Chương 2-2
Edit: Nguyệt
Cuối cùng cũng đến trung tâm quyền lực của quốc gia. Ngọc Hữu Đường nâng tay là đến này quốc gia quyền lực trung tâm, Ngọc Hữu Đường nâng tay, chỉnh lại áo mũ. Xem ra đến thời điểm trông thấy phụ hoàng rồi.
Đợi chút, vì sao xe ngựa dừng ngoài Phụng Thiên điện?
nóng lòng muốn nhìn thấy người quân vương yếu ới mà cao ngạo để ý người trong thiên hạ phản đối, lập người câm điếc làm hoàng tử!
Xe ngựa hình như cũng nghe thấy tiếng kêu khóc trong lòng mà quành cái, hướng sau điện mà .
Ngọc Hữu Đường nhịn được mà lấy trong tay áo ra xấp giấy Tuyên Thành, cái chặn giấy, cái bút lông và nghiên mực cùng bút các*
*bút các: Là cái này ạ
cứ lấy ra từng cái từng cái , đặt lên án làm cho Sách công công có chút ngạc nhiên, cứ thể như còn tiếp tục lấy từ trong tay áo cái bàn nữa vậy.
Chuẩn bị xong, Ngọc Hữu Đường mới mở nghiên mực ra, dùng chặn giấy làm bằng bạch ngọc vuốt phẳng, chấm chút mực vào bút lông rồi vén ống tay, viết vài chữ giấy trắng; cách viết tự tại, động tác hành văn liền mạch lưu loát.
Viết xong, nâng mắt, ý bảo Sách công công đến xem.
Sách công công tiến dần đến. giấy có vài chữ ngắn ngủn:
Vì sao gặp phụ hoàng?
Nội dung bình thường, nhưng mấy chữ này giống vẻ ngoài ếu ớt của mà khiên ti* như mây, nét hất cứng cáp, đậm nhạt thích hợp, thu phóng tự nhiên, mang phóng thái của thế gia vọng tộc.
*khiên ti: Thuật ngữ của thư pháp, chỉ nét bút vững vàng trước sau như mà vẫn hết sức tinh tế, mảnh như sợi tóc
Huống chi trong quá trình viết xe ngựa lại xóc nảy nhưng chữ viết lại rất vững vàng, thấy xiêu vẹo.
Chẳng lẽ tên Thái Tử này….vẫn. giấu tài!
Sách công công hai mắt đánh giá Ngọc Hữu Đường.
Ngọc Hữu Đường lại ngáp, miệng mở lớn đến nỗi có thể cho vừa quả đấm (WTF ?!?!). Thấy công công nhìn, cũng nhanh chậm mà ngậm miệng vào.
… Xem ra là lão nô nghĩ nhiều , công công yên lặng xoay người đáp:
“Khởi bẩm thái tử điện hạ, Bệ hạ đường ngài hồi cung đường xá cũng mệt nhọc, hơn nữa lại còn gặp phải sơn đạo, chắc là cũng rất mỏi mệt nên lệnh lão nô trước đưa ngài trở về nghỉ ngơi đêm, ngày mai hãi bái kiến Bệ hạ.”
Ngọc Hữu Đường vuốt cằm ý bảo biết, sau đóm đem từng thứ thu trở lại tay áo.
Nơi Ngọc Hữu Đường nghỉ là Đoan Bản Cung.
Đoan Bản Cung lâu có người ở. Trước vài ngày khi chủ nhân mới đến, Hoàng Đế phái người lau dọn kỹ càng.
Rèm cử cùng đồ dùng trong phòng đều đổi thành mới nhất.
Hoa viên cũng được sửa sang lại. Nhã cúc ban dầu để phù hợp với tiết thu bị câu” Rất nhạt nhẽo, phù hợp, trông giống như sĩ, thích hợp với khí chất phong nhã hào hoa của Thái Tử” của Hoàng Đế nên được đổi thành sơn trà Vân Nam diễm lệ….Khiến người làm vườn cùng tiểu cung nữ dùng nước mắt mà tưới cây…..
Ngọc Hữu đường vừa đến đây bị xa hoa trong cung làm cho cả kinh
được cung nữ dẫn ngồi xuống cái ghế.
Tơ vàng lịm.
Nâng cốc trà lên tay, là bạch gốm phỉ thuý nạm viền.
Nhấp ngụm, là trà quý ở núi Vũ Di, lạng giá trị thiên kim.
Ồ, ta nhớ Hoàng Đến đương triều rất coi trọng việc tiết kiệm cơ mà?
Cách cửa sổ trông về phía xa, Lăng Yên các – trường học của Thái Tử như gần trong gang tấc.
Xem ra khi trở về cung cũng tránh khỏi việc học tập, ai dám là làm Thái Tử thoải mái?
Ảo tưởng hồi cung hôm nay tan thành mây khói.
=. . =
Ngày đó, đại khái là Hoàng Đế có lệnh được Thái Tử nghỉ ngơi, đượcquấy rầy. Ngọc Hữu Đường ở trong cung tắm rửa, chợp mắt lắt, ngồi vài canh giờ cũng có người đến kiến khiến nhàm chán cực kỳ, đành lại trong cung để quen thuộc hoàn cảnh.
Qua nửa ngày khảo sát, phát hiên cung nhân trong Đoan Bản Cung đều là người của .
Bới khi qua cơm trưa, khi Ngọc Hữu Đường cầu tắm rửa vị cung nữ tên là Bích Đường cầu hầu hạ . ương ngạnh kháng cự hồi liền trực tiếp bị đánh ngất. Khi tỉnh lại, thấy mình nằm trong dục thùng phủ đầy hoa.Vị cung nữ vừa rồi đánh ngât chớp mắt giúp bược ngực, thuần thục gỡ bỏ hầu kết giả(…), ngay sau đó bắt đầu giúp ….Chà lưng.
Ngọc Hữu Đường: “…”
Last edited by a moderator: 25/10/16