1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Tiểu gia, cười một tiếng đi!!! - Mèo Ngủ Nướng (12/77c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Bỏ trốn đâu

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam




      Tóm tắt chương trước: Vì đào hôn, dưới cầu mãnh liệt của Tiết Dĩ An, Bệ Ngạn dẫn theo lão bà tương lai cùng bỏ trốn!

      Tiết Dĩ An chạy quanh rừng cây vòng, cũng cắt đuôi được người phía sau, chỉ có thể xoay người lại.

      “Rốt cuộc ngươi muốn theo tới khi nào?” ràng hay lắm sau khi ra ngoài liền đường ai nấy , nghĩ tới tên đần độn này lại nhắm mắt theo đuôi theo tới tận rừng cây ở ngoại ô.

      Bệ Ngạn chút suy nghĩ, chỉ chỉ trời đáp: “Giống cái, an toàn.”

      ra, Bệ Ngạn mặc dù ngu ngốc, lại rất săn sóc nghĩ tới bây giờ là canh ba, nữ nhân ở bên ngoài rất nguy hiểm. Nhưng, chữ “giống cái” khiến Tiết Dĩ An sao cũng thể cao hứng được.

      Tiết Dĩ An : “Cảm ơn, cần ngươi để ý. Ngươi nên đâu .”

      Bệ Ngạn quyết định chuyện gì ai cũng thể thay đổi, chút do dự lắc đầu.

      Ánh mắt giảo hoạt của Tiết Dĩ An xem xét xung quanh, kỳ nàng vội vàng trốn cũng có nơi ...

      Gian trá mà nghĩ, sói xám Tiết Dĩ An lại cười khúc khích với Bệ Ngạn, cười khiến tóc gáy của Bệ Ngạn dựng đứng hết cả lên.

      “Ta , chuyện kia, ngươi tên là gì?” Suy nghĩ cả nửa ngày, giường cũng ở , bỏ trốn cũng chạy, lại ngay đến tên đối phương cũngkhông biết tựa hồ hình như có chút quẫn.

      Bệ Ngạn : “Bệ Ngạn.”

      Tiết Dĩ An gật gật đầu: “Tất An, tiếp theo ngươi chuẩn bị đâu?”

      Kỳ tên Tất An (Bệ Ngạn và Tất An đồng , nên chị ý nhầm) này có chút kỳ quái, ràng là nam nhân lại trốn ở kỹ viện, mà ngực còn có vết thương, xem ra cũng giống người đế đô.

      Nghĩ đến đây, Tiết Dĩ An lại hỏi câu: “Nhà ngươi ở đâu?”

      Bệ Ngạn có ngu dốt cũng biết “Long cốc” tuyệt đối thể , nghĩ nghĩ, hay là nơi ở tại ở thế gian của Nhị ca Nhan Trí.

      “Khách điếm Đồng Phúc.”

      “Khách điếm Đồng Phúc?” Ánh mắt Tiết Dĩ An lên những đốm sáng, “ như vậy nhà ngươi mở khách điếm?” Như vậy rất tốt!

      Khách điếm thiếu nhất là phòng, mình hoàn toàn có thể về nhà với tên đần độn này, tránh thời gian rồi trở lại đế đô.

      “Tất An, ngươi dẫn ta về nhà ?”

      Bệ Ngạn nghe vậy, kiên định lắc đầu.

      Lần này tới đế đô cũng phải là chơi đùa, mấy tháng trước, được Nhị ca Nhan Tí tiến cử, được Ngọc đế khâm điểm, trở thành “Tư hình ngục sử”, chuyên quản án oan ở thế gian. chần chừ biết cách nào có thể phát huy tài năng, nghe đế đô thế gian có đạo tặc Uông Dương - - Dạ Mị. Người này hành tung quỷ kế, Viễn Uy tiêu cục khai trương lâu liền bị đạo tặc cướp tiêu, tiêu cục tử thương vô số, lại thề sống chết bảo vệ tiêu vật. Bệ Ngạn đường long đong mệt mỏi, chính là vì có thể tìm được đạo tặc này.

      Tiết Dĩ An nóng nảy: “Vì sao?”

      Bệ Ngạn sờ sờ mũi, kỳ cũng phải thể được, là muốn chờ tóm được Dạ Mị trước rồi mới dẫn đối tượng bỏ trốn này quay lại khách điếm, nghĩ như vậy, Bệ Ngạn lại gật gật đầu.

      hồi lắc đầu, hồi gật đầu, trực tiếp khiến Tiết Dĩ An bị hôn mê rồi.

      Mặt mang ba hắc tuyến, Tiết Dĩ An đổi phương thức hỏi:

      “Tên ngốc ngươi, rốt cuộc tới đế đô để làm gì?”

      Nghe xong lời này, ánh mắt Bệ Ngạn nóng rực, bộ dáng chính nghĩa, gằn từng chữ:

      “Dạ Mị, phải nhanh giết chết!”

      Ai ngờ, tuyên ngôn đứng đắn như vậy lại khiến Tiết Dĩ An “Xì” tiếng cười ha hả.

      Con cọp Bệ Ngạn mắt to long lanh trừng mắt Tiết Dĩ An, giống như cảnh cáo đối phương được cười lòng tự tin của , uhm, ngày nào đó bắt được tên Dạ Mị này.

      Tiết Dĩ An giống như cũng biết Bệ Ngạn đăm chiêu, cuối cùng cũng ngừng cười thắt ruột , đứt quãng :

      “Giả.”

      “Hả?”

      Tiết Dĩ An lại lặp lại lần nữa: “Giả, Dạ Mị kia là giả, căn bản là có người này.”

      Bệ Ngạn cau chặt mày, sao có khả năng? thậm chí chỉ thiếu chút nữa là bắt được đạo tặc Dạ Mị, cũng bởi vậy mình mới có thể bị thương.

      Tiết Dĩ An vỗ vỗ bả vai Bệ Ngạn, :

      “Tiểu tử, có phải ngươi nghe đạo tặc Dạ Mị cướp Viễn Uy tiêu cục hay , tiêu cục vì bảo vệ tiêu vật tử thương vô số?”

      Bệ Ngạn thể gật đầu.

      “Có phải lại nghe Vương gia trang trong đêm bị cướp sạch còn hay ?”

      Tiếp tục gật đầu, Bệ Ngạn khẽ mở cánh môi: “Còn có.”

      “Còn có?” Tiết Dĩ An kỳ quái, hai vụ án trước nàng cực kỳ ràng, sao lại vẫn có hiểu lầm? Tiết Dĩ An muốn hỏi kỹ, chỉ thấy người thở hồng hộc chạy từ Trần gia thôn tới.

      Hai người hẹn mà cùng cắt ngang đối thoại, nhìn về phía người tới.

      Thấy ràng người tới, Tiết Dĩ An kinh hô: “Vương ma ma?”

      Vương ma ma nhìn thấy đầu tiên là đại tiểu thư Tiết gia,die n da n l e q u yd on . c o m, cũng kịp kiêng kị vị thiên kim cổ quái thích tiếp cận người chết này, nhào lên liền quỳ xuống chắp tay thi lễ:

      “Tiết đại tiểu thư, người nhất định phải cứu Cẩu Oa Tử, thương cảm đứa này, hu hu - - “

      Tiết Dĩ An nghe mà u mê hồ đồ, vội vàng kéo nàng trấn an : “Vương ma ma đừng có gấp, tới cùng làm sao vậy?”

      Vương ma ma lấy lại sức, mới khóc : “ tại việc cấp bách là nhanh tìm Tiết Ngũ thiếu gia, cầu xem Cẩu Oa Tử, hu hu, Cẩu Oa Tử sắp được rồi!”

      Nghe vậy, Tiết Dĩ An cả kinh.

      Ngũ Ca là đại phu nổi tiếng, Vương ma ma tới cầu thầy trị bệnh cũng chẳng có gì lạ. Nhưng nếu Cẩu Oa Tử bệnh gấp như vậy vì sao tìm lang trung trong thôn xem trước? Mà lại ngàn dặm xa xôi chạy đến đế đô?

      kịp hỏi nhiều, bệnh ma trước mặt, thời gian là sinh mệnh.

      Tiết Dĩ An nắm tay Vương ma ma : “Nếu tại tìm Ngũ Ca chỉ sợ còn kịp rồi, như vậy, Vương ma ma tại ngươi lập tức dẫn ta xem Cẩu Oa Tử, ta nghĩ biện pháp ngăn chặn bệnh tình của .

      “Tất An ngươi lập tức quay về Tiết phủ, cái gì cũng đừng , lập tức bảo Tứ Ca ta đến Trần gia thôn.”

      Lời vừa nhanh vừa chuẩn, có nửa điểm giống nữ nhân nhà người ta chần chờ dịu dàng. Vương ma ma ngẩn ra, Tiết gia tới cùng bồi dưỡng ra nương gì đây? Nhưng giờ phút này cũng phải thời điểm nghĩ đến những thứ này, vội vàng cầm tay Tiết Dĩ An liền đến Trần gia thôn.

      Trước khi , Tiết Dĩ An và Bệ Ngạn liếc nhau, gật đầu ra hiệu , chỉ : “Dựa vào ngươi rồi !”

      Bệ Ngạn cũng biết đây là chuyện liên quan đến mạng người, ách... Cũng chính là thời điểm “Tư hình ngục sử” như biểu , tự nhiên cũng vỗ ngực cam đoan, phút chốc, hai người liền mỗi người ngả.

      Dọc theo đường , Tiết Dĩ An hiểu biết đại khái tình huống. ra, Cẩu Oa Tử là con trai vợ chồng Trần Đại Tráng. Canh năm mấy ngày trước đây, thôn dân nghe thấy Cẩu Oa tử kêu thảm thiết trận, vội vàng đốt đèn lồng dậy xem, chỉ thấy vợ chồng Trần gia chết ở trong vũng máu, Cẩu Oa Tử lại run run cầm kiếm gỗ bình thường hay chơi nên lời. Thôn dân đều đoán ma quỷ ban đêm gây nên, quan phủ sợ tình thế mở rộng chẳng những tra ra án, ngược lại phong tỏa tất cả Trần gia thôn cho phép thôn dân ra ngoài.

      Hôm nay Cẩu Oa Tử đột nhiên bệnh nặng, hơi thở mong manh, si ngốc ngây ngô cười. Trùng hợp lang trung trong thôn lại ở trong thôn, lúc này Vương ma ma mới liều chết trèo tường nhảy ra tìm Tiết Dĩ Huyên.

      Nghe vậy, Tiết Dĩ An tức giận đến nghiến răng. “Vương ma ma ngươi chớ sợ, có ta ở đây ta xem tên cẩu quan có dám đả thương đầu ngón tay của ngươi.” Kỳ Vương ma ma cực kỳ thông minh, Tứ ca Tiết Dĩ Huyên trừ bỏ y thuật cao siêu, còn có ích là dưới tình huống như vậy chỉ sợ chỉ có nhân tài Tiết gia bọn họ mới dám nhận củ khoai lang phỏng tay này.

      Thiên hạ ai chẳng biết Tiết gia Phú Khả Địch Quốc, hàng năm quốc khố hơn phân nửa đều là Tiết phủ nộp,die n da n l e q u yd on . c o m, sợ rằng lão hoàng đế thấy người Tiết gia cũng phải nhượng bộ ba phần.

      Trong khi chuyện, đến Trần gia thôn. Bọn quan viên canh giữ ở ngoài thôn người nào chưa thấy qua Tiết Dĩ An tiểu thư điêu ngoa này, đều run rẩy đón nàng vào thôn.

      Nhưng, vẫn chậm bước, khi Tiết Dĩ An chạy đến bên giường , Cẩu Oa Tử chết. Tiết Dĩ An nhíu mi, vẫn cẩn thận kiểm tra hơi thở, lại mang bao tay tùy thân cúi đầu quan sát cổ Cẩu Oa Tử, vì thời gian tử vong là mới gần đây, tạm thời xuất thi ban ( tượng cơ thể xuất các đốm tím sau khi chết do các tế bào máu di chuyển trong phần cơ thể gần nhất với mặt đất bị dừng lại do lực hấp dẫn, kết quả làm xuất những đốm màu tím các phần cơ thể ấy), nhưng hơi thở, nhịp đập hoàn toàn có, vừa sờ tứ chi mặc dù vẫn ấm áp, cũng dần dần cứng ngắc.

      Thở dài tiếng, Tiết Dĩ An lắc đầu với thôn dân: “An táng cho tốt .”

      Nghe vậy, Vương ma ma dẫn đầu thôn dân nhất thời giọng khóc nức nở. “Ai nha, là thương cảm, cha mẹ mới vừa bao lâu, đứa này cũng...”

      “Hu hu, Cẩu Oa Tử sao con kiên trì chút? Vương ma ma ta rồi, tuy cha mẹ ngươi mất, nhưng ta và Vương đại thúc ngươi nhất định nuôi ngươi”. Tình cảnh như vậy, mấy năm trước khi đó Tiết Dĩ An theo sư phó học nghề gặp nhiều, tự nhiên cũng có ba phần vô cảm. Chỉ là sau khi đơn giản khuyên giải an ủi vài câu, Tiết Dĩ An liền tranh thủ thời gian bắt đầu kiểm tra phòng ốc, hi vọng có thể tìm thấy dấu vết để lại, nhóm người quan phủ cũng có người ngăn trở.

      Tiết Dĩ An lườm quan huyện đại nhân, giọng lạnh lùng : “Nguyên nhân vợ chồng Trần gia chết điều tra ra chưa?”

      Quan huyện đại nhân lau mồ hôi lạnh trán, : “Theo khám nghiệm tử thi chứng , là bị vũ khí bén nhọn gây thương tích, mất quá nhiều máu mà chết.”

      Tiết Dĩ An lên tiếng, ánh mắt rơi ở tiểu mộc đao bàn. Dùng khăn cầm lên tiểu mộc đao, đồ vật này hẳn là đồ chơi Trần Đại Tráng khi còn sống vì hài từ mà làm.

      Quan huyện thấy Tiết Dĩ An trầm mặc, sợ nàng mất hứng trở về loạn vài câu với đại ca nàng Tiết Dĩ Mộ, vội vàng lại xum xoe : “A..., đúng rồi, hung khí kia cũng tìm được. Lúc ấy bị bỏ lại ở trường, là búa sắc bén.”

      khi như vậy, đại nhân sao lấy búa ra cho chúng ta nhìn xem?” thanh theo gió truyền vào, giọng nam từ tính vào phòng. Thôn dân bị đuổi tản ra, phòng Trần gia tại chỉ còn người quan phủ, thấy Tiết Dĩ Huyên lạnh lùng, đều khom lưng bái lạy.

      Tiết Dĩ Huyên tuy chỉ là đại phu, nhưng là nhị phẩm ngự dụng y quan Viêm đế khâm mệnh, hiển nhiên được mọi người hướng bái. Quan huyện thấy Tiết đại nhân đại danh đỉnh đỉnh, cũng vội vàng cúi đầu : “Được được, hạ quan lấy hung khí tới.”

      “Chậm!” Thanh thanh thúy như hạt châu rơi xuống đất, Tiết Dĩ An vẫn ngưng thần nghiên cứu tiểu mộc đao sâu xa ngẩng đầu, chuyển hướng Bệ Ngạn phía sau Tiết Dĩ Huyên. lãnh : “Tất An, ta muốn kiểm tra miệng vết thương người ngươi .”
      Trâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Hung thủ là ai

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam




      Tóm tắt chương trước: Hai người thương lượng chuyện sau khi bỏ trốn đâu, lại gặp Vương ma ma tiến đến cầu thầy trị bệnh, mà khi mọi người đến Cẩu Oa Tử chết.

      Nghe vậy, lưng Bệ Ngạn cứng đờ, giật mình ngay tại chỗ.

      Nhưng ánh mắt Tiết Dĩ An sắc bén, cân nhắc nhếch miệng:

      “Sao, dám?”

      Quan viên xung quanh đều nghe ra khiêu khích trong giọng , đều bộ cảnh giác, chờ đại tiểu thư ra lệnh tiếng liền tróc nã đào phạm. Dường như... Tất cả mọi người trong căn phòng nhận định, đây là đạo tặc tội ác khó tha ở kinh thành đạo tặc Uông Dương tội ác khó tha --Dạ Mị.

      Bệ Ngạn hơi nhếch cánh môi, đối diện với Tiết Dĩ An, bốn mắt chạm vào nhau, nháy mắt tóe ra tia lửa. Cắn răng, Bệ Ngạn vẫn cởi áo. Phút chốc, đường cong duyên dáng trước ngực ra trước mặt mọi người.

      Nghiêm túc, Tiết Dĩ An đeo bao tay nhìn miệng vết thương kia lần nữa. “Mặc dù chỗ miệng vết thương bị cắt mặc dù bằng phẳng, miệng vết thương bóng loáng sạch cũng giống như bị kiếm khí sắc bén tạo thành, da thịt bên ngoài miệng vết thương, còn có chút vụn gỗ...”

      Dừng chút, Tiết Dĩ An ngẩng đầu nhìn đôi mắt lấp lánh của Bệ Ngạn, mới : “Vết thương này là do bị tiểu mộc đao đâm, ngay cả miệng vết thương cũng trùng hợp là vừa mới vừa ăn khớp, ngươi là Dạ Mị người sát hại cả nhà Trần gia!”

      xong, ngay lập tức, nhóm người nha môn nhất thời bao vây Dạ Mị và Tiết Dĩ An đến nước cũng ngấm qua được.

      Kỳ , Dạ Mị chạy trốn cũng quan trọng, chẳng qua bị phê tội danh “Làm giữa câu k cần viết hoa đâu, nó viết hoa cứ bỏ việc thất trách”, nhưng nếu Tiết đại tiểu thư bị thương...

      Quan huyện sợ run cả người, dám nghĩ đến hậu quả, gầm thét: “Bắt kẻ cuồng vọng này lại cho ta, ngàn vạn lần đừng để cho làm Tiết đại tiểu thư bị thương!”

      xong mới ôn nhu : “Tiết đại tiểu thư, nếu án tử điều tra , hay là người ra đây .” Tiết Dĩ An thèm để ý, ánh mắt nhìn chằm chặp Bệ Ngạn.

      Bệ Ngạn gằn từng tiếng từ trong miệng bắn ra: “Cẩu Oa Tử đâm ta, ta có giết người.”

      Tiết Dĩ An muốn mở miệng phản bác, đầu liền bị vỗ mạnh. “Ôi!” Ôm đầu xoay người lại, phát lại là Tứ ca. “Tứ ca.” Tiết Dĩ An mất hứng dẩu môi, tuy bình thường ở nhà bảy người ca ca khi dễ như thế nào cũng sao cả, nhưng tại mình phá án ôi chao, ai, ôi!

      Tiết Dĩ Huyên cầm văn án (hồ sơ vụ án) lật lật lại, mới thờ ơ liếc mắt tiểu muội cái : “Thảo nào thi được tư cách khám nghiệm tử thi.”

      “...” Bị đâm vào chỗ đau, Tiết Dĩ An nghiến răng. Tiết Dĩ Huyên chậm rãi đến trước mặt Bệ Ngạn, vỗ vỗ bả vai : “Tiểu muội đắc tội, chớ chê bai.”

      “Tứ ca!” Mặt mũi Tiết Dĩ An trước mặt đám nha môn bị gột sạch, tức giận đến dậm chân.

      Tiết Dĩ Huyên ngăn muội muội, khoanh tay êm tai : “Ta hỏi muội, vừa rồi Cẩu Oa Tử gặp nạn, ngươi thông báo ai tới cho ta biết?”

      Tiết Dĩ An nháy mắt mấy cái, đây phải vô nghĩa sao? “Tất An.” Tiết Dĩ Huyên gật gật đầu, “Ta hỏi muội, nếu muội là Dạ Mị, biết con trai người mình giết gặp nạn, muội còn có thể tới cho ta biết hay ?”

      “Đương nhiên là !” Lời này phải Tiết Dĩ An , mà là quan huyện bụng to vui tươi hớn hở bên cạnh.

      Bởi vì nhanh miệng, nhất thời bị ánh mắt lạnh thấu xương của Tiết Dĩ An khinh bỉ. Nắm quyền, ánh mắt Tiết Dĩ An híp thành đường cong. “Đại nhân ngươi ?”

      .” Quan huyện vội vàng xua tay, “Ta ! !” Nghe xong đáp án này, Tiết Dĩ Huyên cũng vẻ mặt hòa ái : “Xin hỏi đại nhân tại sao lại thay đổi?”

      Quan huyện vẻ mặt khó xử, trái cũng phải, phải cũng đúng, làm ‘bánh quy kẹp nhân’ thiên hạ đệ nhất thảm!

      Xoa nước mắt khóe mắt, quan huyện cắn lưỡi đầu : “Chuyện này, có lẽ Dạ Mị đột nhiên tâm sinh thiện niệm, lúc trước có giết Cẩu Oa Tử chỉ chém vợ chồng Trần gia liền có thể thấy.”

      Vẫn trầm mặc Bệ Ngạn nghe xong lời này lắc đầu, ra câu đầy đủ hiến thấy: “Ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, xông vào nhà. Đại khái Dạ Mị biết bị người phát , mới xuống tay với hài tử.”

      Tiết Dĩ Huyên nhắm mắt gật đầu, “Đây mới gọi là hợp tình hợp lý.” Tiết Dĩ An vẫn phục như cũ, chống nạnh với Bệ Ngạn: “Vậy ta hỏi ngươi, vì sao Cẩu Oa Tử đâm ngươi đao?”

      Bệ Ngạn chưa mở miệng, Tiết Dĩ Huyên đầu tiên cau mày : “An An, may mà sư phó của muội có ở đây, bị muội làm cho tức giận đến thổ huyết mất. Đạo lý đơn giản như vậy cũng hiểu được? Huyện quan đại nhân.”

      “Hả?” Nghe thấy mình lại bị chỉ đích danh, quan huyện đáng thương tội nghiệp há to mồm.

      Tiết Dĩ Huyên : “ cho Tiết đại tiểu thư của chúng ta biết, vì sao sau khi Dạ Mị chạy trốn, Cẩu Oa Tử còn đâm Bệ Ngạn đao.”

      Quan huyện rũ mí mắt xuống, dám nhìn sắc mặt đại tiểu thư thấp giọng : “Hài tử bị kinh hách, thấy đột nhiên lại có người xông vào theo bản năng giơ tiểu mộc đao lên ...”

      Mắt Bệ Ngạn lộ khen ngợi, vội vàng gật đầu ngừng: “Đúng.”

      Tiết Dĩ An tức giận đến tím mặt, nhưng kì lạ lại tìm ra chút sơ hở nào. “Vậy ngươi huynh vợ chồng Trần gia là ai giết?”

      Tiết Dĩ Huyên mỉm cười, dắt tay muội muội: “, tại đến nghĩa trang, đáp án muội tới cho ta biết.”

      Nghĩa trang, đơn giản chút là phòng chứa xác của quan phủ, chuyên để cho an trí số thi thể lai lịch bất minh hoặc chết nơi đất khách quê người. Nguyên nhân vợ chồng Trần gia chết , vẫn đặt tại nghĩa trang còn chưa an táng.

      Tiết Dĩ An cẩn thận kiểm tra cổ hai thi thể, hít sâu khẩu khí : “ cổ hai người đều có vết thương, động mạch chủ bị cắt đứt, vì vậy đổ máu quá nhiều mà chết. Ta nhìn qua búa, tin tưởng đây là hung khí.”

      Cùng chung tiến đến, Bệ Ngạn nhíu mi, thầm nghĩ nếu lúc ấy nếu mình đến sớm bước có lẽ hai vợ chồng này phải chết rồi.

      bên Tiết Dĩ Huyên : “Đây là mặt ngoài, còn có?”

      Tiết Dĩ An sờ sờ cái mũi, ba phần làm nũng : “Tứ ca đừng kiểm tra muội, !” Nàng kiểm tra đối với hai cỗ thi thể kiểm tra cũng canh giờ rồi.

      Tiết Dĩ Huyễn cũng nhẫn tâm, nghiêm túc : “ với muội trước mặt người chết phải trang nghiêm, nước miếng của muội cũng chảy đến mu bàn tay Trần Đại Tráng rồi đó.”

      “Phốc - -” Quan huyện phía sau nhịn được, cười lên tiếng.

      Tiết Dĩ An dẩu môi, ngón tay rất nhanh bắt đầu mưu đồ ngày sau thu thập tên cẩu quan này như thế nào.

      Tiết Dĩ Huyên vỗ vỗ đầu tiểu muội, “ nghe huynh sao? Vẫn còn lau sạch nước miếng mu bàn tay ?”

      Tiết Dĩ An cúi gằm đầu, ủ rũ nâng tay Trần Đại Tráng lên, yên lặng sau đó mới lại “A” kêu to ra tiếng.

      Tiết Dĩ Huyên cười quái dị, “Ngạc nhiên làm cái gì?”

      Tiết Dĩ An cao hứng mím môi nhướng mày.

      ra phải Tứ ca trêu đùa mình, mà nhắc nhở mình, giương cao tay thi thể, Tiết Dĩ An ràng rành mạch:

      “Móng tay Trần Đại Tráng xuất màu đen, mí mắt lõm xuống, đây là tượng xuất khi ăn ngũ độc tán*.”
      * Chính là thuốc phiện đó

      Tiết Dĩ Huyên mỉm cười, “Khẳng định như vậy?”

      Tiết Dĩ An ha ha cười : “Kỳ , muốn xác định có phải người này quanh năm ăn ngũ độc tán hay rất đơn giản, dùng lượng lớn tỏi băm, lại bỏ lư hương huân vào là có thể nhìn ra manh mối, nếu xông qua thi thể ngực cũng thành màu đen, thi ban lại tăng thêm mà liền xác nhận có lầm rồi. Lại vẫn muốn tìm thôn dân chung quanh điều tra thêm, người này ngày xưa có hành vi đoan chính hay , thích ăn thứ đồ chơi như vậy.”

      xong, Tiết Dĩ An mới phất tay : “Nhưng nếu Tứ ca hỏi ta như vậy, chứng minh huynh nắm chắc từ sớm, những việc này chỉ sợ sớm cho người làm.”

      Tiết Dĩ Huyên bật cười, “Tự cho là thông minh.” Nhưng hiểu huynh chỉ có muội, xác thực trước khi tới biết tin tức Cẩu Oa Tử bỏ mình, trước vòng nhìn qua nghĩa trang mới quay lại Trần gia thôn.

      Tiết Dĩ An đắc ý, liền nghe huyện quan : “Cho dù Trần Đại Tráng ăn ngũ độc tán, nhưng là Đại Nhân cũng bị mất máu quá nhiều mà chết, đao cổ kia mới đúng là mấu chốt, này...”

      câu đánh trúng, sắc mặt Tiết Dĩ An nhất thời tái mét. Đúng vậy, cho dù có ăn ngũ độc tán thành thói quen, nhưng ràng nguyên nhân chết là đao ở cổ kia.

      khí nháy mắt rơi xuống đến điểm thấp nhất, mắt thấy muốn bày ra ngay trước mắt, tiểu muội vẫn ngu dốt nhìn thấu, Tiết Dĩ Huyên cũng hung hăng thở dài, nàng là đồ đệ của người nọ sao?

      “Hung thủ là Trần phu nhân.”

      Bệ Ngạn đột nhiên phá yên tĩnh, nghe vậy, ánh mắt Tiết Dĩ Huyên nóng bỏng nhìn về phía Bệ Ngạn.

      “Giải thích thế nào?”

      Ánh mắt Bệ Ngạn thâm thúy, dùng tay đụng vào thi thể Trần phu nhân, lại bị Tiết Dĩ An xù lông đuổi sang bên.

      được để bàn tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào thi thể!”

      Mọi người ngừng cười, sau đó tiểu tốt thông minh đưa lên cái bao tay, Bệ Ngạn mới tiếp tục :

      “Miệng vết thương bên trái cổ Trần Đại Tráng ràng thâm ở bên phải, chứng minh kẻ côn đồ là búa bổ xuống từ bên trái. Đây gì đáng trách, nhưng kỳ quái là miệng vết thương của Trần phu nhân lại tả thiển hữu thâm (trái nhạt phải đậm).”

      Tiết Dĩ An nhức đầu, “Chuyện này làm sao?”

      Bệ Ngạn ngẩng đầu, khoa tay múa chân cổ mình.

      Mọi người nhất thời hiểu ra.

      Trần phu nhân là tự mình bổ xuống cổ mình, theo lẽ thường, tự nhiên là từ bên phải hướng bên trái, miệng vết thương khẳng định là hữu thâm tả thiển, nhưng Trần Đại Tráng là hữu thiển tả thâm, chứng minh có người cầm búa bổ tới, người này thể nghi ngờ liền là Trần phu nhân.

      Tiết Dĩ An chống cằm, đưa ra nghi ngờ: “Cũng có khả năng kẻ bắt cóc vào nhà hành hung, trước hết giết Trần Đại Tráng, sau đó đưa thanh búa cho Trần phu nhân, muốn nàng tự sát.

      Bệ Ngạn lắc đầu, “Trước khi chết toàn thân Trần Đại Tráng thả lỏng, biểu tình lạnh nhạt. Là kẻ bắt cóc giết chết sao?”

      Tiết Dĩ Huyên chưa gì, biểu tình “Trẻ con là dễ dạy”.

      Tiết Dĩ An vẫn phục, cái mũi phun khí với Bệ Ngạn:

      “Động cơ giết người là gì? Cuộc sống tốt đẹp, lại giết chồng rồi tự sát?”

      Tiết Dĩ Huyên : “Động cơ vừa rồi phải muội tìm ra rồi hay sao?”

      Đôi mắt Tiết Dĩ An sáng lên, tự giải thích:

      “Nguyên nhân quanh năm ăn ngũ độc tán, làm hại trong nhà gà chó yên, Trần phu nhân dưới cơn giận dữ...”

      Bệ Ngạn gật đầu, vén tay áo Trần phu nhân :

      cánh tay có vết bầm tím đậm nhạt khác nhau.”

      Tiết Dĩ Huyên thở dài: “Đây là dấu vết nhiều năm bị người đánh.”

      Chân tướng ràng.

      Có người lại cao hứng nổi.

      Tiết Dĩ An mất hứng, là vì tên Bệ Ngạn ngu ngốc đoạt tất cả nổi bật, quan huyện mất hứng, là vì biết mình đắc tội Tiết đại tiểu thư.
      Trâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Đắc tội chị dâu

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam




      Tóm tắt chương trước: Điều tra ra hung thủ, án tử được giải quyết viên mãn nhờ giúp đỡ của Tứ ca. Án tử xong xuôi, tự nhiên liền đến phiên xử lý việc nhà rồi.

      Tiết Dĩ Huyên cho quan huyện xui xẻo và mấy tên nha dịch lui xuống, liền sâu xa nhìn về phía Bệ Ngạn và Tiết Dĩ An.

      Tiết Dĩ An tuy điêu ngoa vô lý, nhưng trước mặt mấy người ca ca lại dịu ngoan giống như con mèo láu lỉnh. Biết Tứ ca dễ mềm lòng, Tiết Dĩ An nín thở cọ cọ cánh tay Tiết Dĩ Huyên :

      “Tứ ca, huynh có thể làm bộ như đêm nay chưa gặp muội hay ?”

      Tiết Dĩ Huyên nhướng mày nhìn Tiết Dĩ An và Bệ Ngạn trầm mặc , chứa cười :

      “Chuẩn bị tiếp tục bỏ trốn?”

      “Tứ ca!” Tiết Dĩ An xấu hổ đến mặt đỏ thẫm, ai ngờ Bệ Ngạn lại vẻ mặt bình tĩnh :

      “Dạ Mị - - “

      Tiết Dĩ Huyên biết đối với chuyện Dạ Mị vẫn có nhiều nghi vấn, cũng ngại mà :

      “Tiểu muội đúng, quả có người tên Dạ Mị.”

      Tiết Dĩ An thấy Tứ ca sang chuyện khác, mong còn được, cũng vội vàng vuốt cằm :

      “Đúng, có người tên Dạ Mị, cho ngươi biết, Uy Viễn tiêu cục kia- -” Tiết Dĩ An dừng chút, nghĩ đến việc này có quan hệ cơ mật đến Tiết gia, quay đầu nhìn phía Tiết Dĩ Huyên, phát sắc mặt đối phương bình thản, mới hạ giọng :

      “Này Viễn tiêu cục kia kỳ là sản nghiệp Tiết gia.”

      Bệ Ngạn nhíu mi, “Hả?” Là sản nghiệp Tiết gia và Dạ Mị có quan hệ gì?

      Tiết Dĩ An ho khan tiếng, :

      “Mấy tháng trước, tiêu cục nhận đồ vật vô cùng hiểm ác, nhận cũng được, lui cũng xong. Bất đắc dĩ Đại ca và sáu ca ca thương lượng, diễn vở kịch đạo tặc cướp tiêu cục, để cho Mại gia cho rằng tiêu cục tử thương vô số, nhưng lại vẫn liều chết bảo vệ bảo vật, như vậy bảo vệ được danh tiếng tiêu cục, lại ném được củ khoai lang phỏng tay này , công đôi việc!”

      Bệ Ngạn nghe cái hiểu cái , gương mặt tuấn tú đều nhăn thành đường thẳng.

      Tiết Dĩ Huyên sờ sờ mũi, kéo dài thanh :

      “Cho nên, mới có đồ bỏ “Dạ Mị” đạo tặc trong lời đồn, kỳ toàn bộ đều chỉ là dối.”

      Bệ Ngạn thâm sâu hô tiếng, sau khi trưởng thành liền ít kiệm lời, nhưng đây cũng thể đầu óc thể sử dụng.Đồ vật gì mà hiểm ác như vậy, nhận cũng được, lui cũng xong, phải dùng khổ nhục kế như vậy? Cuối cùng lại khiến chính mình cũng hủy thu nhập cởi ra nước?

      Suy nghĩ chút, Bệ Ngạn lại cảm giác hai huynh muội ngữ nghĩa mịt mờ, hỏi cũng là cố gắng vô ích, liền sang chuyện khác:

      “Còn Vương gia trang đêm bị cướp sạch còn?”

      Tiết Dĩ An kiên nhẫn ve vẩy tay áo, “Phương Viên hơn mười dặm này, ai chẳng biết lão nhân Đạo Vương trang chủ nửa chết nửa sống kia cấu kết với quả phụ cách vách? bạc của mình bị cướp sạch còn phải chỉ là lấy cớ để lừa cọp mẹ trong nhà, bạc, hơn phân nửa đều lưu lạc đến trong túi quả phụ kia rồi.”

      Tiết Dĩ Huyên dùng cây quạt “Bốp” tiếng đánh lên đầu Tiết Dĩ An đầu, “ có căn cứ được bậy.”

      xong, mới chuyển hướng với Bệ Ngạn:
      “Vụ án Vương gia trang bị cướp sạch còn quan phủ điều tra, tin tưởng lâu có kết quả, nhưng cũng phải Dạ Mị gây nên. Dạ Mị là đạo tặc được chúng ta bịa đặt ra mà thôi.”

      Bệ Ngạn mím môi, ngẫm lại cảm thấy có đạo lý liền vuốt cằm.

      Tiết Dĩ Huyên phủi phủi ống tay áo, thoải mái mà cười cười,

      “Được, án tử chấm dứt, ta cũng trở về đây. Nguyên nhân Cẩu Oa Tử chết còn cần nghiên cứu xem xét thêm.”

      Ánh mắt Tiết Dĩ An đột nhiên mở lớn, “Tứ ca huynh như vậy, có phải muội có thể phải về nhà rồi hay hả?”

      Tiết Dĩ Huyên cười cười, lắc đầu :

      “Trở về làm chi? Dù sao bao lâu nữa cũng phải gả, muội theo bên người phu quân nhiều bồi dưỡng cảm tình cũng tốt.”

      Tiết Dĩ An gãi gãi đầu: “Có ý tứ gì?”

      Tiết Dĩ Huyên nhíu mày, “An An, cho muội tin tức tốt, sáng nay phụ thân mang theo lễ hỏi ra roi thúc ngựa đến thôn Tường Phúc rồi.”

      “Tường Phúc thôn?” Bệ Ngạn kỳ quái lặp lại, đấy phải thôn Nhị ca ở sao?

      Nhưng Tiết Dĩ An lập tức hiểu, ánh mắt lồi to như chuông đồng.

      “Tứ ca, huynh muốn cho muội, phụ thân người...”

      Tiết Dĩ Huyên cắt ngang lời phía sau của tiểu muội, thể nhắm mắt gật gật đầu.

      Hai người chạy về khách điếm Đồng Phúc, ràng chậm rồi. Nhị tẩu Bệ Ngạn Lan Nhan sớm nhận lễ hỏi, Tiết Thải cũng ở lại Đông Phúc khách điếm năm sáu ngày rồi.

      Nhan Tí vừa thấy Tứ đệ trở về, vội vàng bày ra tư thế huynh trưởng ôm ngực :

      “Bệ Ngạn, rốt cuộc sao lại thế này?”

      Bệ Ngạn đâu biết mình phạm sai lầm, gãi đầu :

      “Làm sao vậy?”

      “Có phải đệ khi dễ nữ hài tử rồi phải hả?”

      Bệ Ngạn nhìn trời ngẫm lại, “ có.”

      “Vậy người bên cạnh đệ là chuyện gì xảy ra?”

      Tiết Dĩ An vừa vào khách điếm liền tìm kiếm bóng dáng phụ thân, nghe thấy mình bị điểm danh, vội vàng quay đầu.

      thấy nam tử tuyệt thế tuấn mỹ nhìn chằm chằm mình, nhịn được trừng mắt đánh giá từ đầu đến chân, chậc chậc, tuy đầy đủ suất khí, nhưng dáng người hơi chút gầy yếu, nếu làm thí nghiệm mà , còn bằng đại ngốc khỏe mạnh bên người .

      Tiết Dĩ An khoát tay :

      “Ta và tên đần độn này quan hệ, chuyện dạo kỹ viện, trộm cái yếm đều xóa bỏ, tại ta chỉ muốn biết cha ta ở đâu?”

      Nhan Tí chưa kịp , Bệ Ngạn lại cướp đoạt trước:

      “Nhị ca, phải như thế.”

      .” Chín huynh đệ Long tộc tình cảm thâm sâu, Nhan Tí tin tưởng đệ đệ dối mình.

      Bệ Ngạn chỉ vào Tiết Dĩ An, lên án : “Nàng mò mẫn ta, ta mò mẫn lại, sau đó - -” dứt lời liền từ trong lồng ngực lấy ra cái yếm.

      Tiết Dĩ An vừa thấy, mặt nhất thời đỏ bừng.

      “Tên đần độn nhà ngươi!”

      “Ai nha nha!” Mới vừa từ lầu xuống đến đại sảnh Tiết Thải liền thấy được hình ảnh kích thích như vậy, vội vàng nắm lấy cái yếm tay Bệ Ngạn giấu , xấu hổ cười cười với các thực khách chung quanh.

      Ai ngờ, Bệ Ngạn lại cho rằng Tiết Thải muốn cướp cái yếm của , lập tức giấu cái yếm về trong lòng, tức giận phun ra hai chữ:

      “Của ta!”

      Tình cảnh này, hai chữ này là quá ái muội, quá dễ dàng khiến người khác hiểu lầm.

      Tiết Dĩ An nghiến răng hồi lâu, tức giận đến bốc khói, ở cùng chỗ với người kia sớm muộn gì cũng bị kìm nén đến điên, đến Tam Tự kinh để mắng chửi người quên. Cuối cùng, Tiết Dĩ An lại tăng thêm giọng điệu lặp lại lần nữa:

      “Tên đần độn nhà ngươi!”

      “Phốc - -” xong, sau người liền truyền đến tiếng cười chuông bạc êm tai.

      Tiết Dĩ An quay người lại, chỉ thấy thiếu nữ thanh xuân duyên dáng kiều đứng ở bên cạnh thang lầu, môi hồng răng trắng, trông rất đẹp mắt, chỗ khác biệt duy nhất là bụng hơi nhô cao.

      “Ngươi, ngươi - -” Đây phải hoa khôi Quai Sương Nhi ở thanh lâu đế đô hay sao?

      Lan Nhan cực kỳ kỳ quái phản ứng của tân đệ muội, sờ sờ mặt mình :

      “Tuy bởi vì Bảo Bảo mà quả lâu ta có tô son phấn, nhưng cũng đến mức khó coi như thế ?”

      Nghe xong lời này, Tiết Dĩ An lập tức lắc đầu :

      phải, là quá đẹp!”

      Tiết Thải cũng vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía nữ nhân, “An An, ngươi có quen biết Lan Đại Chưởng Quỹ hay ? ta cũng vẫn cảm thấy Lan chưởng quầy cực kỳ quen mặt.”

      Tiết Dĩ An bắt lấy tay Tiết Thải, hét lớn:

      “Phụ thân, đây là Quai Sương Nhi!”

      xong, Tiết Thải vẻ mặt hiểu nhìn về phía Lan Nhan. Lan Nhan lúc này ngốc ngay tại chỗ, nhìn sang trượng phu, lại nhìn Bệ Ngạn, hỏi:

      “Ai là Quai Sương Nhi?”

      Tiết Dĩ An bướng bỉnh quanh Lan Nhan vòng, “Ngươi biết sao?”

      Lan Nhan xuyên đến thời này, đều là nàng đùa giỡn người khác, khó có cơ hội bị người khác đùa như vậy, nhất thời cũng thấy thú vị.

      “Là người nào?”

      Tiết Dĩ An nhìn về phía phụ thân, Tiết Thải vẻ mặt khó xử ho khan tiếng:

      “Lan Đại Chưởng Quỹ vẫn biết là tốt.”

      Lan Nhan mở to mắt, “Tại sao?”

      Giờ phút này Nhan Tí cũng nhíu mi : “Tiết lão bản rốt cuộc sao lại thế này?”

      Chuyện cho tới bây giờ, Tiết Thải đành phải cúi đầu :

      “Thực dám đấu diếm, mấy ngày trước đây trong thanh lâu lớn nhất đế đô Ngưng Sương các xuất vị hoa khôi tướng mạo xuất chúng, chính là... Quai Sương Nhi.”

      Lan Nhan giật mình, nhất thời phản ứng kịp. Cơ thể này...

      Lại có tỷ tỷ hoặc muội muội song bào thai?

      Nhan Tí cũng thấy kỳ quặc, tam giới ai biết Lan Nhan là phu nhân quản lý Cửu Châu của , ai có gan hùm mật gấu dám biến hóa thành bộ dáng Nhan nhi ở bên ngoài giả danh lừa bịp?

      đám người cảm thấy lẫn lộn, Bệ Ngạn lại đột nhiên đứng ra.

      Phi thường thành thực với Lan Nhan:

      “Nhị tẩu, ở đế đô đệ bị thương, biến thành bộ dáng của tẩu kỹ viện.”

      “...”

      Mọi người tập thể trầm mặc, quỷ dị trầm mặc.

      Tiết Dĩ An vẫn nghĩ ra vì sao ngày ấy Quai Sương Nhi xinh đẹp lại đột nhiên biến mất, giờ phút này nghe Bệ Ngạn như vậy, nhất thời xù lông.

      “Ngươi, ngươi - -” Chỉ vào Bệ Ngạn, Tiết Dĩ An , “Ngươi là quái sao? Lại biết biến hóa?”

      Tiết Thải giữ chặt nữ nhi, giọng khàn khàn :

      “An An, chớ có lên tiếng!”

      “Phụ thân!”

      Giọng Nhan Tí cắt ngang thanh ồn ào của Tiết Dĩ An, hỏi:

      “Tứ đệ, sao đệ đến khách điếm?”

      Đôi mắt Bệ Ngạn trong suốt, nửa điểm thua thiệt.

      “Khách điếm phải có bạc.”

      Lý do tốt, lý do rất ràng, lý do nhiều... Im lặng. Tên đần độn này có thể bỏ ngọc ngàn năm ra mua cái yếm, lại nỡ tiêu tiền ở khách điếm.

      Lan Nhan vịn đứng ở sau lưng Nhan Tí, suy yếu :

      “Vậy Bệ Ngạn tại sao đệ phải đổi thành bộ dáng của tẩu?”

      Lan Nhan từng được Viêm đế phong làm Cáo Mệnh phu nhân, ở đế đô vẫn có hai người quen, nếu người nào phát nàng đột nhiên xuất tại thanh lâu xa hoa nhất, lớn nhất kinh thành... OTL (tức là quỳ chắp tay vái lạy), xin chúa khoan thứ cho nàng!

      Bệ Ngạn đâu biết xem sắc mặt tẩu tử, vẫn nhàn nhạt :

      “Trong các giống cái, tẩu đẹp mắt nhất!”

      Ý tứ Bệ Ngạn, đại khái là, ta thấy ngươi là mỹ nữ xinh đẹp nhất, ta cảm thấy biến thành ngươi, ma ma nhất định thu nhận ta, v v…. Nếu như vậy, có lẽ Lan Nhan tốt hơn chút.

      Đáng tiếc, đúa trẻ ngu đần này trời sinh biết biểu đạt ý tứ lại dùng từ “giống cái” như vậy, chân Lan Nhan mềm nhũn, may có lão công đỡ được, trong khoảnh khắc ngồi phịch trong lòng Nhan Tí.

      “Nhan nhi, Nhan nhi!”

      Nhan Tí cực kỳ khẩn trương, phải biết rằng, tháng nữa Lan Nhan lâm bồn, nếu lúc này xảy ra vấn đề gì, ai cũng dám tưởng tượng.

      Cuối cùng Lan Nhan cắn răng chống đỡ, trước khi hôn mê giữ chặt tay áo lão công hữu khí vô lực câu :

      “Lão công, Bệ Ngạn chỉ phải gả, còn phải gả xa...”

      xong, đầu liền vừa lệch sang bên. Bệ Ngạn thương cảm đứng tại chỗ, thậm chí còn biết rốt cuộc mình phạm tội vô cùng nghiêm trọng. Bởi vì câu bậy đắc tội Nhị tẩu Nhị ca thông minh lanh lợi, ngày sau bị bán cũng biết!
      Trâu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Ai gả ai cưới

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam




      Tóm tắt chương trước: hai người vì giải quyết việc hôn tới khách điếm Đồng Phúc, Bệ Ngạn bởi vì biến thành tẩu tử lừa đảo ở đế đô, bức Lan Nhan té sỉu ngay tại chỗ.

      Sau bữa cơm chiều, dọn dẹp xong bát đũa, kịch hay rốt cuộc diễn ra.

      Tiết Dĩ An nhìn chằm chằm phụ thân và vợ chồng Nhai Tí, hơi mím môi, bàn tay chặn lại : “ cần , ta đồng ý.”

      Vợ chồng Nhai Tí ngẩn ra, nhìn nhau cười tiếng.

      Nhai Tí : “Đồng ý cái gì? Chúng ta chưa mở miệng gì mà.”

      Tiết Dĩ An để ý Nhai Tí, nhìn khuôn mặt bé của Lan Nhan, chiếm hết tiện nghi :

      “Tiểu mỹ nhân của ta, các ngươi phải muốn ta cưới Tất An sao? Ta đồng ý!”

      “Ah?” Tiết Thải nghiêng đầu nhìn về phía nữ nhi, hiểu chút nào : “An An, hôm nay sao con dễ chuyện như vậy?” Lại , Tiết đại lão gia vốn tưởng rằng hôm nay chắc chắn phải tốn lời.

      Tiết Dĩ An giương cao khóe miệng, mắt long lanh vô tội:

      “Phụ thân ra người con cũng hiểu, thân thể của con bị tên dâm tặc này sờ từ đầu tới chân, còn có thể thế nào? Trừ ra bây giờ còn ai dám muốn con?”

      Tiết Dĩ An diễn trò hăng say, lại bị Bệ Ngạn vẫn trầm mặc dội cho chậu nước lạnh.

      Bệ Ngạn : “ đúng.”

      Lan Nhan hỏi: “Cái gì đúng?”

      Bệ Ngạn chống cằm, vô cùng nghiêm túc :

      “Ở đế đô ta thường nghe người ta , Tiết đại tiểu thư ai dám cưới.”

      “. . . . . .”

      Bệ Ngạn ngu ngốc, có mấy lời trong nội tâm hiểu là tốt rồi, thể ra được, ngươi hiểu sao

      Tay Tiết Dĩ An nắm rất chặt , hàm răng cũng nghiến kèn kẹt.

      Quả nhiên ở chung chỗ với tên khốn kiếp này giảm thọ,d i e n da n l e qu yd o n . co m, đoạn đường đến đây này, Tiết Dĩ An sớm bị ngu dốt và “thành thực” của Bệ Ngạn làm cho giận sôi lên, vào giờ phút này, nàng lại càng nghiêm túc bắt đầu hoài nghi tên khốn kiếp này có phải giả bộ hay !

      Có quỷ mới muốn thành thân với ngươi!

      Tiết Dĩ An hít sâu hơi, miễn cưỡng từ khóe miệng kéo ra nụ cười khó coi:

      “Đúng vậy, cũng là bởi vì ai muốn, cho nên muốn cưới—— ngươi ——”

      Tiết Dĩ An cố ý kéo dài hai chữ “Cưới ngươi”, làm cho mọi người cả người nổi da gà lên, dĩ nhiên, Bệ Ngạn có tim có phổi là ngoại lệ.

      Lan Nhan sờ bụng của mình, mặt toát mồ hôi :

      ra ta mới vừa gả Bệ Ngạn là chơi, chẳng lẽ các ngươi muốn Bệ Ngạn ở rể hả?”

      Tiết Thải dùng sức lắc đầu, “Sao sao, căn cứ tập quán của Nhược Lam quốc, dĩ nhiên là nam nhi gả cho gia đình nhà , Lan Đại Chưởng Quỹ phải nhận đồ cưới rồi sao?”

      “Phốc ——” Lan Nhan uống trà phun hết lên bàn, kích động nắm lấy mép bàn, khớp xương có chút trắng bệch, “Cái gì quốc?”

      nửa ngày, ra Tiết gia còn phải người đế đô? Người nhà liền rời quê hương đến đế đô từ từ phát triển?

      “Nhược Lam quốc.” Tiết Dĩ An lặp lại lần nữa, “Nước chúng ta lấy nữ nhi làm bảo vật, cả đời người con có thể gả cưới nhiều lần, nếu như đối với nhà trượng phu mình vui vẻ nữa, tùy tiện tìm người chuyển lời liền có thể giải trừ quan hệ hai bên, nam nhân ngay cả tư cách tới hỏi ‘ tại sao ’ cũng có.”

      Tiết Dĩ An cố ý ở trước mặt Bệ Ngạn Nhược Lam quốc có bao nhiêu kinh khủng, hi vọng Lan Nhan và Bệ Ngạn biết khó mà lui.

      Ai ngờ, mỹ lệ như Lan Nhan, trong con ngươi lại đột nhiên lưu chuyển ánh sáng khác thường .

      “Vậy như thế, nếu quả là chúng ta gả Bệ Ngạn. . . . . . Tiết đại lão gia mang tới cũng phải là đồ cưới nữa?”

      Tiết Thải nháy mắt mấy cái, hiểu ý Lan Nhan lắm.

      “Theo lý mà , Tiết gia chúng ta vào Trung Nguyên hơn mười năm, nhập gia tùy tục cũng là việc nên làm. Nhưng nếu như An An kiên trì muốn dùng nghi lễ thành thân của Nhược Lam quốc, đúng vậy gọi đồ cưới rồi, phải là lễ hỏi. ( quà tặng của nhà trai hoặc người đàn ông muốn lập gia đình gọi lễ hỏi )”

      Lan Nhan gật đầu cái, chống cằm bộ suy nghĩ.

      Nhai Tí ở bên ho khan, chắp tay với Tiết Thải: “Tiết lão bản, ban đầu vợ ta mạo muội, dưới tình huống chưa hiểu ràng nhận lấy lễ hỏi, chuyện Tứ đệ cưới con người này thể tưởng tượng nổi, thứ cho ta cách nào tiếp nhận, xin Tiết lão bản thu hồi lễ hỏi !”

      Tiết Thải gấp gáp dậm chân, “Này, này, Nhai Tí đại nhân chớ hoảng sợ, có chuyện tốt thương lượng, thương lượng!”

      Tiết Dĩ An cũng tức giận vỗ bàn, “Các ngươi đây là muốn thoái hôn?” Trong lòng lại sớm sướng ngất trời, như thế rất tốt rồi, là người trong nhà ngu ngốc đồng ý, nhưng liên quan đến mình, ha ha!

      nhóm người huyên náo khí thế ngất trời, tiếng rên rỉ cực kỳ bé “Oái” - theo thanh vào.

      Nhai Tí chút suy nghĩ, lập tức theo bản năng cúi đầu nhìn Lan Nhan.

      Ngũ quan xinh xắn toàn bộ nhăn thành khối, khẩn trương đỡ thê tử hỏi thăm: “Nhan nhi, thoải mái sao?”

      Tiết Thải thấy chuyện từ hôn bị gác lại, cũng bận rộn giúp vào:

      “Có phải sắp đến ngày sinh hay , đây hay! An An, con nhanh tìm bà đỡ bà mụ, Nhai Tí đại nhân mau đỡ phu nhân trở về phòng.”

      Tiết Dĩ An xắn tay áo, “Mời bà mụ cái gì? Ta chính là đại phu!”

      Bệ Ngạn xì mũi coi thường, “Đại phu thi thể?” Còn là nhị siêu .

      “Ngươi câm miệng cho ta!”


      Vợ chồng son cãi nhau ầm ĩ, mới vừa rồi bộ mặt Lan Nhan còn khổ sở giờ lại khoát tay :

      cần, có lẽ là sáng nay ăn nhiều, bị tiêu chảy.”

      “. . . . . .” Nếu như tình huống cho phép, nhất định có con quạ bay qua.

      Nhai Tí rất tức giận : “Lan Nhan, nàng cứ thử làm cho ta hoảng sợ như vậy lần nữa xem?” Biết thê còn hơn phu, nữ nhân đáng chết này nhất định là lên kế hoạch để chuyện, cố ý rên rỉ khiến mọi người chú ý.

      Lan Nhan trực tiếp bỏ qua uy hiếp của lão công, cười lúm đồng tiền động lòng người nhìn Tiết Thải, cuối cùng còn ngọt ngào kêu tiếng:

      “Tiết đại lão gia ——”

      “Ai!” Chẳng biết tại sao, Tiết Thải đột nhiên cảm thấy chân mềm nhũn.

      “Lễ hỏi chúng ta nhất định phải trả, chỉ là chúng ta nhất định phải cưới.”

      “Nhất định phải cưới?” Tiết Dĩ An nghe vậy nhất thời cứng đờ, lắp bắp : “Đây, ngươi. . . . . .”

      Lan Nhan vỗ bả vai Bệ Ngạn mỉm cười :

      “Ngài xem, Tiết đại lão gia, đứa bé tốt như vậy phải tặng cho ngài. Trừ tham ăn chút, làm việc rất tốt? Lễ hỏi sao có thể ít như vậy?”

      Tiết Thải nhất thời sáng tỏ, lập tức cười ha hả.

      “Tiết mỗ hiểu, Lan đại chưởng quỹ yên tâm, ta viết thư cho con ta, để chuẩn bị đại lễ lớn tới đây.”

      Lấy được câu trả lời chắc chắn, Lan Nhan cũng vui mừng đến nở hoa. Bộ dáng kia, còn sinh đẹp hơn Quai Sương Nhi nghìn lần vạn lần, nhưng Tiết đại tiểu thư háo sắc lại có hứng thú thưởng thức.

      Ngàn tính vạn tính, thế nào cũng còn tính đến Bệ Ngạn lại có người chị dâu tham tiền như thế.

      ra , điều này cũng thể hoàn toàn trách Lan Nhan, nếu bởi vì Bệ Ngạn hóa thành bộ dáng của nàng thanh lâu giả danh lừa bịp, làm danh kỹ đầu bảng, có lẽ Lan Nhan sắp làm mẹ người còn có thể có thiện tâm, bỏ qua cho Bệ Ngạn, ít nhất cũng bị bán nhanh như vậy, chỉ trách Bệ Ngạn nhanh mồm nhanh miệng, đắc tội Lan đại tẩu hẹp hòi vô cùng.

      Bên này Nhai Tí cũng giận đến sôi lên, cưới lão bà lâu như vậy, tật xấu tham tiền chỉ có tăng giảm, hận chỉ hận tại Lan Nhan bụng lớn sắp sinh, nếu muốn nhào tới hung hăng bóp chết nàng.

      “Lan Nhan, nàng! Nàng, nàng, nàng như thế bảo ta phải giao phó thế nào với phụ thân thân đây?”

      Lan Nhan lười biếng nâng mí mắt, thấy trượng phu giận đến nổi gân xanh, xì cười ra tiếng.

      “Lão công, bộ dáng này xấu.”

      “Nàng đừng sang chuyện khác.”

      “Nhai Tí chàng ngu hết biết, cái gì gả với cưới, đều là hình thức. Chờ chuyện tốt của vợ chồng son thành, bọn họ ở đâu chỉ cần với phụ thân chàng câu. Thần Long, cửu ngũ chí tôn, ai dám đắc tội? Hả?”

      Ngụ ý, có thể vơ vét nhiều sao vơ vét nhiều?

      Buổi chuyện, đúng có lý có cứ, Nhai Tí nghe vậy nhất thời tìm được phản đối .

      Tiết Thải nghe Lan Nhan mình dễ làm thịt, cũng tức giận, gật đầu như gà con mổ thóc :

      “Đúng vậy, đúng vậy. Nếu như thân gia thích, tiểu nữ nhất định theo Bệ Ngạn trở về Long cốc ở.” Đây chính là chuyện cực tốt, thân phận nhà họ Tiết là gì, có thể leo lên cành cao như thế. Nếu phải là nữ nhi từ cưng chiều thành tánh, theo tập tính Trung Nguyên gả con có gì được?

      Mắt thấy hai bên cha mẹ cứ như vậy ăn nhịp với nhau, quyết định đại cả đời của mình, Tiết Dĩ An giận đến nghẹn, nhìn lại Bệ Ngạn vẫn trầm mặc , đùa nghịch ly trà tay.

      Dứt khoát nổi giận vỗ bàn thét to:

      “Tất cả im miệng cho ta ——————”

      Quả nhiên, mọi người ngoan ngoãn ngậm miệng.

      Tiết Dĩ An cách nào bình phục tâm tình, chống nạnh chỉ vào ba người :

      “Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, các ngươi làm như ta và Tất An đều vô hình hay sao? Tại sao hỏi ý kiến hai người trong cuộc?”

      Tiết Thải kỳ quái, sờ trán nữ nhi.

      “An An có phải con bị sốt hay ? Sao lại nhớ gì vậy? Con vừa mới đồng ý thành thân.”

      Lần này Tiết Dĩ An ngừng cắn răng, ngay cả ngón tay cũng bấm mạnh vào bàn. Phụ thân biết vừa rồi mình giả bộ, bây giờ lại. . . . . .

      “Tốt.” Tiết Dĩ An gật đầu, kéo Bệ Ngạn nhận tội, vốn định bả xách lên, nghĩ đến quá nặng, vẫn nhúc nhích.

      Xấu hổ lúng túng, Tiết Dĩ An liền tựa vào lưng Bệ Ngạn :

      còn chưa ý kiến?”

      Nhai Tí cau mày, chần chừ cũng đúng, bất luận như thế nào hỏi Tứ đệ có nguyện ý hay trước .

      “Tứ đệ ——”

      Nhai Tí vừa mở miệng, lại bị Bệ Ngạn chặn lại.

      “Nhị ca, ca trả lời đệ mấy vấn đề trước.”

      Hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau, Nhai Tí gật đầu: “Đệ hỏi .”

      Bệ Ngạn trầm ngâm suy nghĩ chút, mới :

      “Cái yếm có phải thể tùy tiện cầm hay ?”

      “Đây là dĩ nhiên.”

      “Chỉ có vợ chồng mới có thể cầm?”

      “Khụ khụ, chuyện này. . . . . .”

      Thấy Nhai Tí ấp a ấp úng, Bệ Ngạn dứt khoát trực tiếp đưa tay vào trong ngực Nhai Tí .

      Nhai Tí kinh hãi, hiểu nổi sao đệ đệ lại hoàn toàn theo chương pháp xuất bài.

      “Đệ làm gì đấy?”

      “Tìm cái yếm.”

      “Phốc ——” Lan Nhan che miệng cười to, ra tên đần này lại hiểu lầm rồi, cho là mình trộm cái yếm của Tiết Dĩ An, cho nên mới bị buộc phải thành thân. Lan Nhan ngăn hành động quái dị của Bệ Ngạn lại, đâm lao phải theo lao :

      “Bệ Ngạn ngừng, người nhị ca của đệ có cái yếm của ta.”

      “Vậy hai người còn là vợ chồng?”

      “Cái yếm của chúng ta ở giường.” câu mập mờ vô cùng, cho dù Nhai Tí lão luyện trầm ổn cũng nhịn được quát lên:

      “Nhan Nhi!”

      Lan Nhan vỗ bả vai Bệ Ngạn, giải thích :

      “Đệ nhìn thân thể Tiết đại tiểu thư, nàng cũng là người của đệ.”

      Tiết Dĩ An hoảng hốt, Lan Nhan bịa chuyện như vậy, Bệ Ngạn sớm muộn cũng bị mắc bẫy, muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng lại phát mình thể lên tiếng, ngay cả thân thể cũng cách nào nhúc nhích .

      Lan Nhan quay đầu cười hả hê với Tiết Dĩ An, mới tiếp tục với Bệ Ngạn: “Hiểu ?”

      Bệ Ngạn cái hiểu cái gật đầu, “Vậy đệ cưới.”

      Rầm rầm rầm!

      Nghe ba chữ này, giống như sét đánh ngang tai.

      Ở đáy lòng, Tiết Dĩ An điên cuồng la, Bệ Ngạn, tên khốn kiếp này, ta muốn ngươi cưới, ta nhìn rất nhiều thân thể, chẳng lẽ cũng phải cưới hết đám thi thể đó về nhà?
      Trâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Con cháu nhà họ Tiết

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam




      Tóm tắt chương trước: Tiết Dĩ An định dùng tập tục lấy nữ nhi làm trọng của Nhược Lam quốc hù dọa người nhà Bệ Ngạn, nhưng trộm gà được còn mất nắm gạo, bị Lan Nhan đánh cho đòn.

      Vấn đề theo nhau tới.

      Ôm ngực nhìn chiếc giường đôi trong phòng, Tiết Dĩ An còn chưa kịp phản ứng, Bệ Ngạn ở phía sau bước dài tiến đến rồi nhào lên giường, nằm thành hình chữ đại.

      Tiết Dĩ An giận đến lỗ mũi lông mày đều nhăn lại, chỉ vào Bệ Ngạn giường quát lớn:

      "Ngươi có phải nam nhân hay ?"

      Bệ Ngạn nháy mắt, bày ra khuôn mặt tươi cười vô tội nhất, ngây thơ nhất thế giới.

      nhảm! Bôn ba bên ngoài nhiều ngày, ai muốn tối nay được ngủ giấc ngon lành.

      Tiết Dĩ An liếc mắt xem thường, cứng rắn chỉ huy:

      "Ngươi, xuống giường ."

      "Tại sao?"

      Bệ Ngạn nghe vậy, chỉ sợ Tiết Dĩ An đuổi xuống giường, vội cởi sạch giày và áo khoác, kéo chăn đắp lên người.

      Bởi vì hai người từng "Thẳng thắn gặp nhau", như nữ nhân khác sớm đỏ mặt, nhưng ở trong mắt Tiết Dĩ An lại có bất kỳ phản ứng nào. Chỉ vì bị tên ngốc chiếm giường mà giận đến trợn mắt.

      "Tại sao cái gì? Ta là nữ nhân ngươi có hiểu hay ?"

      Bệ Ngạn gật đầu cái, "Ngực ngươi lớn hơn ta." Mắt thấy mới là , cho tới bây giờ Bệ Ngạn chưa từng Tiết Dĩ An phải giống cái.

      "Ngươi, ngươi!" Ngón tay Tiết Dĩ An chỉ vào Bệ Ngạn bắt đầu run rẩy mãnh liệt, biết là thể chuyện với mà, Tiết Dĩ An dứt khoát thẳng vào vấn đề :

      "Ta ngủ giường, ngươi ngủ sàn nhà."

      Bệ Ngạn ở trong chăn thoải mái nheo mắt lại, "Có giường vì sao phải ngủ sàn nhà?"

      Tiết Dĩ An tức giận vô cùng, "Ngươi ngủ giường, ta làm sao bây giờ?!"

      Nghe vậy, Bệ Ngạn quả mở mắt, ánh mắt léo sáng. Thuận thế di chuyển thân thể, Bệ Ngạn hợp lẽ nhường nửa giường bên ngoài cho Tiết Dĩ An.

      Tiết Dĩ An dở khóc dở cười, "Ngươi có ý gì?"

      "Ngủ cùng nhau."

      "Ngươi chết !"

      Bệ Ngạn bị chửi, cũng oán hận."Nhị ca vợ chồng đều ngủ chung giường."

      "Ai ta và ngươi là vợ chồng?" Ít nhất bây giờ phải.

      "Ngươi đứng lên cho ta, có nghe hay ?"

      "Ngủ cùng với ngươi, ngộ nhỡ bị ngươi lây bệnh, cũng trở lên ngu ngốc làm sao bây giờ?"

      Tiết Dĩ An nghiến răng giậm chân, Bệ Ngạn ở giường ấm lại ngáp cái to, cuối cùng :

      "Mệt quá." Dứt lời, tự nhắm mắt có tiếng động.

      Tiết Dĩ An mắng hăng say, thấy Bệ Ngạn có phản ứng, giật mình, ngồi lên giường đẩy đẩy tên ngu ngốc kia, quả nhiên. . . . . . ngủ thiếp ! Còn kèm theo tiếng ngáy .

      ". . . . . ."

      Mọi người ngủ thiếp , mắng nữa cũng có tác dụng. Tiết Dĩ An thở dài, giãy giụa trận, dứt khoát cởi áo ngoài và giày leo lên giường, hai người nằm mặt đối mặt, đây là lần đầu tiên Tiết Dĩ An có cơ hội nhìn kỹ diện mạo Bệ Ngạn.

      Đường cong cứng rắn của cằm, mắt đẹp, da màu mật ong, môi mỏng, mũi ưng, còn có lông mày núi đẹp trai, bộ dáng cũng rất đẹp, ngũ quan xinh xắn được sắp xếp bố cục khuôn mặt, nếu ngốc mà , chính là soái ca lạnh lùng.

      Tiết Dĩ An thấy sắc đẹp trước mặt, nhịn được cái tật cũ, đưa tay chạm vào đôi môi mềm mại của Bệ Ngạn, đối phương như có phát giác mà cau mày, đưa tay ôm lấy kẻ đầu sỏ.

      Tiết Dĩ An sợ hãi che môi đào, sợ mình kêu thành tiếng, nhưng sau đó ấm áp lại thấm vào nội tâm. Ở trong ngực Bệ Ngạn thoải mái cọ xát, giống như con mèo con nhu thuận tựa đầu lên vai Bệ Ngạn, Tiết Dĩ An đột nhiên cảm thấy mình được lợi.

      Thành thân là được thân mật! Có gì đặc biệt hơn người? Dù sao tên ngu ngốc này hiểu chuyện nam nữ, ngủ cùng giường với coi như là ôm cái gôi ôm có nhiệt độ mà thôi, hơn nữa sau này trong việc khám nghiệm tử thi chừng cũng có thêm trợ thủ, như vậy còn giúp phụ thân đỡ phải lo lắng.

      Nghĩ như vậy, Tiết Dĩ An nhịn được cười "Khanh khách" ra tiếng, lại làm Bệ Ngạn tỉnh lại. Xoa xoa mắt, Bệ Ngạn :

      " phải lên đây sao? Tại sao lại ——"

      "Câm miệng!" Phát gối ôm ấm áp muốn xoay người, bởi vì gió lạnh mà rùng mình, Tiết Dĩ An tức giận ra lệnh, "Ôm ta."

      Bệ Ngạn gãi gãi đầu, phát vị nương tử này đúng là thay đổi thất thường, nhưng sợ sắc mặt nàng lại khó coi, nên vẫn ôm thân thể mềm mại của đối phương.

      Toại nguyện, Tiết Dĩ An ở trong ngực Bệ Ngạn thoải mái thở phì phò, :

      "Ngủ , ngày mai cho phép cho bọn họ biết chúng ta ngủ cùng nhau."

      "Oh."

      Lại vợ chồng son ngủ say, Nhai Tí ở sát vách, vẫn còn đốt đèn.

      Chốc lát, có bóng dáng mập mạp chạy vào phòng. Người này phải là ai khác, mà chính là Tiết Thải.

      Thấy Nhai Tí và Lan Nhan ngồi nghiêm chỉnh, Tiết Thải cũng gỡ xuống mặt mũi của Tiết đại lão bản, cúi người khom lưng, như gã sai vặt phục vụ đại quan, cẩn thận từng li từng tí hành lễ, cúi đầu lễ bái :

      "Tiểu Tiết Thải bái kiến Nhai Tí đại nhân, Bạch Nương Nương."

      Lan Nhan dựa lưng vào ghế, tay nhè vuốt bụng :

      "Sớm phát ngươi là ngoại tộc rồi, có tâm bái kiến hai người bọn ta, sao thân phận sớm chút?"

      Tiết Thải vâng dạ :

      "Hi vọng Bạch Nương Nương tha thứ, tiểu đợi chuyện hôn của tiểu nữ và Bệ Ngạn đại nhân được quyết định mới dám ra thân phận."

      Nhai Tí cười lạnh, "Xem ra ngươi rất thông minh, chỉ sợ ra thân phận mà bị Long tộc ghét bỏ, chờ leo lên cành cây cao mới ra thân phận?"

      Tiết Thải run rẩy, :

      "Oan uổng, Nhai Tí đại nhân, tiểu nữ mới gặp Bệ Ngạn đại nhân quả biết chân thân của ngài ấy."

      Nhai Tí hừ :

      "Sợ là Tiết Dĩ An cũng biết chân thân của ngươi và bảy nhi tử? Còn mau nguyên hình!"

      Bị Nhai Tí dọa sợ như vậy, Tiết Thải mạnh mẽ dập đầu hai cái, tứ chi biến thành màng chân (chân có màng), thân thể và mặt lại vẫn là hình dáng con người.

      Tiết Thải nước mắt ròng ròng :

      "Nhai Tí đại nhân minh giám, An An. . . . . . Quả phải là thân nữ của ta."

      Thấy thế, trong lòng Lan Nhan hiểu ba bốn phần, cười khanh khách kéo trượng phu vẫn còn nghiêm mặt, "Nhìn chàng khiến người ta sợ tới mức này." Dứt lời, lại khó khăn đỡ Tiết Thải dậy :

      "Tiết đại quan nhân cũng chớ trách, chúng ta cũng chỉ muốn biết lai lịch thân phận của Tiết Dĩ An, để sau này nàng và Tứ đệ có thể trải qua những ngày tháng hạnh phúc an nhàn."

      Tiết Thải nghe vậy trán rỉ ra tầng mồ hôi, cái mông ngồi ghế cũng như ngồi đống lửa, vội đứng lên thở dài :

      "Tiết Thải tự giới thiệu, Thái Tổ Tông thần ếch vì trợ giúp Đại Vũ trị thủy, được phân làm tiểu tiên cửu đẳng, từ đó trở thành Thần Thủ Hộ hồ ở phàm trần. Thái Tổ Tông chỉ để lại nữ nhi Thập Nương, Thái Tổ Tông bởi vì thích loài người tên Tiết Côn Sinh mỹ mạo tài đức, liền gả Thập Nương cho Tiết Côn Sinh, cho nên, cũng có người gọi ta là con cháu nhà họ Tiết."

      Lan Nhan xì cười ra tiếng, " nửa ngày, ra bọn ngươi là bán ."

      Nhai Tí cảnh cáo nhìn thê tử cái, ý bảo nàng được tinh nghịch, mới sâu xa :

      "Vì ngại thân phận nửa người nửa của các ngươi, Ngọc đế đồng ý cho tộc của ngươi thân ở phàm trần, ngươi có bảy nhi tử, vì sao còn trộm nữ nhi loài người?"

      Tiết Thải vâng lời :

      "Sau khi lão tổ tông gả vào nhà họ Tiết, từng hứa sinh nhiều nam tử, biết lại bị Na Lộ đại tiên nghe được, khiến ngàn năm qua tộc ta chỉ sinh nam nhi, nữ nhi. Mười bảy năm trước, ta ở thế gian nhìn thấy đứa trẻ Tiết Dĩ An bị vứt bỏ, lúc này mới động lòng trắc ."

      Dứt lời, Lan Nhan ngáp to cái.

      Ánh mắt Nhai Tí trong nháy mắt bị thu hút, đỡ thê tử :

      "Mệt rồi sao?"

      Lan Nhan dịu ngoan gật gật đầu.

      Nhai Tí quay đầu với Tiết Thải: " như vậy, Tiết đại nhân xuống , chuyện này chỉ cần ba người chúng ta biết là được rồi, Tiết Dĩ An, chúng ta tiết lộ bí mật."

      Tiết Thải thiên ân vạn tạ, lúc này mới cẩn thận ra khỏi phòng.

      Cửa phòng khép lại, vừa rồi bộ mặt Lan Nhan còn mệt mỏi, giờ con ngươi lại tràn ra ánh sáng nhiều màu, Nhai Tí đỡ phu nhân nằm xuống giường, mỉm cười :

      "Nàng nhìn gì vậy?"

      Lan Nhan :

      "Tiết Thải là Hậu duệ thần ếch, là bán , những chuyện này đều là , ai dám mồm mép bịp người ở trước mặt quản lý Cửu Châu?"

      Nhai Tí cưng chiều ngãi ngãi chóp mũi Lan Nhan, Lan Nhan mới tiếp:

      "Nhưng thiếp thấy có điều giấu giếm."

      Nhai Tí thở dài, gật đầu cái.

      "Tiết thị nhất tộc vốn là Thần Thủ Hộ Nhược Lam quốc, Ngọc đế từng nghĩ đến phong tộc kia làm thổ thần Nhược Lam quốc. Mười bảy năm trước, Tiết Thải lại cam nguyện vào đạo, ra khỏi Nhược Lam quốc, thân phàm trần, thân phận của Tiết Dĩ An, nhất định đơn giản."

      Lan Nhan ngáp cái nữa, lần này mệt mỏi.

      Khép hờ mắt, Lan Nhan cọ cọ cánh tay trượng phu.

      "Thiếp thấy đứa Tiết Dĩ An này tính tình bướng bỉnh thiện lương, mặc kệ lai lịch nàng ra sao, để cho Tứ đệ chàng lo ."

      Nghe vậy, Nhai Tí lắc đầu bật cười, cởi áo treo ở đầu giường.

      Lan Nhan gặp gió lạnh, run rẩy trốn vào trong ngực Nhai Tí.

      "Lão công, chàng thấy nhi tử tên là gì tốt?"

      "Kỳ là trân, Lân là đắt, gọi là Kỳ Lân ."

      "Ừ, được."

      Chốc lát. . . . . .

      nửa trong mộng Lan Nhan lại đột nhiên hét ầm lên, "Hả? Con trai của thiếp đứng đầu tứ đại thụy thú?!"

      Tiểu meo meo có lời muốn :

      Chuyện xưa của con cháu nhà họ Tiết cũng phải là tin đồn vô căn cứ, là meo meo căn cứ theo câu chuyện cũ trong Liêu Trai Chí Dị sửa đổi mà thành.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :