhưng, luôn hiểu điều, những người đẹp trai hoàn toàn phù hợp với , chỉ có thể đứng xa ngắm nhìn, nhất thiết phải sờ đến người . Đúng vậy, đàn ông càng đẹp trai, càng nguy hiểm!

      ‘Tính Tong’ Thang máy chậm rãi ngừng lại, vội thu hồi suy nghĩ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, bản thân tự động di chuyển vào góc thang máy, chuẩn bị phục vụ ‘nhóm người’ thứ hai. . . . . .

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 51: Tráo đổi thân phận

      Cửa thang máy chậm rãi mở ra, nhưng người tiến vào lại là. . . . . .

      Chị Trương ?!

      Ngô Hiểu Dao thoáng sửng sốt, miễn cưỡng nở ra nụ cười, khách sáo gật đầu cái: "Chị Trương, có chuyện gì ?"

      Cấp ra lệnh, ngoại trừ Đổng Trưởng, ai được phép sử dụng thang máy chuyên dụng, chỉ là quy định này Ngô Hiểu Dao hề hay biết.

      Trước đó tiểu Trương cấp tốc tới chỗ Tôn quản lý thắc mắc, tại sao thang máy này bị cấm? luyến tiếc lắc đầu biết, nhưng cũng cảm thấy kỳ lạ. Có điều, giải thích đơn giản, quy định lần này là do chính Đổng Trưởng hạ lệnh.

      Nghĩ tới đây, tiểu Trương liền cảm thấy kỳ quái, lại , từ khi làm tới nay, đây là lần đầu tiên gặp chuyện như thế.

      Hay bởi vì ‘con hồ ly tinh’ kia?! Chưa gì quyến rũ được Đổng Trưởng? Cho nên ta mới đặc biệt hạ lệnh. . . . . .

      Nghĩ kỹ khả năng này cũng rất có thể, Đổng Trưởng trước giờ luôn rất lịch lãm, thân phận hiển hách, chẳng lẽ lại có cảm tình với con bé kia?! Huống chi tiếng tăm của Đổng Trưởng ai mà chẳng biết, trừ phi ta cố tình quyến rũ Đổng Trưởng?!

      Con ngươi của tiểu Trương trở nên sắc bén, khóe miệng khẽ cong, mặt lạnh cười: "Hiểu Dao à, cứ nghỉ ngơi, tôi tới đây giúp trực ban."

      "A. . . . . . cần đâu, chị Trương, chị làm vậy . . . em khó xử!"

      Chẳng qua vì muốn gặp Đổng Trưởng, vậy mà con ranh kia lại cho rằng muốn giúp đỡ? Nếu phải tình thế ép buộc, có thể tốt bụng chạy tới đây đối với tình địch?

      " cần khách sáo đâu!" Thái độ của Tiểu Trương trở nên khác thường, vươn tay kéo Ngô Hiểu Dao ra ngoài, nhanh chóng tiến vào bên trong thang máy: "Mau, mau nghỉ ."

      Hiểu Dao ngu ngốc làm sao có thể nghĩ đến mưu xảo quyệt của người phụ nữ kia? Trong lòng chợt cảm thấy áy náy, vẫn cho rằng chị Trương luôn gây khó dễ cho mình, bây giờ nghĩ lại. . . . . . Là trách lầm người rồi sao? "Cám ơn chị, chị Trương." Cảm động xong, xoay người rời khỏi thang máy.

      Người đứng bên trong thang máy giờ phút này vô cùng hả hê cười, ta nhanh chóng đóng cửa thang máy, cực kỳ mong đợi cơ hội ở cùng với Đổng Trưởng .

      Nghĩ nghĩ vậy, chứ biết nhan sắc của mình, cũng hy vọng xảy ra quan hệ bất chính với Đổng Trường, chỉ cần quen biết đơn giản, địa vị cũng có thể tăng cấp rất nhiều.

      Cuối cùng thang máy cũng từ từ lên, giương mắt nhìn ngừng hoảng hốt. "Tầng . . . là tầng 40 sao? Bộ phận PR ?? Đổng Trưởng phải , cho phép người khác sử dụng thang máy này sao?"

      Trong nháy mắt, biểu cảm mong chờ biến thành khuôn mặt sầu não, bộ dạng của đột nhiên còn sức sống.

      Thang máy chậm rãi dừng lại, ‘Bíp’ tiếng, theo khe hở xuyên thấu qua cửa thang máy, trông thấy người đàn ông, đôi mắt thoáng chốc mừng rỡ, khẩn trương cúi thấp đầu. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :