1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô à, đừng mau chạy thoát - Nguyệt Lượng Hoàn Hoàn (Chương 8)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 5:


      "Ai?" ra phía trước cố sức nhìn hồi, liền rũ mắt, ra là . Quay đầu muốn chạy, thình lình ta bị ôm lấy, trận khói thuốc bay vào mắt làm mắt ta thể mở ra được.


      "Hân, em hôm nay rất đẹp!" đem miệng bên tai ta hỏi.


      " là ai? Tôi biết ! Nếu buông tay tôi kêu người..." Lạnh lùng trả lời, ta muốn gặp .


      " luôn luôn nhớ em!" đợi xong, ta dùng lực tránh ra vòng tay . Nhớ ta? Nhớ ta mà khi quen chưa được mười ngày cùng phụ nữ khác lên giường? Cái nhớ của ngươi thực đặc biệt! để ý đến , lập tức vòng qua góc tường, lắc lư trở lại phòng ăn.


      Đợi cho tụ hội chấm dứt hơn mười giờ, Vương Vũ đưa ta về ký túc xá.


      Ban đêm Phượng Viên u tĩnh sâu xa, tối đen mảnh. Vương Vũ lo lắng, vì thế : " đưa em lên lầu nhá!" Trong lòng ta cũng có chút sợ hãi, gật gật đầu, chờ khóa kỹ xe, rảo bước vào trường học.


      Vòng qua hoa viên, là ký túc xá giáo viên, tối đen như mực, im ắng. Cũng phải các giáo sư ngủ sớm, mà là bọn họ sống đêm rất phong phú, ta có đôi khi ngủ mơ mơ màng màng, còn nghe được nhiều thanh, tốp năm tốp ba chuyện, giày cao gót dẫm lên gạch vang ra tiếng cộp cộp, còn có thanh mở cửa. Vừa mới bắt đầu còn buồn bực, từ từ cũng thành thói quen!


      Mở cửa ra, bật đèn, ta ngáp : "Vương Vũ, vào ngồi lát , em pha trà cho!"


      "Thôi khỏi, nhìn em mệt sắp xỉu rồi kìa. Nhưng ký túc xá giáo viên này cứ như khách sạn tổng thống ấy nhỉ" nhìn chung quanh đánh giá, khen.


      "Ha, chứ nghĩ trường quý tộc ra sao?" Ta ngã lên sô pha, híp mắt , " , em tiễn. Nhớ đóng cửa lại, đầu em bị choáng rồi!"


      "Hừ, ai biểu em uống nhiều!... Có gì điện thoại cho ! Bye bye!"


      "Ừ, bye bye!" Nhìn rời khỏi, khóe mắt chậm rãi chảy ra giọt nước mắt, Vương Vũ a, chỉ có là người tốt...


      Buổi sáng ngày hôm sau, ta còn ngủ, bỗng có người kêu lên: "Mau rời giường, mau rời giường!" Mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt ta là đôi mắt hồ ly, làm ta giật cả mình.


      "Em dạy?" thanh trầm thấp từ Dạ. Dại ra lát, ta đứng bật dậy kêu lên: "Nguy rồi, tôi có tiết đầu, mấy giờ rồi?"


      "Chúng tôi ăn cơm trưa xong, ha ha!" Phong vui vẻ nhìn ta chạy nhanh đánh răng rửa mặt, loạn thành đoàn.


      "A, làm sao bây giờ? Lão hồ li trừ lương của ta..." Kéo rèm cửa sổ, thấy sắc trời giống trễ như thế, vỗ vỗ ngực : "Mới bảy giờ, Mặc Phong, ngươi hù chết người đền mạng a!"


      "Hì hì!" bọn họ nhìn ta từ xuống dưới, cười.


      "Các người vào bằng cách nào?" Bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng, chẳng lẽ ngày hôm qua quên khóa cửa?


      "Cái chìa khóa!" Dạ khóe miệng lộ ra độ cong đẹp, tựa vào bàn trang điểm, giơ giơ lên thứ gì đó trong tay.


      "À, bây giờ trả lại cho tôi !" Hướng chụp lấy. lại bỏ nhanh vào túi quần, cười chỉ túi quần : "Lại đây mà lấy!"


      Hứ, ta muốn đụng vào ngươi, quên , về sau rồi tiếp, dù sao ta cũng có gì đáng giá! (à há đâu có gì đáng giá đâu nhỉ?^^)


      "Em , em, cần thay quần áo sao?" Phong trong mắt có tia mập mờ.


      Cúi đầu, mới phát mình mặc váy ngủ trễ ngực, hai điểm còn lồi lên dụ người muốn cắn. Liền ôm ngực hét: " ra ngoài, ra ngoài! Đều tại các người nháo!"


      Hai người nhìn nhau cười, chậm rãi tiêu sái ra khỏi phòng ngủ. Ăn đậu hủ của giáo viên hai người vui vẻ như vậy? Đúng là hai đứa vô lương!


      "Chúng tôi đói bụng, vì gọi em rời giường ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn!" Phong biểu bất đắc dĩ, hữu khí vô lực ngồi ở ghế.


      "Các người đợi chút, tôi làm đây!" Mặc quần áo, đến phòng bếp bắt đầu chuẩn bị, cần cảm kích ta, các ngươi ăn, ta ăn ta sắp đói chết rồi đây!


      ", các người sớm như vậy đến là có chuyện gì?"


      " có, ngày hôm qua chúng tôi chín giờ về nhà, em còn chưa về, đâu vậy?" Phong hỏi.


      "Bạn học tụ hội! Khuya mới về, mệt chết ta!" Ngáp, nước mắt chảy ra.


      "Cạch" cửa bị đẩy ra, Diễm cùng Úy đến, ngửi ngửi hỏi: "Làm cái gì á? Chúng tôi cũng muốn ăn!" Ha ha, nơi này biến thành nhà hàng! Buổi sáng ta có thói quen ăn cháo, lại vì mấy người khách này, nên phải làm thêm cho mỗi người hai cái trứng ốp lếp và ly sữa đậu nành.


      " biết có hợp với khẩu vị đại thiếu gia của các người , nhưng cứ ăn !" Đem thức ăn đến trước mặt mỗi người, cho đôi đũa.


      "Có dao nĩa ? Tôi có thói quen dùng cái này!" Phong cau mày nhìn đôi đũa trước mắt.


      "Dao cắt hoa quả, muốn ?" Ta cười nhìn .


      Vài người khác vui sướng khi người gặp họa cười to, Phong buồn bực liếc mắt cái, nữa, vùi đầu ăn.


      "Em ăn cái gì?" Dạ ngẩng đầu nhìn nhìn cái tô của ta.


      "Cháo!"


      "Này cho em!" gắp cái trứng ốp lếp đến trước mặt ta.


      " thích ăn a?" Ta nghi hoặc hỏi: "Tôi làm trứng ốp lếp là nhất đấy!"


      "Em rất gầy!" giương mắt, chậm rãi . Ta bỗng nhiên thấy mặt nong nóng, ôm bát : " cần, tôi thích ăn!"


      "Thôi , có dao nĩa tôi dùng thực quen, Dạ lấy lại , em ăn của tôi này, tôi ăn cháo!" Phong giơ mi, thở dài. Ha, hai người kia khi nào có lương tâm vậy, cũng biết tôn sư?


      "Ăn điểm tâm thôi mà hai người nhiều chuyện chịu nổi!" Diễm ở bên mắt trợn trắng, Úy lại cúi đầu mân miệng cười ha hả.


      "Đúng vậy, các người khinh tôi là kẻ nghèo cũng được, tôi ăn cháo là được a. Còn có các người ăn dính nước miếng vào, tôi ăn thế nào? Thôi được rồi, tiếp tục ăn cơm, tâm ý của các người giáo ta ghi tâm!" vẫy vẫy tay, hô.


      "Đồ ngốc!" Dạ cúi đầu mắng câu, nhịn được cũng cười lên.


      Tiễn bước bốn tên khó chơi xong, ta rửa chén, lại dọn phòng bếp, rồi nhìn thời gian sai biệt lắm, mới dạy.


      " Nhan" tiết đầu kết thúc chuẩn bị rời khỏi, lại có người gọi ta.

    2. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      Bạn bit tên convert truyện này ko. Cho m xin cái tên vs cảm ơn

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 5.1:


      " Nhan" là giáo mĩ thuật gọi ta.


      "Có chuyện gì sao Lý?" Ta nhìn ấy cười .


      "Tứ thiếu đến học tiết mĩ thuật của tôi nhiều lần rồi tôi phải làm sao đây?" ấy nũng nịu nhìn ta.


      "A, xin lỗi, tôi với bọn họ, cam đoan về sau cúp tiết của nữa!" Ta cười xin lỗi.


      ấy gật gật đầu, vào phòng học. Ta nhìn thấy bốn người sau khi ấy vào phòng học cũng đồng thời tới. Quay đầu nhìn Lý diễm lệ, khuôn mặt nhắn tràn đầy ai oán, liền hướng bọn họ đến.


      "Này, chờ chút!" Mắt thấy bọn họ ra sau lễ đường , ta thở hổn hển hô lên, vội vàng đến đó.


      "Em , em tìm chúng tôi?" Sau lễ đường là khoảng đất trống trải mát mẻ, bọn họ ngồi ghế hút thuốc. Ta mặt nhăn mày nhíu, trông họ cứ như đám lưu manh, học sinh của trường học quý tộc đây sao? Cũng trốn học hút thuốc?


      "Vì sao chịu học?" Ta cố gắng tạo uy nghiêm, chậm rãi qua.


      " muốn." Dạ đáp. muốn? học mà các người muốn muốn thôi?


      "Vì sao?"


      "Vì sao á? Em thử !" Diễm vẻ mặt kiên nhẫn.


      "Làm sao? ấy ôn nhu mà!" Ta đến bên cạnh bọn họ, cẩn thận bị Phong kéo ngồi lên đùi của và Dạ. Ta giẫy giụa, vô ích! người ôm tay, người ôm chân làm sao giẫy khỏi đây? Đành hung hăng trừng Phong, tỏ vẻ bất mãn với vô lễ của , lại tà tà cười, ngụm khói trắng thổi vào mặt ta.


      "Khụ khụ! Sao các em chịu học mà lại tới nơi này hút thuốc?" bên ho khan bên ngừng quạt.


      "Chỉ vì nhàm chán thôi!"


      "Dạ vì sao muốn học?" Ta bắt lấy cánh tay Dạ hỏi.


      "Cái gì kia, ngày nào cũng mặc áo thấy ngực, váy lại ngắn, cố ý đến trước mặt chúng tôi khoe ngực, lo dạy học chỉ lo quấy rầy chúng tôi, ai chịu nổi?" Phong khinh thường . Ta cúi đầu cười hắc tiếng, ra là như vậy, ta nghe qua chuyện này.


      "Shit, biết lão hồ li bị gì lại đem ta vào dạy!" Phong chữi rủa, toàn thân dựa vào ta chưa đủ, còn đưa mặt vùi vào ngực ta cọ cọ. Ta nổi giận muốn đẩy ra lại giật mình khi nghe Diễm quát "Ghê tởm chết ta!" Diễm còn nổi giận hơn Phong.


      "Ha ha" Mái tóc vàng kim vì Úy cười mà đung đưa, cộng thêm gương mặt nghiệt, mắt phượng khẽ nhuếch tạo thành đường cong quyết rũ, đôi môi mỏng hồng hồng cười lộ hàm răng trắng như ngọc, ta nhìn đến thất thần, cố nuốt nước miếng sợ chúng trào ra... "Vui nhất là có lần ta cố ý ngã lên người Dạ, lấy ngực ra sức cọ, còn sờ loạn từ cao tới thấp người Dạ. Dạ bị sờ đến giận đá ta ngã, mông hôn đất mẹ rất đau nhưng ta vẫn cười! Em có gặp qua người biết xấu hổ như vậy chưa?"


      Ta kinh ngạc há to miệng, biết lấy sức ở đâu mà đẫy Phong ra, đứng bật dậy! thể nào a! khó có thể tưởng tượng. Trường học cũng có loại chuyện này? Giáo viên lại quyến rũ học sinh? ấy cũng quá khiếp đảm , ta liếc liếc biểu tình mặt họ muốn biết họ có dối hay .


      "Em có vẻ kinh ngạc?" Phong nở nụ cười, đánh giá ta hồi :"Bất quá thân thể của ta quả hơn em... Ở giường nhất định nhiệt tình hăng hái lắm!"


      "Hừ, hừ mặc kệ như thế nào, tôi đáp ứng ấy là các người học tiết của ấy! Cho nên các người nhất định phải trở về!" Ta cổ nghiêm mặt hô, nghĩ đến cái gì lại xấu xa cười mỉa, "Ha, có đậu hủ miễn phí các người cũng ăn?" Thiên, quên mất ta là giáo viên a!


      " có hứng thú!" Dạ thản nhiên nhìn ta, phun ra bốn chữ, thuận tiện giãn cánh tay ra, đặt ở sau ghế.


      "Dạ , chúng tôi cũng ! Em muốn gì thuyết phục cậu ấy trước ! Gặp lại sau em !" Diễm cười , kéo Úy ra ngoài. Hai đứa bạn tốt, tay trong tay ...ài~bị nghi thích con trai là phải rồi!


      (Hết chương 5)

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 6:


      Ta quay đầu nhìn Phong, vẻ mặt mờ mịt nhìn phía xa xa, thèm để ý tới ta.


      "Kia... chỉ cần học tiết của ấy thôi có được ? Tôi hứa với ấy rồi!" Nịnh nọt cười, ta là đáng thương mà làm giáo gì viên gì a lại có tình này? huhu...


      "Nhớ lại ! Sáng sớm hôm nay tôi cho các người no bụng, các người cho tôi mặt mũi sao?" Bất giác làm nũng chu miệng lên, giáo dễ làm a, nếu là thầy giáo chỉ cần xách áo quăng bọn họ vào phòng học là được!


      "Nếu em chịu làm cho tôi vui tôi !" Thình lình Dạ đưa mặt lại đây, thiếu chút nữa là môi chạm môi.


      "Hả?" Có lầm hay , cmn, ta mới ngốc như vậy đâu mà hy sinh đậu hủ của mình để đổi lấy các người học! Dù sao cũng phải tiết của ta, cùng lắm nuốt lời thôi!


      " nữa!" Đứng lên vỗ vỗ mông, chuẩn bị chạy lấy người! Ngu sao còn chạy chứ? Rất nguy hiểm a! Bạch thỏ ta chạy đợi sói ăn thịt sao!!!


      "Chờ chút, chỉ kiss khắp mặt thôi mà! phải em muốn chúng tôi học sao?" Vừa mới chuẩn bị chạy bị Phong túm lấy cổ áo.


      " muốn nữa... Dù sao tôi cũng thích cái kia, mắc gì phải vì ta mà hy sinh chính mình? Các người chịu thôi!" Đến phiên ta vẻ mặt khinh thường, cái chuyện thân mật này cầu ta là vô dụng, mặc kệ các người là thích người lớn hơn mình hay là thích người lớn tuổi bằng mẹ mình!


      "Em , sao lại mọn như vậy, chỉ kiss cái mà thôi!" Đẩy ra tay , rời khỏi lễ đường , Phong vẫn cứ ở đằng sau kêu lên. Nuốt ngụm nước miếng, sao các người chịu tính a, hai người phải là hai cái kiss sao?


      "Khoan , vậy đổi cái điều kiện . Mỗi ngày đều làm bữa sáng cho chúng tôi, chúng tôi học!" Hồ ly Phong bước tới, phượng mắt mang theo vẻ đẹp tuyệt sắc làm người ái mị. Khi mắt chạm mắt ta, trong lòng ta sâu chấn động, làm sao có thể sinh ra người như vậy a, chỉ ánh mắt mà có thể đẹp vô pháp vô thiên a a a!


      "Mỗi ngày? trả tiền lương? Vậy chỉ được tuần, hơn!" Ta chiếm thế thượng phong, tự nhiên giọng điệu cũng cường ngạnh.


      "Được, được! tuần tuần em lại đây!" Địch nhân thỏa hiệp. Ta phải theo ý chúng qua chứ! hì hì, cái này kêu là chiến lược! (Khà chiến lược ngốc mà chưa hay!)


      Chờ ta ngồi vào chỗ của mình, Dạ bỗng nhiên ôm chầm ta, thừa lúc ta phòng bị hôn ta mãnh liệt như muốn nuốt luôn môi của ta vậy! chưa buông Phong lại đây, ở mặt ta hạ xuống nhiều cái mút thơm!


      "A a sao lại thế này?" Ta tức giận xoa xoa môi và hai bên má, uy tín như vậy? Dám đánh lén ta?


      "Ta đổi điều kiện với các người nữa!" vô lại mà! Xấu xa! Tuy là như vậy nhưng ta vẫn phải làm a!


      Dám chọc ta? Được, lần sau làm trứng ốp lếp ta cho hạt tiêu trong muỗng bự rơi tự do!


      _____Ta là phân cách tuyến ghi thù_____


      "Khụ khụ khụ... Cay quá a a a~" Phong ném xuống chiếc đũa, quạt đầu lưỡi hét. Dạ vẻ mặt cũng đỏ bừng, uống nước lia lịa. Ta cười long trời lở đất, xoa bụng thiếu chút nữa ngã xuống dưới bàn ăn! Bất quá nhìn hai cái nhăn nhó, ta lại có chút đành lòng, nên rót nhiều nước cho họ uống vẻ mặt áy náy!


      "Em! em chơi chúng tôi! Em có biết chúng tôi vì em mà nhẫn nhịn cái kia nhiều đến vất vả hả?"


      "Chỉ đùa thôi mà! Chú ý dùng từ! ấy cũng là giáo viên của các người a!"


      "Hừ, chỉ biết nghĩ cách lôi con trai lên giường, cũng được coi là giáo viên sao?" Dạ xoa xoa miệng, cười lạnh .


      "Nghiêm trọng đến vậy sao?" Ta khỏi nghi hoặc híp mắt nhìn .


      "Em nhìn người ấy biết, từng kiện quần áo đều là hàng hiệu, giáo viên bé sao lại có nhiều tiền như vậy? Còn nữa đây, trong trường có vài nam sinh cùng ta lên giường, ai cũng biết hết!" Phong nhún nhún vai, cho là đúng.


      "Vậy sao trường vẫn để ấy dạy?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :