1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Thê tử bên gối của Tà Vương - Lưu Tố Tố (0/123c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 10: Tà U Vương bức vua thoái vị

      Edit: Phong Nguyệt

      Bên trong Nguyễn Tâm Các, ánh trăng đỏ thắm dịu dàng len lõi qua khung cửa gỗ, ánh sáng yếu ớt rọi lên đàn cổ, rèm cửa màu tím bay theo gió còn có những cánh hoa từ ngoài cửa sổ bay vào, nhàng lướt qua từng dây đàn, lư hương dâng lên từng luồng khói hương lượn lờ, rèm cửa cuộn lại, khắp căn phòng đều tràn ngập hương thơm.

      Hiên Viên Dật lười biếng tựa nệm êm, ngón tay thon dài gảy lên bình ngọc, nước rượu trắng trong suốt liên tục ngừng tràn vào chén , bốn phía nồng nặc mùi rượu, hoa mai theo gió phấp phới bay lên, chậm rãi rơi vào trong chén, tạo nên lịch tao nhã.

      Tiếng bước chân hành lang làm cắt đứt suy nghĩ của , chỉ thấy Mạc Thiên Vấn đẩy cửa vào, ôm quả đấm quỳ gối ở bên ngoài tấm bình phong, bẩm báo : "Bẩm Vương Gia, Vương Phi và Thái Tử Phi xảy ra tranh chấp ở gian tiệm đồ cổ. . . . . . ."

      chờ xong, người trong tấm bình phong nhàn nhạt lên tiếng giọng dịu dàng tà mị : " điểm chính!"

      "Dạ, bởi vì Thái Tử Phi sai hạ nhân tát Vương Phi bạt tai, dưới cơn giận dữ, Vương Phi phế mất cánh tay phải của Thái Tử Phi rồi."

      "Ha ha ha. . . . . ." Từ trong tấm bình phong đột nhiên truyền ra tiếng cười lớn chút kiêng kỵ, tiếng cười giống như cười lạnh, mà ngược lại nghe nhàng khoan khoái, "Được, làm tốt lắm! hổ là ái phi của Bổn Vương."

      Bên thái dương của Mộ Thiên Vấn lên mấy vạch đen, Vương Gia như thế còn cười được, Vương Phi đả thương đương kim Thái Tử Phi, chừng cũng là quốc mẫu tương lai, chuyện này nhất định kinh động tới Thánh Thượng. . . . . .

      Đột nhiên suy nghĩ tới chuyện, liền tiếp tục : "Vương Gia, chuyện này vì vậy mà kinh động tới Thái Tử, Thái Tử nổi giận lôi đình, phái người bắt Vương Phi mang về phủ Thái Tử, nghe muốn nghiêm hình tra khảo Vương Phi, diễu phố thị chúng, ba ngày sau liền muốn trảm. . . . . . Vương phi. . . . . ." xong lời cuối cùng rồi im bặt, bởi vì lúc này vẻ mặt nồng nặc sát ý của ai đó từ trong tấm bình phong lan tràn ra, nhịn được rùng mình cái, suy nghĩ của có chút mờ mịt .

      Nụ cười mặt Hiên Viên Dật từ từ đọng lại bờ môi, nụ cười trong mắt từ từ tích tụ lãnh, đứng dậy truyền mệnh lệnh xuống dưới: "Truyền khẩu dụ của Bổn Vương, lập tức điều động ba vạn tinh binh ở cửa thành, bao vây phủ Thái Tử lại."

      Nghe vậy, Mộ Thiên Vấn sửng sốt kịp phản ứng, nghe lầm chứ? Vương Gia như thế vì nữ nhân tiếc điều động binh lính?

      "Vương Gia đây là muốn. . . . . ."

      "Nếu dám làm mất cọng tóc nữ nhân của Bổn Vương, Bổn Vương liền thay Thánh Thượng phế Thái Tử." Hiên Viên Dật lạnh lùng .

      Mộ Thiên Vấn do dự : "Vương Gia. . . . . . Như vậy tốt đâu? Bây giờ ba vạn tinh binh đóng quân ở ngoài cổng thành là dùng để canh giữ Hoàng Thành, nếu là biết Vương Gia điều động binh mã, là vì vương phi, thứ nhất liền dao động lòng quân, hai sợ là khiến dân chúng cho là ngài muốn mưu triều soán vị, phá hỏng danh dự của Vương Gia, xin Vương Gia nghĩ lại!" năng hùng hồn.

      "Bổn vương tự có chừng mực, ngươi hôm nay nhiều rồi, chính mình lãnh năm mươi hèo." Giọng của Hiên Viên Dật ra có nửa điểm tình cảm, lạnh như từ Địa phủ vọng về.

      "Thuộc hạ lĩnh mệnh!" Mặc dù Mộ Thiên Vấn đồng ý cách làm của Vương Gia, nhưng theo Vương Gia vài chục năm, biết Vương Gia phải là người phân biệt phải trái, liền có khuyên tiếp nữa, tự mình lui ra lĩnh năm mươi hèo.

      phải phân biệt được chuyện nặng chuyện , theo biết, Thái Tử ỷ vào được Hoàng Thượng sủng ái nên tùy ý làm bậy, những trắng trợn cướp đoạt dân nữ, còn cấu kết với bang Phi Hổ để cướp quan ngân, điều này cũng vậy , lại lén lúc lấy Kim quốc để mua binh khí, nếu ngày Thái Tử lên ngôi làm Hoàng Thượng, những năm gần đây Hiên Viên Dật nhọc nhằn khổ sở vì giang sơn xã tắc Đường triều nếu mà giao cho Thái Tử quản lí chắc chắn bị hủy trong chốc lát.

      Cho nên. . . . . . Con mắt Hiên Viên Dật từ từ trầm, lợi dụng cơ hội lần này, phế Thái Tử ngu ngốc.

      Phủ Thái Tử

      Bức tường ngoài viện màu trắng, liễu xanh xung quanh rủ xuống, ba gian lầu cửa thuỳ hoa( kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, có mái, bốn góc có bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu), hành lang bốn phía khúc khuỷu. Đường trong viện quanh co, núi đá như được tô điểm thêm, mái hiên ngoài điện phủ Thái Tử treo tấm biển"Thái tử điện".

      Cây cột ngọc Thạch Điền trong điện đứng thẳng, vách tường gạch đá màu trắng bốn phía tất cả đều gọt giũa mà thành, hoa lan hoàng kim được tạc đá trắng vẻ đẹp kinh diễm, rèm cửa màu xanh theo gió mà tung bay, trong đầu Nam Cung Tự lên ba chữ: Tên phá của.

      Chỉ thấy nam tử mặc áo bào màu vàng từ ngoài phòng vào, mặt hình chữ quốc, tướng mạo thô cuồng lại mang theo mùi thuốc súng nồng nặc, cằm rậm rạp râu ria, nhìn ước chừng tuổi sắp ba mươi tuổi, nhưng tuổi của chỉ là mới đầu hai mươi, nếu phải người này thân mặc trang phục xa hoa, nhìn ra có điểm nào có khí chất hoàng thất.

      Thái tử Đường Uyên Tông kéo áo bào màu vàng lên rồi ngồi ở chủ vị, theo sát là Thái Tử Phi yếu đuối từ ngoài phòng vào, ánh mắt hung ác tràn đầy sát khí trợn mắt nhìn Nam Cung Tự, rồi nhìn về phía Đường Uyên Tông mặt khóc ra nước mắt, quỳ mặt đất khóc ròng : "Thái Tử, ngài nên vì nô tì mà làm chủ nha! Ô ô, cái tay của nô tì bị chặt là chuyện , nếu như ngài nếu xử tử nàng ta, chỉ sợ người ngoài ngài sợ hãi Tà U Vương, Thái Tử ngài về sau ở trước mặt Văn Võ Bá Quan mà có thể ngốc đầu lên được." Sắc mặt biến đổi quả so cởi quần còn nhanh hơn.

      Đường Uyên Tông nghe những lời này, lông mày đuôi của bởi vì vui mà nhăn lên? đường đường là Thái Tử điện hạ, là Hoàng Tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất, Tà U Vương cũng chỉ là Vương Gia nho thôi, há có quân vương nào mà sợ quần thần? ra còn bị những kẻ thù đội trời chung và lão thần tử cười đến rụng răng?

      Hồi tưởng lại Tà U Vương trước mặt phụ hoàng nhiều lần đều làm cho khó chịu, lại thấy tay Thái Tử Phi bị nữ nhân của Tà U Vương chém đứt, càng thêm quyết định phải ban cái chết cho Nam Cung Tự, nhờ vào đó hướng Văn Võ Bá Quan mà tuyên thệ từ trước tới giờ để Tà U vương ở trong mắt.

      "Tà Vương Phi, ngươi có biết tội của ngươi ?"

      Nam Cung Tự phải người ngu, theo nàng biết Thái Tử cùng Tà U Vương đối đầu, hỏi nàng có biết tội, nếu nàng đáp biết tội, Thái Tử chẳng những cực kỳ khai ân, mà ngược lại có cái cớ giết nàng. Nếu nàng liều chết nhận tội, nhiều đôi mắt thấy hết chuyện xảy ra, thái tử chắc chắn nhờ vào đó làm cái cớ nàng biết hối cải, ban thưởng nàng tử tội.
      Ttrước sau đều phải chết, Nam Cung Tự định trả lời mà chỉ hỏi lại: "Thử hỏi Thái Tử điện hạ, nếu như người bị ta bạt bạt tai trước mặt văn võ bá quan, ngươi làm như thế nào?"

      Nữ nhân này chẳng lẽ là tính toán ngay trước mặt Văn Võ Bá Quan đánh bạt tai chứ? Nghĩ đến cảnh kia, Đường Uyên Tông hung dữ mà : "Bản Điện Hạ cắt ngươi thành tám khúc, ném vào đảo Ngạc Ngư làm mồi cho cá." Mấy chữ cuối cùng từ trong kẽ răng cứng rắn nặn ra, thấy Nam Cung Tự trong miệng phát ra thấp mà nghe hình như là tiếng cười, nhíu mày , "Chết đến nơi ngươi còn cười được."

      biết Thái Tử này đầu óc là dùng cái gì làm nên, trúng bẫy rập của nàng vậy mà còn hồn nhiên biết.

      Nam Cung Tự cười lạnh : "Bổn cung cười là ngài có đức tính độ lượng, chém cánh tay cũng thôi , tội gì muốn đuổi tận giết sạch đây? Ngài Bổn cung có phải là rất độ lượng hay ?"

      Nghe vậy, sắc mặt Đường Uyên Tông đột nhiên trắng bệch, trong nháy mắt mới phản ứng kịp ý lời này của nàng, chợt đập bàn, bật người đứng dậy, ngón trỏ run lẩy bẩy chỉ vào Nam Cung Tự, đằng đằng sát khí : "Ngươi lại dám trêu Bản Điện Hạ, đừng tưởng rằng được Tà U Vương cưng chiều ngươi...ngươi liền vô pháp vô thiên, Bản Điện Hạ hôm nay thể giết ngươi" xong, rút bảo kiếm ở ngang hông của Cẩm y vệ, hướng Nam Cung Tự tới.

      Nam Cung Tự nụ cười vẫn như cũ : "Nếu là Thái Tử hôm nay giết được Bổn cung tính sau đây?"

      "Lão tử liền theo họ ngươi!" Giọng thô lỗ từ trong miệng Đường Uyên Tông hung tợn phát ra.

      Chỉ thấy đưa bảo kiếm trong tay lên hướng Nam Cung Tự mà bổ tới, khóe miệng nàng ý cười nhợt nhạt, bóng dáng nhanh chóng chợt lóe, bản lĩnh hết sức nhanh nhẹn, Đường Uyên Tông rơi vào khoảng , giận dữ lôi đình, bảo kiếm trong tay chém loạn xạ, đừng là muốn giết nàng, chỉ là như vậy chặt tới chặt lui, đều làm cho mệt mỏi thở hồng hộc .

      "Dừng tay!" Từ bên ngoài đại điện truyền đến loại thanh trầm. ^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!

      Nam Cung Tự thấy Hiên Viên Dật liền té xuống đất, Đường Uyên Tông cầm bảo kiếm trong tay hướng trước mặt nàng mà bổ tới, ‘ keng ’ tiếng, tay Đường Uyên Tông bị tên đâm thủng cứng rắn dính cây cột, đau đớn mà hô to.

      "Thái tử điện hạ. . . . . ."

      "Thái tử điện hạ. . . . . ."

      Hiên Viên Dật sải bước về chỗ của Nam Cung Tự, khẽ cau mày, chỉ thấy đầu đen nhánh của Nam Cung Tự tóc dài xốc xếch chịu nổi, mặt còn dấu năm ngón tay, cặp mắt trong suốt như nước trong như thủy tinh long lanh, rục rịch ngóc đầu dậy .

      "Vương Gia. . . . . . Bọn họ đều phải là người tốt, ỷ vào người đông thế mạnh khi dễ ta." Ngón trỏ Nam Cung Tự chỉ về phía mọi người trong đại điện, uất ức cùng cực .

      Trong đại điện mọi người rối rít rùng mình cái, Tà Vương Phi ràng chính là bóp méo .

      Hiên Viên Dật nhìn gương mặt đầy nước mắt của nàng chảy xuống khẽ co rút đau đớn , loại cảm giác này. . . . . . Làm rất thoải mái, rất tức giận.

      Ngoài phòng ngọn lửa giọi vào trong tầm mắt Đường Uyên Tông, nhịn được nỗi đau, cả giận : "Tà U Vương ngươi to gan, lại dám vì nữ nhân mang binh bao vây phủ Thái Tử, còn bắn tên đả thương Bản Điện Hạ, trong mắt ngươi có còn vương pháp hay ? Như ngươi vậy khiến nhiều người tức giận ."

      Hiên Viên Dật nhìn hữu của , tay phải lạnh lẽo nhàng phất qua má phải của nàng, cái loại cảm giác nóng rực kia lan tràn ở trong lòng bàn tay , ánh mắt dịu dàng trong nước nhìn Nam Cung Tự : "Cái người nữ nhân này đúng là khỏi khiến người ta tỉnh tâm nha!" đứng dậy, nhìn về phía mặt của Thái Tử Gia nào đó mà hỏi tội, tròng mắt sắc bén giống diều hâu bắn ra tia lạnh khát máu, vươn tay nhận lấy bảo kiếm mà Mộ Thiên Vấn đưa, gằn từng chữ , "Bổn vương chính là vương pháp!"

      Đường Uyên Tông thấy cầm bảo kiếm trong tay, mới nhận ra là phụ hoàng ban cho Thượng Phương Bảo Kiếm, mọi người đều biết Thượng Phương Bảo Kiếm quyền lực chính là chém hôn quân, chém xuống quần thần, cái này ràng muốn bức vua thoái vị.

      "Ngươi. . . . . . Lấy công làm tư, Bản Điện Hạ phục!"

      Hiên Viên Dật nhếch miệng lên vệt nhàn nhạt đường cong, từ hông áo trong lấy ra đạo thánh chỉ: "Thánh chỉ giá lâm, thái tử Đường Uyên Tông. . . . . ."

      Nam Cung Tự nhanh chóng ngắt lời , cười lạnh : "Vương Gia sai lầm rồi, mới vừa Thái Tử hôm nay nếu giết được thần thiếp, liền theo họ của thần thiếp!"

      "Hả?" Hiên Viên Dật nhìn đáy mắt nàng xẹt qua tia giảo hoạt, mím môi cười tiếng, như mong muốn của nàng : "Thái tử Nam Cung Uyên Tông tiếp chỉ ——"

      "Ngươi. . . . . ." Đường Uyên Tông giận đến run lẩy bẩy, vẻ mặt hung ác trừng mắt về phía Nam Cung Tự, nhưng bởi vì trong tay Tà U Vương nắm giữ thánh chỉ, chỉ đành phải nhẫn nhục quỳ mặt đất, từ trong kẽ răng cứng rắn nặn ra chữ: "Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế."

      "Phụng Thiên Thừa Vận, hoàng đế triệu viết: Thái tử Đường Uyên Tông cấu kết với thổ phỉ cướp quan ngân, cấu kết với nước Kim tự mình sản xuất binh khí, văn võ cả triều bách quan rối rít thượng tấu buộc tội Thái tử, khi quân bưng bít người , liên luỵ hoàng gia hậu duệ, thái tử phạm pháp xử như thứ dân, vốn tội đáng cửu tộc, nhưng bởi vì gây họa tới Hoàng thất, trẫm đúng là đành lòng, huỷ bỏ Thái tử Đường Uyên Tông, ban cho cái chết, khâm thử ——" Hiên Viên Dật tuyên đọc xong, thấy cả người Đường Uyên Tông sõng xoài mặt đất, khóe miệng lại tràn ra nụ cười lạnh, "Tiếp chỉ !"

      " thể nào, cái này thể nào, phụ hoàng thể nào làm như vậy." Đường Uyên Tông lắc đầu dám tin , chợt nâng mí mắt trừng mắt về phía Hiên Viên Dật, "Nhất định là ngươi, nhất định là ngươi ở trước mặt phụ hoàng vu oan ta...ta muốn gặp phụ hoàng."

      "Đáng tiếc, ngươi có cơ hội này." Dứt lời, chỉ thấy con mắt Hiên Viên Dật nụ cười từ từ phai , cầm lên Thượng Phương Bảo Kiếm nhẫn tâm hướng cổ Đường Uyên Tông ‘ phập ’ tiếng, máu chợt văng khắp nơi, phù phù tiếng, Đường Uyên Tông ngã xuống đất bỏ mình, đầu rơi mặt đất, con mắt mở lớn.

      Thái Tử Phi thấy đầu của Thái tử ở dưới chân của nàng, khỏi hoang mang sợ hãi thét chói tai: "A ——" hôn mê bất tỉnh.

      Hiên Viên Dật thu hồi bảo kiếm đưa cho Mộ Thiên Vấn, lạnh lùng : "Thái tử chết, phủ Thái tử người đều phải chôn theo, người đâu! Bắt tất cả bọn họ lại cho Bổn Vương." Giọng lạnh lẽo chút tình cảm, xoay người ôm lấy Nam Cung Tự, thu hồi con mắt lệ khí, thay thế là dịu dàng như nước, vừa vừa đặt cánh môi dính vào bên tai nàng , "Cái kết quả này, ngươi có thoả mãn ?"
      Chris thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 11: Tung hoành muốn sống

      Edit: Phong Nguyệt

      Móng tay dài nhàng xẹt qua gương mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Dật, cười : "Vương Gia, người giết ái tử của Hoàng thượng, chẳng lẽ người sợ Hoàng Thượng hỏi tội xuống sao?"

      "Bổn vương có thể nâng ngồi lên long ỷ, cũng có thể tùy thời kéo xuống." Hiên Viên Dật nhàn nhạt khinh thường , tầm mắt rơi vào trong ngực nữ nhân, ánh mắt dâng lên chút sắc khí nhu hòa, "Ái phi chẳng lẽ lo lắng cho Bổn vương?"

      Nam Cung Tự nghiêm túc lắc đầu : "Ta ước gì Vương Gia chết sớm, sớm đầu thai." Tránh cho nguy hại nhân gian.

      Lông mày nam nhân như ngọn núi sụt xuống, hài hước cười : "Bổn vương thế nào cam lòng để ngươi tuổi còn trẻ mà phải ở quả phụ đây?"

      "Trong thiên hạ nam nhân còn nhiều, sợ gì mà tìm được người thứ hai giống Vương Gia." Nam Cung Tự nhàng , giống như chưa từng nhìn đến vẻ mặt vui của .

      Được, ngươi được đấy Nam Cung Tự, ngươi chính là như vậy báo đáp ân nhân cứu mạng của mình sao, ngươi có còn lương tâm hay ? Chính mình điều động ba vạn binh mã, cố gắng càng nhanh càng tốt chạy tới cứu ngươi, tới câu cám ơn cũng có.

      Lại ngừng rủa chết sớm chút, lại còn có ý nghĩ vui vẻ với người mới, nếu đổi lại người Vương Phi trước, sợ là chết trăm lần cũng đủ hả giận.

      Hiên Viên Dật cảm giác lông mày của mình sắp dựng lên, phổi sắp nổ tung, hung ác : "Nếu Bổn vương chết , Nam Cung Tự ngươi đừng tái giá, ngay cả quả phụ cũng làm được, bởi vì ngươi phải chết theo!" dieendaanleequuydonn

      Chết đối với nàng mà cũng đáng sợ, đáng sợ là cùng người này sống cả đời.

      Nam Cung Tự cười : "Vương Gia ngài yên tâm, ta sống lâu trăm tuổi."

      Hiên Viên Dật mím chặt môi, ý vị sâu xa : "Nếu muốn sống lâu trăm tuổi, vậy ngươi nhất định phải học được là lấy lòng Bổn vương."

      "Khiến Vương Gia thất vọng, ta là người, phải ‘ chó ’." Cẩu cụp đuôi lấy lòng người, Nam Cung Tự nàng nhìn sắc mặt người khác, nếu khiến nàng trải qua cuộc sống yên ổn, nàng cũng để cho tốt hơn.

      "Ngươi. . . . . ." Hiên Viên Dật thiếu chút nữa nổi đóa, câu, nàng liền chống đối câu, cái này lướt qua ranh giới cuối cũng của rồi, nhưng là. . . . . . Rất kỳ quái, chẳng những cảm thấy tức giận, ngược lại còn có loại cảm giác nên lời, có lẽ nàng là người đầu tiên dám dùng giọng điệu, thái độ như vậy chuyện với .

      Nam Cung Tự mơ hồ chú ý tới khi ngang qua bọn người kia, bọn họ rối rít dùng ánh mắt địch ý nhìn chằm chằm nàng, đó là hận muốn bắt nàng mà nuốt sống.

      Cái này cũng khó trách rồi, ai bảo bọn họ nhao nhao lấy toàn bộ gia sản đánh cuộc Nam Cung Tự nàng sống qua được ngày thứ ba, nhao nhao đặt tiền rủa nàng chết sớm chút, nàng cứ như bọn họ tính, sống đến trăm tuổi để chọc tức chết bọn họ mới được. qua hai tháng rồi, nàng chẳng những có chết ở trong tay Tà U Vương, mà còn được cực kỳ sủng ái.

      Vừa tới cửa chính của Vương Phủ, vẻ mặt Dư quản gia tươi cười chòn đón, liếc nhìn Nam Cung Tự, cười đối với Tà U Vương : "Vương Gia, Lục Nương ở Ngưng Hương Uyển chờ ngài lâu."

      Thái độ Hiên Viên Dật chấn động , hướng về phía Nam Cung Tự : "Ở trong phòng chờ ta." xong, bỏ lại nàng nghênh ngang rời .

      Dư quản gia sợ Nam Cung Tự hiểu lầm, liền vội vàng giải thích: "Vương phi ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm Vương Gia, Lục Nương cứu vương gia mạng, cho nên. . . . . . ."

      Lời còn chưa hết, Nam Cung Tự liền cứng rắn cắt đứt lời của Dư quản gia, tỏ lập trường : "Những chuyện này cùng Bổn cung có bất cứ quan hệ gì, ngươi cần thiết giải thích." Dứt lời, nàng liền hướng về phòng mình mà .

      sai, nàng có ý định cùng sống hết cả đời, cho nên nàng can thiệp chuyện sinh hoạt tư nhân của .

      Muốn trở về phòng của nàng phải qua Ngưng Hương Uyển, khi ngang qua Nam Cung Tự vô tình nghe cuộc chuyện của bọn họ, nhưng kì lạ nàng nhìn thấy nữ nhân kia từ trong túi gấm lấy ra viên thuốc, đưa cho Hiên Viên Dật, "Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi làm theo lời ta, độc trong người ngươi tới ba năm tốt."

      Nghe những lời này, Nam Cung Tự dừng lại bước chân, nàng tò mò nhìn Tà U Vương luôn luôn làm theo ý mình, cũng để người khác khống chế? Nàng càng hiếu kỳ, nữ nhân này dùng cách nào mà khống chế được .

      Hiên Viên Dật môi mỏng mím chặt lên, nhận lấy thuốc mà nàng đưa tới mà nuốt vào, sát ý trong đáy mắt dần dần tuôn trào, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, "Ta biết nên làm như thế nào." Giọng nhạt như nước hoàn toàn giống như vô sắc vô vị.

      Khi còn là hoàng tử chạy trốn bị nữ nhân này cứu, nhưng nàng lại hạ độc , rồi dùng thuốc giải uy hiếp làm chuyện mà muốn làm.

      Từ lâu cái chết sớm khám phá, nhưng lưng còn mang Huyết Hải Thâm Cừu của gia tộc, khi còn chưa báo thù được, thể chết được!

      thử qua rất nhiều phương pháp từ người nữ nhân này lấy thuốc giải bí truyền, nhưng nữ nhân này quá giảo hoạt rồi, lại đốt thuốc giải bí truyền đó, để cho thể nghe lời của nàng.

      Nam Cung Tự đứng ở ngoài phòng khóe môi nâng lên, ra Hiên Viên Dật cũng là người sợ chết.

      "Vậy tốt, ta liền trong phủ chờ tin tức tốt của ngươi." Chỉ thấy nữ nhân kia người mặc xiêm y màu xanh chậm rãi đứng dậy, cúi đầu ghé vào bên lỗ tai dịu dàng , "Dật, đừng làm cho ta thất vọng!" Dứt lời, nàng liền nghênh ngang bước . die,n;

      Mộ Thiên Vấn thấy sắc mặt của Hiên Viên Dật có chút thích hợp, cau mày, thận trọng : "Vương Gia. . . . . . Người sao chứ?"

      Hiên Viên Dật nâng mí mắt nhìn về phía Mộ Thiên Vấn, lạnh lùng : "Bổn vương giống như là người xảy ra chuyện gì sao?"

      Mộ Thiên Vấn bị ánh mắt sắc bén của trừng cả người khỏi toát mồ hôi lạnh, giọng thầm: "Giống như. . . . . ."

      "Lục Nương xin dừng bước!" giọng thanh thúy dễ nghe hành lang yên tĩnh mà vang lên.

      Lục Nhã dừng lại bước chân, nhìn về phía Hổ Phách, chân mày cợt nhã nâng: "Chuyện gì?" Lời còn chưa hết, liền bị phấn mê hương phả vào mặt làm bất tỉnh nhân .

      Tà Vương phủ có mật đạo nhưng có người nào biết, hai bên vách tường treo từng chiếc đèn lồng mờ nhạt, chợt vụt sáng mà lóe ra.

      thẳng đến chỗ sâu nhất, liền có thể thấy giá gỗ cao lớn, trói uể oải, Hổ Phách lấy thùng nước đá chợt giội mặt nàng, "A ——" kèm theo bên tai là tiếng rít chói tai, Nam Cung Tự lấy khăn nhét vào trong miệng nàng.

      "Ồn ào chết được...!" Nam Cung Tự nhàn nhã ngồi ở ghế, mấp máy nước trà, lúc này mới để ly xuống : "Lục Nương, Bổn cung biết mời nổi ngươi, cho nên thể làm gì khác hơn là dùng thủ đoạn này tới bắt ngươi."

      Thấy mặt nàng đen lại ‘ hừ ’ tiếng, quật cường quay mặt, nụ cười môi của Nam Cung Tự vẫn như cũ : " Chỉ cần Nhị nương đàng hoàng mang thuốc giải đưa cho Bổn cung, Bổn cung đương nhiên bạc đãi ngươi, nhưng nều ngươi giao ra, muốn lấy trứng chọi với đá, Bản Cung thể làm gì khác hơn là đắc tội."

      Thấy nàng lại ‘ hừ ’ tiếng, lên tiếng?

      Nam Cung Tự cầm Thiết ấn trong lò lửa tới, nắm mái tóc như tơ của Lục Nhã, ở trước mặt nàng khoa tay múa chân, cười : "Nếu như ngươi còn những lời mạnh miệng, Bổn cung thương hương tiếc ngọc nữa." xong, đáy mắt ngoan mấy phần, "! Thuốc giải ở đâu?"

      Hổ Phách mặt xám lại : "Vương phi, người nhét khăn vào miệng của Lục Nương,nàng trả lời thế nào vấn đề của người?" Chiêu này vô dụng, Vương Gia sớm thử qua, hình như Lục Nương sợ bị uy hiếp, chết sống gì cũng chịu giao ra thuốc giải .

      "Ngươi vọng tưởng! Ta thà chết cũng cho ngươi biết thuốc giải ở nơi nào, nếu như ngươi là vì Dật mà lo nghĩ, ngươi tốt nhất là thả ta ra, nếu tháng sau độc phát tác mà chết." Lục Nhã hung tợn uy hiếp , nàng phải người ngu, nếu giao ra thuốc giải, theo tính tình của Tà U Vương nàng đoán chừng phải chuẩn bị hậu cho mình, nàng nhận định chỉ cần nàng liều chết giao ra thuốc giải, Nam Cung Tự chắc là dám làm gì nàng.

      Nam Cung Tự nghe vậy, lông mày đuôi rất có hứng thú nửa cong lên, cười lạnh : "Cái chiêu này đối với hữu dụng, nhưng mà đối với ta lại dùng được."

      Lục Nhã ngẩn người, hừ lạnh : "Ngươi cứ giả bộ , ngươi buộc ta lấy ra thuốc giải là muốn cứu chứ gì, ngươi cho ta là người ngu?"

      "Ngươi sai lầm rồi! Thứ nhất ta ước gì chết sớm chút, như thế nào lại cứu đây? Buộc ngươi lấy ra thuốc giải là ta muốn uy hiếp ." Nụ cười môi của Nam Cung Tự từ từ phai , mục đích của nàng rất đơn giản, sử dụng mệnh đổi tự do cho nàng.

      Hổ Phách môi run run, còn tưởng rằng lương tâm của Vương Phi phát , biết Vương Gia tốt, nào ngờ Vương Phi nghĩ cầm thuốc giải uy hiếp Vương Gia. . . . . .

      "Ngươi cho rằng ta tin lời của ngươi sao? Thuốc ở đây, người chết thuốc hủy."

      " sao?" Sắc mặt của Nam Cung Tự lạnh mấy phần, Thiết ấn nhẫn tâm hướng tới tấm da thịt mềm mặt mà ấn xuống, bên tai truyền tới tiếng kêu như mổ heo, từ trong tay áo lấy ra cây chủy thủ, mũi đao để ở cần cổ nàng, nụ cười mặt của Nam Cung Tự càng thêm nồng, "Cho ngươi cơ hội lần thứ hai, là muốn mệnh? Hay vẫn là tiếp tục mạnh miệng?"

      Này , mềm yếu mà đối cứng rắn, lấy cứng rắn đối với hung ác, hung ác luôn luôn sợ chết, ngược lại nàng phải xem Lục Nhã nàng ta mạnh miệng tới khi nào.

      Đứng ở bên Hổ Phách nhìn màn này khỏi rùng mình cái, ngờ Vương Phi bình thường nhìn dịu dàng động lòng người, khi tức giận đúng là thua với Vương Gia.

      Ăn đau khổ Lục Nhã bị Nam Cung Tự hù dọa như vậy, tâm khỏi sợ sệt, nàng cũng là người tham sống sợ chết, biết đao kia rắc rắc xuống, dù là Đại La Thần Tiên cũng cứu được nàng, "Đừng. . . . . . Ta ! Ta !" Hai chữ cuối cùng từ trong kẽ răng nặn ra.

      Nam Cung Tự từ hông áo trong lấy ra viên thuốc cứng rắn nhét vào trong miệng Lục Nhã, nụ cười ngọt ngào, "Đây là Hạc Đỉnh Hồng, nếu như ngươi dám trêu Bổn cung, tháng sau ngươi chảy máu đến chết, cái này gọi là ăn miếng trả miếng."
      Chris thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 12: Vương Gia, xin ấn dấu
      わたしわ どうも  ありがとう ございます
      Edit: Phong Nguyệt

      Trong sương phòng, màn cửa bốn phía cao cuồn cuộn cuốn lên, ánh trăng mập mờ, hai gốc hoa quỳnh nở che khắp nơi, hương thơm nhàn nhạt từ rễ cây đàn hương tràn ngập khắp trong phòng, ánh trăng xuyên vào cửa sổ được điêu khắc hình hoa tạo thành những vệt đen.

      Nam Cung Tự lười biếng nằm ở giường, trong ngực ôm con hồ ly trắng như tuyết, mắt lim dim buồn ngủ.

      hành lang yên tĩnh có tiếng bước chân ngày càng gần, ‘ kẽo kẹt ’ cửa bị đẩy ra tiếng thanh thúy vang lên, người tới chính là Hiên Viên Dật, ánh mắt của vẫn nhìn chung quanh, tầm mắt rơi vào trong tấm bình phong có nữ nhân nằm uể oải, cố hít ngụm khí lạnh, bước tới trước giường hẹp, khóe miệng cong lên trêu tức y hệt nụ cười, cúi người.

      Nam Cung Tự mở cặp mắt sáng suốt từ từ, đập vào mi mắt là khuôn mặt tuấn dật đạm nhã, cau mày : "Có chuyện gì sao?" ^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!

      Hiên Viên Dật động tác hơi chậm lại, nâng tay phải lên vuốt mái tóc của Nam Cung Tự, dịu dàng cười : "Nghe Ái Phi vì Bổn vương mà lấy được thuốc giải?" xong, nụ cười càng thêm nồng hậu, cúi đầu xuống hôn trán nàng cái, "Bổn vương biết nàng nhẫn tâm để ta tìm cái chết."

      Nam Cung Tự nhướng lông mày(tỏ vẻ khinh thường), hướng liếc mắt: "Vương Gia, người chết hay chết có quan hệ gì với ta?" Nàng lười biếng đứng dậy tựa đầu giường, từ dưới gối lấy ra phong thư sớm viết xong, trong mắt ra bức thư, thanh nhạt : " Vương Gia nếu muốn sống lâu trăm tuổi, như vậy xin ở phía ấn dấu."

      "Ngươi vọng tưởng!" người Hiên Viên Dật tỏa ra hơi thở trầm, ánh mắt lóe qua sắc khí bén, đoạt lấy lá thư từ trong tay nàng, xé thành mảnh , tung lên đầy trời, giấy từ từ rơi xuống mặt đất, giờ phút này sắc mặt của đen có thể so với đáy nồi, nâng cằm Nam Cung Tự, giơ tay vuốt lên gương mặt thanh tú của nàng, như đinh đóng cột , " Nam Cung Tự ngươi từ khi bước vào Vương Phủ khắc kia, đời này nhất định là người của Bổn Vương, chết cũng là hồn ma của Bổn vương, ngươi đừng nghĩ tới việc mà hưu thư, phải vậy. . . . . ." xong, lực đạo trong tay lại tăng thêm mấy phần.

      "Vương Gia tính dùng sức mạnh sao?" Nam Cung Tự mở mắt như nai con thanh thuần, chớp chớp mắt, ánh mắt vô tội nhìn .

      "Ngươi mà cũng biết sợ hãi?" Đôi mày thanh tú của Hiên Viên Dật cợt nhã, cái này gọi là cố tình chọc giận nữ nhân kia dùng ánh mắt vô tội nhìn , làm cơn tức giận của có chỗ xả.

      Nam Cung Tự lười biếng duỗi cái eo, xoay người nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm : "Đêm khuya, thân thể này chịu được giày vò của Vương Gia, mệt nhọc, cũng mệt mỏi, xin Vương Gia tự động rời ! Nhớ đóng cửa lại."

      Hiên Viên Dật thiếu chút nữa nổi đóa, "Được, rất tốt!" tin có Nam Cung Tự nàng lấy được thuốc giải chắc, xoay người cước đá văng cửa chính, ra ngoài.

      " ra !" Hai mắt Nam Cung Tự từ từ mở ra, ánh mắt nhàn nhạt quét mắt nhìn bóng người núp ở phòng bên.

      Chỉ thấy sắc mặt Lục Nhã phát run từ phòng bên ra, đến gần bên giường, phịch tiếng quỳ mặt đất, "Vương phi, xin người nhất định phải cứu ta...ta muốn chết."

      Hôm nay nàng giao thuốc giải cho Nam Cung Tự, tương đương với việc giao tính mạng cho nàng ta, bây giờ đối với Vương Gia tạo thành bất cứ uy hiếp gì, theo tính tình của Tà U Vương, chắc chắn là ăn tươi nuốt sống nàng, nghĩ tới đây, cả người nàng nhịn được mà sợ run cả người.

      Nam Cung Tự dựa giường, ngón trỏ nâng mấy sợi tóc đen ở trước ngực, lạnh nhạt : "Bổn Cung , chỉ cần ngươi giao ra thuốc giải, ta tuyệt đối bạc đãi ngươi." Dừng chút, nàng giơ tay phải lên, đầu ngón tay dài êm ái xẹt qua vết sẹo ở má phải của Lục Nhã, trong mắt lên chút ý cười, "Duy nhất có thể cứu ngươi chỉ có chính ngươi, chỉ sợ cái biện pháp này ngươi làm được."

      "Chỉ cần có thể bảo vệ mạng này, làm cái gì ta đều nguyện ý!"

      Nam Cung Tự thất thanh cười, mới vừa rồi nàng còn tuyên bố cho dù chết cũng giao ra thuốc giải, hôm nay lại giống như con chó dạng nằm mặt đất cầu xin nàng, Lục Nhã nàng ta là người rất sợ chết, "Bên cạnh Bổn Cung cần người, nếu như ngươi muốn sống, liền ở lại bên cạnh Bổn Cung, nghe ta sai khiến." xong, mặt nàng nụ cười dần dần dày. ^_^*
      Sắc mặt Lục Nhã càng ngày càng xanh mét, gì? Nàng đường đường là đại tiểu thư của Phủ Tướng Quốc, phụ mẫu coi nàng như hòn ngọc quý, từ trước tới nay luôn là người khác hầu hạ nàng, mười ngón tay dính nước nàng hôm nay cư nhiên luân lạc tới hầu hạ người khác? Tà U Vương lợi hại nàng biết, hôm nay cũng chỉ có Nam Cung Tự có thể cứu nàng mạng, đấu tranh tư tưởng, nàng cúi đầu ôm quyền : "Nô tỳ nguyện ý theo Vương Phi."

      Trong hành lang của Vương Phủ, ngọn đèn dầu lượn lờ, màn lụa trắng giương lên, tỳ nữ cùng gã sai vặt đều lui xuống, Hiên Viên Dật nằm nghiêng người ở cao, giờ phút này cực kỳ tức giận, nín bụng hỏa, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám vâng lời của , cũng chưa từng trải qua cơn tức giận như vậy.

      Hiên Viên Dật liếc nhìn Mộ Thiên Vấn đứng hộ vệ bên, chỉ thấy giơ tay lau mồ hôi lạnh trán, Hiên Viên Dật mím môi : "Nóng lắm à?"
      Mộ Thiên Vấn trán ra ba vạch đen, trời rất lạnh làm sao nóng, ràng là bị (HVD) làm giảm nhiệt nên toàn thân mới sinh ra mồ hôi lạnh, kể từ khi Vương Gia từ trong phòng của Vương Phi ra ngoài, cả người bao phủ tầng khí trầm từ địa phủ, làm người ta khỏi sợ hãi.

      "Vương Gia thay đổi."

      Hiên Viên Dật lấy nước trà từ tay thị tỳ nữ đưa tới, hương thơm từ lá trà nhàng bốc lên, lông mày nhướng lên hứng thú : " nghe chút."

      "Trước kia Vương Gia chưa bao giờ hiểu được thương hoa tiếc ngọc, lại càng hiểu được thương người, nếu người nào dám can đảm vâng lời của Vương Gia, đó chính là con đường chết, liền lấy Tiền Nhiệm Vương Phi trước ! Nàng câu khiến ngài xuôi tai, ngày hôm sau liền chết thảm. . . . . . ." Mộ Thiên Vấn say sưa ngon lành đột nhiên bị ánh mắt sắc bén của Hiên Viên Dật trợn mắt nhìn tới, lời đến khóe miệng liền cứng rắn nghẹn ở trong cổ họng, khóe miệng hung hăng mãnh liệt co rút lại, Vương Gia tức giận. . . . . . .

      Hiên Viên Dật nụ cười nhuộm thấm(toan tính cái gì đó), trong mắt lại cực kỳ lãnh, mấp máy môi : "Bổn vương nghe rất thú vị, thế nào? Sao tiếp tục ?"

      tức giận.

      Mộ Thiên Vấn lần này dám phán đoán, Vương Gia giận .

      "Vương Gia bớt giận, thuộc hạ nhất thời nóng lòng nhanh miệng, sai, thuộc hạ tự mình lĩnh hèo."

      Thấy xoay người muốn rời , Hiên Viên Dật trong mắt lo lắng được giảm bớt, con đại mãng xà quấn quanh ở cổ của , nâng cằm, nghiêng đầu, ngón trỏ thon dài nhàng vuốt ve cái trán của con mãng xà, ý vị sâu xa nhìn chằm chằm Mộ Thiên Vấn : " tiếp, bằng Bổn Vương mang ngươi chặt ra, đút cho nó ăn."

      Mộ Thiên Vấn sợ đến phải lùi lại bước, con mãng xà này mỗi ngày đều nhìn chằm chằm , ước gì ăn được , trong lòng khỏi hoảng sợ. xoa xoa mồ hôi trán, hắng giọng cái, kinh hồn bạt vía : "Dạ! Kể từ Nam Cung tiểu thư gả vào Vương Phủ, Vương Gia trở nên, chẳng những tính tình thay đổi tốt hơn, còn hiểu được thương người." Đó là chỉ đối với mình Vương Phi, Vương Gia tức giận, bọn họ làm hạ nhân chính là nơi để Vương Gia trút giận, đúng là khổ thể tả!

      " hay! Thưởng." Lời này làm cho vui liền cười : "Con mãng xà này là Hoàng tử Tây Vực tặng cho Bổn vương làm sủng vật, Bổn Vương liền thưởng nó cho ngươi"

      Sủng vật?. . . . . . Là sủng vật, ràng chính là quái vật mới đúng.

      Thấy Mộ Thiên Vấn lắc đầu chút rồi chút gật đầu, Hiên Viên Dật cau mày : " tiếng người!"

      "Tâm ý của Vương gia thuộc hạ nhận, chỉ là con mãng xà này hình thể to lớn, nếu là mang về nhà sợ dọa người trong nhà Nhị lão, cho nên xin Vương Gia thu hồi mệnh lệnh ban ra." Mộ Thiên Vấn quỳ mặt đất thành khẩn , ngoài miệng là sợ hù dọa người nhà, ra chân chính là sợ.

      (Haizz). . . . . . Mỗi ngày chỉ đoán tâm ý của Vương Gia, còn phải lo lắng đề phòng con mãng xà này, gần vua như gần cọp, là mệnh khổ!
      Chris thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 13: Tù nhân này, Bổn cung muốn

      Edit:phong Nguyệt

      Bên trong phòng, gió lạnh thổi bay góc rèm cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào nửa khung cửa sổ mở rộng, bên trong phòng chiếc giường lớn được chạm khắc hoa Hồng Mộc, phía giường gỗ có treo tấm màn tơ lụa, màn lụa được thêu từ sợi bạc hoa hải đường ngọc châu, theo gió nhàng đong đưa.

      Đôi mắt Nam Cung Tự hơi lay động, môi đỏ mọng thỉnh thoảng mím lại.

      Thúy ma ma làm bộ mặt như thấy vào bên trong tấm bình phong, chợt vén áo da đắp người nàng, giọng : "Vương phi, người nên rời giường để vào cung."

      Nam Cung Tự mở cặp mắt sáng suốt, theo bản năng lấy mu bàn tay ngăn cản ánh sáng chói mắt, nhìn qua khe hở của năm ngón tay nhìn thấy Thúy ma ma, môi đỏ mọng mím chặt lên, đưa tay ôm lấy Tiểu hồ ly rút ở trong chăn, bàn tay vuốt ve bộ lông bóng loáng êm ái của Tiểu hồ ly, "Tiểu Hồ, ồn ào!"

      Thúy ma ma chút nào để ý lời của nàng..., làm bộ mặt : "Vương phi, giờ thìn(7h-9h sáng), nên vào cung thỉnh an Thái hậu."

      Hai mắt hơi thu lại, vẫn lẳng lặng nhìn Tiểu hồ ly dựa vào trong lòng mình.

      "Vương phi. . . . . ."

      "Thúy ma ma, ngươi biết Bổn cung ghét nhất cái gì ?" Môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, nàng nâng hai mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thúy ma ma, thấy bà trả lời, liền lại , "Bổn cung ghét nhất ngủ mà bị người khác đánh thức, ngươi nhiều lần phạm vào đại kị của Bổn cung, phải bị tội gì?" Giọng êm dịu, lại xen lẫn phần sâu sắc uy nghiêm.

      Thúy ma ma quỳ mặt đất, "Vương phi bớt giận, lão nô chỉ làm việc theo quy củ của Vương phủ, nên vô ý mạo phạm Vương phi." ^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!

      Bà biết rất ràng, vị Vương phi trước mặt này với mấy vị Vương phi trước kia có chút bất đồng, người chủ nhân này dễ chọc.

      Lại còn rất được Thái hậu thích, hơn nữa địa vị ở trong Vương Phủ cũng phải là người khác có thể so sánh, nàng là người nữ nhân đầu tiên được Vương Gia sủng ái, cũng là người đầu tiên dám chọc giận Vương Gia mà lại bình yên vô .

      "Quy củ? Ha ha." Lông mày Nam Cung Tự nửa điệu cong lên, trong miệng phát ra tiếng cười thấp, hướng về phía Hổ Phách giọng , "Hổ Phách, Thúy ma ma Dĩ Hạ Phạm Thượng, theo gia quy Vương Phủ đáng phải tội gì?"

      Lão hồ ly này mỗi lần cũng lôi quy củ ra chuyện, hồn nhiên để nàng ở trong mắt, nên phải trừng trị thích đáng.

      Hổ Phách hơi sững sờ, nhìn mắt Thúy ma ma, cúi đầu : "Thúy ma ma Dĩ Hạ Phạm Thượng, theo quy củ của Vương Phủ phải chịu 50 gậy."

      Thúy ma ma nghe vậy, bà tuổi cao, còn sức đâu chịu 50 gậy, cái này ràng là muốn lấy mạng già của bà. Thúy ma ma run lẩy bẩy quỳ mặt đất cầu xin : "Vương phi bớt giận, lão nô sai rồi, 50 cây gậy vạn lần được."

      Mi mắt của nàng hạ xuống, xoa đầu Tiểu hồ ly, nhàn nhạt hỏi "Thúy ma ma, ngươi ở vương phủ được bao nhiêu năm rồi?"

      "Bẩm Vương Phi, hơn ba mươi năm."

      "Nên thay mới rồi." Nam Cung Tự lơ đãng , cười rất dịu dàng, cố tình bọc lộ nụ cười
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 14: cước đạp công chúa xuống hồ

      Edit: Phong Nguyệt


      Như Nguyệt cảm kích quỳ gối bên trong buồng xe, "Tạ ơn Vương Phi cứu mạng, Như Nguyệt nguyện theo Vương Phi dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng chối từ."

      "Ngươi tên là Như Nguyệt đúng ?"Đôi tay lạnh lẽo của Nam Cung Tự ôm lò sưởi, hướng Lục Nhã ánh mắt ra hiệu.

      Lục Nhã hiểu ý, tiến lên dìu Như Nguyệt khắp người đầy thương tích.

      Như Nguyệt giọng : "Dạ, đúng vậy, đó là tên của Như Nguyệt."

      "Tên rất đặc biệt." Hai mắt Nam Cung Tự hơi thu lại, đưa tay nhàng vuốt ve Tiểu hồ ly nằm đầu gối của nàng, "Ngươi cần tạ ơn Bổn cung, cũng cần vì Bổn cung mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng. Bổn cung tán thưởng hành động của ngươi, nếu như ngươi muốn làm việc cho Bổn cung, ngày sau ta nhất định bạc đãi ngươi." Xác thực, hành động của nàng ta rất khá, giết nhiều binh lính như vậy, mặt đỏ tim đập so với Đậu Nga còn lợi hại hơn.ddđdllequyd9on

      Người bên cạnh nàng đều là tai mắt của Tà U Vương, nàng đoán ra nghĩ cái gì, chừng ngày nào đó nàng chọc giận , đến lúc đó chẳng phải khó bảo toàn tánh mạng sao, cho nên nàng muốn tìm người lòng thần phục làm người của nàng.

      Nghe vậy, Như Nguyệt thoải mái, thầm nghĩ ngợi, thấy Tà Vương phi là nhân vật lợi hại, nhanh chóng sữa lời : "Có thể vì Vương Phi làm việc là vinh hạnh của nô tỳ."

      Khóe miệng Nam Cung Tự mỉm cười, đôi tay trắng nõn vén rèm xe lên chút, hướng về phía Hổ Phách cưỡi lưng ngựa giọng : "Hổ Phách."

      Hổ Phách kéo chặt yên ngựa, nhanh chóng quay mặt qua, "Vương phi, có gì phân phó?"

      "Bắt đầu từ hôm nay nàng chính là người của Bổn cung, ngươi mang nàng về Vương phủ trước, rồi an bài chỗ ở cho nàng ta."

      mặt Hổ Phách lập tức lên vẻ do dự, cau mày : "Nhưng Vương Gia. . . . . ."

      " cần nhiều lời, Vương Gia nếu trách tội xuống, Bổn cung tự mình gánh." xong, nàng rút tay trở về, rèm ngọc mành rủ xuống, mành chuỗi hạt châu phát ra tiếng chuông bạc êm tai.

      "Vâng"

      Xe ngựa chạy phố lớn ước chừng nửa canh giờ, tới trước cửa chính Hoàng cung ngừng lại, Nam Cung Tự nhấc màn kiệu lên góc, ánh sáng chói mắt phản quang từ góc phòng xuyên bắn qua đây, ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi mái hiên, xanh thẳm dưới bầu trời , mái hiên đỉnh điện Hoàng Thành màu vàng kim lưu ly, cực kỳ huy hoàng.

      Xuống xe ngựa, chỉ thấy người mặc y phục công công màu xanh dương đậm bộ mặt chất đống nụ cười tiến lên đón, "Tà Vương phi, mời người tới bên này."

      mặt của Nam Cung Tự mang ý cười nhợt nhạt, "Làm phiền công công."

      Được công công dẫn đường, đường vòng rất nhiều ngõ, trước mắt hành lang điều quanh co giống như vĩnh viễn cách nào tới cuối đường.

      "Đứng lại!" Phía sau đột nhiên truyền đến giọng chói tai của nữ nhân

      Nam Cung Tự theo bản năng nghiêng đầu sang để nhìn, chỉ thấy người mặc y phục sa tơ màu vàng thêu hoa gấm tới, sau lưng dẫn đám cung nữ, thái giám, về phía nàng.

      Chỉ nghe bên cạnh Tô công công cung kính hướng nàng ta khẽ cúi chào : "Gặp qua Đại công chúa."

      ra nàng ta chính là người cùng Hòa thượng có tư tình, tiếng xấu lan xa Tĩnh Hợp Công chúa, nàng nhìn lên, đích xác là mỹ nhân, nhưng lại khó có thể che giấu thân lệ khí(tàn ác).

      Lông mày đuôi của Nam Cung Tự cong lên, "Đại công chúa, người tìm ta có chuyện gì sao?" Ngay cả việc hành lễ cùng lời khách sáo nàng cũng miễn, dứt khoát .

      "Hừ!" Ánh mắt Đại công chúa lạnh lẽo, rên lên tiếng, trước sau như thần thái đều ngạo
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :