1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ đại ] Thiên hạ vô nhị - Lão Thạch Đầu ( Hoàn - 57c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 37: Độc phát

      Edit: mizuno_kc

      Beta: SONG TỬ


      quá nửa đêm, Lưu thái y say giấc nồng bỗng nhiên bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức. Sau đó lúc lão còn chưa có chuyện gì xảy ra, bị đám người vây quanh túm lấy đưa đến Hoa phủ.

      tại là giờ Tý, nhưng tất cả mọi người trong Hoa phủ đều có mặt ở tiểu trúc Ngưng Huy, vẻ mặt hoặc là lo lắng hoặc là đến góp vui. Càng vào trong, vẻ mặt của mọi người càng nghiêm trọng. Lưu thái y còn nghi hoặc biết chuyện gì xảy ra nhìn thấy hai đại nhân vật — Cửu Vương gia và Mạnh tướng quân.

      Chuyện gì mà có thể khiến cho hai vị đại gia này cùng xuất ở đây vậy?

      phải là Hoàng thượng ở trong này đấy chứ?

      Mạnh Hoài Cẩn vừa nhìn thấy Lưu thái y đến, cũng chờ Cửu Vương gia lên tiếng trước vội chạy vọt tới trước mặt Lưu thái y, kéo ông ta lại hỏi: “Lúc trước ông với ta là nàng bị trúng độc, nhưng là loại độc nào ông chưa điều tra ra được. Ông tìm vị sư huynh tinh thông các loại độc dược của ông để hỏi, sao vẫn chưa tìm được hả?

      Lưu thái y bị Mạnh Hoài Cẩn hỏi đến mê mang, vội vàng trấn an Đại tướng quân : “Tướng quân đừng vội, từ từ cho lão hủ biết, là ai trúng độc?”

      “Hoa Thanh Vũ.” Mạnh Hoài Cẩn suy nghĩ chút, cảm thấy Lưu thái y phỏng chừng nhớ Tiểu Hoa, vội giải thích: “Chính là nương cùng ta mà mấy tháng trước ông xem bệnh cho đó!”

      Thấy Lưu thái y vẫn là vẻ mặt mê mang, Mạnh Hoài Cẩn chép miệng, vội bổ sung : “Chính là cái người bị đói đến ngất xỉu, còn bị trúng kì độc đó!”

      Lúc này Lưu thái y mới mơ hồ nhớ tới chuyện đó, hình như là có nương như vậy.Cẩn thận nhớ lại hình như đúng là có chuyện như vậy. Nếu như trúng phải loại độc kỳ quái đó, chuyện có nương như vậy tồn tại ông ta sớm quên.

      ra chính là nương bị trúng độc đó, dọa ông ta nhảy dựng, còn tưởng rằng Hoàng thượng cải trang vi hành gặp chuyện may.

      Lưu thái y vẻ mặt ôn hoà trấn an Mạnh Hoài Cẩn : “Theo như lời Tướng quân, mấy tháng trước nương đó chính là người mà lão hủ xem bệnh ở trong quý phủ của tướng quân. Vị nương kia tuy rằng trúng độc mãn tính, tạm thời thể giải được, nhưng cũng ảnh hưởng đến tính mạng, vì sao tướng quân lại kích động như thế?”

      “Ông còn ảnh hướng đến tính mạng? tại nàng hôn mê bất tỉnh rồi đấy!”

      Lưu thái y nghĩ đến tình huống lần trước, ngừng cười với Mạnh Hoài Cẩn: “ nương ấy ở nơi nào? phải lại bị đói đến hôn mê đấy chứ?”

      Cửu Vương gia Trầm Ký Ngôn đứng bên nhìn hồi lâu, lúc này mới lạnh lùng mở miệng: “Người bị vì ngất mà toàn thân tím đen, tứ chi cứng ngắc sao?”

      “Tất nhiên là rồi…”

      “Còn mau vào xem !”

      Nghe thấy giọng lạnh lung của Cửu Vương gia, Lưu thái y sợ tới mức lông tơ cả người đều dựng hết lên, cũng dám đắc tội thiên tử tương lai, vội vàng : “Dạ dạ, lão hủ vào xem bệnh tình của Hoa nương ngay ạ.”

      Lúc Lưu thái y vào nhà, Lý Thái y và Phương Thái y cùng các vị Thái y khác thảo luận đối sách. Lưu thái y thấy thế mới biết bệnh tình của nương này rất khó giải quyết, cho nên mời tất cả mọi người trong Thái y viện đến cả đây rồi.

      Mọi người thấy Lưu thái y tiến vào giống như gặp được vị cứu tinh. Cửu Vương gia và Đại tướng quân cũng đứng ở phía sau Lưu thái y, chờ ông ta chẩn đoán, dáng vẻ của cả hai giống như là nếu ông ta chữa được rút kiếm lấy mạng ông ta luôn vậy.

      Lưu thái y cảm thấy thời điểm bản thân ông ta xem bệnh cho Hoàng thượng cũng khẩn trương như bây giờ.

      Ông ta đến bên giường, xốc rèm lên thấy, nương cả người tím đen nằm im nhúc nhích ở giường, giống như lời Cửu Vương gia , cả người cứng ngắc, tay chân lạnh lẽo. Nếu phải còn thở, ông ta nghĩ nương này chắc chắn chết rồi.

      Nhìn cảnh tượng như vậy, Lưu thái y chưa bắt mạch mà cả người đầy mồ hôi lạnh. Bệnh trạng như vậy ông ta làm nghề y nhiều năm cũng chưa từng gặp qua. Bắt mạch xong lại khiến cho ông ta hết hồn lần nữa.

      “Lưu thái y, chuyện gì xảy ra thế?” Mạnh Hoài Cẩn nhịn được nữa rồi.

      Lưu thái y bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Đại tướng quân, có chút sợ hãi nhìn thoáng qua Cửu Vương gia, sau đó lắc đầu : “Lão hủ có cách nào, sợ là giúp được vị nương này.”

      Đúng lúc này, Hoa lão gia, Hoa phu nhân và Hoa gia đại tiểu thư vốn vẫn ngồi ở gian ngoài mới chậm rãi vào trong.

      Hoa phu nhân giọng có chút run rẩy hỏi: “Có phải là nó chết?”

      Nghe vậy Trầm Ký Ngôn lập tức nhìn về phía Hoa phu nhân. Hoa phu nhân bị ánh mắt của Trầm Ký Ngôn nhìn đến, trong lòng hoảng hốt, giọng run run mang theo tiếng khóc nức nở, lại hỏi: “Có phải nữ nhi của ta sống nổi nữa, đúng ?”

      Lưu thái y cảm thấy câu hỏi của Hoa phu nhân có chút kỳ quái. Nào có ai vừa mở miệng hỏi có phải chết hay , giống như mong cho con mình chết vậy.

      Chỉ có điều Lưu thái y cũng muốn tìm tòi nghiên cứu sâu, chỉ an ủi Hoa phu nhân : “Hoa phu nhân chớ có khổ sở. Chỉ là bản thân lão hủ chữa được, cũng chắc chắn là sống nổi. Tình huống này xem ra trước tiên Thái y viện chỉ có thể cứu chữa được nhất thời. Phải nhanh chóng tìm được sư huynh Địch Tam Thủy của ta cư ở Vô Nhai cốc.”

      Nghe Lưu thái y như vậy Hoa phu nhân cũng thêm gì nữa, chỉ ngưng mi nhìn Hoa lão gia.

      Hoa lão gia hiểu ý, nhàng bâng quơ : “Lưu thái y, Địch Tam Thủy cư ở nơi nào? Trời sáng ta cho gia đinh ra roi thúc ngựa tìm .”

      Lưu thái y lấy ra ngọc bội đưa cho Hoa lão gia : “Vị sư huynh kia của ta tính tình có chút… có chút giống người thường. rất quý bản thân, nhân gian đều là những kẻ sạch , khí xung quanh cũng sạch , cho nên dễ dàng rời khỏi Vô Nhai cốc. Cho dù là ta cũng chưa chắc mời đến được. Hoa lão gia cứ cầm theo ngọc bội này mà tìm, còn việc sư huynh ta có tới đây hay đành phải chờ xem vận số của nương này vậy.”

      Hoa lão gia đưa tay muốn tiếp nhận ngọc bội kia, lại bị Mạnh Hoài Cẩn đứng ở bên ngăn cản. Mạnh Hoài Cẩn tức giận đoạt lấy ngọc bội bỏ vào trong quần áo.

      “Sao phải chờ đến hừng đông mới tìm? Ta luôn bây giờ.” lại nhìn về phía Trầm Ký Ngôn, mặc dù tình nguyện nhưng vẫn nề hà : “Ta núi Vô Nhai chắc mất thời gian, những ngày này nhờ ngươi chăm sóc Tiểu Hoa giúp ta.”

      “Ta cùng với ngươi. Địch Tam Thủy này ta từng nghe qua, là kẻ cổ quái quỷ dị, sợ là mình ngươi mời được đến đây.” Trầm Ký Ngôn thấy Mạnh Hoài Cẩn vừa định phản bác lập tức : “Bên này ta cũng yên tâm, cho nên sai người tìm Hình Nhạn Lai đến đây. Nếu có biến cố gì, giải quyết mọi chuyện. tại hơi thở của Thanh Vũ càng ngày càng yếu, chuyện tìm Địch Tam Thủy mới là chuyện quan trọng nhất.”

      Nghe Trầm Ký Ngôn như vậy Mạnh Hoài Cẩn mới yên lòng. Địch Tam Thủy kia cũng từng nghe đến. cũng lo lắng bản thân mình hiểu được lão quái nhân kia. Có Trầm Ký Ngôn thâm trầm lại quỷ kế đa đoan cùng, rốt cuộc cũng bớt lo chút. Nhưng Hoa Thanh Vũ té xỉu, bệnh tình nguy kịch lại chuyển biến xấu, trong lúc này mọi người trong Hoa gia lại lạnh lùng như băng quan tâm tới nàng, khiến rất lo lắng khi để Tiểu Hoa ở lại nơi này. Tuy rằng Hình Nhạn Lai đối với Tiểu Hoa có ý tốt, nhưng vẫn lòng quan tâm đến nàng, để đến đây Mạnh Hoài Cẩn cũng yên tâm chút.

      “Chúng ta về tự chuẩn bị, nửa canh giờ sau gặp nhau ở cửa thành!”

      “Được.”

      Mạnh Hoài Cẩn và Trầm Ký Ngôn quay lại nhìn Hoa Thanh Vũ sau màn cái. Hai người cũng phải là những kẻ ủy mị, cũng có nửa phần lưu luyến rời, song song rời khỏi Hoa gia.

      Hoa Quý Lương nhìn hai thiếu niên tài tuấn vì nữ nhi nhà mình mà phải bôn tẩu, lại có lấy chút vui mừng. Ông ta thở dài hơi, sau đó chỉ dặn dò nha hoàn túc trực ở bên nghe Thái y phân phó mà thôi. Ông ta cùng với vợ và con cảm tạ Thái y xong bèn trở về phòng nghỉ ngơi, giống như cuộc sống thường hàng ngày, đúng giờ tới phòng nhìn Hoa Thanh Vũ cái.

      Lưu thái y tuổi hơn năm mươi, quen nhìn thấy lòng người dễ thay đổi, cũng lấy làm ngạc nhiên chuyện Hoa gia bạc tình. Có điều ông ta chăm sóc Hoa Thanh Vũ càng thêm tận tâm, tự đáy lòng ông ta cảm thấy vị nương cha đau mẹ thương này có chút đáng thương. Bởi vì chuyện này khiến cho ông ta nhớ tới chuyện của bản thân mình trước đây.

      Hình Nhạn Lai vừa nhận được tin tức của Cửu Vương gia lập tức chạy suốt đêm đến đây, ngay cả nghỉ ngơi cũng dám lơ là, ngày đêm canh giữ ở Hoa gia. Hoa Quý Lương nhìn thấy tình hình này, lại nhịn được mà thở dài. Tuy trong lòng cảm thấy thích hợp, nhưng đây là Cửu Vương gia phân phó nên thể từ chối, chỉ đành mặc kệ .

      Hoa phu nhân và Hoa Trảm Nghiên đến thăm Hoa Thanh Vũ, nhìn thấy Hình Nhạn Lai cũng thấy vui vẻ. Hình Nhạn Lai cũng cảm thấy tức giận với mẹ con nhà này, khiến cho trong lòng hai mẹ con càng thêm bực mình, cũng muốn đến nhiều nữa, số lần đến thăm càng ngày càng ít .

      Tiểu trúc Ngưng Huy dần quay lại với vắng vẻ như ban đầu. Thường ngày chỉ có Lưu thái y, Lý Thái y, Phương Thái y thay phiên nhau thăm bệnh, ngoài Hình Nhạn Lai và Tử Điệp, còn có nha hoàn do Hoa gia phái tới.

      Hình Nhạn Lai nhìn cảnh này khỏi vì Hoa Thanh Vũ mà chua xót trong lòng. Bệnh thành như vậy, Hoa gia đối đãi với nàng vẫn y như trước, nếu biết còn tưởng bọn họ biết nàng bệnh.

      Dĩ nhiên Hoa gia cũng cố ý hại nàng. Tựa như bây giờ, nên mời đại phu mời đại phu, nên dùng thuốc tốt nào dùng cái đó, ba bữa kém, cũng bạc đãi. Dù sao chuyện bất nghĩa cũng làm, nhưng cũng vì Hoa Thanh Vũ mà sốt ruột, coi nàng như mối quan tâm hàng đầu, chỉ để mặc nàng tự sinh tự diệt mà thôi.

      Nếu phải còn có vài người bạn, chỉ sợ có người quan tâm chuyện sống chết của Hoa Thanh Vũ.

      Hình Nhạn Lai cơ hồ muốn nghĩ đến những năm nay Hoa Thanh Vũ ở Hoa gia như thế nào. bị bệnh đến mức như vậy, người của Hoa gia đối xử với nàng cũng chỉ được như thế, càng đừng đến ngày thường .

      Nghĩ đến trước kia Hoa Thanh Vũ có chút kỳ quái, tính cách lại có chút hiểu đạo lí đối nhân xử thế, chắc chắn là có liên quan đến cách Hoa gia đối đãi với nàng. người quen tự sinh tự diệt, tất nhiên học được cách nịnh hót tầm thường của trần gian. Có điều cũng may Hoa Thanh Vũ bản tính thiện lương, trời sinh chỉ biết suy nghĩ cho người khác.

      Hình Nhạn Lai nhớ tới ngày ấy đến Hoa gia hái hoa, nhìn thấy Hoa Thanh Vũ dập đầu ba cái trước bức tường kia. Có lẽ Hoa Thanh Vũ vẫn nhớ kỹ chút ân tình ít ỏi của Hoa gia dành cho nàng.

      Nhìn Hoa Thanh Vũ hôn mê bất tỉnh, Hình Nhạn Lai nhịn được cười khổ : “Giờ khắc này nếu muội còn có ý thức, còn có thể chuyện, chắc chắn lại muốn biện giải thay cha mẹ của muội. Tựa như trước đây, vô luận Cửu hoàng tử đả kích muội như thế nào, muội vẫn tin tưởng chuyện đó hề tồn tại.”

      Khi đó Hoa Thanh Vũ chín tuổi, dưới ánh trăng mình nàng ngồi tảng đá nức nở, trong tay gắt gao ôm bọc hành lý , bên trong chỉ còn chút lương khô có thể chống đỡ được ba ngày.

      Đó là bọc hành lý mà mẹ nàng đưa cho, dặn nàng cứ chờ ở đó. Mà bản thân nàng vẫn hay biết cha mẹ vốn cần mình, cố ý bỏ nàng ở lại đó…..
      Last edited: 5/9/16
      Hale205KisaragiYue thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 38: Xong đời, bọn họ cẩn thận ăn sạch hết tất cả điểm tâm của nương kia rồi!

      Edit: SONG TỬ


      “Ngu xuẩn, cha mẹ ngươi cần ngươi nữa, ngươi còn ngây ngốc chờ ở đây làm cái gì?”

      Hình Nhạn Lai mười ba tuổi ràng muốn an ủi tiểu nương trước mắt, lại nghe thấy phía sau vang lên giọng tức giận, giành ra trước .

      Hình Nhạn Lai muốn ngăn cản nhưng còn kịp, Cửu hoàng tử bước ra khỏi bóng tối lộ ra gương mặt đầy mụn, đến dưới ánh trăng, giống như là vô cùng tức giận với tiểu nương này, nổi giận đùng đùng : “ ràng tỷ tỷ của ngươi mới là người bị tiêu chảy, cũng phải ngươi bị tiêu chảy, vì sao mẫu thân ngươi lại muốn dẫn ngươi cùng? ràng chỉ là ra ngoài đại tiện vì sao lại đưa bọc hành lý cho ngươi cầm? Vì sao lại chỉ lấy bọc hành lý đưa cho ngươi mà đưa cho tỷ tỷ của ngươi? Còn có, vì sao bảo ngươi lên xe chờ trước, trái lại muốn ngươi mình chơi? Đây phải cố ý là cái gì? Hơn nữa, có cha mẹ nào lại quên mất con của mình chứ, cho dù nhất thời hồ đồ quên mất cũng lập tức tìm, hay là có thời gian? Cha mẹ ngươi cần ngươi nữa, ngươi còn ngốc nghếch chờ ở đây, ngu xuẩn!”

      Nhìn thấy Cửu hoàng tử tức giận mắng như vậy, Hình Nhạn Lai cũng dám chuyện, biết này tiểu nương này chọc giận Cửu hoàng tử ở chỗ nào, lại có thể khiến cho ta tức giận như vậy.

      Hình Nhạn Lai nhìn về phía tiểu nương, lại thấy nàng hoàn toàn bất động, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Cửu hoàng tử, nhàng : “ phải cha mẹ cần ta, chỉ là tạm thời quên mất ta thôi, sau khi nhớ ra lập tức quay lại đón ta.”

      Lần này ngay cả Hình Nhạn Lai cũng cảm thấy tiểu nương này ngu ngốc, đến thế này rồi, mà nàng còn chưa hiểu sao?

      Trầm Ký Ngôn tức giận muốn bùng nổ, đời này hận nhất chính là những người ngu ngốc, bởi vì những người ngu ngốc vừa hại mình lại vừa hại người, giống như trước đây vậy!

      thôi.” Cửu hoàng tử hề nhìn tiểu nương kia, với Hình Nhạn Lai: “Chúng ta về chùa , đừng lãng phí thời gian ở đây với nha đầu kia nữa, nàng thích chờ để cho nàng chờ là được.”

      “Nhưng muộn rồi, mình nàng……”

      !”

      Tuy rằng rất đành lòng, nhưng mà nếu Cửu hoàng tử nổi giận, Hình Nhạn Lai cũng chỉ đành đứng dậy đuổi theo bước chân của Cửu hoàng tử.

      Nhưng sau khi được vài bước Cửu hoàng tử bỗng nhiên thở phì phì dừng lại, xoay người lộ ra vẻ mặt mà Hình Nhạn Lai chưa bao giờ nhìn thấy, nhìn tiểu nương ngồi tảng đá kia : “Cha mẹ ngươi có tuyệt vời như ngươi vẫn nghĩ đâu, họ chỉ là con người mà thôi, chẳng có chuyện gì ngu xuẩn hơn việc ôm hy vọng mong đợi đối với người khác! Mà người ngu xuẩn căn bản là xứng đáng sống ở đời này, chỉ xứng chết với hai bàn tay trắng.”

      Trầm Ký Ngôn rất tức giận, giọng cũng rất nặng nề. Hình Nhạn Lai cảm thấy bắt đầu từ giờ khắc này có lẽ Cửu hoàng tử còn là người bạn trước đây của ta nữa.

      Giờ phút này Hình Nhạn Lai cảm thấy Cửu hoàng tử có vẻ mặt giống như đại nhân vật, ta thực thích vẻ mặt này, còn có chút sợ hãi……

      ta lại quay đầu nhìn về phía tiểu nương, mà nàng vẫn nhúc nhích ngồi dưới ánh trăng, gắt gao ôm bọc hành lý của mình, hề lộ vẻ xúc động.

      Nàng là người cố chấp nhất mà đời này Hình Nhạn Lai từng gặp, nhất định chịu nghe khuyên bảo của người khác!

      Chỉ thấy Cửu hoàng tử đứng tại chỗ nhìn nương kia trong chốc lát, trong mắt chợt lóe lên ánh nhìn động lòng người, cũng đợi Hình Nhạn Lai nhìn Trầm Ký Ngôn xoay người rời hề quay đầu lại, Hình Nhạn Lai bất đắc dĩ theo phía sau Trầm Ký Ngôn, cẩn thận mỗi bước , cho đến khi bóng dáng của tiểu nương kia biến mất trong bóng đêm……

      Sáng sớm ngày thứ hai Hình Nhạn Lai yên lòng đứng lên, muốn nhìn xem tiểu nương kia có còn ở nơi đó , có bị lạnh chết , có bị đói chết , hoặc là có bị dã thú tha !

      Ngay cả chào hỏi với Cửu hoàng tử cũng kịp làm vội vội vàng chạy tới chỗ ngày hôm qua gặp qua nàng, nhưng ngờ có người còn tới sớm hơn !

      Hả, là Cửu hoàng tử!

      Ngày hôm qua vẫn là dáng vẻ lạnh lùng thâm trầm, hóa ra là giả bộ!

      Trầm Ký Ngôn nhìn thấy Hình Nhạn Lai đến cũng kinh ngạc, núp ở phía sau thân cây mặt thay đổi chỉ chỉ tảng đá lớn cách đó xa, giọng với Hình Nhạn Lai: “Nàng ngủ, ngươi đến trộm hành lý của nàng đến đấy ta cho xem.”

      “Tại sao lại bắt ta làm loại chuyện này!”

      “Xuỵt! giọng thôi!” Trầm Ký Ngôn khẩn trương : “Cũng phải là trả lại cho nàng! Cẩn thận nhỡ nàng tỉnh lại bây giờ, nhanh !”

      Việc mà Hình Nhạn Lai thích làm nhất chính là bắt nạt tiểu nương, rất thích các nương, hôm nay lại bị ép phải làm loại chuyện như thế này! Nhưng mà dù sao cũng là mệnh lệnh của Cửu hoàng tử, dù cam tâm tình nguyện cũng phải làm.

      Tiểu nương kia ngủ giống như con heo, Hình Nhạn Lai dễ dàng trộm được bọc hành lý kia.

      Sau khi trộm được Trầm Ký Ngôn lập tức cầm lấy, mở bọc hành lý ra cẩn thận xem xét, nhưng bên trong có gì cả, chỉ có ít điểm tâm và lương khô, tiểu nương chỉ ăn ba bốn ngày là hết.

      Điều này càng khiến Trầm Ký Ngôn và Hình Nhạn Lai chắc chắn ý nghĩ trong lòng, quả là cha mẹ của tiểu nương kia cố ý ném nàng ở lại đây.

      Trầm Ký Ngôn thở dài nhõm hơi, quả nhiên là liệu như thần!

      Tâm tình thoải mái, vừa quan sát tiểu nương kia, suy nghĩ lát làm thế nào để dạy dỗ cái người nghe khuyên bảo này, lại vừa tiện tay cầm khối điểm tâm lên miệng ăn.

      Vừa bỏ điểm tâm vào trong miệng sắc mặt Trầm Ký Ngôn lập tức thay đổi, có chút giật mình : “Điểm tâm này đúng là tệ, thế nhưng lại kém trong cung bao nhiêu! Nhìn quần áo của nàng cũng giống con nhà nghèo mà giống tiểu thư nhà giàu hơn, tại sao lại bị bỏ rơi ở chỗ này chứ?”

      Hình Nhạn Lai nghe vậy cũng lấy ra miếng để ăn, quả nhiên hương vị cực kỳ ngọt ngào, thực hề thua kém so với hoàng cung.

      “Có thể cha mẹ nàng ta hồ đồ nên mới quên mất nàng chăng?” Hình Nhạn Lai hỏi.

      Trầm Ký Ngôn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc mắt nhìn Hình Nhạn Lai cái, Hình Nhạn Lai lập tức câm miệng gì nữa.

      Đúng vậy, nào có ai lại quên khuê nữ của mình chứ, còn cố ý chuẩn bị cho nàng lương khô đủ dùng trong ba ngày, sau đó ném nàng vào trong rừng sâu núi thẳm……

      Tiểu nương này thực bị vứt bỏ mà cũng biết!

      Hai người cứ như vậy vừa nhìn tiểu nương kia ngủ, lại vừa ngươi ngụm ta ngụm ăn điểm tâm, cho đến khi cả hai đưa tay ra lần nữa, chạm phải cái túi trống rỗng mới thôi……

      Xong đời, bọn họ ngờ là ăn sạch tất cả điểm tâm của tiểu nương kia!

      Trầm Ký Ngôn và Hình Nhạn Lai hai mặt nhìn nhau, lúc này cách đó xa tiểu nương cũng tỉnh lại, chỉ thấy nàng dụi mắt, lại xoa xoa bụng, duỗi tay ra sau muốn cầm bọc hành lý của nàng, nhưng lại sờ thấy!

      Sau đó tiểu nương nhìn thấy sau lưng trống rỗng, oà tiếng khóc lớn……

      Tiểu nương ngồi tại chỗ khóc lớn, Trầm Ký Ngôn và Hình Nhạn Lai tránh ở sau thân cây vô cùng áy náy.

      “Chúng ta ăn sạch lương khô của nàng rồi, tiểu nương kia làm sao bây giờ?” Đời này Hình Nhạn Lai chưa từng bắt nạt nương nào, càng đừng tiểu nương chín tuổi, áy náy vạn phần đề nghị : “Hay là chúng ta tìm điểm tâm khác cho nàng ăn?”

      Trầm Ký Ngôn cũng có chút chột dạ, nhưng vì sĩ diện ra vẻ trấn định : “Ăn hết rồi phải là tốt hơn sao, nàng chưa ăn dĩ nhiên là ngu ngốc chờ ở đó nữa, chờ nàng nguyện ý rời khỏi đây, chúng ta đợi nàng quay về chùa! Chúng ta chẳng những cần phải xin lỗi nàng, ngược lại còn cứu nàng mạng, làm chuyện tốt!”

      Hình Nhạn Lai dùng sức gật đầu cái, cảm thấy lời Cửu hoàng tử là có lý, lau sạch miệng lập tức còn cảm thấy áy náy nữa.

      Hai người lại tiếp tục quan sát, muốn nhìn xem khi nào tiểu nha đầu này rời khỏi tảng đá lớn của nàng!

      Nhưng tiểu nương kia khóc trận xong, vẫn ôm chân ngồi tảng đá nhìn về phương xa, giống như là hy vọng cha mẹ quay lại đón nàng……

      “Làm sao bây giờ? Chúng ta có nên ra ngoài với nàng ?” Hình Nhạn Lai hỏi.

      “Đương nhiên là !” đường đường là Cửu hoàng tử Trầm Ký Ngôn sao có thể thừa nhận mình ăn vụng đồ của người khác chứ, “Tiếp tục nhìn!”

      Hình Nhạn Lai bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục nhìn lén.

      Chẳng qua Trầm Ký Ngôn và Hình Nhạn Lai ngờ là, tiểu nương này đúng là ương ngạnh, dám đợi ngày đêm chịu đói chịu lạnh đến hôn mê bất tỉnh……

      “Bây giờ chúng ta ra ngoài được chưa?”

      Hình Nhạn Lai hỏi Trầm Ký Ngôn đứng bên cạnh, nhưng khi quay đầu sang Trầm Ký Ngôn biến mất, nhìn lại lần nữa, Cửu hoàng tử luôn nghĩ đằng nẻo bế kia tiểu nương kia lên về phía đỉnh núi Tĩnh An tự……
      Last edited: 5/9/16
      Hale205KisaragiYue thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 39: Hình Nhạn Lai có chút nhớ nhung những lúc tinh thần của Tiểu Hoa tốt……

      Edit: SONG TỬ


      Trở về từ hồi ức, bảy ngày rồi Hình Nhạn Lai vẫn chưa thấy Hoa Thanh Vũ tỉnh lại, nhìn nàng lộ ra nụ cười dịu dàng.

      “Nhất định là khi đó rất coi trọng của muội, hiểu sao đến bây giờ ta mới nghĩ ra! Ôi……Rốt cuộc ta vẫn chậm bước so với , cứu muội cũng chậm bước, thích muội cũng chậm bước……”

      Tiểu Hoa ngủ mê man dĩ nhiên là để ý đến Hình Nhạn Lai , Hình Nhạn Lai nhân cơ hội nhéo nhéo gương mặt của nàng, thở phì phì : “Ta hiểu muội, ràng khi đó gương mặt của Cửu hoàng tử xấu muốn đòi mạng, vì sao muội vẫn thích hơn ta, chỉ nguyện ý chuyện với , chơi với , muốn hướng về ta? Còn muội rất thích diện mạo của ? Có phải muội biết người trộm hành lý của muội chính là ta?”

      Hoa Thanh Vũ trả lời, vẫn giống như pho tượng đá nằm giường.

      Hình Nhạn Lai rơi lệ, nghẹn ngào hỏi: “Hoa Thanh Vũ, nếu khi đó ta xông lên phía trước ôm muội, sau đó muội đối xử với ta giống như Thổ Bao ca ca của muội đúng ?”

      Nếu như khi đó muội mở mắt ra người đầu tiên muội nhìn thấy chính là ta, có phải muội thích ta hơn Cửu hoàng tử ?

      Nếu như sau này người cứu muội ở phố chính là ta, mà phải là Mạnh Hoài Cẩn, có phải muội luôn miệng gọi tên Hình Nhạn Lai của ta, mà phải là Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm nhà muội?

      “Tiểu Hoa, nếu bây giờ muội mở mắt ra tốt biết mấy, bởi vì khi Cửu Vương gia và Đại tướng quân trở về, ta thể đứng gần muội được nữa, ta cũng thể tranh giành với Cửu Vương gia …… Cho nên bây giờ muội tỉnh dậy tốt, như vậy lần này người đầu tiên muội nhìn thấy là ta.”

      Tiểu Hoa vẫn trả lời, Hình Nhạn Lai khóc thút thít lấy khăn lau lệ, thào : “Cầu xin muội, mở mắt ra được , nhìn ta , lần này, nhìn ta chút thôi……”

      “Bông Cải…… Huynh…… sao huynh lại khóc……”

      Hình Nhạn Lai ngờ tới là, vừa dứt lời Hoa Thanh Vũ chậm rãi mở mắt ra!

      “Hoa…… Tiểu Hoa! Muội tỉnh rồi!”

      Hình Nhạn Lai cả kinh vừa cười vừa khóc, cũng kịp mấy câu với Hoa Thanh Vũ lập tức nhảy dựng lên ra cửa tìm Thái y.

      Lưu thái y dẫn theo đám người Tử Điệp chuẩn bị tắm thuốc cho Hoa Thanh Vũ, lại thấy Hình Nhạn Lai vọt vào trong phòng kêu lên: “Tiểu Hoa tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”

      Lúc này mọi người mới vô cùng kinh hỉ chạy tới trước trướng của Hoa Thanh Vũ, chỉ thấy cả người nàng bị bao phủ trong màu tím đen, người cũng tỉnh dậy, ý thức cũng thanh tỉnh.

      Lưu thái y lập tức tiến lên bắt mạch, phát tuy rằng thân thể của nàng vẫn suy yếu như lúc trước, nhưng còn đáng ngại, lúc này ông ta mới cho người bẩm báo với lão gia và phu nhân của Hoa gia.

      Hoa lão gia và Hoa phu nhân lập tức đến thăm Hoa Thanh Vũ, nhưng vui mừng cũng kinh ngạc, ngược lại hơi lộ ra thần sắc ưu sầu, Hoa phu nhân muốn cái gì đó, lại bị Hoa lão gia ngăn cản, nhưng màn này vẫn bị Tử Điệp đứng bên cạnh cẩn thận phát .

      Hoa Quý Lương mình đến trước giường Hoa Thanh Vũ an ủi vài câu, sau đó ra phòng ngoài với Lưu thái y: “Những ngày qua khiến Lưu thái y vất vả, nếu bệnh tình của tiểu nữ còn đáng ngại, Thái y viện cũng bận rộn, Hoa gia chúng ta cũng dám làm phiền Lưu thái y nữa.”

      gì vậy!” Hình Nhạn Lai sớm đau lòng Hoa Thanh Vũ chịu ủy khuất, cũng nể mặt Hoa lão gia, hùng hổ : “Muội ấy vừa mới tỉnh dậy ông lại đuổi Thái y , bệnh này như thế nào còn chưa biết, nếu bỗng nhiên lại tái phát sao? Nếu lại hôn mê lần nữa sao? Hoa gia các người ngay cả sống chết của muội ấy cũng quân tâm sao!”

      Tuy rằng Hoa Quý Lương là dân thường, nhưng cũng là nhà giàu số trong cả nước, kết giao với quan to hiển quý cũng thiếu, tổ phụ và phụ thân của tên Hình Nhạn Lai này cũng phải cho ông ta mấy phần mặt mũi, tên tiểu tử này lại dám đến đây giáo huấn ông ta.

      Khi ông ta muốn phát tác, Lưu thái y đứng bên cạnh kịp thời mở miệng chen vào.

      “Màu tím đen người lệnh ái vẫn chưa rút , lão hủ vẫn phải tiếp tục ở lại đây, để tránh cho bệnh tình tái phát hoặc là chuyển biến xấu hơn, khiến trở tay kịp, còn nữa nếu bây giờ lão hủ trở về Thái y viện, chỉ sợ khi Cửu Vương gia và Đại tướng quân trở về lại trách cứ lão hủ tận chức tận trách chăm sóc tốt cho thân thể của Hoa nương……”

      Lưu thái y mang Cửu Vương gia và Đại tướng quân ra làm cho Hoa Quý Lương nhất thời ra lời, Hoa phu nhân thấy thế lập tức tiến lên giúp đỡ Hoa Quý Lương : “Lão gia, ngươi đối chiếu sổ sách cả ngày rồi, cũng mệt mỏi, ngươi cũng phải là Thái y, ở lại đây cũng giúp được cái gì, chi bằng chăm sóc tốt thân thể của mình, ngươi mạnh khỏe, Hoa gia mới có nơi để dựa vào, Thanh Vũ cũng có nơi để dựa vào có phải ?”

      Hoa phu nhân cho Hoa Quý Lương cái bậc thang để bước xuống, Hoa Quý Lương cũng theo đó mà bước xuống, cáo từ với Lưu thái y xong lập tức rời khỏi tiểu trúc Ngưng Huy.

      Hoa Thanh Vũ cách màn che nghe mấy người bên ngoài chuyện, lòng càng thêm nguội lạnh.

      Ngay cả liếc mắt nhìn nàng cái mẫu thân cũng thèm lập tức bước .

      ……

      Tuy rằng Hoa Thanh Vũ thoạt nhìn còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà Lưu thái y vẫn mặt ủ mày chau như trước, bởi vì rất nhanh ông ta phát ra màu tím đen làn da của Hoa Thanh Vũ ngày rút , thân thể của nàng cũng càng ngày càng suy yếu dần, giống như là hoa đến kỳ, dần dần trở nên héo úa.

      Lưu thái y thể làm gì hơn, chỉ đành tiếp tục cho nàng tắm dược, lại dùng các loại dược liệu quý báu kéo lại tính mạng của nàng, mà Hình Nhạn Lai đều nhìn thấy hết tất cả nhưng cũng thể , chỉ những lúc Hoa Thanh Vũ ngủ say, mới tìm chỗ vụng trộm khóc chút mà thôi.

      Ngày hôm đó tinh thần của Hoa Thanh Vũ khá hơn chút, Hình Nhạn Lai lập tức dẫn nàng ra ngoài chơi chút, Tiểu Hoa nhìn thấy mặt trời trong tứ hợp viện lại nhớ tới Mạnh Hoài Cẩn.

      Bởi vì trong đám người Đại tướng quân luôn là người chói mắt nhất, chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn thấy .

      Hoa Thanh Vũ khỏi nhớ tới trận đấu Mã cầu ngày hôm ấy, Đại tướng quân của nàng áo trắng tóc đen cưỡi ngựa đỏ thẫm mã đạp gió mà đến, xa xa là ngọn núi độc, có khí phách oai phong của nam tử hán chống vạn kẻ địch.

      Cảnh tượng như vậy, cũng biết nàng còn có thể nhìn lại lần nữa .

      “Bông Cải, huynh có biết khi nào Đại tướng quân trở về ?”

      Trong lòng Hình Nhạn Lai ê ẩm, mới khỏe lại hỏi đến Mạnh Hoài Cẩn rồi, cũng hỏi về những người khác.

      “Sao muội lại hỏi tên Đại tướng quân kia, cùng Cửu Vương gia, sao muội hỏi đến Trầm Ký Ngôn? cũng là Thổ Bao ca ca của muội mà!”

      “Bởi vì ta nghĩ đến Đại tướng quân, cho nên mới hỏi .” Hoa Thanh Vũ đương nhiên trả lời.

      Trong lòng Hình Nhạn Lai lại càng là tư vị gì, tiếp tục chua xót hỏi: “Nếu lần này người đến vách núi Vô Kê là ta, muội cũng nhớ đến ta chứ? hỏi bọn họ khi nào ta trở về chứ?”

      Hoa Thanh Vũ bị bệnh, thân thể vốn hỗn loạn, muốn nghĩ nhiều tùy ý đáp: “Chắc là nhớ đến huynh, bởi vì đây vẫn là lần đầu tiên ta nghĩ đến người như vậy, nghĩ đến Đại tướng quân.”

      Hình Nhạn Lai cảm thấy bản thân giống như ăn miệng đầy hạt sen, trong lòng cay đắng.

      Lúc này mới biết, rất nhiều thời điểm trung thực chính là chuyện tàn khốc nhất.

      “Muội bất công.”

      Hoa Thanh Vũ nở nụ cười, gương mặt đen sì càng có vẻ khó coi hơn.

      “Đúng vậy, ta cũng phát ra.” Hoa Thanh Vũ đến bên cạnh hồ nước, nhìn ảnh ngược xấu xí còn hơn trước đây của mình : “Ban đầu ta hiểu tại sao cha mẹ tốt với tỷ tỷ như vậy, nhưng lại hề thích ta chút nào. Trước kia ta tự trách mình, nghĩ có phải ta có chỗ nào tốt, làm sai chỗ nào, ngoan chỗ nào, cho nên cha mẹ mới thích ta. tại ta mới hiểu được, giống như Thổ Bao ca ca , cha mẹ cũng là người. Con người thiên vị, đây là chuyện có cách nào khác. Nay chính ta cũng bất công, cho nên ta hiểu cha mẹ, cũng còn trách mình nữa.”

      Hình Nhạn Lai lại thấy khó chịu thay cho Tiểu Hoa, cứ nghĩ đến đám người Hoa gia kia là lại cảm thấy tức giận.

      “Muội trách mình cái gì, có trách nên trách cha mẹ của muội, trong thiên hạ có cha mẹ nào lại máu lạnh như vậy!”

      Hoa Thanh Vũ cũng tức giận, chỉ cười khổ.

      “Có đứa con nào lại trách cha mẹ mình đây, khi còn bé cha mẹ chống đỡ phần thế giới, có ai dám trách móc thiên địa? Cho dù có lúc con người trách thiên địa bất nhân, nhưng cũng chỉ ngoài miệng chút mà thôi, cuối cùng hoặc là oán trách người khác, hoặc là oán trách bản thân. Cho nên tiểu hài tử đáng thương, ngày đó biết rằng cha mẹ cũng chỉ là người bình thường mà thôi.” Hoa Thanh Vũ nhìn ảnh ngược trong nước, sờ sờ mặt mình, phiền muộn : “Hoàn hảo tại ta trưởng thành, còn là tiểu hài tử ……”

      Hình Nhạn Lai cảm thấy mình bị Hoa Thanh Vũ làm cho rung động, phát Tiểu Hoa muội tử của luôn có những thời khắc có thể làm cho cảm thấy xa lạ mà kinh ngạc.

      “Tiểu Hoa, có lúc ta nghĩ, rốt cuộc là muội khờ hay là giả ngu? ràng có những lúc ngốc đến nỗi làm cho người ta muốn khóc, có những lúc lại giống như cái gì cũng hiểu?”

      Hoa Thanh Vũ cau mày, biết tại sao Hình Nhạn Lai lại hỏi vấn đề này.

      “Ta khờ khạo cũng phải giả ngốc, bởi vì ta ngốc ……” Nàng nghẹo đầu nhìn Hình Nhạn Lai, nghiêm túc : “Ta chỉ hơi ngốc mà thôi, nhưng ta rất thông minh. Huynh có nhớ lời lão hòa thượng ở Tĩnh An tự từng khi chúng ta còn bé ?”

      “Lão hòa thượng? Lão hòa thượng nào?”

      Hoa Thanh Vũ cảm thấy Hình Nhạn Lai ngốc, kiên nhẫn : “Còn có lão hòa thượng nào nữa, đương nhiên là hòa thượng trụ trì!”

      “A a, nhớ rồi, ông ta cái gì?” Hình Nhạn Lai thích lão hòa thượng đó, bởi vì lão hòa thượng đó mắng người ngu ngốc!

      “Ông ta ta là nương thông minh nhất mà ông ta từng gặp, ta là thiên hạ đệ nhất thông minh!” Hoa Thanh Vũ trịnh trọng với Hình Nhạn Lai: “Huynh thể ta khờ, đó là oan uổng ta !”

      Hình Nhạn Lai thầm xem thường lão lừa ngốc kia ở trong lòng, hề thành : “ xin lỗi xin lỗi, ta sai rồi, muội ngốc, muội rất thông minh.”

      “Đương nhiên rồi, dĩ nhiên là ta rất thông minh, huynh mới là kẻ ngốc, lão hòa thượng luôn huynh là người ngu ngốc, huynh nhớ sao?” Tiểu Hoa nghẹo đầu có chút khinh thường nhìn Hình Nhạn Lai : “Huynh ngốc như vậy còn biết xấu hổ ta khờ, da mặt huynh dày……Huynh là thiên hạ đệ nhất mặt dày!”

      biết vì sao, Hình Nhạn Lai có chút nhớ nhung những lúc tinh thần của Tiểu Hoa tốt……
      Last edited: 5/9/16
      Hale205, TrâuKisaragiYue thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 40: Tàn nhẫn ngây thơ

      Edit: mizuno_kc

      Beta: SONG TỬ


      “Tiểu thư nhà chúng ta nghỉ ngơi ở trong sân. Đại tiểu thư muốn đưa cái gì cứ đưa cho ta là được rồi.”

      Thanh của Tử Điệp truyền đến từ cửa viện, căt ngang câu chuyện của Hình Nhạn Lai và Hoa Thanh Vũ với nhau.

      Sau đó nghe thấy giọng của Hoa Trảm Nghiên truyền tới: “Cái gì mà tiểu thư nhà chúng ta? Sao ta lại nhớ trong Hoa gia có đứa nha hoàn như ngươi, ngươi trở thành người của Hoa gia ta từ bao giờ thế? đứa nha hoàn của phủ tướng quân như ngươi mà lại dám ngăn cản ta lại trong viện nhà mình sao?”

      Tử Điệp bị người khác trách móc như vậy, nhưng cũng thể phản bác được. Vì đó là người của Hoa gia, mà nàng đúng là người của phủ tướng quân chứ phải là người của Hoa gia.

      là, đều do Đại tướng quân chậm tay chậm chân. lâu như vậy rồi còn chưa rước được người ta về làm vợ, chút hữu ích cũng có. Vô dụng!

      “Còn tránh ra sao?”

      Tử Điệp tức giận đỏ cả mặt, vừa trừng mắt nhìn Hoa Trảm Nghiên vừa tránh đường cho nàng ta.

      Hoa Thanh Vũ sợ nhất là gặp vị tỷ tỷ này, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Hình Nhạn Lai, bèn để cho dẫn mình quay lại. chưa được mấy bước, gặp Hoa Trảm Nghiên ngay tại cửa phòng, phía sau nàng ta còn có nha đầu bát canh theo .

      “Mẫu thân bảo ta đưa canh đến cho ngươi.” Hoa Trảm Nghiên tâm cao khí ngạo với Hoa Thanh Vũ. Nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của muội muội, giọng cũng còn ngang tàng giống lúc trước: “Ngươi… Sao ngươi còn chưa khỏe lại thế?”

      “Để canh lại trong phòng xong, là ngươi có thể rồi.” Hình Nhạn Lai đứng ở phía sau tức giận .

      “Ta chuyện với muội muội của mình có liên quan gì đến ngươi?” Hoa Trảm Nghiên mắt lạnh nhìn Hình Nhạn Lai : “ là kì quái, các ngươi chẳng có tý quan hệ nào với Hoa gia chúng ta. Thế mà mỗi ngày đều chạy đến Hoa gia ta, các ngươi có nhà của mình à?”

      “Ngươi!”

      “Bông Cải huynh!” Hoa Thanh Vũ giữ Hình Nhạn Lai muốn tức giận lại : “ sao đâu, ta chỉ chuyện với tỷ tỷ lát thôi.”

      Nghe nàng thế Hình Nhạn Lai mới thở phì phì trừng mắt nhìn Hoa Trảm Nghiên cái, rồi xoay người mất.

      Tỷ muội hai người vào trong phòng, vừa ngồi xuống ghế Tử Điệp vào theo, vội vàng khoác thêm quần áo cho Hoa Thanh Vũ, sau đó đứng sang bên vẻ mặt cảnh giác nhìn Hoa Trảm Nghiên.

      “Sao ngươi phải vội vàng chạy theo vào đây?” Hoa Trảm Nghiên cười lạnh : “Nàng là muội muội ruột của ta, ta còn có thể ăn thịt nàng sao?”

      sao đâu.” Hoa Thanh Vũ vỗ vỗ tay Tử Điệp.

      Nghe thế Tử Điệp mới cam lòng ra ngoài, nhưng vẫn đứng ở ngoài cửa cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong.

      Thấy Tử Điệp ra ngoài, Hoa Trảm Nghiên mới nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, cẩn thận đánh giá nàng, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng giống như trước kia.

      Trước giờ Hoa Thanh Vũ rất sợ vị tỷ tỷ này, nhưng bây giờ nàng biết thời gian của mình cũng còn nhiều lắm, ngược lại còn sợ hãi nữa, chỉ bình tĩnh nhìn nàng ta, chờ nàng ta mở miệng trước.

      Bởi vì Hoa Thanh Vũ cho rằng tỷ tỷ vẫn muốn bắt nạt nàng, giống như từng làm với nàng…

      Nhưng Hoa Trảm Nghiên lại có mắng mỏ Hoa Thanh Vũ giống như nàng suy nghĩ. Chỉ thấy vẻ mặt tỷ tỷ có chút được tự nhiên, ngữ khí cũng kiêu ngạo ương ngạnh giống như bình thường, giọng hỏi: “Bọn họ với ta là ngươi sắp chết, là sao?”

      “Bọn họ?” Hoa Thanh Vũ bị hỏi sửng sốt, là nô tài trong phủ hay là cha mẹ như vậy? Hoa Thanh Vũ nghĩ đến vẻ mặt sầu mi khổ kiếm của các vị Thái y nhiều ngày nay, gật đầu : “Chắc là vậy.”

      Nếu tại sao Bông Cải lại vụng trộm khóc mình?

      Nếu sao Tử Điệp lại luôn dùng ánh mắt thương tâm mà nhìn nàng?

      Nếu tại sao nàng luôn cảm thấy ngay cả hít thở cũng rất mệt mỏi?

      “Chắc là rất nhanh thôi.” Hoa Thanh Vũ .

      Hoa Trảm Nhan sửng sốt, hơi rũ mắt xuống, dường như trong mắt có chút ẩm ướt.

      xin lỗi….”

      Hoa Thanh Vũ nghe thấy tỷ tỷ với mình câu xin lỗi cả kinh, quả thực tròng mắt sắp rớt ra ngoài. phải là nàng bị bệnh đến mức hồ đồ rồi đấy chứ?

      “Tỷ vừa cái gì? Tỷ lặp lại lần nữa !”

      “Ta rằng ta rất xin lỗi.” Hoa Trảm Nghiên vậy mà lại thành thành xin lỗi lần nữa.

      Hoa Thanh Vũ vẫn thể tin vào tai mình, mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy trong mắt tỷ tỷ rơi xuống hai giọt lệ, nàng mới ý thức được bản thân có nghe lầm. Tỷ tỷ lòng xin lỗi nàng.

      “Ta… Ta còn chưa nhìn thấy người chết bao giờ.” Hoa Trảm Nhan rơi hai xong giọt lệ lập tức ngừng khóc, có chút đau buồn nhìn Hoa Thanh Vũ : “ ngờ ngươi chết. Từ trước đến giờ ta vẫn nghĩ ngươi là tinh thể chết được.”

      Bằng tại sao cha mẹ mãi thể vứt bỏ nàng, cho dù bỏ rơi nàng lưu lạc ở bên ngoài bao lâu chăng nữa, đến khi tìm được, nàng vẫn luôn sống khỏe mạnh như rồng như hổ.

      Hoa Thanh Vũ bị lời của tỷ tỷ làm cho có chút dở khóc dở cười, chưa từng nghĩ đến chuyện nàng chết sao?

      “Bởi thế cho nên tỷ mới luôn khi dễ muội sao? Mùa đông đẩy muội ngã xuống hồ nước, mùa hè khóa cửa để muội phơi nắng nóng cả ngày, còn cố ý giấu kim nhọn ở trong chăn bông của muội, dặn dò nữ đầu bếp chờ đồ ăn lạnh mới đưa tới cho muội, để hạ nhân hắt nước lên người muội? Đây đều là do tỷ cảm thấy muội chết được, cho nên mới làm như vậy, đúng ?”

      Hoa Trảm Nghiên chưa từng nghĩ tới có ngày, muội muội vẻ mặt ngốc nghếch của mình lại chất vấn mình như vậy.

      Đối mặt với ánh mắt trong sáng của muội muội, Hoa Trảm Nghiên cảm thấy còn chỗ nào để lẩn trốn. Nàng luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng nhưng cũng thể biện giải cho chính mình, bởi vì nàng làm những chuyện đó.

      Chỉ là trước đây nàng biết làm như vậy là sai, cho đến tận hôm nay.

      Hôm nay nàng biết Hoa Thanh Vũ sắp chết, rốt cục mới sinh ra chút hối hận và áy náy.

      “Ta.. Ta cũng phải lòng muốn khi dễ muội,” Hiếm khi thấy Hoa Trảm Nghiên chuyện nhàng, sau lại có chút hờn dỗi : “Ta đối xử với muội tốt, nhưng phải muội cũng thế sao? Muội cũng đâu phải biết, làm gì ta bao giờ.”

      “Tỷ phải là tốt với ta.” Hoa Thanh Vũ như chém đinh chặt sắt: “Tỷ chính là muốn làm hại ta.”

      Hoa Trảm Nghiên nghe xong tính tình điêu ngoa lại bắt đầu nổi lên, đôi mắt hạnh xinh đẹp trợn tròn, buồn bực : “Từ trước tới giờ ta khi dễ muội, cũng thấy muội khóc, lại còn thấy muội luôn vô cùng cao hứng. Cho nên mới ta khi dễ muội, muội cũng khó chịu. Nay muội sắp chết, ta có lòng tốt đến thăm muội, muội còn lại những chuyện trước đây làm gì, cũng phải là ta hại chết muội!”

      Kỳ Hoa Trảm Nghiên cũng biết những lời mình phân phải trái, nhưng nàng ta chỉ muốn cúi đầu trước Hoa Thanh Vũ.

      Nàng ta thích muội muội của mình. Đối với người mình thích sắc mặt hoà nhã chẳng phải là chuyện rất đỗi bình thường sao?

      Từ lúc còn rất Hoa Trảm Nghiên phát ra, cha mẹ thích Hoa Thanh Vũ, luôn vì nàng mà vụng trộm thở dài, nhìn thấy nàng lập tức cảm thấy mất hứng.

      Ngay từ ban đầu tình cảm của Hoa Trảm Nghiên đối với muội muội của mình rất đơn giản. Cha mẹ thích muội muội, cho nên nàng cũng thích.

      Có điều khi dần trưởng thành, tình cảm của nàng ta đối với Hoa Thanh Vũ lại có chút phức tạp.

      Bởi vì từ trước tới giờ, cuộc đời của Hoa Trảm Nghiên chưa bao giờ có cái gọi là thất bại. Tướng mạo của nàng ta là thiên hạ vô song, gia thế cũng là thiên hạ vô song, cả danh tiếng và sủng ái, ai cũng thương chiều chuộng nàng ta.

      Mà chuyện thất bại duy nhất của nàng ta chính là muội muội Hoa Thanh Vũ. Nàng ta vĩnh viễn có cách nào khiến cho muội muội bật khóc, vĩnh viễn cũng có cách nào khiến cho Hoa Thanh Vũ sống thoải mái.

      Mùa đông Hoa Trảm Nghiên đẩy Hoa Thanh Vũ ngã xuống ao, Hoa Thanh Vũ cũng khóc lóc kể lể với cha mẹ. Chỉ tự mình đứng lên trở về thay quần áo sạch , giống như đứa ngoan ngoãn chơi ở trong sân.

      Mùa hè Hoa Trảm Nghiên khóa cửa để Hoa Thanh Vũ mình ở lại trong sân viện, để cho muội muội phơi nắng cả buổi trưa, bị khát đến mức ngất xỉu. Sau đó bị mẹ nàng bắt gặp mới đưa về phòng, uống no nước rồi ở lại thư phòng của mình đọc sách vui vẻ đến quên cả trời đất.

      Hoa Trảm Nghiên lấy trộm bài thơ mà Hoa Thanh Vũ viết, là của mình tự làm, còn được cha mẹ khen thưởng. Hoa Thanh Vũ cãi lại, đó là do nàng viết, cha mẹ tin ngược lại còn mắng muội muội phen. Nhưng muội muội cũng hề tức giận, cũng tìm nàng ta tính sổ. Thơ phải làm viết lại bài, làm xong đặt ở bàn học, mặc cho nàng ta trộm rồi là của mình, Hoa Thanh Vũ cũng bao giờ cãi lại, giống như là nàng căn bản quan tâm đến cái hư danh kia. Ngược lại khiến cho Hoa Trảm Nghiên cảm thấy khó chịu, cảm giác bản thân giống như là ăn xin được bố thí!

      Cho nên nàng ta càng ra sức giở mọi thủ đoạn tồi tệ, nhằm vu oan cho muội muội, bắt nạt muội muội, vụng trộm ngáng chân muội muội. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, Hoa Thanh Vũ vẫn ngơ ngác ngây ngốc mà sống, nàng trốn trong khoảng trời riêng ở biệt viện của mình, chỉ cần bản thân vui vẻ là được.

      Kết quả là Hoa Thanh Vũ vui vẻ, Hoa Trảm Nghiên lại khó chịu.

      Có trời mới biết, Hoa Trảm Nghiên nàng vì muội muội xấu xí của mình mà cuộc sống được vui vẻ!

      Hôm nay Hoa Thanh Vũ lại vân đạm phong khinh trách móc nàng ta, nàng ta thích làm hại muội ấy. Hoa Trảm Nghiên cảm thấy ủy khuất muốn khóc.

      “Nhìn , lúc nào tỷ tỷ cũng là dáng vẻ này…” Hoa Thanh Vũ .

      Hoa Trảm Nghiên lau lệ hỏi: “Dáng vẻ của ta làm sao?”

      Hoa Thanh Vũ hứng thú rã rời nhìn vị tỷ tỷ ủy khuất của nàng, dáng vẻ vẫn rất động lòng người : “Tỷ tỷ lúc nào cũng xinh đẹp như vậy. Lúc tức giận cũng vẫn xinh đẹp, khi ủy khuất cũng xinh đẹp, thương tâm cũng xinh đẹp. Chỉ cần tỷ vừa khóc, mọi người chung quanh đều hướng về phía tỷ, bởi vì tỷ khóc cũng vẫn xinh đẹp. Cho nên ta mới khóc, ta khóc hề xinh đẹp, trong lòng mọi người tự nhiên cũng để ý đến ta. Nhưng mà tỷ tỷ ngay cả khóc cũng xinh đẹp như vậy, cũng có nghĩa là tỷ đúng. Tỷ mới là người sai, tỷ đối xử với ta như vậy, ta cũng khó chịu .”

      “Đừng có ta giống như người xấu tội ác tày trời, ta làm gì mà đến mức như thế. Đẩy muội chút, mắng muội câu, liếc mắt lườm muội cái, đánh bàn tay của muội, còn có thể làm gì được nữa? Muội lại hề thương tổn chỗ nào, cũng chết, cũng đói chết lạnh chết, cũng chẳng sợ cái gì hết. phải muội còn vô cùng cao hứng đó sao?”

      Hoa Thanh Vũ cúi đầu, than hơi : “Ta vô cùng cao hứng, là vì các ngươi tốt với ta. Nếu như ta tự làm cho bản thân vui vẻ, chắc sống nổi mất.”

      Hoa Trảm Nghiên sửng sốt, ngờ Hoa Thanh Vũ tim phổi ra những lời như vậy.

      Kỳ nàng ta biết mình tốt, nhưng mà nàng ta chính là đại tiểu thư bị chiều chuộng đến hư hỏng. Tính tình ích kỷ, tự nhiên cũng tự hỏi liệu những lời của bản thân mình, có phải gây ra cho người khác những tổn thương thể bị xóa nhòa hay .

      Bởi vì nàng ta rất xinh đẹp và đáng nên được nhiều người thương, tất cả mọi người vây quanh nàng ta, ai cũng muốn trách móc nàng ta. Bởi vì mỹ mạo tuyệt thế của nàng ta, khiến cho người khác luôn dễ dàng tha thứ cho những sai lầm của nàng ta. Hoa Trảm Nghiên cũng luôn cảm thấy bản thân sai, cảm thấy nàng ta làm cái gì cũng đều đúng cả.

      Nhưng tại Hoa Thanh Vũ lại , nàng ta khiến cho muội ấy sống nổi nữa.

      Nàng ngượng ngùng, dùng thanh rất : “Ta lại được muội. Bây giờ muội cũng sắp chết rồi, vẫn thể tha thứ cho ta sao? Lẽ nào muội muốn hận ta suốt đời sao?”

      Hoa Thanh Vũ chậm rãi lắc đầu, lại bất đắc dĩ thở dài, cam chịu chấp nhận những lời Hoa Trảm Nghiên .

      “Muội tha thứ cho ta chứ?” Hoa Trảm Nhan cười tủm tỉm hỏi.

      “Đúng thế.” tha thứ còn có thể thế nào được nữa.

      Hoa Thanh Vũ lòng tha thứ cho tỷ tỷ của mình, phải vì tỷ tỷ giải thích, hoặc là đúng hơn là phản bác được. Mà bởi vì nàng phát , có lẽ tỷ tỷ cũng phải là người xấu, chẳng qua là tỷ ấy quá ngây thơ và hung dữ mà thôi.

      Tỷ tỷ vốn hiểu được cái gì gọi là tổn thương, nàng làm sao có thể hy vọng tỷ tỷ hiểu được nhẫn tâm của bản thân đây?

      Có những người mà ngươi thể nào đạo lý với họ được, ngươi cũng thể cắn trả lại miếng giống như họ, bởi vì ngươi chuyện đúng sai với họ.

      Cho nên đến cuối cùng, tự nhiên cũng chỉ có thể quên nó .

      “Đây là canh mẫu thân nấu cho muội, muội uống chút .” Hoa Trảm Nghiên cảm thấy có việc gì nữa, được tự nhiên xoay người bưng bát canh đưa tới trước mặt Hoa Thanh Vũ, mở nắp đậy ra : “Nhân lúc còn nóng uống ngay . Muội dùng thìa mà uống, nếu ta đút cho muội!”

      Cũng biết có phải muốn nhân cơ hội trước khi Hoa Thanh Vũ chết bồi thường chút tình cảm hay , Hoa Trảm Nghiên thế nhưng lại chủ động cầm lấy thìa đưa đến trước mặt Hoa Thanh Vũ.

      Từ đến lớn tỷ muội các nàng chưa từng làm những chuyện thân thiết như vậy bao giờ, khiến cho Hoa Thanh Vũ cũng biết nên phản ứng như thế nào mới đúng.

      “Há mồm ra.” Hoa Trảm Nghiên thúc giục : “Mẫu thân muốn ta đút cho muội uống hết. Cho dù muội thích ta, nhưng cũng thể uổng phí chút tâm ý này của mẫu thân được!”

      Hoa Thanh Vũ đành phải há miệng ra, để Hoa Trảm Nghiên đút cho nàng. Kết quả canh vừa cho vào miệng nàng lập tức phun ra!

      “Bỏng chết ta mất!” Hoa Thanh Vũ kêu lên.

      Nàng nghĩ quả nhiên tỷ tỷ vẫn là đến để tra tấn nàng. Cái gì mà tỷ muội tình thâm, căn bản là có khả năng xuất trong cuộc đời nàng được. Quả nhiên nàng vẫn còn quá ngây thơ rồi!

      Hoa Trảm Nghiên hoảng sợ, nàng ta chưa từng hầu hạ ai bao giờ, nào biết rằng trước khi đút canh còn phải thử độ ấm?

      Nàng thu tay lại, đem thìa canh tới bên miệng mình : “Muội đừng có kêu nữa. Ta thổi nguội cho muội là được.”

      Hoa Trảm Nghiên thổi nửa ngày, cảm thấy lúc này chắc chắn còn bỏng miệng mới lại đút cho Hoa Thanh Vũ. Hoa Thanh Vũ trong lòng còn sợ hãi hé miệng uống vào.

      Lúc này canh còn nóng nữa, mà lạnh quá rồi.

      Cũng biết có phải vì rất lạnh hay , mà Hoa Thanh Vũ cảm thấy hương vị bát canh này có chút kỳ lạ.

      Nhìn thấy tỷ tỷ còn muốn tiếp tục đút canh cho nàng, Hoa Thanh Vũ gấp đến độ vội vàng ngăn lại.

      Nàng biết tỷ tỷ muốn tốt cho mình nên muốn tự mình uống canh. Nhưng Hoa Trảm Nghiên lại muốn như vậy, cứng rắn muốn đút canh cho nàng.

      Lúc hai người còn đưa qua đẩy lại, lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng hô kinh hỉ của Tử Điệp.

      nương, Đại tướng quân trở lại!”

      Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm trở lại!

      Hoa Thanh Vũ lập tức đứng lên, thấy cửa phòng bị mở ra, Mạnh Hoài Cẩn phong trần mệt mỏi bước vội vào trong phòng.

      “Tiểu Hoa, nàng tỉnh!”

      Mạnh Hoài Cẩn bước vội qua dang hai tay muốn ôm Hoa Thanh Vũ vào trong lòng. Hoa Thanh Vũ cũng quan tâm tỷ tỷ ở trong phòng, đứng dậy vội vàng bổ nhào vào trong lòng Mạnh đại công tử.

      Hình Nhạn Lai theo phía sau Mạnh Hoài Cẩn vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng này quyết định xoay người rời .

      muốn nhìn thấy người ta ân ái, được sao?

      Nhưng đúng lúc xoay người, bỗng nhiên nghe bùm tiếng.

      hoang mang quay đầu lại, chỉ thấy Hoa Thanh Vũ vốn chạy về phía Đại tướng quân, còn chưa kịp ngã vào lòng Đại tướng quân ngừng lại. Nét mặt của nàng dữ tợn, vội vã đứng lại, tay chống vào bàn, tay che ngực, sau đó “Phốc” tiếng, phun ra ngụm máu đen.

      “Tiểu Hoa!”

      Lúc ngã vào trong lòng đại tướng quân, Hoa Thanh Vũ nghĩ, quả nhiên nàng vẫn quá ngây thơ rồi.

      Tỷ tỷ đưa tới cho nàng chén canh có độc!
      Last edited: 5/9/16
      Hale205, TrâuKisaragiYue thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 41: Bỗng nhiên Mạnh Hoài Cẩn lại hy vọng Hoa Thanh Vũ vẫn hôn mê….

      Edit: mizuno_kc

      Beta: SONG TỬ


      Tính mạng của Hoa Thanh Vũ lại bị đe dọa.

      Lưu thái y kiểm tra chén canh kia, bên trong có hạc đỉnh hồng.

      Hoa Trảm Nghiên bị bắt vào ngục, bị nhốt ở mình ở chỗ khác, có người trông coi cẩn thận, chờ sau khi cứu được Hoa Thanh Vũ xử trí.

      Hình Nhạn Lai tức giận đến mức muốn Hoa Trảm Nghiên phải đền mạng, rút kiếm đòi giết người, bị Đại tướng quân ra lệnh cưỡng chế đứng ở phòng ngoài cho phép nhúc nhích.

      Hoa gia lão gia và phu nhân nhận được tin tức vội vã chạy tới tiểu trúc Ngưng Huy. Trong lúc nhất thời toàn bộ Hoa gia loạn thành đoàn.

      Hoa Thanh Vũ chỉ cảm thấy bản thân rất may mắn. Số mệnh nhiều lần nhầm lẫn nên nàng mới có cơ hội sống đời này!

      Nàng hôn mê nằm ở giường, láng máng nghe thấy hình như bên ngoài vì chuyện của nàng mà ầm ỹ. Nàng khó chịu muốn chết lại lên lời, biết xảy ra chuyện gì. Mọi người ồn ào như vậy có phải vì nàng sắp chết ?

      Hoa Thanh Vũ thực sợ hãi. Đúng lúc này bỗng nhiên nàng có cảm giác có người cầm tay nàng, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Đại tướng quân ở trước mặt.

      Giờ phút này, rốt cục Hoa Thanh Vũ cũng còn sợ hãi nữa.

      “Tiểu Hoa, cần sợ hãi. Lưu thái y châm cứu để bức độc ra cho nàng. Chén canh kia nàng mới uống ngụm thôi, chắc chắn có việc gì, chắc chắn có việc gì đâu.”

      Mạnh Hoài Cẩn ngồi ở bên giường ôm lấy đầu Hoa Thanh Vũ, gắt gao nắm tay nàng, gấp đến độ hốc mắt đều đỏ. Hoa Thanh Vũ muốn mở miệng an ủi Đại tướng quân vài câu lại phát bản thân mình ngay cả việc chuyện cũng rất khó khăn. Dần dần, chỉ việc mở miệng chuyện cũng khó khăn mà ngay cả hô hấp cũng dần suy yếu.

      “Nàng cần phải gì hết. Nàng cần phải gì cả, chỉ cần mở to mắt nhìn mình ta là đủ. Trầm Ký Ngôn đưa Địch Tam Thủy đến ngay thôi, bọn họ chỉ chậm hơn ta chút, nhưng rất nhanh tới đây thôi. Chờ bọn họ tới đây rồi nàng sao hết. Địch Tam Thủy giỏi nhất là giải độc, chờ đến đây nàng cần phải lo lắng. Cho nên nàng được nhắm mắt, hãy nhìn ta đây này!”

      Hoa Thanh Vũ cảm thấy giống như có lửa đốt trong người, thiêu cháy cả lục phủ ngũ tạng. Mí mắt cũng muốn sụp xuống, chỉ muốn ngủ giấc dài, vì chỉ có lúc ngủ nàng mới thấy đau đớn nữa.

      “Nhìn ta, được nhắm mắt ! Hoa Thanh Vũ!”

      Nhưng Đại tướng quân lại muốn nàng phải nhìn . Đại tướng quân tốt với nàng như vậy, lời của nàng rất muốn nghe theo. Cho nên Hoa Thanh Vũ cố gắng mở to mắt, nhìn thấy Đại tướng quân phong trần mệt mỏi nhưng vẫn tuấn bức người.

      ràng là vẻ mặt mệt mỏi, tiều tụy, mà sao vẫn còn đẹp trai như vậy?

      Quả nhiên vẫn nên thích .

      “Đừng nhắm mắt! Đừng nhắm mắt!” Mạnh Hoài Cẩn ở bên tai Hoa Thanh Vũ .

      Hoa Thanh Vũ cảm thấy Đại tướng quân là ồn ào muốn chết.

      Nàng đâu có nhắm mắt, còn kêu la cái gì chứ. Hơn nữa vốn dĩ nàng trúng độc rất khổ sở, lại còn bị bắt phải nhìn khuôn mặt đẹp trai khiến người khác muốn khóc của . là, có ai đáng thương hơn nàng mà!

      Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy cơ thể của Hoa Thanh Vũ càng ngày càng lạnh, giống như cho dù tay có nắm chặt như thế nào cũng thể giữ lại được mạng của Tiểu Hoa.

      Đúng lúc này Mạnh Hoài Cẩn nhìn thấy Tiểu Hoa hé miệng, giống như chuyện. lập tức cúi đầu, chỉ nghe thấy Hoa Thanh Vũ dùng hơi thở mong manh thếu thào : “Đau… Đau…”

      “Ta biết, ta biết.” Mạnh Hoài Cẩn kích động nhìn về phía Lưu thái y, kêu lên: “Nàng nàng đau, nàng đau!”

      Thời khắc này rốt cục Hoa Thanh Vũ cũng hiểu được lý do tại sao Tử Điệp luôn trợn mắt với Đại tướng quân. rất dài dòng!

      Hơn nữa nàng kêu đau là vì Đại tướng quân nắm chặt lấy tay nàng.

      Vừa rồi Hoa Thanh Vũ cảm thấy xương cốt của mình giống như bị bẻ gãy vậy!

      Ngay lúc Hoa Thanh Vũ cảm thấy tay mình sắp bị đại tướng quân làm cho đứt lìa ra rồi, bỗng nhiên bên ngoài phòng truyền đến giọng sang sảng cứu nàng khỏi lúc nguy cấp…

      “Gấp cái gì mà gấp, thần y ta đây bôn ba mệt nhọc, đợi ta đổi áo quần sạch rồi vào ngay. Ôi chao ôi chao, ngươi đừng có kéo ta. Quần áo của ta mà bị rách ngươi đền nổi đâu. Đừng tưởng rằng ngươi là Vương gia giỏi, ta cho ngươi biết quần áo này của ta hoàng đế cũng có để mặc đâu. Ôi chao ôi chao, ngươi được kéo ta nữa mà.”

      Lưu thái y cần nghĩ cũng biết sư huynh của lão đến đây. Địch Tam Thủy này hơn ba mươi tuổi rồi nhưng đức hạnh của chút cũng chưa thay đổi.

      Mọi người đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy người ăn mặc trang điểm xinh đẹp giống như công tử thế gia bị đẩy mạnh trong phòng. Vẻ ngoài của rất tuấn tú, nhìn ra tuổi, đứng thất tha thất thểu. vừa mới đứng vững chút lập tức rút cây quạt từ sau lưng, ra vẻ tiêu sái, vừa phe phẩy vào vừa giọng than thở: “Ôi chao ôi, Vương gia ngài rất giỏi nha. Ta nào có thấy sắp xếp tỳ nữ ở hai bên rắc cánh hoa cho ta như ngài đâu. ràng là Vương gia chuyện giữ lời, tức chết ta rồi.”

      Địch Tam Thủy vừa than thở, vừa chậm rãi vào bên trong. Nhìn thấy như vậy Mạnh Hoài Cẩn tức giận muốn điên rồi. bỏ tay Hoa Thanh Vũ ra, đứng dậy chạy tới bắt lấy cổ áo Địch Tam Thủy kéo đến bên giường.

      Địch Tam Thủy bị Đại tướng quân kéo vào trong, còn kịp chào hỏi Hoa lão gia, Hoa phu nhân ngồi đợi ở phòng ngoài.

      Hoa lão gia và Hoa phu nhân nhìn thấy Địch Tam Thủy đều kinh ngạc, biểu tình cực kỳ mất tự nhiên quay đầu nhìn thoáng qua nhau. Hình Nhạn Lai nhìn thấy cảnh này cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng tại cũng có tâm trạng để truy vấn, cùng Cửu Vương gia theo Địch Tam Thủy vào buồng trong.

      Mạnh Hoài Cẩn kéo Địch Tam Thủy đến trước giường bệnh của Hoa Thanh Vũ, Trầm Ký Ngôn cũng lập tức theo vào sau. Trầm Ký Ngôn nhìn thoáng qua Hoa Thanh Vũ nằm ở giường, vẫn chưa biết nàng trúng hạc đỉnh hồng, ngữ khí tốt hỏi Địch Tam Thủy: “ phải ông lúc chúng ta trở về nàng tỉnh rồi. Sao vẫn còn nằm giường thế kia?”

      “Ngài gấp cái gì mà gấp!” Địch Tam Thủy trừng mắt nhìn Trầm Ký Ngôn cái, cười tủm tỉm với Lưu thái y: “Tiểu Xuân Xuân, ngươi ngại để ta xem bệnh chứ?”

      Tiểu Xuân Xuân?

      Hoa Thanh Vũ từ từ khép lại hai mắt, trong lúc hấp hối nàng vẫn nhịn được mà nghĩ. Lưu thái y này thoạt nhìn có vẻ cổ hủ, ngờ lại có nhũ danh ẻo lả như vậy. là nhìn người thể nhìn tướng, quả nhiên trông mặt mà bắt hình dong chuẩn. Nếu nàng có thể tiếp tục sống sót, chắc chắn trông mặt mà bắt hình dong nữa.

      Địch Tam Thủy đến trước giường Hoa Thanh Vũ, cười tủm tỉm với Hoa Thanh Vũ vẫn hôn mê: “Tiểu muội muội, chúng ta lại gặp nhau.”

      Lại gặp nhau?

      Mọi người nghe thấy câu này đều hiểu ra sao. Hoa Thanh Vũ biết Địch Tam Thủy từ khi nào thế?

      “Nàng là bị trúng hạc đỉnh hồng. Là ai ngoan độc muốn nàng chết được thế này?” Địch Tam Thủy quay đầu nhìn ra gian ngoài, thở dài tiếng rồi vươn tay về phía Trầm Ký Ngôn : “Đưa cho ta.”

      “Đưa cái gì?”

      Địch Tam Thủy nhăn nhăn mi : “Lúc đường ngươi cầm bọc thuốc của ta còn gì! Lấy đến đây nhanh lên!”

      Đời này Trầm Ký Ngôn chưa từng bị ai quát mắng bao giờ. Nhưng vì Tiểu Hoa, đành phải nhịn xuống, cởi bọc thuốc người đưa cho Địch Tam Thủy.

      Địch Tam Thủy cầm lấy bọc thuốc hoa quả kia, thâm tình sờ sờ, sau đó nhanh chóng mở ra cầm lấy vài loại dược liệu bên trong, bỏ vào miệng nhai nhai mấy cái liền nhét vào miệng Hoa Thanh Vũ.

      Thấy Hoa Thanh Vũ nuốt dược xuống, Địch Tam Thủy mới sai Tử Điệp mang chén nước ấm đút vào miệng Hoa Thanh Vũ. Cho nàng uống hết chén nước, Địch Tam Thủy đưa ngón trỏ và ngón giữa vào miệng Hoa Thanh Vũ, dùng sức ấn cho đến khi Hoa Thanh Vũ nhắm mắt cũng bắt đầu nôn ra nước màu đen

      Mọi người nhìn thấy Hoa Thanh Vũ ói ra như vậy đều rất đau lòng. Đợi Hoa Thanh Vũ nôn ra sạch , Địch Tam Thủy lại để cho Tử Điệp tiếp tục bón cho nàng, uống nước rồi lại nôn mửa, lặp lặp lại cho đến khi Hoa Thanh Vũ nôn ra nước màu đen nhạt dần. Cuối cùng chỉ nôn ra nước mới dừng lại.

      Ông ta lại sai người lấy bốn năm quả trứng gà, lấy lòng trắng trứng đút vào miệng Hoa Thanh Vũ. Cuối cùng đút thảo dược cho nàng ăn, sau đó lại chậm rãi ép nàng nuốt xuống.

      Làm xong hết thảy Địch Tam Thủy vỗ vỗ tay, cười tủm tỉm : “Đại công cáo thành, tại ta có thể thay quần áo rồi chứ? Bản thần y vì chạy tới đây, ba ngày thay quần áo rồi.”

      Ở đây ngoại trừ Lưu thái y, những người khác đều có chút hoài nghi nhìn Địch Tam Thủy.

      Hình Nhạn Lai trực tiếp chất vấn ông ta điều nghi ngờ của bản thân.

      “Địch thần y, ngài giải độc xong rồi sao? Đây chính là hạc đỉnh hồng đấy. Ngài chỉ cho uống chút nước, dùng mấy quả trứng, với chút thảo dược ai biết tên mà chữa xong rồi sao?”

      “Ngươi thấy nàng vừa mới nôn hết nước màu đen ra rồi sao? Hơn nữa phải ta dùng dược rồi sao, còn tốt cái gì nữa?” Địch Tam Thủy khinh miệt liếc mắt nhìn Hình Nhạn Lai cái : “Đừng tưởng rằng cứ thần thần bí bí mới là tốt. Có thể trị hết bệnh đại phu mới là đại phu giỏi. Cái kiểu có hoa quả các ngươi thoạt nhìn cảm thấy rất lợi hại, nhưng trị hết bệnh cho bệnh nhân có ích lợi gì? Đồ tốt thực đều là những thứ đơn giản dễ hiểu, càng hoa lệ càng dễ dàng tàng ô nạp cấu*, hiểu chưa tiểu tử.”

      (*Tàng ô nạp cấu: Chất chứa dơ bẩn)

      Lại còn dạy dỗ ta nữa?

      Hình Nhạn Lai khỏi nhìn cái vị trang điểm xinh đẹp Địch Tam Thủy kia lần nữa, biết người này có hiểu “có hoa quả” nghĩa là gì . Ở đây còn có ai nhìn hoa lệ hơn sao?

      “Đau….”

      Lúc này Hoa Thanh Vũ nằm ở giường bỗng phát ra tiếng động.

      Mọi người lập tức xúm lại gần đó, khẩn trương nhìn Hoa Thanh Vũ. Chỉ thấy nàng chậm rãi mở mắt, khóc nức nở : “Đau, ta đau quá!”

      “Đau?” Mạnh Hoài Cẩn nóng nảy, trừng mắt nhìn Địch Tam Thủy : “ phải ngài giải hết độc rồi sao? Sao nàng ấy vẫn còn kêu đau?”

      phải ngài biện pháp đơn giản dễ hiểu kia có thể trị hết bệnh cho Tiểu Hoa sao?” Hình Nhạn Lai gấp gáp đến mức muốn liều mạng với Địch Tam Thủy.

      Trầm Ký Ngôn tuy rằng gì, nhưng tay đưa đến bên hông chuẩn bị rút kiếm ra.

      Địch Tam Thủy cũng choáng váng, ông ta nhìn thấy ba người kia chuẩn bị muốn đánh người, sợ tới mức ngã ngồi ở trước giường, vẻ mặt cầu xin : “Ta biết. giải hết độc rồi, sao lại còn đau? Tiểu muội muội ngươi đau ở đâu?”

      Hoa Thanh Vũ khóc nức nở, hơi thở mong manh, đứt quãng :“Tay…tay đau.”

      Tay?

      Địch Tam Thủy lập tức cầm lấy tay Hoa Thanh Vũ xem, chỉ thấy năm ngón tay đều tím tái. Nhìn kỹ lại, hốc mắt Địch thần y khỏi đỏ lên, lắc đầu giận dữ : “Là ai độc ác như vậy, muốn chặt đứt xương cốt bàn tay của ngươi sao?”

      Nghe thấy thế mọi người mới thở phào hơi. Thỉ ra phải là sống được nữa.

      cho ta biết, là ai muốn chặt đứt tay của nàng!” Mạnh Hoài Cẩn hùng hổ : “Ta làm thịt người đó!”

      “Có người lại dám nhân lúc ta ở đây mà hạ thủ với muội.” Trầm Ký Ngôn trầm : “Nếu để bổn vương điều tra ra được là ai, ta lấy mạng của cho xem.”

      “Chuyện này có từ bao giờ?” Hình Nhạn Lai cũng nóng nảy, “Hằng ngày ta đều ở bên cạnh muội, sao lại biết chuyện này được. phải là nha đầu chết tiệt Hoa Trảm Nghiên kia làm đấy chứ?”

      Mọi người ngươi câu, ta câu hỏi.

      “Là huynh ấy.” Hoa Thanh Vũ ủy khuất nhìn Mạnh Hoài Cẩn : “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, vừa rồi huynh ghé vào giường của ta cầm lấy tay ta. Nhưng mà huynh lại dùng sức quá nhiều nên mới… cho nên mới có vết bầm như thế.”

      biết vì sao, bỗng nhiên Mạnh Hoài Cẩn lại hy vọng Hoa Thanh Vũ vẫn hôn mê, có lẽ như vậy mới là tốt nhất.
      TrâuKisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :