1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Bé Ngây Thơ Đừng Hòng Trốn - Dạ Chi Thương Lang (Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 42: Phục vụ thang máy


      Sau khi phát cuộc phỏng vấn này tuyển dụng người bấm thang máy, Hiểu Dao suýt nữa té xỉu. muốn xin vào làm thư ký, thế nào lại thành người bấm thang máy?

      Sớm biết như vậy, cần gì phải tốn thời gian?

      "Chị ơi, công ty này phải muốn tuyển dụng thư ký sao?"

      Lo lắng hỏi xong, lại lén lút nhìn nét mặt của người phỏng vấn: "Thế đọc tờ báo phỏng vấn kỳ nào vậy?"

      "Trước. . . . . . Mấy kỳ trước. . . . . .??!" Chợt nhớ ra là mình dại dột, trong lòng ngừng chửi thầm. Mẹ kiếp, mình quả là ngốc mà, ai đời đọc những tờ báo cũ, thế còn hí hửng nộp đơn ứng cử. Đối mặt với tình thế này, Ngô Hiểu Dao chỉ muốn đâm đầu vào tường, văng tục câu cũng là chuyện thường.

      được, ổn rồi, ít nhất phải hỏi họ vấn đề lương bổng, nếu hơn 100.000 ¥ mình ở lại làm, còn đành phải lời cáo biệt.

      Ngô Hiểu Dao ôm ấp hy vọng trong lòng, dày mặt ngượng ngùng hỏi: "À, chị ơi, xin hỏi lương của người bấm thang máy bao nhiêu tháng?"

      "300.000 ¥"

      "Hả ???" Sau khi nghe xong mức lương, cằm suýt rơi xuống đất. Khó trách vì sao mọi người lại đổ xô xếp hàng nộp đơn, xem ra công việc này còn hơn chức vụ thư ký? ?

      "Vậy, vậy cho tôi hỏi, công nhân vệ sinh lương tháng bao nhiêu?"

      vừa mới mở miệng, nhìn thấy nét mặt của người phỏng vấn trở nên nghiêm túc: "Thế nào? Công ty chúng tôi cũng tuyển dụng công nhân vệ sinh đấy, tháng cũng 300.000 ¥, có muốn thử hay ?"

      . . . . . . . . . . . .

      . . . . . . . . . . . .

      ". . . . . . . . . . thử. . . . . ." Đờ đẫn lắc đầu cái, Hiểu Dao lúng túng gượng cười: "Hì hì, hỏi nhiều như vậy ngại quá, ngày mai tôi đến đây trình diện."

      Xoay người rời khỏi đại sảnh, trong lòng Hiểu Dao bắt đầu buồn bực. . . . .

      Haiz, haiz, haiz. Chẳng lẽ lương bổng của thư ký còn bằng công nhân vệ sinh? Đây là lý lẽ gì vậy? Kỳ lạ, quả kỳ lạ. Chủ tịch của công ty này quái dị, đoán chừng toàn thế giới cũng tìm ra người thứ hai.

      ‘Hắt xì’ Chủ tịch của công ty điện tử Sony bận xử lý tài liệu trong phòng làm việc liên tục nhẩy mũi. Đứng bên cạnh là Hạ Uyển Uyển, thấy vậy liền quan tâm hỏi: "Bị cảm?"

      Khẽ lắc đầu, gương mặt tuấn tú của Dạ Thiên Ưng trầm xuống: " gì, chắc là có người xấu tôi. . . . . ."

      ================


      Tác giả: chủ tịch Dạ , cậu đoán đúng rồi, chính là người mà cậu ngày nhớ đêm mong mắng cậu đấy.

      Dạ Thiên Ưng: . . . . . .

      Tác giả: ha ha

      Dạ Thiên Ưng: người đâu, tới băm 'mụ' tác giả này rồi đem thịt cho chó ăn!

      "Chủ tịch Dạ quả nhiên độc ác." Tác giả ảo não chạy trốn.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 43: Quản lý biến thái (I)

      Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi chẩn bị kỹ càng, chính thức đối mặt với cuộc sống mới. Bước chân vào thang máy, lên phòng phụ trách gặp quản lý.

      ‘Cốc, cốc, cốc’ lịch gõ cửa.

      Ngồi trong phòng là người đàn ông, ước chừng 30 mấy tuổi, đầu trọc, tai to, mặt lớn, bụng bự.

      khẽ liếc mắt, đoán được người này chắc là quản lý của bộ phận mình, lễ phép tươi cười: "Xin chào, quản lý, khỏe chứ, tôi tên Ngô Hiểu Dao, tới đây trình diện."

      Người đàn ông khẽ nheo cặp mắt, hốc mắt chứa nham hiểm, lướt qua phần ngực của Ngô Hiểu Dao: "Ha ha, xin chào, xin chào, về sau gọi tôi là Tôn quản lý". Vừa , liền đưa bàn tay mập mạp về phía Hiểu Dao.

      Mặc dù là lính mới, nhưng cũng hiểu thế thái nhân tình, nhìn ra được dâm dục của người đàn ông trước mặt. Theo lễ phép, bất đắc dĩ vươn tay bắt tay với ông ta, gượng ép mỉm cười: "Tôn quản lý. . . . . ." Sau đó nỗ lực rút tay về, lạnh lùng : "Tôn quản lý, xin hỏi, tôi có thể làm được chưa?"

      "Được, được chứ !" Tôn quản lý liên tục gật đầu, cặp mắt kia vẫn quên liếc qua đôi chân thon dài của Ngô Hiểu Dao, yết hầu nuốt xuống ngụm nước bọt, kìm nén kêu lên: "Tiểu Trương, nhờ hướng dẫn sơ bộ về công việc của chúng ta cho ấy."

      Ngô Hiểu Dao đứng tại chỗ , thỉnh thoảng dùng ánh mắt quan sát tên quản lý kia. Ở trong tivi thấy nhiều, bình thường những tên quản lý đầu trọc mập mạp chẳng có gì tốt.

      Nếu như. . . . . .

      Nếu như đúng với suy luận này . . . . . .

      Như vậy, Đổng Trưởng của công ty này, ắt hẳn . . . . . .

      ‘Bùm’ tiếng, trong đầu Hiểu Dao thoáng lên mấy hình ảnh, lão già năm sáu chục tuổi, tóc hoa râm, bụng bự như mang thai em bé, răng vát vàng, mỗi câu , cử chỉ, cho tới ánh mắt, toàn bộ đều liếc nhìn ngực của đối phương.

      Nghĩ đến đây, toàn thân Hiểu Dao khỏi rùng mình, cầu xin những gì mình liên tưởng hoàn toàn đúng.

      (Tác giả: Dao Dao dấu, tôi bảo đảm với , tưởng tượng của về Đổng trưởng khác xa trời vực, về phần có biến thái hay ? Ha ha ha ha . . .)

      *****************************

      ‘Hắt xì’

      "Thiên Ưng, hai ngày nay sao cứ nhẩy mũi thế?"

      Khi thanh mang theo nghi hoặc phát ra, người ngồi ghế trở nên u ám: "Nhất định gần đây có người xấu tôi!"

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 44: Quản lý biến thái (II)

      Chỉ chốc lát sau, người con hai mấy tuổi bị Tôn quản lý kêu vào.

      Bộ dạng ta trông rất bình thản, cặp mắt mang theo mê hoặc, tư thế giãy nãy tới trước mặt Tôn quản lý: "Quản lý, kêu em vào có chuyện gì vậy?!"

      Khi thanh nũng nịu phát ra, khỏi làm Ngô Hiểu Dao nổi hết da gà.

      "Tiểu Trương à, . . . . . ." Tôn quản lý đến bên cạnh , vươn tay ôm phần eo , chìu .

      Mồ hôi trán Hiểu Dao ngừng chảy xuống, quy tắc ngầm sao? Ánh mắt biết nên để chỗ nào.

      " này là nhân viên mới tới, em nhớ chỉ bảo tận tình cho ấy nhé." xong, Tôn quản lý còn vỗ vào mông tiểu Trương.

      Cảnh tượng này khiến Hiểu Dao kinh ngạc, trái tim quặn thắt như muốn nhảy khỏi lồng ngực, sợ mông của mình cũng bị vỗ vỗ như thế, vội vàng run rẩy chạy tới cửa.

      "Biết rồi, em biết rồi." có tên tiểu Trương cười nịnh nọt tiễn Tôn quản lý ra ngoài, đôi tay khoanh trước ngực, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hiểu Dao: "Mới tới?" thanh ngọt ngào phút chốc biến mất, đổi thành điệu bộ khinh khỉnh.

      Hiểu Dao nhàng gật đầu, lễ phép tươi cười: "Chào chị, chị khỏe chứ."

      "Hừ." khinh thường hừ tiếng, đưa tay vẫy vẫy: "Đến đây." Sau đó dẫn vào phòng thay đồ.

      Tiểu Trương mang ra bộ đồng phục màu cam ném vào người Hiểu Dao: "Mau thay " Lạnh nhạt xong, lại đứng khoanh tay, thân thể dựa vào khung cửa.

      Thái độ khinh bỉ của tiểu Trương đối với Hiểu Dao vẫn hề thuyên giảm, khiến chợt nhận ra việc mình bị ta bắt nạt. Rốt cuộc, vẫn biết mình làm sai chỗ nào?

      "Cám ơn chị, chị Trương." nở nụ cười tươi tắn, sau đó nhanh chóng thay đồng phục.

      Mặc dù vận người bộ đồ đồng phục bình thường, nhưng Ngô Hiểu Dao vẫn xinh đẹp rạng ngời, giống như con phượng hoàng rực rỡ chói lóa trong trang phục cam.

      Váy đồng phục bó sát lộ ra đôi chân thon dài cùng với bắp đùi trắng tuyết, càng nhấn mạnh thêm phong cách gợi cảm cho Ngô Hiểu Dao. mười tám tuổi chỉ trong chớp mắt biến hóa quyến rũ, người khác nhìn vào khỏi ganh tị.

      Tiểu Trương dựa vào khung cửa thoáng nhìn Ngô Hiểu Dao, lông mày chợt cau lại, ánh mắt sắc bén quan sát kỹ, châm chọc : "Có lời khuyên dành cho , tốt nhất đừng nên dựa vào chức vụ này để suy nghĩ đứng đắn!"

      ". . . . . ." Ngô Hiểu Dao vừa nghe xong, hiểu nhíu nhíu mày : "Chị có ý gì?"

      "Đừng giả vờ ngây thơ!" Tiểu Trương khinh thường liếc mắt, miệng nghiến răng ken két: "Người nào biết rằng ở công ty này chức vụ phục vụ thang máy là công việc tốt?! Có vài ngàn người cùng nhiều chức vụ khác nhau, muốn tăng chức phải lắm gian nan. Nhưng với phục vụ thang máy khác, có thể gặp nhiều đối tượng tầm với, chẳng hạn như những chàng cấp cao. . . . . ."

      "Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy giám đốc điều hành, tôi khuyên tốt nhất đừng vọng tưởng , trèo cao có ngày té đau!"

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 45: Gặp nhau lần nữa (I)

      Sau khi nghe lời cảnh cáo kia, biết mình nên gì. . . . . . Trong lòng ngừng gào thét 'Trèo cao té đau, chim sẻ hóa phượng hoàng?! Xem ra ta đọc tiểu thuyết quá nhiều. Chắc nghĩ rằng bé lọ lem gặp hoàng tử, xấu gặp đại phú hào?! Đều là mơ mộng hảo huyền . . . Ắt hẳn ta chưa từng nghe qua, môn đăng hộ đối, mình có gia thế hiển hách, cách nào tiến vào cửa chính nhà giàu.'

      Huống chi, phụ nữ đại nên dựa dẫm đàn ông, nhất là đàn ông có tiền, càng nhờ vả được! Hôm nay ta mình, chưa hết ngày mai lại kẻ khác.

      Dù sao , bên cạnh đàn ông có tiền từ trước đến giờ thiếu phụ nữ.

      Mình vừa mới bắt đầu vọng tưởng trèo cao. Hơn nữa, mình cũng phải hạng người may mắn, gặp là gặp được ngay giám đốc.

      Mặc dù nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Ngô Hiểu Dao vẫn khách sáo gật đầu: "Em hiểu rồi, chị Trương, cám ơn chị nhắc nhở."

      Hôm nay là ngày đầu tiên tới công ty, đối với lời khuyên nhủ của các tiền bối, nhất thiết tỉ mỉ nghe theo, bất luận là ý tốt hay là ý xấu, cũng muốn nguỵ biện, nguỵ biện chỉ khiến cho người ta ác cảm.

      "Ừm. . . . . ." Thấy Ngô Hiểu Dao lễ phép nhìn mình, thái độ của tiểu Trương cũng nhã nhặn hơn: "Đúng rồi, sẵn tiện cho biết, chúng ta phụ trách thang máy ở tầng cao nhất."

      "Từ tầng 40 đến tầng 50 là văn phòng bao gồm ký túc xá của công ty, rất nhiều bộ phận khác nhau, lát nữa tôi đưa bảng tài liệu tổng hợp cho xem qua. Chúng ta nhất định phải nhớ bọn họ, chỉ cần bọn họ vừa vào thang máy, chúng ta phải lịch hỏi họ muốn tầng nào, hiểu chưa?"

      "Vâng, em hiểu rồi, cám ơn chị Trương"

      Chỉ chốc lát sau, tiểu Trương liền đem bảng tài liệu cùng với số hình ảnh của các bộ phận cấp cao giao cho Hiểu Dao.

      Sau buổi trưa, dần quen với các nhiệm vụ cơ bản, trực tiếp điều khiển thang máy đến tầng cao nhất.

      Những người sử dụng thang máy chuyên dụng nhiều, đa phần bọn họ chỉ ngồi trong phòng làm việc. Lúc có người, dựa vào góc thang máy nghỉ ngơi, có người vào, lại đứng điều khiển thang máy, xem ra công việc này quá khó khăn.

      Ngô Hiểu Dao thông minh lanh lợi, biết thời gian nào là thang được sử dụng nhiều nhất, ước chừng khoảng 2 giờ trưa, cũng chính là thời điểm bộ phận cấp cao cần dùng thang máy.

      Đột nhiên, thang máy dừng lại tầng, Ngô Hiểu Dao khẩn trương đứng ở góc , cúi thấp đầu, chuẩn bị công việc bấm nút.

      Cửa thang máy từ từ mở ra. . . . . .

      Chỉ thấy, Dạ Thiên Ưng, Hàn Tuấn Hi, Lăng Thánh Long, Lăng Thánh Quân cùng với Hạ Uyển Uyển, nhóm năm người, vừa vừa cười vào bên trong thang máy. . . . . .

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 46: Gặp nhau lần nữa (II)

      Những người bước vào thang máy cũng chẳng thèm chú ý đến đứng ở trong góc. Bọn họ thuộc tầng lớp cao quý, lẽ nào phải để tới nhân viên phục vụ?!

      Ngược lại, Ngô Hiểu Dao luôn chú ý đến họ, dựa vào những gương mặt và biểu cảm kia, ý thức của bắt đầu rối loạn, phân biệt được bọn họ là ai trong những tấm hình, thường xuyên đến tầng mấy?!

      ‘lén lút ’ ngẩng đầu, ánh mắt ngừng quan sát năm người kia.

      Hơ . . . . . .

      Way, way, way!

      Người. . . . . . những người này. . . . . . đẹp đến tàn bạo, gương mặt góc cạnh giống như nhân vật hoạt hình, thậm chí dáng người vô cùng hoàn hảo. Còn, còn nữa, cùng với bọn họ quyến rũ mê hồn, đẹp tựa như thiên thần, bọn họ . . . . . . Bọn họ là diễn viên, người mẫu hay sao ??

      phải chưa từng trông thấy người đẹp, chỉ là nhiều người đẹp đứng chung với nhau thế này khỏi khiến con người ta bàng hoàng...

      miễn cưỡng chống đỡ thân thể, toàn thân ‘lảo đảo muốn ngã’, cố gắng kìm chế và gào thét với bản thân. Ngô Hiểu Dao, mày, mày nhất định được xịt máu mũi, để tránh mất mặt nghe chưa |||_|||

      . . . . . .Nhưng rốt cuộc những nam thanh nữ tú này muốn đến tầng nào đây?

      Cẩn thận nhớ lại những tấm hình chị Trương đưa cho, căn bản nhớ ra ai cả.

      Bọn họ có thể vào thang máy này, nhầm thang máy, hai là người của bộ phận PR ?! (PR: hay còn gọi là quảng cao)

      Căn cứ theo bề ngoài của bọn họ mà phán đoán, Ngô Hiểu Dao lanh chanh nhấn tầng 40, là tầng của bộ phận PR.

      thể hình dung nổi, cũng thể ngờ chị Trương lại đưa hình bọn họ cho mình.

      Ngô Hiểu Dao căn bản biết, ở công ty Sony này có năm người nắm giữ chức vụ cao nhất, tương xứng với năm người đứng trong thang máy, hay còn được gọi là năm vị BOSS

      Kể từ khi Dạ Thiên Ưng thu mua tập đoàn điện tử Sony, nội bộ nhân viên trong công ty đều gọi bọn họ là BOSS. Nhóm BOSS này thân thiết rời, thậm chí người nào người nấy đều đẹp rạng ngời, mỗi bước , cử chỉ cho tới lời đều sắc bén như nhau, bất luận là ngang qua nơi nào, là nơi đó có ‘chết chóc’ vì lắm kẻ ngưỡng mộ!

      Thang máy chậm rãi xuống, đứng bên trong, Lăng Thánh Quân cười xấu xa : "Thiên Ưng, tối hôm nay đâu chơi đây?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :