1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Thê tử bên gối của Tà Vương - Lưu Tố Tố (0/123c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 25: Sài quận chúa

      Edit: Phong Nguyệt


      trận gió từ ngoài cửa sổ thổi vào bên trong phòng, phất nâng màn cửa mỏng màu tím, dập tắt cây nến, ngoài cửa sổ nhánh cây hai con chim sẻ nhảy ríu ra ríu rít, ngọn cây những quả tuyết cầu lăn xuống, mặt trời như quả quýt màu hồng từ phía đông đám mây tràn ra ánh sáng, bao phủ chật ních tuyết mái hiên, phản chiếu vô căn phòng tối tăm.

      Mặt trời lên cao

      Hiên Viên Dật lười biếng lật người, thuận thế ôm cơ thể người nào đó héo rút(khô héo, ý chỉ chị TỰ đấy, bị quầng cả đêm sao lụi được hihi) trong chăn, luồng khí ấm áp phả lên má trái Nam Cung Tự, mang theo cảm giác mê người tê dại, đầu khẽ thấp, hôn trán nàng cái, gương mặt tuấn mỹ lên nụ cười dịu dàng.diendanequydon

      Hai mắt Nam Cung Tự khép chặt, ấn đường hơi nhíu, vùi mặt chôn sâu vào lồng ngực ấm áp của , cỗ mùi hương Bạc Hà thoang thoảng xông vào mũi, cái miệng nhắn mềm mại đỏ tươi, ưm tiếng, động tác này vô ý thức, khiến nam nhân nằm kế bên nhịp tim khỏi gia tốc.

      Khóe môi của cong lên, ngón trỏ êm ái xẹt gương mặt mềm mịn, dừng lại ngay vết sẹo sâu, hồi tưởng lại cái kia đêm, đáy mắt xẹt qua tia trong suốt, nữ nhân này nhìn như yếu đuối, lại có lực lượng cường đại, nàng tính tình quật cường để cho vừa vừa hận.

      "Cốc cốc cốc ——" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

      Ấn đường Hiên Viên Dật hơi nhíu, cẩn thận từng li từng tí thu lại cánh tay bị nàng đè, phủ thêm áo choàng, đẩy cửa nhìn về phía quản gia, "Chuyện gì?"

      Quản gia cười bẩm báo : "Vương Gia, Sài quận chúa ở Vân Nam chạy đến thăm ngài, người chờ ở đại sảnh."

      Trong hành lang

      "Dật ca ca!" Hiên Viên Dật còn trong hành lang, liền từ trong phòng truyền đến giọng dịu dàng dễ nghe, người nọ nhảy đến bên cạnh , nũng nịu ôm cánh tay , cau mày uất ức : "Dật ca ca, vì sao huynh tới Vân Nam thăm Khê nhi?"

      Nữ tử Khê nhi này là con của Tiêu Dương Vương là ân sư của , số tuổi ước chừng mười lăm tuổi, người mặc y phục dân tộc thiểu số vạt áo trước thêu hình hoa , ba ngàn sợi tóc đen uốn thành khăn trùm đầu, chuỗi hạt trong suốt bé rung động phát ra tiến chuông bạc lanh lảnh dễ nghe, diện mạo cực kỳ tinh xảo, da thịt mềm mịn, da dẻ vô cùng mịn màng, nhìn qua như nước trong veo, ngây thơ hồn nhiên.

      "Công việc bề bộn, có rảnh, lão nhân gia sư phụ ông ta thân thể tốt ?" Ánh mắt Hiên Viên Dật từ từ lên ý cười, theo thói quen giơ tay lên cưng chiều sờ đầu của nàng.

      "Dật ca ca, lão nhân gia cha ta thân thể cường tráng ! Thỉnh thoảng còn có thể cùng dũng sĩ đấu vât !" Sài Khê nhi nhảy nhót kéo cánh tay của Hiên Viên Dật ngồi xuống ghế, hai chân treo ở giữa trung, cười , "Địa phương Đại Đường có nhiều chuyện vui đùa! So với Vân Nam chơi khá hơn nhiều." diendanequydon


      "Đúng rồi, làm sao muội thân mình tới Đại Đường? Sư phụ đồng ý?" Hiên Viên Dật thu lại nụ cười mặt, giọng hỏi.

      Nụ cười mặt Sài Khê nhi từ từ đọng lại bờ môi, nâng mí mắt, chăm chú nhìn Hiên Viên Dật : "Dật ca ca, ra ta lần này tới phải du sơn ngoạn thủy, mà là chỉ vì huynh mà đào hôn ."

      Hiên Viên Dật lấy nước trà lên mà nha hoàn đưa tới, hơi sững sờ, " ?"

      "Dật ca ca, huynh trước trả lời ta vấn đề, huynh có thích ta hay ?"

      Nhìn nàng có vẻ chăm chú, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, trầm ngâm chốc lát, buông ly trà trong tay xuống, thân thể khẽ tựa vào ghế dựa.

      "Khê nhi, muội ở trong mắt ta chỉ là quan hệ huynh muội, hơn kém!" Hiên Viên Dật lười biếng khép lại ánh mắt, nhàn nhạt , lời nhàng, tại làm cho nàng còn mặt mũi nào .

      Sài
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 26.1: Học chó sủa

      Edit: Phong Nguyệt


      Ánh mắt quỷ dị của Sài quận chúa quan sát Nam Cung Tự, nửa nhướng mi, mặt quái gỡ : "Ngươi chính là Nam Cung Ngọc?" xong, nàng nhanh chóng giơ tay lên gạt cái khăn che mặt Nam Cung Tự ra, khăn che mặt từ từ rơi xuống mặt đất, đập vào mắt là khuôn mặt trái xoan trắng nõn tinh xảo, lòng của nàng nhất thời xông lên cỗ ghen tỵ, nhưng lúc Nam Cung Tự đối diện với mặt nàng lòng ghen tỵ giống như trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là ánh mắt giễu cợt khinh bỉ và nồng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Phần tiếp theo

      Edit: Phong Nguyệt


      Sài quận chúa ủy khuất dậm chân, giọng mềm mại: "Dật ca ca, muội nữ nhân này khi dễ muội. . . . . ."

      Thân thể nhắn của Nam Cung Tự rúc vào trong ngực của Hiên Viên Dật, dịu dàng : "Vương Gia, Sài quận chúa ta khi dễ nàng !"

      " sao?" Nụ cười của từ từ lên, Sài quận chúa nhìn ra hỉ nộ của người nam nhân này, chỉ cảm thấy cái loại hàn khí trầm lạnh lẽo cùng khinh bỉ làm nàng còn mặt mũi nào nữa, "Khê nhi, rốt cuộc là ai khi dễ ai trước?"

      "Muội. . . . . ." Sài quận chúa vốn đuối lý, càng cảm thấy lời này của Hiên Viên Dật là cố ý ám hiệu cho nàng, "Nàng. . . . . . có khi dễ muội."

      Trong mắt của Hiên Viên Dật lo lắng lập tức biến mất, bàn tay để đầu Sài quận chúa, khẽ xoa mấy cái, lại làm cho đầu nàng hồi tê dại.

      "Hổ Phách, đưa Quận chúa về phòng nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai phái người đưa muội ấy trở về."

      Sài quận chúa nhìn nụ cười của Hiên Viên Dật, nhưng đáy mắt lại lạnh nhạt vô cùng, chỉ vào chóp mũi của Nam Cung Tự nghẹn ngào chất vấn: "Dật ca ca, muội nơi nào bằng cái nữ nhân xấu xí này hả ? Luận thân phận nàng là gì, muội xinh đẹp hơn nàng căn bản cũng có tư cách so với muội, nàng rốt cuộc có chỗ nào tốt?"

      Môi đỏ mọng của Nam Cung Tự mím chặt thành đường thẳng, ánh mắt chứa đầy sát ý, nếu Sài quận chúa dám can đảm thêm câu ‘ xấu xí ’ nữa, nàng liền lập tức ra tay phế nàng.

      "Chát" tiếng thanh thúy vang lên, tiếng vang vang vọng trong biệt viện, gương mặt thanh tú trắng nõn má phải ra năm dấu vết.

      Môi mỏng của Hiên Viên Dật mím chặt lại, nụ cười trong mắt nhạt dần, thay vào đó là lãnh y hệt như Địa phủ, "Nuốt hai chữ xấu xí này về cho Bổn vương!"

      tức giận.

      Lần này Sài quận chúa có đoán sai, bị chọc giận rồi.

      "Dật ca ca. . . . . . . Huynh đánh muội? Huynh thế nhưng vì nàng đánh muội?" Sài quận chúa che má phải sưng đỏ, rất ràng xuống tay , trong mắt bởi vì uất ức cùng nước mắt tích đầy tia máu, hung hăng cắn môi dưới, Dật ca ca thay đổi rồi, trước kia mặc kệ nàng làm cái gì, luôn thông cảm nàng, tuyệt xuống tay đánh nàng.

      Dật ca ca thế nhưng vì cái nữ nhân xấu xí này đánh nàng, nàng hận thấu nữ nhân này, hận thấu.

      "Vương Gia, nam nhân đánh nữ nhân khó coi !" Nam Cung Tự cau mày giọng .

      "Lời tuy như thế, nhưng là có vài nữ nhân mắc lỗi, đáng đánh!"

      Lời Hiên Viên Dật lên trong đầu Sài quận chúa từng lần tái diễn, sâu nàng đau nhói lòng.

      mặt Sài quận chúa huyết sắc đều ra hết, ánh mắt hung ác trợn mắt nhìn nữ nhân nép vào trong ngực của Dật ca ca, "Dật ca ca, muội chán ghét huynh, muội chán ghét huynh!" Nàng dậm chân, nén lệ hướng ngoài viện chạy .

      Hiên Viên Dật vươn tay vòng qua hông của nàng, đáy mắt thoáng qua chưa bao
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 27: Chỉ muốn biết ngươi là ai

      Edit: Phong Nguyệt


      Như Nguyệt vào, liếc nhìn Hổ Phách cùng Mộ Thiên Vấn, đứng ở sau lưng Nam Cung Tự, lại gần bên tai nàng giọng : "Vương phi, có vị công tử đưa tờ giấy muốn nô tỳ đưa cho ngài, là người xem tự hiểu."

      Đuôi lông mày của Nam Cung Tự nhăn , ánh mắt nhìn vào tờ giấy mà Như Nguyệt đưa tới, nàng cầm tờ giấy lên, chỉ thấy tờ giấy viết sáu chữ phụ đề(chữ thuyết minh ó bạn) nhức mắt, ‘ Bệnh tình sư phụ nguy kịch ’.

      Lông mày rậm mảnh khẽ phát run, lòng của nàng như bị cái gì đó ghìm chặt hít thở thông.

      Nàng hai lời trở người đứng dậy, cầm áo choàng giắt bình phong lên, hướng về phía Hổ Phách trầm ngâm : "Lập tức chuẩn bị xe ngựa, Bổn cung phải xa nhà chuyến."

      Mộ Thiên Vấn khỏi cau mày, làm bộ mặt, tiến lên đưa tay ngăn cản đường của nàng: "Vương Gia có lệnh, cho phép của Vương gia, trừ Vương phủ ra Vương phi nơi nào cũng thể , xin Vương phi nên làm khó thuộc hạ."

      "Càn rỡ!" Ánh mắt của Nam Cung Tự trợn lên, liếc mắt về phía Mộ Thiên Vấn, "Bổn cung muốn làm khó ngươi, cũng xin ngươi đừng làm khó Bổn cung, tránh ra!"

      "Vương Gia có lệnh, cho phép của Vương gia, trừ Vương phủ ra Vương phi nơi nào cũng thể ." Mộ Thiên Vấn mặt đổi sắc lặp lại, nhìn như rất bình tĩnh, nhưng con mắt của dám nhìn thẳng đôi mắt của nàng, chỉ nhìn thẳng vào vách tường.

      Xem ra muốn ăn quả cân chứ nhất quyết nhường đường, Nam Cung Tự nhíu mày : "Chủ nhân của Vương phủ là ai ?" ***************

      "Vương Gia!"

      "Nữ chủ nhân của Vương phủ là ai ?" Nam Cung Tự lại .
      [​IMG]
      "Vương phi!" Mộ Thiên Vấn theo bản năng trả lời.

      Nam Cung Tự hướng liếc mắt, "Vậy là được rồi, Vương Gia có ở đây, Bổn cung định đoạt."

      Mộ Thiên Vấn suy nghĩ chút, dường như lời này của nàng cũng có chút ít đạo lý, nhưng để Vương phi ra khỏi Vương phủ, nhớ tới trước khi Vương Gia ngàn căn vạn dặn, còn có con mãng xà kia nhìn chằm chằm theo dõi , khỏi rùng mình cái, mặt lộ ra vẻ do dự, "Nhưng. . . . . ."

      "Ngươi dám can đảm câu nhảm, có tin Bổn cung trước thiến ngươi sau mới bẩm báo, thiến ngươi, đưa ngươi tiến cung làm thái giám?" Ánh mắt của Nam Cung Tự lạnh hẳn , hung ác .

      Mộ Thiên Vấn sợ run cả người, theo bản năng dùng đôi tay bảo vệ sinh mạng phía dưới, tiền đồ yếu thế lắc đầu cái, là con , chín đời Mộ gia phải có người nối dõi, tuy lệnh của Vương Gia như núi, nhưng trước mắt là bảo vệ sinh mạng mới là đều quan trọng nhất.

      Trong miệng Nam Cung Tự phát ra giọng dễ nghe giống như tiếng suối chảy trong trẻo như chuông bạc, vỗ bả vai của Mộ Thiên Vấn, ánh mắt như có ý nhìn Hổ Phách cái, lại gần bên lỗ tai giọng : "Chỉ cần ngươi chịu nghe lời Bổn cung, Bổn cung tự nhiên bạc đãi ngươi." Dứt lời, đón gió hất vào mặt ra khỏi phòng.

      Hổ Phách đầu tiên là ngẩn người, Vương phi mới vừa dùng ánh mắt ấy nhìn nàng làm cái gì? Cuối cùng dùng ánh mắt khinh bỉ trừng mắt nhìn Mộ Thiên Vấn, "Phế vật!" Hừ tiếng, nắm bảo kiếm ra ngoài.***************

      Như Nguyệt nhìn bóng lưng của Hổ Phách rời , đến gần mặt trầm của Mộ Thiên Vấn, cau mày quan tâm : "Mộ gia, ngươi cần quan trọng hóa vấn đề? Hổ Phách tỷ cũng thiệt là, biết trong lòng ngài có tỷ, vẫn như thế đối với ngài, có việc gì! nương tốt nhiều vô số, hà tất treo cổ thân cây đây?"

      Mộ Thiên Vấn nâng mí mắt chán ghét trừng mắt nhìn Như Nguyệt, đáy mắt lộ ra khinh thường, tức giận : "Phiên bà(tức là bà già), chớ ở trước mặt ta giả mù sa mưa*, gia ta khinh thường!"

      *Giả mù sa mưa: là lời ra ,giả dối,vờ vĩnh

      "Ngươi được đấy Mộ Thiên Vấn, người nào là phiên bà hả ? Tốt bụng an ủi ngươi...ngươi cảm kích cũng thôi , cần gì xuất khẩu(mở miệng) đả thương người?" Như Nguyệt bị chọc tức mặt đỏ lên, " Chả trách Hổ Phách tỷ thèm để mắt tới ngươi, đồ lòng lang dạ sói!" Hừ tiếng, tiểu nương cước hung hăng giẫm chân của , nghiêng đầu bỉu môi ra ngoài.

      Mộ Thiên Vấn ôm đùi nhảy ba cái, nhìn bóng dáng của Như Nguyệt rời , khỏi ai oán : "Ta đây là trêu ghẹo ai rồi?"

      Bên ngoài Vương phủ

      Hổ Phách người mặc y phục bó sát người váy ngắn, thân áo treo thanh bảo kiếm, dắt chiếc xe ngựa tới, hướng về phía Nam Cung Tự : "Vương phi, xe ngựa chuẩn bị xong rồi, có thể lên đường."

      Nam Cung Tự người mặc y phục lụa mỏng thêu hình hoa mai, cổ thon dài trắng nõn có quàng khăn, tóc đen thui búi tóc hình hoa bách hợp, trán có
      Chris thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 28: Câu Hồn Sứ Giả(gọi tắt là thần chết)

      Edit: Phong Nguyệt


      Khu vực Thanh Cốc ở phía Tây Nam là địa phương non xanh nước biếc, Huyện Thanh Cốc nằm cách đó xa trong núi lớn, ngọn núi gọi là ‘ Thiên Tử Sơn ’, có tòa đạo quan, được đặt tên là Võ , là do Thái tổ hoàng đế Đường Tông xây dựng.

      là do người võ lâm dưới triều nhà Tần kính ngưỡng Huyền Dịch đạo trưởng mà thành lập nên, nay có hơn ba trăm năm lịch sử, được đặt ở giữa sườn núi Thiên Tử Sơn.

      Ánh tà dương màu đỏ sẫm từ phía tây chiếu vào ngọn núi, bầu trời xanh thăm thẳm cùng với khối đám mây màu trắng di chuyển, ánh nắng chiều chiếu rọi ngọn núi ra màu đỏ tươi, bao phủ tất cả ngọn núi.

      Xe ngựa lên ngọn núi cao chót vót, càng lên càng chậm, đến núi Võ , sắc trời gần đến tối.

      núi cách đó xa truyền đến tiếng trống, thanh vang vọng trong sơn cốc.

      Nam Cung Tự vén màn cửa sổ lên, trước mặt chính là mùi hương của Hoa Huệ Lan, tầm mắt nhìn Hoa Huệ Lan cùng Hoa Mai vàng nở đầy núi, trong mắt nàng lên chút ánh sáng nhu hòa lộng lẫy, giống như đánh hơi mùi vị được về nhà.

      Rất nhanh xe ngựa chậm rãi ngừng lại, Hổ Phách nhấc màn xe lên nhìn về phía Nam Cung Tự : "Vương phi, đến." ***************


      Nam Cung Tự nhảy xuống xe ngựa, đập vào mi mắt là cầu thang dài thấy đuôi, khỏi làm nàng nhớ tới tiểu sư đệ ban đầu vì lên núi bái sư học nghệ, từ nơi cầu thang này quỳ đến trước cửa đạo quan, sư phụ mềm lòng mới chấp nhận tiểu sư đệ này.

      Như Nguyệt nhìn trong ánh mắt của Nam Cung Tự lên tia cười dịu dàng, khẽ sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy mình nhìn lầm đến hoa mắt rồi hay , tuy Vương phi mặt thường mỉm cười, thế nhưng loại cười này làm cho người ta rùng mình, thậm chí là làm người ta sợ hãi. Vậy mà bây giờ trong ánh mắt của Vương phi lên tia cười dịu dàng,là như thế xinh đẹp, tự nhiên.

      "Vương phi, ngài thế nào rồi ?"

      Nam Cung Tự hoàn hồn , lắc đầu cười : " có gì." Nam Cung Tự gì nữa, nâng quần dài lên từng bước hướng cửa môn tới.

      Đến đỉnh núi, cả người nàng thiếu chút nữa ngã về phía sau, cũng may Như Nguyệt cùng Hổ Phách kịp thời đỡ.

      Khuôn mặt bé của nàng vì mệt mỏi nên đỏ bừng, ngồi bên băng đá, điều chỉnh hô hấp cái.

      Như Nguyệt từ trong cái bọc lấy ra bình nước đưa cho Nam Cung Tự, khỏi ân cần : "Vương phi, ngài có sao chứ?"

      Có thể có chuyện gì sao? Bây giờ nàng yếu đuối đến bộ cũng làm nàng thấy khó chịu, trong lòng đè nén xuống cái loại muốn hấp thu tinh khí **, nhưng là nàng vẫn cố nén.

      "Nhị Sư Tỷ?" Từ nơi xa truyền đến giọng non nớt.

      Nam Cung Tự ngẩng đầu theo nguồn thanh nhìn tới, chỉ thấy cửa đạo quan có vị thiếu niên đứng, số tuổi ước chừng mười ba tuổi, người mặc cẩm bào tuyết bạch sắc bó sát người, hông áo treo ngọc bội màu xanh lam, gương mặt tuấn mang theo vài phần ngây thơ, có mấy phần đáng .

      Trong trí nhớ của Nam Cung Tự chính là người quỳ lết lên núi tiểu sư đệ Mạc Sầu.

      Mạc Sầu vừa nhìn thấy người đó đúng là Nhị Sư Tỷ Nam Cung Tự của , cặp mắt màu đen lên tầng nước mắt, bỏ cây chổi trong tay xuống, hướng về phía Nam Cung Tự mà chạy, ôm Nam Cung Tự chặt vào trong ngực của mình, nức nở : "Nhị Sư Tỷ, là người, đệ có nằm mơ chứ?"

      rất kích động, rất kích động, cho là Nam Cung Tự trở lại.

      Rất nhiều sư huynh sư tỷ ở bên trong, Nam Cung Tự là người ghét bỏ , trừ sư phụ, nàng là người thứ hai đối với tốt nhất. ***************


      Hổ Phách ở bên nhìn thấy màn này, đáy mắt nhất thời thông suốt, kêu tiếng, từ eo lấy ra bảo kiếm để ngang hông của Mạc Sầu, lạnh lùng : "Cách xa Vương phi ra chút!"

      Gương mặt non nớt của Mạc Sầu lộ ra tất cả uất ức, ánh mắt uất ức nhưng khi nhìn Hổ Phách lại là lạnh lẽo, ai oán : "Vị tỷ tỷ này rất chướng mắt !" xong, ngón trỏ thon dài kẹp mũi kiếm, tay bẻ gãy mũi kiếm, phóng lưỡi dao nhanh chóng cổ Hổ Phách.

      Cả người Hổ Phách cứng ngắc, ngờ nàng chịu nổi chiêu của thiếu niên tay bẻ gãy mũi kiếm này, nội lực chắc hẳn luyện đến chin phần mười, ngờ Võ
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :