1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Nguyệt thượng trọng hỏa - Thiên Lại Chỉ Diên (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 38:

      Từ Linh Kiếm sơn trang trở lại Tiên Sơn Châu, Tuyết Chi đột nhiên thay đổi rất lớn, Tiên Sơn Châu lầu là quán ăn, lầu ba và bốn là phòng trọ, Thượng Quan Thấu và Tuyết Chi ở tại lầu ba, giữa phòng hai người còn có phòng trống ở giữa. Dù vậy, trong đêm vẫn bị tiếng leng keng, lùng xùng làm giật mình mấy lần. Mọi người đều giật mình, chỉ có phòng Tuyết Chi là im lặng tuyệt đối, đến lúc ăn tối, Thượng Quan Thấu đến phòng gọi nàng ra ăn mới phát nàng có trong phòng. Vì vậy mới xuống lầu tìm cùng Trọng Đào.

      Ngày hôm sau, Tiên Sơn Châu lại bắt đầu buôn bán, nên lúc khách đến ăn rất nhiều. Cầu Hồng Tụ trước xếp phòng để họ nghỉ ngơi. Thượng Quan Thấu hỏi Trọng Đào Tuyết Chi đâu, Trọng Đào chỉ vào bếp. Thượng Quan Thấu vẻ mặt khó hiểu bước vào, vậy mà lại thấy Tuyết Chi bên trong nhảy qua nhảy lại, giúp thái rau.

      Đến giờ ăn, Tuyết Chi mới theo Cầu Hồng Tụ bưng lên, còn cười khanh khách rất vui vẻ. Thượng Quan Thấu nhìn bàn thức ăn ngon, cuối cùng nhịn được mà hỏi: “Chi nhi, muội nấu cơm hả?”

      có, muội chỉ giúp Hồng Tụ tỷ tỷ thôi. phải mình muội nấu đâu.” tới đây, nàng dùng đũa chỉ vào đĩa bánh chẻo thủy tinh hình dạng rất quái dị, “Cái này là muội làm đó.”

      Trọng Đào hắng giọng hát, lấy tay xoa lên mặt, xoay người sang chỗ khác.

      Tuyết Chi nhàng : “Yên tâm , muội ăn thử cái rồi.”

      Lúc ăn cơm, Tuyết Chi lập tức xới cơm cho Thượng Quan Thấu, lại gắp tôm Bích Loa cho y, sau đó cười : “Thấu ca ca, mời dùng cơm.”

      Việc nữ nhân nịnh nọt Thượng Quan Thấu, Trọng Đào và Hồng Tụ quen rồi, nên thấy có gì lạ. Nhưng Thượng Quan Thấu lại lặn cả người, y thực muốn hỏi, “Muội vì sao hôm nay tốt với ta vậy” , đành phải cảm ơn, sau đó hiểu gì mà ăn cơm.

      Tuyết Chi thấy Thượng Quan Thấu ăn, sau đó tiếp tục : ‘Ăn ngon ?”

      Thượng Quan Thấu mặt hơi cứng : “Ngon.”

      Tuyết Chi lại ngoan ngoãn ăn cơm của mình, bước nhanh đến phía sau Thượng Quan Thấu: “Thấu ca ca, hôm nay vất vả cho huynh rồi, có thấy mệt ?”

      Thượng Quan Thấu : “Khỏe lắm, muội ăn cơm à?”

      Tuyết Chi lập tức đặt hai tay lên vai Thượng Quan Thấu: “Muội giúp huynh đấm lưng nha.” Sau đó bắt đầu ấn ấn sau lưng y. Cả người Thượng Quan Thấu đều cứng lên, nhưng biết phản ứng thế nào.

      Cầu Hồng Tụ : “ ngờ Tuyết Chi lại ngoan vậy.”

      Trọng Đào : “Đầu trọc này, chậc chậc, ở đâu mà ngươi tìm được muội muội ngoan vậy.”

      Thượng Quan Thấu gì, cơm cũng trôi xuống. vốn chờ Tuyết Chi ấn xong rồi ăn, cuối cùng nhẫn nại mà quay đầu lại ngăn Tuyết Chi: “Cảm ơn, huynh còn khỏe, muội chơi .”

      sao đâu, huynh ăn cơm , muội đấm lưng cho huynh.”

      Cầu Hồng Tụ từ từ dò xét, nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Thấu: “Lần đầu thấy Nhất Phẩm Thấu khẩn trương như vậy đấy. Chi nhi, muội dừng lại , đấm nữa là tổn thọ luôn đấy.”

      Trọng Đào : “Hôm nay ngươi làm sao vậy? Trước kia phải ba nữ nhân giúp ngươi ….”

      Thượng Quan Thấu giành : ‘Chi nhi, muội có thích dạo chút ?’

      “Thấu ca ca có thích ?”

      “Huynh cũng thích lắm.”

      “Vậy muội cũng thích.”

      Thượng Quan Thấu lại trầm mặc lần nữa. Trọng Đào nhìn Tuyết Chi, rồi xoay qua nhìn Thượng Quan Thấu, cuối cùng nhìn lại Cầu Hồng Tụ. Cầu Hồng Tụ lộ ra nụ cười ma mị. Sau đó, Thượng Quan Thấu lại tìm chủ đề mà , nhưng bất luận cái gì, Tuyết Chi luôn đón ý mà hùa theo , khí kỳ quái cả tối. Cuối cùng, Tuyết Chi mệt nên về ngủ trước, Thượng Quan Thấu mới thở ra hơi, cùng chuyện với hai người kia.

      Trọng Đào : “Ta Đầu trọc ngươi ý, ngươi có vấn đề gì à? Ta thấy muội muội thông minh lanh lợi như vậy, sao bộ dạng đắc ý củangươi lại giống như đau khổ vậy hả?”

      “Bình thường tính tình Chi nhi phải thế, ta biết muội ấy muốn làm gì nữa.”

      Cầu Hồng Tụ tay chống cằm, tay kia nghịch ngọn bấc đèn: “Cũng có gì, trẻ con đến lúc cũng thay đổi thôi, nhất định là thay đổi cách kỳ lạ. Lúc nãy muội muội ở nhà bếp , đến Linh Kiếm sơn trang bị giáo huấn ít, từ nay phải càng quý trọng những người đối xử tốt với muội ấy.”

      ngươi sao, Đầu trọc?”

      Thượng Quan thấu lẩm nhẩm : “ …. Quả nhiên, người ở Linh Kiếm sơn trang lại bắt đầu.”

      Cầu Hồng Tụ : “Nha đầu Tuyết Chi kia là người đơn thuần chính trực, còn hơi ngốc chút, khá dễ chịu. Nhưng ngươi tốt có mức độ thôi, chỉ cần đúng chút, chỉ sợ ngay cả muội muội cũng còn là muội muội nữa.”

      Thượng Quan Thấu : “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Nhìn thái độ của Chi nhi với ta, giống là ý này.”

      Trọng Đào : “Người mà Hồng Tụ lo đâu phải là muội muội? Người mà nàng lo chính là ngươi, là ngươi đấy tên hái hoa tặc.”

      Trọng Đào : “Sao lại được? Là tiểu nương thuần khiết, trong trắng như vậy, nếu là muội muội của ta, ta tuyệt đối hơi ăn nàng luôn.”

      Thượng Quan Thấu nhặt xương đầu cá, ném qua: “Ngươi động vào muội ấy xem!”

      Trọng Đào phủi cái xương cá: “Ta thấy ngươi muốn độc chiếm rồi!”

      Cầu Hồng Tụ : “Đừng nháo nữa, Nhất Phẩm Thấu ta yên tâm. Ta chỉ lo cho Tuyết Chi, độ trẻ trung xinh đẹp, lại gặp phải ngư ông tình trường như ngươi, ngươi luôn miệng trai người ta, những việc ngươi làm giống chuyện trai hay làm sao? Ngươi có chắc là muội ấy nghĩ loạn ?”

      “Yên tâm, ta để muội ấy thích ta.”

      “Đây là việc ngươi có thể kiểm soát sao?”

      Thượng Quan Thấu cười : “Đương nhiên,” Xoay qua lại trầm tư hồi.

      Lúc này, Tuyết Chi trong phòng, bị mất ngủ nghiêm trọng, còn than thở: “Làm sao mới có thể hỏi Chiêu Quân tỷ tỷ chuyện của Phụng Tử? mở miệng được mà.”

      Sau nửa canh giờ, Trọng Đào vỗ tay : “Ha ha ha, ta rồi mà, Mãn Phi Nguyệt năm nay nhất định thắng được Nguyên Song Song, quả nhiên là vậy.”

      Cầu Hồng Tụ : “Tuyết Nhạn thần tiên quả nhiên hữu dụng. Nhưng ra chiêu thức của Mãn Phi Nguyệt mười chiêu có chín dùng lôi đài rồi.”

      “Nhưng mà Binh khí phổ sắp đến cũng khó , dù sao cầu cũng cao chút. , Đầu trọc?”

      Thượng Quan Thấu : “ sai.”

      Cầu Hồng Tụ nhìn lát, : “Hơn nữa, Nguyệt Thượng cốc và Liên Thần Cửu Thức cũng có cùng nguồn gốc, đúng ?”

      Thượng Quan Thấu : “Đúng vậy.”

      “La Hán Quyền của Trọng Hỏa Cung cũng vậy, đúng ?”

      sai.”

      Trọng Đào hăng hái, ôm tay Thượng Quan Thấu: “Muội muội Tuyết Chi thực đáng , phải ?”

      “Đúng vậy.” Thượng Quan thấu bỗng nhiên ngẩng đầu, “Cái gì?”
      Trâu thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 39:

      Miếu hội ở Tô Châu tổ chức hơi muộn hơn so với nơi khác, cho nên vừa đến ngày cử hành, từ tờ mờ sáng có rất nhiều người đến bày hàng ra bán, ngã tư núi đông đúc người chen chúc. Miếu Thái Bá có hàng trăm tòa tượng Phật, xếp thành hàng bên trong thành Tô Châu. Nhóm thiện nam tín nữ người bộ, người thuyền, chỉ để lên lễ Phật, lần lượt chen chúc qua cầu Chí Đức. Nhìn bao quát ở Tô Châu, chim bay phượng múa, mã xa thuyền rồng, hoa rơi rực rỡ.

      Trọng Tuyết Chi, Thượng Quan Thấu, Trọng Đào và Cầu Hồng Tụ từ sáng đến đây, nhưng Tuyết Chi vẫn quyến luyến Binh khí phổ, Cầu Hồng Tụ lại bị son phấn yên chi hấp dẫn, nên đến trưa cả đám mới đến được cầu Chí Đức. Lúc đó, mặt Tuyết Chi đỏ giống như đeo mặt nạ Quang Công rồi, tay phải cầm cái chong chóng, tay trái ôm con cá giấy, Thượng Quan Thấu bên cạnh còn cầm giùm nàng nhánh trúc có chữ Tiểu Phượng Hoàng bị cái dao găm đâm thủng.

      Bước qua bậc đá trước cầu, chen chúc dữ dội mới vào được bên trong đền thờ. Tuyết Chi lau mồ hôi trán, định cởi áo khoác bông đỏ thẫm ra. Thượng Quan Thấu ngăn lại : “Đừng cởi, dễ cảm lạnh lắm.” Tuyết Chi dạ tiếng, lại ngoan ngoãn mặc vào. Trọng Đào cuối cùng chịu nổi, tên Đầu trọc ngươi sao giống mẹ người ta vậy.

      Thượng Quan Thấu : “Hồng Tụ đâu?”

      Trọng Đào chỉ phía sau: “Đây này.”

      “Đâu?”

      Trọng Đào vừa quay đầu lại thấy Hồng Tụ đâu. Trọng Đào vội nhìn xung quanh, phát thấy ai, liền nhảy lên thạch đình quan sát, làm nhiều người hoảng sợ. Cuối cùng, thấy Hồng Tụ đứng dưới mái hiên. nam tử tuấn chuyện với nàng ta. Hồng Tụ giơ tay khẽ vuốt tóc, lộ ra bộ dạng phong tình vạn chủng. Trọng Đào nhảy xuống, điệu bộ như thể chuẩn bị bắt kẻ thông dâm, Thượng Quan Thấu ở phía sau đột nhiên câu: “Lúc Hồng Tụ săn mồi mà bị quấy rầy, hậu quả là gì ngươi biết ?”

      Vì thế, Trọng Đào đành phải dừng lại, nhìn chằm chằm đôi nam nữ dưới mái hiên kia, hai mắt tóe ra lửa.

      Thượng Quan Thấu tỏ ra đồng tình với Trọng Đào, vỗ vỗ vai y xong vứt sang bên, sau đó biến mất theo đám người Tuyết Chi mê mẩn xem đèn lồng.

      “Muội thích cái này sao?”

      “Dạ.” Tuyết Chi thất thần xem, đột nhiên quay đầu lại, “Muội chỉ thấy nó đẹp thôi, chúng ta .”

      “Thích mua .” Thượng Quan Thấu muốn lấy bạc ra, Tuyết Chi lại giữ tay y lại, kéo y đến phía trước: “Bây giờ mua cũng ngắm đến, để tối huynh.”

      Lúc này, ông chủ sạp đèn : “Vợ chồng son tình cảm tốt quá nhỉ.”

      phải, phải, huynh ấy là ca ca của ta.”

      Thượng Quan Thấu nhìn nàng nắm tay của mình, khóe miệng câu: “Muội muội à, vào miếu thôi.”

      Vào miếu Thái Bá, Tuyết Chi lập tức đòi xin xăm. Thượng Quan Thấu tin trò này, rút đâu, nhưng cuối cùng bị Tuyết Chi nhây đến chịu nổi, phải làm lần. Sau đó, thấy ống thẻ, Tuyết Chi do dự nửa ngày, sau đó khá tự nhiên mà chọn “Thành tâm mà cầu nguyện, được thần linh phù hộ.”

      “Huynh trước .” Tuyết Chi đưa ống xăm cho Thượng Quan Thấu.

      Thượng Quan Thấu cầm ống xăm bắt đầu lắc. Lúc này, bà thím bên cạnh : “Aiz, vị công tử này, lúc lắc xăm phải thành tâm, vui vẻ mới linh được.” Dứt lời tự cầm ống xăm, nhắm mắt lại cầu nguyện lúc mới bắt đầu lắc, rớt thẻ xuống, ấy cười : “Ây dza, là Thượng Bình, tôi phải giải xăm .”

      Thượng Quan Thấu lại bắt đầu lắc. thanh xăm rơi xuống, nhặt lên nhìn, mặt ghi bốn chữ đỏ thẫm: Thượng Thượng Đại Cát.

      Tuyết Chi nghiêng đầu qua xem: “Oa …. Thượng Thượng Đại Cát! Để muội giúp huynh giải xăm!” Người giải xăm cầm tờ giấy : “Hỏi về Tình duyên, công tử và người trong lòng có tình ắt có kết quả. Thời gian đầu chỉ là tình cảm bằng hữu, cảm thấy rất hợp nhau. cần lo lắng có kẻ thứ ba xuất , là chân mệnh thiên tử của nàng ta, tất nhiên có thiện quả …”

      Thượng Quan Thấu cười : “Cũng đúng lắm.”

      đúng sao?” Ánh mắt Tuyết Chi chớp cái, “Chiêu Quân tỷ tỷ nghĩ đến ai?”

      “Là ai cũng muốn, cho nên mới chính xác.”

      “Vậy à … nghĩ đến sao. Vậy đến lượt muội.”

      Tuyết Chi nhận ống xăm, nhắm mắt lại, trong đầu bất chợt lên hình ảnh cười khách khách, tự cảm thấy xấu hổ, sau đó lắc lắc vài cái, thanh xăm đều rơi hết xuống đất. Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn nàng, Thượng Quan Thấu lập tức lên giúp nàng nhặt lên. Nàng đỏ mặt lắc lần nữa, sau cùng lắc ra cây, lập tức hồi hộp mà nhặt lên, vừa nhìn thấy mặt xăm viết chữ: Hạ.
      Trâu thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 40:

      Tuyết Chi trợn mắt nhìn chữ Hạ màu đỏ như máu kia, đúng là khóc ra nước mắt mà.

      “Sao vậy?” Thượng Quan Thấu nhìn qua, thở dài, “Huynh đừng tin mà, nhìn , làm tâm trạng tốt rồi kìa.”

      Tuyết Chi xoay người giải xăm.

      “ Như Phượng liện Tần lâu, tựa mây bay núi cao. Phượng liện Tần lâu cho thấy người ấy rồi, mây bay núi cao cũng vậy, ý trung nhân của nương rồi. Lá xăm hai người thể có duyên, tất cả mọi việc, bao gồm cả hôn nhân hỷ . nên nản chí, xin chọn ý trung nhân khác .” Tuyết Chi mặt đưa đám, “Ta tin, sao xăm của Chiêu Quân tỷ tỷ tốt như vậy, của ta lại tệ thế!” Dứt lời vứt tờ giấy xuống, bắt đầu lắc xăm.

      Thượng Quan Thấu : “ Cái này … có thể làm lần hai sao?”

      Tuyết Chi thèm để ý, rốt cuộc lắc ra được lá: Hạ

      “Thần Quân ơi, người ấy là ai, mong người chỉ cho con lang quân tương lai, để con với huynh ấy được kết tóc se duyên,tình phải xuất phát từ tình cảm chân chính, mới có hạnh phúc.” Tuyết Chi tiếp tục buồn bã cầu xin, “Lần đầu là ngẫu nhiên, lần hai là ngẫu nhiên, nhưng lần thứ ba chính là định mệnh!” Sau đó lại lắc xăm.

      Lắc lâu, rốt cuộc cũng có thanh xăm rơi xuống: Trung.

      Tâm tình Tuyết Chi tốt hơn rất nhiều, vui vẻ chạy giải xăm:

      “Để hoàn thành chuyện, cần phải phấn đấu ngừng. Cuộc sống là đau khổ, tất cả đều hóa hư , còn biện pháp. “ Tuyết Chi hai mắt vô thần, “ còn biện pháp …. Hóa hư . Thôi, chúng ta .”

      Tuyết Chi phờ phạc ra ngoài.

      Lúc này, bà thím xin xăm lúc nãy quay lại, thấp giọng hỏi Thượng Quan Thấu: “Tiểu nương kia là gì của công tử?”

      “Là muội muội của ta.”

      “Muội muội của ngươi đáng thương. Mọi người đều biết Miếu hội này thu hút khách ở chỗ giải xăm. Trong hộp xăm kia, Thượng Trung Hạ lần lượt chiếm sáu phần, ba phần, và phần. Xăm Hạ cũng ít khi rút phải, nhưng hôm nay ấy lại rút phải hai lần, sau đó là Trung, cũng dễ trúng vậy.”

      Thượng Quan Thấu trầm mặc hồi, sau đó ra ngoài.

      Vì vậy, cả buổi chiều tâm trạng của Tuyết Chi rất xấu. Nàng tới lui, nhớ lại lời lúc nãy mà buồn vô hạn. Chả là hai ngày nay Lâm Hiên Phượng đính chính giùm Tuyết Chi, nhiều người lén đây phải là giấu đầu lòi đuôi sao, Sau đó, nhiều người còn Hạ Khinh Mi đào hoa, theo đuổi Lâm Phụng Tử còn có ý với Trọng Tuyết Chi. Tuyết Chi vừa nghe những lời này, những bực tức có chỗ phát tiết càng làm đau đầu hơn, liền đến đánh bọn họ trận. Chỉ có Thượng Quan Thấu nhìn qua Tuyết Chi, cặp mắt màu hổ phách nhàn nhạt nhìn Tuyết Chi mang mang điểm nghi ngờ. Tuyết Chi cũng gì, bực bội cả buổi chiều.

      Trời sớm tối đen.

      Thượng Quan Thấu dẫn Tuyết Chi ra Miếu hội, chuẩn bị dạo trong thị trấn. Lúc đến cầu, Thượng Quan Thấu nhớ đến chiếc đèn lồng chưa kịp mua, lúc về phải mua cái. Tâm tình của Tuyết Chi cũng dịu bớt, lơ đãng đồng ý, liền đứng tại chỗ chờ y.

      Rất nhanh sau, có người bán hàng phía sau gọi:

      “Vị nương này, có muốn coi đèn màu ?”

      cần đâu, đại ca của ta mua rồi.”

      Người bán hàng mất.

      lâu sau, lại có người hỏi: ‘ nương à, đến xem đèn màu .”

      cần đâu.”

      Lại người bán hàng mất.

      hồi sau, lại có người phía sau : “Xin hỏi ….”

      , , , mua!” Tuyết Chi xoay người, bực bội mà nhìn người kia, “Muốn ta bao nhiêu lần mấy người mới yên lặng chút đây?”

      Người phía sau kinh ngạc : “Qủa nhiên là Trọng nương.”

      Tuyết Chi cũng sửng sốt: “Hạ … công tử?”

      “Là ta.” Hạ Khinh Mi khẽ cười, hai lúm đồng tiền bên má lún vào sâu, nên nhìn rất ngọt ngào, “ nương mình sao?”

      Buổi tối, đèn ở Miếu Thái Bá rất sáng, soi cả vùng, múa lân, xiếc, tạp kỹ, … rất nhiều hoạt động náo nhiệt. Bề ngoài Hạ Khinh Mi rất tuấn, mĩ mạo, nhìn lại thấy rất tỏa sáng trong đêm. Tuyết Chi nhất thời choáng váng, miệng bừa:

      phải, ta … ta với tỷ tỷ.”

      “Tỷ tỷ nương?”

      “Đúng, Hạ công tử mình sao?”

      “Ta cùng người của Linh Kiếm sơn trang và Tuyết Yến giáo.” Hạ Khinh Mi thở ra hơi, “Mấy ngày trước nương rời khỏi Linh Kiếm sơn trang, ta còn nghĩ rất lâu sau mới có thể gặp lại, ngờ mới đây gặp lại.”

      “Ha ha, chừng gặp lại ở Thiếu Lâm tự nhanh thôi.”

      “Trọng nương cũng muốn tham gia đại hội Bính khí phổ sao?”

      “Ừm. Đến đó hy vọng có thể cùng công tử bàn luận.”

      “Nếu Trọng nương bằng lòng, Hạ mỗ tất nhiên phụng bồi.” Hạ Khinh Mi vui vẻ , “ biết sao, mỗi lần chuyện phiếm với nương, thấy rất vui, hẳn là ảnh hưởng bởi nương.”

      “Qúa khen.” Tuyết Chi nhìn xung quanh, “Tỷ tỷ của ta còn chưa đến … ta phải tìm y .”

      “Có muốn ta cùng nương ?”

      cần đâu, cảm ơn công tử.”

      Sau khi vội vàng từ biệt Hạ Khinh Mi, Tuyết Chi lại thấy hối hận. Nhưng bởi vì căng thẳng quá, mà dám chuyện, lại phát thấy Thượng Quan Thấu đâu, liền chạy mạch về Miếu. Nhìn quanh người trong miếu, thấy bóng người áo trắng đâu, nhưng lại nghe tiếng Trọng Đào gọi.

      “Muội muội à, Đầu trọc có chút việc, muội với ta trước nhé.” Trọng Đào đưa cho Tuyết Chi cái đèn lồng Phượng Hoàng, “ mua cho muội nè.”

      “Huynh ấy đâu?” Tuyết Chi cười híp mắt , “Muội tìm huynh ấy.”

      “Àh … bệnh cũ tái phát, bây giờ chắc tiện đâu.”

      “Bệnh cũ?” Tuyết Chi ban đầu hiểu, nhưng sau đó nhớ ra, “Huynh ấy tìm nữ nhân, phải ?”

      , , phải, muội muội suy nghĩ nhiều rồi.”

      “Hồng Tụ tỷ tỷ đâu?”

      Trọng Đào chuyển sang tư thế khinh thường: “Hồng Tụ tỷ tỷ của muội bây giờ làm việc xấu rồi. Aiz, muội muốn đâu, ta với muội.”

      Tuyết Chi nghĩ rồi : “Muội nghĩ nên xin xăm lại.”
      Trâu thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 41:

      Trọng Tuyết Chi rất ủ rũ, Trọng Tuyết Chi rất là tuyệt vọng. Vì tránh lại đau đầu, nàng đến ống xăm khác, cầm đống xăm Thượng và Thượng Thượng, mới quay lại ống thẻ Nguyệt Lão. Nhưng lần nữa làm nàng bực mình là, ống xăm Nguyệt Lão, vẫn là Hạ.

      Tuyết Chi bực mình dạo hết cả canh giờ, rốt cuộc nổi, phải quay về Tiên Sơn Châu.

      Tiếp tục bực mình nửa canh giờ, mới lên giường ngủ.

      Lúc mơ màng, nàng nghe giọng Cầu Hồng Tụ lảnh lót trong khách điếm: “Tiểu tử Nhất Phẩm Thấu ngươi rốt cuộc làm sao vậy! Sao có thể làm Tô Châu đệ nhất băng sơn đuổi theo ngươi! Bà ta đây phục ngươi! Núi băng kia ngay cả lão nương cũng nể mặt! Kêu lão nương là bò sữa! Ngươi có bản lĩnh bắt ả ta về đây cho ta, sau này ta gọi ngươi là đại ca …”

      Tuyết Chi luôn ngủ rất sâu, nhưng hôm nay chịu nổi màn oanh tạc này, giật mình thức dậy mở cửa ra ngoài. Vừa mở cửa thấy Thượng Quan Thấu chuẩn bị gõ cửa.

      “Thấu ca ca?”

      Thượng Quan Thấu đưa cho nàng bọc giấy : “Muội đói chưa? Huynh có mua đồ ăn khuya cho muội này.”

      “Cảm ơn ca ca.” Tuyết Chi nhận bọc giấy, lại nhìn ra ngoài, “Hồng Tụ tỷ tỷ sao vậy?”

      ấy uống hơi nhiều thôi. Muội cần để ý, cẩn thận trúng muội đấy.”

      “Tửu lượng Hồng Tụ tỷ tỷ là …” xong, mắt Tuyết Chi đỏ lên, khủy tay chọc vào Thượng Quan Thấu, “Nhưng mà, muội nghe hết rồi, Tô Châu đệ nhất băng sơn nha, tốt thôi.”

      “Đừng nghe ta bậy, huynh chỉ hàn huyên vài câu với nương kia thôi, vậy mà Hồng Tụ lại đặt điều như vậy.”

      ra là vậy … Muội còn nghĩ sắp thấy Chiêu Quân tỷ tỷ tiêu sái ra tay đây, hóa ra chỉ là tán gẫu vài câu.”

      “Ừm, nhưng mà vậy cũng tốt.” Ánh mắt Tuyết Chi cười hệt như bà mai, “Nếu vậy, Chiêu Quân tỷ tỷ chỉ là tỷ tỷ của muội thôi, ai có thể giành được.”

      Ánh mắt Thượng Quan Thấu lóe lên cái, đột nhiên nắm bàn tay lại, xoa đầu Tuyết Chi: “Muội còn dám , lúc nãy ở Miếu hội muội với người khác sao?”

      Tuyết Chi ôm đầu: “Muội phải vừa sao …”

      Thượng Quan Thấu vỗ vai nàng: “Nha đầu ngốc này, nghỉ ngơi sớm , có việc gì gọi huynh, huynh phải ngủ rồi.”

      “Được.”

      Thượng Quan Thấu xoay người .

      Sau đó, Tuyết Chi bỗng nhiên chạy ra cửa, nắm tay tay Thượng Quan Thấu: “Chiêu Quân tỷ tỷ!”

      Thượng Quan Thấu quay người lại, kinh ngạc nhìn nàng.

      Tuyết Chi cọ hai má lên tay Thượng Quan Thấu, cười sáng lạn : “Trừ cha muội ra, từ đó đến giờ ai tốt với muội như Chiêu Quân tỷ tỷ, muội rất cảm động. Sau này chờ Chi nhi theo Hồng Tụ tỷ tỷ học nấu ăn xong, muội nấu cơm cho tỷ ăn mỗi ngày, để tỷ hối hận vì tốt với muội.”

      Thượng Quan Thấu thể cười : “Vậy sau khi Chi nhi thành thân sao?”

      “Sau khi thành thân, muội kêu chồng muội cùng xuống bếp nấu cơm cho tỷ. Muội dữ như vậy, nhất định nghe.”

      “Được.”

      “Muội nhất định mãi nghe lời tỷ!” Tuyết Chi cọ hồi, lại ôm chặt cánh tay Thượng Quan Thấu, lúc sau mới buông ra.

      Thượng Quan Thấu mặt mày hớn hở khỏi. Cầu Hồng Tụ uống rượu, nhìn thấy liền hỏi có vấn đề gì . Thượng Quan Thấu cười nhạt , Cầu Hồng Tụ lại bắt đầu luyên thuyên chuyện băng sơn mỹ nhân.

      ra Tuyết Chi cũng rất tò mò chuyện núi băng đó, nhưng ngờ, hôm sau được gặp mặt.

      Tuyết rơi tuyết lại tan, bên trong thành Tô Châu lộ ra chút hơi thở mùa xuân rồi. Miếu hội vẫn diễn ra, người bên trong lại lại, Xuân Dung đứng trước bến thuyền của Tiên Sơn Châu, hai sợi tóc đen vương chiếc cổ trắng, đôi mắt đen lay láy sâu như nước hồ thu.

      Xuân Dung là con của phú thương thành Tô Châu, nhưng phải loại tiểu thư được nuông chiều từ bé, hơn nữa tính cách còn mạnh mẽ. Quan trọng là, quả mỹ nhân từ trong bụng mẹ. Nhìn chung, mặt nào cũng rất phù hợp với thẩm mỹ của Thượng Quan Thấu. Nghe chưa ai thấy nương ấy cười, còn nghe đồn, nếu nàng ta cười với ai, nhất định gả cho người đó. Tuyết Chi vốn tin đời có người như vậy, nhưng lúc thấy dung mạo của Xuân Dung, phản ứng đầu tiên của nàng là: Qúa lạnh lùng.

      Xuân Dung nghịch với Cầu Hồng Tụ, giống như băng và hỏa.

      Cầu Hồng Tụ bước ra cửa, đá cửa phịch cái, sau đó cười lạnh lùng : “Xuân tiểu thư phải bước nửa bước vào tiểu lâu này nữa sao, sao hôm nay lại có khí khái, bước vào cửa nhà vậy?”

      “Cầu đại tỷ, nếu phải Thượng Quan công tử “mời” ta đến đây, ta muốn bước đến chỗ như vậy. Đại tỷ nếu muốn thấy ta, vậy ta , chuyện sau này, tự đại tỷ thương lượng với Thượng Quan công tử nhé.”

      Cầu Hồng Tụ vừa định đóng cửa thả chó, Trọng Đào chạy xuống giành : “Aiz, Xuân Dung nương, từ từ , Đầu trọc đến ngay.”

      cho biết, ta rảnh chờ , sau này gặp lại.”

      Tuyết Chi qua, cười : “Xuân nương, đừng như vậy, huynh ấy sắp đến rồi.”

      “Ai ya, đây là tiểu nương nhà ai đây?” Xuân Dung liếc nhìn Tuyết Chi cái, “Sớm nghe Thượng Quan công tử phong lưu phóng khoáng, nhưng lẽ ngay cả tiểu nương cũng tha sao?”

      “Ây, đại tỷ, xin đừng lung tung.”

      lung tung là sao? Thượng Quan Thấu theo đuổi ta, tiểu nha đầu ngươi cũng có cách, có bản lĩnh kêu đừng tán tỉnh ta nữa.”

      phải ngươi muốn gặp sao, còn chưa cút à?” Cầu Hồng Tụ cuối cùng nhịn được, đóng sầm cửa, “Chịu nổi Nhất Phẩm Thấu mà, tự nhiên tìm cái loại như thế này về đây.”
      Trâu thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 42:

      Cùng lúc đó, Thượng Quan Thấu đến, ăn mặc hệt con khổng tước. còn hiểu chuyện gì xảy ra, vừa vừa sửa lại cổ áo, tay áo: “Lần này nghe rất khó đối phó. Nanh sói, chúc ta may mắn .”

      Trọng Đào dám Hồng Tụ thất lễ, đành phải đánh mắt qua – mong Thượng Quan Thấu nhìn thấy.

      Vì vậy, Thượng Quan Thấu ra.

      Vì vậy, Thượng Quan Thấu bị lôi về cách hung tợn.

      Phát có chuyện kỳ lạ, vừa quay đầu lại thấy Hồng Tụ, đoán được bảy phần vì vậy lại ra ngoài, rồi lại quay về, lúc là hoàng hôn. Tuyết Chi luyện kiếm ở sau viện hết ngày, nên ngày trở nên dài. Nhưng mà lúc chờ Thượng Quan Thấu trở lại, cũng giống vậy, bốn người cùng ăn cơm, cùng chuyện phiếm, sau đó ai làm việc nấy. Buổi tối, Tuyết Chi vẫn chạy tìm Thượng Quan Thấu chuyện phiếm, nhõng nhẽo, lăn lộn đủ kiểu, sau đó mới chịu quay về phòng.

      Ngày hôm sau cũng giống vậy. Nhưng muộn, lúc Tuyết Chi chuyện với Thượng, ngửi được người có hương thơm lạ, đến gần ngửi chút, rồi ngửi xung quanh, đến lúc Thượng Quan Thấu né qua bên mới nghi hoặc hỏi: “Chiêu Quân tỷ tỷ bộ sắp thành tỷ tỷ hay sao mà lại dùng Mẫu Đơn hương vậy.” Thượng Quan Thấu muốn giải thích, nhưng vẫn chọn im lặng.

      Ngày thứ ba, Thượng Quan Thấu quay về, ngày của Tuyết Chi lại dài.

      Ngày thứ tư, Thượng Quan Thấu quay lại, còn dẫn theo mặt mốc thần kinh Xuân Dung. biết phải tại mấy ngày trước ta những lời làm Tuyết Chi giận hay , mà ngay đến chuyện với ta Tuyết Chi đều muốn. Lúc ăn cơm, cũng chỉ có Trọng Đào chuyện, hai vị nương vẫn trầm mặc. Nhưng Cầu Hồng Tụ mặt như thấy phân, còn Tuyết Chi lại có biểu tình gì.

      Xong cơm chiều, Xuân Dung liền vào phòng Thượng Quan Thấu mãi ra. Thời gian cùng Chiêu Quân tỷ tỷ chuyện phiếm bị người ta chiếm mất, tâm trạng Tuyết Chi như con chó bị giành địa bàn tiểu tiện, ngồi ở lầu chuyện với Cầu Hồng Tụ.

      Đến nửa thời gian sau, có mấy người của Linh Kiếm sơn trang vào tửu lâu, ngồi ở bàn phía sau nàng.

      “Cửu sư huynh thể được sao?”

      Cửu sư huynh? phải Hạ Khinh Mi sao. Lỗ tai Tuyết Chi lập tức dựng thẳng lên.

      được, nghe bị dính rất nhiều cước, xương đùi cũng bị thương, mấy ngày nay phải về Kim Lăng chữa thương, biết tháng sau có thể đến Thiếu Lâm tự nữa.”

      “Trước kia nghe Thượng Quan Thấu rất bạo lực, nhưng nhìn phong thái ưu nhã của , còn tưởng chỉ là thiên hạ đồn bậy.”

      hiểu tại sao lại đánh sư huynh nhỉ …. Hay là, vì chuyện năm đó?”

      “Chuyện gì?”

      “Chuyện bị trục xuất khỏi Linh Kiếm sơn trang … đệ lại gần đây tý.”

      Hai người bắt đầu với nhau.

      Cầu Hồng Tụ : “Mấy người kia gì vậy? Sao ta nghe có tên của Nhất Phẩm Thấu.”

      Tuyết Chi câu nào, đặt bình rượu xuống, cần vệ sinh để chạy lên lầu ba. Chạy đến chảy mồ hôi, vốn muốn phá cửa vào hỏi Thượng Quan Thấu tại sao lại đả thương người khác, nhưng lại nghe thanh kỳ lạ từ trong phòng truyền ra. Tuy biết là nên, nhưng Tuyết Chi tò mò, nhàng chấm lỗ ở cửa nhìn vào.

      đục thôi, đục lỗ liền thấy tất cả bên trong.

      Nhìn ở góc độ này, những mộng mơ tươi đẹp tuổi mười bảy của Tuyết Chi liền tan theo mây khói.

      Bên cửa sổ vốn thấy có ngọn nến bàn, là chỗ mà hàng ngày nàng ngồi chuyện phiếm cùng Thượng Quan Thấu, giờ có hai bóng dáng. Thượng Quan Thấu nằm người Xuân Dung, nhìn ở góc độ của Tuyết Chi, nơi giao nhau giữa bọn họ lộ ra, vận động kịch liệt, nàng chưa bao giờ thấy qua chỗ tư mật của nam nhân. Vẻ mặt của Thượng Quan Thấu so với bình thường mơ màng chút, nhưng cũng giống như bình thường. Nhưng Tuyết Chi lần đầu thấy băng sơn mỹ nhân cười. Nhưng mà, ta cười trông đẹp, lại giống như … rất phóng đãng, hai gò má hồng lên.

      Cảm giác khó chịu muốn nôn nổi lên, Tuyết Chi cố gắng khống chế tâm tình, nhàng che cái lỗ lại, nhưng giấy bị đục thủng thể trở lại ban đầu được.

      Tuyết Chi lặng lẽ quay về phòng, ngồi bên bàn sững sờ hồi.

      Qua lâu sau, nàng thấy bóng Thượng Quan Thấu tiễn Xuân Dung . Sau đó, lại đến trước cửa phòng nàng, gõ hai tiếng.

      Tuyết Chi mở cửa.

      Thượng Quan Thấu vẫn mỉm cười với nàng như trước, là ca ca ôn nhu dịu dàng. Nhưng mà, mặc dù quần áo chỉnh tề, mặt mày như ngọc, nàng vẫn thể nghĩ đến hạ thân , chỗ giao nhau cùng Xuân Dung … xấu xa đến mức nào, đáng sợ đến mức nào.

      “Chi nhi, chưa ngủ sao?”

      Tuyết Chi vẫn đứng yên nhìn .

      “Sao vậy? Tâm tình tốt sao?” Tay Thượng Quan Thấu muốn sờ đầu nàng, nhưng nàng lập tức lùi lại. Lòng bàn tay đổ mồ hôi, mặc dù vẫn nắm chắc, nhưng vẫn khống chế được mà run lên.

      “Chi nhi?”

      Tuyết Chi hai mắt đỏ lên, giọng khàn khàn: “Tôi ghét huynh.”

      Thượng Quan Thấu kinh ngạc nhìn nàng. lúc sau, điều hòa lại cảm xúc, giọng :

      “Muội gì?”

      “Huynh ra ngoài .” Giọng Tuyết Chi run lên, “Tôi ghét huynh.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :