1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Nguyệt thượng trọng hỏa - Thiên Lại Chỉ Diên (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 43:

      Trước kia, Tuyết Chi phải chưa nghe qua, nhưng tận mắt chứng kiến lại thể tưởng tượng được.

      Qua đêm hôm đó, Thượng Quan Thấu bị Trọng Tuyết Chi xếp vào danh sách người bị nàng ghét nhất, ba người, người thứ nhất là Lâm Phụng Tử, thứ nhì là Lâm Hiên Phượng.

      Tuy vậy, Tuyết Chi cũng hối hận vì lỡ miệng. Chuyện riêng của Thượng Quan Thấu, nàng có tư cách gì xen vào hay đánh giá. Sáng hôm sau, nàng quyết định đến gặp Thượng Quan Thấu giải thích, Gõ cửa, giọng Thượng Quan Thấu bên trong mời vào. Tuyết Chi vừa đẩy cửa vào, liền thấy ngồi uống trà, vạt áo trước ngực hơi trễ xuống, trước mắt còn ra xương quai xanh. Tuyết Chi đứng bất động ở cửa, lại bắt đầu nghĩ về chuyện đêm qua.

      “Chi nhi?” Thượng Quan Thấu vội chỉnh lại quần áo, vội búi tóc lại, lấy Khổng tước linh bàn gài vào tóc, nhanh chóng búi tóc lại gọn gàng, “ …. Sao sớm vậy sang đây?”

      Lần đầu tiên Tuyết Chi phát , ba chữ “ xin lỗi” khó đến mức nào. Nhưng nàng chưa kịp gì, Thượng Quan Thấu : “Ăn sáng chưa?”

      “Chưa.”

      Thượng Quan Thấu lập tức đứng lên: “ thôi, huynh dẫn muội ăn.”

      Tuyết Chi cuối đầu theo y xuống lầu, được lời nào, ăn xong điểm tâm rồi yên lặng quay về phòng, ngay cả luyện võ cũng bỏ qua. Đến giờ cơm, Tuyết Chi lại cùng Thượng Quan Thấu xuống dùng bữa, nhưng may, nàng lại thấy Xuân Dung ở lầu hai. Nhưng mà tính tình Xuân Dung ôn hòa rất nhiều, mặc dù hơi ngại ngùng, nhưng ta lại có chút nịnh nọt Tuyết Chi. Bị nữ nhân lúc trước còn vênh váo đối xử như vậy, Tuyết Chi có chút “thụ sủng nhược kinh”. Nhưng lúc thấy mặt Xuân Dung vẫn cười, nàng lại nhớ đến nụ cười đêm hôm trước, nhất thời ăn vô, liền tùy tiện ăn chút rồi lên lầu.

      Đêm nay, Xuân Dung ở lại Tiên Sơn Châu.

      lúc sau, Thượng Quan Thấu lại gõ cửa phòng Tuyết Chi. Sau khi ngồi xuống, Thượng Quan Thấu : “Huynh nghe Hồng Tụ , Xuân Dung mạo phạm muội, đúng .”

      có đâu.”

      “Nếu là , sau này huynh bao giờ … gặp ta nữa.”

      Tuyết Chi vừa nghe những lời này, cơn tức liền trỗi lên: “Sao huynh nhàng vậy. Chuyện gì cũng làm rồi mà bây giờ huynh lại gặp ta nữa, đừng nghĩ lấy muội làm bình phong chứ!” Vừa xong, muốn vả vào miệng mình cái.

      Thượng Quan Thấu trừng mắt nhìn Tuyết Chi lúc, lâu sau, mới : “Ngày hôm qua, muội nhìn thấy cái gì?”

      “Muội thấy … cởi quần áo.”

      “Sau đó?”

      “Sau đó Hồng Tụ tỷ tỷ gọi muội, muội khỏi.”

      Thượng Quan Thấu nhõm thở ra hơi, kéo ghế gần chút: “Chi nhi, có phải huynh làm muội sợ ?”

      có, muội chỉ giật mình chút thôi.” Tuyết Chi trong tiềm thức lùi về sau.

      “Có lẽ muội mới nhìn qua, thấy rất đáng sợ, nhưng sau này thành thân rồi, muội thấy vậy nửa đâu.” Thượng Quan Thấu vẫn muốn đem việc này miêu tả cách uyển chuyển nhất, “Tới lúc muội muốn bên cạnh người. ra chuyện này, là chuyện hai người ở cùng chỗ thân mật, rất hạnh phúc, rất đẹp đẽ.”

      Tuyết Chi cũng nghe thấy, phát nếu nghĩ đến đêm đó, vẫn có thể chấp nhận được. Sau đó, chú ý vào câu đầu tiên “Người mà muội muốn ở cùng”, liền nhớ đến cảnh mình nhào vào lòng Chiêu Quân tỷ tỷ mà cọ. Nhưng Chiêu Quân phu nhân đầu tiên là cẩn thận ôm nàng, nhưng hơn nửa đều là nàng lưng nhàng ôm xuống.

      Tuyết Chi mặt vừa đỏ vừa trắng, sau cùng nhịn được mà nhào lên bàn, vùi mặt vào hai tay.

      —– Trời ơi chuyện đó dọa người đến mức nào đây.

      “Đúng vậy.”

      ra với muội nhiều như vậy cũng cần dùng đến, huynh có thể hiểu cảm giác của muội.” Thượng Quan Thấu than tiếng, “Sau này chỉ cần huynh cùng muội, chuyện với nữ nhân khác. Chờ muội lớn chút, hiểu chuyện rồi sau.”

      Tuyết Chi vẫn im lặng.

      “Chi nhi, đừng nghĩ nhiều nữa, biết chưa?”

      Tuyết Chi đột nhiên ngồi xuống: “Sau này cũng được.”

      “Cái gì?”

      “Sau này được ở cùng với nữ nhân khác.”

      Thượng Quan Thấu giật mình: “ Vì sao?”

      “ ….. Chờ muội tiếp nhận được chuyện này, muội có thể tìm nữ nhân cho huynh, nhưng huynh được trăng hoa, chọn nào phải cho muội quyết định, muội vừa ý huynh mới được tiếp xúc đó.”

      Thượng Quan Thấu nhịn cười : “ vậy, phải rất tùy hứng sao.”

      Tuyết Chi nghĩ, chống cằm : “ ra muội cũng biết huynh tìm nhiều nữ nhân như vậy để làm gì? Nếu chuyện đó thích như vậy, lấy người vợ là được. Hơn nữa, Chi nhi rồi, muội hầu hạ huynh.”

      Thượng Quan Thấu nhìn Tuyết Chi, nên lời.

      Tuyết Chi giơ tay lên trước mặt lắc lắc: “Chiêu Quân tỷ tỷ?”

      Thượng Quan Thấu lắc lắc đầu nhanh, đôi mắt màu hổ phách, nhưng lại trong suốt sáng ngời. nhàng sờ đầu Tuyết Chi, khẽ mĩm cười: “Nghe lời muội. Sau này Thấu ca ca liếc mắt đến nữ nhân khác, Chi nhi cũng được vì việc này mà ghét huynh, biết chưa?”

      “À, chuyện đó.” Tuyết Chi rốt cuộc kiếm được cái cớ tốt, “ ra ngày hôm qua muội nghe huynh đánh Hạ công tử trận, giận quá nên …..”

      Tuyết Chi hơi ngượng, nụ cười mặt Thượng Quan Thấu biến mất nhanh chóng.
      Trâu thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 44:

      Cuộc sống sau này Thượng Quan Thấu bị Tuyết Chi ‘hầu hạ’ là thảm. Sau ngày Tuyết Chi oanh tạc bằng mật ngọt, việc có thể chịu được so với tính nóng nảy của Tuyết Chi lúc xưa, hoàn toàn là dối.

      Lúc Tuyết Chi còn ở Trọng Hỏa Cung, tính tình giống hệt Chu Sa lúc trẻ, nhưng bây giờ lại giống với Chu Sa, thậm chí còn truyền cho Tuyết Chi “Bí kíp nữ nhân”. Trong đó, điều đầu tiên là ôn nhu. Chu Sa nữ nhân có thể có mắt , ngực , nhưng nhất định phải dịu dàng, còn Thiếu cung chủ nàng cái gì cũng có, chỉ có dịu dàng thôi, chỉ cần dịu dàng chút thôi cũng được. Tuyết Chi nhớ kỹ trong lòng, nhưng lúc nóng giận lên, ai có thể khống chế được.

      Từ khi nhìn thấy “ ” về Thượng Quan Thấu, Tuyết Chi thấy liền giận, làm sai chút liền nhịn được mà cằn nhằn vài câu. Nếu Thượng Quan Thấu biểu vui chút, núi lửa của nàng lập tức nổ mạnh. Nàng vốn muốn vậy, nhưng tự mình lại càng thêm xúc động, cuộc sống gia đình tạm thời cũng suôn sẻ lắm.

      Nháy mắt đến tháng Tư, Binh khí phổ ở Thiếu Lâm sắp tổ chức, hồn Tuyết Chi bay đến thế giới khác, cũng bị đại hội Binh khí phổ kéo lại.

      Cả võ lâm bắt đầu rục rịt, đám người Tuyết Chi cũng chuẩn bị sẵn sàng đến Thiếu Lâm. Thiếu Lâm Tự nằm ở trung tâm núi Cửu Liên, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, là chỗ lý tưởng để luyện võ. Xung quanh chùa cây cối rậm rạp, nền tảng rộng lớn, trông vô cùng khí thế, nhất là đến đại hội Binh khí phổ, càng thể lịch sử lâu đời và phong thái “Thái Sơn Bắc Đẩu” của Thiếu Lâm tự. Phương trượng Thiếu Lâm – Thích Viêm là vị trụ trì trẻ tuổi nhất trong lịch sử, râu cũng đen láy, ngược lại hoàn toàn hình tượng truyền thống của các vị phương trượng đời trước, có tinh thần trọng nghĩa như Hoa đại hiệp. Mặc dù cũng có tranh luận, nhưng chung tiếng lành đồn xa, người người tôn sùng.

      hùng đại hội là nơi cá nhân các võ lâm nhân sĩ tỷ thí với nhau, còn đại hội Binh khí phổ là nơi giành vinh dự cho môn phái mình. Tuy trong giang hồ có phân chia thứ bậc của các môn phái ràng, nhưng để xem xét môn phái mạnh hay yếu, họ đều thông qua Binh khí phổ mà chọn. Do đó, người đến tham gia đại hội, người đến xem vui đông như trẩy hội. Đại hội chia làm hai bảng, là Binh khí bảng, hai là bí kíp bảng. Ở bảng binh khí, trong ba năm, môn phái nào khiêu chiến nhưng có ai ứng chiến tự động thay đổi, còn bí kíp bảng năm năm.

      Tuy Đại hội này là do Thiếu Lâm tổ chức, nhưng phân định thắng thua rất ‘nhân từ’. Ở sau mỏm đá khắc chữ “Nam Thiếu Lâm Tự” có quảng trường lớn. Giữa quảng trường là lôi đài cao ngang bằng với các nóc chùa khác, khinh công yếu thể lên nổi. Vì vậy, việc phân định thắng bại dựa hai cách: là đối thủ mất khả năng chiến đấu, hai là nhận thua, ba là rớt xuống lôi đài.

      môn phái có thể khiêu chiến bao nhiêu lần cũng được, nên các đệ tử trong phái dám manh động, chỉ đến làm màu. Đại loại là bị đối phương đánh bị thương hoặc trúng yếu huyệt thua. Cho nên, trận đầu tiên thường là chưởng môn thi đấu. Vì bị ảnh hưởng bởi đại hội Binh khí phổ này, nên các nhân tài kiệt xuất thường chỉ có các chưởng môn các phái.

      Lúc này, Tuyết Chi đứng trước binh khí bảng đỏ thẫm của Hoa Sơn năm ngoái.

      Thứ nhất – Thiếu Lâm Tự -Nhiên mộc đao Thích Viêm.

      Thứ nhì – Linh Kiếm sơn trang – Khôn Nguyên thần kiếm Lâm Hiên Phượng.

      Thứ ba – núi Võ – Thái Cực kiếm Đàm Dịch.

      Thứ tư – Trọng Hỏa Cung – Hỗn nguyệt kiếm Hải Đường.

      Thứ năm – Nguyệt Thượng cốc – Nhất phẩm Thần Nguyệt trượng Giải Ngữ.

      Quả nhiên kiếm là binh khí đứng đầu bảng, những thứ râu ria kia chỉ xếp sau, đa số vũ khí bảng là kiếm, sau đó là đao, còn lại là roi, song kiếm, côn, câu và các loại trượng.

      Tuyết Chi nhìn tên thứ tư và thứ năm, quay đầu lại hỏi: “Chiêu Quân tỷ tỷ, Giải Ngữ là ai vậy? Xếp sau Hải Đường nè.”

      “Người đó là nhị cốc chủ, là bạn hồi trẻ của mẹ huynh, trẻ hơn mẹ huynh chút, thân thủ rất tốt. Nhưng mà đây là bảng tên của ba năm trước, bây giờ rời khỏi giang hồ rồi.”

      “Nhị cốc chủ?” Tuyết Chi vui vẻ , “ đó chính là người trong truyền thuyết sao, người mà chẳng làm gì hết ấy?”

      ra muội nghe qua nhị cốc chủ rồi à?” Thượng Quan Thấu cười , “Ông ấy là chồng của Giải Ngữ , ra ông ta mới là nhị cốc chủ, nhưng ông ta chỉ quản việc trong cốc, đối ngoại đều là Giải Ngữ ra mặt.

      “Vì sao vậy?”

      “Ông ấy giang hồ thị phi quá, mà ông lại rất ham chơi, làm con ếch ngồi trong cốc cũng có thú vui riêng.”

      “Ha ha, ra cũng có người có tính cách này. Ta nghĩ biết người đó có phải là Lâm Vũ Hoàng .”

      ra Lâm đại hiệp cũng có tính cách này.”

      Tuyết Chi há hốc mồm: “Lâm …. Đại hiệp?”

      “Gọi như vậy lạ lắm sao?”

      , có. Nhưng sao huynh, chưa bao giờ tham gia đại hội Binh khí phổ vậy?”

      “Hai năm trước huynh có tham gia mà.” Thượng Quan Thấu nhìn lướt qua bảng đỏ, cuối cùng ở số tám mươi mốt tìm được “Ngọc Cẩm trượng – Thượng Quan Thấu”, vì vậy cười , “Năm ngoái còn ở giữa bảng, năm nay rớt hạng nhiều quá nhỉ.”

      “Chiêu Quân tỷ tỷ định đánh nửa chừng rồi bỏ sao?”

      Lúc này, Cầu Hồng Tụ chuyện với Trọng Đào xoay qua : “Chiêu Quân tỷ tỷ của muội lúc đó đứng hạng bốn mươi chín, nhưng người thứ năm mươi khi dễ tình nhân bé của .”

      Tuyết Chi trọn tròn mắt: “Tình nhân bé của huynh ấy?”

      “Ừh, người thứ năm mươi kia là chồng của tình nhân đó, nghe mấy ngày trước đại hội Binh khí phổ đánh tình nhân kia, con bé ấy đến méc Chiêu Quân tỷ tỷ của muội, ca ca của muội ngứa mắt, đánh trận té xuống lôi đài, xém tý mất mạng. Ca ca của muội làm Nga Mi sư phụ xanh hết cả mặt, giật mình kéo người chạy mất. Vì vậy mà lão hòa thượng Thích Viêm cũng mắt nhắm mắt mở, đề tên bảng này.”

      Tuyết Chi nheo mắt nhìn Thượng Quan Thấu: “Nhìn nhân bé của huynh tên gì?”

      Thượng Quan Thấu nghĩ lâu rồi : “ nhớ nữa!”
      Trâu thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 45:

      “Việc này làm sao quên được?” Tuyết Chi lắc ngón trỏ, “Tỷ tỷ quả nhiên là quốc sắc thiên hương, phong lưu phóng khoáng mà.”

      “Huynh nhớ rồi, ấy tên là Hương Trần.”

      Cầu Hồng Tụ : “ ra người ta tên Thu Nương. Hương Trần là do lúc thắp hương gặp gỡ, chung trong đầu Nhất Phẩm Thấu, nữ nhân và hòa thượng đều thắp hương, nên nhớ lộn rồi.”

      Thượng Quan Thấu xoay qua nháy mắt với Cầu Hồng Tụ. Trọng Đào lại tiếp: “ ra hai người đó khác biệt xa. Hương Trần là ca kỹ ở Lạc Dương, thắp hương cầu nhân duyên, tính tình ôn nhu làm xiêu lòng biết bao nam nhân, vừa hay gặp Đầu trọc bị mẹ kéo chùa, kết quả là, Hương Trần gặp Thượng Quan Thấu xong liền cho là nhân duyên cả đời nàng. Hai người ở chung ba bốn ngày, Đầu trọc vừa nghe nàng ta có ý muốn thành thân, còn chưa động vào người ta liền chạy biến về Nguyệt Thượng cốc đào hôn. Nửa năm sau, nghe Hương Trần đòi tự vẫn, tóc rụng hết nửa. Đầu trọc quả là gieo nghiệp chướng mà.”

      Lúc , Trọng Đào bị Thượng Quan Thấu kéo tay áo vài lần, nhưng Trọng Đào vẫn hơi hết cả.

      Tuyết Chi : “Vậy Thu Nương kia đâu?”

      Trọng Đào mới vừa mở miệng, Thượng Quan Thấu nhét cán quạt vào miệng . Trọng Đào phun ra ‘phi phi’ mấy tiếng, muốn động thủ. Cầu Hồng Tụ lại tiếp: “Lúc Thu Nương gặp Nhất Phẩm Thấu, ta hai mươi chín tuổi, mang dáng dấp của thiếu phụ, lớn hơn chín tuổi, chênh lệch tuổi tác kiểu này quả có hơi dọa người chút. Từ lúc Thu Nương được Nhất Phẩm Thấu cứu về rơi vào lưới tình nghiêm trọng, còn phải buông tay với , hy vọng mãi mãi nhớ đến mình. Muội biết lúc hai người từ biệt lâm ly bi đát đến mức nào đâu, nhìn vậy tỷ và Nanh sói đều nghĩ, nếu có ngày Nhất Phẩm Thấu ‘lãng tử hồi đầu’, người đầu tiên tìm nhất định ta. Ai dè mới hai năm, ngay cả tên người ta cũng nhớ nhầm.”

      Tuyết Chi hai mắt nhìn đăm đăm.

      Thượng Quan Thấu : ‘Hồng Tụ, đủ rồi.”

      làm đừng sợ người khác bàn tán.”

      là quá khứ rồi, có cần nhắc hoài .”

      Tuyết Chi đột nhiên ra câu: “ ra Chiêu Quân tỷ tỷ mới hai mươi hai tuổi thôi à.”

      “Chứ muội tưởng ta bao nhiêu?”

      “Hai mươi tám, hai mươi chín gì đó.”

      “Nhìn huynh già vậy sao?”

      có, tại muội thấy huynh từng trải nhiều quá, chắc còn nửa,” Tuyết Chi nhìn Thượng Quan Thấu, “Trước kia huynh ít tham gia đại hội võ lâm lắm hả? Muội chưa thấy huynh bao giờ.”

      Thượng Quan Thấu nhìn nàng, gật đầu.

      Cầu Hồng Tụ : “ thoắt thoắt , hơn nữa luôn độc lai độc vãng, theo bọn tỷ. chừng người trong Nguyệt Thượng cốc cũng chẳng mấy người nhớ .”

      Trọng Đào vỗ mạnh vai Thượng Quan Thấu: “Đầu trọc, làm gì ngẩn ra như ông già vậy?”

      “Làm gì có.”

      “Nhưng mà, võ công của Chiêu Quân tỷ tỷ lợi hại vậy, biết khi đánh nhau với Mục Viễn ca ca ai thắng ha.”

      Cầu Hồng Tụ : “Mục Viễn là ai?”

      “Là người mạnh nhất Trọng Hỏa Cung giờ. Nhưng huynh ấy cũng thích xuất đầu lộ diện”. Tuyết Chi đột nhiên nhìn qua bí kíp bảng ở đằng xa, “Đúng rồi, lúc nãy muội mới xem bảng của năm nay, đứng đầu vẫn là “Liên Thần Cửu Thức” của Trọng Hỏa Cung! Nghe nhiều người tuy biết Đại phụ thân qua đời, nhưng cũng dám khiêu chiến “Liên Thần Cửu Thức”, sợ truyền nhân của “Liên Thần Cửu Thức” xuất … Mục Viễn ca?”

      Ba người khó hiểu nhìn Tuyết Chi.

      Tuyết Chi vội chạy đến người đằng xa: “Mục Viễn ca! Mục Viễn ca!”

      Nam tử dẫn đầu đám người kia quay đầu lại. vận thân áo bó trắng bên trong, bên ngoài áo khoác màu đen. Tóc dài gọn gàng vấn sau đầu, buộc dải lụa đỏ tóc, lộ ra vầng trán sáng sủa. Da mặt sáng trắng, lôi mi dài thẳng tắp, nhìn có chút kiêu ngạo. cổ lại đeo chuỗi hắc trân châu, làm nổi bật cả người.

      Cầu Hồng Tụ : “Lần đầu thấy muội muội kích động như vậy. Tên tiểu tử đó là Mục Viễn à? Đẹp trai quá.”

      Trọng Đào : “Nhìn chừng mười bảy mười tám thôi, Hồng Tụ à, nàng muốn tìm cũng nên tìm người lớn tuổi chút chứ.”

      “Nếu ta tìm , ngươi làm khó dễ ta được sao? Cầu Hồng Tụ cười, quay đầu lại liếc sang Thượng Quan Thấu, “Trường Giang sóng sau xô sóng trước nha, người ta còn trẻ mà võ công cao như vậy. Nhất Phẩm Thấu à, ngươi già rồi, Chi nhi muội muội cũng chạy theo người khác luôn rồi.”

      Thượng Quan Thấu : “Ta gặp rồi, là Đại hộ pháp của Trọng Hỏa Cung, quan hệ với Chi nhi tệ.”

      Cầu Hồng Tụ cười : “Như vậy mới dễ chạy sang chứ.”

      Trọng Đào : “Hồng Tụ, miệng nàng tích chút đức được ?”

      “Thiếu cung chủ!” Mục Viễn cười chắp tay , “Ta biết muội nhất định đến đây. Mấy tháng nay muội ở đâu?”

      Phía sau y là Tứ đại hộ pháp, còn có rất nhiều đệ tử của Trọng Hỏa Cung.

      “Muội cùng với Thượng Quan công tử.” Tuyết Chi chỉ vào Thượng Quan Thấu ở đằng kia, lại chào Tứ đại hộ pháp phía sau , “Muội còn là Thiếu cung chủ, huynh đừng gọi vậy, nghe xong muội xấu hổ thêm.”

      “Vậy …. Kêu thế nào?”

      “Tuyết Chi.”

      “Tuyết Chi? Chuyện này …. Được rồi.”

      Hồng Tụ phía sau trộm : “Học theo Nhất Phẩm Thấu kìa, kêu Chi nhi cũng được mà.”

      Thượng Quan Thấu liếc qua Hồng Tụ, gì.
      Trâu thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 46:

      ra Thượng Quan Thấu chỉ biết chút về Mục Viễn. Lúc Tuyết Chi chuyện phiếm với , lúc nào cũng nhắc đến Mục Viễn ca ở Trọng Hỏa Cung. Thượng Quan Thấu biết Mục Viễn là người thế nào, nhưng theo lời Tuyết Chi ‘nhân vật truyền kỳ’, là người trái ngược hoàn toàn với mình.

      Mục Viễn và Hải Đường là cùng loại người, đặc điểm lớn nhất, chính là có đặc điểm gì. Hơn nữa, được Trọng Liên nuôi dưỡng, sùng bái Trọng Liên dẫn đến áp lực rất lớn, tính cách của Mục Viễn càng ngày càng còn sắc xảo. ngủ sớm dậy sớm, sống rất có quy luật, mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm và vệ sinh, thời gian còn lại tập võ, nghiên cứu bí kiếp xử lý chuyện trong Trọng Hỏa Cung. cách khác, hoàn toàn cần thời gian giải trí, liền làm, hiệu suất cực kỳ cao, sở trường quan sát việc, chưa bao giờ làm việc gì phí thời gian. Mặc khác, Mục Viễn thuận tay trái, có đam mê, có dã tâm, giống như có dục vọng gì, nên có rất nhiều động lực. Ngoại trừ những yếu tố võ thuật, người có dục vọng, chính là người có nhược điểm. Muốn đánh bại người như vậy, chỉ có cách duy nhất là giết . Nhưng trong vài trường hợp, giết chết người giống như đánh bại .

      Nhưng mà, nếu là người nhất định có ham muốn gì đó. Những điều Mục Viễn muốn, nhất định là có, chỉ có điều ai biết mà thôi.

      Lúc này, Mục Viễn : “Huynh muốn thương lượng với các Trưởng lão chuyện cho muội quay về, có điều thái độ của họ vẫn như cũ, rất cứng đầu, Muội có tính cách gì quay về ?”

      Tuyết Chi : “ ra Ngọc Lưu Ly cũng đúng, xông xáo ở bên ngoài cũng tốt. Vài năm nữa muội mạnh lên, bọn họ thu nhận muội lần nữa.”

      “Người vẫn chưa muốn về sao?” Ngọc Lưu Ly liếc đằng sau Tuyết Chi cái, thấp giọng , “Hay là có nguyên nhân khác?”

      “Tất nhiên là có.” Tuyết Chi cười , “ giờ ta rất vui, có đám ca ca tỷ tỷ luôn.”

      “Hử, có chuyện đó sao.”

      Hải Đường và Chu Sa nhìn nhau, Chu Sa : “Aiz, thiếu cung chủ quả nhiên là còn , biết người trong giang hồ tâm sâu hiểm ác sao … Ủa? Thiếu cung chủ đâu?”

      Tuyết Chi quay lại bên Thượng Quan Thấu.

      Mọi người đều hai năm nay là năm của Thích Viêm. Năm ngoái, Thích Viêm ở Phụng Thiên chủ trì đại hội hùng, bây giờ lại làm chủ của đại hội Binh khí phổ, đọc danh sách hai mươi người ở binh khí bảng năm ngoái. Sau đó, người đầu tiên lên đài, là Nhưỡng Nguyệt sơn trang Nhưỡng Nguyệt Kiếm và Toái Mãn Luân của Nam Khách Lư

      Nhiều người đứng dưới lôi đài, cố gắng ngóng cổ cao để nhìn trận đấu cho .

      Nam Khách Lư đề nghị khiêu chiến, nhưng mọi người chắc chín phần là Nhưỡng Nguyệt sơn trang thắng. Nhưng tiếc là đại hội Binh khí phổ tổ chức ở Thiếu Lâm tự, ở những đại hội khác, các hùng tụ tập đánh cược thắng thua, mua bán vũ khí, áo giáp dùng qua, nhưng ở đây lại bị cấm, nếu , Tuyết Chi nhất định đến cược cho Lư lữ khách thắng.

      “Chi nhi, muội thấy ai thắng?”

      “Nam Khách Lư.”

      “Vì sao?”

      “Vì Bang chủ trước của Nam Khách Lư là bạn hữu của nhị phụ thân muội.”

      “Ý muội là … người bị Thiếu Lâm đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ Khúc Du Duyên?”

      “Đúng vậy.”

      “Bạn bè thân hữu của Lâm đại hiệp quả là trải dài đại giang nam bắc nhỉ.” Thượng Quan Thấu , “Nhưng mà, sở dĩ Nam Khách Lư nổi danh như vậy, cũng vì Khúc Du Duyên, Khúc Du Duyên tạ thế, chỉ sợ họ nguyên khí hao tổn, dễ giành phần thắng đâu.”
      Cầu Hồng Tụ : “Ta cũng cho rằng Nam Khách Lư thắng.”

      Trọng Đào : “Vì sao?”

      “Trực giác thôi.”

      Trọng Đào bĩu môi: “Sao đàn bà con lắm trực giác vậy.”

      Kết quả trận đấu, người giành thắng lợi đúng là đệ tử của Nam Khách Lư. Mọi người vốn nghĩ chỉ là trùng hợp, nhưng đến lúc Nhưỡng Nguyệt sơn trang ra trận lần nữa, Nam Khách Lư lại thắng. Đánh lại mấy trận, Nhưỡng Nguyệt sơn trang thua nhiều hơn thắng, cuối cùng phải để hai người đứng đầu tỷ thí với nhau, vẫn là Nam Khách Lư thắng. Vì vậy, Nam Khách Lư vốn đứng hạng chín mươi chín nhảy lên hạng ba mươi sáu.

      Trọng Đào ngạc nhiên nhìn Cầu Hồng Tụ.

      Cầu Hồng Tụ cười : “Trực giác của phụ nữ quả nhiên luôn chính xác.”

      Tiếc là Nam Khách Lư trong khi giao chiến bị thương nặng, cộng thêm nhiều chuyện phát sinh ngoài ý muốn, sau đó bị Huyền Thiên Hồng Linh đánh bại. Vừa thấy đám tinh của Huyền Thiên Hồng Linh, Tuyết Chi nhớ đến tên tiểu tử tà ác kia, nhưng nhìn qua thấy . Danh tiếng của Hồng Linh rất tệ, nhưng thực lực rất tốt, thắng liên tiếp hai trận mới xuống nghỉ ngơi.

      Vì đại hội quy định, mỗi môn phái chỉ có thể khiêu chiến môn phái hơn hoặc dưới mình hai mươi tên, nên ngày hôm nay, môn phái đứng đầu vẫn chưa ra trận. Tuyết Chi lần đầu thoải mái tham gia đại hội như vậy, chỉ đơn thuần là thăm hỏi người quen. Nhưng đến chiều hôm sau, môn phái Võ nổi danh lên đài, khí ở võ đài như lắng đọng lại, Tuyết Chi vẫn cười ha hả như cũ, mang danh Thiếu cung chủ là thoải mái mà.

      Nhưng lúc Võ Thái cực kiếm khiêu chiến Hỗn nguyệt kiếm Trọng Hỏa Cung, Tuyết Chi cũng hồi hộp nhìn lên lôi đài. Hai phái này cũng rườm rà, đều là Lão đại trực tiếp lên đấu. Nhị đệ tử núi Võ – Lệ Huyền đánh với Trọng Hỏa Cung – Ngọc Lưu Ly.

      Tuyết Chi bắt tay hình chữ thập khấn trời.

      Sau mấy chục hiệp, Ngọc Lưu Ly nhất thời phân tâm mà rơi xuống đài, nhưng sau đó lại nhanh chóng nhảy được sang đài bên cạnh, leo lên, nhưng vì vậy mà mất ưu thế, bại trận.

      “Tức ! Hải Đường, Hải Đường!” Tuyết Chi kêu.

      Trọng Đào liếc nhìn nàng cái, nuốt nước miếng. Thượng Quan Thấu chỉ cười.

      Qủa nhiên, Hải Đường lên đài. Lúc xưa, Hải Đường, Trọng Liên và tứ đại trưởng lão là những đại cao thủ của cung, lại xinh đẹp hơn người, nên rất nhiều người khen là “Mỹ nhân khuynh thành.”

      Tuyết Chi cắn răng, nắm chặt hai tay: “Hải Đường cố lên!”

      Trọng Đào cuối cùng nhịn được : “Muội à, muội có thể có chút tự giác của Thiếu cung chủ ?”

      Tuyết Chi hoàn toàn nghe gì.

      Hải Đường quả nhiên phụ kỳ vọng, kiếm quang lạnh toát, ào ào mấy cái sau đó đánh Lệ Huyền rơi xuống lôi đài. Tiếp theo là đại đệ tử Thư Vân ra trận. Lúc này đánh hơi lâu chút, chừng nén hương, rốt cuộc Hải Đường thắng.

      Cuối cùng Tinh Nghi đạo trưởng thở dài : ‘Aiz, thằng bé này, còn xuống được nửa. Lần nào ta cũng phải tự đối phó với nương Trọng Hỏa Cung kia, chẳng ra thể thống gì.”

      Nếu chưởng môn lên đài, tất nhiên Hải Đường thua. Qua vài chiêu, Hải Đường bị Thái Cực Kiếm chĩa ngay yếu hầu, thua.

      Những môn phái xếp thường thay đổi nhiều, vì vậy, lúc này Trọng Hỏa Cung hạng tư, còn Võ sơn hạng ba.

      Tinh Nghi đạo trưởng định bước xuống, lại nghe thanh có người vừa lên đài, nhưng mà phát ra tiếng động nào.

      xoay người sang chỗ khác, Mục Viễn tay cầm Hỗn Nguyệt Kiếm, hướng ôm quyền.

      Tuyết Chi đằng xa bỗng nhảy dựng lên: “Mục Viễn ca! Mục Viễn ca! Mục Viễn ca vạn tuế!”
      Trâu thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 47:

      Thính lực của Mục Viễn cũng rất tốt, ở đài cao như vậy cũng có thể nghe mà liếc nhìn Tuyết Chi cái. Tuyết Chi ra sức vẫy tay, vui vẻ : “Muội chưa bao giờ thấy Mục Viễn ca ở đại hội Binh khí phổ, hôm nay huynh nhất định thắng, nhất định thắng đó nha!”

      Thượng Quan Thấu cười gật đầu, vỗ lưng của nàng: “Xem , bắt đầu rồi.”

      Tuyết Chi lập tức tập trung tinh thần.

      Thái Cực Kiếm coi trọng “Ổn”, Hỗn Nguyệt Kiếm lại là “Loạn”. Hai loại kiếm pháp này đối nghịch với nhau, hầu như hoàn toàn tương khắc, vì vậy thắng bại phải dựa nội công cùng độ thuần thục của kiếm pháp. Sở dĩ mấy năm nay Hỗn Nguyệt kiếm đều xếp sau Thái Cực kiếm là vì nội lực của Hải Đường bằng Tinh Nghi đạo trưởng.

      giờ Mục Viễn vừa lên đài, đâm tới vài nhát kiếm, khí thế hoàn toàn bất đồng, làm đối phương lâm vào thế hạ phong. Tinh Nghi đạo trưởng lập tức lui vài bước, dường như lùi về dưới lôi đài, vững chân cái, xoay người quay về giữa đài.

      Sau đó hai người giao thủ, kiếm và kiếm chạm vào nhau, thanh cấp tốc mà rối loạn. Tinh Nghi đạo trưởng cước bộ vững vàng, động tác ở tay nhanh hơn chân rất nhiều, nên luôn đánh trả vào đối phương mà lùi lại. Nhưng trong khắc, Mục Viễn mặt chút thay đổi tung đòn nghiêm trọng vào, Tinh Nghi đạo trưởng dùng hết sức, lùi lại phía sau. Vì vậy, khi sau lưng ông ấy chỉ là khoảng ngừng lại.

      Mọi người đều hô lên tiếng.

      Thấy Tinh Nghi đạo trưởng sắp rơi xuống đài, Mục Viễn lại đột nhiên thu kiếm, nắm lấy cổ tay ông ta, kéo về lôi đài. Mục Viễn chuẩn bị đánh lần nữa Tinh Nghi đạo trưởng thu kiếm, chắp tay : “Xin hỏi các hạ đến từ Trọng Hỏa Cung?”

      “Mục Viễn đáp: “Phải.”

      Tinh Nghi đạo trưởng tán thưởng phen, : “Qủa là thiếu niên xuất hùng. Đây là lần đầu ta thấy người của Trọng Hỏa Cung tu luyện “Liên Thần Cửu thức” mà có thể luyện Hỗn Nguyệt kiếm đến cảnh giới này.”

      “Tiền bối quá khen.”

      Tuyết Chi hét lớn: “ bừa, Trọng Liên trước khi luyện “Liên Thần Cửu thức” rất lợi hại rồi!”

      đệ tử Võ sơn bên cạnh : “Aiz, ai chả biết, năm đó Trọng Liên là thiên hạ đệ nhất đều dựa vào “Liên Thần Cửu thức”, mới giành phần thắng từ những hùng hào kiệt khác. Nhưng mà trong thiên hạ này làm gì có bữa cơm miễn phí chứ, rút ngắn thời gian, tu luyện tà công, nên chết yểu đó thôi. Bây giờ chết rồi, cuối cùng chỉ còn cái tên ở giang hồ thôi ——–“

      Lời còn chưa dứt, Tuyết Chi tát bạt tai lên mặt .

      Người kia bị nàng đánh lùi mấy bước, ôm mặt, bất ngờ mà nhìn Tuyết Chi lâu, đột nhiên cầm kiếm muốn đánh trả. Lúc này, thanh quyền trượng chặn kiếm lại.

      Đệ tử Võ kia run giọng : “Thượng Quan …. Thượng Quan Thấu?”

      Hình tượng đàn ông của Thượng Quan Thấu sớm bị hủy rồi. Nhưng làm người, nhất là Cốc chủ Nguyệt Thượng Cốc, và con trai của Quốc sư, phong thái của y vẫn rất tốt. Nếu là công tử danh môn chính phái, vẫn nên có khí khái của quý công tử chút. Nếu có khí khái công tử, nhất định phải hoàn thành “Định luật Qúy công tử”, định luật đó là: lúc nào được xấu mặt, lúc tức giận phải cười, đuổi người khác phải thêm chữ “Mời”, mắng người khác tạp chủng, đê tiện, con rùa tự động chuyển những từ đó thành “Các hạ”.

      Vì vậy, tổng hợp các điều liệt kê, Thượng Quan Thấu mỉm cười :

      “Mời các hạ cút .”

      Vì thế, người nọ bị mời biến chỗ khác.

      “Cảm ơn Chiêu Quân tỷ tỷ!” Tuyết Chi choàng tay qua ôm lấy cánh tay Thượng Quan Thấu, lắc mạnh cái, lại quay lên lôi đài hét lớn, “Mục Viễn ca, lần này hạng nhất của Trọng Hỏa Cung phải dựa vào huynh đấy!”

      Thấy Mục Viễn vẫn nhìn, Tuyết Chi thấy rất phấn chấn. Tuy biết tại sao, nhưng y nhất định giúp Trọng Hỏa Cung đứng đầu. Kinh nghiệm chiến đấu thực tế nhiều, nhưng dựa vào việc quan sát trong thời gian dài, khả năng còn tốt hơn Mục Viễn, nàng còn chưa phát vài người khác.

      Bên cạnh, tại Linh Kiếm sơn trang, Hạ Khinh Mi bỗng nhiên cầm kiếm lên: “Ta đánh với .”

      Phụng Tử : “Sư huynh cố lên, chúng ta thể bại trước tỷ tỷ được!”
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :