1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Nữ đế khờ phu - Vân Phi Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 20 tiếp

      Đến mười lăm tháng giêng, Địch Vũ Liễn thực hứa hẹn, dựa vào chứng cứ xác thực, giải người vu oan Liễu gia ra, vì Liễu gia sử lại thành công án oan. Tuy Liễu Thành Tâm chưa vào triều nhận lại chức, nhưng tam nhi tử Liễu Tĩnh Minh của --- cũng chính là Lễ bộ thị lang tiền nhiệm--- có thể thăng lên lễ bộ thượng thư, những người trong liễu thị ban đầu nhậm chức trong triều cũng có thể phục hồi chức vụ. Điều này hề nghi ngờ là đả kích rất lớn đối với phe đối địch với Địch Vũ Liễn, càng đừng đến phe thái tử ngã ngựa. Khiến cho lúc hoàng thượng hạ chỉ phế thái tử, thánh chỉ tuyên bố thái tử bị nhốt ban ra, mọi người đều mơ hồ, mà nhóm hoàng tử bỗng có loại cảm giác đại thế mất, vĩnh viễn cũng đấu lại được Địch Vũ Liễn.

      Chuyện ngờ đến là lại liên lụy đến Quyết vương. Quyết vương luôn giữ thái độ trung lập lại tuyên bố việc vu hãm Liễu gia là nghe theo lời thái tử, mới tự mình rat ay. Thái tử kêu oan, đảng thái tử cực kì khó hiểu, từ khi nào mà quyết vương lại trở thành người của đảng thái tử rồi? Cũng chỉ có Địch Vũ Liễn biết việc của Liễu gia liên quan đến thái tử, việc này nàng tra ra từ tay hòang thúc, cũng cảm thấy rất khiếp sợ.Chứng cứ đặt trước mặt quyết vương, có thể giúp nàng lật đổ thái tử. Dù sao tính tình của hoàng thúc này của nàng cũng rất cổ quái, nếu có chút chuyện cổ quái xảy ra người , ngược lại như vậy mới là bình thường. CÓ thể mượn việc này loại bỏ thái tử đáng ghét, còn gì tốt hơn, nàng cảm thấy mừng vì được thanh nhàn, cũng miệt mài theo tới cùng.

      Vốn là người cao cao tại thượng, quyết vương nắm trong tay binh quyền từ nay biến thành vương gia nhàn tản, bị nhốt trong phủ, về phần đến năm nào mới được thả ra, vậy biết được rồi. Ngay khi mọi người cho rằng binh quyền sở hữu rơi vào tay Địch Vũ Liễn, hoàng thượng lại theo lẽ thường sắp xếp, mà lại chuyển giao binh quyền cho mười hai hoàng tử.

      Địch Vũ Liễn cảm thấy bất ngờ, chợt kiểm điểm lại xem hành động của mình có gì ổn hay , hay là lời đồn mình là nữ nhân có ảnh hưởng. Phụ hoàng của nàng từ trước đến nay rất bí hiểm, khiến nàng khó nhìn thấu được, xem ra từ nay về sau nàng làm việc càng phải thêm cẩn thận.

      Tuy trong triều thế lực của Liễn vương lớn nhất, nhưng ngôi vị thái tử vẫn để trống, các phe khác cũng chưa nghĩ dừng tay, ngược lại cố gắng tìm cơ hội cho mình, tranh đấu ngày càng ác liệt.

      Vũ Văn Dật Thần biết bởi vì mình mà bộ tộc Vũ Văn trực tiếp bị xếp vào cùng phe với phe Liễn vương, mưu quỷ kế cũng liên quan với , chỉ quan tâm tiến triển của và người trong lòng. thấy Tiểu Vũ rất có hảo cảm với , nhưng lại sợ chính mình đa tình, cho nên cứ chậm chạp dám bày tỏ, mà Địch Vũ Liễn cũng đoán ra là thích mình, nhưng mà nữ tử có chút rụt rè. Nàng vẫn thủy chung cho rằng loại chuyện này người bày tỏ đầu tiên phải là . Cho nên tình cảm giữa hai người vững bước bay lên, nhưng quan hệ vẫn bất động tại chỗ, hơn nữa nhìn qua hai người đều sốt ruột.. Cứ như vậy lại khiến thái giám Tiểu Phúc Tử vội muốn chết, lôi kéo bọn Tử Địch bàn bạc với nhau, thương nghị ra phương pháp khiến Vũ Văn Dật Thần gấp gáp, chẳng lẽ là mùa xuân đến , đội thân cận bọn họ cũng động dục sao? Sao đội thị vệ mỗi ngày đều có người ta thương ai đó, sau đó ra tình ý với đối phương đều thành công vậy!?

      Ngây ngốc trong bầu khí này hồi lâu, rất khó chịu ảnh hưởng. Trong khoảng thời gian này đều suy nghĩ làm thế nào để cho Địch Vũ Liễn là thích nàng, nhưng mà, vất vả mới lấy được dũng khí, chuẩn bị này đó đêm đó thổ lộ, trời lại nổi gió, còn kèm theo sấm chớp.
      hikari2088Trâu thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 21 Thời cơ thổ lộ

      Hai tháng đều như vậy, giông tố cũng nhiều, lại trùng hợp vào mấy ngày nhất định. Địch Vũ Liễn qua với Vũ Văn Dật Thần, thời tiết thế này nàng qua chỗ , mà cũng thấy loại thời tiết này cũng nên dùng để thổ lộ, cho nên ngày dự định cuối cùng phải bỏ, kéo dài mãi, kéo đến cuối cùng, đừng là dũng khí, còn có xu hướng muốn lùi bước.

      GIờ ngọ hôm ấy, Vũ Văn Dật Thần sớm hoàn thành công việc thay phiên với người ta, trở về Vũ Văn phủ, về sân của mình, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn bầu trời u, thầm khẩn cầu ông trời trăm ngàn lần đừng mưa nữa. Đều ngày gặp như cách ba thu, tính toán chút, cách bao nhiêu mùa thu được gặp Tiểu Vũ rồi? rất muốn rất muốn gặp nàng! Nhưng nhìn thời tiết hôm nay, ràng là sắp mưa, báo trước là hi vọng của thực xa vời, cho rằng lại ngày nữa được gặp Tiểu Vũ, đần mặt tự chủ lộ ra khuôn mặt mướp đắng, nhìn tiểu đường đệ bên cạnh cảm thấy trong lòng thoải mái.

      Đây là lần thứ mấy trong ngày hôm nay đại đường ca bày ra khuôn mặt mướp đắng này rồi? Mấy ngày nay đại đường ca cũng yên tĩnh, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao? Vũ Văn Dật Tân nhíu mày, nhìn trộm vài lần, vừa suy nghĩ, muốn khiến cho đại đường ca vui vẻ, quyết định ra lúc theo cha mẹ đến nơi đó trong lúc vô tình nghe được, bí mật nghẹn ở trong lòng rất lâu.

      Chỉ thấy hắng giọng, tới gần Vũ Văn Dật Thần, thần thần bí bí : “Đại đường ca, cho huynh bí mật!”

      “Bí mật?” Lực chú ý của Vũ Văn Dật Thần bị dời , dừng chân lại,hoài nghi nhìn tiểu đường đệ của . Dựa theo tính cách thích nhất là điều ngạc nhiên của tiểu đường đệ nhà , chắc là cái chuyện được gọi là bí mật cũng hơn gì chuyện bình thường nhỉ?

      “Hắc hắc, đúng, bí mật! Đoán xem là chuyện tốt gì nào? Nhất định huynh thể tưởng tượng được!” Vũ Văn Dật Tân cũng dừng lại, khoát tay lên người , cười hì hì, ra vẻ thần bí.
      Đối với hành vi nháo loạn của tiểu đường đệ trong lòng bất lực, nhưng vẫn kiên nhẫn phối hợp, hỏi: “Là bí mật gì vậy?”

      “Đại bá mẫu sắp về đây, từ đất phong khởi hành được khoảng nửa tháng, tại đường , chắc đến cuối tháng là đến nơi! Có vui , đại đường ca!” Cười tủm tỉm.

      “Đại bá mẫu?” Vũ Văn Dật Thần thiếu có chút phản ứng kịp, sau khi hiểu hết câu của tiểu đường đệ xong, cảm thấy ngoài ý muốn, trừng lớn mắt, dừng chút: “Đệ, đệ là nương của ta người……” lắp bắp biết nên thế nào mới tốt, đành phải sững sờ đứng ở đó. Mới đây còn nghĩ làm thế nò để xin nghỉ ba tháng thăm nương . Đương nhiên tốt nhất là có thể mang theo Tiểu Vũ , bao giờ quay về nữa! Nhưng sao điều này còn chưa thực , nương về đây rồi? Chẳng lẽ có ai phát ý đồ của sao?

      “Đúng vậy! Đại bá mẫu cũng chính là nương của huynh phải về yến đều( hiểu)! Đệ nghe cha , lần này bá mẫu trở về nữa! Hơn nữa.” Vũ Văn Dật Tân cười đến bừng sáng: “Đại bá muốn dành cho huynh bất ngờ, cho nên chưa ra, kì vào lễ mừng năm mới, bệnh của đại bá mẫu bỗng nhiên chuyển biến tốt, có thể nhận biết mọi người, sau khi đại phu xem qua, là hoàn toàn hồi phục!

      “Nương ta hết bệnh rồi?! Đệ, đệ ?” Vẻ mặt Vũ Văn Dật Thần khiếp sợ, dám tin, kích động xoay người, bắt lấy tay tiểu đường đệ, dùng sức lắc lắc .

      “Đương nhiên là ! Đệ nghe chính miệng cha với nương! Đệ còn nghe đại bá mẫu rất muốn gặp huynh!” Vũ Văn Dật Tân vì đại đường ca đột nhiên xoay người, thiếu chút nữa đứng vững, lại đột nhiên bị nắm lay đến lay , đầu có chút choáng váng, vội vàng cam đoan, còn quên dặn : “Đúng rồi đại đường ca, việc này vẫn còn là bí mật. Cha đệ đệ phải giữ bí mật, được trước với huynh! Huynh trăm ngàn lần được để người ta biết ta với huynh nha!Đến lúc đó, khi đại bá mẫu trở về, huynh nhất định phải biểu bất ngờ, đừng để đệ bị lộ.

      Những lời sau đó Vũ Văn Dật Thần căn bản nghe vào, cả đầu bây giờ đều là nương hết bệnh rồi! Con mẹ là tốt! Có nghĩa là sau khi nương về nhận ra là con, nhận sai nữa, bao giờ còn có chuyện đứng trước mặt nhưng nhận ra ! tưởng tượng cười đến vui vẻ, lại sợ là nằm mơ, kết quả hết vui lại buồn, biểu tình mặt thực cổ quái, trong vui sướng lộ ra chút lo sợ, đối mặt với tin vui này có chút biết phải làm sao.

      Vốn nghĩ rằng thể trở thành thực, giống như ông trời cúi xuống, sau nhiều năm, rốt cục ban ân cho , khiến tâm nguyện của được thực , chờ mong trở thành ! Cái này phải là mơ, là ! Vui sướng mãnh l
      hikari2088Trâu thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :