1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ đại ] Thiên hạ vô nhị - Lão Thạch Đầu ( Hoàn - 57c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      CHƯƠNG 22

      Edit: mizuno_kc

      Beta: Song Tử (lttu156)


      Vừa ra khỏi tửu lâu, chỉ thấy cách đó xa, Mạnh đại tướng quân thân quần áo đầu tóc rối bù mắng mỏ Tử Điệp.

      “Tại sao ngươi lại để cho nàng mất? phải ta dặn ngươi phải trông nom nàng cẩn thận rồi sao? Tại sao ngươi có thể vì cãi nhau với tên Trạng nguyên kia mà quên mất nàng ấy chứ? Nàng ấy bỏ mình, ngộ nhỡ trong lòng nghĩ quẩn biết làm sao?”

      Tử Điệp nhịn được than thở: "Hoa nương phải là người yếu đuối như vậy, nghĩ quẩn trong lòng vì chuyện đó mà tự sát đâu."

      "Ai tự sát?" Mạnh Hoài Cẩn tức giận đến giơ chân: "Ta sợ nàng nghĩ ngợi lung tung trong lòng, nhất thời mềm lòng, theo cái tên Thổ Bao ca ca kia mất luôn phải làm sao bây giờ.”

      Tử Điệp sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra, đúng là có khả năng này. Mạnh Hoài Cẩn thực là bị tức chết rồi. vất vả mới thoát khỏi đám tiểu thư kia, quần áo tóc tai bị người khác lôi kéo tả tơi, cả người chật vật. Nào ngờ đâu vừa ra khỏi cửa lại nghe gã sai vặt Hoa Thanh Vũ theo cửu Vương gia mất rồi.

      Nha đầu kia lại cứ như vậy theo tên đàn ông khác. Hơn nữa còn vào lúc và nàng hẹn hò, làm sao có thể tức giận đây?

      "Ta vẫn ở đây mà, ta có nghĩ ngợi lung tung gì cả."

      Mạnh Hoài Cẩn và Tử Điệp đều giật mình, vừa quay đầu nhìn sang bên cạnh thấy, tiểu nương mặc áo xanh nghiêng đầu nhìn bọn họ. Nha đầu chết tiệt này phải Hoa Thanh Vũ còn ai vào đây nữa?

      Mạnh Hoài Cẩn vẫn còn nổi nóng, nhìn thấy Hoa Thanh Vũ lập tức bước nhanh về phía nàng, lớn tiếng chất vấn nàng:

      "Tại sao nàng tiếng nào chạy theo Trầm Ký Ngôn? Có biết ta lo lắng ?"

      Hoa Thanh Vũ đuối lý, cúi đầu vẻ mặt đáng thương :

      "Xin lỗi ngài. Nhưng ta là Vương gia, bảo ta theo , ta cũng thể ."

      ra cái tên Trầm Ký Ngôn kia dùng thân phận Vương gia để ép nàng.

      Hừ..

      Mạnh Hoài Cẩn hừ lạnh tiếng, còn tức giận như vừa rồi nữa .

      "Đừng tưởng rằng chuyện hôm nay ta bỏ qua như thế. Ta hỏi nàng, vì sao hôm nay nàng tặng hoa cho ta? Lại còn tặng cho cái tên Trạng nguyên xấu xí kia. Chẳng phải nàng hứa tặng cho ta sao?

      Nghe Mạnh Hoài Cẩn hỏi như vậy, trong lòng Hoa Thanh Vũ lại có cảm giác khó chịu như ban nãy. Nàng nghiêng đầu bĩu môi :

      " có nhiều nương tặng hoa cho ngài như vậy rồi, sao ngài còn muốn hoa của ta. Ngài cũng thiếu hoa."

      Lời này là có ý gì? Mạnh Hoài Cẩn ngẩn ngơ, thầm nghĩ đến khả năng.

      Ha ha ha ha ha ha ha ha!

      Mạnh Hoài Cẩn cất tiếng cười to 100 lần ở trong lòng. Tiểu Hoa chắc chắn là ăn dấm chua của rồi. ra nàng tặng hoa cho Trạng nguyên lang là có lý do. Nàng ghen vì nhận được nhiều hoa của các nương, cho nên mới cố ý tặng hoa của mình cho nam nhân xấu xí khác, để chọc tức đây mà.

      "Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái, ngài cười cái gì vậy?"

      Mạnh Hoài Cẩn bất tri bất giác vô thức nở nụ cười, nhớ tới bản thân vẫn còn tức giận với Hoa Thanh Vũ, lập tức lại lạnh mặt, :

      "Chúng ta còn chưa có xong đâu. Lát nữa về phủ ta tính tiếp với nàng."

      Nghe Mạnh đại tướng quân như vậy, Hoa Thanh Vũ lập tức ủ rũ, chỉ đành quay sang mím miệng đáng thương với Tử Điệp, sau đó cùng nàng ngoan ngoãn theo Mạnh Hoài Cẩn về phủ.

      " chậm như vậy làm gì?" Mạnh Hoài Cẩn quay đầu trừng mắt với Hoa Thanh Vũ cái rồi : " bên cạnh ta đây này!"

      "Vâng."

      Hoa Thanh Vũ ngoan ngoãn tới bên người Mạnh Hoài Cẩn, thấy Mạnh Hoài Cẩn vẫn nhìn về phía trước, nét mặt cực kỳ mất tự nhiên :

      "Hôm nay những lời của tên Trạng nguyên lang kia , nàng cần để ý. Nàng xấu, ta vẫn luôn cảm thấy nàng rất dễ nhìn."

      Động tác của Hoa Thanh Vũ hơi chậm lại, cảm thấy dòng nước ấm áp chảy vào trong tim nàng. Nàng chăm chú nhìn Mạnh Hoài Cẩn, có chút nghẹn ngào :

      "Đại tướng quân, ngài là người tốt với ta nhất thế giới này!"

      Nghe Hoa Thanh Vũ như vậy Mạnh Hoài Cẩn lại đắc ý đầy mình, cao hứng :

      "Chuyện đó là tất nhiên, ta là người tốt mà! Ta cho nàng biết, từ nay về sau nàng cần quan tâm người khác về mình như thế nào, chỉ cần nghe lời của Bản tướng quân là đủ rồi! Bản tướng quân là ai nào? Bản tướng quân ta đây là đệ nhất mĩ nam kinh thành! Đệ nhất mĩ nam kinh thành nàng hiểu ? Đối tượng theo đuổi của hàng ngàn đấy nhé! Ta giỏi giang, lợi hại như vậy, nàng tin lời của ta , lại tin tưởng người khác sao? Cho nên mới , thể tin tưởng lời của người khác. Ta.."

      Tử Điệp yên lặng theo phía sau hai người, nghe Đại tướng quân nhà mình nề hà phiền phức lải nhải chuyện với Hoa nương, nàng cũng tâm tình của chính mình. Vốn dĩ nàng đồng tình với Hoa nương từ tận đáy lòng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt sùng bái và cảm động của Hoa Thanh Vũ nhìn đại tướng quân; lại nhìn bộ dạng mũi hếch lên tận trời của Đại tướng quân nhà mình, bỗng hiên nàng thể đồng tình với Hoa nương được nữa.

      Tử Điệp cảm thấy hai người kia là ngốc.

      Hai người mau mau ở cùng chỗ .

      Ta chịu đựng đủ ngốc nghếch của hai người rồi.

      Sau Đại Hội Bách Hoa Mạnh Hoài Cẩn tổng kết hai lần sắp xếp hẹn hò chút. Mặc dù tự cảm thấy rất hài lòng, nhưng thực tế chuyện của và Tiểu Hoa từ đó tới giờ chưa có gì phát triển. Hoa Thanh Vũ đối với vẫn giống như trước đây. những lộ ra ánh mắt si mê giống như các nương khác thích , thỉnh thoảng còn có thể ghét bỏ .

      "Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài đừng đưa mặt lại gần ta như thế có được ? Ta cảm thấy rất khó chịu."

      Ngoài cảm giác khó chịu ra Mạnh Hoài Cẩn còn cảm thấy bản thân có chút thất bại. Lần trước dẫn theo Tiểu Hoa đến tham gia Đại Hội Bách Hoa, gián tiếp giúp Hoa Thanh Vũ và Trầm Ký Ngôn xóa bỏ hiểu lầm trước kia. Da mặt Trầm Ký Ngôn lại dày, dù có việc hay có việc vẫn tới phủ tướng quân chơi. Mặc dù Mạnh Hoài Cẩn cố ý giấu Hoa Thanh Vũ , Trầm Ký Ngôn cũng quan tâm, cứ ngồi ở nơi nào đó trong phủ đối mặt với . Cứ như vậy vài lần, Mạnh Hoài Cẩn chịu nổi nữa. Hơn nữa cũng thể cứ từ chối Vương gia người ta mãi, đành phải để cho gặp Hoa Thanh Vũ lần.

      Thế nhưng cái tên Cửu Vương gia biết xấu hổ kia được gặp Hoa Thanh Vũ rồi lại còn dẫn nàng ra ngoài chơi. Vốn dĩ khi hai người ở trong tầm mắt còn chịu nổi, bây giờ còn đến chỗ biết. Càng làm cho Mạnh Hoài Cẩn tức giận là, chuyện ra ngoài dạo chơi là do Tiểu Hoa đề nghị. Ngoại trừ rất tức giận Mạnh Hoài Cẩn còn cảm thấy bản thân mình thất bại"

      "Đại tướng quân, Hoa nương vẫn chưa về, ngài có muốn dùng bữa trước ?" Tử Điệp hỏi dò.

      " cần!"

      Mạnh Hoài Cẩn chỉ nghĩ đến việc Hoa Thanh Vũ đến giờ hẹn mã vẫn chưa trở về, cả người đứng ngồi yên.

      phải trước bữa tối trở về sao?

      Chẳng lẽ bị Trầm Ký Ngôn lừa gạt trốn rồi sao?

      Tên Cửu Vương gia kia giỏi nhất là nịnh hót, Mạnh Hoài Cẩn vẫn luôn cảm thấy thủ đoạn của rất lợi hại. Hôm nay Tiểu Hoa muội tử rơi vào trong tay , có khi nào giấu nàng , sau đó bao giờ cho mình được gặp lại nàng nữa. Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy bản thân bị các loại ảo tưởng tra tấn đến điên rồi. vỗ cái bàn cái, cầm kiếm của mình lên lập tức lao ra khỏi phủ tướng quân, là muốn tìm Hoa Thanh Vũ, mọi người quả thực là muốn kéo cũng kéo lại được.

      ..
      "Thổ Bao ca ca, bây giờ còn sớm nữa, ta phải về."

      "Muội vội trở về như thế làm gì?" Trầm Ký Ngôn xoa xoa đầu Hoa Thanh Vũ : "Ta dẫn muội dùng bữa tối xong rồi trở về, được ?"

      " được, ta đồng ý với Mạnh đại tướng quân rồi, trước bữa tối nhất định phải trở về." Hoa Thanh Vũ có chút sốt ruột: "Nếu trở về chắc chắn tức giận."

      Lại là cái tên đại tướng quân kia! Trầm Ký Ngôn mặt tươi cười thâm trầm, hỏi:

      "Muội bắt đầu chuyển tới phủ Mạnh tướng quân từ bao giờ?"

      "Từ ba tháng trước." Hoa Thanh Vũ đắc ý dào dạt : "Làm nha hoàn bên người Mạnh đại công tử. Hàng tháng còn được trả bạc nữa."

      ở tướng quân phủ lâu như vậy rồi? Trầm Ký Ngôn trầm mi :

      "Muội phải là con thứ hai của Hoa gia sao? Tại sao muội phải làm nha hoàn? Mạnh Hoài Cẩn cũng phải là người biết nặng , biết thân phận của muội, vì sao còn để cho muội làm loại chuyện này?

      " trách Mạnh đại tướng quân được, huynh cần tức giận với ." Hoa Thanh Vũ vội vàng thay Mạnh Hoài Cẩn giải thích: " phải ta đào hôn sao, hành lý cũng đánh mất, lại còn thiếu bạc Mạnh đại công tử. tốt bụng giữ ta ở lại, cho ta làm nha hoàn trong phủ của , vừa có nơi để sống lại còn có thể trả nợ."

      Trầm Ký Ngôn nghe Hoa Thanh Vũ như vậy bỗng nhiên nở nụ cười: “ ra là thế.”

      Hoa Thanh Vũ nhìn Trầm Ký Ngôn, cảm thấy nụ cười của có chút kỳ quái.

      "Nếu trả hết bạc rồi sao?"

      Hoa Thanh Vũ nghĩ nghĩ rồi :

      "Theo lý mà trả hết tiền rồi tự nhiên ."

      Trầm Ký Ngôn vừa cười, vừa hỏi Hoa Thanh Vũ:

      "Nếu Thổ Bao ca ca đưa bạc cho muội trả nợ sao?"

      "Chẳng phải như thế cũng giống nhau cả sao. Việc ta thiếu tiền của huynh với việc ta thiếu tiền Đại tướng quân có gì khác nhau?"

      Trầm Ký Ngôn cảm thấy Tiểu Hoa có chút hơi ràng, bất đắc dĩ hỏi:

      "Ta cần muội trả tiền. Đây là ta tự nguyện giúp muội trả nợ được sao?"

      "Vì sao huynh phải trả nợ giúp ta?" Có ý gì?

      "Bởi vì ta muốn muội làm nha hoàn, muốn muội chịu khổ. Nếu như muội có chỗ để cứ đến phủ của ta, ta chăm sóc cho muội, chúng ta sống cùng nhau, được ?"

      Hoa Thanh Vũ hề nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt ràng.

      " được, ta thể ăn uống trả tiền cho huynh."

      Trầm Ký Ngôn nghĩ, đích thực là Hoa Thanh Vũ có tính muốn lợi dụng người khác.

      "Vậy muội đến chỗ ta, ta vẫn để cho muội làm việc. Nếu cũng là nha hoàn, bằng làm cho Thổ Bao ca ca, có phải ?"

      Hoa Thanh Vũ lui ra phía sau từng bước, bắt đầu nhìn Trầm Ký Ngôn từ xuống dưới, tự hỏi chuyện này có thể tin được . Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, Thổ Bao ca ca có gương mặt xấu xí mà trước kia nàng từng thích nhất, bây giờ trưởng thành lại đẹp đến nỗi nàng đành lòng nhìn thẳng. Hoa Thanh Vũ cúi đầu nhìn đôi giầy thêu hoa của mình, cảm thấy Thổ Bao ca ca có chút khác lạ.

      Trầm Ký Ngôn lại nghĩ bản thân làm cho Hoa Thanh Vũ ngượng ngùng, cười dịu dàng, dắt tay nàng, :

      "Muội theo ta, cần ở lại Mạnh gia làm nha hoàn nữa. Muội thiếu Mạnh Hoài Cẩn bao nhiêu bạc, ta giúp muội trả hết."

      Hoa Thanh Vũ sợ tới mức lập tức kéo Trầm Ký Ngôn lại, lắc lắc đầu :

      "Hay là thôi . Ta làm nha hoàn của Mạnh đại tướng quân rồi từ từ trả tiền còn nợ cho là tốt nhất."

      "Tại sao? Muội thích làm nha hoàn của à?"

      "Bởi vì…" Hoa Thanh Vũ tìm lý do để : "Bởi vì làm nha hoàn tốt. Có ăn có uống lại còn được chơi. Hơn nữa ta làm nha hoàn cũng chẳng còn nơi để nán lại, ở phủ tướng quân ta còn có thể kiếm được bạc nữa."

      "Vậy muội đến phủ của ta, phải cũng giống nhau cả sao."

      Hoa Thanh Vũ ngẫm nghĩ, vẫn lắc đầu : “Mới vẫn bằng quen nha, ta ở phủ tướng quân tốt lắm.”

      Nghe vậy Trầm Ký Ngôn có chút bất mãn, :

      "Ta quen biết với muội từ trước. Dù sao muội và Mạnh Hoài Cẩn cũng mới quen biết nhau được mấy tháng mà thôi. Muội phải quen thuộc với ta hơn chứ."

      "Nhưng chúng ta mới quen biết được tháng, bỗng nhiên huynh lại biến mất. về thời gian, ta quen biết với Mạnh tướng quân còn lâu hơn. Hơn nữa.. Hơn nữa."

      "Hơn nữa cái gì?"

      Tuy rằng ở ngoài mặt Trầm Ký Ngôn vẫn là dáng vẻ gió xuân phơi phới như trước, nhưng trong lòng có chút lo lắng rầu rĩ, để cho Hoa Thanh Vũ có cơ hội trốn tránh, gắt gao nhìn thẳng buộc nàng phải trả lời. Hoa Thanh Vũ cũng biết gì nữa, dù sao nàng cũng nghĩ đến việc rời khỏi phủ tướng quân. Nàng cảm thấy vẫn nên tìm lý do để . Nếu lý do thích hợp, ngay cả chính bản thân nàng cũng phục. Nếu ngay cả bản thân mình cũng thuyết phục được đáng sợ!

      Hoa Thanh Vũ trái lo phải nghĩ, dùng hết sức bình sinh để nghĩ, vẫn nghĩ ra được lý do hợp tình hợp lý. Nàng vốn cực kỳ ưa những người đẹp mắt, bây giờ nhìn đại tướng quân lại có cảm giác thích đó, chắc chắn là do nàng nhìn quen mắt rồi. vất vả mới nhìn quen khuôn mặt của Mạnh Hoài Cẩn, nàng muốn lãng phí thời gian để thích ứng với gương mặt xinh đẹp khác nữa.

      Đúng! Chính là nguyên nhân này. Nghĩ đến đây, Hoa Thanh Vũ vô cùng cao hứng ngẩng đầu, nhìn về phía Trầm Ký Ngôn cười tủm tỉm :

      "Hơn nữa, ta cảm thấy ta quen nhìn thấy khuôn mặt của Mạnh đại công tử rồi."

      "Muội đến phủ của ta là vì muội thích diện mạo của ?" Trầm Ký Ngôn thể tin hỏi.

      Tuy Hoa Thanh Vũ thích diện mạo của bọn họ, nhưng nếu nhất định bắt nàng phải chọn người nàng vẫn chọn Mạnh Hoài Cẩn. Dù sao nhìn quen, còn cảm thấy đẹp mắt nữa.

      "Dạ, đúng vậy." Hoa Thanh Vũ quyết đoán .

      xong nàng hoàn toàn để ý đến Trầm Ký Ngôn sững sờ tại chỗ vì bị đả kích, nhìn sắc trời :

      "Muội phải về rồi. Ra ngoài lâu như vậy rồi, nếu trở về, Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm nhất định giận ta. Thổ Bao ca ca, ta về đây, lần sau lại tìm huynh chơi tiếp nhé."

      Hoa Thanh Vũ nhanh chóng bỏ chạy, cũng quay đầu lại. Chỉ để lại mình Trầm Ký Ngôn đứng ở ven đường, sững sờ nhìn bóng dáng nàng dần dần biến mất. Trầm Ký Ngôn nhịn được vươn tay sờ mặt mình, tự hỏi năm năm trước nốt sẹo do bị lên đậu đến giờ còn chưa mờ hết sao? ràng mờ hết rồi cơ mà. Vậy rốt cuộc kém Mạnh Hoài Cẩn ở chỗ nào? Nếu như có chỗ nào khác bằng Mạnh Hoài Cẩn Trầm Ký Ngôn còn có thể cố gắng phen. Nhưng tại Tiểu Hoa muội tử lại ghét bỏ diện mạo của , ngay cả gian để cố gắng cũng có. Lần đầu tiên trong đời, Trầm Ký Ngôn cảm thấy bản thân mình lại bất lực đến thế.

      lâu sau, chuyện này trở thành tin tức mới nhất được đồn đại ở kinh thành. Người ta , từng nhìn thấy bóng lưng Cửu Vương gia mình đứng lặng ở bên đường hiu quạnh, ngươi mới biết được cái gì gọi là “tan nát cõi lòng”. Quả thực vào ngày hôm đó, lần đầu tiên trong đời Trầm Ký Ngôn cảm nhận được trái tim thiếu niên sâu trong thân thể của mình bị người ta tổn thương sâu sắc đến mức nào.
      Last edited by a moderator: 22/8/16
      Hale205, KisaragiYueTôm Thỏ thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 23

      Edit: mizuno_kc

      Beta: Song Tử (lttu156)


      Mạnh Hoài Cẩn để ý đến lời khuyên can của mọi người, kiên quyết muốn tìm Hoa Thanh Vũ. Chỉ có điều, khi tới cửa mới nhớ ra, hề biết họ đâu.

      “Buổi trưa Hoa nương và Cửu Vương gia hướng nào?” Mạnh Hoài Cẩn thở phì phì hỏi thị vệ canh cửa.

      “Bẩm đại tướng quân, thuộc hạ..” Thị vệ nuốt nước miếng :“Thuộc hạ biết ạ.”

      “Sao lại biết?”

      Mạnh Hoài Cẩn đầy bụng tức giận mà có chỗ bùng phát, bắt đầu hùng hổ dạy dỗ thị vệ. Tên thị vệ im lặng hồi lâu dám hé răng.
      Cuối cùng chờ tới khi Mạnh đại tướng quân lải nhải xong rồi, lúc này thị vệ mới giọng than thở: “Lúc Hoa nương phải phiên thuộc hạ trực ban nên thuộc hạ mới biết ạ.”

      Trong chớp mắt, bầu khí xung quanh phủ tướng quân trở nên yên tĩnh. Từ gã sai vặt theo đến bọn thị vệ canh cửa đều dám hé răng. Mọi người ngay cả hít thở mạnh cũng dám, bởi vì ánh mắt của Đại tướng quân là quá đáng sợ.

      Mạnh Hoài Cẩn trừng mắt nhìn tên thị vệ kia hồi lâu, cuối cùng đành nuốt cơn nghẹn trong lòng lại. có chút xấu hổ khụ khụ hai tiếng, sau đó mặt đổi sắc vỗ vỗ bả vai thị vệ : “Rất xin lỗi, ta trách lầm ngươi. Có điều lần sau ngươi phải giải thích sớm chút, đừng có chờ tới khi ta dạy dỗ xong, khiến ta xấu hổ.”

      Ngài còn chưa cho thuộc hạ cơ hội để mà! Thị vệ kêu thảm trong lòng.

      “Các ngươi còn nhìn cái gì?” Mạnh Hoài Cẩn quát gã sai vặt đứng xem náo nhiệt ở bên cạnh: “Còn mau chuẩn bị ngựa cho Bản tướng quân.”

      “Tướng quân, ngài muốn tìm Hoa nương?” Lão quản gia lo lắng chạy vội theo nhắc nhở Mạnh Hoài Cẩn: “ nương ấy cùng với Vương gia, ngài lỗ mãng chạy tìm như vậy hay đâu.”

      “Có gì mà được? Trời tối rồi mà nàng ấy còn chưa trở về, nhất định bị cái tên Cửu Vương gia lòng dạ nham hiểm kia dụ dỗ chạy trốn rồi.”

      “Ta hề chạy trốn cùng Thổ Bao ca ca. Chỉ có nương hư hỏng mới cùng người khác chạy trốn, ta là nữ tử đàng hoàng nhé.”

      Mạnh Hoài Cẩn sửng sốt, quay đầu lại thấy tiểu nương mặc áo xanh đứng dưới bậc cửa, tay cầm chuỗi mứt quả mất hứng nhìn .
      Nha đầu kia phải là Hoa Thanh Vũ người mà nhớ nhung suốt cả ngày hôm nay sao?

      Mạnh Hoài Cẩn lúc tức giận, nhìn thấy Hoa Thanh Vũ lập tức bước nhanh về phía nàng, lớn tiếng chất vấn: “ phải dặn nàng trước bữa tối nhất định phải trở về sao? Sao bây giờ mới về?”

      ra cũng có muộn lắm,” Lão quản gia cùng chứng kiến ,“Mới có lúc thôi ạ.”

      Mạnh Hoài Cẩn quay đầu trừng mắt nhìn lão quản gia cái : “Ngươi là quản gia mà lo chuẩn bị bữa tối, còn đứng ở cửa làm gì?”

      Lão quản gia kinh ngạc, đành ngượng ngùng quay trở về chuẩn bị bữa tối .Quên , chuyện vợ chồng son nhà người ta lão già như quan tâm làm cái gì.

      Hoa Thanh Vũ thấy lão quản gia vì mình mà bị mắng, tự biết đuối lý, cúi đầu đáng thương : “Ta vẫn nhớ kỹ là phải về đúng giờ, nhưng mà..”

      Mạnh Hoài Cẩn nhìn Hoa Thanh Vũ chăm chăm hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

      Hoa Thanh Vũ vặn tay cúi đầu nhăn nhó, có chút ngượng ngùng : “Lúc ta về đến cửa chợt nhớ ra hôm nay Thổ Bao ca ca dẫn ta ăn mứt quả ở phía bắc thành. Ta cảm thấy mứt quả này ngon hơn tất cả những mứt quả mà ta từng ăn trước đây, nên muốn mua xâu mang về cho ngài nếm thử. Vốn ta vẫn nghĩ có thể về đúng giờ, nhưng hình như vẫn muộn chút.”

      Mạnh Hoài Cẩn ngây người, nhìn Hoa Thanh Vũ đưa mứt quả tới trước mặt cũng hề động đậy .

      “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm.” Hoa Thanh Vũ giơ mứt quả trước mặt Mạnh Hoài Cẩn lắc lắc mấy cái, ngượng ngùng hỏi: “Ngài đừng giận ta nhé?”

      Mạnh Hoài Cẩn gì, cúi đầu cắn miếng mứt quả tay Hoa Thanh Vũ. Hoa Thanh Vũ ngượng ngùng nhanh chóng thu tay, lại bị Mạnh Hoài Cẩn giữ lấy.

      “Làm gì thế, phải mua cho ta ăn sao? Bây giờ nàng thu lại là có ý gì?”

      Hoa Thanh Vũ chán nản, sao lại thành ra là nàng đúng rồi? Nàng thở phì phì giơ tay ra : “Vậy ngài nhanh cầm lấy rồi tự ăn .”

      Nhưng nàng vừa dứt lời, Đại tướng quân lại cúi đầu cắn thêm miếng mứt quả tay nàng.

      “Ngài có tay à?”

      “Ta có tay chứ.” Mạnh Hoài Cẩn lập tức vươn hai tay ra bắt lấy cái tay còn lại của Hoa Thanh Vũ, cười tủm tỉm : “Nhưng tại hai tay của ta đều bận rồi.”

      “Ngài!”

      “Ngài cái gì mà ngài.” Mạnh Hoài Cẩn nhìn về phía xâu mứt quả kia bĩu môi : “Mua cho ta chính là của ta. Còn mau đút cho ta ăn, chưa ăn hết nàng đừng hòng được vào.”

      Hoa Thanh Vũ có cách nào với Đại tướng quân kiêu ngạo này, đành phải đỏ mặt đưa tay qua.

      Cuối cùng bầu khí lạnh như băng phía trước phủ Tướng quân cũng biến mất. Ngay cả bọn thị vệ chung quanh cửa cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của Đại tướng quân bỗng nhiên thay đổi trở nên vui vẻ, bởi vì nụ cười rực rỡ gương mặt bung nở như những bông hoa.

      Chỉ có điều, tâm trạng của bọn thị vệ lại tốt chút nào.

      Van cầu các ngài vào nhà rồi hãy buồn nôn như thế được !

      “Được rồi, ăn xong rồi. Bây giờ có thể vào chưa.”

      “Tất nhiên. Nàng chơi ở bên ngoài cả ngày chắc là rất đói bụng. Quản gia cũng chuẩn bị xong bữa tối rồi. Ta dặn phòng bếp làm món nàng thích ăn nhất, chúng ta cùng nhau vào thôi.”

      Mạnh Hoài Cẩn kéo Hoa Thanh Vũ chuẩn bị vào trong phủ, chợt phát ra chuyện mà vừa rồi để ý tới.

      Nếu nhớ lầm, lúc Hoa Thanh Vũ ra cửa hề mặc bộ quần áo này...

      Sao bỗng nhiên nàng lại mặc bộ váy này? Nàng với Cửu Vương gia làm gì rồi?

      Mạnh Hoài Cẩn lại đen mặt lần nữa.

      xảy ra chuyện gì người nàng hả? Sao phải thay quần áo?”

      Hoa Thanh Vũ nhận ra giọng của Mạnh Hoài Cẩn tốt, vẻ mặt hưng phấn : “Đây là quần áo Thổ Bao tặng cho ta. Huynh ấy tới cửa hàng mua quần áo, sau đó người ta tặng huynh ấy bộ trang phục của nữ nhân. Thổ Bao ca ca trang phục của nữ nhân huynh ấy dùng được, nên đòi tiền ta. Hì hì, ngài xem có phải ta rất may mắn .”

      ra là thế!

      Tên Trầm Ký Ngôn này, lại dám giở thủ đoạn đùa giỡn, dối Hoa Thanh Vũ là được tặng, ra sắp xếp từ trước rồi?

      Tuy rằng Mạnh Hoài Cẩn thở phào nhõm, lại vẫn có chút mất hứng : “Nàng nhận đồ của người khác tặng làm gì. Nàng muốn quần áo mới chẳng lẽ ta cho nàng mua sao?”

      Thấy bộ dáng Mạnh Hoài Cẩn tức giận, Hoa Thanh Vũ sửng sốt. Có điều nàng rất nhanh hiểu được chính mình sai ở chỗ nào.

      Xong đời, nàng lại phạm sai lầm rồi .

      “Thực xin lỗi.”

      Nhanh như vậy biết sai rồi? Mạnh Hoài Cẩn có chút nghi ngờ.

      “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài đúng. Ta nên vô duyên vô cớ nhận đồ của người khác, mặc dù là tặng cũng được. Ta trả lại cho huynh ấy.”

      “Ừ, đúng rồi, thiếu quần áo ta mua cho nàng!” Mạnh Hoài Cẩn vừa lòng, vô cùng cao hứng : “Còn có lúc trước dặn thợ may đưa vải tới, lát nữa dùng bữa tối xong ta mang tới phòng cho nàng.”

      được!” Hoa Thanh Vũ nhanh chóng xua tay, : “Đồ kia ngài cần cho ta .”

      “Sao lại được?”

      “Bởi vì ta nên vô duyên vô cớ nhận đồ của ngài, Thổ Bao ca ca thể nhận, Đại tướng quân cũng thể nhận. Ngài đối xử với ta tốt lắm rồi, ta thể lại nhận lễ vật của ngài, ta cũng có gì để trả cho ngài.”

      Trong nháy mắt, Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy mình tự làm tự chịu.

      “Về sau nàng cũng muốn ta tặng đồ cho nàng nữa ư?”

      Hoa Thanh Vũ chút do dự gật đầu.

      “Hoa Thanh Vũ, nàng hãy nghe cho kỹ. Đồ của người khác nàng thể nhận, nhưng đồ của ta tặng nàng có thể nhận. Về sau đồ của nàng đều do ta mua cho, biết ?”

      Hoa Thanh Vũ nhanh chóng lắc đầu, khoát tay : “ được, ta thể vô duyên vô cớ nhận đồ ngài tặng. Đó là chuyện chỉ nương hư hỏng mới làm.”

      “Sao lại vô duyên vô cớ, phải chúng ta hẹn hò sao? Khi hẹn hò nữ nhân nhận đồ nam nhân tặng là chuyện tất nhiên .”

      “Vậy sao?”

      “Đúng vậy!” Mạnh Hoài Cẩn mặt đỏ tim loạn dối: “Hẹn hò với người mình thích, giống với người khác. Đương nhiên, nữ nhân nhận đồ nam nhân tặng xong, cũng đáp lễ.”

      vậy chăng? Sao ta chưa bao giờ nghe qua?”

      “Nàng hẹn hò với nam nhân khác bao giờ chưa?”

      Hoa Thanh Vũ lắc đầu.

      Mạnh Hoài Cẩn nhướng mày cười : “Vậy nên nàng mới biết, sao ta có thể gạt nàng chứ?”

      “Thế lúc hẹn hò nữ nhân cần tặng gì cho nam nhân sao?”

      “Khi ấy nữ nhân chỉ cần hôn nam nhân cái là đủ rồi.”

      Bà nội nó!
      Thị vệ cạnh cửa nghe nổi nữa. Đại tướng quân của bọn họ sao có thể làm như vậy, dám lừa gạt nương đàng hoàng nhà người ta?

      Vô sỉ!

      Hẹn hò là phải hôn sao? Hoa Thanh Vũ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng Mạnh đại công tử tốt với nàng như vậy, chắc lừa nàng đâu.

      “Đây là chúng ta hẹn hò sao?”

      “Sao nàng lại quên thế? Nàng với ta nam quả nữ cùng ở chung chỗ lâu như vậy, phải hẹn hò là cái gì?”

      ra là nam quả nữ cùng đứng ở chỗ lâu là hẹn hò. Vậy vừa rồi phải nàng và Thổ Bao cũng hẹn hò sao ?

      “Vậy ta phải hôn ngài cái sao? Phải hôn hai má sao?”

      Mạnh Hoài Cẩn gật gật đầu, thực được mưu liền tươi cười :“Phải, hôn , cần khách khí.”

      Tuy rằng Hoa Thanh Vũ vẫn cảm thấy có chỗ đúng, nhưng nếu Mạnh Hoài Cẩn , hẳn là đúng như vậy.

      “Vậy được rồi, ta hôn.”

      Vì thế Hoa Thanh Vũ kiễng mũi chân tiến đến trước mặt Mạnh Hoài Cẩn, in lại nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

      “Như vậy được chưa?” Hoa Thanh Vũ hỏi.

      Mạnh Hoài Cẩn chuyện, chỉ ngơ ngác nhìn nàng.

      Được rồi, xem ra như vậy là được rồi.

      Hoa Thanh Vũ cười tủm tỉm lui về, : “Hì hì, Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài bị choáng váng sao? Hơn nữa mặt của ngài là đỏ nha.”

      Bi choáng váng còn có tên thị vệ đứng ở bên cạnh. Bà nội nó! chiêu này quả có tác dụng. ra bây giờ nương tốt đều bị lừa như vậy.
      Lát nữa cũng muốn dùng chiêu này tán tỉnh Mộng Điệp!

      Mạnh Hoài Cẩn đúng là choáng váng.

      Lúc trước chỉ nghĩ, nếu Tiểu Hoa chủ động thân mật với cảm giác hẳn là rất tuyệt. Nhưng thể ngờ, cảm giác lại tuyệt đến như vậy!
      Giống như bay lên trời vậy!

      Hoa Thanh Vũ cảm thấy Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm nhà nàng choáng váng, nề hà bèn dắt tay , : “Mạnh đại công tử, ta dắt ngài vào nhà nhé.”

      Mạnh Hoài Cẩn vừa mới cảm thấy mình như bay lên trời, bây giờ Tiểu Hoa lại còn chủ động nắm tay . Thế mới biết, cái gì gọi là “Thiên ngoại hữu thiên”*.

      (*Thiên ngoại hữu thiên, Nhân ngoại hữu nhân: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người hay có người khác hay hơn. Tương đương với câu tục ngữ "vỏ quít dày có móng tay nhọn" hoặc "cao nhân đắc hữu cao nhân trị".)

      Chỉ có điều, có lẽ bởi vì quá hưng phấn chưa kịp phục hồi tinh thần, khiến cho Mạnh đại tướng quân oai hùng của chúng ta nghe câu cuối cùng của Hoa Thanh Vũ.

      Hoa Thanh Vũ là: “Lần sau khi gặp Thổ Bao ca ca nhất định phải nhớ hôn cái.”
      Last edited by a moderator: 22/8/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      CHƯƠNG 24

      Edit: Song Tử


      Vào tháng tư hàng năm kinh thành có hai việc lớn, đầu tháng Đại Hội Bách Hoa kết thúc, còn kiện khác là giải thi đấu Mã cầu* lập tức được cử hành.

      *Mã cầu ( hay còn gọi là polo )

      [​IMG]

      Thi đấu Mã cầu giống Đại Hội Bách Hoa, về cơ bản Đại Hội Bách Hoa là nhân sĩ kinh thành tự tiêu khiển, mà thi đấu Mã cầu là thể hưng thịnh của đất nước, các tỉnh cử đội ngũ của mình đến kinh thành thi đấu.

      Mạnh Hoài Cẩn làm đội trưởng đội Mã cầu, quyết định mở tiệc trong nhà chiêu đãi đội viên của mình trước trận đấu chính thức, khích lệ sĩ khí của tất cả mọi người. Nhưng sau khi mời các vị công tử trong đội bóng, lại có bằng hữu khác hỏi vì sao mời bọn họ? Sau khi mời các bằng hữu, các thân hữu lại tới hỏi vì sao quên mất bọn họ chứ?

      Vì thế cuối cùng Mạnh Hoài Cẩn gần như mời hết bạn bè, vốn chỉ có mười cầu thủ lập tức biến thành yến hội long trọng! Người ta hỏi Mạnh Hoài Cẩn vì sao lại mở tiệc chiêu đãi mọi người, bỗng chốc Mạnh Hoài Cẩn trả lời được..

      Bởi vì chính cũng biết tại sao mình lại mở bữa tiệc này!

      Ghét nhất là bị người khác móc nối quan hệ !

      Rất nhanh đến ngày Mạnh Hoài Cẩn mở tiệc đãi khách, trong phủ Tướng quân ngoại trừ Đại tướng quân và Hoa Thanh Vũ, ở bên ngoài mọi người đều bận rộn.

      “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ta cần phải làm cái gì sao? Ta là nha hoàn thiếp thân của ngài mà? Ngài cũng cần ta hầu hạ sao?”

      cần! Bây giờ nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở trong phòng của ta là đủ rồi, cần phải đâu hết. Hôm nay mẫu thân và tỷ tỷ của nàng cũng đến, nàng muốn bị bọn họ phát chứ?”

      Mạnh Hoài Cẩn dùng người nhà họ Hoa để hù dọa Hoa Thanh Vũ, nhưng trong lòng biết, nguyên nhân quan trọng nhất muốn Hoa Thanh Vũ ở trong phòng, là vì muốn nàng gặp Trầm Ký Ngôn!

      Hoa Thanh Vũ cũng dám ra ngoài, mạnh mẽ lắc đầu : “Ta muốn bị phát , ta ở trong phòng cũng đâu hết.”
      Mạnh Hoài Cẩn được như ý cười : “Ừ, ngoan, lát nữa cho nàng ăn ngon.”

      “Hoài Cẩn huynh! Huynh còn ở trong phòng làm cái gì, mau nhìn ra nhìn xem ta cầm vật gì mới lạ cho huynh nè.” Trong viện truyền đến giọng có chút quen tai của nam nhân.

      “Diêu Cảnh Hành?” Mạnh Hoài Cẩn nghi hoặc lẩm bẩm.

      Buổi tối mới đãi khách, sao bây giờ người này tới rồi?

      Nhưng mà nếu là Diêu Cảnh Hành cũng sao cả, Mạnh Hoài Cẩn kéo tay Hoa Thanh Vũ : “, trước tiên nhìn xem Diêu huynh mang vật gì mới lạ tới, trước tiệc tối cho nàng tham gia náo nhiệt!”

      Nghe vậy Hoa Thanh Vũ kích động gật đầu, lập tức chủ động kéo Mạnh Hoài Cẩn đẩy cửa ra ngoài.

      Mạnh Hoài Cẩn thấy Hoa Thanh Vũ chủ động kéo tay mình khỏi vui mừng, nhưng khi nhìn thấy hai người đứng trong viện, rốt cục còn tâm trạng vui mừng, bởi vì ngoại trừ Diêu Cảnh Hành còn có vị khách mời mà đến -- Trầm Ký Ngôn.

      Tại sao lại là hồn tan Trầm Ký Ngôn chứ!

      “Ta tình cờ gặp Cửu Vương gia, nên mời cùng đến đây.” Diêu Cảnh Hành .

      Ai cho ngươi gọi đến!

      Mạnh Hoài Cẩn hung hăng trừng mắt nhìn Diêu Cảnh Hành cái, Diêu Cảnh Hành bị trừng mắt hiểu gì cả .

      “Cửu Vương gia, sao sớm như vậy tới rồi? Buổi tối yến hội mới bắt đầu mà.”

      Trầm Ký Ngôn làm sao có thể biết Mạnh Hoài Cẩn nghĩ cái gì, cũng quanh co lòng vòng, thẳng: “Ta tới sớm là vì muốn gặp muội tử của ta.”

      “Muội tử của ngươi?” Diêu Cảnh Hành kinh ngạc vạn phần hỏi: “Công chúa ở phủ Tướng quân sao? Là vị công chúa ấy?”

      “Người ta phải là công chúa, ta tới Tiểu Hoa muội tử của ta.” xong Trầm Ký Ngôn hề cố kỵ đưa mắt nhìn Hoa Thanh Vũ, ánh mắt nhu hòa kia hận thể chảy ra nước.

      ra chuyện là như vậy, Diêu Cảnh Hành lập tức hiểu vì sao vừa nãy Mạnh Hoài Cẩn lại trừng mình, hóa ra là bởi vì dẫn tình địch của người ta đến đây.

      Mạnh Hoài Cẩn lạnh lùng nhìn cửu Vương gia, nếu Trầm Ký Ngôn phải là Vương gia, chỉ sợ Mạnh Hoài Cẩn sớm nhịn được đuổi Trầm Ký Ngôn ra ngoài.

      Nhưng hết lần này tới lần khác Trầm Ký Ngôn lại trực tiếp như vậy, thẳng là ta đến tìm Tiểu Hoa ngược lại khiến cho Mạnh Hoài Cẩn có biện pháp!

      Nếu là lý do khác còn có thể dấu Hoa Thanh Vũ cho Trầm Ký Ngôn thấy, nhưng mà ta lại trực tiếp là tìm đến Tiểu Hoa, Mạnh Hoài Cẩn cũng thể nhét Tiểu Hoa trở về phòng được!

      Người kia quả nhiên là đối thủ của , hơn nữa nhìn dáng vẻ này của Trầm Ký Ngôn, giống như là hận thể dán mắt lên người Hoa Thanh Vũ.

      Trầm Ký Ngôn căn bản hề quan tâm đến ánh mắt như dao găm của Mạnh Hoài Cẩn, ta chỉ chuyên chú nhìn Hoa Thanh Vũ, chuẩn bị với nàng những điều tốt đẹp.

      Trước đó vài ngày, nàng diện mạo của ta kém hơn Mạnh Hoài Cẩn, quả thực đả kích ta phen, khiến cho tâm trạng của ta trong khoảng thời gian này vô cùng sa sút, mãi đến hôm nay ta mới có dũng khí đến phủ Tướng quân tìm nàng.

      Nhưng mà Trầm Ký Ngôn cũng hiểu được, mặc dù Hoa Thanh Vũ chê bộ dạng của ta đẹp bằng Mạnh Hoài Cẩn cũng sao, bởi vì chuyện này cũng phải có cách!

      ta vẫn muốn tranh thủ lấy lòng nàng, nếu cuối cùng vẫn thành công, cũng vẫn có biện pháp giải quyết .

      Cùng lắm phá hủy gương mặt của Mạnh Hoài Cẩn là được!

      Hoa Thanh Vũ nhận ra sóng ngầm bắt đầu khởi động ở đây, người hiểu được tình hình ra chỉ có Diêu Cảnh Hành mà thôi.

      Tình huống tại là hai nam tranh nữ, nhưng mà rất ràng Hoài Cẩn huynh vẫn chiếm thượng phong, vừa rồi Tiểu Hoa kéo tay Mạnh Hoài Cẩn ra ngoài là có thể nhìn thấy được. Về phần thần đồng Hình Nhạn Lai nhà ta.. Người này hoàn toàn hiểu được tình huống, còn ngu ngốc cho rằng đây chỉ là vấn đề tranh giành người bạn.

      mức độ nào đó, Hình Nhạn Lai và Tiểu Hoa nhà Hoài Cẩn huynh đúng là giống nhau như đúc..

      “Đúng rồi! Vì bị các ngươi ngắt lời, thiếu chút nữa quên, Hoài Cẩn huynh, ngươi xem ta mang vật gì mới tới nè!” xong Diêu Cảnh Hành lập tức lấy ra vật gì đó to bằng bàn tay hình như rất quý giá: “Hoa nương cũng đến nhìn !”

      Hoa Thanh Vũ lập tức bị vật trong tay Diêu Cảnh Hành hấp dẫn .

      Thừa dịp Hoa Thanh Vũ bị Diêu Cảnh Hành hấp dẫn, Mạnh Hoài Cẩn chuyển hướng Trầm Ký Ngôn : “Cửu Vương gia, bằng chúng ta đến thư phòng ngồi trước, đứng ở trong sân này trông có vẻ ta tiếp đón được chu toàn.”

      Mạnh Hoài Cẩn thầm nghĩ nhanh chóng đưa Trầm Ký Ngôn , làm cho rời khỏi tầm mắt của Hoa Thanh Vũ!

      Chỉ tiếc Trầm Ký Ngôn đồng ý.

      sao, ở trước mặt Thanh Vũ muội muội ta còn là Vương gia nữa, Mạnh huynh cần đa lễ .”

      Nghe vậy Diêu Cảnh Hành ngẩng đầu lên, ra ta thích Cửu Vương gia này là vì cảm thấy Trầm Ký Ngôn rất đoan chính, tại còn dáng vẻ của Vương gia, dĩ nhiên là Trầm Ký Ngôn rất lòng.

      Trong bốn người chỉ có mình Hoa Thanh Vũ là biết chuyện gì xảy ra, cũng chỉ có nàng vẫn như trước chú tâm vào chuyện lúc nãy -- Diêu Cảnh Hành mang đến vật mới lạ!

      “Diêu công tử, ngươi cầm cái này cho Đại tướng quân nhìn là vì muốn tặng nó cho Đại tướng quân sao?” Hoa Thanh Vũ trông mong hỏi.

      “Ai ta muốn tặng cái này cho Đại tướng quân nhà ngươi?” Diêu Cảnh Hành biết Mạnh Hoài Cẩn quan tâm nhất là làm đẹp, vẫn muốn tìm chiếc gương bằng ngọc lưu ly*, đắc ý : “Ta cho xem, là vì muốn ghen tỵ mà thôi.”


      Hoa Thanh Vũ thoáng thất vọng bĩu môi, tiếng động thở dài.

      Kỳ Hoa Thanh Vũ rất thích chiếc gương lưu ly này, nàng nhớ hình như tỷ tỷ cũng có cái, chẳng qua là sáng như cái này, cũng đẹp bằng.
      Nếu Diêu Cảnh Hành có thể tặng cái này cho Đại tướng quân, nàng có thể thường xuyên lấy ra nhìn .

      Trầm Ký Ngôn vẫn ở bên quan sát Hoa Thanh Vũ, liếc mắt cái nhìn ra tâm tư của nàng, vội hỏi : “Muội thích sao? Nếu muội thích ngày mai ta sai người mang đến cho muội, đúng lúc trong phủ của ta cũng có chiếc gương lưu ly, còn lớn hơn so với cái này!”

      Hoa Thanh Vũ lắc đầu, chút do dự cự tuyệt : “Ta cần.”

      “Vì sao?” Trầm Ký Ngôn có chút bi thương, vội vàng hỏi: “ phải muội rất muốn sao? Tại sao ta tặng lại chịu chứ?”

      Đúng là rất muốn, nhưng lại thể muốn.

      Đại tướng quân dạy nàng, cầm của cái gì nàng phải hôn cái, đáng..

      Quần áo lần trước vẫn còn đây, sao có thể lại muốn đồ khác của ?

      “Thổ Bao, huynh lại đây chút.” Hoa Thanh Vũ vẫy tay với Trầm Ký Ngôn .

      Chuyện xảy ra tiếp theo phát triển ra ngoài dự đoán của mọi người, cho dù bình tĩnh như Diêu Cảnh Hành cũng nhịn được mở to hai mắt nhìn.

      Chỉ thấy Trầm Ký Ngôn mới vừa đứng trước mặt Hoa Thanh Vũ, Tiểu Hoa lập tức nhón mũi chân, nhàng hôn cái lên mặt .

      Trầm Ký Ngôn trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoa Thanh Vũ, lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.

      Tiểu Hoa vừa mới hôn !

      Hoa Thanh Vũ hề nhận ra bầu khí quỷ dị, nàng chỉ cảm thấy cảm giác hôn Thổ Bao là lạ, giống khi hôn Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm.

      Nhưng mà Đại tướng quân như vậy, chắc là sai!

      Cho nên Hoa Thanh Vũ cười tủm tỉm nhìn về phía Mạnh Hoài Cẩn, giống như tranh công : “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ta làm được đúng ?”

      Mới vừa nhìn thấy cảnh tượng Tiểu Hoa hôn Trầm Ký Ngôn, gương mặt Mạnh Hoài Cẩn xanh biếc như tàu lá chuối, nha đầu kia lại dám hôn nam nhân khác ở trước mặt bao người, lại thêm lần nữa mở tiệm bán nón xanh cho !

      Nhưng bây giờ nhìn thấy Hoa Thanh Vũ cười híp mắt tranh công với mình, mới biết mình sai ở đâu ..

      Hoàn toàn là do tự làm tự chịu, mua dây buộc mình, hại người hại mình!

      Cái này gọi là thiên tác nghiệt bất khả vị*, tự làm bậy thể sống!

      *Thiên tác nghiệt bất khả vị: Nghĩa là giời làm tai vạ còn tu tỉnh để mà tránh được, nếu mình gây ra tai vạ mình làm mình chịu, chẳng có thể trốn tránh mà thoát chết được.
      Last edited by a moderator: 22/8/16
      Hale205KisaragiYue thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      CHƯƠNG 25

      Edit: Song Tử (lttu156)
      Beta: Ốc Bảo Bảo


      "Cửu vương gia, Diêu huynh, ta còn có số việc phải xử lý, xin các vị đến thư phòng chờ ta, thất lễ rồi." xong cũng sợ đắc tội với Cửu vương gia mà kéo tay Hoa Thanh Vũ bỏ , nổi giận đùng đùng : "Hoa Thanh Vũ, nàng theo ta tới đây."

      "Đợi !" Thẩm Ký Ngôn kéo tay khác của Hoa Thanh Vũ để cho nàng : "Mạnh tướng quân, Bổn vương còn có lời muốn với Hoa nương đây."

      Mạnh Hoài Cẩn xoay người nhìn thẳng Thẩm Ký Ngôn, vẫn nắm tay Hoa Thanh Vũ tay, hề có ý muốn buông tay.

      Diêu Cảnh Hành đứng bên bên cạnh, biết thể ngăn được Mạnh Hoài Cẩn, bàn tay đổ mồ hôi lạnh, người này biết mình và Cửu vương gia tới cướp người sao?

      "Buông nàng ra." Thẩm Ký Ngôn sắc mặt trầm .

      Ánh mắt Mạnh Hoài Cẩn vẫn trầm tĩnh như nước, khí thế giảm đáp: "Từ khi nào mà Bổn tướng quân muốn dạy dỗ nha hoàn của mình mà còn cần Vương gia nhúng tay thế?"

      Lúc này, Diêu Cảnh Hành đứng bên cạnh chỉ hận thể cho mình hai bạt tai!

      Vừa rồi gọi Vương gia cùng để làm chi chứ!

      "Cửu vương gia, Mạnh tướng quân, ta thấy..."

      "Ta chuyện với ngươi!" Mạnh Hoài Cẩn và Thẩm Ký Ngôn đồng thời lên tiếng với Diêu Cảnh Hành.

      Giờ phút này Diêu Cảnh Hành chỉ muốn biến mất ngay lập tức!

      Ngươi đúng là miệng thối mà! phải việc của ngươi!

      Hoa Thanh Vũ vẫn có chút mơ hồ với tình huống tại, nàng chỉ biết hai cái cánh tay của nàng rất đau!

      " Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài có thể buông ta ra ?"

      Nghe thấy Hoa Thanh Vũ như vậy, Mạnh Hoài Cẩn nổi giận đùng đùng, nhìn chằm chằm nàng : "Tại sao nàng bảo buông tay!"

      Hoa Thanh Vũ kinh ngạc, mím miệng với Thẩm Ký Ngôn: "Thổ Bao ca ca, huynh có thể buông tay ta ra..."

      " thể." Thẩm Ký Ngôn dứt khoát cự tuyệt.

      Hoa Thanh Vũ hận thể khóc trận lớn, nàng đắc tội với người nào mà gặp phải chuyện này chứ? Nàng lập tức nhìn về phía Diêu Cảnh Hành cầu cứu, nhưng Diêu Cảnh hành lại nhanh chóng trốn tránh ánh mắt của nàng, ngẩng đầu hết sức chăm chú nhìn trời.

      " bằng để cho Tiểu Hoa muội tử tự mình lựa chọn muốn với ai, được ?" giọng vang lên đúng lúc.

      Hoa Thanh Vũ kích động quay đầu lại nhìn, Mạnh Hoài Cẩn và Thẩm Ký Ngôn tức giận quay đầu lại nhìn, mà Diêu Cảnh Hành được giúp đỡ vui mừng quay đầu lại nhìn —— chẳng biết Hình Nhạn Lai xuất ở trong sân từ lúc nào phe phẩy cây quạt.

      "Ngươi đừng có xen vào việc của người khác?" Mạnh Hoài Cẩn trừng mắt .

      Mặc dù Thẩm Ký Ngôn chuyện, nhưng ánh mắt khi nhìn Hình Nhạn Lai cũng rất khủng bố.

      Ngược lại Hình Nhạn Lai vô cùng thờ ơ, chẳng hề để ý : "Các ngươi kéo đến khi nào mới xong? Hừ, các ngươi đau lòng Tiểu Hoa, ta nhưng đau lòng muốn chết! thấy nàng bị các ngươi túm đến đau sao?"

      Lúc này Mạnh Hoài Cẩn mới chú ý tới vẻ mặt đau đến dữ tợn của Hoa Thanh Vũ, lập tức thả tay, vội vàng rất xin lỗi với nàng.

      Thấy Mạnh Hoài Cẩn buông tay, Thẩm Ký Ngôn cũng buông lỏng tay.

      Diêu Cảnh Hành đứng bên cạnh cũng thở phào nhỏm : "Bây giờ Hoa nương hãy chọn người mà mình muốn cùng!"

      "Ta với !" Hoa Thanh Vũ hề do dự giây, vừa xong lập tức nhào vào người đó.

      Mọi người kinh hãi, nhất là Diêu Cảnh Hành! .

      Bởi vì Hoa Thanh Vũ bổ nhào vào người , nắm chặt cánh tay của , chịu buông tay!

      Khi thấy ánh mắt oán hận của ba người kia, Diêu Cảnh Hành hoàn hối hận khi tới phủ Tướng quân!

      Hoa Thanh Vũ kéo Diêu Cảnh Hành vào vườn hoa , lúc này mới buông tay. Ngẩng đầu lên nhìn Diêu Cảnh Hành mặt xanh tái, động tác cứng ngắc giống như người đầu gỗ...

      "Diêu công tử, ngươi làm sao vậy?" Hoa Thanh Vũ nghi ngờ hỏi: "Có phải ngươi cũng bị Đại tướng quân và Cửu vương gia làm hoảng sợ ?"

      Ta bị ngươi dọa sợ có! Trong lòng Diêu Cảnh Hành gào khóc.

      Nhìn gương mặt thảm thiết của Diêu Cảnh Hành, Hoa Thanh Vũ vỗ vỗ bờ vai của : "Ngươi đừng sợ, ta cảm thấy Đại tướng quân và Cửu vương gia chắc là bỗng nhiên nổi điên, chút là tốt rồi!"

      Diêu Cảnh Hành bất đắc dĩ nhìn Hoa Thanh Vũ, nức nở hỏi: "Hoa nương, ta có thể hỏi ngươi vấn đề được ?"

      "Có thể!"

      "Ngươi chọn ai cũng được, vì sao hết lần này tới lần khác lại chọn Diêu mỗ?"

      Bao nhiêu hận thù!

      Hoa Thanh Vũ đương nhiên đáp: "Bởi vì Đại tướng quân và Cửu vương gia thoạt nhìn cũng rất đáng sợ."

      "Vậy Hình Nhạn Lai sao?" Diêu Cảnh Hành hận thể khóc: "Vì sao ngươi chọn ! Vì sao lại kéo ta ! Cũng cho ta cơ hội giải thích với ba người bọn họ! Hoa nương, ngươi có nhìn thấy ánh mắt của ba người bọn họ nhìn ta ?"

      Lần đầu tiên Hoa Thanh Vũ nhìn thấy bạch y thắng tuyết Diêu Cảnh Hành Diêu công tử kích động như thế nên có chút sợ hãi, nhịn được lui về phía sau từng bước : "Diêu công tử, ngươi cũng điên rồi sao?"

      Xem ra bệnh điên cũng bị lây!

      Trong đầu Diêu Cảnh Hành xua được vẻ mặt của ba người kia lúc Hoa Thanh Vũ kéo mình , Mạnh tướng quân nhìn như muốn giết , Cửu vương gia nhìn như muốn giết , về phần hình Nhạn Lai...

      ta thoạt nhìn giống như chuẩn bị xấu với toàn bộ kinh thành!

      "Tại sao!" Diêu Cảnh Hành tới gần Hoa Thanh Vũ bước và : "Tại sao ngươi chọn Chiết Hoa mà lại chọn ta!"

      Nhìn gương mặt tức giận của Diêu Cảnh được gần trong gang tấc, hoa Thanh Vũ bị dọa sợ đến bật thốt lên: "Bởi vì ngươi là người khôi ngô nhất trong bốn người!"

      Nàng lựa chọn hoàn toàn theo bản năng, trực tiếp chọn Diêu Cảnh Hành ít tuấn nhất, chỉ đơn giản như vậy thôi!

      Diêu Cảnh hành sửng sốt, nhất thời hiểu được ý của Hoa Thanh Vũ.

      "Diêu công tử..." Hoa Thanh Vũ chọc chọc Diêu Cảnh Hành: "Hì hì, ngươi có thể cách ta xa chút ?"

      Lúc này Diêu Cảnh Hành mới ý thức được đứng gần đến nỗi sắp dán lên người Hoa Thanh Vũ rồi, định rời khỏi, nhưng khi còn chưa kịp đứng thẳng người lập tức nghe thấy cách đó xa truyền đến tiếng nóng nảy, ghen tỵ, phẫn hận thét chói tai...

      "A a a a a! Hồ ly tinh, cách xa Tiểu Tinh Tinh của ta ra!"

      Tiểu tinh tinh?

      Tiểu Tinh Tinh là ai?

      Hoa Thanh Vũ còn nghi hoặc, lại thấy gương mặt của Diêu Cảnh Hành bởi vì sợ hãi mà trở nên dữ tợn.

      Đợi chút, Tiểu tinh tinh lẽ là Tiểu Hành?

      Vậy ai là hồ ly tinh?

      Hoa Thanh Vũ quay đầu nhìn về hướng phía phát ra thét chói tai, chỉ thấy núi giả nương xinh đẹp mặc áo đỏ quần đỏ hồng đỏ đứng, trong tay còn cầm cây roi dài, tức giận đến phát run...

      Hoa Thanh Vũ chợt nhớ tới những tin đồn trong kinh thành mà người kể chuyện từng tới…

      "Đây phải là Phan Sương Nhi chứ?" Hoa Thanh Vũ run rẩy hỏi.

      "Đúng..." Diêu Cảnh Hành run rẩy .

      Nghĩ đến những tin đồn Phan Sương Nhi nổi giận đuổi theo chém những người mến Diêu Cảnh Hành mà hai chân Hoa Thanh Vũ mềm nhũn, nàng nức nở hỏi: "Chúng ta làm sao bây giờ?"

      Diêu Cảnh Hành khẩn trương nuốt nước miếng cái, : "Ta khuyên ngươi lên chạy nhanh , ta chỉ có thể giúp ngươi ngăn cản được chút thôi, có sống được hay phải xem đôi chân của ngươi chạy như thế nào..."

      Diêu Cảnh Hành còn chưa hết lời, Hoa Thanh Vũ chạy vụt thấy bóng dáng

      "Nhanh..."

      Nhìn phương hướng Hoa Thanh Vũ biến mất, Diêu Cảnh Hành nghĩ đến nương áo hồng sau lưng mình, chấp nhận nhắm nghiền hai mắt...

      Đợi tới khi xoay người, đổi thành khuôn mặt dịu dàng.

      "Sương Nhi, ta và vị nương kia thực có chuyện gì, vừa rồi nàng thấy cũng là hiểu lầm, nàng phải tin ta..." Diêu Cảnh Hành giang hai tay trước ngực : " tin nàng tới ngửi , người ta chắc chắn có mùi son phấn của nương khác."

      Phan Sương Nhi sửng sốt, đây là lần đầu tiên Diêu Cảnh Hành dịu dàng với nàng như thế, mắt nàng đỏ lên, ném roi trong tay nhào tới ôm chặt lấy Diêu Cảnh Hành.

      Diêu Cảnh Hành cứng đờ cả người, sau đó vươn tay chậm rãi vỗ vỗ lưng Phan Sương Nhi.

      Mạnh Hoài Cẩn, Thẩm ký Ngôn, Hình Nhạn Lai! Nợ Lão Tử thiếu các ngươi, giờ phút này cũng trả sạch!

      Đời này Hoa Thanh Vũ chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, nàng cảm thấy nếu còn tiếp tục chạy nữa, nàng nhất định chết bất đắc kỳ tử, nhưng vừa nghĩ tới những tin đồn đáng sợ kia, Hoa Thanh Vũ dám dừng lại nữa!

      Nàng vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, thấy Phan Sương Nhi hề đuổi theo, lúc này mới chạy chậm lại, nhưng đúng lúc này nàng bỗng nhiên đụng phải người...

      "Rất xin lỗi!"

      Hoa Thanh Vũ thở hồng hộc dừng lại, vừa khom người há mồm thở dốc vừa xin lỗi người bị mình va phải, nhưng kỳ lạ là, người bị nàng đụng trúng vẫn nhúc nhích đứng ở nơi đó, tiếng nào.

      Hoa Thanh Vũ nghi hoặc chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người bị nàng đụng trúng, chỉ thấy giai nhân tuyệt đại phong hoa, Thiên Hạ Vô Song đứng ở trước mặt nàng...

      "Tỷ tỷ!"

      "Hoa Thanh Vũ!"

      Nhìn đôi mắt hạnh của tỷ tỷ bởi vì quá kinh ngạc mà trợn to mắt, Hoa Thanh Vũ biết nàng lại phải tiếp tục chạy...
      Last edited by a moderator: 22/8/16
      Hale205, KisaragiYueTôm Thỏ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 26:

      Edit: Song Tử (lttu156)

      Beta: Ốc Bảo Bảo


      Lần này Hoa Thanh Vũ là chạy như điên!

      Nàng nhớ tới lời dặn dò của Đại tướng quân, hôm nay tỷ tỷ cũng trở về, bảo nàng ở trong phòng được chạy loạn, tại sao nàng lại nhớ chứ?
      Hoa Thanh Vũ hối hận muốn chết, vừa hối hận vừa vô cùng áy náy với Đại tướng quân, nếu sớm nghe lời Đại tướng quân chắc chắn bị tỷ tỷ bắt tại trận!


      “Ai da!”

      Khi Hoa Thanh Vũ chạy đến chỗ ngã rẽ trước mặt lại đâm vào người, lần này nàng có may mắn như lần trước mà trẹo chân té ngã mặt đất!

      Hoa Thanh Vũ tuyệt vọng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy gương mặt hiền lành như Quan Thế Bồ Tát!

      “Đại tướng quân!”

      Mạnh Hoài Cẩn giận dữ tìm Hoa Thanh Vũ ở trong vườn cả nửa ngày cũng tthấy, kết quả đụng phải Diêu Cảnh Hành và Phan Sương Nhi, vừa hỏi mới biết được Hoa Thanh Vũ chạy đến núi giả.

      lập tức tiến vào núi giả, suy nghĩ nên trừng trị nàng như thế nào, ngờ lại bị nàng đụng phải!

      Thời điểm Mạnh Hoài Cẩn chuẩn bị phát giận, bỗng nhiên Hoa Thanh Vũ lại ôm lấy bắp đùi của , vẻ mặt đưa đám : “Đại tướng quân, lúc nãy ta gặp phải tỷ tỷ ở trong núi giả!”

      Nghe vậy Mạnh Hoài Cẩn cũng hoảng sợ, cũng biết bây giờ phải nhanh chóng giải quyết việc này, cũng so đo chuyện vừa rồi Hoa Thanh Vũ chọn Diêu Cảnh Hành nữa mà lập tức ôm ngang nàng lên chui ra khỏi núi giả chạy đến từ đường gần đó.

      Bên trong từ đường thờ phụng liệt tổ liệt tông Mạnh gia, bài vị của cha mẹ Mạnh Hoài Cẩn cũng ở bên trong.

      Ngoại trừ mùng và mười lăm hàng tháng bình thường từ đường này cũng có ai lui tới, mỗi ngày đúng giờ chỉ có hai người làm đến quét dọn, cho nên vô cũng yên tĩnh. Hơn nữa bài vị được đặt khắp phòng, tỏa ra khí u ám đau buồn đáng sợ.

      “Đại tướng quân, sao ngài lại đưa ta tới nơi này?” Hoa Thanh Vũ nơm nớp lo sợ hỏi.

      Mạnh Hoài Cẩn để Hoa Thanh Vũ xuống, đóng cửa từ đường : “Tỷ tỷ nàng nếu nhìn thấy nàng, chỉ sợ bây giờ cho người khắp nơi tìm nàng rồi, rất nhiều người làm trong phủ từng gặp nàng, tạm thời nàng ở trong này, chờ ta đối phó với dạ tiệc hôm nay xong, lại nghĩ biện pháp.”

      Hoa Thanh Vũ cảm thấy Mạnh đại công tử có lý nên ngoan ngoãn ngồi xuống đệm, khoát tay với : “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài trước , tại cũng sắp đến giờ khai tiệc rồi, khách nhân cũng đến rồi. mình ta ở trong này cũng sao.”

      Mạnh Hoài Cẩn xoay người muốn nhưng hình như nghĩ tới điều gì đó nên dừng bước.

      bỗng nhiên xoay người đến ngồi xổm xuống trước mặt Hoa Thanh Vũ, mặt lộ vẻ khó xử.

      “Làm sao vậy?”

      “Rất xin lỗi.” Mạnh Hoài Cẩn .

      Hoa Thanh Vũ sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, sao ngài lại xin lỗi với ta thế?”

      Lẽ nào nàng chọc mất hứng sao?

      “Có việc ta dối nàng.”

      Hoa Thanh Vũ ngây người, trong lòng giống như bị người ta bắn mũi tên, sửng sốt hồi lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

      Bởi vì ở trong lòng Hoa Thanh Vũ, Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm chắc chắn lừa nàng.

      Mọi người ai cũng có thể lừa gạt nàng, nhưng Đại tướng quân chắc chắn , nàng vẫn luôn nghĩ như thế .

      “Ngài gạt ta cái gì?” Hoa Thanh Vũ có chút bi thương hỏi.

      “Ta lừa nàng nụ hôn..”

      nụ hôn?”

      Mạnh Hoài Cẩn cúi đầu ngữ khí trầm thấp : “ phải cứ nam nữ cùng nhau ra ngoài được coi là hẹn hò, hẹn hò chân chính là hai bên đều có tình cảm với nhau , nếu chỉ có thể xem như chúng ta chơi mà thôi. Còn có chính là..”

      “Còn có?”

      “Còn có..” Mạnh Hoài Cẩn có chút ngượng ngùng : “Cũng có quy định nam tử tặng quà cho nữ tử, nữ tử phải hôn nam tử cái.. ra nàng có thể cần phải hôn ta, cũng cần phải hôn Cửu Vương gia .. Ta nghĩ cửu Vương gia chắc cũng vô cùng kinh ngạc, vì sao nàng bỗng nhiên lại hôn cái..”

      Cái gì!

      Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi!

      Hóa ra cần phải hôn, chắc Thổ Bao cảm thấy nàng chiếm tiện nghi của !

      Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi!

      Thổ Bao còn có Diêu Cảnh Hành, chắc chắn bọn họ đều cảm thấy nàng là nương đứng đắn!

      Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi!

      Chuyện này nếu cho người khác biết chắc chắn là có ai thèm lấy nàng!

      “Oa..” Hoa Thanh Vũ oa tiếng khóc lớn.

      “Nàng, nàng.. Nàng đừng khóc!” Mạnh Hoài Cẩn bối rối lau nước mắt cho Hoa Thanh Vũ.

      Ngược lại Hoa Thanh Vũ hề cảm kích, càng lúc càng tức giận liên tục đấm Mạnh Hoài Cẩn.

      “Ngươi hại chết ta, tại chắc chắn mọi người đều cho rằng ta là nương đứng đắn, có người nào đồng ý chơi với ta nữa. Nếu như tin đồn ta là nương cợt nhả truyền ra ngoài, chắc chắn có ai thèm lấy ta nữa, huhu..”

      Nếu có người nguyện ý chơi với nàng, có người nguyện ý cưới nàng tốt hơn, Mạnh Hoài Cẩn nghĩ.

      có ai muốn chơi với nàng, nàng yên tâm, cũng có ai cảm thấy nàng là nương đứng đắn, tin tưởng ta. Hơn nữa..”

      Mạnh Hoài Cẩn có chút ngượng ngùng : “Nếu nàng gả được, khẳng định có người nguyện ý cưới nàng..”

      có đâu!” Hoa Thanh Vũ khóc sướt mướt : “Chỉ có tên thiếu gia sắp chết ở nhà kia mới nguyện ý cưới ta, muốn ta xung hỉ! Ngay cả Trạng nguyên lang xấu như vậy cũng chê ta xấu! Chắc chắn có ai thèm lấy ta!”

      “Ta chê nàng xấu! Ta cưới nàng!” Mạnh Hoài Cẩn kêu lên.

      Lúc đó Hoa Thanh Vũ ngừng khóc, Mạnh Hoài Cẩn cũng sửng sốt..

      Đây là lần thứ Mạnh Hoài Cẩn kìm lòng nổi thốt ra những lời này .

      Nhưng khác với lần trước là, lúc này đây trong lòng Mạnh Hoài Cẩn hoài nghi chút nào.

      Vừa rồi, lúc kéo tay Hoa Thanh Vũ giằng co với Vương gia, biết rắng, rất thích Hoa Thanh Vũ, thậm chí nguyện ý vì nàng mà chống lại Cửu Vương gia.

      Khi đó Mạnh Hoài Cẩn nghĩ, cho dù có ngày Cửu Vương gia lên làm Hoàng thượng, dùng tính mạng của uy hiếp cũng nguyện ý buông tay Hoa Thanh Vũ.

      thích nàng, thích nương có diện mạo bình thường hơn nữa còn hề có cảm giác tồn tại này, thích muốn chết, thích đến nỗi muốn sống, thích đến nỗi nguyện ý vì nàng mà với đối nghịch khắp thiên hạ!

      “Ta tin ngài đâu, ngài gạt ta.” Hoa Thanh Vũ .

      Mạnh Hoài Cẩn tuyệt đối ngờ tới là đáp án này, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, đáp án này cũng tốt hơn so với câu ‘Có chết ta cũng gả cho ngài’…

      “Nàng hãy tin ta, ta có lừa nàng.”

      “Ta tin,” Hoa Thanh Vũ trừng mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn : “Ban đầu ta tin tưởng ngài như vậy, ngài cái gì ta cũng tin! Nhưng nhìn ngài ! Thế nhưng ngài lại gạt ta như vậy! Sau này ta bao giờ tin ngài nữa .”

      “Ta xin lỗi, nàng tha thứ cho ta .” Mạnh Hoài Cẩn sốt ruột : “ Sở dĩ ta lừa nàng là vì..”

      “Bởi vì sao?” Hoa Thanh Vũ thút tha thút thít hỏi: “Có phải bởi vì ta rất dễ lừa ?”

      phải!” Mạnh Hoài Cẩn cầm lấy tay Hoa Thanh Vũ bật thốt lên: “Ta lừa nàng là vì ta thích nàng!”

      “Ta thích nàng nên mới lừa nàng, nếu nàng cũng thích người nàng biết. Nhưng mà bây giờ ta biết sai rồi, biết nếu càng thích người lại càng thể lừa nàng ấy, nếu bản thân bị ăn quả đắng, biết vậy chẳng làm. Cho nên về sau ta bao giờ lừa nàng nữa, ta thề. Cho nên nàng tha thứ cho ta , tin ta thêm lần được ?”

      Rốt cuộc lần này Hoa Thanh Vũ ngừng khóc, nàng chắc mình có nghe hiểu hết lời của Mạnh Hoài Cẩn .

      “Thích?” Hoa Thanh Vũ chớp ha mắt, vô thức hỏi: “Ngài thích ta?”

      “Ừ.. Ta thích nàng.”

      Hoa Thanh Vũ vẫn là vẻ mặt khó hiểu, nhíu mày : “Nhưng thích là cái gì? Có phải là loại thích như các công tử tiểu thư trong tiểu thuyết ?”

      Mạnh Hoài Cẩn cười cười, nhìn chăm chú người trước mắt, ánh mắt như hồ nước mùa xuân.

      “Ta hiểu “thích” của các tiểu công tử tiểu thư trong tiểu thuyết truyền kỳ là cái gì, nhưng mà ta hiểu bản thân ta.”

      “Vậy “thích” của ngài là cái dạng gì?”

      “Là khi nhìn thấy nàng lập tức cảm thấy trái tim giống như đánh trống; nàng làm cái gì, cái gì ta cũng cảm thấy đặc biệt thú vị; Là khi thấy nàng cười, nàng khóc, nàng nhíu mày, nàng ngáp, chỉ cần nhìn thấy nàng ta lập tức cảm thấy vui vẻ. Người khác chuyện với nàng ta cảm thấy thoải mái, nàng cười với người khác cười ta tức giận, cho dù là cười với Mộng Điệp ta cũng tức giận; nàng càng tỏ ra mình ngu ngốc ta lại càng đau lòng nàng, nàng càng thể mình thông minh ta lại càng kiêu ngạo; Có đôi khi ta hận thể khiến cho toàn bộ người trong thiên hạ thấy nàng tốt như thế nào, có lúc lại hận muốn toàn bộ người trong thiên hạ được gặp nàng, chỉ có mình ta biết nàng tốt..” Mạnh Hoài Cẩn xong, cười khổ nhìn Hoa Thanh Vũ vẫn là vẻ mặt mê mang như trước hỏi: “Nàng hiểu vì sao, ta thích nàng chưa?”

      Hoa Thanh Vũ chút do dự lắc đầu : “Ngài quá dài ..”

      Mạnh Hoài Cẩn muốn sửa lại lời vừa nãy chút, cũng phải Hoa Thanh Vũ làm cái gì, cái gì cũng cảm thấy vô cùng thú vị, ví dụ như câu vừa nãy, cảm thấy thú vị chút nào!

      “Ôi..” Mạnh Hoài Cẩn thở dài hơi, vỗ bụp cái lên trán mình, đỡ trán : “ Vậy ta đổi phương thức dễ hiểu hơn để giải thích với nàng.”
      “Được.” Hoa Thanh Vũ gật gật đầu : “Nhớ ngắn chút.”

      Mạnh Hoài Cẩn nghẹn họng, bất đắc dĩ nhìn về phía Hoa Thanh Vũ : “ “Thích” chính là ta muốn cưới nàng, nàng muốn gả cho ta, hiểu chưa?”

      “Đó phải là “thích” của các công tử tiểu thư trong tiểu thuyết truyền kỳ!” Hoa Thanh Vũ nhịn được khinh bỉ nhìn thoáng qua Đại tướng quân : “Vừa rồi ta đúng mà, ngài còn giải thích nửa ngày, làm ta muốn hôn mê!”

      Mạnh Hoài Cẩn quyết định buông tha việc giải thích cho Hoa Thanh Vũ, lần nữa nhìn gương mặt còn vương nước mắt chưa khô của nàng, thay nàng lau mặt : “Ta thích nàng, vậy còn nàng? Hoa Thanh Vũ, nàng có thích ta ?”

      Hoa Thanh Vũ suy nghĩ chút, sau đó dứt khoát trả lời: “ thích.”

      Nếu như “thích” chính là muốn gả giống như lời của .

      “Hoàn toàn thích!”

      Mạnh Hoài Cẩn muốn Hoa Thanh Vũ trả lời, cũng nghĩ tới khả năng nàng cự tuyệt , nhưng vạn lần ngờ Tiểu Hoa tuyệt tình như thế, ràng như thế, lạnh lùng cự tuyệt như thế!

      Vì sao!




      CHƯƠNG 27

      Edit: Song Tử (lttu156)

      Beta: Ốc Bảo Bảo


      Giờ khắc này Mạnh Hoài Cẩn hiểu được cái gì gọi là tan nát cõi lòng!

      Nhưng câu tiếp theo của Hoa Thanh Vũ lại lập tức khiến có thêm hy vọng!

      “Bởi vì diện mạo của ngài quá đẹp!”


      “Cái gì?” Mạnh Hoài Cẩn kinh ngạc hỏi: “Nàng thích ta, là vì ta quá đẹp?”

      “Đúng vậy!”

      Mạnh Hoài Cẩn có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh hiểu ra vấn đề!

      ra là thế!” Mạnh Hoài Cẩn kinh hỉ bắt lấy tay Hoa Thanh Vũ : “Hoa Thanh Vũ, ta biết nàng nghĩ cái gì, nàng cảm thấy ta quá tuấn, nàng cảm thấy nàng xứng với ta có phải ? Yên tâm, ta hề ghét bỏ nàng, tuy rằng ta biết ta tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm như thế, ta cũng biết ta là đối tượng ngàn vạn truy đuổi, nhưng nàng yên tâm, trong lòng ta chỉ có mình nàng thôi! Nàng cũng cần phải quan tâm người khác nghĩ như thế nào, thấy thế nào, ta cảm thấy nàng rất tốt, nàng chính là người tốt nhất trong thiên hạ! Cho nên nàng căn bản cần để ý đến việc chênh lệch ngoại hình của chúng ta!”

      Hoa Thanh Vũ rút tay mình về, bất đắc dĩ nhìn Mạnh đại tướng quân say mê : “Ta nghĩ hình như Đại tướng quân ngài hiểu được ý của ta..”
      “A?” phải là ý này vậy là ý gì?

      “Ý của ta là, ta ghét những người có diện mạo xinh đẹp.”

      “Nàng ghét người có diện mạo dễ nhìn?” Mạnh Hoài Cẩn hoàn toàn choáng váng, truy hỏi : “Cái gì gọi là nàng chán ghét người có bộ dạng đẹp mắt? Nàng chán ghét người có bộ dạng đẹp mắt là có ý gì? Nàng ghét diện mạo tuấn của ta, còn ghét tất cả những người sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp? Nàng ! A? Nàng !”

      Hoa Thanh Vũ nhịn được liếc mắt xem thường, nàng hiểu tại sao lúc Đại tướng quân chuyện Mộng Điệp lại thích trợn mắt, bởi vì thực rất dài dòng..

      “Nghĩa là ta thích người có bộ dạng đẹp mắt, nhìn thấy người có bộ dạng đẹp mắt lập tức cảm thấy thoải mái, cũng giống như cảm giác thoải mái khi các ngươi nhìn thấy người có dáng vẻ xấu xí.” Hoa Thanh Vũ sợ đại tướng quân hiểu, lập tức giải thích ràng hơn : “Cảm giác của ngài khi nhìn Trạng nguyên lang xấu xí đó như thế nào, ta khi nhìn ngài cũng cảm thấy như vậy..”

      Mạnh Hoài Cẩn ngã ngồi mặt đất, cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa trong lời của Hoa Thanh Vũ..

      Cho nên ở trong lòng Hoa Thanh Vũ, cũng “Xấu” như tên Trạng nguyên kia, mà tên Trạng nguyên kia cũng “Đẹp” như ? Giống như hai người bọn họ đổi gương mặt cho nhau sao?

      Mạnh Hoài Cẩn lập tức hiểu được, vì sao ngày đó Hoa Thanh Vũ lại có thể tặng hoa cho Trạng nguyên..

      “Tiểu Hoa, ta hỏi nàng vấn đề.”

      “Ngài hỏi .”

      “Mỗi ngày nàng sống ở giữa ta, Trầm Ký Ngôn, Hình Nhạn Lai, lúc đó nàng có cảm giác gì?”

      Hoa Thanh Vũ nghĩ nghĩ : “Đại khái cảm giác giống như Tử Điệp bị ba Trạng nguyên lang vây quanh vậy.”

      Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy trong lòng lại bị trúng mũi tên, đồng thời sâu sắc đồng tình với Hoa Thanh Vũ..

      “Vậy sao nàng chịu được ?”

      “Quen rồi, nếu mỗi ngày ngài đều phải đối mặt xấu xí, lâu dần còn cảm thấy xấu nữa, cũng chỉ là có hai lỗ tai, hai con mắt, cái mũi, cái miệng?” xong Hoa Thanh Vũ ủ rũ gục đầu xuống : “Nhưng mà ta cũng biết ta như vậy là sai, làm người nên trông mặt mà bắt hình dong, ta sửa ..”

      Mạnh Hoài Cẩn nhìn bộ dạng này của Hoa Thanh Vũ, nhất thời cũng biết có nên khổ sở vì bản thân . vươn tay vỗ vỗ bả vai Hoa Thanh Vũ : “ sao, con người có ai là hoàn hảo cả, từ từ vượt qua điểm này tốt rồi.”

      “Vâng!” Hoa Thanh Vũ cười tủm tỉm nhìn Mạnh Hoài Cẩn : “Cám ơn ngài an ủi ta! Về sau ta cố gắng chán ghét người có diện mạo đẹp mắt nữa! Ta cảm thấy ta có thể làm được, ngài xem, ta chán ghét ngài! Tuy rằng bề ngoài của ngài rất đẹp, nhưng mà ta vẫn rất thích ngài!”

      Nghe thấy Hoa Thanh Vũ như vậy, Mạnh Hoài Cẩn lại sửng sốt, biết là nên cảm thấy buồn cười hay là nên cảm động.

      Tiểu Hoa cố gắng thích , cũng giống như nương bình thường cố gắng thích tên Trạng nguyên xấu xí kia. Nhưng mà việc khó như vậy, nàng lại vẫn cố gắng làm.

      Mạnh Hoài Cẩn nhịn được vươn tay ôm lấy Hoa Thanh Vũ.

      Hoa Thanh Vũ trong lòng cả kinh, cảm thấy tim đập rất nhanh, muốn đẩy Đại tướng quân ra, Đại tướng quân lại vỗ vỗ lưng của nàng hỏi: “Vậy bây giờ, nếu nhìn mặt của ta, tâm trạng của nàng có tốt lên chút nào ?”

      Hoa Thanh Vũ híp mắt nở nụ cười, cố ý trêu chọc : “.”

      Trong lòng Mạnh Hoài Cẩn lộp bộp cái, khi mất mát muốn buông tay lại nghe thấy Hoa Thanh Vũ : “Bởi vì khi nhìn gương mặt của ngài, tâm trạng của ta cũng tệ. Đại tướng quân, ta chê diện mạo tuấn của ngài, tuy rằng ngài rất tuấn, nhưng khi nhìn gương mặt của ngài ta nghĩ, khắp thiên hạ này chỉ có ngài là người tốt với ta nhất! Đại tướng quân, cả đời này ta biết ơn ngài, mến ngài.. Chỉ là “thích” này phải là “thích” vì muốn gả cho ngài.. Bởi vì.. Bởi vì..”

      “Bởi vì sao?” Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy trong lòng ấm áp, tiếp tục ôm Hoa Thanh Vũ hỏi: “ sao, ta hiểu, nàng tiếp tục .”

      “Bởi vì ta quyết tâm nhất định phải gả cho người có diện mạo xấu xí tâm địa thiện lương, từ ta quyết định như vậy, cho nên ta thể thích ngài.”

      “Cái gì?” Mạnh Hoài Cẩn kéo Hoa Thanh Vũ ra, trừng mắt nhìn nàng hỏi: “Cho nên phải là nàng thích ta?”

      “Ta thích ngài! Bởi vì ta muốn gả cho ngài!”

      “Ôi trời, nên giải thích như thế nào với nàng đây..” Mạnh Hoài Cẩn có chút sốt ruột : “ phải cứ muốn gả mới là thích, thích phức tạp hơn nhiều! Tỷ như..”

      Mạnh Hoài Cẩn được nửa, bỗng nhiên đỏ mặt, thấy gì, Hoa Thanh Vũ thúc giục : “Tỷ như cái gì?”

      “Tỷ như khi nàng hôn ta, của ta cảm giác chính là thích,” Mạnh Hoài Cẩn đỏ mặt : “Nếu khi nàng hôn ta, nàng có cảm giác giống ta, vậy chính là nàng thích ta .”

      “Vậy khi ta hôn ngài, ngài có cảm giác gì?”

      “Cảm thấy tim đập rất nhanh giống như đánh trống vậy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm thấy chóng mặt giống như ở trong tiên cảnh vậy, cảm thấy rất vui vẻ. Rất phấn chân, giống như đây là chuyện quan trọng nhất đời này.” Mạnh Hoài Cẩn giả vờ bình tĩnh nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, hỏi dò: “Nàng có cảm thấy như vậy ?”

      “Ta..” Hoa Thanh Vũ nghĩ nghĩ : “Ta quên mất rồi..”

      quên sao?

      Mạnh Hoài Cẩn mất mát, quên chính là thích, bởi vì khi nàng hôn , cảm xúc lúc đó của , cả đời cũng quên được.

      “Nếu bây giờ ngài hôn ta cái ?” Hoa Thanh Vũ bỗng nhiên : “Ngài hôn ta cái để ta cũng biết cảm giác đó như thế nào.”

      Mạnh Hoài Cẩn trợn to mắt nhìn Hoa Thanh Vũ, gần như dám tin vào lỗ tai của mình.

      Còn có chuyện tốt như vậy sao?!

      “Nàng gạt ta chứ? có thể sao?”

      “Ta lừa ngài đâu!”

      Vì thế Mạnh đại tướng quân lập tức bỏ qua chuyện bi thương vừa rồi, ôm Hoa Thanh Vũ cười tủm tỉm : “Nếu như vậy ta hôn nàng nha.”

      Cũng chờ Tiểu Hoa trả lời Mạnh Hoài Cẩn lập tức cúi đầu xuống, khi sắp chạm vào môi của Tiểu Hoa muội tử, bên ngoài Từ Đường truyền đến loạt tiếng bước chân.

      “Cám ơn ngươi, lão quản gia, lần trước tới quá vội vàng, chưa kịp cúi đầu lạy phu nhân lạy, lần này làm phiền ngài đặc biệt đưa hai mẹ con ta tới đây.”

      sao sao, Hoa phu nhân quá khách khí.”

      “Vậy làm phiền lão quản gia ở ngoài cửa đợi lát, mẹ con chúng ta hai câu với phu nhân xong ngay.”

      “Được được, Hoa phu nhân Hoa tiểu thư xin cứ tự nhiên.”

      Hóa ra ở bên ngoài từ đường là mẹ con Hoa gia.

      “Mẫu thân và tỷ tỷ của ta đến đây, làm sao bây giờ?”

      Mạnh Hoài Cẩn lập tức che miệng Hoa Thanh Vũ : “ giọng chút, cần phải sợ, có ta đây.”

      xong Mạnh Hoài Cẩn lập tức xốc khăn trải bàn lên, kéo Hoa Thanh Vũ giấu xuống bàn thờ.

      Mạnh Hoài Cẩn và Hoa Thanh Vũ vừa trốn vào cái bàn phía dưới Từ Đường, cánh cửa bị người ta đẩy ra, chỉ nghe thấy tiếng bước chân từ xa lại gần, cuối cùng đứng ở phía trước bàn thờ hai người trốn.

      “Dâng hương lên .” chuyện là Hoa phu nhân.

      lâu chưa nghe thấy giọng của nương, Hoa Thanh Vũ cầm lấy váy, cảm thấy mũi có chút ê ẩm. Nàng theo bản năng chuyển động cơ thể, vươn tay kéo khăn trải bàn, lại bị Mạnh Hoài Cẩn cầm lấy tay.

      Mạnh Hoài Cẩn gắt gao ôm Hoa Thanh Vũ vào trong ngực, dùng tay ra hiệu chớ có lên tiếng, ý bảo nàng đừng nên tiếng, cẩn thận lắng nghe. Lúc này Hoa Thanh Vũ phục hồi lại tinh thần, nhớ tới vì sao mình lại trốn ở dưới bàn thờ.

      Nàng rất vất vả mới thoát ra được, thể bởi vì nhất thời dao động mà kiếm củi ba năm thiêu giờ lại bị bắt trở về.

      Sau khi Hoa Trảm Nghiên* dâng hương xong, lại đến lượt mẫu thân, bà vừa bái tế vừa : “Thanh Hàn, chúng ta là tỷ muội nhiều năm, tại nữ nhi của ta xuất ở quý phủ của ngươi, mong ngươi phù hộ ta mau chóng tìm được nàng, phù hộ Hoa gia ta nhà bình an..”

      *Hoa Trảm Nghiên: Tác giả viết là Hoa Trảm Nhan nhưng từ những chương đầu là Hoa Trảm Nghiên lên mình đổi lại =_= bà tác giả này chuyên gia viết nhầm mấy tên nhân vật.

      Thanh Hàn là tên của mẫu thân Mạnh Hoài Cẩn.

      “Mẫu thân, còn tìm nha đầu chết tiệt kia làm cái gì?” Hoa Trảm Nghiên kiên nhẫn : “Nàng trốn rồi phải rất tốt sao? nên vất vả tìm nàng làm cái cái gì!”

      “Nàng là muội muội của con mà..” Giọng của Hoa phu nhân vẫn ôn nhu như nước: “Con sao có thể kêu muội muội là nha đầu chết tiệt kia chứ?”

      “Con cứ gọi nàng là nha đầu chết tiệt kia đấy!” Tính tình điêu ngoa của Hoa Trảm Nghiên lại nổi lên, thở phì phì : “Mẫu thân, từ đến lớn người và phụ thân bỏ rơi nàng bao nhiêu lần! Hai người ràng muốn nàng là nữ nhi của mình! Dù sao gả nàng cho cái tên thiếu gia mắc bệnh lao kia cũng là để sớm đuổi nàng ra khỏi nhà, nay nàng lại tự mình đào hôn, chúng ta cũng cần phải tạm biệt với nàng, chúng ta cũng đỡ phải chuẩn bị khoản hồi môn cho nàng! Như vậy phải rất tốt sao? Hơn nữa tháng trước người và phụ thân cũng mặc kệ nàng, sao bỗng nhiên lại vô cùng lo lắng muốn tìm nàng như vậy?”

      “Câm miệng!” Hoa phu nhân hung hăng trừng mắt liếc nhìn nữ nhi của mình cái : “Được rồi, chúng ta nên đến bữa tiệc thôi, đừng tỏ ra cáu kỉnh nữa.”

      Thấy mẫu thân mắng mình, lúc này Hoa Trảm Nghiên mới ngậm miệng, ngoan ngoãn theo phía sau mẫu thân, vừa vừa than thở: “Ném nhiều lần như vậy cũng ném xong, lần này cần vứt nữa, còn tìm làm cái gì chứ..”

      xong, mẹ con Hoa gia dẫn nhau rời khỏi Từ Đường.

      Mạnh Hoài Cẩn dám nhìn nét mặt giờ của Hoa Thanh Vũ, chỉ cảm thấy bàn tay nắm lấy lạnh như băng. dùng lực ôm chặt nàng, giống như sợ nàng biến mất.

      Nhưng rất nhanh lập tức cảm thấy mình ngu ngốc, sao có thể có người đau lòng đến mức biến mất đây?

      Lên tiếng trước vẫn là Tiểu Hoa,

      “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, bọn họ rồi, chúng ta có thể ra ngoài rồi.”

      “Nàng cần ta ôm nàng lúc nữa sao? Nếu nàng cứ khóc trận trong lòng ta ?”

      Hoa Thanh Vũ lắc đầu, giãy khỏi vòng tay của Mạnh Hoài Cẩn chui ra khỏi bàn thờ.

      “Tiểu Hoa, nàng có khỏe ?”

      Hoa Thanh Vũ lắc đầu : “ khỏe. đúng, là rất rất khỏe.”

      Mạnh Hoài Cẩn sửng sốt, trong tình huống này phải bình thường đều “ta sao” sao?

      Kế tiếp nàng khóc lóc chạy cam chịu mình, sau đó xuất đúng lúc quan tâm cổ vũ nàng, cứu vớt nàng từ trong vực sâu tuyệt vọng, trở thành chỗ dựa duy nhất của nàng..

      phải nên phát triển như vậy mới đúng sao?

      Bây giờ nàng thẳng là mình khỏe hơn nữa còn đặc biệt khỏe, phải làm gì bây giờ?

      “Bây giờ ta phải làm như thế nào? Nàng muốn ta làm cái gì?” Mạnh Hoài Cẩn ăn khép nép hỏi.

      Hoa Thanh Vũ lắc đầu : “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài cần lo lắng, ta chịu đả kích quen, cho nên ta muốn ở mình tự đau lòng lát.. phải tiệc tối sắp bắt đầu sao? Đây là ngự ban thể chậm trễ, ngài trước , cần phải để ý đến ta, phải ngài muốn ta ở trong phòng của ngài sao? Ta phải đây.”

      Hoa Thanh Vũ xong cúi đầu ra ngoài, nàng muốn ở trong này nữa.

      “Tiểu Hoa, nàng thực sao chứ?”

      Mạnh Hoài Cẩn nhìn bóng lưng đơn của nàng, nhịn được gọi nàng lại.

      phải ta ta có việc sao? Cho nên bây giờ ta đến phòng ngài thương tâm mình.” xong tiểu Hoa bất mãn than thở tiếng : “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài cũng ngốc, nghe hiểu lời ta , thôi quên , ta thèm nghe ngài nữa, ta đây.”

      Hoa Thanh Vũ chạy ra khỏi Từ Đường, nàng biết, người có chuyện gì nhất định là có chuyện, là có chuyện mới là có gì.

      Có người từng với nàng, mọi người chỉ tin những lời giả dối, tin những lời chân , chỉ khi biến lời thành lời dối, mọi người mới tin tưởng ngươi.

      Vừa ra khỏi Từ Đường nước mắt Hoa Thanh Vũ mà bắt đầu tuôn rơi, bình thường nàng rất hay khóc, động tý là khóc, luôn có số việc khiến nàng cảm thấy thương tâm hoặc là thương xót, bởi vì nàng có rất nhiều rất nhiều tình cảm nhưng lại có chỗ để giải tỏa. Còn bởi vì có ai muốn nhận lấy tình cảm của nàng, cho nên đối với tất cả mọi thứ xung quanh nàng luôn vô cùng tò mò và háo hức, cho nên nàng mới đa sầu đa cảm.

      Nhưng lần này Hoa Thanh Vũ mơ hồ cảm thấy nàng khóc giống như trước đây, lúc trước khóc vui buồn, nhưng lúc này đây ngay từ đầu nàng tuyệt bi thương, chỉ là cảm thấy có cái gì đó từng chút rời khỏi cơ thể.

      Nàng nghĩ, chờ nàng khóc xong lần này, nàng trưởng thành.
      Last edited: 5/9/16
      Hale205KisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :