1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ đại ] Thiên hạ vô nhị - Lão Thạch Đầu ( Hoàn - 57c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      CHƯƠNG 11

      Edit: Song Tử (LTTU156)

      Mạnh Hoài Cẩn ngờ mẹ con Hoa gia lại dây dưa như vậy, nhất là Hoa phu nhân, dám cầu Mạnh Hoài Cẩn đưa hai người dạo trong vườn. Bởi vì Hoa gia và Mạnh gia là quan hệ thế giao, e ngại mặt mũi của cha mẹ mất, Mạnh Hoài Cẩn tiện cự tuyệt mẹ con bọn họ, ngờ bị hai người bọn họ miễn cưỡng kéo dài tới giờ cơm!

      Mạnh Hoài Cẩn thề, chỉ hỏi như vậy có lần, nghĩ tới Hoa phu nhân dứt khoát quyết đoán đồng ý ở lại ăn cơm như vậy, hoàn toàn hề khách khí với !

      Cơm nước xong Hoa phu nhân còn chịu buông xuôi, nhất định phải đến từ đường bái tế cha mẹ Mạnh Hoài Cẩn, lại bảo Mạnh Hoài Cẩn dẫn Hoa Trảm Nghiên ngắm trăng! Nhưng mà phải bên ngoài tuyết rơi sao? Trăng đâu có mọc?!

      Đến giờ Thìn (7-9 giờ), Hoa phu nhân thấy Mạnh Hoài Cẩn hoàn toàn có ý giữ hai người ngủ lại, mới tình nguyện dẫn nữ nhi rời , lúc này Mạnh Hoài Cẩn mới được giải thoát..

      Mạnh Hoài Cẩn trở lại phòng, muốn gọi Tử Điệp dâng trà, bỗng nhiên cảm thấy hình như mình quên chuyện gì đó.

      “Tướng quân, ngài muốn thay quần áo nghỉ ngơi sao?”

      Mạnh Hoài Cẩn gật đầu, vừa để cho Tử Điệp cởi áo lại vừa có chút nghi hoặc hỏi Tử Điệp: “Ta có cảm giác hình như trong phòng thiếu cái gì đó?”
      Tử Điệp nhìn chung quanh nhưng cũng nghĩ ra thiếu cái gì.

      “Quên , gọi người mang nước ấm lên .”

      ..

      biết tuyết rơi từ khi nào, ràng buổi chiều trời vẫn còn nắng..

      Hoa Thanh Vũ núp sau sư tử đá, vừa chờ Mạnh Hoài Cẩn trở về tìm nàng, vừa ngẩn người nhìn tuyết rơi càng lúc càng lớn.

      kỳ quái, vì sao mẫu thân và tỷ tỷ đều rồi, Mạnh đại công tử còn chưa đến tìm nàng?

      Tuyết rơi càng lúc càng lớn, đêm càng ngày càng lạnh, Hoa Thanh Vũ lạnh đến nỗi chảy nước mũi, cách thời gian nén nhang nàng đứng lên vận động cơ thể, đảm bảo mình bị những bông tuyết như lông ngỗng vùi mất.

      sang canh hai, mà Mạnh đại tướng quân vẫn chưa đến..

      Chẳng lẽ quên mất mình?

      , , tuy rằng Đại tướng quân rất nhen, nhưng cũng là nam tử hán, hứa là làm!

      Hoa Thanh Vũ vừa mới nảy ra ý nghĩ này trong đầu, chợt nghe thấy tiếng gọi!

      “Tiểu Hoa, ngươi có ở đây ?”

      Là giọng của Mạnh đại tướng quân tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm!

      Hoa Thanh Vũ ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Mạnh Hoài Cẩn mặc áo lông chồn màu trắng vội vã chạy tới trước mặt nàng.

      Mạnh Hoài Cẩn dừng lại trước mặt Hoa Thanh Vũ, cúi đầu nhìn chỉ thấy Hoa Thanh Vũ ngước cái đầu đóng băng, lộ ra nụ cười ngọt ngào với ..

      “Ta chỉ biết Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, giống với tất cả mọi người, ngài chắc chắn quên ta! Ta biết mà!”

      Mạnh Hoài Cẩn ngơ ngác đứng trong tuyết, trong nháy mắt lòng có chút chua xót muốn khóc..

      Trời đất này lớn như vậy, đêm tối ngập trong sắc trắng của tuyết, Hoa Thanh Vũ lộ ra vẻ gầy yếu như vậy, nhưng nụ cười của nàng lại làm cho Mạnh Hoài Cẩn nhớ tới đóa mai trong góc tường. Mạnh Hoài Cẩn cởi áo lông chồn khoác lên người Hoa Thanh Vũ, rất sợ xương gió làm tổn thương đến con người bé này.

      Khi chạm vào tay Hoa Thanh Vũ, Mạnh Hoài Cẩn giật mình sửng sốt, phát hai tay của nàng lạnh buốt như băng, sắp hỏng rồi..

      lập tức cầm lấy tay nàng, hai tay dùng sức chà xát thổi khí cho nàng, trách cứ nàng : “Sao ngươi lại ngốc như vậy? biết tự mình trở về sao?”

      Hoa Thanh Vũ vẫn cười đến tim phổi, ngây ngô : “Nhưng ngài bảo ta ở chỗ này chờ ngài mà.”

      “Nếu ta đến, ngươi vẫn tiếp tục chờ sao?”

      “Đúng rồi, vẫn tiếp tục chờ!”

      “Nếu ta cả đêm đến, ngươi chờ đến hừng đông sao?”

      Hoa Thanh Vũ suy nghĩ chút, tiếp tục cười meo meo : “Chắc là đợi được đến hừng đông ngất thôi, ta thử qua rồi!”

      Mạnh Hoài Cẩn ngẩn người, cẩn thận hỏi: “Ngươi vốn định chờ ai?”

      “Chờ cha mẹ, bọn họ muốn ta chờ, sau đó tỷ tỷ dẫn ta tham gia hội đèn lồng, kết quả quên mất ta, ngày đó tuyết rơi ta chờ đến nửa đêm ngất thôi.” Vốn Mạnh Hoài Cẩn còn tưởng rằng Hoa Thanh Vũ cố ý những lời này để khiến mình áy náy, nhưng sau đó Hoa Thanh Vũ lại tiếp: “Nhưng mà ta biết ngài chắc chắn đến tìm ta! Cho nên ta hề lo lắng.”

      Mạnh Hoài Cẩn há miệng thở dốc, vốn muốn tiếp, lại cười khổ nghẹn trở về, vỗ đầu nàng : “Được rồi, vào nhà , bên ngoài lạnh lắm, kêu Tử Điệp chuẩn bị nước nóng cho ngươi tắm.”

      “Ừ!”

      Hoa Thanh Vũ vô cùng vui vẻ theo phía sau Mạnh Hoài Cẩn vào phủ, vừa hít hít cái mũi vừa : “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài là người tốt nhất mà ta gặp được!”

      Bước chân Mạnh Hoài Cẩn lảo đảo cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống: “Ta để ngươi đợi lâu như vậy, ngươi vẫn coi ta là người tốt sao?”

      “Ngài phải cố ý, hơn nữa mới có ba canh giờ thôi mà, lâu chút nào! Đây là lần chờ đợi ngắn nhất trong đời ta! Hơn nữa ngài cũng có quên ta! Ngài có biết ta cảm động lắm ? Đây là lần đầu tiên có người bảo ta chờ, lại nhớ đến ta!”

      Trong mắt Hoa Thanh Vũ là ánh sáng hồn nhiên, khiến cho lương tâm của Mạnh Hoài Cẩn vô cùng dằn vặt, im lặng buồn bực, dắt nàng vào phòng..

      tại chắc chắn khẳng định rằng, Hoa Thanh Vũ những lời này chính là để khiến áy náy!

      Nếu phải vì sao lòng lại cảm thấy đau như vậy, tình cảm giống như nước Hoàng Hà bình thường mãnh liệt mà cuồn cuộn ngớt!

      Mạnh Hoài Cẩn suy nghĩ đêm, cảm thấy mình thể lừa gạt Hoa Thanh Vũ, phải với nàng là ngày hôm qua quên mất nàng.

      Nhưng Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy mọi việc đều phải có sách lược, tuy rằng thể lừa gạt Tiểu Hoa đơn thuần, nhưng cũng nhất thiết phải giữ nút thắt ở trong lòng! Cho nên quyết định tìm Tiểu Hoa, nhanh chóng khiến chuyện này trôi qua, thừa dịp nàng phản ứng kịp, dẫn nàng lên phố mua chút gì đó ngon, lợi dụng thức ăn dời chú ý, về sau vĩnh viễn nhắc lại chuyện này nữa, giải quyết mọi chuyện tốt đẹp!

      Đúng, chính là như vậy! Rất đơn giản !

      Vì thế ngày thứ hai sau khi lâm triều, Mạnh Hoài Cẩn vội vã quay về phủ, ngờ lúc tìm Hoa Thanh Vũ lại thấy nàng ở trong sân xách thùng nước, vây quanh nàng là đám nha hoàn hạ nhân, thấy nàng nhấc lên nửa thùng nước, mọi người sững sờ giống như nàng bưng tảng đá lớn vậy, vô cùng hưng phấn.

      “Hoa nương, đúng là hình mẫu tốt!”

      “Thanh Vũ muội muội, ngươi làm được rồi!”

      Hoa Thanh Vũ đắc ý dào dạt xoa thắt lưng, cười tươi như hoa.

      “Hì hì, ngày mai ta muốn khiêu chiến với hơn nửa thùng nước!”

      Mạnh Hoài Cẩn nhịn được nở nụ cười, thân thể nha đầu kia đúng là ngày tốt hơn, quả nhiên vẫn là Tướng quân phủ của nuôi người tốt hơn so với Hoa phủ.

      Tiểu ca nhà bếp : “Ta Tiểu Hoa muội muội của chúng ta chỉ có sức khỏe tốt, hơn nữa cũng xinh đẹp hơn, các ngươi thấy ta có đúng ?”

      “Đúng vậy đúng vậy, so với hai tháng trước tốt hơn nhiều!”

      Mình xinh đẹp hơn sao? Hoa Thanh Vũ xoa bóp mặt mình, sao nàng lại phát ra!

      Hơn nữa từ “xinh đẹp” này nghe chói tai..

      “Vẫn là Tướng quân của chúng ta nuôi tốt.”

      Mộng Điệp cố ý trêu ghẹo Hoa Thanh Vũ, giống như kẻ trộm cười hề hề : “Hàng ngày chăm sóc cẩn thận như vậy, có thể khỏe sao?”

      Hoa Thanh Vũ lườm Mộng Điệp, sao lại nàng như con chó vậy!

      “Đúng vậy..” Bạch Lộ kéo dài thanh cười tủm tỉm : “Nuôi tốt, lúc ăn mới ngon miệng được..”

      Bạch Lộ vừa lời này ra, phản ứng của mọi người giống nhau.

      Bên này tất cả bọn hạ nhân nha hoàn đều cười trộm, ra vẻ hiểu . Cách đó xa, Mạnh Hoài Cẩn lại có chút xấu hổ lung túng quay đầu, dám nhìn vẻ mặt của Hoa Thanh Vũ.

      Mà Hoa Thanh Vũ?

      Nàng bị dọa đến choáng váng..

      Ăn..

      Ăn nàng..

      Tướng quân quả nhiên ăn thịt người! ra chỉ ăn kẻ thù còn ăn cả nữ nhân! Khó trách luôn cho mình ăn, khó trách gần đây mình càng ngày càng béo, càng ngày càng khỏe, sắc mặt cũng hồng hào hơn.

      Hóa ra muốn nuôi mình béo để ăn luôn..

      Mười lăm tuổi, Hoa Thanh Vũ cảm thấy mình gặp phải mối nguy hiểm lớn nhất trong đời..

      “Mọi người ở đây làm gì thế?” Mạnh Hoài Cẩn ra.

      Nhìn thấy Đại tướng quân tới, tất cả mọi người đều thức thời lui xuống, chỉ còn mình Hoa Thanh Vũ cúi đầu đứng ở đó.

      Mạnh Hoài Cẩn vỗ vỗ đầu nàng : “Tiểu Hoa, ta có chuyện muốn cho ngươi biết, hy vọng ngươi nghe xong cũng đừng giận ta, được chứ?”

      Khiến Mạnh Hoài Cẩn ngờ là Hoa Thanh Vũ giống như thấy quỷ hình, cũng liếc mắt nhìn lấy cái, chỉ cúi đầu lui từng bước về phía sau.

      Sao vậy? Mạnh Hoài Cẩn hiểu gì cả, bình thường phải vẫn tốt sao? Chẳng lẽ biết chuyện ngày hôm qua, quên mất nàng cho nên cảm thấy tức giận?

      “Tiểu Hoa, là ta tốt, đừng giận. thôi, ta dẫn ngươi lên phố cho ngươi đồ ăn ngon, nào.”

      Lại mua đồ ăn cho nàng!

      Hoa Thanh Vũ hai mắt ngấn lệ đuổi theo bước chân Mạnh Hoài Cẩn..

      Nàng muốn bị ăn.. Nàng muốn bị gậy xuyên qua nướng ở lửa đâu!

      Nàng cũng tin Mạnh Hoài Cẩn chỉ vì muốn ăn nàng, mới tốt nàng như vậy ..

      Có lẽ do yên lòng, còn chưa bước qua của lớn của Tướng quân phủ, Hoa Thanh Vũ té ngã hai lần, đến lần thứ ba nàng xui xẻo ngã lên người Mạnh Hoài Cẩn, rốt cục Mạnh đại công tử của chúng ta nhịn được đặt câu hỏi .

      “Ngươi làm sao vậy, yên lòng !”

      Nhưng chuyện Mạnh Hoài Cẩn ngờ là, Hoa Thanh Vũ run rẩy ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nước mắt ràn rụa với năm chữ, dường như muốn lấy mạng của .

      “Ngài.. Muốn ăn ta sao?”
      Hale205KisaragiYue thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      CHƯƠNG 12

      Edit: Song Tử (LTTU156)

      Chương này có kiss scene đầu tiên của hai chị nhé :x dễ thương lắm !!!

      Hoa Thanh Vũ thấy Mạnh Hoài Cẩn trừng lớn mắt nhìn mình, sau vài giây sửng sốt che miệng nghiêng mặt nhìn nàng, nhìn kỹ có thể thấy mặt có chút đỏ ửng..

      Xong rồi, nhất định là bị mình trúng nên mới xấu hổ như vậy!

      Mạnh Hoài Cẩn ngờ Hoa Thanh Vũ lại trực tiếp như vậy, nhất thời lâm vào tình thế khó xử..

      Ăn?

      Nàng còn , cái gì cũng hiểu..

      ăn?

      Nàng hỏi mình như vậy, người ta là da mặt mỏng, mình bày tỏ cũng tốt lắm..

      Chờ chút, sao ta lại lo lắng về vấn đề này chứ! Giống như ta có tà niệm với nàng vậy! Ta đường đường là Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, sao có thể thích tiểu nha đầu khó coi như vậy.

      Nhìn dáng vẻ muốn lại thôi của Mạnh Hoài Cẩn, Hoa Thanh Vũ hoàn toàn chắc chắn, ra mình là thức ăn.

      “Ta..” Mạnh Hoài Cẩn còn chưa kịp mở miệng, bị chuyện xảy ra sau đó làm chấn động.

      Bùm tiếng Hoa Thanh Vũ quỳ xuống trước mặt Mạnh Hoài Cẩn, ôm đùi nước mắt lưng tròng : “Đại tướng quân, cầu xin ngài đừng ăn ta, ta muốn chết, tuy rằng thân thể của ta luôn tốt, nhưng mà ta rất muốn rất muốn sống. Ta còn muốn gả cho nam nhân có tâm địa thiện lương tướng mạo xấu xí, ta còn muốn sinh đứa , ta muốn bị ăn thịt đâu. Ngài ăn người khác , ngài xem, người ta chẳng có tí thịt gì, thịt của ta chắc chắn ngon đâu, chút cũng ngon!”

      Lúc này, Mạnh Hoài Cẩn là trợn mắt há hốc mồm .

      Nữ nhân này! Nữ nhân này lại cho rằng mình muốn ăn nàng!

      “Phụt ha ha!”

      Mạnh Hoài Cẩn cười to, cười đến chảy nước mắt .

      Hoa Thanh Vũ thấy cười, tưởng tâm trạng của rất tốt, cho nên ăn thịt mình, nghiêng đầu nhìn : “Ngài ăn ta sao?”

      “ Ăn!” Mạnh Hoài Cẩn cố ý dọa nàng.

      Hoa Thanh Vũ sợ tới mức ngã ngồi mặt đất, cơ thể run rẩy giống như chiếc lá rụng, Mạnh Hoài Cẩn nhìn thấy dáng vẻ này của nàng cảm thấy rất vừa lòng, cũng dọa nàng nữa, bước đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống : “Yên tâm, ta “ăn” với ngươi phải là ý đó, ta cũng ăn thịt người.”

      “Nhưng ta nghe ngài ở chiến trường có ăn thịt người, còn có thể dùng Mộc Côn xuyên qua tù binh nướng lửa để ăn.”

      “Đó là để hù dọa người khác, chính vì có tin đồn như vậy nên trước khi bắt đầu đánh nhau, kẻ thù phải sợ ta ba phần. Sao ta có thể ăn thịt người chứ? Là cầm thú mới có thể làm được việc đó. Ngươi ở trong phủ của ta lâu như vậy, lẽ nào ngươi còn chưa tin ta?”

      Nhìn Mạnh Hoài Cẩn hai mắt phát sáng, nghĩ bình thường đối với mình rất tốt, Hoa Thanh Vũ gật gật đầu : “Ta tin ngài.”

      Mạnh Hoài Cẩn khoái trá nở nụ cười, vỗ vỗ đầu nàng : “Đây mới là Tiểu Hoa ngoan của ta.”

      Hoa Thanh Vũ cảm thấy có chút ngượng ngùng, Mạnh Hoài Cẩn tốt với nàng như vậy, vậy mà nàng lại hoài nghi như thế, là có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

      Nàng cúi đầu, vò góc áo giọng : “Thực xin lỗi, Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ta nên nghĩ ngài như vậy..”

      sao.” Mạnh Hoài Cẩn kéo Hoa Thanh Vũ đến, vỗ vỗ bụi bám váy nàng xuống : “Bây giờ có thể theo ta dạo phố rồi chứ?”

      “Vâng!” Hoa Thanh Vũ khoái trá gật đầu cái, đuổi theo bước chân của Mạnh Hoài Cẩn.

      “Đúng rồi!” Hoa Thanh Vũ buông tâm xuống, cười híp mắt bước tới trước mặt Mạnh Hoài Cẩn hỏi: “Ngài bảo “ăn” giống như ta nghĩ, chẳng lẽ chữ “ăn” còn có ý khác sao?”

      Mạnh Hoài Cẩn bỗng nhiên dừng bước, Hoa Thanh Vũ hiểu tại sao, cũng đứng lại nhìn .

      “Ngươi muốn biết?” Mạnh Hoài Cẩn hỏi.

      “Muốn.” Hoa Thanh Vũ gật đầu.

      “Vậy được rồi.”

      Chỉ thấy mặt Mạnh Hoài Cẩn xuất nụ cười có ý tốt, khiến Hoa Thanh Vũ nổi cả da gà, bỗng nhiên nàng có chút hối hận.

      Khi nàng còn chưa kịp chuyện, gương mặt xinh đẹp của Mạnh Hoài Cẩn bỗng nhiên xuất trước mắt nàng, hai người gần như dán sát vào nhau.

      Mạnh Hoài Cẩn hôn cái nhanh lên đôi môi hồng nhuận của Hoa Thanh Vũ, sau đó dùng giọng vô cùng dịu dàng : “Chính là ý này.”

      Hoa Thanh Vũ trợn to mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn, “ăn”.. Chính là hôn môi sao?

      Nhìn thấy gương mặt đỏ rực và ánh mắt mê mang của Hoa Thanh Vũ, Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy mình hoàn toàn bị lấy lòng, quả nhiên ai có thể chống lại sức hấp dẫn của Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm.

      Nhưng mà chuyện làm cho Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy khó chịu là, dọc đường Hoa Thanh Vũ chỉ duy trì vẻ mặt, gương mặt đỏ hồng, ngơ ngác theo phía sau , hỏi cái gì nàng cũng gật đầu, đưa cho cái gì nàng cũng nhét vào miệng.

      “Đây là son, ăn được..”

      Hoa Thanh Vũ sửng sốt, lập tức cất son , cúi đầu mặt càng thêm đỏ.

      Cuối cùng cũng chịu đựng được đến khi hồi phủ, tuy rằng khi chân bị thương nàng có thể cùng ăn cơm với Mạnh Hoài Cẩn, nhưng tại nàng tốt hơn rất nhiều, nên tiếp tục làm nha hoàn hầu hạ , cho nên Hoa Thanh Vũ cúi đầu đứng bên cạnh Mạnh Hoài Cẩn lời nào.

      Mạnh Hoài Cẩn ngờ Hoa Thanh Vũ lại trở về dáng vẻ này, tuy rằng nàng ngốc nghếch ngây ngô nhưng cũng rất thú vị, nhưng mà dù sao nàng chuyện với vẫn làm cho có chút buồn.

      Thực là do vẫn còn quá sao? Chỉ đùa chút thôi mà, lại bị dọa thành cái dạng này..

      “Ngồi xuống.” Mạnh Hoài Cẩn .

      Hoa Thanh Vũ cúi đầu suy nghĩ nhanh, sau đó lại lắc đầu.

      “Ngươi ngồi, ta “ăn” ngươi!”

      Nghe vậy Hoa Thanh Vũ nhanh như chớp lập tức ngồi xuống, Mạnh Hoài Cẩn chưa bao giờ thấy nàng làm chuyện gì mà nhanh nhẹn như vậy đấy!

      Hoa Thanh Vũ ngồi xuống rồi, nhưng Mạnh Hoài Cẩn lại càng mất hứng!

      cho rằng mình là thiếu niên đại tướng quân đánh đâu thắng đó gì cản nổi, đường đường kinh thành đệ nhất mĩ nam, là Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, là đối tượng hàng ngàn hàng vạn theo đuổi, vậy mà lại bị ghét bỏ như thế!

      “Ngươi chán ghét ta “ăn” ngươi như vậy sao?”

      Hoa Thanh Vũ lắc đầu, dừng chút, sau đó lại dùng sức gật đầu.

      Thấy Mạnh Hoài Cẩn đen mặt, Hoa Thanh Vũ mới ấp úng mở miệng : “Ngài.. Ngài thể ăn ta..”

      “Tại sao lại thể! Nàng cảm thấy ghê tởm sao?”

      Hoa Thanh Vũ nghĩ nghĩ, lắc đầu : “ có cảm thấy ghê tởm..”

      “Vậy nàng cảm thấy khó chịu sao?”

      “Cũng cảm thấy khó chịu.”

      Tâm trạng của Mạnh Hoài Cẩn rất tốt, cười tủm tỉm : “Vậy sao nàng cho ta “ăn”.”

      “Rất mắc cỡ.. Ta thích..”

      Nghe vậy Mạnh Hoài Cẩn sửng sốt, trong lòng rất nhanh lên suy nghĩ muốn trêu trọc nàng, để Hoa Thanh Vũ phản ứng kịp, Mạnh Hoài Cẩn tiến lại gần hôn cái nhanh lên má của nàng, sau đó cười híp mắt : “Loại chuyện này, làm nhiều xấu hổ nữa.”

      “Ngươi! Ngươi đồ vô lại!”

      Hoa Thanh Vũ lập tức nhảy dựng lên, lui về phía sau bước dài giữ khoảng cách với Mạnh Hoài Cẩn.

      còn thẹn thùng, chỉ còn tức giận !

      Nàng thở phì phì trừng mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn, chỉ vào mắng: “Ngươi bỉ ổi, đồ lưu manh!”

      “Tức giận như vậy sao?” Hoa Thanh Vũ càng tức giận Mạnh Hoài Cẩn càng cảm thấy thú vị, híp mắt : “Rất nhiều nương trong kinh thành đỏ mắt chờ mong hy vọng ta hôn các nàng cái, ta nhìn cũng thèm nhìn lấy cái, bây giờ trong ngày nàng được bổn công tử hôn hai lần, nên cảm ơn mới đúng!”

      “Ngươi!” Hoa Thanh Vũ chán nản: “Người khác đỏ mắt chờ mong hy vọng ngươi hôn người khác ! Ta thèm ngươi hôn!”

      Mạnh Hoài Cẩn nghe nàng như vậy cảm thấy rất tức giận, hừ lạnh tiếng : “Nàng được lợi lớn đó có biết , tranh thủ vui vẻ , ta thu tiền của nàng đâu.”

      “Khốn kiếp!” Hoa Thanh Vũ nghĩ ra lời nào để mắng tiếp, chỉ có thể thở phì phì trừng mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn.

      “Trừng mắt nhìn ta làm gì, ngồi , ăn cơm sao? Hôm nay có món gà ngâm rượu mà nàng thích nhất đấy.”

      ăn!” Hoa Thanh Vũ ở xa xa đứng bên : “Ngươi bắt nạt ta.”

      “Được được được, ta thề ta trêu chọc nàng nữa, vẫn được sao?” Vẻ mặt Mạnh Hoài Cẩn bất mãn than thở : “ hiểu tại sao nàng lại tức giận như vậy..”

      Nghe thấy Mạnh Hoài Cẩn thốt ra những lời này, Hoa Thanh Vũ càng tức giận hơn, mặt đỏ lên : “Ta.. Ta còn chưa lập gia đình.. Ngươi sao có thể tự ý hôn ta!”

      Lần đầu tiên hôn còn có thể hiểu là vì muốn giải thích nàng biết "Ăn" là gì, lần thứ hai tuyệt đối chính là đùa giỡn lưu manh .

      “Nếu người khác biết, sau này ta làm sao mà gả ra ngoài được!”

      “Hừ..” Mạnh Hoài Cẩn hừ lạnh tiếng, chẳng hề để ý : “Nhiều chuyện, bị người khác biết sao, cùng lắm ta cưới nàng làm phu nhân là được.”
      Mạnh Hoài Cẩn vừa lời này ra, hai người trong phòng đều sửng sốt.

      người là Hoa Thanh Vũ, người còn lại chính là Mạnh Hoài Cẩn.

      Tại sao lại như vậy?

      Tại sao ta lại như vậy!

      Xong rồi.. coi trọng ta ..

      Xong rồi.. Đầu óc của ta hoạt động ..

      , Mạnh Hoài Cẩn nghĩ, tuyệt đối cưới Hoa Thanh Vũ, dáng vẻ bình thường như vậy, bị người ta hoài nghi trình độ thưởng thức của mình! Hơn nữa đường đường là kinh thành đệ nhất mĩ nam, cho dù cưới thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng phải cưới kinh thành đệ nhất mỹ nhân chứ? là người có phẩm vị cao như vậy, tuyệt đối có hứng thú với Hoa Thanh Vũ!

      “Thực xin lỗi, ta chỉ..” Mạnh Hoài Cẩn vốn định chỉ là đùa thôi, muốn Hoa Thanh Vũ đừng để trong lòng, nhưng còn chưa xong bị Hoa Thanh Vũ cắt ngang.

      “Ta thèm gả cho ngươi làm phu nhân đâu..” Hoa Thanh Vũ hừ lạnh tiếng .

      Cái gì! Nàng dám ghét bỏ !

      Nhìn gương mặt vô cùng tinh xảo của Mạnh Hoài Cẩn, Hoa Thanh Vũ nhịn được rùng mình cái..Dáng vẻ lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu nàng nhìn cả đời, phải là nghẹn chết sao..

      Có chết cũng muốn!

      Hoa Thanh Vũ thở dài, ra mọi phương diện của Mạnh Hoài Cẩn đều rất tốt, chỉ tiếc nàng là người rất để ý dung mạo.. Biết là phải thay đổi điểm này, nhưng thể sửa được..

      “Ngươi trừng mắt nhìn ta làm chi?” Hoa Thanh Vũ hỏi.

      “Bản công tử xứng với ngươi sao? Tại sao ngươi lại có dáng vẻ ghét bỏ như vậy?” Mạnh Hoài Cẩn chán nản.

      Hoa Thanh Vũ ngồi vào ghế, chậm rì rì gắp đồ ăn cho vào miệng, chẹp chẹp hai cái, mới thờ ơ : “Dĩ nhiên là vì diện mạo của ngươi.”

      “Diện mạo của ta?”

      Mạnh Hoài Cẩn , chẳng lẽ vì gương mặt tuấn tiêu sái của , cho nên nàng cảm thấy mình xứng với ?

      Nghĩ đến đây tâm tình của tốt hơn chút, ra là thế, cũng trách nàng nghĩ như vậy, có phong thái của tiên nhân, đúng là khiến nữ nhân cảm thấy mặc cảm tự ti.

      Nhưng ngay khi muốn an ủi nội tâm tự ti của Hoa Thanh Vũ chút, lại nghe thấy Hoa Thanh Vũ mở miệng, câu của nàng thôi, khiến cho Mạnh Hoài Cẩn và nhóm thủ hạ phó tướng của mình nửa tháng vui.

      Mạnh Hoài Cẩn bị Hoa Thanh Vũ đả kích cảm thấy thoải mái.

      Nhóm phó tướng bị đại tướng quân đánh cảm thấy thoải mái.

      Hoa Thanh Vũ vẻ mặt ghét bỏ : “Gương mặt của ngươi rất đáng ghét.”
      Hale205, KisaragiYueTôm Thỏ thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      CHƯƠNG 13

      Edit: Song Tử (LTTU156)

      Mạnh Hoài Cẩn giận nàng. Hoa Thanh Vũ nhận thấy rất ràng, buổi sáng mấy ngày hôm nay mỗi khi hầu hạ Đại tướng quân thay quần áo, ngay cả đầu cũng cúi xuống chút, trực tiếp qua nàng, điều này làm cho Hoa Thanh Vũ cảm thấy có chút phiền muộn, bởi vì Mạnh Hoài Cẩn đưa nàng chơi.

      Tuy Hoa Thanh Vũ mười lăm tuổi, cũng là tiểu thư con nhà giàu, nhưng từ được nuôi thả tự do, quen được tự do thoải mái, mặc dù đến tuổi này nhưng tính cách vẫn thích rong chơi như trước.

      Hoa Thanh Vũ nhớ đến hồi còn ở nhà bình thường luôn tự chơi mình, tuy rằng có ai chuyện với nàng, nhưng mà chuyện mình cũng có thể tìm được niềm vui. Nhưng ngây người ba tháng tại phủ Đại tướng quân, quen theo Mạnh Hoài Cẩn chơi đùa, bây giờ lại tiếp tục ngây ngô mình cảm thấy rất nhàm chán, trước kia thích chơi với người có nhiều trò hay ho vì cảm thấy rất thú vị..

      Hoa Thanh Vũ nằm úp sấp lên cái bàn đá trong sân, cảm thấy nếu còn buồn bực như vậy đầu của nàng nẩy mầm ..

      “Đều do tên Đại tướng quân kia! Vô trách nhiệm!”

      “Tiểu Hoa muội muội của ta, nàng vẫn nghĩ đến con lừa kia sao? Những lúc rảnh rỗi, nàng nên nghĩ đến Bông Cải ca ca của nàng nhiều chút mới phải!”

      Hoa Thanh Vũ vừa giương mắt nhìn, thấy người phe phẩy cây quạt cố làm ra vẻ là công tử tuấn tiêu sái, phải Hình Nhạn Lai là ai?
      “Bông Cải! Sao hôm nay ngươi lại đến đây?”

      “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm nhà nàng tiến cung, ta vất vả mới chớp được lúc này để đến đấy! lâu rồi ta chưa gặp Tiểu Hoa muội tử, ta rất nhớ nàng, nàng có nhớ ta ?”

      nhớ.” Hoa Thanh Vũ tàn nhẫn đẩy bàn tay muốn nắm lấy tay nàng của Hình Nhạn Lai ra, lạnh nhạt : “Tại sao khi Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm có mặt ở đây, ngươi lại thể tới tìm ta?”

      Đương nhiên là bởi vì cho!

      Bất quá Hình Nhạn Lai cho Hoa Thanh Vũ biết chuyện Mạnh Hoài Cẩn rất để ý đến nàng, bất kỳ chuyện tình cảm tiếp xúc nào giữa Tiểu Hoa và nam nhân khác, tuyệt đối làm !

      “Sao nàng lại mất tinh thần thế?” Hình Nhạn Lai cố ý sang chuyện khác : “ vui sao?”

      Nghe Hình Nhạn Lai hỏi như vậy, Hoa Thanh Vũ lập tức ủ rũ, tiếp tục nằm bàn : “Ta nghĩ là ta làm Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm tức giận..”

      Chuyện đó xảy ra là tốt nhất!

      “Làm sao đây? cho Bông Cải ca ca của nàng biết xảy ra chuyện gì, ta làm chủ cho nàng!” Hình Nhạn Lai vươn tay muốn cầm tay Hoa Thanh Vũ, lần nữa lại bị nàng tàn nhẫn gỡ ra ..

      “Gần đầy còn quan tâm ta nữa, cũng đưa ta ra ngoài chơi..” Hoa Thanh Vũ càng càng nghẹn khuất: “Bông cải! Ngươi chuyện này là sao chứ? Là do ta đắc tội , khiến tức giận muốn để ý tới ta nữa sao?”

      “Ô kìa! Nàng suy nghĩ nhiều rồi.” Hình Nhạn Lai ngồi xuống tự rót cho mình ly trà, cố ý dương quái gở : “ phải là để ý tới nàng, mà là có thời gian để quan tâm đến nàng, bây giờ người ta với tỷ tỷ thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của nàng vui vẻ với nhau đấy!”

      Tròng mắt của Hoa Thanh Vũ trừng sắp lòi cả ngoài.

      ra Mạnh đại công tử tìm tỷ tỷ !

      Thấy Hoa Thanh Vũ bi phẫn như vậy, Hình Nhạn Lai giống như được khen ngợi, cười tủm tỉm : “Ta còn nghe Hoàng thượng có ý muốn gả tỷ tỷ Hoa Trảm Nghiên của nàng cho Đại tướng quân làm Tướng quân phu nhân đó!”

      Cái gì? Tỷ tỷ gả cho Mạnh Hoài Cẩn! Vậy phải nàng bị phát sao?

      “Hai người đó cũng là xứng đôi..” Hình Nhạn Lai cố ý liếc mắt nhìn Hoa Thanh Vũ cái, trong lòng mừng thầm, giả vờ thở dài hơi : “Hoa Trảm Nghiên là xinh đẹp giống như tiên nữ vậy, với ánh mắt cao hơn người của Mạnh huynh như vậy, chỉ sợ thể quỳ gối dưới làn váy hoa lựu của nàng ta! Nàng thấy ta có đúng Tiểu Hoa?”

      Hoa Thanh Vũ tưởng tượng dáng vẻ khi hai người đó đứng cùng chỗ.. Mỹ nhân xứng mỹ nhân.. Chậc chậc, đúng là đáng ghét xứng đáng ghét, tuyệt phối tuyệt phối!

      Nhưng biết vì sao, ngoại trừ cảm giác chán ghét kia, trong lòng còn có loại cảm xúc nàng chưa bao giờ trải qua, cảm giác chua xót và khó chịu thể giải thích được..

      Tại sao lại như vậy chứ?

      Tại sao nàng lại cảm thấy có chút đau lòng đây?

      Ừ, nhất định là bởi vì ghen tị với tỷ tỷ!

      “Nếu Hoài Cẩn huynh cưới tỷ tỷ của nàng, nàng định làm gì?” Hình Nhạn Lai có ý tốt hỏi.

      Đại tướng quân muốn kết hôn với tỷ tỷ sao?

      Bỗng nhiên Hoa Thanh Vũ cảm thấy trước mắt mảnh mơ hồ, Hình Nhạn Lai cái gì nàng cũng nghe được, nàng giống như con rùa bị thương co lại trong chiếc mai của mình, mình bị tổn thương trong thế giới của mình..

      Khi Hình Nhạn Lai phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy Tiểu Hoa muội muội nước mắt đầy mặt. nóng nảy, muốn phá hoại tình cảm giữa Hoa Thanh Vũ và Mạnh Hoài Cẩn, nhưng mà nỡ nhìn thấy Tiểu Hoa muội tử khóc, Hình Nhạn Lai vừa lau nước mắt cho Hoa Thanh Vũ, vừa rống lên : “Tại sao nàng lại khóc! Cũng tại ta, ăn lung tung, khiến nàng đau lòng, nàng đừng khóc, nàng đánh ta trận được ?”

      Hoa Thanh Vũ để ý tới ta, mình đắm chìm trong thế giới bi thương của nàng.

      Bông Cải cũng như vậy, mặc dù bây giờ chơi đùa với mình, nhưng khi tỷ tỷ xuất , chắc chắn lập tức nhìn thấy nàng nữa, phải đặc biệt đến nhà tìm tỷ tỷ sao?

      Hoa Thanh Vũ càng nghĩ càng đau lòng, quả nhiên nàng chỉ có thể làm bóng dáng tỷ tỷ, quả nhiên nàng được người khác thích ..

      Hình Nhạn Lai ngờ Hoa Thanh Vũ lại thích Mạnh Hoài Cẩn, nhìn nàng khóc thương tâm như vậy, trong lòng Hình Nhạn Lai cũng cảm thấy chua xót..
      cầm tay Hoa Thanh Vũ, quyết định làm hành động cao thượng nhất trong cuộc đời này!

      “Tiểu Hoa, nàng đừng đau lòng nữa, ta thấy Mạnh đại công tử nhà nàng vẫn còn rất thích nàng, nếu nàng thích như vậy, ta nhất định giúp nàng.” Chỉ cần Tiểu Hoa hạnh phúc, Hình Nhạn Lai cũng thấy vui vẻ!

      Hình Nhạn Lai tưởng Hoa Thanh Vũ vui mừng, ai ngờ nàng lại trừng mắt nhìn mình, gì sai sao?

      “Nàng đừng trừng ta, ta lòng mà! Ta từng với nàng, tuy rằng Hoa Trảm Nghiên rất đẹp, nhưng nàng ta giống như khúc gỗ vậy, nào có thú vị như nàng, dù là mỹ nhân nhìn lâu cũng thấy nhàm chán. Đến lúc đó chờ Đại tướng quân chán ghét nàng ta, nàng thượng vị! Bông Cải ca ca giúp nàng, ta chèn ép mỹ nhân kia đến chết!”

      xong Hình Nhạn Lai dương dương tự đắc, nghĩ thầm lần này chắc chắn nàng vui mừng, nhưng vừa giương mắt nhìn, thấy Hoa Thanh Vũ càng trừng mắt nhiều hơn.

      “Sao nàng còn trừng mắt nhìn ta..” Hình Nhạn Lai bĩu môi, ủ rũ.

      Nhìn dáng vẻ này của Hoa Thanh Vũ phụt tiếng bật cười, nàng hít mũi, cố ngăn nước mắt, hướng về phía Hình Nhạn Lai nở nụ cươi tươi : “Bông Cải, ngươi đối với ta tốt!”

      Hoa Thanh Vũ luôn luôn là ai đối tốt với nàng, nàng đối tốt với người đó gấp hàng trăm hàng ngàn lần. Vì thế nàng cầm lấy tay Hình Nhạn Lai : “Bông Cải, ngươi yên tâm, từ nay về sau ta bao giờ giúp tên Tướng quân đầu lừa kia bắt nạt ngươi nữa. Ta có chuyện gì tốt cũng với ngươi đầu tiên, được ?”

      Đây là lần đầu tiên Hoa Thanh Vũ chủ động cầm lấy tay , Hình Nhạn Lai nhìn bàn tay nho hồng hào của Hoa Thanh Vũ, lại nghĩ tới khoảng thời gian năm năm đơn phương của , chỉ cảm thấy giờ phút ấm áp này lại làm cho tan nát cõi lòng..

      khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, chỉ cần Hoa Thanh Vũ vui vẻ hạnh phúc, nguyện ý mãi mãi làm cái bóng sau lưng nàng, trở thành nam tử mang lại hạnh phúc cho nàng!

      “Được! Nếu nàng chơi với ta!” Hình Nhạn Lai dường như là nghiến răng nghiến lợi : “Ta giúp nàng chèn ép tình địch! Cho nàng và Mạnh Hoài Cẩn người hữu tình thành thân thuộc!”

      “Tình địch gì, ta muốn phải gả cho Đại tướng quân.” Hoa Thanh Vũ xua tay, xem thường : “ đúng là tất cả các nương trong thiên hạ này đều phải thích các người sao?”

      Hình Nhạn Lai sửng sốt..

      Hoa Thanh Vũ thích Mạnh Hoài Cẩn?

      Trời ạ, hạnh phúc lại đến đột ngột như vậy!

      Lúc này Mạnh Hoài Cẩn đến vườn đào, vừa mới lấy lí do thân mình khoẻ cự tuyệt Cửu Vương gia Trầm Ký Ngôn đến thăm viếng, cũng biết vì sao gần đây Trầm Ký Ngôn lại cảm thấy hứng thú với phủ Đại tướng quân như thế, chắc chắn là có vấn đề, ràng là có liên quan đến nha đầu Hoa Thanh Vũ kia!

      Nghĩ đến Hoa Thanh Vũ, Mạnh Hoài Cẩn nhớ ra mấy ngày hôm nay mình chưa hề chuyện với nàng, tuy rằng vẫn còn giận nàng mình đáng ghét, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cả ngày buồn bã đáng thương của nàng, cũng có chút đành lòng.

      Nếu bây giờ đến trò chuyện với nàng vậy?

      ngờ khi vừa mới nghĩ như vậy, lập tức gặp được Hoa Thanh Vũ.

      Chỉ thấy Hoa Thanh Vũ nằm bàn đá đùa nghịch ly trà trong tay, mặt vẫn còn những giọt nước mắt chưa kịp khô. Bên cạnh lại là cái tên Hình Nhạn Lai tận dụng mọi lúc, chạy đến phủ của làm khách mời!

      Hình Nhạn Lai có ý tốt nhìn Hoa Thanh Vũ hỏi: “Nếu nàng thích , vậy tại sao nàng lại khóc thương tâm như vậy?”

      “Muốn khóc khóc, nữ tử ai cũng như vậy .”

      “Tiểu Hoa muội cho Bông Cải ca ca nghe, Đại tướng quân nhà muội đối với muội có tốt ?”

      “Tốt.” Hoa Thanh Vũ chút do dự trả lời.

      “Muội ở cùng có vui vẻ ?”

      “Vui vẻ!”

      “Muội thấy dáng vẻ của như thế nào?”

      tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm!”

      Mạnh Hoài Cẩn nhịn được bật cười, xem ra uổng công mình đối tốt với nàng. có chút dương dương tự đắc, quyết định kết thúc chiến tranh lạnh với nàng, ngày mai mang nàng bắt cua.

      “Ta hiểu, đối với nàng tốt như vậy, vì sao nàng hoàn toàn động lòng với ? Chỉ cần là nương đều động lòng với mới đúng chứ?” Trong mắt Hình Nhạn Lai tràn ngập chờ mong, nếu động lòng vậy có chỉ thể là Tiểu Hoa thích nam nhân khác, ví dụ chẳng hạn!

      “Ta đương nhiên là nương rồi!” Hoa Thanh Vũ bất mãn : “Ngươi cũng thể bởi vì dáng vẻ của ta khó coi, mà ta phải là nương chứ!”

      Thấy Hoa Thanh Vũ mất hứng Hình Nhạn Lai vội vàng chịu tội, cười hì hì : “Đừng nóng giận, ta chỉ cảm thấy kỳ lạ mà thôi, phải biết rằng chuyện này nếu đổi lại là nương trong kinh thành, chỉ sợ phải chết vì cũng nguyện ý. Tại sao đến lượt nàng lại thờ ơ như vậy?”

      Nhất định là bởi vì nàng thích Hình Nhạn Lai ? Đúng đúng !

      “Người ta thích đâu có liên quan gì tới ta?” Hoa Thanh Vũ liếc mắt xem thường : “Tại sao ta phải ái mộ , ánh mắt của ta cũng có xiêu vẹo như vậy..”

      “Ta vĩnh viễn vĩnh viễn cũng thích !” Hoa Thanh Vũ như đinh đóng cột : “Ta là vô cùng thích diện mạo của !”
      Hoa Thanh Vũ!

      Mạnh Hoài Cẩn nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng màu xanh kia, trong lòng muốn giết Hoa Thanh Vũ!

      Nàng lại dám ghét bỏ gương mặt xuất chúng của !
      Hale205, KisaragiYueTôm Thỏ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      CHƯƠNG 14

      Edit: Song Tử (LTTU156)

      Khi Mạnh Hoài Cẩn đen mặt xuất , Hoa Thanh Vũ có loại dự cảm đặc biệt, đó chính là hình như mình hoàn toàn đắc tội với rồi.

      Nhìn thấy vẻ mặt bất thiện của Mạnh Hoài Cẩn, Hình Nhạn Lai vô cùng thức thời bỏ chạy, ta biết rất tên Đại tướng quân này, đừng thấy bình thường Mạnh Hoài Cẩn đứng đắn hi hi ha ha suốt ngày, nhưng khi tức giận rất là kinh khủng.. Nếu tại sao ở chiến trường kẻ địch vừa nghe thấy tên của Mạnh Hoài Cẩn sợ mất mật chứ?

      “Tiểu Hoa muội tử, ngày khác ta lại đến tìm muội chơi đùa!”

      Hình Nhạn Lai vừa xong lập tức đổi lấy ánh mắt hung ác của Mạnh Hoài Cẩn, sợ tới mức run cầm cập, lập tức nhanh chóng biến mất, dù sao mục đích hôm nay của cũng đạt được rồi!

      “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài trở về, ta gọi Mộng Điệp.” Hoa Thanh Vũ chỉ muốn mau chóng chạy lấy người.

      “Gọi Mộng Điệp làm gì! Chẳng lẽ ngươi phải là nha hoàn của ta?”

      Hoa Thanh Vũ bước chân ra lại thu trở về, nàng cúi đầu giọng : “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm có gì phân phó?”

      “Ta muốn viết chữ, mài mực cho ta.”

      cái canh giờ trôi qua, Tướng quân đại nhân viết được mấy chữ, nhưng ngược lại Hoa Thanh Vũ phải mài mực rất nhiều lần.

      “Quá nhạt.”

      “Quá đậm.”

      “Mùi thơm.”

      “Hương thơm của mực quá nồng.”

      Hoa Thanh Vũ biết Tướng quân đại nhân cố ý chỉnh mình, nhưng cũng tức giận, mình là nha hoàn của người ta, Tướng quân tức giận với nàng là lẽ tự nhiên, hơn nữa có ai mà biết tức giận chứ, bình thường tốt nàng như vậy, bây giờ vui nàng càng phải nhường nhịn hơn.

      Nhưng thấy Hoa Thanh Vũ ngoan ngoãn như vậy, Mạnh Hoài Cẩn lại càng thêm bực bội, tốt với nàng, nàng cần, tốt với nàng, nàng cũng để ý sao!

      là hết cách với nàng.

      viết viết nữa!” Mạnh Hoài Cẩn ném bút bỏ ra ngoài.

      “Ngài đâu vậy!” Hoa Thanh Vũ gọi lại.

      “Đến thao trường!”

      Trong lòng Mạnh Hoài Cẩn buồn bực, thể đánh nàng, như vậy chỉ có thể đánh thuộc hạ của . Vừa đến thao trường Mạnh Hoài Cẩn lập tức lôi người ra tỷ võ, có thể vài vị phó tướng của khổ nổi, vết thương mấy ngày hôm trước bị đánh còn chưa có khỏi mà!

      Tướng quân đại nhân dạo này rất lạ, bình thường ba ngày mới đến lần, gần đây lại nhiệt tình như vậy, ngày tới tìm bọn họ đánh nhau đến mấy lần!

      “Tiếp theo!” Mạnh Hoài Cẩn cả người mạnh mẽ, hưng phấn hướng về phía đám người mặt kêu lên: “Giả bộ chết cái gì, cùng tiến lên cho ta!”

      “Đại tướng quân, gần đây người làm sao vậy?” Lý tướng quân đứng bên cạnh cũng nhìn nổi nữa : “Trong khoảng thời gian này đám phó tướng bị người hành hạ đến chết sống lại, rốt cuộc bọn họ đắc tội gì với ngài?”

      Mạnh Hoài Cẩn nhìn thoáng qua đám người nằm rên rỉ mặt đất, hừ lạnh tiếng : “Đắc tội với ta là người khác.”

      đám phó tướng khóc ra nước mắt, đắc tội với ngài là người khác, sao ngài đánh người đó , ngài tìm chúng ta để làm chi!

      “Ta lại thể đánh nữ nhân, chỉ có thể đánh các ngươi.” Mạnh Hoài Cẩn vẻ mặt đương nhiên .

      Hóa ra là bị nữ nhân bỏ rơi! Bị nữ nhân bỏ rơi đánh huynh đệ, Tướng quân đại nhân ngài còn có thể vô dụng hơn nữa được !

      “Thôi! đánh nữa, ta uống rượu.” Mạnh Hoài Cẩn xoay người nhảy lên đài cao, thở phì phì bảo gã sai vặt mang rượu đến, sau đó với mấy vị phó tướng bên dưới: “Nếu đánh với ta, bây giờ các ngươi đánh với nhau , tuy rằng tạm thời có chiến , nhưng các ngươi cũng được lười biếng luyện tập võ công! Đến, đánh!”

      Vẫn còn chưa xong! Là vị nãi nãi nào đắc tội Đại tướng quân thế, tại sao nàng lại đắc tội với ngài ấy chứ, mọi cực khổ đều do bọn họ chịu?

      Nhóm phó tướng bất đắc dĩ, đứng dậy bắt đầu luyện tập đánh nhau. Lý phó tướng quân đứng bên nhìn dáng vẻ uống rượu giải sầu của Mạnh Hoài Cẩn, nhịn được thở dài.

      Ôi.. Nghĩ đến Đại tướng quân tuy rằng chiến công lớn lao, nhưng cũng chỉ là thiếu niên mười chín tuổi mà thôi, luôn có những muộn phiền của tuổi trẻ..

      Ôi.. Tuổi trẻ là tốt..

      Lý phó tướng phỏng đoán lần này Đại tướng quân thất tình, rốt cuộc là nào tiếc bỏ rơi ngài ấy đây?

      “Đại tướng quân, tại sao kia lại bỏ rơi người?”

      Mạnh Hoài Cẩn "Răng rắc" cái bóp nát ly rượu trong tay, nghiến răng nghiến lợi : “Nàng ghét bỏ diện mạo của ta.. nhìn thấy ta là lập tức cảm thấy phiền chán!”

      Vậy mà cũng có người dám ghét bỏ diện mạo của Đại tướng quân! Ánh mắt của nương này quá cao, thần tiên trời chưa chắc so được với Đại tướng quân tuấn của bọn !

      “Ôi..” Lý phó tướng lớn tuổi, nhìn Mạnh Hoài Cẩn lớn lên từ , trong lòng coi như con trai ruột của mình, vỗ vỗ bờ vai của : “Nam tử hán đại trượng phu, chẳng qua chỉ bị con bỏ rơi lần mà thôi, hề gì! Muốn trở thành nam nhân đích thực cần phải trải qua những bước này!”
      Chờ chút..

      Rốt cục Mạnh Hoài Cẩn nghe ra có cái gì đó đúng, cái gì gọi là bị bỏ rơi?

      “Ta ta bị bỏ rơi khi nào ?”

      “Nếu ngài bị bỏ rơi, tại sao lại vui như vậy?”

      “Bởi vì nàng chê ta có bộ dạng đáng ghét, còn cho dù ta có tốt với nàng bao nhiêu chăng nữa, nàng vĩnh viễn cũng thích ta.”

      Đây phải là bị bỏ rơi sao? Lý phó tướng vuốt vuốt bộ râu rậm rạp của ông ta, ý vị thâm trường : “Đại tướng quân, ngài ngay cả bản thân mình thích nương kia cũng phát ra sao?”


      “Ta thích nàng khi nào chứ? Nàng bình thường như vậy, nếu ta có thích cũng phải thích tuyệt thế mỹ nhân như Hoa Trảm Nghiên mới đúng chứ? Khiếu thẩm mỹ của ta rất tốt, với dáng vẻ này của nàng, ngay cả ta cũng nhìn ra nàng đẹp ở đâu!”

      Vậy mà bảo thích.. Quên , Lý tướng quân quyết định tạm thời chọc thủng .

      “Vậy vì sao nương đó lại ghét bỏ diện mạo của ngài?”

      Mạnh Hoài Cẩn nghẹn họng, nghĩ nghĩ : “Bởi vì nàng biết phân biệt tốt xấu! Mọi người ai cũng ta rất tuấn, nàng lại chê ta phiền!”
      “Vậy vì sao sau khi nghe nàng ta vĩnh viễn thích ngài, ngài lại nổi giận?”

      Mạnh Hoài Cẩn tiếp tục dối: “Ta tốt với nàng như vậy, nàng chút bày tỏ cũng có, ta nên tức giận sao?”

      Lý phó tướng cười cười : “Đại tướng quân cũng quá bá đạo, có nhiều người thích ngài như vậy cũng đủ sao, muốn tất cả các trong thiên hạ này ai cũng phải thích ngài? Các nam tử khác cũng muốn lấy vợ.”

      “Ta muốn tất cả các trong thiên hạ đều phải thích ta khi nào? Hừ..Các nương thích ta rất nhiều, nhưng ngươi thấy ta quan tâm bao giờ chưa ?”

      “Đúng, ngài chỉ quan tâm xem nương kia có thích ngài hay thôi.” xong Lý tướng quân vỗ vỗ bả vai Mạnh Hoài Cẩn, lời thấm thía : “Thích, phải theo đuổi, thời gian chờ đợi ta!”

      Mạnh Hoài Cẩn nhìn bóng lưng của Lý tướng quân nhàng xa, rơi vào trầm tư.

      Chẳng lẽ thích nha đầu kỳ quái kia?

      “Đại tướng quân! Chúng ta luyện tập với nhau nửa canh giờ rồi, còn phải đánh nữa sao?” Những người phía dưới oán giận .

      Bị cắt đứt suy nghĩ tâm tình của Mạnh Hoài Cẩn vô cùng tốt, trừng mắt nhìn viên phó tướng vừa lên tiếng cái : “ luyện võ xong? Vậy cứ đánh tiếp .”

      Vị nương làm tổn thương tình cảm Đại tướng quân! Nếu như để nhóm phó tướng biết được.. Hừ!

      Bọn họ nhất định bắt nàng phải quỳ xuống! nãi nãi, ngươi hãy theo tướng quân !

      Mạnh Hoài Cẩn nhìn các tướng sĩ siết chặc quả đấm tiếp tục bắt đầu thao luyện !

      tuyệt đối thích nương có dáng vẻ bình thường như vậy!

      là Mạnh Hoài Cẩn!

      quan tâm đến Hoa Thanh Vũ như vậy, hoàn toàn là bởi vì quen được người khác đối xử ân cần, nhất thời bị bỏ rơi nên trong lòng cảm thấy tức giận, nên mới để ý như vậy, tuyệt đối phải bởi vì thích Hoa Thanh Vũ!

      Mạnh Hoài Cẩn tin, chỉ cần dùng chút thủ đoạn nho , Hoa Thanh Vữ nhất định , phải canh cánh trong lòng vì lời của nàng nữa! Đến lúc đó có thể chứng minh phẩm vị của tao nhã như vậy, giống những nam nhân bình thường khác, tuyệt đối thích nương có diện mạo bình thường như Hoa Thanh Vũ!

      Đúng, cứ làm như thế!

      Giải quyết cách hoàn mỹ!

      Hôm nay Mạnh Hoài Cẩn trở về ăn cơm chiều, đến giờ ngủ cũng trở về, với tư cách là nha hoàn thiếp thân, Hoa Thanh Vũ khách khí ăn hết cả bàn đồ ăn, phỏng đoán hôm nay Đại tướng quân chắc đến nơi nào đó tiêu dao khoái hoạt rồi, cho nên nàng rất vô trách nhiệm ngủ trước.

      Ăn no rồi quả nhiên ngủ rất ngon.

      Vốn Hoa Thanh Vũ ngủ ngon lành, nhưng hôm nay trong lúc ngủ nàng bỗng nhiên cảm thấy có ánh mắt cực kỳ đáng sợ phóng về phía nàng.
      Cuối cùng, Hoa Thanh Vũ vô cùng tình nguyện tỉnh lại, vừa mở mắt ra lập tức chống lại ánh mắt oán độc.

      “Mạnh Hoài Cẩn!”

      Hoa Thanh Vũ bị dọa muốn thót tim ra ngoài, nàng vùng ngồi dậy, trừng mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn kêu lên: “Ngươi sao lại có cái tật xấu này! Hơn nửa đêm ngồi trong phòng nương người ta!”

      Mạnh Hoài Cẩn lời nào, chỉ tiếp tục dùng ánh mắt ai oán kia nhìn Hoa Thanh Vũ, Hoa Thanh Vũ bị nhìn toàn thân nổi da gà, nàng tỉnh táo lại, qua hỏi: “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài bị cái gì kích thích sao? Có muốn ta an ủi ngài chút ?”

      “Ta bị kích động.” Mạnh Hoài Cẩn rầu rĩ .

      “Sao?”

      “Ta phát phẩm vị* mà ta vẫn luôn kiêu ngạo biến mất..”

      (Phẩm vị: từ phẩm vị thế này nó có nghĩa là cái 'gu' của ấy, cái khả năng thưởng thức của ấy, kiểu như là 'dạo này thẩm mỹ bị suy giảm hay sao mà lại thấy con bé kia đẹp' kiểu như vậy ấy. Mình nghĩ họ gõ nhầm từ 品味 thành 品位. Hai từ này đọc như nhau, nghĩa chỉ khác nhau chút xíu thôi. Mà bên đó rất hay gõ nhầm các từ nên đôi khi nghĩa bị lệch chút. ).

      Hoa Thanh Vũ nhìn vẻ mặt phong phú của Mạnh Hoài Cẩn, bỗng nhiên có chút chắc chắn về những hoài nghi của mình..

      Mạnh đại công tử quả nhiên là có tật xấu!

      “Phẩm vị của ngài biến mất, cũng cần hơn nửa đêm rồi còn chạy đến phòng ta, trừng mắt nhìn ta chứ!”

      “Hoa Thanh Vũ..”

      Bỗng nhiên kêu tên nàng biết để làm gì..

      “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài có chuyện gì muốn với tiểu nhân sao?”

      “Hoa Thanh Vũ, ngày mai hai ta bắt đầu hẹn hò ..”
      Hale205KisaragiYue thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      CHƯƠNG 15

      Edit: Song Tử (LTTU156)

      Hẹn hò..

      Hẹn hò?

      Hẹn hò!

      Đợi khi Hoa Thanh Vũ ý thức được cái gì, Mạnh Hoài Cẩn hoàn toàn để ý đến tâm tình của Hoa Thanh Vũ, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

      Buổi sáng ngày hôm sau Hoa Thanh Vũ hầu hạ Mạnh Hoài Cẩn thay quần áo, gương mặt của vẫn giống như trước đây lúc nào cũng nghiêm túc, điều này làm cho Hoa Thanh Vũ hoài nghi, chuyện xảy đêm qua có phải là giấc mơ của nàng .

      Nhưng mà nàng sao có thể mơ giấc mơ như thế chứ? Nàng cũng có mơ ước mỹ mạo của Mạnh Hoài Cẩn.

      Hoa Thanh Vũ càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy bất an, vừa hầu hạ Mạnh Hoài Cẩn ăn điểm tâm, vừa hỏi: “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, đêm qua ngài có vụng trộm chạy đến phòng của ta vậy, có thể giải thích cho ta biết lý do vì sao ?”

      “Khụ khụ khụ!”

      Thấy Mạnh Hoài Cẩn bị sặc, Hoa Thanh Vũ lập tức tiến lên giúp vỗ lưng, phản ứng này là có ý gì, rốt cuộc là có đến phòng của nàng hay ?
      ra Mạnh Hoài Cẩn nhìn Hoa Thanh Vũ cũng phải vì giận nàng, chỉ là bây giờ cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nhưng chắc chắn với Hoa Thanh Vũ là mình cảm thấy bất an! Từ lúc theo nàng vào phòng buộc lòng phải luôn giả bộ đẹp trai..

      Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoa Thanh Vũ, Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy vô cùng ủy khuất, tại sao chỉ có mình thấp thỏm bất an chứ, người này ngay cả ngượng ngùng cũng có sao?

      Nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của Mạnh Hoài Cẩn, Hoa Thanh Vũ còn tưởng rằng mình hiểu lầm , vội vàng cười hì hì : “ xin lỗi, Mạnh đại công tử, ta hiểu lầm ngài, có thể là ta xuất ảo giác, ngài kiêu ngạo như thế, sao có thể làm chuyện vô sỉ là nửa đêm nửa hôm đến phòng nương người ta như vậy chứ? Tuyệt đối là ảo giác của ta.”

      “Ta chính là vô sỉ như vậy!” Vẻ mặt Mạnh Hoài Cẩn càng ủy khuất hơn, buông chiếc đũa : “Đêm hôm qua người đến phòng nàng chính là ta.”

      vậy...” Hoa Thanh Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của Mạnh Hoài Cẩn lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, cảm thấy giống như mình bắt nạt vậy, vội vàng chịu tội : “Vừa rồi là ta sai, ngài cần phải xấu hổ, ngài tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm như thế, sao có thể vô sỉ chứ? Hơn nữa, chúng ta quen thuộc như vậy, nửa đêm ngài đến tìm ta cũng rất bình thường thôi mà.” {:475:}

      Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Hoa Thanh Vũ, Mạnh Hoài Cẩn ngẩn người, bỗng nhiên hiểu được đạo lý.

      Hóa ra nàng cũng bối rối..

      Tuy rằng cười trộm trong lòng, nhưng mặt Mạnh Hoài Cẩn vẫn là vẻ mặt đơn, thở dài : “Tối hôm qua ta cái gì nàng cũng nhớ sao..”

      “Nhớ! phải là hẹn hò sao, chúng ta hẹn hò là được!”

      vậy chăng? Nàng gạt ta chứ..”

      Nhìn dáng vẻ đáng thương hề hề của Mạnh Hoài Cẩn, mặc dù trong lòng tình nguyện nhưng Hoa Thanh Vũ vẫn gật đầu : “Ta đương nhiên là gạt ngài..”

      “Chờ ta hạ triều nhé!”

      Mạnh Hoài Cẩn đạt được mục đích nở nụ cười, dùng sức hôn lên má Hoa Thanh Vũ cái, sau đó vẻ mặt phấn khởi ra khỏi phòng.

      Hoa Thanh Vũ bụm mặt, trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ.

      Sao lại hôn nàng ..

      biết xấu hổ!

      Rất nhanh đến giờ Mạnh Hoài Cẩn hạ triều, Hoa Thanh Vũ đoán Đại tướng quân đưa nàng đến đâu để hẹn hò, đúng lúc đó gã sai vặt tiến vào.

      Gã sai vặt cầm trong tay cái khay, cung kính : “ nương, thiếu gia mang quần áo này cho ngươi thay, sau đó đến cửa sau tìm ngài ấy.”

      Hoa Thanh Vũ nghi hoặc nhận khay quần áo. Đại tướng quân lại làm cái quỷ gì vậy, chỉ thấy người ta tặng quần áo cho nữ tử, chưa từng thấy ai tặng áo giáp..

      Sau khi mặc áo giáp xong, cơ thể bé của Hoa Thanh Vũ dường như muốn sụp xuống, khiến nàng hoài nghi Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm có thực muốn hẹn hò với nàng , hay chỉ đơn giản là muốn trêu chọc nàng mà thôi!

      Hoa Thanh Vũ bước từng bước nặng nề, nghiêng ngả theo gã sai vặt tới cửa sau, vừa ra khỏi cửa thấy Mạnh Hoài Cẩn đứng bên cạnh con ngựa, tóc buộc hết lên, mặc cẩm phục màu trắng, thần thanh khí sảng nhìn Hoa Thanh Vũ.

      Nhìn Mạnh Hoài Cẩn xong, quay lại nhìn bản thân..

      Hoa Thanh Vũ cảm thấy, đây quả nhiên phải hẹn hò!

      Thấy Hoa Thanh Vũ xiêu vẹo bước tới, Mạnh Hoài Cẩn cười to : “Thực là quá nặng sao?”

      Đó phải là lời thừa sao?

      Hoa Thanh Vũ rất là bất mãn hỏi: “Vì sao chỉ có mình ta mặc áo giáp, còn ngài lại mặc?”

      “Sợ nàng bị thương! Bản tướng quân bị thương, mặc áo giáp làm gì, tiêu sái chút nào! Đừng càu nhàu nữa, nào!”

      xong Mạnh Hoài Cẩn nhanh nhẹn xách Hoa Thanh Vũ lên con ngựa tốt chạy .

      Hôm nay giáo trường tràn ngập bầu khí quỷ dị, hoặc là khí rất nghiêm túc và trang trọng..

      Đại tướng quân mang theo nương có dáng người nhắn xinh xắn đến giáo trường, mấy canh giờ sau, hai người lấy cớ là học đại đao nhưng lại liếc mắt đưa tình với nhau, thỉnh thoảng Tướng quân còn biết xấu hổ lấy tư cách là sư phụ dạy võ, sờ bàn tay bé của nương người ta, lâu lâu lại ôm eo người ta, là cực kỳ hạ lưu vô sỉ, hoàn toàn thèm để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.

      phải đánh như vậy!” Mạnh Hoài Cẩn vòng ra sau lưng Hoa Thanh Vũ, sau đó nắm tay nàng : “Ta giúp nàng làm lại lần nữa.”

      Mạnh Hoài Cẩn giúp Hoa Thanh Vũ tập vung đao vài lần, sau đó Hoa Thanh Vũ bắt đầu cảm thấy có chút ngượng ngùng, cúi đầu ấp úng hỏi: “Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, phải ngài ăn đậu hủ của ta đó chứ?” {:475:}

      Bị đâm trúng tâm Mạnh Hoài Cẩn xấu hổ, nhưng rất nhanh lại mặt dày : “Nàng nhìn kỹ ta .”

      Hoa Thanh Vũ quay đầu lại nhìn.

      “Đẹp ?” Mạnh Hoài Cẩn hỏi.

      “Đẹp.”

      “Nàng còn nhớ gương mặt của mình .”

      Hoa Thanh Vũ cố gắng nhớ lại.

      “Đẹp ?”

      “Khó coi.”

      Mạnh Hoài Cẩn vỗ vỗ đầu Hoa Thanh Vũ : “Cho nên, nàng cảm thấy ta ăn đậu hủ của nàng sao? Đến, chúng ta tiếp tục tập vung đao.”

      Vô sỉ!

      Gã sai vặt đứng bên cạnh cũng nhìn nổi nữa, chủ tử chính khí nghiêm nghị của mình sao có thể ra những lời vô sỉ như vậy chứ?

      Hoa Thanh Vũ mơ hồ cảm thấy lời của Mạnh Hoài Cẩn có chút hợp lý, nhưng mà có nhiều tâm tư và tinh lực để so đo, bởi vì mặc dù có Mạnh Hoài Cẩn giúp đỡ, nhưng nàng vẫn phải dùng hết toàn lực mới vung được đại đao.

      “Cái này thích hợp với nàng, sáng mai ta tìm người làm cho nàng cái thích hợp hơn, thế nào? cần phải buồn.”

      Nghe Mạnh Hoài Cẩn như vậy, Hoa Thanh Vũ ngây dại, sao biết mình vui ?

      Thấy ánh mắt tròn xoe của Hoa Thanh Vũ vẫn nhúc nhích nhìn mình, Mạnh Hoài Cẩn sợ hãi .

      “Nàng.. Sao nàng lại nhìn ta như vậy.”

      Hoa Thanh Vũ hít hít mũi, nhịn xuống nghẹn ngào cười híp mắt lắc đầu, sau đó xoay người tiếp tục vung đao.

      Nhớ khi còn bé nàng luôn rất đơn, có ai chơi đùa với nàng, bình thường nàng luôn xem tiểu thuyết truyền kỳ để giải sầu, khi đó nàng thích xem nhất chính là những chuyện xưa về hiệp khách, vẫn hy vọng có ngày mình cũng có thể làm đao khách.

      Nàng muốn mặc hồng y, mang đại đao của nữ hiệp! Nàng muốn hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân, bởi vì tất cả mọi người thích dáng vẻ này của nàng, như vậy nàng bao giờ bị mọi người lãng quên nữa.

      Mà hôm nay Hoa Thanh Vũ phát mình ngay cả cầm đao cũng nổi, mới hiểu những ảo tưởng thời thơ ấu thực chỉ là ảo tưởng mà thôi, nàng chính là Hoa Thanh Vũ, phải tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp, cũng xứng làm nữ hiệp cứu người lúc nguy nan..

      Nhưng Hoa Thanh Vũ tuyết đối ngờ tới, Đại tướng quân xưa nay cà lơ phất phơ, thế nhưng chỉ liếc mắt cái lập tức nhìn ra nàng chán nản, còn muốn làm cho nàng thanh đao nàng có thể dùng được!

      Hoa Thanh Vũ nghĩ, thế gian này người tốt với nàng nhất, chính là Mạnh đại công tử tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm!

      Bởi vì Hoa Thanh Vũ thể cầm được đại đao, cho nên Mạnh Hoài Cẩn tìm mộc côn rất , lại sợ mảnh vụn của mộc côn ghim vào tay Hoa Thanh Vũ, lại lấy thêm vải bông quấn mấy vòng bên dưới mới đưa cho Hoa Thanh Vũ cầm.

      Lúc Hoa Thanh Vũ nhận mộc côn lỗ mũi cảm thấy rất chua xót, bởi vì chưa từng có ai đối xử tỉ mỉ với nàng như vậy.

      Quả nhiên nàng có nghĩ sai, thế giới này ai có thể tốt với nàng như Đại tướng quân!

      Mặc dù Mạnh Hoài Cẩn biết tại sao Hoa Thanh Vũ bỗng nhiên dùng ánh mắt của chó nhìn chủ nhân nhìn mình, nhưng phi thường ràng biết đây là thay đổi vô cùng tốt, xem ra quả nhiên là tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, cái gì cũng chưa làm nhanh chóng làm cho Hoa Thanh Vũ thích .

      Hai người luyện tập ở giáo trường cả người đầy mồ hôi, Mạnh Hoài Cẩn muốn đưa Thanh Vũ tắm rửa trước rồi thay quần áo, nhất là muốn Hoa Thanh Vũ cởi áo giáp ra cho đỡ nặng, nàng mặc để luyện tập liên tục rồi.

      Bất quá khi Mạnh Hoài Cẩn đắc ý dào dạt vui vẻ cưỡi ngựa mang Tiểu Hoa rêu rao khắp nơi, tuyệt đối ngờ tới, thời gian nén nhang sau đó, vì quyết định này của mình mà hối hận vạn phần!

      Bởi vì Mạnh Hoài Cẩn và Hoa Thanh Vũ vùa mới bước chân vào Tướng quân phủ, hai vị khách mời mà đến lập tức theo phía sau vào cửa!
      “Đại tướng quân, Cửu Vương gia và Hình công tử tới chơi!”

      Quả nhiên loại chuyện hẹn hò như thế này nên nhất cổ tác khí* nên nửa đường về nhà! {:348:}

      Nhất cổ tác khí 一鼓作氣 có nghĩa là ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối. Nó bắt nguồn từ chuyện kể về thuật dụng binh của vị quân sư nước Lỗ vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên)
      Hale205, AbbyKisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :