1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Nguyệt thượng trọng hỏa - Thiên Lại Chỉ Diên (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 48:

      Sau khi Tuyết Chi thấy người khiêu chiến lôi đài, nháy mắt có tiếng động. Sau khi Hạ Khinh Mi bước lên, nhiều người kinh ngạc, nhưng ngược lại, các lại thét chói tai. nửa nữ nhân ở đây đều là người của Tuyết Yến giáo. Trong đó, giọng của Nguyên Song Song là lớn nhất. Cầu Hồng Tụ nhìn qua đám Tiểu nương đó, nhướng mày hạ giọng : “ Theo lý mà , ta phải dạng chướng mắt mấy khác, nhưng sao nhìn thấy mấy tiểu nương kia, ta chỉ muốn bóp chết các ấy ngay tại chỗ vậy?”

      Tuyết Chi quay đầu lại, mặt biến sắc : “ chỉ là tỷ, muội cũng muốn giết chết họ. Nhất là cái họ Lâm kia.”

      “Họ Lâm sao?”

      “Lâm Phụng Tử, cái người gầy gầy cao nhất ấy.”

      “À, biết muội ai rồi.” Cầu Hồng Tụ trầm ngâm lát : “ ta tồi đâu, là xinh đẹp thanh khiết.”

      Trọng Đào cũng nhìn qua: ‘Woa, ràng chính là tiên nữ mà, đúng Đầu trọc?”

      “Chi nhi xinh hơn chút.”

      Tuyết Chi quay đầu liếc nhìn Thượng Quan Thấu: “ cần huynh nịnh! Ghét! Muội kệ ta có xinh đẹp hay , muốn ghét ấy, ghét từ trong ra ngoài luôn!”

      Thượng Quan Thấu lại nghe thấy.

      Người đài bắt đầu động thủ.

      Trong quá trình luận võ ở Binh khí phổ đại hội, nếu người sử dụng kiếm, tần suất sử dụng kiếm pháp nhất định cao nhất. Hạ Khinh Mi sử dụng Khôn Nguyên kiếm, mở màn dùng Linh kiếm pháp. Qua mấy chiêu, Hạ Khinh Mi mới đổi thành Khôn Nguyên thần kiếm, mấy chiêu tiếp theo lại đổi thành Hư Cực Thất kiếm, dù sao tất cả kiếm pháp của Linh Kiếm sơn trang y dùng qua, nhưng chung vẫn phạm quy, Khôn Nguyên thần kiếm được sử dụng nhiều nhất. Mỗi lần Hạ Khinh Mi xuất chiêu, các nương dưới đài lại hét lên tiếng. Nhất là lúc y sử dụng khinh công bay lên, đai lưng phiêu dật cũng lượn theo.

      Mục Viễn như chấp hành nhiệm vụ, vẫn sử dụng Hỗn Nguyệt kiếm, kiếm lại như Hạ Khinh Mi tưởng tượng, rất sắc bén, nhiều lần xém đánh trúng Hạ Khinh Mi nhưng lại hụt mất.

      Trọng Đào : “Ta hiểu tại sao Mục Viễn lại nhường .”

      Tuyết Chi: “Làm sao có thể? thể đâu. Võ công của Hạ công tử kém mà.”

      Thượng Quan Thấu : “Qủa kém, nhưng so với Mục Viễn kém rất nhiều. Huynh nghĩ nhìn chung Trọng Hỏa Cung và Linh Kiếm sơn trang có quan hệ với nhau. Hơn nữa, huynh chắc chắn trận này Hạ Khinh Mi rớt kiếm hoặc rơi xuống lôi đài.”

      Tuyết Chi mặt mày mờ mịt nhìn Thượng Quan Thấu.

      có gì đâu, Chi nhi cố gắng nhìn cho kỹ, sau này đối với võ công của muội rất có ích đấy.”

      Sau khi qua mấy chục hiệp, kiếm khí của Mục Viễn và Hạ Khinh Mi đều đối lập nhau, hướng về đối phương. Kiếm của Linh Kiếm sơn trang thường dài hơn so với môn phái khác, nên kết quả là, làm khó đối thủ trong khi mình vẫn bình an vô . Nhìn thấy Khôn Nguyên kiếm của Hạ Khinh Mi sắp đánh trúng mặt Mục Viễn, Mục Viễn lộn ngược ra sau cái, chân đá trúng gối Hạ Khinh Mi. Hạ Khinh Mi quỳ chân xuống. Lúc này, Trọng Đào nhéo vào mặt cái, la lên: “Đau quá.” Như chính y bị đánh trúng vậy.

      Tuyết Chi chợt nhớ, có thể vết thương của của Hạ Khinh Mi chưa lành, lúc này lại đánh trúng yếu điểm đó. Nhất thời trừng mắt nhìn Thượng Quan Thấu cái, nhưng Thượng Quan Thấu vẫn có phản ứng.

      Cùng lúc đó, kiếm của Mục Viễn chỉ vào Hạ Khinh Mi.

      “Trọng Hỏa Cung – Hỗn Nguyệt Kiếm !” Thích Viêm phía sau lớn tiếng tuyên bố.

      Thiếu niên nhân tài Hạ Khinh Mi vẫn chưa bước xuống, có thanh ảnh gầy màu tm1 bay lên.

      “Ta đánh với ngươi.” Lâm Phụng Tử múa roi , “Đánh bại người bị thương, tính là ngươi thắng.”

      Mục Viễn ngạc nhiên: “Hạ công tử, người bị thương sao?”

      có.” Hạ Khinh Mi vội , “Sư muội thấy ta thua, phục nên bừa. Mục đại hộ pháp thân thủ cao cường, tại hạ cam bái hạ phong.”

      Trọng Đào thở dài: “Xem ra, ở đài bị Mục Viễn đánh bại, ở dưới bị người ta hành hung, đúng là người sau hơn người trước nửa mà ….”

      “Chiêu Quân tỷ tỷ, huynh chưa muội biết tại sao huynh đánh người ta đấy!”

      “Huynh huynh đánh khi nào?”

      “Huynh …….!”

      “Chi nhi ngoan , xem đánh nhau kìa.”

      Mục Viễn liếc nhìn Phụng Tử cái, thấp giọng : “Tại hạ muốn động thủ với nương.”

      “Vậy tính là ngươi thua nhé.”

      Mục Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu, tiến thoái lưỡng nan.

      Tuyết Chi cao giọng : “Mục Viễn ca huynh làm gì vậy? Thấy ta yếu đuối ngại à? Đè bẹp ta! Đè bẹp ta !”

      Phụng Tử đài nhìn xuống: “Tỷ tỷ, muội vẫn ở phe tỷ, vậy mà tỷ kêu người khác đánh muội, tỷ ….”

      “Hoàng mao tiểu nha đầu này, còn dám mấy lời ghê tởm đó hả, xem ta đè bẹp ngươi này!” Tuyết Chi như sắp nhảy lên đài, lại bị Thượng Quan Thấu nắm lại: ‘Chi nhi, muội có môn phái, lên được đâu.”

      “Muội hôm nay gia nhập Nguyệt Thượng cốc, muội thay Nguyệt Thượng cốc đánh!”

      “Nguyệt Thượng cốc có Trượng pháp và Đao pháp, muội biết dùng cái nào?”

      Vẻ mặt Tuyết Chi tức giận, cắn răng nhịn.

      Luận võ ngay lập tức tiếp tục phân thắng bại. Phụng Tử tủi thân vung roi, chỉ vào Mục Viễn : “Ta có thể bị tỷ tỷ đánh bại, nhưng người khác ! Ta Lâm Phụng Tử ngày nào đó đánh bại ngươi!”

      Mục Viễn bị ta vậy có chút xấu hổ, muốn tiến lên vài câu Phụng Tử nhảy xuống đài rồi.

      Người thắng ba trận liên tiếp được nghỉ vòng. Mục Viễn xuống đài nghỉ ngơi.

      Đợi đệ tử của Thiếu Lâm và Nga My tỷ thí xong, Nga My thắng, sau đó có thể khiêu chiến Mục Viễn. Các Đại chưởng môn thấy bây giờ phải lúc lên đấu, còn các đệ tử khác lại dám khiêu chiến. Mục Viễn đứng lôi đài, lại có chút giống như Độc cầu bại.

      “Mục Viễn ca giành hết danh tiếng rồi, lợi hại.” Tuyết Chi quay qua Thượng Quan Thấu, nhưng lại thấy y đâu.
      Trâu thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 49:

      Thượng Quan Thấu vừa bước lên lôi đài, Lâm Phụng Tử vừa bước xuống thấy . Giật mình cái, nhanh chóng chạy về đám người của Tuyết Yến giáo, thấp giọng với Nguyên Song Song cây, rồi cúi đầu mất.

      Ngay tại lúc ‘chỉ mành treo chuông’ này, người toàn thân vàng chóe, như sao băng, rơi xuống gần đám người phía sau. Sau khi tro bụi bay mất, nhìn kỹ, hóa ra là người. Ngươi kia mang giày đen, cả người mặc bộ Hoàng kim chiến giáp, tuy chỉ lộ ra đôi mắt và chòm râu, nhưng mọi người ai cũng thấy uy mãnh của bộ giáp, cảm nhận được vẻ mặt và linh hồn rất chi là trang trọng.

      Lúc này, người đó hệt như pho tượng chiến thần, bất ngờ phát ra thanh hùng hồn như Ngọc Hoàng đại đế, quân chủ thiên hạ.

      “Trận chiến này, mọi người đều tò mò, rốt cuộc ai thắng, đúng ?”

      Vì vậy, rất nhiều người lại quay lại nhìn ông ta.

      “Để ta cho các người biết!” Hoàng kim hùng cao giọng : “Người kia, chính là —– Chiêu? Quân? Phu? Nhân!”

      Vốn thấy người ông ta, nhưng giọng uy nghiêm này truyền đến, mọi người đều quay đầu lại, lúc thấy ông ta, ánh mắt quỷ dị lộ vẻ mặt hoảng sợ.

      “Vì sao Chiêu Quân phu nhân thắng? Vì sao vậy?” Hoàng Kim hùng bỗng nhiên bước về phía trước hai bước, “Bởi vì kỳ Chiêu Quân phu nhân là người rất quan trọng chuyện mặt mũi! Nếu nắm chắc phần thắng, y lên đài đâu!” xong, vươn đôi tay Hoàng Kim, hướng về phía lôi đài, chỉ vào khuôn mặt tuấn của Thượng Quan Thấu.

      Thượng Quan Thấu tay cầm Hàn Phách trượng, hướng Mục Viễn ôm quyền: “ Mời Mục đại hộ pháp chỉ giáo.”

      Mục Viễn đáp lễ, rút kiếm , thần sắc ngưng trọng chút.

      biết người trước mặt mình là ai, cũng từng xem Thượng Quan Thấu xuất thủ.

      “Viễn nương tử đấu vì Trọng Hỏa Cung, còn Chiêu Quân phu nhân, chỉ vì bản thân mình! Bắt Chiêu Quân phu nhân vì Nguyệt Thượng cốc mà liều mạng? có cửa đâu!” Hoàng Kim hùng nâng cao giọng, “Cái này chính là khác nhau giữa chủ nghĩa cá nhân và chủ nghĩa tập thể!”

      Hàn Phách trượng tay Thượng Quan Thấu xoay vòng, lập tức bay ra, đánh thẳng vào ngực Mục Viễn.”

      “Ta dám thề với mọi người trong thiên hạ, các vị ở đây chưa bao giờ gặp qua Trượng pháp nhanh vậy! Đúng ? Ha ha ha ha, đúng vậy, Trượng là vũ khí chậm nhất trong các vũ khí dài, nhưng lực sát thương lại mạnh nhất, chỉ thô, còn rất khó khống chế. Nhưng mà các ngươi nhìn người kia xem, là Chiêu Quân phu nhân xinh đẹp của chúng ta! Tốc độ dùng Trượng của Chiêu Quân phu nhân, xem chừng còn nhanh hơn Lâm Hiên Phượng dùng kiếm!”

      Chiêu thứ nhất vượt khỏi dự đoán của Mục Viễn, Mục Viễn chật vật chút nhưng trúng đòn. Thượng Quan Thấu dùng sức ở cổ tay, Hàn Phách trượng liền trở lại. Sau đó, Mục Viễn hướng kiếm về Thượng Quan Thấu. Thượng Quan Thấu lập tức dùng trượng đỡ, nhảy lên, trung dùng trượng công kích.

      “Sau đó, ta phân tích nữa.” Hoàng Kim hùng chỉ lên trời, giống như chỉ vào hai bóng dáng mờ ảo kia, “Vì, ta nhìn lắm!”

      Hai người cùng nhảy lên, trung trượng và kiếm tiếp mười mấy chiêu, cuối cùng hai bên rơi xuống, mỗi người nhảy đến đầu lôi đài, lại đánh tiếp.

      “Nếu Chiêu Quân phu nhân chưa bao giờ ra tay vì Nguyệt Thượng cốc, vậy y vì bản thân có lợi ích gì?” Hoàng Kim hùng tới đây, bỗng nhiên tay nâng quả dưa hấu lớn, nhìn rất nặng, hai bước, đặt nó xuống đất, “Tất nhiên là vì nữ nhân! Thượng Quan Thấu mười lăm tuổi gia nhập giang hồ, được thầy giỏi chỉ dạy, sớm luyện được chiêu , thân qua trăm hoa nở, mảnh lá cũng dính thân! Y chỉ cần vừa lên chiến trường, nhất định vì nữ nhân! Nhưng mà lần này công tử ấy lên đài, rốt cuộc là vì ai? Là hồ ly mắt phượng ma nữ nóng nảy Trọng Tuyết Chi? Hay là ôn nhu tiên nữ Lâm Phụng Tử đây? Chuyện này, đến khi luận võ kết thúc ta mới có thể với mọi người được. Ta, chính là đáp án!”

      Lúc này, hai người lôi đài càng nghiêm trọng. Mỗi lần ra tay đều rất mạnh, thanh vũ khí chạm vào nhau rất chói tai. Lôi đài bắt đầu rung chuyễn, là chuyện trước giờ chưa từng có.

      Tuyết Chi đứng ở dưới, biết phải làm sao, “Sao Chiêu Quân tỷ tỷ đánh nhau với Mục Viễn ca vậy? Cả hai người ai cũng thể thua mà.”

      Trọng Đào nghiêm chỉnh : “Quan trọng là, nếu chỉ có thể chọn người, muội chọn ai?”

      được, cả hai được thua!”

      có chuyện đó đâu.” Cầu Hồng Tụ dựa người gần đó cười , “Muội à, cho đại tỷ nghe, muội hy vọng ai thắng?”

      “Muội tất nhiên hy vọng Trọng Hỏa Cung thắng. Nhưng mà … muội muốn Chiêu Quân tỷ tỷ thua đâu.”

      “Ha ha, Chiêu Quân tỷ tỷ nhìn ôn nhu như nước, “Hoàng Kim hùng biết lấy đâu ra cây quạt , lắc lắc chòm râu, lại phong tình liếc mắt mấy cái, “Cái người Thượng Quan đó ngao du khắp nơi, cuộc sống chỉ toàn thú vui vô tận nha — ngươi nghĩ y như vậy sao? Sai rồi! Nội tâm của y chính là con sói đấy!” Dứt lời, cầm quả dưa đất lên ….đỉnh đầu. “Mặc dù lôi đài cũng giống nhau!”

      Những chiêu thức hai người đài sử dụng ngày càng nhiều, sau đó là liên tục công kích. Thượng Quan Thấu trong lúc này lại cực kỳ nghiêm túc, đỉnh Hàn Phách Trượng ngừng bắn hán quang chói mắt, giày trắng đạp nền càng nhanh. Sau đó, Mục Viễn và Thượng Quan Thấu bay lên cao, Hàn Phách trượng tay Thượng Quan Thấu xuất ra, xoay tròn trong nháy mắt đánh trúng bụng Mục Viễn. Mục Viễn đau đớn kêu lên tiếng, đáp mạnh xuống lôi đài, lui mấy bước cũng quên mà dùng nội công, đánh chiêu vì phía Thượng Quan Thấu. Thượng Quan Thấu kịp thời né tránh, lúc né được kích này, lôi đài phát ra tiếng giòn tan rồi nứt làm đôi.

      Hai người nhìn nhau, lập tức nhảy lên nóc tự gần đó. Nhưng Mục Viễn bị thương, thân thể thể cử động, Thượng Quan Thấu nắm tay y, kéo về phía trước.

      Lúc mũi chân hai người rời khỏi lôi đài, lôi đài được làm bằng những vật liệu tốt nhất rạn nứt rồi sụp xuống.

      “Công trình của Thiếu Lâm Tự tốt sao? Chuyện này, Trác lão bản ta quả là đoán được kết quả!” Hoàng Kim hùng giơ trái dưa hấu kia ra, kinh ngạc , “Nếu vậy, ta cũng còn gì để !” Đem trái dưa vứt mạnh xuống đất.

      Kỳ tích xuất , mặt đất ầm ầm vỡ vụn, nứt ra cái khe.

      Lúc này, có người đứng ra : “Khoan , phải lúc nãy ông sau khi đấu xong công bố đáp án sao?”

      “Đáp án gì?”

      “Thượng Quan Thấu vì nữ nhân nào mà lên đài.”

      “Ha ha ha haizz! Chuyện đó, ta rồi, Ta, chính là đáp án!” Trác lão bản vung mạnh chòm rây, vận khí đan điền, dùng giọng kinh người, hét lớn, “Đáp án của ta chính là —– Ta? ? Biết? ! Aha ha ah aha ….Aha ha ha …..” Lấy tư thế nhảy cầu thả người xuống, đúng là tư thế tao nhã của mỹ nhân ngư, nhảy vào trong khe tiếng cười hùng hậu vẫn còn quanh quẩn trong khe vực đó.

      Tất cả mọi người vây lại, nhìn vào cái khe.

      “Đúng là nghĩ tới, đời này vẫn còn có người tự chui đầu vào rọ.”

      “Họ Trác đó rốt cuộc đến làm gì vậy?”

      “Nhảy vào đó như thế, có thể trở ra sao?”
      Trâu thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 50:

      Tuy rằng phá hư công trình công cộng là xấu xa, hư hại đất đai là rất hổ thẹn, nhưng Nguyệt Thượng Cốc vẫn hơn Trọng Hỏa Cung. Thượng Quan Thấu vừa bước đến, Trọng Đào choàng vai bá cổ mà chúc mừng y, Cầu Hồng Tụ cũng cười khanh khách khen Thượng Quan Thấu tốt. Riêng Tuyết Chi nhìn y cái nào, chạy mạch đến chỗ Mục Viễn. Thượng Quan Thấu định lại thôi, chỉ yên lặng nhìn phía trước.

      Cầu Hồng Tụ bỗng nhiên chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc : “ mau, Nhất Phẩm Thấu lại giang hồ lâu như vậy, lại có rất nhiều nữ nhân, vậy mối tình đầu của là lúc nào?”

      ? Ta còn sợ là lúc hai tuổi ấy chứ.” Trọng Đào nghĩ lúc : “ đúng, nam nhân hai tuổi sao có thể cùng nữ nhân lên giường được. Vậy chắc khoảng mười ba mười bốn đó.”

      Cầu Hồng Tụ cười lạnh: “Trong mắt nam nhân các người, hóa ra mối tình đầu chính là đêm đầu tiên.”

      “Đàn bà con các đừng lung tung!” Trọng Đào giận dữ : Đêm đầu tiên của ta là lúc mười sáu tuổi, nhưng mối tình đầu là năm hai mươi tuổi kia!”

      “Hai mươi tuổi? Lâu như vậy rồi à? ra ngươi cũng có lúc thích ngực người khác sao?”

      Trọng Đào nhìn lâu, bất đắc dĩ : “Bởi vậy ta là nữ nhân toàn ngu ngốc và đần độn, vậy mà Đầu trọc đồng ý.”

      “Ngươi vĩnh viễn hiểu được việc phải tôn trọng nữ nhân. Nhất Phẩm Thấu giống ngươi.” Cầu Hồng Tụ lại chống cằm : “Nhưng mối tình đầu của Nhất Phẩm Thấu là lúc nào nhỉ? Ta tò mò biết lúc thích người khác thế nào nhỉ?”

      “Đáp án tổn hại hình tượng lắm, nàng khỏi đoán.”

      “Sao ngươi biết?” Tính bà tám của Cầu Hồng Tụ lại nổi lên, “ nhanh, mau ta biết.”

      , cho ta mà. Tình bạn của nam nhân bọn ta là kim thương vỡ, nữ nhân các nàng đừng mơ phá hoại.”

      Cầu Hồng Tụ bỗng nhiên dựa vào lòng Trọng Đào: “Nanh sói ca ca là xấu mà, mau cho người ta nghe ….”

      có.”

      có?”

      “Đêm đầu tiên Đầu trọc qua cả trăm lần, nhưng chưa hề có mối tình đầu.”

      “Chuyện này … sao có thể được? ta chỉ đối phó nữ nhân thôi, , chuyện này … làm sao học được chiêu đó vậy?”

      “Lừa lên giường và ấy là hai chuyện khác nhau. Nghe lúc bốn tuổi bắt đầu trêu ghẹo con người ta rồi, nhưng đến chuyện bị nữ nhân cưa cẩm, chưa lần nào. Đôi khi thấy ta thấy nữ nhân khác tổn thương, đành lòng liền khuyên . Ai dè bực mình ta biết, biết cảm giác bị người khác làm tổn thương là thế nào, nếu biết được, chừng sau này dễ dàng làm tổn thương nương người ta nữa.”

      Hồng Tụ lẩm bẩm : “Trời ơi, Nhất Phẩm Thấu có tình cảm của con người mà ….”

      Lúc đó, ở phía Trọng Hỏa Cung.

      ràng là Mục Viễn bị thương . Bình thường, nếu có thể chịu được vết thương nhất định băng bó. Nhưng lần này, vẫn dựa vào dưới hiên, băng bó vết thương ở bụng, sắc mặt tái nhợt. Tuyết Chi còn như trước, mọi người trong Trọng Hỏa Cung đều nhận ra nàng là Thiếu cung chủ, chặn nàng ở bên ngoài. Nhóm người hộ pháp đỡ Mục Viễn , Tuyết Chi chỉ được đứng đằng xa gọi Mục Viễn ca.

      lâu sau, Mục Viễn mới từ từ quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tuyết Chi, thấp giọng : “Thiếu cung chủ …. xin lỗi.”

      Đây là lần thất bại đầu tiên trong đời Mục Viễn, chỉ riêng lòng kiêu hãnh của chính mình, mà còn liên quan đến Trọng Hỏa Cung.

      Mấy canh giờ trước, Tuyết Chi còn nghĩ mình rời khỏi Trọng Hỏa Cung cũng tốt, nhưng lúc này, hơn bao giờ hết nàng hy vọng mình là người của Trọng Hỏa Cung.

      Tuyết Chi đứng sau đám người Trọng Hỏa Cung lớn tiếng : ‘Mục Viễn ca! Đừng lo, chúng ta còn thời gian mà! Hỗn Nguyệt Kiếm bị hạ còn Liên Thần Cửu Thức của phụ thân! Sau này hòa là có thể ….”

      Đám người sớm xa.

      Phía sau có người : “Tiểu nha đầu đó tội nghiệp, Liên Thần Cửu Thức luận võ năm ngoái vừa rớt bảng mà cũng biết.”

      Những lời này lại bị Trọng Tuyết Chi nghe được.

      Ngay tức khắc, nàng xoay đầu lại: “Ngươi được lung tung!”

      Người kia liếc nhìn nàng cái, rồi vội xoay người .

      Tuyết Chi điên cuồng chạy đến Bí kíp bảng. Tên đầu tiên ràng viết là “Niết Bàn Công” của phái Nga My.

      Bời vì Bảng bí kíp khá lớn, bất luận là chính hay tà vẫn được đề danh bảng, mọi người bàn tán xôn xao, cho nên kết quả của bảng này phải ở đại hội quyết định, mà tham khảo ý kiến của mọi người. Mặc dù lúc Trọng Liên mười lăm tuổi tham gia Binh khí phổ, dùng “Liên Thần Cửu Thức” áp đảo quần hùng, thay đổi toàn bộ lịch sử của Binh khí phổ, sau này lại tham gia, cũng ai dám khiêu chiến, sau đó Liên Thần Cửu Thức vẫn đứng đầu bảng. Cho đến ba năm sau khi Trọng Liên qua đời, chưởng môn Hoa Sơn – Phong Thành mới khiêu chiến Liên Thần Cửu Thức, đánh vỡ cục diện bế tắc này.

      Trọng Liên chết, “Liên Thần Cửu Thức” có truyền nhân.

      Vì vậy, các đại môn phái tranh nhau đứng đầu bảng, mấy năm nay ngoài sáng trong tối đều cạnh tranh khốc liệt.

      Trong quy định của Binh khí phổ đại hội, nếu khiêu chiến liên tục năm năm có hồi , tự động hạ bảng. Ba năm trước, Phong Thành khiêu chiến Liên Thần Cửu Thức, mặc dù ai ứng chiến, nhưng vẫn đứng đầu bảng đến hai năm sau mới có thể thay.

      Tuyết Chi nhìn hàng xuống dưới, đến tên thứ hai, “Long Hoa Quyền” của Võ , thứ ba là “Thập Bát Thủ La Hán Thần Đả” của Thiếu Lâm, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy …. Đọc kỹ từng chữ, thậm chí đến tên thứ mười hai, “Xích Viêm Thần Công” của Trọng Hỏa Cung, thứ mười chính là “Thiên Khải Thần Long Trảo” của Trọng Hỏa Cung, đến trăm cái tên sau, biết là môn phái bé, vô danh nào nhưng vẫn tìm được bốn chữ “Liên Thần Cửu Thức”.

      Trọng Tuyết Chi cũng để ý đến Binh khí phổ nữa, cũng chẳng thèm để ý đến kết quả.

      Nhưng mà, sau khi Trọng Cửu Chi soạn ra “Liên Dực”, Trọng Liên là người duy nhất luyện thành “Liên Thần Cửu Thức”.

      Trong chốn võ lâm Trung Nguyên sớm có khái niệm: Trọng Liên tức là “Liên Thần Cửu Thức”. “Liên Thần Cửu Thức tức là Trọng Liên.”

      Trọng Tuyết Chi thể chấp nhận được, người mình sùng bái nhân đời, được người đời ca tụng là thần thoại của võ lâm, mới qua đời chưa đến bảy năm, bị người đời quên lãng, hủy diệt vào quá khứ.
      Trâu thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 51:

      Editor: Y Doanh Hương


      Nàng chỉ lần nghe người ta vụng trộm bàn luận qua, nếu có Trọng Liên, Trọng Hỏa cung chẳng là cái gì cả.

      tại, nàng chính mắt nhìn thấy Trọng Hỏa cung xuống dốc, lại thể làm được việc gì.

      Tuyết Chi bổ nhào qua, đem hoàng bảng phá tan thành từng mảnh, quỳ mặt đất, nước mắt tràn mi. Chỉ là, tất cả mọi người đều quan sát Thiếu Lâm cùng Nga Mi quyết đấu, ai lưu tâm đến góc này.

      Qua hồi lâu, đôi giày nhung trắng xuất trước mặt nàng. Nàng có sức ngẩng đầu, mặt cảm xúc quan sát đối phương trước mặt.

      Người nọ quỳ trước mặt nàng, hơi dừng lại, mới hạ quyết tâm, ôm vai nàng.

      “Thực xin lỗi, là ta vừa rồi nhất thời xúc động…”

      “Ngươi cần ở đây giả dạng người tốt!” Tuyết Chi né tránh , tự mình đứng lên, “Ta chịu được ngươi tùy tiện tìm nữ nhân, ngươi lại vì cái lý do buồn cười này đánh bại Trọng Hỏa cung! Hơn nữa, còn vì người mà ta chán ghét nhất! Nàng là nữ nhân của ngươi, đúng ? Ngươi thay nàng ra mặt, hẳn là mất tôn nghiêm ? Ta cho ngươi biết, có Trọng Hỏa cung, đừng đến tôn nghiêm, ngay cả tính mạng ta cũng cần!”

      “Ta phải là vì nàng ấy.” Thượng Quan Thấu bước lên trước bước, “muội phải tin tưởng ta, ta cùng Lâm Phụng Tử chút quan hệ cũng có.”

      “Chuyện này với ta quan hệ! Ngươi về sau ai tốt với ai, ta cũng hỏi đến nữa! Kẻ thù của Trọng Hỏa cung cũng là kẻ thù của ta!”

      “Chi nhi, muội đừng tức giận. Ta thề với muội, về sau nếu luận võ với ai, muội cho phép, ta đều tham gia.”

      “Thề có ích lợi gì? Mọi việc đều phát sinh!” Phẫn nộ cơ hồ bao phủ toàn bộ lý trí Tuyết Chi, “Từ lần chuyện ghê tởm kia xảy ra, ngươi liền càng ngày càng làm cho người ta cảm thấy chán ghét! Đến bây giờ, ta muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

      những lời này xong, Tuyết Chi lập tức bắt đầu thấy hối hận.

      Thượng Quan Thấu trố mắt nhìn nàng, căn bản thể phản ứng trước lời nàng vừa . Rất nhanh, nhìn đến vẻ mặt bi thương của , Tuyết Chi càng thêm hối hận, nàng về phía trước bước: “Ta…”

      Lời thình lình bị nụ hôn chặn lại.

      Tuyết Chi lập tức đẩy ra, ánh mắt thể tin được, hoảng loạn lui về phía sau hai bước. Thượng Quan Thấu lại tay bắt lấy nàng kéo lại gần, điên cuồng mà hôn nàng. Tuyết Chi trong đầu trận vù vù, cơ hồ thể đứng vững. Ô ô rên rỉ hai tiếng, giãy dụa nghĩ muốn lui về sau, lại hoàn toàn nhúc nhích được, chỉ có thể ở trước ngực đánh vài cái. Thượng Quan Thấu thế mới có phản ứng, dần nới lỏng nàng ra.

      Tuyết Chi thoát ra khỏi người , lưu tình cho bạt tai. Quay người bỏ .

      Mặt Thượng Quan Thấu trắng nõn rất nhanh lên dấu tay hồng. Nhưng thậm chí chạm chút vào gò má, tựa vào tường ngẩn người. lôi đài kịch liệt luận võ, dưới lôi đài kinh thiên tiếng hô, đều hoàn toàn vào được tai .

      tựa hồ chỉ nghe thấy thanh của người là Tuyết Chi.

      Nàng , càng ngày càng trở nên đáng ghét, nàng muốn thấy nữa.

      Nửa canh giờ qua , Thượng Quan Thấu trở lại chỗ Cầu Hồng Tụ cùng Trọng Đào bên kia.

      Cầu Hông Tụ dùng cánh tay chọc chọc vào người Trọng Đào, lặng lẽ : “Thượng Quan Thấu đúng là nhất phẩm Thấu. Tuy rằng mến hơn người, nhưng với bộ dáng tại, giống tình trường thấy ý, khó trách lừa nhiều người như vậy. Nhìn thần thái kia làm ta cũng muốn khóc, người khác có thể tin sao.”

      Trọng Đào cười : “Cho nên ta mới luôn bội phục .”

      Lúc này, Tuyết Chi đứng ở ngoài cửa lớn Thiếu Lâm, ôm chân ngồi mặt đất, lui thành đoàn, trong đầu chịu khống chế nhớ lại chuyện vừa phát sinh. Phản ứng lại trì độn, nàng biết vừa rồi Thượng Quan Thấu sở tác sở vi (*) là đại biểu cho cái gì.

      (*): Hành động thực .

      Như vậy đối với nàng, đối xử có khác gì những nữ nhân khác?

      Hai vị phụ thân ở bên, vất vả mới có vị ca ca đối xử tốt với nàng xuất , lại làm ra chuyện hỗn đản như vậy.

      Tuyết Chi thấy rất khổ sở, lúc này càng thêm ủy khuất.

      Từ đó về sau, Thượng Quan Thấu xếp dưới Lâm Hiên Phượng, trở thành người Tuyết Chi ghét thứ hai, sau Lâm Phụng Tử.
      Trâu thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :