1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô à, đừng mau chạy thoát - Nguyệt Lượng Hoàn Hoàn (Chương 8)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 6.1:


      "Cùng học sinh lên giường càng nhiều, trường lại đối xử càng tốt! Còn nữa, phải chỉ có mình ta. Cũng có thầy giáo lên giường với nữ sinh, bất quá trường có che dấu chút thôi." Phong xấu xa cười, uống ngụm nước trái cây. Ta biết, nơi này lại hoang đường như thế?


      "Hôm nay là ngày cuối trong tuần. Ngày mai các người đừng tới nữa!" Phải tuần làm bữa sáng, làm hại ta thể ngủ lười, bây giờ được giải thoát rồi!



      "A, hôm nay làm bánh ăn ngon ! Dạ, cậu có muốn ăn nữa ?" thèm nghe ta , Phong chỉ miễn cưỡng thở dài, quay đầu hỏi Dạ.


      "Ừ, cần làm nước trái cây, làm sữa đậu nành , uống ngon hơn!" Ngữ điệu bình tĩnh đánh giá như sai khuyến người hầu ở nhà thường ngày vậy.


      "Bữa sáng miễn phí của các người xong rồi, có nghe ?" Ta rống giận.


      "Ừ, quyết định vậy ! Bye bye, em !" Phong cười hì hì cùng Dạ kề vai sát cánh ra ngoài. Rốt cuộc có nghe ta gì hay a? ràng bữa nay là ngày cuối cùng! giáo như ta đáng thương mà, mỗi lần chuyện như thế họ đều bơ ta, ta chết đứng, làn gió Bắc thổi qua... muốn mua nhiều quần áo dày để mặc cho đừng lạnh như thế...


      _____Ta là phân cách tuyến than thở_____


      Vì họ hại ta buổi tối gặp ác mộng nên thứ bảy trời còn chưa sáng thức dậy, sợ có người nhéo mặt ngắt mũi kêu ta rời giường làm bữa sáng. Đợi hồi lâu, hình như hôm nay họ đến, vì thế lại nặng nề ngủ!


      Ánh mặt trời sáng chói xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu tím xinh xắn chiếu nhạt lên mặt ta, ta lấy tay che chậm rãi mở mắt. Ngồi dậy xoay thắt lưng, ngủ ngon thoải mái, nhìn đồng hồ, 9 giờ rưỡi. khí trong phòng an bình và trong lành, vách tường hồng nhạt tản ra ánh sáng nhu hoà, tủ gần đầu giường đặt khung hình đẹp, hai xinh đẹp nhìn ta mỉm cười.


      Lếch lếch rời khỏi giường, nhìn gương ngốc hồi, tóc rối bời như quái, làm cái mặt quỷ, rồi chạy nhanh rửa mặt, tiếp đó dọn dẹp lại phòng, ta cười thoả mãn, sau đó là có thể ăn cơm trưa!


      ngồi ở sô pha tinh tế, lo lắng cơm trưa ăn cái gì đây? cửa mở ra, hai người vào, quơ quơ cái chìa khóa, trong tay cầm cái lồng cơm to, nghênh ngang tự nhiên bước, người biết chắc chắn tưởng đây là nhà của họ đấy!


      "Kia... là cơm trưa cho tôi sao?" Có chút cảm động, nước mắt lưng tròng nhìn bọn họ, trong nháy mắt ta thấy họ biến thành thiên sứ!


      " phải! Chúng tôi mượn chỗ của em ăn cơm!" Mặt đổi sắc đánh vỡ ảo cảnh của ta.


      Bụp... (Tiếng lòng tan nát mà cứ như đánh rắm í)


      Ta biết các người tốt như vậy, mượn chỗ ăn cơm hay là muốn trả thù dù sao bị các người làm cho da mặt dày, nhìn thấy đồ ăn mình thích liền giật lấy ăn! Các người xem ta là giáo viên, ta cũng xem các người là học trò! Ai sợ ai!


      Bỗng di động reo, là dãy số lạ!


      "Alo?"


      "Hân, là ." giọng quen thuộc, ngữ điệu trầm thấp hấp dẫn, mà ta chính là đứa ngốc từng vì giọng này trắng đêm mê man, trừ vui vẻ, cũng có nhiều điểm bi thương.


      "Có gì sao?" Khóe mắt có chút ướt át, trong lòng hoảng hốt.


      " ở trước cổng trường em, có thể gặp lần ngay bây giờ được ?"


      Bây giờ? Ta quay đầu nhìn nhìn hai người ở ăn cơm, thản nhiên : " xin lỗi, tôi có khách, rảnh!"


      "Vậy đến phòng em, em ở phòng số mấy?" Tiếng rất vội, ta thở dài.


      "Đừng đến, tôi muốn gặp !" Ta sống rất tốt, xin đừng lại làm náo loạn cuộc sống của ta.


      "Hân..." Thanh mang theo điệu cầu xin.


      Ta nhắm mắt lại, cảm xúc : "306"


      "Ai?" Trong miệng Phong đầy cơm phồng hai má, mơ hồ hỏi.


      "Bạn học! Chút nữa ta đến đây, các người cứ tiếp tục ăn." Nhịn xuống cảm xúc muốn nhéo gương mặt baby ăn đó, thở mạnh , rồi ném di động lại sô pha ngồi ngẩn người. Tâm tình rối loạn, hít sâu cái.


      "Bị sao vậy?" Dạ đến gần ta, vuốt hàng mi ta, ngón tay thon dài ấm áp.


      Ta ngẩng đầu, hôm nay mặc áo lam thung bó, quần jean đen, đơn giản, phong độ mà cũng lịch tao nhã. Tóc đen hỗn độn lại tản ra mê người, đôi đồng tử đen sáng dịu dàng nhìn ta. biết vì sao khi thấy dịu dàng này của ta lại cảm thấy đầu óc mơ hồ! ta, vẫn chỉ là người yếu đuối ...


      " có gì!" Ta mỉm cười. Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, ta đứng lên mở cửa.



      "Hân!" đợi ta mở miệng, liền ôm chặt lấy ta, người nhìn vào cứ tưởng là người của ta lâu ngày mới gặp lại.


      Ta giãy dụa giận dữ : "Buông tôi ra! Tôi có khách." giương mắt nhìn Dạ đứng và Phong ăn cơm, cười buông ta ra, ôm eo ta vào.


      "Giới thiệu chút đây là học trò của em" Ta bên đưa tay chỉ, bên vừa vừa giới thiệu, "Bạn học đại học!"


      "A, chào!" Nguỵ Thương phong độ chào. Phong lau miệng đứng lên nghi hoặc đánh giá , ánh mắt dừng ở bên hông ta, xoăn ống tay áo lên khuỷu tay làm lộ ra mảnh da thịt trắng mịn nhưng rất xăng chắc có lực kéo ta ra khỏi cánh tay người kia.


      "Ăn xong rồi sao?" Chỉa chỉa bàn ăn, trước mặt bọn họ cùng Ngụy Thương chuyện nên, ta ý đồ làm cho bọn họ hai người tự giác rời .


      "Dạ, chúng ta xem tivi !" Phong thèm nhìn ý tứ của ta, kéo Dạ ngồi lên sô pha, mở tivi, bắt thanh lớn. Dạ nhìn ta cái rồi quay mặt biểu tình.



      "Ha ha, sao Hân, chúng ta vào phòng chuyện." Ngụy Thương cười gật đầu, kéo ta vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Trong nháy mắt lúc cánh cửa gần khép lại kia, nhìn thấy ánh mắt giết người của Phong, ta khỏi rùng mình cái!


      " tới tìm em làm gì?" Bỏ ra tay , đến bên lạnh lùng .


      "Vì Hân... nhớ em!"


      "Đừng dùng giọng điệu và biểu tình đó với tôi, trước kia tôi đúng là con ngốc, nhưng mà bây giờ... Ngụy Thương, đừng quên, người đứng trước mặt là người từng bị làm tổn thương!" Ta phẫn nộ nhìn , làm sao có thể quên chuyện làm mà xem như chưa từng phát sinh?


      "Hân, hối hận. Lần đó về sau, tìm phụ nữ khác, !" kéo ta qua, đáng thương cầu ta tha thứ.


      "Vậy , tại sao lúc đó lại làm chuyện như vậy..." Ta để ý vấn đề này lâu, thương ta vì sao muốn ta làm bạn , khi ta làm bạn rồi lại cùng phụ nữ khác lên giường.


      (Hết chương 6)

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 7:


      "... bị quỷ ám! Hân, sống ở nước M rất tốt, nhưng lại rất nhớ em, nên mới từ nước ngoài trở về. Hân, em đến nước M với được ?" Lời ngon tiếng ngọt còn làm ta cảm động, chỉ cảm thấy buồn cười. Tình cảm giống như cơn bệnh, bệnh qua lần cơ thể có miễn dịch.


      " !" Ta điên rồi mới với ta!


      "Ba ba ba" vừa được hai câu, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa mạnh.


      "Mở cửa. ơi, tivi của sao thanh a?" Phong lười biếng . Sao thanh? phải đồ trong trường học quý tộc đều là đồ tốt sao?


      Mở cửa ra ngoài, lấy điều khiển từ xa trong tay nhấn nút tăng , ràng là bị nhấn đến thấp nhất, làm sao phát ra thanh được? Ta nhìn , phải biết dùng điều khiển từ xa chứ? Nhìn sao cũng thấy giống đứa ngốc! Nhưng mà cũng có khả năng này a!


      "Này, cho cậu!" Dạ lấy điều khiển từ xa trong tay ta thẩy cho Phong, nhấc chân phải rời .


      "Tôi muốn ngủ!" Dạ híp mắt, bộ dáng buồn ngủ vào phòng ngủ, thèm để ý tới Ngụy Thương còn đứng trong phòng, ngã lăng lên giường, đắp chăn ngủ.


      "Này, này..." Ngụy Thương kinh ngạc chỉ vào ra lời. Người vô duyên như vậy lần đầu gặp đấy!


      " về trước , bọn họ ở lại đây là để học thêm, có việc gì đâu!" Kéo Ngụy Thương ra khỏi phòng, tuy ta vẫn chưa quên được ta, nhưng cũng có nghĩa là bị mấy lời dụ dỗ của ta quên nổi đau! Bây giờ còn có hai cái quậy phá, ta có nhiều thời gian rảnh rỗi để bồi ta!


      ta thấy nơi này có cách nào để chuyện, vì thế gật đầu thâm tình : "Hân, lại tới tìm em!"


      Lại tới tìm ta? Lại tới tìm ta ta tha thứ cho sao? Vậy tại sao lúc trước ta đề nghị chia tay liền đồng ý? Đừng cho là ta ngốc giống như lúc trước!


      Tuy như thế, nhưng trong lòng ta thấy thoải mái. Vô tình ngồi xuống bên cạnh Phong, liếc qua màn hình tivi cái, nam nữ hôn môi kịch liệt, thanh ái muội. Phong thấy được mùi ngon, hai mắt tỏa sáng. Ta hừ tiếng xoay , đầu tựa vào sô pha nhìn trần nhà. Trần nhà màu tím hoà với vách tường màu trắng ngà trông yên bình...


      Bỗng bóng đen đập vào mặt kèm theo lưỡi ấm nóng càn quét trong miệng. "Ưm ưm..." ra là Phong thừa lúc ta ngửa mặt, liền xoay người ôm lấy đầu ta hôn mãnh liệt như người đói khát sắp chết vậy, hết mút rồi lại hút... Ta nhìn hàng mi đẹp mê người nhắm lại, chợt đôi mắt ấy mở ra, đôi đồng tử đen bóng như bầu trời đêm của dãy ngân hà... ta sợ mình bị hút vào đó nên vội vàng nhắm mắt lại... nhắm mắt thôi nhưng khi nhắm lại ta liền chìm vào cái hôn nóng bỏng đó... Vô thức choàng tay lên cổ , lưỡi hoà lưỡi... hôn đến khi ta muốn ngất vẫn chưa buông tha. Ta hoảng, ta đập, ta đánh, ta kéo tóc, ta... buông tay... chắc ta là người đầu tiên được ghi danh trong lịch sử chết vì hôn... "Ha ha ha..." Hai thanh lớn phát ra. cười ôm bụng nhìn ta, còn ta thở lấy thở để. Ta liền chạy đến cầm gối đập , lấy cái gối khác đỡ... hai người giỡn đến quên trời quên đất... Giỡn mệt rồi hai người cùng ngã lên sopha. Rồi Phong hỏi:


      "Bảo bối, người đàn ông đó là ai?"


      "Bạn trai cũ!"


      "Tới tìm em làm gì?"


      "Nhớ tôi!" Ta liếc , mặc kệ kêu là cái gì, ta lười quản rồi.


      "Vì sao lại chia tay?"


      " ta tìm phụ nữ khác... xuy xuy, hỏi nhiều như vậy để làm gì? Liên quan gì tới em sao!" Ta có điểm nóng nảy, cau mày.


      mỉm cười, lại nhìn tivi giờ có màn nóng kịch liệt bỏng mắt sâu cái, bỗng nhiên lại xoay qua ôm lấy mặt ta hôn xuống như mưa phùn rải rác rồi dừng ở đôi môi đào. Trong đầu "Ông" tiếng, có cái gì đó trong đầu bị đứt, lại trở thành mờ mịt.


      "Ưm... Ưm..." Giãy dụa muốn đẩy ra, lại bị đem hai tay bắt chéo sau lưng, trong thân thể có khí nóng chạy khắp người, dần dần trở nên khô nóng. tiếp tục hôn sâu, tay cầm lấy hai tay ta tay khác từ sau lưng luồng vào trong quần áo.


      "Ưm... được!" Ngón tay lành lạnh đụng tới da thịt dần nóng, cảm giác kích thích ta giẫy mạnh hơn, che miệng hô:"Mau buông tay!..."


      " ngọt! Sao có thể buông được chứ?" cười tà mị, bắt lấy tay che miệng của ta đặt lên môi , "Chỉ có thân thể là trung thực!"


      "Này chỉ là con nít mới lớn... Cách xa tôi ra!" Ta đẫy bờ vai của , muốn tạo khoảng cách an toàn.


      lại quăng quả boom oanh tạc: "Làm bạn !"



      Ta gõ đầu , giận : "Tôn sư trọng đạo! có biết ?" Ta muốn bị người ta là trâu già gặm cỏ non, chỉ cần an ổn dạy học và kiếm được tiền lương cao là vui rồi.


      "Ha, em làm bạn là mặt mũi cỡ nào! Còn chưa đủ coi trọng em sao?" xoa đầu, mắt hẹp dài bất mãn nhìn ta.


      "Phong, được nha!" Dạ biết khi nào xuất ở trước mặt chúng tôi, vẻ mặt bình thường, chen vào giữa ngồi, "Dám thừa lúc tớ ở đây để hôn trộm!"


      Phong chột dạ cười xoay mặt giả câm vờ điếc.


      "Mà thôi... cậu bỏ lỡ cơ hội rồi!" Dạ cười đắc ý giọng bên tai Phong, con ngươi màu đen lóe sáng.


      "Hả? được!" Phong lập tức nhảy dựng lên, mái tóc bạch kim dài bóng loáng như tơ lụa theo động tác đứng lên mà cuộn sóng.


      "Cơ hội gì?" Ta nhìn hai người trao đổi ánh mắt kỳ quái, lại lơ đãng dừng ở đôi môi hơi nhiễm sắc hồng của Phong, mặt khỏi đỏ, lấy tay sờ môi mình... . Quên , thôi quên , chỉ là ngoài ý muốn, phải ngoài ý muốn thôi!


      "Em phát ngốc cái gì?" tự an ủi mình, bỗng thấy khuôn mặt phóng đại của Dạ, làm ta giật cả mình.


      Ta thu hồi ánh mắt, lắc đầu, đứng lên mở cửa : "Các người có thể !"


      "Trả lời tôi, tại sao lại nhìn Phong chằm chằm?" Dạ tới, buông tha mà nhìn ta chất vấn.


      "Hả?" Nhìn ai chằm chằm, ta có sao? Quay đầu nhìn Phong, vậy mà ngượng ngùng, hay giả a?


      "Em lại nhìn nữa?" Dạ xoay mặt của ta qua, " cho nhìn nữa, nhìn !" Nhìn , tuy rằng rất tuấn tú, nhưng cũng đừng có bắt buộc người ta phải nhìn chứ? Lại khi nhìn chằm chằm người, càng nhìn càng thấy buồn cười, ta nhịn được liền cười ra tiếng!


      "Các người làm ơn nhanh a, thiếu gia của tôi!" thèm cùng chuyện thêm, liền đẩy ra ngoài cửa, "Còn có Phong, mau, mau!" Ta qua, kéo cũng đem ném ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa nhanh lại.


      "Này, em mở cửa ra!" Đợi bọn họ phản ứng kịp đứng ở bên ngoài rồi gõ cửa quát, "Em dám đuổi chúng tôi , về sau chúng tôi bao giờ đến đây nữa đâu đấy!"


      Khi nghe những lời này, ta mặt mày hớn hở ở trong phòng vộng ra: " , tiễn nhá!"


      "Đều tại là cậu, Phong, người ấy muốn hôn là mình..." Tự kỷ cuồng!


      "Dạ, là cậu cho ấy nhìn mình, cho nên ấy mới tức giận như vậy..." Ta muốn xỉu luôn!


      Tháng Năm, thời tiết càng ngày càng nóng, ta buồn ngủ cũng càng ngày càng nhiều. Mở cửa sổ, cho gió thổi vào phòng ngủ, cũng thổi rèm cửa sổ tím nhạt bay , man mát như ru ngủ người nằm giường nghỉ trưa.


      "Thùng thùng thùng" Bỗng tiếng đập cửa thô lỗ làm ta giật mình thức dậy, dụi mắt bước xuống giường, trong lòng nghĩ ai lại đến đúng lúc quá a? Nhìn vào cái lỗ cửa thấy người đàn ông, bởi vì khuôn mặt vặn vẹo nhăn nhó mà mất vẻ tuấn mỹ vốn có, đầu tóc lộn xộn. Ta sợ tới mức vội vàng xoay người, che miệng, tựa vào cửa nín thở. Chân có chút run, làm sao có thể biết ta ở trong này? Tên ác ma!


      Người đàn ông vẫn kiên trì gõ cửa ngừng, đến lúc thấy bên trong có phản ứng, than thở mắng câu rồi đá mạnh vào cửa như phát tiết mới chịu rời khỏi.


      Tay run run lấy điện thoại gọi cho Vương Vũ: "... Là em!"


      "Sao vậy, Tiểu Nhan?" ta nhạy cảm phát ta ổn.


      "Người kia, người kia tới tìm em... Ô ô..."


      "Cái gì?! Tiểu Nhan, em ở đâu? Có bị gì ?"


      " ta đến ký túc xá trường em, em làm bộ như có ở trong phòng. giúp em coi chị em với, nếu có thể chuyển viện liền chuyển giúp em ! Em, em sợ ta biết nơi chị em ở!"


      "Được, ngay! Em phải cẩn thận!"


      Tắt điện thoại, ta ngồi mặt đất ôm đầu khóc. Sợ hãi giống như rắn độc nằm người ta vậy, ác mộng lại muốn bắt đầu sao? vất vả mới thoát ra được, giờ ... nên làm cái gì đây?


      Buổi chiều có tiết, nhưng ta vẫn đứng ngồi yên chờ Vương Vũ gọi lại. Chạng vạng tối, Vương Vũ rốt cục điện báo, giúp chị chuyển viện, hết thảy đều bình thường có gì xảy ra. Giờ ở dưới lầu chờ ta! Nghe vậy ta cầm nhanh túi xách nhìn cái lổ cửa thấy ai mới yên tâm .


      "Tiểu Nhan!" Vương Vũ đứng trước cửa trường học thấy ta liền vẫy tay, nhìn khuôn mặt quen thuộc, ta vội chạy đến, nhào vào lòng ấy khóc.


      " có chuyện gì, đừng lo lắng!" ấy vỗ vỗ lưng ta, giọng trấn an.


      "Xin lỗi , em biết vì sao ta biết em ở đây!" Ta mắt rưng rưng nhìn ấy xin lỗi vì nhào vào lòng ấy.


      " nghĩ cách, Tiểu Nhan, em đừng khóc nữa!" ấy nâng mặt của ta lên, thở dài, lau nước mắt mặt ta.


      " Nhan!" Là Phong, khuôn mặt hay cười biết biến đâu mất giờ chỉ còn lạnh lùng đến đáng sợ.


      muốn nhìn thấy ta khóc, lặng lẽ kéo Vương Vũ:"Chúng ta chạy nhanh thôi, chứ để học trò thấy giáo viên của mình khóc, ngượng ngùng a!"


      "Được." Ta và nhanh vào trong xe, ta dám quay đầu lại.


      "Làm sao bây giờ? rể..." Nhất thời quên , ta lại gọi rể. Lúc trước là bạn trai của chị, khi đó ta cũng thích người rể này liền gọi rể.


      Nghĩ đến chị... có mái tóc ngắn mềm mại, luôn mỉm cười. Nước mắt ta lại trào ra, hít hít mũi, nhàng lau nước mắt.


      "Hay là em chuyển trước, ở cạnh chị em trông thời gian?"


      " được, em thể lại làm phiền ! sau Tiểu Linh giờ mang thai, em lại càng nhờ được! Đúng rồi, Vương Vũ, đừng tới tìm em nữa. Nếu tên hỗn đản đó đến uy hiếp em phải làm sao? Ô ô ô..."


      "Tiểu Nhan, có trách nhiệm phải chăm sóc em! bỏ lại chị em mà kết hôn nên..."


      " liên quan đến chuyện của , em cũng muốn nhìn cả đời gánh vát chị em em. Vương Vũ, em nếu em có việc muốn giúp đỡ, em tìm . Nhưng cũng xin đừng tới tìm em, đừng chịu giúp em. Vì Tiểu Linh và đứa , nhất định phải hứa với em!" Ta cầm lấy tay , vội vàng . Bởi vì ma quỷ chưa bao giờ thương hại người vô tội!


      ấy trầm tư lát, rốt cục gật đầu: "Nhưng mà Tiểu Nhan, có chuyện gì em nhất định phải tìm !"


      "Được!" Ta cũng gật đầu, lấy thực đơn người phục vụ đưa qua: "Hôm nay, em mời !"


      "Được." ấy mỉm cười. Ta lơ đãng nhìn qua bàn bên cạnh bốn nam sinh ngồi, ăn rất tao nhã, nhưng ánh mắt thường liếc qua đây, hấp dẫn ít người phục vụ. phải bốn người hoc trò của ta là ai? Khéo như vậy, bọn họ cũng tới nơi này ăn cơm?


      Ăn xong cơm chiều Vương Vũ muốn đưa ta về, ta liền từ chối. Vì ta nghĩ tiện đường siêu thị mua chút rau dưa hoa quả cùng đồ dùng hằng ngày, đỡ phải thêm.


      Vương Vũ xoa đầu ta mỉm cười "Nhớ có chuyện phải tìm ."


      "Em biết rồi, hẹn gặp lại!" Vẫy tay, nhìn xe ấy xa, thở dài sâu.


      Chập tối, gió thổi hiu hiu, thổi lên mặt ta nhè , đường người qua lại vội vàng, ngã tư đường chật trội, những chiếc xe nối đuôi nhau chạy nhiều như nước.


      Ta chầm chậm bộ, cảnh vật xung quanh ảnh hưởng đến ta, đến nơi lựa mua táo, lại đụng phải bốn người kia.
      Last edited by a moderator: 22/3/16

    3. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      thanks bạn nha

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8:


      "Sao em để người đàn ông đó ôm em?" Dạ hỏi. Hừ, ôm là cái thá gì bằng các người tự tuyện hôn ta ? Ta làm ngơ, thèm .


      "Tình cảm của các người đến mức nào? Đến mức em nắm tay , sờ mặt em?" Phong thở phì phì tiến lại đây. Ta cầu xin ngươi tiếng chút được ? Sao cứ như là bắt kẻ thông dâm vậy!


      Ta nhìn bốn phía, thấy ai nhìn mới thở phào lại thấy Diễm, Úy vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, chậm rãi nghịch quả táo, bóp bóp...


      "Này, xin đừng bóp như vậy có được ..." nhân viên . Ta thấy thế cười sảng khoái, cái này gọi là ác giả ác báo.


      Diễm hung tợn quay đầu nhìn ấy, nàng sợ tới mức dám thêm nữa.


      " xin lỗi, chúng tôi mua nó!" Hot boy Úy cười sáng lạng như ánh mặt trời .


      "Dạ..." ấy liền lộ vẻ mặt cực kỳ say đắm, nhìn thấy hot boy mỉm cười đầu óc liền choáng váng.


      " mau, rốt cuộc là quan hệ gì?" Phong quát, làm ta giật cả mình. Lập tức có rất nhiều người nhìn lại đây, hung dữ cái gì a? Ta cũng trừng mắt lại, quát: "Tôi biết các người, xin cách xa tôi ra! Đừng đến làm phiền tôi nữa có được ?"


      ... Sau lúc lâu, Dạ lạnh lùng : "Phong, chúng ta !" Lông mi dài hạ xuống, nét mặt có chút đơn.


      "Dạ? Em , em làm Dạ tức giận, em chết chắc rồi..." Diễm nhe răng cười theo sau bọn họ, cười trả thù ta vừa rồi cười nhạo .


      "Con nít quỷ, tức giận tức giận , ai sợ a!" Nếu táo này là của ta, ta cho đầu mỗi người bọn họ cái cục u!


      Về trường học, hai tay hai gói to. Khi qua đại sảnh, định về thẳng kí túc xá, nghĩ nghĩ, ta quay lại đến phòng bảo vệ, cười hỏi:


      "Sư phụ, cho em hỏi giữa trưa hôm nay các có thấy người đàn ông tóc bù xù từ kí túc xá giáo viên ra ?"


      "À, có! người đàn ông là đến tìm em!"


      "Tìm em? Em biết người này!" Ta hạ giọng : "Em nghĩ có thể là trộm a! Giữa trưa hôm qua, em thấy từ phòng của giáo viên nào đó ra!" Các bảo vệ hai mặt nhìn nhau, nếu bị mất thứ gì bọn họ liền gặp phiền toái lớn.


      Ta mỉm cười từ túi lấy ra gói thuốc lá: "À, có người tặng em cái này nhưng dùng được, các sư phụ cứ lấy dùng ! Với lại hãy với các sư phụ khác để coi chừng , thôi mất đồ là phiền toái lắm đấy!"


      "Ha ha, Nhan cần khách khí!" Bảo vệ cao hứng cười : "Cái người đàn ông kia, chắc phải người tốt. Còn tìm Nhan, tôi tin đâu! ra là kẻ trộm a, cám ơn Nhan nhắc nhở!"


      " có gì a!" Ta cười nghĩ cứ như vậy , ít nhất cũng yên tâm được phần, mà trong trường học cũng thường bị mất trộm, bảo vệ rất khó quản lí, nên ta sợ bị cho là dối!


      Làm ta đau đầu là, mấy ngày kế tiếp, bốn người kia học. Nhu trán, chẳng lẽ giận ta, ngày đó là ta hơi quá đáng sao?


      Buổi chiều thứ Sáu, ta đem tư liệu để lại phòng giáo viên, đến sân thể dục. Nghe lớp trưởng báo cáo, gần hai ngày nay bọn họ ở sân thể dục. Ngẫm lại mình là khổ, phiền não người tiếp người, giờ còn phải ăn khép nép cầu bọn họ học.


      Đến sân thể dục, quả nhiên thấy bọn họ nằm ở cỏ xanh mướt, làm thiếu gia đúng là hảo hưởng thụ, nếu phải ta mắc dạy học, nằm ở cỏ ngắm cảnh sướng chết mất!


      "Các người ở chỗ này làm gì a?" Ta ngượng ngùng cười qua, "Dạ, lâu gặp!"


      Dạ mở đôi mắt to tròn, lông mi dày tạo nên đường cong mê người nhìn ta.


      "Tôi tìm các người lâu a! có các người, tôi cảm thấy rất mất mát!" Tiếp tục nịnh nọt, đáng thương...



      "Ngồi xuống." Dạ nhìn ta rồi lại nhắm mắt như chưa từng mở. Chắc là thích chuyện với người đứng từ nhìn xuống.


      "Được rồi! Có chịu học hay a?" "..." để ý tới ta luôn!


      "Phong, em thích tôi nữa sao... hôm đó tôi hơi quá đáng, cho xin lỗi mà!" Dạ hình như khó đồng ý, tìm Phong thử xem xem!


      "Hừ, em câu "thực xin lỗi" là xong sao?" Phong khinh thường.


      Ta quay sang: "Diễm, Úy, cũng học thôi! Tôi đối xử tốt hơn trước với hai người nhé!" Mỉm cười tươi!


      "Chúng tôi cái con khỉ! liên quan đến chúng tôi, Dạ tự nhiên chúng tôi cũng !" Diễm nhìn Úy cùng nhau cười, rồi ánh mắt cũng cùng nhìn về phương xa...


      "Dạ, học mà! Em hiệu trưởng trừ tiền lương của đó!" Tiếp tục năn nỉ năn nỉ năn nỉ... Phong nghe xong há miệng nửa ngày mới cười nhạo: " ra em chỉ để ý đến tiền lương của em?"


      "Phong, ra em đẹp rồi nhưng khi cười lên trong càng đẹp hơn a!" Hung dữ với ta, ta còn tức giận, huống chi là cười nhạo ta, ta cũng đáp lại tốt vì nhẫn nại của ta là siêu cấp giỏi a!


      Quả nhiên, Phong nghe vô cùng hưởng thụ, vừa lòng mỉm cười quay .


      "Dạ à... Dạ ơi..." Ngọt ngấy! Ta nghe mình mà hoảng sợ.


      Lỗ tai Dạ giật giật như con mèo , híp mắt hồi lâu mở miệng : "Em làm bạn tôi?"


      " được!" Làm gì cũng được nhưng chuyện này ! Ta sao có thể cặp với học sinh được?


      "Làm bạn tôi!" Phong hỏi, nhưng chất là khẳng định.


      " bàn nữa!"


      "Vậy em ." Dạ lại nhắm mắt, Phong nằm đất vô lại xem chỉ tay.


      "Này! Các người ràng chút được !? Tôi là chủ nhiệm của các người, các người là học trò của tôi, phải nghe lời tôi, hiểu ?" Tức giận...


      " nghe!" nghe... nghe ta cũng biết phải làm sao huhu!


      "Xin các người đừng nháo nữa... Đổi điều kiện khác được ? Bữa sáng cho tuần nhá?"


      "Em nghĩ chúng tôi thếu cơm sao?" Phong .


      Ta im lặng, ngừng hồi mới : ", là tôi thếu cơm! Làm ơn thương xót tôi, các người học để tôi có tiền ăn cơm được ?" Chấp tay lại, mắt rưng rưng, miệng míu míu...


      Dạ bỗng nhiên xoay người đem ta áp ngã xuống đất, nặng đến mức làm cho ta thiếu chút nữa thở nổi, may là rất nhanh điều chỉnh lại tư thế. Mặt gần mặt: "Theo tôi là được!" Ta sửng sốt, thất thần hồi mới tỉnh lại hỏi: "Cái gì? tôi nghe a!"


      "Theo tôi đêm, bảo đảm tiết cũng vắng!" Vẻ mặt tự nhiên... có thấy nét gì gọi là xấu hổ.


      "Điên rồi sao?" Ta mở to hai mắt, trong lòng rất tức giận nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi phải là gọi tại sao phải làm như thế?"


      "Bình thường." nắm cằm của ta sờ sờ dường như rất thích mảnh da thịt mịn màng đó: " đêm thôi, từ đây về sao bất luận kẻ nào cũng nghỉ dù chỉ tiết!"


      Ta quát khẽ: "Buông! Tôi phải cái kia! Lại các người trưởng thành sao? Chỉ là vị thành niên thôi! Chưa tới tuổi để xảy ra quan hệ đâu đấy!"


      "Ầy, em , qua năm nay chúng tôi mười chín!" Phong nằm bên cạnh ta từ lúc nào, xoay mặt ta qua, mặt gần mặt, nhìn thế nào cũng thấy là có ý tốt, giống như muốn hôn...


      Ta liền quay mặt , khuyên được họ, đành phải đẩy Dạ ra, phủi người về. Phía sau yên tĩnh... hồi lâu mới nghe được tiếng cười ngân vang như chiu chọc được thứ gì đó thành công, tiếng cười êm ái như gió lay động cỏ ...


      " Nhan, có bốn học sinh lớp vắng nhiều ngày a. Tại sao vậy?" Sáng sớm Thứ Hai, lão hồ li hiệu trưởng liền tìm ta.


      "Nếu cứ như vậy, tiền lương tháng này có đâu a!" Sợ ta hiểu, giơ lên tờ giấy trong tay, rồi xé cái tẹt như xé tiền lương của ta vậy...


      "Tôi tìm bọn họ!" Cúi đầu, có cách nào, uy hiếp trắng trợn như thế bảo sao ta làm theo?


      Lại lần nữa tìm được bọn họ, thái độ bọn họ càng ác hơn trước, làm như biết ta. Muốn bắt con rắn bằng phát, phải kích từ mọi phía mới được, nhưng ta được vậy, có gì để kích cả... (Lùn: Ấy~ Có mà... Phải các nàng? Tại chế chịu sử dụng thôi...
      Chế Nhan: *liếc*. Lùn: *im re*)


      "Tôi hỏi lại lần cuối, các người rốt cuộc có chịu học hay ?" Ta giận đến đỏ mắt.


      Dạ lười biếng thẩy trái bóng vào rổ, mới quay qua nhìn ta con ngươi đen láy xẹt qua tia đắc ý, mĩm cười lưu manh: "Tôi cũng lần cuối, lên giường với tôi là được."


      "Sao em dám ?" Ta giận! thể tin vào tai mình! muốn tặng mặt bạt tay, đây là lời học sinh nên sao?


      "Ngủ với tôi đêm, tôi làm cho bọn họ học đầy đủ thếu ngày." tà mị cười, lại nhìn vài người khác. Bọn họ đều ha ha cười, ánh mắt ái muội.


      Đứng gần ta nhất, Phong vươn bàn tay khéo léo nghoéo cằm ta, mắt sáng như sao hàm chứa ý cười: "Chỉ đêm... à, vĩ đại đó..." ràng là đứa con trai, nhưng lại mị hoặc hơn cả con , ta nhìn mà trong lòng run sợ.


      "Các người..." Ta giận đến nổi gân xanh, lập tức cảm thấy thực vô lực, khi thấy họ cao hơn ta cái đầu, khí thế ra oai của giáo viên liền mất. " thể lý, muốn trừ lương cứ trừ , còn học hay tùy các người." còn gì để , xoay người muốn .


      Nhưng Dạ từ phía sau ôm cổ ta, miệng ghé sát vào tai ta: "Em hối hận..."

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :