1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ đại ] Thiên hạ vô nhị - Lão Thạch Đầu ( Hoàn - 57c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 42:

      Edit: SONG TỬ


      Bởi vì Tiểu Hoa muốn ngâm mình trong bồn thuốc, ngoại trừ Địch Tam Thủy tất cả mọi người đều chờ ở bên ngoài phòng, chỉ có Tử Điệp và vài nha hoàn ra ra vào vào.


      Mạnh Hoài Cẩn ngồi ở gian ngoài, cảm thấy giống như ngồi bàn chông, quả thực là thể ngồi trong phòng nổi nữa……

      Tử Điệp trợn mắt nhìn về phía Mạnh Hoài Cẩn, muốn lòi cả con ngươi ra ngoài!

      Tuy rằng Trầm Ký Ngôn và Hình Nhạn Lai chưa mở miệng gì, nhưng trong ánh mắt của bọn họ lại có ý cười nhạo nhàn nhạt và khinh bỉ sâu khi nhìn !

      Tại sao các ngươi lại nhìn ta như thế!

      Ta cũng biết nắm Tiểu Hoa thành như vậy!

      Hơn nữa vừa rồi dưới tình thế cấp bách ta thể khống chế tốt lực đạo, vì sao lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn ta!

      Mạnh Hoài Cẩn ủy khuất muốn hướng lên trời rống to tiếng!

      Lúc này Địch Tam Thủy vén rèm ra, với mọi người: “Các ngươi ngồi ở chỗ này làm cái gì, còn mau giải tán! Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi tốt, tất cả các ngươi ngồi ở bên ngoài là muốn gì? Ta cho các ngươi nhìn thấy nàng, quấy rầy nàng nghỉ ngơi, mấy ngày sau mới có thể tốt hơn!”

      “Chúng ta quấy rầy ngài chẩn bệnh,” Mạnh Hoài Cẩn : “Chẳng qua là chúng ta lo lắng cho bệnh tình của nàng ấy, ngài kiên quyết bắt chúng ta , chúng ta cũng an tâm, chờ lát nữa nàng ấy nghỉ ngơi, chúng ta .”

      “Như vậy là tốt nhất! Ta rất sợ ngươi chân tay vụng về lại bẻ gãy chỗ nào đó của tiểu muội muội!” Địch Tam Thủy liếc mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn cái .

      Mạnh Hoài Cẩn xấu hổ đỏ mặt, thề hôm nay thêm lời nào nữa!

      Thấy Mạnh Hoài Cẩn cam chịu, lúc này Địch Tam Thủy tâm tình khoái trá với Lưu thái y: “Tiểu Xuân Xuân, mấy ngày nay ngươi còn chưa được nghỉ ngơi thoải mái, nơi này có ta rồi, ngươi về trước ! Mấy ngày nữa ta đến tìm ngươi chơi đùa! Nhìn ngươi , chắc chắn là bình thường ngủ được ngon, làn da xấu như vậy, nhìn nếp nhăn của ngươi , chậc chậc chậc……”

      “Sư huynh……” Lưu thái y bất đắc dĩ : “Ta cũng gần 60 tuổi rồi, da có nếp nhăn phải là chuyện rất tự nhiên sao?”

      “Ta chưa có!” Địch Tam Thủy đúng lý hợp tình : “Còn có, ngươi đừng gọi ta sư huynh nữa, gọi ta là Thủy Thủy, gọi sư huynh sư huynh khiến ta sắp già rồi!”

      Lưu thái y bất đắc dĩ, lắc đầu : “Sư huynh ngươi còn già hơn ta nữa……”

      hưu vượn!” Địch Tam Thủy kéo Lưu thái y lại, giọng : “Ngươi đừng ra, bọn họ cũng nhìn ra được, vừa rồi ngươi ra bọn họ cũng thể biết được tuổi của ta!”

      “Cái gì, ngài còn lớn tuổi hơn Lưu thái y?” Hình Nhạn Lai giật cả mình, nhảy dựng lên .

      Mọi người cũng kinh ngạc vô cùng, Địch Tam Thủy này 60 tuổi rồi, thế nhưng vẫn là dáng vẻ của thiếu niên, quả nhiên là phải là lão ngoan đồng, mà giống như tinh vậy!

      Địch Tam Thủy nhìn thấy ánh mắt giật mình của mọi người muốn lại thôi, bởi vì ông ta muốn thừa nhận chuyện mình hơn 60 tuổi.

      Hoa lão gia nhìn thấy Địch Tam Thủy vẫn là dáng vẻ đó, ngừng lắc đầu thở dài : “Hơn mười năm gặp, ta già , thế nhưng Địch đại phu vẫn là bộ dáng đó, là làm cho người ta thổn thức.”

      Nghe thấy Hoa Quý Lương bỗng nhiên mở miệng, mọi người đều nhìn về phía ông ta, chuyện gì xảy ra thế này, tại sao ai cũng biết Địch Tam Thủy, ông ta phải là thế ngoại cao nhân sao?

      Địch Tam Thủy thấy mọi người đều đón nhận chuyện đó cách nhanh chóng, ông ta buồn bực ngồi xuống, trừng mắt liếc nhìn Hoa Quý Lương cái : “Tiểu Lương Lương ngươi là, hơn mười năm gặp cũng chưa tiến bộ chút nào, vẫn cổ hủ như vậy!”

      Nghe khẩu khí này, Địch Tam Thủy cũng là người quen cũ của Hoa Quý Lương?

      Hoa Quý Lương cười đến thê lương, : “Nếu ta cũng có thể giống như ngươi, làm thần tiên rồi, tội gì còn giãy dụa ở trần thế làm gì?”

      “Có số việc ngươi quản được, ta sớm với ngươi, ai có thể gánh vác được thiên hạ này, ngươi quản như vậy là đủ rồi, ngươi càng muốn cố chấp, nhìn , giãy giụa lâu như vậy rồi, chẳng phải cũng thay đổi được gì?”

      Mọi người càng nghe càng hiểu gì cả, hai “Lão nhân” này chơi trò bí hiểm gì với nhau đây?

      “Địch đại phu, Hoa lão gia, ta thấy hai người để chốc nữa hãy ôn chuyện .” Hình Nhạn Lai cắt ngang bọn họ, ngạo mạn nhìn Hoa Quý Lương : “Chuyện Hoa Trảm Nghiên hạ độc chúng ta còn chưa ràng đâu!”

      Nghe thấy Hình Nhạn Lai như vậy, Hoa lão gia và Hoa phu nhân lập tức thay đổi sắc mặt, trước đây Trầm Ký Ngôn và Mạnh Hoài Cẩn đều có quan hệ tốt với Hoa gia, hôm nay lại muốn giải vây giúp bọn họ.

      Vừa rồi Địch Tam Thủy mới được nghe Tiểu Xuân Xuân lại những chuyện xảy ra, cũng biết Hoa Thanh Vũ vì uống canh có hạc đỉnh hồng ( thạch tín) nên mới hộc máu té xỉu, ông ta phe phẩy cây quạt, chậm rì rì : “ Người hạ độc phải là Hoa Trảm Nghiên, các ngươi có thể thả nàng ra.”

      phải là Hoa Trảm Nhan vậy là ai! Canh là do nàng ta mang đến, nàng ta cũng chính là người đút canh cho Tiểu Hoa!” Hình Nhạn Lai tức giận nhảy dựng lên.

      Trầm Ký Ngôn lại bình tĩnh hơn chút, khoát tay bảo Hình Nhạn Lai ngồi xuống trước, sau đó với Địch Tam Thủy: “Vì sao Địch thần y lại như vậy, chẳng lẽ biết được nội tình gì?”

      “Nếu là hạc đỉnh hồng bình thường, Tiểu Xuân Xuân của chúng ta cũng bị trở tay kịp như vậy, trị hết là vì độc tiểu muội muội trúng phải là hạc đỉnh hồng bình thường, mà là hạc đỉnh hồng được ta cải tiến từ nhiều năm trước!”

      “Ông là người hạ độc !” Hình Nhạn Lai kêu lên.

      “Sao ngươi lại thiếu kiên nhẫn như vậy! Cẩn thận nhanh già!” Địch Tam Thủy lườm Hình Nhạn Lai cái, lại chậm rì rì tiếp tục : “Tất nhiên ta phải là người hạ độc, nhưng mà có lẽ ta biết người đó là ai, bởi vì hơn mười năm trước, ta từng đưa thuốc này cho người, để có thể dùng vào bất cứ tình huống nào.”

      “Người đó là ai?” Hình Nhạn Lai hỏi.

      Địch Tam Thủy nhìn Hình Nhạn Lai, bất đắc dĩ lắc đầu : “Ngươi sao lại ngốc như vậy? Sao lại được người ta gọi là thần đồng chứ, ta thấy ngươi chỉ là tên mọt sách ngốc nghếch mà thôi!”

      Hình Nhạn Lai hiểu gì hết, quay đầu nhìn Cửu Vương gia và Đại tướng quân, chỉ thấy bọn họ vẫn nhúc nhích nhìn Hoa lão gia, lúc này cũng nghi hoặc nhìn về phía Hoa lão gia.

      “Là ta.” Hoa Quý Lương cười khổ .

      Là Hoa lão gia?

      Vì sao ông ta lại hại nữ nhi thân sinh của mình?

      Hơn nữa vì sao ông ta sớm hại muộn hại, lại cố tình ra tay vào lúc này, tính mạng của Hoa Thanh Vũ treo sợi chỉ, ông ta chờ kịp sao?

      Khi mọi người còn khiếp sợ, Hoa phu nhân đứng lên, với mọi người: “Nếu Nhan nhi phải là người hạ độc, có thể thả nó ra chưa?”

      Trầm Ký Ngôn liếc nhìn Hoa Quý Lương cúi đầu , gật đầu với Hoa phu nhân: “Đương nhiên.”

      “Vậy xin thứ lỗi ta tiếp các vị khách quý được nữa, ta tìm Nhan nhi, từ trước đến nay nó rất sợ bóng tối, mình bị giam trong phòng lâu như vậy, chắc là sợ đến phát khóc……” Hoa phu nhân càng càng khổ sở, hốc mắt cũng đỏ lên.

      Trầm Ký Ngôn thấy bà ta như vậy, lạnh lùng : “Hoa phu nhân nếu muốn cứ việc, đây là Hoa gia, cần phải hỏi ta mọi chuyện.”

      Lúc này Hoa phu nhân mới vội vã ra ngoài, khi qua bên người Mạnh Hoài Cẩn, Mạnh Hoài Cẩn trầm giọng : “Hoa phu nhân, đừng quên trong phòng kia mới là nữ nhi vừa trở về từ quỷ môn quan của bà.”

      Hoa phu nhân dừng bước, dùng giọng lạnh như băng chút cảm tình : “Ta hết lòng quan tâm giúp đỡ Hoa Thanh Vũ.”

      Mọi người nhìn về phía Hoa phu nhân, chỉ thấy mặt bà ta là vẻ mặt quyết tuyệt.

      Rốt cuộc là vì cái gì, người mẹ lại có thể đối xử tuyệt tình với con của mình như vậy ?

      Hoa phu nhân rồi, tiểu trúc Ngưng Huy im lặng trong chốc lát, cho đến khi Hoa Thanh Vũ vén rèm lên ra, mọi người mới đưa ánh mắt nhìn về phía nàng.

      Hoa Thanh Vũ nhìn phương hướng mẫu thân biến mất, xấu hổ nở nụ cười, nhưng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.

      “Sao ngươi lại ra!” Địch Tam Thủy nhảy dựng lên : “Còn mau vào nằm!”

      “Mấy ngày nay ta ngủ nhiều quá, hơn nữa, hôm nay xảy ra những chuyện kia, sao ta có thể ngủ được? bằng để cho ta biết ràng mọi chuyện, ta mới an lòng.”

      Thấy Hoa Thanh Vũ như vậy, Địch Tam Thủy cũng có biện pháp nào khác, giúp nàng ngồi xuống, phủ thêm áo cho khoác nàng xong mới thôi.

      ra Địch Tam Thủy này đối với bệnh nhân rất tốt, đúng là đại phu tốt.

      Sau khi Hoa Thanh Vũ ngồi vào chỗ của mình, mới nhìn về phía Hoa Quý Lương, chua sót hỏi: “Phụ thân, người muốn con chết sao?”

      Giọng của Hoa Quý Lương có chút run run, những vẫn khó khăn gật đầu : “Đúng, là ta là người làm cha này muốn con chết.”

      Hoa Thanh Vũ khóc, lại cười .

      “Phụ thân muốn ta chết, ta vốn nên sống.”

      Nghe thấy nữ nhi như vậy, Hoa Quý Lương nước mắt đầy mặt, lắc đầu : “Oan nghiệt, đều là oan nghiệt!”

      Hoa Quý Lương bị Hoa Thanh Vũ hỏi nên lời, ràng tất cả mọi người đều biết ông ta là hung thủ muốn giết hại Hoa Thanh Vũ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bi thương kia, lại muốn trách móc ông ta.

      Địch Tam Thủy vỗ vỗ Hoa Quý Lương, thở dài : “Tiểu Lương Lương, ngươi vẫn nên cho nàng biết , vận mệnh là thể thay đổi, nàng có mệnh của nàng, thiên hạ có mệnh của thiên hạ, ngươi còn chưa hiểu được sao? Ngươi vẫn cố chấp ngu ngốc nhận ra việc!”

      “Thiên hạ?” Trầm Ký Ngôn mẫn cảm nhận ra được Địch Tam Thủy mấy lần ra từ này, “Chẳng lẽ vận mệnh của Hoa Thanh Vũ có liên quan tới thiên hạ này?”

      Lúc này Hoa Quý Lương mới gật đầu, thở dài : “Ngày đó ba người các ngươi đến cầu thân, ta đáp ứng ai cũng là có nguyên nhân. Ta vì tư tâm của mình, giữ nàng lại mười mấy năm, nhưng ngàn phòng vạn phòng, vẫn chạy thoát chữ mệnh!”

      “Ba người chúng ta!” Mạnh Hoài Cẩn, Trầm Ký Ngôn đồng thanh .

      Hai bọn họ hoàn toàn sai trọng điểm, đồng thời nhìn về phía Hình Nhạn Lai, gắt gao trừng mắt nhìn !

      Hóa ra tiểu tử này vẫn chưa chết tâm!

      “Chuyện này ngày khác chúng ta sau……” Hình Nhạn Lai giọng với Trầm Ký Ngôn và Mạnh Hoài Cẩn: “Trước hết nghe chuyện của Tiểu Hoa ……”

      Lúc này hai người mới lại nhìn về phía Hoa Quý Lương lau nước mắt ngồi ở chính giữa phòng .

      “Hoa lão gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thân thế của Tiểu Hoa có gì đặc biệt, mà ngài lại đề phòng như vậy? Ngài làm gì?” Trầm Ký Ngôn hỏi.

      “Làm được hoàn toàn!” Địch Tam Thủy ngừng lắc đầu, đợi Hoa Quý Lương lên tiếng trước, ông ta vung cây quạt với Hoa Thanh Vũ: “ ngờ, ta hủy tướng mạo của ngươi thành như vậy rồi, nhưng vẫn có nhiều người theo đuổi ngươi như vậy, hổ là mệnh cách hồng nhan họa thủy! Quả nhiên là vận mệnh thể trái……”

      “Có ý gì?” Hoa Thanh Vũ sờ sờ mặt mình : “Cái gì gọi là ông hủy gương mặt của ta thành cái dạng này?”

      “Bởi vì dáng vẻ của con vốn dĩ phải như vậy……” Hoa Quý Lương nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, áy náy : “Năm con bốn tuổi là ta cầu xin Địch thần y hạ cổ độc cho con, hủy mỹ mạo của con.”

      Địch Tam Thủy đắc ý dào dạt : “ phải ta là rất lợi hại sao? Ta cho ngươi biết nha, cổ độc người ngươi, là thành quả tâm đắc của ta đó!”
      Hale205, TrâuKisaragiYue thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 43:

      Edit: SONG TỬ


      Tám năm trước, Hoa Quý Lương theo Uy vũ Đại tướng quân Mạnh Như Hải, cùng nhau đóng quân ở biên cảnh, Hoa Quý Lương làm phó tướng, thường xuyên dẫn tướng sĩ đến các thôn trang gần biên cảnh để tuần tra, để phòng ngừa địch quốc phái mật thám lẻn vào dò hỏi quân tình của bổn triều.


      ngày nọ Hoa Quý Lương đến tuần tra Miêu trại, nghe bác trong trại thường ngày rất thích đâm bị thóc chọc bị gạo đến chuyện lạ gần đây……

      Kể là có trôi theo con sông bảo vệ thành tới trước cửa Miêu trại, sau khi được thôn dân cứu, nằm ba ngày ba đêm mới tỉnh lại. Vừa tỉnh lại kia mình nhớ chuyện gì, mọi người thương nàng bơ vơ nơi nương tựa, giữ nàng ở lại trong trại, được hơn tháng rồi.

      Hơn nữa kỳ quái là, thôn dân vô cùng thích xa lạ này, đối với nàng vô cùng tốt, khen dứt miệng, bác cảm thấy kia nương nhất định là mật thám của địch quốc, dùng thuật mị hoặc lừa gạt thôn dân, nếu tại sao tất cả mọi người đều thích nàng ta chứ?

      Hoa Quý Lương tin bác này lắm, lập tức hỏi những thôn dân khác, quả nhiên là có chuyện này!

      Ông ta lại hỏi mọi người, vì sao lúc trước khi ông ta đến tuần tra tất cả mọi người lại đề cập tới này, mọi người sợ tướng quân cảm thấy này lai lịch , mọi người vì bảo vệ nàng bị thương tổn, cho nên mới che dấu cho biết.

      Nghe vậy, Hoa Quý Lương lập tức bảo thôn dân dẫn kia đến tra hỏi.

      Vừa nhín thấy kia, Hoa Quý Lương lập tức hiểu ra vì sao các thôn dân lại biểu như thế, cũng biết vì sao bác kia lại chạy tới cáo trạng!

      Bởi vì này tuyệt đối là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà Hoa Quý Lương từng gặp!

      Khó trách khi cáo trạng bác kia lại có vẻ tức giận như vậy, xưa nay bà ta thích nhất là khoe khoang làm dáng, thường xuyên lúc còn trẻ bà ta là hoa khôi của thôn, nay trong thôn xuất đại mỹ nhân diễm tuyệt thiên hạ, còn tự biết mình chỉ là tiểu mỹ nhân, phải khiến bà ta tức đến hộc máu sao?

      Hoa Quý Lương hỏi tên của nương kia, nương đó nhớ , người dân cứu nàng ta có nữ nhi mất từ lâu, nên tặng tên con cho nàng dùng, gọi nàng là Vân Nương, chăm sóc giống như con ruột.

      Hoa Quý Lương lại hỏi thêm mấy vấn đề khác, cảm thấy Vân Nương cũng giống kẻ xấu, bảo nàng đến gần, cho phép nàng ngồi xuống chuyện tiếp.

      Nhưng khi nàng ngồi xuống gần, Hoa Quý Lương lại nhìn ra vấn đề……

      Vân Nương này có đôi mắt màu ngọc bích, hơn nữa còn là màu vàng ngọc bích.

      Những người mắt xanh vốn là kẻ địch của Địch Đóa quốc!

      Lần này ông ta biết vì sao các thôn dân lại cho ông ta biết về tồn tại của này, người che giấu kẻ địch của Địch Đóa quốc bị chém đầu theo quân pháp!

      Chính là Hoa Quý Lương cũng giống như các nam tử trong thiên hạ, đối với mỹ nhân khoan dung hơn chút, ông ta cũng có xử tội những thôn dân che giấu cho Vân Nương, cũng chuyện của Vân Nương ra, mà mặc cho Vân Nương tiếp tục sống trong Miêu trại.

      Sau nửa năm, mỗi lần Hoa Quý Lương đến tuần tra Miêu trại này, đều trò chuyện với Vân Nương, Vân Nương chỉ có dáng vẻ tuyệt đại tao nhã, cũng là người cực kỳ thông minh nhanh nhẹn, Hoa Quý Lương trở thành tri kỷ của nàng.

      Hai người tiếp xúc càng ngày càng nhiều, tình cảm cũng ngày càng thân thiết, càng về sau chỉ cần ngày gặp Vân Nương, Hoa Quý Lương cảm thấy ngày nuốt trôi, ban đêm thể say giấc.

      Nhưng còn có việc khiến Hoa Quý Lương lo lắng — triều đại vẫn luôn có truyền thuyết, là nếu se duyên với người có đôi mắt màu ngọc bích, sinh ra tai hoạ.

      Mặc dù có người là do triều đình cố ý tung tin nhằm mê hoặc lòng người, gia tăng tướng sĩ của bổn triều, khiến dân chúng căm thù ngoại tộc, mới có thể càng thêm dũng giết địch. Nhưng Hoa Quý Lương thân là phó tướng của quân đội, vẫn thể sợ ……

      Nhưng mà trong tình , ngăn cách và trở ngại thường trở thành ngọn lửa trong đống củi, những thể dập tắt tình , ngược lại càng đốt càng cháy mạnh!

      Rốt cục Hoa Quý Lương vẫn quên tất cả trách nhiệm và lập trường, cùng Vân Nương nhau ……

      Giấy bọc được lửa, chuyện Hoa Quý Lương và Vân Nương nhau vẫn bị quân đội biết được, khi đó Đại tướng quân Mạnh Như Hải và Hoa Quý Lương là huynh đệ vào sinh ra tử, khi ở chiến trường Hoa Quý Lương từng cứu tính mạng của ông ta, cõng ông ta ra khỏi đống người chết.

      Bởi vậy Mạnh Như Hải có trị tội Hoa Quý Lương, khi hai người đến cầu xin, Mạnh Như Hải ngầm thừa nhận chuyện của hai người.

      Nhưng mà Hoa Quý Lương tuyệt đối thể ở lại quân đội, lập tức dẫn theo Vân Nương trở lại quê hương Cẩm Quan, ông ta kế thừa gia nghiệp lòng kinh thương, lâu sau, trở thành nhà giàu nhất thiên hạ……

      Nghe xong đoạn chuyện xưa này, mọi người ngoại trừ cảm thán còn có mê hoặc.

      “Việc này có quan hệ gì với Hoa Thanh Vũ?” Hình Nhạn Lai kiềm chế được, vội vàng đặt câu hỏi: “Vân Nương là thê tử của ông, cũng chính là Hoa phu nhân tại sao?”

      Khó trách có thể sinh ra Hoa Trảm Nhan là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chẳng lẽ bởi vì lớn tuổi, nên bây giờ người Hoa phu nhân còn bóng dáng của quốc sắc thiên hương, chỉ là dáng vẻ của phu nhân bình thường……

      Bàn về diện mạo, Hoa Quý Lương trẻ hơn Hoa phu nhân……

      “Ngươi gấp cái gì!” Địch Tam Thủy trừng mắt liếc nhìn Hình Nhạn Lai cái : “Ngu xuẩn, trước tiên nghe kể chuyện xong !”

      đến đây mặt Hoa Quý Lương lên vẻ bi thương, giống như đành lòng , ông ta trầm mặc hồi lâu, mới tiếp tục : “Hoa phu nhân tại cũng phải Vân Nương…… Là thê tử nguyên phối của ta.”

      Sau khi Hoa Quý Lương và Vân Nương trở về Cẩm Quan, mới biết được thê tử có có bầu chín tháng, sắp sinh. Vân Nương săn sóc Hoa phu nhân mang bầu, so đo danh phận, tự nguyện làm thiếp thất.

      Ngay từ đầu Hoa phu nhân bởi vì thân phận dị tộc của Vân Nương nên rất lo lắng, tuy rằng luật pháp ngăn cấm việc kết hôn với dị tộc, nhưng mà bà ta vẫn rất sợ Vân Nương mang tai họa đến nhà.

      Nhưng trời sinh Vân Nương có khí chất nhu hòa, nàng sống bên cạnh Hoa phu nhân, quan tâm chăm sóc Hoa phu nhân sắp sinh con, vừa có vẻ tự ti yếu đuối, cũng có vẻ nịnh hót lấy lòng.

      Thời gian lâu, nghi ngờ của Hoa phu nhân cũng dần dần biến mất.

      Hoa phu nhân cũng cực kỳ hiền huệ, Vân Nương hiền thục như vậy, bà ta tự nhiên cũng đối đãi với Vân Nương vô cùng tốt, dần dần quan hệ của hai người thân thiết giống như tỷ muội ruột thịt vậy.

      Sau đó bà ta sinh ra Hoa Trảm Nhan, lâu sau Vân Nương cũng có thai !

      Hoa phu nhân cũng biết trong lòng Hoa Quý Lương thiết là Vân Nương, muốn cho Vân Nương danh phận, đưa ra chủ ý muốn ông ta đưa Vân Nương lên làm bình thê. Hoa phu nhân tự mình ra, Hoa Quý Lương tất nhiên là vô cùng vui mừng, Vân Nương cũng rất cảm kích Hoa phu nhân vì bà ta suy nghĩ như vậy, quan hệ của hai người lại càng thêm thân thiết, có đôi khi Hoa Quý Lương thậm chí ghen……

      Chẳng qua cuộc sống bình thản mà ấm áp này chỉ duy trì được mười tháng……

      Vân Nương khó sinh, sau khi vật lộn ngày đêm, sinh ra lập tức buông tay với nhân gian !

      đó chính là Hoa Thanh Vũ.

      Hoa Quý Lương vô cùng đau khổ, sau khi Vân Nương chết, bởi vì bi thương quá độ ông ta bị bệnh đến dậy nổi, con của Vân Nương đều do tay Hoa phu nhân chăm sóc……

      Ngay từ đầu Hoa Quý Lương bởi vì giận chó đánh mèo với Hoa Thanh Vũ, nên chịu gặp đứa bé này, nhưng khi bà vú bế đứa trẻ phấn điêu ngọc mài kia đến cho ông ta xem, Hoa Quý Lương lập tức mềm lòng. Chẳng những ông ta hề chuốc giận có lên người đứa bé vì ra của Vân Nương, còn thương nàng gấp đôi, coi nàng giống như là tâm can của mình mà thương.

      Nhưng mà khi Hoa Thanh Vũ được sáu tháng tuổi, có hòa thượng bị chốc đầu điên điên khùng khùng vân du đột nhiên chạy đến Hoa gia.

      Khi đó Hoa Quý Lương ôm Hoa Thanh Vũ trong tay, vui đùa với nàng. Hòa thượng chốc đầu nhìn thấy, chỉ vào Hoa Thanh Vũ nằm trong lòng ông ta mắng: “Ngươi ôm cái thứ có số mệnh xui xẻo, làm liên luỵ đến cha mẹ ở trong tay làm cái gì! Còn mau ném !”

      Hoa Quý Lương tức giận đến nỗi đuổi hòa thượng chốc đầu kia chạy ra ngoài, nhưng kiện lại này vẫn là bóng ma trong lòng ông ta.

      Sau đó ông ta giao dịch buôn bán vài lần với người quen biết, tất cả tiền vốn đều bị mất sạch, nếu phải gia nghiệp giàu có phá sản từ lâu, e rằng ông ta sớm nghèo đói và phải ra đường ăn xin!

      Hoa Quý Lương hoài nghi trong lòng nên quyết định tìm sư phụ đến xem phong thuỷ, sư phụ phong thuỷ kia phong thuỷ của Hoa gia có vấn đề gì, có vấn đề là người, lại hỏi có phải gần đây trong nhà sinh được , Hoa Quý Lương vội vàng trả lời là đúng, ra ngày sinh tháng đẻ Hoa Thanh Vũ, ngờ sư phụ phong thuỷ chỉ bấm ngón tay tính toán chút, sau đó lại quay đầu bước .

      Hoa Quý Lương vội vàng đuổi theo hỏi, sư phụ kia lắc đầu : “Ta thể tính.”

      “Vì sao thể?”

      “Là sao họa thủy từ trời giáng xuống, hại người hại mình, họa quốc họa dân!”

      Hoa Quý Lương thương nhất là Hoa Thanh Vũ, giữ chặt sư phụ kia buông, ông ta nhất định phải vì Hoa Thanh Vũ mà giải trừ mệnh cách này.

      “Số mệnh là do trời định, sao có thể giải? Trừ phi……”

      “Trừ phi cái gì?”

      “Trừ phi Hoa lão gia đại nghĩa diệt thân!”

      Làm sao Hoa Quý Lương có thể cam lòng giết chết Hoa Thanh Vũ, thả sư phụ phong thuỷ kia , mình trở về phòng, đóng cửa nhốt mình trong phòng ngày đêm.

      Hoa Quý Lương ngồi ở bên trong, Hoa phu nhân tay ôm Hoa Thanh Vũ, tay nắm tay Hoa Trảm Nhan đứng bên ngoài, cho đến khi nghe thấy Hoa Thanh Vũ khóc, Hoa Quý Lương mới mở cửa ra ngoài.

      nhà ba người ôm nhau khóc nức nở, Hoa phu nhân : “Thanh Vũ cười như vậy, làm sao có thể là tai họa của thiên hạ? Đừng để tới những chuyện hoang đường như vậy! Nếu chàng muốn giết Thanh Vũ, trước tiên phải bước qua xác của ta! Cho dù chàng muốn ta chết, nhưng nếu như chàng giết Thanh Vũ, dưới cửu tuyền chàng còn mặt mũi nào để gặp Vân Nương?”

      Hoa Quý Lương vốn muốn giết Hoa Thanh Vũ, nhưng khi nghe thấy Hoa phu nhân như vậy, vẫn rất cảm động với chân tình của Hoa phu nhân, lập tức cho bà ta quyết định của mình.

      Hoa Quý Lương nghĩ, Hoa Thanh Vũ còn như vậy, chuyện số mệnh chính xác được, ngộ nhỡ thiên mệnh được sửa lại sao? Trước tiên ông ta nuôi dạy Hoa Thanh Vũ ở bên người, nếu có ngày Hoa Thanh Vũ trở thành tai tinh họa quốc họa dân, ông ta thay thiên hạ diệt trừ nàng, đến lúc đó ông ta cùng với Hoa Thanh Vũ, cũng sợ xuống dưới cửu tuyền gặp Vân Nương.

      Cứ như vậy, Hoa gia bình tĩnh hơn chút, nhưng ngay khi chuyện này sắp trôi qua, Hoa gia bắt đầu có người chết thể giải thích!

      Đầu tiên là mấy hạ nhân bị chết, đều là do tự tử, có treo cổ, có nhảy giếng, có đâm đầu vào cột chết, hơn nữa tất cả đều bỗng nhiên trở nên nổi điên, ở trước mặt mọi người tự vẫn.

      Sau đó trong Hoa gia lại xảy ra dịch bệnh, ôn dịch này cũng vô cùng kỳ quái, chỉ lan truyền trong Hoa gia, cách Hoa gia đều bình an!

      Trong Hoa gia ngoại trừ số ít gia đinh có thân thể cường tráng, gần nửa mọi người đều bị ngã bệnh, ngay cả Hoa lão gia và Hoa phu nhân cũng ngoại lệ. Nhưng Hoa Thanh Vũ lại vẫn khỏe mạnh, ngay cả vú em của nàng cũng ngã bệnh, nhưng nàng vẫn rất khỏe mạnh.

      Sau này tình hình bệnh dịch chuyển biến tốt, nhưng người hầu trong Hoa gia dần dần bắt đầu lan truyền tin đồn, Nhị tiểu thư của lão gia là do nghiệt mắt xanh sinh ra, là mối họa lớn, tương lai hại chết Hoa gia .

      Sau khi chuyện này xảy ra, Hoa Quý Lương cũng thể sợ, nhưng ông ta nỡ giết chết con của mình. Lập tức dùng số tiền lớn mời cao tăng tới.

      Cao tăng , nếu muốn hóa giải sát khí người Hoa Thanh Vũ, cũng phải được, nhưng mà có vài chuyện nhất định phải làm được.

      Thứ nhất, nha đầu kia có vận mệnh xui xẻo, liên luỵ cha mẹ, nếu muốn bị nàng khắc chết, phải nuôi dạy nàng ở nơi gặp cha mẹ. chỉ có như thế, những người lạ cũng nên hạn chế gặp mặt, nếu làm hại đến tính mạng của người khác.

      Thứ hai, tương lai nha đầu kia chắc chắn là quốc sắc thiên hương, diễm tuyệt thiên hạ, hồng nhan họa thủy, mang lại tai họa cho thiên hạ, nhất định phải phá hủy dung mạo của nàng mới được.

      Ngồi hai canh giờ, coi như là hết mọi việc, có được hay còn phải xem ông trời, có buông tha cho nàng .

      Hai chuyện này Hoa Quý Lương đều nỡ, nhưng lại thể làm.

      Chuyện đầu tiên tiến hành rất tốt, Hoa Quý Lương cho Hoa Thanh Vũ ở trong biệt viện riêng biệt được sửa chữa, ngay cạnh Hoa gia, bên trong có đầy đủ mọi thứ, phái hai ma ma trung thành và nha hoàn đến chăm sóc. Nhưng vì muốn mất thêm mạng người, cũng cho bọn họ thường xuyên ở lại biệt viện, cứ cách nửa tháng là lại đổi hai gia nô đến hầu hạ, coi như là hạn chế thương tổn đến mức thấp nhất.

      Ông ta rất nhớ con , thi thoảng đến nhìn cái, cố gắng tiếp xúc ít, nhìn xong lập tức rời .

      Mà chuyện thứ hai, Hoa Quý Lương hoàn toàn thể làm được, ông ta lỡ hủy hoại dung mạo của Hoa Thanh Vũ, huống hồ muốn hủy dung phải dùng dao để rạch mặt, nữ nhi này là người ông ta thương vô cùng, bây giờ lại bắt ông ta cầm dao vẽ lên mặt Hoa Thanh Vũ.

      Nhưng biết có phải bởi vì chưa làm hết mọi chuyện hay , mà vài bà vú chăm sóc cho Hoa Thanh Vũ đều chết bất đắc kỳ tử .

      Khi Hoa Quý Lương còn cách nào khác, Hoa phu nhân đưa ra biện pháp……

      Hóa ra trong nhà Hoa phu nhân có nhiều thế hệ làm nghề y, khi còn bé bà ta từng đến núi Vô Nhai học nghệ. Bà ta có vị sư huynh tên là Địch Tam Thủy, chỉ tinh thông y lý, độc dược, còn biết rất nhiều kỳ thuật, bằng tìm ông ta đến xem chút, có cách gì vừa tổn thương đến Hoa Thanh Vũ, lại có thể phá hủy dung mạo của nàng……

      Vì thế năm Hoa Thanh Vũ bốn tuổi, mời Địch Tam Thủy đến.

      Địch Tam Thủy nghe Hoa lão gia chuyện của Hoa Thanh Vũ xong rất là cảm động, cảm thấy ông ta là người cha tốt, hơn nữa Địch Tam Thủy đặc biệt thích những người xinh đẹp, cho nên khi nhìn thấy khuôn mặt nhắn của Hoa Thanh Vũ lập tức vô cùng thích, đứa bé đáng như thế ông ta rất đau lòng cho nó, ông ta làm sao có thể làm tổn thương nó đây?

      Vì thế ông ta khuyên Hoa Quý Lương, cần phải quan tâm đến hưng thịnh của thiên hạ, thiên hạ hưng vong là do số trời, ông ta quản nhiều như vậy làm chi.

      Nhưng ban đầu Hoa Quý Lương nhập ngũ chính là vì nhiệt huyết muốn đền nợ nước, quyết thể để cho con của mình làm hại muôn dân trăm họ, nhưng mà tư tâm của ông ta quá nặng, luyến tiếc Hoa Thanh Vũ, chỉ đành cố gắng tìm cách chu toàn cả hai bên.

      Vì thế Địch Tam Thủy đồng ý cầu của ông ta, hủy dung mạo của Hoa Thanh Vũ……
      Hale205, TrâuKisaragiYue thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 44

      Edit: SONG TỬ


      “Tại sao ông lại hủy dung mạo của Thanh Vũ?” Trầm Ký Ngôn hỏi: “Muội ấy đột nhiên té xỉu có liên quan gì đến chuyện này ?”


      Địch Tam Thủy gật gật đầu : “Cả người nàng là màu đen, là bởi vì hơn mười năm trước ta hạ loại cổ độc người nàng, đây là loại tiểu trùng Miêu Cương hiếm có, tên là Hoa Mã. Hoa Mã này có màu sắc diễm lệ mê hoặc lòng người, nhưng khi xuất thành đàn cảnh tượng kém xa so với cảnh sắc muôn hoa đua thắm. Nhưng mà trong Hoa Mã còn có loài khác với những loài còn lại, loài này có hình dáng và màu sắc vô cùng xấu xí, tới làn da có nhiều lỗ đen, thế mấy cái lỗ đó còn có mầu sám đen. Loài Hoa Mã màu xám đen này có lòng ghen tị rất nặng, khi nhìn thấy những thứ xinh đẹp hơn so với nó, loài Hoa Mã này tấn công loài khác, cuối cùng còn muốn ăn luôn loài đó! Loài Hoa Mã màu xám đen này sau khi ăn được loài Hoa Mã khác, màu sắc của nó trở nên rực rỡ hơn trong khoảng thời gian, nhưng mà thời gian kéo dài lâu, cho nên đến lần sau, nó lại muốn ăn những loài Hoa Mã xinh đẹp khác.”

      Nghe thấy mấy chuyện này Hình Nhạn Lai chậc chậc lắc đầu, “Sao lại có loại trùng xấu xa như vậy!”

      “Nhưng mà loài Hoa Mã rất thông minh, ngươi còn xấu nó lần nữa, cẩn thận nó ăn ngươi!”

      Hình Nhạn Lai lập tức sợ tới mức dám tiếp nữa.

      Vì thế Địch Tam Thủy tiếp tục : “Cổ độc này được làm thành từ rất nhiều hạt bụi của Hoa Mã, loại trùng trong bụng tiểu muội muội của chúng ta là……”

      “Còn có mẫu trùng, tử trùng chi phân sao?” Trái lại Lưu thái y cảm thấy rất hứng thú.

      “Tất nhiên, ta Tiểu Xuân Xuân, ngươi mà là Thái y sao, làm sao lại thiếu hiểu biết như vậy! Bởi vì cho dù Hoa Mã ở trong bụng của nàng, Hoa Mã này sau khi ăn mỹ mạo của nàng, vẫn người nàng, phải nàng ta rất xinh đẹp sao, cho nên phải có mẫu trùng, tử trùng.” Vừa đến mấy thứ này, ánh mắt của Địch Tam Thủy lập tức tỏa ra ánh sáng,“Ta cho các ngươi biết, loài Hoa Mã này còn có đặc thù, đó là vô cùng quý con cái của mình! Cho nên ta lấy con mẫu trùng, con tử trùng làm thuốc, mẫu trùng kia ăn mỹ mạo của ký chủ, dĩ nhiên là cho đứa con của mình. Ta chỉ cần thả tử trùng kia vào người của người khác người, như vậy phải có thể ăn luôn dung mạo của ký chủ sao?”

      xong những chuyện này Địch Tam Thủy đắc ý dào dạt, Lưu thái y bừng tỉnh đại ngộ, Hình Nhạn Lai cái hiểu cái , Hoa lão gia vô cùng phiền muộn, mà Trầm Ký Ngôn và Mạnh Hoài Cẩn lại liếc mắt nhìn nhau.

      Ánh mắt hai người gặp nhau trong trung, xác định bọn họ đều có hoài nghi giống nhau.

      Vì thế Trầm Ký Ngôn mở miệng hỏi: “Vậy tử trùng ở chỗ nào?”

      Địch Tam Thủy đắc ý nở nụ cười, : “Dĩ nhiên mẫu trùng phải ở gần tử trùng mới có thể cảm ứng được chứ!”

      Mạnh Hoài Cẩn cười lạnh hỏi: “Ta có đoán sai, tử trùng này chắc là ở người Hoa gia Đại tiểu thư.”

      “Thông minh!” Địch Tam Thủy đắc ý .

      Nhưng khi Trầm Ký Ngôn và Mạnh Hoài Cẩn nghe thấy Địch Tam Thủy vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, bọn họ lại liếc mắt nhìn đối phương cái, phát bên kia cũng có suy nghĩ giống mình……

      “Nhưng mà loại cổ trùng này có kỳ hạn .” Địch Tam Thủy : “Đến năm mười lăm hoặc mười sáu tuổi, dung mạo của ký chủ thay đổi, mẫu trùng thể ăn được mỹ mạo nữa, tử trùng còn được mẫu thân cung cấp nuôi dưỡng nữa chết. Mẫu trùng biết đứa con của mình sắp chết, phát uy, làm ầm ĩ, cho nên toàn thân tiểu muội muội của chúng ta mới có màu đen, tay chân cứng ngắc.”

      “Vậy làm sao bây giờ!” Mạnh Hoài Cẩn lập tức hỏi: “ hại đến của tính mạng nàng sao?”

      “Đương nhiên! Đây chính là độc dược do ta làm! Sau bảy ngày, nếu giải độc chết!” Địch Tam Thủy đắc ý hếch mũi lên trời .

      “Nếu muội ấy chết, ta hủy dung của ông!” Trầm Ký Ngôn trầm : “Cho nên ông đừng có đắc ý, nhanh chóng nghĩ cách giải loại độc này !”

      núi Vô Nhai, Địch Tam Thủy được chứng kiến thủ đoạn của Trầm Ký Ngôn, cả người ông ta dựng hết cả tóc gáy lên, nháy mắt còn khí thế nữa, vội hỏi: “Được rồi ta giải, ta cầm tử trùng đến cho tiểu muội muội ăn là xong rồi!”

      “Đơn giản như vậy?”

      phải ta Hoa Mã nhất là con của mình sao, Hoa Mã thấy con của mình sắp chết, đưa bản thân cho con của nó ăn, chờ mẫu trùng chết rồi, tử trùng quen được mẹ nuông chiều, bây giờ chỉ còn mình làm sao có thể sống được, cũng chết mà thôi, tiểu muội muội phải còn việc gì nữa? chỉ có có việc gì, dung mạo cũng trở lại!”

      Nghe Địch Tam Thủy như vậy mọi người mới nhàng thở ra, Mạnh Hoài Cẩn vội hỏi: “Vậy ông mau chóng lấy mẫu trùng cho nàng ăn !”

      Địch Tam Thủy nhìn nhìn Hoa Quý Lương im lặng lên tiếng, kéo kéo tay áo ông ta hỏi: “Này, muốn giải sao?”

      Hoa Quý Lương nặng nề gật đầu : “Ngươi đúng, con người làm sao có thể sửa được thiên mệnh, lúc trước ta làm nhiều chuyện như vậy, phải cũng thay đổi được sao? Ta muốn gả nó cho thiếu gia mắc bệnh lao kia, dù sao người đó cũng sắp chết, ta cũng muốn hại người, ngờ nó lại đào hôn …… Ta nghĩ nó còn xinh đẹp, sao có thể hại nước hại dân? Nhưng dù vậy, Cửu Vương gia, Đại tướng quân và Hình Thị Lang vẫn đến nhà cầu thân, những chuyện lúc trước ta làm có thay đổi được cái gì? Thôi, ta cũng già rồi, mặc kệ ……”

      “Được rồi!” Địch Tam Thủy đứng lên : “Ta tìm Hoa Trảm Nhan, lấy con sâu kia ra.”

      !”

      Lúc này từ cửa truyền đến tiếng kêu thê lương, chỉ thấy Hoa Trảm Nhan gắt gao nắm lấy khung cửa, đứng ở trước cửa, chắc là những lời bọn họ vừa mới , nàng ta nghe thấy hết rồi……

      “Đây là mỹ mạo của ta! Là của ta! Các ngươi ai cũng được phép lấy !”

      Sau khi những lời này, Hoa Trảm Nhan lập tức xoay người bỏ chạy, Hoa phu nhân theo phía sau nàng lập tức đuổi theo.

      Mạnh Hoài Cẩn lập tức đứng lên : “Ta bắt nàng ta trở về!”

      “Ta cũng !” Hình Nhạn Lai lập tức theo.

      Ngay cả Trầm Ký Ngôn cũng đứng lên, chuẩn bị , cảm thấy dùng bạo lực tốt, nếu Hoa Trảm Nhan theo, dùng vương quyền buộc nàng ta đáp ứng là được.

      cần.”

      Ngay khi ba người muốn ra khỏi của, Hoa Thanh Vũ lại mở miệng .

      Bọn họ đồng thời nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, lúc này nhận ra từ lúc bắt đầu Hoa Thanh Vũ hề lời, câu cũng , khiến cho bọn họ quên mất nàng vẫn ngồi ở trong phòng……

      Cổ độc này ngay cả cảm giác tồn tại cũng cướp mất sao……

      “Tại sao lại cần? Muội muốn sống nữa sao?” Trầm Ký Ngôn bình tĩnh lên tiếng hỏi.

      Hoa Thanh Vũ cũng trả lời, chỉ đứng dậy với mọi người: “Cám ơn mọi người quan tâm đến ta như vậy, nhưng hôm nay ta rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, mọi người về trước .”

      Mọi người còn muốn cái gì đó, Địch Tam Thủy mở miệng trước tiên.

      “Đúng đúng đúng, ngươi nên sớm nghỉ ngơi! ngủ sớm chút mới có thể nhanh khỏi hơn, ngươi khỏe lại chậm làm ta còn tưởng rằng y thuật của ta tốt chứ, ngươi thể hại ta biết .”

      Hoa Thanh Vũ gật gật đầu, xoay người vén rèm lên vào nhà, hề để ý đến ai.

      Hoa Quý Lương bất đắc dĩ nhìn thoáng qua bóng dáng của nữ nhi rồi bước , những người khác cũng mang theo vẻ mặt vui lục tục rời khỏi. Chỉ còn lại Mạnh Hoài Cẩn, Trầm Ký Ngôn và Hình Nhạn Lai.

      Tử Điệp thấy thế : “Mọi người nên thôi, nương mệt mỏi rồi, nơi này có ta chăm sóc, nương có việc gì .”

      “Tử Điệp ngươi cẩn thận chút, đừng để cho nàng gặp chuyện may.” Mạnh Hoài Cẩn dặn .

      “Yên tâm !” Tử Điệp liếc mặt xem thường : “Dù sao ta bẻ gãy tay của nương!”

      Mạnh Hoài Cẩn bị Tử Điệp làm nghẹn họng, búng máu thể phun ra!

      Nhiều chuyện, các ngươi rang là nắm lấy buông mà!

      Ba người đều nhìn thoáng qua màn trướng ngăn cách của Hoa Thanh Vũ, bất đắc dĩ ra cửa, nhiều ngày nay Trầm Ký Ngôn và Mạnh Hoài Cẩn cũng chưa rửa mặt, trước tiên vẫn nên trở về nghỉ ngơi xong rồi mới quyết định.

      Lúc ra cửa, Trầm Ký Ngôn hỏi Mạnh Hoài Cẩn: “Ngươi cũng cảm thấy giống như ta sao?”

      Mạnh Hoài Cẩn gật gật đầu : “Quả , ta cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, nhưng bây giờ lại tìm thấy vấn đề ở chỗ nào…… Chỉ sợ phải phái người điều tra lại chuyện năm đó mới được.”

      “Đúng vậy,” Trầm Ký Ngôn cũng gật đầu,“Hơn nữa ta cảm thấy, độc Hoa Thanh Vũ trúng phải hôm nay, phải do Hoa lão gia hạ, ông ta thương Hoa Thanh Vũ như vậy, bị là tai họa cũng chịu thương tổn nàng, dùng nhiều biện pháp phức tạp như vậy vì bảo vệ nàng, bây giờ làm sao lại bỗng nhiên muốn giết nàng? Chỉ sợ là vì muốn bảo vệ người khác.”

      “Hừ……” Mạnh Hoài Cẩn hừ lạnh tiếng : “Chỉ sợ có người giả mạo ý trời để giở trò hại người!”

      Hình Nhạn Lai đứng bên cạnh nghe hai người ràng hợp lý, khỏi tò mò.

      “Các ngươi chuyện gì vậy, thần bí như vậy, có liên quan đến Tiểu Hoa sao?”

      Mạnh Hoài Cẩn và Trầm Ký Ngôn đồng thơi nhìn về phía Hình Nhạn Lai, đều quyết định so đo, chuyện vụng trộm cầu hôn Tiểu Hoa nữa, người này có chút cạnh tranh nào……

      Kẻ ngu ngốc!
      Hale205, TrâuKisaragiYue thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 45: Bởi vì ta thích nàng, đời này người ta thích nhất chính là nàng.

      EDIT: SONG TỬ


      Ngày thứ hai, từ sáng sớm Trầm Ký Ngôn và Mạnh Hoài Cẩn tới rồi, bởi vì nhiều ngày Hình Nhạn Lai về nhà, cũng vào triều nên bị tổ phụ và phụ thân của mắng cho trận tơi bời, giải thích là vì làm theo mệnh lệnh của Cửu Vương gia, nhưng mà Trầm Ký Ngôn lại cố ý thay giải thích, lấy lần này để trừng phạt chuyện cầu hôn Hoa Thanh Vũ, vì thế Hình Nhạn Lai bị đánh cho nhừ tử, bây giờ vẫn còn chưa xuống giường được.

      Vừa vào trong viện Mộng Điệp tiến lên đón, Mạnh Hoài Cẩn hỏi nàng tình hình của Hoa Thanh Vũ, Mộng Điệp lắc đầu thở dài : “Thoạt nhìn vẫn giống như bình thường, nên ăn cơm ăn cơm, nên ngủ ngủ, nên cười đùa cười đùa, nhưng mà vẫn chịu cho nô tỳ tới gần nàng……”

      “Tại sao vậy?”

      “Còn có thể tại sao nữa……” Mộng Điệp bĩu môi ,“Còn phải là vì những lời hôm qua, Hoa nương cảm thấy mình chính là tai tinh trời giáng, hại chết nhiều người như vậy, nên muốn hại nô tỳ…… Nhưng mà nô tỳ tin những lời này! Lúc trước sống chung mấy tháng với Hoa nương phải vẫn rất tốt sao, những người đó chắc chắn là kẻ xấu thích những lời giả thần giả quỷ!”

      Nghe vậy, Trầm Ký Ngôn và Mạnh Hoài Cẩn nhìn thoáng qua nhau, bọn họ lén giao hẹn với nhau, trước tiên buông ân oán cá nhân xuống, hai người hợp tác với nhau, từ thủ đoạn, cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cũng phải bắt Hoa Thanh Vũ ăn tử trùng Hoa Mã kia!

      Trước tiên cứu sống mạng của nàng xong rồi sau, nếu người chết, bọn họ còn tranh cái gì?

      Mạnh Hoài Cẩn và Trầm Ký Ngôn đứng trước cửa bàn bạc xem lát nữa khuyên Hoa Thanh Vũ như thế nào, thời điểm muốn vào tìm nàng, gã sai vặt vội vàng chạy tới, là gã sai vặt Nam Sơn bên người Trầm Ký Ngôn.

      “Vương gia, ngài mau chóng tiến cung !”

      Trầm Ký Ngôn cả kinh, vội hỏi: “Bệnh của phụ hoàng lại tái phát?”

      phải phải! Là chuyện đại !”

      Trầm Ký Ngôn mặt nhăn mày nhíu : “Nếu phải thân thể của phụ hoàng có vấn đề, giờ phút mấy chuyện khác cũng phải đại . Ngươi về trước , ta xong chuyện bên này rồi .”

      là chuyện đại , Vương gia!” Nam Sơn tiến đến bên người Trầm Ký Ngôn giọng , “Có liên quan đến nữ hoàng của người Địch Đóa!”

      Trầm Ký Ngôn chấn động, nhìn thoáng qua Mạnh Hoài Cẩn : “Chuyện này cần phải gạt Mạnh tướng quân, ngươi thẳng ra .”

      “Vâng…… Phỏng chừng lát nữa có người đến thông báo cho Đại tướng quân, nô tài cũng luôn thể.” Nam Sơn , “Hai năm trước phải Địch Đóa quốc từng bị nội loạn sao? Chuyện này hai vị chắc chắn biết!”

      “Tất nhiên.” Mạnh Hoài Cẩn tiếp, “Nếu phải bị nội loạn, Địch Đóa binh hùng tướng mạnh như vậy, lại là quốc gia có dã tâm chắc chắn chịu ngưng chiến .”

      “Đúng, chuyện này chính là như vậy!” Nam Sơn , “Hơn mười năm trước Địch Đóa quốc từng bị chính biến lần, nguyên nhân là hoàng đế Địch Đóa quốc băng hà, người thừa kế duy nhất là Hoa Mạn công chúa cũng mất tích. Ngôi vị hoàng đế tưởng có ai tiếp quản, ra là Hoàng hậu cũng chính là Hoàng thái hậu sau này nhiếp chính ba năm, đồng thời tìm kiếm tung tích nữ nhi. Kết quả người chết, nhưng vẫn tìm được nữ nhi, bị quốc cữu đoạt lấy ngôi vị hoàng đế! ngờ sau vài năm vị quốc cữu kia làm hoàng đế, công chúa trở lại, quốc cữu chịu thoái vị, bọn họ đánh nhau, sau này công chúa thắng, đoạt lại ngôi vị hoàng đế tự xưng là nữ đế, nhưng mà thế lực của quốc cữu hùng hậu, Địch Đóa nội loạn ngừng…… Mấy năm trước nữ đế bởi vì nội loạn trong nước, trong trận chiến dưới chân núi bị bại bởi Đại tướng quân, lập tức đầu hàng, sau đó……”

      “Mấy chuyện đó chúng ta đều biết hết rồi, ngươi nhiều như vậy làm gì, trọng điểm!” Mạnh Hoài Cẩn cắt ngang lời Nam Sơn, nhắc đến trận đánh dưới chân núi đó, làm nghĩ đến cái chết của cha mẹ mình, cho nên muốn tiếp tục đề tài này.

      “Vâng vâng vâng, nô tài trọng điểm! Tóm lại chính là nữ đế này sau vài năm quét sạch nội loạn, vốn tưởng rằng đến gây hấn, ngờ chuyện đầu tiên nàng làm chính là đến bổn triều cầu hòa!”

      “Cầu hòa?” Lúc này Trầm Ký Ngôn vô cùng kinh ngạc, “Ngươi bây giờ nữ đế kia ở trong cung ?”

      “Đúng vậy, cho nên Hoàng thượng mới vội vàng triệu Vương gia về!”

      Trầm Ký Ngôn biết chuyện này thể chậm trễ, đành phải với Mạnh Hoài Cẩn : “Ta phải rồi, chuyện của Tiểu Hoa giao cho ngươi .”

      Mạnh Hoài Cẩn cũng biết chuyện này vô cùng quan trọng, cũng nhiều lời, muốn làm cho Trầm Ký Ngôn yên tâm mà .

      “Ta chắc chắn khiến cho Tiểu Hoa đồng ý, nếu nàng đồng ý, ta cũng bắt nàng phải đồng ý.”

      Lúc này Trầm Ký Ngôn mới yên tâm mà .

      rồi, Mạnh Hoài Cẩn vẫn còn đứng trước cửa trong chốc lát, phần tâm tư kìm được nghĩ đến nữ đế đến cầu hòa kia.

      Mạnh Hoài Cẩn vẫn hy vọng có thể tái chiến với Địch Đóa quốc báo thù chuyện phụ thân bị giết, giống Hoa Thanh Vũ từng , cho dù lý do đánh giặc là gì chăng nữa, người chịu khổ cũng là dân chúng, người phải chết là các tướng sĩ.

      Loại chuyện “ tướng công thành vạn cốt khô” này, cũng thích.

      “Tướng quân, ngài đứng ngốc ở đấy làm gì chứ?” Mộng Điệp thấy Mạnh Hoài Cẩn đứng bất động, nhịn được nhắc nhở .

      Lúc này Mạnh Hoài Cẩn mới phục hồi tinh thần, chuyên tâm nghĩ đến chuyện của Hoa Thanh Vũ, đến phòng của nàng.

      Thời điểm Mạnh Hoài Cẩn vào phòng, Hoa Thanh Vũ ngồi ở trước bàn viết chữ.

      qua nhìn, Hoa Thanh Vũ ngẩng đầu lên nhìn thấy đến, hướng về phía cười cười, lại tiếp tục viết.

      Mạnh Hoài Cẩn đành lòng quấy rầy, đứng ở bên nhìn nàng viết, thuận tiện cầm những tờ nàng viết trước đó lên xem.

      Chỉ thấy tờ thứ nhất viết là: “Mỹ trung bất túc hảo ma, nhạc cực sinh bi nhân vật hoán. Nguyên bất quá vạn kính quy , cứu cánh thị đáo đầu nhất mộng. Đảo bất như bất khứ.”

      (Nghĩa là: Mọi thứ đều rất ổn, chỉ là phải vượt qua nhiều khó khăn, lúc nào cũng đừng vui quá, vui quá hóa buồn, cái gì mình có, cuối cùng cũng mất , hãy coi như mình làm giấc mơ thôi, có khi chẳng bằng .)

      Mạnh Hoài Cẩn xem xong, trong lòng lộp bộp chút, tốt, đây là có phải là hoàn toàn còn lưu luyến nhân gian!

      lại nhìn về phía tờ giấy thứ hai, chỉ thấy mặt viết là: “Tam sinh thạch thượng mộng tinh hồn, uổng nhập hồng trần nhược hứa niên. Thử hệ thân tiền thân hậu , hoặc tình hoặc huyễn hoặc thái si.”

      (Nghĩa là: Bên đá tam sinh mộng tinh hồn, uổng nhập hồng trần bấy nhiêu năm. Chuyện trước chuyện nay quấn bên mình, là tình là ảo hay là si.”

      Mạnh Hoài Cẩn xem xong, trong lòng lại là lộp bộp cái, tốt, đây hoàn toàn là tâm như tro tàn, tuyệt tình tuyệt ái!

      lập tức nhìn về phía Hoa Thanh Vũ viết kia loạt chữ kia, mới nhìn thấy ba chữ đầu tiên dọa đến choáng váng – khóc hoàng tuyền!

      Mạnh Hoài Cẩn mạnh mẽ đoạt lấy cây bút của Hoa Thanh Vũ, cầm lấy tay nàng kêu lên: “Đừng viết nữa, ta cho nàng chết! Ta chết nàng cũng thể chết!”

      Hoa Thanh Vũ bị Mạnh Hoài Cẩn nắm tay vô cùng sửng sốt, trong lòng vẫn còn sợ hãi giơ tay trái bị băng bó kín mít của mình lên : “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, huynh có thể tay chút được , ta muốn ngay cả tay phải cũng bị gãy……”

      Lúc này Mạnh Hoài Cẩn mới nhìn thấy tay trái bị bao thành cục của Hoa Thanh Vũ, lập tức buông lỏng tay, đau lòng cầm tay trái của Hoa Thanh Vũ : “ xin lỗi, hôm qua ta rất sợ hãi, nhất thời dùng bao nhiêu lực cũng biết, cho nên bẻ gãy tay của nàng…… Ta đáng chết……”

      “Huynh đáng chết.” Hoa Thanh Vũ vội vàng ngắt lời Mạnh Hoài Cẩn , “Ta mới đáng chết, ta là tinh hại người.”

      hưu vượn!” Mạnh Hoài Cẩn trừng mắt mắt , “Đừng tin những chuyện bịa đặt đó, vậy tại sao ta bị nàng hại chết, nàng sống trong phủ Tướng quân của ta mấy tháng trời, tại sao ai bị nàng khắc chết, mỗi người trong Tướng quân phủ ta đều khỏe mạnh như vâm, nhất là ta! Về sau ai còn dám nàng là tinh hại người, nàng hãy mang danh Uy Vũ Đại tướng quân của ta ra, vả vào miệng của !”

      Hoa Thanh Vũ bị Mạnh Hoài Cẩn chọc cho bật cười, nàng nhìn Mạnh Hoài Cẩn, hốc mắt ẩm ướt, có chút nghẹn ngào : “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, huynh đối với ta tốt……”

      “Ta đương nhiên là tốt với nàng!” Mạnh Hoài Cẩn lại đắc ý, kéo qua Hoa Thanh Vũ vào trong ngực , “Bởi vì ta thích nàng, đời này người ta thích nhất chính là nàng.”

      Hốc mắt Hoa Thanh Vũ hồng hồng, quyến luyến nhìn Mạnh Hoài Cẩn : “Những ngày muội bị bệnh, chỉ sợ kịp nhìn huynh cái trước khi chết, bây giờ để cho muội nhìn lâu hơn chút có được ?”

      “Nàng vậy là có ý gì?” Gương mặt Mạnh Hoài Cẩn lạnh xuống, trong giọng mang theo vài phần tức giận, “Cái gì gọi là nhìn lâu hơn chút? Về sau nhìn sao, hay là nàng hạ quyết tâm cho Địch Tam Thủy cứu nàng, quyết tâm muốn chết ?”

      Hoa Thanh Vũ biết Đại tướng quân tức giận, nhưng mà nàng cũng còn cách nào khác, cúi đầu : “Muội còn cách nào khác, muội thể hại huynh……”

      “Cho nên nàng lựa chọn phản bội ta sao?”

      Lời của Mạnh Hoài Cẩn rất nặng, Hoa Thanh Vũ xong giống như là bị tảng đá chặn ngang yết hầu.

      “Hoa Thanh Vũ, nàng có biết , tự cho là đúng, tự ý hy sinh cũng là loại phản bội.” Lần đầu tiên Mạnh Hoài Cẩn dùng ánh mắt nghiêm khắc như vậy nhìn Hoa Thanh Vũ, chút lưu tình , “Bây giờ rốt cuộc chuyện gì xảy ra nàng cũng muốn làm ràng, tự quyết định muốn sống, nàng có nghĩ tới nếu nàng ra như vậy, những người còn sống như chúng ta phải làm sao bây giờ?”

      “Muội……”

      “Nàng có nghĩ tới Thổ Bao ca ca của nàng , Bông Cải của nàng, Mộng Điệp của nàng, phụ thân của nàng, mẫu thân của nàng liều cả mạng tánh mạng mới sinh ra nàng ? Còn có, nàng có nghĩ tới ta ? Nàng cảm thấy nàng dựa vào cái gì mà tìm chết?” Mạnh Hoài Cẩn càng càng tức giận, “Có phải chúng ta có thương tâm khổ sở hay , nàng cũng để ý, chúng ta sống bằng chết nàng cũng thờ ơ?”

      phải……” Hoa Thanh Vũ mãnh liệt lắc đầu , “Muội làm sao có thể thờ ơ đây, muội sợ nhất là mọi người sống tốt !”

      “Ta cho nàng biết, nàng sống tốt, cũng chính là đối tốt với chúng ta!” Thấy Hoa Thanh Vũ thay đổi suy nghĩ, giọng của Mạnh Hoài Cẩn cũng dịu dàng hơn, “Chuyện mười mấy năm trước, chúng ta đều chỉ là nghe , có tận mắt nhìn thấy, ta cùng với Cửu Vương gia đều phái người thăm dò, muốn làm nội tình, lúc đó nàng hãy quyết định nên làm gì. Chớ ngu ngốc hồ hồ, giống như cha nàng, người khác cái gì cũng tin!”

      Hoa Thanh Vũ bĩu môi hỏi: “Chẳng lẽ phụ thân lại gạt muội sao?”

      “Cha nàng lừa nàng, chỉ sợ có người lừa cha nàng thôi.” Nhìn vẻ mặt mê mang của Hoa Thanh Vũ, Mạnh Hoài Cẩn khoát tay , “Thôi, tại cái gì cũng chưa ràng, cũng nhiều được. Nàng chỉ cần biết, nếu nàng chết, nếu nàng còn sống, chính là có lỗi với tất cả mọi người, có lỗi với ta. Nàng muốn có lỗi với ta sao?”

      Hoa Thanh Vũ mãnh liệt lắc đầu.

      muốn, muốn!”

      “Nàng muốn khiến ta thương tâm, khiến ta thất vọng, khiến ta sống bằng chết sao?”

      muốn, muốn!”

      “Vậy nếu muốn chết, nàng mau ăn giải dược cho ta!”

      “Nhưng mà……” Hoa Thanh Vũ cúi đầu do dự.

      “Còn nhưng mà cái gì?” Mạnh Hoài Cẩn trừng mắt nhìn nàng , “Ta thấy nàng bị trừng trị vẫn chưa đủ!”

      “Nhưng mà……” Hoa Thanh Vũ mím miệng ủy khuất , “Nhưng mà nếu muội hại chết mọi người sao?”

      Mạnh Hoài Cẩn biết từ đầu đến cuối là nàng có lòng tốt, cũng nhẫn tâm trách cứ nàng, giữ chặt tay nàng : “Ta là Đại tướng quân phúc lớn mạng lớn, bị nàng khắc chết, Trầm Ký Ngôn kia giết người khác là may mắn rồi, nàng còn có thể làm cho chết sao? Còn có Hình Nhạn Lai kia, ngốc như vậy, nàng biết kẻ ngốc chết sao? Về phần Mộng Điệp, nàng yên tâm , Mộng Điệp dũng mãnh như vậy, cho dù ta có chết nàng ta cũng chết được!”

      “Vậy những người khác sao?”

      “Người khác?” Mạnh Hoài Cẩn nghĩ nghĩ, hỏi Hoa Thanh Vũ , “Tiểu Hoa, nàng tin tin ta?”

      Hoa Thanh Vũ gật gật đầu.

      “Ta cho nàng biết, đừng nàng căn bản phải là tai tinh tai hoạ, cho dù đúng là như vậy, ta cũng có thể vì nàng mà khiến cho thiên hạ chìm trong khói lửa, ta bảo vệ nàng bình an suốt đời.” Mạnh Hoài Cẩn dùng giọng gần như là thành kính với Hoa Thanh Vũ, “Đây là lời hứa của ta với nàng, nàng nguyện ý tin ta ?”

      Hoa Thanh Vũ sửng sốt, chỉ cảm thấy có cỗ kích động giống như dòng nước ấm xuyên qua lòng của nàng.

      Nàng chút do dự : “Ta tin, những lời huynh ta đều tin.”

      Mạnh Hoài Cẩn ôm chặt lấy Hoa Thanh Vũ, Hoa Thanh Vũ cũng dựa vào , hai người chưa bao giờ cảm thấy gần nhau như vậy.

      “Khách khách -”

      Chỉ tiếc dịu dàng thắm thiết này trong nháy mắt bị Hoa lão gia đến thăm Hoa Thanh Vũ cắt ngang .

      Ánh mắt của Hoa Quý Lương phức tạp nhìn nam nhân ôm ái nữ của mình, ông ta được cảm giác của mình là gì, muốn thoát khỏi cảm xúc của mình……

      Mạnh Hoài Cẩn nhìn thấy Hoa lão gia đến, vội vàng buông tay, ngượng ngùng đứng sang bên cạnh.

      “Hoa lão gia.”

      Hoa Quý Lương gật đầu cái, với Mạnh Hoài Cẩn: “Nếu Mạnh Đại tướng quân ngại, ta muốn mình chuyện với tiểu nữ lát.”

      Mạnh Hoài Cẩn nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, giống như là hỏi ý tứ của nàng.

      Điều này lại làm cho tâm tình Hoa Quý Lương càng thêm phức tạp, tại sao mình gặp nữ nhi của mình, mà Mạnh Hoài Cẩn chỉ là ngoại nhân mà còn yên tâm? Ông ta còn chưa có gả con cho ta đâu!

      Thấy Hoa Thanh Vũ gật đầu, Mạnh Hoài Cẩn mới : “Vậy hai người chuyện trước , ta về phủ tướng quân chuyến, tối nay lại đến nữa.”

      Hoa Quý Lương còn mất hứng với biểu vừa rồi của Mạnh Hoài Cẩn, hừ lạnh tiếng : “Mạnh tướng quân đúng là sợ mệt, cả ngày chạy đến Hoa phủ của ta!”

      “Đúng vậy!” Mạnh Hoài Cẩn cũng khách khí, cười tủm tỉm , “Nếu chạy đến đây, ta sợ vợ tương lai của ta chạy theo người khác mất!”

      Hoa Quý Lương tức giận đến trừng mắt, Mạnh Hoài Cẩn biết mình cẩn thận lỡ miệng lời trong lòng ra, vội vàng mở cửa chạy mất.
      Hale205Trâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 46: muốn trở nên xinh đẹp!

      EDIT: SONG TỬ


      Đợi Mạnh Hoài Cẩn rồi, Hoa Quý Lương mới đến ngồi xuống trước mặt Hoa Thanh Vũ.

      Hoa Thanh Vũ châm trà cho ông ta, ông ta trầm mặc , hai cha con nàng bắt đầu nhìn nhau gì.

      Hoa Quý Lương biết nên chuyện với nữ nhi như thế nào, nhiều năm nay tuy rằng ông ta đau lòng nàng, nhưng vì lời tiên đoán kia nên dám thân thiết với nàng, nhiều lắm là đứng ở phía xa nhìn nàng, ngay cả xoa đầu nàng cũng ít.

      Tuy rằng ông ta luôn cố gắng thỏa mãn nhu cầu của Hoa Thanh Vũ, tỷ như biết nàng thích đọc sách, ông ta lập tức vơ vét sách trong khắp thiên hạ xây cho nàng thư phòng to. Biết nàng thổi sáo, lập tức dùng số tiền lớn tìm người thợ giỏi chế tạo nhạc khí cho nàng.

      Nhưng những thứ ông ta thỏa mãn Hoa Thanh Vũ đều là vật chất, ông ta hề cho nàng tình thương, điểm này, khiến cho Hoa Quý Lương vĩnh viễn cảm thấy rất có lỗi với Hoa Thanh Vũ……

      Nay nhìn thấy nàng bởi vì cổ độc kia mà cả người hóa đen, trong lòng Hoa Quý Lương lại cảm thấy khó chịu, mấy ngày trước nàng bị bệnh, ông ta cũng thể thăm nàng, nhiều lần nghĩ đến, lại bị phu nhân ngăn cản.

      Nếu phải vì mấy trăm miệng ăn và gia nghiệp của Hoa gia, ông ta muốn liều mạng mà ôm nữ nhi của mình. Nghĩ vậy, Hoa Quý Lương cảm thấy ngay cả so với người ngoài như Mạnh Hoài Cẩn ông ta cũng bằng…..

      “Phụ thân, nếu người uống, trà bị lạnh .”

      Nghe thấy nữ nhi gọi mình, mũi của Hoa Quý Lương đau xót, cầm tách trà lên uống ngụm mới miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc.

      Ông ta nhìn về phía cửa hỏi: “Con rất thích Đại tướng quân?”

      Hoa Thanh Vũ nghĩ tới ngay từ đầu phụ thân trực tiếp hỏi ra vấn đề này, cũng thẳng thắn điểm gật đầu : “Thích, rất thích.”

      Trong lòng Hoa Quý Lương lại đau xót, quả nhiên con lớn rồi giữ được, càng ghi hận Mạnh Hoài Cẩn hơn, rốt cuộc tiểu tử này dùng thủ đoạn gì, khiến khuê nữ của ta khăng khăng mực như vậy!

      “Con thích ta quản ……” Tuy rằng Hoa Quý Lương ghen, nhưng vẫn hy vọng Hoa Thanh Vũ hạnh phúc, “Vừa rồi những lời phụ thân nghe được, mạnh mẽ hơn phụ thân, tin chuyện đó, nhưng mà phụ thân rất sợ, nếu chỉ có mình ta, ta cũng để ý, nhưng……”

      “Phụ thân ngươi đừng nữa.” Hoa Thanh Vũ cắt ngang lời của Hoa Quý Lương, nghẹn ngào , “Con biết, con cũng sợ. Hôm qua tuy rằng con rất đâu khổ, nhưng mà con biết phải là phụ thân thích mới để ý tới con, con rất cao hứng, vô cùng cao hứng, cho dù giờ phút này có chết, con cũng tiếc nuối ……”

      Hoa Quý Lương cũng cảm động, nghĩ tới mình đối xử với nữ nhi lạnh lùng như vậy, nhưng nàng vẫn ghi hận ông ta.

      Ông ta đưa tay vỗ vỗ tay Hoa Thanh Vũ, tuy rằng thu tay lại rất nhanh, nhưng phụ tử hai người vẫn có thể cảm nhận được ý nghĩa của cái vỗ tay này.

      ra Hoa Thanh Vũ vẫn luôn muốn như vậy, nhưng vì sao phụ thân lại rất ít khi vỗ vai nàng, xoa đầu nàng, ôm nàng cái, có phải vì ông thương nàng. tại cũng muốn, trước kia phụ thân rất ít khi vỗ vai, xoa đầu nàng, ôm cái cũng là cất giấu bao nhiêu thương và nhẫn .

      “Thanh Vũ, ta khuyên tỷ tỷ của con rồi, nhưng nương của con…… Mẫu thân cũng khuyên nó, Nghiên nhi đáp ứng rồi, đồng ý để Địch Tam Thủy lấy tử trùng ra cứu con.”

      Hoa Thanh Vũ gật gật đầu tỏ vẻ biết, còn : “Phụ thân, mẫu thân thân sinh của con an táng ở nơi nào, con muốn thăm bà ấy……”

      “Được…… Qua mấy ngày nữa là ngày giỗ của mẹ con, ta đưa con cùng. Trước đây chúng ta cho con biết, là vì muốn con cảm thấy mình là đưa trẻ có mẹ, kém người ta bậc.”

      Hoa Thanh Vũ gật gật đầu, lau giọt lệ trào ra : “Phụ thân, con muốn gặp tỷ tỷ có được ?”

      “Nghiên nhi? Con muốn gặp Nghiên nhi làm gì?”

      “Con có vài điều muốn với tỷ ấy……”

      Hoa Quý Lương mặc dù có chút lo lắng, nhưng vẫn gật gật đầu : “Con bị bệnh, ta bảo nó tới gặp con.”

      cần, con tự mình đến đó.”

      Đây vẫn là lần đầu tiên trong mười sáu năm qua Hoa Thanh Vũ đến phòng của tỷ tỷ, mặc dù là chỉ biệt viện, nhưng cũng là lần đầu tiên.

      “Tỷ tỷ……” Hoa Thanh Vũ cẩn thận kêu lên.

      “Vào ……”

      Hoa Thanh Vũ đẩy cửa vào, nhìn đồ trang trí chung quanh, phát phòng của tỷ tỷ quả nhiên là vô cùng hoa lệ, rất khác so với phòng của nàng, phòng của nàng rất tao nhã.

      Tỷ tỷ ngồi trước bàn trang điểm nhìn vào gương, Hoa Thanh Vũ đến phía sau nàng ta dừng lại, có chút biết làm sao, khẩn trương đến nỗi biết mình nên đứng ở đâu mới tốt.

      “Ngồi , đứng ngốc ở đó làm cái gì?” Hoa Trảm Nghiên mặt nhăn mày nhíu ,“Khi ta ăn hiếp ngươi, cũng thấy ngươi sợ thành như vậy, hơn nữa, ngươi lập tức là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, về sau địa vị ở nhà của ngươi và ta chỉ sợ là trái ngược.”

      Hoa Thanh Vũ cẩn thận ngồi xuống, cũng biết nên tiếp như thế nào, chỉ đành lẳng lặng ngồi xuống.

      Hoa Trảm Nghiên đến bên cạnh bàn, mặt chút thay đổi pha trà.

      Tuy rằng Hoa Trảm Nghiên cũng có cố ý làm thế, nhưng từ đến lớn được huấn luyện, khiến cho tư thế pha trà của nàng ta cực kỳ tuyệt đẹp, giờ khắc này Hoa Trảm Nghiên còn điêu ngoa giống như bình thường, là có khí chất trầm tĩnh xinh đẹp.

      Hoa Thanh Vũ vẫn nhúc nhích nhìn động tác tay nàng ta, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người có thể biến chuyện pha trà trở nên phong phú như vậy, phảng phất như những trà cụ kia sống lại, khiến cho nàng khỏi cảm thán trong lòng, tỷ tỷ quả nhiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ngay cả tư thái cũng xinh đẹp như vậy, chỉ sợ cả đời này nàng cũng thể có được khéo léo như vậy.

      “Trước đây ta còn nghĩ ngươi cái gì cũng để ý, chỉ sống ở trong thế giới của mình, tại xem ra phải như vậy.” Hoa Trảm Nghiên vừa đưa chén trà đưa cho Hoa Thanh Vũ, vừa cười khanh khách mở miệng , “ ràng ngươi rất để ý, ràng cũng thích hư vinh, thích chưng diện giống như ta.”

      Hoa Thanh Vũ nhận lấy ly trà, bị ánh mắt của tỷ tỷ dọa sợ, cẩn thận : “Ta có thích chưng diện.”

      “Vậy nhưng ta lại cảm thấy kỳ quái, nếu ngươi thích, vì sao còn để ý đến tướng mạo như vậy?”

      Hoa Thanh Vũ sửng sốt, phản bác : “Ta có để ý đến tướng mạo, ta thích những người có gương mặt xinh đẹp đâu!”

      Lời vừa ra khỏi miệng Hoa Thanh Vũ lập tức hối hận, tỷ tỷ chính là người có gương mặt xinh đẹp, nàng ta chắc chắn tức giận, Hoa Thanh Vũ rụt đầu lại nữa.

      Tỷ tỷ cũng đừng đánh nàng nha!

      “Đừng giả mù sa mưa, nếu ngươi cần tướng mạo vì sao phải giải cổ?” Hoa Trảm Nghiên hừ lạnh tiếng , “ phải là vì muốn đổi lấy gương mặt xinh đẹp sao? Muốn chính là muốn, còn giả vờ thanh cao cái gì, giả vờ cần làm gì?”

      Hoa Thanh Vũ ngờ tỷ tỷ lại có thể như vậy hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi giận ta sao?”

      “Chẳng lẽ ta nên tức giận sao?” Hoa Trảm Nghiên nặng nề đặt ly trà lên bàn, cười lạnh , “Là mẫu thân của ngươi đoạt mất trượng phu của mẫu thân ta, là vì ngươi, phụ thân mới thả con sâu này vào trong bụng ta, khiến cho ta giống như khất cái chịu bố thí của ngươi, tại sao ta được tức giận!”

      Hoa Thanh Vũ nghi hoặc, bởi vì hai chuyện này có liên quan gì đến nhau .

      “Nhưng vì sao tỷ lại giận ta, ta cũng có hại mẫu thân của tỷ, cũng phải ta muốn đặt sâu ở trong bụng của tỷ.” Hoa Thanh Vũ nghi hoặc hỏi, “Hơn nữa chuyện này với chuyện giải cổ có quan hệ gì với nhau? Tỷ giận ta vì ta muốn lấy lại gương mặt của mình sao?”

      “Đúng.” Hoa Trảm Nghiên cười lạnh , “Đừng giả ngu ở trước mặt ta, ta biết ngươi thông minh hơn so với người khác.”

      Hoa Thanh Vũ nhịn được bĩu môi, thấp giọng : “Ta có giả ngu, ta cũng biết ta thông minh hơn người khác……”

      “Ngươi!” Hoa Trảm Nghiên chán nản, ném toàn bộ trà cụ bàn xuống đất mạnh.

      Thấy Hoa Trảm Nghiên tức giận đến nỗi mặt tái Hoa Thanh Vũ mới hối hận, biết mình lỡ lời .

      Nhưng nàng vẫn nhịn được : “Tỷ tỷ, tỷ nên giận ta …… Đó là sai …… Tuy rằng tỷ xinh đẹp mười mấy năm, nhưng mỹ mạo của tỷ ra chính là của ta, phải của tỷ, cũng phải tỷ giữ mười mấy năm thứ đó chính là của tỷ, ta lấy lại chính là thứ thuộc về ta, vì sao tỷ lại tức giận chứ?”

      Hoa Trảm Nghiên bị lời của Hoa Thanh Vũ chọc cho tức giận đến muốn hộc máu, nàng ta hừ lạnh tiếng : “Nếu như theo lời ngươi , ta còn phải cảm tạ ngươi đưa mỹ mạo của mình cho ta mượn?”

      Hoa Thanh Vũ lắc đầu, vô cùng thành khẩn : “Ta cũng phải là muốn bắt tỷ làm như vậy, tỷ cũng cần phải cảm tạ ta.”

      Hoa Trảm Nghiên bị Hoa Thanh Vũ làm cho tức giận đến nỗi ra lời, sau lúc lâu nàng ta mới bình tĩnh trở lại : “ như vậy, ngươi nhất định phải lấy lại mỹ mạo của ngươi?”

      “Tuy rằng ta rất thích người có gương xinh đẹp mặt, tuy rằng ta cũng muốn sau này nhìn thấy gương mặt của này mình, nhưng mà ta bắt buộc phải giải cổ.”

      muốn?” Hoa Trảm Nghiên cười lạnh , “Nếu muốn vì sao ngươi nhất định phải giải cổ!”

      “Ta nhất định phải giải cổ, bởi vì ta muốn chết, tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi biết, nếu giải cổ độc này, ta chết sao?”

      “Ta…… Ta biết……” Vừa đến chuyện sống chết, trong nháy mắt khí thế bức nhân của Hoa Trảm Nghiên lập tức tiêu tan, bởi vì nàng ta cũng có hận Hoa Thanh Vũ đến nỗi muốn nàng chết , nhưng mà nàng ta vẫn cam lòng , “Ngươi có dám , ngươi hề muốn lấy lại mỹ mạo của mình ?”

      “Dám, chút cũng muốn trở lên xinh đẹp!”

      Nàng ghét nhất là người có gương mặt xinh đẹp!

      “Ta tin!”

      ……” Hoa Thanh Vũ cúi đầu, thở dài thấp giọng hỏi, “Tỷ tỷ, ngươi rất để ý đến tướng mạo sao?”

      “Tất nhiên để ý, làm sao lại có người cần chứ? Ta vô cùng để ý, mới vừa rồi ta soi gương suy nghĩ, có lẽ ngày mai, muộn nhất là ngày kia, mỹ mạo này ta vốn có …… Cái bị mất , chỉ có tướng mạo, ta cái gì cũng bị mất.”

      “Bị mất cái gì?”

      “Tất cả. Sủng ái, thanh danh, ái mộ của nam nhân, ánh mắt hâm mộ của nữ nhân, còn có lợi thế, sống có lợi thế tốt hơn……” Hoa Trảm Nghiên gần như nghiến răng nghiến lợi , “Ta coi như xong rồi.”

      Hoa Thanh Vũ cũng hiểu được lời tỷ tỷ , hoặc là nàng cũng hiểu.

      “Kỳ ngươi rất tốt.” Hoa Trảm Nghiên nhìn Hoa Thanh Vũ, cười lạnh , “Ít nhất ngươi có để ý đến ánh mắt của người khác giống như ta, mặc dù ngươi trở nên xinh đẹp, cũng phải sống mệt mỏi giống như ta.”

      Hoa Thanh Vũ lại càng hiểu được, lại hỏi: “Nếu mệt mỏi, vì sao tỷ nhất định phải có được mỹ mạo này chứ?”

      “Bởi vì bỏ xuống được, bởi vì dục vọng. Cầu được, bỏ được, cho nên đau khổ. Nhưng mà nếu bắt buộc phải mất tất cả, ta cũng có thể bắt đầu thử làm quen .”

      Hoa Thanh Vũ cũng biết phải như thế nào, cẩn thận vươn tay cầm lấy tay của Hoa Trảm Nghiên, nghiêm túc : “Nếu như theo lời của tỷ , sủng ái, thanh danh, ái mộ của nam nhân, ánh mắt hâm mộ nữ nhân, lợi thế, và tất cả những thứ khác chắc chắn mất .”

      Hoa Trảm Nghiên nhìn thoáng qua bàn tay nho cầm lấy tay của mình kia, chân mày nhíu lại, : “Ngươi dựa vào cái gì mà như vậy?”

      “Bởi vì tỷ chỉ có xinh đẹp mà thôi, cầm kỳ thư họa mọi thứ tỷ đều tinh thông, tuy rằng trước kia tỷ luôn trộm thơ của ta, nhưng sau này lại ăn trộm nữa, tự mình cố gắng viết cũng tệ lắm……” Thấy gương mặt Hoa Trảm Nghiên nghe đến đó lại thay đổi, Hoa Thanh Vũ vội tiếp, “Tỷ có tiếng là tài nữ, ngay cả pha trà so với người khác tỷ cũng nấu tốt hơn, tỷ còn biết cách làm cho người khác vui vẻ, ngoại trừ việc tỷ hay chọc phá, khiến ta thích tỷ, hầu như mọi người ai cũng rất thích tỷ, tỷ xem có phải ?”

      Hoa Trảm Nghiên tuy rằng rất để ý đến câu kia “Ngoại trừ ta thích tỷ”, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại nàng ta cũng thích Hoa Thanh Vũ, lập tức cảm thấy vẫn nên quên .

      Gật gật đầu : “Đúng là như vậy, ta đúng là người gặp người thích.” (=.=’’))

      “Cho nên, ra tỷ cần phải sợ hãi, ghét cái túi da, vốn là vô thường. Hơn nữa dung nhan xinh đẹp đến ngày rồi cũng phai nhạt, quan trọng là bên trong cái túi da đó là ai, đúng ?”

      Hoa Trảm Nghiên nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút bị thuyết phục, gật đầu : “Đúng! Ta cũng nghĩ như vậy! Chỉ cần ta muốn ai thích ta, người đó chắc chắn thích ta! Từ đến lớn đều như vậy, ta chỉ có mỹ mạo, còn có thủ đoạn!”

      tới đây, Hoa Trảm Nghiên bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, phòng bị hỏi: “Tại sao ngươi lại an ủi ta, ngươi mưu gì?”

      Hoa Thanh Vũ có chút ngượng ngùng : “ ra phải ta an ủi tỷ, ta chỉ hy vọng khi thuyết phục tỷ, thuận tiện cũng có thể thuyết phục chính mình……”

      “Thuyết phục cái gì?”

      “Thuyết phục bản thân tiếp nhận dung mạo tương lai……” Hoa Thanh Vũ thở dài , “Những lời vừa rồi với tỷ, kỳ ta cũng biết đó chỉ là đạo lý, cũng hiểu được. Bởi vì ta vẫn thích người có gương mặt xinh đẹp, ra ta cũng nhìn thấu, nên tỷ……”

      Vừa nghĩ tới phải trở lên xinh đẹp, Hoa Thanh Vũ cảm thấy so với chết còn khó chịu……

      Hoa Trảm Nghiên lại nghe hiểu lời của Hoa Thanh Vũ, cái gì gọi là tiếp nhận gương mặt sau này, gương mặt trở lên xinh đẹp có gì mà thể tiếp nhận?

      Vì thế Hoa Trảm Nghiên cho rằng Hoa Thanh Vũ khoe khoang!

      “Hừ!” Hoa Trảm Nghiên ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Hoa Thanh Vũ , “Cho dù ngươi có trở nên xinh đẹp, ta thay đổi có làm sao, ta…… Ta vẫn giỏi hơn ngươi! Điều này là thể thay đổi!”
      Hale205, TrâuKisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :