1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô độc - Diệp Lạc Vô Tâm(Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Vô Phong
      Chương 29: Sơ ảnh loang lổ

      Vũ Văn Sở Thiên rời , trở lại nữa.

      Ta chưa bao giờ nghĩ tới , chưa bao giờ. Bởi vì mỗi ngày đều muốn đến linh đường bồi Tiêu Tiềm.

      Trước kia thời điểm ở chung chỗ thích nhất trêu chọc ta, tại mình đơn ở thế giới thế như mực, ta cũng nên hảo hảo trò chuyện cùng .

      Bảy ngày sau, ta rốt cuộc xuất giá rồi, ngày đó thành thân mây đen áp đỉnh, gió lạnh gào thét, tiếng hỉ nhạc vỡ tan tành trong gió, nhạc truyền tới trong tai so với nhạc buồn còn nhiều hơn mấy phần thê lương.

      Hỉ nương tới thúc giục qua ba lượt, sắp tới giờ, để cho ta mặc giá y vào.

      Ta chỉ là ngẩn người nhìn hậu viện ngoài cửa sổ người đến người .

      Cửa mở ra, ta cho rằng là hỉ nương thúc giục, hờ hững : "Chớ thúc giục, để cho ta yên lặng chút."

      "Sa Nhi!"

      Ta vội vã lau nước mắt, mỉm cười quay đầu: "Nương, ngài đừng lo lắng, ta chính là. . . . . ."

      "Ngươi có phải đợi hay ?"

      Ta lời đứng dậy đem giá y khoác lên người, nghiêm túc cài nút áo.

      Ta cho rằng là người thân của ta, cho dù thể nhau, cũng còn có phần thân tình.

      Ngày ta thành thân, cũng tới để cho ta bái biệt chút sao?

      "Nếu như ngươi muốn chờ người là Vũ Văn Sở Thiên, như vậy ngươi đừng chờ."

      Ta soi gương, kéo giá y dài về phía cửa.

      "Sa Nhi, hôm qua. . . . . . Thôi, sau này hãy ."

      Ta cước bộ cứng đờ, cấp tốc xoay người: "Ngài có ý tứ gì?"

      "Thời gian còn sớm, người của Tiêu gia tới đón ngươi rồi."

      "Có phải Vũ Văn Sở Thiên, . . . . . ." Ta liều chết nắm tay nương, mười ngón tay đều run rẩy.

      Ta hiểu cá tính của , ta thành thân đến, trừ phi . . . . . .

      " ! Nương, ngươi cho ta biết còn sống, còn sống có đúng hay ?"

      Tất cả kiên cường ngụy trang đều trong khắc sụp xuống, tất cả hận đều trong khắc quên mất.

      Chỉ cần còn sống, muốn ta vì làm gì cũng có thể, ta chỉ cầu xin hảo hảo mà sống sót!

      " sao, chính là bị chút. . . . . . Vết thương , nghe ở Thiếu Lâm tự điều dưỡng."

      "Thiếu Lâm tự? !"

      Chỗ kia phải là. . . . . .

      Ta bây giờ vô tâm suy nghĩ sâu xa rốt cuộc đâu làm gì, ta quan tâm chỉ có việc: "Vết thương có nặng hay ? Làm sao mà bị thương?"

      "Hôm qua, xảy ra chuyện lạ oanh động giang hồ. Vũ Văn Sở Thiên cùng người áo xanh che mặt quyết đấu Phiêu Miễu Phong, từ sáng sớm đánh tới gần tối, tất cả những người nghe được tin cuộc đấu này đều chạy tới, thời điểm bọn họ đến người hai người đều dưới hơn trăm vết thương, vết máu tung tóe đầy đất." Nương lo âu nhìn ta cả người run rẩy, tiếp tục miêu tả tình cảnh quyết đấu nữa, chẳng qua là sơ lược giảng thuật : "Nghe , đó là cuộc tỷ võ thế lực ngang nhau nhất, cũng là máu tanh nhất, tựa hồ trừ phi người ngã xuống, trận tỷ võ căn bản dừng lại. Khi mặt trời lặn, kiếm của hai người đồng thời bị đánh gãy, Vũ Văn Sở Thiên thừa dịp người bịt mặt biến đổi chân khí, chuyển dùng chưởng pháp, tay trái đột nhiên tay rút ra đoản kiếm, cắt đứt cổ họng đối phương."

      Ta rốt cuộc thở dài hơi, vì mình, cũng vì .

      thành công, chờ đợi nhiều năm như vậy, cơ hội dùng nhiều máu tươi như vậy đổi lấy, cuối cùng uổng phí, Dạ Kiêu từ đó có thể tuyệt tích giang hồ, cũng có thể giải thoát.

      "Sau đó sao?"

      "Khi Vũ Văn Sở Thiên vạch khăn che mặt mặt người kia lên, tất cả mọi người sợ ngây người, ai cũng nghĩ tới là Ngụy Thương Nhiên phái Võ bế quan hơn hai mươi năm!"

      "Là ! Tại sao là ?"

      Khi ta ở Lục gia cố ý xem qua truyện ký về người này, mười hai tuổi dấn thân vào môn hạ Võ , thiên tư thông minh, cơ mẫn hơn người, hơn nữa là người khoan dung phóng khoáng, tranh quyền thế, cũng cùng bất luận kẻ nào thiết tha võ công. Chưởng môn Võ đối với tán thưởng có thừa, cố ý đem cả Võ cũng giao cho , đáng tiếc đám hỏi cùng Lục gia đột biến, khiến cho nản lòng thoái chí, từ đó hỏi giang hồ thế , dốc lòng toản nghiên võ học.

      người như vậy tại sao có thể là chủ nhân Dạ Kiêu? Mà ta tin tưởng Vũ Văn Sở Thiên lầm.

      Nương thở dài : "Ngươi cùng Vũ Văn Sở Thiên hổ là huyết thân, ngay cả câu hỏi cũng giống nhau."

      " cũng hỏi như thế?"

      "Nghe lúc ấy Vũ Văn Sở Thiên nổi điên ấn cổ họng chừng chảy máu của , hỏi : ‘tại sao là ngươi? Tại sao là ngươi? ’ vẫn ôm thi thể, ngồi ở đỉnh núi cho đến bình minh ngày hôm sau, vẫn còn khàn khàn hỏi : tại sao?"

      . . . . . .

      Phía ngoài hỉ nhạc vang lên, thời gian đến.

      Hỉ nương lại vào thúc giục: "Kiệu hoa Tiêu gia chờ lâu, ra cửa bỏ qua giờ lành mất."

      Ta quý xuống trước mặt nương, dập đầu, mới che khăn hỉ lại, kéo giá y chấm đất ra khỏi Lan gia.

      *******************************************

      năm sau. . . . . .

      Vài chiếc lá rơi rụng khỏi gốc cây độc nơi xa.

      Bên cạnh đình nghỉ chân đỏ thắm, nước sơn mới rơi xuống, lại lộ sắc cũ.

      Ta thắp hương trước linh vị Tiêu Tiềm, thả chút quả trà mới làm xong, rời khỏi linh đường Tiêu Tiềm.

      Mới vừa khép cửa phòng, chỉ thấy Tiêu Lãng thân đơn giản chạm mặt đến gần.

      vừa thấy ta, vòng vo phương hướng về phía ta, bái cái sâu, cung kính kêu: "Đại tẩu!"

      Ta đáp lễ lại, : "Còn có bảy ngày nữa chính là ngày giỗ của Tiêu Tiềm, ta muốn đến trong miếu xin cao tăng siêu độ cho ."

      "Ta sắp xếp cho ngài."

      " nhọc phiền ngươi, tự ta an bài là được!"

      "Được!"

      Tiêu lãng xong, lui về phía sau mấy bước, tiếp tục về phía thư phòng .

      Thấy xa, ta mới thở phào cái dài, tâm treo rơi xuống.

      Trước khi chưa gả vào Tiêu gia, ta cho rằng Tiêu Lãng hoàn toàn bất đồng với ca ca , Tiêu Tiềm luôn là bởi vì tự tin mà thần thái phi dương, mà Tiêu lãng, ngũ quan đoan chính luôn đặt ở quy củ, ngay cả chuyện cùng làm việc đều trong quy củ, chưa bao giờ có tia vượt qua, đúng như theo lời Hoán Linh: già muốn vào quan tài rồi!

      Nhưng ngày đầu tiên gả vào Tiêu gia, ta mới phát Tiêu lãng ra cùng dạng với Tiêu Tiềm: tiêu điều cất giấu huyền cơ, chất phác cất dấu kiêu dật.

      Nhớ tới đêm tân hôn đó, ta chưa đến động phòng, vẫn ngồi quỳ gối trong linh đường của Tiêu Tiềm, trong lòng nhớ tới cũng là chuyện của Vũ Văn Sở Thiên. Đến gần lúc canh hai, ta nghe thấy tiếng bước chân vững vàng ngoài cửa vào, ngay sau đó lại là trận tiếng bước chân dồn dập đuổi theo tới đây, vội vàng : "Nhị Thiếu Gia, Lữ thị vệ vẫn còn chờ ngài."

      "Ta phải , trừ phi tìm ra gian tế trong quân, chuyện khác cũng đừng đến phiền ta. . . . . ."

      " , Ngụy Thương Nhiên bị người giết!"

      "Cái gì!" Tiêu Lãng kinh hãi : "Chuyện khi nào?"

      "Hôm qua!"

      Tiêu Lãng vội vã rời lâu, ta mới nhớ tới hô hấp, biết là bởi vì thời gian dài hít thở thông, hay là bởi vì kinh sợ, nóng lòng nhanh chóng nhảy lên.

      Ở linh đường bồi hồi lúc, ta vẫn nhịn được lặng lẽ tới thư phòng của , bởi vì Tiêu Tiềm thích nhất cùng người ở thư phòng đàm luận chuyện quan trọng.

      Vừa tới ngoài thư phòng, ta liền nghe thanh trầm thấp : "Tiêu thượng thư, đây là mật hàm Vương gia để ta giao cho ngươi."

      Yên lặng hồi, bên trong thư phòng có ánh lửa chiếu vào giấy, lại rất mau dập tắt, sau đó nghe thanh Tiêu Lãng : "Ngươi trở về bẩm báo Vương gia, chuyện của Dạ Kiêu nhọc phí tâm, chờ chuyện của Tiêu gia xử lý xong, ta nhất định tra nguyên nhân cái chết của Ngụy Thương Nhiên."

      Ta che miệng, hoàn toàn dám thở.

      Khó trách Tiêu Tiềm ràng thân phận của Vũ Văn Sở Thiên như vậy. . . . . .

      Ta sớm đoán được Dạ Kiêu có thể có thể lực ăn sâu bén rễ giang hồ như vậy, tuyệt đối thể nào là tổ chức sát thủ đơn giản, mà ta dù thế nào cũng nghĩ ra kẻ chống chế sau lưng nó lại là Tiêu Sáng thoạt nhìn kính cẩn như thế.

      bị phát , ta nghe nữa, nín thở lặng lẽ lui ra, bước nhanh chạy về gian phòng.

      Từ ngày đó, ta trừ mỗi ngày đến linh đường Tiêu Tiềm bái tế , cả ngày lẫn đêm đều ở thư phòng của Tiêu gia đọc sách, hi vọng có thể tìm được chút tin tức có liên quan đến Dạ Kiêu.

      Đáng tiếc, Tiêu Lãng làm việc đặc biệt cẩn thận, ta ngay cả chữ Dạ Kiêu cũng tìm được.

      ngày, ta trong lúc vô tình nhìn thấy Tiêu Lãng mang về ghi chép của Hình bộ, ta tùy ý lục lọi, phát bản ghi.

      Ghi chép này là về người thống lĩnh Cấm Vệ Quân, gọi Ngụy Tường, bởi vì liên quan đến việc hành thích mà bị cả nhà tịch thu xử trảm, duy chỉ có con trai độc nhất mười hai tuổi Ngụy Khâm mất tích. . . . . .

      Nhìn lại thời gian chút, cách tại 35 năm.

      Ta nhớ được Ngụy Thương Nhiên chính là mười hai tuổi dấn thân vào môn hạ Võ .

      Tội danh hành thích tuyệt thể xem thường, bằng hài tử mười hai tuổi làm sao có thể chạy trốn, trừ phi. . . . . .

      Trong triều đình và dân chúng có thể có thế lực này, còn có can đảm cứu người này đại khái là chỉ có Tiêu gia.

      Bất kể Ngụy Thương Nhiên là nhớ tới ân cứu mạng của Tiêu gia làm việc vì bọn họ, vẫn là công cụ sát nhân Tiêu gia có lòng bồi dưỡng, có khẳng định là, có lẽ từ rất sớm trước kia Tiêu gia cũng có mưu đồ khác. Bọn họ tụ tập tất cả cao thủ võ công cao cường trong chốn võ lâm, loại bỏ đối lập, mới có thể được nhiều người ủng hộ trong triều đình.

      "Đại tẩu!"

      Tiêu Lãng đột nhiên xuất gọi khiến ta cả người rét lạnh, ta cố gắng duy trì tỉnh táo, đem bàn tay run rẩy mãnh liệt giấu sau lưng.

      "Ta nên xem những thứ này phải ? Ta chỉ là trong lúc rãnh rỗi, tùy tiện xem qua."

      "Đều là chút bản án tử cũ . . . . . ." đơn giản thu dọn văn kiện bàn, ánh mắt quét qua bản ghi chép ta xem.

      Tay của hơi cứng ngắc hạ xuống, tiếp tục đem toàn bộ văn kiện sửa sang lại vào trong ngăn kéo, sắp xếp chỉnh tề.

      "Vậy ngươi. . . . . . bận, ta ra ngoài trước." Ta xong, nhanh chóng ra bên ngoài . tới cửa, thở phào nhõm, chợt nghe Tiêu lãng : "Đại tẩu, mặc dù đại ca có ở đây, ngươi rốt cuộc cũng là người của Tiêu gia, ta muốn làm khó dễ ngươi. . . . . . Cho nên, cũng xin ngươi nên làm khó ta."

      Ta sống lưng rỉ ra mồ hôi lạnh, nhưng mà mặt lại dám toát ra mảy may hốt hoảng. "Ngươi cớ gì ra lời ấy, ta bất quá là nữ nhân tay trói gà chặt."

      "Theo ta được biết Vũ Văn Sở Thiên cũng phải là người tay trói gà chặt."

      "À? Ta . . . . . ." Ta theo bản năng muốn biết , đột nhiên phát giác ổn, chỉ có thể mím môi lại.

      Lúc này lựa chọn tốt nhất chính là cần , chờ .

      dừng chút, chỉnh chỉnh ống tay áo : "Nếu như ta nhớ lầm, là ca ca của ngươi?"

      " sai."

      "Vậy ngươi nên hiểu ý của ta."

      Nếu lời , ta tự biết giả bộ ngu cũng vô ích, chỉ có thể thẳng: "Tiêu Lãng, ngươi có biết ngươi làm gì hay ? Tiêu gia có được địa vị hôm nay còn chưa đủ sao? Ngươi làm như vậy vùi lấp Tiêu gia vào tuyệt cảnh."

      Tiêu lãng trầm cười cười, : "Ngươi cho rằng đại ca ta chết là ngoài ý muốn? Đại ca làm việc từ trước đến giờ cẩn thận, làm sao có thể tùy tiện lộ trình trở về cho người khác?"

      "Ý của ngươi là?"

      "Đại ca thống lĩnh Cấm Vệ Quân, biên quan mấy chục vạn đại quân lại chỉ nghe hiệu lệnh của , ngươi cảm thấy người nào muốn chết nhất?"

      Ta nghĩ đến người, nhưng ta dám suy nghĩ sâu xa.

      "Đại ca mới chết chưa đủ nửa tháng, triều đình đột nhiên rút binh nghị hòa, suy nghĩ gì ngươi cũng có sao?"

      " !" Ta lại cũng chống đỡ nổi, thân thể đụng vào bên cửa.

      Đúng! Chim bay hết, cung tốt giấu !

      Làm bạn với vua, mấy người được chết già. . . . . .

      Tiêu Tiềm cả đời cơ hồ ngày an ổn, nhưng chưa bao giờ oán trách trước mặt ta, chỉ chờ có ngày hoạ ngoại xâm lắng xuống, quốc gia phồn vinh thịnh vượng, dân chúng có thể vượt qua cuộc sống an ổn tốt, có thể cùng ta thoái điền viên.

      Có lẽ đến chết cũng nghĩ đến, Hoàng đế vô năng ngu ngốc, dùng tính mạng của đổi lấy cơ hội nghị hòa. . . . . .

      Tiêu Lãng cười lạnh : "Từ cổ chí kim tướng quân chiến công hiển hách có mấy ai chết già. Đương đầu Quốc nạn, Tiêu gia tự nhiên địa vị hiển hách, ngày thiên hạ thái bình, diệt môn đầu tiên chính là Tiêu gia."

      Có ân oán, có giang hồ.

      Có hoàng quyền, có chém giết

      Thờ ơ đúng sai, chính là quy tắc. . . . . .

      Vũ Văn Sở Thiên tránh khỏi, Tiêu Tiềm lại cũng tránh khỏi!

      Tiêu Lãng đến gần ta, trầm giọng : "Ngươi cho Vũ Văn Sở Thiên, ta muốn gặp ."

      "Ta biết đâu." Ngay cả khi ta biết cũng , nhất định giết Vũ Văn Sở Thiên.

      "Ngươi cho biết, ta biết đáp án muốn."

      "Đáp án gì?"

      "Ngụy Thương Nhiên là người thông minh nhường nào, ngươi cho rằng đối với phụ tá đắc lực mình tín nhiệm nhất ngay cả lai lịch đều tra ? Ngươi cho rằng ngu xuẩn đến mức giữ người muốn giết mình lại bên cạnh ủy thác trách nhiệm nặng nề, hết lòng tài bồi, còn nghĩ sở học trọn đời của mình truyền thụ cho . . . . . ."

      Ta lui về phía sau, từng bước lui về phía sau. Dự cảm bất tường xông lên đầu, Nếu Tiêu Lãng ra chân tướng, có thể đẩy Vũ Văn Sở Thiên đến vực sâu vĩnh viễn cách nào thoát khỏi. "Ta chưa bao giờ rời khỏi Tiêu gia, ta chưa từng gặp ."

      "Ngươi rất nhanh nhìn thấy."

      Ta suy đoán thâm ý trong lời của Tiêu Lãng, liền thấy tới cửa thư phòng, lớn tiếng kêu: "Người tới, thiếu phu nhân bệnh nặng, đưa Thiếu Phu Nhân trở về phòng nghỉ ngơi."

      . . . . . .

      Ta bị buộc để cho người ta kéo về gian phòng khóa cửa lại, lại nghe thấy Tiêu Lãng ở ngoài cửa tựa như vạn phần khẩn trương phân phó hạ nhân: "Thiếu Phu Nhân bệnh tình nguy cấp, nhanh mời đại phu . . . . . . Còn nữa, vào trong cung tìm Quý Phi, mời thái y tốt nhất."

      Vài ngày sau đó, thầy thuốc tới trong phòng ta xem bệnh cũng chưa từng gián đoạn qua, có chút thậm chí là phong trần mệt mỏi từ bên ngoài chạy tới, dĩ nhiên, bọn họ ai cũng chẩn đoán ra bệnh. Tiêu Lãng lại cố tình đem bệnh tình của ta miêu tả giống như bệnh thời kỳ cuối, cho nên bọn họ đều là trăm mối vẫn có cách giải, thúc thủ vô sách.

      Ta chưa bao giờ phản bác qua, giống như như con rối nằm ở giường để cho bọn họ chẩn bệnh. . . . . .

      Trong lòng nghĩ chỉ có việc, tới hay ?

      năm thấy, trải qua tốt , mặt có phải hay lại thấy u sầu, giữa hai lông mày có phải hay nhiều hơn tang thương.

      Sau nương lại đến thăm ta, bởi vì có Tiêu Lãng ở đây, ta bất tiện nhiều lời, chỉ an ủi nàng có gì đáng ngại, là Tiêu Lãng làm việc quá mức cẩn thận.

      Nửa đêm mười ngày sau, đầu mùa xuân gió mát thổi nâng tấm màn, vài ngôi sao lóe lên sau bích màn bằng lụa mỏng ngoài cửa sổ.

      Khó gặp khí trời tốt, ta đây nhiều ngày chưa ngủ mới vừa lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh hỗn độn, cái trán chợt bị hồi đặc thù lạnh như băng bao trùm.

      Ta đột nhiên bắt được bàn tay trán, liều mạng nắm chặt, chỉ sợ vừa buông tay hết thảy đều biến mất.

      có ánh nến, ánh trăng cũng vừa khéo bị che, cho nên mặc dù ta cố gắng mở to hai mắt, vẫn chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy có người ngồi ở cạnh giường ta, quần áo màu đen cùng bóng tối hòa làm thể.

      Nhưng, như vậy đủ rồi.

      bên cạnh ta, cái gì cũng cần , ta liền cảm giác được hạnh phúc.

      Trong mộng vô số lần cùng gặp mặt, đều là xa xa nhìn nhau, im lặng đọng lại lệ.

      Lần này, cuối cùng mở miệng chuyện rồi.

      "Thân thể của ngươi. . . . . . sao chứ." Thanh của lại có chút nghẹn ngào, có thể thấy được ta trong lòng vẫn là rất quan trọng.

      Ta càng thêm vui vẻ, cẩn thận đem tay đặt ở bên môi, dùng hô hấp của ta cho chút ấm áp.

      Vừa muốn mở miệng, đột nhiên nhớ tới lời của Tiêu Lãng, vội đẩy tay của ra, lạnh lùng : "Ngươi , ta muốn nhìn thấy ngươi, ngươi !"

      "Ngươi vẫn thể tha thứ cho ta?"

      Ta ngồi dậy, kéo khoảng cách giữa ta và : "Nếu ngươi ta kêu người. . . . . ."

      nhìn thần sắc ta, thở dài tiếng: "Thân thể ngươi có gì đáng ngại, ta liền yên tâm. quấy rầy ngươi nghỉ ngơi."

      Thời điểm đẩy cửa rời , ta xoay mặt, dám nhìn lâu cái, ngón tay cơ hồ xé rách chăn.

      năm này, ta mỗi ngày đều đợi của đến xem ta, muốn hỏi chút : " năm này ngươi có được khỏe ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Muốn với , ta sớm hận ngươi. . . . . ."

      Hôm nay tới, nhưng ta thậm chí dám nhìn cái. . . . . .

      Nghe tiếng nhàng đóng cửa, hàm răng của ta mới thả mở đôi môi bị cắn đến máu chảy ngừng, mới vừa thở phào nhõm.

      Chợt thấy trong đêm tối, ánh lửa ngất trời.

      Ta cơ hồ quên phủ thêm áo khoác, vọt ra khỏi gian phòng. . . . . .

      Trong sân đứng đầy thị vệ, ngay cả nóc phòng cũng đứng đầy người, trong tay cũng cầm mũi têm nhuộm lửa.

      Tiêu Lãng đứng ở phía trước nhất, đứng còn là thẳng tắp chính thống như vậy.

      Vũ Văn Sở Thiên nhàn nhạt nhìn lướt qua chung quanh, cười yếu ớt : "Tiêu thượng thư, ngươi phải cho rằng chỉ bằng những người này có thể ngăn được ta ?"

      "Ta dĩ nhiên biết." Tiêu Lãng phẩy tay, tất cả những người cầm tên đột nhiên chỉ hướng ta. "Ta cũng có ý tứ gì khác, chính là muốn cùng ngươi tâm ."

      "Ca, chớ cùng nhiều lời, ngươi nhanh chút."

      Vũ Văn Sở Thiên nhìn vẻ mặt sầu lo của ta, lại nhìn Tiêu lãng chút, tựa hồ có điều hiểu, : "Ta vừa lúc hôm nay có thời gian, rửa tai lắng nghe."

      "Ngươi nghe ta lần, ."

      "Ngươi đừng lo lắng, ta sao." cởi áo choàng người xuống khoác lên người ta, dịu dàng : "Bên ngoài lạnh lẽo, ngươi vào thôi."

      Ta lắc đầu, " muốn giết ngươi, mới là người thao túng chân chính phía sau Dạ Kiêu?"

      khiếp sợ xoay người nhìn về phía Tiêu lãng.

      Tiêu Lãng ngược lại phản bác, đến gần chút, tựa vào bên người Vũ Văn Sở Thiên, dùng thanh chỉ có chúng ta mới có thể nghe được thấp giọng : "Chính xác mà , Ngụy Thương Nhiên là sư phụ của ta, chuyện của Dạ Kiêu ta chỉ là tham dự chút mà thôi."

      "Ngươi muốn với ta cái gì?"

      "Vậy phải xem ngươi muốn hỏi cái gì."

      Bọn họ nhìn thoáng qua lẫn nhau, trong mắt đều có hiểu .

      Giờ khắc này, ta hiểu , ta lại cũng có biện pháp cứu rồi. muốn biết chân tướng, bất luận chân tướng tàn khốc đến cỡ nào.

      Vũ Văn Sở Thiên hít hơi sâu, thở dài : "Trước tiên là về điều kiện của ngươi ."

      "Khó trách sư phụ đối với ngươi khen dứt miệng, quả nhiên bất phàm. Điều kiện của ta rất đơn giản: ta muốn ngươi trở thành chủ nhân mới của Dạ Kiêu."

      Tiêu Lãng thấy Vũ Văn Sở Thiên hừ lạnh tiếng, trả lời, tiếp tục : "Vũ Văn Sở Thiên, có người cho ngươi biết, dáng dấp ngươi cùng mẫu thân giống nhau như đúc hay ?"

      "Làm sao ngươi biết?"

      "Đương nhiên là nghe sư phụ . Người khác có lẽ biết thân phận của ngươi, ngươi cảm thấy người từng mẫu thân ngươi đoán ra thân phận của ngươi? Đoán ra mục đích của ngươi? cho cho ngươi biết: từ ngày đầu tiên ngươi xuất ở giang hồ, liền bắt đầu lưu ý tới ngươi, khiến Mạnh Khắp đến gần ngươi, lôi kéo ngươi, cũng giao tất cả hành động của Dạ Kiêu cho ngươi nắm trong tay. Ngươi có muốn biết, tại sao biết ngươi muốn giết , còn phải tại thời điểm ngươi võ công bị phế đem nội công tâm pháp của Võ giao cho ngươi."

      Vũ Văn Sở Thiên đột nhiên ngừng thở, vô cùng khẩn trương nhìn .

      mặt Tiêu Lãng lộ ra nụ cười thắng lợi: "Điều kiện của ta ngươi có muốn suy nghĩ chút hay ?"

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Vô Phong
      Chương 30: Chờ đợi vô tận

      "Nếu ngươi muốn coi như xong." Vũ Văn Sở Thiên tiêu sái vòng qua Tiêu lãng, để ý chút nào cười : "Dù sao tại ta sống rất tốt, hiểu chân tướng đối với ta mà chưa chắc là chuyện tốt. . . . . ."

      "Vũ Văn Sở Thiên! Chẳng lẽ ngươi cũng muốn hỏi tại sao cam tâm tình nguyện chết trong tay ngươi!"

      " làm ác vô số, chết chưa hết tội."

      " là ai trong tâm ngươi biết ràng, có đúng hay ?" Tiêu Lãng sắc mặt tái xanh, nổi giận : "Ngươi giết cha ruột của mình, còn chết chưa hết tội, ngươi uổng phí phen tâm ý của đối với ngươi. . . . . ."

      Chờ Tiêu lãng ý thức được mình nhất thời kích động lỡ lời, Vũ Văn Sở Thiên cứng người tại chỗ, giống như pho tượng có sinh mạng.

      Ánh lửa đầy viện minh minh diệt diệt trong tròng mắt trong suốt của , chiếu theo tuyệt vọng cùng hối hận.

      Nhưng vẫn đứng thẳng như cũ trong trời đất.

      Đây chính là , ở trước mặt bất cứ người nào biểu yếu ớt, ngoại trừ ta ra người nào có thể chân chính hiểu nhận chịu bao nhiêu tổn thương!

      Ngoại trừ ta ra người nào có thể nhìn thấy trái tim bị người hành hạ đến huyết nhục mơ hồ. . . . . .

      lâu, Vũ Văn Sở Thiên lớn tiếng : " phải là phụ thân của ta, phụ thân ta ngay từ mười mấy năm trước bị giết chết."

      "Ngươi sai lầm rồi, người muốn giết phụ mẫu ngươi phải là sư phụ, là Lan Hầu phủ." Tiêu Lãng nhìn ta, lạnh lùng mặt khiến cho ta rét mà run: "Ngày đó khi sư phụ nhận được thư, phía cũng viết tên người muốn giết, chỉ viết ra địa chỉ cặn kẽ. . . . . . Chờ sư phụ phát được thuwng vong nặng nề trong nhiệm vụ lần đó, mới từ trong hồi báo của Mạnh Mạn hiểu mình làm gì."

      Ta biết ta sững sờ bao lâu, chỉ cảm giác đau khổ đứng ở trong trời đất, khô héo, chết .

      có chuyện gì đáng buồn hơn so với chuyện nghe được mẫu thân giết phụ thân của mình, mà ta còn chưa kịp thương tiếc thực tế tàn khốc này, liền chạy tới dùng hết tất cả lực khí kéo ồng tay áo Vũ Văn Sở Thiên, ngăn cản dục vọng giận dữ muốn rời của : " , ca, nương làm như vậy . . . . . . Ngươi đừng nghe lung tung."

      "Chúng ta cư ở hoang sơn dã lĩnh, trừ mẫu thân của ngươi ra ai biết chúng ta ở nơi đó!"

      "Nàng phụ thân như vậy, nàng giết . . . . . ." Ta cũng nhớ Long đại phu từng . . . . . . Mà ta vẫn có cách nào tin tưởng đây là .

      "Nếu như phải là nàng, tại sao người của Dạ Kiêu làm tổn thương ngươi?"

      Ta lại cũng từ phản bác, ngay cả bản thân cũng thuyết phục được mình.

      lâu mới tìm trở về thanh của mình: "Ta cầu xin ngươi. . . . . . Ngươi muốn giết nàng trước hết giết ta . . . . . . Nàng là người thân duy nhất của ta rồi."

      "Ca ca. . . . . . Sở Thiên. . . . . ." Ta khóc : "Nàng là người thân cuối cùng của ta rồi. Ngươi giết hài tử của ta, còn muốn giết nương của ta?"

      Thân thể của cứng ngắc, lại ra câu.

      Ta gắt gao ôm lấy hông của , bị dọa cho sợ đến cả người đều run rẩy.

      Bản thân ta có bao nhiêu khí lực ta tự nhiên hiểu , thế nhưng tránh thoát, mặc cho ta ôm khóc thút thít, cầu khẩn. . . . . .

      Cho đến khi hỏi: "Ngươi chừng nào khôi phục trí nhớ?"

      "Ngày Tiêu Tiềm ."

      "Ta cho rằng ngươi từng mất trí nhớ, mới có thể . ra là ngươi khôi phục trí nhớ, người ngươi chọn vẫn là . . . . . ."

      "Ta có thể lựa chọn sao? Nếu như có thể chọn. . . . . ."

      Tình cảm của chúng ta trải qua quá nhiều máu cùng lệ.

      Giờ khắc này đối lập nhau, từ huynh muội biến thành cừu nhân thề cùng tồn tại, ngược lại tìm ra bất kỳ ngôn ngữ gì để giải thích cùng xin lỗi.

      Cũng biết trải qua bao lâu, vô lực mở miệng : "Ngươi buông tay , ta đáp ứng ngươi thương tổn nàng."

      " sao?"

      kéo tay của ta ra, xoay người đối mặt với ta hồi lâu, chậm rãi lui về phía sau bước : "Tiêu phu nhân, đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm vì ngươi."

      câu Tiêu phu nhân, khoảng cách bước, cách chính là bao nhiêu ân oán tình cừu thể trốn tránh, bao nhiêu lời thể ra khỏi miệng.

      Đúng vậy, ta là Tiêu phu nhân danh chính ngôn thuận!

      Nếu ta vẫn là muội muội của , có lez có thể cầu chút xíu thương cùng ôn tồn của .

      Mà ta phải, có tư cách ở nơi đông người dõi theo này ôm thả nữa, càng có tư cách nhào tới trong ngực với : "Ta ngươi! Người ta muốn lựa chọn là ngươi, nhưng ngươi thể lấy ta, cũng lấy ta!"

      Ta chỉ có thể nhịn xuống mất mát, hướng tới thi lễ xin lỗi: "Vũ Văn thiếu hiệp, xin lỗi! Là ta luống cuống."

      Lời vừa ra khỏi miệng, mới đột nhiên phát cái họ "Vũ Văn" này nghe châm chọc lớn lao, muốn thu hồi kịp.

      Vũ Văn Sở Thiên miễn cưỡng động khóe miệng, tựa hồ muốn cho ta nụ cười, nhưng cười nổi, giọt lệ từ khóe mắt im lặng rơi xuống.

      Là đầu mùa xuân, trước mắt là sương tuyết đầy trời.

      Là khắp trời đầy sao, trước mắt ánh sáng ảm đạm.

      làm được tình nhân, ngay cả huynh muội cũng thể làm. . . . . .

      Ký ức phai màu vào giờ khắc này trở nên ràng, lời thề sớm tái nhợt giờ khắc này trở nên chói tai.

      mỗi ngày cõng ta xem mặt trời lặn, với ta: "Tiểu Trần, ta cùng ngươi nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn cả đời."

      từng ôm hôn thân thể của ta, với ta: "Chúng ta vĩnh viễn cũng tách ra."

      từng qua: "Chỉ cần ngươi câu ta, ta cái gì cũng nguyện ý làm vì ngươi. . . . . ."

      Nhưng giờ phút này, chúng ta có cách nào bước về phía đối phương được nữa.

      *****************************************

      xoay người nhìn về phía Tiêu Lãng, hít vào hai cái mới : "Ta đáp ứng điều kiện của ngươi, ngươi cho ta biết. . . . . . Tại sao nhận định ta là con trai ? Nếu như là cha ruột của ta, tại sao muốn giấu giếm ta?"

      "Ngươi phải nhớ điều kiện đầu tiên để vào Dạ Kiêu sao?"

      "Lấy máu thề?"

      "Đối với , giọt máu cũng đủ để cho nghiệm minh quan hệ của các ngươi."

      "Từ ngày đầu tiên ta vào Dạ Kiêu, biết ta là con của ?"

      " sai, giữ ngươi ở bên cạnh mình, bồi dưỡng ngươi, là hy vọng ngươi có thể có ngày nhận đồng cách làm của , giúp hoàn thành mục tiêu của . Nhưng ngươi ngay cả võ công mất hết, lúc sinh mạng bị đe dọa, suy nghĩ muốn giết cũng thay đổi. : ngươi vĩnh viễn thể nào tha thứ cùng hiểu những việc làm, ở trong mắt ngươi chính là ma quỷ giết người, ngươi hận được đem chặt làm trăm mảnh. . . . . . Vì để cho ngươi có thể có khả năng giải thoát, cần tiếp tục hành hạ mình, cuối cùng quyết định để cho ngươi đạt mục đích, dùng cái chết của hóa giải cừu hận của ngươi, để cho ngươi lần nữa bắt đầu cuộc sống mới thuộc về mình."

      "Ta là hỏi ngươi, tại sao cho ta chân tướng! ! !" Vũ Văn Sở Thiên quát.

      " cho ngươi chân tướng, ngươi nhận thức sao? : ngươi hi vọng mình có phụ thân như vậy, giết mẫu thân của ngươi, giết quá nhiều người vô tội, trong mắt ngươi ma đầu giết người chớp mắt. Để cho ngươi biết chân tướng, chỉ làm ngươi căm hận hơn. Cái chết của là phương pháp tốt nhất để giải thoát cho ngươi."

      "Chẳng qua là nghĩ đến, ngươi đem tất cả cho ta biết, nếu như nghĩ đến. . . . . ." Thanh của Vũ Văn Sở Thiên bình tĩnh, chẳng qua là cổ trắng nõn nổi vệt gân xanh. " có lẽ làm loại chuyện vô ý nghĩa này!"

      "Ta vốn cũng muốn . Nhưng Dạ Kiêu bị ngươi làm cho tử thương thảm trọng, nguyên khí tổn thương nặng nề, trừ ngươi ra, người nào có thể khiến Dạ Kiêu lần nữa quật khởi."

      "Tiêu thượng thư. . . . . . Ta lại rất có hứng thú biết chuyện: ngươi thân là Thượng Thư, quan to lộc hậu, tại sao còn phải nắm trong tay tổ chức như Dạ Kiêu?"

      Tiêu Lãng trả lời, lui về phía sau bước, làm tư thế xin mời : "Xin mời theo ta."

      Trong thư phòng, Tiêu Lãng lấy ra hồ sơ, đặt ở trước mặt Vũ Văn Sở Thiên.

      "Đây là ghi chép về năm đó Ngụy gia bị cả nhà tịch thu tài sản xử trảm."

      Sau khi Vũ Văn Sở Thiên nhìn chau mày: " thống lĩnh Cấm Vệ Quân nếu muốn ám sát hoàng thượng. . . . . . thể nào biết thất bại."

      "Ngươi quả nhiên khiến ta thất vọng!" Tiêu Lãng thở dài tiếng, : "Chuyện này phải đến từ rất nhiều năm trước, năm đó gia phụ tuổi trẻ khí thịnh, lòng muốn thuyết phục hoàng thượng tích cực chống đỡ ngoại địch, cần ngồi chờ chết, ngờ hoàng đế ngu ngốc vô năng thấy gia phụ ở trong triều đình có sức ảnh hưởng như thế, sinh lòng ngăn cách. cố ý làm suy yếu thế lực Tiêu gia, lại kiêng kỵ binh quyền trong tay Tiêu gia, cho nên hạ thủ Ngụy gia thân cận với Tiêu gia trước.

      Ám sát hoàng thượng là trọng tội nhường nào, trong ghi chép của Hình bộ ngay cả bản cung cũng có, liền trực tiếp định tội danh cả nhà tịch thu tài sản xử trảm, là nguyên nhân gì văn võ bá quan ai mà lòng dạ biết , ai dám yết kiến thẳng. Gia phụ vốn định thầm cứu Ngụy thống lĩnh, nghĩ lúc chạy tới Ngụy thống lĩnh tự vẫn trong ngục. Gia phụ cứu được con trai độc nhất của , cũng đưa đến Võ , vốn định cho bình an vượt qua cả đời. nghĩ tới tám năm sau, Ngụy Thương Nhiên tới Tiêu gia. . . . . . : ‘Ngụy gia chúng ta ba đời máu chảy vì triều đình giữ được giang sơn, đổi lấy chính là kết quả như vậy. . . . . . Ngụy gia 316 người máu thể chảy , ta là huyết mạch cuối cùng của Ngụy gia, triều đình nợ chúng ta, ta nhất định phải đòi lại. . . . . . ’"

      " thành lập Dạ Kiêu chính là vì huấn luyện sát thủ hạng nhất, lật đổ triều đình?" Vũ Văn Sở Thiên lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

      " phải, là vì giúp vị Vương gia trong triều cùng Tiêu gia củng cố thế lực, hi vọng có ngày chúng ta có thể có thực lực ép hôn quân thoái vị. . . . . . Chỉ tiếc, vạn sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội, chúng ta còn chưa tìm được lý do đường hoàng khiến dân chúng tin phục . . . . . . Đại ca ta bị hại, Dạ Kiêu bị diệt. . . . . ."

      "Ta cảm thấy các ngươi đem loại chuyện mưu phản đại nghịch bất đạo này xong rất đường hoàng rồi."

      "Có lẽ trong mắt ngươi chúng ta đều là người xấu coi mạng người như cỏ rác, nhưng ngươi từng nghĩ qua chưa, triều đình ngu ngốc vô năng, biên cảnh chiến nghỉ, trước ngày phải có bao nhiêu tướng sĩ chết ở chiến trường, hãy dân chúng biên quan có bao nhiêu bị giày vò ngươi cũng biết? Hôm nay quốc gia tràn ngập nguy cơ, tiếp tục như vậy nữa, quốc gia tất vong!"

      "Ngươi cần lấy đại nghĩa dân tộc gì đó để ép ta."

      "Vậy coi như vì phụ thân chết của ngươi của làm chút chuyện."

      Vũ Văn Sở Thiên đứng dậy lạnh lùng : "Ta muốn chứng cớ, chứng cớ chứng minh là phụ thân của ta."

      "Nếu như mà ta lấy ra được sao?"

      Vũ Văn Sở Thiên trả lời, chẳng qua là đưa tay ra trước mặt Tiêu Lãng.

      Tiêu Lãng cười nhạt, từ trong vạt áo lấy ra tờ giấy đặt ở tay Vũ Văn Sở Thiên.

      Sau khi Vũ Văn Sở Thiên nhìn được, cánh tay vô lực rũ xuống.

      tờ giấy kia nhuộm vài giọt máu đen nhánh, phía chữ viết hẳn là rất ít.

      Hối hận vô tận, uyên ương bên trong màn ngàn lỗi vạn lỗi

      Hận khó khăn bồi thường, tơ bạc gấm tích tích huyết lệ

      Tình là gì, ý khó toàn

      Hoa cành, nước nơi

      yên luồng, Thương Nhiên hạt

      Chỉ hận ái mộ phải là ta

      Mà đợi ái mộ tựa như lòng ta

      ra năm đó Ngụy Thương Nhiên làm ra chuyện sai lầm nên làm, mới nhìn ra tâm của Lục Lâm Nhiễm, lại muốn miễn cưỡng người , dùng phong thư này tỏ tâm ý, hi vọng Lục Lâm Nhiễm có thể đưa ra quyết định.

      Tiêu Lãng : "Sau khi mẫu thân ngươi mất tích, sư phụ ở trong góc tối nhìn thấy tấm thư nhuộm máu độc này."

      "Ta biết rồi, nàng trước đêm tân hôn trúng kịch độc, còn bị người đánh cho thành trọng thương. . . . . . Ta nghĩ ra trừ ra, ai có thể làm ra chuyện như vậy."

      "Đương nhiên là có, chẳng qua là ngươi nghĩ tới."

      "Cái gì? !"

      "Ngươi có biết Lục Lâm Phong chết thế nào ?"

      "Cậu của ta?"

      "Xem ra ai cho ngươi biết chết vì Phân Cân Thác Cốt Thủ của Lục gia."

      Lần này chỉ có Vũ Văn Sở Thiên khiếp sợ, ngay cả ta thậm chí quên nhớ thương cảm, vạn phần kinh ngạc nhìn Tiêu Lãng. "Làm sao ngươi biết nhiều chuyện như vậy?"

      "Ngươi cho rằng Dạ Kiêu chỉ nuôi sát thủ? Dạ Kiêu còn có mạng lưới tin tức nghiêm mật nhất. Lại , nữ nhân mến vô cớ mất tích, ngươi cho rằng sư phụ phái người tra xét chân tướng."

      Vũ Văn Sở Thiên cả kinh lui về phía sau mấy bước, đụng vào bàn: "Ý của ngươi là. . . . . . Năm đó kẻ hạ độc là cậu của ta, mà người giết là ông ngoại của ta?"

      "Chẳng lẽ, cũng có người cho ngươi biết Lục lão tiền bối vẫn bị Lục Khung Y giam lỏng trong phòng ngủ. . . . . ."

      "Ngươi cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!"

      "Ai! Khó trách ngươi đấu lại Lục Khung Y, ngươi ở Dạ Kiêu lâu như vậy còn chưa hiểu giang hồ. Cho tới bây giờ ngươi chưa nghĩ qua mẫu thân ngươi tại sao muốn làm trái với tâm ý của mình, ủy thân gả cho sư phụ."

      "Ta hiểu biết nàng là vì Lục gia."

      "Năm đó, Lục Lâm Phong võ công bình thường, là người cuồng ngạo tự phụ, hiểm độc ác, làm cho danh dự Lục gia còn như trước, giang hồ đối với Lục gia thành kiến khá sâu. Mẫu thân ngươi vì trọng chấn Lục gia, mới thể tiếp nhận an bài, gả cho Võ Đại Đệ Tử Ngụy Thương Nhiên giang hồ được người kính trọng, bởi vì trừ ra người nào có thể bảo vệ được địa vị thiên hạ đệ nhất trang của Lục gia. Lục Lâm Phong là trưởng tử, tự nhiên nguyện ý vui lòng nhìn cả Lục gia rơi vào trong tay người khác họ. . . . . . Cho nên đối với hôn này tìm mọi cách khích bác, sau lại thấy mẫu thân ngươi tiếc bất cứ giá nào quyết ý phải gả, liền hạ độc thủ trước đêm thành thân."

      Tiêu Lãng dừng chút, cẩn thận quan sát thần sắc của Vũ Văn Sở Thiên, lại : "Sau khi sư phụ tra ra chân tướng đến Lục gia chất vấn Lục Lâm Phong, Lục lão tiền bối nhất thời tức giận công tâm chưởng vỗ xuống. . . . . . nghĩ tới Lục Lâm Phong mấy ngày kia bởi vì luyện công tâm mạch bị tổn thương, chưởng liền bị mất mạng, cũng nghĩ đến Lục Khung Y còn tấm bé tinh tường thấy như vậy màn, càng thêm nghĩ tới chính là sớm trúng kỳ độc tính chậm."

      Vũ Văn Sở Thiên chống tay lên án kiện, che miệng, kịch liệt ho hai tiếng, thả tay xuống, ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, ngấm vào ghi chép của Hình bộ. . . . . .

      "A!" Ta cuống quít tiến lên đỡ , run rẩy dùng ống tay áo chùi máu ở khóe miệng : "Tại sao có thể như vậy?"

      " sao, sao." ấn ngực, thống khổ cắn chặt hàm răng, nhưng thở dốc, lại miệng lớn máu tươi tại người ta.

      "Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn?" Tiêu Lãng hỏi.

      "Hôm nay nhờ Tiêu thượng thư vui lòng chỉ giáo, sợ là vô vọng khỏi hẳn."

      "Đều là chút chuyện xưa, ngươi cần gì phải chú ý như thế. Ngươi còn trẻ, con đường sau này còn dài."

      "Ngươi yên tâm! Ta chính là có chết, cũng đem chuyện đáp ứng ngươi làm xong." ấn ngực tới cửa, lại nghĩ tới cái gì, ngừng cước bộ hỏi: "Ta có vấn đề, hi vọng Tiêu thượng thư có thể giải đáp."

      "Mời !"

      "Hôm đó người thầm với Mạnh Mạn ở mật thất, là , vậy ngươi?"

      Tiêu Lãng cười khổ cái, lắc lắc đầu : "Mạnh Mạn cùng ta từ lớn lên cùng nhau. . . . . . Kết bạn vài chục năm, còn chưa kịp cùng ngươi kết bạn mười mấy ngày, ý của ta ngươi hiểu chưa?"

      "Cũng hiểu , ít nhất về chuyện của ngươi nàng chữ với ta."

      "Nhưng nàng cuối cùng trước mặt của ta nhắc tới ngươi, cho nên ta mới giải thích với ngươi như thế. . . . . . Vậy có lẽ chính là điểm khác nhau giữa người và bằng hữu."

      "Nàng bây giờ ở đâu?"

      "Ở tổng đàn mới của Dạ Kiêu, nàng vẫn còn chờ ngươi trở về."

      "Cám ơn!"

      tựa hồ hỏi xong vấn đề, nhưng có ý rời , lại đứng đó lúc lâu, mới khom người với ta: "Tiêu phu nhân, xin trân trọng."

      ***************************************

      Sau khi Vũ Văn Sở Thiên rời , ta lại có tin tức của .

      Cũng lâu lắm thời cuộc bắt đầu thay đổi rồi, biên cương lại nổi lên tranh chấp.

      Lần này có Tiêu Tiềm, quân địch tiến quân thần tốc, thế như chẻ tre.

      Mẫu thân muốn mang ta cùng Hoán Linh trở về Miêu Cương tránh nạn, ta : "Ta là người của Tiêu gia, còn hơi thở cũng muốn ở lại Tiêu gia."

      Hôm đó tiễn nàng rời , ta hỏi: "Nương, năm đó là ngươi cho người giết chết phụ thân ta sao?"

      Nàng nhìn ta, nhìn như là người điên.

      Ta : "Ta nghe người thuê người giết chết phụ thân ta chính là Lan Hầu phủ."

      Nàng nước mắt như trân châu đứt dây, viên viên trong suốt.

      "Hôm nay ta mới hiểu được lúc lâm chung Lan Phong tại sao như vậy! ra vô luận làm gì đều là bởi vì ta, muốn ta cần trách cứ . . . . . . Là ý này. . . . . ."

      Ta hỏi nữa, giúp nàng lau nước mắt.

      Thời cuộc rung chuyển, núi sông tan hoang, cho dù ai cũng cách nào cứu vãn tàn cuộc này nữa. . . . . .

      Sau khi nàng nhiều ngày lắm, Tiêu lão tướng quân tự mình làm thống soái xuất chinh, vừa về.

      Lúc tin dữ truyền đến, Tiêu Lãng vội vội vàng vàng chạy tới chiến trường, lần cũng là bặt vô tín.

      Mặc dù thích Tiêu Lãng, ta vẫn hi vọng chỗ nào đó bắt đầu cuộc sống mới của .

      Hôm nay, tất cả người làm của Tiêu gia đều tự chạy , chỉ còn dư lại ta canh giữ ở viện lạc thảm bại của Tiêu gia, quét dọn linh đường của Tiêu Tiềm, cùng với sống ngày bằng năm.

      Đêm, vốn nên là đèn hoa rực rỡ, mà trong kinh thành nhà nhà đốt đèn nữa, chỉ còn dư lại ta chiếc đèn độc chập chờn ở trong hàn đông.

      Ngồi ở giường, ôm đầu gối rúc vào trong chăn, ta hỏi mình: "Tại sao ngươi ? Ngươi vẫn còn đây chờ cái gì?"

      Ta thể , ta , tìm tới ta, cũng biết ta , ta đợi . . . . . .

      Lệ ở trong hàn đông kết thành băng, mà ta vẫn còn coi chừng nơi rời , chờ trở lại. . . . . .

      --- ------o Hoàn o---- -----

      Vài lời tự thú: Vật vã mãi mới edit xong bộ này, buồn và nặng nề quá. Đến cuối cùng Trần - Thiên mới biết mình phải huynh muội, lại thể ở bên nhau... Trong quá trình edit có nhiều lỗi chính tả và lời văn còn chưa mượt mà, thỉnh các nàng châm trước cho chủ nhà. Đông đến, lạnh, ta lại tử kỷ, ráng tìm mấy bộ buồn thê thảm edit cho các nàng đọc tiếp >"<

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :