1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô độc - Diệp Lạc Vô Tâm(Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Dore Kahi
      Beta: Vô Phong

      Chương 5.2: Tình này khó gửi

      Trắng đêm ngủ, bình minh vừa lên ta liền dậy, vốn nghĩ chính mình dậy sớm, ngờ Tuyết Lạc sớm dậy nấu thuốc.

      Ánh mắt chuyên chú như tiểu hài tử có tiên dược.

      ''Có cần ta hỗ trợ?'' Nàng giống như nghe thấy, tiếp tục tỉ mỉ nấu thuốc, bất quá lực quạt lửa có mạnh hơn, ngọn lửa có lớn hơn.

      Vốn định rời , nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ nàng cũng Vũ Văn Sở Thiên có đoạn duyên, như vậy đối với ta lời lạnh nhạt cũng là chuyện bình thường, dù sao ta thiếu chút nữa hại chết Vũ Văn Sở Thiên. Nếu như có nữ nhân ở cùng Tiêu Tiềm, suýt hại chết , thái độ của ta có lẽ còn kém hơn.

      Ta tiến lên ít, giải thích: ''Lạc nương, ta gọi là Hoán Sa, là tỷ tỷ của vị hôn thê Vũ Văn Sở Thiên... Ta ở trong khuê phòng, căn bản biết cách chú ý chăm sóc đến người khác... cho nên ta suýt chút nữa hại chết , thực xin lỗi.''

      Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu có chút kinh ngạc: ''Ngươi phải là Vũ Văn Lạc Trần?''

      ''Ta phải, Vũ Văn Sở Thiên cũng từng nhận nhầm qua, chúng ta dấp dáng giống nhau phải ?

      Xem ra Tuyết Lạc cũng cho ta là muội muội của Vũ Văn Sở Thiên.

      Tuyết Lạc nửa tin nửa ngờ, quan sát toàn thân ta mấy lần, mới gật đầu cái: ''Cơ hồ y chang khác.'' Sau đó nàng chợt nghĩ tới cái gì, chợt nắm chặt cái quạt: '' muốn cưới muội muội của ngươi? ở cùng chỗ với Vũ Văn Lạc Trần?''

      Thấy ta có chút cũng giải thích được, nàng giống ý thức được mình lỡ lời, xoay người chỗ khác tiếp tục nấu thuốc.

      Trực giác cho ta biết lời của nàng có chút vấn đề, cụ thể đúng chỗ nào ta lại nghĩ ra.

      ''Ngươi vất vả như vậy, chi bằng ta giúp ngươi tay.'' Ta chuyển đề tài, muốn làm chút chuyện, đền bù lại sai lầm.

      ''Thuốc này quan trọng nhất là độ lửa, nước lửa bất phân, độ lửa sai khác, thuốc coi như xong.'' Sắc mặt của nàng coi như dịu , chỉ chỉ rổ thảo dược : ''Ngươi nếu muốn giúp, đem chỗ này ra ngoài đặt dưới ánh mặt trời để phơi khô.''

      ''Được''. Ta vừa sắp lại thảo dược, vừa len len nhìn bộ dạng nàng nấu thuốc. Tóc dài buông xuống, dáng vẻ bận bịu, nữ nhân như vậy căn bản nam nhân có cách kháng cự, ta nghĩ Vũ Văn Sở Thiên nhất định nàng, như vậy vì sao cuối cùng lại chia cách.

      --- ------ ------ ----

      Bởi vì Tuyết Lạc Vũ Văn Sở Thiên vết thương quá nặng, nếu như huyết dịch vận hành gia tốc, khiến độc khí ăn mòn tâm mạch. Cho nên ta viết phong thư nhờ người trong thôn gửi đến Lan hậu phủ, cho nương biết Sở Thiên bị thương, ở lại nơi thần y dưỡng thương để nương đỡ lo. Đợi khi Vũ Văn Sở Thiên dưỡng thương tốt, lập tức quay về.

      Thời gian từng ngày trôi qua, vết thương của Vũ Văn Sở Thiên ngày càng chuyển biến tốt, nhưng tâm tình của ta ngày càng ổn định, mỗi lần nhìn thấy cười, nghe giọng ôn nhu thân thiết, ta liền tâm hoảng ý loạn.

      Có đôi khi nửa đêm ngủ được, ta tình nguyện đứng ở trong viện nhìn ngọn đèn trong phòng .

      Cũng muốn vào nhìn làm cái gì.

      Cảm thấy xa như vậy, xa đến nỗi ta cách nào lại gần.
      Sau đó, ta dứt khoát gặp , mỗi ngày phải ở dược phòng dựa theo sách phân loại thảo dược dùm Tuyết Lạc cũng là cùng nàng lên núi hái thuốc.

      Dù sao Tuyết lạc so với ta chăm sóc tỉ mĩ hơn nhiều.

      ngày ta thất Tuyết Lạc tự mình tưới nước cho hoa, cơ hồ giọt nước là giọt gieo ra, vô cùng cẩn thận.

      Ta tò mò tới gần nhìn, hình như là hoa Chỉ Lan, cánh hoa trắng thuần, mùi thơm thanh nhã, chính là hương thơm ta quen thuộc.

      Ta hít sâu: '' là thơm, đây là hoa gì, cẩn thận như vậy?''

      ''Ngươi tốt nhất đứng xa chút, ngươi chưa từng nghe qua rượu mạnh tới hương, độc hoa tới mỹ!"

      ''Hoa này có độc?''

      '' sai, dùng chút ít có thể ổn định lại cảm xúc, dùng nhiều hóa ra si ngốc, có thuốc nào cứu được.''

      Ta cả kinh, chợt cảm thấy mình như đặt trong trời đông giá rét.

      Mùi thơm đặc biệt như vậy ta , ta quên, sau khi ta bị thương, mỗi tháng nương đều cho ta uống thuốc, là trị thương đầu ta, dược kia chính là hương vị này, hơn nữa bên trong còn có lẫn vào cánh hoa như vậy.

      Ta quên quá khứ, ta trở nên lạnh nhạt, chẳng lẽ vì loài hoa độc này.

      Ta thử thăm dò Tuyết Lạc: ''Loại hoa này... có thể hay làm cho trí nhớ của người ta trở nên trống ?''

      ''Ta có hơi nghe thấy, hoa này gọi là Minh Lan, có ở Miên cương, nó dùng với số dược liệu khác để nuôi cổ trùng. Nghe loại cổ độc này có cái tên đặc biệt là: Thiên Sầu Tận.''

      ''Thiên Sầu Tận.'' Ta rốt cục hiểu , ta cũng bị thương qua, là nương dùng dược vật này xóa trí nhớ của ta, khó trách năm đó ta thấy nhức đầu.

      Ngay cả nương cũng còn gạt ta, thế gian này đến tột cùng còn có cái gì là ta hiểu ?

      ''Như vậy trí nhớ xóa có thể khôi phục lại ?''

      ''Theo như lẽ thường trí nhớ thể xóa , loại thuốc này có công hiệu là ăn mòn não người, nhiễu loạn suy nghĩ người, cứ thế làm cho người thể nào nhớ lại. Bất quá thể nhớ tới cũng có nghĩa là quên, có chút trí nhớ ở sâu thẳm, đứt quãng hay lúc tình huống đặc biệt tự nhiên lại xuất .''

      Ta thấy nàng có chút nghi ngờ nhìn ta, làm bộ như có chuyện gì xảy ra : ''Ta là tùy tiện hỏi mà thôi.''

      Mấy ngày sau đó, ta tự mình lần tìm các loại sách về thuốc, cùng các tập thảo dược, đó có ghi lại về ''Thiên sầu tận'' nhưng lại có rất nhiều ghi chép về trí nhớ.

      Phía : Não chỉ huy con người, chỉ huy chuyển động, cảm xúc, trí nhớ, kết cấu phức tạp. Mặc dù có xương sọ che chắn, nhưng khi bị tổn thương vẫn có thể làm cho chuyển động, cảm giác, trí nhớ mất ổn định, phải bị kích thích khó hồi phục như ban đầu.

      như vậy trí nhớ của ta có biến mất. Mà chỉ là nhất thời mất , như vậy nếu gặp được kích thích nào đó có thể giúp ta tìm lại đoạn kí ức.

      suy nghĩ, đôi bóng dáng tiến tới đình viện.

      Mới quá nửa tháng, Vũ Văn Sở Thiên có thể xuống giường a, tốt hơn so với ta dự đoán nhiều.

      Ta nhanh chóng thổi từng ngọn đèn dầu, tránh để bọn họ thấy được.

      ''Rời nơi này , đừng vì chuyện trước kia mà bỏ lỡ cuộc đời mình.''

      ''Cảm thấy áy náy phải ? Cảm thấy tự trách mình phải ?'' Tuyết Lạc ngẩng đầu lên mong chờ nhìn : ''Trừ những điều này, ngươi đối với ta còn lại gì ?''

      ''Còn có cảm kích, còn có thương tiếc....''

      ''Ba!''

      Tuyết Lạc tát cái mạnh vào mặt Vũ Văn Sở Thiên, dưới ánh trăng, các vết hằn mặt có thể thấy được.

      Ta đoán nhất định đau.

      ''Vũ Văn Sở Thiên ta có thể tha thứ cho ngươi hết mọi việc, bao gồm cả việc ngươi thể lấy ta... Bao gồm tình cảm của ngươi khó khăn kiềm chế. Nhưng là vì sao... vì sao ngươi nàng!''

      Tuyết Lạc khóc, khóc hề thuần khiết, khóc hề thoát tục, liền giống như những nữ nhân bình thường, bé!

      Vũ Văn Sở Thiên đứng sững tại chỗ, giống như pho tượng.

      Mà ta, cuốn sách cầm tay bị bóp nhăn, mà hề phát ra.

      phải nương dây dưa qua lại với nữ nhân hay sao? Nữ nhân...nữ nhân. Bên người rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhân?

      ''Tuyết Lạc, làm sao ngươi biết...?''

      ''Ngươi cho rằng ta biết? Ngươi nghĩ rằng ta dời vì chuyện hôm đó? Ta thể tha thứ chính là chuyện ngươi ta, là ngươi từ đầu tới cuối đều lợi dụng ta để trốn tránh tìm cảm của bản thân....''

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      edit: Vô Phong

      Chương 6.1: Bầu trời độc

      Vũ Văn Sở Thiên giơ tay lên, giống như là muốn an ủi nàng, do dự chốc lát, cuối cùng lại để xuống, lạnh lùng : "Đúng, ta thừa nhận ta thực có lỗi với ngươi, ngươi muốn trách ta thế nào đều là chuyện phải làm. Nhưng ngươi còn trẻ, con đường tương lai dài như vậy, chớ vì loại nam nhân vô tình vô nghĩa như ta đây phá hủy mình."

      về phía bóng tối, tia do dự quyết tuyệt, tựu như kiếm của .

      "Vũ Văn Sở Thiên!" Tuyết Lạc kêu tên của .

      dừng bước, nhưng quay đầu lại, từng chữ từng chữ : "Đối với ngươi, ta chỉ có cảm kích, xác thực chưa bao giờ có ."

      Đêm hôm đó, ta nhìn thấy Tuyết Lạc ngồi chồm hổm mặt đất nức nở đến trời sáng.

      Phương Đông bừng sáng, đêm tối biến mất Tuyết Lạc lau khô nước mắt từng bước trở về phòng của mình. Ta mới đẩy cửa ra ngoài.

      Ta vừa muốn về phòng của mình, chợt thấy nơi xa dưới tàng cây đứng bóng dáng áo đen.

      lưng dựa vào cây, gương mặt mệt mỏi, lá cây hòa phong sương rơi xuống thân tịch mịch. . . . . .

      Ta chần chờ, vẫn là tới trước mặt , có chút bực tức : "Ngươi cảm thấy đối xử với nành như vậy rất tàn nhẫn sao?"

      "Để cho nàng hận, chung quy tốt hơn để cho nàng ."

      Ta rất muốn phản bác , nhưng lại há hốc mồm cứng lưỡi nửa ngày, phát vẫn là có đạo lý.

      Tuyết Lạc cư tị thế, chính là bởi vì vẫn chưa bỏ được mối tình thắm thiết đối với , Vũ Văn Sở Thiên đối với nàng càng tốt, nàng lại càng dứt bỏ được!

      Cuối cùng thống khổ vẫn là nàng.

      "Ngươi cùng nàng đến tột cùng có vướng mắc gì?" Thấy Vũ Văn Sở Thiên dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, ta mới ý thức tới câu hỏi của mình có chút ổn, vội lại bổ sung câu: "Ngươi đừng có hiểu lầm, ta là muốn Hoán Linh bị thương tổn!"

      "A, ta cùng Tuyết Lạc. . . . . . Quen biết khi ta mười bảy tuổi, lúc ta làm việc bị thương rất nặng, là nàng cứu ta, hết lòng chữa thương cho ta. . . . . . Ta từ nội tâm cảm kích nàng, cho nên, khi ta biết nàng thích nàng, liền biết nên như thế nào cự tuyệt."

      "Vậy ngươi đến tột cùng có thích nàng hay ?"

      lắc đầu cái, giương mắt nhìn dãy núi xa xa.

      Vài đám mây, bay tới lại bay .

      "Khi đó trong lòng ta thầm người. Ngươi nhất định hiểu được, loại cảm giác đó có bao nhiêu khổ sở, tựa như đối với mặt trời. . . . . . Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy lại chiếm được. Biết ao ước nhưng lại muốn tỉnh mộng, thà rằng tỉnh lại nữa. . . . . ."

      Nửa tháng này gầy rất nhiều, khuôn mặt có chút góc cạnh, càng thấy tối tăm. Ta nhìn mặt gần trong gang tấc, nhớ lại đoạn mộng cũ ngắm mặt trời lặn, đáy lòng chát chát chua xót, muốn đến tựa sát vào , với câu " cần tách ra có được hay ?", lại thể mở miệng.

      Cho nên, ta sâu sắc hiểu cảm nhận của .

      dời tầm mắt về, bất đắc dĩ nhìn ta: "Đoạn thời gian kia, ta cả ngày sống ở trong Địa Ngục, liều mạng đè xuống xung động muốn ôm nàng vào lòng, nhưng nàng cố tình luôn luôn mở đôi mong đợi, lúc lúc trước mặt ta. . . . . . Loại cực lực đè nén cùng che giấu đó rất vất vả! Ta cơ hồ điên mất, ý chí đều thời khắc chuẩn bị sụp đổ."

      "Cho nên ngươi đón nhận Tuyết Lạc, hi vọng mình lần nữa bắt đầu đoạn tình cảm?" Ta hiểu cảm giác của , người thể , trừ buông tha còn có thể làm gì.

      " phả, trừ nàng ta đời này thể bất luận kẻ nào! Ta tiếp nhận Tuyết Lạc là muốn hảo hảo quý trọng nàng, bảo vệ nàng. Ta hết sức đối tốt với Tuyết Lạc, thỏa mãn mọi cầu của nàng, ta muốn để cho nàng giống như Tiểu Trần, làm người hạnh phúc nhất đời này."

      "Sau đó sao?"

      "Ta làm chuyện sai lầm thể tha thứ được. . . . . . Ta còn mặt mũi nào giữ lại Tuyết Lạc, chỉ có thể để cho nàng rời . Sau đó, ta cũng chưa từng nghe qua tin tức của nàng, ai biết nàng nơi nào."

      Ngữ khí của rất trầm trọng, ta vốn muốn hỏi đến tột cùng là sai lầm gì thể tha thứ. Vừa nhìn biểu tình nặng nề của , liền hỏi tới nữa.

      "Hoán Linh sao? Ngươi đừng với ta, ngươi đối với nàng cũng chưa bao giờ có ?"

      nhàng lắc đầu cái, "Ta cùng Hoán Linh có gì. Ta chưa bao giờ qua thích nàng, cũng chưa từng có bất kỳ hành động vượt qua khuôn phép, là nàng hiểu lầm mà thôi."

      "Ngươi!" Ta giận đến toàn thân phát run chỉ vào ."Ngươi nếu như đối xử với nàng. . . . . . Quá tốt, nàng làm sao hiểu lầm?"

      "Ta phải cố tình . . . . . . Nàng có lúc rất giống Tiểu Trần, nhất là tùy hứng có thể tức giận. Cho nên, bất kể cầu của nàng có nhiều quá mức, ta đều đành lòng cự tuyệt!"

      "Làm sao ngươi có thể như vậy? Ngươi biết đây đối với Hoán Linh có bao nhiêu tàn nhẫn ?"

      "Ngươi cảm thấy ta tàn nhẫn sao?" đột nhiên xoay mặt, cắn răng : "Vậy ngươi có biết mẫu thân của ngươi từng làm gì hay ?"

      " làm gì?"

      "Thôi." hít sâu hơi, đè xuống lửa giận, "Chuyện qua, còn có ý nghĩa gì. . . . . ."

      Lòng của ta co rút đau đớn, nhưng ta được lời nào. Ân oán hai nhà bọn họ giải được, Vũ Văn Sở Thiên giải được khúc mắc, cùng với Hoán Linh nhất định vô vọng, như vậy kết thúc chưa hẳn phải là chuyện tốt.

      Hoàn hảo tính tình Hoán Linh giống tuyết lạc, nàng vẫn còn trẻ con, có lẽ bởi vì lần lừa gạt này khổ sở hồi, nhưng nàng rất nhanh quên đau đớn, lần nữa bắt đầu.

      Ta đột nhiên cảm giác mệt quá, muốn trở về phòng nghỉ ngơi chút, lúc muốn rời , thấy sâu nhìn chân trời, đáy mắt là nồng đậm quyến luyến, biết là chìm đắm trong cảnh sắc hay là trong tư niệm.

      "Tại sao?" Ta ngẩng đầu nhìn mặt : "Tại sao ngươi thể cùng nữ nhân ngươi yếu nhất ở cùng nhau? Nàng thích ngươi sao?"

      "Thích! Thế nhưng chỉ là thích, phải là tình của nữ nhân đối với nam nhân. . . . . ."

      "A!"

      Ta vừa mới chuyển thân, Vũ Văn Sở Thiên đột nhiên bắt được cánh tay của ta, " thu thập đồ đạc, ta dẫn ngươi về nhà!"

      ******************************************************************

      Trước khi rời , ta đến phòng của Tuyết Lạc cùng nàng lời từ biệt.

      Ta còn chưa mở miệng, Tuyết Lạc liền hỏi: "Muốn sao?"

      "Ừ!"

      Tuyết Lạc mỉm cười với ta, nhưng là nụ cười là ảm đạm, ngẩn ngơ.

      "Ta liền biết . . . . . ." Tuyết Lạc cầm hai quyển sách thuốc đưa cho ta, trong đó quyển chính là quyển đêm trước ta nắm chặt. "Kỳ thực ngươi đối với y thuật dược lý rất có thiên phú, cái này đưa cho ngươi, hi vọng hữu dụng với ngươi."

      "Tuyết Lạc." Ta do dự chút, biết nên chạm đến vết thương lòng của Tuyết Lạc, vẫn là nhịn được muốn khuyên nhủ nàng: "Vì nam nhân như vậy, đáng giá ?"

      Tuyết Lạc cười chua xót cười, ngồi trở lại ghế, tiếp tục sắp xếp thảo dược.

      Rất ràng muốn trả lời câu hỏi của ta.

      "Chờ sau này có cơ hội, ta nhất định trở lại thăm ngươi. Còn nữa, ta ở Lan Hậu phủ tại kinh thành, nếu ngươi muốn rời khỏi nơi này, hãy tới tìm ta."

      xong, ta lặng lẽ lui ra ngoài, vừa muốn đóng cửa, chợt nghe Tuyết Lạc yếu ớt thở dài tiếng: " đáng giá!"

      đáng giá?

      nghĩ tới từng hận, từng oán, vẫn chưa bao giờ thay đổi!

      "Tại sao? thực có lỗi với ngươi như vậy. . . . . ."

      " có lỗi với ta, ngược lại, đối với ta luôn luôn rất tốt, khắp nơi vì ta suy nghĩ. Ngươi cho rằng lãnh khốc vô tình, đó là bởi vì ngươi hiểu biết , ngươi hiểu được thân bất do kỷ. Kỳ thực, đối với mỗi người đều rất tốt. . . . . . Duy chỉ có đối với bản thân mình quá mức quá nghiêm khắc. Nếu như cả đời thua thiệt qua người nào, đó chính là bản thân ."

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      edit: Vô Phong

      Chương 6.1: Bầu trời độc

      Vũ Văn Sở Thiên giơ tay lên, giống như là muốn an ủi nàng, do dự chốc lát, cuối cùng lại để xuống, lạnh lùng : "Đúng, ta thừa nhận ta thực có lỗi với ngươi, ngươi muốn trách ta thế nào đều là chuyện phải làm. Nhưng ngươi còn trẻ, con đường tương lai dài như vậy, chớ vì loại nam nhân vô tình vô nghĩa như ta đây phá hủy mình."

      về phía bóng tối, tia do dự quyết tuyệt, tựu như kiếm của .

      "Vũ Văn Sở Thiên!" Tuyết Lạc kêu tên của .

      dừng bước, nhưng quay đầu lại, từng chữ từng chữ : "Đối với ngươi, ta chỉ có cảm kích, xác thực chưa bao giờ có ."

      Đêm hôm đó, ta nhìn thấy Tuyết Lạc ngồi chồm hổm mặt đất nức nở đến trời sáng.

      Phương Đông bừng sáng, đêm tối biến mất Tuyết Lạc lau khô nước mắt từng bước trở về phòng của mình. Ta mới đẩy cửa ra ngoài.

      Ta vừa muốn về phòng của mình, chợt thấy nơi xa dưới tàng cây đứng bóng dáng áo đen.

      lưng dựa vào cây, gương mặt mệt mỏi, lá cây hòa phong sương rơi xuống thân tịch mịch. . . . . .

      Ta chần chờ, vẫn là tới trước mặt , có chút bực tức : "Ngươi cảm thấy đối xử với nành như vậy rất tàn nhẫn sao?"

      "Để cho nàng hận, chung quy tốt hơn để cho nàng ."

      Ta rất muốn phản bác , nhưng lại há hốc mồm cứng lưỡi nửa ngày, phát vẫn là có đạo lý.

      Tuyết Lạc cư tị thế, chính là bởi vì vẫn chưa bỏ được mối tình thắm thiết đối với , Vũ Văn Sở Thiên đối với nàng càng tốt, nàng lại càng dứt bỏ được!

      Cuối cùng thống khổ vẫn là nàng.

      "Ngươi cùng nàng đến tột cùng có vướng mắc gì?" Thấy Vũ Văn Sở Thiên dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, ta mới ý thức tới câu hỏi của mình có chút ổn, vội lại bổ sung câu: "Ngươi đừng có hiểu lầm, ta là muốn Hoán Linh bị thương tổn!"

      "A, ta cùng Tuyết Lạc. . . . . . Quen biết khi ta mười bảy tuổi, lúc ta làm việc bị thương rất nặng, là nàng cứu ta, hết lòng chữa thương cho ta. . . . . . Ta từ nội tâm cảm kích nàng, cho nên, khi ta biết nàng thích nàng, liền biết nên như thế nào cự tuyệt."

      "Vậy ngươi đến tột cùng có thích nàng hay ?"

      lắc đầu cái, giương mắt nhìn dãy núi xa xa.

      Vài đám mây, bay tới lại bay .

      "Khi đó trong lòng ta thầm người. Ngươi nhất định hiểu được, loại cảm giác đó có bao nhiêu khổ sở, tựa như đối với mặt trời. . . . . . Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy lại chiếm được. Biết ao ước nhưng lại muốn tỉnh mộng, thà rằng tỉnh lại nữa. . . . . ."

      Nửa tháng này gầy rất nhiều, khuôn mặt có chút góc cạnh, càng thấy tối tăm. Ta nhìn mặt gần trong gang tấc, nhớ lại đoạn mộng cũ ngắm mặt trời lặn, đáy lòng chát chát chua xót, muốn đến tựa sát vào , với câu " cần tách ra có được hay ?", lại thể mở miệng.

      Cho nên, ta sâu sắc hiểu cảm nhận của .

      dời tầm mắt về, bất đắc dĩ nhìn ta: "Đoạn thời gian kia, ta cả ngày sống ở trong Địa Ngục, liều mạng đè xuống xung động muốn ôm nàng vào lòng, nhưng nàng cố tình luôn luôn mở đôi mong đợi, lúc lúc trước mặt ta. . . . . . Loại cực lực đè nén cùng che giấu đó rất vất vả! Ta cơ hồ điên mất, ý chí đều thời khắc chuẩn bị sụp đổ."

      "Cho nên ngươi đón nhận Tuyết Lạc, hi vọng mình lần nữa bắt đầu đoạn tình cảm?" Ta hiểu cảm giác của , người thể , trừ buông tha còn có thể làm gì.

      " phả, trừ nàng ta đời này thể bất luận kẻ nào! Ta tiếp nhận Tuyết Lạc là muốn hảo hảo quý trọng nàng, bảo vệ nàng. Ta hết sức đối tốt với Tuyết Lạc, thỏa mãn mọi cầu của nàng, ta muốn để cho nàng giống như Tiểu Trần, làm người hạnh phúc nhất đời này."

      "Sau đó sao?"

      "Ta làm chuyện sai lầm thể tha thứ được. . . . . . Ta còn mặt mũi nào giữ lại Tuyết Lạc, chỉ có thể để cho nàng rời . Sau đó, ta cũng chưa từng nghe qua tin tức của nàng, ai biết nàng nơi nào."

      Ngữ khí của rất trầm trọng, ta vốn muốn hỏi đến tột cùng là sai lầm gì thể tha thứ. Vừa nhìn biểu tình nặng nề của , liền hỏi tới nữa.

      "Hoán Linh sao? Ngươi đừng với ta, ngươi đối với nàng cũng chưa bao giờ có ?"

      nhàng lắc đầu cái, "Ta cùng Hoán Linh có gì. Ta chưa bao giờ qua thích nàng, cũng chưa từng có bất kỳ hành động vượt qua khuôn phép, là nàng hiểu lầm mà thôi."

      "Ngươi!" Ta giận đến toàn thân phát run chỉ vào ."Ngươi nếu như đối xử với nàng. . . . . . Quá tốt, nàng làm sao hiểu lầm?"

      "Ta phải cố tình . . . . . . Nàng có lúc rất giống Tiểu Trần, nhất là tùy hứng có thể tức giận. Cho nên, bất kể cầu của nàng có nhiều quá mức, ta đều đành lòng cự tuyệt!"

      "Làm sao ngươi có thể như vậy? Ngươi biết đây đối với Hoán Linh có bao nhiêu tàn nhẫn ?"

      "Ngươi cảm thấy ta tàn nhẫn sao?" đột nhiên xoay mặt, cắn răng : "Vậy ngươi có biết mẫu thân của ngươi từng làm gì hay ?"

      " làm gì?"

      "Thôi." hít sâu hơi, đè xuống lửa giận, "Chuyện qua, còn có ý nghĩa gì. . . . . ."

      Lòng của ta co rút đau đớn, nhưng ta được lời nào. Ân oán hai nhà bọn họ giải được, Vũ Văn Sở Thiên giải được khúc mắc, cùng với Hoán Linh nhất định vô vọng, như vậy kết thúc chưa hẳn phải là chuyện tốt.

      Hoàn hảo tính tình Hoán Linh giống tuyết lạc, nàng vẫn còn trẻ con, có lẽ bởi vì lần lừa gạt này khổ sở hồi, nhưng nàng rất nhanh quên đau đớn, lần nữa bắt đầu.

      Ta đột nhiên cảm giác mệt quá, muốn trở về phòng nghỉ ngơi chút, lúc muốn rời , thấy sâu nhìn chân trời, đáy mắt là nồng đậm quyến luyến, biết là chìm đắm trong cảnh sắc hay là trong tư niệm.

      "Tại sao?" Ta ngẩng đầu nhìn mặt : "Tại sao ngươi thể cùng nữ nhân ngươi yếu nhất ở cùng nhau? Nàng thích ngươi sao?"

      "Thích! Thế nhưng chỉ là thích, phải là tình của nữ nhân đối với nam nhân. . . . . ."

      "A!"

      Ta vừa mới chuyển thân, Vũ Văn Sở Thiên đột nhiên bắt được cánh tay của ta, " thu thập đồ đạc, ta dẫn ngươi về nhà!"

      ******************************************************************

      Trước khi rời , ta đến phòng của Tuyết Lạc cùng nàng lời từ biệt.

      Ta còn chưa mở miệng, Tuyết Lạc liền hỏi: "Muốn sao?"

      "Ừ!"

      Tuyết Lạc mỉm cười với ta, nhưng là nụ cười là ảm đạm, ngẩn ngơ.

      "Ta liền biết . . . . . ." Tuyết Lạc cầm hai quyển sách thuốc đưa cho ta, trong đó quyển chính là quyển đêm trước ta nắm chặt. "Kỳ thực ngươi đối với y thuật dược lý rất có thiên phú, cái này đưa cho ngươi, hi vọng hữu dụng với ngươi."

      "Tuyết Lạc." Ta do dự chút, biết nên chạm đến vết thương lòng của Tuyết Lạc, vẫn là nhịn được muốn khuyên nhủ nàng: "Vì nam nhân như vậy, đáng giá ?"

      Tuyết Lạc cười chua xót cười, ngồi trở lại ghế, tiếp tục sắp xếp thảo dược.

      Rất ràng muốn trả lời câu hỏi của ta.

      "Chờ sau này có cơ hội, ta nhất định trở lại thăm ngươi. Còn nữa, ta ở Lan Hậu phủ tại kinh thành, nếu ngươi muốn rời khỏi nơi này, hãy tới tìm ta."

      xong, ta lặng lẽ lui ra ngoài, vừa muốn đóng cửa, chợt nghe Tuyết Lạc yếu ớt thở dài tiếng: " đáng giá!"

      đáng giá?

      nghĩ tới từng hận, từng oán, vẫn chưa bao giờ thay đổi!

      "Tại sao? thực có lỗi với ngươi như vậy. . . . . ."

      " có lỗi với ta, ngược lại, đối với ta luôn luôn rất tốt, khắp nơi vì ta suy nghĩ. Ngươi cho rằng lãnh khốc vô tình, đó là bởi vì ngươi hiểu biết , ngươi hiểu được thân bất do kỷ. Kỳ thực, đối với mỗi người đều rất tốt. . . . . . Duy chỉ có đối với bản thân mình quá mức quá nghiêm khắc. Nếu như cả đời thua thiệt qua người nào, đó chính là bản thân ."

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      edit: Vô Phong
      Chương 6.2: Bầu trời độc

      độc thẳng lên, trời xanh mù mịt.

      đường trong núi, phòng dưới chân núi càng ngày càng mơ hồ.

      Ta tới bên dòng suối , mới vừa ngồi xuống nghỉ ngơi chút, Vũ Văn Sở Thiên cũng yên lặng lại đây ngồi, cẩn thận từ trong lồng ngực lấy ra chiếc khăn tay lụa rất sạch , nhàng chậm chạp nhúng xuống nước, cầm tới đưa ra trước mặt của ta.

      Ta muốn nhận lấy khăn tay để lau chút mồ hôi cùng bụi bặm dính mặt, lại liếc thấy đôi uyên ương tình ý được thêu chiếc khăn kia, vừa nhìn liền biết chính là tín vật đính ước của nữ nhân.

      Ta làm bộ như nhìn thấy, cúi đầu uống vài ngụm nước suối mát lạnh. . . . . .

      thấy ta cần, cũng thêm cái gì, chẳng qua là cẩn thận gấp khăn lại, trước khi bỏ trở lại trong ngực còn cẩn thận dùng ngón tay sờ sờ, vuốt lên nếp uốn.

      "Vội vã cất như vậy làm gì?" Ta đưa tay bày ra trước mặt , : "Ta lại dùng!"

      có chút sững sờ, bộ mặt hiểu đưa tay khăn đặt tay ta, nhìn ta dùng sức giặt khăn trong nước hồi, chùi chùi mặt, lau lau tay. . . . . .

      nhíu nhíu mày, cầm lấy khăn tay giúp ta lau bụi đất dính tóc, dịu dàng hỏi: "Tâm tình ngươi tốt?"

      Ta muốn có, nhưng dưới hai đạo ánh mắt sắc bén của , ta có loại cảm giác cách nào che giấu được.

      "Là vì chuyện Tuyết Lạc, hay là Hoán Linh?"

      "Ta. . . . . ." Ta gỡ tay của ra, lạnh lùng : "Ngươi đối với mỗi nữ nhân đều quan tâm như vậy sao?"

      " phải!"

      "Nếu ngươi thích đừng đối xử quá tốt với người khác, ngươi có biết bộ dạng ra vẻ thâm tình này của ngươi khiến cho người hiểu lầm hay . . . . . . Đúng, dáng dấp ta rất giống muội muội của ngươi, nhưng ta phải nàng, ngươi nên coi ta trở thành nàng có được hay ?"

      Vũ Văn Sở Thiên nhìn ta, câu cũng .

      "Ta phải là muội muội của ngươi. . . . . . Nam nữ thụ thụ bất thân, giữa chúng ta tốt nhất vẫn là đừng minh bạch như vậy." Ta muốn nhìn vẻ mặt của , nhưng vẫn từ trong tầng tầng sóng nước lăn tăn nhìn thấy bóng của , vẫn còn nhìn ta.

      Nếu có kết quả, mập mờ như vậy đối với hai người cũng có chỗ tốt. Ta : " xin lỗi! Ta. . . . . ."

      "Ngươi cần phải nữa, ta hiểu!" đỡ ta xuống tảng đá bóng loáng, lạnh nhạt : "Đường quá xa, ta cõng ngươi trở về."

      "Tự ta có thể ."

      "Sau khi đưa ngươi hoàn hoàn chỉnh chỉnh về Lan gia, ta tuyệt đối quấy rầy ngươi nữa." Khi ta bị cả kinh ngây dại ra cõng ta lên, hít hơi sâu : "Xem ra ngươi cần ta rồi, có ta. . . . . . Ngươi sống tốt hơn!"

      đường gập ghềnh, ta dựa vào vai , nước mắt rơi xuống đường.

      thế giới này tại sao phải có nam nhân như vậy, dễ dàng có thể hiểu tâm ý của ta, có thể dùng thân thể vì ta đỡ kiếm, có thể đối mặt với " thể lý" của ta lời tiếp nhận, khiến cho ta hiểu được, tại sao câu đơn giản của khiến cho ta lệ rơi ngừng.

      --- ------ ------ --------

      Dọc đường có trấn , Vũ Văn Sở Thiên mướn chiếc xe ngựa, hai người chúng ta nghỉ ngơi chút, dừng lại đại khái nửa ngày đường liền tới nơi.

      Trước của Lan Hậu phủ, Vũ Văn Sở Thiên dìu ta xuống xe ngựa, ta cho rằng ít nhất tiếng "gặp lại", nhưng có.

      Ta cũng vậy cùng "gặp lại", bởi vì ta biết, bọn ta gặp lại, ta cùng con đường của , hôm nay cũng tới cuối. . . . . .

      Vũ Văn Sở Thiên liền tiêu sái quay người lại, nhảy lên xe ngựa.

      Bóng lưng của rất nhanh biến mất, nhưng máu tươi thẫm ướt vai áo ràng lưu lại trong tầm mắt ta, có biện pháp biến mất nữa!

      Im lặng trở về phòng, nương liền vội vã tới phòng ta. "Sa Nhi, làm sao ngươi gầy nhiều như vậy?"

      "Ta sao, Hoán Linh nàng. . . . . . Nàng có khỏe ?"

      "Hoán Linh?" Lan Phu nhân rót hai ly trà, đưa cho ta chén, mình bưng lên chén vừa uống trà, vừa : "Cũng may, ở trong phòng nghỉ ngơi."

      "A!" Ta cúi đầu hít hơi, hương trà nồng nặc khiến cho ta nhớ tới mùi vị minh lan, trái tim bị trầm bao phủ.

      "Sa Nhi?" Nương dừng chút, hỏi: "Vũ Văn Sở Thiên thương thế như thế nào?"

      "Rất tốt." Ta cúi đầu uống hớp trà, sương mù quẩn quanh nóng đến mắt của ta, làm cho ta cảm thấy trong đôi mắt có chút nóng ẩm.

      Nương hỏi nhiều, vỗ vỗ vai của ta : "Ngươi mệt mỏi, nghỉ ngơi tốt chút ."

      Ta yên lặng gật đầu, giọt lệ lặng lẽ trượt vào ly trà.

      Biết Vũ Văn Sở Thiên chỉ có mười mấy ngày, lời cộng lại cũng bất quá mười mấy câu, làm sao có thể buông ra?

      Nhưng hết lần này tới lần khác chính là buông ra được, nghe được tên của , tâm cũng càng ngừng run rẩy.

      Nhắm mắt lại chính là của nụ cười lúc lúc .

      Nương bao lâu rồi ta biết, ta chính là ngây ngốc ngồi trước bàn, càng ngừng uống trà Long Tĩnh mình thích nhất, càng uống càng lạnh, càng uống càng khổ.

      Hương thơm từng thích nhất, lúc này cũng trở nên chát.

      Nguyên lai đây chính là tư vị tư niệm, nhưng chúng ta mới tách ra còn chưa tới ba canh giờ. . . . . .

      Vào lúc canh ba, ta phủ thêm áo khoác rảnh rỗi trong đình viện, nghĩ tới ở vườn hoa gặp được Hoán Linh cùng nương.

      Ta còn còn chưa tới gần, chỉ nghe thấy thanh tức giận của Hoán Linh: " lãnh khốc vô tình? Tàn khốc người là ngươi, là ngươi khiến cho hai bàn tay trắng."

      Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoán Linh lớn tiếng như vậy chuyện với nương, ngay cả ta cũng cảm thấy Hoán Linh quá phận, nhưng nương chút cũng tức giận, thấp giọng : "Nương cũng muốn ."

      "Tỷ tỷ sao? Ngươi tại sao để cho nàng. . . . . ."

      "Linh Nhi!" Nương cắt ngang lời của Hoán Linh: "Cái này có quan hệ với tỷ tỷ của ngươi."

      " sao? !" Hoán Linh lớn tiếng cười, tiếng cười dị thường thê lãnh. "Hai mươi năm trước, ngươi cướp phụ thân của Vũ Văn Sở Thiên, hai mươi năm sau, ngươi khiến cho cùng tỷ tỷ gặp lại mà nhận thức. . . . . . Nương, đổi lại ngươi là , cũng từ bỏ ý đồ."

      Lời của Hoán Linh, như băng thác vạn trượng đổ xuống, đánh nát tất cả lý trí của ta.

      Ta khiếp sợ phải là nợ nần của nương cùng phụ thân Vũ Văn Sở Thiên hai mươi năm trước. Khi nàng khóc thút thít trước phần mộ, khi Vũ Văn Sở Thiên lấy ra nửa miếng bạch ngọc Hồ Điệp khác ta liền dự cảm đến chuyện này!

      Ta khiếp sợ chính là câu: "Gặp lại mà nhận thức"!

      Ta cố gắng muốn liên hệ với những thứ nhìn như rối rắm này, nhưng ta tìm được lời giải thích hợp lý.

      "Là sao?" Ta chạy tới, ngây ngốc hỏi: "Nương, Hoán Linh sao?"

      Sắc mặt nương hồi hồng, hồi trắng. Hồi lâu, mới khôi phục bình tĩnh : "Linh Nhi, ngươi trước trở về thôi, ta có lời cùng tỷ tỷ ngươi."

      Hoán Linh dậm chân cái, muốn điều gì rốt cuộc vẫn ra miệng, tức giận rời .

      Đợi Hoán Linh xa, nương mới : "Là , hai mươi năm trước ta biết có thê thất, vẫn kiềm chế được bản thân mà , tiếc bất cứ giá nào giữ ở bên cạnh ta. nghĩ rằng, cuối cùng bỏ ta, trở lại bên cạnh vợ . . . . . ."

      "Vậy ta đây? Chuyện này có quan hệ như thế nào với ta?"

      "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Nương đột nhiên tiến lên bắt được tay của ta, đôi tay cứng rắn cầm lấy 10 đầu ngón tay của ta phát đau. "Sa Nhi, cái gì cũng đừng hỏi! Nếu cái gì quên, cũng đừng suy nghĩ tiếp. Về sau hãy theo ở bên cạnh nương, cần rời , có được hay ?"

      Ta gật đầu cái, cố gắng để cho mình giữ vững mỉm cười.

      Ngẩng đầu lên, hoa đào cây nở tươi đẹp!

      Ta cái gì cũng cần hỏi nữa, bởi vì ta cái gì cũng hiểu rồi, hiểu tại sao phải hiểu ta như thế, hiểu tại sao : tất cả có thể lần nữa bắt đầu, hiểu tại sao đối với ta tốt như vậy.

      Ta chút cũng trách , cũng trách nương, chẳng qua là khổ sở!

      "Nương, ba năm trước đây ta đây so Hoán Linh vẫn còn rất thống khổ, phải hay ?"

      Nương tựa hồ nghe hiểu ý của ta, nghi ngờ hỏi: "Ngươi cái gì?"

      "Nam nhân khiến cho ta đau đến muốn sống, muốn nhớ tới là Vũ Văn Sở Thiên, có đúng hay ?"

      " phải vậy, phải như ngươi nghĩ. Ta. . . . . . Ta biết người nam nhân kia là ai, nhưng ta khẳng định tuyệt đối thể nào là Vũ Văn Sở Thiên."

      "Ngài cần lừa gạt ta! Ta có trí nhớ, có nghĩa là ta có cảm giác!" Ta từng chút từng chút rút tay lại lui về phía sau, "Nương! Ta quên được , chính là dùng nhiều Thiên Sầu Tận hơn nữa cũng thể xóa tình cảm của ta đối với !"

      "Thiên Sầu Tận? Người nào cho ngươi?" Sắc mặt nương nhất thời trở nên tái nhợt, sửng sốt hồi lâu mới xông lên nắm chặt hai cánh tay của ta. Có lẽ bởi vì quá kích động, tay của nàng đặc biệt dùng sức, bóp đến hai cánh tay ta tê dại.

      " thể, ngươi thể , tuyệt đối được!"

      Ta tránh thoát nàng, chạy đến hậu đường, cả phòng màu đỏ bị hơi nước trước mắt che kín!

      Ngã ngồi mặt đất, ta đếm từng viên từng viên trân châu mặt đất, tựa như đếm nước mắt từng chảy qua.

      Ta cho rằng bị Vũ Văn Sở Thiên lừa gạt, tổn thương, vì mất trong sạch, lại bị vứt bỏ rất đáng buồn rồi.

      Nhưng ta dù thế nào cũng nghĩ ra, chờ đợi ta còn có thực càng thêm đáng sợ!Edit: Dore kahi
      Beta: Vô Phong

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7.1: Trong lúc bỗng nhiên

      Bắt đầu từ ngày mai, cuộc sống liền thể bình ổn rồi.

      Nương cho Hoán Linh ra khỏi phủ, lý do rất đơn giản: " thương ngươi, gạt ngươi!"

      Hoán Linh khóc náo, mình ngồi ở trong phòng, hai mắt nhìn thẳng vị trí lâu. Ta nhìn qua nàng rất nhiều lần, hy vọng nàng vừa khóc lại vừa năn nỉ nương cho nàng ra cửa liền ăn vạ, nhưng nàng có, nàng bình tĩnh ngồi, câu cũng chịu .

      Ta vừa lúc ngược lại với Hoán Linh. Ta mỗi ngày đều rất bận, bận rộn coi lễ phẩm của Tiêu gia đưa tới, nghiên cứu trâm phượng lông vũ có điêu khắc tinh xảo hay , nghiên cứu vòng tay Phỉ Thúy có tinh khiết hay , có lúc còn có thể tính tính toán toán cúp bạc có phải là số chẵn hay , Dạ Minh Châu buổi tối có thể phát sáng hay . . . . . .

      rất bận, loay hoay làm có đến thời gian để suy nghĩ.

      Mấy ngày sau đó, Tiêu Tiềm đưa thư đến.

      "Tư thế hào hùng, trường kích mủi tên nhọn, gãy hi vọng.

      Trông mong thuộc về ngày, đường, giai nhân vẫn như cũ. . . . ."

      Ít ỏi mấy lời, gửi gắm tình cảm vô hạn.

      Khép thư thư, cẩn thận đặt nó bên gối, ta lại đem vật phẩm thành thân của ta do nương chuẩn bị xem thêm mấy lần, mặc dù căn bản nhớ có chút gì.

      Mỗi lần nửa đêm tỉnh lại, ta đều mở thư của Tiêu Tiềm ra, đọc qua mấy lần, sau đó tự nhủ:

      Có ít thứ bất biến vĩnh cữu, có nhiều thứ như hoa quỳnh sớm nở tối tàn.

      Tiêu Tiềm mới có thể làm bạn với ta suốt đời, Vũ Văn Sở Thiên bất quá là xuất trong đoạn tâm tư trống rỗng của ta.

      Chờ Tiêu Tiềm trở lại, chờ chúng ta thành thân, ta tại bị mất phương hướng cũng lại vui vẻ.

      Nhưng nhắm mắt lại, ta dù cố gắng thế nào cũng nhớ nổi trâm cài Phượng Hoàng có cánh chim hay , vòng tay Phỉ Thúy có tỳ vết nào hay , ta có thể nhớ tới chính là người Vũ Văn Sở Thiên khắp nơi có rất nhiều vết sẹo, mỗi cái đều rất dài.

      Dài nhất ở lưng, từ vai trái đến phía bên phải eo, nhìn qua biết rất nhiều năm. . . . . .

      Lúc ấy nhất định rất đau!

      --- ------ ------ -------

      ngày, nương ta sáng sớm muốn dẫn ta chùa bái Phật. Ta phản đối, đếm trân châu tay chân ta thực rất tê cứng, bái Phật hoạt động chút cũng tốt.

      Hương khói cường thịnh trong Tự Miếu, thiện phòng vẫn như cũ duy nhất tuân thủ yên lặng, yên lặng đến nỗi ngay cả thanh tiếng gõ mõ cũng trở nên xa xôi. Vào Tự Miếu, nương lên thắp nén hương, muốn vào hương đường nghe cao tăng giảng đạo, để cho ta ở trong xe ngựa chờ nàng.

      Người người dâng hương tới tới lui lui, nương vẫn thấy ra.

      Thấy cũng rất nhiều người tìm vị lão tăng xem quẻ, vẻ mặt thành kính, ta cũng có chút hiếu kỳ, xuống xe tùy ý rút thẻ tiến lên giao cho .

      "Thí chủ muốn hỏi cái gì?"

      Ta suy nghĩ, : "Hỏi nhân duyên thôi."

      liếc mắt nhìn thẻ chữ, : "Biệt ly khó khăn, tụ hận, mưa oán mây buồn, cuộc đời này đọng lại lệ. Thí chủ, theo như lão nạp thấy, chuyện tình trắc trở ....!"

      Hoặc là hữu duyên gặp nhau, hoặc là vô duyên bỏ qua, cái gì gọi là biệt ly khó khăn, tụ hận?

      Ta nhận lấy thẻ, cảm thấy có chút buồn cười. muốn đứng dậy, chợt nghe thấy trong thiện phòng truyền đến thanh của nương.

      "Tuổi còn trẻ, trong lòng tại sao nồng đậm oán khí như thế?"

      Ta đến gần, nhìn xuyên qua khe cửa thấy người thân áo đen ngồi ngay ngắn ở đệm cói, đôi mắt sâu xa, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt như xưa.

      "Người có lỗi với mẹ con các ngươi là ta, ngươi muốn trả thù ta, ta tiếp nhận. . . . . ."

      "Lan Phu nhân tới nơi này nếu là vì những lời nhảm nhí này, xin mời trở về ?" Vũ Văn Sở Thiên mở mắt.

      "Linh Nhi vô tội, ngươi bỏ qua nàng !"

      "Ta nghĩ chính ngươi nên trở về quản tốt con của mình."

      "Sa Nhi? Ngươi có thể cũng đừng quấy rầy nàng hay ?"

      Vũ Văn Sở Thiên hừ lạnh tiếng, mở mắt ra, lạnh lùng nhìn lướt qua trước mặt nương, "Ngươi có tư cách lời này sao?"

      "Ba năm này, Sa Nhi chưa bao giờ truy cứu qua chuyện trước kia xảy ra, kể từ khi ngươi xuất , nàng hoàn toàn thay đổi. . . . . . Sa Nhi vất vả mới từ trong cõi chết trở về, ta muốn nàng lại trở lại tình cảnh muốn sống được muốn chết xong.

      Vũ Văn Sở Thiên cúi đầu, nét lạnh nhạt mặt bắt đầu tiêu tán.

      Nương nhìn sắc mặt , thấp giọng thở dài: "Sa Nhi tựa hồ đối với tình cảm giữa các ngươi có điều hiểu lầm. . . . . . Nàng cho rằng ngươi chính là nam nhân khiến cho nàng hận thấu xương."

      chỉ có ta nghe những lời này khiếp sợ, Vũ Văn Sở Thiên nghe vậy sắc mặt cũng biến đổi.

      "Nam nhân hận thấu xương. . . . . ." thấp giọng lại lần, cúi đầu trầm ngâm hồi lâu mới đứng dậy sửa lại áo chút : "Ta giải thích với nàng."

      "Chờ chút!" Nương gọi muốn rời , "Ngươi có thể cho ta biết nam nhân đả thương Sa Nhi là người nào hay ?"

      "Nàng. . . . . . Bị thương rất sâu sao?"

      "Nàng vì người nam nhân kia tự sát vài chục lần, lại với mọi thứ của hề đề cập tới!" Cả người Vũ Văn Sở Thiên run lên, lại lên tiếng, ta nghĩ biết chân tướng, nếu im lặng như thế.

      "Ngươi cho ta biết là ai, ta nhất định muốn hỏi chút: là dùng phương pháp gì khiến con ta trở nên như vậy?"

      Vũ Văn Sở Thiên trả lời, yên lặng trong thiện phòng lưu lại thanh trầm thấp của hồi bảo kiếm vung ra.

      Cửa phòng mở ra, nhìn ta, màu đen vẫn như cũ che dấu ngừng phong thái của . . . . . .

      Ta nhìn , lâu như nhìn mấy trăm năm, mấy ngàn năm. . . . . .

      "Ngươi. . . . . . Đều nghe được?"

      "Nha." Ta chợt cảm thấy ánh mặt trời vô cùng rừng rực, sáng ta có chút mê muội. "Ta có thể biết người nam nhân kia là ai ?"

      " xin lỗi." rũ mí mắt xuống, làm động tới chút khóe miệng, buồn cười nhưng thế nào cũng cười ra ngoài. "Ngày mai. . . . . . Ta , bao giờ trở lại nữa."

      Biết rời là kết thúc tốt nhất, nhưng khi nghe ra lời ly biệt cảm thấy thanh vỡ vụn.

      " tiếc. . . . . ." Ta ngửa đầu nhìn vào mắt : "Ngươi thể tham gia hôn lễ của ta cùng Tiêu Tiềm."

      mặt của có bất kỳ biểu gì, tròng mắt như hố sâu, chút gợn sóng.

      Ta cúi đầu, tự giễu cười cười, lúc này ta còn mong ngóng cái gì, còn muốn thấy trong mắt ghen tỵ sao?

      đương nhiên , đối với bất kỳ nữ nhân nào đều là câu : "Chưa bao giờ !"

      Vừa muốn rời , chợt lôi kéo ta ra phía ngoài miếu thờ. ", tiễn ta, ta đưa cho ngươi vật này."

      "Vậy ngươi muốn đưa cái đáng giá ."

      quay đầu lại cười cười với ta, nụ cười thuần khiết trong suốt, liền cùng dạng với người ta gặp trong giấc mộng.

      thích loại cảm giác này.

      Nắm tay của , tựa như nắm lấy điểm tựa cả đời.

      Nhìn nụ cười của , tựa như vui vẻ chất đầy.

      hề có lý do, hề có quy luật, chính là thích!

      Đứng trước miếu hội, Vũ Văn Sở Thiên cầm miếng Ngọc Phật xinh xắn hỏi ta: "Thích ?"

      Ta lắc đầu, ngọc kia đầy tỳ vết, hoa văn thô ráp, bình thường có thể đến nỗi bình thường hơn được nữa. Ta tức giận chỉ chỉ chỗ bùa phòng thân dưới gốc đào bên cạnh, : ''Tại sao ngươi đưa ta cái này?"

      Ai ngờ đưa cho người ta đồng, liền đem cái bùa mặt đất tùy ý cũng có thể nhặt được mua lại, nhét vào trong tay ta.

      Lão bản còn bồi thêm cười : "Công tử muốn bao nhiêu, tùy tiện lấy!"

      Ta hiểu nổi là cố ý, hay là hiểu ý của ta. Ta dĩ nhiên phải muốn thứ gì đáng tiền, chỉ cần có thể để cho ta thấy vật nhớ người, đồng tiền cũng có thể mua mười mấy cái đó, ta biết gì.

      "Ngươi. . . . . . thường thức của ngươi đặc biệt!" Ta giễu cợt .

      : "Nhớ năm ấy ta chín tuổi, mang theo Tiểu Trần tới chợ, nàng chỉ vòng ngọc : "Ca ca, ta thích!". Vòng ngọc kia căn bản có giá trị nhiều, nhưng đối với tiểu hài tử có đồng nào mà , trừ trộm cướp ra có lựa chọn khác."

      "Ngươi thể nào?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :