1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô bé lọ lem của tổng giám đốc bá đạo - Lạc Vi Nhi (166 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883
      Chương 3 : Ngược luyến tình thâm 3

      Từ quen biết đến hiểu nhau, từ hiểu nhau đến nhau, tất cả phát triển là tự nhiên, thậm chí ngay cả Cốc Điệp cũng thể tin được chính lại người lý trí như vậy.


      Bất chấp tất cả chia tay cùng bạn trai, v hn m thi học, đến ở trong biệt thự của , chỉ vì thích bộ dạng của .


      Vậy mà, hạnh phúc ngắn ngủi.


      Ngắn ngủi đến còn chả kịp biết được, nó cũng biến mất . . . . . .





      Mùi thuc gay mũi, chung quanh mu trng, nh mặt trời m p cũng rt cuộc khng m p đợc lòng của c.


      Cc Điệp nằm ở giường bệnh, vừa nhớ lại quá khứ của mình và , vừa chảy nước mắt thấm ướt đệm giường trắng như tuyết.


      Lúc này, cửa phòng bệnh két tiếng, được mở ra, bác sĩ nam mặc áo dài màu trắng vào.


      "Ai ——" khi bác sĩ thấy Cốc Điệp thầm, mặt tỏ vẻ gì khóc sụt sùi lần nữa, cũng nhịn được thở dài : "Như tốt nỗi."


      Cốc Điệp để ý đến, vẫn đắm chìm trong bi thống của mình, bởi vì đối với : mới là cây cột duy nhất của , tại mất , cũng có lý do gì để sống tốt.


      Thấy thờ ơ ơ hờ, bác sĩ nhìn tờ xét nghiệm trong tay mình, lại : "Người tìm chết như tôi gặp nhiều, vì tình tình ái ái, nhất định hành hạ mình đến còn hình người, biết như vậy có thể làm được gì, mình muốn sống, nhưng đứa bé luôn vô tội. . . . ."


      Nghe đến đó, Cốc Điệp bỗng chốc ngẩn ra, môi run rẩy, dám tin chắc nhìn bác sĩ bận rộn, hỏi: "Ngài. . . Mới vừa cái gì?"


      "Tôi , người lớn mấy người muốn chết muốn sống, sao lại muốn dính líu đứa bé vô tội! Nếu như muốn đứa bé, vậy mau bỏ , đừng giày vò mình lại hành hạ đứa bé." Mặc dù là bác sĩ, những lời này với vừa hôn mê tỉnh lại rất có đạo đức, nhưng nhìn nổi rồi.


      Đặt báo cáo xét nghiệm ở đầu giường bệnh Cốc Điệp, bác sĩ để ý tới vẻ mặt từ đau khổ biến thành vui mừng của Cốc Điệp nữa, liền lầm bầm ra khỏi phòng bệnh.


      . . . . . .


      Đợi đến cửa phòng bệnh hoàn toàn khép lại, lúc này Cốc Điệp mới đưa tay cầm lấy tấm giấy, chỉ thấy giấy trắng như tuyết viết số lời về sức khỏe của , mà ở dưới góc trái viết —— dương tính


      Vẻ vui sướng chảy qua gương mặt xinh đẹp của Cốc Điệp.


      run rẩy đôi môi, hai mắt vui sướng nhìn về phía cái bụng chưa to của mình, ngọt ngào từ tim dâng lên.


      "Tôi. . . Tôi mang thai. . . ." Cốc Điệp dám tin, tay trái che môi của mình, thanh phát run: "Tôi có đứa bé của Thiên, đứa bé của tôi. . . ."


      Mấy ngày trước, chỉ cảm thấy thân thể có chút thoải mái, choáng váng đầu ăn ngon, cho đến xảy ra kiện kia mới hôn mê bất tỉnh rồi vào bệnh viện, nhưng vạn vạn nghĩ tới, đó lại là phản ứng sau khi mang thai của .


      Nghĩ tới đây, sắc mặt trắng bệch của bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà hơi đỏ lên.


      kích động muốn cầm lên điện thoại di động bên cạnh báo tin vui này cho .


      Ngay khi sắp bấm dãy số quen thuộc đến mức thể quen hơn, lại ngây ngẩn cả người. . .

    2. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883
      Chương 4 : Ngược luyến tình thâm 4

      Nhưng cũng ấn dãy số kia, Cốc Điệp cho là: tại tìm chỉ khiến quan hệ của bọn họ ngày càng kém . Cho nên quyết định đợi đến lúc đứa ra đời, khi đó hiểu lầm dần dần phai nhạt, tự nhiên bọn họ trở lại như trước.


      Quyết định này khiến Cốc Điệp thể làm gì khác hơn là sử dụng ‘tin chia tay’ cho .


      Thân thể của Cốc Điệp dần dần khôi phục, biết , lúc này bản thân chỉ có mình, vì đứa thân thể khỏe mạnh, cho dù trong đêm khuya yên tĩnh khi nghĩ đến , cũng cắn chặt môi cho nước mắt tràn ra.


      nghe khoa giáo dục sinh đẻ, đến lớp huấn luyện cho phụ nữ có thai, làm tất cả những chuyện có lợi cho đứa , mỗi ngày kiên trì ăn những bữa ăn dinh dưỡng, vì khi bọn họ gặp lại, có thể vui vẻ đứng trước mặt của : Thiên, con của chúng ta rất khỏe mạnh.


      Vậy mà, vô luận để tâm suy nghĩ đến thế nào nữa, luôn luôn được như mong đợi của .


      những thế, chuyện đó lại diễn biến như cơn ác mộng, quấn quanh trở thành ác mộng của cả cuộc đời . . . . . .


      . . . . . .


      Chín tháng sau, Cốc Điệp thuận lợi sinh ra đứa . . . . . .





      Cho dù thân thể suy yếu khiến cảm thấy mệt mỏi, nhưng Cốc Điệp vẫn kiên trì như cũ. lần đầu làm mẹ, khuôn mặt kiều diễm khó có thể che giấu vui sướng cùng với xúc động.


      "Y tá, con của tôi là con trai hay con . . . . . ."


      Nghe vậy, thân thể của y tá trẻ tuổi run lên, khóe miệng run rẩy : "Này. . . . . ." khuôn mặt thanh tú có chút lúng túng.


      Nhưng Cốc Điệp cũng để ý đến biểu tình của , đôi môi xinh đẹp nhếch lên tạo thành nụ cười lúm đồng tiền mê người: "Nhất định là con ."


      Y tá có chút do dự, nhưng khi nhìn thẳng Cốc Điệp, tự chủ được lắc đầu: "Là đứa con trai." cảm giác tội lỗi bỗng nhiên ập đến.


      Chưa kịp phản ứng, liền thấy dung nhan tinh xảo của Cốc Điệp có chút thất vọng: "Như vậy sao." vẫn cho rằng đó là con , bởi vì Âu Thiên từng muốn có đứa con xinh đẹp động lòng người giống như , nhưng bây giờ lại là con trai. . . . . .


      "Có thể cho tôi ôm đứa bé ?" thông suốt, bất kể là con trai hay con , đều như nhau. Đều là kết tinh của cùng người thích nhất đời.


      "Này. . . . . ." Rốt cuộc vẫn phải đối mặt với vấn đề này. Y tá chần chừ, có chút chắc, dường như là muốn ôm đứa bé tới đây cho .


      Cốc Điệp thấy y tá , vì vậy liền mỉm cười : "Cục cưng nhất định ở phòng của trẻ sơ sinh, sao, tôi tự ." xong liền chịu đựng bụng đau đứng dậy rời khỏi chăn ấm.


      "Đợi chút. . ." Thấy muốn rời , y tá vội vàng tiến lên chặn .


      "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?" Cốc Điệp hiểu hỏi, từ lức vừa tỉnh lại cảm thấy y tá là lạ, xảy ra vấn đề gì rồi sao? Con của . . . cỗ bất an nổi lên trong lòng.


      "Này. . ." dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của , cuối cùng y tá khẽ cắn răng, dứt khoát từ trong túi lấy ra tờ giấy đặt trong lòng bàn tay của Cốc Điệp: " xem hiểu." xong, cũng dám dừng lại, liền xoay người kiên quyết rời .


      Nhìn bóng dáng của ấy biến mất phía sau cánh cửa, bất an ở trong lòng của Cốc Điệp càng thêm mãnh liệt, theo ánh mắt, nhìn tờ giấy kia.


      ! Này dòng chữ quen thuộc này khiến an tâm.


      Nhưng khi nhìn từng chữ quen thuộc mà ngắn gọn này, sắc mặt của càng ngày càng tái nhợt, đến cuối cùng tia hồng hào.


      Khi đọc xong toàn bộ, Cốc Điệp nhịn được nữa thét chói tai, cả người liền ngã xuống mặt đất lạnh như băng.


      Chỉ thấy tờ giấy trắng, viết —— đứa tôi mang , vĩnh viễn tìm được nó. . . . . .





      Cốc Điệp mặc đồ bệnh nhân, bỏ y tá chăm sóc qua bên, để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người đường, giống như nổi điên chạy đường cái.


      Biển người mênh mông, con của rốt cuộc ở nơi nào!


      Bất lực, hiu quạnh, thống khổ xâm nhập, khiến đau đến muốn sống nữa.


      Nước mắt như những hạt trân châu ngừng rơi xuống, đau đớn mới vừa trải qua trong phẫu thuật cũng bằng nổi thống khổ trong tim .


      Cuối cùng bản tin mới phát chiếm cứ toàn bộ tâm tư của .


      màn hình lớn giữa quảng trường, đột nhiên đưa tin.


      "Hôm nay người nối nghiệp của công ty Âu thị cùng thiên kim của Lý thị thành hôn, tiến hành hôn lễ đượctruyền trực tiếp. . . . . ."


      Lời kế tiếp Cốc Điệp cũng nghe vô, vì sớm bị cảnh tượng trong màn hình được truyền bá mà ngừng hô hấp.


      Tiệc cưới được tổ chức lộng lẫy, người đàn ông tuấn dịu dàng đeo nhẫn cưới ột người phụ nữ xinh đẹp, ôm hôn ấy giữa những tiếng vỗ tay kịch liệt của mọi người. . . . . .


      Tên đàn ông kia là người thích nhất trong kiếp này mà cũng là người hận nhất!


      Cốc Điệp gắt gao nhìn thẳng vào màn ảnh lớn, tròng mắt mất ánh sáng, ngược lại tăng thêm tầng lạnh lùng.


      Nén nước mắt, cắn chặt môi mỏng, ngón tay trắng noãn khỏi nắm chặt thành quyền.


      hận! Tại sao lại có thể đối xử với như thế!


      thề! phải báo thù!


      muốn đem những tổn thương dành cho , trả lại cho gấp trăm lần!


      muốn phải hối hận! Hối hận bởi vì độc ác, khiến cho mất đứa con đầu tiên của mình! ! !

    3. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883
      Chương 5 : Nhị tiểu thư cũng bằng hạ nhân

      Quyển 2: bé lọ lem ở nhà giàu


      Năm tháng trôi qua nhanh.


      10 năm về sau ——


      Biệt thự Âu gia.


      "Leng Keng ——" Phòng khách to như vậy lại truyền đến tiếng ly chén rớt xuống. Tiếp đó là tiếng rống lớn.


      "Mày rốt cuộc làm cái gì! Ngay cả ta canh c cũng biết bng sao?" Âu Xảo Lệ gần 12 tuổi với gương mặt xinh đẹp lạnh băng, trừng mắt với đứng trước mặt, mặt tràn đầy khinh bỉ.


      bé mặc bộ đồ màu trắng như người giúp việc, mái tóc đen nhánh xinh đẹp được sợi dây màu đen cột lại thành đuôi ngựa, khuôn mặt nhắn có chút bẩn, nhưng lại khó nén được ngũ quan thanh tú của thiếu nữ, đôi môi đào xinh xắn thận trọng mím chặt, tròng mắt trong veo như nước nhìn vào nước canh bị hắt mặt đất, mặt đều ửng hồng.


      Âu Y Tuyết, Âu gia nhị tiểu thư, được cha mẹ thương, bé 10 tuổi ngay cả người giúp việc cũng bằng.


      Âu Y Tuyết sững sờ nhìn nước canh bị đổ mặt thảm cao cấp, lại ngẩng đầu nhìn bộ mặt tức giận của chị mình, biết nên làm thế nào.


      "Chị, em. . . . . ." Cuối cùng, Âu Y Tuyết sợ hãi mở miệng,


      Âu Xảo Lệ liếc cái, tiếp tục dùng giọng điệu chanh chua, ghét bỏ : " , ai là chị của mày." ăn mặc như công chúa với dung nhan diễm lệ đầy vẻ chán ghét.


      Nghe vậy, Âu Y Tuyết dùng sức cắn răng, tận lực nhìn nét mặt của ta. Nhưng cho dù nhìn thấy, vẫn nghe được.


      " đứa ti tiện." Âu Xảo Lệ ác liệt mở miệng: "Sau này còn dám gọi chị, mày dám gọi thử xem!"


      Âu Xảo Lệ cắn răng nghiến lợi bên tai của , cách nào nghe thấy, cũng thể coi như có gì: "Nhưng chị chính là chị của em." Âu Y Tuyết cúi đầu mở miệng, bởi vì đây là thể tranh cãi.


      "Chát ——" Tiếp đó là thanh của cái tát.


      Âu Y Tuyết bị đánh ngã mặt đất, khóe miệng chảy ra máu tươi đỏ thẫm, biết, lại bị đánh. Âu Y Tuyết ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hung thần ác sát của chị mình, nước mắt khỏi tràn ra.


      Âu Xảo Lệ vẫn như cũ ra vẻ liên quan đến mình, quan tâm có bị thương hay , còn nâng móng tay của mình lên xem xét có hư hại gì . Đợi đến khi xác định xong, mắt xếch xinh đẹp của lại lạnh lùng quét qua bóng dáng nhắn mặt đất.


      "Tao mày được gọi tao là chị, nhớ cho kỹ! Còn nữa, lần sau nhớ phải gọi tao là tiểu thư!" Âu Xảo Lệ cao ngạo tới trước mặt Âu Y Tuyết hung hăng kéo tóc của , tựa như muốn kéo nó xuống.


      "Nhớ kỹ chưa?" Giọng rét lạnh của kích thích màng nhĩ của Âu Y Tuyết.


      Âu Y Tuyết sợ hãi gật đầu, nước mắt chảy ra càng nhiều, thầm ghi nhớ trong lòng, dám quên. Để tránh sau này khỏi bị chà đạp.


      "Hừ ——" Âu Xảo Lệ tức giận liếc Âu Y Tuyết lặng lẽ rơi nước mắt, ngay sau đó xoay người, về phía ghế sa lon.


      Âu Y Tuyết mình chảy nước mắt, bắt đầu dọn dẹp nước canh đổ đất.





      Âu Y Tuyết hiểu, tại sao luôn phải khuất phục người chị này, ràng là cùng mẹ sinh ra, tại sao lại khác biệt lớn như vậy!


      Chị ấy từ được mặc đồ hàng hiệu cao cấp, còn lại mặc quần áo được Trương tẩu mua ở ven đường; chị ấy được học tại trường tư nhân Quý tộc, trong khi học ở trường công lập; chị có sinh nhật của riêng mình, tổ chức lớn, còn chỉ có thể thầm nghĩ đến sinh nhật của mình, nghĩ ngày nào đó cha mẹ có thể giúp mình làm sinh nhật; ngày ngày chị ấy có thể cùng cha mẹ ngồi bàn ăn cơm, còn chỉ có thể ăn cùng Trương tẩu; ngày nghỉ chị ấy được ra khỏi nước du lịch, trong khi phải ở trong nhà học bài; tất cả mọi thứ, đều biết tại sao lại như thế.


      Nhưng sau này dần dần biết được. Cũng hiểu được, tại sao mình lại bị đối xử như vậy.

    4. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883
      CHƯƠNG 6 : ĐỨA BÉ BỊ CHA LÃNG QUÊN

      "Tiểu thư, lão gia trở lại."


      Thím Trương nhìn về phía Âu Xảo Lệ bấm điều khiển từ xa .


      Âu Xảo Lệ nghe thế, lập tức đứng dậy chạy ra đại sảnh. Mà lúc đó Âu Y Tuyết đứng ở đại sảnh lau sàn nhà trùng hợp thấy chị của mình cao hứng phấn khởi chạy tới.


      Sau đó Âu Xảo Lệ lập tức vọt vào trong lồng ngực của cha.


      Năm tháng cũng lưu lại bất kỳ dấu vết gì khuôn mặt của cha. Cha cưng chiều giang hai tay nghênh đón chị, cha thân mật ôm chị vào trong ngực, ngừng dùng mặt mình cọ xát khuôn mặt của chị ấy, dịu dàng .


      "Cục cưng của cha, có nhớ cha hay ?"


      Âu Xảo Lệ mỉm cười: "Đương nhiên rồi, cha, con rất nhớ cha". xong, dùng sức hôn cái khuôn mặt tuấn của cha.


      "Chụt" tiếng.


      Cha hài lòng buông chị ấy xuống từ trong ngực.


      "Cha, quà của con đâu?" Âu Y Tuyết thấy Âu Xảo Lệ giơ hai tay, mặt cười đùa hỏi cha, dáng vẻ khỏi phải khiến người khác ưa thích, cũng khó trách cha chỉ biết cưng chiều chị. Âu Y Tuyết thầm nghĩ.


      Cha từ phía sau lấy ra món quà được gói lại kỹ càng: "Đinh đinh đinh ~ cho con." Ông tự tay nhét món quà tinh xảo vào trong tay chị.


      Âu Y Tuyết thấy những món quà lớn này, có món ở giữa dài ra.


      Âu Xảo Lệ xúc động bóc giấy gói, mở hộp quà.


      sợi dây chuyền!


      Âu Y Tuyết kinh ngạc trợn to hai mắt, mà chị ấy cũng thế.


      Âu Xảo Lệ nở nụ cười: "Cám ơn cha!" thân thiết tiến lên trước hôn cha cái.


      Cha còn cúi người xuống để cho hôn.


      "Đây chính là vòng cổ thủy tinh Tiffany, toàn thế giới chỉ có mấy cái mà thôi. Con phải nhớ kỹ bảo quản cẩn thận". Ông cười dặn dò Âu Xảo Lệ. Tiếp đó sờ đầu chị.


      "Dạ!" Chị ấy gật đầu.


      Âu Y Tuyết hâm mộ nhìn dây chuyền chói mắt trong tay chị mình, mặt dây chuyền là mảnh điêu khắc hình trăng lưỡi liềm, ban ngày tỏa sáng lấp lánh. Chiếu rọi cả đại sảnh.


      tự chủ được, Âu Y Tuyết thả khăn lau trong tay, quên mất chị mình từng dặn dò: cha ở đâu, mày được xuất ở đó! từ từ lên trước, nhìn bộ dáng mừng rỡ của chị mình, lại nhìn chút nụ cười của cha, rốt cuộc cũng dại dột mở miệng.


      "Cha, Tuyết Nhi cũng muốn quà tặng".


      chờ đến hết lời, mặt của Âu Xảo Lệ mừng rỡ còn, quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm vào Âu Y Tuyết, mà cha cũng sững sờ nhìn .


      Âu Y Tuyết để ý đến ánh mắt của Âu Xảo Lệ hận thể cắn chết , dũng cảm tiến lên nhìn cha.


      Trong mắt của thoáng qua tia chần chừ.


      Mà Âu Y Tuyết lại tưởng lầm là kích động, cho rằng cũng thân mật sờ đầu của giống như làm với chị của mình, cũng mỉm cười với .


      Nhưng,


      lầm,


      Ở trong mắt đen như mực của , thấy mơ màng, lãnh đạm, và có nhận thức.


      "Nó là ai?" Cha có trực tiếp hỏi , mà chỉ hung dữ hỏi Âu Xảo Lệ.


      Âu Xảo Lệ ném hộp quà trong tay xuống, : "Chỉ là đứa trẻ được hoan nghênh". biết với , hay là với cha.


      "Vậy sao? Tại sao nó lại ở nhà của chúng ta?" Cha nghi ngờ mở miệng, giọng điệu có chút do dự.


      Tại sao, cảm thấy gương mặt này lại quen thuộc đến thế. . .


      "Là con của người giúp việc thôi". Vì ngăn cản tiếp tục hỏi, Âu Xảo Lệ giễu cợt : "Cha, mẹ chờ chúng ta lâu rồi, chúng ta đến phòng khách trước. Mẹ nhất định đợi kịp muốn gặp lại cha rồi". xong liền kéo tay rời , mà cũng có hỏi nữa, chỉ cười theo.


      Để lại Âu Y Tuyết ngơ ngác.


      lâu vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.


      ra, cha quên tồn tại của mình. . . .

    5. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883
      CHƯƠNG 7 . NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT CỦA

      Thời gian như nước trôi, chỉ nháy mắt, qua mấy tháng nữa, Âu Y Tuyết là thiếu nữ mười sáu tuổi.


      Sáng sớm, tia nắng ban mai hơi ló ra, mặc dù vào tháng tư, nhưng Âu Y Tuyết sợ lạnh vẫn mặc nhiều y phục.


      Dậy hơi trễ, nhanh chóng rửa mặt xong, tiện tay cầm miếng thổ ty (mình cũng biết đây là thứ gì) cứng ngắc trong tủ lạnh, nhàng rời khỏi nhà, chào hỏi vì mọi người ở nhà.


      ai với : đường cẩn thận.


      Bởi vì, chỉ là bị thượng đế vứt bỏ mà thôi.


      được nửa đường, Âu Y Tuyết thấy chiếc Rolls-Royce chạy qua bên cạnh mình, dừng bước, sau khi chờ nó rời , mới bước tiếp.


      biết, người ngồi xe là chị mình, Âu Xảo Lệ cùng chú Lý, tài xế . Mỗi lần chị rời giường luôn có người gọi. Khi gần đến trường mới thấy xe chở chị qua.


      thừa nhận, mình đối với tất cả mọi chuyện còn nhạy cảm, dù sao, cũng phải là mười tuổi nữa rồi.


      Bước từ từ, chuyển thành bước , thẳng tới trường học. bắt đầu tiết thứ nhất.


      Nghiêm túc chăm chỉ làm bài, hết nửa ngày, vừa đúng lúc ăn cơm trưa.


      Từ xa, Âu Y Tuyết nghe thấy người bạn tốt gọi mình: "Tiểu Tuyết Tuyết !". Bởi vì tên của hai người đều có chữ Tuyết, cho nên Tiểu Tuyết xưng hô như vậy.


      Thanh của Tiểu Tuyết rất ngọt, dáng dấp của rất đáng , gương mặt mập mạp của con nít cùng ngũ quan dí dỏm, giống mình, toàn thân gầy chỉ có mấy cục xương, cho nên Âu Y Tuyết rất thích .


      "Cùng ăn bữa trưa ?". Tiểu Tuyết chạy như bay tới, hưng phấn hỏi Âu Y Tuyết.


      Âu Y Tuyết nở nụ cười yếu ớt, ngay sau đó lắc đầu cái: "Hôm nay mình mang bento". Sáng nay quá vội, cho nên quên chuẩn bị hộp cơm rồi.


      "Vậy chúng ta căn tin ăn ". Tiểu Tuyết .


      Âu Y Tuyết trầm tư hồi, tiếp đó lại lắc đầu cái: " được, mình muốn ăn thức ăn trong trường học".


      "Tại sao?"


      "Bởi vì. . . . . .". Âu Y Tuyết mím môi, cười mà .


      "Bởi vì thức ăn trong trường học khó ăn sao?". Đột nhiên ý nghĩ thoáng qua trong đầu Tiểu Tuyết, tiếp theo, gật đầu cái: "Mình cũng cảm thấy khó ăn, vậy chúng ta đến quầy bán đồ vặt mua ít đồ ăn vặt thôi". xong kéo tay Âu Y Tuyết ra khỏi phòng học, cũng cho cơ hội chuyện.


      Trong sân trường, dưới tán cây hòe.


      Mùi hoa kèm theo hồi gió thổi phất qua gò má Âu Y Tuyết, mái tóc thẳng thắt bím đuôi ngựa có chút rối loạn khi bị gió thổi lên che tầm mắt của , nhìn giống như tiểu tinh linh nghịch ngợm.


      Ngồi xếp bằng cỏ, Tiểu Tuyết nhìn đống đồ ăn vặt mặt đất.


      "Tiểu Tuyết Tuyết, mình chưa từng ăn đồ ăn vặt thay bữa trưa”. xong, Tiểu Tuyết liền tháo cái túi, lấy sợi cá mực bên trong ra ăn, vừa ăn vừa cảm thán.


      Âu Y Tuyết mỉm cười, đưa tay lấy chai cam tươi cùng ổ bánh mì. Còn lại để cho Tiểu Tuyết.


      "Ngon quá. Cậu có muốn ăn miếng ?". Tiểu Tuyết ăn cực kỳ cao hứng, vẫn quên cầm miếng đưa cho Âu Y Tuyết.


      Âu Y Tuyết lắc đầu, , uống nước cam ngọt, cảm thấy trong lòng ấm áp. Nhìn nét mặt hạnh phúc của Tiểu Tuyết, mệt mỏi cũng tan thành mây khói.


      ấm áp, ấm áp.


      Bị Âu Y Tuyết nhìn đến phát ngượng, Tiểu Tuyết đột nhiên quay đầu lại : "Cậu cứ nhìn mình chằm chằm, mình lúng túng á". xong lại đem miếng bánh gạo bỏ vào trong miệng.


      Âu Y Tuyết cười, : "Nếu cảm thấy xấu hổ, sao còn bỏ miếng bánh gạo lớn như thế vào trong miệng?”. nhịn được chế nhạo .


      Mặt Tiểu Tuyết đỏ lên, giống như quả táo tây, làm cho người ta nhịn được muốn gặm cái, xạo: " có đâu, người ta vẫn giữ nguyên tắc thục nữ, miệng mình nào có lớn như vậy!".


      "Vậy sao?". Âu Y Tuyết tin, nhìn chằm chằm vào , khiến chột dạ.


      "Được rồi, được rồi". Rốt cuộc, chịu được đành đầu hàng: "Mình thừa nhận là có chút”.


      "Vậy sao?" Âu Y Tuyết lại nghi ngờ nhìn chằm chằm.


      Lại diễn vở kịch cũ.


      Mãi cho đến khi vào lớp, tâm tình của Âu Y Tuyết vẫn tệ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :