1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Nguyệt thượng trọng hỏa - Thiên Lại Chỉ Diên (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 33:

      Thành Tô Châu vẫn còn đọng tuyết. Trong hồ, vườn hoa, ngay cả nóc nhà cầu và những chiếc đèn lồng màu đỏ, cũng vương đầy sương trắng.

      Ngày Thiên Phương , bầu trời còn hơi xám. Tuyết Chi cùng Thượng Quan Thấu đến thành Tô Châu ngồi thuyền , đến ngôi nhà phía Đông.Tuyết Chi dựa vào mạn thuyền chợp mắt chút, Thượng Quan Thấu đứng mũi thuyền, vào : ”Chi Nhi, dậy , ngủ ở đây chút nữa cảm lạnh đó.”

      Vừa dứt lời, thân thuyền lắc lư chút, tay Thượng Quan Thấu vén rèm dừng lại : “Muội ở đây chờ huynh chút.” xong, có người chiếc đèn lồng đỏ nhảy xuống, lăn vòng ở mũi thuyền, đánh thẳng đến. Thượng Quan Thấu giơ tay bắt được vò rượu Hoa Điêu Mộc Lan, nhàng lộn vòng. Sau đó, cả thuyền vẫn lắc lư, người lái thuyền nãy giờ vẫn há hốc mồm nhìn lên đỉnh. Lúc này, Tuyết Chi thấy tỉnh táo chút nên khoác áo ra ngoài.

      Vừa rồi, chiếc đèn lồng đỏ to tướng đậu ở giữa đỉnh buồm, Thượng Quan Thấu tay giao đấu với người phía sau chiếc đèn. Tiếc là cái đèn quá lớn, che hết người phía sau, Thượng Quan Thấu né bên trái tránh bên phải, thân pháp linh hoạt. Mặc khác, người dùng đèn lồng cứ đánh lung tung, ra chiêu độc ác. Nhưng lúc sau, cây sáo ngọc xé tan chiếc đèn lồng, tiến đến trước mặt Thượng Quan Thấu. Thượng Quan Thấu ngửa ra sau, tay bắt được sáo ngọc, bên này đánh với đối thủ, bên kia lại đâm mấy trăm cái vào chiếc đèn lồng đỏ, sau đó vứt chiếc đèn xuống nước: “Tuyết Chi, chụp nè.”

      Bây giờ, Tuyết Chi mới nhìn thấy người đánh nhau với . Nam tử có vẻ bằng tuổi Thượng Quan Thấu, tóc tung bay, tóc mái rối bù, đỉnh đầu có cọng tóc cong dài, trán quấn mảnh vải màu đen, thân quần áo đỏ thẫm. Nhìn qua cách ăn mặc và vẻ mặt nghiêm túc người này có vẻ khó đối phó.

      Lúc này, Thượng Quan Thấu cầm sáo ngọc, đâm lên trước nhát, đối phương tránh né ra phía sau, bàn tay cuộn phía sau lập tức buông ra, sáo ngọc trong trung xoay tròn vòng, đánh trúng bụng đối phương, sau đó trở về tay.

      Đối phương ôm bụng: “Vậy mà cũng sử dụng nhất phẩm Thần nguyệt trượng, đạo lý mà!”

      Thượng Quan Thấu ngừng động tác, cười : “Đây mới là mở đầu mà thôi.”

      Người nọ quyền đánh đến: “Có cần dùng cái này ngay chiêu đầu tiên hả!”

      Thượng Quan Thấu lại tránh qua: “Ngươi nóng nảy vậy, có phải lại bị từ chối ?”

      Người nọ giận quá , chân đá tới: “Ta bị từ chối hồi nào!”

      Thượng Quan Thấu nhanh chóng đá lại hai lần: “Nữ nhân cũng theo đuổi được, vậy mà ngươi còn dám tự xưng là huynh đệ của ta.”

      Người kia vì né tránh lui về phía sau bước: “Đầu trọc ngươi bây giờ cần to mồm nổ, chờ ngày nào đó ngươi cũng theo đuổi được nữ nhân, xem ta cười chết ngươi thế nào!”

      “Nữ nhân nào thể theo đuổi trong tháng, ta liền thả thôi.” Thượng Quan Thấu đem ngọc tiêu ném xuống,ngọc tiêu cắm phập vào mui thuyền, vật lộn với nam tử kia, “Chỉ tiếc, từ đó tới nay nữ nhân theo đuổi được, ta chưa từng gặp qua.”

      “Đầu trọc ngươi chán sống rồi hả, cái tiêu của ta mà ngươi dám cắm ở đó, chỗ đó toàn bùn đấy!” Chàng trai kia bỗng nhiên đánh nữa, ngồi xổm xuống rút ngọc tiêu ra, xoa xoa lau ở góc áo, “Cái này dùng miệng để thổi đấy, muốn ta ăn bùn hả, dễ đâu!”

      “Máu ngươi còn sợ, sợ ăn bùn sao.” Thượng Quan Thấu cười nhạo, hướng đầu thuyền , “Chi Nhi, giơ lồng đèn lên cao chút.”

      Tuyết Chi hiểu sao giơ đèn lồng lên.

      Ai ngờ người kia vừa thấy đèn lồng, tức giận tiến lên đánh Thượng Quan Thấu. Chỉ nghe thấy Thượng Quan Thấu thong dong : “Nanh sói lực đạo kinh người, nhưng khinh công tệ quá, lúc ngươi bước lên thuyền là ta nghe được tiếng động.”

      “Ngươi và Hồng Tụ kia chỉ biết cười nhạo kinh công ta!”

      Tuyết Chi đem đèn lồng cuốn lại, nhìn mặt có mấy trăm cái lỗ tạo thành khuôn mặt tươi cười, phía dưới lại là lỗ tạo thành vài chữ.

      Ta là Nanh sói.

      ai chú ý, thuyền sớm đậu dưới tiểu lầu. Nhưng mà người chèo thuyền bị hai người mui làm hoảng sợ, dám hé răng. Đến lúc giọng từ lầu truyền xuống:

      “Mới sáng sớm trù người ta chết, Trọng công tử là rảnh rỗi mà!

      Lúc này, động tác của chàng trai bị gọi là Nanh sói đột nhiên dừng lại , nhìn lên , thẳng lưng : “Ta đâu có!”

      Trời hơi sáng chút, nhưng vẫn mờ mờ màu xám, tựa như từ rất nhiều bông hoa cúc bằng đá mà thành, ngay cả những bóng hình in trong nước đều có vẻ mềm mại, xanh biếc. Bên bờ là tửu lâu được xây dựng khéo léo, tinh vi, lầu treo những chiếc đèn lồng đỏ thẫm bốn cạnh, nối liền biển hiệu hình thoi lung lay thoáng động, bảng hiệu viết bốn chữ to: Tiên Sơn Châu.

      nữ tử dựa ở cửa sổ lầu hai. ta mặc thân áo đỏ bằng tơ, tóc đen như mây, búi tóc điểm xuyết vài sợ tơ trắng. Thực ra mà , phải là nữ nhân có gương mặt sắc xảo, nhưng là nam nhân, ai ngoái đầu lại nhìn.

      Tuyết Chi ngay cả đứng ở thuyền, cũng thể chú ý nữ tử lầu.
      Trâu thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 34:

      Lúc này, Thượng Quan Thấu cũng ngẩng đầu lên, nhìn người ở cửa sổ cười : “Hồng Tụ, mấy ngày gặp, biết Tô Châu này có phải bị san bằng rồi ?”

      Hồng Tụ chống nạnh, hơi nghiêng đầu, quay sang cười : “Những điều nữ nhân nếu muốn, đa số nam nhân làm được, nhưng nam nhân muốn gì đó, nữ nhân nhất định làm được. Nếu ta muốn, Tô Châu sớm thành bình địa rồi. Nhưng mà Thượng Quan công tử còn chưa san bằng Trường An, Hồng Tụ sao dám động vào Tô Châu?”

      Hai mắt Tuyết Chi lên “ta ngốc nghếch, cái gì cũng đây”, ánh mắt lóe sáng nhìn ngực Hồng Tụ: “Lớn …”

      Nàng nghĩ được, mình là nữ nhân mà còn há hốc mồm thế này, nếu nam nhân thế nào nhỉ.

      Thượng Quan Thấu chút nữa cười thành tiếng, may mà chỉ có mình nghe được những lời này. lập tức nhảy lên bờ, trụ ở đầu thuyền: “Chi nhi, xuống đây.”

      Tuyết Chi liếc cái mang ý cười, nhàng nhảy lên bờ.

      “Tiểu muội kia là ai vậy?” Hồng Tụ lắc ngón tay, “ thể đối đãi với nam nhân như vậy nha, tuy rằng là thiên hạ đệ nhất chai mặt Thượng Quan Thấu cũng được.”

      Thượng Quan Thấu : “ ấy là Trọng Tuyết Chi, muội muội ruột của ta.”

      Nanh sói cũng nhảy mạnh sang bờ: “Ngươi đổi họ Trọng bao giờ vậy?”

      Hồng Tụ : “Bởi vậy mới , khẩu vị của Nhất Phẩm Thấu sao thay đổi dữ vậy, ra là muội muội trong truyền thuyết kia, vậy kia cũng là muội muội của chúng ta.”

      “Đúng rồi, ta quên giới thiệu.” Thượng Quan Thấu chỉ vào Nanh Sói , “Chi nhi, tên này là Trọng Đào, nhưng ai cũng gọi là Nanh Sói hết.”

      “Trọng Đào?” Tuyết Chi vui vẻ , “Là Thiên hạ đệ nhất cường lực trong truyền thuyết Lạc Dương, Trọng Đào đại hiệp sao?”

      Trọng Đào : “Qúy danh đại hiệp dám nhận, tên này đều do tên Đầu trọc này ban cho.”

      Thượng Quan Thấu giọng bổ sung: “ thầm Hồng Tụ lâu lắm rồi.”

      Trọng Đào : “Ê ê, Đầu trọc, câm miệng.”

      “Thầm mến có, ra là công khai .” Hồng Tụ ở lầu hai tiếp lời. Tuyết Chi phục thính lực, ta phản bác ngay, “ mê ngực của ta có.”

      Người chèo thuyền ngồi bờ uống nước, nghe xong lập tức phun ra hết. Tuyết Chi cũng trợn mắt, há hốc mồm.

      Thượng Quan Thấu : “ lầu gọi là Hồng Tụ, chắc muội cũng nghe danh tiếng lúc xưa của ta. Trước giờ ấy mở miệng toàn những lời ác độc, cẩu thả, nhưng những nam nhân bị ấy mê hoặc quả là ít.”

      Người chèo thuyền ho nửa ngày, xoa xoa miệng, lại uống ngụm nữa.

      Tuyết Chi suy nghĩ rồi : “ ra là Cầu Hồng Tụ? Muội nghe! “ có thiên đường, dưới có Tô Hàng, Tô Hàng Hồng Tụ, mỹ nhân khó cầu.”

      “Muội muội à, ai dạy muội vậy?”

      “Thúc thúc của muội, Tư Đồ Tuyết Thiên.”

      “Ông ta lừa muội thôi.” Cầu Hồng Tụ che miệng cười , “Câu đó đúng là, “ có thiên đường, dưới có Tô Hàng, Tô Hàng Hồng Tụ, ngực hơn thiên đường.”

      Người chèo thuyền lại phun hết nước trong miệng ra.

      “Nhìn xem, các ngươi chuyện làm người ta sợ gần chết rồi kìa. Ta dù gì cũng là con , cũng biết ngại ngùng, những lời này để lúc khác .” Hồng Tụ những lời này xong, liền biến mất sau khung cửa sổ.

      Vì vậy, Thượng Quan Thấu cùng Trọng Đào dẫn Tuyết Chi lắc đầu thở dài mà bước lên lầu.

      Mọi người ngồi ở cửa sổ lầu hai, Thượng Quan Thấu : “Tiên Sơn Châu này là tửu lâu mà Hồng Tụ mở, buôn bán tốt nhất Tô Châu. Nhưng mà hôm nay chúng ta đến, nên ấy đóng cửa chiêu đãi chúng ta.”

      Tuyết Chi : “Cảm ơn Cầu tỷ tỷ.”

      cần khách sáo, hôm nay muốn được nhìn thấy Nhất Phẩm Thấu và muội muội của nên tỷ mới tự mình xuống bếp, phúc phận này người khác cầu còn được đấy nhé.” Hồng Tụ bên này kêu người dưới bưng trà lên, bên này lại tự tay bưng đồ ăn, “Chuyện của muội muội ở Trọng Hỏa Cung, chúng ta cũng nghe , nhưng nghĩ biện pháp hỗ trợ ta có việc muốn với mọi người trước, cứ từ từ nha.”

      Cầu Hồng Tụ kiều bước xuống. Những chỗ khác của đều dài hơn người khác, đôi mắt dài câu hồn, thể để người khác nhìn ngực, mông ta, hoàn toàn là hình tượng của nữ nhân hạng nhất.

      Tuyết Chi nhìn bóng khỏi, lại thở dài: “ xinh đẹp ….”

      Thượng Quan Thấu gắp cho Tuyết Chi ít đồ ăn khai vị: “Chi nhi thấy ta xinh đẹp sao?”

      “Phong thái, dáng của tỷ ấy thực đẹp, còn váy của tỷ ấy nữa chứ, nhìn phiêu dật nha.”

      Trọng Đào : “ ấy rất thích khoe ra cử chỉ lẳng lơ, phố mà nhô mông lắc qua lắc lại, người ngoài đường nhìn quá trời mà ta cũng để ý. Có biết ngoại hiệu của ấy là gì ?”

      Tuyết Chi : “Muội biết, là Thượng Quan Hồng Tụ!”

      “Ha, muội muội nghe được nhiều chuyện nhỉ.”

      “Tất nhiên, muội ấy là Thiếu cung chủ Trọng Hỏa Cung mà.”

      Tuyết Chi buồn rầu : “Là Thiếu cung chủ bị phế.”

      “Về sau muội quay về, cần lo.”

      chuyện về Hồng Tụ, Tuyết Chi có nghe Chu Sa qua. Chu Sa kể về dáng người của , nhưng có đề cập chuyện ấy là ‘nữ Thượng Quan Thấu’ ở Trương An Lạc Dương, nam nhân ở Tô Hàng ‘chết’ vì Hồng Tụ quả là ít. Vì vậy mọi người đều ấy là nữ Thượng Quan Thấu, ngoại hiệu là Thượng Quan Hồng Tụ. Cầu Hồng Tụ ngủ với người khác, nhưng hầu như ngày mười hai canh giờ đều tán tỉnh nam nhân, cho nên ở chỗ ta, mọi người bình luận hay lắm. ấy và Thượng Quan Thấu sau lần gặp nhau, rất nhiều người đều mong cao thủ tranh hùng, ai thắng ai thua, nhưng kết quả lâu sau, hai người ở cùng nhau, ngược lại vì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã trở thành bạn bè của nhau.

      Tuyết Chi nhìn Thượng Quan Thấu, nghĩ được: huynh ấy là người thoải mái trong chuyện tình cảm như vậy, sao lại thích người tuyệt vời như ấy nhỉ?

      Lúc này, người dưới bắt đầu bưng thức ăn lên.

      “Chi nhi, những người giống nhau, thường hấp dẫn nhau được.” Thượng Quan Thấu vừa , vừa gắp Cá bạc Phù Dung cho Tuyết Chi, “Nếm thử món này , món cá này ăn ở chỗ khác vị ngon giống vậy đâu.”

      Tuyết Chi đột nhiên quay đầu lại: “Sao huynh biết tôi nghĩ gì?”

      “Ăn cơm , đừng nghĩ linh tinh nữa.”

      Lát sau, đồ ăn dọn lên hết, Cầu Hồng Tụ ngồi xuống, đập đập vào càng cua: “Cua mùa này cũng chưa ngon lắm, ngày mai ta làm cho mọi người tiệc cua khác.”

      Trọng Đào ăn miếng gà Cái Bang: “Tay nghề của tiến bộ nhanh đấy.”

      “Nếu muốn, dẫn ta theo , ngay cả đầu bếp cũng cần tìm, lúc phiêu bạc giang hồ chỉ cần mang theo ta, rất tiện phải ?”

      Trọng Đào nằm chặt chiếc đũa, lời nào, tiếp tục ăn.

      “Đúng rồi, gần đây ta có nghe ít tin tức, biết là hay giả.” Hồng Tụ nhìn Trọng Đào, quay đầu nhìn Thuợng Quan Thấu , “Có người lúc Trọng Liên còn sống viết ra hai bản bí kíp võ công, uy lực có thể so với “Liên Dực”, nhưng đến nay ai .”
      Trâu thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 35:

      Nghe vậy, tai Tuyết Chi liền dựng đứng lên: “ sao? Có tin tức về hai bản bí kíp đó à? Tên là gì?”

      Cầu Hồng Tụ : “ biết, tỷ cũng chỉ nghe thôi.”

      “Ta thấy tin này xác thực.” Thượng Quan Thấu , “Nếu Trọng Liên để lại bí kíp, tại sao giao cho Tuyết Chi, hoặc Lâm Vũ Hoàng? Tuyết Chi vừa rời khỏi Trọng Hỏa Cung liền có lời đồn này, đó ràng có ý muốn hãm hại muội ấy.”

      Tuyết Chi : “Chiêu Quân tỷ tỷ thông minh.”

      Thượng Quan Thấu làm như nghe.

      Trọng Đào nao nao, gằn từng chữ: “Chiêu Quân tỷ tỷ.”

      Cầu Hồng Tụ cũng thầm : “Chiêu Quân tỷ tỷ.”

      Sau đó, hai người chợt cười thành tiếng, nhất là Trọng Đào, kiềm chế được mà ôm lấy cái bàn. Thượng Quan Thấu vẫn ngồi yên như cũ, thong thả mà ăn cơm. Đến khi hai người kia cười đủ, mới ngẩng đầu lên, mỉm cười : “Nếu các người dám đồn tên này ra, sau này xảy ra chuyện gì, hỏi trời mới biết.”

      Cầu Hồng Tụ cười : “Được rồi, được rồi, hình tượng của ngươi là quan trọng nhất. Nhưng ta sao hiểu được, Nanh Sói luôn mồm gọi “Đầu trọc” ngươi gì, sao lại so đo “Chiêu Quân tỷ tỷ”?”

      Trọng Đào : “Đầu trọc thích bị gọi là nữ nhân.”

      Thượng Quan Thấu lơ bọn họ: “Chi nhi, việc này nên chậm trễ, ngày mai chúng ta phải Linh Kiếm sơn trang. Nhưng ta có số việc phải giải quyết với họ, cùng muội được, muội cùng bọn họ được ?

      Tuyết Chi : “Huynh à?”

      Thượng Quan Thấu suy nghĩ rồi : “Hay là, để Nanh Sói với Hồng Tụ cùng muội?”

      cần làm phiền hai vị, muội tự cũng được.”

      Hồng Tụ : “ Nhất Phẩm Thấu, người ta chỉ nhờ vào ngươi, ngươi tự . phải ngươi ngươi là trai người ta sao.”

      “Nếu là Chi nhi cầu, lên núi đao xuống chảo dầu đều thành vấn đề, nhưng nếu là Linh Kiếm sơn trang, ta tuyệt đối bước vào nửa bước.”

      Hồng Tụ : “Vì sao?”

      Trọng Đào : “Việc này nên hỏi . Ngươi tưởng thực lực Đầu trọc mà sợ mấy người đó sao, ở lại môn phái đó, ngược lại vì sao đến phía Đông lập Nguyệt Thượng cốc chứ?”

      Hồng Tụ : “Ta tưởng là dễ nghe hơn thôi.”

      Trọng Đào : “ bên là Thiên hạ đệ nhất sơn trang, còn lại là Thiên hạ đệ nhất sơn cốc. Hai bên đội trời chung mà.”

      Thượng Quan Thấu : “Nhưng mà lúc đó nhất thời xúc động, bây giờ hối hận kịp rồi.”

      Tuyết Chi : “Vì sao?”

      Thượng Quan Thấu : “Ta là người tùy ý, lập môn phái nhiều chuyện để làm lắm.”

      Trọng Đào : “Người ta nằm mơ cũng nghĩ đến việc phát huy môn phái nổi danh thiên hạ, ngươi làm được, nhưng chơi vui, nên lại cần, còn Thiên hạ đệ nhất cốc chủ, nên ta ta rất ghét mấy người xuất gia mà.”

      Thượng Quan Thấu : “ ra có môn phái riêng cũng tốt.”

      Hồng Tụ : “Vì sao?”

      Trọng Đào : “Nữ nhân các người đừng có hỏi Vì sao nhiều như vậy được !”

      Ngày hôm sau, Thượng Quan Thấu dẫn theo Tuyết Chi lên Linh Kiếm sơn trang. Linh Kiếm sơn trang nằm ở bờ hồ Kim Kê, trước sơn trang có cầu thang dài, ít người dọn tuyết. Những bậc thang dài vô cùng vô tận, kéo dài đến cánh cửa đỏ cao. Lúc được nửa, Thượng Quan Thấu đứng ở đây chờ Tuyết Chi.

      Tuyết Chi vào mình, người dưới vừa báo tên của , chạy trước. Đến giữa sân, thảm đỏ in huy hiệu riêng, Tuyết Chi đứng ở giữa đại sảnh, liền thấy bên trong đứng đầy người.

      “Tuyết Chi, mau vào đây!” Giọng quen thuộc nhưng đáng ghét từ trong truyền đến. Tuyết Chi vào, Lâm Hiên Phượng cười khanh khách nhìn .

      Tuyết Chi gượng gạo hướng ông ấy chắp tay: “Hiên Phượng thúc thúc.”

      “Ta còn nghĩ là ai. Hóa ra là Tiểu Tuyết Chi, khách quý, khách quý đây.”

      Vừa nghe giọng đó, Tuyết Chi càng bực mình. Nàng để ý nơi này có rất nhiều nữ tử, Nguyên Song Song lại đứng ở cửa bên. Nàng cũng hướng Nguyên Song Song chắp tay: “Nguyên giáo chủ.”

      Người bên cạnh Nguyên Song Song, tay cầm trường tiên chính là Lâm Phụng Tử. trán ta lấm tấm mồ hôi, nhưng lại nhìn qua nàng mỉm cười. Nàng mở miệng muốn , nhưng lại bị Nguyên Song Song giành: “Ngọn gió nào đem Tiểu Tuyết Chi đến vậy? Cũng biết từ núi cao xa xôi như vậy mà Tiểu Tuyết Chi đến đây là vì cái gì?”

      Tuyết Chi : “Hiên Phượng thúc thúc, cháu muốn chuyện riêng với người lát.”

      “Hiên Phượng thúc thúc của giờ bận rất nhiều việc, thấy sao.”

      Lâm Hiên Phượng : “Tuyết Chi, ở đây có người ngoài, cháu cứ đừng ngại.”

      Tuyết Chi nhìn qua bốn phía. Hạ Khinh Mi đứng bên cùng với đệ tử của Linh Kiếm sơn trang, tay cầm trường kiếm, nhưng hơi thở hoàn toàn gấp. Thấy Tuyết Chi, lập tức nhàng hướng mà vẫy tay.

      Tuyết Chi : “Tuyết Chi chờ ở ngoài cửa, lúc nào Hiên Phượng thúc thúc rảnh sau.”

      Nguyên Song Song cười : “Aizz, Tuyết Chi à, tâm tư nữ nhân của ngươi ta còn sao. ra ngươi đến mong Hiên Phượng thúc thúc làm sáng tỏ lời đồn, thuận tiện đến xem Hạ công tử thôi. Nhưng chọn thời điểm cũng đúng quá ha, Khinh Mi và Phụng Tử mau chóng thành thân thôi, cần luận võ tỷ thí cao thấp đâu.”

      Lâm Hiên Phượng nghiêm mặt : “Nguyên giáo chủ!”

      Nguyên Song Song : “Bây giờ Hiên Phượng thúc thúc của ngươi cũng đỡ lời cho ngươi rồi đấy.”

      Phụng Tử vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn xung quanh, đến chỗ Tuyết Chi: “Tỷ tỷ, muội tính đoạt người trong lòng của tỷ đâu.”
      Trâu thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 36:

      Tuyết Chi tin vào tai mình. Trong ấy tượng của nàng, Phụng Tử lúc nào cũng bám theo , cộng thêm người thân của kẻ chán ghét đó, càng làm cho nàng ghét thêm. Nhưng nàng ngờ là, Phụng Tử lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy, ra những lời làm nàng khó xử.

      “Tiểu Tử, con lui ra!” Lâm Hiên Phượng tính tình ôn hòa, nhưng bây giờ cũng hơi giận.

      Tuyết Chi còn mặt mũi mà quay lại nhìn Hạ Khinh Mi, hướng Lâm Hiên Phượng : “Hiên Phượng thúc thúc, hôm nay cháu đến quả là vì lời đồn giang hồ. Tuyết Chi và Hạ công tử chỉ là bằng hữu bình thường, nhưng bị người khác như vậy. Nếu người ra mặt làm sáng tỏ, mọi lời đồn nhất định ỗn thôi.”

      “Công khai đính chính chỉ càng chùi càng đen thôi, nhưng nếu người khác hỏi ta nhất định cho mọi người trong sơn trang.” Lâm Hiên Phượng , “Bây giờ rời khỏi Trọng Hỏa Cung, cháu nhất định chịu khổ ít, hay là, ở lại đây ?”

      cần, cảm ơn ý tốt của Hiên Phượng thúc thúc. Bằng hữu của cháu còn chờ ngoài cửa.”

      “Vừa rồi có người báo bên ngoài có hai người, ra đúng là bằng hữu của cháu. Sao dẫn y vào?”

      “Cháu chỉ vào lát, y liền đứng ngoài chờ.”

      “Sao lại lát? Lâu lắm mới có dịp đến Giang Nam, nhanh như vậy muốn sao?”

      Sau đó, có nữ đệ tử nhanh chân bước vào, mấy câu bên tai Nguyên Song Song. Bà ta gật gật đầu, lại nhìn phía Lâm Hiên Phượng và Trọng Tuyết Chi.

      “Ừm, cháu có chuyện riêng phải giải quyết, ở lâu. Cảm ơn Hiên Phượng thúc thúc.” Tuyết Chi cúi chào Lâm Hiên Phượng, sau đó xoay người khỏi.

      “Khoan .” Giọng Nguyên Song Song phía sau lạnh lùng vang lên, “Tuyết Chi, ngươi có ý đối nghịch với Linh Kiếm sơn trang phải .”

      Tuyết Chi : “Tôi hiểu ý của bà. Nếu còn việc gì, tôi được rồi đúng ?”

      “Lâm trang chủ, có người cho ta biết, người chờ ngoài cửa, đầu cài khổng tước linh, mình vận áo choàng trắng, mặt có hồng văn.”

      “Cái gì?” Lâm Hiên Phượng cao giọng hỏi, “Tuyết Chi, người cùng đến với cháu …. Là Thượng Quan Thấu?”

      Mặt Phụng Tử nháy mắt trắng bệnh ra.

      Tuyết Chi trốn tránh đáp: “Phải!”

      Nguyên Song Song đến gần Tuyết Chi, quanh nàng hai vòng: “Ngươi có việc muốn nhờ Lâm trang chủ, lại còn dẫn kẻ thù của Linh Kiếm sơn trang theo, việc này cũng quá khiêu khích đấy chứ.”

      Tuyết Chi cười : “Nguyên giáo chủ phải vẫn luôn quan tâm đến Thượng Quan Thấu hay sao, sao bây giờ trở mặt nhanh vậy?”

      “Ta và Thượng Quan Thấu là tình cảm riêng tư, nhưng lúc trước làm chuyện có lỗi với Linh Kiếm sơn trang, mọi người đều biết. Chuyện này ta đều phân ra ràng.”

      “Cũng thể vậy.” Lâm Hiên Phượng nhíu mi , “Tuyết Chi à, Thượng Quan Thấu thể giao thiệp cùng đâu.”

      “Huynh ấy đối xử với cháu tốt lắm.”

      đối xử với ai cũng đều rất tốt.” Lâm Hiên Phượng ngừng chút, “Dù sao tốt nhất cháu nên quan hệ với . Cháu còn , nhiều việc phân trắng đen, dễ nhầm lẫn mà lạc lối.”

      có chứng cứ, người thể thuyết phục cháu tuyệt giao với y đâu.”

      Lâm Hiên Phượng thở dài: “Thôi được, việc riêng của cháu, người ngoài có quyền can thiệp.”

      Lúc này, Lâm Phụng Tử lại đứng ra: “Tỷ tỷ, tỷ đừng giao thiệp với nữa. phải người tốt đâu.”

      Tuyết Chi vốn muốn ra câu là rắm vào, nhưng thấy Phụng Tử hai tay nắm hơi run run, sắc mặt rất khó coi, trong lòng nghi ngờ, sao ta lại có ác cảm với Thượng Quan Thấu như vậy? lẽ Thượng Quan Thấu từng trêu ghẹo ta sao?

      Nghĩ đến đây, Tuyết Chi tự với mình, phải vui lên, phải cười nhạo Phụng Tử. Nhưng trong lòng cũng cảm thấy khổ nổi. Nàng muốn ra chất vấn Thượng Quan Thấu, lại bị Nguyên Song Song ngăn lại lần nữa:

      “Ta nghĩ tại sao Tuyết Chi lại quên mất Khinh Mi của chúng ta. Hóa ra là bám theo bên cạnh Thượng Quan công tử nha.”

      Cái từ “bám theo” kia, rốt cuộc chọc giận Tuyết Chi. Nàng quay đầu lại, hung tợn : “Bà thử sỉ nhục tôi lần nữa xem!”

      “Ta sỉ nhục ngươi lúc nào?” Nguyên Song Song cười duyên , “Có miệng , nữ nhân ở cùng Nhất Phẩm Thấu “hái hoa”, làm sao là người trong sạch được, người với cùng khắp đại giang nam bắc như vậy, phải bám là gì?”

      “Huynh ấy coi ta là muội muội, ngươi hỏi y biết.”

      Lâm Hiên Phượng : “Nguyên Song Song, im miệng !”

      Nguyên Song Song vờ như nghe, tiếp tục : ‘Trọng Tuyết Chi ơi là Trọng Tuyết Chi, ta xem ngươi, nghĩ ngươi vẫn còn là đứa trẻ. ngờ việc này ngươi còn cao tay hơn cả chúng ta.”

      Tuyết Chi chỉ vào bà ta, tức giận đến run tay: “Bà … bà nhảm lần nữa xem!”

      Lâm Hiên Phượng quát lên: “Nguyên Song Song, ta luôn tôn trọng muội, nhưng nếu hôm nay muội thêm chữ nữa, đời này còn Tuyết Yến giáo đâu!”

      phải ta đỡ cho huynh sao, huynh còn quát ta!” Nguyên Song Song vừa khóc vừa , “Huynh muốn phá hủy Tuyết Yến giáo, vậy huynh phá , chính huynh phá !”

      Lâm Hiên Phượng nhìn bà ta, đến gần Tuyết Chi, thấp giọng : “Tuyết Chi, tuy Nguyên giáo chủ chuyện có hơi quá, nhưng cũng phải có lý. Vì danh dự của cháu, tránh xa Thượng Quan Thấu chút.”

      Nước mắt Tuyết Chi sắp rơi xuống, nhưng làm trò trước mặt nhiều người vậy, nàng thể khóc được.

      Nàng xoay người, lời nào chạy ra khỏi đại sảnh Linh Kiếm sơn trang.
      Trâu thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 37:

      Luyện võ từ đến lớn, bước chân vào giang hồ cũng nếm qua ít cực khổ, nhưng những việc làm cho nàng chảy nước mắt, chính nàng cũng nhớ được.

      Cơ thể nàng giống những khác, mặc dù có chút sẹo nhưng cũng hối hận, còn xem đó là loại thành tích. Lúc nàng còn , có lần té, ngay cả Hải Đường thấy còn đành lòng, nếu đau khóc , cần nén., nhưng Tuyết Chi mãi vẫn hiểu được, vì sao người có vết thương phải khóc.

      Nàng lớn lên ở Trọng Hỏa Cung, suốt ngày sống khép kín, rất lờ mờ chuyện nam nữ, sau này lúc lại giang hồ có hiểu chút, nhưng vẫn ở giai đoạn ‘tiểu nương ngây thơ’, chưa bao giờ bị người khác cách quá đáng như vậy. Chưa bao giờ vì quá giận mà chảy nước mắt như lần này, mới vừa bước ra cửa đại sảnh, nàng liền kềm chế được, khóc bù lu bù loa.

      Chưa kịp ra đến ngoài, Lâm Hiên Phượng và Hạ Khinh Mi cũng theo.

      “Tuyết Chi, xin lỗi.” Lâm Hiên Phượng cúi đầu, “Ta đồng ý với nhị phụ thân cháu, bảo vệ cho tốt cháu cùng Phụng Tử, nhưng ta lại làm được gì.”

      Tuyết Chi xoay lưng về phía bọn họ, nhưng dám lau nước mắt.

      “Nguyên Song Song thương Phụng Tử, hy vọng con bé trở thành nữ tử ưu tú nhất,nên đối xử với cháu có chút bất công.” Lâm Hiên Phượng thở dài tiếng, “Thân phận đó mang đến ít khó khăn cho cháu, nhưng đâu ai được chọn được phụ mẫu cho mình. Tuy vậy, nhưng khi nào có dũng khí bước , là quyết định ở cháu. Kẻ thù của cháu phải ai khác, mà là cháu, còn có cả thiên hạ này nữa.”

      Dưới chân có ít tuyết tan, nước mắt thoáng chốc khô hẳn.

      Lâm Hiên Phượng lại : “Ta tin cháu mạnh mẽ lên, mạnh như Đại phụ thân của cháu vậy, ai có thể vượt qua được.”

      Tuyết Chi gật đầu, vẫn quay đầu lại, lập tức về phía trước. Nhưng vừa nhìn thấy cửa lớn của Linh kiếm sơn trang, lại có người đuổi theo.

      “Trọng nương.”

      Lần này là Hạ Khinh Mi.

      “Ta biết rồi, cần nữa đâu.”

      Hạ Khinh Mi vòng đường đến trước mặt Tuyết Chi, cúi đầu nhìn nàng: “Khóc mặt đẹp nửa đâu. Đến đây, cười cái xem nào.”

      Tuyết Chi vẫn phản ứng.

      Hạ Khinh Mi đưa cho nàng cái khăn tay: “Phụng Tử muốn ta đưa cho nương.”

      Tuyết Chi nhìn cái khăn tay, cầm xem, ném xuống mặt đất. Hạ Khinh Mi thở hơi: “ Quả nhiên tính tình nóng nảy nha. nương cần vì bà tám kia vài câu chịu nổi, như vậy chỉ hại thân thôi.”

      Tuyết Chi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn: “Bà … tám?”

      “Khụ, tuy rằng bà ấy thích ta, nhưng ta lại thích bà ấy. Lại càng thích cách chuyện của bà ta với nương. ra nương phải thông cảm cho bà ta, bà ấy tuổi còn mà còn chưa thành thân ——nếu bà ta giống như năm xưa, bộ dáng lẳng lơ như vậy cũng sao, nhưng bà ấy lại rất muốn gả . Người tốt cần bà ta, người tốt bà ta lại cần, trừ việc khi dễ mấy tiểu nương trẻ trung xinh đẹp, còn làm gi nữa?”

      “Bà ta …. Chính là sư phụ của Phụng Tử.”

      “Phụng Tử đúng là xui tám kiếp mới gặp sư phụ như vậy. Nhưng mà may là muội ấy nhiễm thói hư tật xấu của Nguyên Song Song, là tiếc. nương đừng để ý lời của bà ta. Mắt bẩn nhìn người, dù sạch đến mấy nhìn cũng thấy dơ thôi.”

      Tuyết Chi dụi mắt, nín khóc, cười: “ ngờ tính cách Hạ công tử lại cởi mở như vậy.”

      Hạ Khinh Mi hắng giọng: “Ta thấy nương khóc nên mới vậy, bình thường ta rất thận trọng.” Dứt lời vừa cười đứng lên: “Đừng buồn. Mau lau nước mắt , Thượng Quan công tử chờ nương ở dưới đúng ? Để y thấy nương như vậy cũng tốt.”

      Tuyết Chi lúc này mới có phản ứng, quay xuống nhìn.

      Thượng Quan Thấu vẫn còn đứng ở giữa bậc thang mà chờ, nhưng lại đưa lưng về phía họ.

      “Ta phải rồi.” Tuyết Chi vội chạy xuống, quay đầu lại, cười sáng lạn , “Cảm ơn huynh.”

      Hạ Khinh Mi giật mình : ‘ cần khách sáo. Có duyên gặp lại.”

      Tuyết Chi vừa mới chút, Thượng Quan Thấu liền quay đầu: “ chuyện xong rồi à?”

      “Ừm”

      “Sao mắt lại đỏ như vậy?”

      , có mà.”

      “Có phải cái người ở cửa lúc nãy chọc muội khóc ?” Thượng Quan Thấu kéo mũ áo choàng lên, lập tức lên phía trước, “Ta trị tội .”

      có, Hạ công tử chỉ từ biệt với muội thôi.”

      Thượng Quan Thấu từ từ xoay đầu, mấy hạt tuyết rơi mi mắt :

      “Hạ công tử? … chính là Hạ Khinh Mi?”

      “Ừm”

      “Muội ở đây chờ, huynh lên lột da ra.” Thượng Quan Thấu lại lên phía trước.

      Tuyết Chi vội nắm tay : “Khoan , lời đồn đâu phải do lỗi huynh ấy.”

      “Huynh biết, nhưng nếu , người khác vậy về muội. Người như vậy sống cũng vô dụng, biến mất lại càng tốt hơn.”

      Tuyết Chi vẫn trối chết mà nắm tay , kéo mạnh cái: “Biết huynh từ lâu, lần đầu thấy huynh thô lỗ như vậy đấy. Huynh ấy là bằng hữu của muội —- Vì bọn muội là bằng hữu, nên người khác mới bừa. ra huynh ấy tốt lắm.

      Thượng Quan Thấu quay đầu lại, nhìn Tuyết Chi hồi lâu. Lâu đến mức da đầu nàng muốn run lên, mới mim cười : “Chi nhi là vậy , nhưng nếu có người bắt nạt muội, muội nhất định phải cho huynh, biết chưa?”

      “Biết rồi, Chiêu Quân tỷ tỷ!”

      Thượng Quân Thấu lại nhìn nàng đến bất động lần thứ hai.

      Giọng Tuyết Chi bé rất nhiều: “Thấu ca ca ….”

      “Bây giờ mới chịu nghe lời đấy.” Thượng Quan Thấu xoa xoa tóc nàng, “Hai ngày nữa ở đây có miếu hội, muội có muốn xem ? Hay Thiếu Lâm tự luôn?”

      “Tất nhiên là Miếu hội rồi!” Tuyết Chi suy nghĩ, “Nhưng mà muội ngờ, huynh thế mà lại là Đầu trọc, đúng là tin Phật mà.”

      “Nha đầu ngốc này, ai Miếu hội là phải thắp hương?”

      “Vậy để làm gì?”

      “Trước kia cho vui, nhưng lần này cùng muội. Dẫn muội chơi với Hồng Tụ tỷ tỷ và Nanh sói ca ca.”

      cho vui?”

      Thượng Quan Thấu nghĩ rồi : “Chính là tìm ít chuyện vui.”

      “Nghĩa là sao?”

      “Sau này muội hiểu.”

      Tuyết Chi vẫn hiểu.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :