1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cô bé Lọ Lem - Lăng thục phân

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 3
      Editor: Natalie Pham


      "Hôm nay mấy giờ phải về?" Con ngựa chạy được nửa giờ, giọng của Phillip sau lưng vang lên.


      "Trước trời tối!" trả lời.


      "Thế kịp, chỗ hái nấm ở phía trước, cách đây xa."


      "Tốt!"


      biết phải xa như vậy.


      Khu rừng ma thuật này cực rộng, ở Pheromone, đây là gianh giới phía nam của nước Avignon với ba nước khác. Nếu có Lão Hắc Tước, mình nhất định có cách nào đến nơi xa như vậy.


      Lão Hắc Tước chạy được thời gian, địa hình bốn phía bắt đầu thay đổi... đường thẳng mà ngoặt vào trong rừng cây.


      ngoằn ngoèo lúc lâu, đột nhiên ở phía trước, xuất trước mặt họ là thung lũng.


      "Hí." Lão Hắc Tước dừng trước bờ suối, vẫy vẫy cái đầu rồi khịt mũi.


      Đây là nơi rất đẹp!


      Giữa khu rừng rậm có dòng suối chảy ngang, bên tay trái vách núi đen có thác nước to bằng cánh tay chảy xuống, tiếng nước chảy từ thác nước chảy xuống dòng suối trong trẻo, nghe thôi cũng cảm thấy mát rượi.


      Từng dòng nước chảy mặt suối, uốn lượn qua từng viên đá to , nên dù có bộ cũng dễ dàng vượt qua.


      con hươu cái mang theo hai nai con bên bờ suối uống nước, thấy bọn họ đến, lỗ tai chuyển động lộ ra vẻ cảnh giác, nhưng chạy trốn, cho thấy xung quanh đây chẳng có người đến mấy.


      "Nấm Xích Lam!"


      July đột nhiên nhìn thấy mấy điểm màu hồng cùng xanh lam bên rễ cây mục nát cạnh bờ suối bên kia.


      "Tôi dẫn đến nơi có nấm Xích Lam rồi mà." Phillip cười .


      từ lưng ngựa nhảy xuống, cầm cái giỏ rồi chạy vội về hướng bờ suối đối diện, ba con hươu hoảng sợ chạy vội vào rừng.


      Nấm Xích Lam rất thích sinh trưởng ở nơi ẩm ướt mát mẻ, ra thung lũng này cực kỳ khô nóng, chẳng hiểu sao chỗ này lại có nhiều như vậy.


      "Thung lũng mới vào mùa khô, mấy ngày trước nước chảy suối rất xiết, đến độ có thể khiến bị ngã đó. Nếu bây giờ hái, chỉ mấy ngày nữa thôi, nấm Xích Lam này cũng chết héo.” Phillip trả lời nghi ngờ trong lòng .


      "Tôi chưa bao thấy nấm Xích Lam nào lớn như vầy." vui vẻ tới bên cạnh rễ mục nát kia, hái nấm Xích Lam to bằng bàn tay.


      Phillip nhìn bận bụi như con ong mật , mỉm cười, xuống ngựa, để Lão Hắc Tước ăn cỏ chơi đùa mình. Ngồi xổm xuống bên cạnh dòng suối rửa mặt, rồi đến bóng râm, từ trong túi lấy ra quyển sách để đọc.


      "Phillip, Nhà ở đâu vậy?" July bên hái nấm bên nhìn .


      "Nhà tôi ở phía Đông của khu rừng ma thuật, ngược hướng về phía nhà ." Đại khái so sánh chút.


      gật đầu.


      "July" Đột nhiên để quyển sách xuống, nghiêm túc dặn dò : " bé xinh đẹp, lần sau đừng có như hôm nay, dễ dàng theo người lạ vào trong rừng sâu, biết chưa?"


      phồng mồm trợn má.


      "Tôi chả phải là người dễ dãi theo người khác đâu, tôi biết phải người xấu. Nếu đổi thành người khác, tôi chẳng theo bọn họ."


      "Làm sao biết tôi phải người xấu chứ?" buồn cười .


      "Chỉ là cảm thấy thôi!" Tiểu nương rất bướng bỉnh.


      "Được rồi, dù sao hiểu ý tôi là được rồi." quay đầu tiếp tục đọc sách.


      Cách dòng suối, nhìn cao quý xa vời với kịp.


      " đọc sách gì vậy?" hỏi.


      "Sách có liên quan đến thực vật."


      " thích thực vật sao?" tò mò hỏi.


      "Đây phải sách về thực vật bình thường, mà những thực vật có liên quan đến thuốc." mỉm cười, từ phía bên này dòng suối, giơ tấm hình trong sách lên cho xem.


      Giấy của quyển sách này rất mới, chỉ có vài vết nhăn, cho thấy hay bị người lật xem. mặt giấy cạnh dòng chữ có số bức tranh, mỗi hình ảnh đó đều là bức hình trồng trọt, trông rất tinh tế, giống hệt đồ .


      lật trang cho xem, có số hình cây toàn là gốc, số toàn lá, hoa, thích quá liền giơ tay chạm vào giấy.


      "Cây này dùng để làm gì?"


      "Đây là cây hoa vong hồn. Hoa của nó có mùi rất nồng, có thể dùng làm nước hoa, còn chất dịch lá của nó có công hiệu gây tê rất tốt."


      "Gây tê?"


      "Đúng, lúc bị thương, uống chất lỏng lá cây này, làm người ta còn cảm giác đau. Nhưng chất dịch đó được dùng quá nhiều, nếu khiến bệnh nhân rơi vào tình trạng hôn mê, thậm chí còn làm tim ngừng đập." Phải ràng, nếu bị thương lại ăn bậy bạ.


      " có xem hiểu những kí tự này sao?" hâm mộ .


      " biết chữ?" Phillip ngạc nhiên.


      lắc đầu.


      Đúng rồi, dân chúng ở thời đại này, hầu như biết chữ, nhất là nữ giới.


      " dạy tôi được ?" Vừa xong, lập tức đỏ mặt.


      July, mày đúng là đứa được voi đòi tiên! Người ta bỏ ra ngày đưa mày hái nấm xích lam!


      "Tôi chỉ thuận miệng thôi, đừng tưởng !" vội vã xua tay.


      Phillip nhìn khuôn mặt ngượng ngùng, trong lòng liền mềm nhũn.


      "Được, nếu trong tương lai còn có cơ hội, tôi dạy ."


      July cúi đầu gãi gãi đôi má, làm mặt dính ít bùn.


      Á, bây giờ biết làm thế nào có thể khiến khuôn mặt xinh đẹp này như con mèo rồi


      "Y ── y ── y ── "


      Đột nhiên cánh rừng phía sau bọn họ truyền tới tiếng kêu bén nhọn. July sợ hãi, hai người cùng nhau nhìn về phía phát ra thanh.


      "Y ── y ── y ── "


      "Tiếng gì vậy?"


      "Là tiếng con hươu." Phillip nghe xong ra.


      vào trong cánh rừng, trong lòng July sợ hãi, vội vàng bám sau lưng .


      Hóa ra là ba mẹ con hươu mới uống nước ở bên bờ suối vừa nãy, trong đó có con nai ở mặt đất liều mạng giãy dụa, hình như chân sau bị mắc kẹt vào cái gì đó.


      Hươu mẹ ở bên cạnh sợ hãi rít gào, ngừng dùng miệng kéo con mình ra, tuy nhiên chẳng thể nào kéo con mình lên được, con nai còn lại hốt hoàng đứng bên xem.


      Thấy hình dáng khổng lồ tiếp cận bọn nó, vừa sợ hãi vừa khẩn trương, che chở con mình, hung ác nhìn về phía hai người họ.


      Từ góc độ này, Phillip thể nhìn con nai kia bị vướng vào cái gì.


      "Phải đưa hươu mẹ ra chỗ khác mới được." lẩm bẩm.


      "Để tôi." July xung phong nhận việc.


      "Đừng nghịch ngợm!" chế trụ tay ."Sức đôi chân hươu mạnh hơn sức người rất nhiều, bằng nó đâu."


      Rất nhiều người tưởng hươu hiền lành, chình vì thế kết quả bị hươu làm bị thương.


      "Nếu phải làm sao giờ? Con nai kia đáng thương.” July cắn môi dưới.


      Phillip huýt sao cái, kêu Lão Hắc Tước lại đây.


      Con ngựa đen cường tráng nhảy từ dòng suối, chạy nhanh như gió đến bên cạnh chủ nhân.


      Phillip áy náy nhìn hươu mẹ cái, sau đó vỗ vào cổ con ngựa.


      "Lão Hắc Tước, cẩn thận tý, đưa nó ra xa nhé."


      Con ngựa đực này 7 tuổi rồi, nên to gấp đôi con hươu. Lão Hắc Tước rung đùi đắc ý, hai móng cào xuống đất phía trước mấy cái, phun hơi về phía con hươu.


      "Y ──" Con hươu cái hoảng sợ thét chói tai, lùi về phía sau.


      Con nai con đứng bên thấy mẹ bị bức bách, cũng phát ra tiếng kêu chói tai, cùng lúc cảm thấy bọn họ như người xấu muốn cướp con nai con kia.


      Hươu cái thể mang theo nai con còn lại chạy đoạn ngắn, Lão Hắc Tước mình trông trừng, cho chúng lại gần.


      " có thể để ý đến hai con hươu kia, để chúng chạy về đây được ?" với July.


      "Được!" đứng cùng Lão Hắc Tước, chú ý hươu cái, nhưng hầu hết lực chú ý lại đặt người .


      Nai con bị kẹt ngừng kêu thét "Y ── y ── y ──".


      "Xuỵt, xuỵt." Phillip lo lắng nó càng giãy dụa vết thương càng nghiêm trọng, cởi áo sơmi cùng áo khoác da bên ngoài ra, bọc đầu con nai con lại." lại đây, giúp tôi đè nó lại."


      July thấy thế, vội vàng làm theo chỉ thị của , ổn định con nai. chung nai con cũng mệt mỏi, lúc đầu còn giãy dụa về sau cũng bình tĩnh lại, ở dưới áo sơmi truyền ra tiểng thở hổn hển của nó.


      Phillip băng bó chân sau của nó cùng số lá cây, trong lòng trầm xuống.


      cái bẫy thú ở lưng con nai.


      Bẫy thú vô cùng han gỉ, ngay cả mấy cái dao nhọn cũng rất han gỉ. Chiếc bẫy kiểu này hay được thợ săn dùng cách đây rất lâu về trước, về sau bị thu hồi lại, chắc chiếc bẫy này bị lá cây bao chùm, con nai này bậy bạ giẫm phải.


      "Vết thương của nó có nghiêm trọng ? có thể cứu nó ?" July vội hỏi.


      nhìn ánh mắt lo lắng của , chần chờ chút.


      chần chừ này làm lo lắng.


      " thể cứu nó sao? Tuổi nó còn như vậy, mẹ con nó đáng thương..."


      "Y ──" hươu cái ở chỗ xa đau lòng kêu lên.


      "July, chân khó có thể chữa khỏi, mà con nai thiếu chân sống trong rừng chẳng có cơ hội gì cả." Cho dù có khả năng cứu, cũng có nghĩa chỉ cần băng bó là sao cả.


      Vết thương của nó cần sát trùng, bôi thuốc, chăm sóc cẩn thận, chỉ cần vết thương bị nhiễm trùng. Cho dù miệng vết thương khép lại, gân bắp thịt bị gãy vỡ, chẳng khác bị thiếu chân là mấy. Ở nơi này giúp nó làm phẫu thuật.


      Bây giờ cách tốt nhất, là kết thúc đau khổ của nó.


      Nhưng là, nhìn ánh mắt cầu xin của , dù thế nào thể kết thúc mạng con nai này trước mặt .


      "Chân của nó có thể được chữa, phải học về thuốc chữa bệnh sao? chừng có thể tìm cây thuốc chữa cho nó đó!" vội vàng mà .


      Phillip nhìn con nai thở khẽ trong , tư thế ôm nai con như hươu cái bảo hộ nó.


      " ở đây chờ tôi." thở dài, ra.


      July đợi lát, ra con nai có ý đồ giãy dụa, nhàng hát lên. biết có phải con nai mệt hay tiếng hát giúp, nai con dần dần bình tĩnh lại.


      Lão Hắc Tước ở sau lưng kiên nhẫn mà hí lên, có phân phó của chủ nhân, nó dám rời .


      lát sau, Phillip trở lại, trong lòng ôm đống lá cây. Trong đó có loại cây mới nhìn thấy trong sách, đây là lá cây "Gây tê".


      tìm nắm to bằng hòn đó, nhặt lên cục đá, sau đó giã chiếc lá đó thành bùn xanh xanh.


      "Trước hết tôi phải giữa chặt nó, để dỡ cái bẫy ra. Nếu nó chịu uống thuốc, chúng ta chả có biện pháp gì cả, phải ngay lập tức giải quyết nó, giảm bớt thống khổ của nó, hiểu chưa?"


      "Nó ăn !" July nhanh chóng .


      khẽ thở dài, xốc góc của áo sơmi lên, bốc ít lá cây giã thành bùn, để gần miệng nó.


      July lại giọng hát. đưa bùn thuốc gần miệng nó, nai con nhe răng muốn căn người, vừa vặn ăn bùn thuốc xanh đó.


      "Xuỵt, xuỵt." nhàng vỗ về, tiếp tục hát, tay lấy ít bùn thuốc xanh từ từ để gần miệng con nai.


      Cuối cùng cũng đút nó ăn xong đống bùn thuốc đó.


      Phillip ngồi xổm xuống, chờ hiệu lực của thuốc.


      Trước đây chưa dùng loại lá cây làm thuốc gây tê, xác định được dược liệu của nó duy trì được bao lâu.


      lát sau, bốn chân của nó mềm xuống.


      nghiên cứu cấu tạo chiếc bẫy, tháo từng đầu nhọn, nó cũng phản ứng, lúc sau bẫy thú văng ra.


      July ôm con nai con cũng chấn động chút.


      nâng chân con nai con kia lên kiểm tra. Tin tốt là mặc dù bẫy thú quá gỉ, khiến xương cốt bị thương nhưng đến nỗi nghiêm trọng, có thể chữa được, nhưng tin xấu là do chiếc bẫy kia quá gỉ nên nhất định bị nhiễm trùng.


      trầm ngâm lúc lâu, July chăm chú nhìn , chỉ sợ nghe bất kỳ tin tức xấu từ .

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 4
      Editor: Natalie Pham


      quay lại bờ bên kia đên lấy túi xách, sau đó trở về lau rửa sát trùng vết thương cho nai con, sau đó bôi lưng nó ít thuốc giảm đau, tiếp theo xé tay áo mình làm vải băng bó vết thương cho nai con, sau khi băng bó cho nai con.


      " hái xong nấm xích lam chưa?"


      "Hả?" July sửng sốt.


      "Nấm xích lam, hái xong chưa?" kiên nhẫn lại lần nữa.


      "Á, gần đủ rồi." liên quan gì đến nấm xích lam chứ?


      "Nó bị thương thế này nên có khả năng thả nó được, nếu nó nhất định chết, tôi phải mang nó về nhà để chăm sóc, nếu hái xong rồi, chúng ta lên đường rời luôn.”


      "Cho nên, nó có thể sống?" Hai mắt July sáng ngời.


      "Tôi chắc chắn cho lắm, chỉ có thể cố gắng... Vết thương cần xử lý thêm bước nữa, dù bảo trụ được chân cho nó, nhưng miệng vết thương mà bị nhiễm trùng khả năng cũng cao.” Phillip muốn cho quá nhiều kỳ vọng.


      " sao, chỉ cần có cơ hội là tốt rồi." Nàng vui vẻ muốn ôm con nai.


      Tuy nhiên nai con chả tẹo nào, sức tiểu nương như có thể ôm được. Phillip chủ động qua.


      “ Để tôi.”


      Lúc này mới phát ra, cởi trần...


      Dường như những đường cong của cơ bắp cơ thể lên, tuy gầy nhưng lại cho người khác cảm giác hề yếu kém.


      Mặt đỏ lên, nhanh chóng chạy theo rời .


      Phillip huýt sáo, lão Hắc Tước chạy tới, đưa con nai lên lưng ngựa, sau đó nhặt áo sơ mi thiếu cánh tay cùng với áo khoác để mặc lại.


      " ngồi sau lưng tôi." chỉ thị.


      Ngồi sau lưng, chẳng phải ôm sao?


      "Được." July lệnh cho mình phải giữ biểu cảm bình tĩnh.


      phóng lên ngựa trước rồi quay lại kéo lên. July nghĩ đến cái gì, quay đầu đến chỗ bầy thú, cầm lấy cành cây quấn hai vòng, khiến bẫy thú đóng sập lại tiếng.


      Á, sao mình lại quên chuyện quan trọng như vậy chứ. bé này cẩn thận!


      "Y ──" hươu cái cùng nai con xa xa gào thét.


      "Ngươi cần đau khổ, chúng tôi mang nó về để chữa trị! Khi nó lành, chúng tôi lại đưa nó về tìm ngươi." July cố gắng báo cáo lại cho hươu mẹ.


      Phillip mỉm cười.


      July chạy nhanh đến bên ngựa, nắm chặt tay , phóng lên ngựa ngồi đằng sau .


      "Giá!" kéo dây cương ngựa, lui lại để chuẩn bị chạy.


      đến ngã ba là được nửa đường, July chủ động đề nghị.


      "Phillip, cho tôi xuống đây , từ đây tôi có thể tự về, mau đưa nai con về nhanh còn trị liệu cho nó nữa."


      hơi lưỡng lự."Từ đây về nhà mất bao lâu?"


      " lâu lắm, trước trời tối tôi nhất định đến thị trấn, cần lo cho tôi đâu."


      nghĩ rồi gật đầu.


      “Được, tôi đưa nó về, vài ngày nữa báo cho biết tình trạng của nó.” Nếu nhất định phải làm theo đạo lý, ít nhất làm trước mặt .


      "Tốt." giúp xuống ngựa, đến phía trước sờ đầu con nai ."Cố lên! Vài ngày nữa tao lại được nhìn thấy mày rồi, Phillip, biết bác sĩ có thể chữa trị cho nó sao?"


      mỉm cười.


      "Tôi chính là bác sĩ." Nghề nghiệp của là bác sĩ thú y, nhưng ở thời đại này còn thiếu nhiều thiết bị, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.


      "Phillip, là giỏi! tại sao cái gì cũng biết vậy?" July lộ ra vẻ mặt hâm mộ.


      mỉm cười đáp, muốn thúc ngựa , đột nhiên thay đổi đầu lão Hắc Tước.


      "July?"


      "Cái gì?"


      "Có phải đến thị trấn phải đường bên kia thông qua cánh rừng, còn có cây cột nữa đúng ?"


      "Đúng rồi, cây cột kia dành cho khách qua đường, chỗ nghỉ chân cung cấp đồ ăn thức uống cho ngựa trong lúc vào thị trấn ."


      "Chính là chỗ đó." cưỡi lão Hắc Tước quay lại nửa vòng."Tôi hay vào thị trấn, nhưng bù lại người hầu nhà tôi ngày nào cũng vào thị trấn để lấy hàng. Nếu có việc tìm tôi, dùng vôi vẽ lên đầu gỗ hình nấm xích lam, người hầu tôi thấy về báo cho tôi biết, cứ tầm trưa cách ngày chúng ta gặp nhau ở ngã ba! Như hôm nay."


      "Được." July cười tươi như hoa, vui vẻ chạy .


      Phillip nở nụ cười, quay đầu thúc ngựa .


      Chạy thẳng mạch về pháo đài, gã sai vặt muốn qua tiếp dây cương, lắp bắp kinh hãi khi thấy con nai con hấp hối.


      Lúc này nai con từ từ tỉnh lại, đầu cùng chân bắt đầu co rúm lại. Phillip ôm lấy nai con, về phía căn phòng chuyên chăm sóc ngựa con.


      "Điện hạ, điện hạ." Gã sai vặt vội vàng theo.


      "Còn căn phòng trống nào ?"


      Gã sai vặt dẫn tới căn phòng ở giữa. Căn phòng này có 4 con ngựa con được chăm sóc, ngựa con nghe thấy tiếng động, tò mò ngó mặt ra khỏi hàng rào để dò xét.


      "Trời ơi, Vương tử của tôi đây rồi! Ngài hồi cung rồi, sao còn chưa thay quần áo, bất cứ lúc nào bữa tối cũng có thể bắt đầu." lỗ tai Andrew rất nhạy cảm, nghe thấy tiếng lộc cộc mà tới đây.


      "Vừa mới về! ông vè phòng giúp tôi lấy mấy thứ này ── "


      cho Andrew biết cần những cái gì, và cất nó ở đâu.


      Chỉ chốc lát sau, những thứ cần đều được đưa tới, trước tiên lấy từ trong túi chữa bệnh mà Andrew nhờ thợ rèn chế tạo ra chiếc dao sắc bén, sau đó lấy ít lá gây tê từ trong túi được phơi khô lúc trước.


      Gã sai vặt bê chậu nước nóng vào, dùng nước nóng để khử trùng vi khuản dao cùng kim châm, rồi ngâm lá gây mê vào đó cho mềm nát ra.


      Chỉ trong chốc lát, nai con lại lâm vào giấc ngủ.


      Andrew cùng gã sai vặt ở bên nhìn vương tử của bọn họ chỉ mới 14 tuổi mà có nhưng thao tác linh hoạt, rửa sạch vết thương, dùng kim châm khâu lại miệng vết thương lại ── hai mắt Andrew nhìn thấy, thiếu chút bị dọa ngất, may mắn gã sai vặt đỡ ông── lại thoa lên đó ít thuốc, cuối cùng dùng vải băng bó vết thương đó lại.


      "Đó Vải ren của hoàng hậu!" Andrew phát "Băng gạc" được dùng là cái gì, thầm đau lòng.


      Ở thời đại này vải ren vô cùng quý giá, chỉ có hoàng gia mới được dùng "Băng gạc" tốt như thế. Nhưng lúc này vải ren chắc chắn như cũ, khác với vải tơ tằm thời hiên đại, cảm thấy khá giống với băng gạc.


      Sau khi xử lý mọi việc xong, thừa dịp con nai con vẫn còn mê mang, lấy ra ít thuốc giảm đau, cho vào miệng nó.


      Trước mắt khả năng của chỉ có vậy.


      Phía sau rất yên ắng, ngạc nhiên quay lại.


      Thấy hoàng hậu sang trọng quý phái khoanh tay nhìn . Khi ánh mắt chạm tới, ánh mắt lo lắng của bà liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt thương.


      "Phillip." Bà vén làn váy lên, đến bên cạnh con, nghiêng người hôn lên tóc mai .


      "Mẫu hậu, nơi này có máu cùng với nước, quá bẩn, mẹ về cung trước , chốc nữa con về." vội vàng .


      Hoàng hậu chỉ mỉm cười.


      Hoàng hậu là người phụ nữ tóc vàng mắt xanh xinh đẹp tao nhã nhất mà từng gặp, trang phục của bà được thêu hình cây cỏ hoa lá bằng từng sợi kim óng ánh khiến bà như cây liễu trong gió, tinh tế cao quý làm người ta dám nhìn gần.


      Rất nhiều lần khi hoàng hậu tưởng chú ý, thấy ánh mắt đau buồn nhàn nhạt trong mắt bà.


      biết hoàng hậu có hay cảm nhận được con trai bà thay đổi. hay có lẽ bản năng của người mẹ, chắc do nghĩ nhiều, tóm lại khi đối mặt với hoàng hậu, chẳng thể nào dễ chịu giống như lúc đối mặt với quốc vương.


      Tuy hoàng hậu đối xử với , cũng như người mẹ bình thường đối đãi với chính đứa con mình sinh, chẳng có gì khác cả..


      "Để ta với hoàng tử ở riêng chút." Tiếng Hoàng hậu vang lên.


      Andrew và gã sai vặt khom người lui ra ngoài.


      Hoàng hậu vén làn váy lên, chẳng để ý đến bẩn thủi mà ngồi lên chiếc ghế .


      Ngón tay dài thon trắng trẻo nhàng sờ con nai nhắm mắt, lưng bị băng bó, trông rất đáng thương.


      "Con làm rất tốt! Sao con có thể làm được vậy ?" bà mỉm cười nhìn về phía .


      Phillip có chút kỳ quái.


      "Con đọc sách."


      "Ừm." Hoàng hậu mỉm cười nhàng.


      Được lúc sau, hai mẹ con đều chuyện.


      "Ta biết..." Hoàng hậu nhìn nai con, khẽ thở dài."Ta biết sau khi khỏi bệnh nặng lúc 7 tuổi, con thay đổi. Cơ thể con như ngọn lửa nóng rực thiêu đốt vậy, ta biết con còn như vậy, phải trải qua cửa ải lớn đó là giữa gianh giới sống và cái chết, nên ánh mắt của con nhìn việc cũng khác.”


      "Mẫu thân..." hắng giọng.


      " sao, " hoàng hậu dịu dàng đè tay lên đầu gối."Ta thà để sinh mệnh của con ngọn lửa đó, cũng muốn nhìn con hấp hối.”


      "Mẫu thân, con đáp ứng với phụ vương..."


      Hoàng hậu nhàng lắc đầu, nhìn âu yếm."Ta biết, phụ vương của con từng qua với ta. Trước khi trưởng thành cố gắng ở bên cạnh bầu bạn với ta."


      Phillip rũ ánh mắt xuống chăm chú nhìn con nai, .


      "Đương nhiên ta hy vọng con lại cạnh ta, nhưng nếu thực con có cái gì muốn nhìn, nghe, làm chuyện, cứ ! Ta muốn về sau con lại hối tiếc cái gì cả." Hoàng hậu nghiêng người, hôn lên đỉnh đầu .


      Trong lòng dâng lên cảm giác tội ác.


      Bị nhốt trong cơ thể của cậu bé 14 tuổi, đánh cắp sinh mệnh của đứa bé bình thường, mà ba vẫn như cũ thương đứa “con” có linh hồn khác.


      áp lực tâm lý này, luôn khiến có cảm giác muốn chạy trốn.


      "Mẫu hậu, mấy nơi gần hoàng cung có rất nhiều nơi thú vị, con phải cần rất nhiều thời gian để thám hiểm, mẹ đừng vội đuổi con ." hít sâu chút.


      Hoàng hậu ngừng lại chút, khẽ mỉm cười.


      "Được, bữa tối cũng bắt đầu, nhanh về tắm rửa , thay quần áo, đừng để phụ vương con phải chờ."


      Nội quy trong Hoàng gia, bữa tối mỗi ngày đều là trường hợp chính thức, nên phải ăn mặc chỉnh tề.


      nắm tay hoàng hậu cùng nhau đứng lên, ra bên ngoài, với Andrew dọn dẹp mọi việc trong này xong, đưa lại về phòng .


      Hoàng hậu nhìn về phía con trai bà. biết khi nào, tiểu tử gầy yếu ngày nào cao hơn bà rồi.


      Bà than tiếng, kéo tay con tra, cùng nhau trở về cung.


    3. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Tác giả viết tốt quá.

    4. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 5
      Editor: Natalie Pham


      Bốn năm sau


      Còn chưa mở mắt, mỉm cười.


      Hít sâu hương thơm của cây cỏ lan tỏa trong, cảm giác mát mẻ hồi tưởng lại những kỷ niệm cũ, chiếc điều hòa vẫn phun ra hơi lạnh .


      Mi mắt khẽ động, từ từ mở ra.


      Kenji. Thomrson từ giường bệnh ngồi dậy.


      Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh cùng bốn bức tường màu trắng, ngoài cửa sổ là ánh sáng mông lung của ánh trăng.


      Chẳng có màu sắc gì ngoài màu trắng.


      Nhìn về tủ đầu giường, cốc nước được đặt đó. theo bản năng vươn tay cầm lấy rồi uống hớp, lật chiếc chăn ra rồi xuống giường.


      "Hạ sĩ Thomrson." tiếng từ trong hư vô vang lại đây.


      Lần này phát tiếng này gần giống như giọng nữ, tuy chi tiết này quan trọng.


      "Ngươi đưa tôi chở về là có chuyện gì?"


      Giọng nhu hòa kia cất tiếng cười."Xin lỗi, đáng nhẽ ra tôi nên quấy rầy cậu nhưng do có số chuyện thay đổi."


      "Thay đổi cái gì? Tôi có thể quay về thế giới của tôi sao?"


      ", cậu chết." thanh kia mang theo áy náy.


      khi như vậy, thay đổi kia chẳng là gì cả.


      "Ngươi cần tôi giúp gì?" Mặt biểu cảm .


      Tiếng than tiếng: "Hạ sĩ Thomrson, lúc trước chúng tôi quăng cậu vào thế giới cổ tích, với mong muốn cậu thay đổi vận mệnh của người khác, khiến quỹ đạo của sinh mệnh này có nhiều thay đổi bất thường..."


      "Ít nhất ngươi cũng thừa nhận là 'Quăng'." ngắt lời thanh kia.


      "Cậu hài lòng với cơ hội sống lại lần này sao?" thanh kia ngạc nhiên .


      "Quên , dù sao chẳng có gì khác biệt. Ngươi muốn cái gì?" Kenji ngừng lại chút, thở dài hỏi.


      "Vốn dĩ chúng tôi tận lực giảm tiếp xúc với cậu ở mức thấp nhất, để làm ảnh hưởng đến phát triển của cậu, nhưng gần đây có ít biến hóa khiến chúng tôi quan tâm hơn."


      'Các ngươi' là ai?"


      thanh kia ."Duy trì toàn bộ an bình của con người."


      "Thượng đế?"


      Giọng kia cười rộ lên."Thần chỉ là khái niệm thôi, có điều, cậu có thể coi tôi chúng là thần, tinh linh hoặc pháp sư."


      "Được rồi! Sau đó?" trở lại giường bệnh rồi ngồi xuống, cầm lấy chén nước kia tiếp tục uống.


      đánh giá bàn tay mình: cánh tay màu đồng, dáng người cao nhưng rắn chắc, cơ bắp rắn chắc. A! Đây là cơ thể cũ của !


      "Ban đầu hẳn là biết 'hoàng tử Phillip vương tử' kia, nhưng do vận mệnh cả hai đan xen vào nhau."


      "Vốn dĩ tôi phải Phillip." ngắn gọn."Trước khi các ngươi đưa bất cứ ai đó vào trong thế giới khác, ít nhất cũng nên chuẩn bị trước số thay đổi bất chợt mà ai đoán được."


      "Được rồi, tôi hiểu." thanh kia bị những lời khiến cho xấu hổ."Chúng tôi cũng đoán trước được quỹ đạo vận mệnh của cậu thay đổi, nhưng chúng tôi chỉ có thể tiếp nhận biến đổi này ở mức độ vừa phải. Nếu mức thay đổi này lớn, chúng tôi cố gắng hết mình khiến nó vào phương hướng nhất định"


      "Kế hoạch của các người như thế nào?" lãnh đạm hỏi.


      "Cái này tôi thể cho cậu biết được, nếu cậu biết hết mọi việc. Tóm lại, theo quy tắc ban đầu của hội là hạn chế tiếp xúc với cậu. về phần phát dinh ra thay đổi, chúng tôi cố gắng khống chế trong tầm kiểm soát, chúng ta tận lực đưa vào vào quỹ đạo. Cái khác, chỉ có thể để theo tự nhiên."


      Biết mình sống nhờ người khác "Có thể khống chế trong phạm vi", cảm giác chả tốt tý gì, Kenji hừ lạnh tiếng.


      "Chúng tôi chỉ muốn báo cho cậu biết điều này, hơn nữa... Nếu có khả năng, cậu làm ơn cố gắng hòa nhập với cuộc sống mới để phù hợp với cách thức sinh hoạt trong xã hội đó được ?"


      " phải ngươi chỉ bảo tôi cần làm bác sĩ thú y nữa, sao tự dưng cái vẻ kinh người như vậy “Tương lai trời có chim sắt bay, ngựa sắt chạy nhanh hơn ngựa” phải sao?"


      Thanh kia ho tiếng." sai biệt lắm là như vậy."


      "... tôi cố gắng."


      "Cám ơn cậu."


      Cảm thấy bực tường bốn phía nhạt dần, chắc là lại quay về thế giời của Phillip, Kenji vội vàng .


      "Chờ chút! Ngươi có cho tôi biết tình hình của Khải Nhã như thế nào rồi ?"


      " ấy... ra có xa xôi nhưng trong tưởng tượng của đâu." thanh cẩn thận tìm từ thích hợp để .


      "Có ý tứ gì?"


      "Cái này rất khó giải thích." thanh kia từ từ : "Tóm lại, khoảng cách ấy ở có xa đâu, chỉ là hai người vĩnh viên thể cùng nhau tồn tại trong cùng gian mà thôi, như vậy mới an toàn cho mọi người."


      Đúng ra là “bọn họ” an toàn mới đúng?


      "Ít ra người cũng nên cho tôi biết Khải Nhã làm nhiệm bị gì?"


      " ấy có nhiệm vụ như cậu ── các ngươi đều xử lý hoàn cảnh thay đổi mà khiên tính cách nhân vật trở nên mất câ bằng.” thanh kia nở nụ cười. “Tóm lại, tôi rất vui vì thấy cậu vẫn khở mạnh, hạ sĩ Thomrson hạ sĩ, có duyên gặp lại, tạm biệt."


      Bỗng chốc trong đầu trắng xóa, cả người bất tỉnh hôn mê.


      khí cuối thu, đám mây ban ngày màu xanh, ở góc khác trong rừng rậm truyền ra tiếng suối chảy róc rách cùng với tiếng nhạc trong trẻo.


      bãi cỏ sườn núi, ánh nắng mặt trời trải dài toàn bộ hoa cỏ tạo thành màu lam nhạt, lá cây màu xanh lục có hình trái tim.


      Cây này được gọi là nhạc tử, từng quả cây rất bé có màu vàng nhạt, nếu phơi khô trở lên cứng, toát ra mùi hương dễ chịu, rất nhiều người con lấy nó xiên thành vòng hoặc lắc để đeo, khi đeo lên ngươi có mùi rất thơm, chính vì vậy giá bán của nó khá đắt.


      Trong lúc đó có thân ảnh điệu qua đám lá cây xanh lục đó, cẩn thận đẩy từng chiếc lá để tìm quả, mấy sợi tóc màu nâu trượt ra bên ngoài, dính .


      Trong khoảng trống, có thanh niên luyện kiếm, cậu luyện tập. cố áo dài màu vàng được lấy sợi dây ghim lên, mồ hôi rơi theo từng động tác của mà rơi xuống.


      Gần đó có con ngựa đen thảnh thơi ăn cỏ, bên nó có chú nai con thân thiệt dụi lên cạnh sườn nó. Con ngựa đen kia thường cúi xuống phì vào đầu con nai kia mấy lần, nhưng có đuổi con nai .


      Nếu là mùa hè, có mấy cây cổ thu sườn núi che chắc cAnh bị nóng đến bỏng ra, nhưng bây giờ là mùa thu lại sau giờ trưa nên cực kỳ là thoải mái.


      Juy m16 tuổi dừng lại, lau mồ hôi trán, nhìn con hươu kia.


      Mehdi phun hơi , hướng về dụi.


      "Chỉ có ngựa mới phun hơi còn hươu ! Ngươi bị con ngựa đen kia dạy hư rồi." July cười .


      thực tế "Lão Hắc Tước" có già, kiên trì giúp nó đổi tên thành "Đại Hắc Tước", về sau kêu nhiều quá, ngay cả chủ nhân của nó cũng gọi theo.


      Bây giờ Phillip 18 tuổi, ngừng lại, nhặt chiếc khăn dưới đất lên để lau mồ hôi, tóc vàng cùng răng trắng giống nhau lóe sáng.


      "Cái này còn chưa tính, có lần Mehdi còn muốn học theo Đại Hắc Tước hí, khiên gã sai vặt sợ chết khiếp tưởng nó bị bệnh."


      "bên ngoài nó là con hươu nhưng bên trong lại là con ngựa?" July thở dài hái đóa hoa đưa cho nó, Mehdi khoái trá ăn luôn.


      Năm đó sau khi Mehdi khỏi, bọn họ từng thử bắt nó thả lại chỗ cũ, nhưng hươu cái luôn luôn xuất . Về sau Phillip thử thả vài lần, tiểu tử này có hang hái, vài ngày sau bọn họ quay lại xem, nó vẫn ở chỗ cũ, run rẩy, thấy bọn họ liền kêu gào.


      July lập tức ôm nó khóc, thực trông hai đứa như hai đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi vậy.


      Cuối cùng đầu hàng, nhận mệnh đem nó về nhà nuôi.


      Ngay từ đầu Mehdi nhìn thấy Đại Hắc Tước có bốn chân, nó liền nhận Đại Hắc Tước là họ hàng, từ nay về sau hươu học theo Đại Hắc Tước trở thành ngựa ra ngựa, mà hươu cũng ra hươu, khiến người ra dở khóc dở cười.


      " muốn uống nước ?" July ngồi lên tảng đá, từ trong giỏ lấy ra chiếc bình sứ.


      "Tôi có rồi." từ trong túi màu nâu yên Đại Hắc Tước móc ra chiếc lọ màu nâu, ngửa đầu uống hớp.


      "... Lần này bao lâu." chần chờ mở miệng.


      "ừm, tôi cùng hai thầy dạy kiếm thuật tham gia đại hội kiếm thuật ở phía bắc Phật Cương, đường du lịch xung quanh chút." gật đầu .


      Bắc Phật Cương là địa bàn của đất nước phía bắc, chuyến phải mất đến 2 tuần, nhưng lần này mất 3 tháng.


      ra những năm gần đây, thời gian càng ngày càng dài.


      Có khi muốn gặp , lưu lại ký hiệu lên thân cột gỗ trước của thị trấn, ở thôn trấn khẩu đầu gỗ cột lưu ký hiệu, cách ngày tôi tớ nhà đến đưa mới biết .


      Tất cả tôi tớ của đều biết là bạn của , nên đối xử với phi thường lịch . Đại đa số là tìm lý do để gặp mà thôi, sĩ nhiên muốn người hầu đưa làm gì cơ chứ.


      Vài lần có người đàn ông béo ục ịch đến đưa , ông ta tên là Andrew, chuyện hai lần mới biết Andrew là người hầu thân cận nhìn từ bé lớn lên; có khi có vài người hầu lạ mặt đến, chỉ biết Andrew ra ngoài cùng chủ nhân.


      "Andrew lần này cũng cùng sao?"


      "ông ta theo tôi hơn tháng, tôi bị ông ta lải nhải, nên dứt khoát đuổi ông ta về quê lấy cớ cho ông ta thăm người thân.”


      "Ồ..." gật đầu. Andrew qua năm đó ông ta cùng mẹ của Phillip xuất giá đến vương quốc Pheromone, ra chẳng có người thân nào.


      "Tiếp đó tôi muốn Vire, nghe nơi đó thủy tinh rất nổi tiếng, nếu có cơ hội mua ít trang sức về cho ."


      "Chừng nào muốn ?" vội vã hỏi.


      "Ước chừng bảy ngày sau! muốn tôi mang giúp gì cho à?" Phillip nhìn .


      phải đồ ngốc, tự nhiên nhìn ra gia cảnh July giàu có. từng ám chỉ qua có thể giúp đỡ ít, nhưng vẻ mặt bị thương của July khiến nhận ra mình hơi lỗ mãng.


      Sau đo bao giờ nhắc đến chuyện tiền bạc nữa, nhiều lắm khi du lịch quay về, mang ít vật nho mà con thích tặng .


      Ngẫm lại thú vị, người bạn tốt nhất của trong thế giời lại là 16 tuổi, mà bé này, càng lớn càng xinh đẹp! nhìn bề ngoài như hoa của mỉm cười.


      July lại cười nổi.


      Mehdi tới, miệng cố gắng dụi dụi vào bàn tay cho nó ăn tiếp, July thấy phiền liền hái cành hoa lam đưa cho nó, đẩy nó ra chit.


      "Phillip..." mở miệng.


      "Chuyện gì?" cảm thấy hơi khác, chậm rãi đến trước mặt , ngồi xổm xuống.


      July nhìn vào đôi mắt xanh của .


      tuấn tú của khiến đau lòng.


      "Sau khi trở về, tôi có khả năng còn ở đây nữa." hít hơi sâu, gian nan : "Mẹ của tôi... bà ấy quen biết người đàn ông, ppng ta muốn cưới mẹ tôi, cho nên... Chúng tôi đều phải chuyển nhà theo."
      Paru, myuyen, nước mắt của quỷ3 others thích bài này.

    5. tuyệt sắc đại yêu nữ

      tuyệt sắc đại yêu nữ Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      71
      :yoyo52:rất hay. hóng chap ms

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :