1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Thê tử bên gối của Tà Vương - Lưu Tố Tố (0/123c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 05: Trở về phủ

      Edit: Phong Nguyệt

      Nam Cung Tự ngủ chưa , dáng người nàng lười biếng dựa ghế trước bàn trang điểm, mặc cho nha hoàn trang điểm làm dáng đầy đủ cho nàng.

      Thúy ma ma hướng về phía đứa nha hoàn bên cạnh nháy mắt, nha hoàn hiểu ý, tới, lấy quả ngọc giới trong hộp gấm đeo vào ngón tay vô danh của Nam Cung Tự, giọng : "Vương phi, cái ngọc giới này tượng trưng cho thân phận tôn quý, cho nên vô luận thế nào người cũng phải mang."

      Nam Cung Tự nâng tay phải lên, nhìn viên ngọc giới óng ánh trong suốt, chỉ thấy chính giữa khảm viên đá quý màu đỏ, ở ngoài phòng ánh mặt trời khúc xạ vào, hết sức chướng mắt.

      Rất nhanh nha hoàn làm xong, chỉ thấy người trong kính mặc áo lông hoa mai đoàn ấn tuyết, ba búi tóc đen dùng ngọc trâm chi tinh xảo đặc sắc vấn lên, ngọc trâm khảm mấy viên Mã Não, trán rủ xuống chuỗi ngọc Lưu Tô, mi tâm còn vẽ đóa hoa mai, sống mũi cao thẳng xuống dưới là đôi môi mềm mại đầy đặn, ánh nắng chiếu xuống càng dâng lên cảm giác mê người sáng bóng.

      Nam Cung Tự lẳng lặng nhìn mình trong kiếng, nhíu nhíu mày, đáy mắt nổi lên vẻ chán ghét.

      Cũng bởi vì gương mặt này cùng Nam Cung Ngọc giống nhau như đúc, nàng sao có thể bị cha mẹ lần nữa lựa chọn hy sinh vì thứ kia chứ.

      "Vương phi, người nên Từ Đường dâng hương." Thúy ma ma nhắc nhở.

      Rất nhanh, Thúy ma ma dẫn đường, bên trong tứ hợp viện có gian thạc đại Từ Đường, trong đường bài biện chừng trăm linh bài, ở chính giữa trưng bài trăm linh bài trong đó có hai linh bài cỡ lớn, chữ phía là dùng Kim vượt qua, ở chính giữa đường có đặt lư hương Thanh Đồng Đỉnh, phía cắm đầy hương.

      Thúy ma ma cầm nhang ở bàn lên để nhen lửa, xoay người đưa cho Nam Cung Tự, cung kính khom lưng đứng ở bên.

      Nam Cung Tự hít vào ngụm khí lạnh, ‘ phù phù ’ tiếng quỳ gối nệm êm, phía ma ma phân phó, mặt đất dập đầu sáu cái.

      Dâng hương xong, Thúy ma ma mang nàng tản bộ trong Vương Phủ, rất nhanh tới buổi trưa hết vòng, Thúy ma ma cũng vội phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa ăn trưa, mà là phân phó nha hoàn chuẩn bị quà tặng.

      "Vương phi, theo tục lệ, ngài vừa qua khỏi cửa ngày, chủ tử phải cùng với Vương Phi về nhà mẹ đẻ để bái kiến Nam Cung lão gia cùng phu nhân, nhưng mà chủ tử công việc bề bộn, cho nên. . . . . ." ^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!

      "Cho nên, ta cần thiết phải trở về." Nam Cung Tự đột nhiên , cắt đứt lời của Thúy ma ma, liền chữ ‘ nhà ’ cũng trực tiếp bớt được, thay vì là nhà của nàng, chẳng bằng đó là nhà của Nam Cung Ngọc. Cho nên có trở về hay , Nam Cung lão gia cùng phu nhân trước sau gì cũng để ở trong lòng, có thể ước gì nàng nên quay lại.

      Thúy ma ma nghiêm mặt: "Coi như chủ tử thể cùng Vương Phi về nhà, ngài cũng phải thân mình về nhà mẹ đẻ, đây là quy củ của Vương Phủ."

      " thể từ chối được sao?" Lông mày Nam Cung Tự nhăn lại, nhìn Thúy ma ma.

      Nghe vậy, Thúy ma ma trưng bày gương mặt như cá chết, chút do dự : "Xin Vương Phi đừng làm khó lão nô."

      mặt tuyết ở chính viện của Vương Phủ có in dấu dấu chân sâu, dấu chân biến mất ở trước đài Nguyệt.

      Nam Cung Tự ngồi ở băng đá bên trong đình Nguyệt, hai tay đóng băng của nàng được nha hoàn ôm đưa tới lò sưởi, trong miệng hắc ra đoàn sương mù. Liếc nhìn Thúy ma ma, nhìn vẻ mặt bà ấy lúc này giống như thiếu nàng 100 vạn tệ vậy.

      gã sai vặt mặc xiêm y màu xanh lam vào, uất ức : "Thúy ma ma, cỗ kiệu chuẩn bị sẵn sàng rồi."

      Thúy ma ma khẽ hướng gã sai vặt gật đầu hài lòng cái, xoay người hướng về phía Nam Cung Tự cúi người : "Vương phi, cỗ kiệu ở ngoài cửa chờ đợi, có thể lên đường."

      Nam Cung Tự thở dài cái, nếu thuận theo, liền lấy quy củ ra chuyện, bây giờ chủ tử dễ làm nha!

      Trước cửa Vương phủ ở đỉnh đầu có cẩm tú làm thành kiệu mềm, bốn gã Cẩm y vệ chia làm ở hai bên kiệu.

      Chính lúc này bão tuyết rơi xuống, Nam Cung Tự khoác áo choàng khảm lông gấm, trong tay ôm lò sưởi ngồi ngay ngắn ở bên trong kiệu, thị vệ dẫn ở phía trước gõ chiêng trống, "Vương phi ngang qua, những người có nhiệm vụ xin tự động tránh ra ——"

      Thân thể của nàng lay động hồi, cỗ kiệu chậm rãi lơ lửng giữa trung hướng con đường phố mà qua, bốn bề màn cửa của cỗ kiệu theo gió khẽ phất động.

      Dân chúng đường đứng ở đường phố chia làm hai bên, rối rít dùng ánh mắt khác thường nhìn cỗ kiệu, chắp đầu bên tai giọng thầm.

      người khác biết : "Đây là phu nhân nhà nào, lại phô trương lớn như vậy?"

      "Ơ, ngươi có nghe tiếng gõ chiêng trống sao, đó là Vương phi của Tà U Vương đấy? ngờ Nam Cung tiểu thư mạng là lớn, đêm tân hôn lại dám đào hôn, Vương Gia chẳng những trách tội, còn miễn xá cho nhà Nam Cung."

      Nam Cung Tự lẳng lặng ngồi ở bên trong kiệu, quai hàm hai sợi mực ti theo gió phấp phới lên, sắc mặt bình tĩnh chứa gợn sóng, giống như chưa từng nghe dân chúng nghị luận.

      Xuyên nhìn qua rèm cửa mỏng, mắt nàng nhìn về phía trước, Nam Cung phủ chỉ cách có trăm mét con đường, tâm nàng chìm mấy phần.

      Cỗ kiệu ở phía tây đến trước cổng phủ rồi ngừng lại, bên ngoài kiệu liền truyền tiếng hổ phách của nha hoàn: "Vương phi, đến rồi, nên xuống kiệu rồi."

      Nam Cung Tự ra, trước mắt nàng nhìn thấy tòa dinh thự trước cửa đặt hai con sư tử đá, cửa chính đính lên, tấm bảng có ba chữ thượng thư cường tráng mạnh mẽ "Nam Cung phủ" , nhưng lại sai lệch góc, đây là những cảnh tượng ngày qua đây sao, ngược lại có chút vắng vẻ, rất ràng là tịch biên gia sản mà tạo thành.

      Được nha hoàn dìu đỡ, chân nàng bước vào cửa chính Nam Cung phủ, Từ quản gia trong đại viện quét tuyết, thấy người tới là Nam Cung Tự, mới đầu có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh thu liễm lại cảm xúc, cúi người : "Nhị tiểu thư, lão gia cùng phu nhân nổi nóng, khuyên người đừng nên vào."

      "Càn rỡ!" Ánh mắt sắc bén của Nam Cung Tự đột nhiên trừng mắt về phía Từ quản gia, "Bổn cung muốn gặp người nào, há cho nô tài nhà ngươi ngăn trở?" ^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!

      Ánh mắt Từ quản gia nhìn Nam Cung Tự lộ ra vẻ khinh thường, phách lối cái gì chứ? Bất quá chỉ là đích tiểu thư thất sủng mà thôi, nếu phải Nhị tiểu thư liều chết gả cho Tà U vương, Nam Cung Tự nàng có hôm nay sao?

      "Tiểu nhân dám, chỉ sợ tiểu thư vào tự tìm mất mặt."

      " sao?" Khóe môi Nam Cung Tự nhếch lên ý cười nhợt nhạt, rốt cuộc là ai tự tìm mất mặt? Thu hồi ánh mắt, đột nhiên , "Vả miệng cho Bổn cung!"

      Nha hoàn hổ phách được lệnh, hai lời tiến lên tát vào mặt của Từ quản gia.

      Nam Cung Tự kéo làn váy dài lên vào, chỉ thấy trong đại sảnh bố trí đỉnh đầu La Hán giường, ngồi nam nữ, bọn họ chính là cha mẹ ruột thịt của nàng, Nam Cung Ngạo cùng Mộ Dung phương, mà hai bên mấy vị Di nương ngồi cùng con của thứ nữ.

      Bọn họ chuyện, thấy người tới là Nam Cung Tự, đại sảnh trong nháy mắt yên tĩnh lại.

      Nam Cung Ngạo vừa nhìn thấy Nam Cung Tự, mặt lập tức căng thẳng lên, tay đập bàn kêu rên : "Ngươi còn có mặt mũi trở lại? Cút ra ngoài cho ta, lão phu có loại đứa con bất hiếu này!"

      Mộ Dung Tô ngồi bên cầm nước trà lên từ tay của người làm đưa tới, khẽ nhấp miếng, lúc này mới lơ đãng : "Lão gia, nó là người ở nông thôn vừa mới ra ngoài, người cần gì phải vì nó mà nổi giận!"

      Nghe chút, đây chính câu từ cha mẹ ruột thịt của mình đấy.

      Người khác nghe, cũng hoài nghi nàng có phải là con ruột của họ .

      Nam Cung Tự giận cũng nóng nảy, nàng từng bước ra khỏi cái cửa nhà này, nàng dùng hạnh phúc cả đời đổi lấy mạng của bọn , từ lúc đó Nam Cung Tự nàng phải là nữ nhi của bọn bọ nữa.

      "Nam Cung lão gia, chẳng lẽ người cứ như vậy đối đãi với ân nhân cứu mạng cho cả nhà Nam Cung phủ sao?" Lông mày đuôi cong lên, nụ cười vẫn như cũ, "Đừng quên, mạng của các người là ta cứu."

      Nghe vậy, "Ngươi thử lặp lại lần nữa!" Nam Cung Ngạo đứng dậy, ngón trỏ run lẩy bẩy chỉ vào Nam Cung Tự nổi giận : "Ngươi phản phải hay ? Cái mạng của ngươi vẫn còn là lão phu cho, nếu phải đứa con bất hiếu nhà ngươi để ý người nhà an nguy, khư khư cố chấp đào hôn, chúng ta như thế nào lại bị Tà U vương nhốt vào địa lao? Ngươi còn mặt mũi ra lời này hả."

      "Nam Cung lão gia là người hay quên rồi, mới vừa rồi là ai có người nữ nhi này? Ban đầu là ai chỉ cần Bổn cung ra khỏi cái nhà này, sống hay chết cùng nhà Nam Cung hề có quan hệ? Bây giờ muốn nhận thân thích." Khóe môi Nam Cung Tự cười gằn sâu hơn mấy phần, đáy mắt sắc sảo lóe lên cái rồi biến mất, khóe môi đỏ mọng giật giật, " muộn!"
      Chris thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 6: Lập uy

      Edit: Phong Nguyệt

      "Nam Cung lão gia là người hay quên rồi, mới vừa rồi là ai có người nữ nhi này? Ban đầu là ai chỉ cần Bổn cung ra khỏi cái nhà này, sống hay chết cùng nhà Nam Cung hề có quan hệ? Bây giờ muốn nhận thân thích." Khóe môi Nam Cung Tự cười gằn sâu hơn mấy phần, đáy mắt sắc sảo lóe lên cái rồi biến mất, khóe môi đỏ mọng giật giật, " muộn!"

      Nam Cung Tự câu làm sắc mặt của Nam Cung Ngạo xanh mét, huyết áp nhất thời tăng vọt, lui về phía sau bước, nặng nề ngã giường La Hán.

      Liễu di nương thấy thế, vội vàng giành với Mộ Dung Tô, tiến lên vỗ ngực của , lấy nước trà từ tay nha hoàn bưng tới trước mặt Nam Cung Ngạo, dịu dàng : "Lão gia, uống ly trà xin bớt giận, cùng với loại nha đầu có dạy dỗ này lão gia tức giận là đáng." xong, ánh mắt đảo vòng, thầm nhìn về hướng Nam Cung Phùng nhi tử của bà, nháy mắt ra hiệu.

      Nam Cung Phùng hiểu ý, đây là cơ hội tốt để biểu ở trước mặt cha, phô trương thanh thế(cố tỏ vẻ ra mình có tài) : " sao ngươi có thể chuyện với cha như vậy?"

      "Xin ngươi đừng nhận bậy, là cha ngươi, phải cha của Bổn cung." Ánh mắt Nam Cung Tự thản nhiên nhìn Nam Cung Phùng tràn đầy địch ý, Nam Cung Tự nàng nợ bọn họ, cho nên nàng cần thiết phải ăn khép nép, càng cần thiết xem sắc mặt của bọn họ.

      "Luôn mồm luôn miệng Bổn cung, ngươi cho rằng ngươi là ai? Cũng suy nghĩ chút Nam Cung Tự ngươi có được ngày hôm nay, đều là cha ban cho, nếu bây giờ ngươi vẫn còn ở Ngưu gia thôn trải qua cuộc sống nghèo khổ. biết cảm ơn cũng thôi , còn năng lỗ mãng, có giáo dục, đúng là có giáo dưỡng! Nào còn là dáng vẻ của tiểu thư khuê các?" Nam Cung Phùng khinh bỉ trách cứ.

      Nam Cung Ngạo giận đến phát run, trợn mắt nhìn.

      Đúng nha! Nàng có được hôm nay đều là người cha này ban tặng, nghe chút tới đây, đây là câu người nên sao? Bọn họ còn có mặt mũi để ra những lời ấy sao, cuộc sống trước đây nàng đều ghi nhớ hết, nàng cùng bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, bọn họ cho phí sinh hoạt cũng có thể đếm đầu ngón tay, nếu phải dựa vào bà ngoại kiếm tiền từ việc may y phục, sợ là tổ tôn hai người sớm chết đói.

      Nam Cung Tự nhìn về phía thị vệ canh giữ ở ngoài phòng lạnh lùng : "Người đâu! Tứ thiếu gia nhà Nam Cung Dĩ Hạ Phạm Thượng Bổn cung, kéo ra ngoài đánh trăm trượng."

      Nam Cung Phùng giận dữ giậm chân: "Ta xem ngươi dám!" ^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!

      Rất nhanh thị vệ đứng ở ngoài phòng vào, tuân lệnh : "Dạ!" Tiến lên bắt được Nam Cung Phùng.

      làm phải dứt khoát hoặc là làm, làm làm cho xong, phù phù tiếng Nam Cung Ngạo quỳ gối trước mặt Nam Cung Ngạo uất ức : "Cha, người nên vì hài nhi mà làm chủ !"

      " câu đánh trăm, hai câu đánh hai trăm, ngươi cứ việc !" Ánh mắt Nam Cung Tự sắc bén hung hăng trừng mắt về phía , "Hai trăm!"

      Nghe trong miệng Nam Cung Tự lẩm bẩm phát sinh số lượng từ từ, sắc mặt Nam Cung Phùng đen nhưng so với đáy nồi còn đen hơn, bị lời của nàng uy hiếp mạnh mẽ, nghẹn họng, chỉ đành ngoan ngoãn im lặng, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Nam Cung Ngạo.

      Hương Di Nương sớm nhìn Nam Cung Phùng vừa mắt, ỷ vào là con trai duy nhất của lão gia, cùng với mẹ trong phủ cần bao nhiêu hung hăng càn quấy có bấy nhiêu hung hăng càn quấy, nên bị trừng trị thích đáng, liền thêm mắm thêm muối : "Lão gia, hôm nay Tự nhi là vương phi, Phùng nhi lên tiếng mạo phạm vương phi, vậy đồng nghĩa với mạo phạm Tà U Vương, nếu chuyện này mà truyền tới tai Vương Gia, phải là trượng đánh đơn giản như vậy, đây chính là tội mất đầu." xong, bà làm động tác tự vẫn(tự sát).

      Nam Cung Phùng bị ánh mắt sắc bén của Nam Cung Tự cùng giọng uy nghiêm, cộng thêm Hương Di Nương đả kích, trong lòng hoảng hốt, vội vàng hướng Nam Cung Ngạo : "Cha, hài nhi tự nhận là mình sai cái gì, hài nhi phục! Cha nên vì hài nhi mà làm chủ.~" ~-~

      Liễu di nương giận dữ giậm chân, hai mắt trợn tròn chỉ vào Hương Di Nương: "Theo lời của ngươi, Phùng nhi nhà ta nên đáng đánh?”

      "Ơ, ta đây cũng là vì suy nghĩ cho nhà Nam Cung mà thôi:" mặt Hương Di Nương lộ ra nụ cười ôn nhu.

      Thiếu chút nữa Nam Cung Ngạo nổi đóa, hung hăng đập bàn, giận dữ hét: "Tất cả các ngươi im miệng hết cho lão phu!"

      "Bổn cung có rãnh rỗi mà nghe chuyện nhà các ngươi, người đâu!" Ngón trỏ của nàng chỉ về hướng Nam Cung Phùng, rồi hướng về phía thị vệ ra lệnh , "Theo lệnh Bổn cung mang Tứ thiếu gia xuống đánh ba trăm trượng."

      Thị vệ được lệnh, mạnh mẽ tiến lên kéo Nam Cung Phùng ra ngoài phòng.

      Chỉ nghe ngoài phòng truyền đến tiếng đánh vang dội và tiếng cầu xin của Nam Cung Phùng.

      Giờ phút này Nam Cung Ngạo giống như bị lửa nhóm lên, máu nóng sục sôi, Nam Cung Phùng chính là kẻ thư sinh, làm sao chịu được ba trăm côn? Nha đầu này là cố tình muốn đoạn tuyệt hương khói nhà Nam Cung mà, "Cánh mọc cứng cáp rồi, quản được ngươi nữa rồi? Nhà Nam Cung sao có loaị đứa con bất hiếu, là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà!"

      Ánh mắt Mộ Dung Thị nghiêm túc trừng mắt về phía Nam Cung Tự, nổi giận : "Ngươi là cố tình muốn chọc tức chết cha ngươi mới cam tâm sao? Cùng là người từ trong bụng mẹ sinh ra, làm sao ngươi cùng Nhị muội ngươi lại có khác biệt lớn như vậy, ta sao lúc đầu lại bóp chết ngươi chứ?"

      Đúng nha! Cùng là người từ trong bụng mẹ sinh ra, hơn nữa còn là sinh đôi, tại sao Nam Cung Ngọc lại được bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay như viên ngọc, còn nàng lại bị bọn họ vứt bỏ như ‘rác rưởi’?

      Nàng mong chờ trong mười sáu năm được họ nhìn dù chỉ lần, nhưng tại sao? Tại sao Nam Cung Ngọc lại có thể được bọn họ sủng ái, trong mắt bọn họ nàng là ôn thần, là tai tinh(tai họa), ngay cả người xa lạ cũng bằng.

      Nàng biết mình làm sai điều gì, tại sao cha mẹ lại đối xử độc ác với nàng như vậy. ^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!

      Nam Cung Tự nổi giận, đột nhiên nàng nâng tầm mắt lên, lộ ra ánh mắt nồng nặc oán hận cùng tức giận mà nhìn bọn họ: "Bóp chết ta? Bắt đầu từ lúc ta ra đời ngươi nên bóp chết ta , đáng tiếc ngươi bây giờ còn cơ hội nữa rồi. Còn có! Các ngươi nên nhớ, bây giờ Bổn cung là Vương Phi được Tà U Vương cưới hỏi đàng hoàng, nếu các ngươi còn dám năng lỗ mãng, đừng trách Bổn cung vô tình." Nam Cung Tự phất tay áo ra ngoài phòng, đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu quét mắt nhìn toàn bộ mọi người bên trong phòng: "Bổn cung có thể giết các ngươi, cũng có thể tùy thời muốn mạng của các ngươi." Dứt lời, bóng lưng của nàng biến mất ở trong tầm mắt bọn họ.

      Hổ Phách canh giữ ở ngoài phòng, cầm áo choàng trong tay khoác lên người Nam Cung Tự, thấy sắc mặt nàng có chút đúng, khỏi : "Vương phi, ngài thế nào rồi? Có phải khó chịu ở chỗ nào hay ?"

      " có gì, trở về thôi!" mặt Nam Cung Tự lộ ra nụ cười khổ sở, lắc đầu .
      Chris thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 7: Lại dám, rời khỏi Bổn Vương

      Edit: Phong Nguyệt

      Trở về Vương Phủ, người Nam Cung Tự mặc áo tơ trắng kiện đơn bạc màu trắng, tựa vào bên cửa sổ dựa mình lên gối, đầu tóc đen nhánh như mực đen lượn quanh ở giường, còn đầu băng gạc (vải mỏng) dài rơi xuống mặt đất.

      Ở Vương Phủ hơn nhiều tháng rồi, vết thương vai cũng khỏi, chỉ là thời tiết thay đổi xương quai xanh thấp thoáng lại phát đau, về sau còn để lại di chứng.

      Thời gian này nàng phải chịu nhiều oan ức, Nam Cung Tự nàng muốn khóc lóc kể lể với cha mẹ, làm sao nàng muốn có nơi để quay về đó chính là nhà mẹ đẻ của mình? Nhưng cha mẹ lại lạnh lùng lời vô tình, Nam Cung Tự than tiếng, ánh mắt cũng ảm đạm thêm mấy phần.

      "Cục cục cục" con chim bồ câu màu xám tro đậu ở bên cửa sổ, cắt đứt suy nghĩ của Nam Cung Tự, tầm mắt nàng rơi vào dưới chân chim bồ câu có lá thư, cặp mắt kia vốn ảm đạm trong nháy mắt sáng lên mấy phần, nàng nhận ra con chim bồ câu này, là sư huynh chăn nuôi chim bồ câu, cũng là phương thức để truyền tin.

      Nam Cung Tự tiến lên bắt được chim bồ câu, lấy ra lá thư, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tâm nàng hoảng hốt, liền tranh thủ cho chim bồ câu cất cánh bay .

      "Vương phi!" Linh Hương bưng chén cháo tổ yến vào, nâng mí mắt liếc nhìn vẻ mặt thích hợp lắm của Nam Cung Tự, tầm mắt rơi vào tấm băng gạc(vải mỏng) rơi lả tả, "Nha! Tại sao người lại tháo băng gạc ra chứ, ngự y bảo là sau hai tháng mới có thể tháo ra." xong, nàng lấy chén cháo đặt ở bàn , tiến lên nâng Nam Cung Tự, "Vương Gia biết người thích ăn cháo tổ yến, đặc biệt từ Hàm Dương Thành mua được tổ yến thượng đẳng, ngài nếm thử chút." ^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!

      Trong tháng này, nàng gặp Tà U vương cũng chỉ có hai lần, nhưng đánh trận chiến thắng về mang chút ly kỳ trân bảo cho nàng, Nam Cung Tự nàng có cảm kích, chỉ biết cho nàng vật chất gì đó, nhưng biết nàng chân chính muốn là cái gì.

      Nam Cung Tự ngồi ở trước bàn, nàng nhận lấy cháo tổ yến, khẽ nhấp ngụm , lạnh nhạt : "Được rồi, nơi này có chuyện của ngươi, lui ra !"

      "Vâng!" Linh Hương hơi quỳ gối đáp tiếng.

      Thấy bóng lưng nàng rời , Nam Cung Tự mới từ lưng áo trong lấy ra lá thư lúc nãy: Tự, nghe ngươi bị buộc gả cho Tà U vương, sư phụ biết được chuyện này, đặc biệt phái ta xuống núi đón ngươi trở về Võ , tối nay giờ tý hẹn gặp ở Nguyệt Hồ.

      Tròng mắt Nam Cung Tự ảm đạm xuống, đừng ra ngoài, ngay cả bước ra cái cửa phòng cũng phải được Lão Vu Bà cho phép, muốn ra ngoài dễ như vậy sao? Người người hâm mộ nàng vì được ăn cơm ngon mặc áo đẹp, nhưng họ lại biết tình cảnh bây giờ của nàng, giống như sống ở trong địa lao, có tự do.

      Bất quá, nàng sao có thể để người khác định đoạt nàng như tượng gỗ? Chân ở người nàng, có thể quản nàng được sao?

      ‘ Đùng! Đùng! Đùng! ——’ con đường rộng rãi vắng vẻ vang lên tiếng chiêng, dáng người lưng gù từng bước xuất đường phố cầm đèn lồng tới, "Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa" lão già qua ngõ bên trong phố lớn hét lớn.

      Nha hoàn sớm nghiêng người dựa vào bên giường ngủ gà ngủ gật, Nam Cung Tự mang giày, đẩy cửa sổ ra quét mắt xunh quanh viện, thấy bốn phía có người nào, hai chân đạp cửa sổ, thân thể nhàng phóng người nhảy lên mái hiên.


      Đột nhiên thanh kiếm sắc bén phóng tới ở sau lưng của nàng, bên tai truyền tới giọng của Hổ Phách: "Vương phi, trễ thế này, người còn muốn đâu?"

      Tuy kiếm của đối phương là ngăn chặn ở eo nàng, nhưng có sát khí, cần nghĩ cũng biết là Hổ Phách, là phái tới để giám thị nàng.

      Tầm mắt của Nam Cung Tự nhanh chóng đảo quanh, môi đỏ mọng cười sâu hơn mấy phần, chỉ thấy giữa năm ngón tay của nàng chẳng biết lúc nào kẹp độc châm vừa ốm vừa dài, độc châm Vút Vút phóng về hướng của Hổ Phách.

      Hổ Phách sử dụng kiếm để ngăn cản độc châm, đuổi theo Nam Cung Tự đột nhiên sương mù phân tán ra, chờ sương mù tan , người sớm thấy bóng dáng.

      Hậu hoa viên, dáng người cao gầy phảng phất bóng người trong suốt ở mặt hồ, gió khẽ phất qua, nhộn nhạo lên từng vòng gợn sóng.

      "Chủ tử, nô tỳ vô năng, khiến Vương Phi bỏ trốn. . . . . . . Chỉ là nô tỳ ở người Vương Phi rắc chút bột huỳnh phấn, tin tưởng theo bột huỳnh phấn có thể tìm ra tung tích của Vương Phi." Hổ Phách nửa quỳ ở thềm đá, ôm nắm đắm cúi đầu , nhìn như rất bình tĩnh, nhưng nhìn kĩ thân thể nàng khẽ run là có thể nhìn ra, giờ phút này nàng sợ.

      Hiên Viên Dật cầm trong tay là thức ăn gia súc chiếu xuống mặt hồ, tay cầm khăn lông ướt mà gã sai vặt đưa mà lau tay, đôi mắt hẹp dài thâm thúy mang theo lạnh nhạt xa cách mà nhìn vào Hổ Phách, trầm giọng : "Đuổi theo!” ^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!

      “Nô tỳ tuân lệnh!" Hổ Phách đáp tiếng, thoáng như làn khói giống như có bóng người nào tồn tại.

      Mộ Thiên Vấn đứng ở phía sau lưng đột nhiên : "Chủ tử, theo thuộc hạ biết, Vương Phi cũng có học qua võ công, chính là yếu đuối tay trói gà chặt mà thôi, Vương phủ thủ vệ sâm nghiêm, nếu là người võ công cao cường nữa cũng chưa chắc có thể chạy thoát khỏi Vương phủ, nhưng vì sao Vương Phi lại có thể dễ như trở bàn tay thoát khỏi Hổ Phách mà chạy ra khỏi Vương phủ?"

      " yếu đuối?" Hiên Viên Dật nhàn nhạ cách xa lông mi hơn nhíu lại, khẽ mím môi đôi môi đỏ mỏng nhàng nhếch lên, giống như câu loạn mê người, trong tay cầm tấm lụa gấm mỏng phủ đá ngọc rủ xuống hai bên, cười nhạt : "Ngươi đánh giá thấp ái phi của bổn Vương."

      Hoa tuyết trung bay theo chiều gió, nho như lông vũ trắng, vừa giống như thổi rơi cánh hoa lê, nhiều vô số.

      Hồ nước trôi nổi kết thành từng khối từng khối giống như khối băng long lanh như chiếc gương loại sáng, gió nhàng thổi phất qua, khỏi cho người khác cảm giác dựng đứng tóc gáy.

      Dưới bóng cây, nam tử mặc trường bào Lam Bạch đan xen, trong tay cầm thanh bảo kiếm, sống lưng nghiêng dựa vào thân cây, đầu tóc đen nhánh như mực theo gió phấp phới bay lên, vai còn có con tiểu hồ ly mập phì nằm, thỉnh thoảng dùng móng vuốt lông ở lỗ tai.

      "Sư huynh!" Từ nơi xa mái hiên truyền đến giọng dịu dàng dễ nghe.

      Tuyệt Trần thu lại cảm xúc, ánh mắt đảo quanh, nhìn về hướng người nào vừa phát ra giọng , mặt lộ ra nụ cười dịu dàng: "Tự Nhi."

      Vừa mới xong, tiểu hồ ly màu hổ phách mắt lóe ra tia sáng chói mắt, thân thể mũm mĩm nhảy lên, nhảy vào ngực của Nam Cung Tự, dùng đầu cọ vào cằm của nàng.

      "Tiểu Hồ?" Nam Cung Tự sững sờ nhìn vật ở trong lòng nàng nũng nịu, khóe miệng nàng hung hăng mãnh liệt co rút, nâng mí mắt lên trừng mắt về phía khuôn mặt cười híp mắt kia, "Sư huynh, làm sao huynh mang tiểu hồ đến?"

      đến con tiểu hồ ly này, nàng liền bụng đau khổ, cứ hàng năm Võ cử hành đại hội võ lâm, chủ nhân của con tiểu hồ ly này vốn là của Tiêu Dương Vương, đột nhiên mất tích, cũng biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng con tiểu hồ ly này lại ở trong phòng của nàng, nàng đuổi nó nhưng nó sống chết thế nào cũng chịu , suýt nữa Tiêu Dương Vương nàng là kẻ trộm. Sau đó Tiêu Dương Vương thấy nó thích nàng, liền lòng từ bi đưa cho nàng, cả ngày lẫn đêm, mặc kệ là nàng đâu nó sống thế nào cũng đều theo nàng, khiến cho nàng toàn thân từ xuống dưới đều có mùi của con tiểu hồ ly này.

      vất vả nàng làm cho nó ngất rồi đưa cho sư huynh nuôi, nào biết hôm nay sư huynh lại đưa nó đến đây.

      Tuyệt Trần đưa tay nhàng vuốt trán của nó, trong mắt lại cười : "Tự Nhi, ta cũng là hết cách với nó rồi, ngươi mấy tháng, tên tiểu tử này liền giận dỗi ăn, ta đây cũng phải sợ nó đói bụng, mà mang nó đến." xong, nụ cười trong mắt từ từ phai , ánh mắt chăm chú nhìn Nam Cung Tự, "Tự Nhi, có làm khó dễ ngươi hay ?"

      Nam Cung Tự lắc đầu : " có, đối với ta rất tốt!’’

      "Rất tốt?" Ánh mắt của Tuyệt Trần ảm đạm thêm mấy phần, đột nhiên đôi tay đặt lên vai của Nam Cung Tự, nghiêm túc , "Tự Nhi, ngươi lựa chọn ở lại nơi này hay là theo ta?"

      Đáy mắt Nam Cung Tự lên tầng gợn sóng, lần đầu tiên nàng thấy sư huynh lo lắng cho mình, vậy còn chăm chú nhìn mình.

      "Thế nào? Ngươi sống thiếu kiên nhẫn đến như vậy sao? Thế nhưng dám trốn khỏi Bổn vương vậy còn ở bên ngoài gặp người khác!" Sau lưng nàng đột nhiên vang lên giọng lạnh lẽo giống như từ trong điện Diêm Vương vọng ra.
      Chris thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 08: Vương Gia, phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ!

      Edit: Phong Nguyệt

      Chân mày của Nam Cung Tự cau lại, ánh mắt nàng nhìn về phía Hiên Viên Dật cưỡi lưng ngựa, "Xin Vương Gia nghĩ lại, có chứng cớ đừng thần thiếp ăn vụng, phá hủy danh tiếng của thiếp là , nếu như chuyện này truyền tới tai của dân chúng, sợ là phá hủy danh dự của người đứng đầu như vương gia."

      " bậy!" Sắc mặt của Hiên Viên Dật bởi vì những lời này lại lãnh thêm mấy phần, lông mày cong lên tức giận, gương mặt tuấn tú kia cũng sắp biến thành đáy nồi, cảm giác phổi cũng sắp nổ tung, kẻ đầu sỏ cố tình gây chuyện giờ dùng ánh mắt vô tội nhìn , làm cho có chỗ để xả cơn tức giận, chỉ đành phải mang cơn tức giận xả hết người của Tuyệt Trần vậy(cái này gọi là “giận cá chém thớt” ó =D), ngón trỏ hướng về phía thị vệ rồi chỉ về hướng nam nhân bên cạnh Nam Cung Tự, ra lệnh tiếng: "Người đâu! Mang kẻ biết chết sống này áp giải vào đại lao cho Bổn Vương, ba ngày sau diễu phố thị chúng, xử trảm!"

      Mạc Thiên Vấn được lệnh, dẫn đám thị vệ tới, lại bị Nam Cung Tự ngăn cản, "Vương phi, xin người nên làm khó tiểu nhân." ^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!

      "Vương Gia, nếu như ngươi cố ý muốn xử tử , như vậy thần thiếp khẩn cầu Vương Gia cũng ban cái chết cho thần thiếp luôn ." Nam Cung Tự yếu thế chút nào đón(nghênh tiếp) ánh mắt sắc bén của Hiên Viên Dật, dù sao giờ nàng cũng thể tránh khỏi cái chết, Nam Cung Tự nàng bây giờ cũng sợ chọc giận .

      Tuyệt Trần hơi sững sờ, Tự Nhi thế nhưng vì ngay cả mạng cũng cần, trong lòng kích động hồi, che trước mặt của Nam Cung Tự, "Chuyện này liên quan đến Tự Nhi, muốn giết cứ giết ta!"

      Hiên Viên Dật nhanh chóng từ lưng ngựa nhảy xuống, lập tức bước nhanh về phía trước, chưởng nhẫn tâm hướng trước ngực Tuyệt Trần mà đánh tới, cỗ lực lượng mạnh mẽ chưởng Tuyệt Trần bay ngã dưới gốc cây, Hiên Viên Dật bắt được cổ tay của Nam Cung Tự, "Ngươi phải ràng với Bổn vương, là người nào, tại sao ngươi có thể vì ngay cả mạng cũng cần? Mạng của ngươi là của Bổn vương, ngươi chỉ có thể vì Bổn vương mà hy sinh tánh mạng, còn xứng với ngươi."

      Mộ Thiên Vấn đứng ở bên giờ phút này ngừng lau mồ hôi lạnh trán, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy có người cùng Vương Gia tranh cãi.

      Nam Cung Tự vừa nghe, trong lòng hừ lạnh tiếng, "Mạng của ta là sư phụ cùng bà ngoại cho, ta cùng Vương Gia có bất cứ quan hệ gì." Nếu như phải có ngoại tổ mẫu, nàng sớm chết đói, nếu như phải có sư phụ, nàng sớm bị lang(sói) xé thành mảnh .

      Cho nên, mạng của nàng thuộc về .

      "Nam — Cung — Ngọc!" Mấy chữ cứng rắn này từ trong kẽ răng của ép ra ngoài, khó nhìn ra giờ phút này tức giận vô cùng, ngọn lửa tên kèm theo cảm giác ghen tức ở trong lòng thiêu đốt.

      Lông mày của Nam Cung Tự nhíu lại càng sâu, nàng ghét cái tên này, vô cùng ghét. . . . . .

      "Vương Gia mời người nghe ràng, ta tên là Nam Cung Tự, là người đứng ở trước mặt người, cũng phải là nữ tử trong lòng của người, còn người mà Vương Gia là Nam Cung Ngọc sớm bỏ trốn mất dạng rồi." Bây giờ nàng cũng có gì để giấu diếm nữa rồi, nàng trước sau đều chết, chẳng thà ra toàn bộ, Nam Cung Tự nàng phải khiến cho toàn bộ nhà Nam Cung chôn theo cùng nàng.

      Tiểu Hồ ly trong ngực của Nam Cung Tự cả người lông dựng lên, lộ ra hai hàm răng sắc bén, tức giận trợn trừng mắt nhìn Hiên Viên Dật, giống như : ‘ Dám khi dễ chủ nhân của ta, Tiểu Hồ liều mạng với ngươi. ’ chợt thân thể mũm mĩm nhảy lên, móng vuốt sắc bén hướng mà tập kích tới.

      Mí mắt của Hiên Viên Dật lười phải nâng lên, môi mỏng mím chặt thành đường thẳng, ngón tay thon tóm lấy lỗ tai của Tiểu Hồ ly, nhét người của Mộ Thiên Vấn, tiểu hồ ly chợt dùng móng vuốt sắc bén cào gương mặt tuấn mỹ của Mộ Thiên Vấn xẹt qua mấy vết đỏ, mặt Mộ Thiên Vấn muốn có bao nhiêu vạch đen liền có bấy nhiêu vạch đen.

      "Ta biết rồi!" Ba chữ nhàn nhạt từ trong miệng bật thốt lên, trong giọng chứa tí gợn sóng nào.

      Nam Cung Tự liền giật mình, mắt bỗng chốc sáng lên, "Ngươi biết?"

      Hiên Viên Dật giơ tay phải lên, nâng cằm Nam Cung Tự, khuôn mặt ngọc của Nam Cung Tự được nâng lên, đôi mắt màu hổ phách thâm thúy nhìn vào môi nàng góc có nốt ruồi, ngón trỏ thon dài theo môi của nàng chuyển qua phía nốt ruồi, môi mỏng lạnh nhạt : "Mặc dù ngươi phải là nữ nhân mà Bổn vương thú, vậy như thế nào? Từ khi ngươi bước vào vương phủ, từ lúc đó Bổn vương thử ngươi, ngươi nhất định phải là nữ nhân của Bổn vương, nhất định cái mạng này của ngươi phải thuộc về Bổn vương ." Giọng bá đạo xen lẫn cưng chìu cùng hứng thú.

      Nghe giọng điệu hình như có ý định giết nàng, cũng có ý muốn thả nàng.

      "Nhưng ngươi có cách nào chi phối được ta, bởi vì ta ngươi." Nam Cung Tự chút do dự .

      khi biết người khác, lại vọng tưởng từ người khác lấy được ? Buồn cười.

      Nam Cung Tự nàng tuyệt làm con cừu mặc người chém giết, ngay cả chết nàng cũng sợ, như thế nào lại sợ hãi ?
      Hiên Viên Dật nhếch miệng lên mang theo chút ý cười, trong lòng ghen tức lập tức tiêu tán, từ trước đến giờ thích có người vâng lời , nhưng duy chỉ có nữ nhân này, cực kỳ khai ân. ánh mắt sắc bén nhìn về phía nam nhân nằm đất, đáy mắt xẹt qua sát khí, ánh mắt mạnh mẽ(hung ác) nhìn về phía Tiểu Hồ ly ra sức chống cự công kích Mộ Thiên Vấn, đột nhiên rút bảo kiếm ngang hông ra, mũi kiếm chợt hướng Tiểu Hồ ly bổ tới.

      nhanh chóng dừng lại động tác, khẽ cau mày, nhìn về phía nữ nhân che trước mặt Tiểu Hồ ly, lạnh lùng : "Mau tránh ra!"

      "" Nam Cung Tự yếu thế chút nào , nàng nhìn ánh mắt của trong đó chỉ toàn là khinh bỉ(khi dễ), Tiểu Hồ ly nhảy qua vai nàng co lại thành đống, run lẩy bẩy, đến Tiểu Hồ ly cũng bỏ qua, người đàn ông này lòng dạ đúng là hẹp hòi.

      "Thế nào? Ngươi rất để ý tín vật đính ước mà đưa cho? Được, ngươi càng để ý, Bổn vương càng muốn làm thịt con Hồ ly này."

      "Vương Gia, phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ!"
      Chris thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 09: Phế tay Thái Tử Phi

      Edit: Phong Nguyệt

      "Ngươi. . . . . ." Hiên Viên Dật nổi đóa, tức giận đằng đằng , " giết nó cũng được, nhưng nam nhân kia phải chết!" Ngay tức khắc hướng mũi kiếm về phía Tuyệt Trần.

      Nam Cung Tự quỳ mặt đất, cúi đầu : "Xin Vương Gia ban cái chết cho thần thiếp."

      Đáy mắt của Hiên Viên Dật mảnh yên tĩnh, cũng có người nào có thể nhìn thấu bình tĩnh trong cặp mắt của rốt cuộc cất dấu cái gì, người lộ ra hơi thở biểu tâm trạng của bây giờ rất là vui.

      Nửa đêm canh ba chạy ra khỏi vương phủ, trêu chọc nam nhân cũng , thế nhưng vì nam nhân kia ngay cả mạng cũng cần. Nam nhân kia có gì tốt chứ? Thân phận chỉ là thứ dân, còn võ công quả thực là chịu nổi chưởng của , biết nàng coi trọng ở điểm nào?

      Chỉ là, Nam Cung Tự cùng nam nhân hẹn hò cũng tốt, vì nam nhân muốn sống cũng được, dù sao nàng cũng phải là nữ nhân muốn thú, danh hiệu Vương Phi kia chỉ là hư danh thôi, có cái gì đáng để tức giận?

      Nhưng mà thực tế, rất giận, hơn nữa còn cực kỳ tức giận, chưa từng phải trải qua cơn tức giận như thế này.

      " Những lời kia thu hồi hết cho Bổn vương, ngươi dám can đảm lấy tánh mạng ra uy hiếp Bổn vương, như vậy ta liền ngũ mã phanh thây ."

      "Hiên Viên Dật!" Nam Cung Tự hung hăn trừng mắt về phía , từ trong kẽ răng nặn ra ba chữ .

      "Lớn mật, dám gọi thẳng tên của vương gia, ngươi cần mạng phải hay ?" Mộ Thiên Vấn đứng ở bên làm bộ mặt lạnh, lạnh lùng .

      Ánh mắt sắc bén của Hiên Viên Dật trừng mắt về phía Mộ Thiên Vấn, Mộ Thiên Vấn hiểu ý, cúi đầu im lặng.

      tự tay nâng mặt của Nam Cung Tự, cặp mắt thâm thúy đe dọa nhìn nàng, lông mày cong lên, hỏi "Thế nào, phục?"

      Nam Cung Tự hung ác , " sai! Ta phục, hơn nữa ta còn muốn giết ngươi!" Mơ hồ trong giọng còn có tiếng nghiến răng.

      Môi mỏng của Hiên Viên Dật mím chặt thành đường thẳng, "Đáng tiếc, ngươi có cơ hội này." xong, chỉ thấy ngón tay thon dài ôm eo của nàng, chợt vác Nam Cung Tự vai, Hiên Viên Dật liếc nhìn Tuyệt Trần miệng đầy máu, ánh mắt từ từ chuyển thâm(khắc sâu, mình nghĩ chắc là khắc sâu khuôn mặt của Tuyệt Trần phải), "Ngươi còn quay trở lại trêu chọc ái phi của Bổn vương, ta liền cắt ngươi thành tám khúc ném vào trong hồ làm mồi cho cá." Bỏ xuống những lời này, xoay người rời mặc cho nữ nhân vai giãy giụa, nghênh ngang rời .

      "Tự Nhi . . . . . . Khụ khụ." Tuyệt Trần bị chưởng đến vỡ xương sườn, cật lực từ mặt đất đứng lên, ngờ Tà U Vương võ công lại cao cường như thế, chưởng làm xương sườn của bị vỡ, nếu mà ra tay nặng hơn, chỉ sợ mạng còn rồi, gương mắt nhìn Nam Cung Tự bị Tà U Vương mang .

      Trở lại vương phủ, Tà U Vương giận dữ, hạ lệnh cấm túc Nam Cung Tự cả đời.

      Chân trước của nàng bước ra khỏi cửa phòng, phía sau lại có đám người mặc y phục dạ hành người bịt mặt theo sát.

      "Vương Gia. . . . . ." Hổ Phách vội vã vào bên trong thư phòng.

      Hiên Viên Dật ngồi ở ghế, tay cầm bút lông, vẻ mặt chuyên tâm, ánh mắt nhàn nhạt quét mắt nhìn về phía Hổ Phách, hỏi "Xảy ra chuyện gì?"

      "Vương Gia, vương phi ngày chưa có ăn gì rồi, là. . . . . ." Hổ Phách dám tiếp.

      Mí mắt Hiên Viên Dật nâng lên trừng mắt về phía Hổ Phách, dùng giọng điệu ra lệnh : "!"

      "Vương phi nếu như chủ tử ngài thu hồi mấy người kia, Vương phi liền muốn tuyệt thực." Hổ Phách giọng .

      Hiên Viên Dật sửng sốt chút, nàng lại lấy cái chết ra ép thu người về, vẫn còn vì điều này mà muốn tuyệt thực, nhịn được bật cười, "Theo ý tứ của nàng mà làm , phái bọn họ vụng trộm giám thị nàng cũng được." Nàng thuận theo, vậy giám sát ngầm vậy, dù sao cũng phải vững vàng xem chừng nàng.

      Hổ phách lại giọng : "Nhưng. . . . . . Vương phi còn , nếu ngài nghĩ vụng trộm phái người giám thị Vương phi, Vương phi liền tự thân động thủ."

      Nghe vậy, Hiên Viên Dật tay cầm bút lông run lên, vết mực rơi xuống giấy Tuyên Thành, nữ nhân này chẳng lẽ là giun đũa trong bụng ? kĩ càng đắn đo hồi lâu, liền : "Cũng được, truyền khẩu dụ của Bổn vương, để cho bọn họ lập tức biến mất khuất tầm mắt của Vương phi."

      "Chủ tử. . . . . ."

      Hiên Viên Dật rốt cuộc nhịn được : "Còn có chuyện gì?"

      Hổ Phách giơ tay lên xoa xoa mồ hôi trán, giọng lại : "Chủ tử, Vương phi ở trong Vương phủ buồn chán, muốn ra ngoài hoạt động gân cốt chút."

      Hiên Viên Dật nhịn được khoát tay thuận miệng : "Thuận theo nàng !" Đợi phản ứng kịp, muốn thu hồi những lời này, Hổ Phách sớm thấy bóng dáng.

      Hai bên đường phố các cửa hàng san sát nhau, trời sắp tối ánh chiều tà nhàn nhạt chiếu vào những gạch ngói đỏ xanh lá, tạo nên sắc màu tươi đẹp lên bên các lầu mái cong, trước mắt là khoảng gian của ồn ào làm tô thêm cảnh đêm của thành Lạc Dương càng tăng thêm mấy phần mông lung và ý thơ.

      Tiếng người huyên náo, mọi người ồn ào tập trung bên các cửa tiệm, Nam Cung Tự qua lại dứt đường, Hổ Phách tấc cũng rời hết sức theo sau lưng nàng.

      "Vương phi, ở đây nhiều người rất hỗn loạn, người nên ở lâu."

      Hổ Phách vừa mới xong, Nam Cung Tự đột nhiên dừng bước chân lại, tầm mắt nhìn tiệm đồ cổ có treo Thanh Ngọc kiếm, sắc màu óng ánh trong suốt, điêu khắc tinh xảo, nàng nhìn cái liền chọn trúng Thanh Ngọc kiếm này, dáng người mềm mại vào trong tiệm.

      Thấy người tới người mặc y phục bằng chất vải cực tốt chắc hẳn là người có nhiều tiền, chưởng quỹ trưng bộ mặt nụ cười nồng nhiệt chòn đón, thân thiện mà : "Phu nhân, xin hỏi người cần mua đồ gì?"

      Nam Cung Tự nâng tay phải lên, ngón trỏ nhàng chỉ Thanh Ngọc kiếm, mở miệng muốn mua, đột nhiên từ phía sau nữ tử tới, người nàng mặc y phục làm từ sợi bông lụa mỏng quý giá, bên ngoài khoác áo choàng Phù Dung, sau lưng còn có nha hoàn, đưa tay lấy Thanh Ngọc kiếm treo ở tường, trừng mắt nhìn Nam Cung Tự, nhìn về phía chưởng quỹ: "Chưởng quỹ, kiếm này Bổn cung muốn."

      Hổ phách vui : " xin lỗi, thanh kiếm này là phu nhân nhà ta nhìn thấy trước."

      "Điêu dân lớn mật!" Tỳ nữ bên người của nữ nhân kia đột nhiên lên tiếng, ánh mắt hung hăng trừng mắt về phía Hổ Phách, "Ngươi biết sống chết, dám can đảm giành đồ mà Thái tử phi nhìn trúng?"

      Thái tử phi cằm kiếm giơ cao lên, trước sau như (2 mặt) đều tạo thần thái kêu ngạo giống như từ cao nhìn xuống.

      Ấn đường Nam Cung Tự hơi nhíu, cười lạnh : "Ta tưởng là chó nhà ai mà ngông cuồng như vậy, ra là Thái tử phi thất sủng nuôi chó."

      "Càn rỡ! Lại dám lên tiếng châm chọc Bổn cung?" Ánh mắt Thái tử phi ngầm quan sát, ánh mắt sắc bén của nàng nhìn như Mẫu Dạ Xoa(giống cái nhìn của mẹ kế á), bởi vì Thái tử lạnh nhạt nên nàng rất tức giận, lại bị lời của nàng(NCT) đả kích, thể nghi ngờ là lửa giận trong lòng nàng(Thái tử phi) lại tăng thêm, hướng về phía nha hoàn bên cạnh: "Phấn, trừng trị thích đáng kẻ biết trời cao đất rộng!"

      Phấn được lệnh, vung ống tay áo kéo lấy đầu đen nhánh tỏa sáng của Nam Cung Tự, nàng căn bản cũng có kịp tránh né, cái tát hướng mặt nàng(NCT) bạt tới, tức giận : "Đồ có mắt, dám can đảm lên tiếng mạo phạm Thái Tử phi, hôm nay ta phải xé rách cái miệng này của ngươi."

      Đáy mắt Hổ Phách lãnh lên chợt lóe lên rồi biến mất, chợt tiến lên bắt cổ tay mảnh khảnh của nha hoàn Phấn, "Ta xem ngươi là chán sống rồi, lại dám ra tay đánh Tà Vương phi?"

      Tà Vương phi?

      Nàng chính là Nam Cung Ngọc là nữ nhân của Tà U Vương?

      Da mặt Thái Tử phi run lên, hồi tưởng lại Tà U Vương ngay trước mặt Thánh thượng giết bảy Hoàng Tử, nàng khỏi lạnh run chút, ngộ nhỡ Tà U Vương biết nàng đánh nữ nhân tân sủng của , sợ rằng đến lúc đó dù có Thái tử ra mặt, cũng chưa chắc có thể giữ được mạng của nàng.

      Trong lòng lo lắng đánh trống hồi, nhưng mặt vẫn là nụ cười nghênh đón chịu tội : "Bổn cung biết là Tà Vương phi, nếu có chỗ đắc tội xin Tà Vương phi đại nhân chấp lỗi tiểu nhân, Ngọc kiếm này coi như là Bổn cung bồi lễ."

      Chuyện cười! Nam Cung Tự nàng bị đánh cái tát giờ liền muốn như vậy dàn xếp ổn thỏa?

      Nàng lớn như vậy còn chưa bao giờ bị người khác bạt tay, đây là lần đầu tiên, Nam Cung Tự nổi giận.
      ^_^* Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*^_^!
      Hai mắt nàng nâng tầng hàn băng, đe dọa nhìn Thái Tử phi: "Nếu là ta giết ngươi, lại hướng ngươi chịu tội, ngươi còn có thể đại nhân chấp lỗi tiểu nhân hay ?"

      Thái tử phi tâm khỏi rùng mình, là người ngu cũng biết nàng nổi giận, tuy thân phận nàng(NCT) hơn nàng, nhưng nàng(NCT) có núi dựa là Tà U Vương người người sợ hãi , nữ nhân này chọc được. Dưới tình thế cấp bách, Thái tử phi vung tay tát mặt của nha hoàn Phấn, "Bổn cung liền thay ngươi tát cái tát này, nếu Tà Vương phi còn cảm thấy chưa đủ hả giận, vậy ta giao nha hoàn này tùy Tà Vương phi xử lý."

      Phấn trong lòng kêu oan, nhưng lại sợ hãi Thái Tử phi, thể làm gì khác hơn là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mình nuốt, quỳ mặt đất run lẩy bẩy, ý vị cầu xin tha thứ: "Vương phi tha mạng, nô tỳ biết sai rồi."

      Bớt giận? Khóe miệng Nam Cung Tự hơi nhếch lên, cúi người xuống, đưa tay nâng tiểu nha hoàn lên, nụ cười vẫn như cũ : "Ngươi yên tâm, Bổn cung ân oán ràng, giết ngươi! Nhưng là, cái tay tát vào mặt Bổn cung, vậy phải phế cái tay kia."

      xong! Nàng cầm Thanh Ngọc kiếm, ‘ rắc rắc ’ tiếng, bên tai truyền đến tiếng kêu thê thảm: "A ——" Gương mặt thanh tú dính loang lổ vết máu.

      Phấn ngẩn người, lấy lại tinh thần, phát đôi tay mình vẫn còn, nhìn về phía người lăn lộn mặt đất với vẻ mặt đau đớn, làm nàng giật mình.

      Chỉ thấy Thái Tử phi bị chặt đứt cánh tay, đất dính vũng máu, mặt đất khổ sở lăn qua lộn lại.

      Người ngang qua bị màn này dọa sợ đến sắc mặt cũng trắng bệch, trong miệng thầm : "A —— giết người, giết người."

      có giết người đâu! Chỉ là chém đứt cánh tay của Thái Tử phi thôi mà.

      Thái tử phi khổ sở che chỗ bị chặt, ngón trỏ run lẩy bẩy chỉ Nam Cung Tự, vẻ mặt khổ sở, trong lòng ngập tràn lửa giận, " ràng người ra tay đánh ngươi . . . . . Phấn! Người tiện nhân này, tại sao muốn chém đứt tay của Bổn cung . . . . ." xong, Thái tử phi hung hăng cắn môi dưới, loại đau này từ từ lan tràn tới toàn thân.

      Ánh mắt của Nam Cung Tự từ cao nhìn xuống, nụ cười vẫn như cũ : " sai, đánh Bổn cung là nha hoàn của ngươi, nhưng con chó này tát Bổn cung là do ngươi sai khiến, nàng(nha hoàn Phấn) mới dùng tay phải tát Bổn cung, ta liền phế tay phải của chủ nhân con chó này, đây cũng là hợp tình hợp lý, ta đúng chứ? Thái tử phi ~" Cuối cùng, giọng ngoan tăng mấy phần.

      "Ta nhổ vào! Đừng tưởng rằng có Tà U Vương che chở ngươi, Bổn cung dám làm gì ngươi, Bổn cung muốn giết ngươi!" Thái tử phi hung tợn , mấy chữ cuối cùng là từ trong kẽ răng ép ra ngoài.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :